← Hồi 228 | Hồi 230 → |
Thế nhưng trong mắt Bàng Thống thì cử chỉ thân thiết này của Đổng Phi lại là một loại cảnh cáo.
Tiểu tử ít nói lời thừa, làm việc đi... Có một số việc nhìn là hiểu, nếu nói nhiều sẽ mang họa vào thân.
Bàng Thống lập tức ngậm miệng lại.
- Hiện tại phía Tào Tháo thế nào?
Đổng Phi hỏi.
- Rối loạn, nghe đâu là tất cả đều rối loạn...
Đổng Phi đứng dậy duỗi người.
Có chút lưu luyến nhìn lại phong cảnh trong núi, bình tĩnh cười:
- Phong cảnh hôm nay đã xem xong, đã đến lúc chúng ta làm chính sự... Thuần Vu Đạo, ngươi lập tức xuống núi mệnh Sử Hoán phái thám báo, giám thị động tĩnh của Lạc Dương.
- Rõ.
- Chư vị, chúng ta xem xong cảnh tuyết, cũng nên xuống núi thôi. Nghe nói cảnh sắc Vương Ốc sơn vào xuân càng thêm mê người, hi vọng không lâu nữa chúng ta lại có thể lên Vương Ốc sơn, thưởng thức xuân sắc của tòa tiên sơn này. Đi, làm việc thôi.
**********
Nhu Thủy, ở hậu thế hẳn là Loan Hà, nằm ở phía bắc Thừa Đức.
Cuối tháng 12, tuyết rơi một trận có lẽ là trận cuối cùng của mùa đông năm nay, phủ trắng xóa khắp nơi, khiến mọi vật trông tịch liêu vô cùng.
Tám vạn Khất Hoạt quân đóng bên bờ Nhu Thủy, thèm thuồng nhìn Bạch Đàn thành.
Từ khi Hạ Tề chấp chưởng lại Khất Hoạt quân, vẫn không ngừng chinh phạt thảo nguyên Tiên Ti ở Liêu Đông. Khất Hoạt quân sau khi phục hồi nguyên khí, dù không thể bằng lúc trước đấu với Tiên Ti, thế nhưng nhân số đã tăng thêm mấy lần.
Ba mươi vạn Khất Hoạt quân từ từ đẩy tới, thôn tính dần thế lực của Công Tôn Độ ở tái ngoại.
Dưới sự chủ trì của Phí Ốc, vật tư của Khất Hoạt quân không lúc nào thiếu. Mà Vọng Bắc quận sau khi tu chỉnh một năm cũng đã bắt đầu phồn vinh dần lên. Trên thảo nguyên trâu ngựa thành đàn, nhân khẩu cũng tăng liên tục.
Phí Ốc áp dụng chính sách Đổng Phi lập ra khi còn ở Tây Vực, rồi sau đó điều chỉnh không ít.
Tỷ như giải trừ Hồ lệnh, đẩy mạnh Hồ Hán thông hôn, đồng thời gạt bỏ cách gọi người Hồ, thống nhất xưng là Hán nhân.
Trên thảo nguyên, ngươi thờ tự nhiên cũng được, phật giáo cũng xong.
Mặc kệ ngươi tin thờ phụng cái gì, thì huyết thống hiện giờ của ngươi cũng là người Hán.
Phàm là người nguyện ý trở thành người Hán, nhất định phải đăng ký trong danh sách, tuân theo luật pháp.
Còn những người Hồ không muốn trở thành người Hán, hoặc người Hồ không muốn thần phục dưới sự thống trị của Vọng Bắc quận thì chỉ có một chữ: giết. Về điểm này, thủ đoạn của Phí Ốc không hề nhân từ như Hạ Tề.
Thế cho nên khi Hoàng Thừa Ngạn đến Vọng Bắc quận, đã không còn nhận ra đệ tử của mình.
Năm đó khi Phí Ốc đến Tây Vực nặng hơn 200 cân, người to béo mập mạp, tròn như quả bóng. Lúc đó Mã Quân và Bồ Nguyên đều gọi hắn là cục thịt, ngay cả Đổng Phi cũng cảm thấy Phí Ốc cũng quá béo.
Nhưng hiện giờ cân nặng của Phí Ốc chỉ còn trên dưới 130 cân, trông thon gầy khác hẳn năm xưa. Vẻ mặt phong sương, trên tay chằng chịt vết chai, trên gương mặt nhiều vết rạn giống như bị đao tước, mang theo một cỗ sát khí khiến người khác kính sợ.
Hạ Tề cũng cảm thấy rất hài lòng về Phí Ốc.
Bởi thật ra có thể trong thời gian ngắn như vậy, với nhân lực vật lực như vậy mà có thể hỗ trợ cho ba mươi vạn đại quân, thì không phải việc người thường có thể làm được. Tháng 9, trong báo cáo hàng tháng gửi đi, ngay cả Hạ Tề tâm cao khí ngạo cũng phải thốt lên: Vọng Bắc có thể không có Hạ Tề, nhưng không thể không có Phí Ốc.
Một câu này đủ để nói rõ tầm quan trọng của Phí Ốc với Vọng Bắc quận.
Sáng sớm trên thảo nguyên tràn ngập sương mù dày đặc, Khất Hoạt quân trong tiếng kèn vang lên đã dàn trận ngoài Bạch Đàn thành.
Những nỗ xa này không giống với cung nỏ bình thường.
Thứ nhất trên nỗ xa không dùng dây kéo như nỗ xa bình thường, việc kéo dây cung to cỡ ngón cái hoàn toàn dựa vào bánh răng cùng ổ trục phía dưới thúc đẩy, còn trên nỗ cơ có một cái lẫy, là cái để phóng nỗ ra.
Bánh răng này là vật năm ngoái Đổng Phi trong một lần ngẫu nhiên nói chuyện Bồ Nguyên đề cập đến.
Vốn lúc nói Đổng Phi cũng không để ý, nhưng Bồ Nguyên nghe được lại cảm thấy đây là suy nghĩ kì diệu trước nay chưa có bây giờ. Đó là khi Đổng Phi khảo sát Tướng Tố doanh, xem xét nỗ xa thì cảm thấy lực bắn của nỗ xa vẫn chưa đủ mạnh.
Trên thực tế vào thời tam quốc, toàn bộ máy bắn đá đều dựa vào nguyên lý ly tâm đơn giản nhất.
Lúc đó Đổng Phi đã nói:
- Nếu có một lò xo thì tốt hơn bao nhiêu?
Mã Quân ngạc nhiên nói:
- Lò xo là cái gì?
- Lò xo, lò xo chính là...
Đổng Phi không thể nói rõ, vì vậy dùng tay vẽ ra một hình rồi đưa cho Mã Quân xem. Đừng coi thường nét vẽ đơn giản này, trong nó còn chứa cả kho học vấn.
Không chỉ bao gồm vật lý học của hậu thế, mà còn chứa cả tính toán số học.
Đổng Phi vừa nói như vậy, Mã Quân và Bồ Nguyên đã không dám khinh thường năng lượng ẩn chứa trong lò xo nhỏ này. Đổng Phi phủi tay đi rồi, nhưng là Mã Quân, Bồ Nguyên lại mất ăn mất ngủ, còn sai người đưa bản vẽ đến Thái học phủ của Lưu Hồng ở Tây Vực. Về phương diện số học, Lưu Hồng cũng coi như là chuyên gia kiệt xuất nhất thời kì Đông Hán.
Đương nhiên, Phí Ốc cũng nhận được một bản vẽ.
Lúc Hoàng Thừa Ngạn đến Vọng Bắc quận thì tình cờ trông thấy bản vẽ lò xo này, thoáng cái có chút ngẩn ra.
Nếu luận về thuật chế tạo, Hoàng Thừa Ngạn cũng là một nhân vật khó lường.
Lão từ khi nhìn thấy bản vẽ thì ở rịt một chỗ, cả ngày ngồi trong phủ nha Vọng Bắc quận tính toán, nghiên cứu... Đồng thời dịch trạm qua lại giữa Vọng Bắc quận và Thái học phủ Hán An thành cũng không lúc nào được nghỉ ngơi, hàng ngày đều có số liệu giữa hai bên truyền qua lại.
Qua hơn nửa năm, lò xo cũng dần thành hình.
Có điều nếu muốn tạo ra lò xo thành phẩm thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và tài sản, hơn nữa dù tạo ra được cũng không thể nào so được với lò xo hậu thế. Nhưng dù là vậy, tầm bắn của nỗ xa kiểu mới sau khi được trang bị ba loại linh kiện bánh răng, ổ trục và lò xo đã đạt được 700 bộ, lực bắn ra có thể bắn nát cả tảng đá cứng rắn.
Khất Hoạt quân là quân đầu tiên được trang bị nỗ xa kiểu mới.
Dựa vào nỗ xa mới này, các cứ điểm trên thảo nguyên của Công Tôn Độ gần như không đâu chịu nổi một kích.
Đương nhiên, sử dụng loại nỗ xa này cũng tăng thêm gánh nặng cho Phí Ốc, đến nỗi hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.
Giờ Thìn, sương mù dày đặc tan đi.
Hạ Tề quay đầu nhìn thoáng về phía sau, nhìn vẻ mặt phiền muộn của năm huynh đệ Điển Mãn mà không nhịn được mỉm cười.
Năm huynh đệ?
Không sai, chính là năm huynh đệ, hơn nữa không bao gồm ngũ huynh đệ Ngưu Cương.
Hai huynh đệ Điển Phất, Điển Hữu cũng đã qua hai mươi lăm tuổi, tiểu hầu tử Điển Mãn ngày xưa nay cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Ngoài ra hai huynh đệ song sinh của Điển Mãn là Điển Tồn, Điển Kiến cũng đã trưởng thành.
Mười lăm tuổi, ở hậu thế thì còn rất nhỏ, thế nhưng ở thời đại này đã có thể cưới vợ, đánh nhau.
Kế thừa huyết thống của Điển Vi, Điển Tồn, Điển Kiến bình sinh lưng hùm vai gấu, sắc mặt vàng nhạt.
Hai huynh đệ cũng giống Điển Mãn, đều dùng chùy. Hơn nữa cũng đều theo học Đổng Phi, luyện thành một thân võ nghệ.
Đôi khi sức mạnh của thần tượng thật khó nói rõ, đến nỗi Điển Vi còn oán giận Đổng Phi:
- Cứ thế này thì tuyệt học Điển gia ta cũng chỉ còn Ngưu Cương tiếp tục, thật là bi ai của Điển mỗ đời này.
Đầu năm, hai huynh đệ được Điển Vi điều tới Khất Hoạt quân.
Điển Mãn cũng cùng phục vụ trong Khất Hoạt quân, theo Điển Vi nói thì là:
- Nhàn cư vi bất thiện, mấy thằng nhóc các ngươi cũng đã lớn, nên ra ngoài chém giết một chút, bằng không lại không thành được nam nhân. Nên nhớ nhị thúc các ngươi khi mới 13 tuổi đã giết người như cỏ rác rồi...
Đổng Phi còn định nhắc nhở Điển Vi: huynh nhầm rồi, lần đầu tiên giết người ta mới có bảy tuổi mà thôi.
Huynh đệ Điển gia vốn tưởng có thể kiến công lập nghiệp trên thảo nguyên, nhưng nào ngờ nỗ xa mới xuất hiện, khiến bọn chúng không có cơ hội biểu diễn. Từ tháng chín đến bây giờ, ba tiểu tử này đã chất đầy một bụng tức.
Cũng chẳng còn cách nào khác, có thể tránh được thương vong thì hết sức tránh thôi.
Hạ Tề chỉ có thể nói xin lỗi, vào lúc sương mù dày đặc tan đi liền giơ tay quát một tiếng trầm:
- Phóng tiễn.
Cọt kẹt... Ầm.
Nỗ tiễn to như cánh tay vào lúc rời dây cung đã phát ra âm thanh động đất, tên nhọn gào thét bay về phía Bạch Đàn thành, chỉ nghe tiếng ầm ầm liên tiếp truyền lại, tường thành dày kiên cố trong nháy mắt bắn ra khói bụi mù mịt.
Tên lớn cắm vào tường thành, tạo thành các vết rạn xung quanh.
Sau lượt bắn thứ nhất là lượt thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư...
Dây cung giật lại, tên bắn ra, rồi lại giật, rồi lại bắn...
U Châu quân trên thành đầu bị dọa cho sợ hãi, tay chân luống cuống. Bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ để đón Khất Hoạt quân đến, nhưng không ngờ lại gặp kết quả thế này. Khất Hoạt quân còn chưa chạm mặt với bọn họ, nhưng chỉ bằng mấy cự nỗ đã bắn cho tường thành của Bạch Đàn thành lung lay sắp đổ.
Thời gian hai nén hương trôi qua, tường thành đã bị bắn như nhím.
Trong âm thanh ầm ầm, tường thành kiên cố của Bạch Đàn thành đổ sụp xuống, Hạ Tề giơ lệnh kỳ lên, chỉ ngón tay về phía trước.
Năm huynh đệ Điển gia bụng đầy bực tức sớm đã không chịu nổi, tức thì gầm lên giận dữ, thúc ngựa lao về phía Bạch Đàn thành.
Phía sau mấy vạn Khất Hoạt quân ùa lên, trông như dòng nước đen sì chảy vào trong Bạch Đàn thành.
Phá Bạch Đàn thành xong, Bắc Bình sẽ như miếng mỡ bên mép Khất Hoạt quân.
********
Hách Chiêu khẽ gõ bàn, nhìn địa đồ cau mày.
Điển Mãn khó hiểu hỏi:
- Bá Đạo, vì sao ngươi không vui vậy?
- Trước đây chúng ta dựa vào Tây Bình xa mà thế như chẻ tre, một mặt bởi vì binh mã Viên Thiệu không dám vọng động, mặt khác chính là vì chiến lực U Châu thấp. U Châu quân trên thảo nguyên này cũng không phải là chủ lực của Công Tôn Độ.
- Hả?
- Chủ lực Ô Hoàn quân của Công Tôn Độ lúc này đang công kích Lạc Lãng. Hiện nay Lạc Lãng đã bị công phá, chắc chắn Công Tôn Độ sẽ điều Ô Hoàn quân đến biên tái. Chúa công cũng đã đánh bài ngửa với Viên Thiệu, sợ rằng hắn cũng...
- Sợ hắn cái chim.
Điển Mãn nói:
- Ô Hoàn quân hắn tới một người ta giết một người, tới hai người ta giết cả đôi. Bá Đạo ngươi lo quá rồi.
Điển Hữu nhíu mày:
- Tiểu Mãn, bỏ cái chim trên miệng của ngươi đi. Thúc phụ đã dặn ngươi nói ít làm nhiều, còn nói bậy nữa ta sẽ báo thúc phụ cho ngươi về Trường An. Nếu như Ô Hoàn quân thật như lời ngươi vậy, thì Bá Đạo cần gì phải nhắc tới.
Hách Chiêu không nhịn được mỉm cười:
- Bá Trụ cũng không cần nói vậy, Thúc Trụ vũ dũng hơn người tự nhiên là tài cao mật lớn. Sở dĩ ta nhắc tới Ô Hoàn quân cũng không hẳn là vì chiến lực của chúng lợi hại thế nào. Đạp Đốn, Lâu Ban, gồm cả Tô Phó Diên chẳng có gì đáng kể. Ta lo là lo hai người khác.
- Ai?
Hách Chiêu khẽ nói:
- Vệ Thù, Diêm Nhu.
- Chưa từng nghe nói qua.
- Diêm Nhu có thể các ngươi chưa nghe qua, nhưng người tên Vệ Thù này... Lúc trước khi chúa công gặp nạn ở tái ngoại, chính là vì rơi vào bẫy của người này. Vệ Thù che giấu tung tích cực tốt, đến nay vẫn chưa ai tra ra lai lịch thực sự của hắn. Người này dụng binh quỷ dị, thích dùng kì binh thủ thắng; Còn Diêm Nhu tuy là Hán nhân, nhưng ở Tiên Ti, Ô Hoàn đã lâu. Năm xưa từng dẫn người Tiên Ti đánh Công Tôn Toản. Mặc dù cuối cùng không thành công, nhưng cũng khiến Công Tôn Toản tổn thất không nhỏ.
- Hán gian.
Điển Tồn, Điển Kiến nãy giờ không nói câu nào đột nhiên mở miệng.
Hai huynh đệ song sinh nói vẻ xem thường:
- Nhị thúc từng nói bọn này đáng thiên đao vạn quả.
- Đúng vậy.
Hách Chiêu nói:
- Có điều cũng phải cẩn thận, người này cũng không đơn giản.
Hạ Tề vẫn nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Hách Chiêu nói xong, Hạ Tề trầm giọng hỏi:
- Bá Đạo, chắc hẳn ngươi đã có kế hoạch, cứ nói đừng ngại, đừng úp úp mở mở nữa.
- Sư huynh quả nhiên hiểu ta.
Hách Chiêu mở địa đồ:
- Hiện nay chúng ta từ Thù Thủy tới Nhu Thủy, chiến tuyến có hơi dài. Nếu như Viên Thiệu rời Trường Thành từ Đại quận, tập kích quấy rối đường vận lương của chúng ta, thì dù Phí đại nhân có tính toán kĩ đến đâu cũng khó được chu toàn. Cho nên đại địch cấp bách trước mắt không phải là U Châu, mà chính là Ký Châu của phụ tử Viên Bản Sơ.
- Ngươi tính thế nào?
- Sư huynh một một đóng ở Nhu Thủy nhìn vào U Châu, khiến U Châu không dám vọng động. Ta có một sách có thể khiến U Châu không thể xuất binh. Nói không chừng toàn bộ thảo nguyên Liêu Đông có thể nằm trong tay sư huynh mà không cần phải tốn một binh một tốt.
Hạ Tề mỉm cười:
- Bá Đạo, ngươi muốn ta đóng quân ở Nhu Thủy, vậy ngươi thì sao?
Khuôn mặt Hách Chiêu thoáng cái đỏ lên:
- Cái này... Sư huynh lập được nhiều công lao như vậy, chỉ là Đại quận cũng không cần sư huynh tự thân xuất mã. Bọn chuột nhắt Viên Đàm tiểu đệ cũng đủ đối phó rồi. Không bằng tặng công lao này cho tiểu đệ?
Đối với sự vô sỉ của Hách Chiêu, Hạ Tề không còn lời nào để nói.
- Ngươi trước tiên nói làm sao để lấy thảo nguyên Liêu Đông.
- Kì thật cũng không khó.
Hách Chiêu vì để lĩnh quân đánh Đại quận, nên không giấu diếm gì:
- Kì thật, nếu muốn lấy U Châu thì cứ phá Ô Hoàn trước. Ô Hoàn quân là chủ lực của Công Tôn Độ, do chính hắn nắm giữ... Bên ngoài nhìn thì thấy chắc như sắt thép, nhưng thực tế thì sao? Sau khi Khưu Lực Cư chết, đáng ra vương vị phải thuộc về con hắn. Có điều vì Lâu Ban lúc đó còn nhỏ, Khưu Lực Cư lo lắng Lâu Ban không giữ được thế cục, cho nên hắn mới để Đạp Đốn kế thừa.
Mắt Hạ Tề sáng lên, có vẻ đã hiểu ý Hách Chiêu:
- Ý ngươi là chia rẽ Lâu Ban và Đạp Đốn?
- Không sai.
Hách Chiêu trầm giọng:
- Lâu Ban đã trưởng thành, dã tâm cũng không nhỏ; Đạp Đốn đáng lẽ khi Lâu Ban thành niên thì phải nhường lại vương vị, thế nhưng đến nay vẫn không nói một lời, cũng chính là vì được Công Tôn Độ tín nhiệm. Chắc hẳn Lâu Ban vì điều này mà tức giận, mà Tô Phó Diên lại là thân tín của Khưu Lực Cư, rất thân thiết với Lâu Ban...
*****
Hạ Tề gật đầu lia lịa:
- Như vậy hai người đó chắc chắn sẽ sống mái với nhau. Bất kể là ai thắng thì ta cũng là ngư ông đắc lợi.
- Sư huynh cao kiến.
Hạ Tề đỏ mặt, tung chân đá Hách Chiêu một cái.
- Cũng được, chúa công chắc hẳn cũng rất hi vọng thấy ngươi có thể kiến công lập nghiệp... Điển Hữu, Điển Phất.
- Có mạt tướng.
- Hai ngươi theo ta đến Nhu Thủy.
- Hả?
Điển Hữu, Điển Phất còn tưởng rằng bọn họ được theo Hách Chiêu đến Đại quận, nào ngờ lại là bắt bọn hắn đứng chơi bên bờ Nhu Thủy.
Hạ Tề mỉm cười, nhìn về phía ba huynh đệ Điển Mãn.
Ba người Điển Mãn liền thấy hồi hộp, giống như sợ Hạ Tề bỏ qua ba người bọn hắn.
- Điển Mãn, Điển Tồn, Điển Kiến.
- Có.
- Ba người ngươi phụ tá Bá Đạo xuất binh Đại quận... Hách Chiêu nghe lệnh, ta cho ngươi năm vạn Khất Hoạt quân, trận chiến Đại quận phải xong trong vòng một tháng. Vi Khang ở đâu?
Trong đại trướng có một viên tiểu tướng bước ra:
- Có tiểu tướng.
- Ngươi cấp tốc về Đạn Hãn sơn báo cho Phí đại nhân, thỉnh hắn xuất binh Đạn Hạn sơn, cần phải kìm chân Khiên Chiêu một tháng. Sau đó không cần về Nhu Thủy, cứ ở bên Phí đại nhân nghe lệnh. Nhớ kỹ, phải là một tháng.
- Rõ.
Vi Khang, tự Nguyên Tương, là người Trường An.
Phụ thân Vi Đoan nổi tiếng nhân hậu, ở Ti Lệ rất có danh vọng.
Khi Vi Khang 15 tuổi đã được phong làm chủ bộ Phù Phong quận, đã từng phục vụ dưới trướng Lý Giác, Quách Tỷ. Có điều Vi Khang cũng không vừa ý với Lý Giác, Quách Tỷ, vào lúc Đổng Phi đánh vào Quan Trung thì khuyên bảo thái thú quận Phù Phong đầu hàng.
Đổng Phi cũng rất coi trọng Vi Khang.
Vi Đoan hiện giờ được bổ nhiệm là An Định thái thú, là một trong số ít người Trường An trọng dụng sĩ tử.
Khi Hạ Tề dưỡng bệnh ở Trường An đã nhìn trúng Vi Khang, vì vậy sau khi chấp chưởng lại Khất Hoạt quân thì dẫn theo Vi Khang đến đây, bổ nhiệm làm quân tư mã.
Sau khi an bài mọi chuyện, đám người Hách Chiêu đều rời đi.
Hạ Tề thở dài một hơi, ra khỏi đại trướng nhìn lên bầu trời đêm, một hồi lâu sau mới xoay người về đại trướng...
*********
Hội minh Lạc Dương quả thật đã thành trò cười.
Trước đó các lộ chư hầu vì sức chiến đấu của Vô Nan quân mà cảm thấy sợ hãi, nên vội vàng đạt thành minh ước, đang định liên thủ đánh Hàm Cốc quan. Cũng khó trách, bởi bọn họ từ khi sinh ra đến nay, chưa từng nghe có chi nhân mã nào lại có thể hạ Hán Trung quận trong 10 ngày.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đành phải bỏ suy đoán trước kia về Quan Trung.
Đạp Bạch quân, Giải Phiền quân, Tuyển Phong quân, Du Dịch quân, Khất Hoạt quân đều là ngũ đại tinh nhuệ của Hán An quân, do nghe nhiều đã thuộc.
Về phần Cự Ma, Nguyên Nhung và Bối Ngôi quân, mặc dù sức chiến đấu cực kỳ mạnh, nhưng vì trang bị nên nhân số cũng không nhiều. Cho nên ba chi nhân mã này không thể tiến hành chiến dịch quy mô như ngũ chi còn lại.
Mặc dù chư hầu rất lo lắng ba chi nhân mã này, nhưng cũng không khiến họ quá sợ hãi.
Về phần những chi nhân mã khác, dù sức chiến đấu có lớn đến đâu thì so với ngũ đại chủ lực vẫn còn cách quá xa.
Thế nhưng hiện tại đột nhiên lòi ra một chi Vô Nan quân, đồng thời còn hiển lộ một sức mạnh không hề kém ngũ đại chủ lực kia, thậm chí còn có phần mạnh hơn. Một đạo nhân mã như vậy xuất hiện, khiến cho chư hầu hoài nghi Quan Trung thực ra còn giấu bao nhiêu thực lực? Liệu còn có một Vô Nan quân khác nữa hay không? Nếu như còn thì thật quá khủng khiếp.
Như vậy sự tồn tại của Đổng Phi cũng chính là cái gai trong lòng chư hầu.
Mặc dù Lưu Biểu đi rồi, thế nhưng bốn mươi vạn đại quân, hơn nữa do chiến tuyến của Quan Trung quá dài, cho nên không phải không thể đánh.
Dù sao Quan Đông có được đại nghĩa, ít ra từ điểm này thì bọn họ cũng chiếm ưu thế.
Nhưng bỗng nhiên một ngày ưu thế này không còn sót lại chút gì. Nếu như nói Lưu Biện chỉ leo lên hoàng vị thì cũng thôi, dù sao chư hầu Quan Đông nghênh phụng chính là Hứa Xương thiên tử, cho dù ngươi leo lên hoàng vị thì chúng ta cũng có thể không thừa nhận ngươi.
Thế như dị tượng Bá Kiều chỉ trong một ngày đã truyền khắp thiên hạ.
Mà Lưu Biện lại có được ngọc tỷ truyền quốc khi tế thiên đại điển, từ mặt nào đó thì đã chứng minh tính hợp pháp của hoàng vị của hắn.
Mọi người không tự chủ được nhớ lại: hoàng vị của Hán đế ở Hứa Xương hình như là đoạt của Lưu Biện.
Lưu Biện là trưởng tử của tiên đế, lại là dòng chính. Hơn nữa đã từng ngồi trên hoàng vị, hôm nay lại tìm được ngọc tỷ truyền quốc thất truyền đã lâu, dù là từ phương diện nào thì Lưu Biện cũng là chính thống, hắn mới chính là chân mệnh thiên tử của Hán thất.
Đương nhiên, trong lòng đám người Tào Tháo đều rõ ràng.
Cái gọi là dị tượng Bá Kiều chẳng qua là trò của Đổng Phi, kể cả ngọc tỷ truyền quốc cũng vốn trong tay Đổng Phi từ trước.
Năm đó Đổng Trác từng dùng ngọc tỷ truyền quốc này một lần. Nhưng sau khi Đổng Trác bị giết, ngọc tỷ cũng bị mất tung tích. Lúc đó đám người Lý Giác, Quách Tỷ, Tào Tháo vì sao phải tìm mọi cách đẩy Đổng Phi vào chỗ chết? Nói trắng ra là vì tất cả đều biết, nếu trong tay Đổng Trác không có ngọc tỷ, vậy chắc chắn là ở trong tay Đổng Phi.
Đây coi như là ông trời ban thưởng cũng được, hoặc là Đổng Phi trả lại cho Lưu Biện cũng được... Điều đó không còn quan trọng, quan trọng là... Bách tính tôn thờ thiên địa quỷ thần, cái gọi là vâng mệnh trời, hoàng vị của Lưu Biện được trời xanh thừa nhận, cũng ban tặng ngọc tỷ truyền quốc, nói rõ hắn mới là hoàng thượng chân chính, cũng là duy nhất dưới gầm trời này.
Về phần những cái khác...
Hội minh cuối cùng cũng qua loa cho xong chuyện. Các lộ chư hầu đều mang lòng riêng, nghĩ làm sao để đối mặt với cục diện kế tiếp.
- Ta về Ký Châu.
Viên Thượng đứng lên nói:
- Ta ở lại cũng không cần thiết, để ta về Ký Châu bẩm báo việc ở đây cho phụ thân.
- Hiển Phủ đừng có gấp, chúng ta cứ thương lượng một chút.
Rõ ràng dù là Tào Tháo hay những người khác, đều không hi vọng Viên Thượng rời Lạc Dương lúc này. Nếu vậy sẽ càng có nhiều người chê cười quyết định của bọn họ lúc trước. Có lẽ sẽ bị chê cười đến chết.
Nhưng Viên Thượng lại ra vẻ nhớ nhà, hắn cười lạnh:
- Thương lượng? Thương lượng cái gì? Thương lượng thế nào? Ngọc tỷ truyền quốc kia không ngờ lại trong tay Đổng Tây Bình, qua hai ngày nữa Đổng Tây Bình gửi chiếu thư tới, chẳng phải tất cả sẽ phải chạy mỗi người một ngả? Thừa tướng, Thượng không hề có ý bất kính, chỉ là nếu như Lưu Cảnh Thăng đi rồi, vì sao ngài vẫn muốn lưu chúng ta lại để làm cái hội minh chết tiệt kia chứ?
- Cái này...
Tào Tháo giả vờ trầm ngâm, nhưng hai mắt hàn quang chợt lóe, toát ra sát khí âm lãnh.
- Hiển Phủ, ta muốn hỏi ngươi một chút. Trước khi Lưu Cảnh Thăng đi có người nói có người dưới trướng ngươi vào bái phỏng hắn, đến đêm thì hắn rời khỏi Lạc Dương... Ta muốn biết ngươi sẽ giải thích chuyện này thế nào? Lẽ nào Viên gia ngay từ đầu đã biết kết quả sao? Cho nên bây giờ mới vội vội vàng vàng muốn rời khỏi đây?
- Ngươi nói bậy.
- Lớn mật...
*****
Đảm nhiệm hộ vệ của Tào Tháo là Hứa Chử và Tào Bành sớm đã không Viên Thượng, nghe hắn nói năng lỗ mãng như vậy liền bước ra.
Mà phía sau Viên Thượng cũng có Văn Sửu, Vương Môn bước lên ngăn trước người, song phương rút kiếm, trong nhất thời trong đại sảnh đao quang kiếm ảnh, không khí cực kì căng thẳng.
- Trọng Khang, các ngươi định làm gì, mau thu binh khí.
Lưu Bị cũng đứng lên, cùng Công Tôn Khang khuyên can Văn Sửu, Vương Môn. Dù sao thì Lưu Bị đã từng đầu nhập vào Viên Thượng, cho nên Viên Thượng cũng nể mặt hắn, bảo Văn Sửu, Vương Môn ngừng lại, trầm giọng nói:
- Việc thừa tướng vừa nói Tự đại nhân cũng đã nói qua cho ta. Người kia tên là Chu Tiên, là gia nhân dưới trướng của Chu Ngang. Thế nhưng khi ta truy tra việc này thì hắn đã cao chạy xa bay rồi... Nói ra ta cũng định đòi người chỗ thừa tướng đây.
Tào Tháo nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Lưu Bị một bên nói:
- Thừa tướng, tam công tử, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, đừng nên tổn thương hòa khí.
- Dù sao thì mặc kệ mọi chuyện thế nào, ta cũng phải đi. Các ngươi nguyện ý ở lại đây để thế nhân chê cười là việc của các ngươi, còn Viên gia ta không che nổi cái mặt này. Nếu như thừa tướng không phân phó gì nữa, vậy thứ lỗi cho tiểu điệt cáo từ trước.
So với lúc trước, lời nói của Viên Thượng đã khách khí hơn rất nhiều, không còn vô lễ như trước nữa.
Hắn đi vội ra ngoài, Văn Sửu, Hứa Du đi ở sau cùng, khi đi qua Lưu Bị, ba người khẽ gật đầu với nhau.
Hứa Chử cả giận:
- Thừa tướng, cứ để tiểu nhi kia đi như vậy sao? Theo ta thấy việc này nhất định là do hắn giở trò.
Tào Tháo lắc đầu nói:
- Viên Thiệu có thù giết con với Đổng Phi, chắc chắn sẽ không liên thủ với Đổng Tây Bình. Chuyện này... Lúc trước Đổng Tây Bình đã dám an bàn mật thám ở Hứa Xương, sao y không dám phái mật thám đến dưới trướng Viên Thiệu? Việc này không quan hệ với Viên Thượng.
Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng khách.
- Chư công, còn ai muốn rời thì hiện tại có thể đi, mỗ tuyệt không ngăn trở.
Lưu Mạo hơi do dự đứng dậy:
- Thừa tướng, cũng không phải Mạo muốn bội minh, nhưng quả thực Hán An quân đã đến dưới Hà Manh quan, Mạo lo cho huynh trưởng... Hơn nữa, thừa tướng cũng không dụng binh nữa, Mạo ở đây cũng vô dụng.
Lí do rất hợp tình hợp lý, chỉ là vào lúc này...
Mặc dù Tào Tháo không nói gì, nhưng trong lòng rất mất hứng.
Nhưng biểu lộ ra ngoài lại là vẻ mặt ôn hòa, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, hãy thay mặt ta vấn an Lưu Ích Châu.
- Nhất định, nhất định.
Lưu Mạo nói xong liền đi ra.
Bảy chư hầu trước khi hội minh đi một, hiện nay lại đi hai, trong đại sảnh thoáng cái vẳng vẻ đi nhiều.
Công Tôn Khang nói:
- Trước khi Khang xuất phát, gia phụ từng mệnh vạn sự phải nghe theo phân phó của thừa tướng.
- A... Bị chỉ biết thánh thượng ở Hứa Xương, không biết thánh thượng ở Trường An, thừa tướng cứ yên tâm đi, nhất định Bị không bội minh.
Chu Du hơi do dự:
- Nhưng không biết thừa tướng dự định thế nào?
Hắn nói rất xảo diệu, cũng không bảo bội minh, cũng không bảo ở lại, rõ ràng là muốn xem tình hình thế nào rồi mới quyết.
Tào Tháo biết, kì thật những người lưu lại đều là những người không thể hòa giải với Đổng Phi.
Công Tôn Độ mặc dù từng phục vụ dưới trướng Đổng Trác, thế nhưng ở tái ngoại tính kế Đổng Phi một lần, suýt giết được Đổng Phi. Từ điểm này mà nói, dù cho Đổng Phi có khoan dung độ lượng đến đâu cũng khó lòng tha thứ cho việc Công Tôn Độ phản chủ.
Còn Lưu Bị càng không đội trời chung với Đổng Phi, không cần nói nữa.
Tôn Kiên chết trong tay Đổng Phi, tạo thành thù không thể hóa giải với Tôn gia, cho nên bọn họ mới ở lại xem tình thế phát triển.
Nhưng thế này thì quá tệ.
Tào Tháo thầm nghĩ: ít nhất cũng có phân nửa, xem ra tuy không thể đỡ được Đổng Phi, nhưng cũng có thể xoay được đường sống.
Thật ra nếu như Lưu Bị, Tôn Sách cũng rời khỏi hội minh thì Tào Tháo mới thấy tốt.
Nếu tình huống như vậy xảy ra, hắn sẽ lập tức về Hứa Xương trói Hán đế Lưu Hiệp, sau đó tự thân đến Trường An xin hàng.
Dù sao hắn và Đổng Phi tuy có thù hận, nhưng cũng có một đoạn tình nghĩa.
Nếu như hắn đầu hàng chắc hẳn Đổng Phi cũng sẽ không làm khó hắn. Chỉ cần hắn giao binh quyền, thì việc làm phú ông không thành vấn đề.
Tào Tháo hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Nếu chư công còn tín nhiệm Tào mỗ, như vậy chúng ta hãy thương lượng hành động kế tiếp thôi. Hiện nay ngụy đế xuất hiện, mà tặc thế Quan Trung quá mạnh, bốn nhà chúng ta chiếu ứng lẫn nhau, thống nhất hành động.
- Thừa tướng nói rất đúng.
***********
Ngày thứ ba sau khi Viên Thượng lĩnh binh rời khỏi Lạc Dương thì tiến nhập vào lãnh địa Hà Nội.
Đây đã là địa bàn của Viên gia hắn, lo lắng hai ngày qua của Viên Thượng cuối cùng cũng không xảy ra.
Hắn quả thật cảm thấy sợ, sợ Tào Tháo chặn hắn lại trên đường. Tuy nói hắn có binh cường mã tráng, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Tào Tháo, có đánh cũng không chiếm được thượng phong. Hôm nay khi đã tiến vào lãnh địa của mình, kiêu ngạo bị đè nén mấy ngày qua lại phát tác:
- Đều nói Tào Mạnh Đức kia lợi hại, theo ta thấy chẳng qua cũng chỉ có thế.
Tự Thụ nhìn Viên Thượng kiêu ngạo thì âm thầm cười khổ một tiếng, sau đó khẽ nói:
- Tam công tử, ngài thực không nên rời đi lúc này. Hiện nay chúng ta hợp thì lợi, phân thì hại. Nếu như chư hầu liên thủ thượng sớ Trường An, chắc hẳn Trường An còn cố kị, nhưng hiện tại đã trở mặt với Tào Tháo, với chúa công cũng không phải là chuyện tốt...
- Được rồi, được rồi. Tự tiên sinh, những lời này dọc theo đường đi tiên sinh đã nói không biết bao nhiêu lần. Việc xảy ra thì đã xảy ra rồi, tiên sinh còn muốn thế nào? Hơn nữa, Ký Châu ta lực mạnh, binh mã cường tráng, Đổng Tây Bình chưa hẳn có thể động đến chúng ta.
- Thế nhưng...
Viên Thượng nhíu mày:
- Tự tiên sinh thực ra là phục vụ Viên gia, hay là phục vụ Tào Tháo? Tại sao dọc theo đường đi ta chỉ nghe tiên sinh nói tốt cho hắn? Nếu tiên sinh cảm thấy ta không tốt thì có thể tìm cha ta cáo trạng, đừng nói tiếp nữa.
Một câu nói này đã làm cho Tự Thụ đỏ mặt, miệng mấp máy định nói rồi lại thôi. Cuối cùng đành cười khổ thở dài, yên lặng thối lui về một bên.
Hứa Du cùng Văn Sửu bên cạnh nhìn nhau, sau khi mỉm cười thì Hứa Du giục ngựa đến bên người Tự Thụ.
Đêm đó, đại quân dựng trại ở Tẩm thủy, mười lăm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp, rất hùng vĩ.
Tự Thụ ban ngày bị Viên Thượng mắng cho đến phát bực, một mình ngồi trong đại trướng uống rượu.
Thời gian sắp tới không biết sẽ qua bằng cách nào đây!
Ý của đại tướng quân sợ là muốn giao tương lai Ký Châu cho Viên Thượng. Chưa cần nói đến lớn nhỏ, chỉ cần nhìn cũng thấy Viên Thượng này căn bản không phải là người thành đại sự. Lúc trước, khi được sắp xếp đến phụ tá Viên Thượng, Tự Thụ đã có ý không muốn, hôm nay thì nản lòng muốn chết.
Màn trướng nhấc lên, Hứa Du từ bên ngoài đi vào.
Hứa Du theo Viên Thiệu sớm hơn Tự Thụ, thế nhưng đến giờ cũng không được trọng dụng như Viên Thiệu. Mà Hứa Du trong mắt Viên Thiệu là người thích lợi nhỏ, ham tài, Tự Thụ cũng không quá thích hắn.
Vì vậy khi thấy Hứa Du tiến đến, Tự Thụ cũng không đứng dậy đón chào, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn một cái.
Mấy năm nay Hứa Du rất khép mình, mặc kệ sự tình gì cũng không lộ mặt. Viên Thiệu nếu gọi đến hắn thì hắn ra sức, còn không thì hắn cứ tiêu diêu tự tại. Hiện nay đã dần nằm ngoài thành viên trung tâm của Viên Thiệu.
- Công Tự tiên sinh, sao lại uống rượu giải sầu một mình thế này?
Tự Thụ mắt say lờ đờ, nhìn thoáng qua Hứa Du nói:
- Tử Viễn đến đây không biết là có gì chỉ bảo?
- Chỉ bảo thì không dám, chỉ là ban ngày thấy Công Tự bị ủy khuất... Ha ha, cho nên mới đến thăm hỏi một chút.
Hứa Du nói rồi ngồi xuống đối diện Tự Thụ.
Tự Thụ cũng không nói gì, rót cho Hứa Du một ly rượu, sau đó ngửa cổ tự uống. Hứa Du cũng im lặng, cứ vậy ngồi uống với Tự Thụ. Hai người không ai nói lời nào, không khí trong đại trướng dần trở nên quỷ dị.
- Tử Viễn, ngươi thực đáng chết.
Hồi lâu sau, đột nhiên Tự Thụ nói một câu, con mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Hứa Du, vẻ mặt vô cùng hung ác độc địa.
Hứa Du trong lòng bất an:
- Công Tự vì sao lại nói vậy?
- Ngươi chớ có giả bộ hồ đồ, ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã sớm cấu kết với tên một tai kia không? Lúc trước Lưu Huyền Đức đến Từ Châu cứu viện Đào Khiêm có phải là chủ ý của ngươi?
- A?
Mặt Hứa Du hơi co lại, gượng cười nói:
- Công Tự, chuyện này không hề quan hệ với Du.
- Không quan hệ đến ngươi?
Tự Thụ cười lạnh:
- Hứa Tử Viễn à Hứa Tử Viễn, ngươi tự cho là kín kẽ liền mạch, kì thật kẽ hở chồng chất. Hai năm nay nhìn ngươi như không có việc gì, nhưng ta biết đầu tiên là ngươi kiến nghị để Đổng Chiêu đến Từ Châu, sau đó lại lặng lẽ đưa gia quyến của hắn... Cả gia quyến của Văn Công Nghiệp cũng đã đến Từ Châu... Lòng của ngươi đã sớm không còn chúa công nữa.
Hứa Du trầm mặc không nói.
- Thế nào, ta không nói sai chứ?
Tự Thụ ngửa mặt lên trời thở dài:
- Có điều nói lại thì Lưu Huyền Đức kia cũng đích thật có bản lĩnh. Ta an bài Tự Hộc con ta bên người hắn để giám thị, không ngờ hắn lại có thể khiến nó không nghe ta. Lần nào gửi thư cũng đều nói với ta Lưu Bị tốt thế nào... Hứa Tử Viễn, ngươi thực đáng chết, thực đáng chết... Ngay cả đứa con trai duy nhất của ta cũng hướng về Lưu Bị, chết tiệt.
Tự Thụ nói lời này xong, Hứa Du liền hết lo lắng.
Tự châm rượu, mặc Tự Thụ quát mắng, trên mặt luôn đeo nụ cười, nhìn qua như là không thèm để ý.
- Chúa công xong... Thương thay Nguyên Hạo, một lòng mưu đồ cho chúa công, nhưng cơ nghiệp này cuối cùng cũng sẽ bị hủy trong tay tiểu nhi kia.
Tự Thụ ngửa đầu ừng ực uống hết rượu mạnh trong bình, sau đó nặng nề đặt lên bàn.
- Ta không cam lòng, ta thực không cam lòng.
Nói rồi gục đầu xuống bàn, thì thào lẩm bẩm:
- Hứa Tử Viễn, chắc hẳn... ngươi đã sớm nhìn ra?
Hứa Du đứng dậy, vỗ vỗ vai Tự Thụ.
- Công Tự, ta theo Bản Sơ từ 20 năm trước. Lúc trước còn có đám Bá Cầu, Vương Phân, Trương Mạc làm hảo hữu, vì Viên Bản Sơ bôn tẩu, vì Viên gia hắn mà phất cờ hò reo. Nhưng được cái gì? Ha ha, hảo hữu ngày xưa đều đã chết sạch, mà ta lại chịu kết cục thỏ hết chó vào nồi... Bản Sơ có thể cùng hoạn nạn, nhưng không thể cùng phú quý, ta sớm thấy từ lâu.
- Thấy từ lâu, thấy từ lâu...
Hứa Du dường như tự lẩm bẩm, còn Tự Thụ gục ở trên bàn, bất tri bất giác đã qua giờ tí, chỉ nghe âm thanh bang, bang, lúc này đã là canh hai rồi.
Hứa Du đứng dậy đang định ra ngoài.
Nhưng vào lúc này đột nhiên lại nghe một trận rối loạn trong đại doanh, tiếp đó có tiếng người la lên:
- Đi lấy nước, đi lấy nước.
Mùa đông lạnh giá này sao lại đi lấy nước?
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng Hứa Du chính là: không hay, có người tập kích đại doanh.
← Hồi 228 | Hồi 230 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác