Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 111

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 111: Đôn Hoàng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh thầm lo lắng chuyện không hay xảy ra, đành phải theo nàng nhảy xuống phật đài.

Quả đúng như Địch Thanh dự liệu, đây chính là chùa, mà cửa ra của địa đạo vương cung lại thiết lập trên phía sau một pho tượng lớn, mặc dù nơi này là giữa điện nhưng phía sau tượng Phật căn bản không có ai để ý.

Hai người chưa kịp đi, chợt nghe bên ngoài điện có người hô:

- Là ai?

Giây lát, ngoài điện đã lao vào ba bốn thị vệ trong cung, một người dẫn đầu đã từng bị Địch Thanh chém đứt lỗ tai, chính là Mã Chinh thị vệ trong cung.

Mã Chinh nhìn thấy Địch Thanh, trong mắt hiện ra tia vui mừng, nhưng ngay lập tức thay bằng vẻ mặt cảnh giác, lui ra phía sau một bước. Những thị vệ này cũng nhận ra Địch Thanh, thấy thế cũng lui ra phía sau một bước, đang định hô lên gọi người tới giúp, Mã Chinh đột nhiên nói:

- Chờ một chút.

Mấy người kia có chút kỳ quái, không hiểu ý tứ của Mã Chinh.

Mã Chinh chậm rãi nói:

- Địch Thanh là trọng phạm trong triều, không còn lực động thủ, nếu chúng ta bắt hắn đi lĩnh thưởng thì không tốn sức lực. Nhưng nếu nhiều người chỉ sợ chúng ta không còn công lao nữa.

Mấy người kia nghĩ thấy lời Mã Chinh nói rất đúng. Thì ra Hộ Quốc Tự vốn có Gia Luật Hỉ Tôn, Một Tàng Ngoa Bàng ở đây, bảo vệ dày đặc, nhưng sau khi đám người Gia Luật Hỉ Tôn đi rồi, cũng mang theo từng nhóm hộ vệ đi theo. Nhóm người Mã Chinh là nhóm đi cuối cùng, chợt nghe trong điện có tiếng động, liền quay lại kiểm tra. Bắt được Địch Thanh là công lớn, nếu chuyện bắt người truyền ra bên ngoài, công lao chia ra thì không..

Mã Chinh thấy mấy tên thủ hạ tán thành, tiến lên một bước, , rút đao ở thắt lưng ra, uy hiếp nói:

- Địch Thanh, nếu ngươi nghe lời đi theo ta, ta không giết ngươi. Nếu ngươi muốn phản kháng, ta sẽ giết ngươi!

Địch Thanh thấy Mã Chinh thì cũng thấy kỳ lạ, nhìn xung quanh, khẽ thở dài nói:

- Không ngờ Địch Thanh ta cuối cùng lại rơi vào tay ngươi. Không sai, ta không còn sức để phản kháng...

Lời còn chưa dứt, Mã Chinh đã cười quái dị nói:

- Ngươi thực sự không còn sức để phản kháng, vậy thì tốt!

Đang nói, đột nhiên vung đao!

Ánh đao nhanh như chớp xoay mình loang loáng sắc bén.

Chỉ nghe "phập phập phập" ba tiếng vang lên, đao vung máu rơi, ba gã thủ hạ sau lưng Mã Chinh bị cắt đứt yết hầu, hoặc ở ngực, ngửa mặt lên trời ngã xuống.

Ba người vừa chết kia trong mắt vẫn còn tia khó tin, rõ ràng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Xuất đao là Mã Chinh, nhưng y lại chém thủ hạ của mình.

Ngay cả trong mắt Phi Tuyết cũng lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu sao Mã Chinh lại làm vậy? Lẽ nào Mã Chinh muốn độc chiếm công lao, hoặc lẽ Mã Chinh ghi hận Địch Thanh trong lòng, một lòng muốn giết Địch Thanh, chỉ sợ thủ hạ ngăn cản nên mới ra tay với thủ hạ trước để rảnh rang xử lý?

Mã Chinh thu đao, nắm tay Địch Thanh, hạ thấp giọng nói:

- Theo ta.

Vừa nói y vừa kéo Địch Thanh đi.

Địch Thanh cũng không phản kháng, chỉ nói với Phi Tuyết:

- Ngươi không nên xông loạn, muốn đi Sa Châu thì hãy theo ta.

Phi Tuyết nghe vậy, lập tức gật đầu, đi theo Địch Thanh.

Mã Chinh rất quen thuộc đối với Hộ Quốc Tự, không đi cửa chính mà chỉ đi hậu điện, lúc đi ra từ cửa hông nghe có tiếng kêu liên tục tại trạm gác của Hộ Quốc Tự, rõ ràng có người phát hiện thi thể ba người kia nên đã kêu báo nguy.

Mã Chinh cũng không hoảng, hiểu rõ đường tắt như lòng bàn tay, đơn giản chỉ kéo Địch Thanh qua đề phòng, đợi sau ngõ hẻo lánh không có ai, lúc này mới mỉm cười, chắp tay với Địch Thanh nói:

- Địch tướng quân, thuộc hạ Phượng Minh bái kiến!

Ngõ hẹp trống vắng, Mã Chinh đột nhiên thi lễ, với Địch Thanh, Địch Thanh cũng không lấy làm lạ, chỉ nói:

- Hôm nay nhờ có ngươi ra tay trợ giúp, nếu không ta đã không thoát được.

Nhìn Mã Chinh, Địch Thanh bỗng nhiên nhớ tới ông lão đã qua đời kia.

Phượng Minh – binh sĩ thứ chín trong Thập Sĩ Tây Bắc! Mặc dù

Phượng Minh hiện nay, tên cũng như người vậy.

Năm xưa một đao tại Thái Bạch Cư mặc dù đã cắt đứt một tai của Mã Chinh, nhưng lại khiến Mã Chinh có thể thuận lợi vào vương cung Hưng Khánh phủ. Mã Chinh cam nguyện trà trộn làm Điện tiền thị vệ của kinh đô nước Hạ để báo đáp ân tình của Chủng Thế Hành. Từ nhiều năm trước, Chủng Thế Hành đã phái không ít người lặng lẽ thâm nhập vào khắp nước Hạ.

Đương nhiên... Cũng bao gồm cả Sa Châu.

Phượng Minh có hai dụng ý, thứ nhất là dò hỏi quân tình của nước Hạ, thứ hai là toàn lực không tiếc phải trả bất cứ giá nào để tìm kiếm bí mật Hương Ba Lạp. Không tiếc phải trả bất cứ giá nào này không chỉ bao gồm cả lỗ tai, mà còn bao gồm cả tính mạng.

Trong Thập Sĩ, vốn đã chuẩn bị hy sinh tính mạng bất cứ lúc nào.

Chỉ cần chết có giá trị!

Mặc dù Mã Chính đã không còn vẻ láu lỉnh nhưng trong mắt vẫn có tia tôn kính, mỉm cười nói:

- Địch tướng quân, ta biết ngươi bị nhốt trong vương cung nhưng nhân thủ của chúng ta ở trong cung quá ít, nên không có cách nào cứu ngươi ra, bởi vậy nghe ngươi phân phó mà không dám có hành động. Biết Thiên Hòa Điện có chuyện lớn xảy ra, ngươi cũng mất tích, chúng ta rất bất an. May mà lại có thể gặp ngươi, chắc Địch tướng quân là người tốt nên được ông trời trợ giúp.

Dứt lời thở phào một hơi.

Địch Thanh cười cười, biết Mã Chinh nói là thật. Tuy Mã Chinh là Phượng Minh nhưng ở trong vương cung nước Hạ như muối bỏ biển, muốn cứu Địch Thanh ra căn bản không có khả năng

Nhưng cũng may Mã Chính còn có thể truyền tin tức lại cho hắn.

Mã Chinh lại nói

- Thuộc hạ đã nghe phân phó từ Địch tướng quân, đem tất cả mọi việc trong vương cung chuyển cho Hàn Tiếu. Hàn Tiếu đang ở trong viện, nếu thấy Địch tướng quân không việc gì, chắc chắn là sẽ rất vui.

Lúc trước bọn họ gặp mặt, việc nhắn nhủ tin tức căn bản không cần phải nói ra. Lúc trong nhà tù, khi Mã Chinh đến, Địch Thanh hay dùng tay để làm động tác rất nhỏ diễn đạt ý của mình cho Mã Chinh. Mà Mã Chinh cũng chỉ dùng động tác bằng ngón tay để trả lời Địch Thanh.

Địch Thanh gật đầu, nói với Phi Tuyết:

- Phi Tuyết, ta cũng rất muốn mau chóng đến Sa Châu, nhưng dục tốc bất đạt, đợi gặp Hàn Tiếu rồi, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất hộ tống chúng ta vào đó.

Thấy trong mắt Phi Tuyết có phần lo lắng, Địch Thanh không kìm được hỏi:

- Phi Tuyết, tóm lại cô lo lắng cái gì? Có thể nói cho ta nghe xem ta có thể giúp được gì không?

*****

Sự khó hiểu này tồn tại trong lòng Địch Thanh đã lâu, Phi Tuyết có liên quan gì với Hương Ba Lạp. Năm xưa Phi Tuyết muốn dẫn hắn đi Hương Ba Lạp, mục đích là gì?

Ánh mắt trong suốt Phi Tuyết khẽ lướt qua khuôn mặt Địch Thanh, bắt gặp Địch Thanh cũng đang nhìn mình. Đột nhiên Địch Thanh phát hiện, trong ánh mắt Phi Tuyết mang theo sự ưu thương.

Nhưng sự ưu thương này dời đi theo ánh mắt không thấy nữa, Phi Tuyết chỉ nói:

- Nếu mục tiêu đã định trước, vậy ngươi mau chóng đi.

Địch Thanh còn định hỏi lại thì đã đi tới cuối ngõ hẻm. Ở đó có một cánh cửa nhỏ, Mã Chinh khẽ gõ ba cái, cửa nhỏ hé mở, lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

Địch Thanh thấy khuôn mặt tươi cười đó, tạm thời quên hỏi lại Phi Tuyết, tiến lên một bước, nói:

- Hàn Tiếu, các ngươi không sao chứ?

Người đi ra chính là Hàn Tiếu, gã mặc trang phục giống hạ nhân trong thành, rõ ràng là che giấu thân phận. Giây phút thấy Địch Thanh, gã há to miệng, nhất thời quên cả cười, đợi xác định trước mắt đúng là Địch Thanh thì lại hưng phấn khó có thể tưởng tượng!

Nghe Địch Thanh hỏi, trong mắt Hàn Tiếu hiện lên tia cảm động, vội nói:

- Địch tướng quân, chúng ta không sao. Lúc đầu ngươi tới cản phía sau, Lý Đinh mang mấy người tới phụ trách tiếp ứng ngươi, sau đó chúng ta đưa Quách Quỳ đến nơi an toàn, đợi lâu không thấy ngươi tới thì vô cùng lo lắng. Sau đó lại đi tìm.. mới phát hiện Lý Đinh bị trọng thương, Lý Đinh nói ngươi bị bắt đi rồi, kẻ địch lại nhiều, hắn không địch lại chúng, cứu không được ngươi.

- Vậy Lý Đinh đâu?

Trong lòng Địch Thanh cảm kích, với tính cách của Lý Đinh, đương nhiên sẽ toàn lực tới cứu, cũng không ngờ Không Tàng Ngộ Đạo đã sớm chuẩn bị, Lý Đinh đối mặt với đối thủ cuộn trào mãnh liệt, có thể sống sót cũng là kỳ tích.

Hàn Tiếu lắc đầu nói:

- Mặc dù hắn thương thế nặng, nhưng lại không lo đến tính mạng. Quách Quỳ cũng không sao, mọi người đều lo lắng cho Địch tướng quân, vốn đang nghĩ cách vào cung cứu ngươi ra.

Nói đến đây, Mã Chính nhìn qua.

Mã Chinh nói tiếp:

- Trong cung nước Hạ đề phong nghiêm mật, người ngoài rất khó lẻn vào. Hàn Tiếu đã làm giả lệnh phù của bọn họ, ta chuẩn bị dùng nó để cứu ngươi ra khỏi tù trước, nếu bị bọn họ phát hiện, cũng đành phải dùng hành động như hôm nay để xông ra thôi.

Địch Thanh biết những thủ hạ này chưa bao giờ buông bỏ việc trợ giúp mình, trong lòng cảm kích, nghĩ tới một chuyện, nói:

- Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý còn đang trong lao ngục, không biết có sao không. Ta nghĩ lúc này trong cung hỗn loạn, hẳn là không có ai để ý động tĩnh bọn họ, các ngươi có thể cứu bọn họ ra.

Mã Chính tuân lệnh, Hàn Thiếu thở phào, nói:

- Vốn chúng ta chuẩn bị sau khi thấy ngươi thì phát động với Nguyên Hạo, nào ngờ Thiên Hòa Điện có biến, cũng may là ngươi không sao.

Y không nói gì thêm nhưng sự quan tâm trong đó không nói ra cũng hiểu. Bởi vì bọn họ không chỉ là thuộc hạ của Địch Thanh, mà còn là huynh đệ của Địch Thanh.

Thứ tình cảm này ngay cả Phi Tuyết cũng cảm nhận được, trong lòng dao động, nàng ngẩng lên nhìn bầu trời, dường như hồi ức gì đó.

Giờ khắc đó, trên khuôn mặt nàng đột nhiên hiện lên tia dịu dàng, trong đó mang theo nỗi buồn vô cớ.

Nhưng đám người Địch Thanh đang vui mừng gặp lại nhau nên không để ý thấy biểu cảm kỳ lạ của Phi Tuyết.

Tiếp đó Hàn Tiếu kể lại đơn giản tình hình sau khi Địch Thanh bị bắt. Thì ra sau khi Hàn Tiếu biết Địch Thanh bị bắt lập tức đoán do người Hạ làm chuyện này, bọn họ tìm không được thi thể của Địch Thanh nên tràn đầy hy vọng là Địch Thanh không chết, lập tức lệnh cho Đãi Mệnh tìm hiểu tin tức dọc đường.

Nhưng Không Tàng Ngộ Đạo làm việc cực kỳ chu đáo chặt chẽ, căn bản không để lại bất cứ đầu mối truy tìm tung tích gì.

Hàn Tiếu bất đắc dĩ phải chạy tới Phủ Hưng Khánh, bằng trực giác của mình nghĩ đối thủ ra sức bắt Địch Thanh bằng được, chắc chắn có liên quan đến Nguyên Hạo.

Sự thật chứng minh Hàn Tiếu phán đoán không sai, khi Hàn Tiếu chưa tới Phủ Hưng Khánh thì đã nhận được tin tức của Phượng Minh ẩn núp trong Hạ Cung truyền ra, Địch Thanh ở ngay trong vương cung, không chỉ bị nhốt, hơn nữa còn bị trúng độc.

Hàn Tiếu đến sau phủ Hưng Khánh, lập tức triển khai hành động nghĩ cách cứu Địch Thanh, nhưng dù sao thực lực bọn hắn hữu hạn, định chuẩn bị mạo hiểm một kích, không ngờ Thiên Hòa Điện có biến lớn, Nguyên Hạo mất tích, nhưng Địch Thanh lại được cứu ra toàn vẹn không bị sao.

Nói đến đây, Hàn Tiếu lo lắng nói:

- Địch tướng quân, Mã Chinh nói ngươi trúng độc... có thể giải được không?

Địch Thanh giơ chân tay lên, định nói gì đó, đột nhiên trên mặt lộ vẻ cổ quái. Giờ phút này hắn cảm nhận được tinh lực dần phục hồi, không còn hoạt động uể oải như trước, nhớ ra lúc đi ra Phi Tuyết từng cho hắn uống một viên dược hoàn, lẽ nào viên thuốc đó là thuốc giải?

Sao Phi Tuyết lại có thuốc giải?

Phi Tuyết thấy Địch Thanh nhìn mình, nói:

- Thuốc giải là do Trương Diệu Ca đưa, mặc dù Nguyên Hạo không hiểu Đan Đan, nhưng Đan Đan lại hiểu Nguyên Hạo. Trước khi Trương Diệu Ca đánh ngươi bay ra ngoài đã đưa thuốc giải cho ta.

Địch Thanh cười chua xót, trước mắt lại hiện lên hình ảnh thiếu nữ ngây thơ giảo hoạt, trừng mắt nói với hắn:

- Địch Thanh, hai chúng ta không ai thiếu nợ ai.

Ân oán giữa người và người lại dễ dàng cởi bỏ như vậy?

Phục hồi lại tinh thần, Địch Thanh nói:

- Hàn Tiếu, ngươi hãy lập tức an bài một chuyện, lúc này ta và Phi Tuyết muốn toàn lực tới Sa Châu...Đôn Hoàng...

Liếc sang nhìn Phi Tuyết, thấy nàng không chút dị nghị gì, Địch Thanh thầm nghĩ: "Thì ra nơi mà lúc trước Triệu Minh nói chắc chắn là Hương Ba Lạp. Lúc trước Phi Tuyết cũng muốn đưa ta đi theo nàng, kết quả thì sao?"

Thấy bộ dạng Hàn Tiếu muốn nói lại thôi, Địch Thanh nói:

- Có gì không tiện à?

Hàn Tiếu nói:

- Thật ra không có. Từ phủ Hưng Khánh đi Sa Châu có hai con đường có thể chọn, một là xuyên qua sa mạc Đằng Cách Lý sa mạc đi thẳng tắp, một con đường khác là xuống phía nam đi Lương Châu, sau đó đi hướng tây qua phủ Tuyên Hóa, Túc Châu và Qua Châu. Nếu luận lộ trình, con đường thứ hai xa hơn đường thứ nhất.

Thấy Địch Thanh có chút do dự, Hàn Tiếu kiến nghị:

- Đi sa mạc mặc dù nhanh hơn, nhưng lại nguy hiểm hơn. Ta kiến nghị Địch tướng quân nếu muốn đi Sa Châu thì nên đi con đường thứ hai thì tốt hơn, dọc đường chúng ta có thể tiếp ứng.

Địch Thanh biết kiến nghị của Hàn Tiếu là có lý của gã, gật đầu nói:

- Được, vậy lúc nào có thể xuất phát?

- Bất cứ lúc nào cũng có thể đi.

Hàn Tiếu nói:

- Nhưng...Diệp bộ đầu vẫn đang tìm ngươi, ngươi có thể chờ Diệp bộ đầu rồi mới đi được không?

- Diệp bộ đầu? Diệp Tri Thu?

Địch Thanh vui mừng:

- Hắn đã ở Phủ Hưng Khánh?

Rồi đột nhiên nghĩ: "lúc trước Diệp Tri Thu nói với hắn về chuyện Phục Tạng xong rồi quay về Phủ Hưng Khánh, những năm gần đây hắn vẫn chưa được gặp Diệp Tri Thu."

*****

Bộ đầu lợi hại giỏi giang kia những năm gần đây đang làm gì?

Hàn Tiếu nói:

- Đúng vậy, hắn đang ở phủ Hưng Khánh, chính là hắn chủ động tìm ta. Cặp mắt của Diệp bộ đầu thật sắc bén, tuy ta đã cải trang nhưng hắn nhìn một cái là nhận ra ta. Hắn nghe nói Địch tướng quân bị nhốt tại vương cung, còn thoải mái nói với ta là hắn có cách cứu ngươi.

Địch Thanh ngẩn ra, nhớ tới Diệp Tri Thu thì lại nghĩ tới Quách Tuân, không kìm được nói:

- Hắn có biện pháp cứu ta? Lẽ nào Quách đại ca là tìm hắn?

Hàn Tiếu giật mình, lưỡng lự nói:

- Quách đại ca? Ai là Quách đại ca?

Địch Thanh cũng không biết giải thích làm sao, một lát hạ thấp giọng nói:

- Là Quách Tuân Quách đại ca... Là đại ca của Quách Quỳ.

Nói đến đây, lại nghĩ: "Tại Thiên Hòa Điện, Quách Tuân bị trúng một tiễn, hiện giờ có sao không?"

Hàn Tiếu trợn mắt líu lưỡi, một lát mới nói:

- Quách Tuân? Vậy chẳng phải...

Gã Hắn cũng không nói gì nữa, nếu không phải có Địch Thanh đứng trước mặt thì gã đã sớm phạm sai lầm rồi.

- Quách Tuân...

- Quách Tuân không chết!

Địch Thanh vừa mới hai ra hai từ thì cũng có một giọng nói cùng đồng thời vang lên, hắn quay ngoắt đầu lại, thấy một người từ đầu tường nhảy xuống, nói:

- Quách Tuân không chết,

Người nọ đầy phong trần, ăn mặc theo y phục của quân Hạ Hưng Khánh phủ. Mặc dù y phục rất cũ nát nhưng vẫn không che giấu được hai hàng lông mày như kiếm phong, phong thái như kiếm quang. Mọi người nhìn thấy người nọ thì vừa mừng vừa sợ, người đó chính là Diệp Tri Thu!

Hiện tại Địch Thanh vẫn luôn hoài nghi việc Quách Tuân sống lại, thậm chí nghĩ mình đang nằm mộng, giờ nghe Diệp Tri Thu nói vậy, trong lòng vừa mừng rỡ vừa chua xót, vội bước lên trước, nói:

- Diệp bộ đầu, nhiều năm không gặp, huynh khỏe không?

Hắn thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, biết Diệp Tri Thu chắc chắn biết chuyện của Quách Tuân,

Diệp Tri Thu cười ha ha, sang sảng. Mấy năm nay hắn dù vẫn mang danh là bộ đầu nhưng lại chưa hề quay lại kinh thành, nhưng tính cách hào hùng vẫn không hề thuyên giảm.

- Quách Tuân bị thương, nhưng không chết được.

- Quách đại ca ở đâu? Mấy năm nay vì sao huynh ấy không xuất hiện?

Địch Thanh vội hỏi.

Diệp Tri Thu khoát tay chặn lại, nói:

- Hiện tại không phải là lúc nói chuyện, Quách Tuân bảo ta tới tìm các ngươi xong thì lập tức đưa các ngươi đi gặp hắn, sau đó đi Sa Châu, không được chậm trễ. Nói gì thì vừa đi trên đường vừa nói.

Địch Thanh ngẩn ra, quay sang nhìn Phi Tuyết, không hiểu vì sao Phi Tuyết và Quách Tuân đều nóng lòng đi Sa Châu?

Những năm gần đây có quá nhiều chuyện xảy đến, hình như Phi Tuyết và Quách Tuân đều tỏ vẻ đặc biệt lo lắng! Chẳng lẽ là bởi vì Gia Luật Hỉ Tôn đi Hương Ba Lạp? Nhưng Hương Ba Lạp sẽ không bay mất, dù Gia Luật Hỉ Tôn có đến đó thì làm sao? Nhưng ngay cả Quách Tuân lẫn Phi Tuyết đều cho rằng lúc này nước Hạ nội loạn, là cơ hội tốt nhất để đi Hương Ba Lạp.

Không kịp suy nghĩ, Địch Thanh phân phó:

- Hàn Tiếu, ngươi lập tức chuẩn bị đưa chúng ta đi Sa Châu.

Lại nói với Diệp Tri Thu:

- Diệp bộ đầu, Quách đại ca ở đâu? Xin huynh hãy dẫn ta đi gặp. Phi Tuyết, ngươi đi theo ta.

Mọi người không dị nghị, thuốc giải đã phát huy tác dụng, thể lực của Địch Thanh đã dần dần hồi phục, dù là gặp phải binh Hạ cũng không đáng lo, nhưng để tránh phức tạp, liền đơn giản cải trang thành quân Hạ, Phi Tuyết cũng không phản đối.

Diệp Tri Thu ra khỏi cửa trước, hạ thấp giọng nói với Hàn Tiếu hai câu, Hàn Tiếu gật đầu, trả lời:

- Ta sẽ nhanh đến đó.

Lúc này Diệp Tri Thu mới xuất phát, dẫn theo Địch Thanh đi xuyên qua đường phố chợ rõ ràng rất quen thuộc địa hình ở đây.

Lúc này trong Hưng Khánh phủ đã sớm bao phủ bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều, có binh thường lui tới, không ít bách tính chỉ biết trong cung có biến, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Địch Thanh nhìn thần sắc người qua đường, lẩm bẩm:

- Nếu bọn họ biết vươgn cung đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cũng không thể nào bình an như này.

Hắn chỉ có chút cảm thán, đồng thời suy nghĩ tại Hưng Khánh phủ vẫn chưa hoàn toàn giới nghiêm thì làm sao mà thuận lợi ra khỏi thành.

Diệp Tri Thu nhướng mày, khẽ nói:

- Không sai, tin tức này thật sự kinh thiên động địa. Nếu truyền ra, ai cũng không che giấu được. Quách Tuân nói, nếu Mục Liên Vương trong Hương Ba Lạp biết Nguyên Hạo đã chết, rất có khả năng sẽ phá hủy Hương Ba Lạp!

Phi Tuyết vốn như không để tâm chuyện gì trong lòng, nghe Diệp Tri Thu nói vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Địch Thanh nghe xong cũng chấn động, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao Quách Tuân nóng lóng muốn dẫn hắn đi Hương Ba Lạp, cũng hiểu vì sao Gia Luật Hỉ Tôn phải lập tức đi đến nơi đó.

Tại Hộ Quốc Tự, hắn từng nghe Một Tàng Ngoa Bàng nói, lúc này trấn thủ tại Sa Châu chính là Mục Liên Vương!

Long Bộ Cửu Vương, bát bộ tối cường. Mục liên trung hiếu, dữ thiên đồng cương.

Trong Phật giáo có truyền thuyết, Mục Liên là một trong mười đại đệ tử của Phật đà, thần thông bậc nhất, vô cùng hiếu thuận với mẫu thân và với tính cách tử vì đạo khiến thế nhân kính ngưỡng.

Long Bộ cửu vương dưới trướng Nguyên Hạo đã chết hơn phân nửa, lúc này ngoại trừ La Hầu Vương và A Nan Vương vẫn ở tại Vân Trung ra, thì chỉ còn lại Mục Liên Vương!

Mục Liên Vương là người trung thành tận tâm nhất đối với Nguyên Hạo. Một người như vậy, nếu biết Nguyên Hạo bị phản bội giết chết, tiếp theo đó sẽ làm ra chuyện gì thì không ai biết được.

Địch Thanh nghĩ tới đây, trong lòng như bị cú sốc, hận không thể lập tức bay đến Sa Châu.

Diệp Tri Thu biết nỗi lòng của Địch Thanh, bước đi liền nhanh hơn. Ba người rất nhanh đã lại đến một ngõ hẻm. Diệp Tri Thu đi vào trước, cuối ngõ nhỏ không còn đường!

Diệp Tri Thu cũng không dừng lại, búng người nhảy lên tường, thì ra hắn đi đường tắt cho tiện, không muốn người khác chú ý đến, ngay cả cửa chính cũng không đi qua.

Địch Thanh quay lại nhìn Phi Tuyết, tay ôm lấy eo nàng, dùng chân mượn lực mang Phi Tuyết bay lên đầu thành, nhảy vào trong viện. Đối với Địch Thanh mà nói, thời gian cấp bách, Phi Tuyết tuyệt đối sẽ không qua được tường cao, vì vậy hắn mới có hành động đó.

Nhưng lúc hắn ôm tấm lưng mảnh khảnh của Phi Tuyết, trong lòng chợt cảm thấy kỳ lạ.

Loại cảm giác này như rất quen thuộc.

Mặc dù lúc này gió lạnh nhưng khi hắn ôm Phi Tuyết mềm mại thì lại cảm giác tựa như hắn và Phi Tuyets đã thân quen cả đời rồi.

Trong đầu tựa như có bóng hình hiện lên, có tư thế hào hùng, có phồn hoa tự cẩm. Trong tư thế hào hùng có tướng quân chiến trường ngang dọc, trong phồn hoa tự cẩm có người ngóng trông...

Hình ảnh này hắn chưa bao giờ gặp nhưng sao lại có hình ảnh này xuất hiện?

Địch Thành tràn ngập kinh ngạc, lúc nhảy xuống đầu tường thì không kìm được nhìn vào mắt Phi Tuyết, thấy trong mắt nàng đầy ý dịu dàng, trong vô thức dựa vào ngực hắn, nhưng ngay tức khắc thân thể mềm mại lại cứng ngắc lùi ra xa.

Nhưng động tác rất nhỏ đó Địch Thanh lại nhìn thấy, trong lòng chấn động, dưới chân cũng chấn động, hai người liền rơi xuống mặt đất.

Địch Thanh lập tức ngẩng lên nhìn về phía trước, thấy trước bàn đá trong viện có một người ngồi đó, mỉm cười nhìn hắn, chính là Quách Tuân!

Giây phút đó, Địch Thanh tràn ngập vui sướng, sự hoang mang trong ngực tức thì quăng hết đi, chăm chú bước đến cầm tay Quách Tuân, liên tục nói:

- Quách đại ca, huynh không chết... Thật tốt quá.

Ngoại trừ mấy câu này ra, hắn thật sự không có cách nào biểu đạt sự kích động trong lòng mình.

Gương mặt Quách Tuân gầy gò, thần sắc hơi tái, nhưng khi cầm tay Địch Thanh vẫn mạnh mẽ có lực như trước. Nhìn Địch Thanh, Quách Tuân mỉm cười nói:

- Địch Thanh, những năm qua đệ... tốt chứ. Đi thôi, chúng ta cùng đi Sa Châu.

Địch Thanh nghẹn ngào, không ngờ Quách Tuân đột nhiên xuất hiện việc đầu tiên là muốn cứu hắn, chuyện thứ hai chính là dẫn hắn đi Sa Châu.

Lẽ nào những năm qua Quách Tuân vẫn luôn bôn ba chuyện Hương Ba Lạp?

Nghĩ tới đây, lại để ý thấy gương mặt tái nhợt của Quách Tuân, Địch Thanh đột nhiên chau hàng lông mày, thầm nghĩ: "Với tính tình của Quách đại ca, nếu dẫn ta đi Sa Châu thì chỉ cần để Diệp Tri Thu đưa ta đi là được rồi, vì sao huynh ấy nhất định phải chờ ta?" Lại nhìn thấy ngực Quách Tuân hơi gồ lên, bỗng nhiên Địch Thanh hiểu, tay đang cầm tay Quách Tuân run lên:

- Quách đại ca, huynh bị thương rất nặng?

Quách Tuân nhìn sang Diệp Tri Thu, Diệp Tri Thu cười khổ nói:

- Ta chưa hề nói gì ca. Nhưng đệ đệ của ngươi hiểu ngươi.

Quách Tuân muốn cười nhưng cuối cùng lại lấy tay che miệng khẽ ho khan vài tiếng, khàn giọng nói:

- Ta trúng một tiễn của Nguyên Hạo, nhưng không hề gì.

- Nhưng một tiễn đó...

Địch Thanh đã từng thấy một mũi tên đó bắn trúng ngực của Quách Tuân, tức thì sống mũi cay cay, hắn biết chuyện cũ giữa Quách Tuân và nhà hắn, nhưng chưa bao giờ hắn hận Quách Tuân, đối với Quách Tuân, hắn chỉ có cảm kích.

*****

Quách Tuân cười cười:

- Tuy Nguyên Hạo mạnh nhưng muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy. Thôi, đừng lề mề nữa, ta nhất định phải đi Sa Châu. Tri Thu, chuẩn bị xong hết chưa?

Còn chưa nói hết, trước cửa vang lên tiếng động, không bao lâu, Hàn Tiếu tiến đến, nói:

- Ta đã thăm dò được tin tức hiện tại Phủ Hưng Khánh cho phép ra nhưng không cho phép vào, có lợi cho chúng ta ra khỏi thành. Xe ngựa đã chuẩn bị xong hết rồi, dọc đường sẽ có khoái mã tiếp ứng chúng ta, chúng ta không nên làm lỡ hành trình.

Thấy Quách Tuân, Hàn Tiếu vô cùng kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.

Quách Tuân gật đầu, chậm rãi đứng lên, nói:

- Địch Thanh, đệ yên tâm, ta không sao. Đi thôi.

Y không nói thêm gì nữa, sải bước ra khỏi cổng.

Địch Thanh biết tính đại ca quật cường, bất đắc dĩ phải đi theo.

Mọi người hòa trộn vào trong đội thương ra khỏi thành không chút gặp nguy hiểm gì. Đợi sau khi ra khỏi thành nam, Quách Tuân vốn muốn dùng khoái mã đi Sa Chây, nhưng Địch Thanh thấy sắc trời đã tối, kiên quyết không đồng ý, nói phải ngồi xe ngựa qua một đêm trước đã.

Quách Tuân trầm ngâm chốc lát, cuối cùng đồng ý.

Mọi người lên một chiếc xe ngựa, Quách Tuân và Địch Thanh ngồi đối diện, Phi Tuyết lặng yên ngồi bên cạnh Địch Thanh, Diệp Tri Thu tự mình đánh xe ngựa dọc Hoàng Hà đi xuống, qua dãy núi Trường Thành mà đi.

Xe ngựa lóc cóc có chút xóc nảy, Địch Thanh tuy có muôn vàn tâm sự nhưng thấy sắc mặt Quách Tuân như thế, một câu hỏi cũng không thốt ra khỏi miệng được.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Quách Tuân lại mở miệng hỏi:

- Đệ nhất định kỳ lạ mấy năm nay ta đi đâu, vì sao không tìm đệ và tiểu Quỳ?

Nhắc đến Tiểu Quỳ, trong mắt Quách Tuân chưa sự dịu dàng và hoài niệm.

Những năm gần đây, y luôn nhớ hai người, một là Địch Thanh, một là Quách Quỳ. May mà hai người này đều bình an không xảy ra chuyện gì.

Địch Thanh nói:

- Quách đại ca, qua mấy ngày nữa rồi hãy nói sau.

Quách Tuân cười cười, nói:

- Thật ra trận đánh ở Tam Xuyên Khẩu, ta thật sự nghĩ mình đã chết, haizz...

Y thở dài, nhớ lại tình cản thảm liệt lúc đó, thần sắc buồn bã:

- Ta không thể cứu những huynh đệ đi theo ta, thật sự cũng muốn chết theo. Lúc đó tình hình hỗn loạn, sau khi ta giết trên trăm người cũng bị thương nghiêm trọng, lại trúng mấy mũi ten, cuối cùng đã bị ngã xuống ngựa, bị nước sông cuốn trôi không biết tới nào.

Địch Thanh nghe Quách Tuân nói lại rất bình thản, thầm nghĩ: "Quách đại ca có năng lực như vậy mà cũng không chống đỡ được, đủ thấy lúc đó huynh ấy thật sự là cửu tử nhất sinh." Liền thoải mái nói:

- Quách đại ca, năm xưa huynh đã tận hết sức rồi, binh bại cũng không thể trách được huynh.

Thần sắc Quách Tuân lộ vẻ lạ lùng, lẩm bẩm:

- Vậy thì trách ai?

Thấy Địch Thanh kinh ngạc, Quách Tuân chuyển hướng câu chuyện, nói:

- Lúc đó người chết nhiều lắm, con sông đó gần như biến thành sông máu, thi cốt chồng chất, quân Hạ tìm không được ta thì tiếp tục truy sát qua đó. Sau khi ta tỉnh lại, phát hiện mình gần như đông cứng giữa sông, ta có thể tỉnh lại... coi như là một kỳ tích.

Trên mặt lộ vẻ khác lạ, một lát sau Quách Tuân mới nói:

- Sau khi ta tỉnh lại, dưỡng thương hơn một năm thương thế mới khá lên.

Địch Thanh muốn hỏi vì sao những ngày dưỡng thương Quách Tuân không gửi tin tức cho bọn hắn, nhưng thấy thần sắc Quách Tuân ảm đạm nên đành lẳng lặng chờ Quách Tuân nói.

Quách Tuân nói:

- Lúc đó ta nghe tiếng đệ lớn tiếng xông ra thì rất vui mừng, nhưng lúc đó tuy vết thương của ta đã khá hơn nhưng lại không có sức gì cả.

Địch Thanh thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: "Trong Thiên Hòa Điện, một kích sấm sét của Quách Tuân rõ ràng hơn hẳn năm xưa, sao Quách Tuân lại nói bản lĩnh không có là ý gì?

Quách Tuân nói:

- Ta biết lúc đó ta không có khả năng, không giúp được các đệ gì cả, nhưng bởi vì..

Dừng một chút, Quách Tuân lại không nói rõ vì sao, mà nói:

- Ta lo lắng rất lâu, trốn trong Thanh Đường thì bắt gặp Cốc Tư La.

Địch Thanh chấn động, chần chừ nói:

- Huynh thấy Cốc Tư La làm gì?

Quách Tuân liếc sang Phi Tuyết, cũng thấy Phi Tuyết nhìn qua, ánh mắt hai người gặp nhau, Phi Tuyết đột nhiên khẽ lắc đầu. Quách Tuân chuyển ánh mắt đi, gục đầu xuống, tay áo không có gió mà tự lay động.

Địch Thanh càng cảm thấy dường như giữa Quách Tuân và Phi Tuyết có quan hệ gì đó, hoặc là nói bọn họ không muốn nói với mình.

Xưa nay Phi Tuyết là vậy, nói chưa đến ba phần, nhưng vì sao Quách Tuân cũng đối với Địch Thanh hắn như vậy?

Mặc dù Địch Thanh không rõ manh mối trong đó, nhưng lại tin Quách Tuân, nên chờ đợi Quách Tuân giải thích. Hắn biết, nếu Quách Tuân biết bí mật Hương Ba Lạp, tuyệt đối sẽ không hề giấu diếm Địch Thanh hắn.

Quách Tuân cúi đầu một lát, mới nói:

- Cốc Tư La cũng từng bị ảnh hưởng bởi Ngũ Long...

- Điều này đệ đã biết. Là Phi Tuyết nói cho đệ biết.

Địch Thanh lập tức nói.

Quách Tuân lại nhìn về phía Phi Tuyết, trong mắt tràn ngập hàm ý phức tạp, lẩm bẩm:

- Đệ biết rồi? Ồ... sau khi ta gặp Cốc Tư La, hắn chia cho phần bản đồ, nói là địa đồ về Hương Ba Lạp, là con cháu họ Tào để lại.

Địch Thanh chấn động, vội la lên:

- Vậy bản đồ đó.. hơn phân nửa là giả rồi! Thủ đoạn Nguyên Hạo độc ác, ra sức muốn phân tán bản đồ ra để một lưới bắt hết những người đi đến đó. Quách đại ca, huynh không đi chứ?

Dứt lời lại lấy trong người ra một phần bản đồ, đưa cho Quách Tuân, nói:

- Quách đại ca, hai phần bản đồ này một là của Chủng Thế Hành, một là công chúa đưa cho đệ. Huynh xem đi.

Thần sắc Quách Tuân kỳ lạ, chậm rãi nhận lấy hai phần bản đồ, mở xem phần bản đồ của Chủng Thế Hành tước, rồi nói:

- Đây là tấm bản đồ Cốc Tư La đưa cho ta!

Địch Thanh thấy trên mặt Quách Tuân không có chút gì ngạc nhiên phẫn nộ, rõ ràng là đã biết việc này thì thấp thỏm bất an, chỉ sợ Quách Tuân thực sự bị lừa, nhưng nghĩ lại, thì lại cười gượng, chẳng phải lúc này Quách Tuân đang khỏe mạnh ngồi trước mặt hắn đây sao?

Quách Tuân mở tấm bản đồ thứ hai mà Địch Thanh đưa cho, đột nhiên trên mặt lộ vẻ kích động, y xem tỉ mỉ khá lâu, sau đó mới buông tấm bản đồ xuống, lẩm bẩm:

- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.

Địch Thanh không hiểu gì, hỏi:

- Quách đại ca, huynh hiểu cái gì?

Quách Tuân nói:

- Đệ nhìn hai tấm bản đồ này có gì khác nhau không?

Y đưa tấm bản đồ cho Địch Thanh, Phi Tuyết cũng nhìn. Địch Thanh nhận lấy xem một lát, ngẩng lên nói:

- Hai tấm bản đồ này có chút giống nhau, nhưng hình như lại có chỗ rất nhỏ khác nhau?

Quách Tuân cười gượng:

- Những điểm rất nhỏ đó thật sự là muốn lấy mạng người khác. Tấm bản đồ Đan Đan đưa cho đệ đích xác là không sai, nhưng...

Y lại nhìn Phi Tuyết, nói:

- Nhưng chỉ sợ Đan Đan cũng không rõ tình hình hiện tại của Hương Ba Lạp.

Địch Thanh nghe Quách Tuân nói vậy, vội hỏi:

- Quách đại ca, chẳng lẽ... huynh đã đến đó rồi?

Quách Tuân trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói:

- Không sai. Mấy năm qua ta đến gần Sa Châu thăm dò biết Hương Ba Lạp gần ngay Đôn Hoàng, dưới ba tòa núi lớn. Tình huống dưới đất vô cùng phức tạp, ta ở trong đó lòng vòng rất lâu mới tìm được cửa ra.

Một lát sau Địch Thanh mới nói:

- Quách đại ca, những năm gần đây huynh vẫn ở Sa Châu ư?

Giây phút đó, cảm giác trong lòng hắn rất kỳ lạ, mấy năm nay Quách Tuân bặt vô âm tín, thì ra là vẫn ở mãi Sa Châu là chỉ vì Địch Thanh hắn.

Quách Tuân như nhìn thấu tâm tư Địch Thanh, cười cười nói:

- Ta cũng không phải hoàn toàn vì đệ, lúc đó cũng không có gì, chỉ là hiếu kỳ muốn xem Hương Ba Lạp là gì nên mới tốn chút tâm tư đi tìm. Khi ta tìm được tấm bản đồ thì lập tức đi tìm theo tấm bản đồ đó, nơi đó quân Hạ coi giữ cực ít, nhưng... bẫy rập thì cực nhiều.

Địch Thanh cười khổ nói:

- Quách Đại ca, huynh trúng kế rồi, vậy Nguyên Hạo hắn là giết người địa phương trước rồi.

*****

Quách Tuân đột nhiên cười, nhưng trong thần sắc lại tràn đầy phấn chấn:

- Lúc đó ta cũng có ý nghĩ như thế trong đầu, nhưng nghĩ lại, ở đây đã có nhiều cơ quan cạm bẫy như vậy, nó sẽ phản ngược lại. Binh pháp có nói, vốn nên hư hư thực thực, ba yếu đạo có rất nhiều quân Hạ, ta rất khó mà lẻn vào, mà dù có lẻn vào được thì cũng rất khó mà tiếp xúc được bí mật. Đã vậy, nếu ta cứ cứ theo hiểm cảnh mà đi, không chừng đó là cách tốt nhất để tiếp cận Hương Ba Lạp.

Trong mắt Phi Tuyết bỗng hiện lên tia kính phục nhìn Quách Tuân.

Trong lòng Địch Thanh khẽ động, nhìn Quách Tuân một lát, hỏi:

- Vậy sau đó thế nào?

Quách Tuân nhìn Phi Tuyết một cái, mới nói:

- Đường đánh dấu trên bản đồ giả, có thể nói đều là chỗ sát khí, nhưng ta dùng thời gian đi qua được hơn phân nửa.

Trong đó có bao nhiêu hỗn loạn hiểm ác đáng sợ và gian khổ mà Quách Tuân chỉ dùng cách nói hời hợt, đồng thời lại nói rất ngắn gọn:

- Nhưng ta ở trong đó phát hiện có mấy vết chân, vết chân nhỏ, hình như là của nữ nhân để lại...

Phi Tuyết vẫn im lặng không nói, lúc này lại lên tiếng:

- Vậy chắc là do ta để lại.

Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:

- Cô cũng từ nơi đó vào Hương Ba Lạp?

Phi Tuyết chỉ gật đầu, không nói gì. Địch Thanh nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ nếu Phi Tuyết cũng biết cách tiến vào Hương Ba Lạp, vì sao lại một mực dây dưa bên ngoài?Lúc trước Phi Tuyết muốn dẫn Địch Thanh hắn đi Hương Ba Lạp, là vì sao? Sao Phi Tuyết có thể tránh được những cơ quan cạm bẫy này?

Quách Tuân thấy Phi Tuyết thẳng thắn thừa nhận, trong mắt cũng lộ ra tia kỳ lạ, im lặng một lát mới nói tiếp:

- Lúc đó ta nhìn thấy vết chân kia, cũng không biết Phi Tuyết thường lui tới nơi nào...

Địch Thanh nghe đến đó lại thấy khó hiểu, lúc đó Quách Tuân không biết, vì sao sau đó lại biết?

Lại nghe Quách Tuân tiếp tục nói:

- Ta vô cùng khó hiểu, nhưng quan sát tỉ mỉ cẩn thận, phát hiện nơi để lại vết chân kia chính là nơi an toàn giữa cơ quan cạm bẫy. Sau khi ta thử vài lần, bắt đầu tìm ngược lại nơi có vết chân đó, vốn trong bản đồ còn có ký hiệu phía trước, nhưng khi vết chân tới nơi đất lún thì đột nhiên biến mất. Nơi đất lún đó dường như bị nứt ra một lỗ hổng cực kỳ sâu.

Phi Tuyết lãnh đạm nói:

- Quách Tuân quả nhiên thông minh. Tấm bản đồ đó của Nguyên Hạo thật ra chỉ là hư hư thật thật, thông qua đó để đi vào Hương Ba Lạp. Nếu ngươi không theo bức vẽ mà đi, cả đời cũng đừng mong tiếp cận Hương Ba Lạp, nhưng ngươi lại hoàn toàn đi theo ký hiệu trong tấm bản đồ, nhưng vẫn không tìm được đường vào Hương Ba Lạp.

Địch Thanh chợt nói:

- Chẳng lẽ cửa vào Hương Ba Lạp chính là bên cạnh đất lõm đó.

Chẳng biết vì sao, càng tiếp cận được Hương Ba Lạp, trong lòng hắn lại càng thấp thỏm.

Quách Tuân thở dài, nói

- Mặc kệ Nguyên Hạo nghĩ thế nào, nhưng ta thật sự từ nơi đất lõm đó mà tiến vào Hương Ba Lạp! Mà bí đạo thật sự tiến vào Hương Ba Lạp, thật ra ngay dưới hiểm cảnh không xa! Bản đồ Đan Đan đưa cho và bản đồ Cốc Tư La đưa cho cũng gần giống nhau, nhưng khoảng cách vị trí dọc chỉ khác biệt vài trượng.

Y lại cảm thán nói:

- Nếu sớm có bản đồ của Đan Đan, thì ta có thể rút ngắn được thời gian. Haizz, xem ra chuyện duyên phận, thật sự là khó nói. Nhưng sự khổ cực của ta cũng không uổng phí, Thần Hương Ba Lạp đã thỏa mãn một nguyện vọng của ta, đó là khôi phục võ công cho ta!

Trên mặt Phi Tuyết lộ vẻ cổ quái, muốn nói lại thôi.

Địch Thanh hoàn toàn bị lời nói của Quách Tuân làm hấp dẫn, nghe mà trợn mắt há mồm, một lát mới nói:

- Hương Ba Lạp thật sự tồn tại, cũng thật sự có Thần? Vậy Thần đó bộ dạng như nào?

Quách Tuân không đáp mà hỏi lại:

- Đệ không tin lời ta nói?

Địch Thanh vội đáp:

- Không phải, không phải... Thế nhưng...

Hắn thấy bất an trong lòng, nhưng trong lúc nhất thời lại không rõ ràng đó là gì.

Quách Tuân nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Địch Thanh, thần sắc cũng có chút si dại, thổn thức nói:

- Thần đó có bộ dạng gì, ta thật sự không biết nói thế nào. Nhưng đệ rất nhanh sẽ biết, đệ tới đó rồi sẽ biết ngay. Tuy nhiên... chúng ta nhất định phải tới Hương Ba Lạp trước đám người Gia Luật Hỉ Tôn.

Địch Thanh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cảm giác lời Quách Tuân nói không xác thực lắm, thấy Quách Tuân đã nhắm hai mắt lại, thần sắc uể oải nên không đành lòng hỏi tiếp. Nhìn sang Phi Tuyết, thấy nàng cũng dựa vào thành xe, hai mắt nhắm lại, cũng ngủ.

Xe ngựa xóc nảy, hàng mi dài của Phi Tuyết run run, mặc dù trên mặt vẫn bình thản nhưng không hiểu nguyên do vì sao, Địch Thanh lại cảm nhận được dù Phi Tuyết đang nhắm mắt nhưng lại giống như đang nhìn Địch Thanh hắn, mà trên gương mặt vốn lãnh đạm nhưng khi càng gần Hương Ba Lạp thì lại không hề có chút vui mừng, ngược lại còn mang theo chút ưu thương.

Sáng sớm hôm sau, Quách Tuân muốn cưỡi ngựa, Địch Thanh không lay chuyển được đành phải đổi sang cưỡi ngựa. Đến nửa đêm, lộ trình chạy được ba bốn trăm dặm, mặc dù Quách Tuân bị thương nặng nhưng vẫn vững như chông sắt, không hề nhăn mặt chau mày.

Hàn Tiếu thông minh tháo vát, đã sớm dùng bồ câu đưa tin dọc đường chuẩn bị thay ngựa để tiếp ứng.

Những năm gần đây, hai bộ Đãi Mệnh, Phượng Minh mặc dù không thật sự tiếp cận được Hương Ba Lạp, nhưng một đường hướng tây tại biên giới nước Hạ cũng đã an bài không ít cơ sở ngầm, lúc này đã phát huy đầy đủ tác dụng.

Mọi người ban ngày cưỡi ngựa, ban đêm đổi ngựa, chỉ nghỉ ngơi chốc lát. Hành trình đi có thể nói là liên tục ngày đêm, qua Hoàng Hà đi Vân Hà đến Lương Châu, nhìn xa xa Thương Sơn hùng vĩ cao ngút uốn lượn ngàn dặm. Đi qua Xuân Phong vượt qua Ngọc Môn, sa mạc Kiến Thương cuồn cuộn, khí thế hào hùng.

Trên đường đi không chỉ một ngày, sau khi mọi người tiến vào Qua Châu, thỉnh thoảng bắt gặp những ốc đảo, những nơi cổ xưa, mà nhiều hơn là nhiều nơi hoang vu thê lương, cát cuồn cuộn trong thiên địa. Dưới sự mênh mông cuồn cuộn mang phong cách bi thương cổ xưa.

Lại sau khi qua thành Thường Nhạc phía tây Qua Châu, mọi người đã đến gần núi Tam Nguy, từ xa trông thấy Đôn Hoàng.

Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.

(Sa mạc lớn bốc khói trắng

Mặt trời lặn dưới sông dài)

Địch Thanh chưa bao giờ tới đây, nhưng bởi vì lòng luôn đặt ở Hương Ba Lạp nên cũng có chút hiểu biết đối với Đôn Hoàng.

Trên con đường cổ tơ lụa thê lương, trong sa mạc tây cương thiên hạ, không biết có bao nhiêu bi ca được viết nên trong sử sách, anh hùng huyết lệ.

Đôn Hoàng nổi danh từ xưa, thường thường có bách tính Trung Nguyên lưu lạc bị thua trận đến đây tị nạ. Từ Chiến Quốc, Tần Hán, đến Ngũ Hồ, Tùy Đường, khói lửa chiến tranh chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh từ Lũng Tây biên cương xa xôi, ngựa đạp kỳ liên, thống kích Hung Nô...

Trương Khiên đi sứ Tây Vực, khai thông con đường tơ lụa.

Triệu Phá Nô đánh bại nước Cô Sư, đại phá Lâu Lan...

Ban Siêu ngang dọc đại mạc, tiếp tục tiến đánh Hung Nô...

Những người này công tích vĩ đại đều có liên hệ với Đôn Hoàng.

*****

Trong dòng chảy của đại mạc, đã biết bao câu chuyện xưa về các anh hùng cuối cùng đã bị gió thổi mưa vùi. Đến thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc là lúc khói lửa Trung Nguyên theo chiều hướng phát triển, chiến loạn liên tiếp, có vô số bách tính nho học chạy đến các vùng lân cận Đôn Hoàng, mà nhiều hơn cả là đệ tử phật môn đông qua truyền đạo, tây đến cầu kinh bằng con đường Đôn Hoàng.

Trước đây hòa thượng Tần Nhạc Tôn tại lòng chảo Đại Tuyền núi Tam Nguy đã khai phá hang đá Cúng Phật, nơi đây đã hưng khởi khai quật chế tạo tượng Phật, kéo dài nhiều năm.

Điều này cũng tạo nên một Đôn Hoàng phồn vinh chưa từng có, tràn ngập bầu không khí Phật giáo.

Quách Tuân ở trên ngựa nhìn dãy nũi liền nhau xa xa, thấy trong cát mạc mơ hồ như có tấm bia điêu khắc cổ, dấu vết của Phật, thở dài nói:

- Còn nhớ thời Tùy Đại Nghiệp năm thứ chín, Tùy Dương Đế từng phái Nhất đại kỳ thần Bùi Củ đến Đôn Hoàng, Trương Dịch thông thương lân cận, khi đó Đại Tùy đang thịnh thế thiên hạ, có hai mươi bảy nước ở Tây Vực đều đến triều cống, vô cùng rầm rộ. Cương thổ đại Tùy cũng theo đó mà hưng thịnh ở đỉnh cao.

Địch Thanh không hiểu vì sao đột nhiên Quách Tuân đề cập những vấn đề này, nhìn cát vàng xa xa cuộn cao, trong lòng nghĩ: "Nhưng Đại Tống thì... Ngay cả Hoành Sơn cũng không thể vượt qua, chứ đừng nói đến Đôn Hoàng, Trương Dịch khiến Tây Vực triều cống. Từ sau loạn nhà Đường, giang sơn người Hán ngày ngày suy đồi. Năm xưa Triệu Trinh từng nói với ta, y là Hán Vũ Đế, ta chính là Hoắc Khứ Bệnh. Nhưng cuộc đời này của Địch Thanh ta thua xa những anh hùng hảo hán đó..."

Quách Tuân nhìn dãy Thường Sơn kéo dài xa xa, trong lòng cũng nghĩ như Địch Thanh, khẽ thở dài, nói:

- Nhưng dù là thiên cổ phong lưu cũng bị cát bụi che phủ. Cuộc đời con người.... đánh đánh giết giết, ý nghĩ cuối cùng là gì?

Lúc này mơ hồ có tiếng sáo Khương theo gió truyền đến, hình như có cả tiếng ca.

Địch Thanh đột nhiên nhớ khúc hát trước đây Phi Tuyết đã hát.

"Cây cỏ thương thu, thiền như lộ, mộ tuyết thần phong vô y trụ.

Anh hùng tự chuốc khổ, hồng nhan tuổi xế chiều, thân này khó thoát số mệnh!

Nơi Ngọc Môn thiên sơn, Hán Tần quan nguyệt, chỉ chiếu đường cát bụi...

Thiên sơn sừng sững bên ngoài Ngọc Môn quan này xanh biếc không thay đổi, cát bụi ngập đường, ánh trăng chỉ chiếu Tần Hán quan, nhưng thiên hạ từ xưa tới nay cũng không bao giờ thấy nữa.

Đời người khổ ngắn, tương tư triền miên.

Nghĩ tới đây, hắn lại không kìm được quay sang nhìn Phi Tuyết, trong lòng chấn động, thì ra lúc hắn vừa mới xuất thần thì Phi Tuyết cũng đang nhìn hắn, trên mặt tràn ngập tình cảm dịu dàng, tuy tan biến rất nhanh nhưng giây phút đó lại như đã vạn năm.

Lúc mọi người đến gần Tam Nguy Sơn, có Phượng Minh báo lại, nói đám người Gia Luật Hỉ Tôn chưa đến đó, nhưng chỉ sợ rất nhanh sẽ tới. Chủng Thế Hành xác định Hương Ba Lạp ở ngay gần Sa Châu, đã phái Phượng Minh lẻn vào Sa Châu dò hỏi bí mật Hương Ba Lạp, mặc dù lúc đó không chiếm được tin tức xác thực tường tận nhưng dù sao cũng biết động tĩnh của quân Hạ.

Quách Tuân nghe vậy khẽ thở nhẹ một hơi, dẫn ba người Địch Thanh, Phi Tuyết và Diệp Tri Thu từ đường tiến vào núi.

Nơi này có quân Hạ trấn thủ, nhưng dù sao núi non điệp trùng, quân Hạ chỉ canh giữ đường hiểm tại quan ải, còn đối với hiểm cảnh thiên nhiên thì việc phòng bị yếu hơn. Sau khi Quách Tuân vào núi, như sớm đã quen thuộc đi trong núi như không cần nhìn đường, y vừa di chuyển vừa đẩy, di chuyển qua nơi hiểm, đẩy cây mây khô ra sau, là phía trước có lối thoát.

Đi không xa lắm, dưới chân Diệp Tri Thu đột nhiên có tiếng kẽo kẹt, như là giẫm phải gì đó, vội nhấc lên nhìn, chỉ thấy giữa đống cây cỏ khổ hiện ra một bộ xương trắng, một cú giẫm này đã giẫm nát ngực của bộ xương.

Diệp Tri Thu nhíu mày, thấy trên ngực bộ xương trắng có một mũi tên trúc, mũi tên trúc này đã mục rữa, cắm thật sâu bên trong bộ xương trắng.

Quách Tuân nghe tiếng quay đầu lại nói:

- Bắt đầu từ lúc này phía trước có rất nhiều cạm bẫy, nguy hiểm trùng trùng, một số đã bị ta phá hỏng, nhưng còn một số vẫn chưa phát động. Các ngươi đi theo vết chân của ta, chớ có đi sai. Địch Thanh, đệ bảo vệ Phi Tuyết.

Địch Thanh gật đầu, ra hiệu Phi Tuyết đi theo sau hắn, còn hắn cẩn trọng đi theo sát sau Quách Tuân, còn Diệp Tri Thu đi sau cùng.

Mọi người đi được một đoạn, thấy nhiều bộ xương trắng trên mặt đất, hoặc bị tên trúc bắn chết, hoặc bị đá đè chết, hoặc bị dây mây khô treo trên không trung, y như bị phong hóa mà chết. Còn có một hố to, cỏ khô bên ngoài đã sụp xuống, lộ ra hố to bên dưới sâu mấy trượng, trong hố kia tràn ngập gậy trúc nhọn, trên mũi trúc nhọn có vết máu loang lổ, có vô số xương trắng dưới đó.

Còn có vố số cơ quan ẩn giấu, với nhãn lực nhạy bén của Địch Thanh có thể thấy được trên cây ngầm ẩn hiện hàn quang sắc bén, rõ ràng những cơ quan cạm bẫy này đã bày sẵn, chờ người sa vào.

Địch Thanh thầm kinh hãi, mới hiểu mấy năm gần đây không biết có bao nhiêu người đến thăm dò Hương Ba Lạp đều táng thân ở nơi này. Hắn có thể đơn giản tiến đến mà không biết Quách Tuân đã đổ bao mồ hôi sự cực khổ trong đó.

Đi được hơn nửa ngày, lúc này Quách Tuân mới đến trước một vách đá dựng đứng.

Vách đá này thẳng đứng ngàn nhẫn, từ xa nhìn lên chỉ thấy ngọn núi cao chót vót trong đám mây. Lúc này Địch Thanh mới phát hiện, bất giác hắn đã tiến vào một sơn cốc, bốn phía núi vây quanh, nhìn như mất lối đi, nếu không có Quách Tuân dẫn đường, chỉ sợ cả đời hắn cũng không tìm được đến đây.

(Nhẫn: đơn vị đo lường, một nhẫn bằng 7, hoặc 8 thước)

Quách Tuân đến trước vách đá dựng đứng, tay sờ soạng, gỡ đám cây mây ra, vách đá dựng đứng phía trước bỗng hiện ra một cái khe, cái khe này không rộng, miễn cưỡng đủ một người đi qua, nhưng dưới khe hở có gió lạnh thổi tới, nhìn xuống dưới, chỉ thấy đen thẳm không có nơi tận cùng.

Địch Thanh phát lạnh trong lòng, hạ thấp giọng hỏi:

- Đây là... hãm địa sao?

Cuối cùng hắn đã tiếp cận được Hương Ba Lạp, vừa nghĩ có thể đi vào Hương Ba Lạp, gặp được thần Hương Ba Lạp, có thể quay về cứu Vũ Thường, trái tim hắn đập thình thình không ngừng.

Những năm gần đây, hắn vô số lần nghĩ nếu có thể cứu được Dương Vũ Thường, nhưng khi chuyện tới trước mắt, trong lòng lại sợ hãi.

Hắn không sợ chết, chỉ sợ niềm hy vọng lại thất bại!

Hắn không để ý, Phi Tuyết đứng bên yên lặng nhìn hắn, trong mắt tràn ý ưu thương. Rốt cuộc vì sao Phi Tuyết lại ưu thương?

Diệp Tri Thu nhìn cái khe kia, khó hiểu nói:

- Quách huynh, địa hình ở đây thật kỳ lạ, sao đột nhiên lại xuất hiện một đường đi vào Hương Ba Lạp?

Rõ ràng Quách Tuân đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nói:

- Lúc trước ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy đường khe này rất sâu, hình như là địa chấn tạo nên, bởi vậy ta cứ suy nghĩ, ở đây vốn không có đường vào. Nhưng bởi vì sau khi bị địa chấn đã nứt ra một con đường.

Địch Thanh đột nhiên nghĩ đến lời của Triệu Minh lúc trước, do dự nói:

- Chỉ sợ đây là cơ quan của hậu nhân họ Tào và thương nhân họ Lịch kia phát động, dẫn đến núi bị nứt ra.

Hắn kể lại một lượt chuyện lúc trước Triệu Minh, Quách Tuân gật đầu nói:

- Điều này cũng có khả năng.

Diệp Tri Thu cười khổ, nói:

- Trên đời này thật sự có một loại cơ quan có thể tạo thành uy lực như vậy sao?

Địch Thanh khựng lại, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào, Quách Tuân nói:

- Có thể là uy trời đất, Tri Thu, năm xưa tại Bạch Bích Lĩnh, ngươi cũng từng nhìn thấy một hố to? Chiều sâu của cái hồ kia chẳng phải cũng khiến người ta nghe mà rợn người?

Diệp Tri Thu hồi tưởng lại chuyện năm đó, giống như mới hôm nay. Cái hố đó cực sâu, gã cũng từng xuống đó tìm tòi nhưng sau khi dùng hết dây thừng cũng vẫn không thấy đáy, ngẫm lại cũng thật kỳ lạ khó tin. Sự viện đó gã vẫn nhớ mãi không quên, chỉ là sau khi bôn ba lao lực vẫn chưa từng đến đó, giờ ngẫm lại, hầm đó đúng là thật quá quái dị. Tạm buông bỏ suy nghĩ trong đầu, Diệp Tri Thu nói:

- Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đi vào xem.

Gã định sắn tay áo đi vào, bị Quách Tuân kéo lại. Quách Tuân do dự một chút, mới nói:

- Tri Thu, ngươi ở lại đây canh chừng cho chúng ta được không? Ta chỉ sợ... có người phong tỏa nơi này, người thì đi vào được nhưng lại ra không được?

Diệp Tri Thu ngẩn ra, thầm nghĩ nơi này có quỷ, quỷ cũng không tìm được, sao lại có người phong tỏa cửa đông? Thấy sự khẩn thiết trong mắt Quách Tuân, Diệp Tri Thu biết Quách Tuân nói chắc chắn có nguyên nhân, lưỡng lự giây lát rồi mới nói:

- Ta có thể ở lại. Nhưng sau khi các ngươi ra, ta cũng muốn vào xem. Người thì ta thấy nhiều lắm rồi, nhưng chưa bao giờ gặp thần, nếu cuộc đời này bỏ qua, chẳng phải tiếc nuối sao?

Trong mắt Quách Tuân có ý cười, vỗ vỗ bả vai Diệp Tri Thu, nói:

- Cảm tạ.

Diệp Tri Thu cười cười, rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò:

- Vậy các ngươi cẩn thận."

Quách Tuân gật đầu, trước tiên theo đường nứt đi xuống dưới, đường nứt này nhìn có vẻ sâu, nhưng cũng không phải là vuông góc, mặc dù Quách Tuân bị thương, nhưng xuống dưới cũng không khó khăn gì. Sau đó đến Địch Thanh đi xuống, Phi Tuyết yên lặng đi theo.

Diệp Tri Thu cố gắng kìm nén ý niệm muốn theo xuống trong đầu, thấy ba người kia biến mất, trong lòng cũng thấy kỳ lạ. Gã thấy kỳ lạ vì sao Quách Tuân kiên trì để lại mình bên ngoài, lại kỳ lạ vì sao Quách Tuân và Địch Thanh lại mạo hiểm tìm Hương Ba Lạp, vì sao Phi Tuyết lại chấp nhất đi theo Địch Thanh?

Tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, Diệp Tri Thu cảm thấy bốn phía yên tĩnh đáng sợ, cả đời này của gã vào sinh ra tử, có thể nói là gặp vô số tình cảnh, nhưng nơi vắng vẻ như này thì chưa bao giờ tới.

Đột nhiên gã cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ nơi này là núi hoang, có cây khô cỏ dại, vốn nên có động vật thường lui tới, vì sao sau khi cùng Quách Tuân tới đây rồi lại không hề bắt gặp dã thú lui tới? Nghĩ tới đây, Diệp Tri Thu thấy sống lưng lạnh ngắt, lúc này mặt trời đã lên cao đến đỉnh, rơi xuống đỉnh núi.

Sắc trời đã tối, toàn bộ sơn cốc càng tối hơn, khí núi lạnh lẽo, thổi đến lạnh thấu xương. Diệp Tri Thu không ngờ nơi tĩnh lặng như này cũng có thể tạo nên áp lực vô biên. Chậm rãi hít thở, Diệp Tri Thu cười tự giễu, nói:

- Diệp Tri Thu ơi Diệp Tri Thu, ngươi đừng tự dọa mình nữa.

Gã đang tự giễu mình, hơi thả lỏng một chút, đột nhiên trong lòng căng thẳng, bởi vì gã nghe xa xa có tiếng sàn sạt...

Âm thanh đó càng lúc càng gần, giống như là có người giẫm lên lá khô đi đến, trong bóng tối có sự quý bí khó nói nên lời. Diệp Tri Thu rùng mình, tay cầm chuôi kiếm, lắc mình chuyển qua tảng đá lớn bên cạnh.

Nơi ma quỷ như này, lại là lúc này nữa, sao có người tới đây? Lẽ nào người đến không phải là người? Vậy đó là ai? Là quỷ, hay là thần?

Diệp Tri Thu chăm chú nhìn xa xa, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, gió thổi qua làm nội tâm càng lạnh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<