Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 132

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 132: Thái Ung trở về
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Nhìn qua thô lỗ hết chỗ nói, người xấu xí, nhưng lại có thể làm ra những thơ từ uyển chuyển hàm xúc mỹ nhân vén rèm che, còn có thể hát bài dân ca Sắc Lặc ca đầy khí phách. Y giết người không chớp mắt, nhưng đôi khi lại có vẻ đặc biệt u buồn. Khi ở mục trường, vài lần Nhậm Hồng Xương thấy Đổng Phi ngồi bên phần mộ trên núi, còn thì thào tự nói.

Cái loại cảm giác này, thật là...

Bọn tỷ muội nói, trong mộ là đại tỷ của chủ công, một nữ nhân rất đẹp, rất tốt. Năm đó cố sự Đổng Phi chuyển chiến tây bắc, hôm nay đã thành đề tài các cô nương của Hổ Nữ doanh thường xuyên đàm luận, đại tỷ, tỷ phu, còn có ban điểm thú bị chính tay chủ công giết, mỗi một chi tiết, Nhậm Hồng Xương đều nghe rất rõ ràng.

- Hồng Xương...

- Sao, chủ công có gì phân phó?

Nhậm Hồng Xương nghĩ đến thất thần, Đổng Phi gọi nàng liền mấy tiếng mà nàng vẫn chưa nghe.

Vẫn là hổ nữ bên người khẽ đẩy Nhậm Hồng Xương một cái, lúc này mới xem như có phản ứng.

Khuôn mặt đó thoáng cái xấu hổ đỏ bừng. May là có mặt nạ che lấp, bằng không thật không biết phải xử lý sao.

Đổng Phi cũng không rõ Nhậm Hồng Xương đang suy nghĩ chuyện gì. Tuy nhiên thấy nàng phục hồi tinh thần lại, mới cười ha ha hỏi:

- Hai ngày trước trong cung phái người tới, hình như còn cho ngươi một nữ quan, có đúng không?

- À, là Hà hoàng hậu phái người tới tứ phong.

- Ha ha, không nghĩ tới, Hồng Xương của chúng ta hôm nay cũng đường đường nữ quan của hoàng gia rồi... Đúng rồi, là quan gì?

Nhậm Hồng Xương cũng không quá lưu ý.

Theo nàng thấy, có lẽ là Hán Đế Lưu Hoành đích thân phong quan cho nàng, đêu không bằng một câu khích lệ của chủ công.

- À, hình như là nữ quan phối hợp với Quân ti mã... Là Điêu Thiền gì đấy... Ta cũng không nhớ rõ lắm.

- Điêu Thiền à, cái tên hay đấy!

Đổng Phi thuận miệng hỏi. Nhậm Hồng Xương thuận miệng hồi đáp, vốn cũng không quá lưu ý.

Nhưng đợi xoay người lại, y thấy lạnh cả sống lưng, lỗ chân lông thoáng cái mở ra, khiến Đổng Phi sợ run cả người.

- Ngươi nói cái gì? Điêu Thiền?

Nhậm Hồng Xương khó hiểu nhìn Đổng Phi, không rõ vì sao chủ công lại có phản ứng như vậy. Nàng gật đầu:

- Đúng vậy, Điêu Thiền.

Mẹ tổ cha nó La Quán Trung!

Đổng Phi hận không thể chửi ầm lên một trận.

Vẫn cho rằng Điêu Thiền đó là tên người, không nghĩ tới lại là một nữ quan trong hoàng cung.

Lẽ nào...

Ánh mắt Đổng Phi nhìn Nhậm Hồng Xương đã khác xưa, mang theo một luồng hàn ý lạnh lẽo, nắm tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Nếu như thật sự là nữ nhân này, trên lịch sử, nàng sẽ tai họa ta cửa nát nhà tan.

Nếu như Nhậm Hồng Xương thật sự là Điêu Thiền trong liên hoàn kế kia...

Đổng Phi không khỏi hít một hơi lạnh.

Nhậm Hồng Xương cũng cảm giác được tâm tình của Đổng Phi biến hóa, không rõ vì sao Đổng Phi đột nhiên trở nên sát ý đằng đằng như vậy.

- Chủ công làm sao thế? Có phải không vui vì Hồng Xương làm Điêu Thiền này sao? Nếu như vậy, Hồng Xương sẽ từ chối...

Đổng Phi không trả lời, biểu hiện ra mặc dù cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.

Điêu Thiền!

Giết, hay là không giết?

Trong Bình Thư, nếu như nói nữ nhân nào gây cho người ta ấn tượng sâu sắc nhất, sợ rằng 9/10 sẽ đều nói ra là cái tên Điêu Thiền. Bao gồm cả Đổng Phi. Tại kiếp trước khi nghe diễn nghĩa Bình Thư, y có phần đồng tình đối với nữ nhân này.

Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hầu hạ Đổng Trác, câu dẫn Lữ Bố, sau đó diệt trừ gian ác. Theo Lữ Bố phiêu bạt, sau đó... Sau đó, hình như là mai danh ẩn tích. Ai cũng không rõ, kết quả cuối cùng của thiên cổ mỹ nhân này, có điều nghĩ đến chắc rất thê lương.

Đổng Phi rất đồng tình với Điêu Thiền này!

Nhưng hiện tại y đã trở thành con trai của Đổng Trác...

Điêu Thiền, có lẽ là nhân vật căn bản không tồn tại trên lịch sử, nhưng đột nhiên sừng sững đứng ở trước mặt Đổng Phi, khiến y sao không giật mình cho được?

Bản năng hiện lên một ý nghĩ: giết cô ta!

Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là lóe lên, rồi chợt biến mất.

Thật ra, Nhậm Hồng Xương hôm nay có thể trở thành Điêu Thiền trên lịch sử hay không đã là hai chuyện. Cho dù hiện tại y giết Nhậm Hồng Xương, ngày khác khó bảo toàn sẽ còn xuất hiện Lý Hồng Xương, Trương Hồng Xương... Nói chung, trừ phi Đổng Trác không loạn chính, sẽ không thể tránh khỏi xuất hiện việc như vậy. Đổng Phi chậm rãi buông nắm tay ra, một lát sau quay đầu, khẽ thở dài.

Loại biến hóa tâm tình này của Đổng Phi làm Nhậm Hồng Xương không rõ lắm.

Nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, ngay khi nhắc tới hai chữ Điêu Thiền này, trong lòng quả thật đã sinh ra sát ý.

Trong lòng không khỏi thấp thỏm, nàng nhìn bóng lưng của Đổng Phi, muốn hỏi rõ nguyên do, nhưng cũng không dám mở miệng.

Trong giáo trường, các nữ binh hô hào chém giết, mồ hôi vã như mưa.

Nhưng trên đài điểm tướng lại lạnh lẽo, khiến người cảm thấy cực kỳ áp lực.

Buổi trưa, hai nữ đô úy chỉnh lý đội ngũ, lên đài điểm tướng hồi báo. Hai nữ đô úy này, một người tên là Lý Tín, là nữ binh thử chạm vào áo giáp của Nhậm Hồng Xương trong ngày đầu tiên nhóm Đổng Phi đến Loan Vệ doanh. Là một nữ hài tử thuần khiết xuất thân nghèo khó, có thể chịu khổ nhọc, hơn nữa rất thông minh. Cho nên rất nhanh đã được Nhậm Hồng Xương phát hiện.

Một người khác là Tư Mã Hương Nhi, là người Hội Kê, năm nay vừa 17.

Mặt nàng như hoa đào, thân như liễu rủ, cực kỳ mềm mại mà linh hoạt, có một tên hiệu là Tiểu Yến Tử, rất động lòng người. Từ nhỏ nàng từng học qua một số kiếm thuật, am hiểu vũ đạo. Lại còn thêm vòng eo nhỏ nhắn, có thể xoay tròn trong một tấc vuông, rất có diễm danh.

Hai người này hiện giờ là trợ thủ đắc lực của Nhậm Hồng Xương, phụ trách chỉ điểm nhân mã.

Lên đài điểm tướng, phát hiện giáo úy đại nhân ngày xưa hay thích nói cười cùng Quân ti mã đại nhân hình như có gi rất nặng nề.

- Đại nhân, thao luyện đã xong, mời đại nhân ra lệnh.

Đổng Phi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Nhậm Hồng Xương:

- Ngày mai ta sẽ sai người đưa tới một nhóm ngựa, khoảng 200 con. Ngươi chọn lựa một số người chuyên luyện kỵ xạ, đợi sau khi thuần thục sẽ nhập vào hổ nữ. Gom khoảng 300 người. Những người khác, 500 người một bộ, có Lý Tín cùng Tư Mã Hương Nhi thống lĩnh, tiếp tục thao diễn đội ngũ trận pháp... Buổi tối tìm Lục Nhi lấy binh thư.

Nói xong, y dẫn Đổng Thiết cùng Thành Lễ đi xuống đài điểm tướng.

Nhậm Hồng Xương rất nhạy cảm nghe ra được, Đổng Phi không còn gọi tên nàng như bình thường nữa, mà là dùng "ngươi" để thay thế.

Trong lòng không khỏi nhói đau, ánh mắt mê ly nhìn Đổng Phi rời đi, nhưng nghĩ không ra nguyên do.

Mặc dù Đổng Phi không muốn giết nàng, nhưng trong lòng, luôn cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ là cảm giác rất khó chịu. Nhậm Hồng Xương là một nữ hài tử rất tốt, chịu khó, thông minh, lại còn rất có tài. Mấy ngày nay tại Loan Vệ doanh, nha đầu này bỏ ra tâm lực không ít. Vốn Đổng Phi có hảo cảm với nàng rất tốt, thế nhưng hiện tại... Mặc dù biết rõ lịch sử đã xuất hiện biến cố, chung quy vẫn cảm thấy rất khó chịu.

*****

Trong Bình Thư, Điêu Thiền xuất thân từ trong phủ của Vương Doãn.

Vẫn cho rằng Vương Doãn kia là một tên rất chính trực, mặc dù lòng dạ không quá rộng rãi, nhưng vẫn là một người trung tâm với Hán thất.

Nhưng hiện tại nghĩ đến, một kẻ dám giấu nữ quan hoàng thất trong nhà, còn có thể là một người tốt sao?

Đổng Phi hoài nghi, đúng vậy, rất hoài nghi...

Sự xuất hiện của Điêu Thiền lại một lần nữa vang lên tiếng cảnh báo cho Đổng Phi.

Chuyện đã xảy ra trong Bình Thư chưa hẳn chân thực; nhưng mặc kệ có chân thực hay không, lịch sử sau khi xoay một vòng, hình như lại lặng lẽ trở về con đường ban đầu của nó. Đương nhiên, tại một số phương diện vẫn xuất hiện biến hóa nho nhỏ.

Tỷ như thắng lợi của Đổng Trác trong Hoàng Cân chi loạn, chính là chuyện trên lịch sử chưa từng xảy ra.

Tỷ như Nhậm Hồng Xương...

Nếu như không có Đổng Phi theo đại tỷ đến Hoàng Trung, nếu như không có loạn Kim Thành, hắn sẽ không gặp được Mã Tung. Không gặp được Mã Tung, sẽ không xuất hiện Đổng Viện thành lập Hổ Nữ doanh. Mã Tung đến Tịnh Châu, U Châu mua nữ binh; nếu như không có Mã Tung đi mua nữ binh, Nhậm Hồng Xương sẽ không xuất hiện ở bên cạnh y, mà là quay vòng nhiều lần, biến thành Điêu Thiền trên lịch sử.

Không có nhiều nếu như như vậy!

Bản thân Đổng Phi cũng không rõ lắm, sự xuất hiện của y đã khiến lịch sử xảy ra rất nhiều biến hóa nhỏ.

Trước kia cùng Tào Lưu tương phùng, Đổng Phi cảm thấy có hơi vội vã. Mà sự xuất hiện của Điêu Thiền, lại khiến y cảm nhận được nguy cơ.

Về đến nhà, Đổng Phi nhốt mình vào trong thư phòng, tròn một đêm cũng không ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, người có vẻ mệt mõi ra rời đi ra, đã thấy Đổng Lục đứng ở cửa thư phòng, nhìn y với ánh mắt thân thiết.

- Tướng công...

- Ta không sao!

Đổng Phi gắng gượng nở nụ cười:

- Sao dậy sớm thế?

- Tướng công một đêm chưa ngủ, thiếp thân sao dám ngủ?

Trong lòng tê rần, khẽ ôm lấy Đổng Lục, Đổng Phi nói:

- Ta thực sự không có việc gì, chỉ hơi buồn bực chút thôi, không có việc gì đâu!

- Tối hôm qua Hồng Xương đến đây tìm thiếp thân xin binh thư huấn luyện bộ tốt, thỉnh thoảng nhắc tới, tướng công hình như có bất mãn với việc cô ấy đảm nhiệm nữ quan?

Đổng Lục dè dặt tìm từ.

Đổng Phi ngẩn ra, cười lắc đầu:

- Làm gì có, Hồng Xương có thể làm nữ quan, là một chuyện tốt mà!

- Thế nhưng tướng công...

- Ta không sao, chỉ là nghĩ tới một số việc. Cũng không phải là nhằm vào Hồng Xương. Tiểu nha đầu này, có đôi khi quá nhạy cảm rồi.

- Tướng công, kỳ thật Hồng Xương... Cô ấy rất kính trọng tướng công. Mặc dù cô ấy không nói gì, nhưng thiếp thân có thể nhìn ra, Hồng Xương có thể là thích tướng công rồi.

Đổng Phi lại ngẩn ra:

- Thích ta? Sao có thể? Lục Nhi, đừng nói bậy. Với dáng dấp của ta, có được nàng làm bạn đã rất hài lòng rồi. Hồng Xương tài năng xuất chúng, hơn nữa nàng cũng nói cô ấy xinh đẹp tuyệt mỹ, sao có thể thích ta được?

- Tướng công, tâm tư của nữ hài tử, tướng công không hiểu chút nào đâu.

Đổng Phi thoáng cái trầm mặc!

Quả thật, y không hiểu tâm tư của nữ hài tử của lắm.

Kiếp trước tại sơn lâm sinh sống một mình, thậm chí ngay cả tay của con gái cũng chưa chạm qua, càng không nói đến phỏng đoán tâm tư của họ.

Mà kiếp này, sinh ra với diện mạo như vậy, lại còn thêm bản thân xuất thân Đổng gia, càng làm việc cẩn thận, nào có thời gian đi phỏng đoán tâm tư của nữ hài tử? Thật ra, phỏng đoán hay không thì có gì khác nhau? Đổng Phi cũng đâu có dự định làm hoa hoa công tử.

- Lục Nhi, việc này đừng nói nữa! Còn nàng đấy, ta cả ngày ở trong quân doanh, để nàng ở nhà một mình, quả thật có hơi... Không bằng như vậy, rảnh rỗi thì đi ra ngoài một chút. Ta nghe người ta nói, ngoài Kiến Xuân môn có một chợ chó. Nàng không phải là thích một con chó sao? Đi xem đi, nếu vừa ý con nào thì mua về, ở nhà cũng có bạn giải buồn.

Đổng Lục lòng tràn đầy vui mừng, nhận lấy tấm lòng này của Đổng Phi.

- Đúng rồi, Cam Thị, tù binh trước đây của chúng ta tại huyện An Hỉ cầu kiến tướng công.

- Cam Thị? Cam Thị nào?

- Chính là Cam phu nhân, phu nhân của tên một tai mà tướng công đã nói. Mấy ngày trước bà ấy nói với ta, muốn cầu kiến tướng công.

Người nhà của Lưu Bị...

Đổng Phi khẽ vỗ trán.

Mấy ngày nay bận việc Loan Vệ doanh, hầu như quên cả việc gia quyến của Lưu Huyền Đức.

- Bọn họ, vẫn còn thành thật chứ.

- Cũng coi như tốt... Lão phu nhân áo cơm không lo, chỉ là hơi sợ. Cam phu nhân từng hỏi thiếp mấy lần, muốn biết tướng công rốt cuộc muốn xử trí họ như thế nào. Cam phu nhân đó cũng không tính lớn tuổi, làm việc cũng có phần ổn trọng.

Cam phu nhân này có phải là Cam phu nhân trên lịch sử sinh ra A Đấu kia không?

Đổng Phi cũng không rõ lắm.

Đấm đấm trán, Đổng Phi nói:

- Như vậy đi, mấy ngày nay ta thật sự không rảnh. Đợi việc của Loan Vệ doanh ổn định một chút rồi, ta sẽ đi gặp bà ta. Được rồi, hiện tại ta muốn ra ngoài, qua mấy ngày nữa vợ con của đại ca sẽ qua đây, nàng bảo Đường Chu thu thập một số gian phòng, tốt nhất cho đại ca một cái viện đơn độc... Người một nhà huynh ấy đoàn tụ, quả thực cũng không dễ.

Quả thật, từ khi Điển Vi kết bạn với Đổng Phi, hầu như vẫn luôn sống trong phiêu bạt bấp bênh.

Thật vất vả Hoàng Cân chi loạn mới bình định, vốn tưởng rằng có thể an ổn chút, nhưng sau đó lại cùng Đổng Phi đi tới Lạc Dương.

Cuộc sống sau này có thể sẽ yên ổn hơn. Để cho một nhà già trẻ họ đoàn tụ, hưởng thụ hạnh phúc, cũng là bình thường.

Đổng Phi cưỡi ngựa dẫn theo Sa Ma Kha và Cự Ma Sĩ nhanh chóng chạy đến Loan Vệ doanh.

******

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt lại là một tháng.

Trương Cử ở Ngư Dương phản loạn, dưới sự đả kích hung mãnh của Công Tôn Toản, rất nhanh liền trần ai lạc định, không có động tĩnh.

Loạn người Hồ ở Tam Phụ, dưới sự chỉ huy của thái uý Trương Ôn cũng từng bước củng cố, từ từ lui về Hà Sóc.

Thế nhưng tại Lương Châu, loạn người Khương lại càng diễn biến càng ác liệt.

Có thể nói là sóng này chưa dừng, sóng khác lại tiếp nối. Hàn Toại ở dưới Tích Thạch sơn tụ tập nhân mã tan tác, đạt tới mấy vạn. Đồng thời vứt bỏ tiền hiềm với Bắc Cung Bá Ngọc, lại lần nữa liên thủ hợp tác. Lấy Hà Cốc làm ranh giới, song phương triển khai chiến đấu giằng co, trong nhất thời hình thành giai đoạn căng thẳng.

Đây cũng không phải là Đổng Trác vô năng, mà là tình huống trên chiến trường luôn thay đổi trong nháy mắt.

Biên Chương từ Tam phụ lui xuống, Lý Văn Hầu, cùng Hàn Toại, Bắc Cung Bá Ngọc diêu tương hô ứng, thành thế giáp công.

Bảy vạn thiết kỵ Lương Châu trong tay Đổng Trác, cộng thêm người Khương như Tiên Linh đã phục tùng, tổng binh lực tổng cộng mười lăm vạn.

Nhưng so sánh với người Khương phản loạn thì vẫn còn chưa đủ. Người Khương quy phục như Tiên Linh bị Biên Chương cùng Lý Văn Hầu cuốn chặt lấy, không thể duỗi tay ra được. Bảy vạn đại quân trong tay Đổng Trác đồng thời phải đối mặt với Hàn Toại cùng hai bộ người Khương tại Hoàng Trung, áp lực cực kỳ lớn. Mà trong tay Trương Ôn tại Trường An có mười vạn đại quân, nhưng lại không chịu xuất binh, đóng quân tại Tam Phụ.

Tuyên bố với bên ngoài là loạn người Hồ tại Tam Phụ chưa dẹp loạn. Nhưng người minh bạch có thể nhìn ra, đây là Trương Ôn cố ý làm vậy.

*****

Một mặt báo động Tam Phụ rối loạn, một mặt lại đưa tới Công lao bộ. Mánh khóe ở phương diện này, khiến người khác phải suy nghĩ.

*Công lao bộ: Sổ sách ghi lại công trạng

Mà ở trong Công lao bộ này có một cái tên khiến Đổng Phi chú ý.

Tôn Kiên, Tôn Văn Đài!

Bên trong Anh Hùng lâu, Tào Tháo hăng hái bừng bừng nói:

- Tây Bình, không nghĩ tới quận Ngô này còn có nhân vật anh hùng như vậy. Tài thật đấy.

Đổng Phi lại trầm ngâm không nói, đang chìm trong tâm sự.

Tôn Kiên, con mãnh hổ Giang Đông này rốt cuộc xuất hiện rồi...

Lúc trước Tôn Kiên tại huyện Uyển chịu nhục, việc này Đổng Phi cũng không phải rất lý giải.

Mãnh hổ Giang Đông vào lúc đó chẳng qua là một con mèo bệnh mà thôi. Đổng Trác xem thường đề cập tới người này, những người khác tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói ra. Bằng không, nếu như lúc đó Đổng Phi biết Tôn Kiên từng xuất hiện tại huyện Uyển, y nhất định sẽ không tiếc tất cả mà giết người này.

Nhưng hôm nay...

- Mạnh Đức huynh, Tôn Văn Đài này không thể khinh thường!

Một câu không đầu không đuôi, làm cho Tào Tháo hơi mơ hồ.

- Cái gì không thể khinh thường?

- À, ta là nói, Tôn Kiên là một kẻ lợi hại.

- Không sai, không sai!

Tào Tháo uống một ly rượu, cười ha ha nói:

- Người này đánh cho Hòa Liên thê thảm, quả thật là một tên lợi hại. Đại Hán ta có được mãnh tướng này, quả thật rất may đấy.

Bên cạnh bàn rượu còn có hai người. Một người là Hoàng môn thị lang Tuân Du, một người khác là Lạc Dương bắc đô úy Tạ Viện. Người này cũng là đại tộc Tạ thị xuất thân đất bắc, cùng huynh trưởng Tạ Kiên tịnh xưng Phù Phong song tạ, rất có danh tiếng. Tạ Viện đã từng đảm nhiệm qua hoàng môn thị lang, cũng cưới nữ nhi của Hoàng Phủ Tung làm vợ. Sau khi Hoàng Phủ Tung chết, thất bại của chiến sự Toánh Xuyên đã bị đổ lên đầu hắn. Ngay cả Tạ Viện là con rể cũng chịu liên lụy. Hôm nay mặc dù là bắc đô úy, nhưng thượng thực tế một chút thực quyền cũng không có.

Dù sao, Tạ Viện không phải là Tào Tháo, cũng không có loại đảm phách như Tào Tháo.

Nghe Tào Tháo nói, Tạ Viện thản nhiên cười:

- Theo ý ta, cũng không phải Tôn Kiên vũ dũng, mà là Hòa Liên vô năng thôi.

Đổng Phi vốn tràn đầy hổ thẹn với người này. Dù sao Hoàng Phủ Tung bởi vì y mà chết. Tạ Viện rơi xuống bước đường này, cũng có một hơn phân nửa là bởi vì y. Nghe nói, huynh đệ Tạ gia không muốn tiếp tục ở Lạc Dương nữa. Tạ Kiên cùng thứ sử U Châu trước kia, Ích Châu mục Lưu Yên hôm nay quan hệ rất mật thiết, chuẩn bị qua mấy ngày nữa hai huynh đệ sẽ cùng đến Ích Châu.

- Văn Hùng huynh chỉ giáo cho?

- Nếu như Đàn Thạch Hòe kia còn, dù là Tôn Kiên sao có thể nào thủ thắng được?

Đàn Thạch Hòe, là thủ lĩnh người Tiên Ti, cực kỳ hùng dũng. Trong Bình Thư, người này chưa từng lên sân khấu, bởi vì trước ba năm Hoàng Cân chi loạn nổ ra, Đàn Thạch Hòe đã bị bệnh chết. Đổng Phi vốn chưa từng nghe nói qua người này, nhưng sau khi đi tới tam quốc, mới biết trước thời đại tam quốc, trên thảo nguyên đã xuất hiện một người vũ dũng như Thành Cát Tư Hãn của hậu thế.

Đàn Thạch Hòe thống lĩnh Tiên Ti, tại Đạn Hãn sơn thiết lập Vương đình, còn cự tuyệt Hán thất phong vương.

Phân chia Tiên Ti làm ba bộ, luôn để mắt tới ranh giới Đại Hán. Đổng Trác đã từng giao thủ với Đàn Thạch Hòe, nhưng rơi vào thảm bại, thậm chí việc này liệt vào những việc hổ thẹn nhất trong cuộc đời Đổng Trác, không thích bất kỳ ai đề cập tới.

Vẫn là Đổng Viện len lén nói cho Đổng Phi, Đổng Phi mới biết có sự tồn tại của một người như thế.

Đàn Thạch Hòe chết, con hắn Hòa Liên kế thừa ngôi vị, nhưng tài năng so sánh với Đàn Thạch Hòe thì kém quá xa.

Tạ Viện nhắc tới Đàn Thạch Hòe, lại làm cho đám người Tào Tháo phải ngậm ngay miệng lại.

Quả thật, nếu như Đàn Thạch Hòe còn, Trương Ôn có thể đạt được thắng lợi như hôm nay sao?

- Được rồi, đừng đề cập tới người này nữa!

Tuân Du thấy bầu không khí hơi xấu hổ, cười ha ha nói:

- Đàn Thạch Hòe có lợi hại, hiện giờ cũng đã là người chết. Chúng ta hà tất phải vì một người chết mà lo lắng hãi hùng chứ? Có điều thái uý Trương Ôn hiện tay cầm hơn mười vạn trọng binh, nhưng đóng quân tại Tam Phụ, ngồi xem chiến loạn Lương Châu càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ sợ tương lai chưa hẳn có kết quả tốt.

Đổng Phi không lên tiếng, cũng không rõ, vì sao phải Trương Ôn phải làm như thế.

Trương Ôn này là một người đức hạnh rất cao, danh khí tại Lạc Dương cũng không tính nhỏ. Vì sao lại làm như thế? Thật sự ý vị sâu xa.

Là bởi vì Đổng Phi mới tới Loan Vệ doanh đuổi con của hắn đi sao? Nếu là như thế, đức hạnh của người này sợ rằng... Thử nghĩ, một người vì việc tư quên việc công, có thể có đức hạnh tốt sao?

Tuy nhiên câu nói của Tuân Du không sai: Trương Ôn này có lẽ không có kết cục tốt.

Đổng Phi không nhớ rõ, Trương Ôn ở trong Bình Thư là chết như thế nào, cũng không có liên quan gì với Trương Ôn này. Chỉ là có chút khó hiểu, vì sao Tào Tháo lại muốn kéo y tới đây uống rượu, ngay cả Tuân Du cũng chạy tới giúp vui, rốt cuộc hắn có rắp tâm gì?

Đúng lúc này, dưới Anh Hùng lâu có tiếng huyên náo.

Tào Tháo gọi tiểu nhị tới, mới biết nguyên nhân huyên náo: Thái Ung đã trở về!

Thái Ung xem như một trong tam quân, vào lúc này về Lạc Dương, hơn nữa đồng hành còn có con gái của hắn, Thái Diễm.

- A, là tiên sinh đã trở về!

Sau khi Đổng Phi nghe được tin này, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Mấy ngày nay y rất buồn khổ.

Một mặt là bởi vì việc Nhậm Hồng Xương đã biến thành một khúc mắc làm khó y, nên đối mặt như thế nào đây?

Mặt khác, sau khi đi tới Lạc Dương, Đổng Phi thường xuyên có một loại cảm giác tứ cố vô thân.

Rất nhiều chuyện y nghĩ không ra manh mối, nhu cầu cấp bách tìm người gỡ rối thay y.

Mà ở phương diện này, Đường Chu không được, Đổng Lục không được... Tào Tháo, vậy càng không thể. Mặc dù Giả Hủ có thể trợ giúp y, nhưng dù sao cũng tại Lương Châu xa xôi, y cũng không muốn để bại lộ Giả Hủ nhanh như vậy. Đó là con át chủ bài trong tay y.

Rượu cũng không có tâm tình để mà uống!

Đổng Phi vội vã đứng lên, chắp tay nói:

- Mạnh Đức huynh, Công Đạt huynh, còn có Văn Hùng huynh, Thái tiên sinh trở về, ta cần phải đi bái phỏng mới được. Xin cáo từ trước. Ba vị ở đây từ từ dùng. Hôm nay ta mời, lát nữa sẽ trở lại tính sau.

- Ha ha, Tây Bình cứ đi đi, không cần nhớ mong chúng tôi.

Đổng Phi vội vã rời đi. Nụ cười dần tắt trên mặt Tào Tháo.

- Công Đạt, Văn Hùng, người này thế nào?

Tuân Du lắc đầu:

- Không nhìn ra mánh khóe gì. Người này tiếp nhận Loan Vệ doanh, lại đao to búa lớn muốn chính đốn lại, cũng có quyết đoán... Có người nói, Loan Vệ doanh đó hôm nay đã hoàn toàn đổi khác, có vẻ đã trùng chấn lại phong thái oai hùng năm đó. Chỉ là... Người này không đông để ý đến danh tiếng, còn bởi vì một đám nữ mà đắc tội với rất nhiều quyền quý, thực nhìn không ra rốt cuộc y có ý nghĩ thế nào.

Tạ Viện cũng nói:

- Đúng vậy, người này hành sự có nhiều chỗ quái đản, rất không phù hợp với người thời nay, khiến người khác rất khó hiểu. Ta vốn tưởng rằng, đây chẳng qua là một mãng phu tham luyến bụi hoa, nhưng Mạnh Đức nói sau khi y chưởng quản Loan Vệ doanh, lại chưa từng ngủ lại trong doanh trại... Luyện binh quả thật có chút thủ đoạn, nhưng nếu như nói y có nhiều chỗ thần kỳ. Thứ cho ta mắt kém, nhìn không ra.

Tào Tháo không nói, híp mắt lại, giống như đang trầm ngâm.

Tuân Du nói:

- Mạnh Đức, ta thật sự không rõ, vì sao ngươi lại để tâm đến Lương Châu Đổng gia tử này như vậy?

Tào Tháo nhỏ nhẹ nói:

- Ta không biết, ta thực sự không biết... Chỉ là cảm thấy trên người Đổng gia tử này có điểm rất thần bí. Ác hán, Hứa Tử Viễn bình Đổng gia tử này là ác hán. Thật sự chỉ đơn giản là ác hán thôi sao? Ta rất nghi ngờ... Công Đạt, Văn Hùng, ta đánh cuộc với các ngươi. Thành tựu ngày sau của Đổng gia tử này nhất định không thường đâu.

Bất luận là Tuân Du hay là Tạ Viện đều tỏ vẻ rất hoài nghi.

Nhưng Tào Tháo cũng không giải thích, thầm nghĩ: một người có thể sửa đổi vận của hai người có tướng đại hung thành đại cát, thực sự chỉ là một ác hán thôi sao? Sau ác hán đó, Hứa Tử Viễn còn nói gì nữa? Ác hán, ác hán... Hừ, ta không tin chỉ đơn giản như thế...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<