Vay nóng Tima

Truyện:Nguyệt dị tinh tà - Hồi 05

Nguyệt dị tinh tà
Trọn bộ 31 hồi
Hồi 05: Tuyệt sắc giai nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-31)

Siêu sale Lazada

Võ lâm thần thâu Quỷ Ảnh Kiều Thiên vừa mở bức họa thứ ba ra, quần hào trong sảnh, tất thảy đều lộ vẻ xúc động. Đến cả Hoàng y thiếu niên Sầm Xán, vốn chẳng quan tâm gì ngoài chuyện ăn uống, lúc này cũng trợn tròn cặp mắt nhìn đăm đăm vào bức họa này.

Chỉ thấy trên nền vải vàng nhạt vẽ một giai nhân tuyệt sắc. Tóc mây vấn cao, má phấn môi son, mi như xuân sơn, mũi như huyện đảm, đôi làm thu ba đang u buồn nhìn vào người xem. Miệng hơi hé mở để lộ ra hàm răng trắng như ngọc.

Toàn thể quần hào trong đại sảnh tuy đã lưu lạc giang hồ nhiều năm, giai nhân nam quốc bắc triều đều đã nhìn thấy qua không ít nhưng nếu đem so với người đẹp trong bức tranh này thì chẳng khác nào đem quạ mà so với chim công.

Trong tòa sảnh đường lúc này sự im lặng đã bao trùm hết thảy. Chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp của quần hào.

Linh Hồ Trí Thủ cất giọng chậm rãi:

– Kiều tam gia, thực là các hạ đã mở mắt cho lão phu. Từ nam chí bắc, lão phu lưu lạc giang hồ cả đời nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy một người nào đẹp như giai nhân này.

Quỷ Ảnh Kiều Thiên tay tả đưa bức họa lên, tay hữu tự chỉ vài mình, cười ha hả nói:

– Không trách các vị. Kiều mỗ nếu không phải là tận mắt thấy người đẹp thì cũng không tin là trên cõi đời này lại có người nào đẹp đến thế. Hơn nữa bức họa này tuy là truyền thần nhưng cho dù họa sĩ có tài ba đến mấy chăng nữa thì cũng chẳng thể vẽ hết được vẻ đẹp của người trong bức họa này.

Sau một hồi im lặng khá lâu, tiếng người lúc này lại càng huyên náo, ồn ào. Trong ánh mắt của Hoàng y thiếu niên Sầm Xán chứa đầy vẻ nghi hoặc. Dường như cố nhớ lại điều gì, rồi y từ từ ngồi xuống. Giai nhân tuyệt sắc trong bức họa cố nhiên khiến y ngơ ngẩn cả người. Nhưng điều khiến y lạ lùng hơn nữa là dường như y có quen biết với giai nhân tuyệt sắc này. Chỉ tiếc rằng y không nhớ ra đã gặp giai nhân này ở đâu mà thôi.

Kiều tam gia lại cười ha hả một lúc, tay tả đưa cao bức họa kia lên, nói:

– Các vị, nếu các vị chẳng những tại Thiên Mục Sơn có thể thi thố tuyệt kỹ hơn người mà còn có khả năng đứng đầu quần hùng thì...

Tay hữu của y lại chỉ vào bức họa nói tiếp:

– Không những minh châu ngàn cân, hoàng kim vạn lạng đều là sỡ hữu của các vị, mà đến vị giai nhân này cũng sẽ thuộc về các vị, nhưng...

Y cố ý dừng lại không nói nữa, chậm rãi cuốn bức họa này lại, ánh mắt lóe lên.

chỉ thấy quần hào khắp đại sảnh đại đa số đã đứng cả lên, nghển cổ im lặng lắng nghe y nói.

Đa Tý Thần Kiếm mỉm cười nói:

– Kiều hiền điệt còn có lời gì hãy mau nói ra đi, đừng để mọi người sốt ruột.

Quỷ Ảnh Kiều Thiên cười ha hả nói:

– Nhưng nếu muốn làm trượng phu của vị giai nhân tuyệt sắc này thì nhất định tuổi hãy còn trẻ, còn chưa thành gia thất. Đừng nói những người võ công thấp kém như Kiều mỗ mà đến cả những người có võ công siêu việt cũng chỉ trơ mắt ếch mà nhìn thôi.

Đó là vì tại hạ đã thành gia thất, con cháu đầy đàn cả rồi. Nếu như tại hạ mà biết có cái sự việc này thì có kề dao vào cổ thì tại hạ cũng chẳng lấy vợ sớm như thế.

Quần hào cười ầm cả lên. Bỗng trong tiếng cười có một giọng nói sang ảng cất lên:

– Có phải là ngoài những người đã có vợ con ra thì ai cũng có thể tham gia không ?

Quỷ Ảnh Kiều Thiên nhìn ra thì thấy người vừa nói thân hình to lớn, mặt mũi hồng hào, trên đầu quấn một vành khăn trên có một chữ vạn lớn. Người này chính là võ sư Thốc Ưng Đoạn lão ngũ, đã thành danh nơi Giang Bắc. Kiều Thiên lại cười ha hả rồi tiếp:

– Đúng thế, không sai chút nào cả. Đừng nói đến người cao lớn đẹp đẽ như Đoạn ngũ gia đây mà ngay cả đại ma tử, độc nhãn long, thậm chí đả cụt giò, què tay. Chỉ cần có chút thủ đoạn cao cường, tuyệt kỷ kinh nhân thì cũng có thể lọt vào mắt xanh của người đẹp.

Thốc Ưng Đoạn lão ngũ vỗ ngực một cái. Khuôn mặt vốn đã đầy dầu mỡ, lúc này lại càng bóng nhẫy lên, nói:

– Nếu có việc như thế thì Đoạn mỗ chẳng cần suy nghĩ gì cả, sẽ lên Thiên Mục Sơn ngay.

Nói rồi, bèn ngồi bệt xuống đất, cầm lấy một bình rượu lớn, ngửa cổ tu ừng ực.

Tay hữu đưa lên lột cái khăn đội fđầu, để lộ ra một cái đầu hói nhẵn bóng.

Quần hào lại cười ầm lên. Quỷ Ảnh Kiều Thiên đặt ba bức họa kia sang một bên với vẻ cẩn thận rồi mới ngồi xuống. Lại thấy Đa Tý Thần Kiếm nghiêm sắc mặt nói:

– Kiều hiền điệt, hiện giờ hiền điệt đã nói xong cả rồi. Lão phu còn muốn hỏi vài câu. Rốt cuộc cái việc này là việc gì. Ai đã làm ra cái việc long trời lở đất này tại Thiên Mục Sơn ? Chẳng giấu gì hiền điệt, cái sự việc này, lão phu thấy có chút kỳ lạ. Thử hỏi thiên hạ có mấy ai đem vàng bạc châu báu, giai nhân mỹ nữ của mình mà tặng cho người khác bao giờ ?

Quỷ Ảnh Kiều Thiên giơ cao ly rượu, ngửa cổ nốc cạn, rồi mới cười nói:

– Vân lão gia, chẳng giấu gì lão gia, người làm ra chuyện ở Thiên Mục Sơn có lai lịch như thế nào thì hiện giờ tiểu điệt không thể nói ra được. Nhưng việc này đích xác là có thực. Người lên Thiên Mục Sơn nếu là kẻ có võ công thấp kém thì tay không mà trở về, cũng chẳng gặp rắc rối gì cả.

Cặp lông mày rậm của Đa Tý Thần Kiếm hơi chau lại, ra vẻ suy nghĩ, bỗng lại cười nói:

– Dù thế nào đi nữa, lão phu cũng muốn đi xem thử. Khoảng gần hai tháng nữa, trên Thiên Mục Sơn, các nhân vật đã thành danh trong võ lâm ắt đều đến đấy cả.

Lời nói vừa dứt, bỗng có tràng cười trong trẻo nổi lên. Chỉ thấy Hoàng y thiếu niên Sầm Xán ciười nói:

– Kỳ thực tự vấn võ công thấp kém thì đừng nên đi thì hơn. Chẳng những phải tốn tiền đi đường, tiền ăn, tiền ở, tổn hạo sức khỏe mà chẳng thu được lợi lộc gì cả.

Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình thủy chung vẫn đứng sau lưng Vân Khiêm, lúc này nhướng mắt lên hỏi:

– Nói như thế, há chẳng phải chỉ cần một mình các hạ đi là đủ rồi sao ?

Vân lão gia chau mày, quay đầu lại hàm ý như trách Vân Trung Trình không nên đối phó với Hoàng y thiếu niên này, vì ông đã biết lai lịch của y khi thiếu niên này khi y thi triển thân thủ.

Nào ngờ Hoàng y thiếu niên Sầm Xán đã cười nhạt nói:

– Chính thế, chính thế, với thân thủ như các hạ thì tốt hơn cả là đừng đi thì hơn.

Nơi bàn tiệc lớn đều là những nhân vật có tên tuổi trong võ lâm, lúc này cả thảy đều biến sắc. Nhưng Hoàng y thiếu niên vẫn điềm nhiên như không. Tựa hồ y vốn chẳng thèm lý gì đến mấy cao thủ võ lâm này.

Y đưa mắt nhìn ba bức họa bên cạnh Quỷ Ảnh Kiều Thiên, cười nhạt nói:

– Ba bức họa của các hạ, các hạ cũng chẳng cần phải mang đi cho thêm phiền...

Vừa nói y vừa đưa tay tả ra cầm lấy ba bức họa này.

Lúc này sắc diện của Quỷ Ảnh Kiều Thiên cũng thay đổi dữ dội, lạnh lùng nói:

– Chẳng cần các hạ phải phí tâm với vật mọn này.

Hữu thủ đang cầm chén rượu bỗng hạ xuống đè lấy ba bức họa kia. Hoàng y thiếu niên Sầm Xán đã nắm lấy bức họa. Kiều Thiên chỉ cảm thấy tay hữu đang đè lên bức họa bỗng nóng rực lên. Rượu trong chén trào ra đổ ướt cả người y.

Các cao thủ không khỏi kinh hãi. Trong tiếng người nhạt, Hoàng y thiếu niên Sầm Xán đã cầm lấy ba bức họa kia lên, cười nhạt nói:

– Nên giao cho tại hạ giữ hộ thì hơn.

Quỷ Ảnh Kiều Thiên cả đời lưu lạc giang hồ, kết giao với rất nhiều bằng hữu hai phái hắc bạch trong thiên hạ. Không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không động thủ. Lúc này diện mục biến sắc, đang ngồi trên ghế bỗng thân hình khẽ xoay, song thủ kích tới dưới mé hữu của Hoàng y thiếu niên.

Một mặt hét lớn:

– Bằng hữu, các hạ quả thực quá ngông cuồng rồi đấy.

Hoàng y thiếu niên Sầm Xán ánh mắt lóe lên, giọng lạnh lẽo:

– Các hạ muốn động thủ ?

Tay tả đang cầm họa quyền bỗng quét ngang, nhắm tới mạch môn của Quỷ Ảnh Kiều Thiên, thế ứng biến nhanh như chớp.

Kiều Thiên không hổ danh là võ lâm thần thâu. Lúc này bỗng biến đổi chưởng pháp, biến chiêu nhắm thẳng vào mặt Hoàng y thiếu niên kích tới. Lối biến chiêu quả nhiên cực nhanh.

Hai người này vẫn đều đang ngồi trên ghế. Trong chớp mắt đã chiết mấy chục chiêu. Chiêu tức tuy không dữ dội nhưng điều là những chiêu hiểm hóc. Trong nhất thời khó có thể phân thắng bại.

Người ngồi cạnh Hoàng y thiếu niên chính là Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long. Lúc này mặt mày bừng bừng nổi giận, lạnh lùng quát:

– Bằng hữu, nơi này không phải là nơi cho các hạ động thủ.

Nói rồi trỏ hữu đã đánh tới sườn trái của Hoàng y thiếu niên... Hoàng y thiếu niên Sầm Xán hữu thủ nắm họa quyển, áp chế sang thủ chưởng của Kiều Thiên. Tả thủ đột nhiên vòng lại, tịnh chỉ như kiếm, điểm vào huyệt Khúc Trì của Sở Chiếm Long.

Tả hữu song thủ của Hoàng y thiếu niên phân ra hai hướng kích tới... hơn nữa đều là dĩ công chế công. Thân thủ kinh người, cũng chả trách y cuồng vọng như thế.

Nào ngờ trong cùng sát na này, trước mặt y bỗng lóe lên hai đạo ngân quang xé gió bay tới.

Sự việc xảy ra nhanh như chớp, cả ba mặt đều thụ địch. Các cao thủ võ lâm thấy thiếu niên cuồng ngạo này sắp bại trước thế giáp công này...

Nào ngờ quần hào chỉ thấy trước mắt bỗng hoa lên một cái, đã không còn thấy bóng dáng Hoàng y thiếu niên đâu cả. Quyền chưởng của Sở Chiếm Long và Kiều Thiên nhất tề đến lại không có mục tiêu. Hai điểm ngân quang lúc này xé gió bay tới bàn bên cạnh, nhắm trúng cái đầu hói nhẵn bóng của Thốc Ưng Đoạn lão ngũ mà bay tới.

Thốc Ưng Đoạn lão ngũ cả kinh, đứng vụt lên, huy động thiết chưởng đẩy hai đạo ngân quang này ra khỏi đại sảnh. Trong tiếng ồn ào huyên náo khắp sảnh, lại thấy Đa Tý Thần Kiếm hô nhỏ một tiếng:

– Mê Tông Thất Biến.

Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình là người đem đôi đũa bạc ra làm ám khí đánh tới Hoàng y thiếu niên. Lúc này đưa mắt nhìn, đã thấy Hoàng y thiếu niên Sầm Xán kia đang ngồi trên chiếc bàn bát tiên dùng để chúc thọ Ở trước mặt. Khóe miệng vẫn còn đọng lại nụ cười lạnh lẽo.

Lúc này trong sảnh đã nhốn nháo hết cả lên. Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long, Quỷ Ảnh Kiều Thiên đều đã đứng dậy. Hoàng y thiếu niên tuy vẫn ngồi bất động, đang ngắm nhìn người đẹp trong bức hoa. nhưng mặt mày cau có, mắt lộ hung quang hàm ẩn sự lạnh lùng chết chóc.

Tình hình trong sảnh lúc này tất căng thẳng. Cục diện thay đổi dữ tợn. Tất cả quần hào đều đã đứng lên, ngay cả những người phụ vụ, bưng các món ăn lên cũng không khỏi lộ vẻ khẩn trương.

Nào ngờ lúc này phía bên ngoài sảnh đột nhiên truyền đến một trận cười thánh thót. Một giọng nói dịu dàng cất lên:

– Đôi đũa đẹp thế này mà mất đi chẳng phải là đáng tiếc lắm sao.

Quần hào lập tức ngớ hết cả ra. Chỉ thấy hai hồng y nữ nhân đang từ ngoài sảnh thướt tha tiến vào. Tiếng nói uyển chuyển, dáng vẻ yểu điệu. Một người có cánh tay trắng muốt đang cầm đôi đũa bạc vừa bị Thốc Ưng đẩy ra ngoài sảnh.

Quỷ Ảnh Kiều Thiên đã chuyển mắt từ Hoàng y thiếu niên sang hai thiếu nữ xinh đẹp. Đột nhiên y hơi ngớ người ra rồi cất bước ra đón. Hai hồng y thiếu nữ này thu ba bao quát khắp nơi, vừa thấy Kiều Thiên bàn nhất tề cung tay, hé miệng cười, dịu dàng nói:

– Hóa ra Kiều tam gia cũng đang ở đây.

Ống tay chuiếc áo màu hồng này hơi khẽ tuột xuống, để lộ ra hai cổ tay trắng như bạch ngọc. Nụ cười đẹp đẽ, không lời nào có thể ca ngợi hết.

Quần hào khắp sảnh đã bị nụ cười của hai thiếu nữ này hớp hồn. Hàng mấy trăm cặp mắt đều nhìn đăm đăm vào hai thiếu nữ.

Quỷ Ảnh Kiều Thiên bước nhanh đến cạnh hai thiếu nữ này, cúi mình thi lễ một cái, nói:

– Hai cô nương sao lại cũng tới đây ?

Hai hồng y thiếu nữ nhất tề đưa tay hữu ra, đưa cho Kiều Thiên đôi đũa bạc. Tay tả đưa lên sửa nhẹ mới tóc mai bị rối, cùng đồng thanh cười nói:

– Chúng tôi đến chúc thọ. Các hạ hãy dẫn tiểu nữ đến bái kiến thọ Ông, Vân lão gia là vị nào đâu ?

Đèn đuốc trong khắp sảnh sáng rực, mấy cây đuốc cắm trên tường lúc nãy vẫn chưa tàn hết. Lúc này khắp nơi trong sảnh đều sáng như ban ngày. Trong khi quần hào đang ngạc nhiên dán mắt nhìn, phát giác hai hồng y thiếu nữ này chẳng những dáng điệu, nụ cười mà đến cả diện mạo cũng giống nhau như tạc. Dường như là tạo hóa đã tạo ra từ một người vậy. Chỉ khổ cho quần hào, lúc này không biết nhìn ai thì hơn.

Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm chậm rãi bước tới. Oâng vừa mới thấy cách phục sức điểm trang của hai hồng y thiếu nữ thì trong lòng đã đoán được hai thiếu nữ đẹp như tiên giáng trần đột nhiên xuất hiện ắt là phải có quan hệ với mỹ nhân trong bức họa kia.

Ông vừa bước khỏi bàn tiệc, hai hồng y thiếu nữ kia đã như biết trước, tiến lên một bước, cùng cung đôi tay ngọc, gập người quì xuống báy lạy, và cất giọng trong trẻo nói:

– Vị này ắt hắn là Vân lão gia, thư muội tiểu nữ đến chúc thọ trễ, xin Vân lão gia tha tội.

Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm khẽ vuốt râu cười nói:

– Nói hay. Nói hay. Việc mọn của lão phu sao dám làm phiền đại giá của nhị vị cô nương...

Vị Đa Tý Thần Kiếm này trong ngày mừng thọ của mình đã gặp biết bao biến cố phát sinh như vậy, thế nhưng lão nhân danh vang thiên hạ lúc này vẫn cười cười nói nói. Quả thật là người có tính tình khoáng đạt.

Hai hồng y thiếu nữ cũng nhất tề đứng lên, che miệng cười nói:

– Nếu Vân lão gia nói thế thì khiến thư muội tiểu nữ thật lấy làm e dè lắm. Tiểu thư của tiểu nữ thường nói, trong đương kim võ lâm, chỉ có Vân lão gia là lão tiền bối đáng kính. Lần này tiểu thư sai thư muội tiểu nữ đến chúc thọ cho Vân lão gia, thư muội tiểu nữ lấy làm vinh hạnh vô cùng, vì tiểu nữ luôn muốn được bái kiến Vân lão gia.

Nếu lão nhân gia không ghét bỏ thư muội tiểu nữ thì xin đừng khách sáo như thế.

Hai hồng y thiếu nữ nụ cười tươi như hoa, thanh âm thánh thót, ríu rít nói một mạch mấy lời này. Quần hào khắp sảnh không khỏi một phen kinh dị, trong lòng đồng thời cũng nảy ra ý nghĩ:

“ Hóa ra hai thiếu nữ này chỉ là a hoàn mà thôi. Thế thì không biết tiểu thư của họ còn đẹp thế nào nữa.” Rồi không hẹn mà trong lòng quần hào đều liên tưởng đến khuôn mặt của giai nhân tuyệt sắc trong bức tranh, cho nên lại càng thêm tin tưỡng vào chuyện xảy ra tại Thiên Mục Sơn do thần thân Kiều Thiên lúc nãy kể.

Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm cười ha hả, đang sắp sửa nói nào ngờ hai thiếu nữ kia đã cất giọng thánh thót:

– Xin thứ lỗi, tiểu nữ chỉ chú ý đến lời nói của mình mà quên đi việc chính.

Nói rồi nhất tề chuyển mình, nhẹ cất gót sen, thướt tha tiến về phía cửa ra vào, giơ cánh tay ngọc ngà lên vỗ nhẹ mấy cái.

Một mặt quay đầu lại nói:

– Tiểu thư của tiểu nữ còn sai chúng tôi đem chút lễ mọn tới mừng thượng thọ của Vân lão gia. Bảo chúng tôi thỉnh cáo với lão nhân gia rằng tiểu thư không thể tự mình đến được, thỉnh lão nhân gia lượng thứ.

Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm cất tiếng cười khiêm tạ. Từ hai cánh cửa lớn lúc nào cũng mở toang, tiến vào hai thiếu nữ tóc rũ. Trên người lại cũng mặc hồng y, tay nâng một hộp mừng thọ kim quang ẩn hiện. Bất luận là bên trong đựng vật gì, chỉ cần cái hộp bên ngoài thôi cũng đã là rất quý rồi.

Quần hào đang thầm khen ngợi tán thưởng, nào ngờ tiếp theo sau hai hồng y thiếu nữ tóc rũ vừa bước vào sảnh là hai hồng y thiếu nữ khác bước tiếp vào, tay cũng cầm một đôi hộp mừng như vậy.

Vân Khiêm khẽ vuốt chòm râu dài, bước đến cửa sảnh, luôn miệng miệng nói:

– Nhị vị cô nương, cái này... làm sao lão phu dám đảm đương.

Lời nói chưa dứt, ngoài cửa đã lục tục bước vào tám cặp hồng y thiếu nữ, tay cầm đôi hộp mừng thọ, cũng cất gót sen theo nhau đến bên cửa sảnh. Một tay cầm hộp, một tay chống hờ trên hông, hướng về phía thọ Ông Vân Khiêm phục xuống bái lạy.

Quần hào khắp sảnh đều lộ vẻ xúc động. Chỉ có một Hoàng y thiếu niên kia là ngồi yên vị, mắt đăm đăm nhìn vào khuôn mặt của giai nhân trong bức họa, dường như đang nhớ lại một điều gì.

Hai hồng y thiếu nữ cùng quay người lại, cười yểu điệu nói:

– Chút lễ mọn này thật chẳng đáng bao nhiêu cả, thỉnh Vân lão gia đừng khách khí. Thư muội tiểu nữ đến chúc thọ lão nhân gia, vốn không mong gì cả, nay xin kính lão nhân gia một chén rượu mừng thọ.

Nói rồi thướt tha bước về phía trước. Lúc này đã có một đại hán áo dài nâng lên hai chén rượu. Thọ Ông Vân Khiêm cũng đã bước đến, cười nói:

– Được, được, nhị vị cô nương đã nói như thế thì lão phu xin nhận trước.

Nói đoạn ông cất chén rượu uống cạn. Hai vị cô nương cũng nhấp môi chút rượu rồi lại cười nói:

– Hôm nay là ngày thượng thọ của Vân lão gia, các hảo hán thiên hạ võ lâm chắc cũng đều đến. Thư muội tiểu nữ xin được mạn phép kính các vị một chén.

Quần hào lúc này quá nửa đã bị hai thiếu nữ hớp hồn, đương nhiên đều nâng ly.

Hai vị hồng y thiếu nữ khẽ cười, mắt nhìn khắp lượt quần hào. Nét cười bỗng tắt đi. Bốn làn thu thủy cùng dừng lại nơi Hoàng y thiếu niên Sầm Xán đang ngồi yên bất động xem tranh.

Quỷ Ảnh Kiều Thiên vội bước tới bên cạnh hai thiếu nữ, nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy hai vị cô nương đột nhiên nhíu mày, cười nói:

– Không ngờ thư muội tiểu nữ lại gặp may như vậy. Được hội kiến với một vị thiếu niên anh hùng. Thế thì thư muội tiểu nữ cần phải kính thêm hai ly.

Thiếu nữ ở mé hữu bỗng vung hữu thủ, ly rượu trong tay đã bay vút đi.

Quần hào liền thấy chung rượu hệt như con quay, bay thẳng đến trước mặt Hoàng y thiếu niên mà không mang một chút phong thanh nào cả. Khi đến gần, đột nhiên chung rượu vòng qua bức họa trước mặt thiếu niên, kích tới tay phải của y. Thế đến tuy gấp nhưng rượu trong ly nửa giọt cũng không rới ra ra ngoài.

Quần hào thất kinh ồ lên một tiếng. Nào ngờ Hoàng y thiếu niên vẫn ngồi yên bất động, tựa như không thấy gì cả.

Chỉ thấy chén rượu lúc đến vừa gần, Hoàng y thiếu niên không nghiêng đầu, há miệng thổi một hơi, chén rượu kia lại bay theo hướng ngược lại nhanh như tên bắn.

Lạ lùng thay, rượu ở trong chung lại như một dải ngân quang bay thẳng vào cái miệng đang há ra của Hoàng y thiếu niên. Cái công lực mà Hoàng y thiếu niên vừa thi triển khiến quần hào lại không ngăn được kinh ngạc ồ lên một tiếng.

Hai hồng y thiếu nữ mặt mày cũng biến sắc. Thiếu nữ mé hữu bèn đưa tay đón lấy chung rượu đang bay ngược lại. Hoàng y thiếu niên lại cất giọng người khoái trá, sang sảng nói:

– Hảo tửu, hảo tửu.

Rồi nói tiếp:

– Nếu cô nương không muốn mất bức họa này thì tại hạ xin hoàn lại nguyên chủ.

Nói đoạn, Hoàng y thiếu niên khẽ vung song chưởng đẩy bức họa y đang cầm trong tay về phía hai hồng y thiếu nữ.

Lúc này bức họa tố nữ mang theo nội lực của Hoàng y thiếu niên lao tới nhanh như chớp. Đứng ở đằng xa nghe thấy phong thanh rít lên, hai vị cô nương kia võ công tuy cao nhưng cũng không dám đưa tay bắt lấy.

Trong nháy mắt, bức họa bị thiếu niên Sầm Xán dùng chân lực tuyệt đỉnh của nội gia ném ra liền đã mang theo tiếng gió rợn người bay tới trước mặt hai thiếu nữ.

Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long râu tóc dều dựng ngược, quát lớn một tiếng, vừa định vung chưởng. Nào ngờ hai vị cô nương kia đã bật cười khúc khích, đầu ngón chân khẽ điểm, thân hình yểu điệu đã bay thẳng lên trên bức họa kia.

Thế bay của bức họa này vẫn rất mãnh liệt, bay thẳng ra ngoài sảnh. Hai hồng y thiếu nữ cũng nương theo bức hoa. mà phấp phới bay ra. Thoạt nhìn hai hồng y thiếu nữ đứng trên bức họa giống như tiên nữ đang giáng trần trên áng mây màu ngũ sắc. Hoàng y thiếu niên vỗ tay cười lớn khẽ ngâm:

Kính ngã nhất bôi tửu
Hoàn quân nhất phiến vân
Vân tống tiên tứ khứ
Phong xuy tiên tử quần

(Người đẹp kính ta một chung rượu
Ta trả người đẹp một áng mây
Áng mây tiễn tiên nữ ra về
Hồng quần bay phất phới)

Trong tiếng ngâm sang sảng, thân hình y đã vọt đi, lướt ra phía ngoài sảnh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-31)


<