Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 257

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 257: Dương Túc Phong Bộn Bề Công Việc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Lazada

Cảng Kim Lăng, Kim Xuyên đạo, đế quốc Đường Xuyên.

Ánh mặt trời mùa xuân ở cảng Kim Lăng vô cùng tươi đẹp, rưới muôn vàn ánh vàng rực rỡ xuống mặt biển, làm nó ánh lên một lớp vàng lóng lảnh.

Ánh mặt trời chiếu lên thân thể mỗi một người mang tới cảm giác ấm áp dễ chịu. Thế nhưng điều này là chỉ nói về ánh mặt trời ban mai mà thôi, khi tới gần giữa trữa, mặt trời liền dần dần trở nên gay gắt.

Mặc dù thời tiết vẫn còn ở trong mùa xuân, nhưng Y Địch Liễu Lâm Na đã cảm giác nơi này như đã vào mùa hè rồi vậy.

Y Địch Liêu Lâm Na sống thời gian dài ở vương quốc Lâu Lan, một năm bốn mùa thời tiết dễ chịu, chẳng hề nóng nực như ở Kim Xuyên đạo.

Công trình kiến trúc có độ cao lớn nhất ở cảng Kim Lăng chắc chắn là tháp chuông ở gần bến tàu rồi.

Khắc với những tháp chuông bình thường khác, tháp chuông của cảng Kim Lăng được xây dựng đặc biệt to lớn, không gian ở bên trong cực kỳ rộng rãi, có thể chứa được mấy trăm người.

Nơi này bình thường vừa là văn phòng làm việc của những nhân viên quản lý bên tàu, cũng là công trình mang tính tiêu chí chỉ dẫn cho thuyền cập bến.

Ngày hôm nay tháp chuông được vôi ve đặc biệt, trong không khí tràn ngập màu nước vôi.

- Làm sao còn chưa tới?

Y Địch Liễu Lâm Na trong lòng có chút sốt ruột nói, đi đi lại lại ở bên trong phòng làm việc cao nhất ở bên trên tháp chuốc.

Căn phòng làm việc này tương đối mát mẻ, bời vì liên tục có gió biển thổi tới, mặc dù thời tiết dần trở nên nóng bức, nhưng gió biển vẫn còn rất mát mẻ, đáng tiếng là gió biển thưởng thay đổi không theo một quy luật nào cả, lúc thì có lúc thì không.

- Sắp tới ngay thôi, sắp tới ngay thôi.

Quan viên quản lý bến tàu của cảng Kim Lăng cười bồi đáp, đối với nữ nhân nhân ở bên người Dương Túc Phong đi tới này, bọn họ đều có chút cảm giác nơm nớp lo sợ.

Những quan viên quản lý bến tàu này đều vốn là những nhân viên của đế quốc Đường Xuyên, sau này đi theo Lưu Tuân Chương, toàn bộ đầu kháo dưới cờ chỉ huy của quân Lam Vũ. Đối với Dương Túc Phong bọn họ mang một loại cảm giác thần bí và sợ hãi, đối với nữ nhân bên người y cũng như thế.

Y Địch Liễu Lâm Na hừ mũi một tiếng, ánh mắt sốt ruột nhìn ra bến tàu tấp nập ở bên ngoài.

Từ trên tháp chuông nhin xuống, nàng có thể nhìn bao quát toàn cảnh bến tàu của cảng Kim Lăng.

Từ sau khi quân Lam Vũ chiếm lĩnh Kim Xuyên đạo, bến tàu cùa cảng Kim Lăng chưa có một khi nào vắng lặng, cho dù là vào lúc đêm khuya đi chăng nữa cũng tấp nấp y như vậy.

Hiện giờ chính là lúc bận rộn nhất trong ngày, vô vàn những chiếc thuyền vận chuyển đang từ từ cập bến, những công nhân bến tàu đông nhung nhúc như một bầy kiến đang đẩy đủ các loại xe lớn xe bé, đem hàng hóa từ trên thuyền vận chuyển tháo rỡ xuống, sau đó lại đem hàng hóa từ kho hàng bến tầu khác vận chuyển lên bên trên thuyền.

Ở trên bốn chiếc cầu tàu ở gần tháp chuông, neo đậu không phải là thuyền vận chuyển bình thường, mà là thuyền vận chuyển chuyên dụng của quân Lam Vũ, có rất đông đảo những binh sĩ quân Lam Vũ mặc đồng phục ngụy trang, lưng vác những chiếc ba lô nặng nề, trong tay cầm đủ các loại súng trường, đang cuồn cuồn không ngớt từ bên trên thuyền vận chuyển đi xuống, xếp hàng bên trên khoảng đất trống ở bên trên cầu tàu, sau đó dựa theo kế hoạch định sẵn biến mất ở các phương hướng sau bến tàu của cảng Kim Lăng.

Quân trang của bọn họ khác với quân phục của hải quân lục chiến đội mà người dân của Kim Xuyên đạo hay thấy, bọn họ đều là những binh sĩ lục quân quân Lam Vũ thuần túy, một số còn là tân binh vừa mới nhập ngũ, tỏ ra vừa tò mò vừa xa lạ với đại lục Y Lan.

Thuyền vận chuyển chuyên dụng cập bến mỗi lúc một nhiều, quan binh lục quân quân Lam Vũ xuống thuyền cũng mỗi lúc một đông, mà nhân viên phụ trách dẫn đường hiển nhiên tỏ ra không đủ, cho nên có lúc thỉnh thoảng ở bên trên bến tàu khắp nơi là những binh sĩ lục quân quân Lam Vũ bị sót lại.

Bất quá bọn họ không hề tỏ ra hỗn loạn, mà vẫn vô c ùng nghiêm cẩn đứng thành hàng ngũ ở nguyên vị trí, im lặng chờ đợi mệnh lệnh.

Chỗ duy nhất có chút huyến nào chính là những tiếng ngựa hí ở bên trên cầu tàu, có không ít những con ngựa thồ đã vất vả kéo những khẩu pháo trái phá 100 ly từ bên trên thuyền xuống. Đây là một việc làm đòi hỏi phải có kỹ thuật, cho nên các pháo binh của quân Lam Vũ đều tỏ ra có chút khẩn trương, trong lúc kéo pháo không ngừng hò hé, đưa tay ra hiệu, để tránh xảy ra điều ngoài ý muốn.

Y Địch Liễu Lâm Na tò mò hỏi:

- Đã tới được bao nhiêu người rồi?

Quan viên bến tàu cẩn thận đáp lời nàng:

- Đã tới được hơn một vạn sáu nghìn người rồi.

Y Địch Liễu Lâm Na hờ hững gật đầu.

Kỳ thực Y Địch Liễu Lâm Na chẳng muốn hỏi tới chuyện liên quan tới quân đội, bời vì Dương Túc Phong không muốn để nàng dính líu tới quân đội, nhưng toàn bộ quan binh của sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ đều từ địa khu Mỹ Ni Tư vận chuyển tới Kim Xuyên đạo, đây chẳng phải là một hành động nhỏ, điều này có ý nghĩa là chiến lược của quân Lam Vũ đã phát sinh ra biến hóa lớn lao, cho nên nàng mới không kìm được hỏi tới.

Kỳ thực vừa mới qua năm mới là Y Địch Liễu Lâm Na đã biến quân Lam Vũ đã bắt đầu điều động quy mô lớn, quân binh của sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ đã không ngừng tiến vào Kim Xuyên đạo, bước chân lên đất đai của nội địa đế quốc Đường Xuyên, nhưng cho tới tận khi nhìn thấy đường hiện trường rầm rộ khí thế này, nàng mới cảm giác được sự hùng mình của quân Lam Vũ.

Từ địa khu Mỹ Ni Tư xa xôi đi theo đường biển tới Kim Xuyên đạo, ước chừng cần tới thời giang hai tháng, cho nên quan binh quân Lam Vũ từ trên thuyền xuống đều tỏ ra hết sức mết mỏi, dù sao thì bị rung lắc suốt hai tráng trời ở bên trên chuyên chẳng phải là chuyện đùa.

Binh sĩ sư đoàn 101 xuất phát ở nhìm đầu tiền cũng chỉ vừa mới tới được bến tàu của cảng Kim Lăng cách đây không lâu, bộ đội tiên phong của sư đoàn 101 đã đi tới cứ điểm Công Kê Sơn, thay thế nhiệm vụ phòng ngự ở nơi này cho trung đoàn thứ ba của hải quân lục chiến đội, ở phương diện chiến đấu tranh đoạn cứ điểm thuần túy, thì lục quân vẫn cứ tỏ ra chuyên nghiệp hơn.

Thế nhưng, quan chỉ huy tối cao Khắc Lệ Tô Na của sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ lại lề mề tới trễ.

Căn cứ vào tin tức thông báo từ trên vô tuyến điện đài, Khắc Lệ Tô Na đã sinh bệnh ở bên trên biển, hơn nữa còn là căn bệnh máu xấu kinh khủng. Mặc dù quân Lam Vũ đã kiểm soát được biển pháp khống chế bệnh máuxấu, nhưng bệnh máu xấu đột nhiên bùng phát này vẫn mang lại không ít phiền toái cho Khắc Lệ Tô Na.

Trong thời gian của chuyến chuyển quân lần này, sức khỏe của nàng vẫn luôn vô cùng yếu ớt, quân y đồng hành nói, nàng cần phải lên được lục địa mới có thể bình phục hoàn toàn.

Bời vì lo lắng cho bệnh tình của Khắc Lệ Tô Na, nhưng bản thân Dương Túc Phong lại chẳng rút mình ra được, nên đã ủy phái của Y Địch Liễu Lâm Na đi tới cảng Kim Lăng tiếp đón Khắc Lệ Tô Na, đồng thời xem xét bệnh tình của nàng.

Nhưng Y Địch Liễu Lâm Na đã chờ đợi ở bên trên bến tàu tới hai ngày rồi, mà vẫn chưa thấy được bóng dáng của Khắc Lệ Tô Na đâu, nên không tránh khỏi có chút sốt ruột.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, thì con thuyền của Khắc Lệ Tô Na đáng nhẽ phải đến từ lâu rồi mới đúng.

Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, khi tới buổi chiều, con thuyền vận chuyển có đám người Khắc Lệ Tô Na rốt cuộc cũng đã cập bến, khi Y Địch Liễu Lâm Na chạy lên trên bên tàu, thì thấy Khắc Lệ Tô Na đã được nữ phó quan dìu đỡ, đang chầm chậm từ bên trên thuyền đi xuống.

Đồng phục thiếu tướng bên trên người Khắc Lệ Tô Na rõ ràng là đã được cẩn thận chỉnh đốn, trông vô cùng phẳng phiu, nhưng bản thân Khắc Lệ Tô Na thì sắc mặt lại tương đối nhợt nhạt, hiển nhiên là tư vị bị rung lắc suốt hơn hai tháng trời ở bên trên đại dương chăng phải là dễ chịu gì cho lắm.

- Chỉ có một mình cô thôi à? Làm tôi quá thất vọng rồi ...

Khắc Lệ Tô Na nói không ra hơi, nàng cùng Y Địch Liễu Lâm Na ôm lấy nhau, trên thực tế phải nói là gần như nửa người của nàng đựa lên trên người Y Địch Liễu Lâm Na, bên trên người nàng từa hồ còn bốc ra một mùi như mùi chanh.

Vì để đề phòng bệnh máu xấu, mỗi một ngày Khắc Lệ Tô Na còn phải uống một lượng nước chanh đặc nhất định vào đúng giờ, cho nên trên người có mùi khó ngửi đó. Ở trên thuyền không thể ngày nào cũng tắm rửa được, cho nên mùi vị đó tự nhiên lưu lại trên người.

- Cô không làm sao là tốt rồi, tôi đã đặt sẵn phòng cho cô ở khách sạn Đế Hiệu, cô hãy tắm rửa cho thật kỹ, buổi tối Lưu tổng đống còn muốn mở tiệc tầy trần cho cô đó ....

Y Địch Liễu Lâm Na cười hớn hở nói, phát hiện ra thân thể của Y Địch Liễu Lâm Na chỉ yếu ớt thôi, không hề có điều gì đáng ngại, cho nên nàng cũng trở nên yên lòng.

Trong quân Lam Vũ thì Khắc Lệ Tô Na tỏ ra tương đối trầm lắng, trước đó mọi người gần như quên đi mất sự tồn tại của nàng, cho tới tận khi Thập Tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, thì Khắc Lệ Tô Na mới lại một lần nữa tiến vào tầm mắt của các tỷ muội, bời vì có tin tức nói rằng, khi Khắc Lệ Tô Na học tập ở kinh đô Ni Lạc Thần, nàng chính là bạn thân trong khuê phòng của Thập Tứ công chúa. Chính Thập Tứ công chúa cũng không phủ nhận điều này.

- Chàng làm sao mà không tới đón tôi thế?

Khắc Lệ Tô Na làu bàu nói, chàng mà nàng nói tới ở đây, tất nhiên là Dương Túc Phong rồi.

- Y lấy đâu ra thời gian mà tới đón cô chứ? Sợ rằng hiện giờ tới ngay cả thời gian ăn cơm cũng chẳng có nữa cơ.

Y Địch Liễu Lâm Na thờ ơ đáp, vốn ban đầu Dương Túc Phong có ý tới đón Khắc Lệ Tô Na, chính là mà nói là tới nghênh tiếp toàn bộ quan quân của sư đoàn bộ binh 101 tới nội địa đế quốc, nhưng sau đó chuyện phát sinh thực sự là quá nhiều, Dương Túc Phong bận tới tối tăm mặt mũi, cho nên chỉ đạnh giao cho Y Địch Liễu Lâm Na và Lưu Tuân Chương tổng đốc Kim Xuyên đạo tới tiếp đón.

Khắc Lệ Tô Na nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Chàng bận đến thế cơ à?

Y Địch Liễu Lâm Na lạnh lùng nói:

- Hôm nào đó y đổ bệnh rồi thì mới không cần bận như thế nữa. Bỏ đi, chúng ta không nói tới y nữa, tôi đưa cô vào phòng rửa ráy thật kỹ mới được, hiện giờ trông cô làm cho người ta phải sợ phát khiếp.

- Ừm, tôi hiểu rồi, bất quá đợi thêm lát nữa đã, tôi cần phải tìm hiểu một số tình hình trước.

Khắc Lệ Tô Na chậm rãi nói, quay người triệu tập những quan binh ở bên cạnh, tìm hiểu cẩn thận tình huống cụ thể quan binh sư đoàn 101 đổ bộ lên Kim Xuyên đạo, còn đặc biệt hỏi thăm tới chuyện liên quan tới cứ điểm Công Kê Sơn.

Sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ tới Kim Xuyên đạo là một hành động lớn, điều này có nghĩa là quân Lam Vũ không đơn thuần chỉ phòng thủ ở Kim Xuyên đạo nữa, mà từ thế thủ chuyển sang thế công, cứ điểm Kê Công Sơn chính là khời điểm phát động tấn công.

Căn cứ vào báo cáo của quan quân thuộc hạ, sư đoàn 101 bộ binh quân Lam Vũ đã có trọn vẹn ba trung đoàn bộ binh tới được Kim Xuyên đạo, những trung đoàn còn lại cũng sẽ lần lượt tới nơi trong khoảng thời gian một tháng.

Bộ độ tiên phong đã dựa theo kế hoạch tiếp quản nhiệm vụ phòng ngự cứ điểm Công Kê Sơn, đồng thời cũng an bài phòng ngự dọc theo tuyến đường sắt Thiên Hữu.

Ở cứ điểm Công Kê Sơn, toàn bộ pháo binh của sư đoàn bộ binh 101 đã tới nơi. Bộ đội quân Lam Vũ cấp cho cứ điểm Công Kê Sơn có trên năm nghìn người, trong đó có bốn nghìn người là bộ binh, một nghìn người là pháo binh.

Y Địch Liễu Lâm Na cảm khái nói:

- Tôi thấy sau này chúng ta không phải sống nơm nớp lo sợ nữa rồi.

Trước khi sư đoàn 101 quân Lam Vũ tới nơi, quân Lam Vũ chiếm lĩnh Kim Xuyên đạo chỉ có chưa tới một vạn quan binh của hải quân lục chiến đội, cùng với những binh sĩ đội cảnh vệ nhân dân mới được thành lập.

Vậy mà bọn họ phải đối diện với quân đội nước Mã Toa có tới bốn năm chục vạn người, cho nên thành viên cao tầng của quân Lam Vũ đều tỏ ra tương đối thận trọng dè dặt, bộ đội ở tiền tuyến cũng ở trong trạng thái chuẩn bị bị chiến đấu hai tư trên hai tư giờ, có chút gió lay cỏ động thôi là toàn quân lập tức phải sẵn sàng chiến đấu, gian khổ vô cùng. T

Lấy trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội ra mà nói, tuyệt đại đa số quan binh của bọn họ từ sau khi đổ bộ lên Kim Xuyên đạo, đã chẳng có lấy được một giấc ngủ tử tế, cho dù là ở trong thời kỳ chiến tranh tĩnh lặng, thì thần kinh mỗi một người cũng căng như dây đàn, dù có hơi nghỉ ngơi một chút cũng phải ôm chặt lấy cây súng trong tay, sợ bộ đội nước Mã Toa tập kích.

Lần này sau khi lục quân tiếp quản nhiệm vụ phòng ngự của trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội, Bách Viên Súng và đám bộ hạ của hắn chuyện đầu tiên muốn làm nhất chính là đánh một giấc cho thật ngon lành đã, sau đó mới triển khai huấn luyện phục hồi.

Khắc Lệ Tô Na mỉm cười lắc đầu.

Mong muốn của Y Địch Liễu Lâm Na thực sự là quá thấp rồi.

Khắc Lệ Tô Na suất lĩnh sư đoàn 101 tới đây, chẳng những có nghĩa là cuộc sống trong sợ hãi của quân Lam Vũ ở Kim Xuyên đạo đã kết thúc, nó còn mang ý nghĩa là ngày tháng sống trong sợ hãi của quân đội nước Mã Toa đã bắt đầu.

Sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ trải qua cải biên, đã có tới sáu trung đoàn, tổng binh lực đã vượt quá bốn vạn người, đây là còn bời vì một số biên chế chưa được lấp đầy. Một khi dựa theo kế hoạch, thì toàn bộ binh linh được bổ sung hoàn toàn ở Kim Xuyên đạo, binh lực của sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ sẽ có tới trên sáu vạn người.

Đối với quân đội nước Mã Toa mà nói, đầy dứt khoát là một lực lượng khổng lồ, cho dù là Vũ Văn Phân Phương cũng chẳng dàm lơ là sơ xuất.

Sư đoàn 101 quân Lam Vũ là bội đội đầu tiên thí điểm chế độ bốn bốn, ở trong biên chế có nhiều phương diện mang tính cái biến thí điểm, với mục địch đạt tới được biên chế linh hoàn nhất.

Hiện giờ mỗi một tiểu đội bộ binh của sư đoàn 101 có tới 12 chiến sĩ, mỗi một trung đội bộ binh có bốn tiểu đội bộ binh, thêm vào những nhân viên khác đã có tới 55 người.

Mỗi một đại đội bộ binh lại có tới bốn trung đội bộ binh, thêm vào ban thông tin, có tới 280 người; mỗi một tiểu đoàn bộ binh có bốn đại đội bộ binh, thêm vào đại đội pháo binh được phân phối, bộ đội chi viện hỏa lực, trung đội thông tấn, đặc vụ ...v.. v đã có tới chừng 1500 người.

Mỗi một trung đoàn bộ binh lại có tới bốn tiểu đoàn bộ binh với một tiểu đoàn pháo binh, còn dựa theo tình huống khác nhau mà phân phối thêm các loại bộ đội khác. Mỗi một trung đoàn bộ binh dựa theo tiêu chuẩn biên chế có tới chừng 8400 người. Toàn bộ sư đoàn bộ binh với sáu trung đoàn cộng với vô số bộ đội trang bị thêm, tổng binh lực vượt quá sau vạn người.

Đương nhiên, đây còn là tình huống biên chế chưa được trọn vẹn.

Trên thực tế thì cả ba sư đoàn của lục quân quân Lam Vũ chưa bao giờ có được biên chế đầy đủ cả, dưới cấp độ tiểu đội cũng chưa bao giờ thực hành chế độ bốn bốn. Bất quá cho dù là như thế, hiện giờ sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ sở hữu lượng binh lực cũng là vô cùng cường đại rồi.

Sư đoàn bộ binh 101 đổ bộ lên đại lục Y Lan, có nghĩa là cuộc chiến mới đã dần dần lan rộng. Quân Lam Vũ ở trên đại lục Y Lan đã không còn phải phong thủ nữa, mà là tiến công!

Báo chí của nước MÃ Toa nhiều ngày nay đã bắt đầu lớn tiếng kêu gọi muốn quân Lam Vũ có hành động mới rồi.

Mang theo thân thể mệt mỏi, Khắc Lệ Tô Na thị sát tất cả bộ đội, an bài xong tất cả bố trí, mới theo Y Địch Liễu Lâm Na tới khách sạn Đế Hiệu ở phủ Kim Lăng nghỉ ngơi.

Ở nơi này, Khắc Lệ Tô Na nhận được điện thoại hỏi thăm của Dương Túc Phong, sau khi hỏi han sức khỏe của nàng, Dương Túc Phong lại hỏi tới tình hình cụ thể của bộ đội sư đoàn 101.

Bỏ điện thoại xuống, Khắc Lệ Tô Na cười khổ nói:

- Xem ra nam nhân của bọn ta đúng là rất bận rộn, chỉ gọi điện thoại cho tôi chưa được tới nửa tiếng đồng hồ thôi mà Viên Ánh Lạc đã tới nhắc ba lần rồi.

Y Địch Liễu Lâm Na chỉ lắc đầu không nói một lời.

Khoảng thời gian này Dương Túc Phong đúng là rất bận.

Bận tới mức ngay cả thời gian đồng phòng với những nữ nhân của mình cũng không có.

Chuyện mà Dương Túc Phong cần phải suy tính rất nhiều, có quá nhiều chuyện cần phải y đưa ra quyết định cuối cùng.

Kỳ thực Dương Túc Phong đã phóng quyền rất nhiều rồi, chuyện ở phương diện nội chính cơ bản đều là do hành chính ủy viên hội do Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ lĩnh đạo giải quyết. Nhưng ngày nào cũng có một số kiến nghị và ý tưởng mà ngay cả tới Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ cũng không thể nào hiểu được hoàn toàn, cần phải chính bản thân Dương Túc Phong phê duyệt mới được.

Đầu tiên là chuyện trường mâu Long Thích Nỗ Tư của người Ngõa Lạp.

Đã qua hơn mười ngày rồi, mà vẫn chưa hề có một chút tin tức nào về trường mâu Long Thích Tư Nỗ, cơ quan tình báo của quân Lam Vũ do Phượng Phi Phi lãnh đạo đã hao tổn không ít tinh lực, tìm kiếm manh mối ở bên trên cao nguyên Huyết Sắc nhưng kết quá không phát hiện ra được điều gì.

Mà chuyện tìm kiếm Tiêu Tử Phong cũng chẳng có lấy chút tiến triển nào cả, Tiêu Tử Phong phảng phất như đã biến mất ở trên thế giời này rồi vậy.

Để ứng phó với tình hình khẩn cấp, quân Lam Vũ đã dựa theo miêu tả của người Ngõa Lạp chuẩn bị một cây trường mâu Long Thích Nỗ Tư giả, chuẩn bị khi tới lúc thì tạm thời lấy ra cho có, dù sao thì đây cũng là chuyện đôi bên cùng tình nguyện.

Dựa theo ý kiến của Dương Túc Phong, Lam Sở Yến và Phó Thanh Diệp một lần nữa tiến hành cuộc hội đàm, thương thảo những nội dung mang tính thực chất.

Người Ngõa Lạp cuối cùng cũng hoàn toàn đồng ý tiếp thụ điều kiện mà quân Lam Vũ đã ra, trở thành khu hành chính lệ thuộc vào quân Lam Vũ, cung cấp chiến mã và nhân viên tác chiến cho quân Lam Vũ, đồng thời quân Lam Vũ cũng bảo lưu địa vị thủ lĩnh của Ma Sa Địch và hiệp trợ hắn củng cố địa vị của mình.

Người Ngõa Lạp mở cửa tất cả biên cảnh, cho phép thương nhân của địa khu Mỹ Ni Tư tự do tiến vào, tự do mua bán, để thể hiện thành ý của mình.

Tiếp sau đó, Tiêu Thanh Long quan chỉ huy kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ bắt đầu tiến hành cải biên kỵ binh của người Ngõa Lạp.

Việc đầu tiên phải tiến hành là giáo dục mang tính tẩy não, những quan chỉ huy của kỵ binh người Ngõa Lạp toàn bộ được đưa tới trường học kỵ binh quân Lam Vũ để tiếp thục giáo dục, quan chỉ huy tối cao của bọn họ tạm thời do Khắc Lạp Mã Kỳ đảm nhiệm, còn những quan chỉ huy từ trung cấp tới hạ cấp thì rút ra từ bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ.

Khắc Lạp Mã Kỳ sau khi trở thành tù binh của quân Lam Vũ ở Lão Hổ câu, suốt từ đó cho tới nay đều luân học tập ở trường học kỵ binh quân Lam Vũ. Trải qua không ngừng học tập và cải tạo, hắn dẫ dần dần dung nhập vào trong trận doanh của quân Lam Vũ. Dựa theo ý của Dương Túc Phong muốn Khắc Lạp Mã Kỳ đảm nhận chức vụ quan trọng hơn nữa.

Quân sư Phó Thanh Diệp uyển chuyển cự tuyệt lời mời lập tức ra sức cho Dương Túc Phong, nhưng đáp ứng tới thời điểm thích hợp sẽ tới phủ đại đô đốc Y Vân nhậm chức, cái thời điểm thích hợp này ý tứ là cần phải được thủ lĩnh Ma Sa Địch của người Ngõa Lạp đồng ý.

Dù sao thì khi ông ta thất ý nhất đã được Ma Sa Địch trọng dụng, cho nên có sự cảm kích lớn lao với Ma Sa Địch.

Hiện giờ người NGõa Lạp đi tới bước đường như thế này, trong lòng ông ta cũng cảm thấy hổ thẹn. Đương nhiên, trách nhiệm chủ yếu vẫn là của Ma Sa Địch. Nếu chẳng phải chính Ma Sa Địch cực lực chủ trương xuất binh tới Lão Hổ Câu, thì có lẽ cuộc sống của người Ngõa Lạp đã tốt hơn bây giờ một chút.

Có điều, nếu chẳng phải người Ngõa Lạp này sinh số sát dữ dội với quân Lam Vũ thì làm sao có thể biết được sự lợi hại của quân Lam Vũ chứ?

- Nói với Lam Sở Yến, đem cái thanh trường mâu Long Thích Nỗ Tư đó làm ra vẻ một chút rồi đưa trả về cho người Ngõa Lạp đi.

Dương Túc Phong vô cùng mỏi mệt nói, y dựa mình vào lưng ghế, hai chân vắt chéo gác lên trên mặt bàn, nhắm mắt dưỡng thần.

Ở trên chiếnc bàn trước mặt y, còn có mấy bản báo cáo nữa, trong đó có một bản là tình hình thực thi luật hôn nhân mới do phủ đại đô đốc Y Lan ban bố, còn cả những ảnh hưởng mà nó mang tới cùng với xu thế phát triển trong tương lai.

Luật hôn nhân mới được phủ đại đô đốc Y Lan ban bố vào cuối năm ngoái, bắt đầu chấp hành vào ngày mùng 1 tháng 1 năm nay, đây là bản luật hôn nhân chính thức đầu tiên quân Lam Vũ ban bố, cũng chính là luật hôn nhân theo quy định văn minh đầu tiên trên lịch sử đại lục Y Vân.

Kỳ thực Dương Túc Phong hoàn toàn chẳng có thời gian để mà đi quan tâm tới chuyện hôn nhân của quần chúng nhân dân trong khu vực y quản hạt.

Điều mà Dương Túc Phong quan tâm chính là chuyện dung hợp các dân tộc của địa khu Mỹ Ni Tư, y hi vọng thông qua luật hôn nhân để dung hợp các dân tộc lớn trong khu vực quân Lam Vũ không chế.

Trừ những điều luật cơ bản liên quan tới hôn nhân ra, còn dùng rất nhiều văn bản cổ động chuyện nam nữ thông hôn giữa các dân tộc, đồng thời quy định những phương thức khen thưởng rõ ràng.

Hiện giờ khu vực quân Lam Vũ không chế vô cùng phức tạp, đất đai rộng lớn, dân tộc đủ mọi loại.

Căn cứ vào thông kế sơ bộ, các dân tộc mà quân Lam Vũ hiện đang khống chế ít nhất có hơn ba trăm cái, bọn họ cơ bản đều có các loại phong tục tập quán khác nhau, mỗi một dân tộc có ngôn ngữ bản địa khác nhau, không ít các dân tộc còn tồn tại mâu thuẫn sâu sắc với nhau.

Bời thế, làm sao để cho tất cả những dân tộc lớn nhỏ này đoàn kết dưới lá cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ, trước giờ vẫn là vấn đề làm cho Dương Túc Phong và Cổ Địch Sâm hết sức đau đầu.

Dưới sự an bài một cách có mục đích của phủ đại đô đốc Y Vân, quân Lam Vũ tiến hành rất nhiều công tác di cư, với mong muốn phá vỡ tình thế cách ly phong tỏa trước nay giữa các dân tộc với nhau, đem bọn họ dung hợp lại làm một.

Trải qua hai ba năm nỗ lực, hiện giờ trong các khu vực của quân Lam Vũ đã sơ bộ hình thành cục diện các dân tộc sống trộn lẫn xen kẽ với nhau, nhưng bọn họ vẫn cần phải tiến thêm một bước nữa trong việc dung hợp.

Dương Túc Phong cho rằng, cần phải thông qua biện pháp thông hôn giữa các dân tộc, để đem tất cả các dân tộc thực sự liên kết lại với nhau.

Dương Túc Phong tích cực cổ động nam nữ của các dân tộc khác nhau, đồng thời quy định rõ ràng phương thức khen thưởng ở bên trong luật hôn nhân.

Tất cả các dân tộc đều không được phép ngăn cản tộc nhân của mình thông hôn với dân tộc khác, nếu không sẽ là vi phạm pháp luật, sẽ bị pháp luật nghiêm trị.

Đồng thời quân Lam Vũ yêu cầu các cấp chính phủ, trợ cấp mộ trăm kim tệ tiền kết hôn cho nam nữ tân hôn giữa các bộ tốc khác nhau, nhưng mỗi người chỉ được phép xuất hiện một lần.

Thập Tứ công chúa gần đây đại biểu cho Dương Túc Phong tham gia hơn mười hôn lễ tập thể, đều là những lễ cưới thông hôn giữa các dân tộc khác nhau, dần dần khơi lên phong trào thông hôn giữa các dân tộc khác nhau.

Giới truyền thông trong khu vực quân Lam Vũ khống chế cũng bắt đầu cổ động chuyện thông hôn giữa các dân tộc khác nhau, Tài Tiêm Tiêm thậm chí còn dựa theo ý của Dương Túc Phong, bắt đầu đề ra một khái niệm dân tộc Mỹ Ni Tư hoàn toàn mới. Khái niệm này sau đó được mở rộng trở thành khái niệm chung cho cả dân tộc Y Vân, càng ngày càng có nhiều báo chí và truyền thông đều bắt đầu sử dụng từ dân tộc Y Vân hoặc là người Y Vân để thay thế cho một dân tộc ban đầu nào đó.

Đương nhiên, muốn dung hợp hoàn toàn những dân tộc này lại với nhau thì còn cần phải có một khoảng thời gian rất dài.

May mắn là trên mặt văn tự và ngôn ngữ, chữ Y Lan cổ xưa nhất đều được dùng phổ biến trong đại bộ phận các địa khu, mà tiếng Đường cũng chính là một loại tiếng Y Lan, sự cách biệt giữa hai loại ngôn ngữ này là không nhiều lắm. Điều này làm cho Dương Túc Phong có thể giảm thiểu được trở ngại lớn nhất trong việc dung hợp dân tộc.

Bất quá ai cũng biết rằng, dung hợp dân tộc ít nhất cần tới mấy chục năm thậm chí phải tới cả trăm năm.

Thứ đến phải quan tâm tới tình hình thực thi luật giáo dục và nghĩa hộ bảo vệ trẻ vị thành niên.

Căn cứ vào báo cáo của phủ đại đô đốc Y Vân, luật giáo dục và bảo vệ trẻ vị thành niên cũng được ban bố vào cuối năm ngoái, và được bắt đầu thực thi vào ngày mùng 1 tháng 1 năm nay.

Trải qua việc phổ biến, đại bộ phận địa khu đều thu được hiệu quả tương đối khả quan, nhưng còn có một số địa khu vẫn tồn tại khó khăn rất lớn, nhất là ở những địa khu có kinh tế lạc hậu, muốn hoàn toàn chấp hành luật này có muôn trùng trở ngại, một bộ phận dân chúng có sự chống đối khá mạnh mẽ.

Dương Túc Phong chẳng phải là vĩ nhân, suy tính của y cũng chẳng cao thượng gì xa xôi gì cho cam, tất cả những điều hắn làm đều bời vì nhu cầu chiến đầu của quân Lam Vũ.

Cùng với việc quân Lam Vũ tiến vào đại lục Y Lan, Dương Túc Phong đột nhiên phát hiện ra, đại lục Y Lan và đại lục Y Vân đúng là cách biệt nhau quá xa, điều gì khác chưa nói, chỉ nguyên vấn đề nhân khẩu thôi thì chỉ mỗi nhân khẩu của Kim Xuyên đạo vào thời thịnh vượng đã gần như bằng với toàn bộ số nhân khẩu trên đại lục Y Vân mà hiện giờ quân Lam Vũ đang khống chế.

Cho dù trải qua vô số chiến loạn thăng trầm, hiện nay Kim Xuyên đạo vẫn có hơn ba ngàn vạn nhân khẩu, mật độ nhân khẩu còn đông đúc hơn cả địa khu Mỹ Ni Tư.

Tất cả những điều này, đại lục Y Vân tuyệt đối đều không thể bì nổi.

Chính như điều được chỉ ra bên trong chiến tranh luận, chiến tranh, nói cho đến cùng là sự so kè về tài nguyên, bao gồm cả tài nguyên nhân lực và tài nguyên khoáng sản.

Thế nhưng, bất kể hiện giờ quân Lam Vũ nỗ lực như thế nào, thì nhân khẩu trong khu vực quân Lam Vũ không chế vẫn tăng trưởng không được nhanh, bản thân sự khôi phục nhân khẩu vô cùng chậm chạp, căn bản là không thể nào đáp ứng được nhu cầu của quân Lam Vũ.

Bách bất đắc dĩ quân Lam Vũ đành chỉ càng ngày càng dựa vào nhân khẩu từ bên ngoài.

Điều này dĩ nhiên là có liên quan tới trình độ y học và vệ sinh, nhưng trẻ vị thành niên không có được sự bảo vệ đúng mức hữu hiệu cũng là một nguyên nhân rất lớn.

Có một số địa khu quan niệm nhân dân có quan niệm rất lạc hậu, không có đủ sự quan trọng với trẻ em, tỉ lệ trẻ em bị chết non vô cùng cao, nhất là tư tưởng trọng nam khinh nữ cực kỳ nghiêm trọng.

Bời thế, quân Lam Vũ ngoài từ việc tận lực đề cao trình độ y tế và vệ sinh ra, còn phải ra sức cải biến quan niệm của người dân, nhất là tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Thực thi luật bảo vệ trẻ thành niên, chính là là muốn để cho mỗi một đứa bé sinh ra đời, đều có thể được trưởng thành một cách khỏe mạnh, trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ và nguồn lực lượng tương lai của quân Lam Vũ.

Kế hoạch sinh sản cơ bản quốc sách ở này là hoàn toàn không cần thiết, hiện giờ Dương Túc Phong hận không thể mỗi một cặp vợ chồng đều có thể nuôi sống được mười đứa con.

Từ trước cho tới nay, tài nguyên nhân lực luôn là vấn đề mà quân Lam Vũ vô cùng đau đầu, kinh tế phát triển cần phải có một lượng lớn sức lao động, mở rộng quân đội cũng cất có rất nhiều thanh niên trai tráng.

Kế hoạch khuếch quân vào cuối năm ngoài, ban ngành nội chính và quân đội đã sinh ra sự chia rẻ cực lớn, ban ngành nội chính hi vọng quân đội có thể tạm thời an phận thời gian một hai năm, nghỉ ngơi dưỡng sức, để kinh tế phát triển tốc độ cạo. Còn quân đội thì lại cần phải mở rộng để ứng phó với sự khiêu chiến từ nhiều phương diện.

Đám người Cổ Địch Sâm và Vũ Phi Phàm mặt mày nhăn nhỏ mà cuối cùng cà hai bên đều không được hải lòng.

Suy cho tới cùng vẫn là do thiếu thốn nhân khẩu.

Đương nhiên, nhân khẩu nhiều mà không có tổ chất cũng không được, hiện giờ ở trong khu vực quân Lam Vũ không chế, chuyện không nhận ra nổi một chữ to như cái đầu hết sức phổ biến.

Ở địa khu vương quốc Ương Già hoặc là vương quốc Lâu Lan, có rất nhiều thôn trấn không tìm đâu ra được một người biết chữ, ảnh hưởng cực lớn tới sự phát triển kinh tế và truyền bá văn hóa của quân Lam Vũ.

Bời thể đề cao tỉ lệ sống sót và sinh sản của trẻ em, thì văn hỏa giáo dục cũng phải theo kịp, nếu không toàn dân mù chữ cũng chỉ có lãng phí lương thực một cách vô nghĩa.

Luật nghĩa vụ giáo dục mà phủ đại độ đốc Y Vân ban bố ra, chính là nhằm khắc phục vấn đề này.

Luật nghĩa vụ giáo dục quy định một cách rõ ràng, phế trừ giáo dục tư thục, toàn bộ tiến hành áp dụng giáo dục công lập.

Luật nghĩa vụ giáo dục quy định rõ ràng, trẻ em tới tuổi phải được tiếp thục giáo dục, bất kỳ một ai cũng không phép ngăn cản, tất cả trưởng học trung tiểu học toàn bộ miễn phí, kiên quyết không được phép làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó, bất kỳ hành vi thu phí nào đều cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt.

Trong khu vực quân Lam Vũ khống chế, phủ đại đô đốc Y Vân đầu tư vô số tài chính, để xây dựng các trường trung học và tiểu học, đồng thời hoàn thiện các cơ sở trang bị khác.

- Trước nay các ngươi đều nói quân phí là cái động không đáy, nhưng ban nội chính các ngươi tiêu tiền xem ra cũng là một cái động không đáy.

Dương Túc Phong cảm khái nói bên trong điện báo với Cổ Địch Sâm, do nhu cầu kiến thiết rất nhiều trang thiết bị cơ sở và trường học, khoản tài chính cực lớn do A Phương Tác đưa về đã tiêu hoa gần như hết sạch rồi.

Vấn đề tương đối nhức nhối còn có cả việc quan hệ giữa quân Lam Vũ và gia tộc Phong Hỏa Vân Long.

Từ sau khi triều đình đế quốc Đường Xuyên ban bố mệnh lệnh điều chỉnh khu vực hành chính và bổ nhiệm nhân sự mới, quan hệ giữa quân Lam Vũ và gia tộc Phong Hỏa Vân Long liền trở nên tương đối vi diệu.

Hiện giờ Kim Xuyên đạo mà quân Lam Vũ khống trế, đã bị triều đình phân cho Long gia quản hạt, rõ ràng là để ly gián quan hệ giữa quân Lam Vũ và Long gia.

Vốn Dương Túc Phong cho rằng Long gia sẽ không coi chuyện này là thật, càng không thể vì điều này mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa quân Lam Vũ và Long gia, nhưng hiện ra xem ra tựa hồ đã có chút sai lệch rồi.

Dương Túc Phong vốn hi vọng Long gia có thể ủy phái Long Ngâm tới thương đàm mặt đối mặt với mình, mọi người cùng thẳng thắn giao lưu suy nghĩ ở trong lòng. Nhưng đáng tiếc là hành động của Long Ngâm nghe nói đã bị các trưởng bối ngăn cản, Long gia chỉ phái một nhân viên ngoại giao chuyên nghiệp tới thăm dò ý hướng của quân Lam Vũ, nên quân Lam Vũ cũng ủy phái Mã Khôn đi đối phó cho có.

Mặc dù cuối cùng tựa hồ hoàn toàn không được một thành quả gì, nhưng Dương Túc Phong biết rằng, Long gia đã bắt đầu có sự chia cách với quân Lam Vũ rồi.

- Ngươi cảm thấy hết sực nực cười có phải không? Có đôi lục những người này chỉ nhìn thấy những lợi ích mê hoặc, mà lại quên đi mất năng lực của bản thân.

Dương Túc Phong từng rất cảm khái nói với Cổ Tư Đinh. Cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho hành vi của Long gia, nếu như Long gia bời vì sự kiện này mà nảy sinh chia rẽ với quân Lam Vũ, thì thực sự là hoàn toàn không đáng.

Đây rõ rành rành là một âm mưu chia cách ly gián của trièu đình, nhưng bọn họ đã hoàn toàn bị lợi ích làm cho mờ mắt.

- Có lẽ phải đụng đầu vào tường rồi thì bọn họ mới có thể tỉnh táo ra được.

Cổ Tư Đinh bình tĩnh nói, trong đôi mắt ánh lên vẻ háo hức.

Trong khoảng thời gian một năm trước đó, Cổ Tư Đinh đều nằm dưỡng bệnh, không hề xuất hiện trong quân bộ quân Lam Vũ. Hiện giờ đã qua tiết xuân, bệnh của hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng Cổ Tư Đinh đã không thể nhẫn nại được nữa, liền đi theo con thuyền chở nhóm binh sĩ đầu tiên của sư đoàn bộ binh 101 đi tới Kim Xuyên đạo.

Ly khai quân bộ quân Lam Vũ thời gian hơn một năm trời, Cổ Tư Đinh cần phải mưu tình một số hành động chiến thuật thành công để khôi phục lại trình độ của mình, Long gia ở Anh Xuyên đạo và Xích Luyện giáo ở Ngân Xuyên đạo đều là mục tiêu mà hắn nhắm tới.

Ở trên mặt bàn của Dương Túc Phong, còn có một quyển sách trang trí đơn giản mà trang nghiêm, tựa đề của cuốn sách này là (Biển rộng làm cho linh hồn ta được yên ổn --- tự truyện của nguyên soái Đường Lãng), đây là bản thảo cuối cùng trước khi được phát hành chính thực, một khi Dương Túc Phong ký thêm tên của mình vào, thì mấy ngày sau, cuốn sách này sẽ được công khai bày bán ở hai vùng Kim Xuyên đạo và Cách Lai Mỹ.

Cuốn tự truyện liên quan tới Đường Lãng do Vũ Văn Thiên Nhai vương tử của nước Mã Toa kể, từ sau khi được giao cho Dương Túc Phong từ trong tay Từ Bân, đã bị để bám bụi thời gian hơn nữa năm rồi, cho tới cuối năm ngoái Dương Túc Phong mới có tâm tư để đọc một cách cẩn thận.

Đương nhiên là y mang thân phận của người bàng quan để đọc, cho nên không hề có sự phản ứng thất vọng hay phẫn nộ mà người nào đó trông đợi, mà là tương đối bình tĩnh, chỉ như đang xem một câu chuyện tương đối bi thương. Trải qua nhiều lần cân nhắc, Dương Túc Phong quyết định đem đoạn lịch sự này công bố cho thiên hạ, đúng sai thế nào hết thảy đều giao cho người đời bình xét.

Sau khi được Tài Tiêm Tiêm xem xét và tu sửa một cách cẩn thận, cuốn tự truyện của Đường Lãng được lấy tên là (Biển rộng làm cho linh hồn ta được yên ổn) chuẩn bị chính thức phát hành.

Xét thấy thân phận của Vũ Văn Thiên Nhai quá đặc thù, bản chép tay này không có ký tên tác giả, mà chỉ mồ hồ lấy dánh nghĩa xưởng xuất bản nhật báo quân Lam Vũ để phát hành.

Đồng thời, ở trang đầu và trang cuối của cuốn sách, đều dùng chữ lớn nói rõ nội dung của cuốn sách này có thể tồn tại sự sai lệch, hoan nghênh nhân sĩ các nơi chỉ ra đề sửa chữa.

Đối với hậu quả có thể gây nên sau khi cuốn tự truyện của Đường Lãng được xuất bản, thì không một ai có thể dự đoán được một cách chuẩn xác, ngay Tài Tiêm Tiêm cũng không thể. Nhưng tất cả mọi người đều biết rằng, một khi cuốn sách này được xuất bản, thì chẳng những nội địa đế quốc Đường Xuyên sẽ khơi lên phản ứng cực lớn, mà sợ rẳng toàn bộ đại lục Y Lan đều xảy ra một cơn địa chất nho nhỏ, nhất là cơn địa chấn này dứt khoát sẽ mang tính hủy diệt với triều đình đế quốc Đường Xuyên.

Mà tới khi đó tranh luận giữa Nhạc Thần Châu và Đường Lãng, cùng với ân oán tình cừu giữa bọn họ, đều sẽ trở thành tiêu điểm tranh luận lúc trà dư tửu hậu.

Theo phỏng đoán của Tài Tiêm Tiêm, trong cuốn sách này có ba tiêu điểm, khẳng định sẽ khơi lên sự phản bác và chỉ trích của những kẻ mang ý đồ.

Tiêu điểm thứ nhất, chính là quan hệ của Đường Lãng và hoàng thất đế quốc Đường Xuyên.

Căn cứ vào miêu tả của Vũ Văn Thiên Nhai, khi xưa Đường Lãng có quan hệ vô cùng mờ ám với phi tử hậu cung, hơn nữa còn bí mật sinh ra một người con trai.

Vũ Văn Thiên Nhai thậm chí có mạnh bạo phỏng đoán tên tuổi của phi tử đó, nhưng cuối cùng cái tên ấy đã bị Dương Túc Phong xóa đi, múc đích là để khơi lên càng nhiều sự phỏng đoán và tranh luận hơn nữa, hoàn toàn đẩy triều đình đế quốc Đường Xuyên lên đầu sóng ngọn gió.

Tin rằng cho dù với sự tinh minh của Minh Sơn Quế, lúc này cũng sẽ hoàn toàn chết ngất.

Tiêu điểm thứ hai, chính là việc Nhạc Thần Châu giết chết nhi tử của Đường Lãng, đoàn này chỉ hoàn toàn là suy đoán của Vũ Văn Thiên Nhai, cùng với những tin tức đồn thổi chỉnh lý mà thành, không hệ có đương sự để chứng minh.

Những người chứng kiến việc này, hoặc là chết không nhắm mắt khi xưa, hoặc là bị A Phương Tác giết chết gần đây.

Dương Túc Phong cũng chẳng muốn làm rõ, điều y cần là làm cho không ngừng có người suy đoán, không ngừng có người bới móc, có lẽ trong quá trình suy đoán và tìm tòi đó, sẽ càng có nhiều những bí ẩn đằng sau được hé lộ ra.

Cuối cùng kẻ đầu xỏ là bản thân Nhạc Thần Châu hay là hoàng đế của triều đình, đại khái là cần trăm nhà tranh luận rồi.

Tiêu điểm thứ ba, chính là Dương Túc Phong là cháu của Đường Lãng.

Đoạn này kỳ thực cũng là do Vũ Văn Thiên Nhai phỏng đoán, không hề có chứng cứ xác thực. Bất quá, tư liệu ở bên trong đúng là đã chỉ ra, thân thể hiện giờ Dương Túc Phong chiếm cứ đúng là thân thể của cháu Đường Lãng.

Điều này đã trở thành bí mật công khai bên trong nội bộ quân Lam Vũ rồi, các tướng lĩnh cao cấp đều biết quan hệ giữa Dương Túc Phong và Đường Lãng, điều duy nhất làm cho bọn họ cảm thấy nghi hoặc là Dương Túc Phong không hề lập tức hành động báo thù rửa hận cho nguyên soái Đường Lãng.

Không một ai có thể dự đoán được, một khi cuốn tự truyện của Đường Lãng được phát hành, sẽ khơi lên sóng gió lớn như thế nào.

Triều đình đế quốc Đường Xuyên, Đường Lãng, Nhạc Thần Châu, Dương Túc Phong, bốn cái tên này sẽ được gắn chặt với nhau, và giữa bọn họ rốt cuộc đã từng phát sinh ra chuyện gì, những chuyện công khai và mờ ám đều sẽ được phơi bày một cách rõ ràng, hơn nữa sẽ còn bị những người mang mục đích nào đó đào bới cho tới khi hoàn toàn rõ ràng rành mạch.

Trong quá trình đó, sự dày vò mỗi một người phải chịu đựng cũng không thể nào ước lượng được.

Trầm tư trong chốc lát, Dương Túc Phong chậm rãi mở trang đầu tiên của cuốn tự truyện Đường Lãng ra, ký thêm tên của mình vào trên đó, đồng ý đem cuốn sách này công khai phát hành.

Đặt bút xuống, Dương Túc Phong khẽ thở ra một tiếng nhẹ nhõm, ấn chuông để Viên Ánh Lạc đem bản thảo này đi, sau đó lặng lẽ chờ cuồng phong bạo vũ tới.

Cảng Thanh Đảo, Kim Xuyên đạo, đế quốc Đường Xuyên.

Đem so sánh với cảng Kim Lăng, thì cảng Thanh Đảo hiển nhiên là tú lệ và yên bình hơn rất nhiều, nước biển xanh biêng biếc, bầu trời thăm thẳm, ánh mặt trời rực rỡ, gió biển tươi mát.

Trong làn nước biển trong xanh còn có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của một mộ chiếc thuyền, bầu trời xanh thẳm không xen lẫn một chút tạp chất nào, như một tấm lụa do tiên nữ dày công dệt nên.

Trên bến tàu đâu đâu cũng thấy thuyền vận chuyện qua qua lại lại, nhân viên bốc vác không ngừng tháo rỡ vật tư trang bị. Mỗi một người công nhân đều hận mình không có bốn cái tay bốn cái chân để mỗi một lần có thể vận chuyển được nhiều hàng hóa hơn nữa.

Từ trên định ngọn tháp chuông cao tới bốn mươi mét đứng sừng sững ở chính giữa cảng Thanh Đỏa nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy ở trên mặt biển bao la ở ngoài bến tàu, còn có rất nhiều những chiếc thuyền vận chuyển đang xếp thành hàng cần phải tiến vào cửa cảng, chúng đều là những thương thuyền tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, vận chuyển vô số hàng hóa, cần phải chuyển lên trên cảng Thanh Đảo, sau đó bán đi khắp mọi nơi trên đại lục Y Lan.

Còn trong những kho hàng đủ loại lớn nhỏ ở trên bến tàu của cảng Thanh Đảo, thì tích trữ các loại nguyên vật liệu như khoáng sản và gỗ, được thu gom ở trên lục địa Y Lan, còn cả lương thực, đang chờ đợi được vận chuyển trở về địa khu Mỹ Ni Tư.

Để thỏa mãn nhu cầu vận chuyển nhiều và liên tục, cục vận chuyển đường biển quân Lam Vũ đã thiết kế ra một phương thức vận chuyển theo dây chuyền, đó là trên mặt biển dài tới mầy nghìn dặm giữa Kim Xuyên đạo và địa khu Mỹ Ni Tư, trải đầy những con thuyền vận chuyển phụ trách vận chuyển hàng hóa.

Chúng được xếp thành thành hàng thành đội trên mặt biển dài mấy nghìn dặm, hình thành một dây chuyền không có một sự gián đoạn nào, mỗi ngày đều có lượng lớn nhân viên và vật tư được chuyển tới Kim Xuyên đạo từ địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời cũng có vô số tài nguyên được chuyển về địa khu Mỹ Ni Tư từ Kim xuyên đạo.

Chính loại tuyến vận chuyển dây chuyền này, đã tạo thành trang thái bận rộn cao độ hai tư trên hai tư ở khắp tất cả các cửa cảng của Kim Xuyên đạo.

Thế nhưng, ở phía tây bắc cảng Thanh Đảo nhộn nhịp, lại có một nơi vô cùng yên bình.

Nơi này có một cảng nước sâu tự nhiên tốt nhất của cảng Thanh Đảo, nhưng bên trong đó chỉ neo đầu bốn năm chiếc chiến đấu hạm dùng để học tập của hải quân, cùng với ba bốn chiếc Long Nha chiến hạm hoàn toàn mới.

Những chiếc chiến đấu hạm này đều do quân Lam Vũ thu hoạch được từ kẻ địch trong những cuộc chiến trước đây, hạm đội hải quân không dùng tới, vì thế liền giao cho trường học quan quân hải quân dùng cho việc giảng dạy, còn những chiếc Long Nha chiến hạm hoàn toàn mới kia, thì dùng làm để diễn tập đối kháng thực chiến.

Ở vùng đất tây bắc yên tĩnh của cảng Thanh Đảo này, có một loạt các công trình kiến trúc cổ điển. Những dãy tường màu trắng, những má ngói màu xanh nhạt, bao chùm một vùng đất rộng tới mấy mẫu.

Ở trong sự cổ điển này ẩn chứa một sự tôn nghiêm trang trọng, bên trên công trình kiến trúc cao nhất ở chính giữa khu vực đó, có một lá cờ sư thưu màu lám cực lớn đang bay phần phật trước giáo.

Phía trước là cờ sư thứu màu lam đó, là một quảng trưởng cực lớn, rộng tới mấy vạn mét vuông. Ở phía trước quảng trường đó, có một tấm bia cũng hết sức cao lớn. Hai bên tấm bia biển đó đều có binh sĩ của hải quân quân Lam Vũ cầm súng đứng nghiêm trang.

Ở chính giữa tấm bia đó, khắc chín chữ lớn màu xanh nước biển " trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ".

Nơi này chính là trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong đứng nghiêm ở phía dưới tấm bia một lúc, dường như để cảm thụ không khí nghiêm trang ở nơi này, rồi mới thong thả đi vào bên trong vườn trường.

Binh sĩ hải quân đứng hai bên tấm bia đứng nhiêm hành lễ, Dương Túc Phong cũng nghiêm trang đáp lễ lại bọn họ, ngược lại Vũ Phi Phàm lại chẳng hề để ý, chỉ đơn giản phất tay qua cho xong chuyện.

Ở phía dưới tâm bia, có một tiểu đội học viên hải quân đang huấn luyện, phát hiện ra có người đi tới, đều tò mò đưa mắt nhìn tới, rồi lặp tức toàn bộ sững cả ra, sau đó người này đưa mắt nhìn người kia, đều nhận ra được ánh mắt khẳng định của đối phương, tới đúng một giây sau đó mới đồng loạt phản ứng lại, sau đó chỉnh tề đứng nghiêm nghị kính lễ, đồng thời kích động hô lên:

- Phong lĩnh!

Dương Túc Phong mỉm cười, đáp lễ lại bọn họ nhưng không nói gì cả.

Vũ Phi Phàm thì nghiêm túc nói với những học viên đó:

- Nhận ra là được rồi, đứng có chạy lung tung nói bừa.

Những học viên đó vừa kích động lại vừa kinh ngạc, rất nhiều người ánh mắt cứ bám sát lấy thân ảnh của Dương Túc Phong không chịu rời đi, nhưng Dương Túc Phong không chuyện trò quá nhiều với bọn họ, mà chỉ ngó đông nó tây, hết nhìn nơi này lại xem chỗ kia.

Nếu chẳng phải mọi người đều nhận ra y là ai, thì còn cho rằng y tới đây là để tìm người.

Nơi này chính là trường đại học hải quân cũ của đế quốc Đường Xuyên, nhưng từ sau khi hải quân đế quốc Đường Xuyên suy bại, khu trường này liền dần dần trở nên hoang vu. Về sau đó hải quân đế quốc Đường Xuyên gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, ngôi trường đại học có tới hai trăm năm lịch sự này liền chính thức kết thúc thọ mạng c ủa mình.

Sau khi quân Lam Vũ chiếm lĩnh Kim Xuyên đạo, đương nhiên là không thể bỏ qua được vùng đất phong thủy cực tốt này, có rất nhiều quan quân cao cấp của hải quân Lam Vũ đã được tiếp nhận giáo dục ở trên mảnh đất này, ví như đám người Vũ Phi Phàm, Tô Chẩm Thư, Đặc Lan Khắc Tư, Dương Phàm.. v.. v. bọn họ đều có cảm tình sâu nặng với đại học hải quân đế quốc, bời thế mau chóng chuyển trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ từ địa khu Mỹ Ni Tư tới nơi này.

Trải qua bảy tháng trời nỗ lực, đã dần dần khôi phục lại được dáng vẻ khi xưa của trường đại hoạc hải quân.

Dưới sự tháp tùng của Vũ Phi Phàm tư lệnh viên hải quân quân Lam Vũ cùng Hà Chính Cương hiểu trưởng trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, Dương Túc Phong đích thân tới nơi này khảo sát, chính là muốn tận mắt nhìn thấy phong trào học tập và tinh thần trạng thái của các quan quân tương lai của quân Lam Vũ.

Lần thị sát này Dương Túc Phong hoàn toàn mặc thường phục vi hành, y mặc một bộ đồng phục tướng quân quân Lam Vũ không có quân hàm, cho nên bên trong trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, trừ hiệu trưởng Hà Chính Cương ra thì không còn một ai được biết là Dương Túc Phong tới nữa.

Vũ Phi Phàm mỉm cười ghé sát vào bên tai Hà Chính Cương nói:

- Hà lão sư, ông phải nói gì đi chứ! Dù thế nào thì cũng phải giới thiệu qua một chút tình hình nơi này!

Hà Chính Cương lắc đầu, vẫn không nói một lời nào, chỉ theo Dương Túc Phong đi loạn khắp mọi nơi.

Vũ Phi Phàm thì đã gấp lắm rồi, muốn tự mình đi làm hướng dẫn viên, tựa hồ lại thấy không được thỏa đáng lắm, vạn nhất Dương Túc Phong cho rằng hắn dùng những lời lẽ quan cách để ứng phó, thì sau khi trở về quá nửa là sẽ bị hiểu lầm.

Dương Túc Phong lần này đi tới đây là muốn được nhìn thấy sinh hoạt thực sự của những học viên ở nơi này, y không hi vọng thông qua miệng của người khác truyền nhận xét tới chỗ của mình, nhưng nếu để cho y đi lung tung khắp mọi nơi như thế này, tựa hồ cũng không đúng cho lắm!

Nhưng Hà Chính Cương lại không tán đồng, ông ta cho rằng cứ để mặc cho tự Dương Túc Phong xem xét thì tốt hơn.

Ở bên trong trận doanh của quân Lam Vũ, Hà Chính Cương là một người hoàn toàn không có chút tên tuổi nào, nhưng ở bên trong hải quân đế quốc Đường Xuyên, ông ta lại chiếm được sự tôn kính của rất nhiều người.

Hà Chính Cương có học thức phong phủ, bác học đa tài, bắt đầu từ năm hai mươi ba tuổi đã dạy học ở trong đại học hải quân đế quốc Đường Xuyên, đã dạy học liền một mạch hơn bốn mươi ba năm trời, ông ta có học sinh đông đảo, trải khắp thiên hạ.

Thậm chí còn có người đã thống kê qua, phát hiện gần như tới một phần ba số quan quân hải quân ít nhất đều đã tới lớp của Hà lão sư một lần, từ đó có thể thấy được sức ảnh hưởng của ông ta như thế nào.

Đồng thời Hà Chính Cương cũng là một người rất cổ hủ, rất cương trực, thường xuyên phát biểu những ngôn luật không hợp với thời cuộc, bời thế rất hanh đắc tội với quyền quý.

Do đế quốc Đường Xuyên dần dần đi tới triền dốc, tham ô hủ bại đã trở thành xu thế, ông ta tất nhiên là không thể kìm nén được phát ra những lời hô hào, khiển trách hành vi hủ bại của triều đình. Tiếng nói phẫn nộ của ông ta đã bị dìm đi ở đại học hải quân đế quốc, cho dù ở trong bộ quân vụ đế quộc cũng bị lập thành hồ sơ.

Bời vì khi lên lớp Hà Chính Cương đã công kích tệ nạn của triều đình, nên ông ta bị cho thôi dạy ít nhất trên mười lần, thậm chí là con bị giam thẳng vào bên trong nhà ngục chính trị hải quân, khoảng thời gian bị bắt giam dài nhất là năm năm trước.

Sau khi Đường Tân phó tư lệnh viên của hải quân đế quốc Đường Xuyên phản bội chạy sang nước Mã Toa, Hà Chính Cương đã mạnh dạn dự đoán tiền đồ của hải quân đế quốc Đường Xuyên sẽ có thể vô cùng ảm đạm, đồng thời cho rằng Đường Tân phản bội đầu địch khẳng định còn có nguyên nhân sâu xa hơn nữa, vì thế ông ta lại một lần nữa bị bắt giam, phán xử giam giữ vô thời hạn.

Sau này sự thực đã chứng minh, Hà Chính Cương đã không may dự đoán trúng, hải quân đế quốc Đường Xuyên quả nhiên toàn quân bị diệt.

Cùng với việc là một người cổ hù cương trực và không hợp thời thế, Hà Chính Cương cũng là một người có tư tưởng vô cùng cực đoan.

Hai mươi năm trước Hà Chính Cương đã kiên quyết chủ trương hải quân đế quốc phải động thủ trước, pháo kích bờ biển và cửa cảng của nước Mã Toa, đem hải quân nước Mã Toa khi đó còn rất yếu ớt bóp chết ngay từ trong chứng nước, điều này so với chính sách cướp bóc hiện nay quân Lam Vũ đang thực hành không hề khác nhau, nhưng triều đình đế quốc Đường Xuyên lại cứ lần lữa cố kỵ, hơn nữa cho rằng bản thân là thiên triều thượng quốc, không hề để hải quân nước Mã Toa vào trong tầm mắt, vì thế tùy tiện lấy một cái tội danh phần tử hiếu chiến đặt lên người Hà Chính Cương, bắt ông ta phải thôi dạy.

Nhưng lý luận hiếu chiến của Hà Chính Cương lại được tuyệt đại đa số những quan quân hải quân trung và hạ cấp ủng hộ, cuối cùng do áp lực quá lớn, ông ta lại được cho dạy học trở lại.

Hà Chính Cương tiếp tục cổ động cho lý luận tiên phát chế nhân của mình, nhưng chỉ tiếc rằng, quyền lực lại năm trong tay các quan quân cao cấp, nên hải quân đế quốc Đường Xuyên thủy chung không ra trước, nếu như đế quốc Đường Xuyên nghe theo Hà Chính Cương, bóp chết hải quân nước Mã Toa, thì đã không gặp phải kết cục như ngày hôm nay.

Mặc dù cổ hủ không hợp với thời cuộc, tư tưởng lại cực đoan, thế nhưng không một ai có thể phủ nhận được Hà Chính Cương là một người rất có tầm nhìn.

Sau khi quân Lam Vũ quật khởi, ánh mắt của ông ta liền chiếu thẳng vào hải quân quân Lam Vũ, từa hồ từ trong hải quân quân Lam Vũ tìm được hải quân lý tưởng trong mộng ước của mình.

Cho dù là ở bên trong lao ngục, Hà Chính Cương cũng tìm đủ trăm phương nghìn kế từ chợ đen kiếm cho được cuốn (hải quyền luận) do quân Lam Vũ xuất bản, đồn thời từ đó tiến hành nghiên cứu tỉ mỉ, còn viết ra một bản sửa đổi chi tiết, không hề kiêng dè đưa ra cái nhìn của bản thân với một số quan điểm ở bên trong đó.

Bời vì lúc ở tiền thế, Dương Túc Phong cũng chỉ nhìn qua cuốn sách này được vài lần, biết được nội dung cơ bản ở bên trong đó, nhưng ở những chỗ chi tiết thì đương nhiên không thể viết được rõ ràng toàn bộ, cho nên không thể hoàn toàn dựa vào nguyên bản mà viết ra được. Hơn nữa còn phải căn cứ vào thực tế của thế giới này mà tiến hành tu sửa cho thích hợp, nên tất nhiên là tồn tại không ít chỗ hở.

Bởi thế hai quyển sách (chiến tranh luận) và (hải quyền luận) sau khi được phát hành xuất bản, cũng đang được hoàn thiện trong quá trình tranh luận và kiến nghị không ngừng.

Quân Lam Vũ chiếm lĩnh được Kim Xuyên đạo, liền đem Hà Chính Cưong và những phạm nhân khác ở trong lao ngục giải cứu ra.

Bản tu sửa liên quan tới (chiến tranh luận) và (hải quyền luận) của Hà Chính Cương vừa khéo được Vũ Phi Phàm xem được, cảm thấy rất có giá trị, vì thế mau


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-334)


<