← Hồi 18 | Hồi 20 → |
Đến lúc đó Tiêu Kỳ Vũ mới thấy được khái quát tình cảnh.
Giữa Phật đường có một đại hán dáng rất vạm vỡ, mắt to mày rậm, mũi to và đỏ lựng như trái cà chua, bộ râu rậm xồm xoàm bao quanh chiếc miệng rộng. Tóm lại mọi đường nét trên mặt cũng như dáng người đại hán trông rất thô kệch.
Đại hán giương đôi mắt đỏ ngầu phóng ra những tia giận dữ nhìn Tiêu Kỳ Vũ. Phật đường không rộng lắm, lúc này sặc sụa hơi rượu từ miệng tên đại hán bốc.
Sau lưng hắn còn có hai tên thủ hạ trẻ tuổi hơn nhưng tướng mạo cũng hung dữ chẳng kém gì thủ lĩnh Hai tên này lưng đeo đao to bản cài trong bao da, cũng trừng cặp mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ đầy đe dọa.
Cả ba tên đại hán người đầy bụi phong trần, cả râu tóc cũng vàng hoa chứng tỏ vừa vượt đường trường đến đây.
Trong Phật đường còn có Tịnh Không sư thái ngồi bàn tọa trên một tấm bồ đoàn đưa tay lần chuỗi niệm châu. Thần sắc bà ta vốn rất bình thản nhưng khi thấy Tiêu Kỳ Vũ xuất hiện lại có sự thay đổi, hình như bà ta lo lắng sợ hãi.
Tiểu ni Đồng Vân đứng bên sư phụ mở to mắt hoảng sợ nhìn ba tên đại hán như con dê đứng trước bầy sói.
Còn có vị đạo cô lo cơm nước và phục dịch đứng sau lưng Tịnh Không, nhưng khác với Đồng Vân, thái độ bà ta tỏ ra rất bình thản không chút sợ hãi.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn sáu người trong điện ngơ ngác chẳng hiểu gì, trong long thầm nghĩ:
- "Người vừa dọa giết người phóng hỏa tất là đại hán râu rậm này rồi. Nhưng hắn đang nói với ai vậy? Chẳng lẽ hắn đe dọa Tịnh Không sư thái?"
Quả là một hành động bạo ngược đến vô lý!
Tên đại hán quát lên, cắt dòng suy tưởng của Tiêu Kỳ Vũ:
- Lão tiểu tử! Vì sao ngươi không trả lời?
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh bước vào cửa Phật đường hỏi:
- Bằng hữu đang hỏi ta đó sao?
Tên đại hán râu rậm chợt ngửa mặt cười to một tràng rồi chỉ tay vào mặt Tiêu Kỳ Vũ quát lên:
- Súc sinh! Ngươi còn giả bộ nữa sao?
Rồi vung tay quát bảo hai tên thuộc hạ:
- Mau đưa hắn ra ngoài lột da cho ta!
Hai tên hán tử "dạ" ran một tiếng, hùng hổ xông tới Tiêu Kỳ Vũ.
Bấy giờ Tịnh Không sư thái mới lên tiếng:
- Khoan đã!
Hai tên hán tử đứng lại, nhìn tên thủ lãnh chờ lệnh.
Tên này "hừ" một tiếng bảo:
- Để nghe xem cô ta nói gì đã!
Rồi hất hàm nhìn Tịnh Không sư thái:
- Cô có gì nói nhanh lên!
Tinh Không sư thái bình tĩnh nói:
- Vị thí chủ đó chỉ là người qua đường, bởi vì bất ngờ lâm trọng bệnh nên tạm trú trong am để dưỡng bệnh chứ không có quan hệ gì với Thủy Nguyệt am cả. Hãy để cho thí chủ đi.
Đại hán râu rậm cười hô hố nói:
- Ni cô giữ một nam nhân trong am đường dưỡng bệnh! Hắc hắc hắc..
Giọng cười của hắn đầy chế nhạo và tức tối.
Tịnh Không sư thái điềm nhiên nói tiếp:
- Việc giữa chúng ta không liên quan gì đến thí chủ đó. Để vị ấy đi!
Tên đại hán bỗng xếch ngược đôi mày rậm lên quát:
- Phụng Cô! Ngươi đừng giở giọng như thế với ta! Ai biết hắn có liên quan gì hay không? Việc đó để ta tra khảo hắn! Nói cho ngươi biết, cho dù hắn không liên quan gì đến số tiền, ta cũng xin cái chỗ đội nón của tên bạch diện thư sinh này!
Nói đoạn vung tay ra lệnh cho hai tên thủ hạ:
- Bắt hắn lại cho ta! Sau đó đánh thật lực vào, hỏi xem lai lịch và đến Thủy Nguyệt am bao lâu, được hầu hạ như thế nào?
Hai tên hán tử lại xông vào.
Tiêu Kỳ Vũ quát lên:
- Đứng lại!
Hai tên hán tử có phần bất ngờ, thậm chí hơi sợ hãi nữa, liền đứng lại hoang mang nhìn chàng rồi lại nhìn sang tên thủ lĩnh.
Tiêu Kỳ Vũ quát xong chắp tay hướng sang tên hán tử nhã nhặn nói:
- Tại hạ là Tiêu Kỳ Vũ. Xin hỏi huynh đài quý tính đại danh là gì?
Tên đại hán râu rậm cười to nói:
- Muốn nghe tính danh ta thì ngươi hãy đứng cho vững nếu không vỡ mật mà chết đấy! Lão gia danh hiệu là Lôi Mãn Thiên..
Tiêu Kỳ Vũ "à" lên một tiếng nói:
- Tại hạ tưởng rằng ai, thì ra là "Hồng Hồ Tử" Lôi Mãn Thiên Lôi lão đại ở Bạch Sơn Hắc Thủy!
Lôi Mãn Thiên cười hô hố đáp:
- Tiểu tử ngươi đã biết đại danh lão gia sao không thúc thủ chịu trói cho mau? Nếu không, ngươi tất biết thủ đoạn Lôi lão gia tàn ác thế nào..
Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt nói:
- Đã lâu nghe đại danh của "Hồng Hồ Tử" tung hoành vùng Bạch Sơn Hắc Thủy. Ta cứ tưởng rằng đó là vị hán tử đỉnh danh lập địa thế nào. Hôm nay thấy mới biết đó chẳng qua chỉ là một tên thô lỗ bạo ngược, một tên cường đạo mở miệng là dọa sát nhân phóng hỏa mà thôi. Quả trăm nghe không bằng một thấy!
Lôi Mãn Thiên ngơ ngác đứng ngẩn ra.
Hắn tưởng rằng đối phương đã biết uy danh "Hồng Hồ Tử" Lôi Mãn Thiên tất phải run gan vỡ mật hoặc ít ra khúm núm rạp mình quỳ lạy. Ngờ đâu tên bạch diện thư sinh này chẳng những không sợ mà còn lên tiếng nhục mạ hắn nữa!
Sau một thoáng ngơ ngác, hắn bỗng gầm lên:
- Cẩu tặc! Ngươi ăn phải gan hùm hay sao mà dám nhục mạ lão gia?
Dút lời vung cả song chưởng lao tới chàng như con mãnh thú.
Tiêu Kỳ Vũ cười xua tay nói:
- Khoan đã! Hãy nghe ta nói hết..
Chàng tháo túi dưỡng xuống lấy ngọc tiêu ra chỉ vào Lôi Mãn Thiên tiếp lời:
- Thủy Nguyệt am là chốn Phật đường tôn nghiêm, ngươi dám ở đây ăn nói càn rỡ, báng bổ thần linh, thật là nên đày xuống mười tám tầng Địa ngục! Bây giờ ta khuyên ngươi một tiếng, hãy nhanh chóng đi xa khỏi am đường, nếu không tội nghiệp ngươi càng thêm nặng đó!
Lôi Mãn Thiên nghe nói càng tức, quay sang hai tên thủ hạ gầm lên:
- Các ngươi còn đúng đực ra đó làm gì? Mau lột da hắn cho ta!
Hai tên hán tử lập tức rút đại đao cầm tay đồng thanh quát to một tiếng nhất tề lao bổ tới.
Chúng chẳng kể gì dện chốn Phật đường, tay vung đao loang loáng chém bừa vào người Tiêu Kỳ Vũ.
Nhưng hai thanh đao to bản chưa kịp chém xuống, chỉ thấy thân ảnh Tiêu Kỳ Vũ lách đi, rồi không biết chàng xuất thủ thế nào, hai tên hán tử bắn ra cửa Phật đường la lên thảm thiết.
Cả hai tên bị chấn lực không nhẹ, bay ra đến giữa sân ngã sấp mặt xuống ngất đi.
Tiêu Kỳ Vũ vẫn đứng nguyên chỗ, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, tay mân me hai thanh đao vừa đoạt được, còn chiếc Ngọc tiêu thì không biết đã giắt người tự bao giờ!
Chàng khẽ phất tay, hai thanh đao bắn ra giữa sân cắm xuống đất ngập gần tới tận chuôi!
Tiêu Kỳ Vũ cao giọng nói:
- Đây là chỗ Phật môn uy nghiêm, không phải là chỗ giết người. Nếu không các ngươi hôm nay đừng hòng toàn mạng!
Chàng nhìn sang Lôi Mãn Thiên nói tiếp:
- Lôi Mãn Thiên! Động thủ trong Phật đường là phạm tội bất kính với thần linh. Nếu ngươi không phục thì hãy ra ngoài kia phân cao hạ!
Chàng nói xong chẳng cần để ý đối phương có đồng ý không cứ bước thẳng ra khỏi Phật đường.
Tới chỗ hai tên hán tử, chàng vung chân đã chúng bay qua tường am.
Chỉ nghe "Bịch, bịch", hai tên hán tử rơi xuống sút đầu mẻ trán, máu me đầm đìa. Nhưng có lẽ do đau quá nên chúng tỉnh lại, nhưng cứ giãy giụa trên mặt đất không sao bò dậy nổi.
Lôi Mãn Thiên vừa lao ra sân, thấy tên bạch diện thư sinh này hạ nhục thủ hạ mình như thế, tức giận đùng đùng nghiến răng quát:
- Cẩu tặc! Lão gia sẽ băm nát ngươi!
Dút lời lao tời Tiêu Kỳ Vũ, song chưởng vận thập thành công lực đánh tới!
Bấy giờ Tiêu Kỳ Vũ đã ra ngoài am rồi. Thấy đối phương lao tới, chàng chùng thấp người xuống, chân trái làm trụ, chân phải đá ngược lên một cước, đồng thời miệng quát lên:
- Cút ngay!
Tấm thân đồ sộ của Lôi Mãn Thiên bị một cước bắn cao lên rơi xuống phía sau Tiêu Kỳ Vũ gần hai trượng, chân lảo đảo một lúc mới đứng vững được, sắc mặt tái xanh.
Nhưng một chiêu đó chỉ làm Lôi Mãn Thiên thêm tức giận. Hắn quay lại gầm lên như sấm:
- Súc sinh! Lão tử không băm nát ngươi, thề không làm người!
Dút lời rút trong người ra hai chiếc đồng bài sáng loáng vung lên loạn xạ nghiến răng xông vào đối thủ.
Tiêu Kỳ Vũ nhoài mình sang trái nửa bước nghiêng người lại, chờ thân ảnh Lôi Mãn Thiên lướt qua trước mặt mới đá tạt cả hai chân vào hạ bàn đối thủ. Lôi Mãn Thiên bị đã trúng cả hai ống chân mất đà ngã sấp xuống.
Hắn chống tay định nhảy bật lên thì Tiêu Kỳ Vũ đã lướt tới giẫm chân trái lên hậu tâm giầm mạnh xuống. Lôi Mãn Thiên há miệng ộc ra một vòi máu!
Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng nói:
- Lôi Mãn Thiên! Tuy ngươi là tên đầu đảng thổ phỉ ở Bạch Sơn Hắc Thủy nhưng ngoài bản tính thô bỉ, ta chưa nghe nói đến hành vi đại ác nào, bởi thế hôm nay Tiêu mỗ tha cho ngươi khỏi chết. Nhưng vừa rồi trong Phật đường, ngươi ăn nói càn rỡ, báng bổ thần linh nên để ngươi lấy đó làm bài học, ta chỉ trừng trị nhẹ thế thôi. Nếu lần sau ta còn nghe nói đến hành động như vậy nữa thì đừng mong thoát mạng!
Lúc đó cả Tịnh Không sư thái lẫn Đồng Vân cùng chạy ra am môn.
Tịnh Không sư thái mặt đầy lo lắng nhìn Tiêu Kỳ Vũ định nói gì nhưng nghe chàng nói vậy lại thôi.
Tiêu Kỳ Vũ thu chân lùi lại bảo:
- Đứng lên!
Lôi Mãn Thiên chống tay ngồi dậy, đưa tay lau máu dính đầy râu và hai bên mép, thảm giọng nói:
- Ngươi là ai? Lôi Mãn Thiên ta ở Quan ngoại thét ra lửa, ai cũng sợ như hùm mà trước mặt ngươi chẳng khác nào một con chó ghẻ! Ngươi rốt cuộc là nhân vật thế nào ở Trung Nguyên?
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày đáp:
- Ta chẳng đã nói với ngươi rồi sao? Ta là Tiêu Kỳ Vũ Lôi Mãn Thiên lắc đầu nói:
- Không! Ta chỉ hỏi danh hiệu trên giang hồ của người thôi! Ngươi quyết không phải là nhân vật tầm thường Tiêu Kỳ Vũ cười hỏi:
- Ngươi nghĩ thế ư?
Lôi Mãn Thiên gật đầu đáp:
- Đương nhiên! Một nhân vật tầm thường không thể có bản lĩnh đánh ta thảm bại như thế!
Tiêu Kỳ Vũ cười nói:
- Ngươi ở Quan ngoại thì làm sao mà biết rõ các nhân vật ở Trung Nguyên được? Dù ta nói ra danh hiệu thì người cũng không biết đâu!
Lôi Mãn Thiên nhìn sang Tịnh Không sư thái nói:
- Phụng Cô! Ngươi rất biết cách bảo vệ mình, tìm được một kẻ lợi hại như thế đến giúp..
Tiêu Kỳ Vũ lập tức chặn lời nói:
- Lôi Mãn Thiên! Ngươi không được hồ đồ như thế! Tịnh Không sư thái đã nói với ngươi rồi. Ta chỉ là người đi đường, bị lâm trọng bệnh nên thần trí mê loạn chạy tới đây thì gục ngã ngay ở chỗ này, may mà vị tiểu ni cô kia phát hiện được, Tịnh Không vốn đầy lòng từ bi mà cho ở dưỡng thương chứ không phải mời đến bảo vệ như ngươi nói.
Lôi Mãn Thiên "à" một tiếng nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc hỏi:
- Sao lại có chuyện ngẫu hợp như thế?
Tiêu Kỳ Vũ "hừ" một tiếng nói:
- Lôi Mãn Thiên! Không phải là ngẫu hợp mà đó là do tiền định! Nếu ngươi lại nói năng bừa bãi, ta quyết không tha đâu!
Lôi Mãn Thiên ngước nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Ngươi vừa đánh bại ta, mà bại rất thảm, bây giờ ta có gì phải nói nữa? Lôi Mãn Thiên này là người ân oán phân minh. Vừa rồi ngươi đã lưu tình mà tha mạng. Cho dù thế nào thì ta cũng nên cảm kích ngươị..
Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm một lúc rồi chợt hỏi:
- Ngươi thực lòng cảm kích ta chứ?.
Lôi Mãn Thiên nghiêm giọng đáp:
- Họ Lôi ta tuy là thổ phỉ, tính tình quả có thô lỗ như ngươi nói. Nhưng ta có thể tự hào là người ân oán phân minh. Vừa rồi chỉ cần ngươi dụng lực mạnh thêm một chút là ta đoạn tâm mạch mà chết rồi. Ta thật lòng cảm kích ngươi vì đã hạ thủ lưu tình.
Hắn đứng lên, đưa tay phủi bụi đất dính vào người rồi đến gần hai tên thủ hạ đá mỗi tên một đá, quát lên:
- Cút đi mà chuẩn bị ngựa!
Hắn trở lại đứng đối diện với Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Nếu như việc này như ngươi nói là tiền định thì ta còn tranh chấp làm gì nữa? Tạm biệt! Tiêu..
Hắn dừng lại ở đó, chẳng hay vì quên tên hay chưa biết nên xưng hô thế nào cho đúng.
- Ta tên Tiêu Kỳ Vũ. Ngươi định đi ngay bây giờ sao?
Lôi Mãn Thiên chỉ sang Tịnh Không sư thái đáp:
- Ta vốn đã phát thệ, dù đi khắp thế gầm trời cũng tìm cho bằng được cô ta để tính sổ..
Hắn chợt buông tiếng thở dài, nói tiếp:
- Đâu ngờ khi tìm được thì lại gặp phải ngươi. Chẳng rõ có phải là do tiền định như ngươi nói không. Bây giờ ta không đi thì còn chờ gì nữa?
Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
- Ngươi định đi đâu?
Lôi Mãn Thiên đáp:
- Mấy năm nay ta chạy cuồng khắp nơi, vượt ngàn núi vạn đèo cũng mệt rồi! Bây giờ chỉ muốn quay về cố cư thôi!
- Ngươi định tiếp tục nghiệp cũ của mình sao?
Lôi Mãn Thiên lắc đầu vẻ mặt lộ vẻ đau buồn nói:
- Tiếp tục nghề nghiệp làm thổ phỉ ư? Không! Ta đã từng làm thổ phỉ mười mấy năm, nhưng rồi rốt cuộc chẳng những không được gì mà còn gặp tai họa! Vì thế lần này về Quan ngoại ta sẽ đi săn, nhặt củi, trồng rau.. Việc gì mà chẳng kiếm sống được? Ta tin rằng với cuộc sống đó, ta sống không đến nỗi vô vị nữa.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói:
- Nếu được thế thì rất tốt!
Tịnh Không sư thái chợt chen lời:
- Không đâu! Mãn Thiên! Chàng đã sống không vô vị! Toàn bộ số tiền của chàng đã được đem cứu tế cho người nghèo. Thiếp đã tích đức cho chàng!
Tiêu Kỳ Vũ nghe nói thế đứng ngẩn ra hết nhìn Tịnh Không sư thái rồi lại nhìn sang "Hồng Hồ Tử" Lôi Mãn Thiên!
Theo cách xưng hô thì giữa hai người xem ra đã từng có quan hệ rất mật thiết, không chừng là phu thê nữa. Nhưng làm sao một vị sư thái nhân từ lại lấy một tên thổ phỉ như Lôi Mãn Trên được chứ?. Xem ra hắn không phải là người tận ác, nhưng diện mạo, bản tính thô lỗ như thế...
Chàng nghĩ chưa xong thì nghe Lôi Mãn Thiên cười kha kha nói:
- Đã làm thổ phỉ thì còn tích đức làm gì chứ?. Hãy chờ khi ta chết rồi, cô hãy niệm giùm ta mấy bài kinh, nếu nhờ thế mà giúp ta bớt đi một tầng địa ngục thì như thế là quá đủ rồi!
Bấy giờ hai tên hán tử đã dắt ngựa tới.
Lôi Mãn Thiên chậm rãi bước tới, vừa đưa tay cầm lấy cương ngựa thì Tiêu Kỳ Vũ bỗng gọi lại:
- Lôi Mãn Thiên! Hãy chờ một chút!
Chàng nói xong chạy nhanh vào Phật đường mang túi dược tới lấy ra một chiếc bình nhỏ đưa cho Lôi Mãn Thiên nói:
- Đây là thuốc trị thương tốt nhất của ta. Ngươi chỉ cần uống hai lần là hoàn toàn bình phục.
Lôi Mãn Thiên giương mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ đầy vẻ ngạc nhiên, một hồi sau mới nói:
- Ngươi thật là một quái nhân!
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
- Ngươi so với ta chỉ sợ còn kỳ quái hơn! Trong tình cảnh này mà ngươi vẫn chịu bỏ đi, đó chính là quay đầu rời bể khổ! Nếu không kỳ quái, ngươi chẳng làm được thế đâu!
Lôi Mãn Thiên ngửa mặt cười hô hố một tràng rồi nhảy lên ngựa, còn nhìn Tịnh Không sư thái và Thủy Nguyệt am một lúc rồi hướng sang Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói:
- Sau này hy vọng còn gặp lại!
Hắn giật cương cho ngựa đi, còn nhoài lại nói thêm một câu:
- Nếu gặp được ngươi ở Quan ngoại, ta rất hoan nghênh!
Thế rồi dẫn đầu hai tên thủ hạ, cho ngựa đi bước một rời khỏi Thủy Nguyệt am.
Mối hiểm họa lơ lửng trên đầu ngôi am đường vắng vẻ cô tịch này kết thúc thật êm thấm và đơn giản.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn theo bóng ba ky mã khuất dần, hồi lâu mới nhặt túi dược lên hướng sang Tịnh Không sư thái chắp tay nói:
- Xin ghi khắc đại ân không bao giờ dám quên. Tiêu Kỳ Vũ không thể ở lâu nơi Phật đường này được, đến đây xin cáo biệt!
Tịnh Không sư thái chắp tay hợp thập niệm một câu Phật hiệu nói:
- Xin thí chủ hãy lưu lại một lúc!
Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
- Sư thái còn điều gì dạy bảo?
Tịnh Không đáp:
- Xin Tiêu thí chủ ở Thủy Nguyệt am này gần nửa tháng, như thế là đã có duyên với Phật môn rồi. Hôm nay bệnh trạng đã lui, thí chủ bình phục lên đường, bần ni có dọn ấm trà để đưa tiễn thí chủ, đồng thời tỏ lòng cảm tạ..
Tiêu Kỳ Vũ vội ngắt lời:
- Xin sư thái đừng nói thế! Đại ân trùng sinh tái tạo của sư thái, Tiêu Kỳ Vũ còn chưa biết báo đáp thế nào.
Tịnh Không sư thái nói:
- Thôi được, chúng ta đừng nên nói đến chuyện đó nữa. Nhưng bần ni biết thí chủ trong lòng còn nghi vấn một điều. Để thí chủ khỏi mang nỗi băn khoăn mà rời khỏi Thủy Nguyệt am.. Chắc thí chủ đang băn khoăn về câu chuyện của Phụng Cô đúng không?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu.
Lúc Lôi Mãn Thiên hai lần nhắc đến tên "Phụng Cô" và cách xưng hô của vị sư thái này đối với tên lừng danh trong giời lục lâm thảo khấu vùng quan ngoại kia, chàng rất băn khoăn nhưng không dám hỏi.
Lôi Mãn Thiên từ Quan ngoại vượt đường xa vạn dặm tới đây để tìm Phụng Cô. Ngoài mối quan hệ bí ẩn giữa hai người còn chuyện tiền nong nữa. Bây giờ chúng Tịnh Không sư thái gợi chuyện ra, có ai lại không muốn biết?
Tịnh Không sư thái nói tiếp:
- Nói ra được với Tiêu thí chủ, bần ni cũng phần nào thanh thản bớt nỗi lòng. Nếu thí chủ chưa vội lên đường có thể nán lại một lúc, chúng ta hãy vào tịnh thất uống trà, bần ni sẽ kể lại câu chuyện về Phụng Cô.
Thế rồi hai người vào tịnh thất của trụ trì Thủy Nguyệt am. Chỉ lát sau vị đạo cô họ Tống cũng mang trà đến Tịnh Không sư thái bảo luôn cả Đồng Vân và vị đạo cô cùng ngồi xuống bên mình nói:
- Việc này nếu không có cơ hội hôm nay thì chẳng nên nói ra.
Trong lúc Đồng Vân rất nôn nóng thì vị đạo cô hết sức bình thản, giống như chuyện nấu ăn hoặc giặt giũ thường ngày của bà ta vậy!
Tọa định xong. Tịnh Không nhìn khách nói:
- Mời Tiêu thí chủ vừa uống trà vừa nghe.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu.
Tịnh Không sư thái bưng chén lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống hỏi:
- Tiêu thí chủ có biết vừa rồi Lôi Mãn Thiên gọi "Phụng Cô" là xưng với ai không?
Tiêu Kỳ Vũ ngập ngừng hỏi:
- Chẳng lẽ..
Nhưng chàng không dám nói thẳng ra, chỉ chăm chú nhìn vào mặt đối phương mong từ xác định xem phán đoán của mình có đúng hay không, nhưng vô hiệu.
Vẻ mặt sư thái rất bình thản, hoàn toàn không có chút biểu lộ nào.
Tiều Kỳ Vũ bỗng phát hiện ra Tịnh Không sư thái chỉ mới là một trung niên thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi, bộ cà sa không làm mất đi nét kiều diễm của một nữ nhân mà nếu không khoác áo nâu sồng tất vẫn còn hết sức quyến rũ. Chỉ vì với chiếc cà sa và vẻ mặt thánh thiện của sư thái, người ta chừng như quên đi giới tính, chỉ dậy nên niềm kính ngượng mà mất đi sự đánh giá về vẻ đẹp trần tục.
Sư thái có đôi mắt phượng đen láy sáng long lanh và đôi môi cực kỳ thanh tú, nếu đem để vào mặt bất kỳ nữ nhân nào là đủ trở thành một mỹ nhân rồi.
Tiêu Kỳ Vũ như bị thôi miên như thế hồi lâu, cuối cùng nhận ra mình quá thất lễ nên cúi xuống.
Tịnh Không sư thái gật đầu nói:
- Tiêu thí chủ đoán không sai, Phụng Cô chính là bần ni đấy!
Vị đạo cô vẫn ngồi yên không nói gì. Nhưng Đồng Vân tiểu ni lại há hốc mồm miệng, mở to mắt đầy kinh ngạc hết nhìn sư phụ lại nhìn sang Tiêu Kỳ Vũ, còn chàng thì vẫn ngồi lặng thinh chờ nghe kể.
Tịnh Không sư thái chẳng để ý gì đến thái độ của đối phương, vẫn nói bằng giọng đều đều như mặt nước hồ bình lặng:
- Phải! Bần ni chính là Phụng Cô, cũng từng là thê tử của "Hồng Hồ Tử" Lôi Mãn Thiên!
Vị đạo cô vẫn ngồi bất động, dường như đã chai sạn với tất cả những điều bất ngờ và mọi cảm xúc của người đời, trông như một pho thạch tượng.
Đồng Vân chợt bật khóc nhưng vội lấy tay bưng miệng lại, mở to mắt đầy hoang mang và thất vọng nhìn Tịnh Không sư thái.
Tiêu Kỳ Vũ không nói gì, bởi theo cách xưng hô của vị sư thái với Lôi Mãn Thiên, chàng đã đoán ra điều này từ trước.
Tịnh Không sư thái nhìn Đồng Vân hỏi:
- Đồng Vân chắc thất vọng vì ta là thê tử của một tên trùm thổ phỉ, thậm chí có khi ta còn chính là một nữ phỉ, đúng không?
Đồng Vân vội lắc đầu đáp:
- Không! Đệ tử chỉ bất ngờ và sợ hãi thôi! Đệ tử không thất vọng! Thật như thế mà!
Tịnh Không cười hỏi:
- Vì sao lại sợ hãi? Vì hai hình tượng hoàn toàn khác, trong ý tưởng của ngươi không thể nào kết hợp được với nhau chứ gì?
Bà không chờ Đồng Vân trả lời, quay sang Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
- Tiêu thí chủ vẫn nghe đấy chứ?.
Tiêu Kỳ Vũ không đáp,chỉ nhận xét:
- Một câu chuyện sẽ rất ly kỳ, không thể chỉ phác thảo qua mà có thể nhận định khái quát được. Và nếu có sẵn định kiến để nghe tiếp là sai lầm!
Tịnh Không sư thái gật đầu tán đồng:
- Nhận xét như Tiêu thí chủ mới là mẫn tiệp. Nếu ai cũng được như thế, người ta sẽ công bằng hơn rất nhiều.
Bà ta trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể:
- Mười lăm năm trước, tại Bạch Sơn Hắc Thủy, có một lần Lôi Mãn Thiên bị quan phủ vây bắt quá, đã bị thương được một thiếu nữ cứu nên mới thoát khỏi sự truy sát của quan quân.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
- Có phải thiếu nữ đó là Phụng Cô không?
Tịnh Không sư thái đáp:
- Lôi Mãn Thiên tuy là một tên cầm đầu thổ phỉ nhưng hắn có hai đức tính tốt là không hiếp bức người nghèo và không giết những người vô tội.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Chắc rằng sau khi cứu được tính mạng Lôi Mãn Thiên thì trái tim của cô ta cũng bị tên này chinh phục?
Tịnh Không kể tiếp:
- Một thiếu nữ trong gia đình săn bắn ở giữa rừng sâu, quanh năm bầu bạn với cung tên và muông thú, đương nhiên thần tượng của cô ta phải là một trang nam nhi mạnh mẽ, hào phóng, thậm chí có những trường hợp còn hung bạo nữa!
Tiêu Kỳ Vũ chen lời:
- Quả là những đức tính này Lôi Mãn Thiên đều có.
Tịnh Không sư thái gật đầu:
- Ngoài danh nghĩa là một tên thổ phỉ, những đức tính khác của Lôi Mãn Thiên đều chinh phục được trái tim Phụng Cô. Thế nhưng lúc mới cứu Lôi Mãn Thiên, cô ta hoàn toàn nghĩ rằng mình đang cứu một người thợ săn bị thương.. Đến khi biết thì trái tim cô ta đã hoàn toàn thuộc về hắn, không sao thay đổi được tình thế nữa.
Không ai chen lời hỏi.
Tịnh Không dừng một lúc rồi kể tiếp:
- Sau khi thành duyên phận, tuy biết trượng phu mình là thổ phỉ nhưng Phụng Cô không quá thất vọng, cho rằng mình có khả năng cải biến cuộc sống của trượng phu. Mặc dù Phụng Cô không có cá tính mạnh mẽ đủ làm được điều đó, nhưng cũng thu được kết quả không nhỏ.
Tiêu Kỳ Vũ bật hỏi:
- Kết quả thế nào?
Tịnh Không sư thái trả lời:
- Đầu tiên là khuyên được Lôi Mãn Thiên không giết người.
- Nhưng sư thái từng nói rằng Lôi Mãn Thiên có một đức tính tốt là không giết người vô tội?
Tịnh Không sư thái gật đầu:
- Phải! Nhưng sau này, hắn chẳng những không giết người không tốt mà hoàn toàn không giết người nào nữa!
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Phụng Cô làm được như thế quả là điều nhân đức lớn!
- Phải, nhưng nhờ tác động khách quan nên Phụng Cô mới thành công.
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi:
- Tác động khách quan thế nào?
Tịnh Không sư thái trả lời:
- Đó là sau khi hai người có một hài tử..
Tiêu Kỳ Vũ buột miệng hỏi:
- Hai người đã có nhi tư? Thế bây giờ..
Tịnh Không sư thái trầm giọng kể tiếp:
- Sau khi Phụng Cô mang thai, cô ta đã thuyết phục được Lôi Mãn Thiên không giết người, và hắn đã chấp nhận, trong một thời gian đã thực hiện một cách triệt để.
Bà ta dừng một lúc rồi chợt thở dài nói:
- Thế nhưng..
Vừa nói ra hai tiếng, giọng bà chợt tắc nghẹn lại, trong ánh mắt ẩn chứa một nỗi sầu thương vô bờ bến.
Tiêu Kỳ Vũ từ khi vào Thủy Nguyệt am tới nay thấy vị sư thái hầu như không bao giờ biểu lộ tình cảm ra mặt, lúc nào cũng bình thản như một vị cao tăng đắc đạo thoát khỏi mọi thứ tình cảm bi hỉ ái nộ của thế nhân.
Nhưng bây giờ thấy bà ta xúc động như thế, chàng linh cảm thấy có điều gì chẳng lành cho hài tử kia.trong long chợt rung động, chỉ đưa mắt nhìn Tịnh Không sư thái mà không dám hỏi.
Nhưng thấy Tịnh Không sư thái hồi lâu vẫn không nói gì,Tiêu Kỳ Vũ khéo léo gợi chuyện:
- Chẳng nhẽ sau này Lôi Mãn Thiên không thực hiện lời ước nữa?
Tịnh Không sư thái lấy lại vẻ trầm tĩnh, lắc đầu nói:
- Không! Mãn Thiên không phải là người như thế!
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi:
- Nhưng dù sao thì sau này Lôi Mãn Thiên không được như người mà Phụng Cô mong muốn, đúng không?
Tịnh Không sư thái đáp:
- Bởi có một tai nạn lớn khiến Lôi Mãn Thiên choáng váng, đồng thời làm thay đổi cả cuộc đời y. Nếu bất cứ ai gặp phải biến cố đó, chỉ sợ cũng khó mà kiềm chế nổi!
Tiêu Kỳ Vũ nhẹ giọng nói:
- Nếu như vậy thì quả là một điều đại bất hạnh!
Tịnh Không sư thái kể tiếp:
- Trong một lần bị vây bắt, vì Mãn Thiên lo bảo vệ cho bần ni lúc đó, bị thương mà xảy ra biến cố..
Bà ta lại dừng lời.
Tiêu Kỳ Vũ ngập ngừng hỏi:
- Chẳng lẽ vì thế mà Lôi Mãn Thiên đổi ý?
- Không! Với một tên thổ phỉ quen sống dưới mũi tên hòn đạn thì bị thương không phải là điều gì quan trọng. Đã xảy ra biến cố phi thường khác làm cho Mãn Thiên gần như phát điên. Đó là vì hài tử của họ..
Điều suy đoán của Tiêu Kỳ Vũ đã biến thành sự thật Chàng trầm giọng nói:
- Nếu vậy thì quả là một bất hạnh lớn. Ai..! Cuộc đời khắc nghiệt đã làm biến đổi không biết bao nhiêu ngườị..
Tịnh Không sư thái cố nén xúc động kể tiếp:
- Do phải liều mạng trốn chạy quan quân, Phụng Cô bị động thai nhi nên phải đẻ non. Thai nhi ra đời chưa được một ngày thì chết..
- Ôi!
Đồng Vân thảng thốt kêu lên.
Tịnh Không sư thái vẫn giữ được trấn tĩnh, kể tiếp:
- Phụng Cô vừa mang bệnh vừa khủng hoảng tinh thần tưởng chừng như không qua khỏi, còn sau đó Lôi Mãn Thiên biến thành si dại.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Một người bản tính mạnh mẽ, nếu gào khóc hoặc cuồng giận mới là lẽ thường, còn biến thành si dại là khác thường và điều khác thường đó không phải là triệu chứng tốt.
Tịnh Không sư thái gật đầu:
- Chính thế! Sau khi Phụng Cô vượt qua được hiểm họa. Lôi Mãn Thiên đột ngột nói với cô ta rằng mình cần phải đi. Mãn Thiên để thê tử ở lại cố cư rồi trở lại phỉ đảng. Phụng Cô hết lời khuyên can chồng, bảo rằng không nên quay lại nghề cướp bóc thất đức đó nữa. Nhưng Lôi Mãn Thiên lập luận rằng xưa nay mình chưa từng giết người vô tội sau này thôi hẳn việc giết người, thế mà ngay cả hài tử còn không giữ được, chứng tỏ ông trời không có mắt thì giữ đức hạnh phỏng có ích gì? Nếu trời đã không có mắt thì chẳng kể việc tốt hay việc xấu, trước hết vì bản thân mình đã, bất chấp đến đức hạnh hay tính mạng người khác! Thế là từ đó, tính cách của Lôi Mãn Thiên biến đổi hẳn, trở nên hung bạo hơn trước nữa!
Tiêu Kỳ Vũ thở dài nói:
- Lôi Mãn Thiên quả thật cũng đáng trách, nhưng mặt khác không phải là không đáng được đồng tình!
Tịnh Không sư thí kể tiếp:
- Sau đó ở Bạch Sơn Hắc Thủy xuất hiện một ma vương cuồng bạo.
Tới đó Tịnh Không sư thái dừng lại, đưa mắt đăm đăm nhìn ra cửa, chừng như không nhận thấy gì mọi vật xung quanh.
Chờ một lúc không thấy sư thái nói gì, Tiêu Kỳ Vũ mới hỏi:
- Phụng Cô chắc đau khổ và thất vọng lắm?
Tịnh Không sư thái nhìn chàng, chậm rãi nói:
- Phụng Cô biết rằng mình không đủ sức cải biến tính hung tàn hiếu sát của trượng phu nữa, có lúc quá tuyệt vọng muốn tự kết liễu cuộc đời..
Cả Đồng Vân và Tiêu Kỳ Vũ cùng "ồ" lên một tiếng.
Tịnh Không kể tiếp:
- Nhưng sau khi được một người khuyên bảo, Phụng Cô có một quyết định khác. Cô ta thấy rằng mình không thể biến trượng phu trở thành người thiện lương thì chính mình phải thay y làm việc thiện để tích đức cho chồng, hy vọng làm giảm bớt một phần tội nghiệt.
Thế là Phụng Cô đem hết toàn bộ của cải châu báu mà Lôi Mãn Thiên cướp bóc từ nhiều năm tích cóp được, mang theo một vị nhũ mẫu hết lòng tận tâm rời khỏi Bạch Sơn Hắc Thủy.
Tiêu Kỳ Vũ bây giờ đã hiểu ra hầu hết câu chuyện, "à" một tiếng nói:
- Lôi Mãn Thiên nói đến tiền, thì ra là vậy!
Tịnh Không kể tiếp:
- Dọc đường gặp bất kỳ ai nghèo khó hoạn nạn, Phụng Cô đều không tiếc tay cứu tế cho đến khi hết cả hai xe vàng ngọc châu báu. Đến khi hết tiền, bệnh mang, cả hai trở nên túng bấn mới đến Thủy Nguyệt am này!
Tiêu Kỳ Vũ nhìn vị đạo cô và hiểu ra vị đó chính là nhũ mẫu trung thành của Phụng Cô. Chẳng trách nào bà ta không tỏ chút gì ngạc nhiên trước câu chuyện đầy ly kỳ và thương tâm này.
Đồng Vân càng nghe càng xúc động nước mắt giàn giụa, đến đó thì không nén nổi khóc oà lên gọi:
- Sư phụ!....
Tịnh Không sư thái đưa mắt trìu mến nhìn tiểu ni rồi hướng sang Tiêu Kỳ Vũ tiếp tục:
- Lão sư thái của Thủy Nguyệt am là một cao nhân thế ngoại đức độ vô cùng. Sau khi nghe kể hết câu chuyện liền chấp nhận thỉnh cầu của cô ta xuống tóc thành ni...
Chàng chợt hỏi:
- Sư thái! Vì sao Phụng Cô khi rời khỏi Bạch Sơn Hắc Thủy không lưu lại thư nói hết mọi điều với Lôi Mãn Thiên? Tại hạ cho rằng y sẽ đồng tình, không tới đây với thái độ hung dữ như vậy, trái lại..
Tịnh Không sư thái lắc đầu đáp:
- Lôi Mãn Thiên không biết chứ Phụng Cô có nhắn lại những điều đại khái. Sợ hắn là nói rõ hy vọng của mình là Lôi Mãn Thiên sẽ từ bỏ nghề cướp bóc, tìm một nơi sơn cùng thủy tận nào đó để đi săn, trồng rau, hái thuốc, khai hoang trồng trọt.. Nghề gì cũng quý, chẳng cần sung túc, miễn sao thanh thản nỗi lòng..
Tiêu Kỳ Vũ cảm động thốt lên:
- Phụng Cô quả là một vị nữ nhân trung liệt!
Tịnh Không sư thái bình thản đáp:
- Đối với Phụng Cô, từ đó mọi cám dỗ của trần tục cũng như sinh tử nhục vinh không còn ý nghĩa gì nữa. Cả lời khen của Tiêu thí chủ bây giờ cũng thế!
Cả bốn người ngồi uống trà thêm một lúc không ai nói gì. Tiếng khóc của Đồng Vân cũng lắng dịu dần.
Tiêu Kỳ Vũ đứng lên chắp tay nói:
- Sư thái! Vừa rồi Tiêu Kỳ Vũ không những được nghe một câu chuyện rất cảm động mà còn thấu hiểu thêm một vấn đề, thấy lòng mình sáng láng ra. Không tiện ở lại lâu, bây giờ xin cáo biệt!
Chàng còn hướng sang vị đạo cô kính cẩn tạ ơn nửa tháng cố công chăm sóc, không quên cảm tạ cả Đồng Vân.
Vị tiểu ni cô vội đứng lên, chắp tay hợp thập nói:
- Tiểu ni không tiện đưa tiễn, chỉ xin chúc phúc cho Tiêu thí chủ!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
- Xin đa tạ!
Nói xong bước ra khỏi Phật đường.
Rời khỏi Thủy Nguyệt am, chàng nghĩ mãi về câu chuyện của Tịnh Không sư thái, lòng thầm nghĩ:
- "Xem Lôi Mãn Thiên vốn là một tên đầu sỏ trong bon lục lâm thảo khấu mà chưa mất hết bản tính thiện lương, nhờ thế mà Phụng Cô cảm hóa được, thật là đáng quý. Tiếc rằng gặp hoàn cảnh quá khắc nghiệt khiến hắn khủng hoảng tinh thần, sa chân vào đường cũ. Còn may bây giờ hắn lại một lần nữa quay đầu, tin rằng con người thô lỗ nhưng ngang tàng đó sẽ thực hiện lời hứa của mình".
Nghĩ tới đó, chàng càng thêm kính phục vị Tịnh Không sư thái và trong lòng sảng khoái hơn.
← Hồi 18 | Hồi 20 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác