← Hồi 09 | Hồi 11 → |
Hôm nay Hà Lăng Phong cảm thấy tình hình có chút không ổn.
Bắt đầu từ buổi trưa, ở hậu viện Thiên Ba phủ đột nhiên có thêm mấy nữ nhân hoàn toàn lạ hoắc.
Hà Lăng Phong dám chắc bọn họ không phải là bọn nô bộc ở trong Thiên Ba phủ, nhưng ngược lại bọn chúng mặc trang phục nô bộc của Thiên Ba phủ.
Đám người này có chừng sáu, bảy người, do một người nữ phụ trung niên tuổi ngoài ba mươi chỉ huy. Bọn chúng đi tuần cẩn thận từng ngốc ngách ở phía hậu viện, bao gồm luôn cả hương phòng ở phía trên.
Tuy Phùng Uyển Quân chưa có giải thích với Hà Lăng Phong về nữ phụ trung niên lạ mặt kia, nhưng chàng đã nhìn ra Phùng Uyển Quân rất cung kính đối với người đó. Hơn nữa còn gọi bà ta là Liễu a di.
Còn thần sắc của Liễu a di lúc nào cũng ngạo nghễ, dường như không hề nhìn thấy Hà Lăng Phong.
Liễu a di đã nhìn kỹ chàng từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên nhe răng ra cười, để lộ ra hàm răng đen sì.
Từ hàm răng đen và giọng nói của bà ta, chàng dám quả quyết Liễu a di nhất định là người ở vùng Lãnh Nam.
Hà Lăng Phong chợt liên tưởng đến Phù Dung thành Hương Vân phủ cũng ở Lãnh Nam. Nếu như đám người của Liễu a đi không phải là thuộc hạ Hương Vân phủ, thì ít ra cũng có chút liên quan đến Hương Vân phủ. Cũng có thể bọn họ là tỳ thiếp hay là phản đồ của Phí Bách Linh, ngầm hoạt động ở bên ngoài mà lão ta không hề hay biết đến.
Hà Lăng Phong rất muốn đem sự việc này nói lại cho Phùng Viên ở phía trước tiền sảnh biết, nhưng đáng tiếc tìm không được cơ hội. Nên đành phải ngầm chú ý đến động tịnh ở bên dưới lầu.
Buổi tối, Bình Nhi mang cơm lên trên lầu, rồi kề sát tai Phùng Uyển Quân nói nhỏ vài câu.
Phùng Uyển Quân gật đầu nói:
– Biết rồi, ta nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng. Kêu bọn họ lưu tâm hơn ở phía trước.
Bình Nhi đặt, cơm tối xuống rồi thoái lui. Hà Lăng Phong mỉm cười hỏi:
– Uyển Quân, các người đang chuẩn bị bi lo liệu chuyện gì vậy?
Phùng Uyển Quân lạnh lùng nói:
– Tốt nhất là chàng đừng có hỏi nhiều cứ việc ăn no rồi ngủ. Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng bao giờ rời khỏi phòng ngủ này.
Hà Lăng Phong nói:
– Ta đoán được việc này. Các người đang chuẩn bị đối phó với Phùng lão đại. Vị Liễu a di kia đến đây chính là để giải quyết chuyện này.
Phùng Uyển Quân chỉ cười nhạt không thừa nhận cũng như không phủ định.
Đương nhiên, Phùng Uyển Quân không hề sợ Hà Lăng Phong được bí mật này. Đồng thời ả cũng đã nghĩ đến Hà Lăng Phong sẽ đoán được như vậy, cho nên không có gì là ngạc nhiên.
Nếu như Hà Lăng Phong giả vờ như cái gì cũng không biết, ngược lại sẽ khiến cho ả ta càng nghi ngờ hơn.
Hà Lăng Phong thở dài một tiếng nói:
– Ta là người ngoài cuộc, các người muốn đối phó với Phùng lão đại đối với ta chẳng có quan hệ gì. Nhưng ta đứng ở lập trường là kẻ bàng quan hy vọng các người đừng lấy tánh mạng lão ta. Lão ta đã mất đi hết võ công, thì bây giờ không còn là địch thủ của các người...
Phùng Uyển Quân trầm giọng:
– Kêu chàng đừng có nói về việc này, chàng có hiểu hay không?
Hà Lăng Phong nói:
– Được! Ta không hỏi nữa chuyện của các người, các người cứ tự giải quyết. Ta chỉ lo ăn no rồi ngủ, như vậy cũng được rồi.
Nói xong, chàng cúi đầu xuống bới cơm. Quả nhiên chàng không hỏi về chuyện đấy nữa.
Phùng Uyển Quân ăn cơm một cách vội vàng, rồi cùng Bình Nhi bước xuống lầu. Trước khi bước ra khỏi cửa, Phùng Uyển Quân không quên khóa trái cửa lại.
Có lẽ bọn họ cho rằng Hà Lăng Phong đã mất hết chân khí vì vết thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Cho nên không khống chế huyệt đạo của chàng.
Hà Lăng Phong đã có ý định sẵn trong đầu, nên chàng liền cởi áo ngoài ra, dùng chăn gối chất lại thành một đống, giả làm người đang nằm ở trên giường, sau đó chàng thổi tắt đèn, nhè nhẹ mở cửa sổ ra.
Từ cửa sổ nhìn ra, trong vườn toàn một màu đen. Nhưng tòa đại sảnh ở dưới lầu thì đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Hiển nhiên Phùng Uyển Quân và Liễu a di đang ở trong gian đại sảnh kia, và trong hoa viên nhất định cũng được canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng bên ngài dãy lầu kế cận lại im lặng, không một bóng người.
Xem tình hình rất có thể đêm nay có một nhân vật quan trọng đến đây và mọi người đều đang chờ đợi.
Người sắp đến kia tất nhiên trên hẳn Liễu a di, cũng rất có thể là người chủ mưu toàn bộ kế hoạch trộm lấy bảo đao.
Hà Lăng Phong nhẹ nhàng bước lên trên cửa sổ. Một tay chàng vịn lấy thành cửa còn một tay kia đưa lên phía trên mái nhà. Từ trong phía mái ngói, chàng lấy ra một chiếc thang dây được bện từ dây rừng.
Chiếc thang dây này chàng đã chuẩn bị sẵn trước đó hai ngày. Chàng buột chiếc thang vào dây cột ngang trên mái nhà, đợi khi nào cần kíp để thoát thân.
Chàng biết bây giờ không thể nào tuột xuống bên dưới. Bởi vì làm vậy sẽ dễ bị người trong hoa viên phát hiện ra. Nhưng nếu như lợi dụng nó bò lên trên mái nhà thì vô cùng tiện lợi và an toàn. Khi đã lên được trên mái nhà có thể đi về hướng đông bắc và từ đó nhìn xuống đám hoa ở bên dưới, như vậy sẽ ít bị phát hiện hơn.
Hà Lăng Phong tuy không thể tụ khí Đan điền nhưng động tác của chàng còn rất lanh lẹ. Chỉ một cú lộn người, toàn thân của chàng đã lên trên mái nhà.
Sau đó Hà Lăng Phong cuốn chiếc thang lại rồi men theo mái ngói tiến về phía đông bắc.
Vừa vượt qua hơn ba mái nhà, Hà Lăng Phong đã nghe thấy có tiếng người truyền đến.
Hà Lăng Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy hai chiếc đèn lồng dẫn một tốp người từ hướng tây nam đi về phía thượng phòng.
Hai a hoàn cầm đèn vốn là người trong Thiên Ba phủ. Phía sau là bốn thiếu nữ mặc hắc y. Hai người ở phía trước, hai người ở phía sau, bao lấy một thiếu nữ mặc hoàng y ở giữa.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y kia thân hình vừa xấu thấp, ăn mặc cũng rất đặc biệt. Nếu như không chú ý, có thể ngờ rằng bọn họ là bốn người nam nhân.
Một điều kỳ quái là trên thắt lưng mỗi người đều có hai thanh đao, một dài một ngắn.
Hà Lăng Phong cũng là một người luyện tập đao pháp, nhưng chàng chưa từng thấy qua ai sử dụng loại đao kiểu như vậy.
Người thiếu nữ mặc hoàng y trên người không có mang binh khí. Trong bóng đêm, tuy không nhìn thấy rõ dung mạo của thiếu nữ kia, nhưng có thể nhìn ra thiếu nữ tuổi không quá hai mươi, dáng vẻ đài các và quí phái.
Khi đoàn người vừa đến bên ngoài cửa lầu, Phùng Uyển Quân và Liễu a di đã bước ra bên ngoài nghênh đón. Cả hai đều cúi người thi lễ nói:
– Cung nghinh Tam công chúa.
Người thiếu nữ mặc hoàng y xua tay nói:
– Miễn lễ, vào trong rồi hãy nói.
Phùng Uyển Quân và Liễu a di liền nép người sang hai bên. Bốn thiếu nữ mặc hắc y bước vào bên trong trước, sau đó vị Tam công chúa mới chậm rãi bước vào.
Hà Lăng Phong thấy sự việc như vậy, liền nghĩ bụng:
– "Đám người này thật không đơn giản. Vừa có Công chúa, vừa có thị vệ. Khí phách đường đường hơn hẳn Thiên Ba phủ. Xem ra kẻ giả mạo Phùng Uyển Quân chỉ à một tên a hoàn, còn Liễu a di bất quá chỉ là một ả nô bộc mà thôi."
Nghĩ đến đây, Hà Lăng Phong liền thay đổi ý định. Chàng quyết định đi về phía tiền sảnh để nghe xem bọn họ nói gì.
Nhưng xung quanh nơi đây đều được canh phòng nghiêm ngặt, làm thế nào mới có thể nghe trộm được bọn họ nói chuyện?
– À! Có rồi!
Hà Lăng Phong vượt qua mái nhà đến sát bên mái hiên. Chàng lợi dụng cây cối um tùm ở bên dưới liền buông mình xuống đất. Sau đó chàng nằm sát xuống đất bò đến bên dưới gian thượng lầu, rồi tìm ống dẫn hơi.
Hà Lăng Phong còn nhớ bên trong giàn thượng phòng có xây một lò sưởi để dùng vào mùa đông. ống khói của lò sưởi này vừa đúng đi ngang qua vách tường của gian đại sảnh ở bên dưới.
Nếu như chui vào bên trong ống khói, thì đó là một nơi nghe trộm thật là lý tưởng.
Mọi thứ đều đúng như Hà Lăng Phong dự tính. Vị trí của lò sưởi thật chính xác. ống khói lại vừa rộng, đủ để một người lọt vào trong.
Điều tuyệt diệu là trên ống khói và vách gian đại sảnh đều có một chiếc cửa nhỏ để tiện cho việc dọn ống khói. Nếu như mở cánh cửa này ra không những có thể nghe được những người bên trong nói chuyện, thậm chí còn có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong đại sảnh.
Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là khi Hà Lăng Phong chui vào bên trong ống khói, vị Tam công chúa kia đã ngồi xuống ghế. Lưng ghế lại vừa đúng quay về phía cánh cửa nhỏ kia. Cho nên Hà Lăng Phong không cách chi nhìn thấy được dung mạo của vị Tam công chúa.
Liễu a di ngồi trên một chiếc ghế ở hai bên. Bốn thiếu nữ mặc hắc y đứng cạnh hai bên tả hữu, còn Phùng Uyển Quân, đang đứng thuật lại tình hình phát sinh gần đây cho Tam công chúa nghe.
Sau khi nghe xong vị Tam công chúa dường như không hoàn toàn hài lòng nên chậm rãi nói:
– Những ngày qua ngươi biểu hiện rất tốt, nhưng nếu nói là đã hoàn toàn khống chế được Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ thì chưa được chính xác. Ngươi phải biết rằng, mục đích của chúng ta không phải là muốn chiếm lấy Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ. Mà mục đích của chúng ta là lấy cho được Yên Chi bảo đao cùng hiểu rõ trận pháp Đao Kiếm hợp bích để sau này ở tại La Phù đao hội, chúng ta có thể đánh bại bọn nam nhân và bắt bọn chúng phải vĩnh viễn qui phục dưới chân các nữ nhân như chúng ta.
Phùng Uyển Quân nói:
– Dạ, thuộc hạ biết!
Tam công chúa nói:
– Ngươi đã biết thì không nên dùng bạo lực, đặc biệt là đối với Phùng Viên và càng không nên để lộ thân phận của mình. Như vậy lão ta mới mang những tinh hoa trận pháp Đao Kiếm hợp bích nói ra.
Phùng Uyển Quân nói:
– Nhưng lão ta đã hoài nghi thuộc hạ.
Tam công chúa nói:
– Vậy điều này chứng minh công phu của ngươi vẫn còn chưa đủ. Khi hành sự lại không thể nhẫn nại.
Phùng Uyển Quân đứng im cúi đầu.
Tam công chúa lại nói tiếp:
– Việc không thể tha thứ được, chính là ngươi đánh cắp bảo đao quá gấp nên mọi việc an bày chưa đủ chu đáo để dẫn đến hy sinh hai tánh mạng, nhưng thân phận vẫn bị bại lộ. Ngươi thử nghĩ kỹ xem việc này có đáng hay không?
Phùng Uyển Quân vẫn cúi đầu đáp:
– Thuộc hạ biết tội.
Tam công chúa thở dài một tiếng:
– Sau khi Cung chủ biết được chuyện này, người vô cùng giận dữ. Nhưng nghĩ tình ngươi đã có công lấy được bảo đao nên không bắt tội ngươi. Vì vậy Cung chủ đặc biệt phái ta và Liễu a di đến đây thay ngươi hành sự.
Phùng Uyển Quân cúi người nói:
– Đa tạ Cung chủ tha tội cho. Cảm tạ Tam công chúa giúp đỡ thuộc hạ!
Tam công chúa nói:
– Bây giờ ngươi hãy mang thanh Yên Chi bảo đao ra giao lại cho ta, còn Phùng Viên giao cho Liễu a di mang đi. Nhưng ngươi vẫn tiếp tục lưu lại ở Thiên Ba phủ tiếp tục dùng thân phận Dương phu nhân tìm cách điều tra rõ thân phận của Điền Bá Đạt. Nhất định phải biết hắn ta làm theo mệnh lệnh của ai? Có mục đích gì? Sau khi đã tìm hiểu rõ phải lập tức báo cáo ngay, tuyệt đối không được tự ý hành động.
Phùng Uyển Quân nói:
– Thuộc hạ rõ!
Tam công chúa nói:
– Còn nữa, về phần gã họ Hà kia chúng ta đã tốn không ít tâm huyết để tạo nên. Võ công của hắn ta không cao lắm, nên chỉ cần nghiêm ngặt giám sát là được mà không cần phải sử dụng đến Tán Công sa. Ngươi nên đưa thuốc giải cho hắn và dùng cách mê hoặc hắn, để cho hắn cam tâm tình nguyện phục vụ cho ngươi.
Phùng Uyển Quân dạ một tiếng.
Hà Lăng Phong nghe Tam công chúa nói vậy, trong lòng không khỏi nhủ thầm:
– "Hảo a đầu, ngươi cho rằng Hà mỗ ta là một người háo sắc và nhát gan đến như vậy hay sao? Nếu ngươi nghĩ vậy thì ngươi đã lấm rồi. Võ công của Hà mỗ này tuy bình thường, nhưng ta không dễ gì để cho kẻ khác sai khiến..."
Chỉ nghe Liễu a đầu đứng lên nói:
– Công chúa định bao giờ sẽ khởi giá?
Tam công chúa nói:
– Ngươi hãy ra phòng khách dẫn người, còn ta đi lấy bảo đao chỉ một lát là ta sẽ ra ngay.
Phùng Uyển Quân liền nói:
– Để thuộc hạ ra ngoài hoa viên lấy bảo đao, và lệnh cho Bình Nhi dẫn Liễu a di la phòng khách dẫn người.
Tam công chúa liền chau mày hỏi:
– Ngươi mang bảo đao chôn ở trong hoa viên?
Phùng Uyển Quân liền đáp:
– Dạ phải. Thuộc ha vốn định lấy bảo đao lên nhưng không ngờ bị Hà Lăng Phong nhìn thấy cho nên phải xuất thủ đả thương hắn ta. Vì thời gian cấp bách nên thuộc hạ đành chôn bảo đao vào lại chỗ cũ. Phùng Viên nhìn thấy hố đất vẫn chưa được lấp lại, nên cứ ngỡ rằng bảo đao không còn ở chỗ cũ nữa.
Tam công chúa lắc đầu nói:
– Ngươi làm như vậy là quá mạo hiểm. Bây giờ ngươi hãy mau đi lấy bảo đao về, hy vọng rằng không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra.
Phùng Uyển Quân dạ một tiếng, lập lức bước ngay ra khỏi cửa.
Hà Lăng Phong cũng lập tức vội vàng ra khỏi ống khói lò sưởi ngay.
Chàng không sợ Phùng Viên sẽ bị Liễu a di dẫn đi, chàng quyết tâm phải đến chỗ chôn bảo đao trước Phùng Uyển Quân ít nhất chàng cũng có thể ngăn cản tuyệt đối không để cho Tam công chúa mang thanh Yên Chi bảo đao đi, chung quanh khu vực này nhất định đã bị canh gác nghiêm ngặt, nhưng Hà Lăng Phong không quan trọng lắm việc này. Sau khi ra khỏi ống khói lò sưởi chàng liền nhắm hướng khu rừng ở phía sau lầu chạy đến.
Điều kỳ lạ là chàng chạy nhanh như vậy lại không bị một ai phát hiện ra.
Hà Lăng Phong chạy một mạch đến bên ngoài bìa rừng. Chàng đoán rằng Phùng Uyển Quân cũng đang tiến về phía rừng bằng một lối khác nên chàng không dám chậm trễ, lập tức chui ngay vào trong rừng.
Khi Hà Lăng Phong đến gần tới chỗ chôn bảo đao, đột nhiên chàng nghe có tiếng bước chân.
Trong lòng Hà Lăng Phong nghĩ thầm:
– "Xem tình hình thì mình không thể nào lấy bảo đao trước Phùng Uyển Quân được. Cho dù hai người có đến cùng một lúc, nhưng dựa vào võ công, thì mình không phải là đối thủ của Phùng Uyển Quân".
Vì bất đắc dĩ nên Hà Lăng Phong đành phải dừng bước lại, chú ý nghe ngóng động tĩnh của đối phương.
Thật là kỳ quái, chàng vừa dừng bước lại, thì tiếng bước chân của đối phương cũng không còn nghe thấy.
Hà Lăng Phong thử tiến về trước thêm vài bước, nhưng đối phương vẫn không hề có động tịnh gì.
Thật ra đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ vì mình quá khẩn trương nên nghe lầm?
Thời gian bấy giờ không cho phép chàng suy nghĩ nhiều, nên chàng liền bước nhanh về phía chiếc hố có chôn bảo đao.
Khi đến gần tới chiếc hố, Hà Lăng Phong không khỏi sửng sốt.
Lớp đất bên trên còn rất mới, rõ ràng đã có người vừa mới đào lên.
Nhưng người đào chiếc hố nhất định không phải là Phùng Uyển Quân bởi vì Phùng Uyển Quân đang đứng bên cạnh chiếc hố như tượng gỗ, hai tay hoàn toàn trống không, rõ ràng là ả ta đã bị điểm huyệt.
Hà Lăng Phong nhìn quanh nhưng không phát hiện ra một bóng người, liền vội vàng hỏi:
– Bảo đao đâu? Phải chăng bảo đao đã bị người ta đào lấy mất rồi?
Phùng Uyển Quân không đáp lại. Ngoài hai mắt còn có thể chớp động ra toàn thân ả ta dường như đã cứng đờ.
Thật ra huyệt đạo đã bị điểm làm sao ả ta có thể trả lời được.
Hà Lăng Phong vì gấp muốn biết tình hình bảo đao như thế nào, nên chàng liền bước đến vỗ vào sau lưng Phùng Uyển Quân hai cái.
Nhưng vì Hà Lăng Phong không đề tụ chân khí được cho nên chàng không cách chi giải được huyệt đạo cho Phùng Uyển Quân.
Hà Lăng Phong vẻ nôn nóng nói:
– Trên người có mang thuốc giải Tán Công sa hay không? Nếu như có, ngươi hãy chớp mắt hai cái cho ta biết.
Phùng Uyển Quân liền chớp mắt hai cái.
Hà Lăng Phong lập tức đưa tay lên tìm kiếm. Quả nhiên từ túi ảo của Phùng Uyển Quân chàng tìm thấy một chiếc bình nhỏ.
– Đây chính là thuốc giải.
Phùng Uyển Quân lại chớp mắt.
Hà Lăng Phong mở nắp bình lấy ra một viên bỏ vào trong miệng.
Sau khi uống thuốc giải xong, tự nhiên chàng cảm thấy bụng mình có luồng khí nóng chầm chậm chạy xuống Đan điền. Hà Lăng Phong hít thật sâu vào một hơi rồi thử đề tụ chân khí. Quả nhiên chân khí của chàng đã hoàn toàn khôi phục.
Hà Lăng Phong liền đưa tay phải lên, nhưng đột nhiên chàng phát hiện tạm thời không nên giải huyệt cho Phùng Uyển Quân được. Võ công của nữ nhân này có thể cao thâm hơn mình. Nếu sau khi được giải huyệt, ả ta ngược lại phản kích mình. Lúc ấy không phải oan uổng cho mình hay sao?
Nghĩ vậy nên Hà Lăng Phong chỉ giải huyệt á môn cho Phùng Uyển Quân mà thôi.
Phùng Uyển Quân tức thì la á lên một tiếng và đã có thể nói chuyện được.
Hà Lăng Phong liền hỏi:
– Mau nói ngay có phải Yên Chi bảo đao đã bị người ta đào rồi hay không?
Phùng Uyển Quân không trả lời thẳng vào câu hỏi của chàng, mà chỉ nói rằng:
– Thất lang, xin chàng hãy giải huyệt cho ta trước đi. Dù sao chúng ta cũng là phu thê, hơn nữa ta đã đưa cho chàng thuốc giải. Vậy chàng đâu thể thấy chết mà không cứu!
Hà Lăng Phong nói:
– Chỉ cần ngươi nói cho ta biết bảo đao đã bị ai lấy đi, tự nhiên ta sẽ cứu ngươi.
Phùng Uyển Quân nói:
– Ta nhất định sẽ nói cho chàng biết. Nhưng chàng hãy giải huyệt đạo cho ta trước đã.
Hà Lăng Phong trầm giọng nói:
– Đến nước này mà ngươi còn nói điều kiện tới ta sao?
Phùng Uyên Quân nói:
– Đây không phải là điều kiện, mà là ta cầu xin chàng. Nếu như để mất bảo đao ta chỉ có một con đường chết mà thôi.
Hà Lăng Phong nói:
– Ngươi không thể để mất đi bảo đao, chẳng lẽ ta có thể đánh mất hay sao?
Phùng Uyển Quân gượng cười nói:
– Thất lang, bây giờ nói những lời này có ích gì. Bất luận là bảo đao thuộc về ai, nhưng hai chúng ta đều không muốn mất nó đi, phải vậy không?
Tự nhiên Hà Lăng Phong không có cách gì để phủ nhận. Chàng cũng đã từng nghĩ qua, nếu như để bảo đao lọt vào trong tay của người khác, đối với mình cũng chẳng có lợi ích.
Phùng Uyển Quân lại nói:
– Thất lang, chàng hãy mau giải huyệt cho thiếp đi. Chúng ta phải cùng nhau hợp tác truy tìm bảo đao, chứ đừng nên lo hoài nghi nhau mãi. Đợi tìm được bảo đao rồi, thiếp sẽ kể cho chàng nghe tất cả!
Hà Lăng Phong nói:
– Vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết trước, ai đã lấy bảo đao?
Phùng Uyển Quân thở dài một tiếng nói:
– Nếu như thiếp nói cho chàng biết, chàng có giữ lời hứa giải huyệt cho thiếp hay không?
Hà Lăng Phong nói:
– Việc đó tất nhiên rồi, Hà mỗ này đâu phải là người không giừ lời hứa.
Phùng Uyển Quân cười cười nói:
– Chàng có bằng lòng giống như trước đây, xem thiếp như là thê tử của chàng hay không?
– Ngươi...
Hà Lăng Phong có vẻ đã bực bội nói:
– Thật ra ngươi có chịu nói hay không? Ta không có thời gian để nói với ngươi những chuyện vô bổ như vậy.
Phùng Uyển Quân thở dài ra một tiếng:
– Các nam nhân đều cho rằng đây là những chuyện vô bổ, nhưng còn đối với nữ nhân thì đây là việc vô cùng quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả tánh mạng của mình. Thất lang, tuy chúng ta không phải là phu thê chính thức. Nhưng mấy tháng vừa qua chúng ta đã sống một cuộc sống phu thê thật sự. Bất kẻ là chàng có tin hay không, nhưng đời này chàng vĩnh viễn vẫn là phu quân của thiếp. Danh tánh có thể là giả nhưng tình cảm của thiếp đối với Thất lang tuyệt đối không hề dối. Thất lang, chàng...
Hà Lăng Phong xua tay nói:
– Thôi được, thôi được, cho dù ngươi đối với ta tình sâu nghĩa nặng nhưng bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này. Chúng ta hãy giải quyết việc chánh trước, sau đó rồi hãy nói đến những chuyện này được hay không?
Hà Lăng Phong gần như muốn bật cười thành tiếng. Bởi vì vừa rồi Tam công chúa kêu Phùng Uyển Quân dùng mọi cách để mê hoặc chàng. Nên chàng cảm thấy những lời Phùng Uyển Quân nói ra hoàn toàn giả tạo.
Phùng Uyển Quân dường như cũng biết mình đã nói hơi quá, nên liền đổi giọng:
– Thôi được, thiếp sẽ nói cho chàng biết kẻ đã lấy đi bảo đao là ai. Có thể nói tám phần mười là Điền Bá Đạt.
Hà Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên:
– Tại sao nói rằng tám phần mười.
Phùng Uyển Quân nói:
– Bởi vì hắn ta dùng khăn đen che mặt nên thiếp không nhìn rõ diện mạo của hắn. Nhưng theo như sự phán đoán của thiếp, thì ngoài Điền Bá Đạt ra, tuyệt đối không còn có một ai khác.
Hà Lăng Phong cũng hoài nghi Điền Bá Đạt nên trâm ngâm hồi lâu, nói:
– Võ công của Điền Bá Đạt không mấy cao minh, vậy tại sao ngươi lại bị hắn ta khống chế huyệt đạo?
Phùng Uyển Quân nói:
– Hắn ta nhân lúc thiếp không đề phòng bất thần xuất thủ. Hơn nữa trong rừng còn có đồng đảng của hắn mai phục.
Hà Lăng Phong nói:
– Bọn chúng có tất cả mấy tên?
Sau khi lấy được bảo đao bọn chúng đi về hướng nào? Và đã đi được bao lâu rồi?
Phùng Uyển Quân nói:
– Bao nhiêu tên thiếp cũng nhìn không rõ, nhưng khoảng chừng ba tên thì phải. Sau khi lấy được bảo đao, bọn chúng liền đào tẩu về hướng Cúc Hương thủy tạ.
Cúc Hương thủy tạ gần sát gian thượng phòng, và cách gian thượng phòng không xa chính là gian tiền sảnh. Nếu luận về lý Điền Bá Đạt phải chạy ra sau hậu viện mới phải. Vậy tại sao bọn chúng lại chạy ra phía trước tiền sảnh.
Điều này không khỏi khiến cho Hà Lăng Phong cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng vì thời gian quá cấp bách không cho phép chàng hỏi tiếp. Nên chàng chỉ suy nghĩ lướt qua rồi quay lưng bước đi.
Phùng Uyển Quân liền nói lớn:
– Thất lang, chàng đã hứa giải huyệt cho thiếp rồi mà?
Hà Lăng Phong nói:
– Ta vốn định giải huyệt cho ngươi. Nhưng ngươi đã làm mất bảo đao, vì vậy Tam công chúa nhất định không dễ gì tin lời của ngươi. Vậy chi bằng cứ để ngươi y như vậy, không phải dễ giải thích cho ngươi hay sao.
Phùng Uyển Quân liền nói:
– Thất lang, chàng không thể nói không giữ lời, Thất lang... Thất lang...
Hà Lăng Phong đưa tay lên điểm lại vào huyệt á môn của Phùng Uyển Quân. Nhưng sau đó chàng vỗ nhẹ lên trên trán ả nói:
– Ta làm như vậy toàn là vì ngươi. Nếu như chúng ta không phải có tình nghĩa phu thê, thì ta đã giải huyệt cho ngươi và để cho vị Tam công chúa kia trừng phạt ngươi. Còn bây giờ để ngươi như vầy, ngươi đã hoàn toàn không có trách nhiệm.
Nói xong chàng buông tay xuống bước nhanh ra khỏi rừng.
Vừa đi Hà Lăng Phong vừa nghĩ. Lúc này Liễu a di nhất định đã mang người đến trước tiền sảnh. Nếu như Phùng Viên không chịu thúc thủ bó tay thì rất có thể hai bên sẽ động thủ. Cho nên khi ra khỏi khu rừng, Hà Lăng Phong liền đi về phía tiền sảnh ngay.
Nhưng khi vừa đến cửa hoa viên, đột nhiên Hà Lăng Phong nghe thấy có những tiếng la quát.
Âm thanh phát ra từ phía gian thượng phòng, trong đó có cả tiếng của Phùng Viên.
Hà Lăng Phong liền đi dọc theo hoa viên, chàng lợi dụng những hàng cây tối đen quay trở lại bên ngoài gian thượng phòng.
Từ xa Hà Lăng Phong đã có thể nhìn thấy trước cửa phòng đèn đuốc sáng trưng. Đồng thời có hai bóng người đang giao đấu với nhau kịch liệt.
Vị Tam công chúa đang đứng trên bực tam cấp ở trước cửa. Còn bên thiếu nữ mặc hắc y, xếp thành chữ nhất chắn hàng ngang ở phía trước.
Dưới ánh đèn, Hà Lăng Phong đã có thể nhìn thấy rõ diện mạo của vị Tam công chúa kia.
Gương mặt nàng rất thanh tú, mày ngài mắt phượng, mũi cao tuổi chừng mười tám mười chín. Vừa nhìn vào đã biết ngay vị Tam công chúa kia là một người thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ có điều hai mắt nàng có vẻ hơi thâm trầm.
Còn hai người đang giao đấu kia, chính là Liễu a di và Phùng Viên.
Cả hai đều đánh bằng quyền chưởng, chứ chưa dùng đến binh khí. Nhưng có thể nhìn thấy rõ, Phùng Viên xuất chưởng vô cùng mãnh liệt, gió thổi vù vù và rõ ràng lão ta đang chiếm thượng phong. Còn thân pháp của Liễu a di thì lại nhẹ nhàng nhanh lẹ, né tránh những chưởng pháp của Phùng Viên. Rõ ràng Liễu a di cũng có chút biểu lộ bại dưới tay của Phùng Viên.
Xem ra thì hai người đã đấu rất lâu rồi.
Vị Tam công chúa đứng chú ý nhìn trận đấu. Còn bốn thiếu nữ mặc hắc y chỉ bàng quan đứng nhìn, cơ hồ không có ý xông vào trận trợ giúp cho Liễu a di.
Nếu đơn độc giúp đấu Phùng Viên có thể đánh bại Liễu a di. Nhưng nếu bọn họ thay phiên nhau giao đấu với lão thì điều ấy rất khó nói.
Lúc ấy trong bụng Hà Lăng Phong nghĩ thầm:
– "Nếu bây giờ có thanh Yên Chi bảo đao, như vậy thật là tốt".
Đúng lúc ấy chợt nghe tiếng quát của Tam công chúa:
– Liễu a di hãy lui ra mau!
Liễu a đi liền đáp lại một tiếng, rồi tung người ra khỏi vòng chiến.
Vị Tam công chúa đưa tay lên vẫy một cái. Bốn thiếu nữ mặc hắc y liền đồng loạt tuốt gươm ra khỏi vỏ, xông lên vây lấy Phùng Viên.
Phùng Viên cười nhạt nói:
– Tiểu a đầu, người định dùng cách đấu luân phiên để làm tiêu hao nguyên khí của ta hay sao? Được, ngươi cứ việc xông lên. Phùng mỗ ta không hề e ngại đâu.
Chỉ nghe thấy vị Tam công chúa kia thấp giọng nói:
– Đưa cho lão ta một thanh kiếm.
Liễu a di liền lấy kiếm của một a hoàn đang đứng cầm đèn đứng bên cạnh ném cho Phùng Viên.
Phùng Viên nhận lấy kiếm mà trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhướng mày hỏi:
– Thế nào? Bộ ngươi không còn muốn sống nữa hay sao?
Vị Tam công chúa nói:
– Bọn ta không muốn ỷ đông mà thắng lão. Nhưng vì bốn người họ lâu nay đã luyện Hợp kích đao pháp. Bởi vậy để cho công bằng, ta để lão sử dụng vũ khí.
Phùng Viên cười ha hả nói:
– Nhưng ngươi đừng quên rằng Kinh Hồng kiếm pháp của Thiên Tuế phủ đã nổi danh trong giang hồ mấy mươi năm nay. Nếu trong tay Phùng mỗ ta có được một thanh kiếm, thì các ngươi đừng hòng có đường sống.
Tam công chúa nói:
– Vậy thì phải thử mới biết.
Tam công chúa liền đưa tay vỗ ba cái.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y nhất tề hét lớn xông lên tấn công ngay.
Mỗi người bọn họ đều có hai thanh kiếm một dài, một ngắn. Nhưng thanh đoản kiếm vẫn còn giắt ở thắt lưng.
Bọn họ hai tay nắm chặt lấy chuôi đao, đồng loạt xông lên chém vào hai bên tả hữu của Phùng Viên. Chỉ trong khoảnh khắc, bọn họ đã tung ra mười hai chiêu.
Chỉ thấy ánh đao sáng chói, bốn phía đều có ánh bạc che lấy họ.
Hà Lăng Phong cũng là người luyện đao, nhưng chàng chưa từng gặp qua một thứ đao pháp thần tốc và uy mãnh đến như vậy. Vì vậy chàng không khỏi ngầm lo lắng cho Phùng Viên.
Từ trong ánh đao chỉ nghe Phùng Viên cười lên một tiếng, rồi thi triển kiếm pháp.
Hà Lăng Phong không nhìn thấy rõ chiêu thức của Phùng Viên sử dụng như thế nào. Chàng chỉ thấy trước mắt mình đầy hoa đốm, còn tai nghe thấy những tiếng va chạm của đao kiếm, ánh lửa bắn tung tóe ra.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y, khi tấn công động tác rất lạ, khi thối lui cũng nhanh lẹ không kém. Bọn họ đều lùi ra sau bốn bước, hai tay vẫn nắm chặt lấy chuôi đao và vẫn bao vây Phùng Viên vào giữa.
Vị Tam công chúa hơi nhíu mày mỉm cười nói:
– Quả nhiên không hổ là cao thủ.
Phùng Viên lạnh lùng hừ một tiếng:
– Tiểu a đầu, ngươi còn có bao nhiêu người, cứ kêu bọn chúng xông lên hết đi.
Vị Tam công chúa mỉm cười không nói gì, lại đưa tay lên vỗ liên tiếp bốn cái.
Hai thiếu nữ mặc hắc y trong bọn họ liền thối lui ra khỏi trận đấu. Nhưng hai thiếu nữ mặc hắc y còn lại tiếp tục xuất chiêu.
Lần này hai thanh đao lại bắt đầu xé gió tấn công. Một tấn công ở trên và một tấn công ở hạ bộ, tốc độ nhanh lẹ không thể nào lường được. Tuy bọn họ bớt đi hai người, nhưng thế công vẫn hiểm ác vô cùng.
Phùng Viên gần như không hề để ý đến thế hợp công trên dưới của bọn họ.
Thanh trường kiếm trong tay lão ta từ từ chuyển động.
Keng! Keng! Hai tiếng. Hai thanh đao gần như đồng thời bị khóa chặt.
Cuối cùng Hà Lăng Phong cũng đã nhìn thấy rõ. Phùng Viên chỉ sử dụng có một chiêu thức, nhưng đồng thời lại khóa chặt hai thanh đao. Chiêu thức vừa rồi của Phùng Viên vốn nghinh tiếp thanh đao đang tấn công ở bên trên. Nhưng khi đao kiếm chạm vào nhau, thanh trường kiếm giống như có nam châm hút chặt lấy thanh đao rồi cả đao cùng kiếm vẽ một vòng, đỡ thế cống của thanh đao ở bên dưới.
Nói cách khác đây là chiêu thức "Nhất Thức Nhị Dụng" mượn đao khống chế đao. Bất luận là thời gian, chiêu thức và uy lực đều kết hợp một cách độc đáo.
Vị Tam công chúa chợt vọt miệng khen:
– Hảo kiếm pháp!
Nói xong đưa tay lên vỗ hai cái.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y lập tức thay đổi thế tấn công. Bọn họ xếp thẳng thành hàng dọc, hơn nữa thanh đoản đao ở thắt lưng, cũng được họ lấy ra cầm tay.
Thiếu nữ mặc hắc y đứng đầu tấn công trước. Hai thanh trường đao và đoản kiếm cùng lúc tấn công vào hai điểm trên người của Phùng Viên. Nhưng khi binh khí sắp chạm vào nhau thì thiếu nữ mặc hắc y lập tức thu đao về và thối lui ra sau. Thiếu nữ mặc hắc y thứ hai lập tức xông lên tấn công tiếp. Nhưng cũng giống thiếu nữ mặc hắc y thứ nhất, khi binh khí vừa chạm vào nhau thiếu nữ mặc hắc y liền thu đao về và cũng lùi ra phía sau. Sau đó là người thứ ba và kế tiếp.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y cứ luân phiên nhau tấn công Phùng Viên. Mỗi lần bọn họ xuất thủ, đều nhắm vào những chỗ hiểm khác nhau trên người Phùng Viên. Hơn nữa cách thức công của họ cũng rất là kỳ lạ, một người chỉ xuất một chiêu, rồi lập tức thay người khác.
Mặc dù vậy, Phùng Viên không hề nao núng, lão đưa kiếm ra hóa giải những thế tấn công hiểm ác của họ trong nháy mắt, lão ta đã phát ra hơn hai mươi thế kiếm.
Hà Lăng Phong nhìn thấy những thế kiếm uyển chuyển huyền diệu của Phùng Viên, mà không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Trong lúc chàng đang tập trung tinh thần để nhớ kỹ những thế kiếm tuyệt diệu của Phùng Viên, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng cười lạnh lùng từ trong bóng tối phát ra, nói:
– Lão họ Phùng, đừng mang hết công phu ra thi triển, nếu không sau này chẳng còn gì là tuyệt kỹ.
Âm thanh kia tuy không lớn, nhưng mọi người có mặt tại đó đều nghe rất rõ.
Phùng Viên đột nhiên thu kiếm lại, thối lui ra sau quát:
– Là vị bằng hữu nào, xin hãy lộ diện.
Bốn bề im lặng, không một tiếng trả lời.
Vị Tam công chúa cũng ra hiệu cho bốn thiếu nữ mặc hắc y thôi tấn công.
Nhưng lại quay sang gật đầu nói với Liễu a di:
– Đêm nay thu hoạch cũng không ít, chúng ta đi thôi.
Liễu a di nói:
– Nhưng mà thanh đao kia...
Tam công chúa nói:
– Đó đã là việc không cần kíp nữa, thôi hãy đi mau!
Nói xong đưa tay lên phất nhẹ một cái, đèn đuốc xung quanh đều tắt hết.
Ngay lúc ấy Phùng Viên liền hét lớn:
– Bọn ngươi định chạy?
Thanh trường kiếm trong tay Phùng Viên liền vung lên, nhắm ngay một thiếu nữ mặc hắc y gần nhất chém tới.
Người thiếu nữ mạc hắc y không hề đưa đao lên đỡ, mà lách người né tránh, đồng thời từ trong tay tung ra một thứ bột có mùi thơm.
Phùng Viên lập tức nín thở lại, lui la sau hơn năm bước và vội vàng lấy trong người ra một ngọn đuốc.
Đợi đến khi lao ta đốt được ngọn đuốc lên thì đám người của vị Tam công chúa kia đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Phùng Viên hứ lên một tiếng định đuổi theo.
Nhưng lúc ấy, Hà Lăng Phong đã từ trong bụi cây chui ra gọi lớn:
– Lão đại ca, đừng đuổi theo nữa. Cứ để cho bọn chúng đi đi.
Phùng Viên giơ cao ngọn đuốc lên nói:
– Người phát ra câu nói vừa rồi chính là ngươi?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói:
– Tiểu đệ cũng có nghe thấy âm thanh đó, nhưng lại không nhìn thấy ai cả. Nhưng tiểu đệ nghĩ người kia hoàn toàn không có ác ý.
Phùng Viên nói:
– Tại sao ngươi biết người kia không có ác ý?
Hà Lăng Phong nói:
– Việc này đợi lát nữa chúng ta hãy nói. Còn bây giờ chúng ta đừng để cho một người chạy thoát.
Phùng Viên nói:
– Là ai?
Hà Lăng Phong thấp giọng nói:
– Chính là ả giả mạo Phùng Uyển Quân.
Phùng Viên liền tỏ vẻ vui mừng nói:
– Ả ta đã bị ngươi bắt rồi sao? Hiện giờ ả ta ở đâu?
Hà Lăng Phong không trả lời, liền quay lưng bước đi dẫn đường cho Phùng Viên, khi hai người đến bên chiếc hố có chon bảo đao thì không nhìn thấy Phùng Uyển Quân đâu cả.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên nói:
– Tiểu đệ rời khỏi đây chưa được nửa tuần trà. Hơn nữa ả ta lại bị điểm huyệt, lẽ nào ả ta lại biết bay hay sao?
Phùng Viên vẻ trách móc nói:
– Nữ nhân này rất là quan trọng. Ngươi đã khống chế được ả ta, vậy tại sao không dẫn ả ta cùng đi? Bây giờ chắc chắn ả ta đã được đồng đảng cứu đi rồi.
← Hồi 09 | Hồi 11 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác