Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Hán - Hồi 145

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 145: Hán đế do dự
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Thời gian trước, Đổng gia tử lại có gan học theo Chu Á Phu triều trước mà giết Cao Vọng, chấn động triều dã. Từ Quang Vũ hoàng đế tới nay, nhất là từ khi Mã Vũ đại tướng quân vì kiêu ngạo bị giết, quân nhân dường như cẩn thận hơn rất nhiều. Đối với các sĩ tử đã như vậy, còn đối với các nội thị lại càng dè dặt, rất sợ đắc tội.

Nhưng Đổng gia tử này không giống với các quân nhân khác, y rất sợ người khác không biết y kiêu ngạo, luôn biểu hiện mình có khả năng hô mưa gọi gió.

Nhưng có lẽ chính vì kiểu khác người này, mà Hán đế cảm thấy rất hứng thú với Đổng Phi.

- Đổng gia tử lại làm trò gì thú vị?

- Hoàng thượng, Đổng gia tử kia bày ra trò gì mà thi đấu với quả cầu. Ở thao trường dựng lên hai cầu môn, chia làm hai đội, mỗi bên thủ một cầu môn, có tấn công có phòng thủ. Bên nào đưa được mã cầu vào cầu môn đối phương nhiều hơn thì bên đó thắng, bên thua phải mời bên thắng uống rượu.

Hán đế ngẩn ra, càng thêm hứng thú:

- Thực thế sao?

- Đúng vậy... Lúc trước nô tài có nhìn qua một lần, là tuỳ tùng Loan vệ doanh Đổng gia tử đấu với Trường thủy doanh đối chiến, rất náo nhiệt. Bên ngoài còn có người đặt cược ai thắng ai bại, mấy ngày nay có rất nhiều người đặt cược rồi.

- Vậy ai thắng nhiều nhất?

Kiển Thạc rất muốn bụm tay lên miệng cười trộm, nhưng phải cố nén không dám làm vậy, giả vờ dũng cảm cười to hai tiếng:

- Người thắng lớn nhất chính là Đổng gia tử kia.

- Hả?

Hán đế lại thêm thích thú:

- Đổng gia tử kia thắng bao nhiêu?

- Nô tài nghe loáng thoáng thì biết được một việc, hóa ra đánh cuộc này là do Đổng gia tử cùng một số người liên thủ tạo nên. Vụ đánh cuộc ba ngày trước Đổng gia tử thoáng cái đã thắng hơn một nghìn vạn tiền, có điều hơn một nửa trong số đó đã được nhập vào trong nội phủ bên A Phụ, nói là tâm ý của Đổng gia tử y... Hoàng thượng, Đổng gia tử này thật ra cũng là một người hiểu chuyện.

Hán đế nghe vậy thì cười ha ha.

Có điều trong lòng lại thầm tính toán, việc này lợi nhuận như vậy, sao trẫm lại không thể làm?

Nhưng lại nghĩ: Đổng gia tử này bố trí kiếm tiền, nhất định là có huyền cơ... Nếu như ta nhúng tay vào, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao? Dù sao thì cũng có được một nửa lợi ích, ta ngồi mát ăn bát vàng, nếu không được thì âm thầm trợ giúp, nhất định chỗ tốt càng nhiều.

Hán đế muốn lợi ích ở đâu?

Chính là tài sản của thế tộc môn phiệt.

Thế tộc môn phiệt này đều gia tài bạc triệu, một số người trong nhà còn đầy kỳ trân dị bảo, thậm chí còn nhiều hơn so với Hán đế, Hán đế sớm đã nhìn không ưng mắt rồi. Nhân cơ hội này coi như mượn cớ, cướp đoạt một chút, một mặt sung quốc khố, một mặt lên mặt một phen.

Nghĩ tới đây, lòng hiếu kỳ trong lòng Hán đế đã rất mạnh.

- Chuyện thú vị như vậy sao không báo sớm cho ta? Được rồi, hôm nay có cái kia không? Cái kia gọi là cái gì nhỉ?

- Kích cúc.

- Đúng, chính là thi đấu kích cúc.

- Nghe nói sau ngọ có một trận, chính là Loan vệ doanh đối chiến Xạ thanh doanh... Lẽ nào hoàng thượng muốn đi duyệt một phen sao?

Hán đế suy nghĩ một chút, hình như sau giờ ngọ cũng không có sự tình gì.

Vì vậy lập tức quyết định:

- Gọi lưỡng cung hoàng hậu, cùng nhau tới thao trường bắc cung xem kích cúc.

- Nô tài đi an bài.

Hán đế nếu đã muốn đi xem, đương nhiên sẽ rất long trọng.

Dù sao bây giờ thiên hạ rung chuyển, nơi nơi đều có chiến loạn xảy ra. Hành động này của Hán đế vừa muốn tỏ ra thiên hạ vẫn thái bình, đồng thời cũng tỏ ra ý hoàng đế vui vẻ cùng thần dân, vì thế không thể tùy tiện. Thời gian đến lúc thi đấu còn 2 canh giờ, nhưng đối với Kiển Thạc thì vẫn là thiếu. Kiển Thạc chẳng còn cách nào khác, liền kéo theo đám Trương Nhượng quáng quàng một trận.

Vừa qua buổi trưa, cửu long hoàng kim trùng trùng điệp điệp rời hoàng thành, đi vòng quanh một vòng nhằm biểu dương uy nghiêm hoàng thất, sau đó mới kéo đến thao trường bắc cung. Lúc này thao trường bắc cung đã người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Hà hoàng hậu yên lặng ngồi phía sau lưng Hán đế, không khỏi có chút khẩn trương.

Việc kích cúc nàng đương nhiên đã nghe nói qua. Theo ca ca Hà Tiến của nàng nói, thì thi đấu kích cúc này vốn là vì huấn luyện Biện vương tử mà Đổng gia tử nghĩ ra. Mấy ngày nay Hán đế nhìn con trai mặt mũi bầm dập trở về, trong lòng thương tâm muốn chết. Nhưng lại thấy con trai ngày càng vui vẻ hơn, hoạt bát hơn, cho nên cũng không nói tới. Hà hoàng hậu thì rất hài lòng, với Đổng Phi vừa hận vừa ơn.

Hận là vì Đổng gia tử toàn làm việc không đâu, làm cho hoàng tử chỉ vừa về cung đã vật đầu ngủ, dáng vẻ uể oải kia khiến người làm mẹ phải rớt nước mắt.

Ơn là vì Đổng gia tử rất để tâm đến Lưu Biện, chỉ cần nhìn thay đổi của Biện vương tử hiện nay, làm mẹ như nàng sao không vui cho được?

Chỉ là không biết trận thi đấu ngày hôm nay kết quả thế nào.

Tới thao trường, nghe tiếng tung hô vạn tuế nhưng biển động sóng gầm, Hán đế cười ha ha dẫn theo hoàng hậu lên khán đài.

Qua buổi trưa, chỉ thấy một người thấp bé đen đủi dưới đài múa quân kỳ, lớn tiếng nói:

- Đấu kích cúc bắt đầu, tuyển thủ hai bên vào sân.

- Tuyển thủ là cái gì?

Hán đế không nhịn được kỳ lạ hỏi.

Trương Nhượng, một trong Thập thường thị lập tức giải thích:

- Hoàng thượng, hai chữ tuyển thủ này do Đổng gia tử sáng chế, ý chỉ các tướng sĩ tham chiến. Bởi vì những người tham gia đều là những quân sĩ được tuyển chọn mà ra, cho nên gọi là tuyển thủ...

Hán đế cười tủm tỉm gật đầu, nhìn sang xung quanh. Chợt phát hiện xung quanh khán đài đã ngồi kín bách quan trong triều.

Thậm chí các Đông Quan tiến sĩ vốn xưa nay không thích náo nhiệt cũng có trong đó. Một bên là đại tướng quân cùng Viên Ngỗi cầm đầu, một bên lấy Thái Ung cùng Lư Thực dẫn dắt, phân chia rõ ràng ngồi ở hai bên duyệt đài, thành hai đại trận doanh. Trận doanh của các Đông Quan tiến sĩ tuy ít nhưng ngồi cùng một chỗ, còn bên kia lại chia thành nhiều chỗ, phân chia thành nhiều tiểu trận doanh. Qua đây cũng có thể thấy được sự phân chia thế lực trong triều đình Đại Hán.

- Thái Ung cùng Lư Thực cũng ở đây sao?

Thấy Đông Quan dốc toàn bộ lực lượng, Hán đế không khỏi cau mày lại.

Kiển Thạc lập tức giải thích:

- Hoàng thượng, Đông Quan tiến sĩ đã sớm đánh cuộc rồi...

- Hả?

- Mỗi lần Loan vệ doanh thi đấu, Thái Ung sẽ kéo người Đông Quan ra hò hét trợ uy. Có người nói lúc đầu Lư công cũng không muốn tham gia, nhưng sau vài lần thắng nhỏ thì hứng thú nổi lên. Từ đó về sau mỗi lần thi đấu đều có mặt, nhưng chỉ tham gia đánh cuộc, nghe đâu thắng được không ít, gần đây còn thấy Lư công gặp người thì cười, hơn nữa còn cười rất rạng rỡ nữa.

Thật ra Hán đế quả thật rất kiêng kỵ Lư Thực.

Có điều nghe Kiển Thạc vừa nói thế, trong lòng liền thả lỏng không ít. Lư Thực, hóa ra cũng chỉ là một phàm nhân.

Hán đế không sợ Lư Thực thắng tiền, hắn sợ chính là mỗi ngày Lư Thực hô bằng gọi hữu, giảng kinh luận đạo. Hôm nay mắt thấy Lư Thực đã có niềm vui để theo đuổi, Hán đế cảm thấy yên lòng hơn hẳn, trong đầu còn mong lão cứ cược đi, tốt nhất là cược đến táng gia bại sản càng tốt.

*****

Ngược lại Thái Ung như vậy khiến cho Hán đế càng thêm thú vị.

Từ khi Thái Ung rời khỏi Đông Quan, Đông Quan tiến sĩ gần như rắn mất đầu. Lưu Hồng danh vọng không đủ, còn Lư Thực...

Hán đế bắt đầu suy nghĩ có nên để Thái Ung về lại Đông Quan?

Trong miệng lại nói:

- Thái gia nữ bây giờ vẫn còn chưa gả cho Đổng gia tử, Thái Ung tận tâm tận lực vì Đổng gia tử, chỉ sợ tương lai nếu như Đổng gia tử thành con rể lão, Thái Ung này chắc càng thêm trợ giúp y rồi.

- Hoàng thượng, kỳ thật... Việc Đổng gia tử trở thành con rể của Thái Ung đã chắc đến tám chín phần mười.

- Hả?

Đổng hoàng hậu nói mấy câu bên tai Hán đế, khiến cho Hán đế cười to liên tục:

- Trẫm đã nói Thái Ung sao có thể chấp nhận được một tên con rể tướng mạo thế nào, thì ra nữ nhi đã bị... Ha ha ha, trẫm thấy Thái Ung là bất đắc dĩ hơn là vui sướng rồi.

- Hoàng thượng cao kiến.

Hà hoàng hậu mặc dù không nghe được Đổng hoàng hậu nói cái gì, thế nhưng cũng đã hiểu ảo diệu trong đó, không nhịn được nở nụ cười duyên.

Đổng hoàng hậu ôm lấy Hiệp vương tử, vừa muốn nói thì nghe tiếng trống ù ù vang vọng cả thao trường.

Trong tiếng trống trận này ẩn hàm sát khí, tiếp đó từ hai bên hai đội kỵ sĩ chạy như bay ra, thuần một sắc ngưu bì đồng tụ khải làm hộ giáp, cầm trong tay cầu chùy đi vào thao trường. Trong nhất thời tiếng hoan hô nổi lên bốn phía xung quanh thao trường, rất là náo nhiệt.

Đổng Phi mặc giáp đen, cùng Xạ thanh doanh Giáo úy cùng vào sân.

- Hai người này làm gì?

- Khởi bẩm hoàng thượng, hai người là giáo luyện.

- Giáo luyện?

- Chính là người giáo dục và huấn luyện, cũng là từ ngữ do Đổng gia tử nghĩ ra. Người xem, xung quanh còn có Giáo úy các doanh làm tài phán, là người phán định mọi việc trong thi đấu... Nói chung, Đổng gia tử kia vì thi đấu kích cúc này mà đã tốn không ít tâm tư.

Trên duyệt đài, Trương Nhượng liên tục giải thích quy tắc.

Còn trong thao trường Đổng Phi lại cảm thấy rất nản lòng. Ngày trước linh quang chợt lóe, nhớ tới môn mã cầu.

Sinh viên trong thôn từng nói qua, môn mã cầu này ở nước ngoài thuộc về loại vận động của hoàng thất, cực kỳ cao nhã.

Đổng Phi không hiểu quy tắc mã cầu, vì thế sau khi nghĩ đến thì lập tức đi tìm Thái Diễm thương nghị. Không ngờ ở thời đại này đã có mã cầu, có tên là kích cúc. Vốn là một loại trò chơi của người Hồ tái ngoại, lúc này đã trở thành một trò biểu diễn. Ngay cả Đổng Lục cũng biết loại trò chơi này, còn nói đã từng thấy người Khương ở Lũng Tây chơi, cũng biết sơ sơ.

Chẳng còn cách nào, Đổng Phi liền mang một số quy tắc của bóng đá thời hiện đại nói ra, kết hợp với quy tắc của kích cúc hiện tại.

Nhưng sau khi chơi một hai lần ở bắc quân, không ngờ lại được hoan nghênh, ngay cả Biện vương tử cũng hết sức phấn khởi gia nhập.

Dù sao thì Biện vương tử cũng đã thấy hứng thú, Đổng Phi cũng coi như bớt lo.

Nhưng không ngờ lúc đầu chỉ chơi đùa trong thao trường, lại bị Trường thủy doanh người Hồ biết được, lập tức đòi tham gia cùng.

Sau khi một doanh này gia nhập, thanh danh lan truyền ra ngoài, rất nhanh đã được đông đảo mọi người biết đến.

Mã Tung vừa mới đến Lạc Dương đã nhạy cảm nhìn ra phương diện này có thể kiếm được tiền, vì thế liền hiến kế đặt ra đánh cuộc. Trong lúc nhất thời đã phổ biến khắp Lạc Dương.

Bắt đầu chỉ là vui chơi nhỏ, nhưng sau đó tiền bạc cứ gọi là vào không dứt.

Đầu tiên có Trường thủy doanh Giáo úy Ô Diên tới, sau đó xuất hiện trận thi đấu trận bóng đá gian lận đầu tiên. Tiếp đó là bắc quân ngũ giáo gia nhập, ngay cả Vũ Lâm quân cũng đều tham gia. Đến khi Đổng Phi nhìn ra mánh khóe, thì đã là tiền đếm không xuể rồi.

Một tháng gần một tháng.

Đổng Phi chỉ dựa vào phí thủ tục đã thu được hơn nghìn vạn tiền, càng không nói y còn thu hoạch được không ít lợi ích trong đó, quyền quý Lạc Dương đều trút túi vào. Có rất nhiều cách cuộc, Đổng Phi tìm đám người Đường Chu, Ban Chỉ thương thảo tỉ mỉ, viết ra một loạt những thủ đoạn dối trá chuyên nghiệp.

Mỗi doanh chủ tướng hôm nay nhìn thấy Đổng Phi đều coi như huynh đệ, rất thân thiết.

Bán độ, đời trước Đổng Phi có phần thống hận bán độ, nhưng không ngờ chuyện này lại do một tay y dựng lên, muốn thu tay giờ cũng khó.

Có điều Đổng Phi không ngờ được chuyện này lại kinh động đến cả Hán đế.

Ngồi trên lưng ngựa, nháy mắt ra hiệu với Giáo úy Xạ thanh doanh một cái, ý là ngày hôm nay phải hăng hái mới được.

Xạ thanh doanh Giáo úy Thuần Vu Quỳnh thái độ hờ hững khác thường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dường như không nhìn thấy Đổng Phi.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng có một Thuần Vu Quỳnh, sau đó tại trận chiến Quan Độ bị Tào Tháo đánh lén, khiến cho lương thảo tích trữ cho hơn mười vạn đại quân của Viên Thiệu bị thiêu hủy, cuối cùng rơi vào thảm bại.

Đổng Phi không rõ lắm, Thuần Vu Quỳnh này có đúng là Thuần Vu Quỳnh kia hay không.

Thế nhưng thấy được sắc mặt của hắn thì trong lòng bất an một chút, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.

Một tháng này, Thuần Vu Quỳnh dựa vào y buôn bán kiếm lời không ít, thường ngày khi nhìn thấy Đổng Phi thì hết sức thân thiết. Hôm nay nghiêm trang lại khiến Đổng Phi cảm thấy có chút không ổn, không biết Thuần Vu Quỳnh này định làm gì?

Tiếng còi hiệu báo bắt đầu thi đấu, Đổng Phi lén kéo Tư Mã Trương Tú, người hôm nay đảm nhiệm bắc cung quân.

- Trương Tú đại ca, cẩn thận Xạ thanh doanh, đám kia ngày hôm nay có gì đó khác thường, nói cho các huynh đệ không nương tay...

Trương Tú hiện tại chính là chủ lực của Loan vệ doanh, thương pháp dung nhập kích cúc, có thể coi Lạc Dương đệ nhất, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ Lạc Dương. Hắn nghe vậy gật đầu, thúc ngựa đi vào trường đấu, giơ cầu chùy ra hiệu với người xung quanh mình.

Trong sát na, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.

Các thiếu nữ đứng xem đều kêu to tên của Trương Tú, dáng vẻ phát cuồng không khác nào fan cuồng thời tương lai.

Nhưng tiếng kêu gọi đó lại khiến cho Hán đế nhíu mày.

- Một tuyển thủ nho nhỏ, không ngờ lại được ủng hộ như vậy? Hoàng hậu, các ngươi nói nếu như trẫm vào trường đấu thì sẽ thế nào?

Hà hoàng hậu cùng Đổng hoàng hậu không hẹn mà cùng mỉm cười.

- Nhất định là không ai địch nổi.

- Trẫm cũng nghĩ như vậy...

Đúng lúc này tiếng còi vang lên.

Mã đội hai bên đều giơ chùy kích cúc, quấn vào nhau thành một mảnh.

Bên người Đổng Phi, Biện vương tử đang nóng lòng muốn thử, càng không ngừng hỏi:

- Đổng khanh, đến khi nào mới cho cô gia lên đài?

Cũng khó trách Biện vương tử hưng phấn như vậy, việc Hán đế quan chiến hôm nay hắn đã nghe nói. Vì thế cũng muốn trước mặt phụ hoàng hiển lộ chút thân thủ, có vẻ đã không chờ được. Thế nhưng Đổng Phi nhíu mày lại, thầm nói không thích hợp.

Người của Xạ thanh doanh dường như không phải kích cúc, mà là đang đánh người.

Đã có vài lần Trương Tú bị nhằm vào đầu, rõ ràng là muốn tính mạng của hắn, may mà Trương Tú mã thuật tinh minh, võ nghệ cao cường, đã vài lần thoát hiểm.

Sau vài lần nguy cơ, bắc cung vệ sĩ đã nhìn ra đầu mối

*****

- Đây là phạm quy.

Đột nhiên Thái Ung rống giận, xắn tay áo hét lớn:

- Tài phán đâu, vì sao không thấy tài phán, mắt chó mù rồi hay sao?

Hán đế đang uống rượu quan chiến trên đài, dù sao hắn chỉ cần náo nhiệt là được.

Một tiếng gầm lên của Thái lão gia tử, khiến Hán đế suýt nữa phụt rượu ra.

- Khụ khụ, Thái Ung sao lại nóng tính như vậy?

- Hoàng thượng, Thái Ung hôm nay vẫn còn nhẹ nhàng chán. Lần trước còn ầm ĩ với Viên thái phó, thậm chí còn muốn động tay chân nữa.

Thái Ung lời còn chưa dứt, Lư Thực cũng không tỏ ra yếu kém, giậm chân quát lớn:

- Đồ vô liêm sỉ, các ngươi đánh người hay kích cúc? Tài phán, thổi hắn phạm quy... Ngươi nếu không thổi còi, lão tử một kiếm chém ngươi... Lại phạm quy rồi.

Hay thật, Lư Thực thường ngày tao nhã, vậy mà giờ cũng đã chửi ầm lên.

Việc này khiến cho đám người đang xem trên đài mồm miệng há hốc.

Đông Quan tiến sĩ liền đồng thanh kêu vang, ân cần thăm hỏi gia nhân của vị tài phán này.

Hán đế lẩm bẩm:

- Xem ra Lư công lần này bị ức hiếp không ít... Vô liêm sỉ... Trương Nhượng, cái này có tính là phạm quy hay không?

Trên thao trường, bắc cung vệ sĩ bị người của Xạ thanh doanh đánh rớt ngựa, xem ra cánh tay đã bị chặt đứt.

Trương Nhượng trán nhỏ mồ hôi lạnh:

- Hoàng thượng nói phạm quy thì nhất định là phạm quy.

Bên kia, đại tướng quân Hà Tiến đã rút bảo kiếm ra, giống như quên mất hoàng thượng ở đây:

- Đừng ngăn ta, để ta chém chết đám khốn này... Con mẹ nó, ăn gian, ăn gian...

(ăn gian: nguyên bản Hắc Tiêu, nghĩa là tiếng còi đen)

Người bên cạnh Viên Ngỗi liều mạng kéo Hà Tiến lại, mới giữ cho hắn không lao xuống.

- Toại Cao không cần lo lắng, ngươi xem Đổng gia tử kia là người dễ bị bắt nạt như vậy hay sao? ***, hôm nay là ai giám sát?

Trong lúc nhất thời, xung quanh thao trường tiếng suỵt suỵt vang lên.

Hán đế mờ mịt hỏi:

- Thế nào là ăn gian? Giám sát là cái gì?

- Ăn gian, ăn gian chính là không công chính, hình như là từ ngữ của Đổng gia tử phát minh ra, còn giám sát thì lão cũng không hiểu rõ lắm.

- Vậy hôm nay ai là giám sát?

- Hoàng thượng, hình như là Tống Điển...

Hán đế lẩm bẩm:

- Nếu là ăn gian, lập tức lôi ra chém.

Đám người Trương Nhượng nhất thời ngạc nhiên.

Có lẽ là không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, mỗi doanh Giáo úy làm tài phán trong lòng có chút chột dạ.

Đúng lúc này, hành động của Xạ thanh doanh đã chọc giận Đổng Phi.

- Sa Sa.

- Nhị ca, có chuyện gì?

- Đi ra ngoài, giết chết bọn họ...

Sa Ma Kha gần đây cũng nghiên cứu kích cúc, nghe vậy không nói không rằng, phi thân lên ngựa, chộp lấy cầu chùy tiến vào thao trường.

Cầu chùy của hắn phải cỡ miệng bát. Người này trời sinh thần lực, kể cả khi luyện tập cũng rất hiếm người dám đánh với hắn. Thế cho nên từ khi thi bắt đầu đấu kích cúc, Sa Ma Kha đều không xuất hiện. Hôm nay hắn vừa tiến ra, cầu chùy đã khiến người khác cả kinh, bắc cung vệ sĩ bị đánh trọng thương kêu to:

- Tam gia, xin báo thù cho tiểu nhân.

- Người này là ai?

Kiển Thạc vội trả lời:

- Đây là huynh đệ kết nghĩa của Đổng gia tử, đứng thứ ba, là Ngũ Khê Man nhân, tên là Sa Ma Kha.

- Quả là chân dũng sĩ.

Hán đế lớn tiếng tán thán.

Sa Ma Kha vừa lên đài, quả nhiên dũng mãnh.

Nhị ca đã bảo hắn giết chết đối phương, hắn lại khách khí hay sao?

Thuật cưỡi ngựa cũng không giỏi, kỹ thuật kích cúc cũng không giỏi, nhưng vừa lên đài đã vung cầu chùy to bằng miệng bát khắp nơi, hai binh sĩ của Xạ thanh doanh bị đánh thổ huyết trên lưng ngựa, bắc cung vệ sĩ thấy vậy nhất thời khí thế tăng vọt.

Biện vương tử huy vũ cầu chùy, giục ngựa xoay quanh:

- Tam ca, đáng đánh, đánh chết đám hỗn đản này đi...

Hán đế ngẩn ra:

- Sao Biện lại ở đó? Trẫm không tìm được nó, hóa ra là nó ở đây. Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì?

Hà hoàng hậu vội nói:

- Hoàng thượng, Biện đã tập từ tháng trước, hôm nay xem như là một thành viên của bắc cung Loan vệ doanh.

- Hả?

Hán đế nhướng mi:

- Hài tử này thật khác trước kia quá.

Đổng hoàng hậu cười lạnh một tiếng:

- Không sai, càng lúc càng lỗ mãng.

Hà hoàng hậu quay đầu căm tức nhìn Đổng hoàng hậu, vừa định mở miệng thì nghe tiếng Hán đế:

- Đừng nói cái này vội... Không biết Biện có lên đấu hay không? Kiển Thạc, truyền khẩu dụ của trẫm, nói ai dám làm hoàng tử bị thương, trẫm sẽ tru cửu tộc hắn, có nghe hay không?

Đổng hoàng hậu cùng hoàng hậu liền ngậm miệng lại. Nhưng trong lòng thì nghi hoặc: nếu là như vậy thì còn thi đấu cái nỗi gì?

Sa Ma Kha trong thao trường đánh cho bốn năm binh sĩ Xạ thanh doanh thổ huyết, khiến khán giả xung quanh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, còn đặt cho hắn một biệt hiệu, là Sa Ma Vương.

Có điều Sa Ma Vương không đắc ý được bao lâu thì có tiếng còi vang lên, báo hiệu phạm luật.

Vừa lên đấu một lúc đã phạm luật, một tháng qua chưa từng có chuyện như vậy.

Dù vậy, xung quanh vẫn vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

Lúc này, mệnh lệnh của Hán đế cũng truyền đến tai Đổng Phi.

Đổng Phi gọi Biện vương tử, thấp giọng nói:

- Điện hạ, đến ngài lên đài rồi.

- A, cô gia có thể lên đài rồi sao?

- Nhớ kỹ, mang thành quả luyện tập của một tháng qua ra biểu diễn một phen, đừng để hoàng thượng xem thường điện hạ.

Lưu Biện mừng rỡ, xoay người lên ngựa, chộp lấy cầu chùy rồi lên đài.

Dưới quan nguyệt đài, Tào Tháo cũng nói thân phận của Biện vương tử, ý muốn nhắc nhở mỗi doanh Giáo úy: Mấy người các huynh, chuyện vừa rồi coi như là chơi đùa có thể cho qua... Lần này cẩn thận một chút, bắc cung người ta còn tuyệt chiêu chưa xuất, các ngươi cũng đừng làm loạn.

Những trận thi đấu trước đây Lưu Biện chưa bao giờ lên đài, mỗi doanh sĩ tốt đều biết kích cúc này vốn là thứ Đổng Phi nghĩ ra dành cho Biện vương tử.

Sắc mặt của Thuần Vu Quỳnh nhất thời thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía quan đài.

Tống Điển kia mặt xám như tro tàn, không ngờ được Đổng gia tử kia thực sự cho Biện vương tử dự thi.

Trận thi đấu này thoáng cái đã thay đổi tính chất, mọi người gần như là chạy theo từng bước của Biện vương tử. Chỉ thấy Biện vương tử ở trên ngựa trái một chùy, phải một chùy, những nơi đi qua không ai dám tranh đoạt với hắn. Tài phán của mỗi doanh sắc mặt trắng bệch, chửi bới Đổng Phi vô sỉ.

Có điều để Biện vương tử lộ rõ tư thế hào hùng, tất cả mọi người đều cực kỳ phối hợp.

Tỷ số tăng lên chóng mặt, Hà hoàng hậu trên quan duyệt đài mặt lộ vẻ vui mừng. Có người làm mẹ nào không muốn thấy con trai có tiền đồ? Mà Đổng hoàng hậu thì lộ vẻ khinh miệt, thỉnh thoảng lại cười nhạt vài tiếng, nhưng cũng không dám quấy rầy hứng thú của Hán đế.

Kỳ thật, trong lòng Hán đế bây giờ cũng cảm thấy quái lạ.

Hắn vẫn khinh thường Lưu Biện, cho rằng người con này vô cùng nhu nhược. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Biện thi đấu, lại thấy ít đi rất nhiều nhu nhược, còn thêm vài phần oai hùng của hắn năm xưa. Chỉ là tại đây, trước đông đảo mọi người, hành động của Biện có chút lỗ mãng rồi.

Có lẽ hắn vẫn không thích Lưu Biện, nhưng bất tri bất giác, cảm giác chán ghét kia cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.

Kinh ngạc nhìn theo từng bước chạy của Lưu Biện, Hán đế không tự chủ được quay đầu, liếc mắt nhìn Hà hoàng hậu, ánh mắt càng thêm phức tạp...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-298)


<