← Hồi 033 | Hồi 035 → |
Vương Hán Sơn đeo thanh đại đao sau lưng, chàng vẫn phi hành vùn vụt dù món quà tình nghĩa của Khương Bạch Hổ tặng chẳng phải nhẹ nhàng.
Phía xa sau những ngọn đồi và hàng cây xanh ngắt, trấn Hoa Đài đã lộ rõ dần.
Chàng trai lẩm bẩm:
- Thanh lâu Vân Mộng, mình phải tới chỗ ấy ngay.
Lướt tới rặng cây xanh, chàng chỉ cần vượt một ngọn đồi nữa là vào thị trấn.
Gió nhẹ rung cành lá, mơn man trên lớp mặt nạ da người trùm phủ diện mạo chàng trai thật khéo và cũng thật khó coi, với màu da đen đúa và hai vết thẹo dài.
Chàng băng mình qua rặng cây.
Thình lình một âm thanh lạnh gáy.
Rẹt... rẹt.
Vương Hán Sơn vung hữu thủ bắt gọn một lưỡi phi đao bén ngót, chỉ cách cổ họng chàng vài ly...
Ngọn phi đao sáng loáng ấy lại rời bàn tay chàng, phóng vút lên tàn cây đúng điểm xuất phát của nó, nhanh như làn chớp.
Chàng hét:
- Trả cho ngươi đấy!
Một tràng cười cất lên:
- Ha ha ha...
Tiếng cười lanh lảnh vừa dứt, vút một cái như mũi tên xẹt trước mặt Vương Hán Sơn đã xuất hiện một nữ lang xinh đẹp, ngọn tiểu đao còn kẹp giữa hai ngón tay thon thon trắng muốt của nàng...
Nữ lang gật gù:
- Khá lắm, mặt quỷ mà tài thần, trình độ thính âm và cầm nã của ngươi đáng khen đấy.
Vương Hán Sơn trừng mắt:
- Ngươi là ai, tại sao muốn hại ta?
Cô gái bật cười:
- Ta chỉ muốn thử tài ngươi thôi, vì ta vốn thích những gã trai xấu xí như ngươi đó.
Sắc đẹp của cô gái khá quyến rũ, nhưng giọng nói và cử chỉ thật ngang tàng.
Tia mắt liếc ngang, Vương Hán Sơn gằn giọng:
- Ta đang có việc khẩn cấp, không có thời gian đùa giỡn với đứa con gái chớt nhả như ngươi.
Dứt câu, Vương Hán Sơn toan phóng người đi. Chàng đang gấp rút đến thanh lâu Vân Mộng gặp ả Huệ Tiên, phăng tìm tung tích của Thượng Quan Linh Phụng.
Thiếu nữ phất ngọc chưởng hét:
- Đứng lại!
Tiếng hét của thiếu nữ khiến cho Vương Hán Sơn ngừng bước.
Chàng bực tức:
- Ma nữ! Ngươi định làm gì ta?
Thiếu nữ nhíu cặp mày cong:
- Hừm, chưa có gã trai nào dám nói với Cẩm Tiên cô nương như vậy. Song vì gương mặt thẹo của ngươi ta miễn chấp, nhưng ngươi phải cùng ta đi tới Trường An.
Nghe những lời vỗ ngực của cô gái, Vương Hán Sơn nhìn sững vào gương mặt xinh đẹp của nàng:
- Ngươi thật vô lý. Ta với ngươi chẳng hề quen biết, sao có chuyện đồng hành như vậy được?
Đôi mắt đẹp của cô gái chợt lộ ánh hung quang:
- Ngươi dám chống lại ý muốn của ta?
Vương Hán Sơn nổi giận:
- Vương Hán Sơn này chưa từng biết sợ kẻ nào. Hãy tránh ra cho ta đi việc gấp.
Cẩm Tiên lại cười, khoe hàm răng trắng bóng:
- Bộ mặt ngươi xấu xí mà có cái tên đẹp nhỉ? Nhưng ngươi dù không muốn cũng phải đi với ta thôi.
- Tại sao ngươi cứ buộc ta phải đi với ngươi chứ?
- Hừm, ta đã nói rồi, chỉ tại ta thích gương mặt xấu xí của ngươi. Bộ ngươi không thấy được người đẹp như ta yêu mến, thân cận là điều diễm phúc sao?
- Ta không cần sắc đẹp, ta chỉ cần làm xong công việc của ta.
- Ngươi cần phải làm việc gì chứ?
- Đến trấn Hoa Đài, tìm thanh lâu Vân Mộng.
Câu trả lời của chàng trai trẻ làm Cẩm Tiên nhìn chàng lom lom.
Chợt nàng kêu lên:
- Ôi, không ngờ một gã trai xấu xí như ngươi mà cũng ham chuyện hoa nguyệt, một lòng tìm đến nơi ăn chơi hành lạc?
Vương Hán Sơn là chàng trai mới lớn nào đã biết chuyện ăn chơi. Xưa nay chàng chưa từng quen thiếu nữ nào ngoài cô bạn gái Thượng Quan Linh Phụng mà chàng đã từng say đắm. Nghe Khương Bạch Hổ bảo đi thanh lâu Vân Mộng thì chàng cũng biết vậy thôi.
Chàng đưa mắt liếc Cẩm Tiên:
- Ngươi nói sao? Thanh lâu Vân Mộng là chốn chơi bời, ong bướm?
Cô gái bật cười khúc khích:
- Lẽ nào ngươi còn ngây thơ quá thế? Đã gọi là thanh lâu thì nơi nào chẳng phải là cái động chơi bời? Vân Mộng lại càng là nơi nguy hiểm bởi do mụ Huệ Tiên làm chủ.
Vương Hán Sơn bỗng kêu to:
- Phải, phải, ta đang cần gặp Huệ Tiên.
- Gặp Huệ Tiên làm gì nếu chẳng là trò trăng gió?
- Ta không biết chuyện gió chăng, tìm Huệ Tiên có việc cần?
- Hừm, việc gì vậy?
- Không nói cho ngươi biết được.
- Vậy thì ngươi không thể thoát tay mụ Huệ Tiên. Vì Cẩm Tiên này đã thích chàng trai xấu xí thì mụ Huệ Tiên còn sẽ thích gấp trăm lần. Mụ ta rất nguy hiểm, ngươi sẽ trở thành nô lệ của mụ ta thôi.
- Đừng nói chuyện dông dài, ta chẳng sợ nguy hiểm. Ngươi hãy chỉ cho ta thanh lâu Vân Mộng ở chỗ nào?
- Thôi được, ngươi đã muốn chết ta cũng cho ngươi được toại nguyện đấy.
Cô gái trỏ ngón tay:
- Ngươi qua khỏi ngọn đồi này là trấn Hoa Đài. Giữa thị trấn có tòa tiểu lâu xanh, nơi ấy chính là thanh lâu Vân Mộng.
Vương Hán Sơn tỏ vẻ vui mừng:
- Cám ơn ngươi nhé. Ta đi đây.
Chàng xoay mình trở bước.
← Hồi 033 | Hồi 035 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác