Vay nóng Homecredit

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 089

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 089: Thần Thầu Xuấn Hiện Cắp Ngân Bài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Ngọc Lan gật đầu đáp:

- Thủ pháp điều giáo thuộc hạ của Thẩm Mộc Phong rất kỳ dị nên y càng giữ bí mật. Không ai đoán được y dùng thủ pháp gì. Nhưng tiểu tỳ được nghe chính y nói một câu rất hào hùng.

Tiêu Lĩnh Vu động tính hiếu kỳ vội hỏi:

- Câu hào hùng gì?

Ngọc Lan đáp:

- Y bảo ngày nào Ngũ Long thành đạt là y xưng bá thiên hạ.

Thương Bát biết nhiều hiểu rộng mà lần này cũng băn khoăn chẳng hiểu gì hết.

Y giơ tay gái đầu hỏi:

- Ngũ Long là gì?

Ngọc Lan đáp:

- Tiểu tỳ cũng không hiểu rõ. Có thể là năm người hay năm kỳ vật gì đó.

Thương Bát nói:

- Chắc là năm người đúng hơn năm vật.

Ngọc Lan nói:

- Bất luận là người hay vật, nhưng nhất quyết lợi hại vô cùng! Cái đó chẳng còn nghi ngờ gì nữa.

Thương Bát hỏi:

- Dĩ nhiên đúng rồi. Sau còn gì nữa không?

Ngọc Lan đáp:

- Về sau còn gì tiểu tỳ không hiểu. Có điều Thẩm Mộc Phong dám ra mặt chống đối với thiên hạ thì hẳn Ngũ Long đã thành rồi.

Thương Bát nói:

- Nếu Thẩm Mộc Phong không có chỗ ỷ mình thì nhất định y chưa tái xuất giang hồ.

Ngọc Lan nói:

- Những điều mà tiểu tỳ biết đã nói hết cả. Còn việc Thương gia định xử trí cách nào là ở nơi Thương gia quyết định.

Thương Bát nói:

- Vụ này tại hạ cũng khó giải quyết. Phải chờ Mã Văn Phi đến thương lượng rồi sẽ liệu.

Ngọc Lan chợt nhớ tới điều gì lại nói:

- Thương gia cùng Mã Văn Phi đã hẹn nhau yêu cầu Tiêu tướng công giả trang làm người tùy tùng cho Mã Văn Phi để trà trộn vào Bách Hoa Sơn trang nhưng theo nhận xét của tiểu tỳ thì chủ nhân và người tùy tùng vào Bách Hoa Sơn trang rồi tất bị phân khai, mỗi người được tiếp ớ ai riêng một chỗ khó mà biết rõ tình trạng của nhau.

Thương Bát nói:

- Cái đó tại hạ đã nghĩ tới rồi, nhưng mục đích chủ chốt của chúng ta là trà trộn vào Bách Hoa Sơn trang.

Y ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Những ai được mời đều được tặng một tấm ngân bài. Có ngân bài mới vào trong trang được. Mỗi bài đi được hai người. Bất luận người tùy tùng là ai cũng chỉ có một, không được tăng gia nhân số.

Ðỗ Cửu đột nhiên xen vào:

- Một tấm ngân bài hạn chế cho hai người vào. Như vậy nếu chúng ta bốn người mà lấy được ngân bài thì cứ đường hoàng tiến vào Bách Hoa Sơn trang hay sao?

Thương Bát đáp:

- Ðúng thế. Nhưng mình đi đâu mà kiếm được ngân bài? Dù bây giờ mình có hàng vạn lạng hoàng kim cũng không mua được một tấm.

Ðỗ Cửu hỏi:

- Lão đại ước hẹn với Mã Văn Phi bao giờ gặp mặt?

Thương Bát đáp:

- Hội diện vào lúc trưa mai. Ðến chiều sẽ vào trang.

Ðỗ Cửu nói:

- Gần quá rồi. Nếu đủ thì giờ thì chúng ta có thể phóng chế ra mấy tấm.

Thương Bát hỏi:

- Phỏng chế được ư?

Ðỗ Cửu đáp:

- Sao lại không được. Chúng ta có thể chế tạo cả mười tấm để chia cho người ngoài ứng dụng trà trộn vào Bách Hoa Sơn trang gây nên cuộc náo loạn quỉ khốc thần sầu.

Ngọc Lan nói:

- Tấm ngân bài của họ chắc còn có ám ký. Mình nguỵ tạo ra khó lòng bịt mắt họ được.

Ðỗ Cửu nói:

- Cái đó không cần. Chúng ta chờ lúc mọi người đến đông mà kéo ồ vào khiến họ trở tay không kịp.

Thương Bát nói:

- Biện pháp này hay đấy. Chúng ta thử làm coi. Lúc đó bọn mình bốn người cứ đường hoàng vào trang, không cần phải giả làm tùy tùng, bộc phu đi theo cửa ngách.

Ngọc Lan nói:

- Những tên canh gác ở trong trang đều là người tinh tế, tiểu tỳ vẫn e khó lòng lừa gạt được chúng. Tiểu tỳ tưởng chúng ta cứ do cửa ngách trà trộn vào để được an toàn hơn.

Ðỗ Cửu nói:

- Cô nương chưa biết cách nguỵ tạo của tại hạ. Dù cho không tên thấy chỗ ám ký của, nhưng những hoa văn bề ngoài cùng hình thù, lớn nhỏ, nặng nhẹ thì quyết không sai một tý. Nếu cô nương không tin thì khi đó cô thử điều tra lại.

Ngọc Lan sáng mắt lên nhìn vào mặt Ðỗ Cửu nghĩ thầm:

- Không ngờ y lại có tài điêu khắc đến thế.

Ðỗ Cửu hắng đặng một tiếng rồi nói:

- Cô nương bất tất phải dòm ngó tại hạ. Vụ này có thể biểu diễn ngay được.

Hắn đưa mắt nhìn Thương Bát nói tiếp:

- Hiện giờ chỉ còn một vấn đề khó khăn là sao tìm được đến Mã Văn Phi để mượn tấm ngân bài của y. Nếu chờ đến trưa mai mới lấy được thì Ðỗ mỗ lâm vào tình trạng muốn thổi xôi mà không có gạo. Trường hợp này chúng ta đành theo biện pháp của Ngọc Lan cô nương do cửa ngách mà vào.

Thương Bát đi quanh quẩn một vòng rồi khẻ nói:

- Ðược lắm. Các vị hãy chờ ở đây. Tại hạ đi kiếm Mã Văn Phi.

Rồi hắn tung người vọt đi mất hút.

Ðổ cửu quay lại nhìn Ngọc Lan nói:

- Tại hạ mà không dùng cách khích tướng thì lão đại chưa chịu ra sức tìm kiếm ngân bài của Mã Văn Phi.

Ngọc Lan nói:

- Từng nghe Trung Châu nhị cổ coi nhau như tình cốt nhục sống chết có nhau. Vậy sao giữa hai vị còn vận dụng tâm cơ.

Ðỗ Cửu mỉm cười đáp:

- Cái đó không tổn hại gì đến đại nghĩa. Cô nương có nhận thấy Thương Lão đại bị tại hạ châm chọc mà ra đi không?

Ngọc Lan cười nói:

- Cái đó thì đúng rồi. Chính mắt tiểu tỳ đã trông thấy còn giả sao được?

Ðỗ Cửu nói:

- Vụ này chẳng qua là mượn vấn đề phát huy năng lực. Y mà quyết định không đi thì dù nói khích nữa cũng bằng vô dụng.

Ngọc Lan nói:

- Té ra là thế.

Ðỗ Cửu nói:

- Trên thế gian bao giờ lão đại cũng lợi hại hơn lão nhị.

Ngọc Lan man cười hỏi:

- Ðỗ gia liệu Thương gia có mượn được ngân bài không?

Ðỗ Cửu đáp:

- Theo nhận xét của Ðỗ mỗ thì Mã Văn Phi nhất quyết không đấu lại Thương lão đại Y đã ra đi mười phần có thể hy vọng đến tám.

Ngọc Lan nói:

- Thương gia bảo chúng ta chờ đợi ở đây. Tiểu tỳ tưởng nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lúc.

Ðổ Cửu động tâm nghĩ thầm:

- Nhị tỳ thương thế chưa khỏi lại phải chạy theo mình một quảng đường dài dĩ nhiên chúng mệt mỏi.

Hắn nghĩ vậy liền nói:

- Phải đấy! Chúng ta nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho đỡ mệt.

Ngọc Lan, Kim Lan thương thế chưa khỏi hẳn lại phải chạy một hồi, cảm thấy mệt nhọc quá chừng. Hai cô nghe Ðỗ Cửu nói vậy liền nhắm mắt lại ngồi xếp bằng điều dưỡng.

Ðỗ Cửu thấy nhị tỳ ngồi yên rồi, rón rén đến bên Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói:

- Hai vị cô nương này đều bị Ðộc Thủ Dược Vương đả thương, nhưng các cô vì muốn kiếm đại ca mà phải cố theo.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Ta cũng biết chúng nhọc mệt quá cần để chúng nghỉ ngơi một lúc là phải.

Ðỗ Cửu là người thô lỗ không biết nói khéo. Tiêu Lĩnh Vu lại đang có điều khó nghĩ, chẳng muốn nói nhiều. Chàng ngửng đầu trông lên trời hai mắt lộ vẻ đăm chiêu.

Ðổ cửu khẻ hắng đặng một tiếng từ từ cất bước tới đống loạn thạch cách đó chừng một trượng lom khom cúi xuống.

Ðêm khuya người vắng, cảnh hoang lại càng thê lương. Mấy tiếng cú kêu từ đằng xa vọng lại tăng thêm vẻ rùng rợn.

Ðột nhiên con hổ ngao lông đen ngồi bên mình Ngọc Lan đứng phắt dậy nhảy xổ về phía chính Ðông.

Nhị tỳ đang điều dưỡng đến lúc khẩn yếu. Tuy hai cô nghe thấy tiếng động nhưng vẫn ngồi yên.

Tiêu Lĩnh Vu và Ðổ Cửu thấy con hổ ngao nhảy vọt đi không khỏi kinh hãi.

Tiêu Lĩnh Vu đề khí chạy theo con vật. Chàng dùng phép truyền âm dặn Ðỗ Cửu:

- Ðỗ huynh đệ hãy chiếu cố cho hai cô.

Ðộng tác của chàng cực kỳ mau lẹ. Mới vọt đi hai cái chàng đã đến sau con hổ ngao chỉ cách chừng sáu bảy thước.

Ðổ Cửu đứng lên toan rượt theo con hổ ngao. Hắn ở với hai con vật đã lâu biết chúng tai, mắt linh mẫn, dù người có võ công cao thâm cũng khó lòng bì kịp.

Nó đã cảnh giác tất có nguyên nhân. Hắn thấy Tiêu Lĩnh Vu nhanh chân chạy trước rồi đành ở lại trông coi cho nhị tỳ.

Ngọc Lan là người cơ cảnh lại nhiều mưu trí. Cô vội đề tụ chân khí vào huyệt đan điền mở bừng mắt ra nhìn.

Cô thấy bóng người cao và gầy của Ðổ cửu đứng chắn trước mặt mình. Hắn đảo mắt nhìn quanh, hiển nhiên có triệu chứng gì khác lạ. Cô liền hỏi:

- Ðỗ gia? Ðỗ gia ngó gì vậy?

Ðỗ Cửu quay lại nhìn Ngọc Lan đáp:

- Không hề chi? Cô nương cứ vận khí điều dưỡng tại hạ bảo vệ cho hai cô.

Ngọc Lan đảo mắt nhìn qua mé tả, không thấy Tiêu Lĩnh Vu đâu liền hỏi:

- Tiêu tướng công đâu rồi?

Ðỗ Cửu đáp:

- Y đi theo con hổ ngao.

Ngọc Lan nói:

- Tiêu tướng công tuy bản lãnh cao cường nhưng chưa đủ kinh nghiệm giang hồ, dể bị người ám toán Ðỗ gia nên chạy theo xem sao.

Ðỗ Cửu thấy Ngọc Lan rất đỗi quan tâm đến Tiêu Lĩnh Vu chính hắn cũng muốn chạy theo xem có chuyện gì, liền nói:

- Tại hạ cũng muốn đi nhưng không có ai nhưng không có ai bảo vệ cho các cô thì làm thế nào?

Ngọc Lan đáp:

- Không sao đâu. Tiểu tỳ điều dưỡng xong rồi có thể chiếu cố cho Kim Lan tỷ tỷ được Ðỗ gia cứ yên tâm mà đi.

Ðổ cửu nói:

- Hay lắm. Nếu cô nương gặp chuyện khó khăn thì hú lên một tiếng tại hạ lập tức chạy về tiếp ứng.

Ngọc Lan nói:

- Tiểu tỳ nhớ rồi. Ðỗ gia cứ đi đi.

Cô vừa dứt lời bổng có một bóng đen xống sộc chạy vào nhảy xổ dện chân Ðổ Cửu. Chính là con hổ ngao.

Hai bóng người theo sau con hổ ngao. Người mé tả là Tiêu Lĩnh Vu, người mé hữu là Nhất trận phong Bành Vân.

Ðổ Cửu lạnh lùng nói:

- Ta ngỡ là ai, té ra là tiểu khiếu hóa.

Bành Vân hỏi:

- Nhờ được con linh khuyển của Ðổ huynh không thì tiểu khiếu hóa này lỡ cơ hội mất.

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Các vị dời khỏi phù đài rồi, tiểu khiếu hóa càng nghĩ càng bực mình liền lén đi tìm các vị. Tiểu đệ được tên đệ tử chèo thuyền trỏ đường liền rượt theo. Tìm kiếm mất nửa đêm vẫn chẳng thấy hành tung các vị đâu. Nếu không gặp con hổ ngao này thì còn là tìm kiếm.

Ðỗ Cửu nói:

- Mã Văn Phi chẳng hỏi rõ đen trắng đã bức bách chúng ta phải rút lui. Cố nhiên hắn cũng chẳng coi ngươi vào đâu, nhưng đối với anh em ta thật là một phen hổ nhục. Ngày sau nếu có cơ hội phải chọc mát hắn mới được.

Bành Vân nghe Ðỗ Cửu nói mấy câu khiêu khích mặt gã nóng ran mà không biết đáp thế nào.

Ngọc Lan là người tinh minh, thấy tình thế sắp biến thành xích mích vội xen vào:

- Bành gia bất tất phải để tâm. Ðổ nhị gia đây hay nói giỡn đó.

Bành Vân vốn tính hào sảng không câu nệ, nhưng tính tình cương ngạo, gã bị Ðỗ Cửu mạt sát trong lòng rất lấy làm khó chịu, phát tác thì không tiện mà ừn đi thì nổi hậm hực trong lòng khó mà tiêu giải. Gã nghe Ngọc Lan nói hai câu này đã nhẹ được một phần bực tức, liền nói:

- Ðỗ nhị gia đừng trêu chọc tiểu khiếu hóa nữa. Mã Văn Phi bức bách các vị hạ đài cái đó khó coi thật. Nhưng tiểu khiếu hóa còn khó chịu hơn. Vì thế tiểu khiếu hóa đành chịu gia sư trách phạt thiện tiện chuyên quyền truyền dụ hội họp đệ tử dưới trướng đến đây để chờ sai khiến.

Ðỗ Cửu cười khanh khách nói:

- Nếu vậy thì chú tiểu khiếu hóa này là một bạn đáng kết giao.

Mấy người đang nói chuyện Thương Bát cũng về tới nơi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay:

- Mã Văn Phi có chịu không?

Thương Bát mỉm cười đáp:

- Không thấy Mã Văn Phi đâu nhưng tiểu đệ đi chuyến này may mà không đến nổi nhục mạng.

Ðổ Cửu hỏi:

- Sao? Lão đại lấy cắp ngân bài đem về ư?

Thương Bát mỉm cười đáp:

- Phải rồi. Ðúng là lấy cắp. Nhưng tiểu huynh chưa được cái hân hạnh đó.

Ðổ Cửu hỏi:

- Vậy lão đại đã gặp được lão Thần thâu Hướng Phi hay sao?

Bổng nghe trong bóng tối cách đó không đầy hai trượng nổi lên tràng cười ha hả nói:

- Không ngờ lại được Ðỗ huynh nhớ tới lão Thâu nhi. Anh em mình xa cách nhau hai chục năm mới được gặp mặt.

Mọi người đảo mắt nhìn ra thấy một nhân vật nhỏ bé thấp lùn mà gầy khẳng khiu từ từ đi tới.

Nhân vật này vào trạc ngũ tuần, để ria chữ bát.. Mình mặc áo vải. Cặp nhãn quang lấp lánh hào quang.

Ðỗ Cửu nói:

- Lão thâu nhi. Bấy lâu nay không nghe tin tức gì, lão ẩn vào xó xỉnh nào vậy?

Thần thâu Hướng Phi cười đáp:

- Hai mươi năm trước tiểu đệ ăn cắp bị người ta đánh một chưởng nghĩ giận quá rồi tìm nơi hẻo lánh ẩn cư, gắng công luyện nghề ăn cắp và hiện nay tự tin không bị thất bại nữa mới tái xuất giang hồ.

Kim Lan, Ngọc Lan nghe nói không nín được bật lên tiếng cười khúc khích.

Hướng Phi đảo mắt ngó nhị tỳ lạnh lùng hỏi:

- Hai vị cô nương cười gì vậy? Phải chăng các cô chê lão phu là hạng ăn cắp gà trộm chó, không phải là một con người lịch sự?

Ngọc Lan đáp:

- Xin Hướng gia đừng nổi giận. Bọn tiểu tỳ không dám nghỉ như vậy. Bây giờ xin có lời hối lỗi.

Hướng Phi cười khanh khách đáp:

- Lão thâu nhi cũng xin đáp lễ.

Rồi lão chắp tay vái dài:

- Ngọc Lan bổng chú ý nhìn ra thấy trong tay trái lão đã xoè ra trên đặt một cành kim thoa. Cô động tâm xoè lên đầu thì ra cành kim thoa cài bên mái tóc cô không biết đã lọt vào tay của lão Thâu Nhi đó từ lúc nào? Cô giật mình kinh hãi vội nắm lấy cành thoa nói:

- NÔ tỳ xin đa tạ Hướng gia đã ban cho.

Hướng Phi chia tay cái lên khen rằng:

- Giả tỷ lão Thâu nhi muốn tín đồ đệ đích truyền thì cô nương là người đáng trúng tuyển nhất.

Ngọc Lan tủm tửn cười không nói gì, song trong lòng tự nhủ:

- Ai mà học cái nghề ăn cắp của lão làm chi?

Thương Bát vội nói:

- Lão Thâu nhi! Thôi đừng mỏng môi nói chuyện với con gái nhà người ta nữa, để tại hạ giới thiệu với hai vị bằng hữu.

Y trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:

- Ðây là Long Ðầu đại ca Tiêu Lĩnh Vu của bọn tại hạ.

Hướng Phi hết nhìn Thương Bát lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Làm sao lại nhận thằng lỏi này làm Long đầu đại ca. Trung Châu Nhị Cổ càng già càng hồ đồ mất rồi.

Lão cũng chắp tay nói:

- Lão Thâu nhi cùng Trung Châu Nhị Cổ vẫn kêu nhau bằng anh em. Bây giờ cũng bắt chước họ kêu Tiêu huynh là Long đầu đại ca.

Tiêu Lĩnh Vu vội đáp:

- Không dám! Không dám!

- Hướng huynh dạy quá lời.

Thương Bát ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:

- Ðại ca đừng nghe miệng lão Thâu Nhi, hắn chưa tâm phục đâu. Ðại ca hãy đưa ra một vài thủ cước để cho hắn mở rộng tầm mắt.

Tiêu Lĩnh Vu chỉ cười mát chứ không nói gì.

Ðổ cửu lạnh lùng nói:

- Lão Thâu Nhi. Thôi đừng khẩu thị tâm phi nữa. Ngày tháng còn dài, rồi sẽ có bữa lão được nhìn thấy thủ đoạn của Tiêu đại ca.

Hướng Phi cười rộ nói:

- Hay lắm! Trước nay lão Thâu Nhi hễ chưa thấy quan tài là chưa sa lệ. Cái câu Long đầu đại ca để cho Trung Châu Nhị Cổ xưng hô. Còn lão Thâu nhi thì trong lòng chỉ muốn coi bản lãnh của Tiêu lão đệ.

Tiêu Lĩnh Vu biết Hướng Phi là hạng cuồng ngạo trên chốn giạng hồ. Nếu chưa làm họ tâm phục khẩu phục thì họ quyết chẳng chịu đầu hàng. Rồi chàng chẳng buồn để tâm nữa.

Thương Bát cười nói:

- Lão Thâu nhi. Ðại ca chúng ta khoan hồng đại độ quyết chẳng thèm chấp với cách xưng hô bất luận bất loại của lão.

Rồi y trỏ Bành Vân giới thiệu:

- Vị này là đích truyền đệ tử của Thân bang chúa Cái Bang tên gọi Nhất trận Phong Bành Vân.

Bành Vân chắp tay nói:

- Tại hạ bất quá là một tên tiểu hóa tử.

Hướng Phi hào khí ngất trời nói:

- Lão Thâu nhi đã có duyên hội diện với Thân bang chúa mấy lần, nhưng đó là việc trước đây hai chục năm.

Bành Vân nói:

- Khi đó tiểu khiếu hóa chưa dược ẩn sư thu nạp vào làm môn hạ.

Hướng Phi cười đáp:

- Nếu ngày ấy ông bạn đã nhập môn Thân bang chúa thì bây giờ chúng ta đã chả cần ai phải giới thiệu.

Bành Vân là con người tinh linh cổ quái. Gã biết Hướng Phi chưa nước trịnh thượng, bèn cười nói:

- Ðáng tiếc, thật là đáng tiếc. Ngày đó mà tiểu khiếu hóa đã nhập môn gia sư thì bữa nay không thể kêu các hạ bằng Hướng huynh được.

Thương Bát cười nói:

- Thế mới là kỳ phùng địch thủ. Lão Thâu nhi đã chịu thua chưa? Tiểu khiếu hóa chơi nước thượng còn hay hơn.

Hướng Phi cười đáp:

- Trước nay ai cũng khó tranh giành với khiếu hóa tử. Trong người y chẳng đem theo vật gì đáng tiền thì lão Thâu nhi muốn ăn cắp để trả miếng cũng không hạ thủ vào đâu được.

Ðỗ Cửu ngửng trông chiều trời nói:

- Lão đại. Thì giờ không còn sớm nữa. Muốn nguỵ tạo ra ngân bài, thì phải làm ngay nếu còn trùng trình thì không còn kịp đâu.

Thương Bát từ từ móc tấm ngân bài trong bọc ra nói:

- Không hiểu lão Thâu nhi lấy cắp được tấm ngân bài ở đâu?

Ðổ cửu đón lấy nhìn kỷ một lúc rồi chau mày.

Nguyên tấm ngân bài đó hoa văn chằng chịt, tinh xảo khác thường, khó mà nguỵ tạo được.

Hướng Phi tủm tửn cười nói:

- Ðỗ lão nhị. Lão thâu nhi nghe tiếng lão nhị chế đồ giả khéo lắm. Chẳng hiểu lão cần bao nhiêu thời giờ mới làm xong tấm ngân bài này.

Ðổ cửu đáp:

- Cách điêu khắc trên ngân bài rất tinh vi, thực ra ngoài sự tiên liệu của Ðổ mổ. Trong vòng một đêm một ngày khó lòng nguỵ tạo được tinh diệu cho đúng hệt.

Hướng Phi nói:

- Phải mất một ngày một đêm là không có thì giờ nghỉ ngơi nữa. Nếu tính từ lúc này lại còn phải tìm công cụ chuẩn bị hành động thì không chừng mất đến hai ngày.

Ðổ cửu đáp:

- Ðại khái là như vậy.

Hướng Phi nói:

- Thế thì chậm quá. Chúng ta tới nơi cuộc đại hội quần hùng ở Bách Hoa sơn trang dù chưa giải tán cũng vào lúc cuối cùng. Vậy chúng ta không được coi những trò náo nhiệt. Thôi để lão thâu nhi lại ra tay phen nữa.

Thương Bát tính ngầm trong bụng:

- Ðại ca, nhị tỳ, lão nhị, tiểu khiếu hóa. Lão thâu nhi và ta nữa là bảy người. Cứ hai người một tấm ngân bài thì phải ba tấm nữa mới đủ.

Y tính vậy liền nói:

- Lão Thâu nhi? Phải ba tấm nữa đấy nhé.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hai tấm là đủ rồi.

Thương Bát hỏi:

- Ðại ca có kế vào trang rồi chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Thương huynh đệ đã bảo Mã Văn phi đưa ta vào. Chẳng lẽ lại thất tín với y.

Thương Bát nói:

- Ðó là trường hợp bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Bây giờ đã có cách lấy ngân bài, khi nào lại để đại ca phải khuất tất giả làm người tùy tùng của Mã Văn Phi?

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Không hề gì. Ta đi với họ còn có nhiều phương tiện khác.

Thương Bát nghĩ thầm:

- Ðúng thế thật? Mình đi chuyến này là cốt ý nhân nước đục mò cá, mượn cơ hội giải cứu hai vị lão nhân gia, vậy cán dùng rất nhiều người. Nếu không được Mã Văn Phi dẫn dắt quần hào viện trợ thì khó lòng thành công được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-177)


<