Vay nóng Tima

Truyện:Ác Hán - Hồi 124

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 124: Đổng Phi tiến Lạc Dương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Đến tối tuyết ngừng rơi, gió lại thổi lớn hơn.

Mùa đông ở phương bắc gió lạnh như đao, thổi vào rát cả mặt.

Cơn đau từ miệng vết thương truyền đến làm cho nửa bên mặt của Lưu Bị liên tục co quắp, bởi vì chảy không ít máu càng khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy. Máu đã ngừng chảy, nhưng tim Lưu Bị đang nhỏ máu. Quay về hai bàn tay trắng, thậm chí còn cực khổ hơn so với lúc bị Lư Thực đuổi tới huyện An Hỉ, tâm tình đó giống như con dao khứa vào lòng hắn, đau đến khắc cốt minh tâm.

Ngồi ở trong rừng cây, Giản Ung đốt lên một đống lửa.

Khoảng chừng mười mấy quận binh tụ lại xung quanh, người nào cũng cuộng mình, co ro trong gió lạnh.

Giản Ung bưng một chén canh thịt đi tới bên cạnh Lưu Bị. Canh thịt chỉ dùng gà mái cướp được từ gia đình nông dân hầm thành, tỏa ra hương vị đậm đà. Lưu Bị gần như một ngày chưa ăn gì, ngửi thấy mùi này lập tức cảm thấy bụng đói kêu ùng ục.

- Chủ công, ăn chút gì đi.

Mặc dù rất đói, nhưng Lưu Bị vẫn ra vẻ tươi cười:

- Hiến Hòa, để các huynh đệ ăn trước đi, ta không đói.

Cả đám sĩ tốt nghe nói như thế cảm động vô cùng, đều quỳ gối bên người Lưu Bị, lớn tiếng khuyên bảo.

Lưu Bị thở dài:

- Bị vô năng, liên lụy mọi người chịu khổ trong mùa đông khắc nghiệt này, thực không thể tha thứ. Hiến Hòa, trên người ngươi có đem theo tiền không? Nếu ai muốn đi, Bị tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Ở đây còn có chút tiền, có thể cung cấp cho mọi người hồi hương.

Bởi chuyện xảy ra đột nhiên, ai cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Trong túi của Giản Ung cũng chỉ có chưa đến 1000 đồng tiền lớn. Lưu Bị cầm tiền, vẻ mặt rất xấu hổ.

Mười mấy sĩ tốt này phần lớn là người Trác Quận, đồng hương với Lưu Bị.

Một đường chém giết bồi dưỡng ra tình cảm, mà Lưu Bị lại có hành động như vậy, làm cho một đám nông dân vốn tâm tư đơn thuần làm sao không cảm động. Họ quỳ gối xung quanh Lưu Bị, cùng kêu lên:

- Chủ công, chúng tôi không đi. Chúng tôi nguyện đi theo chủ công, thề sống chết thuần phục.

Trong mắt chảy ra hai hàng lệ đục, túi tiền cũng rơi xuống đất.

Lưu Bị lần lượt nâng các binh sĩ dậy, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, ngoài bìa rừng truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó nghe được Quan Vũ hô to:

- Trong rừng có phải là đại ca?

- Là Vân Trường sao?

Lưu Bị ấm lòng, lảo đảo đi ra ngoài rừng.

Giản Ung vội vàng chạy theo nâng. Tám chín mươi người từ ngoài rừng xông vào, dẫn đầu chính là hai huynh đệ của Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi.

Trương Phi ngã nhào xuống ngựa, đầu cúi sát đất trước mặt Lưu Bị.

Hán tử lớn như thế mà lại khóc òa lên:

- Đều là Dực Đức không tốt, đã liên lụy đến ca ca, xin ca ca trách phạt.

Thấy Trương Phi, trong lòng Lưu Bị bốc lên lửa giận.

Nếu không phải tên này, hiện tại lão tử đang ôm lão bà sưởi ấm trong huyện nha, sao lại lưu lạc đến nông nỗi này?

Cũng không biết khí lực lấy từ đâu, Lưu Bị rút ra bảo kiếm dưới sườn Giản Ung, đẩy Giản Ung ra rồi tiến lên hai bước giơ cao bảo kiếm.

- Đại ca, thủ hạ lưu tình!

Quan Vũ la hoảng lên, tiến lên quỳ gối bên người Trương Phi.

Bảo kiếm ngưng ở không trung, tay Lưu Bị khẽ run rẩy, hai gò má cũng không biết là bởi vì đau đớn hay là tức giận mà co quắp.

Đột nhiên, bảo kiếm rơi xuống đất.

Lưu Bị nâng Trương Phi dậy, ôm cổ hắn mà khóc:

- Dực Đức không việc gì, cuối cùng ta ta cũng an tâm rồi. Chuyện qua thì cho nó qua đi, huynh đệ chúng ta còn nói liên lụy gì chứ. Trải qua chuyện này, ca ca chỉ hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ bài học hôm nay, nghìn vạn lần đừng say rượu hỏng việc nữa, mọi việc suy nghĩ kĩ mới làm. Thì ta cũng không uổng chịu khó khăn này.

Trương Phi giống như một đứa trẻ bị oan ức, khóc òa lên:

- Dực Đức nhớ kỹ lời dạy hôm nay của ca ca.

- Được rồi, đứng lên hết đi...

Lưu Bị cố nặn ra nụ cười, nhưng từ lỗ tai truyền đến đau đớn khiến hắn nhịn không được nhe răng nhếch miệng. Hắn một tay kéo Quan Vũ, một tay cầm tay Trương Phi:

- Đều là hảo nam nhi đường đường trên bảy xích, đừng có như tiểu nhi nữ thế này. Chỉ cần chúng ta còn sống, sẽ có hi vọng đòi lại khoản nợ hôm nay.

Quan Vũ hơi do dự:

- Nhưng mẫu thân và tẩu tẩu...

Lưu Bị nghe được lời này, không khỏi lần thứ hai lã chã rơi lệ. Quan Vũ biết mình nói sai rồi, không dám lên tiếng nữa.

Giản Ung đi tới khuyên bảo một lúc, sau đó mọi người quây quần ngồi xuống quanh đống lửa.

- Ca ca không sao chứ!

Trương Phi nhìn vết máu chảy ra từ vết thương trên mặt Lưu Bị, lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Lưu Bị gượng cười:

- Mang binh chiến tranh, nào có người không bị thương? Đúng rồi Vân Trường, sao mọi người trốn ra được?

Quan Vũ nói:

- Đám người đó chỉ đuổi ca ca, cũng không quá áp bách chúng đệ. Đệ và tam đệ thừa dịp hỗn loạn đánh ra ngoài, thu nạp một số nhân mã, sau đó khắp nơi tìm kiếm ca ca... Đúng rồi, lai lịch của đám người đó đệ đã hỏi thăm rồi. Người dẫn đầu làm ca ca bị thương tên là Đổng Phi, là con trai của tân nhiệm thứ sử Lương Châu Đổng Trác, quan bái Binh tào duyện phủ đại tướng quân.

Lưu Bị nghe vậy không khỏi hít một hơi lạnh:

- Đó có phải là hổ lang chi tướng mà Thái Bá Giai đã nói?

Quan Vũ hừ một tiếng, tỏ vẻ xem thường. Rất hiển nhiên, hắn cũng không chịu phục lắm với thanh danh hổ lang chi tướng của Đổng Phi.

Ngược lại Trương Phi lại tỏ ra kinh ngạc:

- Thì ra là hổ lang chi tướng Thái Bá Giai đã nói, quả nhiên lợi hại.

Giản Ung buồn rầu ra mặt, nhỏ nhẹ nói:

- Chủ công, nếu nói như vậy, chúng ta muốn lấy lại công đạo, chỉ sợ khó khăn rồi.

Công đạo?

Lưu Bị không khỏi chán nản trong lòng.

Đầu năm nay, có công đạo đáng nói sao? Lại nói chuyện này, vốn là bên mình sai, mặc kệ nói như thế nào, đều không có đạo lý trong tay được.

Tuy nhiên Lưu Bị vẫn từ tốn khuyên bảo Trương Phi hai câu, khiến hắn rất cảm động.

- Còn nghe được cái gì nữa không?

- Đệ phái người đến huyện An Hỉ một chuyến, có người nói buổi chiều Đổng Phi kia đã rời khỏi. Nhưng gia quyến của ca ca cũng bị y mang đi, về phần xử lý thế nào thì không rõ lắm. Mặt khác, nghe đồn huyện An Hỉ đã thông báo với thứ sử đại nhân. Nói ca ca là ý đồ khởi binh tạo phản, tập kích quan viên triều đình... Nếu như tội danh này chứng thực, thiên hạ to lớn, nhưng không có chỗ cho chúng ta dung thân rồi.

Vết thương bên tai Lưu Bị lại trở nên đau đớn, nửa bên mặt liên tục co quắp.

- Nếu là như thế, chậm nhất ba ngày sau, Hải bộ văn thư sẽ được phát ra. Đến lúc đó, chúng ta nửa bước khó đi.

*Hải bộ văn thư: Công văn quan phủ thời đại phong kiến Trung Quốc thông lệnh nha môn các nơi bắt đào phạm, giống lệnh truy nã hiện tại, tên gọi tắt "Hải bộ".

- Vậy làm thế nào đây?

Lưu Bị suy nghĩ một chút

- Ta nghe nói sư huynh Công Tôn Toản năm đó cùng ta học tập tại môn hạ của Lư sư, hiện nay tại Liêu Tây kiếm ăn không tệ. Không bằng chúng ta tạm thời đi dựa vào hắn? Nơi đó cách Lạc Dương xa xôi, lại là nơi cằn cỗi man hoang, thường xuyên có người Ô Hoàn làm loạn. Công Tôn Toản bản tính rất nghĩa khí, nhất định sẽ thu nhận chúng ta, sau đó chúng ta sẽ làm dự định khác.

*****

Giản Ung và Quan Vũ gật đầu:

- Kế sách hiện nay cũng chỉ có như vậy thôi!

- Lẽ nào tha cho sửu quỷ kia hay sao? Còn có mẫu thân và tẩu tẩu của đại ca, lẽ nào cũng mặc kệ sao?

Lưu Bị liền giận tái mặt:

- Dực Đức Đức đừng vội hồ đồ. Đổng Phi bắt mẫu thân ta, bắt thê thất của ta, chắc hẳn cũng là vì biểu hiện công lao với triều đình. Có Lư sư ở đấy, mẫu thân và Ngọc Nương sẽ không có trở ngại. Nếu như Đổng Phi kia hiểu được chút quy củ, nhất định sẽ không làm quá phận. Hiện tại chúng ta không binh không tương, càng không có chỗ dung thân, nói gì đến bỏ qua cho người ta hay không? Đổng Phi đó có thể bỏ qua cho chúng ta là tốt rồi. Hiện tại nói những lời khó nghe này thì có vẻ ấu trĩ... Năm đó Hàn Tín còn có thể có thể chịu nhục chui qua háng, Lưu Tuyền ta hôm nay vì sao lại không thể nhẫn nhịn? Dực Đức, chỉ cần chúng ta sống, thì sẽ có thời cơ báo thù thôi.

Hiện tại Trương Phi rất sợ chọc giận Lưu Bị. Đặc biệt là những Lưu Bị nói xong những lời này, vết thương trễn lỗ tai lại phát đau, khiến cho hai gò má lại co quắp kịch liệt.

Trương Phi vội vàng nói:

- Đại ca đừng nóng giận, Dực Đức nghe lời đại ca là được!

- Được rồi, nghỉ ngơi một canh giờ rồi chúng ta sẽ lên đường. Sớm một ngày đến Liêu Tây, chúng ta sẽ có thể an ổn sớm một ngày.

Quan Vũ còn đưa ra một số lương thực và bắt đầu nấu nướng tại chỗ.

Lưu Bị ngồi dựa vào một cây đại thụ, trong lòng không khỏi nghi hoặc: hổ lang chi tướng kia chưa gặp mặt với ta lần nào, nhưng vì sao... Nhìn bộ dạng của hắn, giống như là có thâm cừu đại hận gì với ta vậy. Việc này nói đến từ đâu?

******

Lưu Bị đang nghi hoặc, Đổng Phi cũng đang nghi hoặc.

Đoàn xe đã đi qua Chương Hà, y vẫn chưa nghĩ ra một vấn đề.

Sao Hàn Đương lại làm một môn bá ở huyện An Hỉ nho nhỏ kia chứ? Đó chính là một trong tứ đại gia tướng, mãnh hổ Giang Đông ở trong Bình Thư diễn nghĩa mà.

Có lẽ là vì đi tới thời đại này đã lâu, ấn tượng trong Bình Thư diễn nghĩa dần dần không rõ đi rất nhiều.

Đổng Phi chỉ nhớ rõ, sau đó Hàn Đương là theo Tôn Kiên, sau đó có phụ trợ Tôn Sách, Tôn Quyền, là nguyên lão công thần của Giang Đông.

Về phần lúc nào Hàn Đương theo Tôn Kiên, hình như không nhớ gì cả.

Nhớ mang máng, Hàn Đương kia lần đầu tiên lên sân khấu là lúc mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác. Nhưng kỳ quái là, Hàn Đương là người Liêu Tây, nguyên quán của Tôn Kiên hình như là ở quận Ngô, tại sao hai người này lại đi chung với nhau.

Vấn đề này, quả thật nghĩ nát óc cũng không ra.

Tuy nhiên tam quốc cũng là một thời đại dung hợp. Giao lưu giữa nam bắc, hộ tống chiến tranh cũng không thiếu.

Chắc là Tôn Kiên kia kết bạn với Hàn Đương lúc tại phương bắc thôi. Nhưng hiện tại hai người này đã không thể gặp nhau nữa rồi.

Đổng Phi không có thiện cảm nhiều lắm với các tướng lĩnh của nước Ngô trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Ngoại trừ Chu Du với khúc hữu ngộ, Chu lang cố*, cũng chỉ có Cam Ninh, thái sử từ ấn tượng có tốt hơn. Những người khác, phần lớn các tướng của Giang Đông cho y cảm giác đó là cuồng vọng tự đại, tính tình lại vô lại. Nói dễ nghe, chính là huyết tính.

*Khúc nhạc có chỗ sai, Chu Du ngoảnh đầu lại nhìn.

- Chết hay lắm!

Đang đi thì Đổng Phi đột nhiên vỗ đùi hét to:

- Chết thật là hay!

Làm Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương đi ở phía sau giật mình, thật sự không rõ người này thần kinh cái gì, không việc gì tự nhiên la lên.

- Tướng công, cái gì chết hay?

- A, cái này... Ta là nói cái bọn cướp ngựa của chúng ta, hận không thể giết chết mới giải mối hận trong lòng ta.

Đổng Phi cười hì hì, hai ba câu liền giấu nhẹm đi chuyện này.

Diễn viên của tam phân thiên hạ, hôm nay ngoại trừ người của Giang Đông Tôn gia chưa thấy mặt, người khác đều đã từng tiếp xúc rồi.

Tào Tháo, vẫn chưa hiện ra tài năng thật sự của hắn.

Lưu Bị, hôm nay lại giống như chó nhà có tang...

Về phần lão Tôn gia còn chưa gặp mặt. Trước hết cắt đứt một cánh tay đắc lực của hắn, Đổng Phi hạ quyết tâm, nếu như gặp được Tôn Kiên, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.

Tâm tình theo đó cũng thả lòng hơn nhiều, Đổng Phi và Lục Nhi, Nhậm Hồng Xương bắt đầu nói chuyện phiếm.

Nhậm Hồng Xương vẫn mang theo mặt nạ đồng thau, làm hại Đổng Phi rất ngứa ngáy, rất muốn biết bộ dạng của nàng thế nào.

- Hồng Xương, cả ngày cô đem cái mặt nạ đó không cảm thấy khó chịu sao?

Nhậm Hồng Xương trả lời:

- Không đâu, cái này là lúc trước Bồ sư phó đặc biệt chế tạo cho ta. Nó tốt hơn trước đây nhiều.

- Nhưng cho dù như thế, mỗi ngày cô mang theo nó, ngủ cũng không tháo xuống sao?

Nhậm Hồng Xương không trả lời, chỉ là trong ánh mắt có ý oán trách, có điều cũng không biểu hiện ra tức giận nhiều lắm.

Cùng Đổng Phi tiếp xúc thời gian dài, nàng coi như là lý giải chủ công này không ít. Người này có đôi khi tính toán tỉ mỉ. Có đôi khi lại tùy tiện, nói không rõ người nào mới là y chân chính.

Nhưng, y không có ý nghĩ xấu, rất quan tâm đến người bên cạnh.

Lúc trước khi Lục Nhi tỷ tỷ gả cho công tử, nàng còn tỏ vẻ bất bình thay cho Lục Nhi tỷ tỷ. Nhưng hiện tại Lục Nhi tỷ tỷ sống rất hạnh phúc. Từ trên mặt luôn tràn đầy nụ cười đó là có thể nhìn ra.

Có đôi khi Nhậm Hồng Xương nghĩ: Thật ra có một tướng công như vậy cũng không tệ. Mặc dù tướng mạo dọa người, nhưng có rất nhiều nam nhân tuy đẹp nhưng đều không có tấm lòng tốt. Hơn nữa nhìn y đối với Lục Nhi tỷ tỷ... Thực sự rất ước ao.

Trong mắt nàng, Đổng Phi ngoại trừ xấu một tí, phương diện khác đều rất đạt.

Cô nương đẹp của Hổ Nữ doanh không ít, nhưng dọc theo đường đi lại không thấy y trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngoại trừ Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương, thậm chí chưa hề đơn độc tiếp xúc với một nữ hài tử nào. Hơn nữa bình thường cũng cực kỳ chiếu cố Hổ Nữ doanh.

Vì vậy, nghe được những lời của Đổng Phi, Nhậm Hồng Xương cũng không có phản ứng quá lớn.

Nhưng Đổng Lục lại khẽ đấm Đổng Phi một cái, sau đó đè thấp giọng nói mấy câu.

Nhậm Hồng Xương cũng không nghe rõ, chỉ thấy Đổng Phi có vẻ bừng tỉnh a một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhậm Hồng Xương.

- Thì ra là như vậy... Thế thì khi trở về ta nhất định phải tìm cho Hồng Xương mới được.

Nói xong dục ngựa chạy đi, sóng vai với hai người Điển Vi và Sa Ma Kha.

Nhậm Hồng Xương rất khó hiểu phản ứng này của Đổng Phi. Thấy y đi xa rồi, nàng mới nhịn không được nhẹ giọng hỏi:

- Vừa rồi tỷ tỷ nói gì với chủ công đấy? Sao lại phản ứng vậy? Muốn tìm cho muội là sao? Tìm cái gì?

Tiếng cười trong trẻo vang lên dưới mặt nạ của Đổng Lục.

*****

- Ta chỉ nói với tướng công, khi Hồng Xương mang theo cái mặt nạ này đã từng hạ thề độc, nói là phải tìm được một nam nhân thuận mắt mới có thể tháo xuống... Hì hì, cho nên chủ công muội đã nói, phải giúp muội tìm một chút mới được.

- A...

Nhậm Hồng Xương cảm giác mặt cũng đang nóng lên, may là có mặt nạ che, người ngoài nhìn không ra.

Nàng nổi giận:

- Sao tỷ tỷ có thể nói bậy được!

- Ta đâu có nói bậy, rõ ràng trước kia muội nói với ta, ta cũng chỉ lặp lại thôi.

- Muội nói khi nào?

- Muội quên rồi à? Trước khi ta gả cho tướng công, có một đêm không phải muội ở với ta? Ta hỏi muội, muội muội có dung mạo đẹp như vậy, không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu nam nhân, tương lai nhất định phải tìm tướng công tốt mới được. Muội trả lời là, không gặp được người hài lòng, sẽ không tháo mặt nạ xuống. Ccác nam nhân đều là trông mặt mà bắt hình dong...

- A...

Nhậm Hồng Xương nhất thời không nói gì. Quả thật nàng có nói qua những lời này, song ngày đó cũng chỉ trả lời cho có lệ với Lục Nhi, không nghĩ tới Đổng Lục lại tưởng thật.

Bình thường nếu không có nam nhân nào ở bên cạnh, Nhậm Hồng Xương vẫn sẽ gỡ mặt nạ xuống.

Cho nên nàng có bộ dạng thế nào, Đổng Phi không biết, nhưng đám Đổng Lục lại rõ ràng. Khẽ đấm Đổng Lục một cái, Nhậm Hồng Xương nổi giận:

- Tỷ tỷ, đó chỉ là nói đùa thôi, sao tỷ lại tưởng thật được? Có điều, quả thật ta cũng nghĩ như vậy. Nam nhân thiên hạ đều chỉ thèm tướng mạo cùng thân thể của chúng ta, làm gì có tình chân ý thiết chứ?

- Ai nói, công tử của muội không phải là người như thế...

- Hì hì, đó là bởi vì, tỷ tỷ thích công tử!

Các nữ hài tử tíu tít trò truyện, thanh âm truyền tới tai đám người Đổng Phi, ba người đàn ông nhịn không được thở dài một tiếng.

Những nữ nhân này, thực sự là, thực sự là ồn ào quá.

Sau khi Điển Vi rời khỏi huyện An Hỉ thì có vẻ trầm mặc.

- Huynh đệ, người nhà của tên một lỗ tai kia, ngươi dự định xử trí thế nào?

- Cứ để xem sao đã... Hiện tại ta cũng chưa nghĩ ra phải xử trí như thế nào. Thật sự nếu không được thì đưa họ đến Trương Dịch.

- Nhị đệ, vì sao ngươi lại khẩn trương với huyện úy An Hỉ nho nhỏ kia như vậy?

- Ta có khẩn trương sao?

Điển Vi và Sa Ma Kha đồng thời gật đầu.

- Hì hì, vậy là được rồi!

Đổng Phi nhìn con đường phía trước, lẩm bẩm như đang mê man:

- Các ngươi hãy chờ xem. Tên một tai đó không phải hạng người đơn giản đâu. Đừng thấy hôm nay hắn hoảng sợ như chó nhà có tang, nhưng ngày khác, chỉ cần cho hắn chút cơ hội, hắn sẽ trở thành nhất đại kiêu hùng. Đại ca, đệ mơ hồ có một loại cảm giác, chúng ta sớm muộn sẽ đối địch với hắn.

*******

Mùng 1 tháng giêng năm Trung Bình thứ hai, ánh nắng khá gay gắt.

Đám người Đổng Phi một đường phong trần, rốt cuộc đi tới ngoài thành Lạc Dương.

Ngoài Chính Xuân môn, rất xa đã thấy Đường Chu và Đổng Thiết dẫn đám người Thành Lễ chờ đợi ở đó.

Ngoài dự liệu của Đổng Phi là người nghênh tiếp y còn có Mã Tung cùng 500 Cự Ma Sĩ của hắn.

- Mã Tung, sao ngươi lại ở đây?

Đổng Phi nhảy xuống ngựa, nghi hoặc nhìn Mã Tung:

- Không phải bảo ngươi đưa Vương Cơ đi rồi sao? sao ngươi lại ở Lạc Dương?"

Mã Tung cười nói:

- Chủ công, việc này nói đến cũng dài...

Đang nói thì có hai người đi ra từ trong đám người. Đổng Phi vừa thấy, trong lòng lộp bộp, mơ hồ có sát khí hiện ra.

Có điều rất nhanh y đã khắc chế lại, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Người đến là một tên béo, thân cao bảy xích, chính là Tào Tháo. Mà người bên cạnh thì tướng mạo đường đường, thân thể gầy gò.

Ba chòm râu lay động theo gió, trong mắt lóe ra quang mang trí tuệ.

Hắn giật thót mình: tên này sao cười lên lại khủng khiếp như thế... Quả thực như Bá Giai tiên sinh nói, tướng mạo bỉnh dị.

Nhìn ra phía sau Đổng Phi, thấy Điển Vi cùng Sa Ma Kha cũng đã xuống ngựa, giống như hai pho tượng đồng, đứng sừng sững ở đó.

- Mạnh Đức công, trường xã từ biệt, không nghĩ tới chúng ta thấy mặt nhau thế này!

- Đúng vậy, đúng vậy!

Tào Tháo cũng cười ha ha:

- Nhưng mà Phi công tử, ngươi cũng quá đa sự rồi đấy.

Ý gì? Tên đó đang khiêu khích ta sao?

Không đợi Đổng Phi có phản ứng, Tào Tháo kéo tay y mà cười nói:

- Phi công tử là đi tới đâu, chỗ đó sẽ không yên ổn; đi tới đâu, công lao sẽ lập ở chỗ đó... Ha ha, còn chưa tới Lạc Dương, trước hết đã lập cho hoàng thượng một công rồi.

Đổng Phi tỏ ra ngạc nhiên:

- Mạnh Đức công, sao ngài lại nói vậy?

- Phi công tử đừng giấu diếm. Thứ sử Ký Châu Vương Phân đã dùng thư khẩn tám trăm dặm đưa tới tấu chương, huyện úy An Hỉ Lưu Bị mưu đồ bí mật làm loạn, không ngờ bị công tử phát hiện, còn một lần đánh bại đối phương... Hoàng thượng cũng rất cao hứng, còn nói muốn gặp công tử nữa đấy. À, thiếu chút nữa quên mất, ta giới thiệu cho công tử một chút, vị này chính là hoàng môn thị lang Tuân Du, Tuân Công Đạt.

Đổng Phi chấn động, vội vàng chắp tay nói:

- Từ lâu đã nghe đại danh của tiên sinh, hôm nay gặp mặt, Phi tam sinh hữu hạnh.

Tuân Du cười cười:

- Phi công tử đa lễ rồi. Du cũng chỉ có tiếng không có miếng mà thôi, sao so được với sự vũ dũng của công tử? Từng nghe gia thúc nhắc đến công tử, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là hổ lang chi tướng như Bá Giai tiên sinh đã nói. Danh bất hư truyền, danh bất hư truyền.

- Được rồi, nhị vị đừng khách sáo nữa, đại tướng quân còn đợi ở trong phủ đấy.

- A, đại tướng quân đang đợi ta?

- Đúng vậy, ngươi là Binh tào duyện trong phủ đại tướng quân, đại tướng quân tự nhiên phải đích thân gặp một lần mới được. Phi công tử, sau này hai ta cùng đứng dưới một mái hiên, xin công tử dẫn dắt nhiều hơn mới được... Phi công tử, mời đi trước.

Nói thật thì Đổng Phi rất muốn giết Tào Tháo.

Cũng không biết vì sao, nhưng thủy chung không nhẫn tâm hạ thủ được.

Ngưu nhân quả thật là ngưu nhân, mặc dù còn chưa phất lên, cũng đã thể hiện ra mị lực nhân cách không giống người bình thường. Mặc dù Đổng Phi trong lòng không có ý thân thiện với hắn, nhưng cũng nhịn không được sinh ra tâm thân cận. Nhưng càng là như vậy, Đổng Phi lại càng phải cẩn thận.

Quay đầu lại dặn dò đám người Đường Chu một chút, bảo họ dẫn Điển Vi và mọi người về nơi ở trước.

Đổng Phi dẫn theo Đổng Thiết, theo Tào Tháo đến phủ đại tướng quân.

Đi qua Chính Xuân môn, bước trên con đường đi tới Nghênh Xuân môn. Đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, sau đó nghe được có người hô to:

- Thư khẩn tám trăm dặm, thư khẩn tám trăm dặm của U Châu, nhanh nhường đường, nhanh nhường đường...

Đổng Phi ngẩn ra, vội thúc ngựa đi tới bên đường.

Chỉ thấy một con khoái mã chạy như bay qua, khiến trên con đường gà bay chó sủa.

Tào Tháo biến sắc, nhìn Tuân Du.

- Phi công tử, chúng ta đi nhanh thôi, thoạt nhìn U Châu đã xảy ra đại sự rồi!

- U Châu đã xảy ra chuyện à?

Đổng Phi gãi gãi đầu, thầm nghĩ: đây quả nhiên là một năm bấp bênh, tại sao nơi nơi đều có chuyện xảy ra chứ!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<