Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Hán - Hồi 125

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 125: Đại trạch môn bên trong thành Lạc Dương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Trương Cử người Ngư Dương phản rồi!

Trương Cử này là thổ hào địa phương ở Ngư Dương, liên hợp với một người trong tộc họ Trương khác, đồng thời cấu kết với người Ô Hoàn kéo cờ làm phản.

Hữu Bắc Bình trong 10 ngày đã bị công phá, Trương Cử tự lập làm thiên tử.

Trong năm Trung Bình, hình như người của họ Trương tạo phản hết đợt này đến đợt khác, trước có huynh đệ Trương Giác của Thái Bình Đạo, sau có Trương Cử, Trương Thuần ở Ngư Dương... Trương Cử tạo phản mặc dù không thanh thế như Thái Bình Đạo, nhưng tính chất lại càng nghiêm trọng hơn.

Bởi vì, bởi vì Trương Cử tự xưng thiên tử!

Trương Giác tạo phản, tốt xấu cũng chỉ tự lập làm Thiên Công tướng quân, gây rối thế nào cũng không tự xưng thiên tử.

Nhưng Trương Cử này không biết sống chết, dám tự xưng thiên tử, đồng thời còn liên lụy đến đến người ngoại tộc, tình thế hoàn toàn khác.

Trước đó còn có thể nói loạn Thái Bình Đạo của Trương Giác chẳng qua là việc của bản thân người nhà Hán, nhưng hiện tại lại biến thành quốc gia và quốc gia... Mặc kệ người nhà Hán có thừa nhận thiên tử Trương Cử này hay không, bầu trời không có hai mặt trời, quốc gia không có hai vua.

Trong phòng nghị sự của phủ Đại tướng quân, bầu không khí ngưng trọng.

Nói chung, việc trên quân sự đều là đại tướng quân định đoạt. Xuất hiện sự việc đột nhiên, cũng là đại tướng quân tụ tập văn võ thương nghị đối sách trước, sau đó mới bẩm báo hoàng đế. Như lần trước Thái Ung vượt cấp báo cáo, đó đã không hợp quy củ.

Hà Tiến cảm thấy huyệt Thái Dương của mình nhảy lên thình thịch, hắn không ngừng lấy tay xoa.

Thật là một cái năm không như ý. Làn sóng này chưa bình, làn sóng khác lại nổi lên, đám tạo phản làm loạn này truyến nhiễm cứ như đã thành ôn dịch. Vốn tưởng rằng đầu năm nay tình hình sẽ khác. Nhưng ai ngờ, ngày đầu tiên của năm mới liền nghe được tin tức như thế.

Vốn tụ tập phụ tá là vì tiếp kiến Đổng Phi. Hiện tại vừa lúc, việc của Đổng Phi cứ tạm đặt qua một bên đi, nói xem nên bình loạn thế nào?

Khi Tào Tháo, Tuân Du dẫn Đổng Phi đi tới đại sảnh nghị sự, tất cả mọi người đều đang trầm tư.

Trong số những người này, có rất nhiều là phụ tá của Hà Tiến, có người cũng không phải. Đơn cử như Phiêu Kị tướng quân, Hòe Lý hầu Lư Thực.

Hôm nay hắn tới đây, một là muốn nhìn hổ lang chi tướng mà hảo hữu Thái Ung cực lực tán thưởng, hai là còn muốn tìm Đổng Phi thương lượng một việc.

Khi nghe được Ngư Dương làm loạn, Lư Thực cau mày.

Tân nhiệm U Châu mục Lưu Ngu là một người ôn hòa, thống trị dân sự rất có tài cán, nhưng đụng đến quân sự thì chỉ sợ nguy hiểm.

Huống chi, Lưu Ngu vừa đến U Châu, chỉ sợ việc ở trong châu vẫn chưa suôn sẻ, làm sao ứng đối?

Khóe mắt phát hiện Tào Tháo, Tuân Du đi đến. Còn có một thanh niên thân cao chín xích năm tấc, lưng hùm vai gấu theo sau hai người. Thể trạng đó, xứng với hai chữ hùng tráng, bắp đùi đó giống như cây cột ở hành lang, cánh tay đó, không thua kém bắp đùi của các văn sĩ trong đại sảnh này. Thiếu niên này đứng ở cửa, lập tức che hết ánh sáng ở trong sảnh.

Hay cho một viên hổ tướng!

Lư Thực không khỏi thầm tán thưởng trong lòng.

Nói đến thì tam đệ Trương Phi của học sinh Lưu Bị nhà mình đã là loại nhân vật rất bưu hãn rồi. Tuyệt đối không nghĩ tới, thiếu niên này nhìn qua còn bự con hơn cả Trương Phi. Mái tóc hơi khô vàng được búi lên, gương mặt màu đồng cổ, nhìn qua đặc biệt uy nghiêm. Gương mặt rất chính trực, chỉ là ngũ quan thì... mắt híp lông mày dựng ngược, mũi sư miệng rộng.

Trong lòng Lư Thực cười thầm: Tướng mạo bỉnh dị mà Bá Giai nói quả nhiên không kém.

Tướng mạo này ai dám nói không bỉnh dị.

- Mạnh Đức, Công Đạt, các ngươi tới đúng lúc, nhanh giúp ta suy nghĩ nên xử lý việc này như thế nào?

Tào Tháo và Tuân Du chỉ suy đoán được U Châu đã xảy ra đại sự, nhưng cũng không biết rốt cuộc tình huống thế nào. Trần Lâm bên cạnh vội vã thấp giọng giải thích với hai người.

Thầm hít một hơi khí lạnh. Tào Tháo thầm nghĩ: Phản loạn xảy ra liên tiếp, chẳng lẽ giang sơn Hán thất thực sự không cứu được rồi sao?

Nhưng chưa thể biểu lộ ra trên mặt, hắn luôn miệng nói:

- Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ.

Ánh mắt Hà Tiến đặt lên người Đổng Phi.

Đã sớm nghe lão phụ thân nói qua, nhi tử của Đổng Trác còn dữ dằn hơn cả cọp. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.

- Có phải là Phi hiền điệt?

- Tiểu điệt ra mắt đại tướng quân.

Đổng Phi tiến lên muốn hành lễ, nhưng bị Hà Tiến ngăn cản.

- Phi hiền điệt không cần đa lễ, vốn định đón gió cho ngươi, nhưng ai nghĩ đến... Ngươi cứ ngồi xuống một bên, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Đổng Phi ngồi xuống ghế ở cửa đại sảnh nghị sự, thuận tiện quan sát mọi người trong sảnh.

Có vài gương mặt quen thuộc.

Vị trí thượng thủ có một người quen, chính là Tuân Sảng. Cảm thấy Đổng Phi đang nhìn mình, Tuân Sảng ngẩng đầu cười với Đổng Phi.

Người này quả thật không tệ.

Ánh mắt Đổng Phi rơi vào người bên cạnh Tuân Sảng. Hà Ngung, cũng là người quen.

Nhưng Hà Ngung hiển nhiên không hữu hảo như Tuân Sảng, mặt nở nụ cười khinh miệt, hừ một tiếng không nhìn Đổng Phi.

Vị trí thượng thủ bên kia là một lão già.

Tướng mạo gầy guộc, nhưng trong nét mặt có một khí chất uy vũ. Hắn cũng đang quan sát Đổng Phi, thấy Đổng Phi nhìn mình, hắn mỉm cười, xem như là chào hỏi. Mà ở bên cạnh hắn là một thanh niên, tuổi tác nhìn qua chưa đến 30.

Hắn nhắm mắt, giống như là đang trầm tư.

Tướng mạo tuấn lãng, cằm để râu, có một loại khí chất cao ngạo của thế gia tử.

Những người ngồi trong sảnh có tuổi tác tương đương với hắn đều ngồi ở bên phải, cũng chỉ có hắn là ngồi ở giữa một đám lão giả.

Chắc hẳn là một nhân vật khó lường.

Hà Tiến thấy không có người nói chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy không thoải mái. Hắn ho khan một tiếng:

- Được rồi, mọi người cũng suy nghĩ được một lúc, có chủ ý gì thì cứ nói ra.

Văn sĩ bên phải Hà Ngung muốn lên tiếng, nhưng bị Hà Ngung ngăn cản.

Thấy hắn đứng lên:

- Đại tướng quân, chuyện này thật ra cũng không khó. Phi công tử được coi là hổ lang chi tướng, lại là con trai của dòng dõi nhà tướng, trước sau còn bình định loạn Thái Bình Đạo, còn đoạt lại quận thành Lũng Tây. Chắc hẳn, việc này cũng không làm khó được y.

Khi nói đến bốn chữ quận thành Lũng Tây, Hà Ngung cố ý nhấn mạnh thêm.

Nói thật thì thái độ của Hà Tiến đối với Đổng Phi lúc trước không phải vì y, mà rất không thỏa mãn với động thái trực tiếp bẩm báo với hoàng thượng của Thái Ung.

Nhưng lúc này cũng cảm thấy Hà Ngung có hơi...

Đổng Phi là một võ tướng, năm ấy cũng chí 15 tuổi.

Cho dù việc lúc trước hắn làm không hợp quy củ, nhưng cũng là niên thiếu vô tri.

Lần này Đổng Trác đã biểu hiện ra thành ý rất lớn, rất sảng khoái liền đưa Đổng Phi tới Lạc Dương, hơn nữa còn sai người đưa đến rất nhiều tài vật để biểu thị trung tâm. Hà Tiến cũng cảm thấy rất xấu hổ vì lúc trước Đổng Trác đầu nhập vào hoạn quan, chẳng phải cũng do hắn một tay tạo thành?

Nghĩ năm đó, hắn cùng Đổng Trác thành thật với nhau.

Kết quả lần đầu tiên người ta vào kinh, không nói hai lời liền cướp đi của người ta một chức quan không nói, sau đó tại Nam Cung huyết chiến, Hà Tiến cũng không đứng ra nói một câu có lợi cho Đổng Trác. Việc này đặt trên người nào, chỉ sợ cũng sẽ không lấy gì vui. Hiện tại Đổng Trác đã trở về, còn ở trong thư nói, 'Đại tướng quân ngô huynh', chân thành thế nào. Giờ hà tất phải đi làm khó một hài tử?

*****

Hà Tiến đang muốn đứng ra hoà giải thì Đổng Phi đã đứng bật dậy.

Khi Trần Lâm giải thích với Tào Tháo và Tuân Du thì Đổng Phi cũng đã nghe rõ ngọn nguồn.

Chuyện lớn thế nào mà khiến cho cả đám mày ủ mặt ê? Y tự nhiên có thể nhìn ra Hà Ngung là đang có địch ý với mình, nhưng tuyệt đối không để ở trong lòng. Lần này lão tử tới Lạc Dương, nói trắng ra chính là muốn gây sự, sợ ngươi cái chó gì!

- Đại tướng quân, mặc dù tiểu điệt lỗ mãng, nhưng cũng nghe nói qua đạo lý binh tới tướng ngăn, nước lên đập chặn. Trương Cử tạo phản, đó là hành động đại nghịch bất đạo, cần gì thương lượng, đánh hắn là được. Ai tạo phản thì diệt người đó. Giết cho máu chảy thành sông, xem ai còn dám tạo phản? Tiểu điệt bất tài, nguyện lĩnh ba nghìn nhân mã đến Ngư Dương bình định. Nếu như không lấy được đầu của Trương Cử, tiểu điệt sẽ cầm đầu mình tới gặp!

Những lời này làm cho một nửa số người trong đại sảnh mắt trợn trắng.

Nói xong Đổng Phi giống như khiêu khích nhìn sang Hà Ngung:

- Chỉ là không biết Bá Cầu tiên sinh có dám cùng xuất chinh với ta hay không?

- Ngươi...

Một câu nói làm cho Hà Ngung tức đến đỏ mặt tía tai.

Đổng Phi chính là làm rõ: ngươi không dám theo ta cùng xuất chiến, tối đa cũng là kẻ chỉ biết nói miệng.

Biểu hiện đầy tính trẻ con đó làm cho người trong sảnh không khỏi mỉm cười.

Thanh niên vẫn nhắm mắt cũng mở mắt ra, cười nói:

- Lời này của Phi công tử cũng rất thực tế.

Lư Thực nhìn Hà Ngung măt như dài ra, vội vàng đứng lên nói:

- Đại tướng quân, lời của Phi công tử nghe qua đúng là hơi buồn cười. Nhưng nói trắng ra thì cũng chính là như vậy. Trương Cử tạo phản, chúng ta đánh là được. Triều đình trăm vạn hùng binh, chẳng lẽ còn sợ một thổ hào Ngư Dương? Ha ha... Nhưng Lư Thực cho rằng, đánh, xoa phải phối hợp sử dụng. Đối với những kẻ loạn thần tặc tử như Trương Cử, chúng ta không chỉ phải đánh, còn phải đánh tàn nhẫn... Còn người Ô Hoàn, ta kiến nghị do Lưu U Châu tới ứng đối.

Người này chính là Lư Thực?

Đổng Phi không khỏi hiếu kỳ nhìn sang Lư Thực. Mà Lư Thực nói xong thì nhìn Đổng Phi cười.

Lão nhân này, không có đáng ghét như cha nói! Là một người rất hoà nhã...

Đổng Phi xưa nay là ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Lư Thực đã biểu hiện ra thiện ý, y tự nhiên cũng bánh ít đi, bánh quy lại.

Hà Tiến liên tục gật đầu:

- Tử Can nói không sai, đánh, xoa phải đi đôi... Ừ, người Ô Hoàn do Lưu U Châu tới giải quyết. Vậy chinh phạt Trương Cử nên do ai cầm binh? Hiền điệt cứ ngồi xuống trước đi. Ngươi mới vừa vào Lạc Dương, nếu Thái Bá Giai nghe nói ta bắt hổ lang chi tướng của ông ta chưa kịp nghỉ ngơi mà đã phái đi đánh giặc, chắc ông ta tìm ta liều mạng mất, nói không chừng còn có thể hạch tội ta nữa.

Bầu không khí rất kỳ lạ, người trong đại sảnh cười cũng hơi cổ quái.

Thật ra dọc theo đường đi Đổng Phi đã suy nghĩ rất nhiều.

Tới Lạc Dương chủ yếu là hai nhân tố nguy hiểm, một là khiêu khích của kẻ sĩ đối với y. Điểm này Đổng Phi không sợ, y đã chuẩn bị sẵn sàng. Mẹ nó tên nào dám tìm ta khiêu khích, ta đánh cho nó thành đầu heo luôn. Dù sao thì cha ở Lương Châu một ngày, vậy Hà Tiến sẽ phải bảo vệ ta một ngày. Về phần nhân tố nguy hiểm thứ hai, cũng là điểm trong lòng Đổng Phi lo lắng nhất.

Hoàng Phủ Tung!

Cái chết của Hoàng Phủ Tung nếu có người muốn tường tận tra ra, vậy thì thật không dễ giải quyết.

Tuy nhiên nhìn từ hiện tại, hình như tất cả mọi người đều không liên hệ cái chết của Hoàng Phủ Tung và y với nhau.

Hà Tiến đã lên tiếng, Đổng Phi cũng không nói thêm nữa.

Dù sao thì để cho mọi người lĩnh giáo man tính của y, như vậy là đủ rồi!

Thanh niên đó vì sao phải nói giúp ta? Hơn nữa hắn vừa lên tiếng, người vốn muốn nói giúp Hà Ngung hình như đều lui lại.

Y lén hỏi Tào Tháo bên cạnh:

- Người vừa nói là ai vậy?

Lúc này địa vị của Tào Tháo ở trong phủ đại tướng quân cũng không cao, vì vậy ngồi cùng chỗ với Đổng Phi.

Nghe được Đổng Phi hỏi, Tào Tháo cười nói:

- Người đầu tiên nói là Bản Sơ... À, chính là cháu trai của Viên Ngỗi thái phó, Viên Thiệu. Lão giả nói sau tên là Lư Thực, có quan hệ với Bá Giai tiên sinh rất tốt, cũng tính là trường bối của ngươi đấy.

- À, thì ra là hắn.

Đổng Phi gật đầu, nhịn không được lại nhìn Viên Thiệu.

Vừa lúc chạm nhau với ánh mắt của Viên Thiệu, Đổng Phi nhạy cảm cảm thấy trong ánh mắt đó mang theo một loại hàm nghĩa rất phức tạp.

Lư Thực nói:

- Để Đổng hiền điệt lĩnh binh xuất chinh là một ý kiến hay, nhưng không quá hiện thực. Từ Lạc Dương đến U Châu, cộng thêm điểm binh mã, chí ít cũng phải thời gian một tháng mới có thể đến nơi. Thời gian một tháng, đối với phản tặc thật sự quá thoải mái rồi.

Viên Thiệu nói:

- Lư công nói không sai.

Lư Thực nói tiếp:

- Ta tiến cử một người... Học sinh của ta, Công Tôn Toản người Lệnh Chi Liêu Tây, là người vũ dũng, rất có cơ trí. Là người xuất thân vọng tộc Liêu Tây, trung thành với triều đình, hơn nữa rất có nghĩa danh. Trước kia hắn theo thái thú Trác Quận Lưu Cơ, sau bởi vì Lưu Cơ bị hoạch tội sung quân Nhật Nam. Tùy tùng bên người đều đi hết, chỉ có Bá Khuê thủy chung đi theo.

- A, chuyện này ta cũng nghe nói qua.

Lư Thực cười nói:

- Sau khi Lưu Cơ được đặc xá, Bá Khuê từng được cử làm hiếu liêm. Sau đó đến quận Liêu Đông đảm nhiệm trưởng lại, còn nhiều lần đánh tan người Tiên Ti. Người này cương trực công chính, ghét ác như thù. Hiện nay là huyện lệnh huyện Trác, có thể mệnh hắn ngay tại chỗ chiêu mộ tinh nhuệ U Châu để đánh Trương Cử.

Hà Tiến trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, mới vỗ bàn đứng dậy:

- Cứ quyết định như thế, mệnh Công Tôn Toản làm đô đốc U Châu, ban thưởng phù tiết, toàn quyền bình định. Lưu U Châu chủ trì việc trấn an Ô Hoàn, cần phải nhanh chóng giải quyết loạn Trương Cử, để cho hoàng thượng được an lòng.

- Đại tướng quân anh minh!

Mọi người trong sảnh khom người tuân mệnh, Đổng Phi cũng vội vàng hành lễ.

- Giờ ta sẽ đi gặp hoàng thượng... À, Phi hiền điệt, hôm nay sợ rằng không thể đón gió cho ngươi rồi. Ngày khác ta sẽ đặc biệt thiết yến. Ngươi có nơi ở tại Lạc Dương chưa? Nếu còn chưa tìm được chỗ tốt, không bằng cứ ở chỗ ta trước, thế nào?

Đổng Phi vội nói:

- Đại tướng quân, trước khi ta xuất phát, cha ta đã phái người mua nhà ở ngoài Nghênh Xuân môn rồi.

- Như vậy thì ta cũng không níu giữ ngươi nữa.

Nói rồi Hà Tiến nói với đám Viên Thiệu:

- Bản Sơ, Từ Minh, các ngươi ở lại, ta còn có một số việc muốn nói.

Đổng Phi được gia nhân của phủ đại tướng quân dẫn dắt đi ra ngoài cửa phủ.

Đổng Thiết dắt ngựa đang chờ ở đấy.

- Chủ nhân, kế tiếp chúng ta đi đâu?

- Về nhà, về nhà trước!

Nói rồi Đổng Phi muốn xoay người lên ngựa, lúc này một người đi ra từ cửa sau phủ đại tướng quân, hắn lớn tiếng nói:

- Hiền điệt, chờ ta một chút, ta có lời muốn nói.

Quay đầu nhìn lại, thấy là Lư Thực đang vội vã đi tới.

Đổng Phi vẫn rất có thiện cảm với vị trưởng giả này. Y vội vã khom người nói:

- Lư công, có gì phân phó?

Hình như Lư Thực có lời khó nói, nhìn đám thị vệ trước cửa phủ đại tướng quân rồi, hắn mới cười khổ một tiếng:

- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!

*****

Lạc Dương, tòa thành phố từ xưa này rốt cuộc đã làm qua đô thành của mấy triều?

Môn lịch sử của Đổng Phi không tốt, cũng không phải rất rõ ràng. Có điều y nghe Vương Cơ nói qua, tòa thành này vào triều Chu đã từng là một tòa vương đô. Từ sau khi Quang Vũ phục hưng Hán thất, Lạc Dương càng trở thành trung tâm chính trị và thương nghiệp của cả thiên hạ.

Nếu là trung tâm, vậy rất phồn hoa!

Mặc dù khí trời rất lạnh, nhưng bên trong thành Lạc Dương vẫn cực kỳ náo nhiệt.

Từ phủ đại tướng quân đi ra, Đổng Phi và Lư Thực sóng vai bước chậm trên con đường. Nhìn ra được, ở đây đã từng đổ tuyết lớn, bởi vì trên mái hiên còn có vết tuyết đọng. Nhưng trên đường lại không nhìn thấy chút vết nước của tuyết đọng tan ra.

Trên con đường đến Nghênh Xuân môn, Lư Thực không nói gì.

Đổng Thiết dắt ngựa đi theo phía sau, còn có tuỳ tùng của Lư Thực cũng yên lặng đi theo.

Bầu không khí rất vi diệu, Đổng Phi không nghĩ ra được, rốt cuộc Lư Thực đến tìm y là muốn nói chuyện gì?

- Hiền điệt!

Thấy đã sắp đến Nghênh Xuân môn, Lư Thực rốt cuộc nhịn không được mở miệng:

- Thật ra lão hủ tìm ngươi, là có một việc cầu ngươi.

Chú ý, Lư Thực dùng chữ "cầu".

Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Lư Thực, khó hiểu nói:

- Lư công, lời này của ngài có thể nói... Ngài đức cao vọng trọng, tiểu điệt thật sự không gánh nổi. Ngài có gì phân phó thì cứ nói ra. Chỉ cần tiểu điệt đủ khả năng, nhất định sẽ không chối từ.

Lư Thực dừng chân, hình như là đang do dự.

Sau một lúc lâu, hắn cắn răng giống như là hạ quyết tâm, nhỏ nhẹ nói:

- Hiền điệt, thật ra ta biết, Lưu Bị cũng không phải là tạo phản!

Đổng Phi ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới, Lưu Bị đó là học sinh của Lư Thực.

Cảnh giác nhìn Lư Thực, Đổng Phi lại không nói.

Lư Thực cười khổ:

- Chắc hẳn hiền điệt cũng nghe nói qua, Lưu Bị đã từng bái làm môn hạ của ta. Người này ta rất lý giải. Là người yêu thích phù hoa, có chí lớn rất nặng tình nghĩa. Chỉ là người này... Ài, ta đã nói rồi đấy, Lưu Bị đó vốn dưới trướng của ta. Khi ta rời khỏi Ký Châu, hắn nói một số lời không nên nói. Ta biết hắn cũng là vì suy nghĩ cho ta, cho nên không đành lòng giết hắn, liền đưa hắn đến huyện An Hỉ. Chỉ là không biết, sao hắn lại đắc tội với hiền điệt?

Một câu nói cuối cùng làm Đổng Phi cảm thấy có cảm giác như khởi binh vấn tội.

Tuy nhiên lão nhân này cũng rất đáng thương, là người tốt, nhưng cả đời thất bại. Dựa theo thuyết pháp bên trong diễn nghĩa, vào lúc Hoàng Cân chi loạn hắn bị hoạn quan hãm hại, sau đó tại Lạc Dương, khi hoạn quan làm loạn từng hộ vệ Nam Cung.

Sau khi Đổng Trác vào kinh, lão đầu bởi vì việc hưng phế lập của Đổng Trá mà giận dữ quy ẩn.

Để lại hai học sinh, một người là Công Tôn Toản, vào lúc chư hầu Quan Đông tranh giành bị Viên Thiệu giết chết; còn một người là Lưu Bị mặc dù sau đó thành sự, nhưng hiện tại lại mang trên lưng ác danh phản tặc. Hôm nay, Lư Thực đã bình định Hoàng Cân chi loạn, tuy nói không bị hoạn quan hãm hại. Nhưng lại khiến cho triều đình nghi ngờ. Chỉ sợ kết quả sau này, cũng sẽ không tốt.

Đổng Phi suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn nói rõ mọi việc.

Dù sao nơi này là Lạc Dương, quan hệ giữa Lư Thực và Thái Ung không cạn, không thể làm căng quá.

Lại nói, người ta đã từng này tuổi, lại vì đứa học sinh không nên thân kia mà ăn nói khép nép, cũng làm khó hắn quá.

Lập tức, Đổng Phi đem trước sau sự việc trải qua nói ra một lần.

Tuy nhiên Đổng Phi không có trách nhiệm giải oan thay cho Lưu Bị, y giải thích:

- Lư công, chuyện là thế này. Nếu không có Lưu Huyền Đức bắt nạt ta, ta cũng sẽ không gây phiền phức cho hắn. Hơn nữa tên tuổi của đám phản tặc này ta quả thật không rõ lắm. Vẫn là sau khi tới Lạc Dương, ta từ chỗ Mạnh Đức công nghe nói, Lưu Huyền Đức bị Vương Phân xác định thanh danh phản tặc, không tin ngài có thể đi hỏi.

Sao Lư Thực đi hỏi được?

Có đứa học sinh như vậy, thể diện mất sạch, hắn nào có mặt mũi đi hỏi Vương Phân?

- Thì ra là thế!

Lư Thực lại sinh ra một tâm tư khác: Vương Phân kia là đảng nhân, xưa nay đi lại rất gần với đám người Viên Ngỗi. Trước kia Viên Ngỗi vài lần mượn hơi ta, nhưng đều bị ta cự tuyệt. Thoạt nhìn, đây nhất định là đảng nhân đang trả thù ta, cho nên liên lụy cả Huyền Đức.

- Hiền điệt nói như thế, ta cũng hiểu rồi.

Lư Thực có chút xấu hổ, dù sao cũng là học sinh nhà mình chạy đi làm việc cướp bóc, nói ra thì thật sự mất thể diện. Nhưng lại không đành lòng buông tay không quản, lập tức nói:

- Chuyện này đích thật là Huyền Đức không đúng... Hiện giờ nó đã bị nghiêm phạt, cũng coi như báo ứng. Có điều, nghe nói gia quyến của nó...

Đổng Phi rất sảng khoái nói:

- Bị ta bắt rồi!

- Hiền điệt, tội không đến gia nhân... Ta muốn thay lão mẫu thân của Huyền Đức cầu tình, nếu có thể không giao cho triều đình, vậy thì đừng giao cho triều đình.

- Không giao cho triều đình sao?

Đổng Phi giả vờ khó xử trầm ngâm. Thật ra y vốn cũng không muốn giao gia quyến của Lưu Bị cho triều đình, chỉ là xử trí như thế nào, bây giờ y vẫn chưa có quyết định. Mơ hồ cảm giác được, gia nhân của Lưu Bị ở trong tay, nói không chừng còn có chỗ hữu dụng.

- Được thôi, chuyện này ta có thể nghĩ cách giải quyết, chỉ là ta sẽ không thả, vạn nhất Lưu Huyền Đức tìm ta gây phiền phức, dù gì ta cũng phải có chuẩn bị không hay hơn sao. Lư công, nghĩ ngài cũng là người hiểu lí lẽ, có thể lý giải sự khó xử của ta. Như vậy đi, ta bảo đảm sẽ không làm khó người nhà của hắn, mẫu thân của hắn như mẫu thân của ta, nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.

Nghe xong lời này, cuối cùng Lư Thực cũng yên lòng.

Huyền Đức, việc ta có thể làm cũng đã làm rồi, sau này ngươi cứ tự giải quyết cho tốt đi.

Sau khi cảm tạ Đổng Phi, Lư Thực lên ngựa dẫn theo tùy tùng rời khỏi.

Lúc này, mặt trời chiều đã ngã về tây.

Một mảnh tàn hồng chiếu lên người Lư Thực, kéo dài bóng lưng hắn về phía sau. Trong tấm lưng đó mang theo một loại thương cảm của anh hùng tuổi xế chiều. Thắt lưng vốn thẳng, lúc này cũng có vẻ còng xuống. Một nhúm tóc bạc đang lay động trong gió.

Đổng Phi yên lặng nhìn Lư Thực đi xa, vài lần muốn gọi hắn lại, nhưng không có mở miệng.

Người, dù sao cũng có chốn đi về của mình!

Lư Thực có mộng tưởng của Lư Thực. Đây là một người tốt, có nguyên tắc của mình, chỉ hy vọng tương lai hắn có được một kết quả tốt.

- Chủ nhân, hiện tại chúng ta...

- Về nhà!

Đổng Phi chỉnh lý tâm tình, hít sâu một hơi, cười nói:

- Hiện tại chúng ta về nhà!

******

Nhà mà Đường Chu mua cho Đổng Phi rất lớn.

Vốn là nơi ở của một vọng tộc có bảy tám mươi niên lịch tại Lạc Dương, nhưng bởi vì Hoàng Cân chi loạn đã chịu liên lụy, toàn gia đều bị xử tử, chỉ để lại một đại trạch viện. Bởi nguyên chủ nhân gặp nạn, không ai nguyện ý ở đây, nên nơi đó cũng để qua một bên. Sau khi Đường Chu tới, cảm thấy sát khí của Đổng Phi đủ để kinh sợ vong hồn của trạch viện, vì vậy liền mua nơi này.

Cũng khó trách, Lạc Dương tấc đất tấc vàng, trạch viện tốt đều bị người ta mua rồi, xây trạch viện mới cũng không kịp.

Ngay từ đầu, Đường Chu cũng không muốn mua trạch viện lớn như vậy.

Nhưng ai ngờ gặp Mã Tung...

*****

Nghĩ đến trong kinh thành thế tộc san sát, dưới hào môn nô bộc như mây. Đổng Phi ở kinh thành, không thiếu được xung đột với người ta, không bằng giữ Cự Ma Sĩ lại làm hộ vệ. Thứ nhất những người này đều trải qua chiến trận, thứ hai cũng trung thành với Đổng Phi. Có những người này ở đây, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, cũng đủ để yểm hộ Đổng Phi rút lui khỏi Lạc Dương.

Cho nên, khi Đổng Phi đứng ở Nghi môn của trạch viện đó, người hơi đờ ra.

Nghi môn là gì?

Chính là cửa chính mà thường ngày chúng ta hay nói. Bởi tọa lạc trên đường cái, vì vậy cũng xưng là Nghi môn.

Tại thời đại tam quốc, tiểu hộ bình dân thông thường thì không tư cách sở hữu Nghi môn. Cũng là chủ nhân trước đây của tòa nhà này có chút thân phận, cho nên mới có được tư cách như vậy. Xây thì xây rồi, chung quy không thể chắn Nghi môn này lại.

Hơn nữa, Đổng Phi thân là Binh tào duyện của phủ đại tướng quân, hưởng bổng lộc tam bách thạch. Cha của y còn là thứ sử Lương Châu, Đông Hương, Tiền tướng quân, cũng tính là đại quan của triều đình, thân phận đủ để xứng với Nghi môn.

Chỉ là Đổng Phi cảm thấy, coi như là Đổng phủ tại Lâm Thao, chỉ sợ cũng không có đại môn xa hoa như vậy.

Sau khi đi vào trạch viện, thấy bên trong đường nối đường. Ban công đình tạ, giả sơn nước chảy, đều đượm nét của hào môn.

Có ba sân trong, chỉ sân trong đầu tiên thôi, quẹo trái rẽ phải, đã khiến Đổng Phi không mò ra đường đi.

Đổng Lục đang chỉ huy các nữ hài tử của Hổ Nữ doanh thu dọn đồ đạc cũ trong phòng khách, thay vào đồ đạc Đổng Phi mang đến từ Lâm Thao.

Một chiếc bàn vuông, hai chiếc ghế bành.

Hai bên phòng khách đặt hai hàng bàn trà.

Thấy Đổng Phi đi tới, cao hứng bừng bừng nói:

- Tướng công xem bày biện thế này có được không?

Đổng Phi không trả lời, mà đi thẳng tới ngồi bên cạnh bàn vuông.

Xoay xoay người, đột nhiên nở nụ cười.

- Tướng công cười cái gì?

Đổng Phi nói:

- Rất tốt, cứ đặt như thế đi... Được rồi, những nhân viên ở đây phân phối thế nào?

Đổng Lục cười hì hì:

- Nhà ở đây vừa to vừa nhiều. Sân trong đầu tiên có thể cho Cự Ma Sĩ cùng người Ngũ Khê Man của tam đệ ở.

- Có nhiều phòng như vậy sao?

- Mã Tung tính toán qua, chỉ sân trong đầu tiên đã có tổng cộng 200 gian phòng. Mỗi gian phòng ba người, cũng đủ để an trí... Ngoài ra tiền viện còn có một diễn võ trường rất lớn, vừa lúc có thể cung cấp cho họ thao luyện. Đường Chu nói, thì ra chủ nhân của trạch viện này là đại quan trong triều, khí phái thật là khác lạ. Thiếp cảm thấy, nó còn lớn hơn cả mục trường của chúng ta nữa.

Quả nhiên ứng với câu nói kia, quan làm càng lớn, nguy hiểm cũng càng nhiều!

Đổng Phi thầm cảm thán một tiếng, sau đó hỏi:

- Hổ Nữ doanh đâu? Nàng an trí thế nào?

- Hổ Nữ doanh sẽ ngụ ở hậu viện. Nơi đó cũng có rất nhiều sương phòng, hai người có thể sử dụng một gian, còn rộng rãi hơn cả mục trường nữa. Chúng ta sẻ ở chính giữa, đại ca cùng tam đệ cũng ở đó... À, vừa rồi đại ca còn nói, chuẩn bị đón cả người nhà qua đây. Cứ thế này thì còn không ít nhà, Đường Chu nói muốn mua chút nô bộc.

- Không cần nô bộc!

Đổng Phi đứng lên nói:

- Nói cho Đường Chu, ta muốn tu chỉnh trạch viện này một chút, mấy thứ giả sơn chướng mắt dọn hết cho ta. Xây thêm diễn võ trường... Từ hôm nay trở đi, ta muốn đại trạch môn này giống như quân doanh. Hiểu chưa?

- Quân doanh?

Đổng Lục không rõ, nhưng vẫn nhớ kỹ lời Đổng Phi nói.

Trong lòng nghĩ: đại trạch môn sao? Lời này nói cũng chuẩn xác thật.

Đổng Phi đi ra khỏi phòng, đứng ở trên bậc thang, nhìn bầu trời đã nhá nhem tối, khóe miệng đột nhiên nhếch lên nụ cười.

Có lẽ, thành Lạc Dương này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng...

Viên Ngỗi từ hoàng cung về đến nhà đã là buổi trưa, bụng đói kêu vang.

Trương Cử tạo phản, cũng không tạo hành ảnh hưởng quá lớn. Dù sao Thái Bình Đạo vừa mới bình định, tuy nói còn có biên loạn, nhưng sau khi Đổng Trác đến Lương Châu tình huống rất nhanh ổn định lại. Hiện nay đang giằng co, Đổng Trác thượng tấu triều đình rằng, chậm nhất chỉ vào đầu tháng ba sẽ triển khai phản kích phản quân. Mà người Hồ ở địa khu Ti Lệ cũng đã im lặng lui bước.

Bất luận Thái Bình Đạo hay là biên loạn, ở đâu không phải là hơn mười vạn người?

Nhưng Trương Cử này không biết tự lượng sức mình. Dựa vào nghìn người đánh hạ Hữu Bắc Bình liền tự cho mình là giỏi, cảm thấy bản thân là chân mệnh thiên tử thật. Không biết, trong mắt các quan viên triều đình, Trương Cử đã là một người chết.

Việc kế tiếp chỉ là tranh đấu trong triều đình. Đối với Viên Ngỗi mà nói, đây mới là trọng điểm hắn quan tâm nhất.

Hoạn quan hoành hành, bóc lột những quân quan Hoàng Cân đầu hàng không kiêng nể gì cả, đã làm cho những người này cảm thấy bất mãn. Đồng thời cũng gia tăng chèn ép đối với đảng nhân triều đình, trước sau đòi Lư Thực và Chu Tuấn hối lộ.

Lư Thực và Chu Tuấn đều là người thành thật, có thể nói thanh liêm, nào có tiền tài cung phụng? Mặc dù đám người Trương Nhượng không nói rõ, nhưng Viên Ngỗi rất rõ ràng, chỉ sợ Lư Thực và Chu Tuấn đã hết phong quang rồi! Phương diện này, có ý của hoàng thượng hay không?

Thị tỳ bưng tới một chén canh thịt nai khô, mùi thơm ngào ngạt.

Viên Ngỗi đang chuẩn bị dùng cơm thì có hạ nhân báo lại:

- Đại công tử và nhị công tử tới rồi!

- A? Mau mời!

Viên Ngỗi vội vàng ra hiệu cho mỹ tỳ đưa canh thịt xuống. Một lát sau, thấy Viên Thiệu cùng một thanh niên đi vào thư phòng.

- Bản Sơ, Công Lộ, hôm nay sao hai người có thời gian tới chỗ ta thế này? Chỗ Hà Toại Cao chắc cũng rất nhàn hạ nhỉ?

Trong giọng nói có ý trêu tức.

Viên Thiệu cười nói:

- Hà Toại Cao phụng mệnh vào cung, phỏng chừng ngày hôm nay sẽ không tới làm phiền chúng ta nữa rồi.

Thanh niên gầy teo đặt mông ngồi xuống ghế, lại vặn người hai cái:

- Thúc phụ, cái này ngồi thoải mái thật. Sau khi ngồi cái này ở chỗ ngài, trở về thế nào ta cũng cảm thấy khó chịu... Hừ hừ, không nghĩ tới lương gia tử của Lương Châu kia cũng có bản lĩnh này. Ta tìm người muốn phỏng chế một bộ, nhưng cảm thấy vẫn không có cảm giác thế này.

Viên Ngỗi vừa nghe cười ha ha, phiền não trong lòng cũng thoáng cái giảm đi rất nhiều.

Thanh niên là con trai của vợ cả lão Viên gia, tên là Viên Thuật, tự Công Lộ, nhỏ tuổi hơn Viên Thiệu. Trước đây cống hiến dưới trướng Chu Tuấn, sau khi Hoàng Cân chi loạn bình định, Viên Thuật đã được điều vào kinh thành, hôm nay đảm nhiệm chức giáo úy cửa thành Lạc Dương.

Viên Công Lộ rất có tài cán, chỉ là có hơi lỗ mãng, làm cho Viên Ngỗi không thích lắm.

So sánh hai huynh đệ này, Viên Ngỗi vẫn càng thích Viên Thiệu hơn. Mặc dù Viên Thiệu chỉ là một trưởng tử của cơ thiếp.

Đồ đạc trong lòng là lễ vật Đổng Phi phái người đưa qua.

Tục ngữ nói rất đúng, vật quý ở chỗ hiếm. Thứ này vừa ngồi thoải mái lại thực dụng. Chỉ nói đến giá sách do năng công xảo tượng của Tướng Tố doanh thiết kế, cũng khí phái hơn nhiều so với mấy cái giá dùng vài miếng gỗ dựng lên.

Có người nói, toàn bộ thành Lạc Dương tổng cộng chỉ có 10 bộ gia cụ này.

Trong phủ Đại tướng quân có một bộ, trong đại trạch môn Đổng gia tại Nghênh Xuân môn có một bộ, Trương Nhượng và Triệu Trung phỏng chừng cũng từ chỗ Đổng Phi yêu cầu hai bộ, ngoài ra còn có Phiêu Kị tướng quân Lư Thực cũng được tặng một bộ. Bốn bộ gia cụ còn lại, có người nói một bộ là muốn tặng cho Thái Ung, ba bộ còn lại thì là lễ vật chuẩn bị hiến cho hoàng thượng, ai cũng không thể dùng.

*****

Đợi sau khi nộ khí lắng lại đôi chút, Viên Ngỗi suy nghĩ nói:

- Bản Sơ, việc của Đổng gia tử kia còn phải phiền ngươi để ý chút. Về phần Thái lão đầu, hiện tại hắn rất tỉnh táo, chúng ta cũng đừng gây phiền phức cho hắn. Nộ khí của lão này hiện tại càng lúc càng lớn. Nghe nói lần trước còn vỗ bàn trừng mắt với cả hoàng thượng, đúng là người càng già tính khí càng nóng, đừng trêu chọc.

- Điệt nhi hiểu rồi!

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã trôi qua gần một tháng.

Trong đại trạch môn ngoài Nghênh Xuân môn, toàn bộ tiền viện đều biến thành diễn võ trường, mỗi ngày tiếng đánh nhau, tiếng thao luyện vang không ngừng.

Tiền viện không yên ổn, hậu viện cũng thế.

Một đám các cô nương không cam lòng bại bởi các anh cũng học theo, biến hậu viện thành một thao trường.

Như vậy, hàng xóm không may rồi.

Sáng sớm mỗi ngày là có thể nghe được bên trong đại trạch môn phát ra tiếng khẩu hiệu; hơn nửa đêm, trong đó còn không ngừng truyền ra âm thanh vũ khí va chạm keng keng.

Bên trong Nghênh Xuân môn, phần lớn là gia đình quan lại, sao chịu được điều này?

Có người thì chạy tới kiếm chuyện, nhưng còn chưa tới cửa, thấy thị vệ trước cửa ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ, sát khí trên người khiến người khác lạnh thấu xương. Tư thế đó rõ ràng là, ngươi tiến lên một bước, thì đừng trách ta không khách khí.

Không phải là không có mấy tên liều mạng đi qua, ỷ vào nhiều người muốn vào phân rõ phải trái. Nhưng thị vệ triệu hoán một tiếng, sau đó từ sau cửa đổ ra hơn trăm người Ngũ Khê Man, bộ dạng đó, tư thế đó...

Chà chà!

Trong lòng không phục, nhưng người lại không nhiều bằng người ta.

Tìm đại tướng quân kể khổ, Hà Tiến lại cười ha ha:

- Trẻ con mà, tinh lực dồi dào cũng là bình thường. Ngươi không để cho họ luyện tập võ nghệ, lẽ nào muốn họ đến nhà ngươi làm khách? Nếu ta trẻ tuổi hơn, cũng muốn diễn luyện một chút đây.

Câu nói có thâm ý này, một người khôn ngoan cũng có thể nghe ra, đại tướng quân là che chở cho chủ nhân trong đại trạch môn đó.

Cứ tiếp diễn như thế, mọi người cũng quen với những âm thanh này.

Thậm chí cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Chí ít bên trong Nghênh Xuân môn không còn bọn đạo chích chạy đến quấy rối nữa!

Khí trời rất tốt, ánh nắng cũng rất gắt.

Tuy nói gió vẫn rất lạnh, nhưng cũng không đến mức rét thấu xương.

Xung quanh diễn võ trường trồng một hàng cây, Đổng Phi để trần cánh tay, đầu đầy mồ hôi cưỡi ngựa vũ động Độc Cước Đồng Nhân sóc.

- Còn ai dám lên?

Đây là chương trình bắt buộc mỗi ngày của y, đó là so chiêu với các Cự Ma Sĩ.

Chỉ nghe nói qua Đổng Phi có danh hổ lang chi tướng, nhưng không chân chính thấy qua sự lợi hại của Đổng Phi.

Trong Cự Ma Sĩ khó tránh khỏi có người cảm thấy không phục, vì vậy bắt đầu so chiêu với Đổng Phi. Bắt đầu là một người, sau đó là ba người, năm người, thậm chí mười người cùng ùa lên. Nhưng không một ai có thể quá ba hiệp trước ngựa của Đổng Phi.

Hổ lang chi tướng, quả nhiên danh bất hư truyền.

Cự Ma Sĩ kính phục, đồng thời cũng sản sinh ra tình cảm sâu đậm với Đổng Phi.

Chủ công này không ngông ngênh, hơn nữa cũng rất hiền hoà. Mặc dù khi thao luyện đặc biệt nghiêm ngặt, thậm chí bình thường sẽ chơi một số trò kỳ lạ để dằn vặt họ. Nhưng không được phủ nhận, huấn luyện nghiêm ngặt còn có các trò cổ quái làm cho các Cự Ma Sĩ thu hoạch được không ít. Biểu hiện rõ ràng nhất là khi so chiêu với Đổng Phi, thời gian chống đỡ cũng tăng lên.

Vừa mới bắt đầu mười người lên, cũng chỉ có thể chống được mười hiệp.

Đổng Phi sóc lớn lực trầm, cưỡi Tượng Long mã còn thêm thông linh, vô cùng dữ dằn.

Thường là sau một hiệp sẽ có một người rời khỏi. Mà hôm nay, mã thuật của Cự Ma Sĩ không chỉ đề cao, phản ứng hay là chiêu số đều tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây. Chí ít, hiện tại có thể chịu được ba mươi hiệp.

Mỗi ngày Đổng Phi đều sẽ tu chỉnh Cự Ma Sĩ một lần. Các Cự Ma Sĩ cũng đã chết lặng rồi.

Nhìn Đổng Phi trong giáo trường, người như hùng sư, ngựa như giao long, lớn tiếng hò hét. Điển Vi và Sa Ma Kha liền cảm thấy khó chịu.

- Nhị ca (nhị đệ) đừng kiêu ngạo, ta tới đấu với ngươi!

Hai người đồng thời giục ngựa phóng ra, một người huy vũ Thiết Tật Lê Cốt Đóa, một người tay vũ song kích, thành thế đá giáp công đánh tới Đổng Phi.

- Khà khà, ai sợ ai! Cứ tới đây!

Đổng Phi cũng không cự tuyệt, dục ngựa nghênh đón. Ngựa ba người bắt đầu quấn vào nhau.

Ba người này đều là người lực lớn vô cùng, sát pháp dũng mãnh. Khi chiến với nhau, sự đặc sắc khiến người quan chiến liên tục trầm trồ khen ngợi.

Đổng Lục cùng Nhậm Hồng Xương cũng chạy tới quan chiến, sau đó đi tới đẩy Đổng Thiết và Thành Lễ đang run run, lớn tiếng trợ uy.

Thùng thùng thùng thùng...

Tiếng trống trận khiến người khác nhiệt huyết sôi trào thùng thùng vang lên, tất cả mọi người không chú ý tới Đường Chu đi cùng Tào Tháo vào giáo trường.

Thấy được ba người trong chiến trường, mắt Tào Tháo lóe sáng.

- Quả thật là hổ lang chi tướng, quả thật là hổ lang chi tướng... Bá Giai tiên sinh quả không gạt ta!

Trên chiến trường khói bụi cuồn cuộn, chiến mã hí thảm, tiếng người ồn ào. Nói thật thì Điển Vi va Sa Ma Kha liên thủ, Đổng Phi quả thật cảm thấy cật lực. Một đấu một, y tuyệt đối có thể nắm chắc thắng lợi. Nhưng một đấu hai thì lại có vẻ lực bất tòng tâm.

Ba người hơn trăm hiệp, Đổng Phi chật vật nhảy ra ngoài vòng tròn.

- Không đánh nữa!

- Ha ha, sao không đánh nữa? Tiếp tục đi!

Sa Ma Kha kiêu ngạo, tay vũ Thiết Tật Lê Cốt Đóa lớn tiếng gọi.

Đổng Phi buồn bực:

- Hai ngươi khi dễ một mình ta, không phải là chân anh hùng. Ngày khác đợi ta đổi binh khí, xem hai ngươi còn kiêu ngạo được nữa không?

Sa Ma Kha và Điển Vi cất tiếng cười to.

Các Cự Ma Sĩ quan chiến cũng nhịn không được bắt đầu ồ lên.

Tào Tháo nhịn không được hỏi:

- Những người này tại sao không biết lớn nhỏ như vậy?

Đường Chu cười nói:

- Mạnh Đức công xin đừng trách, những người này đều là thân binh chủ công đích thân huấn luyện ra, thường ngày giống như huynh đệ với nhau. Khi chủ công luyện binh nghiêm ngặt, thế nhưng vào lúc khác lại rất hiền hòa. Mọi người cũng quen cả rồi.

- Thì ra là thế!

Đổng Phi thở hồng hộc nhảy xuống ngựa, có Thành Lễ tiến lên. Đổng Phi giao đại sóc cho hắn.

- Mạnh Đức huynh tới khi nào vậy? Sao không nói một tiếng?

Đổng Phi để trần cánh tay đi tới. Có Nhậm Hồng Xương cầm áo khoác của y đi tới khoác lên người Đổng Phi.

Tào Tháo rất kinh ngạc nhìn thoáng qua mặt nạ trên mặt Nhậm Hồng Xương. Thật ra ngày đầu tiên Đổng Phi tới Lạc Dương hắn đã chú ý tới trang phục của Hổ Nữ doanh rồi.

Trong lòng không khỏi kỳ quái, thậm chí rất không thích ứng.

Nhưng ngẫm lại Đổng Phi xuất thân Lương Châu, trong lòng cũng thoải mái.

Đám người Hà Ngung nói qua, Đổng Phi chẳng qua là một người thô bỉ. Trong mắt Tào Tháo, thô bỉ chưa hẳn, nhưng không tuân thủ lễ pháp thì chắc có.

- Đổng binh tào quả nhiên vũ dũng, trận đánh vừa rồi khiến Tào mỗ nhìn mà hết hồn.

Đổng Phi dẫn theo Sa Ma Kha cùng Điển Vi đi qua, cười ha ha nói:

- Đều là mấy trò vặt thôi, không đáng Mạnh Đức huynh khích lệ.

Sau khi khách sáo một lúc, Tào Tháo cùng Đổng Phi đi tới phòng nghị sự.

Ngồi xuống ghế bành, Tào Tháo nhịn không được lại tán thán một hồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<