← Hồi 65 | Hồi 67 → |
Quả không ngoài ý liệu, Trịnh Thiên Vân và Võ nguyên Khánh hai người thấy Hoàng Dược Sư trở lên bờ, xông xáo giữa rừng tên núi kiếm như chỗ không người, trong khoảng khắc giết hại hơn mấy trăm bộ hạ của mình. Tuy trên đảo đồng đảng có hơn hai ba nghìn người, nhưng bọn chúng thấy Hoàng Dược Sư giết người như ngóe, đã bay hồn mất vía, còn đâu can đảm để tác chiến nữa. Ba mươi sáu kế, nhanh chân chuồn trước sớm phút nào hay phút ấy. Nên Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh thừa lúc Hoàng Dược Sư đang đối phó với dàn quân phòng thủ kho phòng bên ngoài, hai người dắt theo vài mươi tên thân tín, lỏn ra ngã sau chạy xuống núi.
Đến bờ biển, chợt thấy chiếc lầu thuyền của Hoàng Dược Sư còn đậu ở đấy, Trịnh Thiên Vân nhớ đến hai mươi vạn lượng bạc chất trong thuyền kia, tự nghĩ mình đã kể như phế bỏ cả cơ nghiệp trên Hắc Phong đảo, song còn nhặt lại được số bạc hai mươi vạn kia, trốn đến Triết Giang, Phúc Kiến hoặc nơi nào, cũng sống vương giả suốt nửa đời người.
Nhưng Trịnh Thiên Vân, Võ Nguyên Khánh tuy thông minh, bọn cướp cũng đâu dại gì, bao nhiêu thủ hạ theo phò anh em Đông Hải Vương từ bao năm nay thấy thủ lãnh của mình, trong cơn nguy khốn chỉ nghĩ đến bản thân mà bỏ rơi tất cả anh em trên đảo, mặc cho kẻ ngoài sát hại lại còn úm theo cả số tài sản định trốn khơi khơi để hưởng lấy an nhàn một mình, bọn chúng đâu dễ làm thinh, nhất tề la lối nguyền rủa vẳng lên.
Đúng lý ra, lúc gặp nạn, mạnh ai nấy trốn, vả lại Hắc Phong đảo không phải chỉ độc có một chiếc thuyền ấy thôi, nhưng vì bọn chúng đã quen thói tham lam ích kỷ, thấy chủ tướng ôm theo cả một số bạc to, còn mình trái lại những một ten lận lưng, tiền bạc đều cất trong kho phòng bí mật trên ngọn núi kia. Đại trại bị phá tan hoang, có tên nào mà đủ gan mật trở lại, mạo hiểm với lửa đỏ và bị sát nhân họ Hoàng nọ giết, để tìm tài vật phòng thân?
Chạy trốn chẳng tiền nong, mà vàng bạc thì Trại chủ định úm cả trọn gói, tất nhiên chúng đâu chịu trố mắt nhịn thèm, nên bọn giặc tập trung trên bãi biển để kỳ kèo với Trại chủ mình.
Trịnh Thiên Vân, Võ Nguyên Khánh dắt theo vài mươi tên tâm phúc lên cả thuyền vừa định trương buồm đào vong, nhưng lại bị đám thủ hạ níu kéo lại chẳng cho đi, nhứt định đòi chia chát cho được mới nghe.
Trịnh Thiên Vân cả giận, quát mắng:
- Đâu có lộng hành như vậy được, cho đến bọn chết bầm này cũng chẳng xem Trại chủ ra gì, định vì một số bạc vô chủ này mà làm khó dễ với ta chăng? Bây đâu! Xô tất cả bọn này xuống khỏi đòn ngang, bảo bọn chúng buông dây ra, tên nào cứng đầu chém cho cho ta!
Đám thuộc hạ trên thuyền bình thường rất mực phục tùng lịnh Trại chủ, nhưng vì đám tập trung trên bờ biển quá đông, mà cũng không thể cưỡng lịnh Trại chủ, miễn cưỡng vung đao đâm chém bừa bãi trong lúc hai bên còn dằng co nhau thì Hoàng Dược Sư đã đuổi đến nơi rồi!
Hoàng Dược Sư thấy bọn cướp láo nháo trì kéo lẫn nhau thì chẳng cần phân tách lỗi phải ra sao nữa, chàng tung mình nhảy vút vào giữa đoàn giặc hai tay túm lấy hai tên quăng bổng lên trời.
Hai tên cướp rơi lộn mèo lên mình đám đồng bọn, làm cho bọn chúng té ngã đùn cụt lẫn nhau, vừa quăng nhầu vào đoàn cướp, cứ như thế quăng luôn bảy tám cặp thì đã có trên mấy mươi tên té lăn cù nhau dưới đất.
Bọn giặc không khỏi loạn cả lên, la hét như điên, ùn ùn chạy tán loạn khắp tứ phía.
Trịnh Thiên Vân thừa cơ hội lộn xộn trên bờ biển chạt đến đầu thuyền rút đao chặt đứt dây đỏi, đồng thời thúc giục:
- Anh em đâu, trương buồm lên cho mau!
Mười mấy tên thủ hạ trên thuyền vội căng buồm lên cao.
Võ Nguyên Khánh cũng hét lớn ra lịnh:
- Bỏ sào! Chèo rút!
Tức thì trên mấy chục dầm lẫn sào đập loạn xạ lỏm bỏm dưới mặt biển lanh như con thoi, trong khoảng khắc chiếc thuyền đã rời khỏi bờ mấy trượng.
Hoàng Dược Sư liên tiếp quăng thảy đám cướp xông xáo vào đoàn người như sóng tràn đê vỡ, lướt đến gần được bờ biển thì chiếc thuyền chở Trịnh Thiên Vân đã rời xa khỏi bờ trên mười trượng rồi.
Hoàng Dược Sư thấy bọn giặc đáp thuyền trốn chạy, còn chở theo cả hai mươi vạn lượng bạc của mình thì ngoài cả ý liệu định.
Chàng nhìn khoảng cách giữa chiếc thuyền và bờ biển rồi lập tức hú lên một tiếng thanh tao nhảy vút khỏi bờ đảo, tung cao trên hai trượng, đoạn ở khoảng không lộn người lại, chân trên cao đầu cúi xuống phía mặt nước.
Nhưng kỳ thật thì chàng không hề chúi tòm xuống nước, mà chờ khi sắp rơi là xuống cận mặt nước, song chưởng vỗ mạnh lên mặt nước, người chàng tựa như một con hải yến xẹt vút trở lên ba bốn trượng, song vì lúc Hoàng Dược Sư phi thân khỏi bờ biển thì nước chảy xiết, do đó chiếc thuyền chở bọn cướp lại trôi dạt ra thêm một hai trượng xa. Nói một cách rõ hơn, là đã kéo dài được một khoảng cách với Hoàng Dược Sư vậy.
Kể cũng đáng khen Đào Hoa đảo chủ chẳng chút bối rối, lần thứ hai rơi xuống nước, chàng cũng y theo cách thức trước lại bay vút trở lên tựa như con chuồn chuồn giỡn nước, liên tiếp bốn năm lần xà xuống vượt lên như thế, đã nhảy đáp lên sạp thuyền giặc rồi, trên người Hoàng Dược Sư không dính một chút nước mà có thể vượt qua hai mươi trượng xa trên mặt biển, nhảy lên thuyền một cách nhẹ nhàng như chiếc lá rụng, khiến bọn cướp vừa khiếp phục vừa kinh sợ, kêu lên oai oái.
Hoàng Dược Sư chân vừa đặt lên sạp ván, một cước dưới, một quyền trên trước tiên triệt hai tên cướp phụ trách ở lái thuyền, văng tòm xuống biển như hai quả khí cầu.
Cùng trong lúc ấy, từ phía hữu của chàng liên tiếp réo lên tiếng xé gió "vù!" "vù!", do những phiêu thương của mấy tên cướp đứng bên be thuyền phía hữu phóng lại.
Những mũi phiêu thương ấy là loại khí giới dùng để đâm cá, nơi đầu mũi có chiếc ngạnh thật sắc.
Hoàng Dược Sư cười lên như ma kêu quỷ hú, ngoáy tay một cái, đã bắt gọn mấy mũi phiêu thương vào tay, đoạn phất mạnh áo trở ra, dùng công phu Đàn Chỉ thần công cho mũi phiêu thương quay về nguyên chủ.
Lối ăn miếng trả miếng của chàng vừa độc, vừa chuẩn. Bốn mũi phiêu thương phân ra bốn nẻo, ghìm lút từ trước ngực ra đến sau lưng bốn tên cướp, bọn chúng chưa kịp "ối cha!" một tiếng đã ngã vật xuống sạp thuyền chết lập tức.
Kỳ dư bao nhiêu bọn cướp còn lại, thấy oai thế Hoàng Dược Sư như vậy hết dám chống cự, nhưng ngặt nỗi trên thuyền lại chẳng có nơi nào để trốn chạy chỉ còn cách rủ nhau nhào đầu đùng đùng xuống biển để lặn trốn khỏi tay sát thần họ Hoàng kia.
Những tên còn khá bình tĩnh thì khôn hồn lội trở vào bờ, còn những kẻ quá ngu, chỉ nhắm mắt nhắm mũi bơi cho xa, đến khi sức cùng hơi tàn bị sóng triều nhận chìm xuống đáy biển sâu.
Trịnh Thiên Vân, Vô Nguyên Khánh hai người thấy Hoàng Dược Sư nhảy lên thuyền mình giết người như cỏ, sợ đến quýnh quíu chân tay, bọn chúng lết từ đầu thuyền đến cuối thuyền, lại từ cuối thuyền lết tới mũi thuyền.
Hoàng Dược Sư vừa nhìn thấy mặt hai tên tức thì "ào!" một tiếng gió, người chàng đã nhảy đến đầu thuyền như con đại bàng, đáp xuống trước mặt hai người cách nhau chẳng đầy hai tấc.
Trịnh Thiên Vân kêu lia lịa:
- Khoan! Khoan đã! Tôi muốn nói!
Hoàng Dược Sư cất giọng âm trầm như quỷ đêm hỏi:
- Còn muốn nói gì? Mi bức tử vợ chồng Phùng Lai, ta đã bảo mi đưa ra hai chục vạn lượng bạc để thường mạng, mi lại ẩn lòng lang độc, bề ngoài vờ phục tùng, bên trong âm thầm tìm cách ám hại Hoàng mỗ ta, còn lải nhải gì nữa? Mau trở đao tự sát để khỏi nhọc sức ta.
Trịnh Thiên Vân biết chẳng còn nài nỉ vào đâu được, mặt như tro xám, Võ Nguyên Khánh trong đầu bỗng lóe lên một ý định liền lên tiếng:
- Họ Hoàng kia, trên đất liền tài nghệ ta chẳng bằng mi nhưng dưới nước chưa chắc bọn ta đã kém mi nếu ngươi quả là bậc hảo hán, hãy nhảy xuống nước cùng chúng ta quyết chiến thử xem ai hơn ai kém!
Hoàng Dược Sư lạnh lùng cười khan và nói:
- Bọn ngươi trên bờ bị thịt như thế e dưới nước cũng chẳng ra cái cóc rác gì! Được lắm! Chỉ cần bọn bây đành dạ chết thì dưới nước hay trên bờ cũng chẳng hại!
Nói đoạn, song chưởng cuốn tròn một vòng rồi đẩy mạnh trở ra và nói:
- Hai tên chó chết, có mau rút xuống nước cho ta không?
Chàng chỉ dùng có hai thành công lực Phách Không chưởng mà Trịnh, Võ hai người đã bị kình lực của chưởng phong hốt tuốt xuống biển, đánh ùm một tiếng. Nước bắn tung tóe vào be thuyền.
Hoàng Dược Sư cũng quát to một tiếng và nói:
- Ta cũng nhảy xuống biển, bọn ngươi có bao nhiêu bản lãnh cứ việc đem ra hết thi thố, kẻo chết còn ức lòng không nhắm được mắt!
Dứt lời, chàng liền nhún chân nhảy vụt xuống biển. Dưới nước sâu cũng có thứ khí giới khác biệt chuyên để sử dụng dưới nước.
Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh là hai tên cướp biển thiện nghệ lâu năm trên miền Đông Hải, tinh thông thủy tánh là chuyện tất nhiên, nếu chẳng thế, bọn chúng làm sao có ngoại hiệu là Thốn Hải Trường Kình và Cửu Đầu Ngân Ngao được.
Bởi thế, chúng dư hiểu trên thuyền không sao chống lại nổi Hoàng Dược Sư, hy vọng với ngón sở trường dưới nước mạo hiểm để cầu may, dù chẳng đấu lại đối phương, thì dưới mặt bể mênh mông nước thẳm, cũng dễ trốn chạy, hơn là bó tay chờ chết.
Hoàng Duợc Sư đâu phải là hạng người như chúng tưởng làm gì chẳng hiểu rõ tâm ý của bọn chúng. Vừa ném hai người xuống biển xong là chàng lập tức nhảy canh dòm chừng rồi.
Trịnh Thiên Vân thấy Hoàng Dược Sư phăng phăng vẹt nước đuổi tới, liền với tay rút một đôi "Phân Thủy Nga Mi thích" buộc sẵn nơi bắp đùi ra, hụp người chòi chân một cái đã lặn xuống thật sâu, rình chờ Hoàng Dược Sư lội ngang đỉnh đầu mình, sẽ xuất kỳ bất ý trồi lên đâm vào chỗ yếu nơi bụng đối phương.
Dưới mặt nước nhìn đồ vật thật khó song Trịnh Thiên Vân nhờ sinh sống lâu ngày trên mặt biển, nửa đời người làm bạn với biển cả nên dù lặn dưới mặt biển một trượng sâu cũng có thể nhìn lờ mờ một vật ở xa ngoài bảy tám thước.
Ngờ đâu y hôm nay gặp phải Hoàng Dược Sư một con người cũng đã nửa đời làm bạn với bể khơi, thủy tánh cao còn hơn y gấp mười, nên Hoàng Dược Sư từ xa đã thấy rõ Trịnh Thiên Vân đang lăm lăm trên tay ngọn binh khí sáng láng phản chiếu trong ánh nước, liền mắng thầm:
- Thật là đồ trước cửa Lỗ Bang mà dám múa búa.
Chàng chợt nhìn thấy Võ Nguyên Khánh đang lội ở cách phía tả Trịnh Thiên Vân độ ba trượng, sực nghĩ được một kế, liền bỏ mặc gã họ Trịnh ở đó, quảy mình lội theo Võ Nguyên Khánh.
Gã họ Võ đang lặn phía trước thình lình nghe sau lưng có tiếng nước khua động, biết là Hoàng Dược Sư đuổi theo mình.
Không dám chần chờ, vội ngoáy tay một cái, ánh sáng lạnh liền loáng lên, một ngọn ám khí vẹt nước băng băng bay đến tấn công Hoàng Dược Sư.
Môn ám khí của gã họ Võ vừa rồi tên là "Ngư vĩ cang thoa", thật ra khi ở dưới nước giao đấu nhau, vì có sức nước cản trở, nên bất luận là binh đao ám khí cũng khó là sử dụng. Thứ nhất là áp dụng ám khí, khó càng thêm khó, chẳng qua loại ám khí "Ngư vĩ cang thoa" của Võ Nguyên Khánh, sở trường ở dưới nước sâu, nhờ ở một cái lò so trong ống thiết, giấu dưới tay áo, đẩy bật ra, có thể xuyên qua sức nước ngăn trở, giết chết đối phương trong vòng một trượng.
Hoàng Dược sư chợt thấy trong làn ánh sáng lấp loáng ấy có một vật ám khí hình cá, lao đến trước mặt, chàng liền nhanh tay chộp lấy rồi lặn sâu xuống nước.
Võ Nguyên Khánh thấy ám khí mình vừa phóng ra, liền có một bóng người tự dưng chìm sâu xuống, ngỡ là đã thâu hoạch được công hiệu, thầm mừng rỡ trong lòng, vội đạp chân quay lại, hai tay vẹt nước băng băng, định xem cho tỏ rõ.
Hoàng Dược Sư lẹ như cắt từ dưới sâu bắn vọt lên, một tay chộp lấy hai cổ chân của hắn, dìm xuống đáy nước.
Phàm những kẻ lặn lội dưới nước, tối kỵ là bị người khác giữ lấy tay chân, dìm xuống dưới dáy sâu, dù thủy tánh tinh thông đến bực nào, cũng phải cậy vào tứ chi để xoay tròn nên khi Võ Nguyên Khánh vừa bị nắm lấy cổ chân, đã hiểu ngay mình bị lừa. Dù cho vùng vẫy cũng vô ích trái lại còn bị uống phải nước biển, mà khi uống vào bụng rồi thì dầu tinh thông thủy tánh thế nào cũng phải đi đời.
Võ Nguyên Khánh cố nhịn hơi định bụng tìm cơ hội phóng ra ngọn ngư vĩ kim thoa thứ hai hoặc may trong cái chết tìm lấy ngõ sống, hắn đâu có dè là kẻ cao vẫn có kẻ cao hơn.
Hoàng Dược Sư chộp được cườm chân của đối phương, liền đẩy mạnh hắn về phía Trịnh Thiên Vân đang ẩn mình.
Gã họ Trịnh nằm mơ cũng không ngờ rằng đồng bọn mình đã bị Hoàng Dược Sư bắt sống và đẩy sang phía mình.
Trịnh Thiên Vân đang trầm sâu dưới đáy nước, đôi mắt lom lom chờ đợi, thình lình thấy phía trên đầu lờ mờ có bóng người vẹt nước lướt tới, ngỡ là Hoàng Dược Sư đuổi đến, lập tức đạp chân lặn trồi trở lên, vung cây nga mi thích, đâm vào huyệt đơn điền dưới bụng dưới đối phương kêu "sực" một tiếng ghê rợn.
Trịnh Thiên Vân không ngờ nổi là sự đột kích bất ngờ vừa rồi, lại thành công dễ dàng như thế, thầm mừng trong bụng vội ngoắt mạnh ngọn nga mi thích một cái, kéo cả ruột gan của đối phương ra có nùi, máu tươi vọt phún ra, đỏ hồng cả một khoảng nước.
Đáng tội cho Cửu Đầu Ngân Ngao tung hoành Đông Hải suốt nửa đời người lại chết trong tay của đồng đội Trịnh Thiên Vân.
Trịnh Thiên Vân vừa rút ngọn Nga Mi thích ra thi hài của đối phương liền nổi phù lên mặt bể, khiến y giật mình kinh ngạc vô cùng! Y dư hiểu là bản lĩnh của Hoàng Dược Sư rất cao cường, một cái đâm bất ngờ vừa rồi mà có thể giết chết chàng được như vậy sao? Trong lòng lấy làm hồ nghi bất định chẳng lẽ lại đâm nhầm người của bổn đảo sao? (Vì trong thời gian ấy tất cả bộ hạ trên thuyền đều ùn ùn nhảy xuống biển thoát thân cả).
Trịnh Thiên Vân còn đang lưỡng ước băn khoăn, chợt thấy sau lưng gáy có một bàn tay cứng như sắt nguội chộp cứng cần cổ mình. Trịnh Thiên Vân vì quá bất ngờ, hốt hoảng mở miệng ra, nước biển được dịp tuôn vào bụng òng ọc như chảy vào lỗ cống, tiếp theo đấy bụng dưới bị nện cho một quyền thích đáng.
Trinh Thiên Vân đau quá vừa mở miệng thì nước biển lại một phen nữa chảy vào miệng.
Trịnh Thiên Vân uống một hơi nước biển đã lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Hoàng Dược Sư liền nắm đầu xách lên khỏi mặt nước, lúc ấy Thốn Hải Trường Kình mới kịp nhìn thấy cái tử thỉ bị y đâm chết lúc nãy và nổi lềnh bềnh trên mặt nước kia, lại chính là người bạn kết nghĩa Võ Nguyên Khánh. Y buộc miệng kêu "á!" lên một tiếng.
Hoàng Dược Sư khi ấy mới quát to:
- Thằng giặc thúi! Thấy rõ chưa! Mi ở dưới nước ám toán ta không xong, lại nhè đồng bọn mình mà đâm chết có người hậu bạn cùng mi đến Uổng tử thành chết cũng đành dạ rồi vậy!
Trịnh Thiên Vân chưa kịp đáp, ngọn chương của Hoàng Dược Sư đã chém xả xuống, bể cả sọ óc trắng vọt ra ngoài chết liền không một tiếng rên.
Giết xong hai đầu đảng Đông Hải Vương, Hoàng Dược Sư thuận tay đoạt lấy thanh bồi đao của họ Trịnh cắt lấy thủ cấp hai người buộc xâu xách vào tay.
Lúc ấy chiếc lầu thuyền chẳng ai lèo lài, bị sóng đánh trôi dạt ngoài xa tít mù một trăm dặm ngoài.
Nhưng Hoàng Dược Sư là người tinh thông thủy tánh, lập tức lội đuổi theo chiếc thuyền nắm lấy tấm ván bánh lái lật mình một cái đã nhảy vút lên thuyền, kiểm soát trước sau mũi lái, trừ bạc nén chất trong khoang ra không còn một tên nào sao lái, Hoàng Dược Sư mới bỏ hai chiếc thủ cấp xuống dong buồm quay lại trực chỉ về phía bờ biển Triết Giang.
Lần này Hoàng Dược Sư đơn thân bình định Hắc Phong đảo, một người một thuyền sát hại trên sáu trăm tên cướp bể. Sau trận huyết chiến kinh khủng ấy, uy danh của Hoàng Dược Sư chấn động khắp cả miền Đông Hải, Triết Giang trở thành một tông sư duy nhất miền Đông. Tổ cùng với Trung Thần Thông Bắc Cái, Nam Đế. Tây Độc lừng danh trong thiên hạ.
Chiếc lầu thuyền của Hoàng Dược Sư, qua hai ngày một đêm thuận theo ngọn gió, đến chiều ngày thứ hai đến phụ cận vùng bờ biển Hà Nam. Lúc ấy nơi Thanh Vân thôn, Võ Hồng Quang và Phùng Hương Điệp, vì thấy Hoàng Dược Sư đi đã mấy ngày mà chưa trở về, trong lòng hết sức nóng nảy lo âu, sợ chàng gặp chuyện bất trắc, nên nhờ cậy vài người dân làng di dọc theo bờ biển dò la trông chừng tin tức.
Họ vừa thấy Hoàng Dược Sư cặp thuyền vào bờ, an lành trở lại, thật mừng còn hơn bắt được vàng, hoan hỉ la hét vang dậy.
Hoàng Dược Sư bèn bảo bọn họ:
- Ta đã phá tan sào huyệt của bọn cướp biển Hắc Phong đảo, chém lấy thủ cấp của hai tên chúa đảng đem về đây, kể như đã báo được huyết hải thâm thù cho Phùng cô nương, lại còn đem về vô số tài vật của bọn cướp, các người mau trở về kêu gọi dân làng ra đây khiêng về.
Đám dân làng cả mừng chạy như bay trở về không bao lâu, Võ Hồng Quang dẫn theo một đám đông dân làng rầm rộ đến nơi, nhìn thấy trong khoang thuyền bạc nén từng đống trắng chói cả mắt, hớn hở vui cười, một hô trăm ứng, gồng gánh số bạc trở về thôn.
Hoàng Dược Sư cắt lấy một chéo buồm, bao gói hai chiếc thủ cấp đỏ lòm máu me kia lại trở về Thanh Vân thôn.
Phùng Hương Điệp thấy Hoàng Dược Sư nửa mừng nửa thẹn, lại thấy trên tay Hoàng Dược Sư ôm một cái bọc lớn bèn hỏi:
- Tướng công, trong tay tướng công cầm vật chi thế?
Hoàng Dược Sư cười thật dịu dàng đáp:
- Đây là chiếc đầu của kẻ thù đã giết cha mẹ cô, nên tôi cắt đem về đây cho cô hả tức, còn chở theo hai mươi vạn lạng bạc trong trại cướp đem về, đủ cho cô ăn tiêu suốt một đời!
Nói đoạn rủ mạnh gói vải buồm trên tay ra, hai chiếc đầu máu me lem luốc rơi lông lốc xuống mặt đất như hai trái dưa hấu.
Phùng Hương Điệp cúi xuống nhìn xem quả đúng là đầu của hai tướng cướp Đông Hải Vương mừng rỡ đến suýt ngất đi.
Hoàng Dược Sư bèn bảo nàng:
- Cô nương, số bạc từ sào huyệt bọn cướp chở về đây, xin nhường lại một phần cho cô, đám tham quan ở Thiệu Hưng cũng đã bị tôi trừng trị tởn vía rồi. Cô có thể trở về cố hương an cư lạc nghiệp mà chẳng còn lo gì nữa.
Phùng Hương Điệp ngập ngừng giây lâu mới đáp:
- Không! Tôi không cần vàng bạc, cũng chẳng muốn trở về làng cũ! Nếu tướng công không chê, tiện nữ nguyện ý đến đảo Đào Hoa, làm kẻ tì nữ hèn hạ, suốt đời hầu hạ bên tướng công!
Hoàng Dược Sư hiểu lời nói của Hương Điệp vừa rồi là rõ ràng có ý gởi thân cho, chàng thầm nghĩ nửa đời người giang hồ lang bạc là có cái diễm phúc được một người vợ sắc thắm hoa nhường, phong tư dịu dàng đầm thắm, con người vẹn đôi như thế, còn muốn gì hơn nữa?
Song vì Hoàng Dược Sư là một danh sĩ quen thói khí khái trượng phu không muốn làm cho người khác dèm siểm mình là kẻ thi ân cầu lợi để cưới một cô gái mồ côi, nên chàng lắc đầu nói:
- Cô nương như vậy sao đặng? Đào Hoa đảo tuy phong cảnh thanh tú, nhưng chẳng qua chỉ là một cô đảo giữa biển khơi, cách biệt thế giới bên ngoài thanh tịnh vắng buồn, cô làm sao ở được!
Phùng Hương Điệp đáp:
- Lời của tướng công sai chăng? Thuở xưa Lâm Hòa Tịnh với nếp sống cội mai làm vợ, hạc trắng làm con, tự cho mình là người trong giới thần tiên ngoại tục! Thiếp tuy bất tài cũng không sợ tịch mịch là gì!
Hoàng Dược Sư nghe lời đáp, trong lòng hết sức cảm động.
(Nguyên vì thời Bắc Tống, có một vi tu sĩ tên Lâm Thông tại đất Giang Nam tự xưng là Hòa Tịnh tiên sinh, không thích công danh, ẩn cư nơi biệt dã, lúc về gìa ngụ tại bến bờ tây Hàn Châu, trước cửa nhà mình trồng mấy cụm mai to, lại nuôi được hai con hạc trắng. Có người hỏi ông tại sao chẳng chịu cưới vợ, chẳng lẽ không muốn có con để nối hậu sao?) Lâm Thông bèn mỉm cười lấy tay chỉ mấy cội mai trước nhà và đáp:
- Đấy là thê phòng của tôi!
Lại chỉ vào mấy con hạc đang đứng xớ rớ kế bên chân và nói tiếp:
- Còn đây là con tôi, Lâm mỗ này lấy mai làm vợ, có hạc là con, cần gì phải như thói tục không chịu nổi kia, nhất định phải cưới vợ mới được hay sao?
(Do đấy người mới có câu chuyện Hòa Tịnh tiên sinh là Mai thê, Hạc tử).
Lời của Phùng Hương Điệp vừa rồi, làm cho Hoàng Dược Sư không khỏi bật cười to lên và nói:
- Thật chẳng ngờ Hoàng Cổ tôi lại còn có một người hồng nhan tri kỷ như thế. Tốt số thay! Cô nương đã nói như thế, tôi cũng chẳng hẹp gì mà không đưa cô nương đến Đào Hoa đảo sống thử một phen!
Hoàng Dược Sư bèn đem hai mươi vạn lượng bạc kia phân phát cho tất cả cư dân làng Thanh Vân thôn, mỗi người được lãnh hơn một trăm lượng, vui mừng hớn hở ca tụng công đức họ Hoàng chẳng tiếc lời.
Hoàng Dược Sư lưu lại thôn Thanh Vân thêm hai ngày rồi cùng Phùng Hương Điệp, Võ Hồng quang đáp thuyền trở về Đào Hoa đảo.
Sau đó Phùng Hương Diệp thành ra Hoàng phu nhân.
Hoàng Dược Sư tự dưng được một cô vợ mỹ mạo song toàn nhưng tiếc thay hồng nhan bạc mạng, vì nàng cưỡng đọc Cửu Âm chân kinh của Châu Bá Thông do dó mà tạ thế, trước khi lâm chung sanh được một cô con gái tên là Hoàng Dung tánh mình cao ngạo cổ quái y như Hoàng Dược Sư chẳng khác.
← Hồi 65 | Hồi 67 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác