Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 144

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 144: Biện vương tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Ban Chỉ và Yến Minh đều là dạng người nói là làm.

Sau khi hoàn tất thương nghị với Đổng Phi, lập tức muốn bắt đầu hành động.

Yến Minh nhận được 100 kim, dẫn theo mười Cự Ma Sĩ mà Đổng Phi cấp cho rời đi. Mà đầu lĩnh của mười tên Cự Ma Sĩ này chính là tuỳ tùng của Đổng Phi, Long Kỵ Thập Nhị. Tuy nhiên, Long Kỵ Thập Nhị ở trong Cự Ma Sĩ cũng không phải quá nổi bật. Đổng Phi cũng không biểu hiện ra có chỗ nào đặc biệt, chỉ khi dặn dò Long Kỵ, giống như lơ đãng nháy mắt mấy cái.

Long Kỵ Thập Nhị ngầm hiểu, tự nhiên minh bạch ý của Đổng Phi.

Khi chắp tay lĩnh mệnh có gật đầu với Đổng Phi, ý là: chủ nhân yên tâm, Thập Nhị chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó, Đổng Phi tự viết một phong thơ, giao cho Ban Chỉ, bảo hắn đến Gia cụ phường làm một quản sự bình thường.

Đợi sau khi an bài thỏa đáng hai người này rồi, lúc này đã sắp đến giờ Tý.

Lúc này mới nhớ còn chưa ăn cơm tối, bụng đói kêu vang, cực kỳ khó chịu.

Hiện giờ mặc dù Đổng Phi đã làm quan, đã làm chủ nhân, trong nhà cũng có nô bộc vô số, nhưng nói đến thì vẫn duy trì một số thói quen của kiếp trước. Tỷ như tôn trọng mọi người, không phân sang hèn, thái độ đối xử bình đẳng... Các nô bộc cũng đã mệt mỏi một ngày, trễ thế này còn bảo chuẩn bị cơm nước thì thật làm phiền người ta quá. Vì vậy Đổng Phi cũng không định bảo phòng bếp làm cơm.

Đang nghĩ ngợi nên kiếm cái gì bỏ bụng thì có mùi cơm thơm mê người bay tới.

Ngẩng đầu nhìn, thấy Thái Diễm và Đổng Lục dẫn theo hai nha hoàn, đang bưng cơm đi vào đại sảnh nghị sự.

- Đã trễ thế này, sao hai người còn chưa đi ngủ?

- Đúng vậy, ngươi cũng biết trễ sao? A Sửu hiện tại đã thành người bận rộn, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Ngươi không đau lòng, Lục Nhi đang đau lòng đây này.

Thái Diễm cười hì hì trả lời, Đổng Lục thoáng cái đỏ mặt.

- Không phải, rõ ràng là tỷ tỷ bảo phòng bếp nấu cơm.

Trong lòng cảm động, đợi nha hoàn đợt cơm lên bàn rồi đi ra ngoài, Đổng Phi đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy nhị nữ.

- Nghiêm chỉnh một chút, bọn hạ nhân còn đang nhìn kìa!

Đổng Phi một tay ôm lấy eo Lục Nhi, một tay khẽ xoa bụng Thái Diễm, hừ lạnh:

- Ta xem ai dám nhìn!

Nha hoàn kia vốn muốn nhìn một chút, vừa nghe những lời này, sợ quá thụt cổ trở lại.

Những nha hoàn này là những người mới Đổng Lục mua tại Lạc Dương, cũng không hiểu Đổng Phi nhiều lắm, nên có một loại cảm giác sợ hãi rất sâu.

Thái Diễm giơ tay đánh vào đầu Đổng Phi.

- Hù dọa tiểu hài tử làm cái gì? Biết ngươi hiện tại uy phong rồi, nhanh ăn cơm đi.

Cơm cũng không phải quá phong phú, nhưng chứa tâm ý của Thái Diễm và Lục Nhi, Đổng Phi ăn cảm thấy rất ngon.

- Đã trễ thế này, ngươi và Ban tiên sinh nói gì vậy? Lục Nhi đi qua nhìn mấy lần, đều nói các ngươi đang thấp giọng nói chuyện.

Đổng Phi vừa ăn vừa nói lại tình huống một lần.

Lục Nhi nghe được liên tục gật đầu, mà Thái Diễm thì ra chiều suy nghĩ.

- Không ngờ Ban tiên sinh còn có ánh mắt như vậy. Người Lạc Dương này thật là bị mù mắt mà. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận.

- Cẩn thận?

Thái Diễm nghiêm mặt nói:

- Phàm là người có tâm cơ và ánh mắt này, phần lớn là kẻ dã tâm bừng bừng. Hôm nay hắn đầu nhập vào ngươi, là bởi vì hắn cùng đường. Nhưng nếu như tương lai... Hắn đã làm kẻ xấu, thì sẽ có thể lật lọng. Mình phải phòng bị.

Đổng Phi nghe vậy, không khỏi ngừng ăn cơm.

- Tỷ tỷ nói có lý. Ban Chỉ đúng là có bản lĩnh, điểm này không chê được... Nhưng càng là người có bản lĩnh, tâm lại càng lớn, cũng không thể không đề phòng. Ta thấy Yến Minh là kẻ hữu dũng vô mưu, theo Ban Chỉ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không đáng lo. Ta đã an bài Thập Nhị ở bên người hắn thầm quan sát, chắc hẳn có thể nhìn ra một số mánh khóe. Nhưng Ban Chỉ này...

- Thế nào?

- Người này có đại tài. Ít dùng, sẽ lãng phí, dùng nhiều, ta lo lắng. Tỷ tỷ nói nên làm thế nào cho phải?

Thái Diễm suy nghĩ một chút:

- Việc này đơn giản, có thể tìm một người phân quyền lợi với hắn.

- Người này phải cơ linh, nhưng lại phải trung thành. Không dễ tìm...

- A Sửu, sao ngươi hồ đồ rồi? Quản thúc Ban Chỉ, quả thật cần một người có đại tài. Nhưng hiện tại ngươi có quyền lợi gì? Nếu Ban Chỉ có dã tâm, thì sẽ không vì một Gia cụ phường mà hủy đi tiền đồ. Trước mắt, người này nhất định là dốc hết sức, nếu như ngày khác ngươi có thể bay tận trời, mới là lúc Ban Chỉ biểu lộ dã tâm. Hiện giờ, chỉ cần tìm một người để ý đến hắn là được.

- Vậy tìm ai?

- Có thể bảo Đường Chu... Người này rất cơ linh, ham lợi nhỏ nhưng không quá dã tâm. A Sửu ngươi có thể âm thầm thành lập một bộ, do Ban Chỉ tiếp nhận, để cho Đường Chu hiệp trợ. Ban Chỉ đang cần sự tín nhiệm của ngươi. Ngươi làm như vậy, chắc chắn khiến hắn toàn tâm toàn ý làm việc. Về phần sau này, tự nhiên sẽ có người tới khống chế hắn, chúng ta chỉ cần lẳng lặng quan sát, không cần quá mức lo lắng.

Đổng Phi gật đầu:

- Tỷ tỷ nói có lý, đợi Đường Chu trở về, ta sẽ an bài hắn làm việc.

Một bữa cơm, kề cà hết nửa canh giờ, cũng thương lượng được không ít chuyện.

Đổng Phi đột nhiên cảm thấy, y không hề thiếu khuyết mưu sĩ.

Mặc dù Giả Hủ không ở bên người, nhưng có Ban Chỉ đã đủ ứng phó cục diện hiện tại. Huống chi, trí tuệ của tỷ tỷ cũng không thể khinh thường. Thái Diễm tuy không hiểu quỷ đạo âm mưu, nhưng quý tại tâm tư tỉ mỉ, có thể phát huy được tác dụng sữa chữa khuyết điểm.

Một người là nữ trí tuệ, tỉ mỉ độ lượng.

Một người giỏi chiến trận, có thể bảo đảm trong nhà không lo.

Có nhị nữ này, còn tiếc nuối gì nữa.

Mà khi Đổng Phi ôm lấy Thái Diễm và Đổng Lục, trong đầu lại bất giác hiện ra vẻ phong tình kiều mị tận xương của Nhậm Hồng Xương.

Ta làm sao vậy?

Đang yên lành sao lại nghĩ đến nàng ta...

Quay đầu nhìn Thái Diễm, lại nhìn Đổng Lục, Đổng Phi cảm thấy mỹ mãn.

- Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ sớm đi...

******

Đương nhiên, Thái Diễm đang mang thai không thể thỏa mãn Đổng Phi.

Mà Lục Nhi lại xấu hổ, kiên trì muốn ngủ cùng Thái Diễm. Nói là thuận tiện chiếu cố, đuổi Đổng Phi một mình ngủ trong thư phòng.

Đổng Phi vừa một mình ngồi trong thư phòng, vừa than thở: Ai nói thê thiếp thành đàn là tốt, lúc này mới hai người đã đùn đẩy nhau thành thế này rồi.

Tuy nhiên quả thật cũng rất mệt, Đổng Phi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, rửa mặt xong, Đổng Phi liền dẫn Điển Vi và Đổng Thiết vội vã rời khỏi đại trạch môn.

Hôm nay giáo trường điểm binh, là chủ tướng thì không thể đến muộn được...

Giờ Thìn, giáo trường ngoài Bắc Cung vang lên tiếng trống ầm ầm.

Cấm vệ quân sống quen với an nhàn sung sướng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, lèo nhèo đi ra khỏi phòng, đi tới giáo trường tập hợp.

Ngoài dự liệu của cấm vệ quân, trên giáo trường đã có một phương trận tập hợp hoàn tất từ lâu.

Các nữ binh của Loan Vệ doanh khôi giáp sáng bóng, cầm trong tay câu tương đoản đao, lưng đeo đoản cung. Tinh thần tỉnh táo, đặc biệt oai hùng.

Ngược lại đám đàn ông nhìn qua buồn bã ỉu xìu, ngay cả khôi giáp cũng không có.

Đổng Phi đứng ngạo nghễ trên đài điểm tướng, phía sau tinh kỳ phấp phới. Điển Vi, Trương Tú và các tướng lĩnh toàn bộ đội khôi mặc giáp. Dưới đài điểm tướng, 500 Bác Lãng sĩ hùng dũng phân hai hàng hai bên, quả nhiên là đằng đằng sát khí, hùng tráng mà uy vũ.

*****

Về phần các tướng lĩnh khác, sắc mặt người nào cũng khó coi.

Đã sớm truyền lệnh xuống hôm nay sẽ có điểm tướng duyệt binh, nhưng không ngờ đám lão gia binh này còn kém hơn cả nữ nhân.

Sau ba hồi trống, Đổng Phi sắc mặt âm trầm vung lệnh kỳ. Một đội Bác Lãng sĩ nhanh như điện chớp lao tới đại môn giáo trường, ngăn chặn toàn bộ các lão gia binh còn chưa kịp vào giáo trường ở ngoài đại môn.

- Các ngươi làm cái gì vậy? Không nghe thấy bên trong đang điểm binh sao? Để cho bọn ta vào đi!

Lời còn chưa dứt, từ ngoài hai bên giáo trường xông ra hai trăm Cự Ma Sĩ, tất cả đều khôi giáp, cưỡi ngựa cầm sóc.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ giáo trường lặng ngắt như tờ.

Đổng Phi nhìn sắc trời:

- Tổng cộng có bao nhiêu ngươi còn chưa điểm mão?

Trương Tú thân là Quân ti mã đứng ra, lớn tiếng hồi báo:

- Khởi bẩm đại nhân, tổng cộng 342 người trễ giờ!

- Bắt hết lại!

- Vâng!

Có Điển Vi và Trương Tú đi xuống đài điểm tướng, dẫn theo Bác Lãng sĩ vọt tới cửa giáo trường.

- Đại nhân có lệnh. Phàm người trễ giờ, không phân quan tướng binh sĩ, bắt hết lại!

- Các ngươi dám...

Có quân quan lớn tiếng kháng nghị, nhưng Cự Ma Sĩ và Bác Lãng sĩ coi như không nghe thấy, lập tức xông tới.

Mười mấy binh sĩ định chống lại, liền nghe Điển Vi hét lớn:

- Tránh ra!

Cự Ma Sĩ lập tức tách ra một con đường, chỉ thấy Điển Vi phi ngựa xông qua, song kích huy vũ, tại không trung xẹt qua hai đạo hào quang.

Leng keng mấy tiếng, vài tên binh sĩ bị đập rớt binh khí, người ngã trong vũng máu.

Lúc này Cấm vệ quân mới nhìn ra, đây là chơi thật rồi, không phải là trò trẻ con trong tưởng tượng của họ.

Cấm vệ quân đã vào trong giáo trường âm thầm may mắn, mà các quan binh chưa vào giáo trường thì mặt xám như tro tàn, bị áp giải đến trước đài điểm tướng.

Đổng Phi lạnh giọng nói:

- Đổng mỗ trị quân, chỉ có quân pháp chí thượng. Điều lệ trong quân, các ngươi không phải không biết. Hôm qua đã thông báo, hôm nay giờ Thìn điểm mão, không nghĩ tới... Các ngươi được xưng Hán quân tinh nhuệ, nhưng còn kém hơn cả các cô nương, quả thật là sự sỉ nhục của nam nhi ta. Quân ti mã Trương Tú ở đâu, y theo điều lệ trong quân, sau ba hồi trống điểm mão vang lên mà chưa vào vị trí, thì nên xử trí thế nào?

Trương Tú lớn tiếng trả lời:

- Án luật nên trảm!

Người trong giáo trường lộp bộp trong lòng, thầm nghĩ: ác hán này không phải là muốn giết hết hơn 300 người này chứ.

Có đôi khi, nghĩ cái gì thì nó sẽ đến cái đó.

Đổng Phi cười lạnh lùng:

- Đã như vậy, hôm nay phàm những người trễ giờ, toàn bộ chém đầu, treo ngoài viên môn thị chúng ba ngày.

- Sửu quỷ, ngươi dám...

- Đại nhân tha mạng!

Có người chửi ầm lên, có người thì đau khổ cầu xin.

Nhưng toàn bộ giáo trường lại im phăng phắc, không một người đứng ra nói. Bác Lãng sĩ không nói hai lời, xông qua hai người một tổ, cứ thế lôi ra ngoài. Có người còn muốn vùng vẫy, nhưng thấy Trương Tú tay nâng kiếm hạ, đầu người rơi xuống đất.

Chẳng mấy chốc, chỉ nghe ba hồi trống truy hồn vang lên, hơn 300 cái đầu người treo cao ngoài viên môn, máu tí tách nhỏ xuống.

Vốn tưởng rằng việc này kết thúc vào lúc đó, nhưng không ngờ Đổng Phi lại lớn tiếng quát lên:

- Tả đô Điển Vi, Quân ti mã Trương Tú, hữu giám Nhậm Hồng Xương, kiểm tra ăn mặc. Phàm người khôi giáp không chỉnh tề, trên binh khí có rỉ sét, kéo ra ngoài phạt 20 côn.

Giáo trường mấy nghìn người, ngoại trừ Loan Vệ doanh, cấm vệ quân hầu như có 1/3 không đạt được tiêu chí ăn mặc của cấm vệ quân, bị kéo ra ngoài đánh cho một trận. Mỗi người bị đánh cho da tróc thịt bong, máu thịt không rõ kêu thảm thiết từng tràng.

Trên bầu trời giáo trường, tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.

Bọn lính mặt như màu đất, các quan tướng lạnh run. Ngày lành hình như sắp trôi qua. Quân quan trên đài điểm tướng hình như khác với các Bắc Cung giáo úy ngày trước. Hình như hắn không phải đang ứng phó cho qua chuyện, mà là muốn chơi thật rồi.

Sau đó, Đổng Phi mệnh lệnh các binh sĩ trên giáo trường đứng thẳng, dưới ánh mặt trời không cho phép có động tác gì.

Nhưng đã làm khổ những người này, Loan Vệ quân yểu điệu không ngờ còn có thể không động đậy, coi như là không được thì cũng phải chố mà chịu. Toàn bộ giáo trường lặng ngắt như tờ, mọi người bao gồm cả Đổng Phi, đều đứng thẳng tắp, mãi cho đến chính ngọ mới xem như ngừng lại. Nhưng mệnh lệnh kế tiếp lại là: sau bữa trưa, tiếp tục thao luyện!

Có người muốn kháng nghị, nhưng khi thấy đầu người máu chảy đầm đìa, lời đến bên mép lại nuốt trở vào.

Tuy nhiên cơm nước vẫn cực kỳ ngon miệng, tốt hơn bình thường gấp trăm lần.

Cho nên bọn lính mặc dù khổ cực, giờ huấn luyện vào buổi chiều cũng khôi phục không ít tinh thần.

Thao diễn, đội hình...

Từng tiếng hô quanh quẩn trong bầu trời giáo trường.

Ngay khi Đổng Phi đứng ở trên đài điểm tướng quan sát, một đội nhân mã từ xa chạy tới, người dẫn đầu là Vương Việt. Đi theo bên người hắn còn có một thiếu niên nhu nhược.

Nói hắn nhu nhược, cũng không phải là sự nhu nhược trên thân thể, mà là nhu nhược trên tướng mạo, trên khí chất. Về phần thân thể, nhìn qua còn khỏe mạnh hơn rất nhiều người cùng tuổi.

Khi thiếu niên đi tới cửa giáo trường, thấy treo một hàng thủ cấp, nó nhịn không được hét toáng lên.

Người nghiêng ngả, suýt nữa ngã xuống ngựa.

Mặt tái đi, nhìn không ra chút huyết sắc. Vương Việt vội vã đỡ lấy hắn, khó khăn lắm thiếu niên kia mới tỉnh táo lại.

- Vương sư, đây là nơi nào? Vì sao, vì sao lại có nhiều đầu người chết như vậy? Vương sư, cô hơi sợ, chúng ta trở về đi.

Vương Việt thở dài, khẽ nói:

- Vương tử, nếu như ngay cả tràng diện này ngài cũng sợ, sau đó thì làm được gì? Hoàng thượng muốn thảo dân dạy ngài kiếm thuật, thế nhưng có kiếm không có gan, học có ích lợi gì? Đừng sợ, chỉ coi như một khóa học. Ngài quên rồi sao? Chủ tướng ở trong này chính là hổ lang chi tướng mà ngài vẫn muốn gặp mặt. Đừng để hắn xem thường...... Ngài là vương tử, dưới một người, trên vạn người, đừng để người khác xem thường ngài.

Vương Việt nói rất nhẹ nhàng, giống như đang nói với một đứa trẻ bình thường.

Thiếu niên kia ổn định tâm trạng lại một chút, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, song đã nắm chặt tay, run giọng nói:

- Cô biết rồi.

- Đứng lại, nơi đây là trọng địa giáo trường, không được tùy tiện đi vào!

Khi nhân mã đi tới cửa giáo trường, lại bị binh sĩ ngăn cản.

Một người nhảy ra từ phía sau Vương Việt, giọng the thé quát:

- Cái thứ mù mắt, lẽ nào không thấy là hoàng tử tới sao?

Dựa theo ý nghĩ của tiểu hoàng môn này, binh sĩ còn không phải lập tức sợ hãi mà quỳ xuống nói xin lỗi?

Vậy mà đám binh sĩ này còn trừng mắt, keng rút ra binh khí, chỉ vào tiểu hoàng môn kia:

- Trong quân chỉ có tướng quân, không có quân lệnh, bất kỳ ai không được đi vào. Tiến lên một bước, đừng trách bọn ta không khách khí. Tướng quân có lệnh, người xông vào giáo trường, giết!

- Giết, giết, giết...

Hình như là phối hợp với những binh sĩ này, từ trong giáo trường truyền đến tiếng hô quát.

Thiếu niên càng tái mặt, người không ngừng run lên, vừa khóc vừa nói:

- Vương sư, chúng ta nên về đi.

Vương Việt cười khổ, cầm lấy tay thiếu niên:

- Vương tử, đừng lo lắng, đợi thảo dân đi vào nói rõ.

Nói rồi, hắn nhảy xuống ngựa, đi bộ qua đó, chắp tay nói:

- Mời thông bẩm Đổng tướng quân, nói là có Vương Việt dẫn Biện vương tử đến để tham quan hoc tập thao diễn.

*****

Trước kia Vương Việt đã nói qua với Đổng Phi về việc của Biện vương tử, vì vậy sau khi binh sĩ thông lập tức cho vào.

Tiểu hoàng môn vẫn còn cằn nhằn:

- Một Bắc Cung giáo úy nho nhỏ, quan chức lớn qua nhỉ!

Vương Việt nhìn hắn, đột nhiên lạnh lùng nói:

- Đại nhân tốt nhất là ngậm miệng lại. Ở đây không phải là Bắc Cung, người ở bên trong cũng không phải người đại nhân hay thấy thường ngày, hơn 300 cái đầu người ở cửa viên môn là minh chứng, đừng trách thảo dân không đề tỉnh.

Nhắc tới số đầu người đó, Biện vương tử không kìm nổi người run lên.

Ở trong hoàng cung đã nghe nói qua ác danh của Đổng Phi, đều nói đó là một người mãnh như hổ, mãng như man, giết người không chớp mắt.

Vương sư nói y có thể giúp được ta, thật có thể sao?

Biện vương tử liền có chút chờ mong, đồng thời lại có chút sợ hãi.

Tiểu hoàng môn lại có vẻ không sợ, âm dương quái khí nói:

- Vương tiên sinh, nghe người ta nói ngài là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, sao lại nhát gan như vậy. Ta là người của Biện vương tử, không thể so sánh với đám tiện dân đó được... Cũng muốn xem mãng phu đó có dám động đến ta hay không.

Vương Việt thản nhiên cười:

- Bốn chữ thiên hạ đệ nhất này Vương mỗ thẹn không dám nhận. Có điều Vương mỗ đã nhắc nhở qua, đại nhân tự mình suy nghĩ đi. Trong quân doanh này không phải là đại nội thâm cung, nghe Vương mỗ khuyên đi, thu liễm một chút mới tốt.

Tiểu hoàng môn giận tím mặt, vừa muốn mở miệng trách cứ, lại nghe Biện vương tử khẽ nói:

- Cao Vọng, bớt tranh cãi đi.

- Vâng!

Tiểu hoàng môn lập tức ngậm miệng lại, song nhìn qua có vẻ không phục lắm.

Cũng khó trách, Cao Vọng này là người bên cạnh Hà hoàng hậu, có giao hảo với đám người Trương Nhượng. Thập thường thị mà thế nhân thường nói, trên thực tế tổng cộng 12 người này, Cao Vọng cũng là một trong số đó. Bởi vì quan hệ với hoàng hậu, Cao Vọng thường ở trong hoàng cung ngang ngược kiêu ngạo đã quen. Trong mắt hắn, Đổng Phi thì sao? Đừng thấy hung danh của ác hán đó truyền xa, nhưng so với hắn còn kém xa lắm.

Vì vậy phóng ngựa đi tới dưới đài điểm tướng, không đợi người khác mở miệng đã la lên:

- Đổng Phi ở đâu? Biện vương tử tới rồi. Còn không nhanh xuống bái kiến?

Chỉ thấy trên đài lệnh kỳ đột nhiên phấp phới, giáo trường tiếng kêu rung trời, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.

Yên tĩnh bất thình lình, làm cho tiểu hoàng môn Cao Vọng, thậm chí Biện vương tử lộp bộp trong lòng, không khỏi sợ hãi.

Vương Việt thầm nghĩ không hay, vừa muốn đứng ra nói liền nghe trên đài điểm tướng vang lên tiếng như hổ rống:

- Người phương nào đang ầm ĩ?

- Là ta!

Cao Vọng là muốn tỏ uy phong, trong lòng mặc dù sợ, nhưng mặt mũi không thể để mất, không trở lại chắc chắn thành trò cười. Vì vậy giục ngựa tiến lên, lớn tiếng nói:

- Đổng Phi, còn không qua bái kiến Biện vương tử, ngươi muốn tạo phản sao?

Trên đài điểm tướng trầm mặc chốc lát, liền nghe một thanh âm hơi khàn khàn:

- Quân ti mã ở đâu?

- Có mạt tướng! - Một thiếu niên quân quan tuấn tú đi ra, chắp tay tuân mệnh.

Thiếu niên quân quan này dáng vẻ thanh tú, nhưng quanh thân lộ ra một tầng sát khí lạnh thấu xương, khiến Vương Việt thầm cảm thấy giật mình.

- Vương tử, nhanh xuống ngựa?

- Vì sao?

- Ngài xuống ngựa trước đi, thảo dân mới giải thích cho ngài!

Biện vương tử là một người rất hiền lành, đương nhiên cũng có thể được xưng là nhu nhược. Nếu như đổi lại là hoàng tử khác, từ lâu đã mắng một trận rồi. Cũng chính là hắn, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, vẫn cực kỳ nhu thuận nghe theo lời Vương Việt.

- Trong quân doanh, phóng ngựa chạy nhanh, phải bị tội gì?

- Án luật nên trảm!

- Quân doanh thao diễn, chưa được quân lệnh tự ý làm ầm ĩ, phải bị tội gì?

- Án luật nên trảm!

- Trong quân doanh, không nhìn thượng quan, ngang ngược kiêu ngạo, phải bị tội gì?

- Án luật nên phạt 80 quân côn!

- Nếu biết quân luật, còn chờ cái gì?

Trương Tú nghe vậy, lập tức xoay người, vung lệnh kỳ trong tay và quát lớn:

- Người đâu, bắt người dưới đài cho ta!

- Ta xem ai dám động, ta là Cao Vọng của Trung thường thị!

Nếu như thay đổi là người khác, nghe câu này thật đúng là sẽ hiểu ý. Nhưng Cự Ma Sĩ dưới đài lại khác. Từ sau khi gia nhập, trải qua hai năm huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt, còn tham gia các chiến dịch lớn nhỏ vô số kể. Đối với các Cự Ma Sĩ phần lớn lớn lên tại biên tái mà nói, quân lệnh như núi, ngoại trừ chủ tướng của họ, không người có thể chỉ huy.

Nếu quân lệnh đã phát ra, tự nhiên sẽ không quản Cao Vọng là Trung thường thị gì hết.

Cự Ma Sĩ như lang như hổ xông tới bắt lấy Cao Vọng từ trên ngựa, kéo hắn tới trước đài điểm tướng giống như kéo một con gà con.

Đổng Phi đi tới bên đài điểm tướng, bộ dáng đó làm cho Biện vương tử hoảng sợ.

Hay cho một ác hán!

Biện vương tử đang thầm cảm thán, liền nghe Đổng Phi lên tiếng:

- Ta mặc kệ ngươi là Cao Vọng hay là cao hoàn, trong quân doanh này đâu có chỗ cho ngươi lên tiếng? Người đâu, kéo hắn xuống dưới đánh 80 quân côn, chém đầu thị chúng.

Sau tiếng ra lệnh, Cao Vọng đã sợ thật.

Nhớ lời của Trương Nhượng nói qua: Đổng gia tử kia sinh ra tại nơi man hoang khắc khổ, nói trắng ra chính là một mọi rợ, ngoan cố. Ngươi đừng đi trêu chọc hắn, bằng không nếu xảy ra chuyện, cũng bất kể bọn ta có để tỉnh hay không, đến lúc đó không ai cứu được ngươi đâu.

Ngay từ đầu, Cao Vọng quả thật không nghe lọt tai lời này.

Nhưng hiện tại, hắn đã sợ thật rồi...

- Ta là Trung thường thị, là người bên cạnh Biện vương tử, các ngươi...

- Chặn cái miệng của hắn lại, đánh!

Đổng Phi quát lên, Cự Ma Sĩ cũng không biết tìm được một miếng vải rách từ đâu, đi tới bịt lấy miệng của Cao Vọng.

Kéo đến giữa giáo trường, vung hèo đánh ngay.

Cao Vọng thường ngày sống an nhàn sung sướng, da dẻ mềm mại như trẻ con, nào chịu nổi hình phạt như vậy.

Giống như con gà bị bóp cổ họng, miệng lại bị bịt một miếng vải. Muốn gọi, phát không ra thanh âm, muốn vùng vẫy, lại không thể địch nổi thủ chưởng như kìm sắt của Cự Ma Sĩ. Đánh một trận, thanh âm quân côn tiếp xúc với da thịt lại đặc biệt rõ ràng, liên tục quanh quẩn trong giáo trường.

Cấm vệ quân đã không phải lần đầu tiên nghe thanh âm này, nhưng cũng chết lặng...

Hứng thú duy nhất chính là muốn nhìn xem Trung thường thị đại nhân trước kia cao cao tại thượng, ngang ngược có thể chịu được mấy hèo?

Mà Biện vương tử không ngừng run lên, vài lần muốn mở miệng, lại bị Vương Việt nháy mắt ngăn lại.

Mới mười mấy côn, Cao Vọng đã bất tỉnh.

Cái mông đã máu thịt không rõ, nhưng Cự Ma Sĩ chưởng hình vẫn còn dùng thanh âm không chút cảm tình đọc lên số lượng.

Ngay từ đầu Vương Việt đã biết Cao Vọng gặp phiền toái rồi.

Nhìn dạng này, Đổng Phi rõ ràng là nhất quyết muốn thu thập Cao Vọng. Trong lòng thầm giật mình: Đổng gia tử này cũng to gan thật.

Tám mươi quân côn kết thúc, có quân quan chưởng hình tiến lên, chắp tay hồi báo:

- Khởi bẩm tướng quân, hành hình hoàn tất, nhưng người đó không chịu nổi, đã chết rồi...

Quân quan trên đài điểm tướng hít một hơi lạnh, nhìn Đổng Phi giống như nhìn quái vật.

Mà Đổng Phi vẫn mặt không có biểu cảm:

- Đã như vậy, Cao Vọng còn tội danh phóng ngựa trong quân doanh cùng làm ầm ĩ chưa trách phạt. Hai tội quy một, kéo ra ngoài chém đầu, treo ngoài viên môn, thị chúng ba ngày sau lại gỡ xuống.

Nói xong, lúc này y mới sai người vung lệnh kỳ, trong giáo trường lần thứ hai vang lên tiếng thao luyện.

*****

Giống như người không có việc gì, Đổng Phi đi xuống đài điểm tướng, bước nhanh tới trước mặt Biện vương tử đã mặt không còn chút máu, chắp tay hành lễ:

- Mạt tướng Đổng Phi, bái kiến vương tử điện hạ, xin thứ cho mạt tướng giáp trụ trong người, không thể toàn lễ.

Thân thể khôi ngô quá mức đó, mang đến một cảm giác áp bách không hiểu cho Biện vương tử. Mặc dù biết rõ người trước mắt chẳng qua là thần tử của hắn, nhưng Biện vương tử cũng không dám lớn tiếng nói, chỉ nhỏ nhẹ nói:

- Đổng tướng quân vất vả rồi, miễn lễ bình thân đi.

- Vương sư cứ tự nhiên, ta bảo Đổng Thiết đi theo ngài... Điện hạ chỉ sợ là lần đầu tiên quân doanh phải không, mời theo mạt tướng cùng lên đài điểm tướng tham quan thao diễn. Vương sư đã nói việc này với ta rồi, chỉ là mạt tướng vừa mới tiếp nhận nơi này, thao diễn còn chưa đủ.

Biện vương tử nhịn không được muốn nắm lấy vạt áo của Vương Việt, có vẻ sợ hãi.

Vương Việt khẽ vỗ tay hắn:

- Điện hạ, nếu muốn ngày khác có được thành tựu, thì cứ theo Đổng tướng quân đi. Trong quân doanh mới là nơi của hảo nam nhi. Điện hạ có thể tỉ mỉ quan sát, Đổng tướng quân thật ra là người rất tốt. Ngài cứ yên tâm đi.

Ngẫm lại cũng đúng, mặc kệ nói như thế nào hắn cũng là vương tử.

Nhưng Biện vương tử vẫn còn sợ, run giọng nói:

- Vậy làm phiền Đổng tướng quân rồi!

- Biện vương tử mời!

Đổng Phi chắp tay mời Biện vương tử lên đài điểm tướng. Có tùy tùng của vương tử muốn đi cùng, nhưng Đổng Phi quay đầu lại hịp mắt, hừ lạnh một tiếng, đám tùy tùng liền câm như hến, không ai còn dám bước đi một bước. Cũng khó trách, sửu quỷ này ngay cả Trung thường thị đại nhân cũng dám giết, hơn nữa sau khi giết còn cho chết không toàn thây, quả nhiên là thủ đoạn độc ác.

Đám tùy tùng phần lớn là tiểu nhân vật, cũng không dám tiến lên chọc giận Đổng Phi.

Đi cùng Đổng Phi lên đài điểm tướng, chỉ thấy quan tướng trên đài đều chắp tay, cung kính hành quân lễ với Biện vương tử.

Có người đem lên một cái ghế bành.

- Mời Biện vương tử ngồi!

Biện vương tử rất tò mò nhìn cái ghế một chút, đột nhiên nở nụ cười, khẽ nói:

- Đổng tướng quân, ở trong cung cô cũng từng thấy loại ghế này. Nghe nói là tướng quân ngài phát minh, còn lấy một cái tên khá thú vị, là ghế bành, đúng không?

Đổng Phi cười, khiến Biện vương tử run rẩy trong lòng.

- Chỉ là trò vặt, là mạt tướng rảnh rỗi, muốn ngồi cho thoải mái nên nghĩ ra thôi. Mời điện hạ ngồi.

Lập tức Biện vương tử ngồi xuống ghế, nhìn người chung quanh đều đứng, hắn lại nhịn không được nói:

- Sao các ngươi không ngồi?

- Mạt tướng không dám!

Chúng tướng đồng thời hô to, làm cho Biện vương tử nhịn không được nhìn sang Đổng Phi.

Đổng Phi cười nói:

- Điện hạ, hôm nay đang thao diễn, bọn lính thao diễn, các quân quan cũng đang thao diễn. Trước khi thao diễn chưa kết thúc, đều phải bảo trì quân dung, như vậy mới có thể có được tác dụng tăng cường sĩ khí. Nếu như chúng ta đều ngồi xuống, thì còn quân dung đáng nói gì nữa?

- Vậy cô cũng đứng đi!

Biện vương tử này thật ra rất hiểu chuyện, nếu như có thể to gan hơn một chút, không hẳn không thể là một hoàng đế oai hùng.

Đáng tiếc bị đại nội thâm cung làm hỏng, nếu ở trong quân doanh này rèn luyện mấy năm, nói không chừng sẽ khác đi.

Đổng Phi không ngăn cản, đứng sóng vai với Biện vương tử.

Trong giáo trường thao diễn khí thế ngất trời, bên kia là Loan Vệ doanh diễn luyện Vân Thùy trận pháp, tiếng la hét rung trời; bên này có nam nhi bảy xích không muốn đánh mất thể diện, dưới chỉ huy của cờ chữ soái, không ngừng mà biến hóa đội hình, tư thế rất hùng tráng.

Biện vương tử nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được nắm chặt tay.

Nhưng vừa mới bắt đầu còn được, thời gian dài, đã có vẻ chịu không được.

Quay đầu nhìn, tất cả mọi người trên đài điểm tướng đều đội khôi mặc giáp, khoác bào thắt đai lưng. Thời tiết rất nóng, người nào cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng không ai dám thả lỏng, đều ưỡn thẳng người, đứng hai bên đài điểm tướng giống như ngọn núi.

Ngay cả Đổng Phi thân là chủ tướng cũng không hưởng thụ chút đặc quyền nào.

Mắt hơi khép, quan sát mọi động tĩnh trên giáo trường, thỉnh thoảng phát ra mệnh lệnh với quan cầm cờ, biến hóa trận hình.

Thao diễn kéo dài trong hai canh giờ, đợi đến khi kết thúc, hai chân Biện vương tử đã tê dại.

Nếu không có Đổng Phi ở bên cạnh dìu hắn, khả năng ngay cả bước đi cũng không được.

- Điện hạ quả nhiên lợi hại, lần đầu tiên tham quan thao diễn có thể kiên trì thời gian dài như vậy, tiểu tướng thật sự bội phục.

Khi Biện vương tử cáo từ rời đi, Đổng Phi khích lệ:

- Lần đầu tiên tiểu tướng thao diễn, cũng không kiên trì được lâu như vậy đâu.

Biện vương tử đã mệt như con gà con, nghe vậy mắt không khỏi sáng ngời.

- Thật vậy sao?

- Đương nhiên, sao mạt tướng dám lừa dối điện hạ.

Có đôi khi, cần thêu dệt một số lời nói dối thiện ý để cổ vũ người ta. Chí ít theo Đổng Phi thấy, cái Biện vương tử còn thiếu chính là lòng tin, mà không phải là cái khác. Khích lệ nhiều hơn, bớt đi một phần trách móc, có lẽ rất có tác dụng đối với Biện vương tử.

Nhìn theo đoàn người Biện vương tử dần tan biến đại nội thâm cung, Đổng Phi thở dài ra một hơi.

- Đại ca nói đệ có phải là tự tìm phiền toái cho mình hay không?

Ba người Điển Vi, Trương Tú và Đổng Thiết nhịn không được đều nở nụ cười:

- Cũng không phải đâu. Nhưng mà muốn dạy dỗ vị điện hạ này được, sợ rằng còn vất vả hơn huấn luyện đám ô hợp này nhiều. Sau đó ngươi phải vất vả nhiều hơn rồi.

Đúng vậy, chỉ sợ phải hao tổn tâm tư rồi!

Đổng Phi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: thật ra việc phải hao tổn tâm tư đâu chỉ một việc này chứ? Lạc Dương này, mặc dù phồn hoa, nhưng cũng khiến người mệt mỏi..

*****

Đêm đã về khuya, mây đen che khuất ánh trăng khiến cho trời đất càng thêm màu ảm đạm.

Dường như cùng một lúc, rất nhiều phương đều thở dài một câu: Tại sao Đổng gia tử kia không thể an phận một chút chứ?

Cao Vọng, đường đường Trung thường thị, không ngờ bị bêu đầu thị chúng.

Có kẻ âm thầm vỗ tay gọi y là người tốt, có kẻ lại mắng Đổng Phi là kẻ không biết sống chết, còn có một số người thì cười trên nỗi đau của người khác.

- Trương đại nhân, Đổng gia tử như vậy là có ý gì? Muốn khiêu khích chúng ta sao?

Tống Điển một trong Thập thường thị vung tay:

- Cao Vọng không thể chết như vậy được, chúng ta hẳn là phải chỉnh tên Đổng gia tử kia một chút.

Trong phòng còn ngồi rất nhiều người, nhưng không có ai tiếp lời.

Cao Vọng mặc dù là một trong Thập thường thị, nhưng đám người Trương Nhượng đối với hắn đều cảm thấy chướng mắt. Chẳng qua chỉ mượn oai Hà hoàng hậu, nhưng hoàng thượng cùng Hà hoàng hậu không thèm đứng ra nói giúp, chẳng phải là nói giết rồi thì thôi?

Trương Nhượng, Triệu Trung cùng đám người Tất Lam thật ra là một bè đảng nhỏ trong Thập thường thị.

Nhất là từ sau việc Phong Tư cùng Từ Phụng xảy ra, bọn họ rất đề phòng những người khác trong Thập thường thị.

Theo bọn họ thấy, Cao Vọng chết là vì gieo gió gặt bão.

Sớm đã nhắc qua, Đổng gia tử kia là một gia hỏa mọi rợ, rất cố chấp, nhưng hắn không nghe mà chạy đến quân doanh kiêu ngạo, lẽ nào tên cẩu nô tài này không biết, hiện nay trong thành Lạc Dương, phàm là những kẻ có tư cách kiêu ngạo đều sợ tên Đổng Phi Đổng Tây Bình kia?

Thiên ý cũng đã nói, Đổng Phi cùng Hán đế như Lôi chấn tử của Chu Văn Vương.

Mặc dù cũng biết tám chín phần mười đó chỉ là ý của Thái Ung cùng đám Đông Quan học sinh làm ra, nhưng ngươi cũng không thể phản bác. Phản bác thì chính là nói Hán đế không thể làm thánh quân, Hán đế không phải là thánh quân thì có khác nào Hán đế là hôn quân? Đám người Trương Nhượng đối với những việc này đều đã quen, thậm chí đám học sinh đó chỉ cần nói mồm, cũng có thể nói người chết thành người sống.

- Tống Điển, vậy ngươi nói chúng ta nên chỉnh y thế nào?

Triệu Trung không cao hứng, trong nhà hắn vẫn còn bày một bộ Mộc gia cụ Hoàng lê mộc do Gia cụ phường của Đổng Phi làm, bên trong có dát không ít vàng, tính sơ sơ cũng phải 300 kim. Nhìn bộ dáng của đám người Trương Nhượng cùng Tất Lam, chỉ sợ cũng thu được không ít chỗ tốt.

Kỳ thật, chủ trương của Thập thường thị, chân chính chỉ do bốn người.

Trương Nhượng, Triệu Trung, Tất Lam cùng Đoạn Khuê. Trong đó Đoạn Khuê trên danh nghĩa là Trung thường thị của Trường Nhạc cung, thuộc về người của Hà hoàng hậu.

Về phần những người khác thì có thân có sơ.

Giống như Cao Vọng, Tống Điển, Hàn Lý, những người này chỉ mang danh hào của Thập thường thị, không có quá nhiều quyền.

Có câu lấy tiền của người thì nghĩ cho người.

Đám người Trương Nhượng lòng tham không đáy cũng tốt, hoành hành ngang ngược cũng được, nhưng có một điểm làm người ta hài lòng.

Ngươi cho ta chỗ tốt thì ta sẽ giúp ngươi. Ngươi kính ta một phần, rất tốt, ta sẽ trả cho ngươi một phần, mọi người đều sống tốt. Có chuyện tốt ta nhớ ngươi, đương nhiên nếu như ngươi không gặp may, thì xin lỗi, ta sẽ không hỗ trợ, nói không chừng còn có thể bỏ đá xuống giếng.

Tống Điển nói:

- Dù thế nào cũng được, chỉ cần cho y biết, nơi này là địa bàn của ai.

Đoạn Khuê vuốt một miếng ngọc ban chỉ xanh biếc, cũng không ngẩng đầu lên hỏi:

- Vậy ngươi nói một chút, đây là địa bàn của ai?

Người này khác với đám người Trương Nhượng, rất yêu thích mỹ ngọc.

Vì vậy Đổng Trác sai người thu thập hòa điền ngọc thượng đẳng từ Tây Vực, do xảo tượng của Lạc Dương gia công, sau đó đưa đến tay Đoạn Khuê.

Tống Điển ngẩn ra:

- Cái này...

Trương Nhượng đứng lên, thở dài một hơi:

- Thâm cung đại nội này là địa bàn của hoàng thượng. Tống Điển, ta cảnh cáo ngươi chớ có làm ra vẻ quan trọng. Đổng gia tử không phải là đám sĩ tử giảng đạo lý với ngươi. Nghiêm chỉnh mà nói thì y sinh ở tây bắc, là một mọi rợ, sự cố chấp một khi phát tác thì Thiên Vương lão tử cũng không sợ. Đừng quên những người của Thái Học viện chết như thế nào. Tạo ra tai họa lớn như vậy mà còn có thể sống sót, ngươi nên tự mình suy nghĩ hậu quả nếu trêu chọc y.

Tống Điển tuy là kẻ ngu si, nhưng cũng đã nhìn ra.

Đám người Trương Nhượng rõ ràng là đã nhận lợi ích của Đổng Phi...

Đâu chỉ Trương Nhượng, người trong phòng này chỉ sợ hơn phân nửa đã nhận chỗ tốt từ Đổng Phi.

Đừng thấy hắn thoạt nhìn phong quang như vậy, trên thực tế Trung thường thị này chẳng có chút lợi ích nào từ Đổng Phi, Đổng Phi y còn thấy chướng mắt hắn là đằng khác.

Cụt hứng ngồi xuống, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ cứ vậy cho qua?

- Tính hay không không phải ngươi nói mà được, cũng không phải ta nói, mà là hoàng thượng cùng hoàng hậu quyết định. Ngươi không thấy mấy vị đó không hề có động tĩnh nào sao, ngươi còn muốn thế nào? Mọi người làm việc với nhau nhiều năm, đều là vì phục vụ hoàng thượng, những điều nên nói ta đều đã nói, còn muốn làm thế nào tùy ngươi quyết định. Dù sao thì chuyện này hoàng thượng không mở miệng, chúng ta cũng không động được đến Đổng gia tử kia.

Lúc trước các ngươi nhận hối lộ, sao không nhắc tới hoàng thượng?

Tống Điển vô cùng tức giận, thế nhưng lại không biết làm thế nào. Ai bảo hắn không có quyền thế như đám người Trương Nhượng, trong lòng dù tức cũng chỉ có thể nén lại. Đợi lúc nào Trương Nhượng muốn thu thập Đổng Phi thì nói sau vậy.

Những người khác đi rồi, trong phòng chỉ còn lại bốn người Trương Nhượng.

- Nhượng ông, ngươi xem...

- Lam ông chớ có nói nữa. Đám Cao Vọng đôi khi không biết trên dưới, lẽ nào không biết Đổng gia tử kia đang được ưu ái sao? Chạy tới quân doanh tìm chết, Đổng gia tử kia học Chu Á Phu, mà hoàng thượng cũng đang muốn thu thập binh quyền, cần lúc này chính là người có thể cầm binh... Giết một Cao Vọng thì tính là gì, phỏng chừng hoàng thượng cao hứng còn không kịp nữa chứ.

- Nhưng ta thấy tên Tống Điển kia có vẻ không phục.

Trương Nhượng lạnh lùng cười:

- Không phục thì mặc hắn muốn làm gì thì làm, đến lúc đó tự nhiên có thể minh bạch.

- Gần đây Tống Điển rất thân cận với đại tướng quân.

Đoạn Khuê nói:

- Gần đây ra vào Trường Nhạc cung còn khó chịu với ta. Ta thấy tiểu tử này không được bao lâu đã muốn thăng chức rồi. Đến lúc đó còn nghe lời chúng ta hay không cũng khó nói.

Bỗng nhiên Triệu Trung ngẩng đầu quan sát Đoạn Khuê.

Còn Đoạn Khuê chỉ thưởng thức ban chỉ của hắn, dường như trên đời này không có điều gì có thể hấp dẫn hắn bằng ban chỉ này.

- Nhượng ông, bên ngoài thịnh truyền Thập thường thị, mười hai người chỉ sợ hơi nhiều.

Trương Nhượng mặt không biểu tình, nhưng lại cười sằng sặc, giống như con vịt bị bóp cổ khò khè, vô cùng khó nghe. Nguồn Truyen

***********

Đổng Phi đặt xấp giấy xuống, duỗi lưng vươn vai.

Trên giấy là tất cả sở thích của quyền quý lớn nhỏ khắp Lạc Dương. Ngay cả thái phó Viên Ngỗi kia cũng có trong đó.

- Ban Chỉ này thật có bản lĩnh.

Thái Diễm ở bên cạnh cười nói:

- Không ngờ hắn có thể tìm hiểu được sở thích của nhiều nhân vật như vậy, giỏi.

- Giỏi sao?

Đổng Phi cười nói:

- Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận. Người này ngay cả sự tình trong phủ đại tướng quân cũng có thể dò la được. Một ngày nào đó ta không bảo vệ được ngươi cùng Lục nhi...

Đổng Lục mặt đỏ lên, cả giận nói:

- Hắn dám, ta sẽ thiến hắn.

Nói xong không nhịn được nở nụ cười.

- A Sửu, nhìn ngươi hai ngày này mặt ủ mày chau, thật ra là có chuyện gì vậy?

Đổng Phi thở dài:

- Còn có thể là chuyện gì chứ, một người nhà chúng ta, còn một người trong thâm cung đại nội nữa, cũng đủ phiền rồi.

- Là Sa Sa sao?

*****

- Đúng vậy, Sa Sa rất bí hiểm, hỏi hắn thế nào cũng không nói. Hắn không nói ta cũng không tiện làm gì... Ngươi cũng biết, nếu như Cam phu nhân chưa cưới gả thì dễ rồi. Nhưng nàng lại là thê thất của Lưu Bị, Lưu Bị lại là học sinh của Lư Thực đại nhân. Mà Lư đại nhân lại quan hệ tốt với nhạc phụ như vậy, thật khó cho ta quá.

Thái Diễm cùng Đổng Lục đều không nhịn được nở nụ cười.

Không sai, dường như Sa Ma Kha đang rơi vào lưới tình. Mỗi ngày Cam phu nhân quét ngõ thì hắn đứng trên đầu tường xem. Lúc không có việc thì Cam phu nhân nói chuyện phiếm với Thái Diễm, Đổng Lục. Vị Cam phu nhân này tuy từ nhỏ được cưng chiều, nhưng học thức không tệ. Còn Sa Ma Kha thì rất giống một hài tử.

Thỉnh thoảng Cam phu nhân nở nụ cười với hắn, cũng đủ khiến hắn hạnh phúc nửa ngày.

Đứa trẻ lớn đầu yêu, nhưng lại không thổ lộ, khiến cho Đổng Phi rất đau đầu.

Thái Diễm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu không thì thế này, lựa cơ hội ta sẽ hỏi ý của Cam phu nhân. Chỉ là gả Cam phu nhân cho Sa Sa, thật sự có chút... A Sửu, ngươi hãy nói thật, ngươi có động lòng với Cam phu nhân không?

Đổng Phi vội bịt miệng Thái Diễm.

- Loại chuyện này cũng không nên nói mò, bằng không nếu Sa Sa nghe được mà hiểu lầm thì không hay. Cam phu nhân rất đẹp, thế nhưng ta đã có tỷ tỷ cùng Lục nhi, không muốn nữ nhân nào khác, sau này đừng nói những chuyện thế này nữa.

Thái Diễm cùng Đổng Lục trong lòng ngọt ngào, cười hì hì gật đầu.

- Việc của Sa Sa coi như xong, vậy còn Biện vương tử thì làm sao bây giờ?

- Biện vương tử?

Thái Diễm cùng Đổng Lục ngạc nhiên nói:

- Biện vương tử làm sao vậy?

Đổng Phi thở dài:

- Biện vương tử là người chịu áp lực lâu dài, hơn nữa người khác cũng trách móc hắn nặng nề, cho nên lòng tin của hắn chẳng còn chút nào, thậm chí còn tỏ ra uất ức. Hắn giấu rất kỹ tâm sự của mình, lại không chịu giao lưu cùng người khác. Trong quân doanh ngây người vài ngày, nếu cứ như vậy thì sớm muộn cũng sẽ hỏng mất.

Thái Diễm cùng Đổng Lục nghe không rõ ngôn từ tương lai của Đổng Phi, nhưng ít nhiều cũng hiểu được đại ý.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Phải cho hắn tham gia... Bằng không mỗi ngày chỉ là có mặt, lúc nào cũng một mình thì không có tác dụng gì.

- Vậy cho hắn tham gia thế nào?

- Ta... không biết. Cho hắn đi thao diễn, chỉ một nén nhang đã không thở nổi. Huấn luyện thật sự thì nếu làm hắn bị thương cũng không hay, nhất định hoàng hậu sẽ liều mạng cùng ta. Mấu chốt là ở chỗ phải thay đổi hắn, nhưng được để hoàng thượng để ý. Đây là sách lược đối với đại tướng quân cùng hoàng thượng của Ban Chỉ. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

Đừng thấy Thái Diễm đọc nhiều sách như vậy, gặp chuyện thế này cũng không có biện pháp.

Bệnh trạng của Lưu Biện theo y học hiện đại thì là bệnh tâm lý. Nhưng thời đại tam quốc thì lấy đâu ra bác sĩ tâm lý chứ?

Việc cấp bách của Đổng Phi là phải khiến cho Lưu Biện mở lòng.

Nhưng bị chèn ép từ nhỏ, sao có thể dễ dàng mở lòng cho được?

Đổng Phi không phải là bác sĩ tâm lý, việc có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức để Lưu Biện có thể chơi đùa như người bình thường. Nhưng vấn đề lớn nhất là ở chỗ, Lưu Biện hắn là hoàng tử, trò chơi không thể giống như hài tử bình thường được, mà phải có uy nghiêm.

Nghĩ ra một trò chơi uy nghiêm thật không dễ dàng.

Đổng Phi cũng không phải trăm sự đều thông, đối với điều này cũng không hiểu rõ lắm. Trong lòng buồn phiền, y bảo Thái Diễm cùng Lục nhi nghỉ ngơi trước, còn y đi loanh quanh trong sân, bất tri bất giác đã đi đến tiền viện của thao trường.

Kỳ thật Lưu Biện là một gia hỏa rất tốt, ít nhất là Đổng Phi cảm thấy như thế.

Tính cách không phải quá kiên cường, trong thời đại hỗn loạn tuyệt đối không có khả năng trở thành minh chủ. Nhưng điều này cũng không che được sự thông minh của hắn, đồng thời hắn cũng có tính kiên trì. Ít nhất mỗi ngày đều tham quan học tập thao diễn, không phải ai cũng có thể kiên trì như vậy.

Trong lòng Đổng Phi, Lưu Biện trên lịch sử bị Đổng Trác phế bỏ, đồng thời chết trong tay tỷ phu Lý Nho.

Mà ở đời này, Đổng Phi không hy vọng Lưu Biện chết. Bởi vì theo y thấy, Lưu Biện không chết thì lão cha mới có thể bớt phiền phức.

Phải làm thế nào bây giờ?

Đổng Phi gãi đầu đi vào thao trường.

Giờ đã là nửa đêm, trong thao trường không ngờ vẫn còn có người đang luyện võ.

Sa Ma Kha cởi trần, bắp thịt toàn thân giống như sắt. Hắn ngồi trên lưng ngựa, tay vũ Thiết Tật Lê Cốt Đóa, thỉnh thoảng còn rống lên. Đổng Phi cũng không làm phiền hắn mà ngồi bên cạnh xem. Một lúc chẳng có việc gì làm, buồn chán thuận tay cầm lên một viên đá, bỗng nhiên đứng lên nói:

- Tam đệ, cẩn thận... Xem chiêu.

Viên đá bay tới, Sa Ma Kha cười ha ha:

- Nhị ca, chỉ là tiểu kĩ, xem ta phá chiêu...

Vừa nói, Thiết Tật Lê Cốt Đóa đập lên viên đá rơi xuống đất.

Sa Ma Kha một tay vung Thiết Tật Lê Cốt Đóa lên, giục ngựa chạy tới, đánh viên đá trên mặt đất về phía Đổng Phi.

Đổng Phi thuận thế tránh, viên đá lại rơi trên mặt đất.

Trong đầu chợt lóe linh quang, hình như có chủ ý gì đó.

Còn Sa Ma Kha cười nói:

- Nhị ca, một chiêu này của đệ thế nào?

- A, không tệ, không tệ... Sa Sa, ngươi thật là một thiên tài, ta yêu đến chết, ha ha ha, chính là cái này, ta biết rồi.

Đổng Phi nói xong hoa chân múa tay vui sướng chạy khỏi thao trường.

Sa Ma Kha thì ngơ ngác đứng trong thao trường, thì thào lẩm bẩm:

- Nhị ca nói ta là thiên tài? Ta, ta làm gì nhỉ?

**********

Hán đế cảm thấy buồn chán, ngồi trong thư phòng nhìn đống thư tịch Đông Quan sĩ tử trình lên đang được đặt trên bàn.

Thư tịch đều đã được Đông Quan sĩ tử sửa lại, dùng dấu chấm câu do Đổng gia tử sáng tạo ra để ngăn câu, không viết thêm bất cứ chú thích nào khác, xem qua cũng có cảm giác khác lạ. Chỉ là Hán đế đã thuộc làu những kinh điển này, không còn cảm thấy thú vị nữa. Ngược lại bài Đạo Đức Kinh Đổng gia tử trình lên lúc trước lại có chút ý tứ.

Thật ra trong mắt Hán đế, dấu chấm trong Đạo Đức Kinh của Đổng Phi sai chồng chất, thậm chí có lúc còn khiến Hán đế ôm bụng cười nghiêng ngả. Nhưng một bài Đạo Đức Kinh hàng ngày này bây giờ được lưu truyền rất rộng, rất nhiều sĩ tử đều có một bản trong tay. Không phải là vì tán dương Đổng Phi, mà là chuẩn bị làm cho Đổng Phi xấu mặt.

Tâm tư này của các sĩ tử Hán đế há có thể không rõ? Nhưng hắn cũng không muốn ngăn cản, ngược lại còn muốn góp vui. Đổng gia tử mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ khác thường, không biết tiếp theo sẽ lại có chuyện vui gì nữa.

- Kiển Thạc.

Hán đế đứng lên, gọi với ra ngoài cửa thư phòng.

Nội thị Kiển Thạc mặc cung trang vội vã vào thư phòng. Các hoàng môn nội thị khác đều khúm núm bước vào, thân mình cúi thấp, tất cung tất kính. Nhưng Kiển Thạc này lại không như vậy, trái lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước mà đi. Mặc dù hắn là một nam nhân không hoàn chỉnh, nhưng khi đi lại cũng cố gắng toát ra khí khái nam nhi.

Ở trong cung nhiều năm, Kiển Thạc có thể nói rất hiểu Hán đế.

Chủ tử này mê tài, nhưng cũng không phải là loại chủ ngu ngốc. Chỉ là hơi chút lập dị, thích làm một số chuyện khác người, không bắt chước ai cả, tự mình theo ý mình.

- Hoàng thượng có gì sai bảo?

Tâm tình Hán đế không tệ, cười ha ha:

- Gần đây có chuyện gì thú vị không?

- Chuyện thú vị?

Kiển Thạc suy nghĩ một chút rồi cười nói:

- Nhắc tới việc thú vị không ít, có điều nghe ý của hoàng thượng, có phải muốn nói về chuyện của Đổng gia tử kia?

Mỗi lần nghe thấy ba chữ Đổng gia tử, Hán đế rất lấy làm hứng thú.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<