← Hồi 164 | Hồi 166 → |
Một thời thần.
Hai thời thần.
Rồi ba thời thần.
Bấy giờ mồ hôi đã tháo ra thấm ướt chiếc áo xanh của Thượng Quan Linh Phụng, dĩ nhiên nàng bị hao tổn chân khí quá nhiều cho Vương Hán Sơn.
Thượng Quan Linh Phụng từ từ thu hồi ngọc chưởng, buông tiếng thở phào, đưa mắt nhìn Vương Hán Sơn quan sát bệnh tình.
Gương mặt xanh tái của chàng bỗng chuyển sang màu xám nhạt, hơi thở khẽ động như sợi tơ chùng chứng tỏ bệnh tình của chàng đang hồi nguy kịch.
Vô cùng kinh hãi Thượng Quan Linh Phụng la lớn:
- Trời, chẳng lẽ nào số mạng Vương ca đến đây đã dứt hay sao...
Đôi mắt nàng mở to lên nhìn trừng trừng vào thân hình bất động của Vương Hán Sơn.
Linh đan Vạn Độc Xu Phong đã không kết quả, truyền chân khí cũng không xong, tính mệnh Vương Hán Sơn tợ ngàn cân treo sợi tóc, giờ nàng phải dùng đến phương cách nào để cứu mạng chàng?
Cứ như tình trạng này chẳng còn bao lâu thời gian nữa hồn chàng phải lìa khỏi xác.
Ở đây rừng núi hoang vu lại xa thị trấn, đâu có vị thần y có tài cải tử hồi sinh trong vùng này để nàng đưa chàng tới đó khẩn cầu họ chữa trị cho chàng.
Bất giác hai dòng lệ thương tâm từ khóe mắt Thượng Quan Linh Phụng trào ra rơi từng hạt trên gương mặt xám nhạt của Vương Hán Sơn.
Quỷ Vô Thường hiện đang lẩn quẩn đâu đây chờ phút giây cướp lấy mạng chàng.
Thượng Quan gia bảo điêu tàn, song thân mất, hai đệ đệ cũng chẳng còn, giờ người yêu lại sắp vĩnh viễn ra đi, nàng còn sống nữa làm gì.
Thượng Quan Linh Phụng bật khóc. Tiếng khóc tỉ tê, ai oán khiến người nghe phải thương tâm đứt từng đoạn ruột.
Nàng khóc mãi... Khóc đến khi khản cả cổ, hạt lệ đã khô, máu hồng rịn ra đôi mắt.
Ngoài kia gió núi thổi vì vèo, sương rơi lác đác, núi rừng phủ màu sương trắng xóa như trải tấm khăn tang.
Giữa giờ phút đó đột nhiên Thượng Quan Linh Phụng ngưng khóc, đưa tay lau sạch nước mắt, ánh mắt sáng rực lên tia hy vọng.
Chỉ vì nàng vừa sực nhớ đến một bảo vật. Đó là chiếc sừng nàng đang đeo trong tay, chính Vương Hán Sơn cũng có chiếc sừng đó do nàng trao tặng.
Năm xưa nàng nghe gia phụ bảo chiếc sừng này có tên là Độc Giác Tê trị bách độc cực kỳ thần diệu, nhưng từ lâu chưa sử dụng một lần nào vì gia bảo đã có linh đan Vạn Độc Xu Phong.
Dù vậy, đang cơn nguy cấp đành phải chữa liều, nàng liền quyết định dùng Độc Giác Tê cứu mạng chàng.
Thượng Quan Linh Phụng nhanh nhẹn cởi chiếc vòng sừng trong tay ra, đưa mắt nhìn Vương Hán Sơn.
Bây giờ cho chàng uống Độc Giác Tê bằng cách nào đây?
Chiếc sừng cứng hơn sắt nguội làm sao bóp ra cho nhỏ bỏ vào mồm chàng. Thượng Quan Linh Phụng đứng dậy tự bảo:
- Ta hãy mài cho chàng uống đi thôi.
Nhưng nước đâu để mài sừng, Thượng Quan Linh Phụng phóng vụt ra ngoài chạy vòng quanh đỉnh núi tìm nước.
Không thấy có một ngọn suối nào cả, Thượng Quan Linh Phụng bay xuống một gộp đá cheo leo, đảo mắt nhìn.
Chợt nàng reo vui:
- Đã có nước rồi!
Vèo!
Nàng băng mình tới một vùng ánh trăng phản chiếu long lanh mặt nước.
Một cái thạch trì thiên nhiên chu vi chừng một trượng nước xanh tận đáy, đầy ắp trong đó.
Làm sao có vật để mài chiếc sừng Độc Giác Tê?
Đưa mắt quan sát nhận ra trên mặt thạch trì có một lỗ thủng cạn to bằng cái bát. Thượng Quan Linh Phụng mừng thầm vốc nước rửa thật sạch, mài chiếc sừng vào trũng đá.
Liệu đã đủ dùng chữa thương Thượng Quan Linh Phụng ngưng tay, tìm nhặt một cục đá có lỗ trũng, cho nước Độc Giác Tê vào, lẹ làng trở lại hang động.
Ngồi xuống bên cạnh Vương Hán Sơn, Thượng Quan Linh Phụng vạch miệng chàng cho nước Độc Giác Tê vào từng giọt.
Nước Độc Giác Tê sền sệt sợ không thấm tới vực Đan Điền, Thượng Quan Linh Phụng lại kề sát đôi môi vào mồm chàng mớm cho chàng một luồng nước thơm tho của người con gái...
Xong hết Thượng Quan Linh Phụng ngồi chờ, trong lòng như có trận lửa đốt...
← Hồi 164 | Hồi 166 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác