← Hồi 159 | Hồi 161 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Đại điện lớn thế, lúc này đột nhiên im ắng, văn võ bá quan nhìn nhau đều lén đưa mắt đánh giá Càn Long, bọn họ muốn xem hoàng thượng sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Càn Long qủa thực không ngờ Hòa Thân lại dám phụng chỉ vào kinh, theo suy nghĩ ban đầu của Càn Long, nay hận không bắt được Hòa Thân giao cho bộ hình luận tội, sau đó lập tức, onh chính điển hình mới giải hận được, nhưng ông là Hoàng A ka đã hơn 20 năm, nay đã là hoàng đế Càn Long 40 tuổi, đều hiểu rất rõ nhân tình thế thái nhân gian, ông biết, càng đến lúc then chốt thì hoàng đế càng phải bình tĩnh.
Nếu nói Hòa Thân đã thầm chiêu binh mãi mã ở Nam Kinh, thầm gây dựng thanh thế âm mưu tạo phản phải suy nghĩ cân nhắc mới nói được. Nay 20 vạn đại quân của A Quế đã làm cho Nam Kinh kinh thiên động địa, mặc dù nay quân không ra quân, nhưng lại thêm quân Lục Doanh và Bát Kì ở Nam Kinh lúc này đã quần cho Nam Kinh tơi tả, Theo mật báo, Nam Kinh căn bản không có quân đội bí mật của Hòa Thân, cũng có thể nói Hòa Thân này ngoài việc giấu vàng bạc của Đại Thanh, nay cũng không tìm được tội chứng mưu phản nào khác của Hòa Thân.
Tư giấu ngân lượng của quốc khố Đại Thanh, mặc dù xem ra là đại tội, nhưng nay Càn Long thấy đây cũng là kế tự bảo vệ mình của Hòa Thân, lúc này trong lòng ông bỗng có một suy nghĩ to gan, là nếu miễn tội cho Hòa Thân, để hắn nắm lại quốc khố Đại Thanh, như thế sẽ thuận nước đẩy thuyền, khiến cho văn võ đại thần không nói gì được mà mau chóng ổn định triều cục, khiến cho thần dân ổn định lại, hơn nữa hoàng đế cũng sợ những ngày nghèo khổ không tiền lắm rồi.
Theo thánh chỉ mấy hôm trước, tấn phong cho Hòa Thân làm đại thần quân cơ, lại còn là đại thần tài chính, nay lại thay quyền Hộ Bộ, còn tấn phong đại học sĩ, nếu Hòa Thân ngươi có thể cứu vãn tình thế, nhanh chóng ổn địn cục diện toàn quốc, thì tốt quá, chỉ cần triều đình qua được cửa ải này, tương lai giết Hòa Thân ngươi còn lo không tìm được lý do hay sao? Nói ngược lại, nếu Hòa Thân ngươi không ổn định được cục diện hiện tại, đừng nói trẫm không tha cho ngươi mà bọn ngự sử ngôn quan cũng đủ dìm chết ngươi"
Nghĩ đến đây Càn Long nhìn Cao Vân Tòng bên cạnh nói to: " Hòa Thân nắm tiền lương thiên hạ, bao nhiêu năm tận trung với trẫm, nay triều đình lập can mã công lao, nay phụng chỉ vao kinh đúng là đại sự đáng mừng, truyền chỉ, Hòa Thân đi đường vất vả hôm nay tạm thời đến trạm nghỉ nghỉ ngơi, ngày mai đến cung Càn Thanh gặp trẫm"
Văn võ bá quan Mãn Thanh nào biết trong chớp mắt mà Càn Long đã có bao nhiêu suy nghĩ, nghe thấy ngày mai sẽ tiếp kiến Hòa Thân, ban đầu đều sững ra, sao cơ, Hoàng thượng định tha cho Hòa Thân ư? Nhưng đại bộ phận lại nghĩ: " Nếu Hoàng thượng thật sự giết Hòa Thân thì chúng ta được lợi gì chứ?"
Nghĩ thông rồi, mấy người lập trường không vững thấy vui mừng số còn lại thầm vui: " Nếu hoàng thượng thật sự có thể khiến cho Hòa Thân tái xuất giang hồ, đừng nói đại sự quân quốc bỏ qua một bên mà căn bản nhất là Hòa đại nhân sẽ phải nghĩ cách khiến cho tiền giấy trong nhà biến thành ngân lượng cái đã"
Hòa Thân đợi ngoài Tây Hoa môn cả buổi cũng không thấy động tĩnh gì, ban đầu còn xem Đông xem Tây, nhưng càng đợi càng không chịu nổi, định bước lên hỏi xem ra sao, nhưng lại nghĩ:" này đây là Bắc Kinh, là lãnh địa của Càn Long, ta nên biết điều chút"
Đang lúc nghĩ thế thì Cao Vân Tòng đi ra truyền chỉ, Hòa Thân nghe xong rõ ràng đã biến mình thành đại trung thần công cao cái thế, lại nghe Càn Long tạm thời cho mình nghỉ tạm tại trạm nghỉ Lộ Hà, ngày mai sẽ được triệu kiến, đột nhiên tâm trạng bất an cũng biến mất, Cung Càn Thanh là chốn tổ chức những sự kiện lớn mỗi lần có sứ giả nước ngoài hay hoạt động trọng đại đều được diễn ra ở đây, Như thế Càn Long nay không muốn cái mạng nhỏ của mình rồi, nếu đã thế hôm nay ta sẽ qua một đêm ở trạm nghỉ Lộ Hà
Cao Vân Tòng truyền chỉ xong thuận tay đưa cho hắn một tấm yêu bài cười nói: " Hòa đại nhân ngày mai ngoài Ngọ Môn dựa vào tấm yêu bài này nhét vào cửa rồi vào cung" nói xong quay lưng bỏ đi.
Lúc này sau lưng Cao Vân Tòng bước đến hai tiểu thái giám, lền trước bẩm với Hòa Thân: " Hòa đại nhân, mời ngài đi cùng tại hạ, tại hạ phụ trách dẫn Hòa đại nhân đến trạm nghỉ"
Hòa Thân nhìn hai tên tiểu thái giám này giống như khỉ, không giống người do Càn Long cử đến giám sát mình, nên cười với Nhất Thanh: " Thế chúng ta hãy đi theo hai vị công công này đến chỗ nghỉ" Vừa nói vừa móc ra hai lạng bạc thuận tay đưa đi.
Đáng ra đương sai trong cung, mỗi ngày quan viên tấn cung đều không dưới mấy chục, không ai từng để ý gì đến họ, nay 5 lạng bạc của Hòa Thân nói thẳng ra là nhạo báng bọn họ, thế nhưng nay khác rồi, không ngờ hai vị lão thái giám khi chưa nhìn thấy ngân lượng lại như hai con khỉ mũ mão chỉnh tề khi thấy 5 lạng bạc ném qua, bọn họ lập tức biến thành hai con vịt, đột nhiên bò xuống đất, không đến 5 phút tên kia đã đánh nhau thành một cục trên đất rồi.
Hòa Thân thấy thế khó chịu, mẹ bọn mày chưa từng thấy tiền hay sao nên quát: " Đứng dậy cho ta, sao lại vì chút tiền mà đánh nhau như thế, không sợ làm mất mặt hoàng thượng hay sao, đừng đánh nữa, cho các ngươi thêm ít này" Nói xong liền móc ra thêm một ít quẳng đi
Hai tên lão thái giám xác định số ngân lượng trong tay như nhau, cho nên bò dậy thò tay phủi bụi trên người, cười trừ đến trước mặt Hòa Thân, đầu tiên là gật đầu rồi thỉnh an, cứ ngỡ là sẽ lân la với Hòa Thân ai ngờ lại cầm số ngân lượng kia đem ra trước mắt nhìn ngắm một hồi rồi nức nở: " ngân lượng ơi ngân lượng, cha ta ơi, lâu lắm rồi không được nhìn thấy ngươi, nhớ muốn chết..."
Cảnh này đúng là khiến Hòa Thân mở mắt, nhưng nghĩ lại đúng khó trách, bình thường vốn yêu tiền, chớp mắt ngân lượng biến thành giấy loại cả đừng nói bọn thái giám ngoài yêu tiền ra chẳng còn sở thích gì khác mà người bình thường cũng chịu không nổi.
Hòa Thân dưới sự dẫn đường của hai tên thái giám, đi qua những con đường lớn nhỏ, lại đi qua những chiếc cầu đá rồi mới đến trạm nghỉ Lộ Hà ở phía tây Kinh thành. Trong ấn tượng của Hòa Thân, trạm nghỉ chính là nơi tiếp đãi chính phủ, chủ yếu dùng để tiếp đãi quan viên, cẳn bản không giống bới những khách sạn phẩm cấp, là nơi muốn gì cũng không có.
Không ngờ bọn họ khi cách trạm nghỉ tầm nửa dặm, đã thấy bốn xung quanh trạm nghĩ là quan viên mũ mão chỉnh tề, nói chuyện huyên náo, hình như đều đang tranh nhau ở lại trạm nghỉ.
Hòa Thân thấy khó chịu, trạm nghỉ Lộ Hà Kinh Tây này không phải là khách sạn, mà là nơi tiếp đãi quan viên tấn kinh sao lại náo nhiệt thế này? Đang lúc nói chuyện thì bọn họ đã đến cửa, hai tên thái giám kia cất giọng vịt đực nói: "Hòa đại nhân đến"
Cái âm thanh kia cất lên không vội nhưng cũng khiến cho bọn quan viên ầm ĩ kia đột ngột im lặng, lúc đó hàng trăm con mắt đều đổ dồn vào Hòa Thân.
Hòa Thân sững người: " Thế là thế nào? Hay là bọn họ biết mình ở đây nên đến đây phủi bụi cho mình?"
Bọn quan viên kia đại bộ phận không quen biết Hòa Thân, chỉ nghe nói tên này hơn 20 tuổi, nay nhìn thấy Hòa đại nhân nắm giữ nha môn tài chính Đại thanh quả nhiên là công tử trẻ tuổi phong lưu nho nhã, nhìn thấy Hòa Thân xuống ngựa không biết là ai đã hét lên " đến thỉnh an Hòa đại nhân" để rồi cả bọn kéo nhau xông đến.
Hòa Thân nhìn thấy khiếp sợ, thế là thế nào? Không lẽ bọn chúng biết trên người mình có tiền nên đến kiếp, bọn Nhất Thanh và hộ vệ sớm nhìn thấy bọn quan kia xông đến đã kịp rút kiếm ra, xông lên trước mặt Hòa Thân hét: "Lùi lại"
Lúc này trong đám đông bước ra một lão đầu gầy nhom, bước lên một bước cười với bọn Nhất Thanh và Tạ Phi Kiếm: " Hai vị tráng sĩ, các vị hiểu nhầm rồi, chúng tôi nghe nói hôm nay Hòa đại nhân hạ giường tại đây không có ý gì khác chỉ là muốn đến bái kiến Hòa đại nhân" Nói xong quay lại hỏi đám người đằng sau: " Các vị nói có đúng không?"
"Đúng đúng" Đám người đằng sau phụ họa theo sau đó trật tự nhường cho Hòa Thân một lối đi.
tứ phẩm, có một bộ phận còn là đại viên triều đình nhất nhị phẩm, lại có kẻ từ áo quần mũ mão, có thể thấy là thân phận Vương gia, nay ai nấy đều đang nhìn sắc mặt mình.
Hòa Thân đột nhiên cười thầm: " Càn Long ơi Càn Long ngươi xem tiểu tử ngươi đã nuôi được một bầy quan như thế nào"
-----oo0oo-----
← Hồi 159 | Hồi 161 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác