Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 196

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 196: Đại chiến nổ ra (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Đã tới đầu thu.

Hàng năm vào thời gian này, chính là đầu mùa thu, ruộng đồng vô cùng bận rộn, cảnh tượng hưng vượng khắp nơi.

Nhưng năm nay, từ khi hai người Lý Quách trở mặt, bị kẻ đằng sau rắp tâm chia rẽ, mâu thuẫn hai bên càng ngày càng lớn, đã có xu thế không chết không thôi. Xung đột lớn, va chạm nhỏ, dẫn đến một loạt trận huyết chiến, khiến đất đai Tam Phụ nhuộm đỏ máu.

Đổng Phi trầm tĩnh đứng trên đỉnh Kỳ Sơn, mắt dõi ra phương xa, tâm tư thì lẫn lộn rối rắm, cả bố cục đồ mưu ba năm, chỉ vì ngày hôm nay.

Không một ai ngờ rằng, từ khi Lý Nho, Giả Hủ vào Tây Vực, đã có kế hoạch vẹn toàn để đánh ra ngoài. Tất cả mọi người cho rằng, Đổng Phi đánh ra ngoài Tây Vực, chỉ có một con đường từ hành lang Hà Tây, tiến vào Lương Châu. Nhưng không hề biết hành lang Hà Tây chỉ là một vỏ ngụy trang che mắt mọi người của Giả Hủ mà thôi.

Ngay từ đầu Giả Hủ đã đặt trọng điểm ở Võ Đô, đó là một khu vực vô cùng phức tạp, người nắm giữ Hán Trung, vốn là thái thú Tô Cố, nói ra cũng là bộ hạ cũ của Đổng Trác. Danh tiếng Tô Cố không cao, cũng không có bản lĩnh gì hơn người, nói trắng ra là một kẻ rất bình thường. Nhưng một người như vậy mà có thể làm thái thú Hán Trung hiển nhiên có thủ đoạn của hắn.

Tô Cố nhát gan, cực kỳ cẩn thận.

Ở phương diện quản lý địa phương có trình độ nhất định, chỉ nhìn hắn trong hai năm làm thái thú Hán Trung, khiến nhân khẩu và thuế má nơi này luôn giữ mức độ cao là biết.

Nhát gan mà thức thời, hiểu đạo biến thông, không có dã tâm gì.

Đó là đánh giá của Giả Hủ về Tô Cố, đồng thời căn cứ vào loại tính cách đó triển khai một loạt hành động.

Từ Võ Đô tới Trương Dịch còn có một con đường nối, chính là từ Chu Trì đi ra, xuyên qua Tinh Túc Hải, tiến vào Hoàng Hà. Trên con đường này, có Đằng Tử Câu Bạch Mã Khương nắm giữ, thêm vào đại doanh huấn luyện Kỹ kích sĩ ở Tinh Túc Hải, cho nên từ ba năm trước khi mới vào Tây Vực, con đường nối tới Võ Đô đã được hình thành.

Trong ba năm, Giả Hủ thông qua lực lượng Trương gia trong Thục, bố trí một tấm lưới lớn ở Võ Đô. Được Trương gia dắt mối, trước tiên liên hệ với đại hộ Hán Trung là Diêm gia, hai bên mau chóng đạt thành hiệp nghị.

Trong quá trình đó ra sức nhiều nhất là Diêm Ôn đã quy thuận Đổng Phi ở Lâm Thao.

Diêm Ôn là người Thiên Thủy, nhưng tổ tiên tại Hán Trung, nói ra là chi xa với Diêm gia Hán Trung. Sau khi Diêm Ôn quy tông nhận tổ, đảm bảo với Diêm gia, sau này nếu đoạt lại được Hán Trung, sẽ chấn hưng Diêm gia.

Diêm gia không phải là thế tộc, lấy thương nghiệp phất lên, không thể tính là danh môn. Ở điểm này, Diêm gia và Đổng gia khá giống nhau, cho nên có thiện cảm với Đổng Phi. Những việc làm của Đổng Phi ở Tây Vực luôn được Diêm gia bình tĩnh quan sát.

Trước khi Đổng Phi khai chiến với Quy Tư đã cùng Đổng gia kết minh, đồng thời gửi rất nhiều con cháu Diêm gia tới Tây Vực học tập, thực tế là tỏ rõ thái độ.

Trưởng tử đời ba của Diêm gia tên là Diêm Phố, tự Nho Tông, năm nay 24 tuổi.

Với Đổng Phi mà nói, cái tên Diêm Phố khá xa lạ, nhưng tài học của hắn, rất được Lữ Thực coi trọng.

" Người này có phong thái quốc sĩ!" Đó là lời Lưu Thực nói khi tiến cử Diêm Phố cho Đổng Phi, trước lúc xuất chinh mạc bắc.

Lư Thực là ai kia chứ?

Đó là nhân vật cấp đại tông sư, ngay Dương Tự cũng vô cùng khâm phục ông ta. Ông ta không hay bình luận về người khác, nhưng một khi đưa ra bình phẩm là không nhầm được. Cho nên Đường Phi lập tức sai người điều Diêm Phố từ Thái học phủ ra, bổ nhiệm làm tòng sự ở phủ đô đốc, dù quan vị không nổi bật, nhưng làm không ít người hâm mộ.

Phải biết rằng tòng sự bổng lộc chỉ có một trăm thạch, nhưng đó là chức vụ chỉ tâm phúc mới được đảm nhận.

Diêm Phố cao bảy xích sáu tấc, mặt như phấn ngọc, rất có phong độ, lúc này hắn đang đứng sau lưng Đổng Phi, đứng nghiêm, không nói một lời.

- Nho Tông, phía Mi Huyện đã có tin tức chưa?

Diêm Phố đáp:

- Chủ công, còn chưa có tin tức truyền về, nhưng sẽ không phải đợi lâu lắm đâu, quân sư bố cục cao xa, lần này lại hợp tác với Lâm Hương đình hầu, mọi chuyện đều thỏa đáng, dứt khoát không có sai sót gì. Hà Đông vệ đã đột phá Hà thủy, chiếm lĩnh Liên Chước, uy hiếp trực tiếp tới an nguy của Tả Phùng, Lý tặc sao có thể bỏ qua cơ hội này?

Nhưng Đổng Phi lại cười:

- Chỉ e không phải là Lý Giác biết nắm cơ hội, mà là Vệ Ký có tầm nhìn xa.

Diêm Phố cũng cười:

- Chủ công nói không sai, Vệ gia là đại tộc trăm năm ở Hà Đông, đúng là không thể xem nhẹ, thừa lúc Tào Tháo đón thiên tử, đưa binh vào Hàm Cốc Quan, xuất kích Tam Phụ, nếu mưu tính thỏa đáng, Tam Phụ này.. Hắc hắc.

Đổng Phi nghe ra ý của Diêm Phố, lần này bề ngoài y đánh Mã Đằng, ngầm vượt Võ Đô, Tam Phụ lọt vào tay ai chưa biết.

Vệ Ký không phải là cái tên xa lạ lắm với Đổng Phi, nói ra thì mười năm trước y đã nghe người ta nói tới tên Vệ Ký, khi đó cha y còn là thái thú Hà Đông, Vệ gia nằm dưới quản lý của Đổng Trác. Ân oán giữa Đổng gia và Vệ gia không phải một câu mà nói hết được.

Tính ra thì Vệ gia có ba người chết trong tay y, khi đó Vệ Ký bắt đầu nổi lên, có điều sau đó Đổng Phi tiến bộ cực nhanh, còn Vệ Ký hình như trở nên lặng lẽ.

Ẩn nhẫn, người này nhất định tinh thông đạo ẩn nhẫn.

Đây là một nhân vật tựa hồ chẳng lên sân khấu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, có điều với điều này, Đổng Phi cũng quen rồi, y không vì thế tùy tiện xem nhẹ.

Diêm Phố thấy Đổng Phi không nói cũng trầm mặc, có điều công phu dưỡng khí còn chưa đủ, chẳng bao lâu không nhịn được phải lên tiếng:

- Chủ công, Tào Tháo xuát binh Hàm Cốc Quan, người không lo lắng chút nào sao? Đổng giáo úy chỉ có một nghìn quân, có thể ngăn được quân tào sao?

- Không ngăn được cũng phải ngăn.

Đổng Phi trầm ngâm nói:

- Nho Tông, đây là chuyện bất đắc dĩ, chúng ta từ Võ Đô đánh xuống, muốn thần không biết quỷ không hay phải mang hành trang gọn nhẹ ra trận. May là Tiêu thành hiểm yếu, Bối Ngôi quân có thể nói là quân tinh nhuệ dưới trướng của ta, trừ hắn ra, không ai đảm trách được nhiệm vụ này... 20 năm, ta cần 20 năm.

Tới đó mắt y híp lại thành một khe hẹp, lộ ra nụ cười dữ tợn:

- Chỉ cần chúng ta đoạt được Mi Huyện, Công Minh sẽ lập tức xuất quân từ Lương Sơn, chiếm cứ Lâm Tấn, toàn bộ Quan Trung sẽ vào tay ta. Hai tên tặc tử Lý Quách chỉ là hề xiếc mà thôi, nhị tặc chết, Tào Mạnh đức sẽ ngoan ngoãn thu binh.

Diêm Phố gật đầu, biểu thị hiểu ý, có điều trong lòng hắn không yên, dù sao thì hắn theo Đổng Phi chưa lâu, còn chưa hiểu rõ sức chiến đấu của Bối Ngôi quân.

Có điều được tham dự vào một cuộc bố cục lớn thế này, với Diêm Phố mà nói là một kinh nghiệm cực kỳ hiếm có.

Cẩn thận nghiền ngẫm từng chi tiết của bố cục này, Diêm Phố càng cảm thấy tổ phụ lựa chọn Đổng gia là trí tuệ bậc nào.

Tô Cố ngoài có hùng binh của chủ cũ, trong có uy hiếp của đại tộc, dâng thành đầu hàng, tất cả chỉ diễn ra trong ba ngày ngắn ngủi đã kết thúc, gần như gươm không dính máu đã chiếm được Võ Đô.

Đúng lúc này Việt Hề và Vương Nhung vội vàng lên đỉnh núi, thi lễ với Đổng Phi:

- Chủ công, Lý Giác đã xuất binh rồi, Mi Huyện chỉ có năm nghìn nhân mã trong tay cháu hắn là Lý Xiêm. Triệu Sầm nói, hắn có tám trăm người, sẽ toàn lực phối hợp với chủ công đoạt Mi Huyện.

Đổng Phi gần như không có chút ấn tượng nào về Triệu Sầm, về sau Lý Nho nhắc cho y biết, nói Triệu Sầm từng làm thân binh cho Đổng Trác, sau có chiến công được thăng chức. Y cũng lười chẳng thèm nghĩ Triệu Sầm là người thế nào, chỉ cần Lý Nho nói hắn không có vấn đề là đủ rồi.

Đổng Phi dùng kim qua khẽ gõ lên giày, quay người lại nói:

- Lý Giác đã đi, chúng ta cũng hành động thôi. Lệnh Võ An Quốc suất lĩnh hai trăm khinh kỵ, xuất kích Mi Huyện.

Lần này Đổng Phi tới Mi Huyện chỉ mang theo 1000 binh mã, trong đó có 800 cự ma sĩ phải lựa chọn đi lựa chọn lại nhiều lần, còn có 200 khinh kỵ do Võ An Quốc suất lĩnh.

Diêm Phố mới đầu không hiểu, có Cự ma sĩ một mình mang ba ngựa Tây Vực, vì sao còn đem theo 200 khinh kỵ?

Nhìn trang bị, nhìn ngựa, khinh kỵ và Cự ma sĩ thực khác nhau như trời với đất, khinh kỵ đa phần là mã tặc ở Tinh Túc Hải, trộn lẫn vào trong Cự ma sĩ, chẳng những chẳng có tác dụng gì, còn gây thêm loạn ảnh hưởng tới sức chiến đấu của Cự ma sĩ.

Nhưng giờ thì Diêm Phố dường như đã hiểu ra ý nghĩa của 200 khinh kỵ này, nhìn Đồng Phi thẩm nhủ, chỉ chiêu này đã đủ thấy chủ công mưu sâu kế xa rồi.

Đổng Phi không hề biết suy nghĩ của Diêm Phố lúc này, tất cả những điều y làm là theo an bài của Lý Nho:

- Các vị tướng quân chuẩn bị, trưa nay chúng ta có thể uống rượu ở Mi huyện rồi.

Nói xong đi xuống núi trước tiên.

Lý Giác Quách Tỷ, Đổng Tây Bình ta về đây.

***********

Lý Xiêm, vừa tròn 26, luận tuổi ít hơn Đổng Phi một tuổi, là kẻ cuồng ngạo, coi trời là nhất, thúc là thứ hai, còn hắn thứ ba.

Lý Giác thích vu thuật, bên cạnh có vu nữ thiên kiều bá mị coi bói cho hắn, có điều ngày làm vu nữ, còn đến đêm thì làm kỹ nữ. Dù sao Lý Giác mặc dù có thê có thiếp, bên cạnh còn có vu nữ, nhưng hơn bốn mươi rồi mà chưa có con nối dõi.

Chính vì thế mà Lý Giác coi Lý Xiêm như con mình.

Lý Xiêm không thích đọc sách, bẩm sinh mê võ, dùng một thanh đại khảm đao, đã có vài phần hỏa hầu. Có điều từ khi học võ tới nay, Lý Xiêm chưa từng lên chiến trường, thường ngày chỉ quá chiêu với võ tướng dưới trước Lý Giác.

Nghĩ mà xem, bản thân Lý Giác Quách Tỷ chẳng có được võ tướng nào lợi hại, cho dù có vài người hơn được Lý Xiêm, nhưng ai mà dám đánh thật với hắn cơ chứ? Cứ thế làm cho Lý Xiêm ngày càng kiêu ngạo.

Lý Xiêm tự xưng Bạo hổ Bắc Địa, kiêu ngạo vô cùng. Nguyên quán của Lý Giác ở quân Bắc Địa Lương Châu, hàm nghĩa của danh xưng này là muốn so với Đổng Phi ở Tây Vực. Đồng thời hai chữ "Bắc Địa", bao hàm ý tứ khác rất rõ ràng.

Hắn khiêu chiến Đổng Phi.

May là Lý Xiêm ngông cuồng, song Lý Giác vẫn tỉnh táo, nếu không Lý Xiêm nói không chừng thực sự dám đi Tây Vực đấu với Đổng Phi.

Quách Tỷ chiếm cứ Trường An, Vệ Ký xuất binh, hắn cần phải ứng chiến, nếu không Tả Phùng có thể mất bất kỳ lúc nào. Nhưng vấn đề binh lực Quách Tỷ không mạnh lắm. Khi hợp binh với Lý Giác, vùng Tam Phụ xưng là có ba mươi vạn hùng binh, nhưng hai bọn chúng chia ra, đều không có nhiều quân lắm. Tân An cần có binh mã trú đóng, đồng thời cần đề phòng Sóc Phương và Lương Châu đánh lén.

Quách Tỳ muốn kháng cự Vệ Ký tấn công phải điều quân phòng thủ khỏi Trường An, như thế Trường An sẽ bỏ trống, vừa vặn cho Lý Giác cơ hội.

Nếu là trước kia, Lý Giác chắn chắn không chút do dự xuất binh giúp Quác Tỳ, nhưng giờ trở mặt rồi, tất nhiên chẳng những không giúp còn ném đá xuống giếng.

Ba vạn tinh binh trong tay Lý Giác gần như xuất động toàn bộ.

Cũng khó trách hắn dám có hành động được ăn cả ngã về không như thế, Sóc Phương có Giả Hòa và Mã Thiết kiềm chế, toàn bộ tinh lực của Mã Đằng đặt ở Võ Uy, tất nhiên không cần phải quá lo. Mà đoạt được Trường An với cuộc đánh tranh giữa Lý Quách lại mang ý nghĩa trọng đại.

Mi Huyện có già trẻ của Lý Giác, tất nhiên cần thân tín thủ vệ. Mà có ai đáng tín nhiệm hơn người nhà? Cho nên Lý Giác chỉ mang theo vu nữ, để gia quyến cho Lý Xiêm trông coi.

Có câu, trong rừng không có hổ, để khỉ già xưng vương.

Lý Giác vừa đi, Lý Xiêm lập tức liền mời các tướng Mi Huyện tới uống rượu:

- Thúc phụ khi đi từng dặn ta không được uống rượu. Hôm nay ta mời mọi người tới uống cho thỏa thuê, qua hôm nay ai dám uống chút rượu thôi là xử theo quân pháp. Ha ha ha, nhưng hôm nay mọi người có thể uống thoải mái, ta mời mọi người.

Lời này làm người ta dở khóc dở cười.

Ai cũng biết Lý Xiêm coi rượu như mạng, ngươi muốn uống thì cứ việc uống đi, lại còn kiếm cớ, đúng là bưng tai trộm chuông.

Thôi vậy, dù sao hắn cũng là chủ soái.

Hắc Địa chẳng phải do một mình hắn định đoạt hay sao.

Những võ nhân này ai chẳng ham rượu, nếu như chủ soái đã lên tiếng, bọn họ tất nhiên cũng không làm bẽ mặt Lý Xiêm, tức thì trong đại sảnh chén qua chén lại, náo nhiệt tưng bừng.

Đúng lúc mọi người đang uống vào thì đột nhiên có một thân binh từ ngoài chạy vào quỳ một gối xuống:

- Đình hầu không xong rồi.

Lý Xiêm nhướng mất, vô cùng không vui, không thấy lão tử đang uống vui vẻ à, có chuyện gì mà không xong? Lý Giác vô cùng yêu thương Lý Xiêm, phong cho hắn làm đình hầu, bản ý của Lý Giác là muốn nói với Lý Xiêm, đừng nghĩ những chuyện hư vô hão huyền, ngươi còn kém Đổng gia tử xa lắm. Nhưng trong mắt Lý Xiêm, nó lại biến vị, thúc phụ muốn ta thay thế Đổng gia tử sao?

Tước vị của Đổng Phi là do đánh thắng hết trận này tới trận khác mà có.

Võ dũng của Lữ Bố tuyệt luân, được ôn hầu, cũng không ai nói gì. Còn Điển Vi và Sa Ma Kha, ai chẳng chiến công hiển hách. Lý Giác muốn định khích thích Lý Xiêm, ai mà biết Lý Xiêm là kẻ ngu xuẩn, không lĩnh hội được.

- Lão tử đang khỏe mạnh, cái gì mà bảo ta không xong?

Lý Xiêm nổi giận, quát tháo thân binh báo tin:

Thân binh vội nói:

- Không phải, không phải đình hầu...

- Cái gì mà không phải đình hầu? Câu sau chửi câu trước, ngươi muốn chết à?

Lúc này có người đứng ra chắp tay nói:

- Đình hầu bớt giận, hẳn có đại sự xảy ra, làm tên tiểu tử này khẩn trương.. Ngươi nghỉ một chút rồi thong thả nói, rốt cuộc có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy.

Người này đứng ra làm Lý Xiêm nhíu mày, vì đó là Triệu Sầm, vốn làm Nam Cung giáo úy ở Trường An, võ công cao cường, mãnh tướng hiếm có dưới tay Lý Giác.

Chỉ là hắn xuất thân khác với đại đa số bộ hạ của Lý Giác, từng là tâm phúc của Đổng Trác, cho nên Lý Giác hơi nghi kỵ. Về sau kiếm lý do đưa tới Mi Huyện làm đại tượng, nói thẳng ra là tước bỏ binh quyền của Triệu Sầm, tuy danh liệt cửu khanh, thực tế chỉ là một tên giám công tu sửa phủ cho Lý Giác.

Lý Xiêm không ưa Triệu Sầm, vì mỗi lần tìm Triệu Sầm tỷ vỏ, hắn luôn chối từ, thêm vào Lý Giác luôn đề phòng Triệu Sầm, nên Lý Xiêm vẫn có vài phần cảnh giác. Nhưng phải thừa nhận những lời của Triệu Sầm khiến thân binh kia bình tĩnh lại.

- Đình hầu, bên ngoài có tặc binh thách đánh, nói là muốn chúng ta giao ra một vạn thạch lương thảo, một nghìn cân hoàng kim, nếu không sẽ đánh vào Mi Huyện.

Lý Xiêm nổi khùng:

- Giặc cỏ ở đâu ra không biết sống chế như thế?

Triệu Sầm cau mày hỏi:

- Có nhìn rõ đám tặc binh dùng cờ gì không?

- Không nhìn ra, nhưng nhìn qua không phải là quan quân, tên cầm đầu mặt đen dùng chùy, tự xưng là Võ đại vương.

Triệu Sầm chắp tay:

- Đình hầu, hay để mạt tướng ra xem sao?

Cánh môi mỏng dính của Lý Xiêm nhếch lên, cười lạnh nói:

- Chỉ vài tên giặc cỏ nhãi nhép, cần gì Triệu đại tướng quân xuất mã? Lý Đại, lấy đao ngựa, theo ta ra ngoài nghênh chiến, xem giặc cỏ nơi nào không có mắt.

*****

Trước khi Lý Giác xuất binh từng dặn riêng Lý Xiêm:" Triệu Sầm không đáng tin, nhất quyết không cho hắn độc lập nắm binh mã, nếu không sẽ thành đại họa."

Lý Xiêm uống chút rượu, nhưng lời của thúc phụ vẫn ghi nhớ trong lòng, huống hồ hắn suốt ngày ở Mi Huyện, muốn kiếm người tỷ võ cũng khó, nay có kẻ tới nạp mạng, hắn phải khoe tài một phen.

Hắn cũng biết tước vị của mình danh bất chính, ngôn bất thuận, đang muốn cho những tên kia biết võ nghệ của bản hầu gia.

Thế là Lý Xiêm lập tức điểm ba nghìn nhân mã, dẫn bốn gia tướng xông ra ngoài Mi Huyện. Vì sao lại là bốn gia tướng? Vì hắn cho rằng mình không kém Đổng Phi, lúc nào cũng muốn so với Đổng Phi. Năm xưa Đổng Phi vang danh Lạc Dương, trừ Điển Vi và Sa Ma Kha ra, nổi tiếng nhất là tứ đại hộ vệ.

Cho nên Lý Xiêm cũng chọn trong quân bốn tướng lĩnh võ nghệ cao cường làm hộ vệ, phân ra là Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam và Lý Tứ, là bốn anh em cùng một mẹ, trung thành tận tâm với Lý Giác.

Ngoài thành Mi Huyện có một tên đại tướng mũ đen giáp đen, cầm một cái chùy không nhẹ, chuôi chùy còn có một sợi xích, cưỡi một con ngựa đen, đang diễu võ dương oai trước trận.

Lý Xiêm dàn trận đón địch.

Đám Triệu Sầm cũng không dám ở trong phủ nha uống rượu, đi cả lên tường thành, đánh trống reo hò trợ uy cho Lý Xiêm. Khi Triệu Sầm lên thành lâu, khẽ gật đầu với môn bá Mi Huyện, môn bá hiểu ý, gõ vỏ kiếm ba cái, trên mặt Triệu Sầm hiện lên nụ cười.

Lý Xiêm thừa hơi rượu, xông ra khỏi trận quát:

- Giặc cỏ phương nào dám tới đây gây chuyện? Bản hầu phải cho ngươi một trận.

Võ tướng mặt đen trông to lớn thô kệch, binh mã sau lưng trông là biết toàn hạng thổ phỉ. Võ tướng cười:

- Thằng nhãi ở đâu ra mà lên tiếng ngông cuồng, gia gia là Võ đại vương, hôm nay xem ngươi có bản lĩnh gì?

Con ngựa đen hí vang xông lên.

Lý Xiêm vung đao nhằm viên võ tướng kia bổ ngay một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, chiêu thức nhanh như điện xét, thế lớn lực mạnh.

Võ Tướng giơ chùy gạt ngay đại đao Lý Xiêm ra:

- Bằng vào chút bản lĩnh này mà dám xưng là Bắc Địa Bạo Hổ? Thật không biết thẹn, làm mất thanh danh bạo hổ.

Lý Xiêm ghét nhất người ta nói hắn không bằng Đổng Phi, lòng càng nổi điên, đại đao chiêu nọ nối chiêu kia như cuồng phong bạo vũ. Nói ra thì võ công của hắn không kém lắm, nhưng võ tướng phía đối diện càng không tệ, gặp chiêu phá chiêu, đánh mười mấy hồi bất phân thắng bại.

Lúc này cảm giác của Lý Xiêm không tệ, nhưng bốn tên gia tướng lại thấy không ổn, tên mặt đen kia võ công không kém, dù đình hầu cũng có võ nghệ, nhưng trước trận hai quân, đao thương không có mắt, chẳng may bị thương, đại tướng quân nhất định không tha cho bọn chúng.

Bốn tên nhìn nhau một cái, không ai bảo ai, thức ngựa ra trận.

Cả bốn đều là tướng quân từng trải sa trường, võ nghệ ngang ngửa Lý Xiêm, chiêu số lại càng thêm độc ác, chỉ ba bốn hổi tên mặt đen kia đã không kháng cự nổi, nhảy ra khỏi vòng chiến, nói lớn:

- Đám các ngươi vô sỉ, lấy nhìn đánh ít. Gia gia không chơi nữa, các con đâu, rút.

Nói chạy là chạy ngay.

Lý Xiêm không chịu, giục ngựa đuổi theo. Bốn tên Lý Đại thấy vậy cũng dẫn binh mã theo sau.

Triệu Sầm ở trên tường thành lặng lẽ quan chiến, không thấy hắn có cử động gì, mấy tên thân tín của Lý Giác tỉnh ra:

- Đám tặc binh này hành động rất trật tự, tựa hồ không phải cường đạo bình thường. Đình hầu đuổi theo như thế, liệu có...

Nhưng hắn chưa kịp nói ra hai chữ " mắc bẫy", đột nhiên thấy Triệu Sầm tiến lên một bước, giơ tay rút bảo kiếm bên hông, hàn quang lóe lên, hai tên võ tướng không kịp đề phòng, đầu một nơi thân một nẻo.

Tất cả phát sinh quá đột ngột.

Triệu Sầm vừa động thủ, hai thân binh theo sát Triệu Sầm cũng bất ngờ ra tay, kiếm ảnh ngang dọc, chớp mắt đã có bốn năm viên võ tướng nằm trong vũng máu, đều là một kiếm mất mạng.

Triệu Sầm tay chống kiếm, quát to:

- Bọn ta là nhân mã của thái sư, nhận ơn tri ngộ của thái sư. Nay Võ công hầu đã tới Mi Huyện, các ngươi còn không mau ra tay giết giặc, nghênh đón vương sư. Đại tượng phu lập công chính vào lúc này.

Theo cùng tiếng hét của Triệu Sầm, dưới thành lâu tức thì la hét vang lừng, viên môn bá chém gẫy cờ Lý Giác, nói:

- Kỹ kích sĩ Trần Mẫn ở đây, kẻ nguyện hàng Võ công hầu không giết.

*************

Nơi này tên Tà Cốc, ở nơi này không được nổi danh cho lắm, nhưng nếu theo Tam Quốc Diễn Nghĩ, mấy chục năm sau Tà Cốc sẽ nổi danh thiên hạ.

Tướng Thục Ngụy Diên từng kiến nghị Hán thừa tướng Gia Cát Lượng, cho hắn suất lĩnh năm nghìn binh mã từ Tử Ngọ cốc xuất binh, tập kích Trường An. Còn Gia Cát Lượng qua Tà cốc, hội sư ở Trường An, có thể định Quan Trung, chiếm Trường An, từ đó mưu Quan Đông.

Gia Cát Lượng không dùng kế sách này của Ngụy Diên, để lại cho hậu thế tranh luận không ngớt.

Đổng Phi cũng chẳng thế nói Gia Cát Lượng không dùng kế sách đó là đúng hay sai, dù sao y không ở vị trí của ông ta khi đó, không thể suy đoán ý nghĩ của Gia Cát Lượng lúc bấy giờ, hẳn Gia Cát Lượng cũng có suy tính của mình. Nhưng khi y lẻn vào Quan Trung thì cái tên Tà Cốc này không ngừng hiện lên trong đầu.

Khi Diêm Phố đang nghiền ngẫm kế hoạch, Đổng Phi quyết định đem nơi này thành thành chiến trường đầu tiên của y khi tiến quân vào Quan Trung.

200 Cự ma sĩ ghìm cương ngựa đứng nghiêm sau lưng y, Võ An Quốc đứng bên cạnh miệng mang nụ cười trào phúng.

Lý Xiêm lặng lẽ nhìn Đổng Phi, mặc dù cuồng vọng, nhưng hắn không phải kẻ ngốc.

Sư tông thú, giáp ngựa thuần màu đen nặng 80 cân chỉ lộ đôi mắt lạnh băng, không có chút tình cảm nào, bờm màu vàng bây phất phơ trước gió, sát khí ngùn ngụt.

Đổng Phi không mặc trọng giáp như Cự ma sĩ, chỉ có một bộ giáp da, cũng không đội mũ trụ, tay cầm cương ngựa, mắt nheo lại thành một đường thẳng.

Lý Xiêm chưa từng gặp Đổng Phi, nhưng chỉ trong nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn nhận ra nam tử vạm vỡ như con hùng sư kia chính là Đổng Phi.

Đừng thấy Lý Xiêm thường ngày tự xưng Bạo hổ Bắc Địa, nhưng nhìn thấy Đổng Phi một cái, hắn liền biết mình không phải là đối thủ của Đổng Phi. Áp lực oai nghiêm trên người Đổng Phi, là thứ khí chất mà người nắm quyền lâu, lại trải qua trận chiến dữ dội mới có, há một con thỏ non chưa từng lên chiến trường như hắn có thể so được?

Chỉ nhìn người ta ghìm ngựa đứng đó, vô tình lộ ra khí thế, đủ để tới sau lập tức câm nín.

Lý Xiêm hít sâu một hơi, quát:

- Này, tên thất phu kia có phải là Đổng... Tây Bình không?

Vốn hắn định gọi là "Đổng gia tử", nhưng tích tắc chữ "Đổng" ra khỏi miệng, Đổng Phi thình lình mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo oai nghiêm làm hắn phải nuốt hai chữ đằng sau lại, biến thành "Tây Bình".

Chỉ khác nhau hai chữ thôi, nhưng mấy nghìn người đằng sau biết trong lòng Lý Xiêm cảm thấy sợ hãi rồi.

- Lý gia tặc, biết tên ta rồi còn không mau xuống ngựa đầu hàng, ta lười động thủ, tự mình cứa cổ chết đi.

Lý Xiêm bị câu này của Đổng Phi làm thẹn quá hóa giận, cho dù Đổng Tây Bình ngươi có là thiên hạ đệ nhất võ tướng cũng không thể xỉ nhục người khác như thế, bắt nạt người khác cũng có hạn thôi chứ, nhân mã của ta đông hơn ngươi nhiều, nổi giận rống lên:

- Đổng gia tử, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại vào. Hôm nay gia gia cho ngươi đến được mà không đi được.

Lời chưa dứt đã phóng ngựa đánh tới.

Nào ngờ không đợi Lý Xiêm động thủ, Lý Đại đằng sau không nhịn được, vươn thương xông tới phía Đổng Phi.

Sư tông thú không cần chỉ huy đủng đỉnh bước tới, Đổng Phi cứ như chưa tỉnh ngủ, mắt khép hờ đón Lý Đại. Dáng vẻ nhàn nhã đó đâu giống lên chiến trường liều mạng chém giết? Rõ ràng là đi tản bộ, coi Lý Đại như không tồn tại.

Thân võ tướng, tất nhiên có ngạo khí không giống người thường, Lý Đại thầm nhủ:" Tên này quá xem thường người khác rồi, cho dù ngươi có là Hổ lang chi tướng đi chăng nữa cũng không cần cuồng vọng tới ngay cả binh khí cũng không cầm, được thôi, để hôm nay ta giết con bạo hổ này là có thể vang danh thiên hạ rồi."

Hai người càng ngày càng gần, Lý Đại mắt trợn tròn, hét lớn đâm một chiêu Quái mãng xuất động, mang theo kình phong hướng về phía Đổng Phi.

Đổng Phi tới mí mắt cũng chẳng thèm nhướng lên lấy một cái, miệng cười nhạo, Sư tông thú nhảy sang bên, Đổng Phi giơ tay tóm lấy cán thương của Lý Đại, tay như cái kìm sắt, xoay một bòng.

Thương trong tay Lý Đại xoáy tròn, có lẽ lực xoáy quá lớn làm Lý Đại bị toạc một mảng da, hét lên đau đớn, thương liền lọt vào tay Đổng Phi.

Đổng Phi cười mỉa:

- Có chút bản lãnh thế này mà cũng dám ra khoe khoang? Không biết sống chết, xéo ngay cho ta.

Không đợi Lý Đại kịp phản ứng, Đổng Phi dùng thương làm gậy, cán thương to như quả trứng để lại tàn ảnh hình vòng cung trên không, chỉ nghe bộp một cái đập xuống đầu Lý Đại. Lý Đại không kêu nổi một tiếng nào, mũ trụ bị đập lõm xuống, máu tươi lẫn não trắng tràn ra ngoài.

Ba huynh đệ họ Lý không ngờ huynh trưởng của mình không đỡ nổi một chiêu, bọn họ chỉ được nghe Hổ lang chi tướng lợi hại thế nào, nhưng chưa có nhận thức trực quan về sự võ dũng của y. Lúc này đầu tiên là sững sờ, tiếp đó gầm lên căm hận nghiến răng nghiến lợi xông tới.

Sư tông thú hí lớn, tiếng hí của nó như tiếng dã thú rống, vang vọng trên không trung, đồng thời Đồng Phi giật giây cương, mắt mở ra, hét:

- Lý gia tặc, nạp mạng đi.

Thanh trường thương trong tay ném đi, mang theo tiếng động xé rách không khí, bay về phía ba huynh đệ họ Lý. Lý Tứ đi đầu, bị tiếng hét như sấm rền chín tầng trời của Đổng Phi làm hoảng hồn khiếp vía, bị thương đâm xuyên qua cổ ngựa ngựa ghim vào người, chết ngay tại chỗ.

Tốc độ Sư tông thú nhanh như chớp giật, Đổng Phi tháo song chùy ra, phân ra trái phải, kẻng một tiếng đánh bay đại đao của Lý Tam, chùy phải đưa tới, chặn đứng đại thương của Lý Nhị. Ngựa không ngừng bước, Đồng Phi chân dẫm bàn đạp, phát lực:

- Xéo sang một bên cho ta.

Thương của Lý Nhị rời tay bay đi, đấm trúng ngực hắn.

Đổng Phi nắm bắt dùng lực đã tới mức lô hỏa thuần thanh, kể từ sau khi ngộ ra ảo diệu của cử khinh nhược trọng, đại chùy trong tay càng xuất thần nhập hóa, dù là người võ nghệ như Hoàng Trung cũng không dám chạm trán.

Nếu như nói cảnh giới cử trọng nhược khinh có thể hình dung là dùng kình khéo léo, thì cái gọi là cử khinh nhược trọng, gần như giống cảnh giới của "đạo". Trong Đạo Đức Kinh có cách nói "đại âm hi thanh, đại tượng vô hình", có thể đạt tới trình độ này, Đổng Phi sử dụng sức lực tới mức tùy ý mà ra, vô cùng vô tận, một nhát chùy trông hời hợt, tựa hồ mang ảo diệu vô hạn.

Lý Nhị bị thương xô văng đi, ngực có khải giáp phòng hộ, nhưng chỗ thương va chạm lõm vào một lỗ nhỏ, bốn xung quanh là vết nứt, lúc rơi xuống đất, máu tươi phun như suối.

Mục tiêu của Đổng Phi khóa chắt vào Lý Xiêm, căn bản không thèm để ý tới Lý Tam ra sao, vó sắt của Sư tông thú đạp nát đầu Lý Nhị bổ vào Lý Xiêm.

Lý Tam quay đầu lại, chợt nghe sau đầu có tiếng gió, rồi giọng nói quen thuộc rống lên:

- Tiểu tặc, ngoan ngoãn ở lại nơi ngày đi.

Võ Quốc An thúc ngựa tới nơi, đại chùy rời tay bay đi, xích sắt trên chùy kêu loảng xoảng, đập vào đầu Lý Tam.

So với chùy của Đổng Phi thì chùy của Võ Quốc An không là gì cả, nhưng đem so với người thường chùy cả hắn là thứ vũ khí nặng trăm phần trăm.

Sau khi hắn đi theo Đổng Phi, gặp được toàn là cao thủ hiếm có trong thiên hạ. Bất kể là bên cạnh Đổng Phi, những cao thủ lực lượng như Điển Vi, Sa Ma Kha. Hay là sau này tới Tây Vực quen biết cao thủ kỹ xảo như Bàng Đức, Trương Cáp. Nói tóm lại hoàn cảnh Võ Quốc An khác xa trước kia.

Trong tứ đại hộ vệ, nếu luận võ nghệ thì Võ An Quốc là người kém nhất, ngay cả Quách Viên gia nhập muộn cũng cao hơn hắn một bậc. Chính vì thế thời gian qua Võ An Quốc luyện tập càng thêm khắc khổ, rồi Đổng Phi đem Hùng hí trong Ngũ cầm hí truyền cho hắn, hắn ngày ngày rèn luyện sớm khuya, vất vả thế nào có mấy ai hay.

Tư chất của Võ An Quốc không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng nỗ lực vượt bậc của hắn đã đem lại thu hoạch tương ứng, nay trong tứ đại hộ vệ, luận riêng sức lực, Võ An Quốc đứng vững ngôi đầu.

Chùy trái 72 cân, chùy phải 88 cân, bằng sức nặng binh khí của Đổng Phi năm xưa, một chùy này nện ra, không cần phải đi nghiên cứu kết quả. Võ An Quốc thu chùy lại giơ lên:

- Cự ma vung kim chùy.

Hai trăm Cự ma sĩ sau lưng đồng loạt giơ sóc, thiết kỵ xung phong, chỉ hai trăm người mà như có thiên quân vạn mã:

- Thiên hạ đều chấn kinh.

Từ mé Tà Cốc xông ra một đạo nhân mã, đại tướng đi đầu mặt âm dương, như hung thần ác sát, chính là Vương Nhung, một trong tứ đại hộ vệ.

- Môn hạ ba nghìn người.

Một phía khác của Tà Cốc, Việt Hề giơ kích, dẫn 200 Cự ma sĩ xuất hiện.

- Kinh hoàng thành Lạc Dương.

Quác Viên dấn 200 Cự ma sĩ từ sau lưng đột kích, bốn đội thiết kỵ như dòng lũ màu đen từ bốn phương tám hướng cuốn tới.

Đầu óc Lý Xiêm lúc này rõ ràng không đủ dùng rồi, chỉ nghe Bạo hổ lợi hại ra sao, sức chiến đấu của Cự ma sĩ cường đại thế nào, cho dù lúc Lý Giác nhắc nhở, Lý Xiêm cũng chỉ như gió thoảng bên tai.

Hắn nghĩ Đổng Phi có lợi hại đến mấy cũng chỉ là con người thôi, nhưng lúc này Lý Xiêm biết mình sai rồi. Đổng gia tử không phải là người, y là một con hổ ăn thịt người không chớp mắt.

Lý Xiêm đã bao giờ nhìn thấy hùng binh như thế, đã bao giờ thấy chém giết hung tàn như thế, tinh thần mất sạch, quay đầu ngựa gào thét:

- Ngăn con bạo hổ đó, ngăn nó cho ta.

Binh sĩ ùa tới, chặn đường Đổng Phi, nhưng sát khí của Đổng Phi đã trỗi dậy, đám binh sĩ đó làm sao ngăn cản nổi.

Sư tông thú coi quân Lý Giác như không tồn tại, xông vào giữa trận, nó đá húc cắn đạp, không khác gì một con dã thú, đao kiếm chém lên người nó căn bản không có chút tác dụng nào.

Đổng Phi vung trùy múa lên đập xuống, máu thịt văng tung tóe khắp nơi.

Cự ma sĩ từ bốn phương đổ tới như bầy sói đi theo hổ đen, chớp mắt xé nát quân của Lý Xiêm không còn hình dạng gì. Ngựa của Cự ma sĩ tất nhiên không thần tuấn đáng sợ như Sư tông thú, nhưng ngựa Ô Tôn cũng cao chín xích, khi xung phong quân của Lý Giác sao mà kháng cự nổi.

Lý Giác quay ngựa bỏ chạy, bất kể phía trước là binh mã phe mình hay là Cự ma sĩ, dù sao chỉ cần là người chắn đường đi của hắn là chém một đao ngã xuống đất.

Việt Hề phía trước vọt ngựa tới chặn đường đi của Lý Xiêm, đại kích đâm ra một chiêu Kỵ long thức. Lý Xiêm giơ đao đỡ, không ngờ kích xoay đi, kẹp lấy cán thương, hét:

- Buông tay cho ta.

Một luồng lực lớn truyền tới, Lý Xiêm không giữ nổi đao, buông tay bỏ chạy.

- Lý gia tặc, chạy đi đâu?

Bên tai truyền tới tiếng giống giận dữ, một tia chớp đen phá không xuất hiện, mang theo tiếng rít ghê rợn xuất hiện trước mắt, trong tay Lý Xiêm không còn binh khí nữa, tâm thần cũng hoảng, không ngờ chẳng né mà còn kêu lớn:

- Mạng ta xong rồi.

Hô xong ngã cắm đầu xuống đất.

*****

Cùng ngày Tào Tháo nghênh đón thiên tử ở Lạc Dương, ở biên hoang tái ngoại phát sinh chuyện làm người thiên hạ không ngờ tới, cũng không dự đoán được, làm cả Đại Hán thoáng cái bị đốt cháy.

Chủ tướng Khất hoạt quân Hạ Tề xuất binh từ Ô Tôn, cùng Đạp Bạch quân vốn trú ở Hô Yết đổi nhau phòng thủ, đột nhiên đánh vào Kiên Côn, bắt sống Đại đan vu Bắc Hung Nô, giết chết Hô Trù Tuyền trên cao nguyên mạc bắc.

Trận chiến này làm thiên hạ rúng động.

Không phải chỉ vì Hạ Tề đánh tan Bắc Hung Nô, mà sau khi tiêu diệt Bắc Hung Nô, giơ đồ đao ở mạc bắc, trong ba nghìn giết hai mươi ba vạn Khống Huyền chi sĩ, thậm chí còn có rất nhiều trẻ nhỏ vị thành niên.

Bắc Hung Nô có ba sáu bộ, gần 100 vạn người, qua lần đồ sát này còn lại không tới 20 vạn phụ nữ trẻ em, bị đưa hết về Sóc Phương, bán thân làm nô lệ.

Không một ai ngờ tới, thậm chí ngay cả Giả Hủ ở Thú huyện chủ trì đại cục cũng không ngờ.

Hạ Tệ thường này nho nhã thư sinh, thậm chí khi nói chuyện đôi khi cũng đỏ mặt lại có một mặt máu lạnh như thế. Hai mươi ba vạn Khống Huyền sĩ bị diệt, khác nào nhổ bật rễ Hung Nô ở tái ngoại.

Trong lịch sử Hung Nô, chỉ có một người từng chém giết tàn nhẫn như thế, đó là Mông Điềm, đại tướng của Tần Thủy Hoàng, nhưng đó là chuyện 400 năm trước rồi.

Mông Điềm sau khi đánh tan Hung Nô, giết sạch người Hung Nô phía nam Hoàng Hà, làm người Hung Nô phải bỏ chạy sang phía bắc, trải qua bao nhiêu năm mới khôi phục được nguyên khí, lần này bị Hạ Tề giết càng tàn ác hơn.

Người Hung Nô may mắn sống sót bỏ chạy tứ tán, dù bọn họ có thể nam hạ tìm người Tiên Ti bảo vệ, nhưng ai thông minh một chút đều biết lần này người Hán chơi thật rồi. Tiên Ti đã không còn là thời đại của Đàn Thạch Hòe năm xưa nữa, nói từ bất kể phương diện nào cũng không thể ngăn cản bước chân của Khất Hoạt Quân, tức là Tiên Ti sớm muộn cũng diệt vong, làm sao bảo vệ được người Hung Nô.

Tiếp ngay đó Mã Đằng bị phục kích ở Loan Điểu Sơn, con út bị Hàn Đức đại tướng của Đổng Phi giết chết, Mã Đằng cũng chết thảm trong Loan Điển Sơn, đồng bọn Quách Hiến bị Điển Vi tập kích, mấy vạn đại quân bị bắn sống, Quách Hiến được thân vệ liều chết yểm hộ, ý đồ tới Võ Đô nương tựa Trương Lỗ, không ngờ gặp phải Đằng Tử Câu của Bạch Mã Khương, kết cục đầu một nơi thân một nẻo.

Bắc Hung Nô và Mã Đằng bị tiêu diệt làm chư hầu Quan Đông chấn kinh thì Mi Huyện thất thủ làm người toàn thiên hạ run rẩy.

Vì đó là tin hiệu: Hổ lang chi tướng đã về.

**********

Trong đại doanh Liên Chước, Vệ Ký nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm làm người ta sợ hãi. Mặc dù trời còn rất nóng, nhưng Vệ Ký cảm thấy toàn thân băng giá.

- Đại công tử, chúng ta rút thôi.

Một võ tướng đứng sau lưng thấp giọng nói:

- Chúng ta rút lui bây giờ vẫn còn kịp.

- Quyền Thúc, ta không cam tâm.

Tuổi Vệ Ký ngang với Đổng Phi, nhưng ưa nhìn hơn nhiều, cằm đề chòm râu đen, khiến cho hắn trông càng thêm chững chạc, nắm chặt tay gào lớn:

- Ta thực sự không cam tâm.

Quyền Thúc là tự, hắn họ Chung tên Thân, đừng nhầm với Chung gia Toánh Xuyên, có thể nói là không liên quan gì hết.

Chung Thân quê huyện Sơn Âm huyện Hội Kê (Nay Thiệu Hưng Chiết Giang – đồng hương của Thẩm Mặc), từ nhỏ học văn luyện võ, văn võ song toàn, rất có tài hoa.

Hắn có huynh đệ sinh đôi tên Chung Tấn, hiện cũng ra sức cho Vệ gia.

Dương Châu và Hà Đông cách nhau gần mười vạn tám ngàn dặm, hai người này sao lại tới Hà Đông góp sức cho Vệ gia? Nói ra thì cũng dài.

Từ sau khi Tôn Sách chiếm Dự Chương, huynh đệ họ Chung ý thức được Hội Kê khó giữ, bọn họ cũng nhìn ra Lưu Biểu không phải là người làm đại sự, vì thế thương lượng với nhau, quyết định chạy lên Hà Đông tị nạn.

Bọn họ có thân thích xa ở Hà Đông, tiến cử làm môn hạ Vệ gia.

Nay Vệ gia đã đi xuống, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, dù sao còn có chút phân lượng. Vệ Ký thấy hai người này có bản lĩnh, nên muốn bọn họ, từ một võ sư không có tên tuổi, mau chóng thành quản sự Vệ gia.

Vệ Ký trải qua bốn trăm năm sĩ tộc hun đúc, văn tài hơn người, tinh thông thư họa, tâm kế cũng vô cùng thâm trầm.

Từ khi Vệ Chính bị giết ở Lạc Dương, Vệ gia thành trò cười cho thiên hạ, nhưng Vệ Ký kiên trì cho rằng, Vệ gia không phải không có cơ hội quật khởi, chỉ là bây giờ thời cơ chưa chín muội, không đủ để đối kháng với Đổng Phi.

Đạo cầu tồn tốt nhất là ẩn dấu thực lực, ngầm tích trữ lực lượng.

Thử nghĩ xem, Vệ gia là đại tộc 400 năm, cho dù có suy sụp thì lực lượng vẫn vô cùng kinh người, ít nhất ở Hà Đông, thế lực của Vệ gia là không ai bì được, lần này ẩn dấu, rời khỏi tầm mắt của rất nhiều người.

Ngay cả Đổng Trác sau khi vào Lạc Dương cũng quên đi sự tồn tại của Vệ gia.

Mới đầu Vệ gia dựa vào Viên Thiệu, sau đó không ngừng phát triển lớn mạnh, tới nay Vệ gia đã khống chế toàn bộ Hà Đông, Vệ Ký chỉ còn đợi một cơ hội.

Sở vương ba năm mài kiếm, lập nên một Sở quốc hùng cường, Vệ Ký hắn mười năm mài kiếm, tuy không nhất định so được với Sở vương, nhưng cũng không có nghĩa Vệ gia không mở ra được một vùng trời hoàn toàn mới.

Xuất binh Tả Phùng là chuyện Vệ Ký mưu tính bao lâu.

Lý Giác Quách Tỷ trong mắt Vệ Ký chỉ là hạng tôm tép, chỉ cần lấy được Trường An, dựa vào hiểm yếu của Quan Trung, đủ cho hắn nổi danh. Mặc dù Tào Tháo cũng nhòm ngó Quan Trung, Nhưng Vệ Ký đã có biện pháp giải quyết.

Chỉ cần kết minh với Viên Thiệu, Tào Tháo không thể không tránh xa ba bước.

Lữ Bố ở U Châu trông thì hung hãn, nhưng thực tế không đủ đối kháng với Viên Thiệu, Ngụy Du lợi hại song đầu năm đã chết.

Ngụy Du chết, Lữ Bố không đáng ngại nữa.

Bước tiếp theo Viên Thiệu sẽ sống mái với Tào Tháo, còn Vệ Ký hắn, ngoài có Hà Đông giàu có, trong có tám trăm dặm Tần Xuyên. Thiên hạ này thế nào cũng có một phần của hắn, nhưng tính đi tính lại, quên mất Đổng Phi.

Tên khốn kiếp đó sao lại đánh gia khỏi Tây Vực? Chẳng lẽ ông trời mù mắt đi hỗ trợ Đổng gia tử đó thành công?

Lúc này Vệ Ký khó chịu vô cùng, trong lòng như bị đè một khối đá lớn, thở không nổi.

Chung Tấn nói:

- Đại công tử, Đổng Tây Bình đã xuất hiện ở Quan Trung, chỉ e nơi đó ắt sẽ đại loạn. Theo Tấn thấy, không bằng giàn hòa với Quách Tỳ, chúng ta lui khỏi Liên Chước, vượt Hà Thủy thủ Lâm Tấn, nhìn trai cò tranh nhau.

Nếu chuyện không thể trái được, vì sao ta không làm ngư ông? Vệ Ký mắt sáng lên, Đổng Tây Bình và Lý Quách tất nhiên sẽ có một trận đại chiến. Ta thủ Lâm Tấn, giữ Hà Đông, bắc nhìn lên Vân Trung, Nam Cố, chưa chắc không thể lập nên một phen đại nghiệp.

Nghĩ tới đó Vệ Ký khẽ gật đầu:

- Trĩ Thúc nói đúng lắm, chuyện này do ngươi an bài, mau chóng giàn hòa với Quách Tỷ đi.

Chung Thân cười:

- Đại công tử đừng gấp, e là lúc này Quách Tỳ muốn giàn hòa hơn người ấy chứ.

Đúng thế, Đổng Phi xuất hiện, Quác Tỷ phải giải quyết trước nhát là hòa giải với Lý Giác ra sao, sau đó đối diện với Đổng Tây Bình.

Đó mới là đại địch của hai người Lý Quách, từ cái ngày bọn chúng giết Đổng Trác, Đổng Phi là cái họa cả đời của chúng.

Ba người thương lượng xong, đang chuẩn bị chia nhau ra hành động thì một có hai thân binh đỡ một người toàn thân máu me, thương tích chằng chịt đi vào.

- Tiểu Tam, đệ...

Mặc dù vết máu che mặt người kia, nhưng Vệ Ký vẫn nhận ra ngay, người đó chính là huynh đệ của hắn Vệ Khải, chẳng phải ta bảo hắn giữ Lâm Tấn sao, thế nào hắn lại...

Vệ Ký rùng mình, đi tới nắm lấy cánh tay Vệ Khải:

- Tiểu Tam, sao đệ lại ở đây? Đệ thủ Lâm Tân cơ mà, đệ, đệ, đệ thảm hại thế này... Xảy ra chuyện gì?

- Đại ca, không hay rồi.

Vệ Khải giọng khàn khàn, còn chưa nói hết, ngước mắt đã đầm đìa:

- Lâm Tấn, Lâm Tấn không còn nữa.

Ba người Vệ Ký não nổ đánh uỳnh một cái, Lâm Tấn không còn nữa là sao? Chẳng lẽ là... Vệ Ký không dám nghĩ tiếp, quát lớn:

- Tiểu Tam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Đại ca, sau khi huynh đi, đệ thao mệnh lệnh của huynh gia cố tường thành, nhưng không ngờ ba ngày trước binh mã Đổng tặc từ Lương Sơn đánh ra, bọn chúng quá đông. Lâm Tấn chỉ giữ được một ngày...

Sau đó Vệ Khải nói cái gì, Vệ Ký không nghe được chữ nào, Lâm Tấn đã mất, chẳng phải đường về đã mất rồi sao? Vệ Ký không ngừng run rẩy, nhưng lúc này hắn suy nghĩ càng sâu xa hơn.

Lương Sơn nối liền với Ly Âm, đó là Thượng quận của Tịnh châu, như vậy binh mã của Đổng tặc từ Thượng quận đánh ra? Nghĩa là Thượng quận cũng mất rồi.

Đây là bố cục lớn nhường nào, Đổng gia tử có binh lực đáng sợ như thế sao?

Y khai chiến với mấy phe? Chưa nói Tây Vực còn có Khang Cư, Bắc Hung Nô bị y san bằng tháng trước, vậy chẳng phải đối diện trực tiếp với Tiên Ti. Còn nữa, y khai chiến với Mã Đằng, đoạt Võ Đô, phải đề phòng Hán Trung công kích.

Đoạt lấy Mi Huyện, Đổng gia tử phải đối diện với Lý Quách liên thủ, vậy mà lại còn tiếp tục đánh Lầm Tấn sao.

Vệ Ký càng nghĩ càng thấy sợ, hét lớn:

- Rút binh, lập tức rút binh, chúng ta phải đoạt lại được Lâm Tấn trước khi Đổng tặc đứng vững, nếu không chúng ta xong đời, Hà Đông cũng xong, Vệ gia cũng xong.

Chung Tấn, Chung Thân hiện còn lòng nào để ý tới binh mã Quách Tỷ, tức thì hạ lệnh, mấy vạn đại quân nhổ trại, muốn đoạt lại Lâm Tấn.

Tối hôm đó Vệ Ký vừa mới chuẩn bị rút binh xong, không ngờ tin dữ lại tới, thái thú Sóc Phương là Từ Hoảng dẫn hai vạn Giải Phiền quân, xuất quân từ Đại Thành, ở Cô Sơn đánh bại Mã Thiết, đoạt được Bắc Địa, nhằm vào Tam Phụ.

Cùng lúc đó Tây Vực chia binh ba ngả từ Hà Tây đánh vào Lương Châu.

Chủ soái Bắc lộ quân Trần Đáo dẫn hai vạn Đạp Bạch quân, tới dưới thành Lâm Kính.

Chủ soái Trung lộ quân Điển Vi trong một ngày đoạt liền mười ba thành, gần như quá nửa Hán Dương lọt vào trong tay.

Chủ soái Nam lộ quân Hoàng Trung càng sảng khoái, nắm hai quận Lũng Tây và Kim Thành trong tay.

Thật khó tưởng tượng đó là cảnh thế nào, quân Đổng gia đi tới đâu địch cúi rạp tới đó.

Vệ Ký nghe xong tin đó, ngửa mặt lên trời rống to, phun ra một ngụm máu tươi. Tên Đổng gia tử đáng chết có thực lực như thế sao? Ông trời, thế này người khác còn chơi sao được nữa.

Vệ Ký ngất xỉu, Chung Tấn và Chung Thân không dám trễ nải, chỉnh đốn lương thảo gì nữa, rút cho mau thôi.

Trong một đêm, cả doanh trại rộng lớn không còn bóng người, khắp nơi lang tạ, toàn đồ quân nhu Vệ gia quân để loại, hoảng loạn chạy như cho nhà tang.

Rút lui từ Liên Chước, tới Trọng Tuyền, lui thẳng về Lệ thủy, Lệ thủy này là nhánh của Vị thủy, chỉ cần vượt qua Lệ thủy là tới Lâm Tấn.

Hai ngày một đêm, đại quân Vệ Ký căn bản không dám nghỉ ngơi, bọn chúng biết, ở thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm.

Cho tới khi nhìn thấy Lệ thủy, Vệ Ký mới thở phào:

- Truyền lệnh ba quân, chỉnh đốn nhân mã, từ từ qua sông.

Hai ngày qua Vệ Ký ăn không ngon, ngủ không yên, phong độ tuấn nhã trước đó nay còn đâu, sắc mặt thảm hại, hai mắt vô thần. Đúng thế, Vệ Ký hắn là đứa con cưng của Vệ gia, nhưng chưa qua rèn luyện, thủy chung khó thành đại sự. Vệ Ký tuy đầy bụng kinh luân, lòng mang binh thư, nhưng khi gặp phải trở ngại, thiếu đi một phần trầm ổn.

Đại quân lục tục qua sông.

Vệ Ký quay đầu nhìn về phía Trương An, trong lòng vẫn chưa cam tâm.

Chung Tấn khuyên giải:

- Đại công tử, Đổng Tây Bình tuy thế mạnh, nhưng có một câu nói rất hay: Để lại núi xanh, lo gì không có củi đốt. Chúng ta hôm nay rút lui, là vì ngày mai mưu tính Tam Phụ, lúc này không nên khinh suất hành động.

- Ta biết, ta biết.

Vệ Ký ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi hậm hực nói:

- Sẽ có một ngày ta lấy cái đầu của Đổng gia tử.

Lời này còn chưa dứng đã nghe thấy tiếng tù sừng trâu vang lên ù ù ở phía bờ đối diện, tiếp đó một đạo quân đánh ra, tướng đi đầu mũ giáp vàng, cưỡi ngựa đỏ, tay cầm Ô Kim sóc, oai phong lẫm liệt:

- Thằng nhãi nhà họ Vệ, có đại tướng Trương Liêu ở đây.

Đội binh mã này không đông, nhưng kẻ nào kẻ nấy như giao long trong nước, trên cờ soái bên trái viết " Vi quân giải phiền", bên phải là chữ "Trương" cực to, phần phật trong gió.

Vệ Ký không biết Trương Liêu là ai, song nhìn tướng có vẻ không yếu. Vệ Khải thúc ngựa múa thương hô lớn:

- Huynh trưởng, rút mau, rút mau.

Lúc này không còn ai đi cổ động binh mã nữa, toàn bộ đại quân Vệ gia đã loạn rồi. Vệ Khải lều chết đi cản Trương Liêu, nhưng dăm ba hiệp đã bị Trương Liêu đánh ngã xuống ngựa.

Chung Tấn và Chung Thân từ trong đám loạn quân mở ra một đường máu chạy về hướng Trọng Tuyền. Lâm Tấn khẳng định không về được nữa rồi, tới Trọng Tuyền nghỉ ngơi trước, sau đó nghĩ cách về Hà Đông vậy.

Bên cạnh chỉ còn mấy nghìn người, so với trước kia vào Tam Phụ, tinh thần hăm hở thì đúng là khác một trời một vực.

Thấy sắp tới được Trọng Tuyền, huynh đệ Chung Tấn vừa thở phào thì nghe thấy tiếng hò la bốn phương tám hương vang lên, một đại tướng mặc giáp bạc, cưỡi ngựa trắng, cầm ngâm thương xuất hiện:

- Vệ gia tiểu tặc, Thường Sơn Triệu Vân đợi ở đây đã lâu rồi.

****************

Trong kế hoạch đại chiến Quan Trung có một mắt xích vô cùng trọng yếu, đó là phối hợp. Ở điểm này đám người Giả Hủ suy nghĩ rất lâu.

Cần có người đức cao vọng trọng, thiện chuyện binh gia tọa trấn Sóc Phương.

Người này chẳng những phải làm đám người Từ Hoảng tín phục, còn phải uy hiếp được Tiên Ti, Tịnh Châu, để kế hoạch được thực thi hoàn chỉnh. Nhân tuyển này không dễ kiếm, trừ Đổng Phi ra chỉ có Lư Thực đạt yêu cầu.

Nhưng Lư Thực tuổi đã cao, nhà có người già như có bảo vật. Bảo vật của Tây Vực không nhiều, bảo vật như Lư Thực càng chỉ có một.

Đổng Phi vốn không muốn để Lư Thực đi Sóc Phương, nhưng không ngờ Lư Thực nghe Hách Chiêu làm tòng sự ở phủ đô đốc nhắc tới chuyện này liền một mình đi tìm Đổng Phi.

- Còn nhớ không?

Đêm hôm đó, Lư Thực và Đổng Phi gác chân chuyện trò:

- Năm xưa ta tâm tàn ý lạnh, chuẩn bị về nhà sống nốt quãng đời còn lại trong rừng núi thì ngươi đã khơi lên hùng tâm của ta. Lư mỗ cả đời nguyện học Quan quân hầu, Ban Định Viễn, dương cao uy vũ của quân Hán với thiên hạ. Nhưng đời này Lư mỗ không hoàn thành được.

- Lão sư.

Lư Thực cắt ngang lời Đổng Phi:

- Tây Bình, những việc làm của ngươi mấy năm qua ta đều thấy cả. Thực lòng ta rất vui, tiếc nuối duy nhất là không thể đích thân ra trận hoàn thành tâm nguyện của mình.

Nói tới đó mỉm cười:

- Tây Bình, các ngươi đã thành rường cột của Hán thất, vi sư mỗi ngày một già. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để ta thực hiện mộng tưởng. Tây Bình, chẳng lẽ ngươi muốn vi sư mang nuối tiếc suốt đời mà đi à?

Thực sự Lư Thực không sợ chết, hiện trên đời không còn chuyện gì đáng ông ta quyến luyến nữa, ông ta hiểu, một ngày Đổng Phi còn sống, con cháu Lư gia sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý.

Thế là đủ rồi.

Có một học sinh như thế kế thừa y bát của mình, còn vướng bận gì nữa?

Lư sư đúng là đã già, chỉ nhìn mái tóc hoa râm, cái lưng hơi lom khom, Đổng Phi không muốn đồng ý, nhưng nhìn vẻ mặt mong mỏi của Lư sư, Đổng Phi không từ chối được.

Sau khi dặn đi dặn lại, Lư Thực dẫn học sinh Hách Chiêu được 200 Kỹ kích sĩ hộ tống, theo Tuyển Phong quân tới Sóc Phương. Khi Lư Thực xuất phát, một học sinh khác của ông là Hạ Tề nắm ấn soái Khất Hoạt quân.

Từ Hoảng hiện là thổ hoàng đế ở Sóc Phương, song khi Lư Thực tới nơi tuyên bố mệnh lệnh của phủ đại đô đốc, cam tâm tình nguyện giao ra binh quyền trong tay.

Hắn có thể không tôn trọng bất kỳ ai, song không thể không tôn trọng Lư Thực.

*****

Sóc Phương nay có 70 vạn nhân khẩu, trong đó tỉ lệ Hán Hồ đạt tới 4-6, đã gần cân bằng. Qua mấy năm phát triển, người Khất Phục Thị đã hoàn toàn hòa nhập vào trong sinh hoạt của người Hán, đồng thời cùng với lực khống chế của Từ Hoảng với Sóc Phương ngày càng lớn, thế lực người Khất Phục Thị ở Sóc Phương dần biến mất.

Người nguyện ý giáo hóa có thể tiếp tục sinh sống, phàm là người không phục tùng, Từ Hoàng chẳng tỏ ra mềm yếu.

Nay Giải Phiền quân đã có năm vạn người. Đó còn chưa tính truân điền quân ở các nơi, nếu cộng cả vào đã hơn mười lăm vạn.

Bước thứ hai của Lư Thực là viết hai phong thư, một bức viết cho hào tộc Thượng quận, bức còn lại là viết cho Trương Liêu.

Bức thư viết cho Trương Liêu ngôn ngữ vô cùng đơn giản: " Tây Vực có khí thiên tử, Tân đế xuất, Hán thất hưng. Ta không hiểu Văn Viễn lắm, nhưng từ chuyện ngươi nguyện ý trấn thủ Thụ Hàng thành, kiếm chế man nô mà xét, ngươi là kẻ có tình có nghĩa, biết nặng nhẹ. Nay Võ Công hầu cần ngươi giúp đỡ, mời ngươi tới hỗ trợ ta."

Bức thư này nếu là người khác viết Trương Liêu xé không chút do dự, nhưng là do Lư Thực viết, Trương Liêu không thể không suy nghĩ nghiêm túc.

Nếu nói ra, Trương Liêu xuất thân võ tướng, nhiều đời cư ngụ quận Nhạn Môn, kháng cự dị tống, bảo vệ giang sơn Hán thất, khi Đinh Nguyên còn, quan phẩm của hắn còn cao hơn Lữ Bố.

Sau Đinh Nguyên chết, Trương Liêu nương nhờ Đổng Trác, có điều hiển nhiên hắn không được coi trọng như Lữ Bố. Bất quá có hề gì, có thể cùng Lữ Bố chống lại dị tộc là đủ rồi.

Thế nhưng Trương Liêu quá hiểu Lữ Bố, đó không phải là kẻ có tình nghĩa. Ít nhất sau khi Lữ Bố đứng vững chân ở U Châu lại không liên hệ với hắn lấy một lần. Bất kể là vì nguyên nhân gì, với Trương Liêu mà nói, đây là chuyện không thể tha thứ.

Trước kia hắn đóng ở Thụ Hàng thành, thủ hạ chỉ có ba nghìn người mà thôi, mấy năm qua không có Từ Hoảng chi viện mạnh từ Sóc Phương, có lẽ Thụ Hàng thành sớm đã lọt vào tay người Tiên Ti. Trương Liêu hắn cũng không còn mạng nữa.

Không sinh ở đất Hồ, không hiểu họa người Hồ.

Việc làm của Đổng Phi ở Tây Vực mấy năm qua, đúng là vô cùng làm nở mặt người Hán, Trương Liêu cực kỳ kính phục. Cho nên khi phong thư của Lư Thực đặt trên bàn của Trương Liêu, hắn không suy nghĩ nhiều, giao Thụ Hàng thành cho Bàng Đức và Trương Cáp, dẫn 60 thân vệ tới Sóc Phương.

Trong thời gian đợi Trương Liêu, Lư Thực một mặt tích cực dựa theo kế hoạch ở Thú huyện để chuẩn bị, đổng thời cẩn thận điểm binh Sóc Phương. Lư Thực kinh ngạc phát hiện, thủ hạ của Từ Hoảng đúng là nhiều người tài.

Những người cũ như Phan Chương, Lăng Tháo, Tô Tắc, Tôn Càn không cần phải nói. Ngay cả Ngụy Viện vốn chỉ làm nha môn tướng ở trong quân Tịnh Châu cũng đã trưởng thành, có thể độc lập đảm đương một mặt.

Ngụy Viện thiện kỵ chiến, chỉ huy 700 tinh kỵ, được Từ Hoảng gọi là Giải Phiền chi sĩ, sức chiến đấu cường hãn..

Giải Phiền quân vốn có ý là giải tỏa phiền não cho vua, Từ Hoảng giải phiền não cho Đồng Phi, Ngụy Viện giải phiền não cho Từ Hoảng.

Ngoài ra Lư Thực còn phát hiện ra hai người nữa, hai người này đều từ U Châu tới, hỏi ra mới biết là bộ hạ của Công Tôn Toản, học sinh cũ của ông ta, một tên là Triệu Vân, võ dũng vô song, nghe nói từng đánh ngang ngửa với Lữ Bố. Một tên Điền Dự, dùng binh quỷ quyệt, hiển đạo tiến lui.

Hai đứa học sinh năm xưa của Lư Thực, Lưu Bị đã bị ông ta đuổi khỏi sư môn, Công Tôn Toản là học sinh làm Lư Thực khá kiêu ngạo. Cái chết của Công Tôn Toản cũng là một đả kích lớn với Lư Thực, không ngờ ở Sóc Phương lại có bộ hạ của học sinh năm nào. Lư Thực không kiềm được hai hàng nước mắt.

Lữ Bố đánh lén Lệnh Chi, chiếm cứ nửa Liêu Tây, Công Tôn Phạm đốt lửa tự thiệu, cả nhà chiến tử, không một ai đầu hàng.

Triệu Vân và Điền Dự khi đó trấn thủ Lô Long Tắc, biết tin cái chết của Công Tôn Phạm, lập tức rút quân, trốn vào Bạch Lang Thành.

Tiếc là Lữ Bố không muốn tha cho bọn họ như thế, dưới thành lại một trận tử chiến nữa với Lữ Bố, binh mã của Triệu Vân tử thương thảm trọng, dẫn theo hơn trăm tàn binh bại tướng, lưu lãng mãi, cuối cùng quyết định nương nhờ vào Sóc Phương.

Khi đó Triệu Vân và Điền Dự không có tên tuổi gì, Từ Hoảng không để ý lắm, nếu không hắn đã viết thư cho Đổng Phi kể chuyện hai người, thế nên mới gặp được Lư Thực.

Sau khi Trương Liêu tới nơi, Lư Thực phái hắn và Triệu Vân dẫn một vạn người lẻn vào Thượng Quận.

Một vạn quân rất nhiều, nhưng có hào tộc địa phương yểm hộ, lẻn vào thẩn không biết, quỷ không hay. Chỉ đợi tin tức từ Mi Huyện.

*************

Vệ Ký đã choáng váng rồi, trố mắt nhìn binh mã ở phía trước, không có chút phản ứng gì.

Hắn không có phản ứng, không có nghĩa là Triệu Vân không phản ứng, giục Bạch Long mã, nắm ngân thương, múa vù vù như có sinh mạng:

- Vệ gia tiểu tặc, để mạng lại đây.

Chung Thân, Chung Tấn thấy vậy cũng vọt ngựa nghênh đón:

- Mau bảo vệ đại công tử rời đi, ta đoạn hậu.

Trong lúc nói chuyện Triệu Vân đã tới nơi, anh em Chung gia liên thủ giáp kích, người cầm đại phủ, người dùng đại đao. Lúc này không thể với diện gì nữa.

Hai anh em này liều mạng bám lấy Triệu Vân, bên kia thân binh của Vệ Ký đưa hắn bỏ chạy.

Triệu Vân thấy Vệ Ký chạy, lòng nổi giận, hôm nay nếu bắt được Vệ Ký, gặp Võ Công hầu còn có quà gặp mặt, hai tên các ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta. Tay lập tức tăng thêm sức, thương ảnh trùng trùng, biến ra vô số ánh hoa, có tên là là Bạo Vũ Lê Hoa thương.

Đây là thương pháp thành danh của Đồng Uyên năm xưa, nay trong tay Triệu Vân, càng thêm xuất thần nhập hóa.

Chung Tấn sơ hở, bị Triệu Vân gạt khỏi chiến mã, Chung Thân rống lên:

- Chớ làm bị thương huynh đệ của ta.

Rồi vung đại phủ bổ xuống.

Nào ngờ Triệu Vân như không nhìn thấy cây đại phủ đó, ngựa phía dưới như có linh tính nhảy sang bên một bước, né được một phủ ngàn cân đó, hai người sạt qua nhau, Triệu Vân tay trái rút bảo kiếm, hàn quang đánh về phía Chung Thân.

Trong kiếm pháp đây gọi là Phản Thủ kiếm, nếu Đổng Thiết mà ở đây, nhất định nhìn ra lai lịch chiêu kiếm của Triệu Vân, Chung Thân thì không tài nào né tranh được, chỉ nghe phụt một tiếng, Bạch Long mã cũng hí dài, đạp chân xuống, Chung Tấn còn chưa kịp ôm lấy đầu Chung Thân, hai huynh đệ đã chết tại chỗ.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Chung Tấn từng làm thái thú Thượng Dung, Chung Thân cũng làm tới thái thú Vọng Lăng, hai người này tham gia đại chiến Xích Bích phe Tào Tháo, trên đường bại trận bị Triệu Vân chém chết.

Lịch sử đôi khi khó mà nói rõ được, lúc này địa phương có khác, nhưng hai huynh đệ họ Chung vẫn chết dưới tay Triệu Vân.

Giết Chung Thân, Trung Tấn xong, Triệu Vân thúc ngựa đuổi theo Vệ Ký, đột nhiên một bàn tay vươn ra tóm lấy giây cương của hắn, Điền Dự nói:

- Tử Long, đừng truy kích tên đó.

- Vì sao?

Triệu Vân không hiểu hỏi:

Điền Dự cười thản nhiên:

- Vệ Ký chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, không đáng để trong lòng. Chúng ta mau chóng hội họp với Văn Viễn tướng quân, ta có một kế nếu thành công, bằng trăm lần giết Vệ Ký, chính hợp làm lễ tấn kiến của chúng ta.

Khi Triệu Vân và binh mã Trương Liêu tụ họp, không nhịn được hỏi lần nữa:

- Quốc Nhượng có diệu kế gì?

Đúng vậy, mặc dù làm việc dưới trướng của Từ Hoảng, nhưng nói ra bất kể là Trương Liêu hay Triệu Vân, đều chưa lập được chút công tích gì. Nay sắp gặp Đổng Phi, cả hai đều muốn có chiến công hiển hách, làm lễ ra mắt.

Điền Dự nói:

- Lần này Vệ Ký xuất binh gần như điều hết binh lực Vệ gia. Nay Hà Đông trống rống, Viên Thiệu giao phong với Lữ Bố. Sao không nhân cơ hội này đánh tới An Ấp, lật tung cái ổ của Vệ Ký.

"Mẹ nó, biết ngay bọn đọc sách không có đứa nào tử tế!" Trương Liêu thầm chửi trong lòng, nhưng đã tán thành kế sách của Điền Dự.

Triệu Vân nhìn Trương Liêu, hai người cùng cười, đồng thanh nói:

- Cứ theo kế của Quốc Nhượng, thừa cơ đoạt Hà Đông.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-298)


<