Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 266

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 266: Bất khiếu hồ mã độ Âm Sơn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Ta là Đại Tướng Quân, tốt xấu cũng là đại quan triều đình, được đứng ở độ cao chính trị, quan sát chiến tranh. Một mặt tiết hận, thực sự không có ý nghĩa gì cả! Tin tưởng Trương Nhân Nguyện cũng sẽ không làm chuyện loại này.

Đại quân trú đóng một đêm, bình yên vô sự. Hậu quân của Trương Nhân Nguyện phái người đưa lên thư tín. Nói Hữu Uy Vệ đại quân mang theo dân phu và đồ quân nhu đã đi tới đại sa mạc. Tần Tiêu gửi lại một phong thư, kêu Trương Nhân Nguyện yên tâm lớn mật thẳng tiến, con đường phía trước một mảnh bình an và quang minh.

Trên Ngưu Đầu Sơn kia, Tần Tiêu đưa mắt nhìn bốn phía, không khỏi cười nói:

- Nơi này, thật đúng là thiên nhiên bình chướng. Ở chỗ này xây dựng vài cái phong hoả đài thật tốt. Đi phía trước chính là Âm Sơn, người Đột Quyết dám can đảm có hành động gì khác, nơi này có thể phát hiện trước tiên, đốt lên phong hoả đài, cảnh báo Thụ Hàng Thành ở phía sau. Ha ha! Ý kiến hay, sau này đưa kiến nghị cho Trương Nhân Nguyện đi!

Đại quân vượt qua Ngưu Đầu Sơn, thẳng đi đến Chân Nặc Thủy, cấp tốc kéo doanh trại đến. Tiền phương Đặc Chủng Doanh tin tức phi báo truyền đến "phía Bắc Âm Sơn một vạn quân đội Đột Quyết, đang vượt qua Âm Sơn hướng tới phía Nam xuất phát. Tướng lĩnh dẫn quân là Đột Quyết Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ, đệ đệ của Mặc Xuyết".

Tần Tiêu không khỏi xoay người cười nói:

- Đệ đệ của Mặc Xuyết, muốn tới làm gì?

Lập tức lại đối với tướng sĩ Đặc Chủng Doanh đến truyền tin nói rằng:

- Nói cho Hình Trường Phong, để hắn đem hướng đi của Khuyết Đặc Lặc điều tra rõ ràng. Mặt khác, Khuyết Trì Lặc huynh đệ, Tả Hiền Vương Mặc Cức Liên, tốt nhất còn có tin tức về Đột Quyết quân sư Thôn Dục Cốc gì đó kia cũng thăm dò tìm kiếm cho ta.

Truyền tin tướng sĩ Đặc Chủng Doanh mới vừa đi, Tần Tiêu lập tức hạ lệnh:

- Hiệu lệnh lục quân, đẩy nhanh tổ kiến doanh trướng công sự. Trung quân kỵ binh, theo bản tướng xuất phát, đến chân núi Âm Sơn một chuyến!

Phạm Thức Đức vội hỏi:

- Đại Tướng Quân, Đột Quyết tuy rằng chỉ có vạn người, thế nhưng chiếm hết địa lợi, Đại Tướng Quân không thể lỗ mãng nha! Vẫn là dẫn thêm người đi nghênh địch tốt hơn!

- Nghênh địch?

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Địch nhân không phải dùng để hoan nghênh, chỉ dùng để đến chiến đấu và giết. Ta xem Đột Quyết Tả Sương Vương này không giống như là đến khiêu chiến. Bằng không, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức chỉ dẫn theo một vạn người, giống như tới cửa tìm chết vậy.

- Dù sao trước đó không lâu, chúng ta còn thống kích chủ lực tinh nhuệ của bọn họ, chiến đấu lực của chúng ta, bọn họ trong lòng đều đã biết rõ. Không chừng có cái quỷ kế nhỏ gì, ta đi thăm dò tìm kiếm lại nói. Trung quân cũng có năm sáu nghìn kỵ binh, đánh cũng không cần sợ hắn. Phạm tiên sinh yên tâm, tướng quân trong doanh trại kiến tạo đôn đốc tốt rồi.

Phạm Thức Đức không khỏi lắc đầu cười:

- Lão hủ ở trong triều đình coi như là hỗn gần ba mươi năm. Trong mấy năm nay, còn không có vị tướng quân nào, dám một mình thâm nhập trong phạm vi thế lực của người Đột Quyết phóng đãng không kềm chế được như vậy. Cũng chỉ có Đại Tướng Quân như vậy mới khiến người Đột Quyết nghe tin đã sợ mất mật. Đại Đường Chiến Thần mới dám làm loại chuyện này.

Tần Tiêu cười lớn bước ra khỏi quân trướng:

- Lại được vỗ mông ngựa!

Trung quân sáu nghìn kỵ binh, tinh kỳ rực rỡ, nổi trống mà vào, thẳng chỉ Âm Sơn Nam Lộc. Đến chỗ đó, từ xa đã thấy một vạn kỵ binh Đột Quyết đã bày xong trận thế, như là đang chờ đợi Tần Tiêu.

Tần Tiêu mắt lạnh nhìn trận thế của bọn họ một hồi, kỵ binh Đột Quyết luôn luôn cuồng vọng tự đại. Ngày hôm nay không có bày ra trận hình đột kích phong tiễn, mà là trận thế tứ giác viên phòng thủ. Người cầm đầu soái kỳ đứng ở trung quân, tiền quân giơ lên cung tiễn, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Tần Tiêu không khỏi cười lạnh một tiếng, mang theo Quách Tử Nghi, Mặc Y và La Vũ Phong cầm soái kỳ đã thúc ngựa đi ra trong trận, tiến lên mấy bước, mã tiên chỉ một cái:

- Đột Quyết đại quân nghe đây, ta là Đại Đường Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Tần Tiêu!

Đang chuẩn bị sính hạ uy phong gầm lên vài tiếng, nghĩ lại một chút còn nói thêm:

- Các ngươi trước tiên sẽ nói tiếng Hán ra đi!

Tần Tiêu thanh âm trung khí mười phần, tuy rằng cách một tiễn, vẫn làm cho trong trận doanh Đột Quyết khiến cho một trận rối loạn nho nhỏ. Sau một lát, trong trận Đột Quyết như thủy triều dũng mãnh mở ra, đầu đội mũ cắm một cái lông chim, khoác áo giáp lông lân của vùng Trung Nguyên đúc tạo, chậm rãi đi ra trong trận.

Tần Tiêu thấy tướng quân người Đột Quyết đã đi ra, ngược lại cũng bội phục dũng khí của hắn. Đem Phượng Sí Lựu Kim Thang ném cho sĩ tốt ở phía sau khiêng đỡ. Khẽ nhấc tay lên, dẫn theo Mặc Y, Quách Tử Nghi và soái kỳ phía sau cũng hướng phía trước đi đến.

Ở giữa hai đại quân, mấy kỵ binh đi tới chính giữa, giao mã một chỗ.

Tướng quân Đột Quyết đi đến kia, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, ngược lại cũng là ngày thường cương nghị dũng mãnh, trong ánh mắt hơi có vài phần thần thái, nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu một trận, một tay đặt lên ngực, hơi khom xuống thắt lưng, dùng tiếng Hán thập phần lưu loát nói rằng:

- Xin chào Tần Đại Tướng Quân! Tệ nhân chính là Đột Quyết Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ, may mắn có thể cùng Đại Tướng Quân trước trận nói chuyện.

Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn vài cái, liền ôm quyền nói:

- Nguyên lai là Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ đại nhân, thất kính.

Đốt Phiên Bồ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc còn hơi chút tâm hư nhìn Tần Tiêu, nói rằng:

- Nghĩ không ra, Tần Đại Tướng Quân cư nhiên còn trẻ tuổi như vậy...

Tần Tiêu nhếch miệng cười:

- Quý Hãn Quốc Khuyết Đặc Lặc, không phải so với ta còn trẻ hơn sao? Ngược lại cũng giết người phóng hỏa làm được bất diệc nhạc hồ a. Hiện tại hình như không phải thời gian nói chuyện phiếm vô nghĩa. Đốt Phiên Bồ đại nhân hỏa lực tập trung như thế, không biết có dụng ý gì? Nếu là muốn chiến, ngươi ta đều trở lại trung quân, nổi trống đánh lên một hồi ngược lại cũng thống khoái tràn trề.

Đốt Phiên Bồ liên tục xua tay:

- Không không, Đốt Phiên Bồ mang binh đến đây, cũng không phải ý tứ muốn cùng Đại Tướng Quân khai chiến. Đốt Phiên Bồ tự nhận cũng không phải đối thủ của Đại Tướng Quân, chỉ là muốn đến thỉnh cầu Đại Tướng Quân muốn một kiện đồ vật. Lập tức trở về phía Bắc Âm Sơn, tuyệt không quanh quẩn ở xung quanh của Đại Tướng Quân.

- Muốn đồ vật sao?

Tần Tiêu cười nhạt:

- Đột Quyết các ngươi từ Đại Đường lấy đi đồ vật còn thiếu sao, lại muốn tìm ta đòi đồ vật gì vậy? Nói đi, nếu là vàng bạc châu bảo, có lẽ ta có thể tặng cho ngươi một chút, coi như là lễ gặp mặt riêng giữa chúng ta. Vùng Trung Nguyên của ta cái khác không có, chính là tiền hơi nhiều chút. Nữ nhân sao, đó là tuyệt đối không có. Còn có dưới chân ngươi hiện tại đang giẫm lên, từ hôm nay trở đi cũng chính là ranh giới thần thánh của Đại Đường ta. Loại đồ vật này cũng là tuyệt không thể cho được.

Thanks

*****

Tần Tiêu trong lòng cười nhạt một trận: Nếu không nhìn tại ngươi coi như cũng có lễ phép cùng dũng khí một chút, trước tiên ở trong vạn quân đem ngươi bắt giữ lại, vừa lấy roi đánh, lại vừa cùng ngươi hỏi chuyện.

Đốt Phiên Bồ oán hận nuốt một ngụm nước bọt, nén giận nói rằng:

- Đại Tướng Quân, Đốt Phiên Bồ không dám tìm Đại Tướng Quân muốn vàng bạc châu bảo và nữ nhân, cũng kiên quyết không dám xâm chiếm quốc thổ Đại Đường. Từ hôm nay trở đi, người Đột Quyết chúng ta chỉ ở phía Bắc Âm Sơn chăn thả. Tuyệt không dám trèo đèo lội suối đi tới cảnh nội Đại Đường. Đốt Phiên Bồ chỉ là được Khả Hãn nhờ vả, muốn từ trên tay Đại Tướng Quân lấy về thi thể Di Niết Khả Hãn chết trận, thỉnh về nước, dựa theo lễ nghi người Đột Quyết chúng ta hạ táng. Đốt Phiên Bồ biết vùng Trung Nguyên là tôn trọng lễ giáo nhất.

- Thế nhân đều có nguyện vọng lá rụng về cội. Ân oán trên chiến trường, chúng ta liền ở trên chiến trường giải quyết. Còn thỉnh Đại Tướng Quân mở ra một mặt lưới, đem thi thể chất nhi Di Niết trả về Đột Quyết. Đốt Phiên Bồ vô cùng cảm kích, Khả Hãn vô cùng cảm kích, người Đột Quyết vô cùng cảm kích.

- A, chính là việc này sao?

Tần Tiêu không khỏi cười trong lòng: Mang theo một vạn người tới tìm ta muốn một khối thi thể.

Tần Tiêu nháy con mắt, có chút hứng thú nhìn Đốt Phiên Bồ nói rằng:

- Đốt Phiên Bồ đại nhân, Đại Đường chúng ta đây là lễ nghi giáo hóa chi bang, đương nhiên hiểu được những tập tục này, cũng từ trước đến nay tôn trọng người đã chết. Nhất là dũng sĩ chết trận sa trường. Vô luận Đường quân hay là quân địch đều sẽ ở sau chiến trận tiến hành siêu độ và xử lý thi thể thích đáng. Di Niết này sao là ta tự tay giết chết, cũng là ta tự tay đốt đuốc đem hắn hỏa táng.

- Thi thể là kiên quyết không có, tro cốt ta đã mang trở lại trong quân. Nếu là ngươi muốn nó, ta sẽ phái người trở lại mang tới cho ngươi, ngươi cầm trở về an táng đi sao. Đừng trợn trừng con mắt với ta như vậy, điều này còn có bất mãn sao? Loại khí trời này, chẳng lẽ còn có thể bảo vệ thi thể không hư thối? Ta đã tận hết tấm lòng. Ngươi có muốn hay là không đây?

Đốt Phiên Bồ thở dài một tiếng, vẫn như trước phủ một tay lên ngực, khom lưng thi lễ:

- Đa tạ Tần Đại Tướng Quân, Đốt Phiên Bồ đương nhiên là muốn. Tần Đại Tướng Quân là dũng sĩ và quân tử chân chính. Chúng ta tuy rằng là địch nhân, nhưng Đốt Phiên Bồ vẫn biểu thị kính ý đối với ngươi. Hi vọng chúng ta sau này có thể ở trên chiến trường quyết một trận phân cao thấp. Ta căm hận Tần Đại Tướng Quân là bởi vì ngươi giết chất nhi của ta.

- Ngươi là cừu nhân của A Sử Na gia tộc. Nam nhi Đột Quyết chúng ta từ trước đến nay là ân oán phân minh. Tuy rằng ngươi thiêu hủy thi thể của hắn, nhưng Đốt Phiên Bồ biết, đây cũng là sự tình không có cách nào khác. Sau khi về nước, chúng ta sẽ lấy tro cốt đối với Di Niết tiến hành lễ tang. Tần Đại Tướng Quân, nếu có cơ hội, Đốt Phiên Bồ sẽ vì chất nhi báo thù.

Tần Tiêu cười lãnh liệt:

- Cầu còn không được.

Sau đó quay đầu lại đối với Quách Tử Nghi nói rằng:

- Sai hai huynh đệ trở lại doanh, đem tro cốt của Di Niết Khả Hãn mang tới.

Quách Tử Nghi thúc ngựa lui về trong quân, gọi hai binh sĩ trở lại. Tần Tiêu thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đốt Phiên Bồ, đem hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên.

Đốt Phiên Bồ vội ho một tiếng, vỗ vỗ tay, phía sau hai binh sĩ Đột Quyết nắm một con ngựa, ở trên ngựa có một người đi ra trong trận.

Đốt Phiên Bồ nói rằng:

- Người Hán thường nói, có qua mà không có lại là phi lễ. Đốt Phiên Bồ cảm tạ Tần Đại Tướng Quân hào phóng, cũng đưa tặng lại một kiện lễ vật cho Đại Đường. Vị này chính là vương công Võ Đình Tú, thời gian Đại Chu nữ hoàng phái tới Đột Quyết hòa thân.

- Lúc đó Khả Hãn cho rằng hắn không phải dòng họ Lý gia, nhất thời tức giận cự tuyệt đám hỏi. Thế nhưng cho tới nay, Đột Quyết đều là đối xử tử tế với Võ công tử. Hiện tại Đốt Phiên Bồ đem Võ công tử giao cho Đại Tướng Quân, thỉnh Đại Tướng Quân đưa hắn trở lại Trường An.

Tần Tiêu hiếu kỳ nhìn nam nhân trẻ tuổi mặc y phục Đột Quyết kia. Dưới ánh mắt nhìn kỹ, mặt trắng thịt trơn, lớn lên ngược lại cũng coi như tuấn tú. Chỉ là liếc mắt nhìn lại chính là đệ tử cao lương. Đây là nhi tử Võ Thừa Tự gì đó kia, chất nhi của Võ Tam Tư, lúc đó đi sứ Đột Quyết, có thể nói là để Võ Tắc Thiên đều mất hết bộ mặt. Nhân gia Mặc Xuyết hòa thân, cư nhiên không thu họ "Võ", ngại hắn là hàng giả. Lúc đó dưới cơn giận dữ còn cùng Đại Đường khai chiến, đánh Hà Bắc, hơn nữa thẳng thừng đem Võ Đình Tú giam lại, trở thành trò hề của Đại Đường tại Đột Quyết.

Võ Đình Tú tựa hồ cũng không cảm giác chính mình mất mặt cỡ nào, ngồi trên lưng ngựa, học lễ tiết của người Đột Quyết đối với Đốt Phiên Bồ đặt tay lên ngực, khom lưng thi lễ, dùng ngôn ngữ Đột Quyết nói rằng:

- Đốt Phiên Bồ đại nhân, Võ Đình Tú trở lại Trường An, cũng sẽ tưởng niệm Đột Quyết nha trướng, hoài niệm rượu sữa dê cùng kỹ thuật nhảy múa mạnh mẽ ở đây.

Tần Tiêu tuy rằng không coi là tinh thông văn hóa Đột Quyết, thế nhưng ở trong Đặc Chủng Doanh huấn luyện qua, căn bản nghe nói đọc viết vẫn là không có vấn đề.

Lúc này nhịn không được chau mày, lạnh giọng nói rằng:

- Võ công tử nếu đối với Đột Quyết có hảo cảm như vậy, không bằng cứ ở lại Đột Quyết sinh hoạt đi, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Võ Đình Tú nhất thời hoảng sợ:

- Điều này sao được, Trường An là cố hương của ta, ta phải về Trường An!

Tần Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, trong lòng mắng: Dối trá!

Võ Đình Tú rất sợ Tần Tiêu trở mặt, vội vàng cưỡi ngựa hướng tới trong trận quân Đường chạy đến.

Đốt Phiên Bồ nhìn bóng lưng của Võ Đình Tú cũng khinh miệt cười cười:

- Hắn không phải hảo nam nhi. Tại Hãn Quốc nha trướng, cũng chỉ uống rượu ăn thịt, hát hò khiêu vũ.

Tần Tiêu cắn răng một cái:

- Vậy Khả Hãn các ngươi vì sao vẫn không có giết hắn?

Đốt Phiên Bồ ngạc nhiên sửng sốt:

- Đây là sự tình của Khả Hãn, Đốt Phiên Bồ không dám hỏi đến...

Tần Tiêu quay đầu lại liếc mắt nhìn Võ Đình Tú một cái, một bộ dáng hoảng hốt, thực tại cùng khí thế của Đường quân không hợp, mất mặt! Trong lòng đã suy nghĩ nói: Loại phế vật này, như thế nào lại giao vào tay ta? Hết lần này tới lần khác cử động này lại mang chút màu sắc chính trị, không cho phép ta không được tiếp thụ.

Mặc Xuyết thả lại Võ Đình Tú. Rất có ý tứ cùng với Đại Đường nghị hòa đình chiến.

Ta mặc kệ ngươi là muốn chiến hay muốn hòa, ta chỉ làm tốt sự tình thuộc bổn phận của mình. Người Đột Quyết muốn bước qua Âm Sơn nam, là muốn cùng đừng muốn.

Vì vậy đối với Đốt Phiên Bồ nói rằng:

- Đốt Phiên Bồ đại nhân, Tần Tiêu là quân nhân, chỉ biết là chấp hành mệnh lệnh. Thỉnh trở lại nói cho Mặc Xuyết Khả Hãn. Từ hôm nay trở đi, Tần Tiêu sẽ đóng quân tại Chân Nặc Thủy, phía Nam Âm Sơn không muốn lại nhìn thấy người Đột Quyết, bằng không nhất loạt giết chết không tha.

Thanks

*****

- Nếu muốn trao đổi đại sự lưỡng quốc bang giao chiến hòa, thỉnh phái ra tôn sử đến Trường An. Chủ động tìm Đại Đường hoàng đế bệ hạ của ta đưa ra thỉnh cầu. Chú ý, là thỉnh cầu! Tần Tiêu ở đây, một mực không dám biểu lộ thái độ. Đương nhiên, bao gồm cả đám người Khuyết Đặc Lặc ở bên trong, nếu muốn tới gây chuyện chiến tranh. Tần Tiêu cùng với Tả Uy Vệ, Sóc Phương quân toàn bộ tướng sĩ, thời khắc cam tâm tình nguyện phụng bồi.

Đốt Phiên Bồ vừa kinh hãi vừa phẫn nộ nhìn Tần Tiêu vài lần, cực kỳ không tình nguyện gật đầu:

- Đốt Phiên Bồ nhất định chiếu theo lời nói của Đại Tướng Quân truyền đạt đến nha trướng.

Tần Tiêu cười nhạt ta nếu nói ra như vậy rồi, còn có thể sợ ngươi được sao?

Hai sĩ tốt đã lấy tro cốt của Di Niết Khả Hãn đến Đốt Phiên Bồ phái người tiếp nhận, xuống ngựa, cư nhiên quì một gối đối với Tần Tiêu đặt tay trên ngực, khom lưng cúi chào một cái theo nghi thức quân đội Đột Quyết, phía sau hắn một vạn tướng sĩ Đột Quyết, cũng hành lễ giống như hắn.

Đốt Phiên Bồ nói rằng:

- Nam nhi Đột Quyết ta từ trước đến nay chỉ sùng bái dũng sĩ chân chính. Tần Đại Tướng Quân, Đốt Phiên Bồ và các tướng sĩ dưới trướng đối với ngươi biểu đạt kính ý cao thượng nhất. Nhưng Đốt Phiên Bồ đồng dạng hi vọng, có một ngày có thể ở trên chiến trường đánh bại Tần Đại Tướng Quân. Tuy rằng hi vọng này rất xa vời, nhưng Đốt Phiên Bồ sẽ không buông tha. Toàn bộ người Đột Quyết cũng không buông tha!

Tần Tiêu ở trên ngựa ôm quyền thi lễ trở lại:

- Đốt Phiên Bồ đại nhân cũng là một trang hán tử. Tần Tiêu trong lòng rất bội phục. Bất quá, nếu là ở chiến trường tương ngộ, Tần Tiêu cũng quyết không thủ hạ lưu tình!

Đốt Phiên Bồ yên lặng không nói gì trở mình lên ngựa. Thúc ngựa trở về đi đến, đại quân Đột Quyết không một tiếng động, chậm rãi hướng phía Âm Sơn thối lui.

Phía sau Đường quân, đột nhiên bộc phát ra một trận hoan hô.

Trong lòng Tần Tiêu cũng là một trận hãnh diện thư sướng, nhếch miệng cười một cái nói:

- Đối phó với loại dân tộc như Đột Quyết này, cũng chỉ có so với hắn càng thêm hung ác độc địa và mạnh mẽ hơn, mới có thể đem hắn trấn trụ.

Quách Tử Nghi ở một bên nói rằng:

- Đại Tướng Quân, đây thực sự là sảng khoái nhân tâm! Người Đột Quyết không chiến tự lui, trở lại phía Bắc Âm Sơn. Nghe khẩu khí của Đốt Phiên Bồ này, Đột Quyết là chuẩn bị cùng Đại Đường nghị hòa. Chí ít trong khoảng thời gian ngắn, người Đột Quyết tuyệt không dám nam hạ thả ngựa. Năm xưa Đại Hán có Lý Quảng chống lại Hung Nô, khiến người Hồ nghe tin đã sợ mất mật; nay Đại Đường ta có Đại Tướng Quân, cũng là như vậy khiến Đột Quyết không dám nam hạ thả ngựa, thực sự là thống khoái a!

Tần Tiêu không khỏi tràn ngập đắc ý cười lớn một trận, mở miệng thì thầm:

- Tần thì minh nguyệt hán thì quan, vạn dặm trường chinh nhân vị hoàn... Đãn sử long thành phi tương tại, bất khiếu hồ mã độ âm sơn. (*) Ta cũng bất quá là noi theo cổ nhân Lý Quảng mà thôi! Từ hôm nay trở đi, chỉ cần phía Nam Âm Sơn này có Tần Tiêu ta ở đây, người Đột Quyết đừng mơ tưởng từ nơi này bước qua một bước!

(Chú thích:

••

•••

••

•••••••• ••••••••

•••••••• ••••••••

Xuất tái

Vương Xương Linh

Tần thời minh nguyệt Hán thời quan truyện copy từ tunghoanh

Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn

Đản sử Long Thành phi tướng tại

Bất giao Hồ mã độ Âm san.

--Dịch Nghĩa:--

Vầng trăng sáng của đời Tần và quan ải của đời Hán, mà người chinh chiến nơi nghìn dặm vẫn chưa trở về. Nếu như có vị phi tướng* ở tại Long Thành thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn.

*Phi tướng: Viên tướng bay. Ngày xưa người Hung nô gọi Lý Quảng là phi tướng.

--Bản dịch của Đào Hùng--

Ải Hán, trăng Tần ngời tỏa sáng

Chinh nhân nghìn dặm mãi xa xăm

Long Thành ví giả còn phi tướng

Chẳng để ngựa Hồ vượt núi Âm).

Quách Tử Nghi có chút kinh ngạc theo sát than nhẹ nói:

- Tần thì minh nguyệt hán thì quan, vạn lý trường chinh nhân vị hoàn. Đãn sử long thành phi tương tại, bất khiếu hồ mã độ Âm Sơn... Thực sự là bài thơ hay a! Hay một trận đại khí bàng bạc phấn chấn nhân tâm! Không nghĩ tới Đại Tướng Quân còn có tài văn chương như vậy.

Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên: Bài thơ này hình như là thơ Đường thì phải. Cụ thể là ai làm, ta thực sự còn không nhớ rõ. Bây giờ còn chưa có được người làm ra sao? Xem ra, ta không nghĩ qua là lại muốn làm đạo bản ai!

Võ Đình Tú không biết từ lúc nào cũng cưỡi ngựa chạy đến bên người Tần Tiêu, trơ mặt ra, tụ tập lại nói rằng:

- Tần tướng quân, uy danh của ngươi, ta ở Đột Quyết nha trướng đều phải nghe được đến lỗ tai giăng tơ luôn rồi! Lần này Đình Tú có thể về nước, toàn bộ bái Tần tướng quân ban tặng, thực sự là vô cùng cảm kích nha!

Tần Tiêu liếc nhìn Võ Đình Tú vài lần, cười như không cười đáp lời hắn:

- Võ công tử vẫn là nhanh chóng trở lại doanh trại đi. Trước đem một thân y phục Đột Quyết đầy mùi thịt dê này thay đổi, tắm sạch sẽ, ta lại phái người tiễn ngươi trở lại Trường An.

Võ Đình Tú da mặt cũng còn rất dày, vẫn như trước cười hì hì nói rằng:

- Đa tạ Đại Tướng Quân ai nha, còn có một nữ tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang. Xem ra chính là Mặc Y cô nương đại danh đỉnh đỉnh đi sao, thực sự là thất kính, thất kính a!

Mặc Y tức giận trừng mắt với hắn một cái, nghiêng đầu nhìn về phía một bên.

Võ Đình Tú liên tục mất mặt hai lần, chỉ đành im miệng.

Tần Tiêu dương dương tự đắc vung roi ngựa:

- Thu binh trở lại doanh.

Mặc Y theo sát Tần Tiêu, thấp giọng nói rằng:

- Tiểu bạch kiểm quần là áo lụa này thực sự đáng ghét, như là cả đời chưa thấy qua nữ nhân, chỉ nhìn chằm chằm trên mặt ta đấy. Đại Tướng Quân, mau đem hắn tiễn đi thôi!

Tần Tiêu bất động thanh sắc cười nhạt, nhẹ giọng nói rằng:

- Khi hắn ở Đột Quyết nha trướng, đâu có gặp qua mỹ nhân tiêu chí Trung Nguyên như ngươi vậy. Nhiều lắm chính là mấy nữ nô Đột Quyết một thân mùi vị dê cừu để hắn thèm thuồng, cảm tình mấy năm nay trôi qua đều đã biến thành quỷ đói trong sắc. Sau đó ta để hai tâm phúc tiểu tốt tiễn hắn đi, dọc theo đường dễ nói cũng muốn chỉnh hắn, hừ!

Mặc Y vui vẻ cười khẽ, nhất thời tâm tình thư sướng.

Trong lòng Tần Tiêu lại tính toán: Lưu Địch tiểu tử kia, không biết có thể phối ra dương phấn hay không đây? Làm một chút ném đến trong đũng quần của Võ Đình Tú, hẳn là chơi rất hay... Dám liếc trộm nữ nhân của lão tử còn nổi dâm ý, chán sống rồi sao hả!

Khi trở lại quân trại, đại trại đã không sai biệt lắm xây dựng xong. Trái ra phải vào, môn hộ ngay ngắn, tinh kỳ bay phấp phới, binh giáp chói lóa. Tần Tiêu rất là thoả mãn, sai người đem Võ Đình Tú dàn xếp, tìm đến Lưu Địch. Trong lòng vui mừng mà nói: Trong quân nhàn rỗi nhiều thật buồn chán a, muốn làm chút trò đùa chơi mới tốt.

- Sẽ phối dương phấn sao?

- Di, Đại Tướng Quân muốn thứ này làm gì, đương nhiên là làm được. Tiểu nhân thích lật xem một ít sách thuốc và độc kinh hỗn tạp.

Thanks


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<