← Hồi 13 | Hồi 15 → |
Tiêu Kỳ Vũ rời khỏi khách điếm ngước nhìn sao xác định phương hướng rồi tìm ra bờ sông ngược dòng mà đi.
Uớc được năm dặm, thấy bên kia bờ thấp thoáng một trang viện.
Tiêu Kỳ Vũ đã từng ở đây nên thông thuộc địa hình, nhận ngay được đó chính là Bối trang.
Mười mấy năm qua, trang viện vẫn không có gì thay đổi, vẫn tường viện rêu phong, cánh cổng lớn chỉ viết một chữ "Bối" đơn sơ và hàng cây phong cao vút dọc theo tường viện...
Tuy khúc sông ở đây không rộng nhưng nước chảy khá xiết Trong lúc Tiêu Kỳ Vũ loay hoay chưa biết làm cách nào để sang được bờ bên kia mà khỏi bơi thì chợt thấy một chiếc thuyền câu từ thượng nguồn xuôi xuống.
Tiêu Kỳ Vũ mừng rơn liền cất tiếng gọi:
- Lão trượng! Xin cho nhờ quá giang!
Ngồi đằng lái là một lão chài đầu đội nón lá, mặc áo nâu sồng ngước nhìn lên bờ cất giọng khàn khàn hỏi:
-Vị nào mà đêm khuya thế này...
Tiêu Kỳ Vũ vội nói:
- Lão trượng cho nhờ sang bên kia một chút, tiểu khả đến viếng Bối lão gia nên phải đi gấp, sợ không kịp...
Hình như ba tiếng Bối lão gia đã tác động đến lão chài. Lão chợt trở nên hoạt bát, sốt sắng ghé vào đưa Tiêu Kỳ Vũ sang bờ bên kia.
Khi Tiêu Kỳ Vũ đưa ra một ít bạc vụn, lão chài xua tay nói:
- Hiệp sĩ đừng làm thế! Bối lão gia là người nhân nghĩa, từng cứu giúp những người nghèo khó chúng tôi rất nhiều. Hiệp sĩ bỏ công từ xa đến viếng, lão hủ chỉ mất chút công đưa thuyền mà cũng lấy thù lao, sau này còn mặt mũi nào gặp lại Bối lão gia dưới suối vàng nữa?
Tiêu Kỳ Vũ từ biệt lão chài nhảy lên bến.
Trang môn đóng kín, toàn trang viện đồ sộ không có ánh đèn lửa gì.
Lúc này chừng giữa canh tư nên tất cả đang chìm vào giấc ngủ, trang viên không đèn lửa, không tiếng động cũng là chuyện thường tình, nhưng Tiêu Kỳ Vũ lại thấy có phần lo lắng.
Chàng đứng tần ngần trước cổng một lát rồi phi thân nhảy qua tường vào bên trong.
Tiền viện vắng ngắt, tối om.
Tiêu Kỳ Vũ vòng qua đại sảnh tiến sâu vào trung viện.
Nhưng khi chàng vừa tới trước dãy biệt phòng thì chợt thấy đao quang lóe sáng chém thẳng tới diện môn, đồng thời có hai nhân ảnh khác từ nội viện lao ra, tay vung đao loang loáng. Phút chốc, Tiêu Kỳ Vũ bị bao vây giữa ba cao thủ dáng người nhỏ bé, thì ra đó là ba vị cô nương!
Tiêu Kỳ Vũ chưa kịp phân trần thì ba thiếu nữ đã vung đao tấn công tới tấp.
Thân thủ của ba cô nương không phải là kém, nhưng nếu so với Tiêu Kỳ Vũ thì chưa phải địch thủ của chàng.
Tiêu Kỳ Vũ nhường qua ba chiêu mới lấy Ngọc tiêu ra, chỉ một tiếng đã đánh lùi hai đối thủ, quay lại dùng Ngọc tiêu điểm vào uyển mạch của thiếu nữ phía sau.
"Boong" một tiếng, thanh đao rơi xuống đất.
Tiêu Kỳ Vũ cũng lập thức thu Ngọc tiêu về nói:
- Đừng sợ, ta không làm hại các cô đâu!
Thiếu nữ kinh hãi lùi lại không đáp.
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi:
- Xin cô nương cho biết, Bối Diệp Phạn hiện ở đâu?
Thiếu nữ liền trấn tĩnh lại, nghe cách xưng hô của đối phương không mấy thân thiện, liền nghiến răng hỏi:
- Ngươi là ai? Đêm khuya tới hỏi tiểu thư chúng ta có ý định gì? Chúng ta quyết không để ngươi...
Tiêu Kỳ Vũ bình tĩnh đáp:
- Tôi họ Tiêu, đến đây theo lời ước với Bối cô nương. Xin cứ vào bẩm báo với tiểu thư một tiếng.
Thiếu nữ nghi hoặc hỏi:
- Nói thế tức là tôn giá không phải là địch nhân của tiểu thư chúng tôi?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
- Đương nhiên không phải! Trái lại còn có thể nói là bằng hữu. Cô cứ vào báo một tiếng, Bối cô nương sẽ biết ngay.
Thiếu nữ mặt bỗng sa sầm, nghẹn ngào nói:
- Tiểu thư chúng tôi đêm nay vừa bị thương...
Tiêu Kỳ Vũ thất kinh hỏi:
- Làm sao lại như thế được? Tiểu thư các ngươi vừa nói chuyện với ta trong trấn, mới về chưa lâu, bị thương vào lúc nào được?
Chàng mới nói xong câu thì chợt thấy có người từ cửa một gian biệt phòng lảo đảo bước ra, cố sức kêu lên bằng giọng nói rất yếu:
- Tiêu đại ca! Tiểu muội không ngờ... đại ca lại tới bây giờ... Thật không ngờ! Ông trời... xem ra còn có mắt!
Chính là Bối Diệp Phạn.
Tiêu Kỳ Vũ thấy cô ta sắp sửa ngã, vừa lao tới vừa hốt hoảng kêu lên:
- Bối cô nương!
Ba thiếu nữ chẳng đếm xỉa gì đến Tiêu Kỳ Vũ nữa nhất tề chạy về phía tiểu thư, nhưng đã chậm!
Bối Diệp Phạn vươn tay về phía Tiêu Kỳ Vũ rồi từ từ rủ người xuống.
Ba thiếu nữ vừa bổ tới vừa thảm thiết nói:
- Tiểu thư! Sao lại ra đây làm gì chứ?
Tiêu Kỳ Vũ rẽ ba thiếu nữ ra cúi xuống nhìn, thấy Bối Diệp Phạn mặt tái ngắt, mắt nhắm nghiền, hơi thở rất yếu.
Chàng quay lại nhìn ba thiếu nữ hỏi:
- Tiểu thư các người bị thương ở đâu?
Một trong ba thiếu nữ đáp:
- Tối nay gia tiểu thư rời khỏi trang, tới hơn nửa đêm mới về, lúc đó đã bị thương, về tới nhà đã xỉu đi mấy lần.
Tiêu Kỳ Vũ sốt ruột hỏi:
- Bị thương ở đâu?
Thiếu nữ cúi xuống, chỉ tay vào trước ngực Bối cô nương nói:
- Ở đây Nguyên Bối Diệp Phạn bận hắc y, vì đêm tối và Tiêu Kỳ Vũ không chú ý lắm nên không nhìn thấy máu.
Thực ra máu cũng đã đen tím lại nên trông rất khó phân biệt với màu áo.
Tiêu Kỳ Vũ có phần bối rối, nhưng trong tình cảnh này chàng không thể suy nghĩ gì nhiều, cúi xuống xem xét lần nữa rồi sai bảo ba tên nữ tỳ:
- Hãy đưa tiểu thư các ngươi vào phòng. Nhưng phải chú ý đừng để máu dính vào người bởi vì tiểu thư các ngươi trúng phải ám khí tẩm độc.
Ba tên tỳ nữ nghe xong đều biến sắc. Không phải vì chúng sợ dính phải máu độc mà chỉ lo cho tính mạng của tiểu thư, liền hối hả đưa Bối Diệp Phạn vào phòng.
Tiêu Kỳ Vũ cũng vào theo.
Một tên tỳ nữ liền thắp đèn lên, hai tên còn lại ngước nhìn Tiêu Kỳ Vũ lo lắng hỏi:
- Tiêu gia! Tiểu thư chúng tôi có nguy hiểm đến tính mạng không? Tiêu gia sẽ chữa lành độc thương cho gia tiểu thư chứ? Xin Tiêu gia...
Tiêu Kỳ Vũ nhìn sắc mặt nhợt nhạt như chết của Bối Diệp Phạn một hồi lâu như đang suy tính điều gì, cuối cùng ánh mắt lóe sáng như vừa có ngay quyết định, trầm giọng hỏi:
- Ba vị chắc đều là người rất gần gũi của Bối cô nương?
Một trong ba tỳ nữ đáp:
- Tiêu gia, chúng tôi đều là tỳ nữ thân cận của tiểu thư. Tôi là Tiểu Hồng.
Rồi chỉ tay sang hai tỳ nữ kia giới thiệu:
- Còn đây là Toàn Tử và Bán Lục.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Tiểu Hồng cô nương! Cứu người như cứu hỏa, càng nhanh càng tốt. Nhưng nay tình hình có hơi phức tạp một chút nên cần phải nói trước một số điều.
Tiểu Hồng đáp:
- Tiêu gia! Chúng tôi xin nghe.
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm mặt nói:
- Lẽ ra cần phải thỉnh thị ý kiến của Bối cô nương, nhưng cô ấy hiện còn chưa tỉnh. Ba vị đều là tỳ nữ thân thiết, vì thế trình bày với các cô cũng được.
Chàng ngừng một lúc rồi nói tiếp:
- Trước tiên cũng cần nói rõ cho các cô biết rằng tôi và Bối cô nương là bằng hữu. Ngoài ra tôi còn có bổn phận là một thầy thuốc, tự tin rằng có đủ khả năng chữa lành độc thương cho tiểu thư các cô.
Bán Lục bỗng cất tiếng niệm Phật.
Toàn Tử khẽ nói:
- Thật là trời xanh có mắt!
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp:
- Tôi nói điều này nhằm để các cô xác định rõ. Bây giờ trở đi, tôi chỉ lấy tư cách thầy thuốc để xem bệnh và trị liệu cho Bối cô nương. Nói thế các cô hiểu ý rồi chứ?
Ba tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau. Chúng đều là người thông minh, hơn nữa chuyện này rất tế nhị, những thiếu nữ thường tinh nhạy, đương nhiên hiểu ra ngay.
Bởi vì Bối Diệp Phạn bị thương vào phần ngực. Muốn xem bệnh và trị thương tất phải để trần.
Phần ngực của một thiếu nữ là nơi cấm địa, sao có thể để một nam nhân trông thấy, hơn nữa còn động chạm vào?
Bối cô nương tuy đã đính hôn nhưng chưa quá môn, vì thế còn coi là giữ mình như ngọc, việc đó đâu thể xem thường!
Nhưng trong tình huống này cần phải cân nhắc xem cứu người là trọng đại hay thủ tiết quan trọng hơn!
Đương nhiên người bệnh để trần trước thầy thuốc không thể coi là thất tiết, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể ra ngoài lễ giáo "nam nữ thụ thụ bất thân"!
Tiểu Hồng trầm ngâm một lúc nói:
- Tiêu gia! Tuy tiểu nữ chưa từng đọc qua sách vở nhưng cũng hiểu phần nào đạo đức và cách xử thế, với một thầy thuốc có lương tâm cũng như vị thánh, chút bụi trần không nhuốm, ai câu chấp lễ tiết nữa. Nếu thế, xưa nay những vị cô nương đều bị bệnh mà phải chịu chết không thuốc không thầy hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói:
- Có được câu đó của cô nương là đủ, chúng ta có thể bắt tay vào trị bệnh được rồi! Về phần tôi, ngoài việc cứu người không có một ý nghĩ gì khác!
Chàng lập tức sai bảo bọn tỳ nữ đun nước, cởi áo cho Bối Diệp Phạn.
Bởi máu đã khô đông cứng lại, hơn nữa cần phải thận trọng để khỏi dính phải máu độc nên phải dùng kéo cắt từng mảnh.
Lúc sau nửa mình trên Bối Diệp Phạn đã lộ ra trần trụi Tiểu Hồng dùng khăn thấm nước lau sạch vết máu trên người tiểu thư. Từ vết thương máu đen vẫn tiếp tục chảy ra.
Lúc này thay nước bằng rượu tiếp tục chùi rửa cho đến khi sạch hết những nơi máu bám vào.
Tiêu Kỳ Vũ lấy ra một lọ thuốc bột rắc vào vết thương, đưa cho Tiểu Hồng một nắm bông bảo:
- Dùng bông này thấm máu từ vết thương chảy ra, cho tới khi nào hút hết máu đen, chỉ còn máu đỏ là được Không lâu sau, Tiểu Hồng dừng tay nói:
- Tiêu gia, hết máu đen rồi!
Tiêu Kỳ Vũ kiểm tra lại, thấy từ vết thương chỉ có màu hồng mới thấm khô đi, bỏ vào đó một dúm thuốc bột màu hồng. Từ vết thương, máu lập tức ngừng chảy.
Thân thể Bối Diệp Phạn bỗng giật mạnh.
Tiêu Kỳ Vũ xuất thủ như chớp điểm vào hai chỗ huyệt đạo rồi băng kín lại.
Việc chữa thương như vậy là hoàn tất, Tiêu Kỳ Vũ sai lấy một bộ bạch y mặc vào cho Bối Diệp Phạn, còn chàng ngồi xuống ghế.
Tiểu Hồng đến bên Tiêu Kỳ Vũ lo lắng hỏi:
- Tiêu gia! Vì sao cho đến bây giờ mà gia tiểu thư vẫn chưa tỉnh? Liệu có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Lúc ta tra thần dược trị thương vào, cô ấy đã tỉnh lại rồi.
Bán Lục ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao Tiêu gia lại điểm huyệt cho gia tiểu thư mê đi?
Tiểu Hồng nói:
- Có phải Tiêu gia không muốn gia tiểu thư trông thấy mình đang được chữa thương không?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu.
Bấy giờ ba tên tỳ nữ mới hiểu dụng tâm của vị thần y tinh tế này. Nếu để Bối Diệp Phạn biết mình vừa bị một nam nhân chữa thương ở vùng nực, nỗi khổ tâm bộc phát lúc này sẽ rất bất lợi.
Tiêu Kỳ Vũ cảm kích nói:
- Tiêu gia thật là tốt!
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
- Đó cũng là trách nhiệm của người thầy thuốc thôi. Chừng hai canh giờ nữa Bối cô nương sẽ tỉnh lại. Ba vị hãy chuẩn bị một bát cháo loãng và một chén trà. Vết thương không có gì nguy hiểm nữa nhưng phải qua mười ngày nửa tháng sau mới phục hồi lại như trước Toàn Tử bấy giờ mới hỏi:
- Tiêu gia chưa bỏ gia tiểu thư trong tình trạng này mà đi ngay chứ?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Tuy chưa biết rõ tình hình ở đấy nhưng ta đoán chắc rằng đang còn nguy cơ ẩn phục, vì thế ta chưa rời khỏi Bối trang vào lúc này được.
Toàn Tử buột miệng niệm một câu:
- A Di Dà Phật!
Bán Lục tiếp lời:
- Mới rồi Tiêu gia dặn dò giống như sắp bỏ đi làm tỳ nữ sợ quá!
Tiêu Kỳ Vũ cười nói:
- Ba vị cô nương còn chưa biết, mười mấy năm trước Tiêu mỗ còn có được diễm phúc làm bằng hữu vong niên với Bối lão gia. Trước khi tra rõ nguyên nhân cái chết của lão nhân gia, Tiêu mỗ quyết không rời khỏi Bối trang!
Tiểu Hồng nói:
- Nếu gia tiểu thư không có gì đáng lo nữa thì xin Tiêu gia nghỉ ngơi một chút, chắc rằng đêm nay ngài chưa hề chợp mắt.
Hai tỳ nữ kia tiếp lời:
- Mời Tiêu gia sang khách phòng đi!
Tiêu Kỳ Vũ bước ra, nhưng vừa tới cửa phòng quay lại nói:
- Ba vị cô nương! Về việc trị thương cho tiểu thư các cô vừa rồi, thực ra không có gì đáng nói, Tiêu mỗ chỉ làm đúng bổn phận của người thầy thuốc thôi. Nhưng nếu Bối cô nương có hỏi cũng xin trả lời tế nhị một chút. Ba vị hiểu ý tôi chứ?
Ba tên tỳ nữ gật đầu.
Chỉ với vài câu đó, chúng càng thêm tôn kính vị thầy thuốc đức độ này.
Tiêu Kỳ Vũ về phòng tắt đèn, để nguyên cả y phục nằm lên giường, nhớ lại những việc vừa xảy ra.
Chàng tự nhủ:
- "Lưu Vân Kiếm Bối lão gia là người chính trực, võ công cũng đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, là một trong những cao nhân rất được trọng vọng trên võ lâm. Kẻ nào có đủ bản lĩnh và nhẫn tâm sát hại Bối lão gia vào những năm xế bóng chiều tà như vậy? Còn Bối cô nương chỉ mới hứa hôn thì vị hôn phu đã bị giết, quả là hồng nhan bạc mệnh. Một thiếu nữ mới mười tám mười chín tuổi phải chịu hai cái tang cùng lúc, nay Bối trang lâm vào cảnh điêu tàn như thế, quả là đáng thương. Thế mà địch nhân vẫn còn chưa chịu dừng tay. Kẻ nào mà tàn bạo tới mức dồn cô ta vào tuyệt địa như thế?"
Trằn trọc một lúc, cuối cùng chàng cũng ngủ thiếp đi.
Tiêu Kỳ Vũ ngủ một giấc say sưa, mãi gần đến trưa mới thức dậy.
Chàng vừa bước xuống giường thì có tiếng gõ cửa.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
- Vào đi!
Tiểu Hồng bưng chậu nước vào, cúi chào nói:
- Tiêu gia ngủ thật ngon!
Tiêu Kỳ Vũ đỏ mặt nói:
- Ngủ một giấc từ gà gáy đến tận trưa mới dậy, thật đáng xấu hổ!
Rồi cố lấy lại vẻ thản nhiên hỏi:
- Tiểu Hồng cô nương! Bối tiểu thư ra sao rồi?
Tiểu Hồng đáp:
- Tiêu gia thật là thần y! Gia tiểu thư đã tỉnh lại rồi, vừa mở mắt liền hỏi đến Tiêu gia ngay. Xem tinh thần và khí sắc có vẻ bình thường rồi.
Cô ta đặt chậu nước vào giá bên cửa sổ, cầm khăn trắng tinh, ý chờ phục vụ cho Tiêu Kỳ Vũ.
Chàng lắc đầu nói:
- Tiểu Hồng cô nương! Tôi là kẻ giang hồ lãng tử, chịu phong sương quen rồi. Xin nói thực tình, tôi không quen để người khác phục vụ mình đâu. Xin cứ để tôi tự làm lấy!
Tiểu Hồng nhoẻn miệng cười đáp:
- Tiêu gia! Có thể là trước đây như thế. Quen chịu phong sương là điều hay. Nhưng khi có cuộc sống ổn định rồi thì việc để người khác phục vụ mình rồi cũng quen đi - Tôi chỉ là cánh bèo mặt nước, không thể có nơi ổn định và cũng chưa có ý định tìm nơi ổn định.
Tiểu Hồng thấy chàng kiên quyết như vậy nên cũng không nói nữa.
Cô ta đành phải trao khăn cho Tiêu Kỳ Vũ.
Chàng rửa mặt xong đã có một tên tiểu tỳ mang trà đến Tiểu Hồng đón khay trà đặt lên bàn, bảo tên tiểu tỳ bưng chậu nước đi xong mời Tiêu Kỳ Vũ ngồi vào bàn nói:
- Tiêu gia! Ở Bối trang này có thói quen là sau khi ngủ dậy uống một chén trà rồi mới ăn sáng, không biết Tiêu gia có quen như vậy không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
- Một kẻ lưu lãng giang hồ, hầu như mọi thứ sinh hoạt đều đã trải qua, có việc gì là không quen đâu?
Nói xong bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thấy đầu lưỡi hơi chát pha vị ngọt rất dễ chịu, mùi thơm sực nức.
Chàng nhấp thêm mấy ngụm nữa, cất tiếng khen:
- Thật là danh trà.
Thấy Tiểu Hồng vẫn đứng bên cạnh, chàng nhíu mày hỏi:
- Cô nương còn có việc gì nữa không?
Tiểu Hồng hỏi lại:
- Tiêu gia không muốn xem lại gia tiểu thư như thế nào ư?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu đáp:
- Đương nhiên phải xem lại chứ! Bối tiểu thư bị độc thương nặng như vậy, tuy đã chữa trị xong chỉ còn phải bồi dưỡng nhưng vẫn còn là bệnh nhân.
Chàng uống xong chén trà, đứng lên nói:
- Nhờ cô nương đi trước dẫn đường cho. Mong sao cô ấy hồi phục sớm hơn tôi dự liệu một chút, bởi vì...
Chàng không nói hết câu, chợt đưa mắt nhìn ra ngoài.
Hiện tại, cả cơ nghiệp của Bối trang chỉ do một mình Bối Diệp Phạn quản lý, vì thế cô ta không những phải có bản lĩnh mà thân thể phải tráng kiện, huống chi trong hoàn cảnh địch nhân đang rình rập, với thân nữ nhi nội tâm đang đau khổ mà thể lực vẫn chưa hồi phục thì biết xử trí thế nào?
Nghĩ thế nhưng Tiêu Kỳ Vũ không nói ra.
Tiểu Hồng hình như không chú ý nên không hỏi.
Hai người đi qua biệt viện tới dãy phòng bên kia.
Bán Lục đã đứng bên cửa sổ mở rộng, kính cẩn nói:
- Mời Tiêu gia vào!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu bước vào.
Bối Diệp Phạn đang ngồi trên chiếc ghế bọc da bên bàn, mặc bộ bạch y rộng thùng thình, dáng người trông đã sảng khoái hơn nhiều, mỉm cười nhìn khách.
Bây giờ trông nước da nàng hồng nhuận hơn, lại giữa ánh sáng ban ngày rực rỡ nên trông rất diễm lệ.
Nàng vẫn ngồi nguyên trên ghế, cười nói:
- Tiêu đại ca! Xin lượng thứ tiểu muội không thể đứng dậy được.
Tiêu Kỳ Vũ xua tay đáp:
- Bối cô nương đáng lẽ chưa nên dậy khỏi giường.
Trong ngày đầu nên tĩnh dưỡng.
Bối Diệp Phạn vội nói:
- Tiêu đại ca! Tên muội là...
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời cười nói:
- Ta không quên đâu. Nhưng cô cũng đừng quên rằng hiện giờ đang là bệnh nhân, vì thế phải nghe lời thầy thuốc Lúc này đang là thời gian tĩnh dưỡng, cần phải nằm trên giường cho đến mai.
Nghe câu đó, Bối Diệp Phạn chợt đỏ mặt lên.
Hiển nhiên nàng tưởng tượng ra tình cảnh tối qua vị "Xích Bát Vô Tình" trị thương cho mình. Mặc dù tối qua mê man bất tỉnh, nhưng chuyện đó khó gì mà không nghĩ ra?
Tiêu Kỳ Vũ chợt nghiêm giọng nói:
- Diệp Phạn! Cô có muốn nghe lời thầy thuốc điều trị cho mình hay không?
Bối Diệp Phạn đáp:
- Nhưng bây giờ...
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời:
- Lúc này cô không được nói gì cả! Trước hết nằm lên giường đã, có việc gì thì từ từ hãy nói sau.
Rồi không chờ nàng kịp phản ứng, quay sang Tiểu Hồng, Bán Lục ra lệnh:
- Hai vị cô nương hãy dìu tiểu thư nằm xuống giường đi!
Tiểu Hồng nhìn nữ chủ nhân ngập ngừng nói:
- Tiểu thư...
Bối Diệp Phạn khẽ gật đầu.
Hai tỳ nữ thận trọng dìu nữ chủ nhân nằm xuống giường lấy chăn phủ lên tới ngực.
Bối Diệp Phạn ngoan ngoãn phục tùng.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn Tiểu Hồng hỏi:
- Bối cô nương đã ăn gì chưa?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp:
- Bọn tiểu tỳ đã chuẩn bị thức ăn theo lời dặn của Tiêu gia nhưng tiểu thư nói chờ ngài đến ăn luôn một thể Tiêu Kỳ Vũ gật đầu đáp:
- Thế cũng được. Nhưng phiền Tiểu Hồng cô nương giúp Bối tiểu thư, vì hôm nay nói chung tiểu thư không nên rời khỏi giường.
Bữa ăn được dọn ra, nhưng Tiêu Kỳ Vũ ngồi ở bàn, còn Tiểu Hồng bưng tô cháo cho Bối Diệp Phạn ăn từng thìa một.
Được một lúc, Bối Diệp Phạn lên tiếng:
- Tiêu đại ca, chúng ta không thể vừa ăn vừa nói chuyện hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu đáp:
- Diệp Phạn! Ta muốn hỏi cô về mũi tên làm cô bị thương nhưng bây giờ đã có đáp án rồi.
Bối Diệp Phạn hỏi:
- Chẳng lẽ đại ca biết người bắn mũi tên đó?
- Tuy không biết kẻ muốn ám hại cô là ai nhưng đã có người bỏ ra mười hạt minh châu để thuê bọn sát thủ lấy mạng ta. Nhất định hắn cũng chính là kẻ thù của cô, và ta tin rằng sẽ điều tra ra được.
Bối Diệp Phạn hốt hoảng kêu lên:
- Có người thuê giết đại ca ư?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói:
- Chuyện này xảy ra sau khi cô rời khỏi khách điếm không lâu...
Bối Diệp Phạn rầu rĩ đáp:
- Tiểu muội thật có lỗi, làm phiền đến đại ca...
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói:
- Không có gì là phiền cả. "Xích Bát Vô Tình" thích lưu lãng giang hồ chẳng qua chỉ vì nhúng tay vào việc của người khác. Huống chi việc liên quan đến "Lưu Vân Kiếm" Bối lão gia, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
- Nhưng bây giờ tiểu muội còn bị thương, ở Bối trang này không ai giúp gì được, xin đại ca hãy hết sức cẩn thận!
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
- "Xích Bát Vô Tình" xông pha trên giang hồ mười mấy năm mà vẫn sống đến bây giờ chi vì cẩn thận mà thôi Ngay lúc đó chợt thấy một vật từ cửa sổ bay vút thẳng tới ngực Tiêu Kỳ Vũ.
Nguyên đó là một mũi tên dài chừng năm tấc.
Chàng hơi ngửa người ra sau, tiện tay bắt lấy mũi tên, đồng thời đứng phắt lên, xô chiếc bàn nghiêng lại che bên giường Bối Diệp Phạn.
Làm như thế, dù bên ngoài có ám khí bắn vào cũng không trúng người nàng được.
Cả ba thiếu nữ cùng kêu lên một tiếng, kinh hãi đưa mắt nhìn ra cửa.
Tiêu Kỳ Vũ hành động rất nhanh, vừa dựng chiếc bàn lên liền đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hồng và Bán Lục đề phòng rồi bước ra cửa.
Trước sân có ba người đứng thành một hàng chòng chọc nhìn vào.
Trong đó có một người Tiêu Kỳ Vũ đã gặp trước khi đến Tô Châu, chính là tên thấp bé chân tay dài ngoằng giống như vượn, cưỡi ngựa xích thố định ám toán chàng.
Hắn vẫn đeo thanh trường kiếm đính hạt minh châu mà theo truyền ngôn thì đó là "Thanh Hồng bảo kiếm". Đứng bên tả là một lão nhân chừng năm mươi tuổi không mang binh khí. Bên hữu là một trung niên hán tử mặt đằng đằng sát khí, lưng đeo chênh chếch hai thanh đao cong như mũi câu liêm.
Tiêu Kỳ Vũ bước thẳng đến trước mặt ba người, đột nhiên vung tay phóng ra một vật!
Ba người kia cùng giật mình lùi lại.
Nguyên lai, Tiêu Kỳ Vũ phóng ra một mũi tên dài chừng năm tấc, không phải nhắm vào người mà cắm phập xuống đất xuyên qua một hòn đá lớn bằng nắm tay.
Chỉ với thủ thuật đó, không những chứng tỏ mũi tên quá sắc bén mà công lực của chàng cũng thật là siêu phàm.
Tên người vượn đứng giữa trấn tĩnh trước tiên, cười nói:
- "Xích Bát Vô Tình"! Ngươi định hù dọa chúng ta sao?
Tiêu Kỳ Vũ đanh giọng hỏi:
- Mũi tên này là do ai bắn?
Không ai trả lời.
Tiêu Kỳ Vũ cười lạnh nói:
- Mũi tên này trên giang hồ đều biết rõ tên là "Đoạt Mệnh Truy Hồn", xưa nay chưa hề đánh lén, mỗi khi xuất thủ cũng không dùng tới mũi thứ hai. Thế mà lần này các ngươi dùng nó ám toán một cách hèn hạ như thế, tội này không thể tha thứ. Nói mau, kẻ tập kích là ai? Nếu không cả ba tên đều bỏ mạng ở đây!
Không tên nào lên tiếng.
Tiêu Kỳ Vũ rút Ngọc tiêu hoành ngang trước ngực.
Lúc này rông mặt chàng đầy sát khí.
Nguyên nhân không phải chỉ do mũi tên vừa tập kích. Tiêu Kỳ Vũ đoán chắc rằng ba tên này liên quan đến việc ám hại hai nhân mạng ở Bối trang, mà mới tối qua, Bối Diệp Phạn suýt mất mạng cũng chính do một mũi tên giống hệt như thế.
Giết người tàn bạo với thủ đoạn ám toán hèn hạ như thế, xét về tình và lý đều không thể dung tha.
Bấy giờ lão nhân mới cất tiếng:
- "Xích Bát Vô Tình"! Ngươi chớ quá cuồng ngạo.
Tên người vượn đứng giữa tiếp lời:
- Tên họ Tiêu! Ngươi tưởng mình là ai vậy? Tự cho mình là Tổng hộ pháp của hắc bạch lưỡng đạo trong giang hồ chăng? Ngươi chen tay vào việc này, có tin chắc giải quyết được việc gì không?
Dút lời rút phắt "Thanh Hồng bảo kiếm" cầm tay, nói tiếp:
- Cho ngươi biết cũng chẳng sao. Mũi tên đó là do đại gia bắn đấy!
Tiêu Kỳ Vũ bỗng hú dài một tiếng nhún mình lao vút lên cao bổ tới tên người vượn như con ó vồ mồi, ngọn tiêu rít lên tiếng vo vo nghe rất đáng sợ.
Tên người vượn hốt hoảng vung "Thanh Hồng bảo kiếm" lên chống đỡ nhưng không kịp.
Diễn biến chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Chỉ nghe "phập" một tiếng, hai tên kia vừa kịp nhảy lui một bước nhìn lại thì đã thấy tên người vượn nằm giãy giụa dưới đất, bị chính "Thanh Hồng bảo kiếm" của hắn cắm xuyên vào bụng xuyên suốt lưng găm vào đất Lúc này mới thấy từ thắt lưng của hắn lộ ra một chiếc cung nhỏ được chế tạo hết sức công phu.
Tiêu Kỳ Vũ mặt vẫn đầy sát khí, nhìn hai tên kia quát hỏi:
- Ai sai các ngươi tới đây?
Lão nhân mặt biến sắc, không ngờ "Xích Bát Vô Tình" võ công cao cường đến như vậy, ngoài sự tưởng tượng của chúng.
Tiêu Kỳ Vũ cười lạnh nói:
- Đã là sát thủ vì tiền mà bán mạng cho người khác, thế mà cả dũng khí cũng không có thì làm gì được cơ chứ?
Lão nhân chợt vươn tay về phía tên trung niên hán tử. Tên này lập tức rút thanh đao bên trái đưa cho lão, còn mình cũng rút thanh còn lại dương lên.
Nguyên là hai thanh đao đó cấu tạo trái ngược nhau, thường gọi là "Uyên Ương đao". Có điều khác thường là trong giang hồ "Uyên Ương đao" thường do một người sử dụng, nhưng ở đây lão nhân và tên trung niên hán tử mỗi người lại dùng một chiếc.
Tiêu Kỳ Vũ cười nói:
- Thì ra hai ngươi là Mộ Dung huynh đệ ở Tiểu Cô sơn! Tiêu mỗ thật không ngờ! Hai vị trở thành sát thủ chuyên nghiệp từ lúc nào thế?
Mộ Dung huynh đệ gồm "Tả Đao" Mộ Dung Uổng và và "Hữu Đao" Mộ Dung Ngọc với song đao hợp kích lừng danh suốt một vùng Giang Nam.
Hai người này xưa nay không có ác danh, sao lại trở thành sát thủ bán mình cho kẻ khác?
Mộ Dung huynh đệ không đáp, chia làm hai bên tả hữu công vào Tiêu Kỳ Vũ.
Mới xuất thủ, cả hai đã dùng biện pháp lưỡng bại câu thương, chỉ công mà không thủ.
Song đao hợp kích danh bất hư truyền, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, chiêu thức lại hết sức lợi hại.
Phút chốc Tiêu Kỳ Vũ bị vây kín giữa vòng đao ảnh Chàng xuất Ngọc tiêu cự địch, nhưng trước chiêu thức liều mạng của đối phương, chàng không thể hạ sát được vì trong trường hợp đó chính chàng khó giữ được an toàn cho bản thân, vì thế phải lùi lại đối phó.
Qua mười chiêu, Tiêu Kỳ Vũ lạc vào thế hạ phong.
Tuy vậy là cao thủ tuyệt đỉnh, kinh nghiệm đối phó với địch phong phú, lại là người rất thông minh nên muốn đả bại được Tiêu Kỳ Vũ không phải là chuyện tầm thường.
Trong lúc bị động đối phó, chàng chợt nghĩ ra một biện pháp phản kích là tăng cường tốc độ.
Với thân pháp thần tốc và Ngọc tiêu sử dụng vô cùng linh hoạt, Tiêu Kỳ Vũ đủ khả năng xuất hai chiêu trong khi đối phương mới ra được một chiêu.
Chẳng bao lâu chàng chiếm được thế thượng phong.
Lúc này đã có thể hạ sát thủ mà không bị thương, Tiêu Kỳ Vũ tiếp tục gia tăng tốc độ tấn công tới tấp.
Lại qua mười chiêu nữa, chàng bất thần bước chếch sang trái xuất liền hai chiêu đánh bật binh khí khỏi tay "Hữu Đao" Mộ Dung Ngọc rồi quay lại cực nhanh điểm Ngọc tiêu vào yết hầu "Tả Đao" Mộ Dung Uổng quát:
- Nếu động sẽ mất mạng ngay!
Mộ Dung Uổng đành rủ tay xuống, giương mắt bất lực nhìn đối phương. Mộ Dung Ngọc thấy vậy đứng ngẩn người ra, không cả dám nhặt đao lên nữa.
Tiêu Kỳ Vũ quát hỏi:
- Nói nhanh! Ai phái các người tới đây?
Đột nhiên từ phía sau lưng Tiêu Kỳ Vũ vang lên tiếng trả lời:
- Chính ta đã mời hai vị đó tới giúp đỡ!
← Hồi 13 | Hồi 15 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác