← Hồi 107 | Hồi 109 → |
Ngón tay y cứng ngắc, đã cầm cung Hiên Viên.
Điện Thiên Hòa cực lạnh.
Lạnh như băng!
Không có người nào dám nghi ngờ lời nói của Nguyên Hạo, cho dù Trữ Lệnh Ca cũng không dám. Y hốt hoảng đứng lên, trong lòng vừa xấu hổ, vừa tức giận, nhưng vẫn có vài phần ý sợ hãi.
Nguyên Hạo nói:
- Cho Thái tử một cây đao!
Mệnh lệnh vừa hạ, rất nhiều người không hiểu. Một Tàng Ngộ Đạo run sợ, lập tức rút đao ném trước người của Trữ Lệnh Ca. Tiếng "leng keng" vang lên, rung động tiếng lòng mọi người.
Đây là mệnh lệnh của Nguyên Hạo, không có nghi ngờ, phải chấp hành vô điều kiện.
Trữ Lệnh Ca thấy đơn đao rớt xuống trước mặt, lóe lên hàn quang lạnh lẽo, không khỏi lui lại sau một bước, nhạ nhạ nói:
- Phụ thân.
Giây khắc đó, trong lòng y đã có ý khiếp đảm.
Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn Trữ Lệnh Ca nói:
- Được, ngươi nói ngươi thích Phi Tuyết, ta cho ngươi một cơ hội! Cầm đao lên, tùy ý giết một người trong điện. Sau khi ngươi giết người xong, ta cho rằng ngươi thích Phi Tuyết.
Lời nói vừa ra, mọi người đều nổi lên nguồn ý lạnh, thầm nghĩ Trữ Lệnh Ca thật sự xuống tay, cho dù đối thủ võ công mạnh hơn, làm sao dám phản kháng trước mặt Nguyên Hạo?
Trữ Lệnh Ca lại lùi một bước, lắc đầu nói:
- Phụ thân, đừng giết nữa, cái này không công bằng.
Y tuy là con trai của Nguyên Hạo, nhưng tính cách nhu nhược. Mấy năm nay, chưa từng giết qua một người, nghe Nguyên Hạo bảo giết người, càng thêm khiếp đảm, quay nhìn ánh mắt mọi người như tên, ở đâu có cam đảm này?
Sắc mặt Nguyên Hạo lạnh hơn, chậm rãi nói:
- Một con sói, nếu không hiểu được mạnh hiếp yếu, nếu không biết thích huyết, có gì khác con dê chứ? Không ngờ Nguyên Hạo ta tung hoành thiên hạ, lại có đứa con như dê. Ngươi nói không công bằng, thiên hạ này có từng có gì công bằng chưa? Nếu đã như vậy, ta cần đứa con như ngươi có lợi ích gì chứ?
Trữ Lệnh Ca cả người run sợ, nhìn qua cây đao, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Nguyên Hạo đột nhiên cười, nụ cười tràn đầy mỉa mai:
- Giết người thích huyết sớm muộn sẽ có. Nếu ngươi không đành lòng giết người, vậy cần phương thức khác chứng minh với ta ngươi thích Phi Tuyết.
Môi Trữ Lệnh Ca run cầm cập, run giọng hỏi:
- Làm thế nào chứng minh?
Nguyên Hạo lạnh lùng nói:
- Hoặc ngươi nhặt cây đao lên, chém ta một đao. Hoặc có thể chém đứt một cánh tay của mình. Nếu ngươi làm được, thì ta gã Phi Tuyết cho ngươi.
Trữ Lệnh Ca chấn động, sắc mặt tái nhợt, cả người run giống như lá rơi trong gió. Hai lựa chọn này, cái nào y cũng không thể làm được.
Nguyên Hạo thấy thế, từng chữ nói:
- Ngươi không thể hung hãn vơi chính mình, cũng không thể hung hãn với người khác, ngươi như thế này, cho dù bị người ta cướp nữ nhân cũng tự làm tự chịu.
Lời nói đó nhàn nhạt, nhưng băng lãnh như tên nhọn. Trữ Lệnh Ca bị lời nói đánh sụp, chán nản ngả xuống đất, đột nhiên buông tiếng khóc lớn!
Trong mắt Nguyên Hạo lộ ra ý chán ghét căm hận, không để ý đứa con, nhìn đám người trong cung, từng chữ nói:
- Bây giờ còn có ai phản đối không?
Y tuy nhìn mọi người, nhưng chỉ đang nhìn Địch Thanh. Y biết, lúc này bất luận là ai, đều sẽ không phản đối y nghênh lấy Phi Tuyết.
Ngoại trừ Địch Thanh!
Địch Thanh cười, thở nhẹ, mới định mở miệng, thì nghe được một giọng nói không khoáng tiêu sát trong đại điện truyền đến.
Ta, phản, đối!
Âm thanh đó không mang sự nịnh nọt của Dã Lợi Ngộ Khất, không mang sự xúc động phẫn nộ của Trữ Lệnh Ca, chính là nói ra bình thường như vậy. Nhưng ai nghe được ba từ đó, đều cảm nhận được ý tuyệt quyết của người phản đối
Lúc này lại còn có người phản đối, người này là ai?
Địch Thanh, Da Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy, còn có một đám quần thần, bao gồm cả Nguyên Hạo, đều không kìm được vô cùng ngạc nhiên, nhìn qua người phát ra tiếng.
Chỉ thấy một người bỏ chiên mạo xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò nghiêm nghị, nhìn thấy Nguyên Hạo, trong mắt người đó lóe lên phần hoa lửa, thần sắc bình tĩnh, không có chút ý sợ Nguyên Hạo, lại nhẹ giọng nói thêm một lần:
- Ta phản đối!
Trong điện người đội chiên mạo chỉ có một người.
Người đội chiên mạo bỏ chiên mạo xuống, lúc lộ ra khuôn mặt, Địch Thanh đột nhiên đứng lên, biểu cảmkhuôn mặt lúc đó có kinh ngạc có vui mừng. Giây khắc đó hắn tựa hồ quên tất cả mọi thứ, thậm chỉ cảm thấy như trong mộng.
Hắn không tin người này xuất hiện, lại càng hy vọng nhìn thấy là thật.
Người đó tuy cao to, nhưng gầy trơ xương. Người đó tuy cạo sạch rây nhưng trong mắt chiến ý càng mạnh. Người đó tuy thoạt nhìn cô linh, nhưng đầu người điện Thiên Hòa toàn chuyển động, vạn mã hí vang lừng. Lại chỉ có y dám đứng ra để phản đối.
Có người kinh hãi, có người phẫn nộ, có người vô cùng ngạc nhiên, có người vui mừng....
*****
Dã Lợi Ngộ Khất quay đầu nhìn người đó, nhìn thấy khuôn mặt của y, đột nhiên sợ tới mức lùi lại, sá thanh nói:
- Ngươi... ngươi... ngươi sao chưa chết?
Một tay của lão không ngừng run lên, cái trán đã có mồ hôi chảy xuống.
Ánh mắt Nguyên Hạo như có mũi tên, rơi lên mặt người đó, trầm ngâm một lát, trong mắt lóe lên ánh sáng hừng hực, năm ngón tay y nắm thành quyền, thoáng xòe ra, sau đó nhẹ nhàng nói hai từ...
Quách, Tuân?
Hai chữ đó tuy nhẹ, nhưng như tảng đá to lớn ngàn cân rơi xuống mặt hồ tiêu lãnh gió thu, tạo nên gợn sóng náo động!
Quách Tuân! Người đó chính là Quách Tuân? Sao có thể? Quách Tuân không phải chết trên Ngũ Long Than của Tam Xuyên Khẩu, Quách Tuân làm sao có thể xuất hiện ở phủ Hưng Khánh, Quách Tuân làm sao có thể đi cùng với Thiện Vô Úy?
Mấy năm nay, mỗi lần nhớ tới lúc Quách Tuân chết ở Tam Xuyên Khẩu, Quách Quỳ đau lòng, Địch Thanh buồn bã, tại sao Quách Tuân chưa bao giờ xuất hiện qua. Mấy năm nay rốt cuộc anh ta đang làm gì?
Muôn vàn nghi vấn, vạn loại suy nghĩ khuấy động cạnh Địch Thanh, hắn đã kinh ngạc vui mừng không thể tin.
Quách Tuân đến rồi, Quách đại ca thì ra chưa chết!
Giây khắc đó, hắn nhớ lại quá nhiều, lại quên tất cả. Mấy năm nay, rốt cuộc Quách Tuân ở đâu?
Giữa điện người không kinh ngạc chỉ có Thiện Vô Úy. Trên mặt lão nếp nhăn rậm rạp, thoạt nhìn chỉ là càng sâu rậm một chút. Nhưng rõ ràng lão không có kinh ngạc, vì chính là lão dẫn người đó tới.
Quách Tuân tiến lên, nhìn Nguyên Hạo nói:
- Phải, ta là Quách Tuân!
Y một lời đã ra, điện Thiên Hòa im lặng chốc lát, nhanh chóng náo động. Ngay cả Một Tàng Ngộ Đạo kinh ngạc lùi lại một bước, lẩm bẩm nói:
- Mẹ ơi, y là Quách Tuân?
Trong người Hạ có thể sẽ có người không biết tên của Thiên tử Đại Tống, nhưng ít có người không biết họ tên Quách Tuân, Địch Thanh. Người Hạ sùng võ khinh văn, xưa nay đều là kính trọng anh hùng, bất luật anh hùng này là người Khương hay người Hán!
Chiến dịch Ngũ Long Than Tam Xuyên Khẩu năm đó, Quách Tuân tung hoành sông băng, trước chém mười người địch nhân, sau chém Long Dã Vương, làm ngàn quân không dám qua sông. Uy phong đó, người Đảng Hạng tuy rất hận, nhưng trong lòng có kính trọng.
Càng huống hồ trước đây, Quách Tuân lại giết đám người Dạ Nguyệt Phi Thiên, cao thủ bộ chủ bát bộ, lại có nhiều người chết trong tay Quách Tuân. Quách Tuân trong nước Hạ, có thể nói là thanh danh hiển hách.
Nhưng tại sao Quách Tuân đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nguyên Hạo cười, trong nụ cười mang phần biếng nhác, hỏi:
- Quách Tuân? Tốt, đến tốt lắm. Từ lúc ta biết ngươi giết Long Hạo Thiên ở Tam Xuyên Khẩu, ta lấy làm tiếc không thể gặp mặt ngươi. Có thể giết người như Long Hạo Thiên, ta rất muốn gặp. Nhưng... hôm nay ngươi đến, là tại sao?
Y ý đã nhàn nhã, nhưng năm ngón tay lại bắt đầu khẽ động, chậm rãi đi tới trước tiễn thốc của vũ tiễn ngũ sắc.
Năm tên vàng, bạc, đồng, sắc, thiết, y sẽ chọn mũi tên nào?
Quách Tuân liếc nhìn Địch Thanh, đúng lúc thấy Địch Thanh nhìn qua, hai người nhìn nhau, trong đó đã trao đổi hơn vạn ngữ nghìn ngôn.
- Ta muốn dẫn Địch Thanh đi!
Từng chữ như cái đục đập vào tảng đá, trầm ngưng có lực. Địch Thanh tâm tình chấn động, nhớ lại chuyện cũ như khói, nhưng tình huynh đệ đó sâu như biển như vực.
Nguyên Hạo cười, ngón tay đã mò lên tiễn thốc trắng khiết như bạc, dừng lại nói:
- Ngươi dựa vào cái gì?
Quách Tuân chậm rãi tiến lên một bước, nói:
- Ta có thể cược với ngươi.
Ngón tay Nguyên Hạo vẫn đang khua động, cuối cùng chạm tới tiễn thốc (đầu mũi tên) sáng rực như vàng:
- Nếu là người khác cược với ta, ta nhất định sẽ trực tiếp lôi y ra ngoài chém. Nhưng Quách Tuân ngươi thì khác.
Trong tay hiện ra mấy phần ánh sáng cô mịch, Nguyên Hạo nói:
- Ta biết ngươi nhất địch có thể đưa ra điều kiện làm ta động lòng.
Quách Tuân đơn giản rõ ràng nói:
- Nếu ta thắng rồi, thì dẫn Địch Thanh đi, ngươi không thể ngăn cản. Nếu ta thua rồi, Quách Tuân đời này, tùy ngươi sai khiến!
Lời vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc.
Món đặt cược này, đối với người bên cạnh mà nói, có lã không xem là quá lớn, nhưng đặt trên người của Quách Tuân, không phải chuyện đùa. Nguyên Hạo híp mắt nghĩ ngợi, ánh mắt sắc bén như kim châm:
- Ngươi cho ta sử dụng? Vây ta lệnh ngươi dẫn quân công đánh Đại Tống, ngươi cũng bằng lòng không?
Địch Thanh hơi chấn động, thấy Quách Tuân nhìn chằm chằm Nguyên Hạo, thần sắc không đổi, trầm giọng nói:
- Được!
Nguyên Hạo cười, giây khắc đó trong hai tròng mắt đã hiện lên ý cuồng dã, y chậm rãi đứng lên, tay cầm cung Hiên Viên, từng chữ từng hồi nói:
- Được, ta cược với ngươi!
Điện Thiên Hòa trong giây phút đó, sát khí tràn ngập.
Ai cũng không ngờ Quách Tuân đưa ra yêu cầu này, cũng không ngờ rằng Nguyên Hạo lại có thể nhận lời. Với uy thế của Nguyên Hạo, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, điện Thiên Hòa có thể đao kiếm như núi, Quách Tuân cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể chạy thoát. Nhưng Nguyên Hạo cũng không có làm như vậy.
Địch Thanh muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng không có mở miệng, hắn biết Quách Tuân nếu đã đưa ra điều kiện, thì có lý do của Quách Tuân! Nhưng giá trị cược này đối với Quách Tuân mà nói tuyệt đối là không thể thua.
Chẳng lẽ, Quách Tuân đã nắm chắc phần thắng?
Nguyên Hạo đứng ở chỗ đó, cũng không đi xuống khỏi đài cao, nhưng y trường cung trên tay, mặc cho Quách Tuân cũng không dám buông lỏng.
Trái tim mọi người như nổi trống, đập mạnh không ngừng...
Long bộ cửu vương, bát bộ mạnh nhất, vũ tiễn lập quốc, vua trong vua! Trong truyền thuyết, Long bộ cửu vương mạnh nhất, nhưng mạnh nhất cũng không địch lại Đế Thích Thiên. Nguyên Hạo chọn một mũi tên lập quốc bắn ra, cho dù Long Hạo Thiên của cửu vương cũng không nắm chặt được!
Nguyên Hạo sẽ chọn mũi tên nào để bắn?
Quách Tuân có thể tránh được một mũi tên của Nguyên Hạo?
Nguyên Hạo chậm rãi chưa bắn ra tên nào, đột nhiên cười, nụ cười có chút kinh thiên động địa. Quách Tuân vẫn trầm ngưng nhìn Nguyên Hạo, hỏi:
- Không biết tại sao Ngột Tốt cười?
Nguyên Hạo đột nhiên rung trường cung, cung hơi chỉ về hướng Thiện Vô Úy:
- Tiếng "vù" vang lên.
Thiện Vô Úy định thần quan sát, thấy Nguyên Hạo xa xa dùng cung hơi chỉ về hướng mình, trong lòng hoảng sợ, nhịn không nổi lùi lại sau một bước, phát hiện Nguyên Hạo không có bắn ra vũ tiễn, hơi đỏ mặt.
Cuối cùng Nguyên Hạo thu nụ cười lại, thở dài nói:
- Ta cười trong điện này tất cả mọi người đều muốn tính toán Nguyên Hạo ta. Nhưng thực sự khiêu chiến ta, cũng có đủ tư cách khiêu chiến ta, chỉ có một mình ngươi.
Quách Tuân thản nhiên nói:
- Ngươi sai rồi, dám khiêu chiến ngươi tuyệt đối không phải chỉ có một mình ta.
Nguyên Hạo liếc xéo Địch Thanh, cuối cùng gật đầu nói:
- Không sai, nếu Địch Thanh còn khỏe, cũng sẽ giống như Quách Tuân ngươi khiêu chiến ta. Nhưng đáng cười là, trong này mục đích của ngươi đơn giản nhất, ngược lại muốn đánh một trận đầu. Bọn chúng bụng đầy tâm tư, nhưng chỉ muốn ngồi chờ bên ngoài. Ngươi nói đây có phải là vận mệnh trêu đùa sao?
Quách Tuân mỉm cười, nói:
- Đây không phải là trời xanh đùa giỡn, mà là ý trời quyết chọn. Ngươi là Nguyên Hạo, ta là Quách Tuân, ngươi và ta có thể giao thủ một trận, đời này không tiếc!
Cho dù Da Luật Hỉ Tôn cao ngạo nghe thấy câu nói này, mặt cũng mang ý cảm khái. Phi Ưng tuy có ý không chịu khuất phục, nhưng nhìn thấy đài cao người đó như thiên long. Quách Tuân đứng ở đó, giống như núi cao. Y tuy là chí cao hơn trời, không phục theo người, nhưng vừa nhìn khí thế to lớn của hai người quyết đấu này, cũng là tự ti mặc cảm.
Trong mắt Nguyên Hạo lóe lên phần ánh sáng rực rỡ, trường cung di chuyển, ngón tay nhẹ điểm, cuối cùng nói:
- Ngươi nói đúng, ngươi là Quách Tuân, ta là Nguyên Hạo, bất luận ngươi và ta là tâm tư gì. Nhưng nếu bỏ qua trận chiến đường đường chính chính này, trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối. Muốn hỏi ngươi một câu, mấy năm nay, thà làm cho người ta tin ngươi chết rồi, cũng không dốc sức cho Đại Tống nữa, có phải là lòng lạnh tâm tàn với triều Tống?
Giọng nói đó bình tĩnh, nhưng sắc bén như kích đâm vào Quách Tuân.
Quách Tuân cười, vẫn thản nhiên như không:
- Nếu ngươi thắng ta rồi, tất cả đều có đáp án. Nếu ngươi không thắng ta, có đáp án có thể làm sao?
Nguyên Hạo cười, nói:
- Ngươi nói đúng.
Y tay phải vuốt cung đã mò lên bình tên, ngón trỏ chỉ là vừa áp bình tên, một mũi vũ tiễn ra khỏi bình, mắc vào dây cung.
Ngay sau đó một tiếng "tách" vang lên!
Nguyên Hạo đã bắn tên, cười nhạt!
Rất ít có người có thể nhìn rõ mũi tên đó làm thể nào bỗng nhiên mắc vào dây cung. Vũ tiễn lập quốc xưa nay không phải cho người ta xem, cũng không ai có thể nhìn thấy đường bay của tên đó. Sau khi vũ tiễn lập quốc vừa rút ra khỏi bình, chỉ có khí mùi tử vong làm người ta lạnh thấu xương.
Có gió thổi, có thiểm điện, có đường máu tươi phóng ra. Một tiếng "phập" vang lên, vũ tiễn dính máu, bắn vào mặt đá xanh, tiễn thốc khẽ rung.
Tiễn thốc là đồng vàng nhuộm máu, Nguyên Hạo dùng là tên màu đồng!
Điện Thiên Hòa im lặng như chết, rất nhiều người sắc mặt đã tái xám. Trong mắt Địch Thanh lộ ra ý kinh ngạc, trong mắt Quách Tuân cũng có phần kinh ngạc, nhưng vẫn vững như Thái Sơn đứng ở đó.
Quách Tuân hoàn toàn không có động, vì mũi tên đó, vốn không phải bắn Quách Tuân.
Người trúng tên, chính là Bàn Nhược Vương - Một Tàng Ngộ Đạo một trong bát bộ cửu vương!
Trên mặt mọi người đều có biểu tình chấn động khó hiểu, có ai có thể ngờ tới Nguyên Hạo trước mặt đại địch, lại chém một cánh tay?
Bát bộ của Nguyên Hạo, mỗi người có một chức năng, long bộ cửu thiên, luôn thống lĩnh ngàn quân. Nhưng hôm nay Cửu vương thuộc hạ của Nguyên Hạo chết có, bị thương có, tới bây giờ tuy có tên Cửu vương, nhưng từ lâu đã không còn là cửu vương nữa. Bồ Đề Vương, Long Dã Vương, Dã Lợi Vương lần lượt đều chết. Thiên Đô Vương đứt cánh tay, Già Diệp Vương đứt bàn tay. Tới bây giờ ngoại trừ hai vương A Nan, Mục Liên vẫn không thấy tung tích ra, thuộc hạ Nguyên Hạo chỉ có Bàn Nhược Vương - Một Tàng Ngộ Đạo và La Hầu Vương - Dã Lợi Trảm Thiên có thể dùng.
Từ sau khi hai vương, Thiên Đô, Dã Lợi thất thế, Một Tàng Ngộ Đạo đã dần dần tiếp quản binh quyền, mấy năm nay vì Nguyên Hạo đông thảo tây sát, quả thật lập không ít chiến công.
Nguyên Hạo rất cần gấp nhân thủ, càng hy vọng Địch Thanh, Quách Tuân đầu nhập, do đó lúc này không bám vào khuôn mẫu, muốn đánh với Quách Tuân một trận. Nếu có thể thu phục Quách Tuân, được Địch Thanh làm tướng, nguyện vọng thống trị thiên hạ của y có thể nói là gần ngay trước mắt.
Lúc này Nguyên Hạo đang đối chọi với Quách Tuân, ai lại ngờ rằng, y một tên lại bắn trúng thủ hạ Một Tàng Ngộ Đạo?
Một Tàng Ngộ Đạo tay đang che phần bụng dưới, máu tươi qua khe hở ngón tay chảy xuống, sắc mặt vẫn có biểu tình khó tin, nhưng càng nhiều lại là sợ hãi.
Mũi tên đó từ bụng dưới không gì trở ngại bắn ra, cắm vào mặt đá xanh.
*****
Nguyên Hạo ở nước Hạ mặc sức hoành hành, muốn bảo ai chết thì người đó chết. Một mũi tên này của y lấy bụng dưới của Một Tàng Ngộ Đạo, nhưng không muốn Một Tàng Ngộ Đạo lập tức chết ngay, y biết Một Tàng Ngộ Đạo còn có lời muốn nói.
Một Tàng Ngộ Đạo không có bình tĩnh thong dong nữa, nụ cười khóe miệng cũng không thấy, y trừng mắt nhìn chằm chằm Nguyên Hạo, đứt quẵng nói:
- Tại... sao?
Giọt máu tươi đó "tí tách" rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh tuy nhẹ nhỏ, nhưng nghe chấn động lòng người.
Tại sao? Trong lòng tất cả mọi người kỳ thực đều đang nghĩ vấn đề này.
Năm ngón tay Nguyên Hạo động đậy có nhịp, dường như lúc nãy mũi tên đó không phải là y bắn:
- Tại sao? Chẳng phải trong lòng ngươi biết rõ? Ta bảo ngươi không tiếc tất cả mọi giá bắt được Địch Thanh, ngươi lại giết Trương Nguyên.
Một Tàng Ngộ Đạo cảm thấy sinh mạng mình từng chút rời đi, đột nhiên buông tiếng nói:
- Ông nói không tiếc mọi giá! Ta nghe mệnh lệnh ông, có chỗ nào sai?
Nguyên Hạo lạnh lùng nói:
- Không sai. Ngươi sắp đặt một trăm ngàn đại quân không quan tâm cũng không sai, ngươi giết Trương Nguyên, cũng không sai. Suy cho cùng những chuyện này có liên quan với Địch Thanh, ngươi có thể đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Địch Thanh. Nhưng ta bảo ngươi chuyển binh hai trăm ngàn lên phía bắc phòng ngự quân đánh lén của Khiết Đan, ngươi lại trì hoãn quân lệnh.
Sắc mặt Một Tàng Ngộ Đạo tái nhợt, sầu thảm cười nói:
- Quân ta mới bại, lòng quân bất ổn, ta nhất thời khó triệu tập những binh mã đó... Do đó chậm trễ thời gian, đây cũng là lý do ông giết ta? Ông hoàn toàn là muốn giá họa cho người, sao sợ không có lời lẽ!
Nguyên Hạo nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Người ta thường nói sắp chết lời nói sẽ thật. Ngươi tới bây giờ, vẫn muốn gạt ta? Một Tàng Ngộ Đạo, ngươi không vội điều động binh mã lên phía bắc, chỉ vì ngươi biết không cần thiết mà thôi?
Thân hình Một Tàng Ngộ Đạo hơi rung, sá thanh nói:
- Người nói cái gì?
Nguyên Hạo nhẹ giọng nói:
- Ngươi biết Trương Nguyên trung thành tận tâm với ta, nhưng mưu kế bị ngươi xem thấu, do đó mượn bắt Địch Thanh thì có thể giết y. Ngươi vội vã muốn giết y, nhưng sợ y vạch trần quỷ kế của ngươi. Nhưng ngươi cấu kết với Da Luật Hỉ Tôn, vọng tưởng trong ứng ngoại hợp lật đổ sự thống trị của ta, thật sự cho rằng ta không biết sao?
Mũi tên này, vốn không nên bắn Dã Lợi Trảm Thiên.
Sau đó người vẫn đang sống, sau sự việc nghĩ tới chuyện này, vẫn rất lấy làm lạ lựa chọn của Nguyên Hạo, cảm thấy phán đoán của Nguyên Hạo có vấn đề.
Trên điện Thiên Hòa với Quách Tuân, Da Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy và Phi Ưng võ công cao nhất, cũng là đối thủ lớn nhất của Nguyên Hạo, Nguyên Hạo muốn giết cũng phải giết bốn người bọn họ!
Cho dù là Chiên Hổ, cũng có uy hiếp cực lớn.
Nhưng Nguyên Hạo hình như quên Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy, trong bốn mũi tên y một mạch bắn ra, mũi tên thứ ba là Dã Lợi Trảm Thiên. Y chỉ có bốn mũi tên, chẳng lẽ y cho rằng, Dã Lợi Trảm Thiên còn có uy hiếp hơn Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy?
Dã Lợi Trảm Thiên là La Hầu Vương, vốn là từ bộ A Tu La thăng chức lên.
Bộ A Tu La, đều là kẻ phản bội.
Nguyên Hạo chính là giết kẻ phản bội, càng giết nhiều càng thống khoái. Lần này y triệu tất cả mọi người đến điện Thiên Hòa, chẳng lẽ cũng như năm đó, muốn một lần giết kẻ phản bội?
Dã Lợi Trảm Thiên nhảy người vút lên cao, một bước tới gần cách Nguyên Hạo hai trượng, y đã đi qua bên cạnh Già Diệp Vương.
Lúc Nguyên Hạo chọn tên Già Diệp Vương đã bắt đầu lui lại. Quách Tuân còn chưa phát, thì phải vội lùi. Chính lúc này một điểm sáng bạc giống như luồng suy nghĩ từ sâu trong đầu y lóe lên.
Già Diệp Vương gần như muốn kêu lên, nhưng chỉ cảm thấy một trận gió lạnh, từ xung quanh người y thổi qua, lạnh da thịt toàn thân y.
Tiếng cười giễu cợt vang lên, vũ tiễn trắng trong như bạc xuyên qua trụ điện, bắn lên bức tường cao đối diện, cho đến khi tiễn thốc cắm sâu vào, chỉ còn lại một điểm trắng bạc.
Tiễn thốc màu bạc như tuyết trắng – lạnh lẽo, như trăng khuyết – không máu.
Giây khắc đó, Dã Lợi Trảm Thiên thân người vừa ngang qua, tựa hồ bay qua. Vũ tiễn màu bạc đó từ phía trên y bắn qua, gió lớn đâm vào mặt, khuôn mặt lạnh lùng đó xuất hiện một vết máu.
Ai cũng không ngờ Nguyên Hạo muốn giết Dã Lợi Trảm Thiên, ai cũng không ngờ Dã Lợi Trảm Thiên lại tránh được mũi tên này.
Nhưng rõ ràng, Nguyên Hạo muốn bắn Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên ở trong lòng Nguyên Hạo, chỉ có đường chết!
Nhưng mũi tên tích tụ sức lực này, vẫn không giết được Dã Lợi Trảm Thiên.
Chẳng lẽ công phu của người này tuyệt cao, còn trên cả Kim Cang Ấn?
*****
Dã Lợi Trảm Thiên người ngang tàn đao cũng ngang tàn, y xuất đao, một đao chém qua, như dòng nước chảy siết qua bên cạnh Già Diệp Vương, thân đao vang dội, không mang vết máu.
Đao là hảo đao, chiêu là kỳ chiêu!
Già Diệp Vương kinh thiên gầm thét, nhưng đã không kịp nói thêm gì, đã bị đơn đao của Dã Lợi Trảm Thiên chém ngang, một đao phân làm hai đoạn!
Dã Lợi Trảm Thiên không ngờ lại giết Già Diệp Vương? Tại sao Dã Lợi Trảm Thiên muốn giết Già Diệp Vương?
Chẳng lẽ nào, mật thám của Nguyên Hạo chính là Già Diệp Vương. Bởi vì Già Diệp Vương, Nguyên Hạo mới biết kế hoạch của Da Luật Hỉ Tôn liên thủ với Một Tàng Ngộ Đạo và Dã Lợi Trảm Thiên? Dã Lợi Trảm Thiên vì lý do này mới muốn trừ khử nội gián trước?
Không có ai biết, không có ai đi suy nghĩ.
Vì tất cả mọi người đều đang nhìn Quách Tuân và Nguyên Hạo.
Trước khi ba mũi tên thiết sắt bạc bắn ra, tên màu vàng đó đã tới trước ngực Quách Tuấn.
Mũi tên này – sáng rực – cao quý, xa hoa mang theo phần ánh sáng chói mắt, giống như sự hoang tàn khi khói lửa tan hết, tựa như hiu quạnh nhìn thấu hồng trần, giống như phong lãnh leng keng của binh qua, như khúc bi hùng ca ngạo nghễ thiên hạ, chính là như vậy tới trước ngực Quách Tuân.
Cũng không cản trở, mũi tên màu vàng sắc bén hơn tất cả mũi tên trước, đâm xuyên ngực Quách Tuân sớm nhất, mang theo phần sắc máu như cầu vòng, bắn phọt ra.
Quách Tuân trúng tên!
Tên màu vàng trong năm tên lập đô của Nguyên Hạo, chưa từng bắn ra, sắc bén ngạo nghễ, cho dù Quách Tuân cũng không thể tránh được. Màu mắt Địch Thanh đã đỏ, nhún người bay lên, thì muốn xông tới Nguyên Hạo...
Quách Tuân hoàn toàn không có tránh, y chỉ là nhẹ nhàng xê dịch, dịch ra khoảng cách mấy tấc, dịch ra khỏi phần yếu hại ở.
Y vừa nhảy lên không trung, như thiên long uốn cong, sau đó bị vũ tiễn màu vàng xuyên qua, cũng không rớt xuống như Phi Ưng, mà là thế đao hung mãnh, giống như mũi tên bắn tới trước ngực Nguyên Hạo.
Phi Ưng rơi xuống, vì Phi Ưng nghĩ không ngờ sẽ trúng tên, Quách Tuân cấp bách xông tới, vì y sớm biết sẽ trúng tên.
Quách Tuân trúng tên, Quách Tuân rơi trước người Nguyên Hạo, xuất quyền!
Trong mắt Nguyên Hạo lộ ra ý cực kỳ ngạc nhiên, rõ ràng cũng không có để ý tới Quách Tuân hung mãnh như vậy, nhanh như vậy, không quan tâm tính mạng như vậy.
Quách Tuân quả thật không giống người thường.
Vì cho dù là Kim Cương Ấn, lúc Nguyên Hạo xuất tên, cũng bảo vệ mình trước, có được có mất, muốn bảo vệ, ngược lại cái gì cũng không giữ được!
Quách Tuân nhìn thấu điểm này, không quan tâm bản thân, liều mạng lưỡng bại câu thương, cũng phải làm Nguyên Hạo bị trọng thương.
Nguyên Hạo hoành cung.
Bốn mũi tên đó cùng phát đi, cũng bắn đi khí lực toàn thân Nguyên Hạo. Y bắn tên, tuyệt không phải dựa vào nhãn lực, độ chuẩn và cánh tay. Một mũi tên y bắn ra, là dựa vào tâm huyết, ý phải giết, khí phách phán đoán và toàn thân.
Y bắn ra bốn mũi tên, toàn thân trống rỗng, đã khó tránh khỏi một quyền của Quách Tuân. Y bây giờ chỉ hy vọng cung Hiên Viên có thể cản được một quyền của Quách Tuân, y cần thời gian để thở.
Chỉ cần một hơi thở cuối, y liền lượn vòng qua lần nữa.
Nhưng y quả thật không có nghĩ tới nắm quyền của Quách Tuân, lại sắc bén phong nhuệ như vậy. Một quyền đó, tập trung hùng tâm nhiều năm, một nguồn nộ ý, còn lẫn chứa sự nguyền rủa và oán độc của hơn mười ngàn binh sĩ trên trời đã chết ở Tam Xuyên Khẩu.
Một tiếng "băng" vang lên, dây cung đã đứt.
Tiếng "ầm" vang lên, quyền đó đánh đứt dây cung sắc bén, đánh vào ngực của Nguyên Hạo.
Tiếng gió của điện Thiên Hòa, tựa như đều đã ngưng lại.
Sau đó mơ hồ có âm thanh "đùng đoàng" lúc này truyền ra, một quyền này của Quách Tuần, như búa tạ to lớn, như búa trời mở núi, uy mãnh vô cùng. Một quyền này không biết đánh gãy bao nhiêu xương ngực Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo đã ngã xuống.
Còn Quách Tuân lúc này mới phát hiện, Nguyên Hạo còn có ba mũi tên đánh về người y, không kìm được dừng lại. Lúc nãy y xông ra, trong mắt chỉ có Nguyên Hạo, đột nhiên phát hiện Nguyên Hạo không có thi triển toàn lực đối phó y, không khỏi chần chờ.
Nguyên Hạo đột nhiên dựng dậy, lại chạy qua bàn án, chạy tới trước điện.
Có một người lăn tới trước điện, một đao đâm về hướng Trữ Lệnh Ca trước điện.
Dưới tình thế như sét đánh, đây vốn là một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng người xuất đao đó lại là Dã Lợi Ngộ Khất.
Dã Lợi Ngộ Khất rõ ràng không có chết, lão không có chết, thì muốn làm Nguyên Hạo tuyệt hậu. Lão biết giết không được Nguyên Hạo, nhưng lão muốn giết Trữ Lệnh Ca rửa hận.
Lão không cam tâm, lão khuất nhục nhu nhược, nịnh bợ như vậy, nhưng Nguyên Hạo vẫn muốn giết lão.
Nhưng lão cũng đề phòng mũi tên này, do đó trước khi vào điện, đã mặc ở ngực tấm hộ thân đúc bằng sắt lạnh ngàn năm.
Mũi tên đó như cái búa ầm ầm đánh vào ngực lão, được tấm hộ thân ngăn chặn, cắm lệch ra ngoài, cuối cùng không có lấy tính mạng của lão.
Dã Lợi Ngộ Khất thoát được mạng, toàn lực phản kích!
Trữ Lệnh Ca đã ngây ra tại chỗ, hoàn toàn quên tránh một đao chí mạng đó. Y là tuy con trai của Nguyên Hạo, nhưng chưa từng thấy qua tàn sát như lôi điện đẫm máu như vậy. Y ngây ra ở đó, hoàn toàn quên mất suy nghĩ.
Lúc này Dã Lợi Trảm Thiên đã tới bên cạnh Da Luật Hỉ Tôn không xa...
Lúc này Chiên Hổ như mãnh hổ bị thương, đã cong thân hình lên...
Hai người bọn họ, rõ ràng muốn phát động công kích chí mạng Nguyên Hạo, phối hợp hành động của Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy.
Còn Nguyên Hạo đã bị trọng thương, Quách Tuân cũng như vậy.
Nguyên Hạo xông tới bên cạnh con trai, chỉ là khoát tay chặn lại, thì đánh bay Dã Lợi Ngộ Khất. Đứa con này dù có thế nào, cuối cùng vẫn là con trai của Nguyên Hạo y, y không muốn con trai chết trong tay Dã Lợi Ngộ Khất. Dã Lợi Ngộ Khất trong không trung còn ho ra máu, Nguyên Hạo nghe được một âm thành từ tận phía trời xa truyền tới.
Bàn_Nhược_Ba_La_Mật_Đa!
Sáu từ này tựa như chậm nhưng thật ra rất nhanh, thoáng chốc niệm xong, như trong nháy mắt.
Bàn Nhược Ba La Mật Đa, là đại thần chú, là đại minh chú, là vô thượng chú, là vô thượng đẳng đẳng chú ngữ, có thể loại trừ tất cả khổ ải, tập trung chú ngữ trời đất về một thể, có uy lực thần thông ma quỷ.
Thiện Vô Úy xuất thủ, tập trung toàn bộ tinh lực, niệm ra đại minh chú.
Chú ngữ niệm ra dừng lại, thân hình Nguyên Hạo cuối cùng dừng chốc lát. Chú ngữ đó tuy không bó buộc được suy nghĩ của y, không loạn được hùng tâm của y, nhưng vẫn làm toàn thân y có chút hàn ý.
Uy lực chú ngữ của Thiện Vô Úy còn hơn Kim Cương Ấn.
Sau đó nghe một tiếng cười giễu cợt, một đao đâm vào bên hông trái Nguyên Hạo, tựa hồ thấu ra cơ thể, đâm tới hông phải Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo thân lạnh, ý lạnh, ánh mắt càng lạnh, khó có thể tin nhìn người xuất đao, khóe miệng mang ý bi thương mỉa mai. Y đề phòng quá nhiều người, lại không có ngờ tới người này có thể xuất đao.
Người xuất đao, lại là Trữ Lệnh Ca.
Cuối cùng Trữ Lệnh Ca xuất đao, một đao làm trọng thương Nguyên Hạo, làm trọng thương người cha thân sinh của y. Nhưng trong mắt y vẫn một mảng mờ mịt.
← Hồi 107 | Hồi 109 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác