Vay nóng Tima

Truyện:Xuân Thu Bút - Hồi 02

Xuân Thu Bút
Trọn bộ 28 hồi
Hồi 02: Bóng Ma Nơi Hoang Cốc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-28)

Siêu sale Lazada

Vương tổng quản than:

- Ôi! Sáng sớm hôm nay, lão ấy còn chăm sóc cho bầy ngựa, ta đến chuồng kiểm tra chưa thấy có gì khác lạ, thế mà chưa quá một giờ, ta lại quay lại gặp lão ấy, sắc mặt lão đã tái xanh, toàn thân lạnh toát không còn nói ra hơi nữa.

Sở Tiêu Phong than theo:

- Thật là không hiểu được.

Chàng vốn tuấn tú lại rất khoan hòa, trong Tông phủ từ trên xuống dưới đều rất yêu mến chàng. Vương tổng quản tiếp tục than thở:

- Tiêu Phong, đó là sự thật, sự thật rất chắc chắn, không có chỗ nào khả nghi.

- Linh quỷ của lão nhân ở đâu?

- Chôn rồi. Lão cơ khổ cô độc vô thân, vô cố, phu nhân truyền lệnh hãy làm tụng lễ long trọng do ta suất lãnh môn nhân nô bộc làm lễ tế, phu nhân tự thân đến trước bàn thờ hành lễ, khoảng giờ thân đem ra ngoài phủ mai táng.

Sở Tiêu Phong ngẩn người đứng tại chỗ, dáng điệu chàng buồn thảm, thần sắc hoang mang tựa hồ như không thể tin vào sự thật. Vương tổng quản chau mày:

- Tiêu Phong, công tử sao quá bi thương, chắc giữa công tử và lão Lục...

Sở Tiêu Phong vội cảnh giác nghiêm sắc mặt, khôi phục bình thường chận lời:

- Vãn bối thường vẫn đến đây nói chuyện rất hợp với Lục lão, đột nhiên không thấy lão nhân gia đâu nữa, quả thật nội tâm lấy làm buồn bã.

Vương tổng quản mỉm cười:

- Lão Lục rất ít khi chuyện trò với ai, xem ra nhân duyên của công tử thật hay lắm.

Sở Tiêu Phong cũng mỉm cười:

- Tổng quản, di thể của Lục lão nhân gia mai táng ở nơi nào?

- Sao? Công tử cũng muốn đến lễ trước mộ phần sao?

- Lục lão nhân gia rất giỏi tính ngựa, đã dạy vãn bối không ít trí thức về loài ngựa, nào ngờ đột nhiên lão lìa trần, vãn bối muốn tới mộ phần tế lễ một phen để biểu lộ lòng thương tiếc.

- Tiêu Phong công tử đọc sách nhiều, quả nhiên có chỗ khác người thường.

Lão Lục chôn ở phía tây trên một sườn núi cách sơn trang hai dặm, mộ mới đắp, rất dễ nhận ra.

Sở Tiêu Phong ôm quyền:

- Đa tạ tổng quản chỉ điểm.

*****

Sau bữa cơm chiều, Sở Tiêu Phong tắm rữa, thay áo ra ngoài Nghênh Nguyệt sơn trang. Nơi này chàng đã cư trú gần mười năm nên rất dễ dàng tìm ra ngôi mộ mới, đó là vùng đất riêng của Vô Cực môn, trên sườn núi cỏ mọc xanh rì quả nhiên có một ngôi mộ mới đắp, ngôi mộ ấy tuy không lớn, lại nằm một mình ở sườn núi. Trước mộ tro giấy rất nhiều, có lẽ do Vương tổng quản đã đốt không ít tiền giấy. Một lão nhân lưu lạc giang hồ vô thân vô cố sau khi chết mà lại được tang lễ ổn thỏa cũng là an ủi nhiều rồi. Trong lòng Sở Tiêu Phong có một thứ cảm giác kỳ lạ, chàng có cảm giác lão Lục không phải là loại người bình thường.

Tuy trước mặt là nấm mộ nhưng Sở Tiêu Phong vẫn chưa tin người chết nằm dưới ấy là lão Lục. Bấy giờ đang là lúc hoàng hôn, Sở Tiêu Phong vén áo trường bào quỳ trước vong linh...

Chàng ngửa mặt thở dài, khấn tiếp:

- Hôm qua được lời giáo huấn, nào ngờ hôm nay đã âm dương cách biệt, vong linh tiền bối thấu cho xin nhận tấm lòng thành của vãn bối.

Chàng cung kính lạy ba lạy, tuy chàng làm lễ rất chân thành, nhưng trong nội tâm vẫn chưa hoàn toàn tin chuyện lão Lục chết là sự thật, có một cách chứng thực là phải đào mộ mở quan tài nhìn rõ diện mạo, nhưng chàng lại sợ lỡ ra đúng là lão Lục chết thật thì cách ấy há chẳng phạm vào tội đại bất kính, huống hồ chuyện mở quan tài lỡ ra truyền đến tai sư phụ tất sẽ bị truy vấn nguyên nhân, lúc ấy đã không nói ra sự thật được, lại không thể bịa đặt dối lừa, suy nghĩ như thế, Sở Tiêu Phong dẹp bỏ ý định chứng thực.

Trời tối rất mau, trong Nghênh Nguyệt sơn trang đã đốt đèn lên mà Sở Tiêu Phong vẫn còn quỳ trước mộ hơn nửa giờ. Đột nhiên có tiếng người vọng đến:

- Thất sư đệ!

Sở Tiêu Phong giật mình, kinh hoàng phi thân lên, quay đầu nhìn lại thì ra Đổng Xuyên chắp tay sau lưng chầm chậm bước tới. Phủi phủi đất dính vào thân, Sở Tiêu Phong vội nghênh đón:

- Bái kiến đại sư huynh.

Đổng Xuyên mỉm cười:

- Sư đệ, ngôi mộ mới này là...

Đổng Xuyên còn chưa hay biết gì cả, Sở Tiêu Phong đáp:

- Là của Lục lão nhân gia coi giữ ngựa đó.

Đổng Xuyên ồ một tiếng:

- Lão Lục coi ngựa ư?

- Vâng, chiều hôm qua, lão còn giúp tiểu đệ tắm ngựa, nào ngờ hôm nay đã mắc bệnh qua đời.

- Sư phụ am tường y thuật, nếu như có sư phụ ở nhà có thể sẽ cứu được lão.

- Ôi! Thực đúng là phú quý như phù vân, sinh tử trong chớp mắt.

- Tiêu Phong sư đệ dùng đại lễ tham bái lão, chẳng khác nào đối với bậc tôn trưởng, giữa sư đệ và lão Lục có tình ý gì thân thiết chăng?

Sở Tiêu Phong rúng động nghĩ thầm:

- "Xem ra hành động của ta đã khiến đại sư huynh nghi ngờ?"

Chàng đã hứa vạn lần không tiết lộ việc được lão Lục cho kiếm phổ nên vội trấn tĩnh, từ từ đáp:

- Đại sư huynh có điều chưa rõ, vị Lục lão nhân gia này đối với tiểu đệ hình như rất hợp tình, mỗi lần tiểu đệ tắm cho ngựa lão đều giúp đỡ và còn dạy cho tiểu đệ rất nhiều thuật xem ngựa nữa đấy.

Đổng Xuyên "a" một tiếng:

- Lão tuy chỉ là một lão bộc giữa ngựa nhưng khi chết được sư đệ dùng đại lễ tham bái quỳ khóc ai cầu cũng đủ ngậm cười nơi chín suối rồi.

Cười cười, họ Đổng tiếp:

- Thất sư đệ, sư đệ có cảm giác lão Lục là người có chút gì quái dị không?

Sở Tiêu Phong đáp:

- Đúng là tiểu đệ cũng có cảm giác ấy, tiếc thay lão đã chết sớm.

Đổng Xuyên bước tới bái lạy một bái trước mộ:

- Chết là việc lớn, tiểu huynh cũng xin bái lão một bái.

Họ Đổng vốn hoài nghi hành động Sở Tiêu Phong hành lễ trước mộ một lão giữ ngựa, vì chàng trả lời có lý lẽ chặt chẽ khiến vị sư huynh không dám nghi ngờ nữa, chỉ còn hơi thắc mắc nên không nói gì nữa.

Sở Tiêu Phong sợ Đổng Xuyên nhắc lại chuyện ấy nên vội chuyển câu chuyện:

- Đại sư huynh, tại sao các vị Âu Dương tiên sinh kia lại nuôi dưỡng đàn bướm độc nhỉ?

Đổng Xuyên mỉm cười:

- Thất sư đệ, việc ấy chẳng những ta không biết, mà cả sư phụ e rằng cũng không hoàn toàn biết rõ, nhưng nếu thất sư đệ muốn biết rõ nội tình thì đâu khó gì mà không hỏi được?

Sở Tiêu Phong ngẩng mặt:

- Tiểu đệ phải hỏi ai?

- Theo tình hình hiện nay, người biết rõ tác dụng của bầy bướm ấy chỉ có hai người, một là Âu Dương tiên sinh và một là vị cô nương áo xanh.

- Đại sư huynh, hai người ấy, tiểu đệ đều không quen biết.

- Điểm ấy, sư đệ hãy yên tâm, chỉ cần đệ dám mở lời, vị cô nương kia nhất định sẽ cho đệ biết.

- Chỉ sợ tiểu đệ không dám mở lời.

- Chúng ta cần biết rõ tác dụng của bầy bướm nọ, khi nào sư đệ hỏi vị cô nương ấy hãy chọn thời gian, địa điểm là được.

- Thế nào là thời gian, địa điểm được trả lời?

- Lúc sư phụ không có mặt ấy mà.

- Đại sư huynh, nếu việc ấy là việc bí mật riêng của người ta, chúng ta biết làm sao?

- Tiểu sư đệ, theo tiểu huynh nhận xét chẳng có việc gì là bí mật riêng cả, mà dù có đi nữa, chúng ta cũng phải tìm cho rõ, bất quá chúng ta chỉ không nên cho ai khác biết.

Sở Tiêu Phong trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Tiểu đệ xin tận lực.

- Tiểu huynh tìm sư đệ là muốn nói vài câu chuyện, nào ngờ sư đệ đã ra tận đây...

Dừng lại một chút, Đổng Xuyên tiếp:

- Tiêu Phong sư đệ, tiểu huynh còn nhớ sư đệ tiếp xúc với lão Lục cũng chẳng nhiều gì, sao lại có tình thâm hậu thế này?

Chàng vội đáp:

- Nguyên nhân như tiểu đệ đã nói, đại sư huynh, cái chết của lão Lục, tiểu đệ lấy làm kinh dị. Ôi! Chỉ xa cách một ngày mà một người đang khỏe mạnh lại từ bỏ trần gian, đêm qua tiếng nói vẫn vọng bên tai, hôm nay đã u minh cách trở, làm sao không khiến tiểu đệ cảm khái vạn phần?

- Thì ra là thế, Tiêu Phong, đừng hiểu lầm là tiểu huynh tra hỏi nhé, chúng ta sư huynh đệ đồng môn đã tám chín năm, nhưng xưa kia chúng ta còn quá nhỏ, trí thức không nhiều, đa số đều tập trung tinh thần học võ, huynh đệ tuy gặp nhau suốt ngày nhưng giữa chúng ta ít có lúc hàn huyên. Thất sư đệ, mấy lời nói hôm nay của sư phụ rõ ràng đã đem trọng trách nặng nề đặt lên vai tiểu huynh, thất sư đệ đã đọc qua nhiều sách vở, hiểu biết rộng lớn, tiểu huynh không thể so bằng, đối với sư môn, tiểu huynh chỉ có một dạ trung thành, nghĩ tới nhị sư đệ và cửu sư đệ mấy năm nay hành vi thật khiến người bất mãn, nhị sư đệ quá âm trầm, cửu sư đệ quá tà khí, tiểu huynh suy nghĩ về hành động hai người ấy càng lấy làm nghi.

- Đại sư huynh phát hiện được những gì?

- Hôm nay nếu sư phụ không nói ra mấy lời kia và không giao trọng trách cho tiểu huynh, có lẽ tiểu huynh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng vì được giao trọng trách khiến tiểu huynh nhớ lại một việc hai năm trước.

Sở Tiêu Phong vội vã:

- Là việc gì?

- Cũng tại nơi này, nhị sư đệ có hẹn gặp một tên lai lịch bất minh...

- Tên ấy hình dạng ra sao?

- Tiểu huynh không nhìn rõ và việc ấy tiểu huynh cũng chẳng nói với ai.

- Nhị sư huynh có biết hay không?

- Kỳ quái chính là ở điểm ấy, trong những sư huynh đệ chúng ta trừ võ công tạo chí của sư đệ ra, tiểu huynh tin chắc bất luận công phu nào mình cũng chẳng thua ai, thế mà bị nhị sư đệ phát hiện ra trước. Lúc ấy tiểu huynh chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng bây giờ nhớ lại mới thấy nghi hoặc trùng trùng.

- Đại sư huynh đã không nhìn rõ là ai, sao lại võ đoán nhị sư huynh hẹn gặp người ấy?

- Lúc ấy tiểu huynh còn khá nhỏ, nhưng nhớ rất rõ, tiểu huynh chính đang đàm luận cùng nhị sư đệ bỗng thấy một nhân ảnh lướt vọt đi.

- Đại sư huynh không lên tiếng gọi ư?

- Không, có lẽ lúc ấy tiểu huynh không xác định được người ấy vì hắn phi thân cực mau, ba tháng trước khi tiểu huynh học thân pháp "Tiềm long thăng thiên" mới nhớ lại người ấy và bây giờ có thể các định được hắn rồi.

- Còn sau đó?

- Lúc ấy nhị sư đệ nói với tiểu huynh là hắn ngu, không được ra nơi đây luyện "dạ công", tuy tiểu huynh vẫn còn nghi nhưng cũng tin hết bảy tám phần, nay nhớ lại, hắn toàn là nói láo cả.

- Sau đó, đại sư huynh còn thấy nhị sư huynh ra đây lần nào nữa không?

- Không, thời gian sau nhị sư đệ càng âm trầm cô độc, có lẽ hắn sợ tiểu huynh báo việc ấy với sư phụ nhưng tiểu huynh chẳng hề nói một câu, rồi đó hai ngày sau cơ hồ tiểu huynh đã quên việc ấy và cũng không báo cho sư phụ biết.

- Đại sư huynh, việc ấy đích xác có gì khả nghi, bất quá chúng ta cũng chưa thể khẳng định nhị sư huynh có hành động bội phản được, do đó theo tiểu đệ chúng ta phải tìm được chứng cớ.

- Đó là nguyên nhân tiểu huynh đi tìm sư đệ, chúng ta sắp làm lễ xuất sư, sư huynh đệ chúng ta sắp sửa chia tay, xa nhà đã gần mười năm tất cả nên về thăm phụ mẫu, tính toán ra chỉ còn hai ba tháng nữa... hy vọng được bình an đừng phát sinh chuyện gì nữa.

Sở Tiêu Phong ngẩng mặt:

- Đại sư huynh nói vậy là sao?

- Thất sư đệ, tiểu huynh ngôn ngữ không được thông đạt, tiểu huynh có cảm giác nếu như có chuyện gì cũng nên xảy ra sau khi chúng ta học xong võ công làm lễ xuất sư...

- Đại sư huynh nói phải lắm, đại lễ xuất sư của chúng ta đối với Vô Cực môn là việc đại sự, khả năng sẽ có rất nhiều khách quý phương xa đến chúc mừng, hôm ấy chắc là sẽ rất hỗn loạn, nếu như có ai có dụng tâm nào khác sẽ dễ dàng lắm lắm...

- Phải! Tiểu huynh cũng có ý lo như vậy, chỉ mong đại lễ xuất sư hoàn thành, chúng ta chẳng còn sợ gì nữa cả...

- Đối với việc ấy, đại sư huynh đã có định kiến sẵn?

- Chưa, thất sư đệ có nhân duyên lớn, tuổi niên thiếu, ngôn ngữ thông tuệ, xuất thân thế gia đèn sách, ai ai cũng coi trọng ngoài chuyện học võ ở Vô Cực môn, thân chưa lấm bụi giang hồ...

Vừa cười vừa tiếp lời:

- Nhưng cao minh nhất ở sư đệ là sự sâu kín ẩn giấu tài năng, chẳng ai biết rõ thực tài tới đâu, nhưng đại sư huynh này hiểu rất rõ, người thực sự thừa kế được chân truyền của sư phụ chính là sư đệ, nhưng sư đệ ngoài mặt lại không để lộ sự sắc xảo, sư phụ cũng minh bạch nhưng người không ứng nói ra, còn những người khác, tiểu huynh tin rằng không ai nhận ra.

- Đại sư huynh, xin chớ...

- Thất sư đệ, không cần tranh luận, lời tiểu huynh nói ra thật hay giả, trong lòng sư đệ hiểu rõ, do đó tiểu huynh cần sư đệ làm một việc, vì an nguy của sư môn, và cũng là giúp tiểu huynh.

- Đại sư huynh cứ dạy, tiểu đệ có chết cũng không dám từ.

- Hay lắm! Có sư đệ giúp, tiểu huynh càng tin chắc và càng thêm dũng khí...

từ ngày mai sư đệ thay tiểu huynh ngầm theo dõi nhị sư đệ và cửu sư đệ, tốt nhất là hãy tiếp cận họ. Sư đệ là người ôn hòa, thường giao du với họ cũng vui vẻ. Ôi!

Đồng môn sư huynh đệ, vốn không nên dùng tâm cơ với nhau nhất là làm đại sư huynh như ta, thực không nên sai sư đệ như thế, bất quá ta không quên được chuyện cũ.

- Tiểu đệ minh bạch dụng tâm của đại sư huynh. Tuy tiểu đệ không xuất thân trong nhà thuộc giới giang hồ, nhưng mười năm nay đã quen thuộc nghe nhìn chuyện trong giới giang hồ, tiểu đệ xin tận lực.

Hai sư huynh đệ về tới sơn trang, Tông Nhất Chí đã chạy ra nghênh đón:

- Đại sư huynh, thất sư huynh đi đâu về đó?

Sở Tiêu Phong hỏi:

- Có chuyện gì tiểu sư đệ?

- Thành sư thúc đang đi tìm nhị vị sư huynh.

Đổng Xuyên nói:

- Sư thúc ở đâu?

- Vẫn còn ở hoa sảnh đợi nhị vị sư huynh.

- Thế thì đi, chúng ta đi mau.

Hoa viên của Tông phủ rất lớn, một mặt là hoa viên, một mặt là nơi luyện võ, hoa sen nở dưới hồ, có một ngôi hoa sảnh hoa nở quanh năm cảnh thật kỳ thú.

Thành Trung Nhạc ngồi trên ghế đặt giữa hoa sảnh, y mới trên dưới ba mươi vẫn còn trung niên, mặt trắng tuấn tú thần thái an nhàn, nhưng lúc ấy y đang chau mày như có tâm sự gì khó nói.

Tông Nhất Chí dẫn hai sư huynh vào hoa sảnh vừa kịp kêu:

- Sư thúc, tiểu điệt đã tìm ra đại sư huynh và thất sư huynh rồi đây.

Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong vội cúi thân:

- Bái kiến sư thúc.

Họ tuy bối phận không như nhau nhưng tuổi tác cách biệt không nhiều, thường ngày vẫn cùng nhau đàm luận, Thành Trung Nhạc giơ tay mời:

- Các sư điệt tới đây ngồi.

Đối với vị sư thúc này, Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong không câu nệ như với thúc phụ thật nên bước tới rất tự nhiên ngồi xuống. Thành Trung Nhạc nói:

- Nhất Chí, dặn nhà bếp đem bình rượu và chút ít mồi nhắm, hôm nay sư thúc rất có hứng thú, ta muốn các ngươi uống với ta chén rượu.

Tông Nhất Chí lúng túng:

- Gia gia có dặn, trừ người hạ lệnh ra, bình thường không cho phép chúng điệt tử uống rượu.

Thành Trung Nhạc vui vẻ:

- Hôm nay khác, là do sư thúc bắt các ngươi uống, nếu gia gia ngươi trách tội, hãy để sư thúc này chịu cho.

Tông Nhất Chí vâng một tiếng chuyển thân đi ra. Nhìn theo Tông Nhất Chí đi xa, Đổng Xuyên hạ giọng hỏi:

- Sư thúc, có chuyện gì ư?

Thành Trung Nhạc nghiêm mặt gật đầu:

- Có chuyện này ta vốn không muốn cho các ngươi biết, nhưng không biết bàn với ai, việc này rất hệ trọng.

Sở Tiêu Phong hỏi:

- Sự việc trọng đại thế ư?

Thành Trung Nhạc nói:

- Lớn hay nhỏ có lẽ là do quan niệm mỗi người nhưng cũng có khả năng là quan hệ đến thanh danh Vô Cực môn chúng ta, sư phụ các ngươi là bậc anh hùng cái thế, không nên để người bị tổn thương đến như thế...

Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong đều ngẩn người kinh ngạc, hai người thực sự không nghĩ ra có chuyện gì mà Thành Trung Nhạc lại nói lời quan trọng đến thế.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Đổng Xuyên chầm chậm hỏi:

- Sự thực là chuyện gì?

Thành Trung Nhạc nói:

- Vừa qua canh hai đêm nay, các ngươi mang theo vũ khí, ám khí đến một dặm ngoài Nghênh Nguyệt sơn trang dưới gốc cây đa đợi ta.

Đổng Xuyên hơi giật mình:

- Sư thúc, cái này...

Thành Trung Nhạc cắt lời:

- Nếu sư phụ các ngươi biết đều do ta chịu trách nhiệm, các ngươi cứ yên tâm... Nhưng chuyện này không thể cho Nhất Chí đi theo, đợi chút nữa các ngươi hãy chuốc rượu cho nó say.

Sở Tiêu Phong có cảm giác câu chuyện này không tầm thường nên vội gật đầu:

- Được! Chúng điệt vâng lời sư thúc.

Trong lúc họ đàm đạo, Tông Nhất Chí đã mang rượu thịt đến, tửu lượng Tông Nhất Chí rất kém lại thêm bị ba người cố ý nài ép, chưa qua nửa giờ hắn đã say mèm. Sở Tiêu Phong đỡ Nhất Chí về phòng ngủ, ôm y lên giường rồi trở về chỗ ngủ của mình.

Nguyên là Đổng Xuyên, Sở Tiêu Phong và Tông Nhất Chí ba người cùng ngụ trong một phòng lớn, mỗi người ngủ một góc, nếu như Tông Nhất Chí không say, giữa đêm hai sư huynh có hành động gì đương nhiên không thể giấu được Tông Nhất Chí.

Canh hai vừa qua, Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong thay y phục đen phi hành đến dưới gốc cây đa, hai người không dám đi cùng lúc mà một trước một sau.

Đổng Xuyên nhìn lại Sở Tiêu Phong:

- Thành sư thúc chưa đến ư?

Bỗng nghe trên cành đa cao vọng xuống tiếng Thành Trung Nhạc đáp:

- Đổng Xuyên, Tiêu Phong, các ngươi mau lên đây với ta.

Đổng Xuyên hạ thấp giọng vui mừng:

- Sư thúc đã đến trước chúng ta rồi.

Chàng tức thì phi thân lên cao, ẩn thân vào đám cành lá rậm rạp của tàng cây đa. Thành Trung Nhạc ngồi trong một cành lá rậm, mặt xoay nhìn về phía Nghênh Nguyệt sơn trang. Đổng Xuyên hồi hộp hỏi:

- Sư thúc, sự thực có việc gì xảy ra?

Thành Trung Nhạc đáp:

- Các ngươi cứ tự nhìn ắt biết, nhớ lấy, bất cứ xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, cứ im lặng mà nhìn.

Đổng Xuyên càng hồi hộp:

- Sư thúc, việc này sao có vẻ bí ẩn quá?

- Ôi! Đúng vậy, đây là việc rất bí ẩn và rất bất ngờ, các ngươi cứ chú ý nhìn xem.

Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong ngồi hai bên Thành Trung Nhạc đưa mắt nhìn về phía Nghênh Nguyệt sơn trang. Chờ mãi hơn một khắc chẳng thấy có ai xuất hiện. Đổng Xuyên nhẫn nại không nổi hạ giọng nôn nóng:

- Sư thúc, sự thực là chúng ta chờ xem cái gì đây?

Thành Trung Nhạc nói:

- Nhẫn nại thêm một chút nữa, cứ cố chờ xem sao.

Sau một lúc nữa, quả nhiên họ nhìn thấy một bóng nhân ảnh phi hành đến.

Thành Trung Nhạc vội dặn:

- Cẩn thận, hạ thấp hô hấp.

Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong theo lời cố nín hơi thở. Thân pháp của người dưới kia cực mau, chớp mắt đã đến dưới gốc cây đa. Sau khi nhìn rõ người ấy, Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong cơ hồ muốn thất thanh bật kêu, nếu như không có lời dặn trước của Thành Trung Nhạc, e rằng hai chàng đã rơi xuống đất làm lễ bái kiến rồi. Đổng Xuyên từ từ quay đầu lại nhìn Thành Trung Nhạc. Thành Trung Nhạc nhè nhẹ lắc đầu ra ý Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong cứ nhịn hô hấp.

Tâm niệm Sở Tiêu Phong chuyển động nghĩ thầm:

- "Thần sắc của Thành sư thúc cho biết sự việc rất nghiêm trọng".

Tuy vậy chàng vẫn không ngờ người đang đêm tìm đến đây là sư mẫu mà chàng muôn phần kính ngưỡng, thê tử của Chưởng môn Vô Cực môn, nữ hiệp Bạch Phong.

Thảo nào Thành Trung Nhạc không dám khinh dị xuất khẩu mà phải cho hai chàng tự mắt nhìn thấy. Tông phu nhân Bạch Phong sau khi đi tới dưới gốc đa, hốt nhiên đánh lên một mồi lửa giơ cao trong tay từ từ di động trên không.

Đổng Xuyên ngẩn người tự nghĩ:

- "Đây rõ ràng là ám hiệu, lẽ nào sư mẫu lại cần liên lạc với ai chăng?"

Trong thoáng chốc nghi niệm trùng trùng nổi lên trong lòng. Sau khi vẫy tay di động ánh lửa làm ám hiệu, Bạch Phong dựa vào gốc cây đa im lặng như có ý chờ đợi. Hoang dã u tịch vẳng lặng, không nghe một âm thanh, với võ công cực cao của Bạch Phong, chỉ cần ba người thở mạnh một chút là bị phát giác liền, may mắn nhờ Thành Trung Nhạc dặn kỹ, hai chàng đã nín thở.

Có lẽ qua độ nửa khắc nữa, một nhân ảnh phi hành mau như gió cuốn đến, người ấy toàn thân mặc áo choàng đen, mặt cũng choàng khăn đen không cách nào nhìn rõ diện mục hắn.

Bạch Phong vội tiến lên nghênh đón hỏi:

- Các ngươi quyết định chưa?

Tên hắc y đáp:

- Chỉ cần biết ý kiến của phu nhân.

Bạch Phong thở dài:

- Thôi được, ta sẽ đi gặp mặt hắn.

Hắc y nhân nói:

- Tiểu nhân xin dẫn đường.

Hắn chuyển thân đi trước, hốt nhiên Đổng Xuyên xúc động mạnh, bụng muốn phi thân xuống ngay ngăn cản tên áo đen nọ, nhưng chàng bị Thành Trung Nhạc kéo lại.

Dưới kia hai người phi thân mau như gió cuốn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm. Đổng Xuyên thở phào:

- Sư thúc, chúng ta có nên đuổi theo hay không?

Thành Trung Nhạc giọng cười đau khổ:

- Lần này là lần thứ hai ta nhìn thấy sư mẫu các ngươi ước hẹn với ngoại nhân, còn trước đây có bao nhiêu lần nữa ta không biết.

Sở Tiêu Phong hỏi:

- Sư thúc, với nội công thâm hậu của sư phụ, làm sao các hành động của sư mẫu mà qua mắt được người?

Thành Trung Nhạc đáp:

- Tiểu phong, ngươi đâu có biết, mấy đêm nay sư phụ ngươi đang bận tập luyện?dạ quan?.

- Tập dạ quan ư?

- Phải, mỗi đêm đầu canh một người nhập tịnh thất tọa quan đến canh năm, hôm sau mới xuất quan, trong khoảng thời gian ấy, người hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.

Đổng Xuyên hỏi:

- Vì sao sư phụ cần tọa dạ quan?

- Sư phụ ngươi đang luyện một loại công phu, ít nhất là phải mất ba tháng mỗi đêm đầu canh phải cần vào tịnh thất đến canh năm hôm sau mới ra khỏi.

Sở Tiêu Phong nóng lòng:

- Đại sư huynh, tiểu đệ cho rằng chuyện này phải được sư thúc báo cho sư phụ biết, nhưng việc trọng yếu trước mắt là chúng ta phải tìm hiểu xem sư mẫu đi gặp người nào, mục đích ra sao?

Đổng Xuyên gật đầu:

- Sư thúc, hiện tại chúng ta phải làm gì?

Thành Trung Nhạc đáp:

- Ta cũng chưa biết phương pháp xử lý ra sao nên mới dẫn các ngươi đến đây.

Nhẹ thở dài, vị sư thúc trẻ tuổi ấy nói tiếp:

- Tông Lãnh Cương phu nhân sư tẩu ta là người hiền thục, đối đãi trung hậu, trong ký ức của ta, bà là người đáng kính đáng phục, đại sư huynh ta chấn hưng được Vô Cực môn, quật khởi giang hồ tạo thành công nghiệp rực rỡ một phần lớn là có sự giúp đỡ của sư tẩu. Hiện tại tình hình lại xảy ra thế này, ta thật đau lòng.

Sở Tiêu Phong tiếp lời:

- Sư thúc, bốn năm năm nay sư phụ không hề bôn tẩu giang hồ, sư mẫu cũng suốt ngày chăm sóc trong sơn trang, nay lại có người tìm đến gặp sư mẫu mờ mờ ám ám, tiểu điệt cho rằng nguyên nhân ít nhất cũng xảy ra từ năm năm trở về trước.

Thành Trung Nhạc gật gật đầu:

- Từ khi sư tẩu và sư phụ các ngươi thành hôn, hai người vẫn kính trọng nhau như thuở ban đầu, sư tẩu đoan trang hiền thục, không thể nào lại có hành vi mờ ám.

Những lời ấy với vị trí Thành Trung Nhạc khả dĩ có thể nói được, còn Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong không dám tùy tiện phê bình. Trầm ngâm một lúc, Đổng Xuyên từ từ nói:

- Bất kể sự việc ra sao, chúng ta cũng phải tra cứu cho ra chân tướng.

Thành Trung Nhạc thở dài:

- Võ công của kẻ tìm sư tẩu ra sao, chúng ta còn chưa hiểu rõ nhưng chỉ cần nhìn thân pháp tên áo đen vừa rồi đã khó mà tưởng tượng, tất nhiên kẻ tìm sư tẩu cũng là cao thủ thâm hậu, vả chăng võ công sư tẩu còn cao hơn cả chúng ta, chúng ta có đuổi theo tất sẽ bị phát hiện.

Sở Tiêu Phong gật đầu:

- Sư thúc nói rất có lý, có lẽ họ ước hẹn với nhau đã lâu rồi.

- Ta đã nghĩ nhiều về việc này, chỉ còn một cách là hai người cố giúp ta một tay mới được.

Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong cùng đáp:

- Các điệt tử tất nhiên cố gắng.

Thành Trung Nhạc trình bày kế hoạch và phân phối công việc cho hai sư điệt. Ngày thứ hai, sau giờ ngọ, Sở Tiêu Phong lặng lẽ âm thầm ra khỏi Nghênh Nguyệt sơn trang. Chàng đã chuẩn bị sẵn đem theo bộ y phục rách rưới, ra khỏi sơn trang xong, chàng thay đổi y phục rồi lấy đất bùn đất bôi lên mặt che giấu nét tuấn tú biến thành một người khác.

Sở Tiêu Phong đã biến thành một mục đồng ăn mặc rách rưới mặt mũi lấm lem, chàng may mắn tìm được một con trâu thả hoang, leo lên mình trâu. Sở Tiêu Phong giục trâu đi tới, đó chính là phương hướng mà đêm qua Tông phu nhân Bạch Phong đi theo tên áo đen bịt mặt.

Một mình cỡi trâu trên đồng vắng, Sở Tiêu Phong đi tới lúc hoàng hôn, chàng đã đi qua sáu bảy dặm mà vẫn chưa phát hiện ra vật gì khả nghi, ngẩng đầu nhìn lên chàng thấy vách núi đã chặn đường bèn quanh ngang rẽ đi tiếp.

Đó là một đoạn nhai dài độ trên dưới năm mươi trượng, tuy sườn núi không quá cao, nhưng vách đá dựng đứng như bút cực kỳ hiểm trở. Vách dài trơn trượt không hề mọc được bất cứ loài cây cỏ gì, nhưng tại giữa vách núi có một tảng đá như mọc ngang ra một cách đột ngột.

Sở Tiêu Phong động tâm nghĩ thầm:

- "Đứng trên vách núi này tầm mắt nhìn xa rất rộng, tất cả cảnh vật đều thấy rõ, nếu ta ẩn núp ở sau tảng đá kia có thể giám sát được toàn cảnh".

Tâm niệm đã quyết, chàng cởi áo tơi đặt trên lưng trâu giấu kín con trâu hoang ấy, chàng leo lên đỉnh vách đá, chung quanh vắng lặng, chàng bèn thi triển "Bích Hổ công" vọt thân lên mười trượng ẩn thân vào sau tảng đá mọc ngang lưng chừng vách đá.

Tảng đá ấy chu vi hơn trượng, sau lưng nó là một khoảng bằng phẳng có thể nằm hoặc ngồi được ba bốn người, trừ leo lên đỉnh mới nhìn xuống thấy chứ ở hai bên hoặc chính diện không thể nào nhìn thấy được người ẩn thân sau tảng đá.

Trăng sao ẩn hiện, trời đã hoàn toàn tối. Phía Nghênh Nguyệt sơn trang đã thấp thoáng lên đèn, phía đông mặt trăng tròn vành vạnh sáng rực từ từ mọc.

Đêm nay là đêm trăng sáng, vào lúc canh ba, dĩ nhiên ánh trăng chiếu rọi khắp nơi. Có nhiều tiếng chân vội vã vọng đến phá tan sự tĩnh mịch nơi sơn dã. Sở Tiêu Phong ngưng mắt nhìn tới chỉ thấy đường hẻm quanh qua vách núi đã hiện ra một cái kiệu, trừ hai phu khiêng kiệu, đằng sau còn có bốn hán tử võ phục đeo đao mặc một loại y phục đen tuyền và cả hai phu khiêng kiệu cũng mặc quần áo đen.

Kiệu cũng sơn màu đen, nếu không có ánh trăng sáng rực thì y phục ấy, kiệu ấy sẽ được bóng đen che giấu khó mà nhìn rõ được, may thay đêm nay trăng sáng như ban ngày.

Kiệu dừng lại trước vách đá, chính lại vô tình đối diện với tảng đá lớn nằm lưng chừng bên trên. Màn kiệu vén hơi động đối diện với Nghênh Nguyệt sơn trang, bốn tên hán tử đeo đao đứng phân ra hai bên kiệu còn hai tên phu kiệu đứng đằng sau như có ý bảo vệ người trong kiệu.

Sau khi kiệu dừng chẳng có ai lên tiếng, cảnh sơn dã lại khôi phục sự yên tĩnh. Rất hiển nhiên, đây là một cuộc hẹn.

Sở Tiêu Phong tập trung hết tinh thần nhìn xuống. Về hướng Nghênh Nguyệt sơn trang có bóng người phi hành như gió cuốn đến, thân pháp thần bí.

Nhân ảnh ấy dừng trước kiệu độ hai trượng, thân hình nhỏ nhắn ấy chính là sư mẫu Bạch Phong. Sở Tiêu Phong rung động toàn thân nghĩ thầm:

- "Quả nhiên sư mẫu lại tìm đến".

Chàng hít một hơi chân khí, ngưng tụ tinh thần theo dõi.

Chỉ nghe trong kiệu vọng ra âm thanh lạnh lẽo:

- Đa tạ.

Tiếp đó lại ra lệnh, vẫn lạnh lẽo không kém:

- Dâng trà.

Hai hán tử áo đen bên hữu mang từ trong kiệu ra một chén trà thơm dâng lên, Bạch Phong nhận chén trà nhấm một ngụm nhỏ:

- Đa tạ.

Người trong kiệu nói:

- Lần này là lần gặp mặt thứ bảy của chúng ta, hy vọng trong đêm nay chúng ta sẽ đạt được một kết quả cuối cùng.

Bạch Phong từ từ đặt chén trà xuống đáp:

- Mỗi đêm thanh vắng ta đến đây gặp gỡ các hạ thực đã trái với đạo làm vợ, xin tha thứ đêm mai ta không thể đến nữa.

Tiếng người trong kiệu vang lên:

- Vì vậy đêm nay chúng ta phải có kết luận.

Nghe khẩu khí của hai người, hiển nhiên là những người có quen biết từ trước. Bạch Phong có phần khẩn nài:

- Nếu các hạ nhớ tình cố hựu, hy vọng các hạ nên nhường một bước, chuyện đã qua hai mươi năm rồi sao không cho nó qua luôn.

Người trong kiệu nói:

- Nếu tại hạ bỏ qua được, tại hạ còn đến đây tìm phu nhân làm gì?

Bạch Phong đau khổ:

- Tuổi thanh xuân của ta đã qua, mái tóc hồ bạc, đâu còn là Bạch Phong khi xưa nữa?

- Tại hạ biết chứ, thời gian đâu chỉ mang đi thanh xuân của phu nhân, đến tóc của tại hạ cũng đã bạc nhiều.

- Con trai ta đã mười tám tuổi.

Người trong kiệu nói:

- Nếu tại hạ lấy vợ e rằng cũng đã có cháu bồng.

Bạch Phong khổ sở:

- Các hạ bức bách ta như vậy làm sao còn có gì để nói nữa?

- Tại hạ chỉ cần một câu đáp, bằng lòng hay cự tuyệt?

Bạch Phong nhăn mặt:

- Ta không thể bằng lòng.

- Tức là cự tuyệt?

- Ta... Ta...

Tiếng người trong kiệu càng lạnh:

- Tại hạ muốn tự tai nghe hai tiếng cự tuyệt của phu nhân rồi tại hạ mới hạ thủ được.

Bạch Phong gào lên run giọng:

- Hãy thả lão nhân gia ra, ta có thể khoanh tay đợi chết.

Người trong kiệu thở dài:

- Tại hạ muốn là muốn Bạch Phong vẫn còn cười còn nói được, tại hạ đợi hai mươi năm đâu phải một xác chết.

- Nhưng cách làm của các hạ khác nào bức tử ta?

- Phu nhân xin hiểu rõ, nếu phu nhân chết cũng không thể giải quyết được gì mà còn làm sự việc xấu thêm.

- Các hạ nói, dù ta có chết các hạ cũng không tha họ?

Người trong kiệu âm thanh lạnh giá:

- Tại hạ không hy vọng đổ máu và cũng chẳng hy vọng có ai bị chết, nhưng nếu đã đổ một giọt máu thì sẽ tiếp tục đổ một suối máu, nếu như có một người chết tất có thể chết nhiều người hơn nữa.

Bạch Phong nhè nhẹ thở ra:

- Chúng ta đều là những người trung niên cả rồi, lẽ nào cứ nhất định để việc thảm xảy ra?

Đột nhiên người trên kiệu phát ra chuỗi cười thê lương:

- Đúng vậy, chúng ta đều đã trung niên, phu nhân đã có hai mươi năm sống hạnh phúc, hãy cho tại hạ có phần...

Bạch Phong bật đứng thẳng lên:

- Ngươi... Ngươi coi ta là loại người nào?

- Là người khiến tại hạ hai mươi năm không thể quên, hai mươi năm ấy tại hạ cố nhịn đau khổ, tập luyện võ công chỉ đợi tới hôm nay, tại hạ cần đoạt lại phu nhân trong tay Tông Lãnh Cương.

Bạch Phong nói:

- Các hạ nhất định làm việc ngông cuồng ấy?

- Bạch Phong, lệnh tôn võ công như thế nào đại khái phu nhân cũng biết và tại hạ không hề ám toán, thủ đoạn thế mà vẫn bắt giữ được lệnh tôn, tại hạ không tin võ công Tông Lãnh Cương mà lại thắng được lệnh tôn.

- Thực lực Vô Cực môn rất lớn so với một mình gia gia ta khác hẳn, gia gia ta tuy võ công rất cao nhưng dù sao cũng chỉ là một người...

- Tại hạ cũng có khá nhiều thuộc hạ theo đến đây, nhưng nếu Vô Cực môn không liên thủ quần dạ, tại hạ sẽ không cần chúng xuất thủ giúp tại hạ, biện pháp tốt nhất là Tông Lãnh Cương đường đường chính chính quyết đấu với tại hạ.

Tại hạ chết, các người cứ yên tâm sống như cũ, nhưng Tông Lãnh Cương chết thì cũng đã sống với phu nhân hai mươi năm rồi đâu còn gì ân hận nữa.

Khẩu khí của hắn rõ ràng chẳng coi một người nổi danh giang hồ được mọi người trọng vọng là Tông Lãnh Cương vào đâu. Bạch Phong thở dài:

- Gia gia hiện nay ra sao rồi?

- Gia gia phu nhân hiện nay rất khỏe, không hề thụ thương cũng chẳng hề mất võ công, chỉ vì tính tình cứng cỏi gan lì nên bị tại hạ điểm mấy huyệt đạo.

Bạch Phong van cầu:

- Ta có thể gặp người được không?

- Có thể, bất quá, người ở xa đây hơn mười dặm, chứ tại hạ không mang đến đây.

- Xa mười dặm ư?

- Nơi này có kiệu, lại có hai kiệu phu cũng là người giang hồ, chúng có sức mạnh thêm phu nhân vào kiệu cũng chẳng sao?

- Ngồi chung kiệu với các hạ ư?

- Đúng, phu nhân không dám?

- Đúng là không dám, các hạ biết rồi ta đã là Tông phu nhân.

Người trong kiệu tiếp lời:

- Nào ngờ Bạch Phong cô nương khi xưa không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại trở thành nho nhã thế.

- Quá khứ và hiện tại hoàn toàn khác nhau, khi xưa ta là Bạch Phong, hiện tại ta là thê tử của Tông Lãnh Cương, nữa đêm ta ra đây gặp các hạ đã là quá đáng, làm sao còn dám ngồi chung kiệu với các hạ?

- Phu nhân không muốn đi gặp gia gia sao?

- Muốn lắm, nhưng không phải với bất cứ giá nào, đã nhiều đêm nay ta ra đây gặp các hạ, Lãnh Cương đều chưa biết.

Người trong kiệu cười một tiếng hỏi tiếp:

- Vì sao phu nhân không cho y biết?

- Ta không muốn trượng phu ta và các hạ phải động thủ với nhau, nhưng bây giờ cơ hồ ta không còn cách nào khác.

- Bạch Phong, phu nhân tưởng rằng với mấy chiêu "Thanh Bình kiếm pháp" thì đã đáng là đối thủ của tại hạ sao?

- Hừ! Chớ ngông cuồng khinh thường Lãnh Cương, các hạ khổ luyện hai mươi năm cũng chưa chắc địch lại trượng phu ta đâu.

- Cứ thử chờ đấy, trong vòng năm chiêu tại hạ sẽ cho y đổ máu chết ngay trước mặt phu nhân.

Thanh âm hai người nói chuyện rất lớn, Sở Tiêu Phong ẩn thân sau tảng đá nghe rõ từng câu từng tiếng, chàng nghẹn giọng vì tức giận nhưng cố kềm chế, lúc này nơi này chưa phải là lúc chàng lộ diện. Bất quá, Sở Tiêu Phong cảm thấy đêm nay ẩn thân ở đây thực có giá trị, ít ra là cũng rửa sạch ngộ nhận cho sự trong sạch của sư mẫu chàng. Thành Trung Nhạc tuy chưa trực tiếp nói gì nhưng cứ theo thần sắc và ngữ khí sư thúc tỏ ra đau khổ nghi ngờ sư tỷ. Sự thực khi mới nghe những tin ấy, Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong cũng không tránh khỏi nghi ngờ sư mẫu, nhưng bây giờ chàng đã nhẹ người, chàng biết tuy sư mẫu gặp gỡ cố nhân vào lúc nửa đêm nhưng không hề có gì vượt ngoài lễ giáo, bị kẻ địch uy hiếp mà vẫn phản bác nghiêm khắc.

Chợt nghe Bạch Phong thở dài một tiếng:

- Giữa hai chúng ta đây đúng là không còn có biện pháp nào khả dĩ được nữa ư?

- Bạch Phong, tại hạ vốn tưởng lần gặp đêm nay là có thể được mọi việc của chúng ta, nào ngờ phu nhân vẫn giữ tình thâm với Lãnh Cương, đến sự sinh tử của gia gia cũng còn coi nhẹ.

- Lẽ nào các hạ thật muốn giết gia gia ta?

- Nếu nói về oán hận, tại hạ có thể giết cả phu nhân, huống gì là lão nhân ấy?

Bạch Phong biến sắc:

- Các hạ... các hạ...

Người trong kiệu cười gằn hai tiếng, cắt đứt lời Bạch Phong:

- Phu nhân nghe đây, người cứu thân phụ phu nhân chỉ có một mình phu nhân, có thể cứu Tông Lãnh Cương và Vô Cực môn cũng chỉ có một mình phu nhân, bất luận phu nhân nghĩ gì, phu nhân cũng phải chấp nhận điều kiện của tại hạ.

- Hãy nói lại lần nữa các hạ muốn gì ở ta?

- Tại hạ không sợ có ai nghe, nói lại lần nữa cũng chẳng sao...

Hắn hơi dừng một chút rồi tiếp:

- Tại hạ muốn phu nhân đi theo tại hạ, toàn tâm toàn ý theo tại hạ, tại hạ sẽ tha phụ thân phu nhân, và sẽ buông tha cho Tông Lãnh Cương, buông tha tất cả Vô Cực môn.

- Dù ta có bằng lòng, Lãnh Cương cũng không thể bằng lòng.

Sở Tiêu Phong ẩn thân sau tảng đá chấn động trong lòng:

- Sau khi sư mẫu xuất hiện nhất định giữ khí tiết, uy võ bất khuất, sao đột nhiên lại thay đổi?

Bạch Phong từ từ rút ra một lưỡi trủy thủ sáng loáng rồi nói:

- Nếu như ta tự sát ở đây, các hạ có buông tha cho Lãnh Cương và Vô Cực môn không?

Người trong kiệu gằn giọng:

- Không, tại hạ sẽ giết thân phụ phu nhân trước rồi sẽ tìm Tông Lãnh Cương quyết đấu sinh tử, trừ phi y giết được tại hạ, nếu không tại hạ sẽ hủy diệt Vô Cực môn.

Bạch Phong cười giọng đau khổ:

- Thôi được, nếu ta chết cũng không giải quyết được gì, xem ra chỉ còn cách bảo cho Lãnh Cương biết việc này.

- Bạch Phong, tại hạ chưa hãm hại Vô Cực môn vì tại hạ còn nhớ tới tình quen biết của chúng ta, nếu như không có chút tình cố cựu ấy, Vô Cực môn đã bị tại hạ hủy diệt từ lâu rồi.

- Các hạ tự tin như vậy?

- Tại hạ hành động đường đường chính chính, chỉ vì muốn buộc Tông Lãnh Cương phải giao lại phu nhân cho tại hạ.

- Đủ rồi, chúng ta khỏi cần nói thêm nữa.

- Cho phu nhân thêm cơ hội, canh ba ngày mai, phu nhân hãy đem Lãnh Cương đến đây, tại hạ muốn dùng võ công quyết sinh tử với y.

- Có cần phải dẫn theo đệ tử Vô Cực môn không?

- Không cần, tại hạ chỉ cho phép hai người phu thê phu nhân mà thôi.

Bạch Phong gật đầu:

- Hay lắm, ta chấp thuận, ngày mai ta sẽ đem Lãnh Cương cùng đến.

- Nhớ đó, qua canh ba, tại hạ không chờ nữa.

- Ta đã chấp thuận, nhất định sẽ giữ lời.

- Sau canh ba tại hạ quay về, việc đầu tiên là sẽ giết Bạch Mai.

Bạch Phong cố nén nước mắt, lạnh nhạt mỉm cười:

- Ta hiểu rồi!

Bà chuyển thân phi hành đi mất. Đợi bóng bà mất hẳn, người trong kiệu cũng hạ lệnh quay về, đêm tối lại khôi phục sự tĩnh mịch vốn có của nó. Sở Tiêu Phong cố kềm chế, đợi một lúc nữa mới lặng lẽ xuống núi, cởi bộ áo quần rách rưới phi hành về Nghênh Nguyệt sơn trang.

Dưới gốc cây đa đã có hai người đợi chàng, là Thành Trung Nhạc và Đổng Xuyên. Lúc ấy trời chưa tới canh năm. Không đợi Thành Trung Nhạc hỏi, Sở Tiêu Phong đã nói trước:

- Sư mẫu về rồi.

Thành Trung Nhạc "ồ" một tiếng:

- Đêm nay sư tỷ về có sớm hơn một chút.

Đổng Xuyên nóng ruột hỏi:

- Sư đệ đã nhìn thấy những gì?

Sở Tiêu Phong đáp:

- Chúng ta đã hiểu lầm sư mẫu.

Thành Trung Nhạc ngẩng mặt:

- Hiểu lầm ư? Là chuyện thế nào?

Sở Tiêu Phong thở dài, thuật lại mọi chuyện. Thành Trung Nhạc kêu lên:

- Có chuyện ấy ư? Người trong kiệu tên là gì?

Sở Tiêu Phong đáp:

- Hắn chẳng nói tên họ gì cả, sư mẫu cũng chẳng gọi tên hắn là gì.

Đổng Xuyên gằn giọng:

- Nhất định sư phụ cũng biết tên ấy.

Sở Tiêu Phong nói:

- Đại sư huynh, dù sư phụ biết nhưng ai trong chúng ta dám hỏi người?

- Phải rồi, trừ khi sư mẫu nói ra, chẳng ai dám nói với sư phụ về chuyện này.

Sở Tiêu Phong quay sang Thành Trung Nhạc:

- Sư thúc, sư mẫu có hẹn với người trong kiệu canh ba đêm mai vì tính mệnh của Bạch lão thái gia, tiểu điệt tin chắc sư mẫu không bao giờ sai hẹn.

Đổng Xuyên thở dài:

- Như vậy thì sư mẫu tất cần báo với sư phụ về chuyện này.

- Nhưng vấn đề là sư phụ đang luyện tập công phu "dạ quan", không biết ngày mai là ngày người viên mãn chưa?

Thành Trung Nhạc nói:

- Tiêu Phong, ý ngươi nói là sư mẫu ngươi không dám báo với sư phụ ngươi?

Tiêu Phong đáp:

- Tiểu điệt đúng là có nghĩ như thế, tiểu điệt rất lo sư mẫu lại đơn độc đến nơi hẹn.

Đổng Xuyên ngần ngại:

- Ý của sư thúc là...

Thành Trung Nhạc tiếp lời:

- Ta sẽ đi đến hẹn, ta thay sư huynh và sư tẩu ta đi đến hẹn.

Đổng Xuyên vội kêu:

- Sư thúc, có chuyện gì đệ tử phải chịu trách nhiệm, còn có các đệ tử Vô Cực môn, chuyện này chỉ có sư điệt là trách nhiệm lớn nhất.

Sở Tiêu Phong cũng xen vào:

- Sư thúc, tên trong kiệu kia có rất nhiều trợ thủ, vô luận thế nào sư thúc cũng không thể đi một mình được.

Đổng Xuyên nói:

- Sư thúc, chuyện này quan hệ trọng đại, chúng ta không thể chủ trương mà nên bẩm báo với sư phụ đợi lệnh định đoạt.

Sở Tiêu Phong nói:

- Đại sư huynh nói rất đúng, chuyện này xảy ra quan hệ tới sự tồn vong của tất cả Vô Cực môn, chúng ta tự ý chủ trương có thể xảy ra lỗi lầm lớn.

Thành Trung Nhạc trầm ngâm một lúc, nói:

- Sau khi trời sáng, ta sẽ gặp sư tẩu trước yêu cầu bà báo với sư huynh.

Ngừng lại một lúc, vị sư thúc tiếp lời:

- Chuyện này hãy tạm giấu Tông Nhất Chí.

Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong cùng cúi thân vâng lời.

Trời sáng chưa lâu, Thành Trung Nhạc đến hậu viện, Bạch Phong và Tông Lãnh Cương đang ngồi dùng điểm tâm. Tông Lãnh Cương đứng bật dậy đón tiếp sư đệ:

- Trung Nhạc, sao dậy sớm thế, ngồi xuống đây ăn chút gì với chúng ta nhé.

Thành Trung Nhạc quay đầu nhìn Bạch Phong rồi nghiêng thân:

- Xin ra mắt sư tẩu.

Bạch Phong thản nhiên như không có gì xảy ra, mỉm cười:

- Sư đệ, mời ngồi.

Bà tự tay rút đũa đặt trước mặt Trung Nhạc, vẫn cười:

- Trung Nhạc, cứ ăn tự nhiên.

Thành Trung Nhạc vốn có nhiều lời muốn nói nhưng thấy Bạch Phong vẫn ung dung tự tại lại đành yên lặng. Tông Lãnh Cương buông đũa xuống cười nói:

- Trung Nhạc, cứ từ từ ăn, ta no rồi, đi một chút sẽ quay lại, hai tháng nay huynh đệ chúng ta không có dịp hàn huyên với nhau, hôm nay chúng ta nói chuyện một lúc nhé!

Thành Trung Nhạc đứng lên cung kính:

- Sư huynh xin cứ tự nhiên.

Tông Lãnh Cương cười tươi đứng dậy ra đi, đợi sư huynh đi xa, Thành Trung Nhạc mới hạ thấp giọng:

- Sư tẩu, mấy đêm nay vào canh ba, sư tẩu đi gặp người nào vậy?

Bạch Phong biến sắc mặt:

- Sao sư đệ biết?

- Tiểu đệ vẫn tuần tra ngoài trang, vô tình phát hiện sư tẩu, người ấy...

Bạch Phong lắc đầu:

- Sư đệ, không cần nói nữa, về việc này đừng để cho sư huynh ngươi biết.

- Sư tẩu, chuyện ấy có quan hệ với sự sinh tử tồn vong của Vô Cực môn, sư huynh thân là Chưởng môn nhân, vì sao không thể cho biết?

Bạch Phong hoảng hốt, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Thành Trung Nhạc, trầm tư một lúc lâu mới hỏi lại:

- Sư đệ biết ít hay nhiều?

- Tiểu đệ chỉ biết chút ít, chuyện này không phải là chuyện của một mình sư tẩu và cũng không là chuyện của một mình sư huynh, chuyện này quan hệ tới tất cả Vô Cực môn, vì vậy tiểu đệ cả gan cầu xin sư tẩu hãy báo cho sư huynh biết.

Bạch Phong nghiêm giọng:

- Không nên nói, sư đệ, một chút nữa ta sẽ tìm sư đệ thương lượng về cách đối phó.

Bỗng nghe có thanh âm Tông Lãnh Cương vọng đến:

- Có chuyện gì? Sợ ta biết ư?

Lời vừa dứt người đã tiến vào đại sảnh. Bạch Phong, Thành Trung Nhạc đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời hai người á khẩu không thốt nên lời. Sắc mặt Tông Lãnh Cương vẫn bình hòa đưa mắt nhìn sang Thành Trung Nhạc hỏi tiếp:

- Trung Nhạc, nói đi có chuyện gì?

Thành Trung Nhạc ấp úng:

- Cái ấy... cái ấy...

Tông Lãnh Cương hơi mỉm cười đưa mắt quay lại Bạch Phong:

- Bạch Phong có lẽ Trung Nhạc không tiện nói, phu nhân hãy nói cho ta biết đi.

Bạch Phong trấn tĩnh:

- Thiếp... Lãnh Cương, cũng chẳng có gì quan trọng.

Tông Lãnh Cương mỉm cười:

- Phu nhân, phải chăng có một bằng hữu cố cựu đến tìm chúng ta?

Bạch Phong lúng túng:

- Thì ra...

Tông Lãnh Cương vẫn cười bình tĩnh:

- Ta còn biết bằng hữu ấy là Long Thiên Tường.

Bạch Phong ngạc nhiên:

- Làm sao phu quân biết được, hắn có nói chỉ thông báo cho một mình muội biết.

- Mấy hôm nay, phu nhân mỗi đêm canh ba đều ra ngoài đến canh năm mới về, thật là khổ, Long Thiên Tường phí mất hai mươi năm khổ công đâu thể đến đó mà bỏ đi, phu nhân, về chuyện ấy, phu nhân không cần phải van nài hắn.

- Làm sao phu quân biết được?

- Mấy năm nay ta có phần sơ ý, lão Lục coi ngựa bị bạo bệnh vong tử, quanh Nghênh Nguyệt sơn trang đây có ẩn nhiều kỳ nhân giang hồ ẩn cư mà ta chẳng biết chút gì, nghĩ cho kỹ ta đã sơ ý lầm lỗi nhiều.

- Lãnh Cương, phu quân bảo với muội là bận luyện dạ công, lẽ nào toàn là nói dối?

- Nói thật đấy, bất quá, có một điều ta không nói rõ, trước đây ba ngày, công phu ta đã viên mãn, đó là lúc vào lúc canh tư, khi ta trở về định báo cho phu nhân nhưng không biết phu nhân đã đi đâu mất.

- Vì sao phu quân không hỏi muội?

- Ta đi tìm phu nhân một lúc không thấy phu nhân nhưng lại gặp Thành Trung Nhạc đang đứng ngẩn ngơ, khi ta định gọi y, sợ y nhìn thấy ta vội ẩn thân, ta không tiện lên tiếng, có lẽ vì trong lòng kích động nên không phát giác ra ta ở sau lưng, ta nghe y lẩm bẩm tự nói việc ấy quyết không thể cho ta biết, y muốn tự đảm nhiệm lấy. Ta đành quay về phòng luyện công. Hai ngày hôm sau ta đều hy vọng phu nhân cho ta biết, nhưng phu nhân thấy ta lại cứ làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, phu thê chúng ta lúc nào cũng tương kính, phu nhân không nói, ta cũng không tiện hỏi, chỉ còn cách tự mình tra cứu.

- Phu quân đã gặp Long Thiên Tường?

- Tối hôm qua, ta đã ra đi từ canh hai, ẩn thân sau tảng đá lớn lưng chừng vách núi nghe rõ những lời đàm thoại của phu nhân và hắn, phu nhân, ta rất cảm động.

Bạch Phong nói:

- Lãnh Cương, muội đã biết võ công của hắn, muội không muốn phu quân quyết đấu với hắn.

- Ta biết nỗi khổ tâm của phu nhân, bất quá, sư đệ nói cũng không sai, hắn không phải chỉ đối phó với chúng ta, mà hắn còn đối phó với cả Vô Cực môn, ta có thể nhẫn nhục nhưng không thể không lo cho Chưởng môn, và cũng không thể lo cho an nguy của nhạc phụ.

Bạch Phong buồn bã thở dài, hai hàng nước mắt ấm ức tuôn rơi:

- Lãnh Cương, muội rất ân hận là đã có lỗi với phu quân.

- Phu nhân không có lỗi, Bạch Phong, chúng ta là những kẻ giang hồ, chỉ cần không thẹn với trời, hổ với đất, phu nhân tuy là hiền thê của ta...

Tông Lãnh Cương vỗ nhè nhẹ lên vai Bạch Phong, nói tiếp:

- Phu nhân, phu nhân chẳng có lỗi gì với ta, nhưng ta rất thẹn với nhạc phụ lão nhân gia, bất kể thế nào, ngày mai chúng ta phải tìm cách cứu nhạc phụ về.

Bạch Phong gượng cười:

- Lãnh Cương, cứu không được đâu, Long Thiên Tường đã cố tạo thành gió tanh mưa máu, và muội đã tốn quá nhiều lời hy vọng hắn thay đổi tâm ý nhưng đều vô ích.

- Ta biết, chúng ta không thể thuyết phục hắn, xem ra chỉ còn cách quyết đấu.

- Hắn có nói lần này hắn mang theo rất đông trợ thủ, nhưng cuộc hẹn đêm mai hắn chỉ chấp thuận cho chúng ta đi hai người.

Tông Lãnh Cương an nhàn:

- Đủ rồi, ta và phu nhân...

Thành Trung Nhạc vội xen lời:

- Không được, đại sư huynh, sư huynh đã nói đây là chuyện của cả Vô Cực môn, chúng ta có thể đem hết đệ tử theo quyết đấu một trận sinh tử với chúng.

Tông Lãnh Cương gật đầu:

- Không sai, bất quá phụ thân của đại tẩu ngươi còn ở trong tay chúng, chúng ta tuy có thể ác đấu một trận, nhưng không thể bảo chứng chúng không dám sát hại lão nhân gia.

- Ý của đại ca thế nào?

- Ý của ta là chỉ ta và đại tẩu ngươi ra đi, thế cũng đủ ứng phó rồi.

- Đại sư huynh, tiểu đệ tin sư huynh có thể đối phó với Long Thiên Tường, tuy nhiên có luyện võ công hai mươi năm tiểu đệ vẫn tin sư huynh đủ sức đối phó hắn, nhưng hắn đem theo quá đông trợ thủ, nếu chỉ có sư huynh và sư tẩu, làm sao có thể đối phó nếu chúng cùng tấn công?

- Sư đệ, chúng ta không thể mạo hiểm dốc hết toàn lực.

Thành Trung Nhạc cúi đầu:

- Đại sư huynh, tiểu đệ xin tạ lỗi với sư huynh trước.

Tông Lãnh Cương mỉm cười:

- Về chuyện gì?

Thành Trung Nhạc đột nhiên đứng dậy khoanh quyền bái Bạch Phong:

- Đại tẩu, xin tha tội cho tiểu đệ.

Đột nhiên y quỳ hẳn xuống đất, Bạch Phong cả kinh vội vàng đưa tay đỡ Thành Trung Nhạc lên:

- Sư đệ, như vậy là ý gì, mau mau đứng lên.

Thành Trung Nhạc nói:

- Đại tẩu, nếu đại tẩu không tha thứ cho tiểu đệ, tiểu đệ không dám đứng dậy.

- Ta hiểu rồi, tiểu sư đệ mau đứng lên, hảo ý của ngươi, có lẽ hành động của sư đệ là chỉ muốn chứng thực sự trong sạch của ta?

Thành Trung Nhạc đứng dậy, kể lại cặn kẽ chuyện theo dõi đêm qua rồi tiếp:

- Đại ca, xin đừng trách phạt Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong, tất cả đều do chủ ý của tiểu đệ, họ không dám cãi lời tiểu đệ mà thôi.

Tông Lãnh Cương thở dài:

- Sư đệ, hãy yên tâm, ta không trách phạt chúng đâu, lẽ ra ta còn phải cảm tạ sư đệ đã giúp ta khảo nghiệm bản lãnh của chúng nữa.

- A! Tiểu đệ chưa hiểu rõ ý sư huynh xin được chỉ giáo.

- Lần này sư đệ dẫn theo Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong theo dõi sư tẩu chứng tỏ sư đệ cũng có mắt nhìn người, cũng lần này Tiêu Phong biểu lộ được cơ trí. Đổng Xuyên biểu lộ được sự thận trọng, sư đệ biểu lộ được tài năng lãnh đạo, chứng minh Vô Cực môn chúng ta còn tiềm lực, ta cũng được an ủi rất nhiều.

Bạch Phong vội tiếp:

- Lãnh Cương, chàng có dự định gì, chỉ còn một ngày, chúng ta cũng nên an bài cho kỹ.

Tông Lãnh Cương trầm ngâm một lúc rồi nghiêm mặt:

- Phu nhân, theo ta chuyện này vô luận ra sao không thể để liên lụy tới tất cả mọi người.

Bạch Phong gật gù, còn Thành Trung Nhạc lại lắc đầu:

- Sư huynh, e rằng không dễ gì.

Tông Lãnh Cương hỏi lại:

- Sư đệ nói vậy là sao?

Thành Trung Nhạc đáp:

- Đổng Xuyên, Tiêu Phong đều đã biết chuyện và cũng có tham dự phần nào, nếu không cho chúng cùng đi, e rằng không thể.

Tông Lãnh Cương thở dài:

- Đây là ân oán riêng của ta và sư tẩu ngươi, tại sao lại kêu tất cả Vô Cực môn vào?

- Sư huynh, nhưng chúng muốn đối phó với tất cả Vô Cực môn, chỉ cần một điểm ấy, tất cả đệ tử Vô Cực môn đều có bổn phận phải tham gia.

- Sư đệ có nghĩ tới tính mạng phụ thân của đại tẩu ngươi vẫn còn nằm trong tay chúng?

- Tiểu đệ có biết, điều đó chứng minh tâm địa hiểm ác của Long Thiên Tường.

- Hắn đã cho đại tẩu ngươi biết không chấp thuận chúng ta đến đông người, chỉ chấp thuận hai người là ta và đại tẩu ngươi đến nơi hẹn.

- Chưởng môn sư huynh, tên Long Thiên Tường ấy tâm địa hung ác, chúng ta cần gì nói tới đạo nghĩa võ lâm với hắn.

- Ý của sư đệ là...

- Ý của tiểu đệ là việc dùng binh không trừ sự gian trá, chúng ta cũng nên dùng một chút thủ đoạn.

- Thủ đoạn ra sao?

Thành Trung Nhạc nói ra kế hoạch. Tông Lãnh Cương hơi mỉm cười:

- Sư đệ, thì ra sư đệ đã an bài hết cả rồi.

- Tiểu đệ lạm quyền, xin Chưởng môn sư huynh tha tội.

Tông Lãnh Cương quay đầu, nhìn Bạch Phong:

- Còn ý phu nhân ra sao?

Bạch Phong thưa:

- An bài của sư đệ khá lắm, Long Thiên Tường đến đây là có chuẩn bị sẵn tất phải là kế hoạch cực ác độc, chúng ta cũng chẳng cần quá quân tử.

Tông Lãnh Cương trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

- Sư đệ, phu nhân, mấy ngày hôm nay ta có một cảm giác rất kỳ quái, cứ sợ rằng Nghênh Nguyệt sơn trang chúng ta xảy ra đại biến.

Thành Trung Nhạc tiếp lời:

- Đại sư huynh, Long Thiên Tường đã bắt giữ phụ thân sư tẩu Bạch lão tiền bối, rồi tìm đến đây, tự nhiên muốn làm một chuyện lớn chấn động võ lâm.

Tông Lãnh Cương khẽ thở dài:

- Sư đệ, có lẽ chuyện không thế mà thôi đâu, ta không nhìn thấy thi thể của lão Lục giữ ngựa nhưng ta biết lão đang rất cường tráng bất ngờ lại chết đột ngột, tại sao?

Tông Lãnh Cương đúng là có uy thế một Chưởng môn nhân, quan sát tinh tế, khác hẳn người thường. Thành Trung Nhạc nói:

- Sư huynh, niên kỷ lão Lục đã cao, nghe nói lão lại mê uống rượu, có lẽ lão bị một bệnh ác nào đó lần này mới đột nhiên phát tác.

- Ồ! Sư đệ, nếu như lão có bệnh ác nào đó, sao mấy chục năm nay chẳng có lần nào phát tác.

- Sư huynh sự thật hoài nghi điều gì?

- Trúng độc, phải chăng là có người hạ độc lão?

- Không thể có, sư huynh, tiểu đệ có nhìn thấy thi thể lão, chẳng có dấu hiệu gì trúng độc, vả chăng trong Nghênh Nguyệt sơn trang đâu có ai dám hạ độc với lão?

- Ta vẫn cho rằng cái chết của lão là một dấu hiệu cảnh giác chúng ta, ta vốn có ý tra cứu việc ấy nhưng không dè xảy ra chuyện Long Thiên Tường. Ồ!

Lẽ nào ta lại lo quá đáng sao?

Thành Trung Nhạc vội nói:

- Sư huynh là người đã đưa Vô Cực môn lên đến cực điểm uy danh, chính vậy mà bị một số người đố kỵ, sư huynh, mấy năm nay sư huynh rất ít bôn tẩu giang hồ, vì bận bịu tập trung tinh thần giáo huấn các đệ tử tất cũng bị nhiều người để ý, tự nhiên trong số ấy có nhiều người muốn phá hoại chúng ta.

Tông Lãnh Cương gượng cười:

- Lập nên môn phái không phải là việc dễ nhưng giữ gìn môn phái ấy mới là thiên nan vạn nan. Vô Cực môn có một chút uy danh muốn bảo vệ có lẽ cũng phải trả giá thật lớn.

Bạch Phong tiếp nlời:

- Năm năm nay chúng ta được sống bình an, khi xưa phu quân hành tẩu giang hồ trải qua hung hiểm đâu chỉ bằng trăm lần, hy vọng phu quân cứ trấn tĩnh ứng phó.

Tông Lãnh Cương cười cho phu nhân yên lòng:

- Phu nhân nói quả không sai, ta lo là lo vì cảm giác có một sức mạnh vô hình dường như đang hoạt động trong Nghênh Nguyệt sơn trang chúng ta.

Thành Trung Nhạc nói:

- Đại sư huynh, hiện nay áp lực lớn nhất là lực lượng của bọn Long Thiên Tường, chúng ta chỉ cần đánh bạt lực lượng ấy rồi sẽ tính sau.

- Đúng đấy sư đệ, trước mắt chúng ta chỉ cần đối phó với Long Thiên Tường, những lời đàm thoại của chúng ta không được tiết lộ cho ai biết, ít nhất không để cho bọn chuyện biết chúng ta đã phát giác điều gì, khiến chúng đề phòng.

Bạch Phong khẩn thiết:

- Lãnh Cương, chàng nói rằng có áp lực vô hình hoạt động trong Nghênh Nguyệt sơn trang, đó là áp lực gì vậy?

- Ta cũng không thể nói cụ thể được, kỳ thực nếu ta nắm được chứng cứ ta sẽ không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Thành Trung Nhạc quay lại vấn đề chính:

- Sư huynh, về chuyện đối phó với Long Thiên Tường có cần dẫn cả Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong cùng đi?

Tông Lãnh Cương đáp:

- Sư đệ, Long Thiên Tường đến đây lần này nếu chỉ là để đối phó với ta và sư tẩu ngươi thì không cần các đệ tử.

Thành Trung Nhạc tiếp lời:

- Nhưng hắn không chỉ đến đây vì tư thù, hắn có dã tâm đối phó với toàn bộ Vô Cực môn. Đó cũng là nguyên nhân mà toàn bộ Vô Cực môn phải ứng phó với hắn.

Tông Lãnh Cương trầm ngâm một chút rồi nói:

- Ta muốn sửa đổi đôi chút kế hoạch của sư đệ, đem bốn đệ tử Vô Cực môn theo đối phó với hắn.

Thành Trung Nhạc ngạc nhiên:

- Là bốn đệ tử nào?

- Đại đệ tử, nhị đệ tử, thất và cửu đệ tử, chẳng qua ngoài Đổng Xuyên và Sở Tiêu Phong, hai đệ tử kia không cần cho biết trước.

- Tiểu đệ hiểu rõ.

- Đệ tử Tông Nhất Chí giúp tam sư huynh phòng thủ Nghênh Nguyệt sơn trang.

- Vâng.

- Về chuyện này đợi đến canh hai hãy cho chúng biết, sư đệ hãy về chuẩn bị đi.

- Tiểu đệ xin lui.

Cúi thân xuống thi lễ, Thành Trung Nhạc rời nội sảnh.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-28)


<