← Hồi 49 | Hồi 51 → |
Khi mọi người ly khai sơn khu Ngũ Đài, Quan Sơn Nguyệt gọi tất cả dừng chân lại tại một cánh rừng nghỉ mệt.
Nguyệt Hoa phu nhân lấy làm lạ về thái độ của Quan Sơn Nguyệt, bà nhẫn nại mãi đến bây giờ mới buộc miệng hỏi:
- Con bày cái trò gì thế Nguyệt nhi?
Quan Sơn Nguyệt chưa vội đáp lời phu nhân, nhìn qua bọn Nhập Hoạch bốn người bảo:
- Cảm phiền bốn người của sư tỷ phân nhau ra canh phòng khu rừng này, tuyệt đối không nên để cho bất cứ ai vào đây. Phải biết tai mắt của Thiên Ma giáo có khắp mọi nơi, mà hiện tại thì chúng ta sắp thảo luận về một vấn đề cực kỳ quan trọng, giá như sự tình bị bại lộ thì hậu quả sẽ vô cùng tai hại, không thể lường trước được.
Bọn Nhập Hoạch đang muốn nghe Quan Sơn Nguyệt nói gì, nhưng chàng đã yêu cầu như vậy thì họ còn ở lại làm sao được? Họ phân nhau ra, mỗi người trấn đóng một phía.
Còn lại bao nhiêu người, Quan Sơn Nguyệt tập trung lại một chỗ rồi cáo tố với họ một sự việc mà nghe rồi ai ai cũng không tin nổi là có như vậy.
Sự việc chàng cáo tố là điều ghi chép trên mảnh giấy do Kích Trúc Sanh bắn sang cho chàng.
Những dòng chữ như thế này:
"Các vị đã lọt vào vùng hiểm địa, nếu Tạ và Lưu dùng sức mà không thủ thắng nổi thì họ còn có mưu độc hãm hại các vị. Lão phu thọ nhận sự ủy thác của Hoàng Hạc vờ đầu thuận Tạ Linh Vận để âm thầm giám thị hành động của y. Bây giờ các vị hãy rời khỏi nơi này, ít nhất cũng ngoài năm mươi dặm cách Ngũ Đài sơn. Lão phu sẽ sai người đến với các vị".
Lý Trại Hồng tỏ vẻ hoài nghi trước hơn ai hết:
- Làm gì có việc đó?
Nhàn Du Nhất Âu trầm ngâm một chút:
- Cũng có thể có như vậy lắm, chứ nếu không thì tại sao trong số đông người Hoàng Hạc không chọn ai mà chỉ chọn lão ta thay mặt hành quyền Hội chủ? Vả lại, suy qua thái độ của lão hôm nay...
Lý Trại Hồng vội chận lời:
- Cái thái độ của lão ta hôm nay lại càng làm cho chúng ta thêm mất tin tưởng nơi lão, có gì lạ đâu mà phải lưu ý. Với ngón nghề đó, nếu lão có tâm thành thực hiện sự ủy thác của Hoàng Hạc, lão phải hạ sát Tạ Linh Vận chứ, sao lại giết hai người của chúng ta?
Bỗng một giọng nói từ đâu đó vang lên:
- Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt chết là đáng đời của họ lắm rồi, các vị thương tiếc làm chi? Họ là những gian tế do Tạ Linh Vận an trí bên cạnh các vị để giám thị từng hành động, báo cáo cho hắn tường tận hầu liệu cách đối phó.
Mọi người thất sắc. Ai ai cũng hãi hùng về sự tiết lộ đó mà cũng hãi hùng về sự xuất hiện của người vừa phát âm.
Bọn Nhập Hoạch canh phòng cẩn mật ở bên ngoài thì người đó làm thế nào lọt vào đây mà nghe ngóng câu chuyện?
Người đó từ trên tàng cây đáp xuống, là một lão hòa thượng mặc áo cà sa bằng bố màu xanh, râu dài quá rốn.
Người đó là Khổ Hải Từ Hàng.
Nhàn Du Nhất Âu thở phào, kêu lên:
- Lão trọc! Lúc nào ngươi cũng là một con quỷ ẩn ẩn hiện hiện, chẳng ai biết ngươi ở đâu, chẳng ai biết ngươi đến lúc nào đi lúc nào.
Khổ Hải Từ Hàng điểm nhẹ một nụ cười, nhập bọn với các người hiện diện, tham gia cuộc thảo luận liền:
- Các vị hành động vội vàng quá, bần tăng không làm sao theo kịp các vị để ngăn trở, bần tăng chỉ còn có cách thông tri với Kích Trúc Sanh, bảo lão ấy tìm phương liệu lý, ngầm tiếp trợ các vị. May mắn thay lão ta làm được việc, vì thế bần tăng không cần ra mặt nữa.
Lý Trại Hồng trố mắt:
- Sự việc hôm nay lão trọc đã mục kích trọn vẹn?
Khổ Hải Từ Hàng gật đầu:
- Bần tăng theo dõi các vị đến Ngũ Đài sơn chứng kiến mọi diễn tiến. Khi các vị sắp sửa rút lui, bần tăng nhanh chân đến khu rừng này trước, chờ các vị để giải thích những gì các vị thắc mắc.
Quan Sơn Nguyệt thốt:
- Thế thì lão thiền sư chính là người mà Kích Trúc Sanh nói rằng sẽ đến đây?
Khổ Hải Từ Hàng lắc đầu:
- Không! Bất quá bần tăng được biết phần nào về tình hình, giải đáp sơ lược cho các vị không còn hoài nghi về Kích Trúc Sanh nữa vậy thôi. Còn như Tạ Linh Vận thực sự âm mưu như thế nào, thì chúng ta phải chờ nghe người do Kích Trúc Sanh phái đến đây gặp các vị tường thuật rõ ràng. Bần tăng tuy có liên lạc với Kích Trúc Sanh, song không hề trực tiếp hội diện với lão ta.
Dừng lại một chút, nhà sư tiếp luôn:
- Chúng ta phải khâm phục Hoàng Hạc Tán Nhân là bậc kỳ tài, đã thấy trước cái dã tâm của Tạ Linh Vận nên đã an bày một người bên cạnh hắn lúc Long Hoa hội còn cường thịnh. Nhờ thế mà Kích Trúc Sanh không hề bị Tạ Linh Vận hoài nghi.
Nhất Âu "ạ" lên một tiếng:
- Thảo nào! Kích Trúc Sanh được Hoàng Hạc tiến cử vào hội rồi là bám sát Tạ Linh Vận, nửa bước không rời. Lúc đó lão phu có ý hoài nghi...
Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ:
- Thực ra, nếu ngươi biết rõ Độc Cô Minh hơn một chút thì ngươi không hoài nghi như vậy. Lão ấy trí tuệ cao thâm, nếu nhận ai là bằng hữu thì nhất định người đó phải có một giá trị độc đáo. Tuy nhiên chúng ta phải nhìn nhận là Kích Trúc Sanh âm trầm đáng ngợi, chứ nếu không thì làm sao qua mặt được Tạ Linh Vận?
Lý Trại Hồng chen vào:
- Được rồi! Thôi bỏ qua việc đó đi, bây giờ chúng ta thảo luận tiếp về việc của Kích Trúc Sanh có liên quan đến trường hợp hiện tại.
Khổ Hải Từ Hàng cười khổ đáp:
- Muốn biết gì hơn nữa thì phải đợi người do Kích Trúc Sanh sai phái đến đây tỏ cho nghe, chứ bần tăng nói làm sao được. Bần tăng chỉ nhắc lại đoạn cố sự thôi. Năm xưa Hoàng Hạc Tán Nhân và Hương Đình tiên tử đã thấu đáo dã tâm của Tạ Linh Vận, cả hai tự lượng sức mình không làm sao diệt trừ hắn được, do đó phải dùng đến cái kế lâu dài hơn, cho Kích Trúc Sanh liên kết với hắn, trở thành kẻ tâm phúc của hắn, sau đó tìm cách đưa Quan Sơn Nguyệt thế huynh vào hội, cuối cùng cho Quan thế huynh học kiếm pháp Phục Ma nơi sư mẫu. Học với sư mẫu, vừa lãnh hội nhanh lại vừa thấu triệt tận cùng ảo diệu hơn với bất cứ người nào trong hội.
Lý Trại Hồng bực dọc:
- Điều đó thì chúng ta ai ai cũng hiểu cả rồi, lão trọc cần gì phải nhắc lại?
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
- Tiên tử nói thế là sai. Hiểu một việc, hiểu đại khái chưa hẳn là hiểu, cần nhất là phải thấu triệt vấn đề. Kiếm pháp Phục Ma tuy có thể khắc chế được Tạ Linh Vận, chỉ là việc tạm thời. Quan thế huynh cần phải tập luyện ít nhất cũng đôi ba năm để đạt mức thành tựu thân và kiếm hợp nhất, được như vậy rồi mới phát huy toàn oai lực của kiếm pháp. Lúc định đưa Quan thế huynh vào hội, Hoàng Hạc cứ tưởng là hội sẽ được duy trì ít nhất cũng đôi ba năm, như thế Quan thế huynh thừa thời gian học tập. Khi Quan thế huynh thành tài rồi, Hoàng Hạc sẽ có cách an bày tình thế. Ngờ đâu Tạ Linh Vận quật khởi cuộc tranh chấp trước, Kích Trúc Sanh bắt buộc phải bám theo hắn luôn để tiếp tục giám thị hành động của hắn. Cũng may nhờ có Quan thế huynh xuất hiện đảm đương việc khó, chứ không thì hậu quả chẳng biết ra sao mà tưởng.
Quan Sơn Nguyệt bây giờ mới thức ngộ sự tình ngày trước:
- Lúc ấy tại hạ hết sức lấy làm lạ, chẳng biết tại sao mình đã học được kiếm pháp khắc chế, lại xuất toàn công lực mà vẫn không hạ nổi Tạ Linh Vận. Thì ra mình học nghệ chưa tinh! Rất tiếc ân sư và Ôn lão lão không cảnh cáo điều đó trước.
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
- Nói trước làm sao được? Phàm trong mọi cuộc tranh đấu, đấu thủ bằng vào dũng khí, dũng khí lại phát xuất từ tự ái, và tự ái phát sinh tự tin. Nếu cảnh cáo Quan thế huynh trước thì vô tình làm tiêu tan cả dũng khí và tự tin, hơn thế huynh còn bị chạm tự ái, do đó có thể hành động liều lĩnh gây tai hại cho nhiều người. Cho nên sư mẫu và Hoàng Hạc phải thận trọng. Cũng may thế huynh tuy chẳng thành công lớn nhưng cũng giải thoát tai nạn cho tất cả.
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lúc.
Khổ Hải Từ Hàng tiếp luôn:
- Rất tiếc sau đó Quan thế huynh vội ly khai Thần Nữ Phong, để rồi lai lịch bị tiết lộ, Lưu Ảo Phu sanh thù, còn Tạ Linh Vận thừa cơ hội cấu kết vi cánh. Tâm cơ của Tạ Linh Vận chẳng kém Hoàng Hạc, hắn an bày Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt bên cạnh các vị, làm hậu tuyến cho hắn.
Nhất Âu trố mắt:
- Hắn làm sao?
Khổ Hải Từ Hàng tiếp:
- Trước hết hắn tìm cách trục xuất Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt khỏi hội, tạo một lý do căm thù cho cả hai, các vị phải tin lý do đó, tin luôn hai lão ta. Tự nhiên các vị sẵn sàng đón tiếp hai lão ta với vòng tay mở rộng. Nếu chẳng có Kích Trúc Sanh, thì còn lâu lắm các vị mới khám phá ra vai trò thực sự của hai lão ấy bên cạnh các vị.
Nhất Âu nổi giận:
- Hai lão đó khả ố thật!
Khổ Hải Từ Hàng cười thảm:
- Khả ố hay khả ái thì họ đã chết rồi. Tử giả biệt luận. Điều đáng nói là Kích Trúc Sanh hành động cực kỳ chu đáo, rất đúng lúc. Chính Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt mật báo về lai lịch của Nguyệt Hoa phu nhân đến Tổng đàn Thiên Ma giáo, và cũng nhờ thế mà Kích Trúc Sanh mới phát hiện ra thân phận của cả hai.
Lý Trại Hồng kêu lên:
- Đáng sợ! Đáng sợ thật!
Khổ Hải Từ Hàng lắc đầu:
- Đương nhiên là đáng sợ rồi. Bởi ngày nào hai lão ấy còn sống là ngày đó các vị như ở trong lòng bàn tay Tạ Linh Vận, hắn biết rõ từng cử động một của các vị. Biết được lai lịch của Quan thế huynh, Tạ Linh Vận lập tức tìm Lưu Ảo Phu, khuyến dụ Lưu Ảo Phu theo về với hắn. Và hắn đã thành công quan trọng khi hai thanh kiếm tối lợi hại trong năm thanh đã về với Thiên Ma giáo.
Ai ai cũng hãi hùng trước sự tiết lộ của Khổ Hải Từ Hàng. Tất cả đều trầm ngâm. Lâu lắm, Lý Trại Hồng tặc lưỡi thốt:
- Kích Trúc Sanh có thủ đoạn như vậy, sao không dùng tuyệt kỷ đó hạ sát Tạ Linh Vận? Thế có phải là giản dị chăng?
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
- Các vị bị lão ta lừa rồi. Xử dụng công phu đó, lão chỉ có thể sát hại Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt thôi chứ không mang nó ra mà đối phó với Tạ Linh Vận được. Nếu không vậy thì lão ta đã giết Tạ Linh Vận từ lâu rồi, đâu để chi đến ngày nay mà phải tiêu hao tâm lực như thế.
Nhất Âu lộ vẻ không tin:
- Thủ đoạn của lão, toàn thể bọn chúng ta đều mục kích và đồng thời vung vũ khí nghinh đón thế, mà vẫn không ngăn chận được phi đạn của lão Tạ Linh Vận tài ba gì đó mà có thể tự bảo toàn?
Khổ Hải Từ Hàng giải thích:
- Phi đạn của lão thực tế là một loại khí công, nó chỉ có hình mà không có thể, các vị làm sao ngăn chận một cái bóng lướt đi được?
Quan Sơn Nguyệt mơ hồ quá, vội chen vào:
- Nơi sống mũi của Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt đều có một viên đạn sắt rõ ràng chứ nào phải là vật hữu hình vô thể.
Khổ Hải Từ Hàng lại cười:
- Âm hưởng trong chiếc Thiết Trúc tạo nên một áp lực bắn khí công bay đi chạm mình đối phương rồi kết tụ lại. Vạn Lý Vô Vân chết vì bất mãn, Nhất Luân Minh Nguyệt chết vì khiếp sợ, cả hai chỉ cố nhìn cái bóng lướt đi mà quên mất việc vận khí chống đỡ cho nên phải chết giản dị như vậy.
Mọi người im lặng, Khổ Hải Từ Hàng lại tiếp:
- Chí như Tạ Linh Vận đã đạt đến mức thành tựu như vậy, hắn chẳng cần vận khí chống đỡ, tự nhiên từ nơi mình hắn có phản ứng thích đáng chống đỡ rồi.
Thực ra thì chẳng phải là một phi sa, Kích Trúc Sanh biết là phi sa vô hiệu đối với Tạ Linh Vận cho nên lão không hạ thủ. Tuy nhiên Tạ Linh Vận không hiểu cái đạo lý đó nên cứ khiếp sợ như thường.
Quan Sơn Nguyệt dậm chân:
- Nếu đúng như lời thiền sư vừa nói thì Kích Trúc Sanh đang ở trong cảnh cực kỳ nguy hiểm bởi Tạ Linh Vận là tay gian hoạt nhất trần đời, chẳng khi nào hắn chịu để cho một thuộc hạ khống chế hắn như vậy. Thế nào rồi hắn cũng khám phá ra sự thực.
Khổ Hải Từ Hàng gật đầu:
- Bần tăng cũng biết vậy nên có khuyến cáo Kích Trúc Sanh tuyệt đối phải dè dặt, đừng khinh thường hiện lộ công phu, trừ trường hợp bất khả kháng. Hiện tại thì đại khái chưa đến đỗi đáng ngại lắm.
Quan Sơn Nguyệt không đồng ý:
- Thiền sư luận như thế chứ tại hạ thì thấy đáng ngại ngay từ bây giờ. Tạ Linh Vận sẽ thu thập hai xác chết đó, nghiện cứu kỷ vết thương, hắn sẽ phát hiện ra điều bí ẩn không khó khăn lắm. Kích Trúc Sanh dù cao cường đến đâu cũng chỉ kết tụ phi sa thành đạn chứ chưa có thể biến sắt thành kim cương, thì với bằng cớ trước mắt Tạ Linh Vận suy đoán sự thực dể dàng.
Mọi người đều cho là phải. Ai ai cũng lo sợ cho Kích Trúc Sanh.
Khổ Hải Từ Hàng hấp tấp thốt:
- Chúng ta quên mất hai xác chết, không thủ tiêu ngay lúc ly khai Ngũ Đài sơn hay ít nhất cũng hủy diệt vết thương. Cầu trời cho Kích Trúc Sanh thức ngộ gấp điều đó!
Mọi người lo sợ cho Kích Trúc Sanh vô cùng.
Không lâu lắm, có tiếng vó ngựa từ xa xa bên ngoài rừng vọng vào, vó ngựa nện rất gấp chứng tỏ kỵ sĩ có việc khẩn cấp.
Quan Sơn Nguyệt sáng mắt lên, đứng dậy vừa nhanh về hướng đó vừa thốt:
- Đại khái có lẽ là người của Kích Trúc Sanh đến.
Những người khác cũng đứng lên cùng bước theo chàng. Họ đi ra song chẳng thấy bóng dáng một người nào đi vào, họ đi mãi đến vị trí của Nhập Hoạch.
Lúc đó Nhập Hoạch cầm một cái bọc nơi tay, đứng thừ người ra tại chỗ.
Trên đường dài ngoài một dặm có bóng ngựa sải mờ mờ.
Nguyệt Hoa phu nhân cất tiếng:
- Ai đã đến đây thế Nhập Hoạch?
Nhập Hoạch chưa hết bàng hoàng đáp:
- Thị Tràng!
Đến lượt tất cả mọi người đều sửng sốt.
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp kêu lên:
- Thị Tràng? Nàng ấy đến đây làm gì?
Nhập Hoạch tiếp:
- Nàng ta đến còn từ xa quăng cái bọc này cho tôi rồi quay ngựa đi liền. Tôi không kịp hỏi nàng một lời, làm sao biết ý tứ của nàng?
Quan Sơn Nguyệt biến sắc nhanh tay chụp lấy cái bao, trong bao còn có một cái bao khác bằng giấy dầu. Chàng hét lên:
- Thế là Kích Trúc Sanh nguy rồi!
Máu vấy loang lổ nơi chỗ cật cái bao, không cần trông thấy vật ở trong bao bọn Nguyệt Hoa phu nhân cũng biết là gì ngay.
Tuy nhiên Quan Sơn Nguyệt phải mở bao ra, làm việc đó chàng rung tay quá mạnh.
Đúng là đầu của Kích Trúc Sanh! Ngoài ra còn có một vật khác, vật đó chính là cây Trúc của Kích Trúc Sanh vấy máu bê bết.
Trong lòng ống Trúc có một mảnh bố xẻ từ tà áo của Kích Trúc Sanh, trên bố có mấy chữ viết bằng máu, đương nhiên là máu của Kích Trúc Sanh. Những hàng chữ như sau:
"Lấy một đổi hai kể như lỗ, cái trí của ta vẫn còn kém Hoàng Hạc, nhưng từ nay liên lạc giữa song phương đã đứt đoạn rồi thì giai đoạn dùng trí của chúng ta bắt đầu, bên nào cao trí là thắng cuộc. Cảnh cáo cho các vị biết, Tổng đàn Thiên Ma giáo kiên cố như tường đồng vách sắt, các vị không nên ngông cuồng thực nghiệm mất mạng oan uổng. Trong ba hôm nữa bổn Giáo chủ ước hội Quan Sơn Nguyệt ở một nơi, Quan Sơn Nguyệt có dám đến chăng?"
Những dòng chữ đó bao hàm ý thách thức rõ ràng.
Phía sau mảnh bố có một dòng chữ nhỏ:
"Bổn Giáo chủ sẽ cùng đi với Phó giáo chủ đến nơi ước hội, Quan Sơn Nguyệt có thể đem theo một người, nhưng quá số đó thì sẽ gặp tai nạn dọc đường."
Khổ Hải Từ Hàng đào một cái huyệt nhỏ, lấy đầu của Kích Trúc Sanh và cây Thiết trúc bỏ vào huyệt lấp đất lại. Lão vừa khóc vừa niệm Phật hiệu.
Nhàn Du Nhất Âu và Lý Trại Hồng cũng xúc động tâm tình tuông dòng lệ thảm.
Quan Sơn Nguyệt ngưng trọng thần sắc thốt:
- Suy theo tình hình thì Tạ Linh Vận đã sớm biết thân phận của Kích Trúc Sanh, hắn để mặc cho Kích Trúc Sanh hành động rồi âm thầm theo dõi, Kích Trúc Sanh bị hắn lợi dụng mà lão chẳng hề hay biết. Chứ nếu không thì làm sao hắn phát hiện được cái hư ảo vô dụng của phi sa? Và làm gì hắm dám hạ độc thủ?
Nguyệt Hoa phu nhân lộ vẻ ưu tư:
- Con người đó đáng sợ thật! Nguyệt nhi...
Quan Sơn Nguyệt ngẩn đầu lên:
- Mẫu thân muốn nói đến cuộc ước hội của hắn? Đương nhiên là con phải đến đó.
Khổ Hải Từ Hàng quệt tay áo qua đôi mắt ướt nhòa lệ thảm, thốt:
- Luận về đấu trí thì chúng ta không thắng nổi Tạ Linh Vận đâu. Quan thế huynh phải hết sức thận trọng bởi hiện tại thì thế huynh là cây trụ kình thiên của bọn này, trụ ngã rồi thì tất cả phải ngã theo.
Quan Sơn Nguyệt cương quyết:
- Chính vì thế mà tại hạ nhận thấy cần phải đến nơi ước hội với Tạ Linh Vận đó, thiền sư. Thực lực của chúng ta, thực mà nói, đi từ ưu thế đến khó khăn dần dần bị dồn vào nguy cảnh, tại hạ phải làm một cái gì để vùng dậy, trước hết giữ sự quân bình giữa song phương rồi sau đó sẽ thực hiện những dự định khác.
Lý Trại Hồng cau mày:
- Hắn không chỉ định địa phương nào cả, thì công tử biết nơi nào mà đến?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
- Dù vậy tại hạ cũng có thể suy đoán ra. Hắn có ý trắc nghiệm cơ trí của tại hạ đó, khi nào tại hạ lại chịu kém. Tại hạ phải chứng minh là chẳng bao giờ kém hắn bất cứ về phương diện nào.
Lý Trại Hồng hỏi:
- Công tử đoán là ở tại địa phương nào? Tất cả có nên cùng đến đó chăng?
Quan Sơn Nguyệt khoát tay:
- Điều đó thì tuyệt đối không nên làm. Hắn chỉ chấp thuận cho tại hạ đem theo một người thôi. Tại hạ tưởng là không nên di động, bởi di động thì chúng ta thế nào cũng phải bị hắn âm mưu hãm hại, ngoài ra hắn còn khinh miệt chúng ta là hèn khiếp.
Chàng day qua Nguyệt Hoa phu nhân gọi:
- Mẫu thân!
Nguyệt Hoa phu nhân tưởng đâu chàng sẽ chọn bà cùng đi với chàng, nhưng chàng tiếp luôn:
- Mẫu thân cho con mượn thanh kiếm Hoàng Diệp.
Nguyệt Hoa phu nhân trố mắt:
- Con không muốn cho mẹ cùng đi?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Không mẹ ạ! Con chỉ cần mẹ cho mượn thanh kiếm thôi. Còn như ngươi sẽ cùng đi với con thì hiện tại con xin giấu tên, chẳng phải con nghi ngờ gì người của chúng ta mà chẳng dám tuyên bố sớm, con chỉ dè dặt đối với bọn Tạ Linh Vận thôi, bởi rất có thể chúng âm mưu thế nào đó nếu sớm biết người nào sẽ cùng đi với con.
Dừng lại một chút chàng tiếp:
- Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi. Sáng mai trừ người sẽ cùng đi với con, mẹ và các vị khác lập tức trở về Quảng Hàn cung tái tạo lại những gì Lưu Ảo Phu đã hủy hoại, mình dùng nơi đó làm căn cứ chống lại bọn Tạ Linh Vận đồng thời bảo trì những kỷ niệm của cha con lúc sinh tiền.
Nguyệt Hoa phu nhân suy nghĩ lại một chút đoạn trao kiếm cho chàng.
Quan Sơn Nguyệt tiếp nhận thanh kiếm rồi thở dài, tiếp luôn:
- Còn một điều này nữa mẹ. Con tưởng cần phải nói rõ với mẹ là gặp Lưu Ảo Phu lần này con sẽ chẳng nương tay với hắn như bao nhiêu lần trước. Bởi đây chẳng còn là việc riêng tư trong gia đình của chúng ta nữa mà là công cuộc diệt trừ Tạ Linh Vận, ngày nay hắn đã là người của Thiên Ma giáo thì chúng ta chẳng thể dung tha hắn được nữa. Hắn còn là bọn hung ác kia vẫn còn, dù Tạ Linh Vận có chết đi. Với hắn, Thiên Ma giáo vẫn còn tồn tại và chúng vẫn còn nhiễu hại dân lành như thường. Hắn đã không còn là đứa con cưng của mẹ nữa. Hắn đã hoàn toàn đối lập với mẹ con ta chẳng khác nào một cừu địch, chúng ta không diệt trừ hắn thì hắn vẫn quyết tâm hãm hại chúng ta như thường.
Nguyệt Hoa phu nhân sa sầm gương mặt, niềm khổ sở hiện lên rõ rệt.
Chừng như lệ thảm trào dâng, bà thốt qua nghẹn ngào:
- Con cứ niệm ý mà hành động. Từ lâu hắn không còn là con của mẹ nữa!
Lý Trại Hồng hỏi:
- Quan công tử định lúc nào mới khởi hành?
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ mấy phút:
- Đêm nay, tại hạ sẽ âm thầm ước hội người cùng đi, cả hai âm thầm ly khai các vị. Do đó, tại hạ có lời cáo biệt mọi người ngay bây giờ, để lúc đi khỏi phải thất lễ mà cũng không làm kinh động các vị.
Nhất Âu chen vào:
- Công tử chọn ai? Cứ nói ra đi, có chi đâu mà ngại? Bọn Tạ Linh Vận không thế nào hiểu được đâu. Còn bọn lão phu thì chắc chắn là tôn trọng sự quyết định của công tử, không ai dám dị nghị.
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
- Tiền bối thứ cho, tại hạ xin giấu kín. Có điều người mà tại hạ chọn, tại hạ không hài danh nhưng người đó vẫn hiểu như thường. Tại hạ tin rằng khi tại hạ đăng trình thì người đó sẽ đón tại hạ ở một nơi nào đó trên đường.
Chàng làm ra vẻ thần bí quá, thần sắc của chàng hơi nghiêm nên chẳng ai hỏi dồn.
Lúc đó hoàng hôn đã xuống, bóng đêm dần dần bao trùm phủ lên vạn vật, mọi người đều ngồi nghỉ một lúc.
Bọn Nhập Hoạch, Thị Thơ cũng bỏ chỗ nấp trở về nhóm tụ với đồng bọn.
Tuy nhiên chẳng ai chợp mắt được. Ai ai cũng lo ngại cho Quan Sơn Nguyệt trong chuyến đi này chàng sẽ gặp dữ nhiều lành ít.
Chỉ có mỗi một Quan Sơn Nguyệt là tựa mình vào thân cây ngủ say. Niềm tự tin tạo cho chàng sự ổn định, tâm thần lắng dịu thì tự nhiên chàng ngủ dễ.
Huống chi chàng cần lấy sức để đương đầu với mọi bất trắc trong những ngày sắp đến.
Nguyệt Hoa phu nhân suy tư viển vông một lúc rồi cũng nhắm mắt lại dưỡng thần. Nhưng không lâu lắm, có tiếng động quanh mình làm bà bừng tỉnh nhận ra Quan Sơn Nguyệt cùng con Minh Đà đã mất dạng, đến cả những người khác cũng mất dạng luôn, trừ năm thị giả còn ở lại đó với bà. Bà hấp tấp hỏi Nhập Hoạch:
- Công tử đâu rồi?
Nhập Hoạch mỉm cười:
- Đi rồi.
Phu nhân lại hỏi:
- Các người kia?
Nhập Hoạch đáp:
- Họ đi trước công tử. Họ suy đoán hướng công tử sẽ đi, họ đi trước để đón công tử dọc đường, hy vọng được công tử chọn làm bạn đồng hành trong chuyến đi này.
Nguyệt Hoa phu nhân suy nghĩ một chút:
- Thế thì chúng ta ở đây chờ, trừ cái người được công tử chọn, còn thì hẳn là phải trở lại đây.
Bà hỏi:
- Tại sao các người không làm thử như họ?
Nhập Hoạch thở dài:
- Tỳ tử đoán được hướng của công tử sắp đi, song nghĩ mình bất tài, dù có đi theo công tử vị tất sẽ giúp được gì hữu ít cho công tử? Như thế thì thử mà làm gì? Thà ở đây hầu hạ phu nhân vẫn hơn.
Nguyệt Hoa phu nhân trố mắt:
- Ngươi biết cái hướng đi của công tử?
Nhập Hoạch mỉm cười, song cắn môi không đáp.
Phu nhân hấp tấp hỏi:
- Hướng nào? Địa phương nào?
Nhập Hoạch lại cười:
- Địa phương đó phu nhân và Lý tiên tử có đi ngang qua.
Nguyệt Hoa phu nhân suýt nhảy dựng lên:
- Thiên Xà cốc? Có thể là nơi đó sao?
Nhập Hoạch nghiêm sắc mặt:
- Chẳng những có thể mà chắc chắn là như vậy đó. Phu nhân và Lý tiên tử đã thuật rõ hình thế Thiên Xà cốc cho mọi người nghe. Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt đã thông tri với Tạ Linh Vận rồi, hắn ta biết được trên đời này có một dị nhân như Xà Thần thì khi nào hắn bỏ qua.
Nguyệt Hoa phu nhân trầm ngâm một lúc:
- Hắn không bỏ qua thì hắn sẽ làm gì chứ? Võ công của Xà Thần cao thâm không lường nổi, hắn và Lưu Ảo Phu mong gì chiếm ưu thế với Xà Thần mà hòng nuôi ảo vọng?
Nhập Hoạch lắc đầu:
- Nào phải họ tìm đến đó tranh chấp với Xà Thần đâu? Mục đích của họ là dẫn dụ Xà Thần vào Thiên Ma giáo, với sự tiếp trợ của Xà Thần họ sẽ an như bàn thạch, chẳng còn sợ một ai trên cõi đời này.
Nguyệt Hoa phu nhân khoát tay:
- Ngươi khéo lo sợ viển vông. Ta tin rằng chẳng khi nào Xà Thần nhẹ dạ để cho họ lợi dụng.
Nhập Hoạch cãi:
- Phu nhân phải biết Tạ Linh Vận là con người cực kỳ giảo hoạt, nếu có chủ ý gì nhất định là hắn thực hiện cái chủ ý đó cho bằng được, hắn có trăm ngàn phương cách giúp hắn thành công. Tỳ tử vọng đoán như vậy. Phu nhân cứ chấp nhận sự vọng đoán đó, sai thì ít trúng thì nhiều, dù sai cũng chẳng hại gì, bằng như trúng thì chúng ta ngay từ bây giờ ít ra cũng đề cao cảnh giác.
Phu nhân thốt gấp:
- Thế thì chúng ta hoãn việc trở về Quảng Hàn cung để cùng đến Thiên Xà cốc. Ta sợ công tử đơn thân độc lực không làm sao ứng phó nổi với số người của Tạ Linh Vận, bởi biết đâu hắn chẳng thất tín mà đem theo viện thủ ngoài cái số hắn ước định.
Vừa lúc đó nhiều bóng người từ xa lao vút đến. Những người đó là Lý Trại Hồng, Nhàn Du Nhất Âu và Khổ Hải Từ Hàng, chỉ có Xà Cơ Giang Phàm vắng mặt. Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ thốt:
- Phu nhân cứ yên trí. Quan công tử chẳng thể thất bại với bọn ma đầu đâu.
Nguyệt Hoa phu nhân đảo mắt nhìn những người mới về bất giác cau mày, kêu lên:
- Giang cô nương...
Lý Trại Hồng gật đầu tiếp:
- Mỗi người chúng tôi đoán định một phương hướng, đi trước chờ Quan công tử, ngờ đâu lại gặp Giang cô nương cùng ngồi lưng Minh Đà với Quan công tử, cho nên bọn tôi thông báo với nhau đồng trở lại đây.
Nguyệt Hoa phu nhân lẩm bẩm:
- Nàng đi theo Nguyệt Nhi để làm gì? Nàng có khác nào một đứa trẻ con chưa từng trải sự đời? Nàng giúp ích gì được cho Nguyệt Nhi?
Lý Trại Hồng mỉm cười:
- Giả như nơi ước hội là Thiên Xà cốc thì trong tất cả chúng ta đây chẳng ai bằng Giang cô nương. Nàng vừa có võ công cao vừa am tường địa thế tại Thiên Xà cốc, chính điều đó mới đáng kể phu nhân ạ. Còn như sự đời thì Quan công tử đâu cần gì có sự chỉ giáo của nàng? Hẳn là Quan công tử cần một kẻ hướng đạo nên chọn nàng đó.
Nguyệt Hoa phu nhân suy nghĩ mông lung.
Khổ Hải Từ Hàng cất tiếng:
- Trong chuyến đi này nhất định là Quan công tử đoạt thắng lợi, chúng ta không lo ngại gì cả. Phu nhân hãy y theo lời công tử chúc phó, trở lại Đại Ba sơn trùng tu Quảng Hàn cung chờ tiếp nhận tin lành của công tử. Nếu Thiên Ma giáo ỷ vào số người đông toan lấn hiếp thì bần tăng sẽ liên lạc với bằng hữu hiện tản mác bốn phương, triệu tập họ tạo thành một lực lượng, sau đó đường đường chánh chánh đối địch với bọn Tạ Linh Vận. Phu nhân thừa biết là bao giờ chánh cũng khắc tà.
← Hồi 49 | Hồi 51 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác