← Hồi 093 | Hồi 095 → |
Thẩm Mộc Phong thấy hai bên còn kéo dài cuộc ác chiến không thể phân thắng bại trong nhất thời. Hắn không nhẫn nại được bụng bảo dạ:
- Cục diện này đến bao giờ mới kết thúc? Như vậy há chẳng thương tổn đến uy danh của Bách Hoa sơn trang? Trước mắt quần hùng ta chẳng thể điều động nhân mã kéo ra vây đánh biết làm thế nào?
Tài trí như Thẩm Mộc Phong mà lúc này cũng chưa nghĩ ra được biện pháp thỏa đáng. Bỗng trong trường đấu bật lên hai tiếng rú làm kinh động quần hùng.
Mọi người ngảnh đầu nhìn ra thấy Mã Văn Phi và Ðơn Hoành Chương đều lùi lại bốn bước đứng đối lập.
Nguyên hai người trong lúc kịch đấu đã đụng nhau một chiêu mà nội lực tương đương đều bị chấn động bật lên tiếng la kinh hãi rồi lùi lại bốn bước.
Ða số quần hùng chăm chú theo dõi tình hình cuộc đấu mà chẳng một ai lên tiếng can thiệp.
Bỗng nghe Ðơn Hoành Chương cười lạt nói:
- Tại hạ được nghe danh Mã tổng thủ lãnh từ lâu, bữa nay tương hội quả nhiên danh bất hư truyền.
Gã rút trường kiếm ở sau lưng ra đánh "soạt" một tiếng.
Mã Văn Phi mỉm cười đáp:
- Không dám! Không dám.
Y cũng rút quạt trong bọc ra.
Ðơn Hoành Chương nói:
- Tiểu đệ muốn lãnh giáo những chiêu thức bằng binh khí của Mã tổng thủ lãnh.
Mã Văn Phi đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ xin bồi tiếp.
Ðơn Hoành Chương rung động trường kiếm tóe ra một luồng ngân quang nhưng chưa tấn công Mã Văn Phi. Gã vung kiếm hai cái rồi thu kiếm về đứng dương mắt lên nhìn đối phương. Mã Văn Phi thấy thế kiếm của Ðơn Hoành Chương trong lòng cũng hơi kinh hãi, y biết hai nhát kiếm vừa rồi là đối phương mượn cơ hội để đề tụ chân khí. Bây giờ mà gã ra tay tấn công tất tấn công một chiêu đất lở trời long.
Nguyên những người sử kiếm mà không ra tay một cách khinh xuất đều tuyệt nghệ cao siêu. Huống chi Ðơn Hoành Chương là tay kiếm thuật tinh thâm thì dĩ nhiên gã phát chiêu mãnh liệt vô cùng.
Mã Văn Phi không dám khinh địch, tay cầm quạt vung xòe ra đồng thời ngấm ngầm đề tụ chân khí. Trong đầu óc y xoay chuyển ý nghĩ cự địch.
Lúc này cuộc chiến giữa đại hán áo đỏ và Tư Mã Càn đã đến lúc khẩn trương vô cùng.
Tư Mã Càn đánh ra một chiêu. Chưởng pháp cực kỳ thần tốc. Bóng chưởng mịt mờ, song trong thế chưởng cấp bách này ẩn giấu khí lực hùng hậu.
Bao nhiêu người trong trường thấy Tư Mã Càn cải biến thế đánh một cách đột ngột đều cho là võ công của y cũng như tính cách điên khùng đều rất cao thâm khiến người ta khó mà lường được.
Ðại hán áo đỏ tuy kiêu dũng quyền thế nặng như chuỳ, nhưng bị thế công thần tốc của Tư Mã Càn đoạt mất tiên cơ. Dù hắn vung quyền đánh tới tấp cũng không chiếm được ưu thế.
Thẩm Mộc Phong dường như không ngờ Tư Mã Càn mình mang tuyệt kỹ mà cũng không ngờ Mã Văn Phi đột nhiên ra tay viện trợ. Lúc trước hắn chắc mẫm nắm được phần thắng nhưng bây giờ tình hình lại biến đổi khác thường. Trừ phi hắn hạ lệnh cho cao thủ tiếp viện vây đánh không thì chưa biết đến bao giờ mới phân thắng bại.
Bỗng Ðường thái thái ngửng mặt trông sao trên trời cười ha hả hỏi:
- Thẩm Mộc Phong? Thời khắc ước hẹn đã tới chúng ta thanh toán với nhau chứ?
Thẩm Mộc Phong róc chung rượu uống rồi cười đáp:
- Phu nhân đừng nóng nảy. Thẩm mỗ đã nói là không sai lời.
Ðường lão thái thái nói:
- Chúng ta động thủ mau một chút thì lão nhân cũng có thể về Tứ Xuyên sớm hơn.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Sao? Phu nhân tự tin thắng được tại hạ chăng?
Ðường lão thái thái đáp:
- Ít ra cũng có thể để Đại trang chủ được coi thủ pháp phóng ám khí mới mẻ của Ðường gia.
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách nói:
- Cái gì chứ cái đó Thẩm mỗ đã biết rồi. Nghề phóng ám khí của Ðường gia ở Tứ Xuyên đã lừng danh võ lâm từ mấy trăm năm thì dĩ nhiên phu nhân có chỗ tự phụ. Nhưng...
Ðường lão thái thái biến sắc hỏi:
- Nhưng làm sao?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Nhưng tại hạ lại không phải là người sợ ám khí.
Ðường lão thái thái cười lạt hỏi:
- Bây giờ Đại trang chủ còn khoe khoang lỗ miệng mà không e rằng quá sớm ư?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Phu nhân không tin thì lát nữa sẽ rõ.
Bỗng nghe trong trường đấu Tư Mã Càn nổi lên tràng cười rộ lẫn với tiếng rầm thét phẫn nộ của đại hán làm chấn động toàn trường.
Mọi người quay đầu nhìn ra thấy đại hán áo đỏ trợn cặp mắt tức giận. Song quyền vung múa như bay, miệng không ngớt quát tháo như con mãnh thú phát điên muốn vò mồi cầu xé.
Tư Mã Càn thái độ rất ung dung. Y huy động song chưởng một cách nhàn hạ đấu với đại hán áo đỏ.
Y không muốn tỷ đấu nội lực với đối phương nữa vì phát giác ra đại hán áo đỏ đã mất hết nhân tính khác nào con mãnh thú liều mạng.
Mã Văn Phi cùng Ðơn Hoành Chương đã đấu vào chỗ khẩn yếu, cả hai bên đều trổ hết tài năng để mong thủ thắng.
Người ngoài cuộc cũng hồi hộp trong lòng có khi còn hơn cả người đang tỷ đấu, nhất là Tiêu Lĩnh Vu và Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu chỉ lo Mã Văn Phi thất bại thì lỡ cả việc cứu song thân thoát vòng nguy hiểm. Chàng muốn ngấm ngầm ra tay viện trợ Mã Văn Phi nhưng lại ngần ngừ không quyết.
Thẩm Mộc Phong tiện điều động nhân mã ỷ số đông để thủ thắng trước mắt bao nhiêu người. Chỗ hắn ngồi lại cách xa, dù hắn muốn ngấm ngầm ra tay trợ lực cho Ðơn Hoành Chương cũng không thể được.
Lúc này tiếng nhạc trong những bụi hoa xung quanh đã dừng lại cả rồi.
Trong trường đấu im phăng phắt chỉ nghe tiếng quyền phong vù vù.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Tư Mã Càn đang chiến đấu kịch liệt đột nhiên quát lớn:
- Xin các vị mau rời khỏi bàn tiệc. Người Bách Hoa sơn trang sắp phóng Kim tầm cổ độc.
Quần hào trong trường đều là những nhân vật giàu kinh nghiệm giang hồ, tuy chưa từng thấy việc phóng Kim tầm cổ độc, nhưng đều đã nghe qua. Phần nhiều chất độc bỏ vào trà rượu khiến người uống phải nuốt vào bụng rồi bị chất độc kiềm chế. Ngoài cách đó không còn biện pháp nào khác. Ai không uống trà uống rượu thì đối phương khó mà đưa chất độc vào được.
Quần hào nghe Tư Mã Càn hô hoán tựa hồ cách phóng độc này khác hẳn lối thông thường trong lòng có ý không tin, nhưng cũng ngấm ngầm vận khí phòng bị.
Ðêm nay Thẩm Mộc Phong thiết kế tẩy trần mời những người mà hắn có lòng nghi hoặc đến dự để ngấm ngầm quan sát hễ thấy ai thu dụng được thì thu dụng, còn kẻ nào quật cường thì trừ khử đi để họ khỏi quấy phá cuộc anh hùng đại hội vào ngày mai.
Nhưng quần hào ở đa số là những tay già dặn giàu kinh nghiệm giang hồ.
Thẩm Mộc Phong tự biết mình nổi tiếng ác độc ngày trước thì dĩ nhiên quần hùng phòng phạm nghiêm mật. Vậy hạ độc vào trà rượu quyết họ không trúng kế, có khi còn bị khám phá gian mưu thương trường, nên cần phải nghĩ biện pháp đặc biệt để kiềm chế quần hào một cách bất ngờ.
Thẩm Mộc Phong cũng biết rõ Kim Hoa phu nhân là tay cao thủ đệ nhất về chất độc ở Miêu Cương, hắn đã thương nghị với Kim Hoa phu nhân và được mụ này bàn cách phóng Kim tầm cổ độc là một chất độc cực kỳ lợi hại mà người bị trúng không hề phát giác.
Bây giờ hắn thời khắc phóng độc của Kim Hoa phu nhân sắp tới lại bị Tư Mã Càn thọc gậy bánh xe thì trong lòng căm hận đến cực điểm, những muốn ăn tươi nuốt sống cho hả dạ.
Tư Mã Càn lại võ công cao cường đến độ một trong tám tay Huyết Ảnh hóa thân cũng không hạ nổi và lâm vào cục diện dằng co.
Thẩm Mộc Phong tuy trong lòng nóng nảy nhưng bề ngoài vẫn trầm tĩnh.
Hắn ngấm ngầm lo mưu phá địch đã nhận ra ngoài cách tự mình động thủ chỉ còn đường điều động thủ hạ vây đánh Tư Mã Càn.
Thẩm Mộc Phong lại còn bị một tay lừng lẫy tiếng tăm về nghề dùng độc và phóng ám khí là Ðường lão thái thái ước hẹn với hắn giải huyết xích mích, nếu tự mình ra tay tất làm khích cuộc Ðường lão thái thái. Bằng điều động thủ hạ cũng sợ quần hào ôm mối bất bình gây nên cuộc hỗn chiến. Ðó là một điều mà Thẩm Mộc Phong hết sức né tránh.
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu mà không tìm ra được biện pháp nào hoàn hảo.
Thẩm Mộc Phong còn đang nghĩ cách đối phó thì tình thế trong trường lại đột ngột biến chuyển. Chưởng thế Tư Mã Càn mỗi lúc một thêm kỳ ảo khủng khiếp. Càng về sau đại hán áo đỏ càng khó gặp cơ hội thủ thắng. Có điều đại hán áo đỏ kiêu dũng phi thường cũng khiến cho quần hào thấy đều kinh hãi.
Nguyên đại hán áo đỏ đang đi vào chỗ thất bại, đã mấy lần suýt bị thương về tay Tư Mã Càn. Nhưng hắn nghĩ đến câu thà làm viên ngọc vỡ còn hơn là viên gạch lành, liền tấn công mấy chiêu ác liệt giảm bớt được mối nguy cấp và vãn hồi cục diện bất phân thắng bại.
Tiêu Lĩnh Vu theo dõi cuộc chiến, chàng biết rằng tám tay Đại Huyết Ảnh của Thẩm Mộc Phong đã trải qua thời gian huấn luyện đặt biệt. Chẳng những võ công chúng cao thâm mà lại thêm tư cách quật cường không sợ chết.
Tuy Tư Mã Càn hơi chiếm được một chút thượng phong như kết quả tối hậu ai thắng ai bại khó mà đoán được.
Lại nghe Tư Mã Càn hô lớn:
- Tại hạ liều mạng chiến đấu dù chết với Bách Hoa sơn trang cũng đành. Chẳng phải tại hạ có dạ từ bi, nhưng không nỡ nhìn các vị bị trúng cổ độc. Cuộc chiến này cực kỳ hung hãn chắc các vị rõ đã thấy rõ. Nếu các vị chịu tin lời tại hạ thì mau mau rời khỏi chỗ ngồi.
Y vừa la vừa lùi phải phía sau.
Lúc này quần hào có đến phân nửa người nghe lời cảnh cáo của Tư Mã Càn đứng dậy lùi lại phía sau.
Thẩm Mộc Phong tuy là người trầm tĩnh nhưng thấy việc sắp thành mà hỏng cũng không chịu nhịn được nữa. Nếu để quần hào lui khỏi bàn tiệc thì Kim Hoa phu nhân có phóng cổ độc cũng không đả thương được.
Trong dạ bồn chồn, hắn không thể kiên dè sự phẫn nộ của quần hào, liền lớn tiếng quát:
- Thằng cha này điên khùng nói trăng nói cuội. Nếu không trừng phạt hắn thì Bách Hoa sơn trang chẳng còn mặt mũi nào đứng trong võ lâm nữa.
Hắn giải thích câu này rồi đột nhiên vỗ tay ba cái.
Bỗng trong rừng có tiếng nhạc kỳ dị nổi lên. Hai thiếu nữ áo trắng đột nhiên chạy về phía Tư Mã Càn.
Quần hào trong trường đã ngấm ngầm chú ý đến cử động của Thẩm Mộc Phong, thấy hắn máy môi biết là hắn dùng thuật truyền âm để phát lệnh, nhưng nghe rõ hắn nói gì.
Tiếng nhạc quái dị khiến bầu không khí trong trường thêm khủng khiếp thần bí.
Hai thiếu nữ áo trắng chạy tới phía sau Tư Mã Càn rút trường kiếm ở sau lưng ra chẳng nói câu gì vung kiếm chém liền.
Ban đầu hai nàng ra chiêu chưa có gì lợi lại, nhưng từ chiêu thứ năm trở đi, uy lực đột nhiên tăng lên rất nhiều. Kiếm quang lấp loáng, thế công cực kỳ mãnh liệt, đẩy lui Tư Mã Càn về chỗ cũ trước bàn tiệc.
Tư Mã Càn lâm vào tình trạng nguy hiểm phải hết sức cự địch chẳng thể phân tâm hô hoán được nữa.
Quần hào đã nghe lời cảnh cáo của Tư Mã Càn thấy tình thế biến chuyển đột ngột đều giật mình kinh hãi bất giác để tâm vào theo dõi cuộc đấu, quên bẵng chuyện dời khỏi bàn tiệc.
Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng điều tra thấy kiếm chiêu của hai thiếu nữ áo trắng rất kỳ bí và ác độc phi thường, so với bọn Huyết Ảnh dường như còn ghê gớm hơn.
Chàng không khỏi sinh lòng kinh hãi nghĩ thầm:
- Không hiểu Thẩm Mộc Phong thu nạp ở đâu được những thiếu nữ võ công cao cường như vậy? Thằng cha này không thể coi thường được. Dường như trong Bách Hoa sơn trang hiện nay ẩn giấu không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm?
Chàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì Tư Mã Càn đã lâm vào tình trạng nguy hiểm hơn nữa.
Hai thiếu nữ áo trắng ra chiêu cực kỳ thần tốc khiến cho Tư Mã Càn chân tay luống cuống.
Thẩm Mộc Phong ngửng đầu trông chiều trời bụng bảo dạ:
- Chỉ còn thời gian chừng cháy tàn nén hương là Kim Hoa phu nhân sẽ phóng cổ độc. Ta phải nghĩ cách làm cho toàn bộ trúng độc để mà thu dụng.
Thẩm Mộc Phong còn đang tính toán thì hai đại hán lưng cài đơn đao đột nhiên đứng dậy rút đao xông ra xông lên lớn tiếng hô:
- Huynh đài bất tất phải hoang mang. Bọn tiểu đệ giúp cho một tay.
Rồi vung đơn đao chia nhau đối địch với hai thiếu nữ.
Hai đại hán này võ công cũng vào hạng tinh thâm. Ðao phóng rít lên vù vù.
Hai thiếu nữ áo trắng liền chia ra, một người đối địch với hai đại hán, còn một người vẫn tung kiếm tấn công Tư Mã Càn.
Tiêu Lĩnh Vu thấy tình thế mỗi lúc một thêm bất lợi, không thể kéo dài được nữa. Chàng mà không ra tay giải cứu thì chỉ trong vòng mười chiêu nữa là Tư Mã Càn tất phải bị thương về kiếm chiêu kỳ bí của Bạch y nữ.
Nhưng chàng lại nghĩ rằng nếu mình ra tay tất bị Thẩm Mộc Phong nhìn rõ hành tung.
Ðang lúc bối rối chàng chợt nhớ tới Ðường lão thái thái liền tự hỏi:
- Sao ta không tìm cách khích động cho mụ ra tay.
Chàng quay lại nhìn Ðường lão thái thái thấy mụ đang chú ý theo dõi cuộc đấu ngoài trường dường như mụ quên mất cả việc mình sắp tỉ đấu với Thẩm Mộc Phong.
Tư Mã Càn đi vào tình thế nguy hiểm. Thân pháp của Bạch y nữ chập chờn bất định mà kiếm chiêu cực kỳ tàn độc khiến cho Tư Mã Càn chống đỡ mệt nhọc vô cùng. Ðại hán áo đỏ cũng xuất toàn lực tấn công khiến y không thể chiếu cố cả hai mặt.
Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng điều tra kiếm lộ của Bạch y nữ thấy nó khác với kiếm pháp thông thường. Chiêu nào cũng dị ngược càng khiến đối phương khó phòng thủ. Lúc này Mã Văn Phi và Ðơn Hoành Chương cũng chiến đấu kịch liệt nhưng phép đánh của y không giống Tư Mã Càn.
Hai bên đứng nhìn nhau nhiều mà ít khi động thủ. Nhưng mỗi đòn đánh ra cực kỳ khủng khiếp tựa hồ đất lở trời long.
Ðơn Hoành Chương tấn công hai chiêu liền đều bị Mã Văn Phi gạt ra.
Mã Văn Phi tuy gạt được kiếm chiêu của đối phương nhưng trong lòng cũng vô cùng kinh hãi. Nếu kiếm thế của Ðơn Hoành Chương tăng thêm vài thành sức mạnh thì có thể đả thương y được.
Tiêu Lĩnh Vu lượm một tấm lá rụng rồi cầm mảnh xương cá trên bàn xâm vào lá cây mấy chữ: "Ðại cuộc nguy rồi, xin ra tay ngay".
Chàng tính toán khoảng cách với Ðường lão thái thái, ngấm ngầm vận nội công thi triển Hồi Hoàn thủ pháp đẩy lá cây ra phía sau.
Chiếc lá bay cao lên chừng hơn trượng rồi đột nhiên chuyển hướng vòng về phía Ðường lão thái thái.
Tuy Tiêu Lĩnh Vu thi triển Hồi Hoàn chỉ lực nhưng lá cây nhẹ quá chàng chưa chắc có đẩy được tới chỗ Ðường lão thái thái không vì chỗ chàng ngồi cách mụ xa tới năm trượng.
Bỗng thấy lá cây phất phơ còn cách Ðường lão thái thái chừng hai thước đã hết sức rớt xuống.
Tiêu Lĩnh Vu than thầm:
- Thật là đáng tiếc nếu mình gia thêm một chút khí lực, thì lá cây rớt bên mình Ðường lão thái thái...
Chàng còn đang hối tiếc bỗng thấy ả nữ tỳ áo lam đứng đằng sau Ðường lão thái thái vươn tay ra bắt được cầm lấy.
Tiêu Lĩnh Vu mừng thầm lẩm bẩm:
- Chỉ cầu thị giao lại cho Ðường lão thái thái.
Ngờ đâu nữ tỳ bắt được lá rồi chưa ngó vào đã liệng xuống đất.
Lúc này quần hào trong trường chăm chú theo dõi cuộc đấu nên không ai để ý đến chuyện ngoài. Chẳng ai phát giác ra Tiêu Lĩnh Vu phóng hồi hoàn chỉ lực đẩy lá cây đi Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Xem chừng mình phải phí một phen tâm lực.
Chàng biết cử động này cực kỳ mạo hiểm, vì Thẩm Mộc Phong mắt sáng như đuốc Lần đầu may bịp được hắn nhưng lần sau chưa chắc.
Không phải chàng sợ Thẩm Mộc Phong phát giác rồi xảy ra cuộc xung đột, nhưng chàng lo cho mối an nguy của song thân. Thân thế chàng mà bị bại lộ thì đại sự hỏng bét.
Giữa lúc ấy ả nữ tỳ bắt được lá rơi dường như đột nhiên phát giác trên lá có tự tích. Thị lấy đầu ngón chân khẽ bắt lên lượm lấy chiếc lá, cúi xuống coi rồi bỏ vào trong túi ám khí.
Tiêu Lĩnh Vu la thầm:
- Chết chưa! Sao ta không đề tên Ðường lão thái thái. Thị lượm lá rồi lại bỏ đi là lỗi tại ta. Nhưng con nha đầu kia thấy chuyện lạ mà không trình chủ nhân thật là khả ố.
Chàng còn đang hối hận về sự sơ sót của mình, bỗng thấy nữ tỳ cúi xuống nói thầm vào tai lão thái thái mấy câu.
Ðường lão thái thái tóc bạc phơ rung động. Mụ đập tay xuống bàn đánh "binh" một tiếng quát hỏi:
- Thẩm Mộc Phong! Lão thân không chờ được nữa. Nếu ngươi không chờ nơi khác thì chúng ta động thủ ngay đây được chăng?
Thẩm Mộc Phong thấy cuộc thắng bại sắp thành. Tư Mã Càn bại đến nơi rồi.
Cả hai đại hán trợ thủ cho y cũng lâm vào tình trạng nguy hiểm. Chỉ trong mười hiệp là nhất định cả Tư Mã Càn và hai đại hán tất nhiên bị hạ, đồng thời cũng là lúc Kim Hoa phu nhân phóng Kim tầm khi đó hết thảy quần hào đều bị trúng độc dĩ nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của Thẩm Mộc Phong.
Ðang lúc đắc ý không ngờ Ðường lão thái thái đột nhiên vỗ bàn quát tháo, chỉ mặt rồi tên ra khiêu chiến, hắn dương cặp lông mày rậm, cất tiếng lạnh lùng hỏi:
- Ðường phu nhân nóng nảy như vậy là có dụng ý gì?
Ðường lão thái thái tức giận đáp:
- Lão thân phải gấp rút về Tứ Xuyên không muốn chần chờ ở Bách Hoa sơn trang nữa.
Mụ giơ cây Phụng trượng lên lớn tiếng hô:
- Xin các vị mau mau lùi lại phía sau để lão thân liệng ám khí khỏi làm tổn thương lầm đến các vị.
Ám khí của Ðường gia ở Tứ Xuyên nổi tiếng giang hồ mấy chục năm mà phần nhiều là ám khí tối độc. Ngoài thuốc giải của Ðường gia không còn thuốc nào cứu được.
Quả nhiên những quần hào ở mấy bàn gần Ðường lão thái thái tới tấp đứng dậy lùi ra xa.
Ðường lão thái thái chống cây Phụng đầu trượng vừa bước ra vừa quát:
- Thẩm Mộc Phong? Mau ra khỏi bàn tiệc để quyết chiến.
Thẩm Mộc Phong lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng ngoài mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, từ từ đứng dậy đáp:
- Phu nhân nhất định động thủ ngay tức khắc vậy Thẩm mỗ đành phải bồi tiếp Ðường lão thái thái nói:
- Thẩm Mộc Phong. Trước khi động thủ lão thân cần nói rõ là để quần hào chứng kiến thì kẻ bại trận chẳng thể không phục.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói:
- Chỉ sợ người thua không phải là Thẩm mỗ.
Ðường lão thái thái nói:
- Ðừng nói nhiều lời. Ai thắng ai bại sẽ lòi ra ngay...
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Bữa nay chúng ta động thủ khác với cuộc tỉ võ thông thường. Ai có tài gì cứ trổ hết ra, tử thương cũng không oán hận.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Tại hạ đã liệu trước chuyện này. Ðường gia ở Tứ Xuyên ngoài mấy thủ pháp ám khí ra, tại hạ nghĩ không ra còn những kỹ thuật gì ghê gớm nữa?
Ðường lão thái thái tức giận nói:
- Giỏi lắm. Hãy nếm một trượng của lão thân.
Tay cầm cây Phụng đầu trượng vung lên ra chiêu "Thái Sơn Áp Đỉnh" đánh xuống.
Thẩm Mộc Phong phất tay áo đẩy tiềm lực ra hất cây trượng sang một bên.
Quần hào chấn động tâm thần bụng bảo dạ:
- Võ công Thẩm Mộc Phong quả nhiên không phải tầm thường.
Ðường lão thái thái cũng ngấm ngầm kinh hãi nhưng ở vào thế cưỡi hổ, muốn thôi không được đành phải quyết đấu. Mụ quét ngang cây Phụng đầu trượng biến thành chiêu "Hoành Tảo Thiên Quân".
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách lại vung tay áo bên phải lên quạt đẩy thế trượng dừng lại. Người hắn xông về phía trước vung tay áo bên trái quét vào mặt đối phương.
Ðường lão thái thái hạ thấp tay xuống thu đầu trượng lại. Người mụ lùi nhanh về phía sau ba thước.
Thẩm Mộc Phong lại tiến thêm. Hắn phất tay áo đánh ra theo thế liên hoàn.
Mới trong chớp mắt hắn đã chuyển thế thủ thành thế công.
Quần hào đứng tham chiến xao xuyến trong lòng thầm nghĩ:
- Ðường gia ở Tứ xuyên nổi tiếng về cách dùng độc, nhưng võ công họ tự lập lên một phái cũng không phải tầm thường. Ðường lão thái thái dĩ nhiên là đệ nhất cao nhân ở Ðường môn, thế mà Thẩm Mộc Phong mới ra mấy chiêu đã đoạt được thế chủ động, dồn Ðường lão thái thái oai danh lừng lẫy Tây bắc vào tình trạng không phản kích được nữa.
Thẩm Mộc Phong phất hai tay áo không lấy gì làm mau lẹ cho lắm, nhưng những bộ vị bị tay áo tấn công lại khó bề né tránh.
Hai người giao thủ chưa đầy mười chiêu mà Ðường lão thái thái đã phải lùi đến sáu, bảy thước.
Thẩm Mộc Phong thấy Chưởng môn Ðường gia vang danh thiên hạ mà bị hắn tay không đánh cho luống cuống, rất lấy làm đắc ý cười ha hả nói:
- Võ công của Ðường gia ở Tứ Xuyên bất quá chỉ có vậy mà thôi.
Hắn chưa dứt lời, đột nhiên hắn đặng một tiếng lùi lại phía sau, vung múa tay áo, tụ phong rít lên vù vù.
Bỗng thấy một đám ngân quang bị tay áo của Thẩm Mộc Phong quạt mạnh bay ra tứ phía.
Thủ pháp phóng ám khí của Ðường gia quả nhiên là một tuyệt kỹ. Quần hào trong trường chưa nhìn rõ Ðường lão thái thái đã vung ngân châm lúc nào để giải mối nguy cho mình, đồng thời bức bách Thẩm Mộc Phong phải lùi lại.
Thế là Thẩm Mộc Phong vừa đoạt được tiên cơ bây giờ lại bị mất.
Ðường lão thái thái vung cây Phụng đầu trượng chuyển thế thủ thành thế công. Trượng thế đâm ngang bổ dọc trầm trọng như núi.
Ðột nhiên hai tiếng hú thê thảm vang lên lẫn vào tiếng khí giới chạm nhau chát chúa cùng tiếng quyền phong vù vù.
Mọi người chú ý nhìn ra thấy hai đại hán chết lăn dưới đất.
← Hồi 093 | Hồi 095 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác