Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 256

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 256: Rồng Biết Phun Lửa Ư? Hoang Đường
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Bên hồ Mạc Sầu, Kim Xuyên đạo, đế quốc Đường Xuyên.

Tiểu cô nương Na Tháp Lỵ đã thức dậy từ rất sớm rồi, cô bé rửa mặt qua loa một chút, sau đó vội vội càng vàng chạy qua cái hành lang thật dài, đi thăm sư phụ U Nhược Tử La của mình.

Na Tháp Lỵ vốn là ở cùng với U Nhược Tử La, nhưng vì lần này thương thế của U Nhược Tử La đặc biệt nghiêm trong, thi thoảng lại rơi vào trạng thái hôn mê, do đó được Phất Lôi Đát mà người ta gọi sau lưng là bà đồng đưa về nơi ở của mình, để tiện cho việc ở gần chăm sóc cho U Nhược Tử La.

Bên hồ Mạc Sầu hoa xuân nở rộ, cảnh sạc diễm lệ vô song, tới ngay cả trong đất đái cũng toát ra hơi thở của mùa xuân, nhưng đối với Na Tháp Lỵ mà nói, đã hoàn toàn không còn cảm giác của mùa xuân nữa rồi.

Gió xuân ôn nhu thổi cho khuôn mặt nhở nhắn của nàng đỏ hây hây, thi thoảng còn có tơ liêu nhè nhẹ rơi lên trên người của nàng, gió vi vu thổi lượt qua bên trên mặt hồ, mang theo từng gợn sóng lăn tăn, trong không khí nồng nàn hương thương của hoa và cỏ, thấm vào lòng người.

Thế nhưng tất cả những điều này, đều không thể lưu lại bất kỳ một ấn tượng nào ở trong lòng Na Tháp Lỵ, tất cả tâm tư của nàng đều đã đặt trên người sư phụ U Nhược Tử La rồi.

- Sư phụ ....

Na Tháp Lỵ giọng hơi nghèn nghẹn từ xa xa ngoài cửa đã bắt đầu gọi tên của sư phụ rồi, sau đó vén rèm lên tiến vào.

Hồ Mạc Sầu ở bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, sáng sủa vô cùng, nhưng ở trong căn phòng của U Nhược Tử La thì lại rèm che kín mít, trông có một chút u ám mờ mịt, tất cả những ô cửa sổ ở bốn xung quanh đều đã bị đóng kín mít, không hề có lấy một chút ánh sáng nào, ở cửa ra vào cũng treo tới ba lớp rèm chắn gió, đem hơi thở mùa ở bên ngoài hoàn toàn ngăn cách.

Không khí ở bên trong phòng vô cùng ngột ngạt, tràn ngập mùi vị thuốc bắc, mùi thuộc quá nồng liệt gần như có thể làm cho người ta phải ngạt thở, hơi nữa dày đặc quấn quanh, đem không khí cũng biến thành một màu trắng đục lờ mờ, cảm giác hết sức ẩm ướt nóng nực.

"Xuỵt... " Đan Nha Huyến đứng ở phía cửa đưa tay ra hiệu im lặng với Na Tháp Lỵ.

Na Tháp Lỵ rón rén tay chân đi vào, mới phát hiện ra cả Dương Túc Phong và Phất Lôi Đát đều ở bên trong phòng.

Dương Túc Phong trông có chút thấp thỏm bất an, cứ đi bộ qua qua lại lại suốt, còn không ngừng xoa xoa hai tay của mình. Còn Phất Lôi Đát, thì thực sự giống y như một vu y cổ quái, lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở bên trong bóng tối, trong ngón tay thong thon cầm toàn bộ đều là những cây ngân châm rất dài, đang xoay người lại ánh đèn lờ mờ quan sát cẩn thận ánh hàn quan lóe lên ở trên ngân châm.

Ở vị trí phía trước mặt Phất Lôi Đát gần với cửa sổ, có đặt một chiếc thùng gỗ cực lớn, ở bên trong chứa đầy nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, U Nhược Tử La toàn thân trần truồng, lặng lẽ ngâm mình ở bên trong nước nóng, phảng phất như đã hôn mê rồi vậy.

Được ngâm trong nước nóng, da dẻ của U Nhược Tử La ửng lên một lớp màu hồng nhàn nhạt, trông vô cùng diễm lệ, bầu ngực đầy đặn, thân thể mềm mại trắng muốt của nàng, hoàn toàn phơi bày ở trước mắt Dương Túc Phong, hai chấm đỏ tươi ở trên song nhũ săn chắc hết sức làm người ta chú ý, làm cho y cho dù ở ở dưới tình huống như thế này cũng không khỏi có chút cảm giác lung tung này nọ.

U Nhược Tử La đúng là một nữ nhân cao ngạo lạnh lùng, nhưng ở trước mặt ý đã bắt đầu dần dần tan chảy, tới ngay cả mỗi một người ở xung quanh cũng có thể cảm giác được sự mờ ám của hai người.

Mà hai người bọn họ, tựa hồ cũng rất thích loại cảm giác ám muội này, cứ luôn luôn như vô tình như cố ý lặng lẽn thăm dò bí mật trên cơ thể của đối phương.

Phất Lôi Đát ngón tay thon thả đang cầm ngân châm nhọn hoắt, chầm chậm xoay tròn đâm vào bên trong da thịt của U Nhược Tử La.

U Nhược Tử La giống như đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa vậy, cứ y như là người chết, thậm chí là ngay cả ở bên trên bầu ngực đầy đặn bị cắm đầy ngân châm cũng không hề có một chút phản ứng nào cả, dưới tác dụng mạnh mẽ của hơi nước, ở bên trên những cây ngân trâm cắm đầy ở người nàng từ từ nhỏ ra giọt máu màu đen sẫm, từng giọt từng giọt một nhỏ vào bên trong nước nóng, đọng lại đó không tan, trông qua vô cùng khủng bố.

Trong lòng Dương Túc Phong thầm cầu khẩn cho liệu pháp châm cứu của Phất Lôi Đát có thể trừ bỏ đi độc tố ở trong thân thể của U Nhược Tử La.

Một chương kia của Bắc Mục Thiên Tôn, chẳng những ẩn chứa lực độ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn mang trong đó độc tính dữ dội vô cùng.

Căn cứ vào cách nói của Phất Lôi Đát, nếu như không phải là bản thân võ công U Nhược Tử La đủ cao cường, còn Dương Túc Phong lại bắn một phát súng Bắc Mục Thiên Tôn, thì cái mạng nho nhỏ này của U Nhược Tử La, khẳng định là đã không còn nữa rồi.

Phất Lôi Đát mặt cứ lạnh tanh tiếp tục vân vê cây ngân châm, Dương Túc Phong ở bên cạnh sớm đã mồ hôi toát ra đầy đầu rồi, trong phòng thực sự là vô cùng ẩm ướt nóng nực.

Cuối cùng, cũng không biết là trải qua bao lâu, U Nhược Tử La mới phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt kéo dài, sau đó từ tử mở mắt ra, nhìn thây thân thể trần truồng của mình không có bất kỳ thứ gì che chắn phơi bày ở truớc mặt Dương Túc Phong, trên mặt không kìm được nổi ráng chiều rực rỡ, bất quá cũng không nói bất kỳ lời nào, thậm chí ngay cả động tác cũng không có động tác gì lớn, chỉ hơi chút xấu hổ cúi đầu xuống.

Những người có mặt ở đó cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, bọn họ đối với loại chuyện như thế này sớm đã thấy quá quen thuộc rồi.

Ngược lại thì Dương Túc Phong nhìn thấy U Nhược Tử La đã tỉnh táo trở lại, bản thân cũng không tiện ở lại hiện trường để hưởng phúc nữa, dù so có người ở bên cạnh nhìn chăm chăm như hổ đói, tư vị không phải là dễ chịu cho lắm.

U Nhược Tử La nếu như đã tỉnh lại, chứng minh là không có nguy hiểm tới tính mạng nữa, vì thế Dương Túc Phong lặng lẽ xoay mình đi.

Sau khi vén lên hai lớp rèm, liền thấy ngay được tiết xuân se lạnh bên ngoài, gió xuân mang theo chút hơi lạnh khẽ thổi qua, làm hắn bất giác hất hơi một cái, sau đó phát giác ra sống lưng lạnh buốt, thì ra là những giọt nước vừa rồi do hơi nước hấp thụ ở trên người mình ngưng tụ thành, đang chạy thẳng theo sống lưng nhỏ xuống dưới.

Đan Nhã Huyền thay cho y một bộ quần áo, Dương Túc Phong quay đi tìm Cung Tử Yên, nhưng khi y tới nơi ở của Cung Tử Yên thì lại phát hiện ra ở bên trong căn bản không có người, chăn gối được gấp chình tề ngay ngắn, giống như buối tối không hề dùng qua vậy, con mèo Ba Tư trắng muốt khôn khéo kia cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Dương Túc Phong biết Cung Tử Yên thích nằm ngủ trên sợi dây thép, chiếc giườngnày chỉ trải cho người khác xem thôi, cúi đầu xuống hít một hơi, quả nhiên không hề có chút hương thoem nào của nữ nhân.

Thuận theo bãi cỏ ở sườn dốc đi xuống, từ đằng xa Dương Túc Phong đã nhìn thấy thân ảnh của Cung Tử Yên, còn có cả con mèo Ba Tư đang khoan khoái nhảy nhót tung tăng.

Cung Tử Yên chính đang ở trên chòi nghỉ ở giữa lòng hồ cùng bọn Y Địch Liễu Lâm Na chơi đùa.

Y Địch Liễu Lâm Na vốn cũng thụ thương không nhẹ, nhưng thương thế của nàng rất đơn giản, chỉ cần yên tâm tĩnh dương là tự nhiên có thể lành lại, xui xẻo trong số những nữ nhân ở đây thì nàng lại là người hoạt bát hiếu động nhất, căn bản không có cách nào yên tâm nằm nghỉ ngơi ở trên giường được, cho nên vừa mới có thể rời giường đi lại được, là đã không nhẫn nại được chạy ra ngoài chơi rồi.

Từ xa xa Tiết Tư Ỷ nhìn thấy Dương Túc Phong đi tới, hào hứng chạy ngay tới, kéo tay Dương Túc Phong quan tâm hỏi:

- Ở trên trán chàng làm sao thế? Làm sao lại có nhiều mồ hôi lạnh như vậy? Phất Lôi Đát đâu rồi? Mau gọi cô ấy tới xem cho chàng đi.

Tô Phỉ Mã Vận cũng nhận thấy có chút không ổn, vội vàng đi tới, xem xét mồ hôi ở trên trán Dương Túc Phong, sau đó lại nghi hoặc nhìn Đan Nhã Huyến ở đằng sau lưng Dương Túc Phong.

Đan Nhã Huyến không hiểu đi tới trước mặt Dương Túc Phong, mới phát hiện ra ở trên trán Dương Túc Phong thì ra cũng có rất nhiều mồ hôi, nàng móc khăn tay ra, muốn lau mồ hôi đi cho y, nhưng Dương Túc Phong tự mình đã thuận tay sờ lên giọt nước ở trên trán, trong lòng hiểu ra đây đều là do hơi nước ngưng lại ở trong phòng của U Nhược Tử La gây họa, kết quả là lại làm cho các nàng bị kinh động, vì thể thuận tay lau nó đi, bình thản nói:

- Không sao đâu.

Đám người Tiết Tư Ỷ quan sát sắc mặt Dương Túc Phong kỹ mấy lượt, nhận thấy không có gì khác thường mới yên lòng trở lại.

Y Địch Liễu Lâm Na ở bên cạnh uể oải nói:

- Trông các cô khẩn trương chưa kìa, nam nhân của các cô đâu còn phải là đứa bé trẻ con nữa, bản thân còn không hiểu lo lắng lắng cho chính mình sao? Phí công lo lắng ...

Tô Phỉ Mã Vận cười hi hì nói:

- Chàng không phải là nam nhân của cô sao?

Y Địch Liễu Lâm Na tức thì trên mặt phản chiếu ráng hồng, vung nắm đấm lên đuổi theo Tô Phỉ Mã Vận quát:

- Cô muốn ăn đòn rồi! Mau đứng lại cho ta!

Dương Túc Phong đi tới bên người Cung Tử Yên, nhưng Cung Tử Yên vẫn đang thích thú nhìn theo Y Địch Liễu Lâm Na và Tô Phỉ Mã Vận đang đuổi nhau trêu đùa, căn bản không để ý tới Dương Túc Phong đi tới gần, ngược lại con mèo Ba Tư màu trắng tựa hồ như đã có linh tính, cứ vòng quanh chân Dương Túc Phong chui qua chui lại, không ngừng vẫy đuôi, lúc này Cung Tử Yên mới phát hiện ra là Dương Túc Phong có chuyện tới tìm mình, vì thế quay đầu lại.

- Ta muốn nói với nàng một số chuyện.

Dương Túc Phong ghé sát vào bên tai nàng nói, nhưng giọng nói vẫn rất lớn, làm cho những nữ nhân ở xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

Bọn Tiết Tư Ỷ đều cảm thấy Dương Túc Phong ra vẻ thần bí như vậy, thì khẳng định là không có chuyện gì tốt, vì thế đành lặng lẽ quay đầu đi.

Cung Tử Yên sắc mặc tức thì đỏ lên, tới ngay cả *** tai cũng đỏ lựng.

Lúc này Y Địch Liêu Lâm Na vừa vặn chạy tới bên bên cạnh Dương Túc Phong, xoay người ngăn cản Tô Phỉ Mã Vận đuổi tới, cười tủm tỉm nói:

- Có chuyện riêng tư gì mà thiếp không thể nghe được vậy? Có cần tìm một chỗ không có người để thong thả tâm sự không?

Dương Túc Phong đưa tay chặn nắm đấm của Tô Phỉ Mã Vận, để tránh đánh lên người mình, hờ hững nói:

- Không liên quan tới nàng.

Y Địch Liêu Lâm Na cố ý thò cái cổ trắng muốt ra, rắp tâm quấy rối nói:

- Thiếp cứ muốn nghe đấy.

Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Ta muốn hỏi chuyện của Tiêu Tử Phong, nàng có muốn nghe không?

Y Địch Liễu Lâm Na buông Tô Phỉ Ma Vận ra, đẩy nàng ra ngoài, nhích tới gần Dương Túc Phong nói:

- Chuyện của Tiêu đại tỷ tỷ thì thiếp lại càng muốn nghe hơn.

Thần sắc của Cung Tử Yên lại tựa hồ không phải là có thiện ý lắm, lạnh lùng nói:

- Chàng muốn hỏi chuyện gì của cô ấy vậy?

Dương Túc Phong cau mày nói:

- Tiêu Tử Phong tới cao nguyên Huyết Sắc chẳng lẽ không có chút mục đích nào sao?

Cung Tử Yên hơi cau mày lại, lạnh lùng nói:

- Chàng hoài nghi là cô ấy lấy trộm trường mâu Long Thích Nỗ Tư gì đó của người Ngõa Lạp sao?

Dương Túc Phong lắc đầu nói:

- Không có, ta chỉ hỏi qua mà thôi.

Bất quá ở trong lòng y, đúng là có mối nghi ngờ như vậy.

Tiêu Tử Phong chẳng những là một nữ nghệ nhân đa tài đa nghệ, đồng thời cũng là một người trong giang hồ có võ công vô cùng cao minh.

Ở khách sạn Đế Hào, Dương Túc Phong đã được chứng kiến thủ đoạn tới vô ảnh đi vô tung của Tiêu Tử Phong, nếu như mà nàng đem những công phu này đều dùng để ăn trộm mà nói, thì chắc chắn nàng sẽ là tên trộm xuất sắc nhất thiên hạ. Động cơ Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc đúng là làm người ta vô cùng hoài nghi, trước đó không có bất kỳ một dấu hiệu nào, sau đó cũng không hề có bất kỳ tin tức gì.

Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc có tới thời gian hơn một năm, cho tới tận vào giữa năm ngoài mới quay trở lại, hiện giờ lại biến mất tung tích rồi, không biết rốt cuộc là đi nơi nào.

Dương Túc Phong thực sự là có lý do để tin rằng, cho dù Tiêu Tử Phong thực sự không lấy trộm trường mâu Long Thích Nỗ Tư, thì quá nửa là nàng cũng biết một số nội tình ở trong đó.

Mặc dù đây là cảm giác rất gượng ép, nhưng Dương Túc Phong cứ luôn cảm thấy, trước đó Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc, khẳng định là có mục đích gì đó không thể nói ra ngoài.

Chỉ có điều, tới ngay cả dương Túc Phong cũng không nghĩ ra được, Tiêu Tử Phong muốn cái cây trường mâu Long Thích Nỗ Tư gì gì đó để làm cái gì c hứ?

Cung Tử Yên nghe lời đoán ý, biển rằng Dương Túc Phong đúng là đã nổi lên hoài nghi với Tiêu Tử Phong, trong lòng tức thì càng thêm trở nên không thoải mái, cười lạnh nói:

- Chẳng trách mà cô ta muốn cách chàng thật xa! Không ngờ chàng không tin tưởng cô ấy như vậy!

Nói rồi, xoay người phất tay áo bỏ đi, tới ngay cả Tiết Tư Ỷ gọi ở đằng sau nàng cũng không để ý.

Dương Túc Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành nhìn nàng rời đi.

Y Địch Liễu Lâm Na ghé sát bên tai y, nói đầy thâm ý:

- Ê, chàng rắc rối rồi đấy, toàn bộ mỹ nữ của Nghi Hoa Cung đều bị chàng đắc tội rồi.

Dương Túc Phong chỉ đành cười khổ không biết làm sao, chậm rãi nói:

- Không phải là chỉ hỏi mà thôi sao!

Y Địch Liễu Lâm Na cũng không đáp xoay người bỏ đi.

Dương Túc Phong một thân một mình ngồi xuống chiếc ghế đá ở trong chòi nghỉ ở giữa hồ, ở trong đầu cứ quanh quẩn chuyện Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc.

Nhưng bất kể là suy nghĩ như thế nào, đều không sắp xếp ra được một cái manh mối, Tiêu Tử Phong sở hữu thế lực và cơ cấu tình báo của mình, sở hữu Hồ Điệp vệ của mình, thế lực ở đằng sau lưng Hoa Hồ Điệp đó rốt cuộc là lớn như thế nào, thì tới ngay cả bản thân y cũng không được rõ, hơn nữa nàng tung hoành ở đại lục bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc kết giao với bao nhiêu quyền quý, cũng là một cái ẩn số.

Ngay cả người võ công trác tuyện như Nam Hải Thập Tam Lang cũng có liên hệ với nàng, Dương Túc Phong không thể không càng ngày càng hoài nghi nội tình của Tiêu Tử Phong.

Chỉ tiếc rằng, đúng như điều mà Cung Tử Yên đã nói, một khi bản thân muốn điều tra ngọn nguồn về Tiêu Tử Phong, sợ rằng quan hệ của Tiêu Tử Phong và bản thân sẽ xảy ra vấn đề.

Tính cách của Tiêu Tử Phong vốn đã là tương đối độc lập, bất kể việc gì chỉ tin tưởng mỗi bản thân, không tin tưởng bất kỳ một người nào khác, nếu không phải là cơ duyên xảo hợp, nàng cũng tuyệt đối không có bất kỳ dính líu gì với mình, càng không thể chủ động ở trong Đan Phượng hành cung.

Chính đang lúc khổ não, thì Viên Ánh Lạc từ chiếc đình đối diện ở giữa hồ đi tới, trong tay ôm rất nhiều tư liệu.

Viên Ánh Lạc mặc bộ váy nắn vừa đơn giản trầm tĩnh mà lại thanh nhã khép léo, vóc dáng thon thả la lướt dưới gió xuân vi vu trông tinh thân vô cùng phấn chấn, giày cao gót gõ lên phiến đá ở hành lang khúc khuỷu, phát ra âm thanh trong trẻo.

Những nữ nhân khác nhìn thấy sự xuất hiện của nàng, liền biết rằng Dương Túc Phong lại sắp phải làm chính sự rồi, vì thế đều rất khôn khéo rời đi. Đồng thời sắp xếp nhân viên phụ trách bảo vệ sự yên ĩnh ở bốn xung quanh lòng hồ.

Dương Túc Phong bực bội hỏi:

- Lại có chuyện gì thế? Có tin tức gì liên quan tới trường mâu Long Thích Nỗ Tư ư?

Không biết là cái tên vương bát đản nào ăn trộm mất trường mâu Long Thích Nỗ Tư của người Ngõa Lạp, sau đó lại vu oan giá họa cho minh, mặc dù bản thân chẳng đề tâm tới chuyện người Ngõa Lạp lằng nhắng, bất kể bọn chúng làm gì cũng không gây được tổn thương lớn cho quân Lam Vũ, nhưng để mình phải gánh lấy cái tội đồng lõa trộm cắp đúng là không thoải mái lắm, cho dù là phạm tội ăn cướp, cũng còn dễ nghe hơn là ăn trộm!

Loại người nào thích ăn trộm nhất? Đáp án chính là loại người nhát gan.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng kết quả đàm phán giữa Lam Sở Yến và Phó Thanh Diệp, Dương Túc Phong liền đêm chuyện này giao cho ban ngành tình báo do Phượng Phi Phi lãnh đạo đi giải quyết, hi vọng bọn họ có thể nghe ngóng được mọt số tin tức.

Qua sự phán đoán của hai người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm, nhận thấy người Ngõa Lạp mặc dù cũng thuận tiện dựa vào chuyện này để lấy cớ cải thiện quan hệ với quân Lam Vũ, nhưng mọi chuyện liên quan tới trường mâu Long Thích Nỗ Tư thì hẳn là sự thực.

Mà trường mâu Long Thích Tư Nỗ đúng là có quan hệ tương đối lới vị ngôi vị của Ma Sa Địch.

Nếu như có thể tìm được trường mâu Long Thích Tư Nỗ trở về, thì sẽ tự nhiên là có thể trói chặt được người Ngõa Lạp trên chiến xa của quân Lam Vũ, trong cuộc chiến tranh đoạt đại lục Y Lan sau này, quân Lam Vũ cũng có thể có thêm lực lượng kỵ binh cường đại.

Đương nhiên, cho dù có không tìm lại đường trường mâu Long Thích Nỗ Tư, thì kết quả này cũng sẽ không thay đổi, nhưng nếu như không thể tìm lại được trường mâu Long Thích Nỗ Tư mà nói, thì người Ngõa Lạp sẽ có một cái lý do nho nhỏ để mà coi thường quân Lam Vũ: Xem ra thì quân Lam Vũ cũng không phải là không chuyện gì không làm được.

Phượng Phi Phi mau chóng an bài nhân viên ưu tú tiến hành điều tra, nàng cũng cảm thấy rằng câu chuyện này chỉ cần là sự thực, thì khẳng định có thể điều tra qua một chút manh mối dầu vết, dù sao thì thánh miêu nơi đặt trường mâu Long Thích Nỗ Tư cũng là địa phương được canh phòng nghiêm ngặt, tên trộm không thể nào tiến vào không chút dấu vết, hắn ra vào như không khẳng định là được lập nên bên trên tính toán tỉ mỉ nhiều phương diện, chỉ cần là hắn có công tác chuẩn bị, như vậy khẳng định là sẽ lưu lại ít nhiều dấu vết gì đó.

- Không có!

Viên Ánh Lạc trả lời đầy tiếc nuối.

Phượng Phi Phi đã triển khai điều tra được thời gian hai ba ngày rồi, đúng là vẫn chưa hề có bất kỳ tin tức gì cả.

Hệ thống tình báo của quân Lam Vũ trên cao nguyên Huyết Sắc vốn rất mỏng manh, sau này mặc dù đã được tăng cường phần nào, nhưng còn chưa đạt được tới mức điều khiển dễ dàng theo ý muốn.

Trường mâu Long Thích Nỗ Tư đã bị mất từ năm ngoài, thời gian hơn nửa năm qua đi rồi, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, việc điều tra khẳng định là càng thêm khó khăn, nếu không với tài hoa của Phó Thanh Diệp, sớm đã tra ra rõ ràng rành mạch rồi.

Dương Túc Phong cau mày hỏi:

- Có tin tức gì của Tiêu Tử Phong hay không?

- Không có, bọn thiếp đã liên hệ được với điểm liên lạc của Nghi Hoa cung, nhưng căn cứ vào tin phản hồi của bọn họ, Tiêu Tử Phong cũng đã biến mất trong mạng lưới tình báo của bọn họ rồi, tới ngay cả mấy Hồ Điệp vệ thân cận nhất của tỷ ấy cũng phông biết tung tích của Tiêu Tử Phong.

Viên Ánh Lạc lắc đầu đáp, bản thân tựa hồ cũng cảm thấy có chút không hiểu, rốt cuộc là Tiêu Tử Phong ẩn nấp ở đâu?

Từ sau khi Lam Sở Yến đem câu chuyện báo cáo lên, Dương Túc Phong gần như từ trong tiềm thức đem mục tiêu hoàn nghi gắn chặt lên Tiêu Tử Phong, mặc dù y mơ hồ cảm thấy sai Phượng Phi Phi điều tra hành tung của Tiêu Tử Phong, khẳng định sẽ làm cho Tiêu Tử Phong không thoải mái.

Trên thực tế đúng là như thế, Cung Tử Yến tỏ thái độ với y quá nửa nguyên nhân chính là bời vì Tiêu Tử Phong, nàng và Tiêu Tử Phong vốn không được thân thiện cho lắm, nhưng một khi liên quan tới lợi ích của Nghi Hoa cung, là lập tức sù gai lên như con nhím vậy.

Dương Túc Phong lại hỏi:

- Phó Thanh Diệp có hành động gì không?

Viên Ánh Lạc chiếu theo báo cáo mà đọc:

- Căn cứ vào báo cáo của Lam Sở Yến tỷ tỷ, ông ta tỏ ra vô cùng yên tĩnh, ba vạn tên kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp kia cũng tương đối yên tĩnh, bọn chúng tựa hồ sớm đã biết vận mệnh như vậy. Tiêu Thanh Long đã đi xem qua, cho rằng tố chát của những tên kỵ binh Lão Nha này còn không tệ, nếu như thực sự quy phục dưới sự chỉ hủy của chúng ta, thì sẽ rất tốt. Chiến mã của người Tây Mông mặc dù có sở trường về chạy xa, nhưng lại không sở trưởng về nước rút trong khoảng cách nhắn, nếu như tác chiến cùng với tập đoàn kỵ binh của kẻ địch ở đại lục Y Lan, thì chiến mã của người Ngõa Lạp có khả năng càng thích hợp hơn.

Dươn Túc Phong gật đầu.

Đây cũng chính là cái gật đầu cấp cho người Ngõa Lạp.

Người Ngõa Lạp cuối cùng cũng bắt đầu nhận thức được, bọn cũng tiếp tục cùng quân Lam Vũ duy trí ờ vị trí khó xử này thì không có lợi ích gì cả, bọn chúng mặc dù không tiếp tục sử dụng phương thức đối kháng cứng rắn với quân Lam Vũ như người Vũ Chân.

Nhưng bọn chúng vẫn không thành tâm thành ý quy phục quân Lam Vũ, bọn chúng còn áo tưởng có thể cùng quân Lam Vũ ngang vain gang vế với nhau, kết quả là loại ý thức sai lầm này đã đẩy người Ngõa Lạp vào một hoàn cảnh khó xử.

Quân Lam Vũ đã phong tỏa nguồn tài nguyên vật tư của người Ngõa Lạp, khiến cho trong thời gian hơn một năm trước đây của người Ngõa Lạp đã không có được sự bổ xung vật tư quan trọng như sắt thép và trà v.. v.. điều này đối với người Ngõa Lạp mà nói, chắc chắn là trí mạng, thời gian kéo dài càng lâu, vật tư của người Ngõa Lạp sẽ càng thiếu thốn.

Người có kiến thức giống như Phó Thanh Diệp, không thể không biết rằng sự quật khởi của quân Lam Vũ đã là một xu thể không thể nào ngăn cản được.

Người Ngõa Lạp đã ý thức được, cùng quân Lam Vũ quyền lực ngang nhau đã là chuyện không có khả năng, người Ngõa Lạp nếu như muốn tiếp tục kéo dài lịch sử của mình, chỉ có ngoan ngoãn tiến vào lòng quân Lam Vũ, ở dưới sự chỉ dẫn của cở sư thứu màu lam, mới có thể giữ lại được sự tồn tại của mình.

Trong lòng Dương Túc Phong có suy tính, nếu như Phó Thanh Diệp có thể phục vụ cho mình, thì đó là một sự lựa chọn không tệ, ông ta mà phối hợp với Cổ Địch Sâm, thì chuyện nội chính mình không cần phải quá lo lắng.

Tài hoa của Cổ Địch Sâm là không thể phủ nhận được, dưới sự lãnh đạo của hắn, công tác nội chính hàng ngày của phủ đô đốc Y Vân căn bản không cần Dương Túc Phong phải lo lắng. Nhưng sau khi quân Lam Vũ bước chân lên đại lục Y Lan, thì tài năng của Cổ Địch Sâm có thể sẽ có điều khiếm khuyết, bời vì hắn chỉ có hiểu biết sâu sắc đối với đại lục Y Vân, còn đối với đại lục Y Lan thì lại không hiểu biết nhiều lắm, Phó Thanh Diệp vừa khéo có thể bổ xung kiếm khuyết của Cổ Địch Sâm.

Phó Thanh Diệp có hiểu biết cực kỳ sâu sắc đối với đại lục Y Lan, trong tin tình báo do Phượng Phi Phi cung cấp, còn bao hàm một số chủ trương kinh tế và chính trị do Phó Thanh Diệp đề xuất ra, những điều này, đối với khu vực quân Lam Vũ không chế trong tương lai, đều rất đáng để thử nghiệm.

Viên Ánh Lạc nói:

- Đây là báo cáo mà kinh đô Ni Lạc Thần chuyền tới, Phượng Phi Phi cảm thấy rất quan trọng, cho nên bảo thiếp tận tay giao cho chàng.

Dương Túc Phong cầm lấy xem qua, mày tức thì khe khẽ cau lại.

Đây là tin tức nội bộ liên quan tới việc bổ nhiệm điều chỉnh nhân viên mới nhất của đế quốc.

Mặc dù còn chưa chính thức ban bố ra, nhưng hoàng đế Đường Minh, đại thần bộ chính vụ Minh Sơn Quế, đại thân bộ quân vụ Đường Lan và đại thân bộ nội vụ Đường Cảnh đã thông qua trên nguyên tắc, giao cho bộ chính vụ chuẩn bị phát ra thông báo, tin rằng chỉ trong ba bốn ngày nữa, bản bổ nhiệm nhân sự chính thức này sẽ được công khai tuyên bố.

Đế quốc Đường Xuyên chuẩn bị chính thức tuyên bố, bổ nhiệm gia chủ Long gia của Anh Xuyên Đạo là Long Cửu Trọng kiêm nhiệm chức tổng đốc của Kim Xuyên đạo, chủ quản tất cả mọi sự vụ của Kim Xuyên đạo; Bổ nhiệm gia chủ Vân gia của Quế Xuyên đạo là Vân Bằng Quyền kiêm nhiệm chức tổng đốc của Hương Xuyên đạo, chủ quản tất cả sự vụ của Hương Xuyên đạo.

Đồng thời, triều đình đế quốc Đường Xuyên còn ban cho Vũ Phi Phàm quan tư lệnh hải quân của quân Lam Vũ tước vị Trung Thắng hầu, đồng thời bổ nhiệm hắn làm thị lang bộ quân vụ của đế quốc Đường Xuyên; ban cho Phong Phi Vũ quan chỉ huy tối cao của kỵ binh quân Lam Vũ tước vị Trung Anh hầu, cũng bổ nhiệm hắn là thị lang bộ quân vụ của đế quốc Đường Xuyên.

Nhưng bản báo cáo này từ đều tới cuối đều không có tên của Dương Túc Phong.

Căn cứ vào điều tra của Phượng Phi Phi, bản bổ nhiệm nhân sự này là do Minh Sơn Quế đề xuất ra.

Dương Túc Phogn nhỏ giọng chửi rủa:

- Chết tiệt! Lại là cái lão già khốn kiếp này!

Minh Sơn Quế của nhiên là lão gia hỏa âm hiểm ác độc, vừa mới đem Nhị hoàng tử ở nơi này trở về, chớp mắt một cái đã lại chuẩn bị một kế ly gián với mình rồi.

Dương Túc Phong cầm bản báo cáo, mau chóng trở về quân bộ của quân Lam Vũ. Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đã nhận được tin tức trước đó rồi, chính đang thương lương về chuyện này, tham mưu Tri Thu cũng có có mặt.

Dựa theo cách nói của Tri Thu, triều đình đế quốc hiện giờ không có lực lượng trực tiếp can dự vào hành động của quân Lam Vũ, vì thế chuẩn bị thông qua kế tá đao sát nhân này để mang lại phiền phức cho quân Lam Vũ, từ đó có thể thấy lực lượng của triều đình đúng là hết sức nguy ngập rồi.

Tắc Lao Khắc Duy Tư bình thản nói:

- Bản điều chỉnh nân viên này của triều đình đế quốc, không gì ngoài hai mục đích. Điều thứ nhất, chính là lý gian quan hệ của chúng ta và gia tộc Long Hỏa Phong Vân. Điều thứ hai, là lý gián quan hệ nhân viên nội bộ của chúng ta. Mục đích thứ hai tin rằng hiệu quả không lớn. Vũ Phi Phàm và Phong Phi Vũ đều hiểu rằng đây là âm mưu quỷ kế của triều đình, sẽ không mắc bẫy bị lửa được. Nhưng mà gia tộc Phong Hỏa Long Vân có chút phiền toái, hai nhàn bọn họ đều có một số phần từ cấp tiến...

Vân Thiên Tầm chậm rãi gật đầu phát biểu ý kiến:

- Tin rằng Long Cửu Trọng, Long Lân và Vân Bằng Quyền hai nhà này cũng sẽ cân nhắc kỹ càng sức lực của bản thân rồi mới đưa ra quyết định, sẽ không coi bản bổ nhiệm nhân sự này là thực, bất quá chỉ sợ người bên cạnh hai nhà ... lão Tắc gọi bọn chúng là phần tử cấp tiến, tôi thấy gọi bọn chúng là phần tử chống quân Lam Vũ còn thích hợp hơn. Bọn chúng cảm thấy uy hiếp của chúng ta đối với bọn còn lớn hơn so với triều đình.

Dương Túc Phong gật gù, tỏ ý đã hiểu.

Từ sau khi quân Lam Vũ chính thức đổ bộ lên Kim Xuyên đạo, gia nhập vào cuộc tranh đoạt của đại lục Y Lan, quan hệ của quân Lam Vũ và các thế lực địa phương của đế quốc Đường Xuyên liền trở nên vô cùng vi diệu.

Ở phương diện đối kháng với triều đình, thì quân Lam Vũ cùng với các thế lực địa phương khác đều nhất trí, nhưng mọi người chỉ hiểu ngầm ở trong lòng thôi. Thế nhưng, ở trên mặt lợi ích riêng tư của mỗi phe, thì lại tồn tại rất nhiều mâu thuẫn, nhất là cùng gia tộc Long Hỏa Phong Vân ở bên cạnh là vô cùng rõ ràng, quan hệ của hai bên nhìn bền ngoài thì thân thiện và hữu hảo, nhưng ở sau lưng thì dòng chảy ngầm cuồn cuộn, nguy cơ bốn bề.

Long gia của Anh Xuyên đạo vì đối kháng với quân đội của ngước Mã Toa, đã chủ động hiệp trợ quân Lam Vũ đứng vững chân ở Kim Xuyên đạo, đồng thời có khuynh hướng liên hợp với quân Lam Vũ.

Dưới sự dẫn đầu của Long gia, ba gia tộc Phong, Hỏa, Vân cũng chấp thuận có quan hệ tốt với quân Lam Vũ, cùng nhau mưu tính nhiều lợi ích hơn nữa. Nhưng quan hệ giúp đỡ và hữu hảo của bọn họ đều rất có giới hạn, khi xưa viện trợ quân Lam Vũ nhà ở đã được tính toàn tỉ mỉ, vừa vặn chỉ để cho quân Lam Vũ dùng để sinh tồn, tuyệt đối không cấp cho quân Lam Vũ cơ hội phát triển ra bên ngoài.

Điều này đã nói rõ ràng đầy đủ, gia tộc Long Hỏa Phong Vận kỳ thực cũng mang lòng cảnh giác rất cao đối với quân Lam Vũ.

Ở bên trong gia tộc Phong Hỏa Vân Long, mặc dù liên hợp với quân Lam Vũ là tiếng nói chủ lưu, nhưng cũng không thể tránh được bên trong đó cũng có một số thành viên tương đối cấp tiến, bọn họ cảm thấy uy hiếp của quân Lam Vũ đối với bọn họ rất lớn, một khi quân Lam Vũ trở mặt động thủ với bọn họ, thì bọn họ sẽ ở vào vị trí bị động chịu đòn.

Bởi thế, một bộ phận nhỏ những người này, cũng ở sau lưng âm thầnh tính kế với quân Lam Vũ, hi vọng có thể đuổi quân Lam Vũ quay trở lại đại lục Y Vân, bọn họ mưu tính rất nhiều phương pháp, muốn làm suy yếu thực lực của quân Lam Vũ.

Bản kiến nghị này của Minh Sơn Quế, chính là muốn tạo ra xung đột lợi ích giữa quân Lam Vũ và gia tộc Phong Hỏa Vân Long, đồng thời đem sự xung đột lợi ích này mở rộng ra, công khai ra, mạnh mẽ lên, ý đồ khơi lên chiến tranh giữa quân Lam Vũ và gia tộc Phong Hỏa Vân Long.

Triều đình đế quốc Đường Xuyên bổ nhiệm Long gia giám sát quản lý Kim Xuyên đạo, bổ nhiệm Vân gia giám sát quản lý Hương Xuyên đạo, tỏ rõ là muốn khơi lên mâu thuẫn giữa quân Lam Vũ và gia tộc Phong Hỏa Vân Long.

Một khi ở giữa quá trình đó có mắt xích nào xử lý không được tốt, quân Lam Vũ rất dễ dàng trở thành kẻ địch của gia tộc Phong Hỏa Vân Long.

Đương nhiên, quân Lam Vũ chẳng hề sợ kết quả như vậy, nhưng đối với triều đình đế quốc mà nói, chỉ cần quân Lam Vũ và gia tộc Phong Hỏa Vân Long sản sinh ra xung đột, thì bất kể là phe nào bị tổn thất, triệu đình cũng có thể làm ngư ông đắc lợi.

Dương Túc Phong hung hăng nói:

- Lão già khốn nạn Minh Sơn Quế, mấy ngày hôm trước còn lừa gạt ta, ta cho rằng lão ta đã cùng đường hết cách rồi, chỉ biết ngoài cứng trong mềm kích động ta nổi giận, không ngờ rằng thoáng một cái thôi đã chơi cho ta một vố thế này rồi. Ta đúng là có chút hối hận, ngày hôm đó sao không giết lão ta đi, cái lão già bất tử này, không biết còn muốn dây dưa với chúng ta bao nhiêu hồi nữa.

Vân Thiên Tầm lắc đầu tỏ ý không tán đồng, chậm rãi nói:

- Bản đề nghị này của Minh Sơn Quế mặc dù độc ác, nhưng hiện giờ đem thi hành cũng đã muộn rồi, nếu như ông ta đưa ra bản kế hoạch này vào năm ngoái, thì nói không chừng chúng ta sẽ có chút bị động, gia tộc Long Hỏa Phong Vân đúng là sẽ đối đầu với chúng ta, ít nhất cũng sẽ không viện trợ cho chúng ta. Chứ hiện nay ... hà hà, lão Tắc, ông thấy như thế nào?

Khắc Lao Tắc Duy Tư bình thản nói:

- Chuyện lấy hạt dẻ ở bên trong lửa là cần phải có dũng khí, trừ dũng khí ra thì còn phải có đủ thực lực. Long Cửu Trọng và Vân Bằng Quyền dều không phải là kẻ ngốc, trong lòng bọn họ khả năng là cũng đã nghĩ tới có biện pháp nào để có thể đuổi chúng ta xuống biển, nhưng động thủ một cách công khai ấy à, thì khả năng là rất nhỏ, quân đội của bọn họ thế nào cũng không thể cường đại bằng quân đội nước Mã Toa chứ? Đương nhiên, loại trừ một số tên gia hỏa bị lợi ích làm cho mê muội ra...

Tri Thu lạnh lùng nói:

- Sợ chó gì hắn! Nếu bọn chúng dàm trở mặt với trúng ta, thì chúng ta sẽ động thủ trước, cướp lấy đất đai và nhân khẩu của bọn chúng ...

Dương Túc Phong gật đầu hết sức tán đồng.

Quân Lam Vũ làm chuyện gì khác có lẽ là không được, chứ chuyện đánh nhau này thì còn nắm rất chắc.

Đang nói chuyện, thì tham mưu Hà Vị Thân cầm một bản báo cáo đi tới, thần thái trên mặt vô cùng quái dị, tựa hồ như có chuyện gì không thể tin được đã xảy ra, đối với Hà Vị Thần luôn tự xưng là Thái Sơn xụp xuống trướng mặt cũng không đổi sắc mà nói, thì đúng là chuyện vô cùng hiếm có, cho dù là một trăm vạn quân đội nước Mã Toa đánh vào Kim Xuyên đạo, thì biểu tình của hắn cũng sẽ không kỳ quái như thế,

Van Thiên Tầm châm thuốc lá, nuốt mây nhả khói thong thả nói:

- Nhìn dảng vẻ của Hà đại nhân thì biết rằng có chuyện rất khó giải quyết đã xảy ra rồi.

Khắc Lao Tắc Duy Tư khe khẽ gật đầu nói:

- Đúng là như thế.

Dương Túc Phong cười cười nói:

- Hà đại nhân, có chuyện gì mà không giải quyết được vậy?

Bởi vì Hà Vị Thần tài hoa xuất chúng, tầm mắt sâu xa, rất có nghiên cứu đối với vấn đề mang tính chiến lược, cho nên khi nói chuyện đôi khi thích mang theo loại ngữ khí cao ngạo của kẻ bề trên, nhất là khi thảo luận vấn đề với Tri Thu, thì gần như không để lại đường cho Tri Thu phản bác, bời thế Tri Thu gọi ở trước mắt là Hà đại nhân, có mang theo chút ý tứ mai mai hắn, nhưng Hà Vị Thần không để ý chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ tiếp nhận ngoại hiệu này, bời thế, đối khi tới ngay cả Dương Túc Phong cũng hỏm hỉnh gọi hắn là Hà đại nhân.

Hì Vị Thần đem báo cáo đưa cho bọn họ lắc đầu nói:

- Kỳ thực cũng không phải là chuyện gì khó giải quyết, chỉ là rồng của núi lửa Ni Lạp Cống Qua không biết làm sao lại chạy tới kênh đào Y Mã giở trò, bọn chúng đã không tìm kiếm thực ăn, cũng không bơi lội, chỉ tới nơi đó tham quan một lượt. Mọi người có tin rằng trên thế giới này có rồng biết phun lửa thật không? Tôi thì không tin điều này, quả thực là nói xằng nói bậy! Không biết là những tên gia hỏa của cục vận chuyển đường biển ăn phải cái gì, mà đem cái thứ vớ va vớ vẩn này cũng dùng phương thức khẩn cấp để báo cáo lên trên, bọn Cổ Địch Sâm cũng thật là, cái chuyện hoang đường như thế này mà bọn họ cũng đi tin vào, còn đem báo cáo chuyển cho chúng ta ...

Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên đưa tay ra cầm lấy báo cáo để xem, trên mặt cũng có chút vẻ không tin nổi.

Báo cáo đúng là do quan viên của cục vận chuyển hàng hải viết, ở đằng sau báo cáo còn có cục trưởng cục vận chuyển hàng hải cùng với Cổ Địch Sâm chủ nhiệm hành chính ủy viên hội của phủ đại đố đốc Y Vân cùng ký tên, nói rõ bản báo cáo này bọn họ đã xem xét qua.

Cục trưởng cục vận chuyển hàng hải cũng thôi đi, ông ta là phụ thân của Lưu Hàng, là một ông ta đã sáu mươi tuổi rồi, thi thoảng có hồ đồ một chút cũng chẳng kỳ quái, nhưng mà tới ngay cả Cổ Địch Sâm cũng tin vào chuyện như thế ngày thì làm cho Dương Túc Phong cảm thấy có chút kinh ngạc rồi.

Trên thế giới này thực sự có rồng biết phụ lửa!

Căn cứ vào báo cáo của cục vận chuyển hàng hải, buổi chiều ngày hôm qua, có một chiếc thương thuyền cỡ lớn treo cờ sư thứ màu lam đi trên kênh đào Y Mã, gặp phải sự công kích của rồng biết phun lửa, ở trên thương thuyền có khá nhiều chỗ bị thiêu hủy nghiêm trọng, cột buồm và cánh buồm bị tổn hại nặng nề, còn tạo thành thương vong cho sáu bảy người, khi nguy hiểm tới, bọn họ hoàn toàn không hề phát giác ra, chỉ biết rằng có một sinh vật đỏ rực trông giống như rồng, đột nhiên xuất hiện ở phía bên trên thương thuyền, sau đó phun lửa mãnh liệt xuống phía dưới, ngọn lửa liên tục không ngừng lan đi trên bên boong thuyền, ngay lập tức dọa cho tất cả thuyền viên sợ chết khiếp, cuồng cuồng bỏ chạy khắp nơi, thậm chí còn có người sợ quá nhảy thẳng luôn xuống biển.

Con rồng biết phun lửa đó còn còn quanh quẩn ở thương thuyền đó tới mấy vòng, liên tục phun ra thêm bảy tám đợt lửa nữa, gần như là thiêu hủy cả chiếc thương thuyền rồi mới bay nhanh rời khi.

Những thuyền viên của thương thuyền thoát khỏi cơn nguy biến phải dùng tới thời gian mười phút mới phản ứng lại được, khó khăn lắp mới dập tắt được ngọn lửa lớn ở trên thuyền, sau đó gắng sức điều khiển thuyền bơi ra khỏi kênh đào Y Mã, đồng thời mau chóng phát ra tín hiệu cầu cứu.

Hải quân quân Lam Vũ đang tập kết của cửa cảng Bố Lôi Tư nhận được tín hiệu cầu cứu, hạm đội Đức Tư Phỉ Đế Na lập tức phái ra hai chiếc Long Nha chiến hạm đi tới chỗ xảy ra sự cố, nhưng không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì.

Thế nhưng hơn bốn mươi thuyền viên ở trên thương thuyền đều thề sống thề chết, chứng minh những điều bọn họ nhìn thấy đều là sự thực, thực sự là có một con rồng biết phun lửa tập kích thuơng thuyền của bọn họ, hơn nữa dấu vết bốc cháy ở trên thuyền đúng là vo cùng kỳ quái, ngay cả chuyên gia hỏa hoạn cũng không thể nào phán đoán được, ngọn lửa rốt cuộc là làm sao mà bốc lên được.

Đức Tư Phỉ Đế Na mặc dù nhận thấy có chút kỳ quái, nhưng hắn vừa mới gia nhập hải quân quân Lam Vũ, không dám tự ý phán đoán bừa, vì thế thận trọng báo cáo lên bộ tư lệnh hải quân quân LamVũ.

Kết quả là báo cáo bị bỏ xó ở chỗ Vũ Phi Phàm. Vũ Phi Phàm cảm thấy câu chuyện này quá sức hoang đường, căn bản là không tin, hắn cho rằng chắc chắn là những thuyền viên kia nhìn thấy loại ảo ảnh giống như ở trên sa mạc, nhưng, các thuyền viên của thương thuyền còn đem việc này báo cáo cho cực vận chuyển đường biển, vì thể cục vận chuyển đường biển bảo cáo thẳng lên chỗ Dương Túc Phong.

- Rồng biết phun lửa à?

Dương Túc Phong lẩm bẩm tự nói, khóe mắt liếc nhìn Vân Thiên Tầm.

Ở trong truyền thuyết cổ xưa, bán đảo Hỏa Long đúng là có rồng xuất hiện, kỳ thực bọn chúng rốt cuộc có phải là rồng hay không thì không một ai có thể kiểm chứng rõ ràng.

Nói chung đại khái là có một loại sinh vật to lơn bay ở trên trời có khả năng phun lửa, đó cùng là nguyên do có cái tên bán đảo Hỏa Long. Chỉ có điều, từ khi nhân loại có lịch sử được ghi chép lại cho tới ngày nay, còn chưa từng có ghi chép kỹ càng liên quan tới những con rồng biết phun lửa này, có người tự xưng là chính mắt nhìn thấy sự tồn tại của Hỏa Long, nhưng khi đó người chứng kiến tại chỗ chỉ có một mình hắn, nên người khác tất nhiên là không thể tin được.

Bởi vậy, truyền thuyết có liên quan tới Hỏa Long có thể dùng một câu nói rất cũ kỹ, đó chính là không một ai có thể chứng minh rõ ràng sự tồn tại của Hỏa Long, đương nhiên, cũng không một ai có thể chứng minh rõ ràng Hỏa Long không tồn tại.

Có lẽ ở trong ý thức của bách tính bình dân, thì Hỏa Long đúng là có tồn tại, nhưng ở trong đầu óc của những người tương đối có lý trí, ví dụ như đám người Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm, thì đều cho rằng truyền thuyết thì chỉ là một truyền thuyết mà thôi, trên thế giới này tuyệt đối không có sinh vật như Hỏa Long.

- Hoang đường! Chẳng lẽ ở bên trong miệng của con rồng này có có thể chứa than sao?

Khi nhận được báo cáo của Đức Tư Phỉ Đế Na chuyển lên, Vũ Phi Phàm vừa bực mình lại vừa buồn cười nói, hắn chẳng thèm tin ở trên thế giới này thực sự có rồng tồn tại, huồng chí nữa là rồng còn biết phun lửa.

Bất kể là những thuyền viên của thương thuyền miêu tả sinh động như thế nào, Vũ Phi Phàm đều cự tuyệt tin vào sự tồn tại của Hỏa Long.

- Hỏa Long à....

Vân Thiên Thầm nhíu chặt mày lại, chậm rãi trầm ngâm.

Ông ta sinh sống ở địa khu La Ni Tây Á một khoảng thời gian, đối với truyền thuyết về Hỏa Long sớm đã nghe nhiều tới thuộc lòng rồi, nhưng ông ta cũng không thể khẳng định, ở trên thế giới này có phải là có thứ như Hỏa Long hay không. ở trong tiềm thức của ông ta, ông ta cũng tuyệt đối không tin, dù sao thì đúng như điều Vũ Phi Phàm đã nói, sinh vật biết bay không có gì kỳ quái, nhưng sinh vật biết phun lửa thì kỳ quái rồi.

Khắc Lao Tắc Duy Tư nhắc nhở Dương Túc Phong:

- Hay là bảo Trần Kiếm Phi thuận tiện tới xem thật giả ra sao?

Dương Túc Phong gật đầu, quay sang hỏi Tri Thu:

- Bọn Trần Kiếm Phi hiện giờ đang ở vị trí nào?

Căn cứ vào bố trí tổng thể của quân Lam Vũ, trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ do Trần Kiếm Phi suất lĩnh sắp đổ bộ lên bản đảo Hỏa Long, trước tiên là chiếm lấy địa khu phía đông bắc bộ vương quốc Pháp Bố Nhĩ.

Trước lúc đó, sứ giả ngoại giao quân Lam Vũ phái đi vừa mới lên bờ của bán đảo Hỏa Long, đã gặp phải sự đồ sát tàn nhẫn, cả một đoàn hơn ba người người bị sát hại toàn bộ, vương quốc Pháp Bố Nhĩ dùng máu tươi để chứng minh quyết tâm đối kháng tới cùng với quân Lam Vũ, quân Lam Vũ quyết tâm ăn miếng trả miếng, nợ máu phải trả bằng máu, để vương quốc Pháp Bố Nhĩ biết rằng tôn nghiêm của quân Lam Vũ là không thể xúc phạm.

Tri Thu chỉ lên vị trí chi tiết ở trên bản đồ quân sự, cẩn thận nói:

- Chủ lực của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội do Trần Kiếm Phi suất lĩnh còn đang lên thuyền ở Bố Lôi Tư, buổi chiều ngày mai sẽ uất phát, sáng sớm ngày kia sẽ đổ bộ lên Cát Á Đinh, hạm đội Đức Tư Phỉ Đế Na phụ trách hộ tống. Ở phương bắc, bộ đội tiên phong do Bằng Huy và Long Khải Ca suất lĩnh đại khái là đã tới được vị trí phụ cận cứ điểm Long Nha rồi.

Dương Túc Phong trầm tư chốc lát rồi quyết đoán nói:

- Hạ lệnh Bằng Huy gia tăng tốc độ tiến công, mau chóng chiếm lấy cứ điểm Long Nha, nhắc nhở bọn họ chuyện liên quan tới Hỏa Long, để Long Khải Ca thuận tiên xem xem Hỏa Long có tồn tại thật hay không, nếu là có, thì giết chết một hai con kéo về đây, đề mọi người cũng thấy qua...

Cứ điểm Long Nha, bản đảo Hỏa Long.

Nhắc tới cứ điểm Long Nha thì tất nhiên không thể không nhắc tới kênh đào Y Mã, nếu như không có sự tồn tại của kênh đào Y Mã, thì đã không có một địa phương như cứ điểm Long Nha, hoặc nói cách khác, cho dù có sự tồn tại của cứ điểm Long Nha, thì cũng không ai chú ý tới nó.

Thế nhưng, sự xuất hiện của kênh đào Y Mã, chẳng những làm ra đời cứ điểm Long Nha, còn có ý nghĩa lớn hơn nữa là biến nó trở thành vùng đất binh gia ắt phải tranh đoạt.

Sau khi cứ điểm Long Nha được xây nên, vì tranh đoạt quyền khống chế của nó mà không biết đã có bao nhiêu anh hùng hào kiệt chảy hết máu tươi vì nó, chảy ở phía dưới từng cánh buồm trắng bên trên kênh đào Y Mã Vận, chính là máu tươi của các liệt sĩ đã bỏ mình vì nơi này.

Kênh đào Y Mã nối liền Bắc Đại Dương và Nam Đại Dương, trở thành con đường giao thông bắc nam quan trọng nhất, bất kể là về mặt thương nghiệp hay là về mặt quân sự, đều có ưu thế có một không hai.

Thuế thu mỗi một năm của kênh đào Y Mã, có thể vượt qua thu nhập tài chính hàng năm của một vùng cấp tình giàu có nhất đế quốc Đường Xuyên, hơn nữa tác dụng quân sự độc đáo của nó cũng khiến cho nó trở thành mục tiêu bao phen tranh đoạt của cường quốc quân sự của đại lục Y Vân và đại lục Y Lan, nhất là thời nay khi quyền khống chế đại dương dần dần trở nên quan trọng.

Từ sau khi kênh đào Y Mã được xây nên, hơn sáu trăm năm nay, mỗi một cường quốc quân sự đều theo tự nhiên mà đem con mắt của mình nhắm chuẩn vào con đường thủy hoàng kim nay.

Sớm nhất là hải quân của đế quốc Minh Hà bắt đầu tiến vào kênh đào Y Mã, khống chế cứ điểm Long Nha, sau đó vào những năm cuối của đế quốc Minh Hà thì lại bị quốc gia trên đại lục Y Vân chiếm trở lại, tới khi quốc Đường Xuyên nổi lên, hải quân của đế quốc Đường Xuyên lại một lần nữa tiến vào kênh đào Y Mã, khống chế cứ điểm Long Nha, cho tới tận mấy năm trước thực lực đế quốc như mặt trời xuống núi, không còn duy trì được chi phí thủ quân ở cứ điểm Long Nha nữa, vì thế chỉ đành chủ động lui quân, chắp tay giao ra quyền khống chế cứ điểm Long Nha.

Tiếp sau đó là vương quốc Mai Lý Đạt nhận lấy quyền khống chế cứ điểm Long Nha, sau khi vương quốc Mai Lý Đạt bị quân Lam Vũ chinh phục, cứ điểm Long Nha lại rơi vào trong tay bản thân người của bán đảo Hỏa Long.

Hơn sáu trăm năm kênh đào Y Mã được khai thông, người bán đảo Hỏa Long chưa bao giờ ngừng nỗ lực tranh đoạt quyền khống chế cứ điểm Long Nha.

Thế nhưng, khi đối diện với thế lực ngoại lai hùng mạnh, bọn họ tỏ ra hết sức nhỏ bé, hết sức yếu đuối, bất kể là quân đội đế quốc Minh Hà năm xưa hay là quân đội đế quốc Đường Xuyên sau này, đều có thể dễ dàng đánh bại bọn họ, cho tới tận ba năm trước, bọn họ mới có cơ hội đem cứ điểm Long Nha thu hồi lại vào tay của mình.

Sau khi quân Lam Vũ khống chế địa khu La Ni Tây Á, cũng khống chế thành công được kênh đào Y Mã, nhưng không hề lập tức vượt qua kênh đào Y Mã để khống chế lấy cứ điểm Long Nha.

Bởi vì quân Lam Vũ vào lúc đó, không có sự phụ thuộc mạnh mẽ vào kênh đào Y Mã như bây giờ. Hơn nữa khi đó vương quốc Pháp Bố Nhĩ ở phía đông bắc của bán đảo Hỏa Long, mặc dù chiếm được cứ điểm Long Nha, nhưng lại chưa từng thể hiện ra địch ý, cũng không hề phái quân phong tỏa kênh đào Y Mã, cho nên quân Lam Vũ cũng không vội khống chế cứ điểm Long Nha.

Thế nhưng, cùng với việc sự thù địch của bán đảo Hòa Long đối với quân Lam Vũ càng ngày càng lớn, tầm quan trong của cứ điểm Hỏa Long lập tức được bộc lộ ra, căn cứ vào tư liệu tình báo cho thấy, vương quốc Pháp Bố Nhĩ đã tăng cường cực lớn số lương quân đồn chú ở cứ điểm Long Nha, đồng thời chuẩn bị tích trữ những loại vũ khí hạng nặng như hỏa pháo ở nơi đó.

Đây là một tín hiệu nguy hiểm, bời vì bộ đội xuất phát từ cứ điểm Long Nha, có thể dễ dàng cắt đứt được giao thông vận chuyển của kênh đào Y Mã.

Hai ba năm về trước đó, quân Lam Vũ có thể để mặc cho kênh đào Y Mã tự phát triển, vì khi đó kênh đào Y Mã còn chưa trở thành huyết mạch của quân Lam Vũ.

Nhưng hiện giờ thì đã khác rồi. hiện giờ kênh đào Y Mã đã trở thành con đường giao thông quan trọng không thể của quân Lam Vũ, chẳng những rất nhiều thương thuyền của quân Lam Vũ cần phải đi qua kênh đào Y Mã, mà hạm đội hải quân quân Lam Vũ cũng phải thường xuyên qua lại kênh đào Y Mã, đối với một tuyến đường huyết mạch hải dương kết nối nam bắc duy nhất này, quân Lam Vũ tuyệt đối không thể dung thứ cho nó gặp phải một chút uy hiếm nào.

Hơn nữa, trong kế hoạch mới nhất được lập nên của quân Lam Vũ, có các nội dung mở rộng và đào sâu thêm tuyến đường thủy của kênh đào Y Mã, tiếp tục hoàn thiện các trang thiết bị thông thuyền, quân Lam Vũ sẽ đầu tư hơn trăm triệu tài chính để tiến hành mở rộng và cải tạo kênh đào Y Mã Vận ở quy mô lơn.

Dương Túc Phong hi vọng có thể thông qua sự nỗ lực từ ba năm tới năm năm, đem năng lực thông thuyền của kênh đạo Y Mã nâng cao thêm năm lần, để đáp ứng nhu cầu vận chuyển càng ngày càng bức thiết của quân Lam Vũ.

Căn cứ vào báo cáo của cục vận chuyển đường biển, hiện giờ kênh đào Y Mã thường xuyên kẹt thuyền, thuyền bè thường phải xếp hàng mới có thể đi qua được, một khi gặp phải sự điều động quy mô lớn của hạm đội hải quân quân Lam Vũ, thì các thương thuyền phải đợi có khả năng lên tới thời gian ba ngày.

Những thương thuyền đông nghịt ở trên kênh đào Y Mã một khi gặp phải pháo hỏa tập kích, thì tổn thất sẽ không các nào dự đoán được.

Quân Lam Vũ từng có ý đồ thông qua ngoại giao để giái quyết vấn đề cứ điểm Long Nha. Nhưng đã bị vương quốc Pháp Bố Nhĩ cự tuyệt một cách thô bạo, vương quốc Pháp Bố Nhĩ và vương quốc Pháp Lôi Nhĩ liền một lòng.

Đối với việc quân Lam Vũ chiếm lấy đảo Sùng Minh ký ức vẫn còn mới nguyên, vẫn luôn ghi hận ở trong lòng, sứ giả ngoại giao quân Lam Vũ phái đi vừa mới bước chân lên đất đai của bán đảo Hỏa Long, liền bị quân đội Pháp Bố Nhĩ dùng đạn Đạt Mỗ giết chết toàn bộ một cách tàn khốc vô tình.

Không nghi ngờ gì nữa, chiến tranh sẽ lập tức bùng phát.

Quân Lam Vũ đưa vào bán đảo Hỏa Long chính là trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội do Trần Kiếm Phi suất lĩnh.

Trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đối từ tháng ba năm ngoái sau khi tham gia cuộc chiến chống lại người Tây Mông, tới tận bây giờ cũng không tham gia chiến sự nào lớn, thậm chí là vụ xung đột nhỏ lẻ cũng rất ít, các quan binh mỗi ngày đều chỉ có huấn luyện, huấn luyện, và không ngừng huấn luyện, huấn luyện tới mức sắp phát điên lên rồi, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội phát tiết, lập tức tinh thân phấn chấn, chuẩn bị thi triển khả năng ở bán đảo Hỏa Long, hận không thể lập tức nhào bồ lên đất đai của bán đảo Hỏa Long.

Suy tính tới việc vận chuyển của quân Lam Vũ sau này ở trên bán đào Hỏa Long còn có tác dụng trọng yếu tương đối lớn, nên Dương Túc Phong không hạ lệnh hạm đội hải quân oanh kích cửa cảng của bán đào Hỏa Long.

Dù sao thì các công trình của cửa càng các quốc gia trên bán đảo Hỏa Long đều rất lạc hậu, không có một trang thiết bị nào cho ra hồn cả, những cửa cảng giống như Cát Á Đinh, Đồ Lạp Cát, Oanh Ca Hải, đều là những cảng nước sâu thiên nhiên cực tốt, nhưng người của bán đảo Hỏa Long không bỏ nhiều công sức để xây dựng chúng, đại đa số thời gian, người đương địa chỉ đem chúng sử dụng giống như một ngư cảng thuần túy.

Số lượng quân đội của vương quốc Pháp Bố Nhĩ không nhiều lắm, sức chiến đấu cũng không mạnh, trang bị của bọn chúng đều rất là cũ kỹ.

Thế nhưng súng trường Tháp Đạt Mỗ sử dụng đạn Mỗ Đạt thì đúng là làm cho người ta rất đau đầu, loại đạn này không đáng sợ ở tầm bắn và độ chuấn xác của nó, mà nằm ở tính phá hoại tổn thương của nó. Một khi loại đạn này bắn vào trong cơ thể con người sẽ phát nổ mạnh, hình thành vô số những mạnh vụn bắn tung ra bốn phía, vết thương vô cùng khó xử lý, rất dễ bị nhiễm trùng, đưa tới hậu quả mất mạng.

Xui xẻo ở chỗ đám thợ săn của bán đảo Hỏa Long đều rất am hiểu chế tạo và sử dụng đạn Đạt Mỗ, điều này không thể không nói là một chuyện tương đối đau đầu.

Trước khi phát động tấn công, bộ quân y của quân Lam Vũ còn chuyên môn nghiên cứu phương pháp chữa trị đạn Mỗ Đạt, nhưng tới nay vẫn chưa có được kết luận tốt, đối diện với vết thương gần như là nát vụn toàn bộ, thì y sinh cao minh nhất cũng chỉ đành nhún vai bất lực.

Tới ngay cả bản thân Dương Túc Phong cũng chỉ biết được sự lợi hại của đạn Mỗ Đạt, nhưng lại không biết phương pháp trị liệu của đạn Mỗ Đạt, cho nên y chỉ có thể nói với các quan binh của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội, biện pháp tốt nhất để chữa trị đạn Mỗ Đạt, chính là đứng để bị nó bắn trúng.

Dương Túc Phong cẩn thận nói.

- Giết chết kẻ địch trước khi chúng kịp nổ súng, là ngươi không cần phải lo lắng tới đạn Mỗ Đạt nữa.

Y sinh phẫu thuật ngoại khoa của sư đoàn 103 lục quân quân Lam Vũ, thiếu úy quân y Lý Trí Kiệt, cũng bị mượn tạm điều tới trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội, đi theo hành động cùng đội tiên phong phía bắc do Bằng Huy chỉ huy, ban ngành y liệu của quân Lam Vũ không ngừng cải thiện điều kiện chưa bệnh, gắng hết sức để mỗi một thương binh quân Lam Vũ đểu có thể được xử lý một cách nhanh nhất, để giớt bớt sự đau đớn của họ.

Đây cũng là một trong số nguyên nhân quan trọng nhất mà các chiến sĩ quân Lam Vũ nhiệt tâm với quân Lam Vũ. Theo Dương Túc Phong thấy, dũng khí và tinh thân của các quan binh tất nhiên là có thể thông qua tuyên truyền và giáo dục để tăng cường, nhưng giải quyết thỏa đáng nỗi lo về sau của bọn họ càng có kết quả tốt hơn.

Bằng Huy lạnh lùng đáp:

- Vạn nhất thực sự có Hỏa Long thì sao đây? Ngươi có còn cảm thấy ngu ngốc nữa không?

Long Khải Ca không nói gì, bất quá trên mặt còn có ch

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<