Vay nóng Tima

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 271

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 271: Nhặt được bảo bối
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Lazada

Dương Lăng gật gật đầu, nói: - Như vậy việc thống trị thì sao? Nếu nơi đó có thổ địa rộng lớn, hiển nhiên không thể dựa vào chút ít quân đội đi duy trì, như thế nào cam đoan nơi đó trật tự, có pháp luật, vận chuyển đủ vật tư, thuế phú, thực hành thống trị?

A Đức Ny tựa hồ bị chất vấn của hắn căt đưt suy nghĩ, nàng không vui nhíu mày:

- Đại nhân, ngắt lời nữ sĩ thật là hành vi không lễ phép.

Nàng rốt cuộc vẫn còn trẻ, tuy có tri thức nhưng vô tâm, khi biện luận cơ bản đã quên thân phận của đối phương, hoàn toàn không ngờ ở Đại Minh, nữ nhân ngắt lời nam nhân mới là hành vi cực kỳ vô lễ.

Dương Lăng cũng không nghĩ vậy, hắn nhướn mày, buồn cười ngậm miệng nghe nàng nói tiếp.

A Đức Ny ngẫm nghĩ một chút: - Về phần lo lắng phái quân viễn chinh, chân trời góc biển, như muốn tự lập làm Vương, cuối cùng sẽ bị cắn trả, loại tình huống này sẽ không xuất hiện. Đầu tiên, chỉ cần cam đoan chính quyền trung ương hùng mạnh và thống nhất, thuộc địa sẽ rất khó sinh ra phản loạn, dù sao sự hiện hữu của nó phải phụ thuộc vào chính quyền trung ương. Phải độc lập cần rất nhiều điều kiện, có thể nói khó khăn rất lớn.

Tiếp theo, những địa phương kia bởi vì căn bản không có một chính quyền hùng mạnh, cho nên không cần nhiều quân đội, một chi một ngàn quân Đại Minh dựa vào pháo và đao kiếm cũng đủ chinh phục họ. Đế quốc chi có một ngàn người cũng sợ hay sao?

Về sau thống trị, có thể ngay tại chỗ chiêu mộ quan thổ dân và lính đánh thuê, thuê người nước ngoài nghe lệnh quân đội củ mình, quốc gia của ta chính là làm như vậy. Cứ như vậy, người thống trị cao nhất là Đại Minh, còn bọn họ chiếm số ít, dựa vào quyền lực của đế quốc để sở hữu ruộng đất, không có gan tạo phản.

Hơn nữa Tổng đốc có thể ba năm đổi một lần, căn bản không cho y có cơ hội thành lập võ trang cho riêng mình. Mà khi thổ dân khiếp sợ vũ lực đế quốc, đồng thời người của họ có rất nhiều người được đế quốc thuê, trở thành người có cùng lợi ích. Cho nên cũng khó có thể phản kháng. Phải biết rằng, bọn họ bắt đầu vốn không có quốc gia, chỉ riêng bọn họ đã khó có thể có được cộng đồng có niềm tin hình thành tổ chức phản chính phủ hùng mạnh.

Nàng hứng khởi kéo ghế ngồi đối diện Dương Lăng, tiếp tục nói: - Có lẽ, mấy trăm năm sau bọn họ sẽ có lực lượng phản kháng. Nhưng quan hệ gì chứ? Với hoàng đế hiện tại mà nói. Hắn chỉ phái ra một Thiên hộ, một chỗ bắt đầu vốn không thuộc về hắn lại nguyện trung thành mấy trăm năm, cung cấp mấy trăm năm của cải. Mặc dù một ngày kia có vứt bỏ đi, với Đại Minh mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào.

Dương Lăng tim đập thình thịch, hắn ôm cằm suy nghĩ một lúc mới ha hả cười nói: - Coi như có chút đạo lý, hiện tại Đại Minh bắc có Thát Đát, nam có giặc Oa, đợi dẹp yên những địa phương này, mở hải thông thương cũng có hiệu quả, nước của chúng ta cũng càng hùng mạnh hơn, quen thuộc hành quân trên biển, tác chiến, tất cả điều kiện đều đã thành thục, ta sẽ góp ý tới bệ hạ.

A Đức Ny nghe xong hé miệng cười, dương dương đắc ý, căn bản không có chú ý Dương Lăng cười đầy thâm ý.

Dương Lăng thường xuyên biên duyệt công văn, biên nhặt những yếu điểm trong đó nói cho nàng nghe, mới đầu A Đức Ny còn giả bộ ngây thơ không biết, luôn tỏ vẻ chất phác, bịt mắt, che đi sự cảnh giác của người khác.

Dương Lăng lúc ban đầu chỉ hỏi ở quốc gia của nàng xử lý việc này như thế nào, chỉ cho nàng thuyết minh Đế Quốc làm như thế nào chứ không dám thổ lộ gì với một cô gái thân phận không rõ, huống chi A Đức Ny vô cùng quen với việc tham dự chính sự.

Từ miễn cưỡng thổ lộ, tới giải thích, mãi đến khi nàng biểu hiện "Không thể nhịn được nữa" với kiểu giải thích của Dương Lăng thì tức giận bác bỏ, Dương Lăng này am hiểu nhất là tâm lý, từng bước kéo đối thủ xuống mà không để lại dấu vết, A Đức Ny càng ngày càng nói nhiều, căn bản không có ý thức được mình đã thể hiện không tương xứng với thân phận.

A Đức Ny tuy rằng tri thức uyên bác, nhưng dù sao cũng là tiểu cô nương mới đôi tám, đối với quan trường giả dối chưa biết được nhiều như vậy. Huống chi Đông Phương tồn tại mấy ngàn năm, quan trường của nó vượt xa so với phương Tây, quốc gia của nàng có khi còn chưa phức tạp bằng một tỉnh của Đại Minh, Dương Lăng dù là người mới trong chốn quan trường thì cũng đủ thành thạo đối phó với nàng.

Dương Lăng đã không phải lần đầu tiên cùng nàng thảo luận chính sự, nàng cũng không biết thói quen này gần như là phụ tá tài liệu tham khảo nội bộ, hơn nữa còn rất tự đắc với biểu hiện của mình.

Dương Lăng nghe nàng chậm rãi giải thích, cho nên khi gặp nan đề liền thuận miệng nói cho nàng nghe, hai người trưng cầu ý kiến, có khi nói chuyện tranh cãi tới đỏ mặt.

Mãi đến lúc này A Đức Ny mới như một tiểu hài tử háo thắng, hoàn toàn quên đi thân phận nữ nô, kéo ghế ngồi đối diện Dương Lăng bắt đầu thuyết trình, từ kinh công nghiệp hay quân sự đều thao thao bất tuyệt. Căn bản không có chú ý tới ánh mắt thú vị của Dương Lăng.

Dương Lăng dù sao cũng đến từ hiện đại, tư tưởng ý thức còn tiến bộ hơn mấy trăm năm, có khi khiến A Đức Ny á khẩu không trả lời được, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ thản nhiên thừa nhận Dương Lăng đúng, tính cách thẳng thắn rất được yêu thích.

Nhưng trong hoàn cảnh vượt quá mức quy định, dưới điều kiện rất nhiều điều là không thực tế, có khi Dương Lăng chỉ mới đề xuất ý tưởng, A Đức Ny đã đề xuất đến điều kiện vật chất và yêu cầu ý thức hỏi Dương Lăng. Những lúc này A Đức Ny lông mi nhướng lên, vẻ đắc ý tràn đầy quyến rũ.

Vô tình, hai người dần dần thân quen, quan hệ không còn giống như đại nhân và nữ tì, cứ như thủ trưởng và thư ký, vô cùng hòa hợp. Là một người dị quốc, không có thân thích, không có bằng hữu. Dù A Đức Ny cá tính độc lập thì cảm tình với Dương Lăng cũng càng ngày càng nặng.

Đây chính quốc gia phương Đông, nơi trong Marco Polo du ký miêu tả, ở rên biển phiêu dương hơn hai năm, rốt cục bước lên lục địa, làm một tên đầy tớ.

May mắn. Nơi này còn văn minh hơn Marco Polo miêu tả, nơi này đại nhân cũng không có coi nữ nô như vật phẩm tư nhân, hắn.... Vị Đông Phương hầu tước đại nhân, đối với ta rất tôn trọng. Hắn uyên bác, có tri thức và giáo dưỡng.

Nàng lặng lẽ nhìn Dương Lăng, Dương Lăng mặc áo ti chức tơ lụa, chuyên chú đọc công văn. Mái tóc đen, mũi thẳng kiên nghị, còn có khuôn mặt lưu loát, đôi mắt chuyên chú hữu thần, thầm lay động tình cảm thiếu nữ của A Đức Ny.

Đây là nam nhân đông phương anh tuấn nhất ta từng gặp qua, hơn nữa cách nói năng khôi hài. Cố quốc. Ta không thể trở về nữa, hắn chính là nam nhân cùng ta bầu bạn cả đời sao? Có lẽ, đối với một nữ đầy tớ mà nói, không có chuyện gì hạnh phúc hơn, dù sao hắn là một nam nhân ưu tú.

Tổng đốc thống soái mấy chục vạn đại quân, quốc gia của ta tất cả già yếu phụ nữ và trẻ em tính vào mới được một triệu nhân khẩu. Hắn là Tổng đốc lục tỉnh. Lục bộ của hắn còn lớn hơn vương quốc của ta.

A Đức Ny từng có một giấc mộng, hy vọng có một vị kỵ sĩ anh tuấn cưỡi ngựa tới bên nàng, quỳ một chân trên đất, nhẹ nhàng hôn lên tay nàng, sau đó mang theo nàng trở lại trang viên và tòa thành của mình. Hiện tại tuy rằng không phải cảnh trong mộng, nhưng đã có thể xác định hắn là Vương tử trong lòng mình rồi.

Bồng bềnh ngàn dặm, một thiếu nữ lăn lộn ở trong bầy sói giờ mới may mắn gặp được hắn, chẳng lẽ không đúng là Thượng Đế ban ân? Nhưng kết giao như vậy đúng là điên cuồng, không có vũ hội, không có rượu yến, không có trăng sáng ước hội, cũng không có hắn tự tay hái hoa hồng mà mình đã tự muốn trở thành nữ nhân của hắn rồi, hơn nữa.... dường như mình thật sự yêu hắn.

Trái tim A Đức Ny như nai con nhảy loạn, lớn như vậy, trong lòng nàng chưa bao giờ có bóng dáng của nam nhân nào, bởi vì nàng từ khi năm tuổi đã bắt đầu học lễ nghi quý tộc, thục nữ và vũ đạo.

Nàng còn muốn học tập đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn tên. Ở phương diện ngôn ngữ, lịch sử, triết học có danh sư tốt nhất nước dạy bảo, tinh thông tiếng Latin, Hy Lạp, tiếng Pháp, Tây Ban Nha và tiếng Ý.

Nàng là niềm kiêu ngạo của A Gia Duy, là thục nữ náo động xã hội thượng lưu Bồ Đào Nha, không biết bao nhiêu kỵ sĩ anh tuấn, Nam tước, tử tước vây quanh nàng, coi nàng là Công chúa cao quý nhất, mà hiện giờ nàng lại lưu lạc trở thành một nữ nô.

A Đức Ny khẽ thở dài, nàng chú ý tới, lông mày Dương Lăng nhướn lên, trên mặt không kìm nổi tức giận. Tay cầm công văn khẽ run, nàng không khỏi dừng quạt, thân thiết hỏi han:

- Đại nhân, xảy ra chuyện gì?

Dương Lăng không như trước nói nội dung công văn cho nàng, ánh mắt nhìn nàng còn mang theo chán ghét và oán hận. A Đức Ny không khỏi giật mình lui một bước, Dương Lăng đã cúi đầu, cưỡng ép đè nén tức giận, qua một lúc lâu mới lạnh lùng thốt: - Đem phần công văn này giao cho Thành đại nhân, bảo nàng lập tức xem.

A Đức Ny nhu thuận không có hỏi lại, nàng đáp ứng nhận lấy công văn, vội vội vàng vàng đi tới cửa, chợt nghe Dương Lăng nói: - Đợi một chút... Nếu chỗ Thành đại nhân không quá bận, bảo nàng xem công văn thì tới gặp ta một chuyến.

- Vâng, đại nhân.

A Đức Ny vội vàng hấp tấp, khẩn trương chuồn mất.

Thành Khởi Vận đang ngồi trong phòng với hai vị quan áo lục, dường như đang cùng nàng nói công sự. A Đức Ny vẫn rất sợ ánh mắt như hiểu rõ tất cả của Thành Khởi Vận, nàng có lẽ không được uyên bác tri thức, hiểu được nhiều tài nghệ như mình, nhưng nàng hiểu rõ tính người, thấu triệt lòng người, thường khiến A Đức Ny ở trước mặt nàng có cảm giác bị bóc trần. Cho nên nàng thường xuyên tránh né Thành Khởi Vận.

Lặp lại lời Dương Lăng xong, A Đức Ny lặng yên thối lui ra khỏi phòng. Dương Lăng cho tới bây giờ vẫn dùng giọng điệu lãnh đạm như vậy nói chuyện với nàng, ánh mắt mang theo vẻ chán ghét. Nếu Dương Lăng ngay từ đầu coi nàng như nữ nô, chưa từng tôn trọng qua nàng, nàng có lẽ sẽ không để ý tới thái độ của Dương Lăng như vậy, nhưng hiện tại trong lòng của nàng rất khó chịu.

A Đức Ny mới vừa đi ra khỏi cửa, chợt nghe Thành Khởi Vận nổi giận quát: - Cầm thú!

A Đức Ny hoảng sợ, nàng không tự chủ được ngừng bước. Nhìn hai bên thấy ngoài cửa không có ai, liền lặng lẽ nấp sau cây nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe trong phòng một quan viên thất kinh hỏi: - Thành đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Thành Khởi Vận giống như còn chưa hết cơn giận nói: - Hải tặc Malacca của Phật Lang Cơ thừa dịp triều đình của ta tụ tập binh càn quét giặc Oa mà chiếm cứ tụ tập cửa đảo, đánh lén Đông Hoàn huyện, cướp bóc con gái nhi đồng. Bọn mọi tộc này lăng nhục phụ nhân, ăn sống nhi đồng, thực là một đám ma quỷ!

A Đức Ny hoảng hốt: Hải tặc Phật Lang Cơ đánh lén triều Minh sao? Nàng biết rằng những hải tặc xuất thân từ quốc gia mình hung tàn thành tính, dọc theo đường đi có nhiều lần xâm nhục, giết người là chuyện cơm bữa, nhưng do hải tặc vẫn chưa thăm dò hết được thực lực của đế quốc nên đối với Đại Minh còn có điều kiêng kị. Rất ít chủ động trêu chọc Minh triều, không biết hải tặc Malacca có bao nhiêu người, dám trực tiếp tập kích lãnh thổ Đại Minh.

Tuy nhiên nói đến ăn sống nhi đồng, A Đức Ny cảm thấy hơi ủy khuất, người sáng mắt vẫn coi bọn họ là dã nhân tộc mọi, không biết bọn họ đường đông đến đây, cũng luôn lo lắng đám thổ dân ăn thịt người của nước khác.

Chỗ nàng, nơi thuyền hải tặc có thuê dân Đại Minh, những người đó hằng ngày đàm tiếu đều trách móc di nhân. Thấy bọn họ dung mạo quỷ dị. Dân gian liền nói bọn họ đến từ quốc gia ăn thịt người, còn sinh động nói món ăn ngon nhất của bọn họ là trẻ con. Thường lấy lồng hấp chưng trẻ con đẫm mồ hôi, sau đó lấy dao lột da, lúc này tiểu nhi vẫn còn là người sống, rồi mới mổ bụng lấy dạ dày nấu chín. Nghe được mà A Đức Ny cũng thấy buồn nôn.

Nhưng nàng cũng không dám quay đầu lại biện giải, bởi vì phụ nhân bị bắt đi tất nhiên sẽ phải chịu lăng nhục, còn trẻ con bị bán tới Ấn Độ hoặc phương Tây làm nô lệ, đây là những tội ác phổ biến của hải tặc, nàng có gì để biện giải đây?

Khó trách Dương đại nhân nhìn mình như vậy.

A Đức Ny ủy khuất, quốc gia các nàng không giống như Đại Minh, nơi đó tiểu quốc nhiêu, chủng tộc cũng rất nhiều, bởi vì tôn giáo tín ngưỡng bất đồng, động một cái lại đánh đập túi bụi. Cho nên quý tộc chú trọng nhất là quần thể gia tộc, căn bản không có ý thức quốc gia mạnh như Minh triều. Cho nên nàng sẽ không vì hải tặc này là người Phật Lãng Cơ mà cảm thấy thân thiết, cũng không thấy vì mình xuất thân từ đó mà phải chịu trách nhiệm.

Nhưng dù A Đức Ny nghĩ như vậy, nàng cũng biết người phương Đông sẽ không cho là như vậy, nếu không cũng sẽ không có chuyện như liên luỵ cửu tộc, đây là tư tưởng ý thức do xã hội trăm ngàn năm lắng đọng lại, A Đức Ny đành phải rầu rĩ không vui trở về phòng Dương Lăng.

Hôm đó Dương Lăng cực kỳ lãnh đạm, trong phủ, thái độ của tất cả tôi tớ và người lui tới với nàng cũng lặng yên phát sinh biến hóa khiến A Đức Ny buồn bực không vui, cơm chiều cũng không ăn được.

Tới ngày thứ hai, A Đức Ny chiếu cố Dương Lăng thêm cẩn thận, bưng trà ngâm nước, quạt mát, dâng khăn mặt, nhưng Dương Lăng bận rộn vẫn vô cùng khách khí, không còn thân thiết như xưa, đến buổi trưa, Thành Khởi Vận vội vàng tới mang theo niềm vui rạo rực: - Đại nhân, Phật Lãng Cơ....

Nàng nói đến đây mới chú ý tới A Đức Ny cũng đang ở đây, vội nói với nàng: - A Đức Ny, nàng rời đi trước, ta có chuyện quan trọng muốn nói đại nhân.

A Đức Ny lặng lẽ lui ra ngoài. Vượt qua lan can, nàng rón ra rón rén quay lại chỗ cửa sổ ngồi xuống. Nơi này bò đầy cây tử đằng, bên trong là chỗ đặt bàn của Dương Lăng, nếu Thành Khởi Vận cùng với đại nhân nói chuyện công sự, ở trong này hẳn là nghe thấy rõ ràng nhất.

Nàng nghe Thành Khởi Vận nhắc tới Phật Lãng Cơ, chỉ sợ tương lai sau này cũng phụ thuộc vào chuyện này. Sao nàng có thể không nghe?

A Đức Ny ngồi xuống nghe Dương Lăng hỏi: - Có tin tức gì?

Chỉ nghe Thành Khởi Vận nói: - Đại nhân, đã liên lạc được với người đại Minh trên thuyền hải tặc Phật Lãng Cơ, dùng đại nghĩa phủ dụ cùng với một số tiền lớn, bọn họ đã đáp ứng đêm nay dùng thuyền nhỏ thoát khỏi hải tặc, nếu tiện sẽ mang theo pháo thần công. Nếu không tiện cũng không sao, bọn họ đã hiểu cách chế tạo và sử dụng pháo, có thể nói lại cho thợ thủ công để chế tạo.

- Được! Thật tốt quá! Dương Lăng hưng phấn mà nói: - An bài trọng binh tiếp ứng, phải cam đoan thủy thủ có thể an toàn lên bờ. Chiến thuyền và pháo của chúng ta tuy có thể đối phó với đám hải tặc này. Nhưng hỏa lực vẫn hơn một chút, nếu quen thuộc với cấu tạo pháo của họ, muốn thắng sẽ dễ dàng hơn, ha ha ha....

A Đức Ny tự nhủ: "Hoá ra đại nhân phái gian tế mua được chuộc thủy thủ thuyền hải tặc. Trộm lấy bí mật pháo. Hắn... hôm đó hỏi ta có quen thuộc pháo Tây Dương không cũng là vì nguyên nhân này sao? Ta.... Còn tưởng hắn hoài nghi thân phận mình.

A Đức Ny đang nghĩ, chợt nghe Thành Khởi Vận nói: - Đại nhân, ngài đã biết A Đức Ny biết sử dụng kiếm thuật và súng kíp, một dân nữ khả năng hiểu được mấy thứ này sao? Một nô lệ bị lừa bán, nếu như nói hải tặc vì bán lấy giá, giữ lại thân xử nữ cũng có khả năng, nhưng thuyền hải tặc đi vào Đại Minh. Lại dung nạp nàng trên thuyền hai năm mới bán đi, điều này sao có thể? Hiện giờ chúng ta cùng với người Phật Lãng Cơ khai chiến, nàng là người Phật Lãng Cơ, lưu lại bên cạnh đại nhân quá nguy hiểm.

   A Đức Ny gần như kêu lên: "Hải tặc bị giết có quan hệ gì với ta? Đê tiện, nàng là muốn đại nhân đuổi ta đi.

Chỉ nghe Dương Lăng chần chừ nói: - Ta thấy.... A Đức Ny tính tình hồn nhiên, tâm địa thiện lương, không giống người mang ác ý, lại nói hải tặc làm nhiều việc ác. Nàng cũng là người bị hải tặc hại. Sao có thể hoài nghi nàng?

Trong lòng A Đức Ny ấm áp, một sự cảm kích và hạnh phúc lan khắp toàn thân.

Chỉ nghe Thành Khởi Vận hừ lạnh một tiếng nói: - Đại nhân. Nếu nàng biết dùng súng kíp và trường kiếm, làm sao có thể hoàn toàn vô tri? Đại nhân ngày ấy hỏi nàng, vì sao phải gạt đại nhân? Nàng đã bị hải tặc làm hại, cần gì phải giấu diếm sự thật?

Đại nhân trực tiếp liên quan tới an nguy lục tỉnh, phải muôn vàn cẩn thận, ty chức có trách nhiệm với an toàn của đại nhân, sao có thể dung một người có khả năng gây nguy hiểm cho đại nhân ở bên? Bất kể nàng ta có phải gian tế hay không, người như vậy không thể lưu lại bên cạnh, mời đại nhân suy nghĩ kỹ.

A Đức Ny cắn cắn môi, trong lòng âm thầm để ý: Người phụ nữ này nhất định đang ghen tị, xem ra nàng ta thích đại nhân, không ngờ lại muốn hãm hại ta, thân phận của ta đích xác đặc thù, nhưng ta.... Ta chưa từng muốn hại đại nhân, ta chỉ là không dám nói ra thân phận của mình.

Trong phòng trầm mặc một lát, chỉ nghe Dương Lăng trầm thấp nói: - Như vậy.... Nàng tính xử lý nàng ta thế nào?

Nghe được câu này, A Đức Ny như bị một chậu nước lạnh đổ vào, nàng tuyệt vọng cúi thấp đầu, hai giọt nước rơi trên lá cây, chỉ nghe trong phòng Thành Khởi Vận ác nghiệt nói: - Nàng chỉ là người thân phận không rõ ràng do hải tặc đưa tới, còn có thể đưa đi đâu? Không bằng giết đi cho rồi.

A Đức Ny thân mình chấn động, chỉ nghe Dương Lăng vội la lên: - Không thể!

Thành Khởi Vận lập tức nói: - Như vậy.... Bán vào thanh lâu được rồi.

A Đức Ny cắn môi muốn bật máu: - Nữ nhân! Quả nhiên chỉ có nữ nhân mới là kẻ thù chân chính của nữ nhân, ghen tị giống như một ly độc dược, làm cho các nàng trở nên ác độc như rắn rết!

- Không được! Dương Lăng lại ngăn cản, hắn thở dài một tiếng nói: - Ôi! Ta thật sự hy vọng A Đức Ny là một người có thể tin cậy, đáng tiếc chúng ta bây giờ đang cùng người Phật Lang Cơ đánh nhau, mà thân phận nàng không rõ, ở lại đây với việc quân cơ yếu địa quả thật không thích hợp. Thôi, ta.... ta sẽ hỏi lại nàng ấy một lần, nếu nàng ấy vẫn không chịu thẳng thắn thành khẩn.... . Nàng một dị tộc nữ tử lại không có cách nào sinh tồn, đem nàng gả đi vậy.

Nước mắt A Đức Ny rơi xuống đất, trong phòng Thành Khởi Vận đứng đối diện Dương Lăng, lông mày nhướng lên dùng khẩu hình nói: - Đại nhân, ngài càng ngày càng tà ác.

Dương Lăng cũng dùng khẩu hình trả lời: - Học theo nàng

Sau đó hai người nhìn nhau cười.

Thành Khởi Vận đã rời đi nửa ngày, A Đức Ny mới chậm rãi mở cửa sổ, có chút khẩn trương đứng đó hồi lâu.

Dương Lăng đang ở lật xem một đống công văn, không có chú ý tới sự xuất hiện của nàng, A Đức Ny cắn môi, sau một lúc lâu, rốt cục lấy hết dũng khí ngẩng đầu cất giọng nói: - Đại nhân!

Dương Lăng ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy là nàng liền vuốt cằm nói: - A Đức Ny? Vào đi.

Hắn nói xong quay đầu lại, đột nhiên cảm giác được có chút cổ quái, lại quay đầu nhìn A Đức Ny. Thiếu nữ dị quốc mười tám tuổi này thân mặc trang phục Đại Minh, nhưng không hề khiêm tốn, thậm chí chút tươi cười yếu đuối cũng không thấy.

Nàng một thân nữ trang, đứng nghiêm đầy kiêu ngạo, tôn quý, tao nhã, tự tin.... Còn có phần bi tráng. Gương mặt phong tình vì khẩn trương mà nghiêm túc, môi mềm hồng nhuận mím chặt, ánh mắt sáng ngời động lòng người, cái mũi thẳng tắp, trong quyến rũ mà bừng bừng tư thế oai hùng.

Dương Lăng nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: - A Đức Ny, ngươi làm sao vậy?

A Đức Ny mãnh liệt hít vào một hơi, sau đó một cước bước vào cửa phòng, hai chân dẫm mạnh một cái, ưỡn ngực ngẩng đầu, ngang nhiên nói bằng giọng cổ quái.

Dương Lăng nghe không hiểu, hắn buông công văn trong tay, vừa đứng lên muốn hỏi, A Đức Ny đã dùng tiếng Trung lặp lại một lần.

Nàng nhìn Dương Lăng, rất chân thành nói: - Thượng úy hải quân hoàng gia Bồ Đào Nha. Ngành hàng hải trường họcFrancisco, huấn luyện viên Alice. A Đức Ny Nam tước, tham kiến Đại Minh khâm sai Tổng đốc, Dương Lăng các hạ.

- Đó là một... vương quốc bá chủ rất nhỏ nhưng thời gian tồn tại tương đối dài trên biển. Chỗ đó chỉ có khoảng một triệu người, diện tích không chênh lệch với Phúc Kiến là bao. Dương Lăng kiên nhẫn giải thích với Thành Khởi Vận.

- Ừ, như vậy thân phận thật của nàng ta là?

- Nàng là quý tộc địa phương, tổ phụ của nàng từng đi theo quốc vương Bồ Đào Nha, từng theo Tam vương tử Henri thám hiểm, lập rất nhiều chiến công. Nhưng Henri Vương tử không có hứng thú với chính trị, sau đi rời thủ đô Lisbon, cùng một người ở A Gia Duy xây dựng học viện hàng hải.

Tổ phụ của A Đức Ny cũng theo đến đó. Hai năm trước một ít quan quân cấp tiến nhận thức quốc vương Johan nhị thế có chính sách còn chưa đủ tích cực, đồng thời quá yếu thế trong quá trình tranh đoạt hàng hải, cho nên bọn họ chủ mưu binh biến.

Làm hàng hải thế gia, gia tộc của A Đức Ny ở trong hải quân có ảnh hưởng rất lớn. Gia tộc của nàng cũng là người ủng hộ trọng yếu, tích cực tham dự việc này là thúc phụ của nàng, một mạo hiểm gia cuồng nhiệt trên biển.

A Đức Ny là quý tộc, là người thừa kế hợp pháp duy nhất tước vị và lãnh địa của phụ thân, đã sớm kế thừa danh hào Nam tước. Bản thân nàng có thể nói thiên tài, nàng tinh thông kiến thức hàng hải, 14 tuổi khi nàng đã cải tiến dụng cụ góc vuông, dụng cụ biểu ngữ là dụng cụ trọng yếu trong hàng hải, và cải tạo la bàn cùng đồng hồ cát của Đại Minh càng thêm chính xác, đây đối với một quốc gia dựa vào hàng hải để thịnh vượng như Bồ Đào Nha có ý nghĩa rất trọng đại.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-477)


<