← Hồi 05 | Hồi 07 → |
Trong khi quần hào khắp sảnh thấy cảnh tượng kỳ dị, tai nghe tiếng ngâm sang sảng, mục quang đã dồn ra phía ngoài sảnh, lại thấy thế đi của đám mây ngũ sắc kia tuy đã chậm lại nhưng chưa rơi xuống đất và còn hơi chuyển hướng bay, hệt như một đám mây màu đang trôi qua khuôn viên nhà họ Vân.
Trong khi khuôn viên này đã có mười sáu hồng y thiếu nữ đang đứng, lúc này đều mỉm cười, nhất tề đặt hộp lễ vật xuống, thân hình thướt tha lướt theo đám mây ngũ sắc.
Ngọc thủ đưa lên, một luồng kình phong từ trong song chưởng mỗi người phát ra, nâng đám mây ngũ sắc kia lên cao.
Quần hào chỉ thấy trong đám những ống tay áo màu hồng phấp phới vung lên, một đám mây ngũ sắc đang đỡ lấy hai vị tiên tử từ từ bay lên, lướt nhẹ ra phía cửa sảnh.
Mọi người đều ngẩng đầu lên xem cảnh tượng kỳ lạ này. Ai nấy đều cảm thấy hoa mắt ù tai, không thể tự chủ, ngạc nhiên đến đỗi quên mất cả reo hò, ca thán.
Hoàng y thiếu niên mục quang sáng rực, cất giọng trong trẻo cười, nói:
– Thật là cảnh tượng hiếm thấy, hiếm thấy.
Mũi chân điểm nhẹ, thân hình đã vút tới, nhẹ nhàng định đáp xuống bức hoạ.
Hai hồng y thiếu nữ khúc khích cười, đột nhiên cùng lúc tung ra bốn chưởng, kích tới vai và ngực của Hoàng y thiếu niên Sầm Xán.
Đám mây màu này dài không quá bốn thước, rộng không quá hai thước, lại có ba người đang đứng trên đó nên không còn chỗ nào trống cả. Hai hồng y thiếu nữ khẽ vung chưởng, chưởng ảnh đả kích trúng ngay thân hình Hoàng y thiếu niên Sầm Xán.
Sầm Xán thấy trong đám hồng y phấp phới này có bốn cánh tay trắng muốt kích tới nhanh như chớp, mạnh như vũ bão. Y liền hít một hơi dài, mũi chân mượn lực của bức họa đang bay, từ từ thân hình bay ra ngoài. Khinh công của y rất cao nhưng cũng không thể đứng ở trên không nên tất yếu phải đáp xuống.
Hai hồng y thiếu nữ đã thừa thế chưởng vừa rồi, uốn lượn thân hình thoát ra khỏi bức hoạ. Bức họa từ từ rớt xuống. Hai vị cô nương nhất tề đưa tay lên vỗ hai tiếng thật giòn giã, lập tức ở góc tường nơi bức họa rơi xuống đột nhiên có tiếng hát nho nhỏ vang lên.
Trong cùng khoảnh khắc ấy, khi thân hình Hoàng y thiếu niên kia hạ xuống, mười sáu hồng y thiếu nữ, ai nấy đều khe khẽ vỗ tay, thân hình chuyển động, ống tay áo phần phật vung lên, hồng quần phất phới, nương theo tiếng hát của hai giai nhân tuyệt mỹ kia mà thướt tha bay lên. Chớp mắt chỉ thấy bóng hồng trong khắp viện đã như dòng suối hồng lưu chuyển, ở trong lại có một bóng vàng nhạt. Hệt như một cây trụ giữa ánh huyền quang hồng nhạt.
Tiếng ca ngân nga, điệu múa uyển chuyển mềm mại. Trên trời trăng sáng sao thưa, trong sân lại sáng như ban ngày, quần hào mắt hoa thần tán, cơ hồ không biết trong nhân thế ở đâu lại có thanh ca điệu vũ như vậy. Hoàng y thiếu niên lúc này đứng sừng sững như hòn núi giữa đám hồng y đang phất phới múa lượn, sắc diện ngưng trọng vì chỉ có y mới biết rằng mấy cô thiếu nữ này tuy điệu múa uyển chuyển dịu dàng nhưng đôi ngọc thủ trong ống tay áo của họ mỗi lần đưa lên là một lần ra những chiêu chí mạng.
Mỗi lần ánh huyền quang xoay chuyễn thì mấy mươi cánh tay thon thon trắng như ngọc này, trong điệu múa vô cùng uyển chuyển, mềm mại lại phất ra những chiêu thức cực kỳ mạnh bạo, nhanh như ánh chớp tấn công Hoàng y thiếu niên Sầm Xán.
Nhưng Sầm Xán đã thi triển Mê Tông Thất Biến, thân hình quỉ dị của y chập chờn giữa đám hồng y phất phới. Mấy chục cánh tay ngà ngọc này cũng chưa chạm được đến cái áo bào rộng lớn của y.
Lửa của mấy ngọn đuốc lớn cắm trên tường không ngớt chập chờn theo điệu múa lời ca. Trong cảnh ánh sáng bập bùng ấy, lại thấy Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm vuốt nhẹ chòm râu, đứng trên bậc đá nơi cửa sảnh. Lúc này sắc mặt của ông phảng phất một điều gì, đôi hổ mục nhìn Hoàng y thiếu niên trong đám hồng y phất phới không chớp mặt, bỗng ông thở dài nặng nề, hạ giọng nói:
– Không ngờ Nghê Thường Tiên Vũ Trận đã tuyệt tích giang hồ bao nhiêu năm nay....
Lời nói còn chưa dứt, Linh Hồ Tri Thủ và Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long đứng cạnh đã cùng quay lạu, thốt tiếng kêu kinh ngạc:
– Nghê Thường Tiên Vũ Trận?
Đa Tý Thần Kiếm khẽ gật đầu, nói:
– Mới rồi lão phu nhìn thấy thân pháp của thiếu niên cuồng ngạo này, đã thấy rõ thân pháp đó là Mê Tông Thất Biến của Vạn Diệu chân nhân năm xưa đã độc bộ giang hồ. Nào ngờ mấy thiếu nữ kia lại là truyền nhân của nữ ma đầu ở Miêu Cương Hồng Y Xú Nương. Xem ra giang hồ lại sắp có đại họa nữa rồi.
Sở Chiếm Long và Linh Hồ Trí Thủ diện mục đều thất sắc. Sở Chiếm Long thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Không phải đâu, từ xưa đến giờ chưa từng nghe thấy qua rằng hai ma đầu này có truyền nhân... Ôi, nhưng những thay đổi trong vòng mười năm lại có mấy ai dự đoán nổi?
Trong tiếng thở dài, ông đã tự thừa nhận lời nói của Vân Khiêm. Hàng chân mày rậm chau lại, vẫn lẩm bẩm một mình:
– Nhưng... thân pháp của mấy thiếu nữ tuy dường như truyền từ Miêu Cương nhưng Hoàng y thiếu niên kia vị tất đã là đệ tử của Vạn Diệu chân nhân...
Nào ngờ một tràng cười lớn bỗng cất lên cắt ngang lời nói có vài phần như tự an ủi của Sở Chiếm Long. Trong tiếng cười chỉ thấy bóng áo vàng giữa vòng tròn màu hồng khắp viện đã vọt lên cao.
Tiếng cười chưa dứt, thân hình của Hoàng y thiếu niên trên không khẽ chuyển, bỗng nhiên đầu hạ cước thượng, cắm xuống như tên bay. Thiết chưởng vung ra nhằm đỉnh đầu hai hồng y thiếu nữ đánh xuống. Nhưng cước bộ của hai thiếu nữ vẫn chuyển, bước vòng qua mà múa. Nào ngờ thân hình Hoàng y thiếu niên Sầm Xán trong không trung cũng tùy ý chuyển theo. Lưng khẽ uốn lại, thiết chưởng đã phân ra nắm lấy ống tay áo đang phất lên của hai hồng y thiếu nữ.
Lại nghe một tiếng hô nho nhỏ. Tiếng cười của Sầm Xán lại cất lên, song cước đạp mạnh về phía sau. Thân hình mượn lực của một trảo vừa rồi đã đằng không mà vút lên. Soạt, soạt hai chường, chưởng phong rít lên ghê rợn, chuyển hướng kích tới hai thiếu nữ.
Lập tức quần hào đều kêu ồ lên, kinh ngạc trước thứ khinh công kinh nhân này.
Vũ bộ của mười sáu hồng y thiếu nữ kia cũng liền rối loạn. Tiếng ca của hai hồng y thiếu nữ càng lúc càng nhanh. Vũ ảnh vốn đang xoay chuyển khắp viện, lúc này cũng nối theo bóng áo vàng nhạt của sc mà nhảy múa đầy trời. Đôi mày kiếm của Đa Tý Thần Kiếm chau lại. Lão quay mặt về phía Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long nói nhỏ:
– Dưới gầm trời này ngoài Thất Cầm thân pháp, Phi Long ngũ thức của Thiên Sơn Nhất Mạch truyền xuống cùng với Thương Khuy thập tam thức của Tinh Nguyệt song kiếm năm xưa tung hoàng võ lâm ra, thì chỉ có Thương Ưng biến trong Mê Tông Thất Biến đã từng dương danh thên hạ võ lâm của Vạn Diệu chân nhân mới có thể vừa lăng không kích địch vừa tinh thế đằng việt mà thôi. Sở huynh, hiện giờ huynh đã thấy Hoàng y thiếu niên kia có phải là truyền nhân của đại ma đầu Vạn Diệu chân nhân chưa?
Sở Chiếm Long thở dài, vừa định trả lời thì đã thấy hai hồng y thiếu nữ đang hát kia, đã giơ tay vỗ nhẹ ngọc chưởng, tiếng ca bỗng im bặt.
Vũ bộ của mấy nàng hồng y thiếu nữ vốn đã rối loạn, tiếng ca vừa ngưng, thì thân hình của họ liền lập tức tản ra xung quang. Trong đó có mấy người khẽ chau mặt ngọc, ôm lấy cổ tay. Rõ ràng là đã thọ thương. Chỉ vì Hoàng y thiếu niên còn thương hoa tiếc ngọc, hạ thủ không quá nặng nên thương thế của họ cũng không trầm trọng. Mục quang kiêu ngạo của Hoàng y thiếu niên quét khắp lượt, khẽ phất tay áo, cất giọng cười sang sảng nói:
– Đêm xuân Giang Nam, tiên tử tung hoa lại có thêm tiếng hát ngân nga của hai vị giai nhân tuyệt sắc, thật là cao ca điệu vũ, song tuyệt nhân gian. Tại hạ không ngờ đêm nay lại được lãnh nhận tấm thịnh tình này, nhãn giới được mở rộng ra.
Hai hồng y thiếu nữ cũng cười nhỏ một tiếng, tay ngọc đưa lên che miệng, thướt tha bước tới, cất giọng dịu dàng:
– Ôâi, thiếu hiệp sao mà khách khí thế. Thư muội tệ nữ hát mấy lời thô lậu mà lại nói là ngân nga thánh thót, thật khiến tệ nữ lấy làm thẹn thùng quá.
Trong tiếng cười thỏ thẻ oanh vàng, ngọc thủ đang che miệng đột nhiên phóng ra nhanh như chớp. Lúc này ngọc chỉ tựa như đao kiếm, điểm mạnh vào sáu đại huyệt Văn Hương, Tứ Bạch, Điạ Thương, Hạ Quan, Kiên Tỉnh và Kiên Trinh trên mặt và vai tả của Hoàng y thiếu niên. Cách nhận huyệt của hai thiếu nữ này cực kỳ chuẩn xác.
Lần hạ thủ này chẳng những đột ngột mà thế đến lại nhanh nhu gió. Chỉ thấy ngọc chỉ thon mảnh đã điểm tới huyệt đạo của Hoàng y thiếu niên, bất giác quần hào khắp sảnh cùng kinh ngạc ồ lên, ai nấy đều thầm nghĩ:
– Thân thủ của hai thiếu nữ này nhanh quá, hơn nữa hạ thủ lại rất hiểm độc, đang nói nói cười cười thế mà phút chốc lại có thể bức chết người ta.
Nào ngờ Hoàng y thiếu niên tựa như không kịp đề phòng thế nhưng kỳ thực đã có tính toán kỹ càng. Thốt nhiên Hoàng y thiếu niên cất giọng cười ha hả nói:
– Thịnh tình của nhị vị cô nương, tại hạ thật chẳng dám đảm đương.
Trong tràng cười, thân hình y đã lướt ngang vài thước. Ngọc chỉ của hai thiếu nữ liền điểm vào khoảng không.
Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm đứng trên bậc đá nơi cửa sảnh thủy chung vẫn chau mày, lúc này thở dài hai tiếng than thở:
– Trong mười năm nay, xem ra công lực của đại ma đầu Vạn Diệu chân nhân không biết đã tăng bao nhiêu. Đệ từ của hắn võ công còn kém xa sư phụ thế mà Nghê Thường Tiên Vũ Trận cũng chẳng làm cho hắn đảo điên. Oâi... thời gian trôi qua vốn không chờ đợi ai. Không biết Hạo Nhiên lão đệ sao mà một đi không trở lại. Phải chăng cũng đã luyện được tuyệt kỹ?
Lòng vị lão nhân lỗi lạc này không khỏi tự nhiên xúc động. Mục quang hướng lên, chỉ thấy chưởng ảnh đầy trời, chưởng phong veo véo. Trong chớp mắt hai hồng y thiếu nữ đã công liền mười mấy chiêu. Thân hình Sầm Xán thoắt ẩn thoắt hiện, lúc qua tả, khi sang hữu, hoàng bào phất phới. Y ứng phó với dáng điệu cực kỳ ung dung nhàn nhã.
Hai hồng y thiếu nữ không khỏi thầm kinh hãi, võ công cao cường của đối thủ vượt ra ngoài mọi dự tính của họ. Đặc biệt điều khiến họ lo lắng nhất là đối phương ứng địch tuy dường như từ tốn lịch thiệp nhưng hạ thủ lại cực kỳ hiểm độc. Thế liên kích mà thư muội hai ngượi họ khổ luyện nhiêu năm đã bị thiếu niên này phá tan. Bóng áo vàng của y tựa như đang đứng giữa hai người nhưng khi một chưởng kích tới lại chẳng biết y đã biến đi đâu rồi.
Hai vị cô nương này tuy đã đem hết tuyệt học của mình ra thi triển, khinh công cực cao, thân pháp uyển chuyển khiến quần hào khắp sảnh vừa kinh ngạc vừa thán phục nhưng lúc này quần hào đều biết thư muội hai người họ tuyệt nhiên không phải là địch thủ của Hoàng y thiếu niên no.
Hoàng y thiếu niên cười lớn một tiếng, thân hình di động tránh khỏi một chiêu của thiếu nữ bên mé tả, chuyển đến bên cạnh thiếu nữ bên mé hữu mỉm cười nói nhỏ:
– Cô nương, sao cô nương lại tự mình làm mình khổ thế kia? Khuôn mặt rầu rĩ thế kia thì tại hạ thấy thật khó coi.
Vị cô nương này ngoẻn miệng cười như hoa nói:
– Đa tạ thiếu hiệp chiếu cố.
Lưng thon khẽ vặn, nụ cười mê hồn, giọng nói thánh thót nhưng chính trong lúc hoa cười ngọc thốt này, ngọc chường đột nhiên đánh ra, ngọc cước cũng tuỳ theo cái vặn mình đá ra một cước. Trong chớp mặt đã phát liền ba chiêu.
Sầm Xán ha hả cười lớn, thân hình đã lướt đi như mây bay nước chảy mà tránh khỏi ba chiêu vừa rồi, miệng cười nói:
– Nha đầu này thật dữ tợn.
Oáng tay phất lên, hai hồng y thiếu nữ chỉ cảm thấy một luồng kình lực mãnh liệt như nghiêng sông giốc bể đè xuống. Cả hai cùng nhìn nhau, bỗng tấm thân yểu điệu cùng chuyển, cười khúc khích, tả chưởng nắm lấy tả chưởng, hữu chưởng hai người cùng đẩy ra một cái, thân hình đã mượn thế đẩy này mà lướt về sau.
Quần hùng còn đang kinh ngạc thì hai hồng y thiếu nữ đã đưa tay che miệng cười nói:
– Tệ nữ mệt rồi, không đánh nữa. Thiếu hiệp muốn đánh thì cứ đánh một mình đi.
Ngọn đuốc trên tường đã cháy gần hết. Ngọn lửa dường như sáng hơn khi trước.
Aùnh lửa bập bùng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của hai vị cô nương, chỉ thấy miệng cười tươi như hoa, thu ba nhìn khắp chung quang, trông hệt như những đứa trẻ nhỏ cùng bạn nam chơi ngựa gỗ đã mệt rồi nên không chơi nữa.
Quần hào bốn phía đều trợn mắt há mồm, lòng khẽ cười thầm nhìn Hoàng y thiếu niên kia để xem rốt cuộc y sẽ ứng phó với mấy nữ ma đầu ra sao. Lúc này lại có mười mấy đại hán vận áo dài, cúi đầu bước nhanh tới chân tường, thay những ngọn đuốc đã tàn. Hai hồng y thiếu nữ cũng đang chỉnh đốn y trang, sửa lại mái tóc bị rối trong cuộc giao đấu vừa rồi. Trong một cái trang viện rộng lớn này, chỉ còn mỗi mình Hoàng y thiếu niên đứng trơ ở giữa, ánh mắt đảo lia lịa, tựa hồ cũng không biết phải ứng phó thế nào với hai vị cô nương này.
Mười sáu hộp lễ vật kim quang ẩn hiện bày thành một hàng trước thềm. Hai hồng y thiếu nữ bỗng lại cười nho nhỏ, thướt tha đến trước hàng lễ vật, dịu dàng nói:
– Thư muội tệ nữ đến đây để chúc thọ Vân lão gia, không ngờ lại đem đến cho lão gia nhiều phiền não thế này. Thư muội tệ nữ vốn còn muốn ở lại dự thêm chút nữa nhưng e rằng tiểu thư đợi đã quá lâu rồi...
Nói rồi cả hai đều quì xuống, bái một cái, thỏ thẻ nói tiếp:
– Thư muội tệ nữ xin cáo từ.
Rồi không đợi Vân lão gia đáp lời, vóc liễu thướt tha, quay đầu lại đi ra.
Hoàng y thiếu niên Sầm Xán cau mày bước tới, đã thấy hai hồng y thiếu nữ kia cười nói:
– Thiếu hiệp võ công cao tuyệt, dung mạo anh tuấn, nhất thiết đừng quên trước rằm tháng tám đến Thiên Mục Sơn, có lẽ...
Cả hai nàng cùng đưa tay che miệng, cười nói tiếp:
– Có lẽ tương lai thiếu hiệp sẽ là trượng phu của tiểu thư tệ nữ.
Nụ cười, giọng nói của hai thiếu nữ thật mê hồn. Mắt Hoàng y thiếu niên hấp háy mấy cái rồi bỗng cất giọng cười lớn nói:
– Được, được, tại hạ nhất định sẽ tuân mệnh nhưng nếu tiểu thư của các vị cũng có ác tâm như các vị thì tại hạ không khỏi có chút run sợ. Ha ha...
Trong tràng cười, ánh mắt quét khắp quần hào một lượt. Thân hình Hoàng y thiếu niên đã lướt đi như chim nhạn tung cánh. Quỷ Ảnh Kiều Thiên đã đứng trên bậc thềm trước sảnh, lúc này thấy hai hồng y thiếu nữ sắp đi thì khẽ nâng tà áo, bước xuống. Nào ngờ trước mắt bỗng thấy loáng một cái, “bốp” một tiếng, Quỷ Ảnh Kiều Thiên bị người ta đánh cho một chưởng vào má, tiếng kêu giòn giã, y hoảng kinh la lên một tiếng, lại thấy một bóng áo vàng có kèm theo một tràng cười lanh lãnh, trong chớp mắt đã không thấy tông tích đâu cả.
Quỷ Ảnh Kiều Thiên lấy ngoại hiệu là Quỉ Aûnh thì khinh công đã lên đến tuyệt đỉnh nhưng khi phát giác được bóng dáng của người này thì người ta đã đi mất dạng rồi.
Trong nhất thời y đứng ngơ ra giữa viện, mặt mày lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng hét lên một tiếng thân hình lao vút đi.
Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình vội vàng chạy theo, miệng kêu lớn:
– Kiều tam ca... Kiều tam caa...
Nhưng Kiều Thiên vì quá tức giận không quay đầu lại, mũi chân điểm nhẹ lên tường viện, thân hình liền mất dạng trong bóng đêm đen tối.
Quỷ Ảnh Kiều Thiên một đời hành tẩu gian hồ, quan hệ với bằng hữu võ lâm hai phái Hắc Bạch đều có thủy có chung nên quần hào khắp sảnh khi thấy y bị làm nhục như thế thì ai nấy đều than tiếc hộ y không ngớt lời.
Hai hồng y thiếu nữ nhìn nhau một cái, cất nhẹ gót sen, chầm chậm bước ra cửa.
Mười sáu thiếu nữ mang hộp lễ vật cũng xếp hàng lối chỉnh tề cất bước theo sau. Đa Tý Thần Kiếm thở dài một tiếng, đi mau ra ngoài cổng viện thì thấy họ đã bước lên bốn chiếc xe sơn màu đỏ, cửa xe đều đóng cả rồi.
Xa phu quất roi, cả bốn chiếc xe đều đã chạy ra ngoài ngõ. Đa Tý Thần Kiếm nhìn bụi tung lên dưới bánh xe, thở dài, trong lòng buồn phiền mãi không thôi.
Oâng phẩy ray rồi đi vào trong. Chỉ thấy quần hào khắp viện đang túm năm tụm ba chụm đầu thì thầm. Linh Hồ Tri Thủ và Hoàng Giang Kim Sách Sở Chiếm Long sóng vai nhau bước tới, dường như muốn nói vài câu an ủi Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm nhưng lại không biết nói thế nào.
Bất luận người nào, trong tiệc mừng thọ của mình mà lại gặp phải những chuyện không hay này thì cho dù là người khoáng đạt đến đâu chăng nữa cũng khó tránh khỏi buồn phiền ảo não.
Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình nhìn thấy thần sắc không vui trên mặt phụ thân, bèn gượng cười cất giọng:
– Đồ ăn thức uống tuy nguội lạnh cả rồi nhưng vẫn còn dùng được. Mời, mời, các vị hãy vào trong sảnh, nâng chén. Trời cũng gần sáng rồi, chúng ta hãy uống cho đến sáng mới được đi về.
Quần hào hưởng ứng nhiệt liệt, cùng kéo nhau vào đại sảnh. Aùnh mắt Vân Khiêm nhìn quanh khẽ nói:
– Trường Giang sóng sau đè sóng trước, võ lâm người mới thế người cũ. Oâi... Tri huynh, Sở huynh, các huynh đã già cả rồi, không còn dùng được vào việc gì nữa. Hãy xem thân thủ của mấy thiếu niên vừa rồi thì giang hồ hôm nay e rằng sẽ là thiên hạ của chúng thôi.
Linh Hồ Tri Thủ chậm rãi bước lên thềm, cười nói:
– Vân ca ca, không phải đệ tự khoa trương, chúng ta tuy tuổi tác đã cao nhưng gân cốt còn cứng cáp lắm. Nếu gặp biến vẫn có thể động thủ. Vân ca ca, hà tất ca ca phải đề cao chúng làm gì?
Hàng lông mày của Sở Chiếm Long chau lại, cũng cất tiếng nói:
- Lời của Tri huynh tuy đúng nhưng võ công của Hoàng y thiếu niên họ Sầm, lão phu tuy hành tẩu giang hồ nhiều năm nhưng cũng chưa thấy qua lần nào. Nếu so với lúc toàn thịnh năm nào của Trung Nguyên đại hiệp Trác Hạo Nhiên thì cũng là tám lạng nửa cân, kỳ dư những người khác chẳng nên nói đến làm gì.
Hổ mục Đa Tý Thần Kiếm nhướng lên, nào hay đột nhiên dưới hàng hiên trước sảnh lại xuất hiện một người, người này cất giọng ồn ồn nói:
– Võ công của thiếu niên cuồng ngạo khi nãy tuy cao nhưng nếu nói y là đệ nhất cao thủ võ lâm thì tiểu điệt e rằng còn kém xa.
Vân Khiêm, Sở Chiếm Long và Tri Thủ đều giật mình, đưa mắtt nhìn thì thấy người này mặc một chiếc áo ài màu lam nhạt, thân thể phì nộn, bụng to chân ngắn, thọat nhìn thấy giống y quả mãng cầu vậy.
Đa Tý Thần Kiếm hơi nhíu mày, tủm tỉm cười nói:
– Tưởng là ai, hoá ra là Tô hiền điệt.
Sở Chiếm Long và Tri Thủ khẽ hừ một tiếng. Trong lòng chẳng lấy gì làm vui khi người ta chỏ mũi vào việc của mình. Người này chẳng qua chỉ là một tiêu đầu trong một tiêu cục nhỏ của Giang Nam mà thôi. Võ công tuy có chút tiếng tăm nhưng lúc này tự mình nói ra câu đó chẳng phải là không thỏa đáng lắm hay sao.
Cái người mập lùn này cười ha hả, lại nói:
– Vân lão gia, trong Giang Nam gần đây có xuất hiện một kỳ nhân... nếu đem họ Sầm lúc nãy ra mà so thì chỉ sợ rằng họ Sầm không đáng xánh dép cho người đó.
Sở Chiếm Long khẽ hừ nhẹ, lạnh lùng nói:
– Tô Thế Bình, có lẽ hiền điệt đã thấy người này rồi chứ? Làm sao lão phu chưa nghe qua nhỉ?
Tô Thế Bình ngoác miệng cười nói:
– Nếu tiểu điệt không tậïn mắt thấy thì sao lại dám nói ra trước mặt các lão tiền bối.
Y ngưng lời, đưa cặp mắt ti hí nhìn Sở Chiếm Long rồi mỉm cười nói:
– Nói ra cũng thật khiến người ta có chút nghi hoặc nhưng tiểu điệt thấy người này đừng nói gì đến võ công, chỉ đơn cử khinh công thôi thì người này khi nhảy lên trên không có thể bay ngang năm trượng. Vân lão gia hãy thử nói xem với khinh công như vậy, chẳng phải là kinh nhân dị thế hay sao?
Hàng lông mày bạc phơ của Vân Khiêm khẽ chau lại, trong lòng lo lắng, vội vã nói:
– Ngươi có nhìn rõ dung mạo của người này không? Có phải y đã lớn tuối, cao vừa tầm, cằm có một chút râu ngắn, mặt vuông chữ điền, là một trung niên khoảng ngoài năm mươi tuổi không?
Tô Thế Bình đưa hai cánh tay thô kệch ra xua xua nói:
– Không phải, không phải, người đó suýt soát với thiên niên họ Sầm, tối đa chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Gương mặt anh tuấn. Hơn nữa, hơn nữa y cũng mặc một chiếc áo màu vàng y như họ Sầm kia nhưng dáng dấp hơi thấp và mập hơn một chút.
Vân Khiêm nghe nói rồi thở dài một tiếng, cất tiến vào sảnh., lẩm bẩm:
– Nếu nói như thế thì người này lại không phải là Hạo Nhiên lão đệ.
Linh Hồ Tri Thủ lại chau mày hỏi:
– Ngươi thấy người kia cũng mặc áo dài màu vàng hử?
Tô Thế Bình gật đầu lia lịa. Sở Chiếm Long cười nhạt nói:
– Ngươi đã gặp người rồi thì ngươi có biết y tên họ là gì không, có quen biết y không?
Tô Thế Bình lại ngoác miệng cười nói:
– Cái này tiểu điệt lại không rõ cho lắm. Nói thực tiểu điệt chỉ thấy mặt người mà thôi, cũng không quen biết y. Chỉ là hôm đó tiểu điệt bảo vệ một chuyến tiêu đi qua Nhạn Đãng Sơn, đột nhiên...
Sở Chiếm Long hư một tiếng ra vẻ khó chịu, giọng lạnh lẽo:
– Ngươi không quen biết người ta thì bất tất phải nhiều lời nữa.
Nói đoạn Sở Chiếm Long bỏ mặc y ở đấy mà đi vào sảnh. Tô Thế Bình bĩu môi chửi thầm:
– Cái lão già nhà ngươi có gì là đáng trọng chứ.
Rồi cũng tự bước vào, tìm một chỗ trống ngồi xuống, chén chú chén anh với mọi người.
Aùnh sáng đã từ từ xuất hiện. Đèn đuốc trong viện cũng đã tàn lụi cả. Hộp lễ vật bày trên thềm trước cửa cũng được người mang vào nhà. Liền theo đó là những tiếng kêu kinh ngạc của nữ thân quyến đang ngầm đoán xem ai là người hào phóng đem mấy thứ lễ thọ quí giá đến chúc thọ như thế.
Quần hào đến chúc thọ, có một số là hào sĩ đất Vu Hồ nhưng quá nửa là đến từ các nơi khác. Lúc này tiệc thọ đã tàn, mọi người đều chếnh choáng bước đi xiêu vẹo rời khòi nhà họ Vân nhưng trong lòng mấy người võ lâm hào khách này dường như không hẹn mà cùng có chung một ý nghĩ. Đó chính là lời hẹn rằm tháng tám đến Thiên Mục Sơn. Dù võ công của mình chẳng ra gì nhưng cái trò náo nhiệt này thì phải xem mới được.
Trong gian đại sảnh nhà họ Vân, ngoài mấy người nô bộc đang dọn dẹp ra, chẳng còn một ai cả. Nhưng trong một gian nhã thất phía sau hậu viện lại bày một bàn tiệc, đồ ăn thức uống ngon lành.
Tuy cả đêm không ngủ nhưng mấy lão nhân ngồi bên bàn rượu lúc này lại chẳng có chút vẻ mệt mỏi nào cả. Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình kính cẩn ngồi ở ghế thấp nhất, tự tay châm rượu cho mấy người bằng hữu thâm giao của thân phụ. Mấy lão anh hùng danh vang thiên hạ này đàm luận mọi chuyện. Chuyện gì cũng liên quan đến ngày hội trên Thiên Mục Sơn.
Tuy họ đều biết hành động bí ẩn cùng nhân vật giấu mặt chủ trì đại hội lần này ắt có quan hệ đến xú nhân Ôn Như Ngọc năm xưa từng đại náo giang hồ nhưng đằng sau sự kiện này rốt cuộc ẩn chứa dụng ý gì thì họ lại không thể biết được.
← Hồi 05 | Hồi 07 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác