Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 133

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 133: Người thành thật tức giận
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Thái Ung quả thật đã trở về, nhưng cũng không phải là trở về trong vui vẻ.

Cuối năm, con gái Thái Diễm đột nhiên về nhà, quả thật làm cho Thái Ung vui mừng. Trước lúc Thái Diễm trở về, người của Hà Đông Vệ gia nhiều lần chạy tới truy hỏi, còn hùng hổ bắt Thái Ung giao Thái Diễm ra, bằng không thì thế này thế kia.

Hà Đông Vệ thị đó nhà to nghiệp lớn, quả thật rất có thế lực.

Nhưng Thái Ung có phải là người dễ chèn ép? Nhiều năm quan trường chìm nổi, khiến Thái Ung sinh ra nản lòng thoái chí đối với sĩ đồ, chuyên tâm với học vấn, lòng cũng thiếu đi vài phần tranh đấu. Cùng Hán Đế Lưu Hoành khôi phục tình sư sinh, cùng thế tộc Lạc Dương bởi vì không phân kỳ mà trở nên đặc biệt hòa hợp. Trong mắt rất nhiều người, hiện giờ Thái Ung là một người thành thật không hơn không kém.

Vệ gia gây sự, đã chọc giận Thái Ung.

Cũng khó trách, lão tiên sinh gả con gái đến Vệ gia, hôm nay đã thành quả phụ, còn bị các ngươi ép phải chạy về. Hiện tại còn chạy qua đây tìm lão đầu đòi người, cho dù tính tình của Thái Ung có tốt, cũng chịu không nổi uất khí này. Dưới giận dữ, mới kiện cáo đến trước mặt Hán Đế. Hán Đế Lưu Hoành cũng là một người trọng tình cũ, lập tức sai người đến Hà Đông, mắng cho người Vệ gia như tát nước vào mặt, đồng thời giao trách nhiệm cho Vệ gia phải tìm Thái Diễm trở về, bằng không sẽ phải cái này cái kia, lúc này mới tính là xong.

Không ngờ chính là, vừa mới phát ra ý chỉ thì Thái Diễm trở về nhà.

Thái Ung thứ nhất là cảm thấy rất xấu hổ, thứ hai cũng muốn tránh miệng đời, dẫn theo con gái quay lại thành Ngữ tế tổ.

Nhưng ai ngờ...

Nói chung Thái lão đầu hiện tại rất tức giận, cực kỳ tức giận!

Tuy nhiên, ngồi trên trên ghế bành trong phòng khách, Thái Ung rất thoải mái ưỡn người ra, tâm tình hình như cũng tốt hơn rất nhiều.

Đây là lễ vật Đổng Phi sai người đưa tới, cũng là một phen tâm ý của vãn bối.

Lúc đó Thái Ung không ở đây, gia nhân của Thái phủ vốn không muốn nhận. Tuy nhiên sau đó thấy Đường Chu cũng qua đây, họ liền ngoan ngoãn nhận lấy, còn dưới sự chỉ huy của Đường Chu, đem đồ đạc đặt ở trong phòng khách, nhìn qua rất khí phái.

Đường Chu cũng từng bái phỏng Thái Ung.

Lúc đó Thái Ung tiếp đãi Đường Chu còn rất long trọng.

Hơn nữa mọi người trong nhà cũng nghe nói qua tên tuổi của Đổng Phi, biết đây là nhân vật chủ nhân nhà mình rất thưởng thức.

Vốn đang lo lắng lão đầu trở về sẽ tức giận, nhưng không ngờ sau khi nghe nói đây là lễ vật Đổng Phi phái người đưa tới, lão đầu còn tỏ ra vui vẻ.

Thái Ung xoay người, thầm nghĩ: thứ này thoải mái thật đấy! Nhưng sao A Sửu lại tới Lạc Dương? Không phải là từng nói với nó, gần đây đừng tới Lạc Dương sao? Thằng bé này, có đôi khi thật thà quá.

Xuất kinh mấy ngày nay, Thái Ung cũng không nghe được tin tức Đổng Phi nhập kinh.

Mà lúc trước khi Hà Tiến tính toán, cũng không phái người đi báo tin cho hắn một tiếng: tiên sinh, ta định để cho Đổng Phi nhập kinh làm quan.

Dù sao bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính. (không ở vị trí đó, không làm việc ấy và không hiều về nó thì xin đừng chen vô)

Hôm nay Thái Bá Giai là một giới bạch đinh, không có danh tiếng, sẽ không có tư cách để biết các công việc trong triều đình. Nếu là chính lệnh phát ra từ chỗ Lưu Hoành, có đôi khi còn có thể báo cho biết một tiếng. Nhưng nếu là chính lệnh xuất phát từ phủ đại tướng quân, vậy có thể hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi suy nghĩ qua, Thái Ung gọi quản gia Thái An tới:

- Cầm danh lạt của ta, mời Đổng binh tào qua phủ một chuyến.

- Đổng binh tào?

- Chính là Binh tào duyện Đổng Phi của phủ đại tướng quân, không phải hắn đã sớm tới Lạc Dương rồi sao? Chắc ngươi biết nơi ở của hắn chứ?

- Ngài nói là Đổng giáo úy hả?

- Giáo úy?

Thái An cười nói:

- Lão gia có điều không biết. Hôm nay Đổng giáo úy là giáo úy của Loan Vệ doanh, trong khoảng thời gian này rất có danh tiếng đấy.

- Loan Vệ doanh?

Lão nhân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức giận tím mặt:

- Đang êm đẹp, sao hắn lại trở thành giáo úy của Loan Vệ doanh?

- Là như thế này...

Thái An lập tức nói lại một lần những việc Đổng Phi làm sau khi nhập kinh, cười nói:

- Đổng giáo úy làm Tử Tương tiên sinh tức chết, nhóm người của Thái Học Viện chết sống không chịu bỏ qua. Sau đó đại tướng quân cũng không có biện pháp, liền đem Đổng giáo úy sung quân đến Loan Vệ doanh. Có điều Đổng giáo úy này quả nhiên là thủ đoạn độc ác. Ngày đầu tiên đến Loan Vệ doanh, đã đuổi công tử của Trương Ôn đại nhân đi, chém đầu hai doanh vệ, còn đánh cho mấy cô nương ở đó da tróc thịt bong. Rất đáng sợ.

Thái Ung không nói gì, nhưng đang suy nghĩ mục đích Đổng Phi làm như vậy.

Đúng lúc này, tên sai vặt chạy vào bẩm báo:

- Lão gia, ngoài cửa có giáo úy Loan Vệ doanh Đổng Phi đến bái kiến lão gia.

Trong lòng nhất thời khoan khoái.

A Sửu này quả nhiên là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Ngươi xem, ta vừa mới ngồi xuống, hắn hay tin liền đến bái kiến ngay.

- Mời!

Thái Ung phun ra một chữ, suy nghĩ một chút lại gọi tên sai vặt lại, rồi nói với Thái An:

- Mời Đổng giáo úy đến thư phòng của ta gặp mặt.

Gặp tại thư phòng, cùng gặp tại phòng khách là hai khái niệm.

Nếu người không phải thân cận, sẽ không có khả năng hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Như vậy cũng cho thấy, quan hệ giữa Thái Ung và Đổng Phi cũng không như là giống trưởng bối thưởng thức vãn bối. Thái An đã biết, đây chẳng khác nào đang nói, sau này có thể cho Đổng giáo úy vào Thái phủ mà không cần thông truyền.

Thật sự không nghĩ ra, vì sao lão gia nhà mình lại coi trọng ác hán kia như vậy.

Nhưng nếu lão gia đã phân phó, là quản gia, Thái An cũng không có khả năng đi hỏi.

Vì vậy vội vã cùng tên sai vặt đi ra ngoài đại môn Thái phủ, liền thấy Đổng ác hán hiện giờ phụ nữ và trẻ em cả thành Lạc Dương đều biết đang trang nghiêm đứng ở ngoài cửa. Ở phía sau y là mười tên Cự Ma Sĩ đứng thẳng, sừng sững bất động.

- Đổng giáo úy...

- A, quản gia, tiên sinh có chịu gặp ta không?

- Lão gia vừa mới trở về, có điều vừa nghe Đổng giáo úy tới, liền vội vàng bảo ta tới nghênh đón ngài. Giáo úy đại nhân, mời đi theo ta.

- Các ngươi chờ ở bên ngoài, đợi ta ra!

Đổng Phi không muốn để cho nơi thư hương đó nhiễm mùi binh qua, đây coi như là một sự kính trọng đối với Thái Ung.

Đương nhiên, y phân phó như thế nhưng Thái An cũng không dám chậm trễ, vội vã sai người mời Cự Ma Sĩ vào, an bài chu đáo.

Hắn dẫn Đổng Phi đi thẳng qua tiền đình, sau khi đi hết một con hẻm thì tới thư phòng của Thái Bá Giai.

Thư phòng rất lịch sự tao nhã, cửa có trồng hoa cỏ.

Hai bên có hai tòa giả sơn rất kỳ lạ, bên giả sơn liễu rủ chập chờn.

Một nơi rất thanh tĩnh, trong không khí tràn ngập một mùi thơm như lan như xạ, cõi lòng có xao động, cũng thoáng cái bình tĩnh trở lại.

*****

Đổng Phi đi vào thư phòng, trước mặt là hai hàng giá sách bằng gỗ lim đen nằm hai bên.

Trên giá sách, một bên đặt từng cuốn sách bằng thẻ tre, bên kia là sách bằng giấy.

Đối diện đại môn đặt một cái bàn, trên bàn đặt một chiếc đàn cổ.

Đổng Phi không biết đàn cổ, song từng nghe người ta nói qua, Thái Bá Giai tiên sinh có một chiếc đàn cổ rất tốt, tên là Tiêu Vĩ, âm sắc rất hay.

Nhìn chiếc đàn này, hình như có có vết tích bị cháy qua.

Lẽ nào, chính là Tiêu Vĩ cầm trong truyền thuyết sao?

Đổng Phi nhìn hai lần, thuận thế nhìn lên tường. Chỉ là vừa nhìn, thoáng cái liền ngẩn người, hồi lâu không nói gì.

Trên tường dán một bức tranh chữ, có chứa Phi bạch thư đặc hữu của Thái Bá Giai.

Chữ của Đổng Phi cũng không tệ. Bởi vì kiếp trước các lão nhân từng nói qua: Chữ là thể diện, là nước cờ đầu. Có bản lĩnh chữ đẹp, có thể tạo được thiện cảm cho người khác.

Vì vậy y từng khổ luyện, mà sau khi đến thời đại này, thư pháp cũng chưa từng sao nhãng.

Chẳng qua muốn y đi bình phẩm chữ xấu hay là chữ đẹp, Đổng Phi không có bản lĩnh đó. Chỉ có thể nói là học theo mà thôi. Dù sao kiếp trước luyện là chữ bằng bút máy. Mà kiếp này lại lấy bút lông là chủ. Hơn nữa thường ngày múa thương múa bổng, cũng ít có người biết Đổng Phi có được bản lĩnh viết chữ đẹp. Ngay cả danh lạt cũng là Đổng Lục chuẩn bị cho y, bằng không căn bản y sẽ không nhớ.

Làm cho Đổng Phi giật mình là nội dung trên mặt.

Rõ ràng là cái buổi tối hôm đó tại quận Đông, những lời y cùng Điển Vi nói ở vùng ngoại ô.

Kẻ làm quan, gia nghiệp điêu linh; kẻ phú quý, vàng bạc tan hết...

Chẳng qua lúc này bởi vì còn chưa dùng dấu chấm câu, cho nên câu và câu đều liền cùng một chỗ, không có ngăn cách.

Đổng Phi không ngờ Thái Ung lại sao chép đoạn đó lại. Ý thẫn thờ đứng đó, rất mê man.

Thái An nhìn ra chỗ mê man của Đổng Phi, cười nói:

- Giáo úy đại nhân có điều không biết, bức tranh chữ này là lão gia viết nó sau khi về Lạc Dương, nói là những lời giác ngộ nghe được từ một người bạn tri kỉ, cần phải ghi nhớ trong lòng, có thể trường nhạc mà vô ưu.

- Sao?

- Ha ha, lời này nhìn qua rất thô tục, văn tự có phần không hay. Nhưng tỉ mỉ thưởng thức, lại cảm thấy tuyệt không thể tả... Từ sau khi lão gia viết bức tranh chữ này, đối xử với người ngoài cũng đều trở nên bình thản hơn rất nhiều, ngay cả đánh đàn cũng rất có cảnh giới.

Đổng Phi không ngờ được bản thân nhất thời cảm khái, lại mang đến cho Thái Ung nhiều thay đổi đến vậy.

Y cũng mỉm cười.

- Xin giáo úy đại nhân chờ ở đây, lão gia lập tức sẽ tới.

Đổng Phi gật đầu, sau đó ngồi xuống sau bàn.

Có tiếng đàn du dương đột nhiên vang lên, mang theo nỗi niềm ai oán nan giải, cực kỳ ưu mỹ.

Đổng Phi ngạc nhiên:

- Là ai đang đánh đàn?

- A, là tiểu thư nhà ta... Giáo úy đại nhân không biết, tạo nghệ âm luật của tiểu thư không kém lão gia chút nào, trừ cảnh giới có chút không bằng, cũng đã đạt được tam muội trong âm luật. Chỉ là sau lần này trở về, nhạc khúc tấu lên đã khác trước. Thời gian ta theo lão gia cũng không ngắn, coi như là cũng thông cái đạo này. Âm luật của tiểu thư không cao nhã hơn ngày trước, nhưng có sự lan truyền.

Đối với âm luật, Đổng Phi cũng chỉ là tay mơ.

- Thái quản gia hảo bản lĩnh, đối cái cái đạo này, ta thật sự khó hiểu gì.

- Ha ha, là ta lắm miệng rồi... Chỉ là nhắc tới tiểu thư, tiểu nhân cũng là có cảm giác mà phát. Tiểu thư nhà ta tài hoa như vậy, nhưng lại có mệnh khổ. Thời gian trước, nghe tiểu thư thường xuyên ngâm tụng thơ, có phần cảm động, lại không biết là ai sáng tác... Chỉ là trong nhạc luật đó thường xuyên có chút ai oán.

Đúng như người ta nói tể tương môn tiền thất phẩm quan...

Môn hạ của danh sĩ cũng không tầm thường. Nhìn Thái An, tuổi chừng ba mươi, ăn nói rất có bố cục, không hổ là quản gia của Bá Giai tiên sinh.

Tuy nhiên, Đổng Phi thật sự không có hứng thú đối với đề tài của hắn.

Âm luật hay là thơ từ cũng được... Đổng mỗ xưa nay không rành.

Nói loại chuyện này, không khác đàn gảy tai trâu.

Hơn nữa, đàm luận về tiểu thư của người ta cũng thật sự không quá lễ phép. Đổng Phi lập tức chuyển đề tài:

- Thái quản gia, khi nào tiên sinh tới?

- Theo lý thì nên tới rồi mới phải... Xin giáo úy đại nhân chờ một chút, ta sẽ đi xem sao.

Thái An vội vã rời đi, trong thư phòng chỉ còn một mình Đổng Phi.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, ngừng một lát sau lại vang lên lần nữa. Đổng Phi vốn đang nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra.

Tiếng đàn đó hình như rất quen thuộc.

Tỉ mỉ phân biệt, rõ ràng là làn điệu của bài sơn ca ngày đó y và Lục Nhi hát ở mục trường.

Lần này Đổng Phi hồ đồ rồi.

Làn điệu của bài sơn ca này ít có người biết được, cũng chỉ lưu truyền ở bên trong mục trường, sao con gái của Thái Bá Giai lừng lẫy đại danh cũng biết diễn tấu?

Làn điệu vang lên một nửa, lại trở nên ai oán uyển chuyển.

Đổng Phi nhịn không được đứng lên đi ra ngoài thư phòng, muốn nhìn xem người đánh đàn tấu nhạc đó rốt cuộc là ai?

Trong đầu, mơ hồ hiện lên một bóng hình xinh đẹp.

Là nàng? Chẳng lẽ là nàng...

Sớm biết đó là giả danh, nhưng trước đó Đổng Phi thật sự không liên hệ nàng ta với con gái của Thái Ung với nhau.

Trong diễn nghĩa Bình Thư nàng chỉ xuất hiện qua một lần, cho nên ấn tượng cũng không khắc sâu.

Nhưng nếu như tỉ mỉ hồi tưởng, hai cái tên dần dần trùng hợp với nhau. Con gái của Thái Ung, lúc đó chẳng phải gả cho Hà Đông Vệ thị?

Mà nàng, khi gặp Đổng Phi đã là quả phụ của Vệ thị.

Đổng Phi đột nhiên trở nên kích động.

Nếu như thật sự là nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa...

Vừa mới đi ra ngoài thư phòng, thì Thái An đã vội vã trở về.

- Giáo úy đại nhân, thật sự là xin lỗi.

Sắc mặt Thái An có vẻ xấu xí, nhỏ nhẹ nói:

- Bên ngoài đột nhiên có một vị khách tới, lão gia đang tiếp ở trong phòng khách... Thật sự không tiện chối từ người đó. Lão gia nói, mời ngài đợi ở trong thư phòng chốc lát, lão gia sẽ đuổi đi người đó, rồi sẽ lập tức đến đây... Giáo úy đại nhân, hay là tiểu nhân làm chút đồ ăn và rượu cho ngài.

Hai gò má Đổng Phi khẽ co quắp, nhỏ nhẹ nói:

- Bỏ đi!

Sau khi y do dự, liền nói với Thái An:

- Quản gia, nếu như không mạo muội, ta muốn nghe tiểu thư đánh đàn gần hơn... À, không cần thấy tiểu thư, ta chỉ muốn từ xa nghe. Ha ha, tiếng đàn này rất hay, nếu như không tỉ mỉ thưởng thức, khó đạt được tam muội.

Thái An rất khó xử.

Tuy nhiên Đổng Phi hình như rất thân với Thái Ung, hẳn là cũng người một nhà.

Hắn suy nghĩ một chút:

- Tiểu thư đánh đàn trong chòi nghỉ mát ở hậu hoa viên, chỉ là tiểu nhân chỉ có thể dẫn đại nhân đến ngoài hoa viên nghe thôi.

- Như vậy đủ rồi!

Đổng Phi cũng không đưa ra yêu cầu quá phận, chắp tay nói:

- Xin mời quản gia dẫn đường!

*****

Đại sảnh Thái phủ, Vương Doãn trông rất nho nhã phong độ đang trò truyện với một Thái Ung đang không yên lòng.

Nói thật thì Thái Ung thật sự không muốn tiếp tục đàm luận với người đó. Đạo kinh học của Vương Doãn hoàn toàn không giống với những gì hiện nay hắn đang theo đuổi. Hơn nữa trên học thuật hai người có những điểm bất đồng cũng rất lớn, bao gồm bất đồng trên chính trị, cũng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Đạo kinh học của Vương Doãn tuân theo Trịnh Huyền một trong tam quân.

Trịnh Huyền thân là lục kinh bác sĩ, nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời này chính là thấy được các sĩ tử cầm quyền, lấy đạo trong lục kinh trị quốc.

Vương Doãn là người bám đuổi trung thành nhất của Trịnh Huyền, việc đàm luận tự nhiên không rời lục kinh đại nghĩa.

Mà Thái Ung thì sao, chính là phái bảo hoàng có chút ngoan cố. Hoàng quyền chí thượng, điều này trong mắt hắn mới xem là chính thống nhất.

Chú ý, ở chỗ này, Vương Doãn cùng Thái Ung đều là phái bảo hoàng, nhưng bất đồng ở chỗ một người là muốn lấy sĩ tử cầm quyền, một người là muốn tập trung quyền lợi vào trong tay một người. Thoạt nhìn không khác khác nhau, nhưng xung đột lợi ích tại phương diện này lại rất lớn.

Nếu là sớm hai năm, Vương Doãn giảng thuật lục kinh đại nghĩa, Thái Ung đã một câu nói mà làm hắn tức chết rồi từ lâu rồi.

Hôm nay cái gì nhìn cũng đã phai nhạt, mặc dù không quá tán thành thuyết pháp của Vương Doãn, nhưng Thái Ung vẫn mặt mang mỉm cười ứng phó.

Người này rốt cuộc có chuyện gì?

Thái Ung thật sự là nghĩ không rõ lý do, Vương Doãn đang êm đẹp lại chạy tới đây nói những điều này làm gì.

Chỉ có thể nhẫn nại lắng nghe Vương Tử Sư nói nhăng nói cuội, nhưng tâm tư hắn cũng đã không ở trong phòng.

- Bá Giai tiên sinh, hôm nay Doãn đến đây, thật là muốn tới chúc mừng.

Thái Ung ngẩn ra, trong lòng biết trò chơi đã tới. Sợ rằng những lời kế tiếp mới là mục đích chính mà hôm nay Vương Doãn đến đây.

- Nhưng không biết mừng từ đâu tới?

- Tao ngộ của lệnh ái, Doãn cũng nghe nói qua. Chiêu Cơ thuở nhỏ thông tuệ, vả lại tài học tiếp nối Thái ông, nữ tử thiên hạ không ai có thể vượt qua. Bị vận rủi này, quả thật là ông trời bất công. Doãn thường nghĩ, cảm thấy rất ủy khuất cho tao ngộ của Chiêu Cơ.

Thái Ung ngoài cười nhưng trong không cười:

- Tử Sư quá khen!

- Có điều lệnh ái đang ở cái tuổi xuân phơi phới, cứ ở trong khuê phòng thì không tránh khỏi đáng tiếc. Doãn được người ta nhờ vả, đặc biệt cầu khất với Thái ông, tính việc hôn nhân.

Thái Ung nhướng mày.

Trước đây tại thành Ngữ không phải không có người đề cập qua chuyện này, nhưng hiện giờ Thái Ung đã cẩn thận hơn rất nhiều.

Tài hoa có xuất chúng hay không, việc này đã không còn quan trọng.

Tài hoa của Vệ Trọng Đạo đó xuất chúng, nhưng là một con quỷ đoản mệnh, làm hại nữ nhi nhà mình thủ tiết không tính, còn suýt nữa bị...

Môn hộ cũng không quá yêu cầu, chỉ cần không có trở ngại là tốt rồi.

Kinh nghiệm chốn quan trường, chuyện xấu xa trong nhà mấy thế tộc đại hộ, sao Thái Ung lại không biết chứ?

Quan trọng nhất là, phải có tướng mệnh tốt, biết được săn sóc, có thể cho nữ nhi một cuộc sống tốt đẹp. Có thể làm cho nữ nhi không lo là được.

Vốn tại thành Ngữ lão đầu cũng đã nhìn trúng mấy người vừa lòng.

Nhưng ai ngờ đến sau đó...

- Ý tốt của Tử Sư, Thái mỗ tâm lĩnh. Chỉ là tiểu nữ chỉ mới mất chồng, vẫn còn chưa suy nghĩ đến việc gả cưới. Ta thấy cứ để ngày khác đi.

Vương Doãn vừa nghe liền nóng vội!

Nhận tâm ý của người ta, nếu nói không được, trả tâm ý là việc nhỏ, nhưng mặt mũi lại là một vấn đề lớn.

- Thái ông chớ vội, sao không nghe Doãn nói hết chứ? Người cầu thân này rất có thành ý, hơn nữa thời đại đều là trọng thần triều đình, quả thật là giai tế thượng đẳng đấy.

Thái Ung thầm nghĩ: thằng này sao lại không có ánh mắt như vậy, ta đã nói là không đồng ý, còn dai như đỉa đói ở chỗ này nói đâu đâu. Ngươi đừng nói là mấy đời quan lại, cho dù là mấy đời hoàng tộc ta cũng không thèm nói với ngươi.

Có điều, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ấm áp:

- Tử Sư...

- Thái ông, người này là con trai Tư không Viên Phùng, Viên Thuật.

Vương Doãn sợ Thái Ung cự tuyệt, tranh trước nói ra tên của người đó, sau đó nói:

- Công Lộ sẵn có hiền danh, vả lại gia cảnh rất tốt, cùng Chiêu Cơ có thể tính là môn đăng hộ đối. Vả lại Công Lộ rất yêu thích tài hoa của Chiêu Cơ, nếu như kết làm thân gia, vậy nếu Hà Đông Vệ thị có trở lại quấy rầy, Viên gia nguyện ý ra mặt cho Thái ông, đuổi người Vệ gia đó ra khỏi Lạc Dương. Đây quả thật là lương duyên trời ban đấy.

Viên Thuật?

Khi Thái Ung nghe được cái tên này không khỏi sửng sốt.

Nói thật thì hắn đối với Viên Thuật có ấn tượng không sâu. Thế nhưng đối với Viên Ngỗi cùng Viên Bản Sơ thì lại rất hiểu rõ.

Đều là hạng người sống hào nhoáng, đức hạnh thế nào không tiện nói, nhưng nói về tính toán người khác thì là nhất đẳng.

Hôm nay Thái Ung cũng không muốn gây thị phi, nếu như bởi vậy chuyện mà chọc giận Viên gia, cho dù có hoàng thượng làm chỗ dựa, cũng khó tránh khỏi có rất nhiều phiền phức. Mà điều hắn không muốn trêu chọc nhất chỉ sợ cũng chính là phiền phức. Thái Ung đành phải suy nghĩ kỹ.

- Tử Sư, ta nghe nói trong nhà Viên Công Lộ đã có thê thất, hiện giờ hắn muốn cưới tiểu nữ, vậy nguyên phối thê thất sẽ tính sao?

- A, điều này...

Vương Doãn lắp bắp, cũng cảm thấy rất đau đầu làm sao giải thích vấn đề này.

Thật ra, đây cũng là vấn đề mà khi Viên Công Lộ yêu cầu hắn cũng qua. Đáp án có được cũng không quá thỏa mãn.

Thái Ung khẽ biến sắc, đã hiểu.

- Người đâu, tiễn khách!

Hắn đứng bật dậy, mặt trầm như nước, lạnh lùng quát lên.

Vương Doãn vội vã nói:

- Thái ông, việc này xin suy nghĩ kỹ... Viên Công Lộ xuất thân tứ thế tam công, Viên Ngỗi môn sinh trải rộng thiên hạ. Nếu có thể cùng Thái ông kết làm thân gia, quả thật là một việc mỹ sự. Lấy danh tiếng của Thái ông, phối hợp với năng lực của thái phó, hoạn quan có thể trừ, Hán thất có thể hưng. Tuy có chút ủy khuất Chiêu Cơ, nhưng Công Lộ bảo đảm, chắc chắn đối xử tử tế...

- Vương Tử Sư, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Thái Ung nghe vậy cũng không nhịn được nữa.

Nói trắng ra, còn không phải là vì công cụ cho cái chính trị chó má? Lão tử không rảnh tham gia vào. Viên Công Lộ là cái chó gì, mặc dù lão tử không rõ, nhưng để con gái của lão tử đi làm thiếp thất thì quả thật hơi quá đáng. Chớ nói Viên Công Lộ hắn không được, coi như là hoàng thượng mở miệng, nếu như không cho Chiêu Cơ một vị trí chính cung, lão tử cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Vương Tử Sư ngươi mở miệng Viên Ngỗi thế này thế kia, ngậm miệng Viên gia tứ thế tam công. Môn sinh thiên hạ, chỉ Viên Ngỗi hắn có học sinh, ta không có sao?

Lần này Thái Ung tức giận đã làm Vương Tử Sư hoảng sợ.

- Vương Tử Sư, nếu như hiện tại ngươi đi, chúng ta còn có chút tình cảm. Nếu ngươi còn nói thêm cái gì nữa, thì đừng trách lão phu không nể mặt ngươi... Gia nhân ở đâu, đưa Vương tiên sinh đi ra ngoài.

Bốn năm gia nhân lập tức xông vào đại sảnh, nhìn Vương Tử Sư chằm chằm.

Sắc mặt Vương Doãn phải nói xấu hổ như cái đít khỉ.

*****

Dưới sự áp giải của gia nhân Thái phủ đi ra ngoài đại môn, trong lòng Vương Doãn sinh ra hận ý chưa bao giờ từng có.

Thái lão đầu ngươi cự tuyệt thì cự tuyệt, hà tất phải tuyệt tình như thế? Thể diện của ta còn đâu...

Quay đầu lại oán hận nhìn đại môn Thái phủ, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cũng tạo thành khúc mắc với Thái Ung.

******

Lại nói Đổng Phi, theo Thái An đi tới ngoài hậu hoa viên của Thái phủ, đến đây thì Thái An không đi nữa.

Trong hoa viên, chỉ nghe có tiếng đàn xa thẳm. Như khóc như kể, rất khiến người thương cảm. Từ khúc đã không còn là Cửu Cửu Diễm Dương Thiên kia nữa, lại đổi thành khúc cổ gần như thất truyền, tên là [Tương Phi]. Tương truyền, đàn cổ này vốn là do Thuấn Đế một trong Ngũ Đế sáng chế, là người đức tài cao tuyệt, được Nghiêu Đế coi trọng, cả hai nữ nhi đều gả cho Thuấn Đế.

Phu thê ba người cực kỳ ân ái.

Sau đó Thuấn Đế khi tuần sát thiên hạ, chết ở trong Thương Ngô sơn.

Hai thê tử cũng chính là nga hoàng nữ anh được hậu nhân thường nhắc tới, không ngại vạn lý tìm kiếm thi thể của Thuấn Đế. Trước mộ phần của Thuấn Đế khóc ra huyết lệ, nhiễm đỏ thúy trúc, nên có tên là trúc tương phi. Sau có người vì tưởng nhớ họ, mà sáng tác ra khúc Tương Phi. Trong khúc biểu đạt sự tưởng niệm của nga hoàng nữ anh đối với vua Thuấn. Thâm tình nồng đậm đó cũng đều ẩn chứa ở bên trong ngũ âm.

Đổng Phi nghe không hiểu sự ảo diệu của từ khúc này, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự ai oán trong lòng người tấu cầm.

Luôn mãi do dự, Đổng Phi đột nhiên cất giọng, ở ngoài hoa viên ca bài [Cửu Cửu Diễm Dương Thiên].

Tiếng đàn trong hoa viên đột nhiên ngừng lại, sau một lát, theo tiếng ca của Đổng Phi, vang lên tiếng nhạc luật tương đồng.

- Đại nhân, nơi đây là trọng địa của nội trạch, không thể đi vào.

Khi Thái An nghe được Đổng Phi cất tiếng ca, trong hoa viên vang lên nhạc luật tương đồng, trong lòng ít nhiều đã hiểu được mánh khóe trong đó.

Nhưng mắt thấy Đổng Phi bước tới hoa viên, hắn đâu thể mặc kệ được.

Vội bước lên phía trước ngăn cản, nào biết lúc này Đổng Phi cấp bách, đưa tay đẩy ngã Thái An.

- Quản gia, đắc tội rồi!

Đổng Phi vội vã xin lỗi một tiếng, rồi chạy vào trong hoa viên.

Ngày đó y để người đó đi, từ đó trong lòng hối hận rất lâu. Hôm nay tương phùng ở chỗ này, đây là duyên phận ông trời đã định.

Nếu buông tha nữa, đó mới là hành sự nghịch thiên.

Trong hoa viên trồng rất nhiều hoa cỏ. Nhưng nếu như nhìn kỹ, là có thể phát hiện hoa trong viện phần lớn là một giống. Đổng Phi không nhận ra lai lịch của số hoa này, chỉ là cảm thấy có một loại cảm giác trang nhã mà quạnh quẽ bao trùm. Mặc dù đẹp, nhưng hơi lạnh.

Có lẽ là một loài hoa nào đó đã tuyệt chủng tại hậu thế.

Đổng Phi không có ý quan sát, ngẩng đầu nhìn lại.

Trong biển hoa, có một tòa lương đình bát giác, kiểu dáng nhỏ gọn mà tinh tế.

Trong đình có một người đang ngồi, toàn thân bạch y, khoác áo khoác da cáo màu đỏ thẫm, đỏ trắnng xem kẽ, rất là bắt mắt.

Mái tóc đen như thác nước, dài đến tận hông.

Dưới mái tóc đen, mơ hồ có thể thấy được đường cong dịu dàng, bờ gáy trắng mịn, rất gợi cảm.

Người đó đưa lưng về phía Đổng Phi, nhưng tấm lưng ong đó lại rất quen thuộc. Đổng Phi bước nhanh tới hai bước, nhưng bỗng ngừng lại.

Tiếng đàn ngừng lại, nữ nhân trong đình khẽ than một tiếng.

- Tỷ tỷ, mấy ngày nay có khỏe không?

- Phi công tử vẫn tới Lạc Dương!

Nàng đứng lên, chậm rãi xoay người lại. Trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đó có vẻ tiều tụy. Trong ánh mắt sáng long lanh không giấu nổi vui mừng. Nhìn kỹ, sẽ phát hiện váy của nàng hơi rộng, vòng eo thon nhỏ dịu dàng trong trí nhớ đó hôm nay đã có vẻ mập lên. Đầu Đổng Phi ông một tiếng, trong sát na, đã trở nên trống rỗng.

Nàng kia, rõ ràng là Vương Cơ!

Tuy nhiên hiện tại Đổng Phi cũng đoán được thân phận chân chính của nàng.

Trong Thái phủ không có nữ tử, có thể ở chỗ này tấu nhạc, ngoại trừ Thái Diễm, nữ nhi của Thái Ung, còn ai có thể chứ?

Thái Diễm đi lại hình như có chút gian nan, nàng đang đi xuống chòi nghỉ mát.

Lúc này Đổng Phi cũng tỉnh táo lại. Y bước nhanh tới, một tay ôm lấy nàng vào lòng.

Chỉ sau khi mất đi mới biết quý trọng!

Tại giờ khắc này Đổng Phi cũng không muốn để cho mỹ nhân trong lòng chạy trốn nữa. Y từng nuốt lời một lần, tuyệt đối sẽ không buông tha.

Thái An ở ngoài hoa viên, thấy một màn này cũng chỉ có thể cười khổ.

Cái ngã ngày hôm nay, chỉ sợ cũng là ngã không rồi...

Trong hoa viên rất an tĩnh. Tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của đôi bên.

Đổng Phi ôm lấy Thái Diễm, thầm nghĩ: chính là cảm giác này!

Đêm hôm đó, tuy nói ký ức cũng không phải quá sâu sắc, nhưng thân thể đã sản sinh ra ký ức, chắc chắn nhớ kỹ sự nồng ấm trên thân thể của Thái Diễm.

Trống ngực của Đổng Phi nhảy loạn, lại không biết nên nói cái gì, chỉ lẳng lặng ôm nàng.

Mà Thái Diễm, ban đầu còn khẽ giãy dụa, lập tức dựa vào lòng Đổng Phi. Cảm thụ sự ôn tồn tuyệt vời tại giờ khắc này.

Từ Lâm Thao trở về, nàng luôn mơ tới khuôn mặt xấu xí đó.

Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, nhưng lại có một niềm ngọt ngào. Tình cảm của Thái Diễm đối với Đổng Phi vừa mới bắt đầu là hiếu kỳ nhiều hơn ái mộ. Nhưng không nghĩ tới, theo lý giải về Đổng Phi ngày càng sâu sắc hơn, nàng dần dần đã hiểu, dưới gương mặt xấu xí mà thô lỗ đó có một tấm lòng rất thâm trầm ôn nhu. Cử động quái dị thường xuyên của Đổng Phi cộng thêm những tài hoa kỳ lạ đó đã hấp dẫn Thái Diễm.

Mà đêm hôm đó, mặc dù Thái Diễm đã mất đi thuần khiết, nhưng trong lòng không có một chút oán hận.

Chỉ là không muốn đi ảnh hưởng đến tình cảm giữa Đổng Phi và Lục Nhi, Thái Diễm đã lựa chọn rút lui.

Vốn tưởng rằng sau khi chia tay, sẽ dần dần phai mờ đi đoạn ký ức này, nhưng ai có thể ngờ... Đáng sợ nhất chính là, sửu quỷ này lại cũng theo tới Lạc Dương. Mặc dù không phải đến vì nàng, nhưng vừa vặn lại ứng với câu châm ngôn kia: đây là nhân duyên trời ban.

Tình ý nồng đậm, đang tràn ngập trong lòng hai người.

- Hai người các ngươi, việc tốt hai người khác ngươi làm đấy hả?

Một tiếng rống giận dữ truyền đến, làm Đổng Phi và Thái Diễm giật mình tỉnh giấc.

Quay đầu nhìn, thì thấy Thái Ung đứng ở cửa hoa viên, sắc mặt xanh đen, cả người cũng run lên, chỉ vào hai người mà nói không nên lời.

Thái Diễm má phẩn đỏ bừng, nhưng chợt trở nên trắng bệch.

Nàng giành trước ngăn ở trước người Đổng Phi:

- Phụ thân, nghe nữ nhi giải thích đi!

- Giải thích, ngươi là thứ nha đầu không biết nhục, còn muốn giải thích cái gì, câm miệng cho ta.

Đổng Phi kéo Thái Diễm ra phía sau:

- Bá Giai tiên sinh, việc này nghìn sai vạn sai đều là một mình Đổng Phi ta sai, không có quan hệ với tỷ tỷ. Nếu như ngài muốn trách phạt, thì trách phạt một mình ta đi. Ta, ta, ta rất muốn ở cùng với tỷ tỷ.

- Câm miệng, câm miệng... Thái Bá Giai ta đúng là mù mắt, không ngờ, không ngờ dẫn sói vào nhà... Thái An, Thái An!

Lúc này, Thái An từ lâu đã không biết chạy đi đâu.

*****

Thái Ung tức giận đến nổi trận lôi đình.

Khi thấy Đổng Phi và Thái Diễm ôm lấy nhau, nghi vấn cả tháng qua cũng thoáng cái rõ ràng. Lão nhân có vẻ thẹn quá thành giận, keng một tiếng rút bảo kiếm ra, hét lên rồi xông qua:

- Ta muốn giết tên súc sinh nhà ngươi.

- Phụ thân... Không liên quan đến hắn!

Thái Diễm sợ đến tái mặt, từ phía sau Đổng Phi chạy đến ôm lấy cổ Thái Ung.

- Đệ đệ, còn không mau đi!

Nào biết lúc này Đổng Phi trở nên cố chấp, đứng yên không nhúc nhích, lớn tiếng nói:

- Ta không đi, đây vốn là việc của hai chúng ta. Sao ta có thể bỏ mặt tỷ ở chỗ này. Nếu như tiên sinh trách phạt, thì cứ trách phạt một mình ta đi.

- Đệ đệ, nghe ta nói, hiện tại phụ thân đang nổi nóng, nếu như ngươi không đi, chỉ sợ ông ấy khó tan nộ khí.

- Nhưng mà, nhưng mà...

Nhìn hai tròng mắt Thái Ung đỏ bừng, gầm rút lên giống như phát điên, đâu còn chút phong thái nào của danh sĩ nhã nhặn.

Đổng Phi sợ run cả người, khi đã cố chấp thì chín con trâu cũng không kéo đi được.

Y bước nhanh tới hai bước, quỳ gối trước mặt Thái Ung:

- Xin tiên sinh trách phạt... Nhưng, ta muốn cưới tỷ tỷ về nhà, xin tiên sinh đáp ứng.

Thái Diễm cũng đã hiểu, lúc này Đổng Phi tuyệt đối sẽ không trốn.

Mặc dù rất sợ, nhưng nàng cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Thái Ung giơ bảo kiếm lên, người không ngừng run rẩy. Hắn sẽ chém thật sao? Hiển nhiên đó là việc không quá hiện thực. Hắn làm như vậy, kỳ thật hơn phân nửa là vì ra vẻ.

Đổng Phi, tiểu tử này mặc dù xấu xí, nhưng lại là một người có trách nhiệm. Chí ít vừa rồi y không bỏ lại nữ nhi trốn đi một mình, mà là ở lại. Điều này cũng nói rõ, tiểu tử này thật sự thích nữ nhi.

Gia thế mặc dù hơi kém, nhưng cũng tính khiến người thỏa mãn.

Tài văn chương thì quả thật không nghe nói qua, nhưng danh tiếng vũ dũng thì người trong thiên hạ đều biết.

Nữ nhi gả cho sửu tiểu tử này cũng không tính là ủy khuất. Hơn nữa Đổng Phi không có chính thê, nói đến coi như là thuần khiết.

Chỉ là, chỉ là tiểu tử này hơi quá đáng!

Trong lòng mặc dù tức giận, nhưng hắn dần dần bình tĩnh trở lại.

Ném bảo kiếm trong tay vào bụi hoa, Thái Ung sầm mặt phẩy tay áo bỏ đi.

Sau một lúc lâu, Thái An mới hớt hải chạy tới, mặt nở nụ cười:

- Tiểu thư, giáo úy đại nhân, lão gia cho mời, bảo hai người vào thư phòng gặp ông ấy.

Nhìn nhau, Đổng Phi thấp thỏm trong lòng.

Nâng Thái Diễm dậy, hai người theo Thái An đi đến thư phòng.

Dọc theo đường đi, hai người ai cũng không có mở miệng, nhưng tâm tình thì rất không bình tĩnh. Đến khi đến cửa cửa thư phòng, Thái An mới ngừng bước:

- Tiểu thư, đại nhân, mời...

Hít sâu một hơi, Đổng Phi cầm lấy tay Thái Diễm rồi đi vào phòng.

Thấy Thái Ung đưa lưng về phía cửa, đang nhìn vào bức tranh chữ trên tường đến xuất thần. Hai người đi vào gian phòng hắn cũng không quay đầu lại.

- Tiên sinh (phụ thân)...

Đổng Phi và Thái Diễm đồng thời lên tiếng, nắm chặt tay nhau, khẽ run lên.

- Có mấy chuyện, ngươi cần đáp ứng lão phu!

- Mời tiên sinh chỉ bảo!

- Đầu tiên, phải lập tức thành thân với tiểu nữ!

- Lập tức?

Đổng Phi giật mình không nhỏ, nghi hoặc nhìn Thái Ung, không rõ sao lão nhân này đột nhiên thay đổi chủ ý.

Thái Ung xoay người, mặt mày dữ tợn quát lên:

- Nói nhảm, không lập tức, lẽ nào ngươi còn muốn cho nữ nhi của ta ôm cái bụng to tướng cùng ngươi thành thân hay sao? Tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi, tiền trảm hậu tấu, lẽ nào bây giờ còn muốn chối hay sao?

- Bụng to?

Đổng Phi nhất thời chưa phản ứng kịp, nghi hoặc nhìn Thái Ung:

- Bụng to gì?

Cũng khó trách, Đổng Phi còn chưa quá lý giải về phụ nữ. Kiếp trước ít tiếp xúc với người ta, kiếp này lại...

Thái Ung tức giận đến run lên:

- Ngươi nói đi?

Đổng Phi ngạc nhiên quay đầu nhìn Thái Diễm, chỉ thấy Thái Diễm má phấn đỏ bừng, cúi đầu, cả cái cổ trắng tinh cũng đỏ lên.

Thuận thế nhìn xuống, cái thắt lưng phì ra...

Đổng Phi hét a lên:

- Tỷ tỷ, có phải là sự thật?

Thái Diễm ưm một tiếng, xem như là trả lời.

Nhưng trong đầu Đổng Phi thì trở nên trống rỗng.

Nghe qua thì có hơi buồn cười, nhưng, nhưng, ta sắp làm ba rồi sao? Đổng Phi quả thật chưa chuẩn bị tốt tư tưởng này.

Phải biết rằng, bây giờ y vẫn còn chưa đủ 16 tuổi!

Thái Ung sầm mặt:

- Chuyện thứ nhất là phải lập tức thành thân... Thời gian thì ta sẽ chọn, bên phụ thân ngươi ta cũng sẽ phái người thông báo. Nói chung, chuyện này phải nhanh. Ta cũng không muốn ngày sau trở thành chuyện cười trong miệng những người Lạc Dương.

Hít thở sâu liền mấy hơi, cuối cùng Đổng Phi cũng bình tĩnh trở lại.

- Vãn bối hoàn toàn nghe tiên sinh làm chủ.

- Thứ hai, sau này ngươi phải đối xử tốt với nữ nhi của ta. Hài tử này tuy có tài hoa, nhưng mệnh khổ...

- Phi tuyệt đối sẽ không để cho tỷ tỷ chịu chút ủy khuất nào.

- Thứ ba, ta chỉ có một đứa con gái, tương lai nếu các ngươi có con, phải mang họ Thái của ta, xem như là truyền lại hương hỏa cho Thái gia ta.

- Phụ thân hơi quá đáng rồi!

Thái Diễm hơi giận, lên tiếng trách cứ.

Cũng khó trách, việc hương hỏa này xưa nay là rất quan trọng. Lúc trước khi Thái Diễm gả cho Vệ Trọng Đạo, Thái Ung không có thể đề xuất là bởi vì thứ nhất hắn đang không may, thứ hai Vệ gia thế lớn. Nhưng hiện tại lại khác, vì vậy cũng rất trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Đổng Phi cũng không quá lưu ý.

Họ gì cũng không quan trọng, không quản họ Thái hay là Đổng, đó đều không phải con của mình?

- Tỷ tỷ đừng nói, chuyện này ta đồng ý... Tiên sinh ở nhà một mình, tổng khó tránh khỏi cô đơn, có một đứa con bên cạnh cũng là một niềm vui. Nhưng mà tiên sinh, ta thấy ngài không bằng dọn đến trong đại trạch môn của ta ở đi, mọi người cũng tiện chăm sóc cho nhau.

Thái Ung cười lạnh:

- Mỗi ngày nghe Cự Ma Sĩ của ngươi la hét sao? Bỏ đi, ta cứ ở chỗ này một mình thanh tịnh vẫn tốt hơn.

- Xin hỏi tiên sinh còn có phân phó gì nữa không?

- Hiện tại không muốn nghĩ nữa, đợi nghĩ được rồi... Nhưng tiểu tử ngươi, từ hôm nay trở đi, không cho gặp nữ nhi của ta nữa.

- Hả...

- Khi đại hôn, ta chọn thời gian rồi tự nhiên sẽ nói cho ngươi. Nhưng trước đó, ngươi tuyệt đối không thể đến làm phiền Chiêu Cơ.

- Việc này, ta đồng ý.

Thái Ung xụ mặt:

- Được rồi, ngươi trở về đi. Ta còn một số chuyện muốn nói cho Chiêu Cơ... Được rồi, tìm người tới cầu thân. Đây chính là chuyện lớn, đừng có mà quên. Còn nữa, gần đây ngươi thành thật một chút, đừng có mà ra bên ngoài gây chuyện nữa.

- Vậy, ta cáo từ trước.

Đổng Phi lưu luyến nhìn Thái Diễm, rồi theo Thái An rời khỏi.

- Phụ thân làm cái gì vậy? Sao phải làm khó hắn?

- Nha đầu này...

Sắc mặt Thái Ung hòa hoãn hơn rất nhiều:

- Ta không phải vì tốt cho ngươi sao? Nói đến thì Đổng gia hắn coi như là gia thế thuần khiết, cũng xứng với ngươi. Nhưng tiểu tử này ngươi cũng thấy đấy, rất bướng bỉnh, khi điên lên rồi thì cái gì cũng không để ý... Ta không dằn mặt hắn, tương lai vạn nhất ngươi bị khi dễ thì làm thế nào?

- Nhưng mà...

- Ngươi đừng thế nhưng gì nữa, chuyện này ta làm chủ. Cứ quyết định như thế đi. Mấy ngày này yên ổn ở nhà cho ta, không có việc gì đừng chạy loạn. Ngày hôm nay người của Viên gia qua đây cũng cầu hôn với ta, bị ta đuổi đi rồi. Nhưng ta lo lắng, họ chưa từ bỏ ý định đâu.

- Nữ nhi biết rồi!

- Còn nữa, bản tập văn Sắc Lặc xuyên ngươi biên tập lúc trước... Sắc Lặc xuyên công tử, chẳng lẽ chính là sửu tiểu tử kia sao?

Thái Diễm xấu hổ gật đầu:

- Đúng vậy.

- Hừ, ta thật không nghĩ tới tiểu tử này còn có bản lĩnh như vậy? Mỹ nhân cuốn rèm che, lặng ngồi chau mày lại... Không tệ, không tệ!

- Đâu chỉ vậy, bản lĩnh của hắn không chỉ vậy đâu!

- Hắn, hắn, hắn là ai... Nha đầu quả nhiên không biết xấu hổ, còn chưa có gả cho người ta, đã nói tốt cho hắn rồi!

- Phụ thân...

Thái Diễm khẽ hờn dỗi, sau đó nói với Thái An vừa mời tiễn Đổng Phi rồi trở lại:

- An thúc, phiền thúc cầm tập văn Sắc Lặc xuyên trong phòng ta tới đây.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<