Vay nóng Tima

Truyện:Nhất phẩm giang sơn - Hồi 335

Nhất phẩm giang sơn
Trọn bộ 355 hồi
Hồi 335: Ngươi có Trương Lương kế, ta có thang trèo tường
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-355)

Siêu sale Lazada

Nghe nói chẳng phải Văn tướng công là hướng về phía Hàn tướng công sao?

Đây là nghi vấn của phần lớn quan viên đã dựa vào Triệu Tông Tích:

- Tại sao đảo mắt một cái đã trở mặt rồi?

- Hẳn là hiểu lầm rồi, phỏng chừng trước đó cũng không có liên kết gì.

Lại có người phân tích như thật nói:

- Có thể là xung đột lẫn nhau rồi.

- Có khả năng.

Phần lớn bọn họ đều cho rằng, với cục diện hiện giờ tiếp tục kéo dài, Văn tướng công cũng không phải không thức thời như vậy:

- Hẳn chỉ là phong ba nhỏ, sẽ qua nhanh thôi.

- Tuy nhiên, Tôn Khải Công kia đã bắt đầu nổi danh ở Biện Kinh rồi.

Có người không lạc quan như vậy, nhỏ giọng nói:

- Chỉ sợ quan lại muốn nhẹ nhàng xử lý đã không còn khả năng rồi.

- Đúng vậy, nghe nói vẫn là vụ án sông Nhị Cổ kia, họ Tôn kiện Vương gia khai sai số người chết.

- Nói hươu nói vượn, Vương gia sao lại làm cái chuyện như thế này? Cho dù là có thực, cũng là kẻ dưới làm bậy!

Nhất thời có người quát lên chặn lời:

- Huống chi, tám phần là có người bịa chuyện!

- Nói vậy, chỉ có nhanh chóng điều tra án này, mới có thể trả lại sự trong sạch cho Vương gia!

Đây là lời mọi người nói, nhưng trong lòng đều nghĩ: Cái này che đậy không tốt, Vương gia sẽ phiền toái không ít...

Tuy nhiên, nói gọn lại, mọi người vẫn tin tưởng, đây chỉ là một phiền toái không lớn không nhỏ mà thôi. Cho dù không tin Vương gia, cũng nên tin có hai vị Hàn, Văn tướng công, không có khó khăn gì không vượt qua được.

Những người khác trong viện đều ồn ào nghị luận, duy chỉ có hàng đầu bên trái, nơi chư vị tướng công đợi chầu, vẫn im lặng.

Nếu là bình thường khi chư vị tướng công đợi chầu, bất kể từ trang phục đến sắp xếp, còn cả rượu và đồ nhắm đều hơn xa chỗ khác. Nhưng lúc này, nhìn Hàn tướng công ngồi đầu mặt mày xanh mét, chư vị tướng công cũng không có tâm ăn uống, chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tĩnh tọa.

Hai mắt Hàn Kỳ quét qua mọi người, vành mắt đen thui còn con ngươi thì đỏ quạch, nói rõ rằng đêm qua Thủ tướng đại nhân không ngủ. Canh ba đêm qua, lão đã biết hết từ đầu đến cuối biến cố, chìm vào lửa giận vì bị lừa gạt và phản bội. Lúc này lão có thể kết luận, Văn Ngạn Bác là bằng mặt chứ không bằng lòng với mình, lần này dời núi, là dồn hết sức lực mà lập môn hộ.

Vừa nghĩ tới phong thư khiêm tốn kia của Văn Ngạn Bác, lão lại nổi cơn giận dữ. Tung hoành quan trường hơn ba mươi năm, chưa bao giờ lão bị người ta đùa giỡn như một thằng ngốc như thế! Văn Ngạn Bác, ta muốn ngươi chống mắt lên mà xem!

Hôm nay, Hàn tướng công mang theo sát khí tới tìm Văn Ngạn Bác. Bất kể thế nào, đầu tiên là phải hung hăng mắng cho lão một trận cho hả giận, sau đó mới nói.

Nhưng hình như Văn Ngạn Bác có đoán trước được, không ngờ mãi không chịu lộ diện. Cho đến tận khi chuông trên lầu thành gõ vang, chư quan ra chầu viện, đứng trước Tuyên Đức môn, lão mới khoan thai đến.

- Ngại quá!

Văn Ngạn Bác ôm quyền cười nói với mọi người:

- Ở Tây Kinh lười biếng quen rồi, thực không quen dậy sớm vào triều như vậy.

Mọi người không dám đáp lời, đều nhìn trộm Hàn tướng công, chỉ thấy mặt lão đen sì.

Văn Ngạn Bác đứng cạnh Hàn Kỳ, chắp tay nói:

- Chào buổi sáng, Hàn tướng.

Hàn Kỳ hếch lỗ mũi lên trời, một lúc lâu sau mới hừ nhẹ một tiếng nói:

- Văn tướng công khéo che trời quá nhỉ?

- Hàn tướng nói cẩn thận!

Văn Ngạn Bác nghiêm mặt nói:

- Ai là trời? Là Hoàng đế Đại Tống ta! Tại hạ tự hỏi chưa từng lừa gạt Bệ hạ, sao lại nói rằng che trời?

- Hừ!

Hàn Kỳ bị bắt bẻ, hung hăng trừng mắt một cái, thấp giọng mắng:

- Tiểu nhân!

- Như nhau thôi!

Văn Ngạn Bác cười cười nói:

- Nên vào triều rồi, Hàn tướng!

- Hừ...

Hàn Kỳ vung tay áo, đi nhanh vào cửa cung, chư quan đuổi sát theo sau.

Trên đường tới đại điện, Hàn Kỳ dùng giọng nói chỉ hai người nghe được, nói:

- Nói như vậy, là ngươi đã quyết tâm bảo vệ minh chủ khác rồi hả?

- Hàn tướng nói sai rồi.

Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:

- Người ta bảo vệ chính là Đương kim Thiên tử, ngoài ngài ra, bảo vệ ai cũng không thuộc chức trách của thần tử.

Dừng một lát, lão nói, vẻ mặt thành khẩn:

- Ta nghĩ Hàn tướng công hơi hiểu lầm ta, lão phu chỉ làm người ngay thẳng một chút, làm quan trách nhiệm một chút, nếu trong lúc vô ý đắc tội đến Hàn tướng, kính xin ngài bao dung.

Hàn Kỳ nhất thời muốn buồn nôn. Văn Ngạn Bác này đã luyện Hậu hắc thần công tới cảnh giới không ti tiện, xem ra mấy năm nay ở Lạc Dương không phải vô ích...

- Nếu đã vậy, coi như lần này lão phu mù mắt đi.

Bình tĩnh lại, Hàn Kỳ lạnh lùng nói:

- Còn nhiều thời gian, xem chúng ta ai là người cười tới cuối cùng....

- Ha ha....

Văn Ngạn Bác mỉm cười, hàn khí trong mắt tán ra tứ phía:

- Hàn tướng chỉ cần phóng ngựa qua là được.

Khi nói chuyện, hai người vẫn bình tĩnh, chư quan sau lưng lại dường như nhìn thấy hai luồng liệt hỏa hừng hực cháy lên quanh thân, chợt lại bình thường lại...

Sau khi vào triều, Triệu Trinh lại chủ động hỏi chuyện.

Phủ doãn Khai Phong Triệu Biện đành phải bước ra khỏi hàng, bẩm báo hôm qua có Tôn Khải Công người Tề Châu, cáo Khánh Lăng quận vương Triệu Tông Thực khai giấu số người chết vì tai nạn trong công trình thủy lợi sông Nhị Cổ, còn nói người chết là bỏ chạy, cũng nói luôn cả chuyện Hình bộ và Đại Lý tự tranh chấp.

- Tông Thực.

Triệu Trinh nhìn Triệu Tông Thực hỏi:

- Đây là chuyện gì vậy?

- Nhi thần cũng hồ đồ không hiểu.

Triệu Tông Thực vội vàng đứng ra nói:

- Lúc ấy, sự vụ ở công trình trị thủy phức tạp, không thể chu đáo, kính xin Bệ hạ điều tra rõ. Nếu quả thực có việc này, nhi thần tình nguyện lĩnh tội!

- Ừ.

Triệu Trinh vừa lòng gật đầu nói:

- Thân là Hoàng tử, phải có đảm lượng này.

Nói xong, quay sang nói với Hàn Kỳ và Văn Ngạn Bác:

- Hai người các ngươi tranh giành thế nào?

- Khởi bẩm bệ hạ, đây là lần đầu lão thần và Văn tướng công hợp tác, vẫn còn một chút chưa hợp nhau.

Hàn Kỳ không nghĩ tới sự tình đã đến tai Triệu Trinh, đành phải kiên trì nói:

- Cho nên khó tránh khỏi lệnh ra nhiều cửa, sau này tránh cho ổn thỏa là được.

- Thật sao?

Triệu Trinh nhìn Văn Ngạn Bác hỏi.

- Đúng là như thế.

Văn Ngạn Bác gật đầu nói.

- Hóa ra là hiểu lầm.

Triệu Trinh cười đầy thâm ý, nói:

- Tuy nhiên, Tôn Khải Công kia, rốt cuộc là giao cho Hình bộ hay Đại Lý tự đây?

- Theo như quy chế, là do Đại Lý tự thẩm tra xử lý bản án này.

Triệu Khái lập tức nói.

- Bệ hạ cho bẩm!

Hàn Giáng vội vàng không chút nhượng bộ, nói:

- Án này hẳn là xem như một phần của vụ án sông Nhị Cổ. Sông Nhị Cổ đã được đưa đến Hình bộ, án này đương nhiên cũng do Hình bộ thẩm tra xử lý.

- Ý hai vị tướng công là?

Triệu Trinh nhìn Hàn Kỳ và Văn Ngạn Bác nói.

- Xin tùy Thánh ý!

Hai người đều là lão chiến sĩ có kinh nghiệm đấu tranh trong triều đình phong phú, biết trước mặt Hoàng thượng vẫn là phải duy trì hòa hợp êm thấm, công khai mâu thuẫn không có bất kỳ ưu đãi nào.

- Nếu đã vậy...

Triệu Trinh trầm ngâm nói:

- Vụ án sông Nhị Cổ vẫn treo đó chưa giải quyết, lần này sát nhập vào, do Tam Pháp Ti hội thẩm đi.

Dưới tình hình Hàn Kỳ và Văn Ngạn Bác hình thành việc đổi quân (khi đánh cờ), đương nhiên là do Hoàng thượng định đoạt.

Vì thế, Hình bộ, Đại lý tự, Đô sát viện kết hợp xử lý vụ án này, nhưng đốc thúc vẫn là Văn tướng công phụ trách hình danh.

Cho nên, ván này nhìn như ngang tay, nhưng trên thực tế là Hàn tướng công thua rồi.

- Không thể đợi thêm nữa, nhất định phải lập tức thúc đẩy việc lập Thái tử!

Quay lại trị phòng, Hàn Kỳ lại phát hỏa. Trong lòng lão tràn đầy cảm giác nguy hiểm, lão cũng không rảnh để chú ý đến, gọi Vương Củng Thần và Ngô Khuê đến, Hàn Kỳ lạnh giọng phân phó:

- Vốn là tính sau cơn phong ba sông Nhị Cổ thì mới nói, hiện tại xem ra bọn họ là có ý định quấy rối, muốn kéo dài tới khi Triệu Tông Tích quay về.

- Đúng.

Vương Củng Thần gật gật đầu nói:

- Nghe nói Triệu Tông Tích ở Giang Tây tiến triển thần tốc, ngoài dự đoán của mọi người, sắp bình loạn xong hoàn toàn.

Dừng một lát nói:

- Hạ quan đã áp chế các tấu chương có liên quan, nhưng giấy không gói được lửa, chúng ta phải tính toán nhanh.

- Triệu Tông Tích này thật đúng là như có thần giúp!

Sắc mặt Ngô Khuê phức tạp, nói:

- Tại sao nan đề gì vào trong tay y cũng đều có thể giải quyết dễ dàng, lại còn hoàn mỹ đến thế?

Y vẫn còn một câu chưa nói: "Tại sao vị kia vẫn phải nhờ chúng ta chùi đít?"

Tuy không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu đấy. Vương Củng Thần khẽ thở dài nói:

- Chuyện này cũng không có cách nào nữa, tất cả mọi người đều muốn một Thái tử khoan dung dễ nói chuyện. Nhưng từ xưa đến nay, người được việc chẳng ai là không phải hạng người nhanh gọn, dứt khoát, quả quyết, việc này xem ra khó!

- Cho nên, kế hoạch hôm nay là khẩn trương lập thái tử, sau khi lập Thái tử rồi, thì sông Nhị cổ sông Tam cổ gì đương nhiên cũng xem như xong.

Hàn Kỳ trầm giọng nói:

- Hoàng thượng đã hứa hẹn trong vòng hai năm lập Thái tử, hiện giờ chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ hạn cuối. Đại quốc mênh mông, lấy tín làm gốc, chuyện này một ngày cũng tuyệt đối không được kéo dài!

Thực ra Hàn Kỳ còn một câu chưa nói, lão cảm thấy tình thế không ổn, kéo dài càng lâu càng bất lợi, cho nên lần này không thể để cho Hoàng đế đổi ý!

- Xin tướng công chỉ bảo!

Vương Củng Thần và Ngô Khuê cũng ý thức được tính nghiêm trọng, cùng hô lên.

*****

- Đông cung thực ra cũng có thể xây dựng xong rồi!

Hàn Kỳ trầm giọng nói:

- Bảo chư quan hạ biểu đi!

- Vâng!

Hàn tướng công ra lệnh một tiếng, công trình Đông cung kéo dài đã lâu liền tuyên cáo đã xong!

Hai tháng trước, chư quan đã viết xong hạ biểu, đương nhiên rất nhanh đã đưa lên rồi. Bề ngoài hạ biểu ngoại trừ chúc mừng Đông cung trùng tu hoàn thành, quan trọng hơn là nhắc nhở Hoàng đế, xin hãy tuân thủ lời hứa hẹn, lập tức lập Thái tử cho Đại Tống!

Tinh thần mọi người như thế, Triệu Trinh không thể xem nhẹ. Trong khoảng thời gian này, đông tây hai phủ, tam ti lục bộ cũng lần lượt dâng biểu, nội dung hoàn toàn nhất trí. Đông cung đã khánh thành, xin giữ lời lập Thái tử.

Một bầu không khí ý kiến nhiều người không thể trái, cho dù Hoàng đế cũng không thể không cúi đầu, rất nhanh bùng lên.

- Có chuyện gì thế này!

Văn Ngạn Bác nổi giận đùng đùng đi tới trị phòng Thủ tướng, đem theo bản sao hạ biểu lấy từ chỗ ngân đài, ném thật mạnh lên bàn Hàn Kỳ:

- Tại sao trên đó lại có ta ký tên?

- Ta giúp ngươi ký tên thôi.

Hàn Kỳ nói như thể chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng lên!

- Quả nhiên như thế!

Văn Ngạn Bác vừa giận vừa sợ nói:

- Sao ngươi dám làm bậy như vậy?

- Đừng có gấp!

Hàn Kỳ như cười như không nói:

- Bất quá chỉ là một hạ biểu thôi, làm gì mà lao sư động chúng? Không riêng gì ngươi, tên của Túy ông cũng là ta báo hộ đấy.

Trong lòng tự nhủ, ta cũng không muốn phải dùng biện pháp này, vì kẻ dối trá ngươi cũng sẽ không chịu ký đâu!

- Đây chỉ là một hạ biểu thôi sao?

Văn Ngạn Bác bực tức nói:

- Rõ ràng đây là hịch văn bức Hoàng thượng lập Thái tử!

- Đúng thế thì sao?

Hàn Kỳ lạnh lùng nói:

- Dù sao hạ biểu cũng dâng rồi, nếu Văn tướng có ý kiến khác, có thể tự mình thượng biểu nói rõ!

- Ngươi...

Bởi vì đám quan viên rất giảo hoạt, không nói cụ thể là lập ai, chỉ là yêu cầu Hoàng thượng tuân thủ hứa hẹn. Hàn Kỳ liệu định Văn Ngạn Bác cũng không cách nào làm ngược lại, mới dám ký tên thay lão. Ai ngờ Văn Ngạn Bác nổi giận một chút, lát sau đã trấn định lại nói:

- Tự ta sẽ thượng biểu đấy!

- Tùy ngươi muốn làm gì cũng được.

Hàn Kỳ cười lạnh nói, cũng muốn xem lão có thể thay đổi ra dạng gì?

Ra khỏi trị phòng của Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác đi thẳng đến điện Phúc Ninh cầu kiến.

Triệu Trinh thấy lão, hỏi thẳng:

- Hạ biểu của Chính sự đường, cũng là ý của Tướng công sao?

Việc đã đến nước này, Văn tướng công chỉ có thể nói thật:

- Tên là người khác ký thay, chuyện này thực sự thần không biết!

Triệu Trinh nghe vậy, sắc mặt dịu đi, nói:

- Vậy ý của tướng công là?

- Vi thần cho rằng, lập Thái tử là nền tảng lập quốc, lại là chuyện của phụ tử Hoàng thượng. Hiện giờ Hoàng thượng xuân thu chính thịnh, đối với quốc gia cũng không đến mức lửa cháy ngang mày, cho nên Hoàng thượng vẫn còn có thể thư thả thời gian.

Được Phú Bật chỉ điểm, Văn Ngạn Bác mới có thể nắm chắc như thế, không chút do dự nói:

- Tóm lại đều là xem ý tứ Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng muốn lập tức lập Thái tử, vi thần sẽ ủng hộ. Nếu Hoàng thượng cảm thấy vẫn chưa chín muồi, vi thần sẽ giúp Hoàng thượng trì hoãn một chút.

- Ừ.

Sắc mặt Triệu Trinh không chút gợn sóng, nhưng trong lòng lại cảm động lớn, thầm nhủ Văn tướng công bị ghẻ lạnh vài năm ở Lạc Dương, thật ra trở nên đáng yêu không ít. Gật đầu nói:

- Không nói gạt ngươi, Quả nhân phát hiện, hai năm thời gian chưa đủ để khảo sát rõ ràng. Vốn nghĩ Khánh Lăng Quận Vương là nhân tuyển tốt, ai biết lại sinh ra chuyện sông Nhị Cổ, khiến quả nhân rất lo lắng. Án này không điều tra rõ, quả nhân sao có thể trao Đại Tống cho nó?

- Ý Bệ hạ là...?

Văn Ngạn Bác biết rõ vẫn cố hỏi.

- Hoãn lại một chút đi, đợi điều tra xong án sông Nhị Cổ rồi nói sau.

Triệu Trinh nói.

- Vâng.

Văn Ngạn Bác gật đầu đáp ứng. Kỳ thật vụ án cũng không phức tạp, chỉ là Triệu Tông Thực sốt ruột lập công, làm sai yêu cầu, thi công nhanh chóng, khiến cho xi măng mất tác dụng, để lại tai họa ngầm trên đê. Mà Triệu Tòng Cổ trông coi, Ngự sử giám sát nghiệm thu cũng không làm tròn nhiệm vụ, cuối cùng gây nên chuyện vỡ đê!

Chuyện này ai cũng biết, nhưng muốn thẩm tra, vừa khiến cho người ta không biết nói gì, lại tồn tại ngàn vạn khó khăn, cho dù là Văn Ngạn Bác cũng không dám cam đoan.

- Cửa này qua thế nào?

Triệu Trinh lại hỏi:

- Ái khanh có cao kiến gì?

- Khi vi thần ở Lạc Dương, đã từng kết giao với Thiệu Ung Thiệu đại sư. Nghe ông ta nói, sang năm là năm Nhâm Dần, là năm Bạch Hổ theo như lời nhân gian.

Văn Ngạn Bác hạ giọng nói:

- Sang năm, địa chi là Dần Mộc Hoàng, khắc với thiên can Mậu Thổ của Hoàng đế, là năm đại hung. Năm đó mà lập Thái tử, hoặc là không thể giữ được lâu, hoặc sẽ phương hại đến Quốc gia...

- Ý ái khanh là...?

Triệu Trinh hơi hiểu ra.

- Chỉ cần có thể kéo dài qua một tháng này, sẽ có thể danh chính ngôn thuận kéo thêm một năm nữa rồi.

Văn Ngạn Bác vẫn ung dung nói.

- Kéo dài hết tháng này, cũng không thành vấn đề.

Triệu Trinh chậm rãi nói:

- Dù sao ngày ước định cũng còn chưa tới, Quả nhân có thể tuyên bố, sau ngày mồng tám tháng chạp sẽ trai giới vài ngày, kết nối thiên địa tổ tông, thỉnh ý lập Thái tử.

- Nên làm như vậy.

Văn Ngạn Bác gật đầu nói:

- Đợi lập xong đàn cầu khấn, thì cũng sắp bước sang năm mới rồi. Trước năm mới Khâm Thiên Giám tuyên bố Hoàng lịch, sẽ thuận lý thành chương nói chuyện năm Bạch Hổ ra...

- Chỉ là...

Triệu Trinh hơi lo lắng nói:

- Kéo dài mãi cũng hơi quá đáng đi?

- Không sao. Chỉ cần kéo dài tới sang năm, ai cũng không dám nhắc tới chuyện lập Thái tử nữa, vì ai cũng không đảm đương nổi trách nhiệm này.

Văn Ngạn Bác dừng một lát, nói:

- Tuy nhiên, để tránh loạn, vẫn cần trấn an một chút.

- Trấn an thế nào?

Triệu Trinh hỏi.

- Không bằng ban cho Khánh Lăng Quận Vương một chức quan để cho người ta thỏa mãn tưởng tượng đi.

Văn Ngạn Bác nói:

- Tỷ như Tri tông chính tự...

Ở Đại Tống triều, muốn lập Thái tử cũng không phải dễ dàng như vậy, phải giống như quan viên bình thường, tiến hành thăng từng bậc từng bậc, mới có thể lên tới vị trí Hoàng Thái tử. Mà Hoàng tử được làm Tri tông chính tự cũng coi như là đã thông hết đường lớn rồi.

Sau khi quân thần bàn bạc, Triệu Trinh liền tuyên bố, ngày mồng tám tháng chạp tắm rửa lập đàn cầu khấn, vì chuyện Thái tử sẽ bế quan mấy ngày tế cáo thiên địa tổ tông.

Đây là cái cớ hợp lý đủ nghĩa, chư quan cũng không nghi ngờ gì... Nhưng Hàn Kỳ lại ngoại lệ, lão thực sự lo Văn Ngạn Bác sẽ dâng cho Triệu Trinh một chiêu gì có tác dụng, quấy nhiễu âm mưu của mình.

Vì thế, lão ra lệnh một tiếng, đám thân tín bèn bận rộn bù đầu, bắt đầu tìm kiếm bất luận nhân tố bất lợi gì.

Công phu không phụ lòng người. Mấy ngày sau, Khâm Thiên Giám Giám chính đến bẩm báo, nói rằng sang năm là năm Bạch Hổ, cho dù lịch pháp của triều đình cũng không chú ý đến chuyện này, nhưng sang năm là năm đại hung, điều này đã ăn sâu vào lòng người trong dân gian!

- Thì ra là thế!

Hàn Kỳ lập tức hiểu ra chủ ý của Văn Ngạn Bác, bèn trực tiếp đến điện Phúc Ninh cầu kiến Hoàng thượng.

- Hoàng thượng đang lập đàn cầu khấn bên trong, tướng công hay là đợi mấy ngày nữa đi.

Hồ Ngôn Đoái cười lên tiếng ngăn cản.

- Chuyện quốc quân đại sự khẩn cấp, xin Công công vào thông bẩm!

Sắc mặt Hàn Kỳ nghiêm túc:

- Nếu không xã tắc bất ổn!

- A...

Hồ Ngôn Đoái hơi giật mình, nếu làm trễ nải quân vụ, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm, vội vàng vào trong bẩm báo.

Một lát sau, Hoàng thượng tuyên tiến, Hàn Kỳ ngẩng đầu vào tẩm cung. Chỉ thấy Triệu Trinh thân mặc đạo bào, cầm phất trần trong tay, ngồi xếp bằng, cũng có vài phần tiên phong đạo cốt.

Sau khi thi lễ, Hồ Ngôn Đoái mang bồ đoàn tới, quân thần ngồi đối diện.

- Chuyện gì mà khẩn cấp như vậy?

Triệu Trinh nhẹ giọng hỏi.

- Thưa Bệ hạ, là chuyện nền tảng lập quốc...

Hàn Kỳ cũng thẳng thắn thành khẩn.

Hồ Ngôn Đoái nhất thời tái mặt. Con bà nó, đây không phải là ức hiếp người thành thật sao?

- Ha ha, ta đoán trúng rồi...

Triệu Trinh vung phất trần, lời nói đầy châm chọc:

- Tướng công thật sự quan tâm đến chuyện này nhỉ.

- Đây là bổn phận của vi thần.

Hàn Kỳ nghiêm mặt nói:

- Thứ nhất là uy tín của Hoàng thượng, thứ hai là quan hệ đến tồn tục của Đại Tống. Nếu không định Thái tử, uy tín của Bệ hạ không còn, loạn khắp thiên hạ có thể thấy!

- Vậy theo ý ái khanh.

Triệu Trinh thở dài nói:

- Nên lập ai?

- Cái này...

Hàn Kỳ cố nén cảm xúc nói:

- Đương nhiên do thánh tâm quyết định.

- Quả nhân không tìm được chủ ý, nên mới hỏi thiên địa tổ tông.

Triệu Trinh nói.

- Không biết có được gì không?

- Sắp kết nối được, lại bị ngươi cắt đứt.

- Vi thần thật có lỗi...

Hàn Kỳ toát mồ hôi, biết rõ Hoàng đế gạt mình, vẫn phải thỉnh tội nói:

- Nếu không có tin tức khẩn cấp, cũng vạn lần không dám quấy rầy Hoàng thượng thanh tu!

- Chuyện gì?

Triệu Trinh hỏi.

- Khâm Thiên Giám nói, sang năm là năm Bạch Hổ trong dân gian, dường như không hợp lập Thái tử!

Hàn Kỳ trầm giọng nói.

- Vậy chờ đến năm sau nữa đi...

Triệu Trinh nhìn như ung dung, nhưng trong lòng lại cả kinh. Thầm nghĩ quả nhiên không thể gạt Hàn Kỳ!

- Không được!

Hàn Kỳ lớn tiếng nói:

- Lại kéo thêm một năm, uy tín của Hoàng thượng ở đâu? Nhất định phải chọn ra Thái tử trước năm mới.

- Chỉ sợ không kịp?

- Tất cả nghi thức đều chuẩn bị xong, vì Thái tử của Quốc gia, quần thần cho dù muộn mấy ngày nghỉ lễ cũng cam tâm tình nguyện!

Hàn Kỳ quả quyết nói.

*****

- Nhưng Quả nhân còn chưa chọn được ai.

Triệu Trinh lắc đầu nói.

- Hoàng thượng định bội ước sao?

Hàn Kỳ nổi giận đùng đùng nói:

- Chư quan sẽ nghĩ, hai năm qua vẫn bị Hoàng thượng đùa như khỉ, chẳng phải sẽ thất vọng đau khổ thấu xương!

- Vậy ngươi chọn cho Quả nhân đi!

Triệu Trinh cũng nổi nóng. Mẹ nó, thật sự là người hiền bị bắt nạt mà. Nào có Hoàng đế nào chịu uất ức như mình!

- Thần trả lời câu này hẳn phải chết, chỉ mong Bệ hạ tiếp nhận!

Hàn Kỳ cắn răng nói:

- Thái tử cần chính là đắc nhân tâm. Có nhân tâm Thái tử sẽ không thua kém. Thái tử có được nhân tâm sẽ là cái phúc của xã tắc!

Lão nói một chuỗi như vè đọc nhịu, căn bản chỉ là hai chữ "Lòng người"!

Đầu Triệu Trinh ong ong, suýt nữa nổ tung. Cuối cùng cũng đến lúc ngả bài. Hàn Kỳ hiệp với bách quan và chư tướng bức bách Thiên tử!

Lúc này, Hàn Kỳ không phải chỉ là một người, sau lưng lão là mấy vị tướng công, lục bộ cửu khanh, tương môn huân quý! Có những người này ủng hộ, lão hoàn toàn có thể vật tay đôi với Hoàng đế, thảo luận việc chọn Thái tử!

Triệu Trinh rất rõ ràng, câu tiếp theo của Hàn Kỳ sẽ nói là "Không bằng để Quần thần tiến cử đi!". Đây là lão giở trò chứng minh với thiên hạ lòng người ủng hộ ai, một khi dùng nó, Hoàng thượng sẽ bị động toàn diện! Đương nhiên, Triệu Trinh cũng sẽ không để cục diện đi đến bước này.

- Ngươi nói có chút đạo lý.

Ổn định lại tinh thần, Triệu Trinh chậm rãi nói:

- Tuy nhiên, Quả nhân quả thật có lòng nghi ngờ.

Dừng một lát nói:

- Thực ra trước kia, ta rất xem trọng Triệu Tông Thực đấy, nhưng chuyện ở sông Nhị Cổ khiến cho ta rất nghi ngờ. Nếu thẩm tra việc này, thì biểu hiện hàng ngày của nó trước mặt ta đều là giả dối. Thử hỏi ta nào có thể yên tâm lập làm Thái tử!

- Thì ra là thế...

Hàn Kỳ gật đầu nói:

- Hoàng thượng băn khoăn cũng có đạo lý. Nhưng vi thần dám lấy tính mạng ra đảm bảo, Khánh Lăng Quận Vương tuyệt không phải loại người như vậy!

- Đương nhiên Quả nhân tin tưởng con mắt của tướng công!

Triệu Trinh cười cười nói:

- Nhưng nền tảng lập quốc, ta không thể không thận trọng, ngươi thông cảm đi.

...

Hàn Kỳ trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng nói:

- Không lập Thái tử cũng được, nhưng xin Hoàng thượng lập ra sự khác biệt của Khánh Lăng Quận Vương với các Hoàng tử khác, để an lòng quân thần!

- Có thể.

Triệu Trinh gật đầu nói:

- Ta để nó làm Tri tông chính tự, ngươi thấy được không?

- Cái này không thể hiện sự long trọng.

Hàn Kỳ gằn từng tiếng:

- Để cho Khánh Lăng Quận vương làm Tri phủ Khai Phong đi!

Trong điện Phúc Ninh, bầu không khí trầm xuống.

Hồ Ngôn Đoái kinh ngạc đến gần như rớt cả cằm. Hàn Kỳ thật sự là.... quá ngang ngược rồi, lại dám ức hiếp Thánh thượng đến thế!

Lão không khỏi lo lắng nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy Triệu Trinh căm tức nhìn Hàn Kỳ, Hàn Kỳ lại không chút yếu thế, sắc mặt không đổi nhìn đối diện với ngài.

Không khí gần như ngưng đọng lại, cứ như vậy sau khoảng thời gian một chén trà, cuối cùng Triệu Trinh cũng gian nan gật đầu.

- Lão thần tuân chỉ, lão thần cáo lui!

Thấy Hoàng đế gật đầu, Hàn Kỳ lập tức đứng lên nói:

- Không quấy rầy Bệ hạ thanh tu nữa!

- Đi đi...

Triệu Trinh quay đầu đi, không nhìn lão.

Đợi Hàn Kỳ đi ra ngoài, Triệu Trinh mới vung mạnh phất trần, ấm trà bát trà đặt trên chiếc bàn trà trước mặt bị đập nát, mảnh vỡ bắn ra xẹt qua hai gò má Hoàng đế, lưu lại một vết máu ghê người!

Hồ Ngôn Đoái rơi nước mắt, cũng không dám lập tức gọi người, chỉ dám cẩn thận tiến lên xem xét một chút. Thấy không có gì đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra, gạt lệ nói:

- Hoàng thượng nên bảo trọng thánh thể. Nếu thực tức giận, đuổi lão ra khỏi Kinh thành là được!

- Bọn họ hiện giờ là đuôi to khó vẫy.

Triệu Trinh nhận lấy khăn tay trắng từ Hồ Ngôn Đoái, ánh mắt sa sầm nói:

- Nguyên cái ổ sói ổ chó của Tông Thực, nếu không có tên đại ca đi đầu này, chỉ sợ sẽ phải chó cùng rứt giậu...

- Không thể nào...

Hồ Ngôn Đoái kinh hãi nói:

- Bọn họ dám...?

- Bọn họ có cái gì không dám làm?

Triệu Trinh buồn bã nói:

- Ngươi đã quên năm đó Quách Hoàng hậu chết thế nào? Đã quên chuyện tháng giêng năm Khánh Lịch thứ tám...

Hồ Ngôn Đoái không khỏi sợ hãi, Quách hậu chết thảm không cần nói, chỉ riêng chuyện đêm mười tám tháng giêng mười bốn năm trước, quan theo hầu trong điện Sùng Chính, Thanh Tú, Quách Quỳ, Vương Thắng, Tôn Lợi tổng cộng bốn người, không có bất kỳ điểm báo trước nào, đột nhiên phát điên. Bọn họ xộc vào cung, xông thẳng tới trước tẩm cung điện Phúc Ninh của Hoàng đế. Khi sắp tới cửa chính mới bị cản lại!

Ngăn cản bọn họ không phải đại nội thị vệ.... Đêm hôm đó, đại nội thị vệ không ngờ đã đào ngũ tập thể... Mà là cung nữ thái giám ở điện Phúc Ninh. May nắm Tào Hoàng hậu xuất thân nhà tướng, lâm địch điềm tĩnh, chỉ huy bọn họ giữ chân thích khách, tranh thủ thời gian đợi thị vệ đến.

Đại nội thị vệ vừa đến, ba thích khách mất mạng tại chỗ, còn lại một người thoát khỏi vòng vây, vừa đánh vừa rút, một mực thối lui đến trên thành lầu phía bắc cung thành, từ trên cao nhìn xuống, nương theo hành lang chật hẹp mà ngoan cố chống lại.

Trong lúc đó, Triệu Trinh đã biết thích khách là thân tòng quan thân cận và tín nhiệm nhất của ngài, điều này khiến cho ngài rất khó tin, vì thế, vài lần hạ lệnh giữ người sống, ý đồ muốn từ khẩu cung của thích khách Vương Thắng cuối cùng biết được nguyên nhân của vụ ám sát và người chủ sự sau lưng.

Nhưng mà thị vệ quan binh vây công Vương Thắng không ngờ không nghe Hoàng mệnh, sau khi bắt được Vương Thắng lập tức giết chết tại chỗ!

Vương Thắng đã chết, không còn người sống, một chuyện lớn động trời như thế lại thành án không đầu không cuối.

Điểm đáng ngờ của án này rất nhiều, không thể tưởng tượng được, nếu không có trong ngoài phối hợp, thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Hơn nữa, sau khi diệt khẩu toàn bộ thích khách, rõ ràng là có người có ý định biến vụ này thành tử án, không có cách nào truy tra!

Càng làm cho người ta không tưởng nổi là, sau khi điều tra kết luận – không biết ai là ngời chủ mưu!

Không biết chuyện này do ai chủ mưu, do ai khởi xướng. Tra tới tra lui cũng không rõ ràng, chỉ có thể thay đổi hết quan viên có trách nhiệm trong cung ngoài cung một lượt, cũng chẳng giải quyết được gì...

Hồ Ngôn Đoái biết, sau đó Hoàng thượng cũng âm thầm điều tra vài năm, cũng chỉ có thể tra được là do người bên cạnh gây nên, nhưng vì chứng cớ không đủ, cũng không thể nói cụ thể là ai. Mà án này và án Quách hậu chết bất đắc kỳ tử, tựa như hai đám mây u ám vẫn bao phủ trong lòng Hoàng thượng, khiến cho ngài càng không có đủ can đảm.

Triệu Trinh thở dài sâu kín nói:

- Quả nhân vẫn muốn nói câu kia, ta không muốn làm Tề Hoàn Công, ta muốn trước sau vẹn toàn...

- Nhưng qua lần này...

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói:

- Hàn Kỳ biết được tâm ý Đại quan, biết người sẽ không chọn Tông Thực, chỉ sợ sẽ chó cùng rứt giậu.

- Cho nên ta đã đáp ứng điều kiện của lão.

Triệu Trinh thấp giọng nói:

- Tri tông chính tự không thỏa mãn được khẩu vị của chúng, chỉ có Tri phủ Khai Phong mới có thể trấn an bọn chúng, tranh thủ thêm một năm thời gian.

- Chỉ sợ mất nhiều hơn được....

Việc đã đến nước này, Hồ Ngôn Đoái cũng không thể giả vờ ngây ngốc nữa, thấp giọng nói:

- Chỉ sợ đùa quá hóa thật, Đại quan!

- Đương nhiên rất có khả năng này.

Triệu Trinh đột nhiên mỉm cười nói:

- Nhưng nếu cái đầu của Trần Trọng Phương không bị thay thế bằng bó củi, khẳng định hắn sẽ biết nên làm thế nào!

Thấy Hoàng thượng đã có kế hoạch trong lòng, Hồ Ngôn Đoái yên lòng, hạ giọng nói:

- Bất kể thế nào, Đại quan cũng phải chú ý an toàn...

- Không cần lo lắng quá mức.

Triệu Trinh nói:

- Có cha con Địch hán thần gác đại nội, an toàn của Quả nhân không thành vấn đề!

- Vẫn nên cẩn thận, cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm.

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói:

- Lão nô đề nghị, bắt đầu từ hôm nay, tăng mạnh giới bị trong cung!

- Ừ, cũng tốt.

Triệu Trinh gật đầu, không phản đối.

Tuyết rơi lặng lẽ, khi Hàn Kỳ vào điện Phúc Ninh vẫn chưa có tuyết, lúc này đất trời đã trắng xóa một mảnh.

Trong khoảnh khắc Hoàng đế đập vỡ chén trà, Hàn Kỳ đã ra đến ngoài điện chợt như có cảm giác, chậm rãi dừng bước, một lúc lâu sau cũng không dám quay đầu lại, cuối cùng thở dài thật sâu, cất bước ra ngoài, mỗi bước chân đều để lại dấu chân thật sâu.

Thân là thủ tướng Đại Tống, Hàn Kỳ được ban ân ngồi kiệu hai người khiêng trong cấm nội. Cái gọi là kiệu hai người khiêng là một cái ghế dựa trước sau có cán, trong ngày mưa tuyết thế này, trên kiệu còn thả thêm mành. Bên ngoài cửa điện Phúc Ninh, các tiểu hoàng môn thấy Hàn tướng công ra, vội vàng đưa kiệu sang.

Hàn Kỳ lại làm như không thấy, vẫn đạp tuyết đi ra cửa cấm cung, các tiểu hoàng môn cũng không dám chậm trễ, vội vàng khiêng kiệu đi theo phía sau.

Bông tuyết rơi xuống mặt Hàn Kỳ, xuống lông mày, lông mi, giây lát chảy thành nước, nhìn qua như nước mắt giàn giụa. Từ khi đậu Tiến sĩ năm Thiên Thánh thứ hai đến nay, Hàn Kỳ đã lăn lộn ba mươi bảy năm trong quan trường. Trong gần bốn mươi năm này, lên lên xuống xuống đã thay đổi không biết bao nhiêu lần, đã trải qua thất bại trên chiến trường Tây Bắc, tuyệt vọng trong Khánh Lịch tân chính, lão tự cho rằng tâm mình đã vững như sắt như đá, không biết sợ cái gì...

Nhưng lúc này, Hàn Kỳ rõ ràng cảm nhận được cái lạnh thấu xương, ngay cả răng cũng hơi run lên, cả người đều bị sự sợ hãi vô biên bao trùm!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-355)


<