← Hồi 03 | Hồi 05 → |
Lúc ấy bốn tăng nhân áo đỏ xếp thành hàng ngang, chắp tay vái Hộ pháp Sản Đắc và nói rằng:
- Kính thỉnh Hộ pháp nghỉ giây lát, chúng tôi xin bắt tiểu tử này.
Sản Đắc gật đầu:
- Được đấy, nhưng gã tiểu quỷ này có một số tà môn, phải coi chừng.
Cặp mắt của Hùng Văn rất tinh tường. Chỉ liếc qua thân pháp là chàng biết võ công của bốn người này không thể bằng Hộ pháp Sản Đắc. Nhưng chẳng hiểu vì sao chúng có vẻ tự tin là đối phó được với chàng, hẳn là chúng tin vào sức lực của bốn người hợp lại. Song chắc gì cả bốn tên có thể là đối thủ của Hùng Văn?
Sự thật Hùng Văn không biết bốn người kia là Tứ Đại Kim Cương của Hồng Y giáo, võ công của họ chỉ thua kém Giáo chủ và Hộ pháp. Hàng ngày bất kể gặp kẻ địch nhiều hay ít, cả bốn đều ra tay, vừa tấn kích đối thủ, vừa bảo vệ lẫn nhau. Do kết hợp cả nhóm với nhau như thế, nên nhiều ngươi gặp chúng đành phải rút lui.
Tia mắt Hùng Văn quét ngang bốn người, chàng không hề nao núng, chỉ lạnh lùng hỏi:
- Ý của các ngươi muốn gì?
Giọng chàng đầy kiêu căng, thách thức.
Phía bên Tứ Đại Kim Cương, cả bốn đã sẵn sàng lâm trận.
Đôi bên đều chuẩn bị giao tranh.
Vừa rồi Tứ Đại Kim Cương đã tận mắt thấy rõ võ công khác thường của Hùng Văn, biết chắc là một đánh một sẽ không thể nào địch nổi chàng trai trẻ.
Vả lại xưa nay cả bốn người chưa từng đơn độc xuất thủ, lần này càng phải dựa vào Tiểu Kim Cương Tuyệt Diệt trận, một trận thức khác thường hợp công bằng chưởng lực của bốn người may ra có thể chống chọi với địch nhân ghê gớm ấy.
Tứ Đại Kim Cương có tên là: Gia Gianh, Gia Tông, Gia Nhĩ và Gia Phi đã lâu luôn theo sát Hồng Y hộ pháp.
Gia Gianh nhìn thái độ kiêu ngạo của Hùng Văn thì nghĩ thầm trong đầu:
- Ta phải dụ thằng này vào tròng mới thắng được.
Bèn hắng giọng nói lớn:
- Ngươi là trẻ ranh, miệng còn hôi sữa mà đã ngông cuồng, coi trời bằng vung, bần tăng thấy thật trái mắt, cả bốn người chúng ta đây, không tự lượng sức mình, cũng quyết lĩnh giáo một lượt.
Hùng Văn chưa kịp trả lời, thì Thần Không đại sư đã bước lên nói vào bên tai chàng:
- Người giữ lệnh phù, xin đừng mắc bẫy, bốn tên này luôn cùng nhau liên thủ xuất kích, không thể coi thường.
Hùng Văn hơi nhíu mày, nét mặt lộ vẻ khinh thường, rồi dõng dạc bảo đối phương:
- Một lượt càng tốt, lẽ nào ta sợ bốn người sao?
Chàng nhìn Gia Gianh, nói tiếp:
- Ngay cả bốn người các ngươi ra tay đồng loạt ta cũng chẳng coi ra gì. Nhưng đã trêu vào tay ta thì chớ trách ta độc ác.
Gia Gianh tức lộn ruột, nhưng ngoài mặt không lộ phản ứng, chỉ cúi đầu trầm giọng:
- Cả bốn sư huynh đệ này dù có chết dưới tay ngươi cũng chỉ tự trách là võ nghệ của mình chưa tinh mà thôi.
Ý hắn ngầm nói, Hùng Văn có chết dưới tay bốn người cũng là lẽ đương nhiên.
Hùng Văn ngầm hiểu ý hắn, nên trong lòng đùng đùng sát khí. Mấy ngày nay trong lòng chàng đôi lúc vẫn nổi cơn sát khí muốn giết người như vậy mà chẳng hiểu tại sao.
Tuy vẻ ngoài kiêu ngạo, bởi tâm lý của trẻ tuổi, nhưng trong đầu Hùng Văn không khỏi suy nghĩ. Chàng nhận thấy võ công của hòa thượng Sản Đắc thật cao cường, thâm hậu. Chàng chống chọi và hóa giải được là nhờ có Vân Hải chân kinh.
Bây giờ đến lượt Tứ Đại Kim Cương, tuy võ công từng người không bằng Sản Đắc, song cả bốn liên thủ, thi triển công phu với chưởng lực, nội gia hùng hậu.
Đấu với Thiếu Lâm tam lão, tuy võ công của họ ngang bằng chàng, nhưng cả ba liên thủ đã làm chàng đuối, nếu không có Trình Vân ra tay, hẳn chàng đã thất bại.
Thế là trong đầu Hùng Văn ngầm suy nghĩ để tìm ra cách đối phó hay hơn hết và chàng bỗng nhớ trong võ công học được có cách vận dụng Vân Hải chân kinh xuất qua mũi kiếm, nhưng phải là kiếm tốt mới không bị gãy bởi lực tác động của Chân kinh.
Chàng đưa mắt lướt nhìn, rồi hỏi Thần Không đại sư:
- Trường kiếm trên lưng Chưởng môn có tốt không?
Đại sư Thiên Long chưởng môn vội tháo kiếm xuống, nâng hai tay trao cho Hùng Văn và bảo rằng:
- Kiếm này có tên Thiên Long kiếm, vốn là bảo vật trấn tự của bản môn. Tuy chưa phải là thần vật kỳ bảo, nhưng cũng chẳng phải thứ tầm thường.
Hùng Văn đưa tay lên cầm lấy kiếm, ánh thép sáng loáng dưới ánh mặt trời, chỉ nhìn qua cũng biết là kiếm tốt. Chàng thuận tay quơ lên theo Vân Hải kiếm pháp, tạo thành muôn vàn kiếm ảnh phi thường.
Tứ Đại Kim Cương đều hoảng hốt, xem ra công phu về mặt kiếm thuật của Hùng Văn đã thuộc hàng siêu tuyệt. Trận thế Tiểu Kim Cương Tuyệt Diệt trận của bốn người hôm nay đã gặp tay kình địch ghê gớm.
Tia nhìn của Hùng Văn bắn ra chung quanh, chàng thấy bốn đối thủ đứng ở bốn góc, gương mặt nặng nề, vị trí linh hoạt.
Đột nhiên Gia Gianh quát lớn:
- Ngươi vào trận đi...
Hùng Văn liếc nhìn bốn người, nhẹ nhàng lướt vào trận, miệng dõng dạc nói thật to:
- Thỉnh các vị phát chiêu.
Tứ Đại Kim Cương liền chuyển mình, đổi chỗ cho nhau, công phu Cước Hạ biến thiên kỳ ảo hiếm thấy.
Hùng Văn đâu dám sơ suất, chàng đưa Thiên Long kiếm lên ngang ngực, tinh thần chăm chú, im lặng chờ đợi.
Bốn tăng nhân vẫn liên tục đổi chỗ cho nhau như những chiếc bóng làm địch thủ rối mắt, như cố ý phân tán tinh thần Hùng Văn.
Rồi thình lình bốn tiếng thét lộng óc vang lên, nhưng chỉ có ba đạo chưởng phong lướt tới ầm ầm.
Hùng Văn đã sẵn sàng tư thế, chàng nhận thấy chưởng thức của Tứ Đại Kim Cương xuất chiêu chẳng khác Sản Đắc hòa thượng, chỉ khác là chiến thuật liên thủ, có ba người tấn kích, còn một người phòng hờ xuất tiếp.
Như vậy đối phương vừa phóng chưởng, Hùng Văn đã thấy rõ thế liên thủ lợi hại của chúng.
Đầu chàng suy nghĩ, nhưng tay không ngừng vũ lộng thanh trường kiếm, chân chuyển bộ nhịp nhàng, hay có lúc trụ vững để phóng kiếm.
Trong nháy mắt, Thiên Long kiếm vạch thành chiêu Kim Thạch Trường Tồn, hàng loạt kiếm ảnh mịt trời, kiếm phong rạt rào như xé lụa, khí thế muôn phần dữ dội, khiến Gia Gianh phải kêu lên:
- Khá lắm, kiếm pháp thật tài tình.
Chưởng lực của Tứ Đại Kim Cương bị những đường kiếm của Hùng Văn phong tỏa rồi tan biến mất hút.
Cả bốn người áo đỏ trừng mắt tức giận, nhanh chóng đổi vị trí cho nhau, biến thiên như ma thuật, tập trung toàn lực phát động Đại Thủ Ấn đẩy ra hàng loạt kình lực vô hình, mãnh liệt như dời non lấp biển, từ bốn phía trùm úp lấy Hùng Văn.
- "Bình... Bình..."
Những tiếng nổ liên tiếp, cây ngã đá bay, chưởng khí va chạm kiếm phong, cả một vùng như thiên hôn địa ám.
Hùng Văn vẫn bình tĩnh vung trường kiếm đâm liên hồi, tạo thành muôn vàn chấm nhỏ, kiếm phong rào rạt, kiếm ảnh loang loáng, giao đấu dữ dội với chưởng lực của đối phương. Trên không trung, luồng gió kiếm gào thét quấn lấy chưởng phong để hóa giải, những luồng khí lớn va chạm nhau, phát ra tiếng nổ điếc tai, buốt óc.
Tuy đang giữ thế cân bằng, Hùng Văn cũng phải kinh ngạc trước thế trận kỳ ảo của Tứ Đại Kim Cương.
Bốn người bọn chúng liên hợp công lực dữ dội bằng Đại Thủ Ấn, tạo thành sức mạnh không tưởng tượng nổi, mãnh liệt gấp trăm lần Sản Đắc hòa thượng.
Chiến pháp của bốn người áo đỏ lại luân lưu, cứ ba người đánh thì một kẻ được nghỉ tay, nên chưởng lực của chúng được tiếp ứng liên tục, chẳng bao giờ suy giảm.
- Rào rào...
Vân Hải chân kinh được Hùng Văn phát lên đầu mũi kiếm có uy lực ghê gớm vẫn tả xung hữu đột trong Tiểu Kim Cương Tuyệt Diệt trận không hề nao núng làm mấy tăng nhân kia chẳng dám cao thường, cứ liên tục công hãm chàng bằng những luồng chưởng lực như sóng bổ vào ghềnh đá, hết đợt này tới đợt khác như triền miên bất tuyệt.
Nhưng đã qua mấy trăm hiệp, công lực của Đại Thủ Ấn vẫn không thể phát huy để hạ gục chàng trai trẻ như ý muốn của Tứ Đại Kim Cương. Tuy nhiên những tên áo đỏ này đã tu luyện lâu năm, thành cáo già nham hiểm, chúng đã có ý đồ trong trận đấu để hại cho bằng được Hùng Văn, mà chàng trai còn thiếu kinh nghiệm võ lâm chưa hiểu thấu.
Gia Gianh trong lúc nhảy nhót đổi vị trí với bọn đồng đạo, đã rỉ tai chiến pháp:
- Ta cứ kéo dài xa luân chiến để tiêu hao chân khí của thằng ranh con này. Thế nào nó cũng phải gục.
Quả thật dần dần Hùng Văn cảm thấy chân khí của mình không còn thuần chất nữa thì kinh ngạc nghĩ thầm:
- Nguy rồi, nội thương của ta chưa lành hẳn, nay phải đấu với bốn tên nguy hiểm tổn hao chân khí, ta còn phải cố gắng chuyển Vân Hải chân kinh lên đầu mũi kiếm, nên tiêu hao chân lực càng nhanh.
Cao thủ gặp nhau không thể (...) ly. Tự biết chân lực không còn đủ nên Hùng Văn nhanh chóng quyết định giảm bớt kiếm thế một phần. Sự tiết giảm này tuy rất nhỏ nhưng đâu có thể qua mắt được những tay lão luyện giang hồ như Tứ Đại Kim Cương.
Gia Gianh biết đã tới thời cơ, liền thét vang:
- Kim Cương Diệt Tiên!
Trong phút chốc bốn bóng áo đỏ cuộn thành bốn luồng kình phong ghê gớm, dùng công lực ngoại môn Đại Thủ Ấn thi triển chiêu thức huyền bí chưởng ảnh bịt kín bầu trời, uy lực kinh hồn, người chung quanh phải loạn tâm bạt vía.
Mặc dù kiêu ngạo và gan lì, nhưng Hùng Văn cũng biết đã tới giờ phút nguy hiểm đến sinh mạng của mình, nếu kéo dài thì chàng sẽ chết vì suy kiệt chân khí chẳng sai.
Chàng cần dùng tới sức lực cuối cùng mới mong thoát hiểm.
Sau ý nghĩ ấy, Hùng Văn bỗng phấn chấn tinh thần. Chàng quyết định phải sử dụng tử chiêu để thanh toán hàng loạt đối thủ trong nháy mắt mới gỡ cho mình thoát qua thế bí.
Chàng hít mạnh vào đơn điền, thi triển Vân Hải chân kinh qua mũi kiếm, đồng thời sử dụng Loạn Thạch Băng Vân chiêu thức như mây bay, đá chạy mà thuở xưa Vân Hải Tiên Quân đã tu luyện hàng chục năm mới tạo thành để truyền lại cho chàng qua bí kíp.
Chiêu này chưa được sử dụng ở võ lâm giang hồ, chắc chắn các đối thủ của chàng phải vỡ mật kinh tâm. Kiếm chưởng hợp nhất cùng tinh thần của Hùng Văn, trong chớp mắt đã thấy kiếm ảnh đầy trời, chưởng phong gào thét, tạo thành những luồng khí tinh tế nhưng kình lực khủng khiếp chưa từng có, chẳng khác sóng trường gian cuồn cuộn vỗ vào bờ, ầm ầm như biển réo núi dời, trời long đất lở.
- "Bình... Bình..."
Những người đứng bên ngoài đều thất kinh, chân không còn trụ vững, bị kình phong như bão táp tống bay ra ngoài hai trượng. Sau một loạt tiếng kêu thê thảm, tất cả trở lại im ắng lạnh mình, và cảnh chết chóc thê thảm bày ra trước mắt.
Tứ Đại Kim Cương uy vũ một thời, trong chốc lát đã trở thành mấy đống thịt vụn, bê bết máu trên mặt đất. Cả bọn chết thảm thiết, không toàn thây dưới chiêu kiếm chưởng hợp nhất kinh hồn của chàng trai trẻ mới bôn tẩu giang hồ và trong mình còn mang thương tích, thật chẳng có gì đáng kinh ngạc hơn...
Lúc đó Hùng Văn sắc mặt tái mét, mặc dù bị tiêu hao chân lực, vẫn đứng nguyên với Thiên Long kiếm cầm chắc trên tay, mắt ánh lên những tia ghê sợ, toàn thân sừng sững như một pho tượng đá.
Trong võ lâm giang hồ ai chẳng biết Tứ Đại Kim Cương của Hồng Y giáo có uy danh rất lớn vùng Tây Vực, xưa nay chưa từng thất bại lần nào.
Vậy mà hôm nay không ngờ gặp phải địch thủ chỉ là một thiếu niên giữ Lệnh phù Thiên Long, tên tuổi chưa có, thuộc hạng Danh Bất Kiếm Kinh Truyền, mà chưởng pháp kỳ lạ, kiếm pháp diệu kỳ, chưa đầy chớp mắt đã quật chết bốn tay áo đỏ kiệt liệt, thân hình nát bét như tương.
Chàng trai trẻ với võ công thánh thần này đã chấn động tâm khảm bao con người trên bãi chiến trường. Thời khắc trôi qua đã lâu mà họ cứ ngẩn ngơ như chẳng còn biết làm gì.
Từ từ bỏ trường kiếm xuống, Hùng Văn đưa mắt nhìn xác chết tan nát của Tứ Đại Kim Cương loang máu trên mặt đất, chàng nở nụ cười như vừa thỏa mãn, vừa được an ủi bởi thấy rõ công lực phi thường của võ công Vân Hải bản môn.
Đột nhiên hòa thượng Sản Đắc rú lên một tiếng rùng rợn, đưa hai tay lên với dáng vẻ tuyệt vọng, rồi phóng mình chạy đi như một luồng khói về phía chân trời.
Hùng Văn chỉ lạnh lùng nhìn, mà không đuổi theo Sản Đắc, lão Hộ pháp lừng danh của Hồng Y giáo hôm nay đã biết thất bại là gì dưới tay một gã thiếu niên chưa lịch lãm.
Nhưng hướng nhìn của Hùng Văn cũng như đã bất định, bởi toàn thân bắt đầu chao đảo, kinh mạch như bế tắc, rối bời...
Nguyên do vì Hùng Văn thi triển chiêu Loạn Thạch Băng Vân, uy lực rất mạnh, đã tiêu diệt được cả bốn đối thủ, nhưng chàng cũng bị tiêu hao chân khí gần như cạn kiệt, chẳng những thế, chàng còn bị chấn động nội thương chưa lành hẳn.
Lúc này Hùng Văn đang phải kiềm chế huyết khí sục sôi trong cơ thể, ổn định kinh mạch rối loạn, nên có muốn truy đuổi Sản Đắc cũng chẳng còn đủ sức.
Bây giờ những tăng nhân áo hồng còn lại, kẻ nào cũng kinh hồn bạt vía, bởi chúng toàn là phản đồ của phái Thiên Long đang khoác lên mình bộ áo đỏ của Hồng Y giáo. Cả Tứ Đại Kim Cương bị chết, Hộ pháp Sản Đắc đã chạy dài, chỗ dựa không còn, bảo sao những tên phản đồ chẳng run lên như cầy sấy, mặt tái xanh không còn giọt máu.
Đại sư Thần Không lạnh lùng hét lớn:
- Những tên phản đồ kia, còn chưa biết quỳ xuống hay sao?
Tiếng thét của đại sư Thần Không làm năm tên áo đỏ run lên bần bật.
Bỗng từ xa vọng lại câu hỏi chói cả tai:
- Những ai cãi nhau ồn ào ở đây thế?
Thanh âm của giọng nói vọng từ xa lại gần rồi có bóng người áo xanh lao vụt tới như bay.
Khi bóng người ấy chao mình chạm đất thì ra là một cô gái tuổi độ mười bảy, mười tám, tóc xõa ngang vai, mặc võ phục màu xanh nhan sắc rất xinh đẹp.
Nàng thiếu nữ này tới làm không khí căng thẳng ở nơi đây vơi đi quá nửa. Hẳn đại sư Thần Không đã biết thiếu nữ này là ai, nên ông bước lên chắp tay chào hỏi:
- A Di Đà Phật, nữ thí chủ mạnh khỏe không?
Cô gái không đáp thẳng câu hỏi, mà lại reo lên:
- Ôi, tưởng ai, hóa ra là sư thúc Thần Không.
Thiếu nữ này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Thiên Sơn Tiên Nữ ái đồ của ni sư Tịnh Thái, Chưởng môn nhân phái Thiên Sơn.
Nàng chợt bẽn lẽn nhìn Hùng Văn, rồi quay sang hỏi:
- Vị này là ai thế?
Hòa thượng Thần Không có vẻ ngập ngừng, bởi chưa biết giới thiệu ra sao, nên cứ lắp bắp:
- À... À... Vị này... Là...
Nhà sư chưa nói xong, bỗng thấy Hùng Văn há miệng ộc ra một búng máu, liền nhảy vội lên, không ngờ cô gái áo xanh còn nhanh hơn, đã tới sát bên Hùng Văn trước.
Thiên Sơn Tiên Nữ nhận ra Hùng Văn mặt đã biến sắc, liền hỏi nhanh:
- Thiếu hiệp sao bị thương nặng thế này?
Câu hỏi của nàng có vẻ lo lắng.
Hùng Văn đã biết sự có mặt của Thiên Sơn Tiên Nữ, và qua cách chào hỏi chàng cũng biết Thần Không đại sư và cô gái có quen nhau. Có điều chàng chưa biết nàng là nhân vật như thế nào.
Khi ấy Hùng Văn không còn cử động được, bởi chân khí đã bị tiêu hao chấn động và tản lạc gần hết, thần sắc của chàng làm cho Thiên Sơn Tiên Nữ phải hoảng kinh.
Ai cũng hiểu rằng những người luyện võ công đều sợ chân khí của mình bị phát tán. Bởi chân khí bị phát tán thì võ công toàn thân cũng tiêu luôn, muốn khôi phục còn khó hơn tu luyện từ đầu. Chẳng những phải có cao thủ tuyệt vời mới giúp khai thông được kinh mạch bế tắc, mà còn cần các thứ linh dược hảo hạng khó tìm để hỗ trợ mới phục nguyên được nội lực. Bằng không, dù là một cao thủ cũng trở lại thành người thường, khi chân khí không còn để duy trì võ công.
Chỉ tưởng tượng cũng thấy trường hợp này thật đáng sợ.
Hùng Văn lúc ấy tuy cố gắng tập trung chút chân khí còn lại vào Đan Điền, nhưng như vậy chẳng khác nào hạt cát giữa biển cả, chân khí vẫn bị phân tán khắp toàn thân.
Bởi vậy chàng đã nôn ra một búng máu do nội tạng nhộn nhạo, khí huyết xung động không bình thường.
Chàng từ từ lắc đầu mấy cái rồi bỗng ngã ngồi xuống đất. Sự thật sức lực của Hùng Văn đã cạn, không những mất hết lực khí, mà còn khó chịu hơn cả chết đi, cuối cùng chàng hôn mê gục xuống.
Gương mặt Thiên Sơn Tiên Nữ lộ vẽ hoảng hốt, nói nhanh với Thần Không đại sư rằng:
- Hỏng rồi, chân khí toàn thân của thiếu hiệp đã phát tán, võ công sẽ mất hết, trở lại như một người tầm thường.
Thần Không đại sư là Chưởng môn nhân một phái võ, tất nhiên phải biết rõ điều này. Mà nguyên nhân khiến Hùng Văn lâm nạn là do đấu với bọn Hồng Y giáo, trợ giúp phái Thiên Long, Thần Không đại sư cần phải nhận lấy trách nhiệm cấp cứu chàng trai này.
Ông quay nhìn thiếu nữ:
- Cô nương, làm sao được bây giờ?
Thiên Sơn Tiên Nữ nhíu đôi mày liễu, rồi bảo:
- Bây giờ chỉ còn cách để tiện nữ đưa thiếu hiệp về Thiên Sơn xem sư phụ có cách nào cứu được không.
Thần Không đại sư nghĩ thầm:
- Phái Thiên Sơn với Thiên Long không có mối liên hệ thân tình cho lắm, lẽ nào nhờ người ta cứu ân nhân của mình. Vả lại tình cảm của Tịnh Thái khô khan, tánh tình nóng nảy, không thuận lợi cho chuyện cầu cứu.
Nghĩ như vậy, rồi nhà sư nói:
- Đa tạ lòng tốt của cô nương, nhưng lẽ nào làm phiền đến lệnh sư được. Hơn nữa...
Dường như đoán được ý của Thần Không đại sư nên Thiên Sơn Tiên Nữ nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng bảo:
- Đại sư cứ yên tâm. Sư phụ của tiện nữ tuy nóng nảy, nhưng vẫn độ lượng, không đến nỗi như người ta đồn đãi đâu, chỉ cần tiện nữ nói rõ yêu cầu là sư phụ chấp nhận thôi.
Thấy nhà sư vẫn ngần ngừ, cô gái nói thêm:
- Vả lại nếu đại sư cứu sống được thiếu hiệp, mà không có Băng Liên Chí Bảo của phái Thiên Sơn thì liệu có phục hồi võ công cho chàng ta được chăng? Xin đại sư xét kỹ.
Giọng nói của cô gái dịu dàng, đầy thuyết phục.
Thần Không đại sư đã cảm thấy Thiên Sơn Tiên Nữ nói có lý, sự thật hiển nhiên là như vậy. Đề nghị của cô gái cũng phát xuất từ lòng tốt. Hơn nữa, Hùng Văn còn giữ lệnh phù của Thiên Long. Tuy võ công của chàng ta có gốc nguồn mới lạ, không phải công phu của bản môn, nhưng lẽ nào để mất đi võ công cao siêu đáng quý như thế?
Suy đi tính lại, rồi đại sư Thần Không gật đầu:
- Thế thì làm phiền cô nương vậy, nhưng bần tăng có thể đi theo săn sóc một bên được không?
Thiên Sơn Tiên Nữ đáp ngay:
- Gia sư vốn không thích người ngoài vào bản môn. Nếu đại sư không được yên tâm thì chờ tiện nữ đưa thiếu hiệp về tới nơi hãy đến thăm hỏi. Như vậy tránh cho cho gia sư điều nghi ngờ...
Lời nói của cô gái vẫn mập mờ, khiến Thần Không đại sư như lạc vào đám sương mù, phải cúi đầu suy nghĩ.
Trong lúc đó Thiên Sơn Tiên Nữ cúi mình kẹp lấy Hùng Văn, bỏ lại Thiên Long kiếm, rồi lướt đi như bay.
Thần Không đại sư nhặt lấy Thiên Long kiếm cho vào bao đeo lên lưng.
Mắt ông vẫn nhìn theo hướng đi của cô gái và lẩm bẩm nói một mình:
- Ôi ta là như vậy đúng hay sai?
*****
Thiên Sơn từ lúc trở thành một võ phái, ít khi bôn tẩu giang hồ, tuy vẫn rất nổi tiếng là một trong bốn đại phái lừng danh của võ lâm, từ Trung Nguyên đến Tây Vực.
Thiên Sơn Tiên Nữ đưa Hùng Văn về đến Thiên Sơn và đi thẳng vào trong động phủ quanh năm băng tuyết. Nơi đây là đỉnh núi cao vót trời, tuyết lạnh bốn mùa chẳng lúc nào tan, bởi vậy những kẻ không giỏi khinh công, phi hành, thì chẳng thể nào lên tới được.
Bởi thế, từ hàng trăm năm trước, khi phái Thiên Sơn nổi tiếng chấn động giang hồ, thì khinh công của phái này cũng thuộc hàng tuyệt đỉnh.
Từ những người đứng đầu cho đến đệ tử phái Thiên Sơn đều ở trong những ngôi nhà phủ tuyết, đàng xa nhìn tới như ăn vào núi, rất khó phân biệt.
Chưởng môn nhân của phái Thiên Sơn bây giờ là Tịnh Thái ni sư. Đang ở trong sơn động, Tịnh Thái ni sư thấy Thiên Sơn Tiên Nữ đưa một chàng thiếu niên về, thì cau mày truy hỏi:
- Đồ nhì, con đem ai về đó?
Thiên Sơn Tiên Nữ đặt Hùng Văn nằm xuống chiếc giường đá phủ nệm rồi vòng tay cúi đầu thưa:
- Bạch sư phụ, thiếu hiệp này đã bị hao tổn nội lực quá nhiều, chân khí suy kiệt và phát tán, cầu xin sư phụ cứu giúp.
Tịnh Thái ni sư nghiêm giọng:
- Nhưng chàng ta là ai?
Cô gái vội đáp theo sự hiểu biết của mình:
- Bẩm, chàng là đồ đệ của Thần Không đại sư.
Tịnh Thái ni sư bỗng có nét trầm tư trên gương mặt, như nghĩ tới chuyện xa xôi nào đó, mà chưa trả lời...
Đúng lúc đó, từ bên ngoài có một mỹ nhân trung niên bước vào, bà có cặp mày liễu nhướng cao, đôi mắt như hồ thu lặng lẽ. Bộ y trang giản dị vẫn không làm giảm nét đẹp tuyệt vời.
Thiên Sơn Tiên Nữ liền lại gần, tươi cười hỏi:
- Thúc mẫu, vừa đi đâu về đấy?
Mỹ nhân trung niên đưa tay vuốt tóc cô gái, rồi âu yếm bảo:
- Ngốc hài tử, ta vừa đi dạo chơi một vòng cho khuây khỏa thế thôi.
Vừa nói tới đây bỗng bà biến sắc mặt, lướt tới bên giường Hùng Văn đang nằm, bà nhìn mặt chàng trai chằm chằm rồi lẩm bẩm luôn miệng:
- Ôi, có phải nó không? Có phải nó đây không?
Tịnh Thái ni sư ngạc nhiên nhìn mỹ nhân trung niên ấy bằng ánh mắt dò xét, rồi lên tiếng:
- Sư muội, bộ sư muội nhận ra thiếu hiệp này sao?
Mỹ nhân trung niên dường như hoảng hốt, vội đáp khỏa lấp:
- Không, không... Tiểu muội không quen... Mà chỉ là thấy thiếu hiệp này hơi giống một người quen cũ.
Tịnh Thái ni sư thở dài nói:
- Sư muội đến đây đã mười năm rồi, thế mà chưa hề nói cho ta nghe những chuyện trong dĩ vãng, sao giấu ta mãi thế?
Mỹ nhân trung niên bỗng xịu mặt, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi nhìn Tịnh Thái ni sư, chậm rãi nói những lời ngập ngừng nho nhỏ:
- Đa tạ sư tỉ, việc đã qua cho nó qua luôn, hà tất phải nhắc lại làm gì để thêm đau khổ. Mười năm nay tiểu muội đã bình tĩnh tâm thần trở lại như mặt nước phẳng lì rồi... Nhưng thiếu niên này xuất hiện bỗng giống như một hòn đá ném vào mặt nước hồ phẳng lặng của tâm tình tiểu muội...
Như vậy là mỹ nhân trung niên này không trả lời rõ, cũng không phủ nhận câu hỏi của Tịnh Thái ni sư.
Tịnh Thái ni sư lại nói:
- Theo ta nhận xét thì sư muội bị khổ vì tình yêu, trong đời này phần đông sự khổ não của nhân loại phát sinh từ chữ "tình" rắc rối. Năm xưa ấy nếu ta không nhanh chóng cắt đứt, thì chắc là cũng phải khổ đến suốt đời.
Mỹ nhân trung niên gật đầu, giọng buồn bã:
- Sư tỉ đã trải qua trong quá khứ, tất nhiên phải hiểu rõ sự tình.
Tịnh Thái ni sư lắc đầu nhỏ nhẹ:
- Sư muội ơi, sự thật ta hiểu về sư muội quá ít. Ta chỉ biết xưa kia sư muội có ngoại hiệu rất đẹp là Ngọc Diên Tiên Tử và dường như đã có một đứa con trai?
Nghe Ni sư nhắc tới tên Ngọc Diện Tiên Tử và đứa con... Mỹ nhân trung niên như hoảng hốt, trong dạ rối bời, đành chỉ lắc đầu không nói gì nữa.
Đúng lúc đó, Thiên Sơn Tiên Nữ lại nói:
- Sư phụ, tình trạng của thiếu hiệp nguy ngập lắm rồi...
Tịnh Thái ni sư liếc nhìn Ngọc Diện Tiên Tử rồi bảo:
- Nào, ta thử bàn nhau xem...
Bà nói tiếp:
- Chân khí của thiếu hiệp bị phát tán, công lực mất hết rồi.
Thiên Sơn Tiên Nữ tỏ vẻ sốt ruột:
- Vậy phải làm sao đây?
Tịnh Thái ni sư đáp:
- Cần phải có người chân lực nội gia tuyệt cao mới giúp thiếu hiệp này ổn định chân khí được. Bản thân ta nay đã già yếu, nội lực lại không còn tới mức đó.
Ngọc Diện Tiên Tử ngập ngừng một chút, rồi nói:
- Cả chân lực của tiểu muội và sư tỉ hợp lại, có thể đem lại được kết quả tốt chăng?
Nghe Ngọc Diện Tiên Tử nói thế, Thiên Sơn Tiên Nữ reo lên ngay:
- Phải đấy, cách đó là cứu cánh tuyệt diệu.
Tịnh Thái ni sư mỉm cười, ngó nữ đệ tử:
- Yến nhi, dường như con có cảm tình với thiếu hiệp này rồi phải không?
Thiên Sơn Tiên Nữ đỏ mặt bẽn lẽn:
- Sao sư phụ lại hỏi con như vậy?
Câu hỏi này chẳng khác lời xác nhận khiến Ni sư lắc đầu thở dài:
- Mười năm qua ta đã dập tắt được lửa tình, không ngờ hài tử của ta lại rơi vào sự đau khổ ấy, nhưng quả thực ta đã bất lực không thể cứu được chàng trai trẻ này.
Trong lúc Thiên Sơn Tiên Nữ muốn bật khóc, Ni sư lại bảo Ngọc Diện Tiên Tử:
- Đề nghị vừa rồi của sư muội cũng không an toàn. Công lực của đôi ta không hơn kém bao nhiêu. Nói theo lý luận thì ta và sư muội hợp lại nhất định thành công. Nhưng thực tế hai người khó làm được đồng đều, nếu chẳng may xuất hiện chân khí không đều thì coi như toàn bộ võ công của thiếu hiệp tiêu tan hết.
Ngọc Diện Tiên Tử tái mặt, lộ rõ sự lo lắng, còn Thiên Sơn Tiên Nữ bồn chồn kêu lên:
- Sư phụ ơi, không lẽ ta chịu bó tay sao? Sư phụ thử nghĩ cách nào xem?
Ánh mắt Ni sư cũng ái ngại nhìn Thiên Sơn Tiên Nữ và Ngọc Diện Tiên Tử một lúc sau mới nói:
- Theo ta biết ngày nay người có võ công siêu tuyệt, giúp được việc đả thông kinh mạch, ổn định chân khí còn được vài vị, nhưng đều ở xa. Gần vùng Thiên Sơn này chẳng có ai, mà thiếu hiệp kia không thể còn sống quá ba ngày, làm sao đưa đi xa được...?
Ni sư vừa nói tới đây đã thấy cô gái và Ngọc Diện Tiên Tử đều ra vẻ thất vọng đến đau lòng, bà trầm ngâm giây lát, lại nói:
- Bây giờ chỉ còn có một cách...
Cả hai người kia vội hỏi:
- Cách gì, thưa Chưởng môn?
Tịnh Thái ni sư đáp gọn:
- Thả chàng ta vào trong Hàn Đầm...
Cô gái bàng hoàng kêu lên:
- Ôi, sư phụ vừa nói gì thế? Thả thiếu hiệp xuống đầm nước lạnh lẽo, giá băng ấy sao?
Ni sư phẩy tay:
- Đừng nên hoang mang, sức người không xong thì ta phải dựa vào sức của trời. Hàn Đầm là đầm nước băng giá ấy tuy sâu vạn trượng, nhưng vạn cân cũng không bị chìm. Bây giờ ta lợi dụng hàn khí mà sức người không thể chống chọi kia để làm thông kinh mạch bế tắc của thiếu hiệp, song biện pháp này cực kỳ nguy hiểm, nếu không thành công thì chẳng còn gì cứu chữa được. Đã nhờ sức trời thì ta cũng phải tin vào trời đất thôi.
- "A.. A..."
Ngọc Diện Tiên Tử và Thiên Sơn Tiên Nữ cùng "a" lên một tiếng kinh ngạc, thảng thốt, song Tịnh Thái ni sư trầm tĩnh bảo:
- Ngoài cách này thì chỉ còn có con đường chết thôi.
Cô gái xinh đẹp và Ngọc Diện Tiên Tử lại cùng đồng thanh:
- Thì ta cứ làm cách ấy.
Tịnh Thái ni sư nhìn hai người và trầm giọng:
- Không ngờ hai người đều có nghị lực đến thế. Việc này không thể chậm trễ được nữa rồi. Ta đi thôi...
Dứt lời Tịnh Thái ni sư lướt tới bên Hùng Văn đưa tay bồng lấy chàng ta và vọt ngay ra khỏi cửa động. Thiên Sơn Tiên Nữ và Ngọc Diện Tiên Tử theo sát phía sau.
Cả ba người thi triển khinh công tuyệt đỉnh, lao vút đi trên băng để tới đầm nước lạnh.
Hàn Đầm này vốn nằm trên mặt sơn âm của núi, mặt hồ nước rộng vài trượng vuông. Nước hồ màu xanh như ngọc bích, trong leo lẻo, nhưng nhìn không thấy đáy. Lạ một điều là giữa vùng băng, nhưng nước hồ không bao giờ đóng băng, chỉ giá buốt vô cùng, chỉ chạm nhẹ cũng đủ cóng cả bàn tay như ngâm trong tuyết.
Tịnh Thái ni sư đã thử chạm tay vào nước và thấy giá buốt không chịu nổi sức lạnh của Hàn Đầm, đủ biết nước trong hồ giá buốt rất dữ dội. Thế mà thả một người xuống đó quả là hết sức táo bạo.
Trong chớp mắt, ba người đã lướt nhanh vào Hàn Đầm. Tay ôm Hùng Văn, Ni sư nhìn hồ nước trong xanh và bảo:
- Ta đã từng nhúng tay vào hồ nước, cảm thấy buốt ghê gớm, nhưng đồng thời cũng có lực nâng, nên ta mới nghĩ đến việc thả thiếu hiệp này vào hồ để khôi phục công lực.
Ngọc Diện Tiên Tử bỗng hỏi:
- Thiếu hiệp này bị tổn hao chân lực dẫn tới bị bế tắc kinh mạch. Bây giờ ta dùng lực nổi của Hàn Đầm để đả thông huyết mạch cho thiếu hiệp. Nhưng khi cậu ta tỉnh lại, sức còn yếu, liệu có chịu nổi sự giá buốt của hồ nước này không?
Tịnh Thái ni sư gật đầu:
- Sư muội nói đúng. Vậy trước khi thả thiếu hiệp xuống Hàn Đầm, ta phải cho cậu ấy uống hai viên Băng Liên Bảo...
Băng Liên Bảo chế từ củ sen lạnh, sản vật của Thiên Sơn, chỉ sinh trưởng ở nơi cực hàn, sáu mươi năm mới ra củ một lần, số lượng rất ít. Đây là thánh dược quý hiếm, điều trị nội thương nặng tới đâu cũng khỏi được phân nửa bệnh tình.
Thứ linh dược này rất được các nhân vật võ lâm coi trọng. Bởi vì đối với người bình thường uống Băng Liên Bảo cũng có thể tăng công lực bằng mười năm khổ luyện.
Ni sư lấy trong túi ra một chiếc lọ ngọc rất nhỏ, đổ ra hai viên Băng Liên Bảo bằng hạt đậu, màu ngọc bích. Bà nhẹ nhàng đặt hai viên linh dược ấy vào miệng Hùng Văn bấm huyệt đạo cho chàng nuốt xuống. Động tác rất nhanh, tỏ ra phong cách của một danh gia.
Thiên Sơn Tiên Nữ lại hỏi:
- Sư phụ, sau khi thả thiếu hiệp xuống hồ nước thì lúc nào lại lôi lên, và làm cách nào để lôi lên?
Ngọc Diện Tiên Tử hé miệng toan nói gì, lúc này lại yên lặng, thì ra bà cũng định hỏi một câu như cô gái.
Tịnh Thái ni sư liền đáp:
- Điều đó các ngươi khỏi phải lo lắng, bởi ta đã tính toán. Sức nổi của hồ nước này có lực nâng rất mạnh. Hòn đá nặng ngàn cân mà vẫn không chìm. Ta bồng thiếu hiệp lên cũng dễ dàng thôi.
Hai người nghe Tịnh Thái ni sư nói thế thì cũng yên tâm, nên không hỏi gì nữa. Ni sư bước đến bên đầm, nét mặt rất căng thẳng và trầm lắng, dáng đi của bà thật nặng nề.
Thiên Sơn Tiên Nữ bỗng lấy tay che mặt và bật khóc:
- Ôi, thật không thể nhẫn tâm nhìn thấy thiếu hiệp bị rơi vào trong đầm giá lạnh thế kia.
Tiếng khóc nghe thật bi ai, trong khung cảnh vắng lặng này càng thê lương thảm não...
Thân hình Tịnh Thái ni sư bỗng rung lên như bị chấn động mạnh, nhưng bà chỉ ngó lại nhẹ rầy cô gái:
- Ngốc hài tử, nếu không thả xuống thì làm sao cứu được cậu ta?
Ngọc Diện Tiên Tử cũng đỡ lấy vai cô gái và bảo:
- Đừng khóc lóc như vậy làm lòng ta thêm bứt rứt.
Thiên Sơn Tiên Tử ngước lên nhìn, thấy nước mắt Ngọc Diện Tiên Tử đầm đìa trên má, liền hỏi:
- Thúc mẫu cũng lo lắng thế sao?
Ngọc Diện Tiên Tử gật đầu, thái độ thật là cảm động.
Tịnh Thái ni sư nhìn thấy cảnh đó, trong lòng cũng áy náy, song bà vẫn là nhất phái chí tôn, có sức chịu đựng cao, liền nén mọi xúc động, bước thêm một bước nữa, rồi buông tay thả Hùng Văn xuống Hàn Đầm.
Hàn Đầm này vốn là một hồ nước lạ nhất ở Thiên Sơn, cả thân hình của Hùng Văn vừa bỏ xuống chỉ chìm nửa người, tựa như đang ngủ trên tấm nệm ngọc mềm mại vậy.
Ba người, sáu mắt cùng tập trung nhìn xuống thân thể Hùng Văn, chỉ thấy nửa thân Hùng Văn chìm xuống nước, màu nước xanh trong cùng với y phục trắng như tuyết tạo thành một bức tranh sinh động tuyệt vời.
Thời gian trôi đi từng khắc chậm chạp. Trời dần dần tối, tuyết trắng như những chiếc lông vũ bay lả tả đầy trời.
Sắc mặt ba người không hề thay đổi, vẫn đứng y nguyên như ba pho tượng đá lạnh lùng...
Tuyết rơi xuống đầm, xuống người Hùng Văn đều tan thành nước.
Nhưng Hùng Văn vẫn nằm bất động như đã thoát khỏi thế giới này. Không khí hết sức nặng nề, không một ai lên tiếng, đứng lặng câm bởi không người nào có can đảm mở miệng.
Bỗng nhiên trên mặt đầm nổi đầy bọt trắng, như những hạt ngọc long lanh. Sắc diện ba người đều lộ vẻ kinh ngạc, vì tình huống này chưa từng thấy bao giờ, chẳng biết là phúc hay là hoạ.
Bọt trắng phát triển rất nhanh, trong chốc lát đã tỏa khắp mặt hồ. Đúng vào lúc ba người đang kinh ngạc thì những bọt trắng tan ra, biến thành làn bạch khí trắng toát lạ lùng.
Lúc ấy Tịnh Thái ni sư đang ở gần mặt nước nhất, làn hơi trắng ấy bốc lên làm bà cảm thấy lạnh thấu xương, bất giác run lên và la lớn:
- Hãy rút lui mau.
Vừa dứt lời bà đã bắn mình về phía sau hai trượng.
Thiên Sơn Tiên Nữ và Ngọc Diện Tiên Tử đều là những nhân vật mưu trí, bén nhạy, nên vừa nghe tiếng kêu của Tịnh Thái ni sư đã không hẹn mà cùng bay vụt cả về phía sau, nhanh như hai tia chớp.
Họ cùng nhìn, và chỉ thấy mấy trượng vuông khí trắng che kín Hàn Đầm, mắt không còn nhìn thấy Hùng Văn đâu nữa. Trong lòng ba người không biết việc gì xảy ra, càng không biết Hùng Văn còn sống hay đã chết.
Lớp khí trắng thật lạ lùng, chẳng những không tan biến mà mỗi lúc càng thêm dày đặc.
Trời càng thêm tối, bốn phía mịt mù. Nhưng ba người đều là những cao thủ nội gai, nhìn mọi vật trong đêm tối đều rõ như ban ngày, đặc biệt giữa một vùng bốn bề như bạc cũng không đến nỗi tối lắm.
Thiên Sơn Tiên Nữ không nén được, liền hỏi:
- Sư phụ ơi, làn hơi trắng kia là thứ gì vậy?
Tịnh Thái ni sư lắc đầu:
- Ta cũng không biết là thứ gì, nhưng vừa rồi ta thử tiếp xúc, thấy lạnh vô cùng. Với nội lực của ta mà còn phải run lên, vậy là lạnh biết chừng nào. Hẳn là thủy khí của Hàn Đầm đấy.
Ngọc Diện Tiên Tử cũng nói:
- Tiểu muội ở đây mười năm nay, mỗi ngày đều dạo qua chỗ này, thế mà chưa bao giờ thấy hiện tượng lạ như vậy... Chẳng hiểu hậu quả sẽ ra sao.
Tịnh Thái ni sư thấy sắc diện của hai người thì biết là họ lo lắng cho sự nguy hiểm của Hùng Văn, nhưng đâu phải bà chẳng quan tâm. Song lúc này Hùng Văn bị bạch khí che phủ, bà cũng không thể biết chàng còn sống hay đã tử vong giữa hồ nước lạnh.
Thiên Sơn Tiên Nữ bỗng sụt sùi rơi lệ, lắp bắp nói:
- Sư phụ ơi, nếu thiếu hiệp có mệnh hệ gì... Thì con cũng không sống nổi.
Tịnh Thái ni sư và Ngọc Diện Tiên Tử đều ngạc nhiên nhìn cô gái. Rồi cả hai đồng thanh kêu lên như muốn trấn an:
- Hài tử con...
Tình yêu thật là kỳ lạ. Thiên Sơn Tiên Nữ vừa gặp Vương Hùng Văn chưa bao lâu, thế mà đã nảy nở tình cảm sâu sắc đến như vậy, thật khó tưởng tượng ra được sức rung động của trái tim...
Thiên Sơn Tiên Nữ gật đầu nhè nhẹ:
- Thật đấy, thưa sư phụ. Nếu thiếu hiệp chết, con cũng không muốn sống nữa, vì con đã yêu chàng...
Câu nói của Thiên Sơn Tiên nữ làm Tịnh Thái ni sư và Ngọc Diện Tiên Tử đều phải xúc động, bởi một tình yêu chân thật.
Tịnh Thái ni sư và Ngọc Diện Tiên Tử đều là những phụ nữ đã trải qua trắc trở tình yêu, tất nhiên hiểu sức mạnh của chữ tình. Ái tình có thể làm thay đổi vận mệnh suốt đời của một người, thậm chí đưa người ta vào kết cuộc bi thảm... Nhưng ngược lại tình yêu cũng có thể đem hạnh phúc suốt đời đến cho một con người.
Vừa nghe câu nói của Thiên Sơn Tiên Nữ, Tịnh Thái ni sư vội bước đến bên cạnh âu yếm vuốt tóc cô gái, và nhẹ nhàng hỏi:
- Nhưng thiếu hiệp này có yêu con không?
Thiên Sơn Tiên Nữ ngước nhìn trời, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, rồi đáp:
- Con không biết, sự thật con mới gặp thiếu hiệp thôi. Con chưa biết tên chàng là gì, thậm chí còn chưa trao đổi với nhau một lời nào cả. Nhưng không hiểu tại sao con có niềm tin sắt đá rằng nếu con yêu thiếu hiệp thì chàng cũng sẽ yêu con...
Ôi, thật là một nữ tử ngây thơ đáng yêu, thật là một mối tình sâu đậm.
Tịnh Thái ni sư và Ngọc Diện Tiên Tử không khỏi kinh ngạc, bởi theo nhận thức của hai người thì tối thiểu Hùng Văn và Thiên Sơn Tiên Nữ đã quen biết nhau từ trước, nào ngờ chưa hề có sơ giao mà cô gái đã yêu người thiếu niên này sâu sắc đến vậy, để có thể dẫn tới một hậu quả bi thương.
Tịnh Thái ni sư ngập ngừng hỏi:
- Yến nhi, liệu con sẽ phải hối hận chăng?
Cô gái khẳng khái lắc đầu:
- Không, con sẽ không hối hận.
Bỗng cô chỉ tay xuống Hàn Đầm và hớn hở nói:
- Sư phụ xem kìa, hàn khí đã tan biến hết rồi.
Tịnh Thái ni sư và Ngọc Diện Tiên Tử quay lại nhìn... Thì ra trong lúc ba người nói chuyện, không biết bạch khí che kín mặt đầm đã tan hết tự bao giờ.
Tình hình trong đầm lại làm ba người đến ngạc nhiên, không tin vào mắt mình nữa. Bởi nước trong Hàn Đầm đã cạn hết. Đáy đầm lúc đầu tưởng rất là sâu, nào ngờ khi nước cạn hết thì mới biết lòng đầm chỉ sâu vào khoảng ba trượng. Nhưng đáy đầm vẫn chỉ là một khối màu ngọc bích trong suốt, ngó vào không thấy ngấm nước, hèn gì có nước thì người nhìn vào tưởng là lòng đầm rất sâu.
Vương Hùng Văn nằm im lìm trên khối ngọc bích ấy, không biết còn sống hay đã chết.
Trước cảnh tượng đó, ba người đều cảm thấy do dự, không ai muốn tự mình đến coi trước để xem thực trạng ra sao. Vì bất luận Hùng Văn sống hay chết sẽ là sự kiện trọng đại nên ai cũng ngần ngại, chưa dám tới xem.
Hùng Văn thì vẫn nằm thiêm thiếp, như chẳng biết tới sự lo lắng của cả ba người lúc ấy.
Gương mặt của ba người đều hiện rõ nét căng thẳng, nhưng không ai chuyển động bước chân.
Bầu không khí lúc này càng trở nên trầm trọng.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, ba người đứng giữa trời tuyết và đưa mắt nhìn Hùng Văn nằm giữa Hàn Đầm.
Một cảnh tượng hết sức ly kỳ...
Lát sau Thiên Sơn Tiên Nữ chợt nói lớn:
- Yến nhi chịu không nổi nữa rồi, phải xem thiếu hiệp sống chết ra sao chứ?
Vừa nói, cô gái vừa bước nhanh đến bên Hàn Đầm, khi đó nước đã hoàn toàn cạn hết.
Tịnh Thái ni sư và Ngọc Diện Tiên Tử đưa mắt nhìn nhau rồi cũng lặng lẽ bước theo.
Bỗng nhiên Thiên Sơn Tiên Nữ hét lên một tiếng, xá tan bầu trời tĩnh lặng, làm xao động lòng người.
Ngọc Diện Tiên Tử hoảng hốt nhìn Tịnh Thái ni sư, cả hai linh cảm chuyện không hay xảy đến với Hùng Văn.
Lúc đó, Thiên Sơn Tiên Nữ quỳ bên cạnh chàng trai, nền ngọc bích chiếu vào thân hình nàng một màu xanh lục.
Qua cơn xúc động, Thiên Sơn Tiên Nữ ngước lên, miệng lẩm bẩm:
- Thiếu hiệp chưa chết... Tạ ơn trời... Chàng chưa chết...
Tịnh Thái ni sư và Ngọc Diện Tiên Tử bước lại gần, thấy Hùng Văn đã có sắc diện hồng hào trở lại. Hơi thở của chàng đã bình thường, lồng ngực vẫn nhấp nhô theo nhịp hô hấp.
Tịnh Thái ni sư bỗng kéo giật cô gái lùi ra. Ngọc Diện Tiên Tử không hiểu chuyện gì cũng bước lùi vài ba bộ.
Tịnh Thái ni sư mỉm cười nói:
- Chàng trai này đã hồi phục, thật là ngoài sức tưởng tượng. Nhưng lúc này vẫn đang là thời điểm quyết định. Ta ngại Yến nhi mừng quá, ảnh hưởng có hại cho thiếu hiệp, nếu làm rối loạn sự vận công của chàng ta... Thì sẽ uổng phí tất cả.
Thiên Sơn Tiên Nữ tươi nét mặt:
- Thưa sư phụ, võ công của thiếu hiệp thực sự đã khôi phục được rồi à?
Tịnh Thái ni sư gật đầu:
- Chắc là thế, ta đang ngạc nhiên bởi Hàn Đầm bỗng khô cạn, việc này ắt là có lý do...
Đang vui vẻ nói chuyện, gương mặt của Ngọc Diện Tiên Tử bỗng lộ vẻ bất an. Tịnh Thái ni sư liền hỏi:
- Phải chăng sư muội không muốn để thiếu hiệp này gặp gỡ khi hồi tỉnh?
Đôi mắt Ngọc Diện Tiên Tử bỗng nhìn ra một điểm xa xăm nào đó. Một hồi thật lâu nàng mới chậm rãi nói:
- Thiếu hiệp sẽ không nhận ra tiểu muội đâu. Vả lại tiểu muội cũng không chắc cậu trai này có phải là người tiểu muội tưởng. Nếu đúng, tiểu muội càng không biết đối xử sao cho phải...
Tịnh Thái ni sư không biết rõ chàng trai kia với Ngọc Diện Tiên Tử có liên hệ thế nào, chỉ biết trong lòng Tiên Tử đang có sự mâu thuẫn mà bà cũng chẳng góp ý gì, nên đành im lặng.
Tự nhiên cả ba người đều không ai nói gì.
Nhưng bây giờ cả ba người đều chờ đợi với tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn lúc đầu.
Thời gian như trôi qua rất chậm.
Sáu con mắt đều chăm chú nhìn Hùng Văn đã thấy sắc mặt chàng dần dần đỏ lại. Trên đỉnh đầu chàng bốc lên một luồng khói mỏng, tỏa ra chung quanh.
Tịnh Thái ni sư nhìn thấy thế, biết là chàng trai đang vận công chữa thương. Điều này mọi người bên ngoài không được quấy nhiễu, nên bà đưa mắt ra hiệu cho hai người kia không được làm ồn.
Qua một khoảng thời khắc ước chừng uống hết một bình trà, Hùng Văn từ từ mở mắt.
Thật ra trước đó chàng đã từ từ hồi tỉnh và cảm thấy khí lạnh thấu xương nên chàng không hiểu vì sao mình lại nằm trong Hàn Đầm. Bởi khí lạnh ghê gớm nên Hùng Văn phải vận hành Vân Hải chân kinh để hộ thân. Rồi chàng lặng lẽ vận công để chân khí luân chuyển Thập Nhị Chu Thiên, cảm thấy nội lực và tâm thần được khôi phục.
Do mười năm ở dưới đáy biển được uống Vân Hải Tiên Nhũ, lại nhờ có hai viên Hàn Liên Bảo, khiến công lực của Hùng Văn tăng lên rất nhiều, khí nóng tỏa khắp toàn thân, không sợ gì lạnh cóng. Chàng ngồi nhỏm dậy, tiếp tục vận công chữa thương.
Lát sau đã có một làn nhiệt khí bao quanh mình như sương mù. Trên đỉnh đầu chàng, những luồng khói mỏng tiếp tục bốc lên làm cho toàn thân chàng dễ chịu vô cùng. Nội thương đã hoàn toàn lành hẳn, và võ công còn tăng tiến hơn xưa, do tác dụng của Hàn Liên Bảo.
Như phản xạ tự nhiên, chàng đứng bật lên, chợt thấy ba người đang chăm chú nhìn mình thì bật cười thật lớn.
Tiếng cười sảng khoái của Hùng Văn làm ba người giật mình giữa lúc họ đang ngây ra bởi hiện tượng lạ. Quả thật Hàn Đầm có tác dụng chữa trị vết thương rất tốt. Cả ba người thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Tịnh Thái ni sư liếc nhìn Thiên Sơn Tiên Nữ và nghiêm giọng nói:
- Yến nhi, mọi việc đã hoàn hảo rồi, đây là người do con đem về thì bây giờ để con ra mặt giải quyết.
Thiên Sơn Tiên Nữ đỏ mặt thẹn thùng rồi nói nhanh:
- Thôi, Yến nhi không dám đâu. Sư phụ lo giùm con đi. Lâu nay sư phụ yêu mến con, bây giờ không dựa vào sư phụ thì con biết dựa vào ai?
Tịnh Thái ni sư cười khà khà, làm cô gái càng mắc cỡ, rúc vào mình Ngọc Diện Tiên Tử đang đứng bên cạnh.
Đôi môi Ngọc Diện Tiên Tử nở nụ cười bao dung của người mẹ, rồi vuốt tóc cô gái, dịu dàng bảo:
- Hài tử đừng xấu hổ, để thúc mẫu tiếp xúc giùm cho.
Rồi nàng nhìn vào Hàn Đầm, lên tiếng nói:
- Tiểu huynh đệ, bây giờ công lực đã khôi phục, thừa sức nhảy lên khỏi Hàn Đầm sao còn đứng đó? Mau lên đây ta có việc cần bàn.
Hùng Văn cảm thấy áy náy bởi tràng cười không được nhã nhặn của mình vừa rồi. Ba nhân vật kia chắc hẳn là những người đã cứu mạng mình, cần phải làm lễ tương kiến.
Chàng liền thi triển Đại Thoái Triển Si, sử dụng khinh công như con chim nhạn bay tới trước mặt ba người.
Hùng Văn vòng tay khom mình nói:
- Đa tạ các vị đã cứu mạng. Tại hạ không biết xưng hô với các vị thế nào cho phải?
Dứt lời chàng vái lại cả ba người.
Thiên Sơn Tiên Nữ tự biết mình còn ít tuổi, liền vội né qua một bên để tránh cái lạy của Hùng Văn, rồi bẽn lẽn nói:
- Vị này là sư phụ của tiểu nữ, Chưởng môn nhân phái Thiên Sơn, đạo hiệu là Tịnh Thái ni sư. Còn vị kia là thúc mẫu của tiểu nữ. Còn tên của tiểu nữ là Thiên Sơn Tiên Nữ Trần Yến, đệ tử đơn truyền của lệnh sư. Thiếu hiệp đã bị trọng thương trong một cuộc giao tranh. May mà gặp chúng tôi, nếu không thì đã nguy hại đến tính mạng rồi.
Can đảm mở miệng nói luôn một hơi, rồi cô gái đỏ mặt đứng nhìn Hùng Văn, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Tịnh Thái ni sư dịu dàng hỏi:
- Hài tử, ta thấy ngươi sức lực không vừa, tuổi còn trẻ mà võ công đã cao. Sư phụ của ngươi là ai?
Hùng Văn vội đáp:
- Bẩm, gia sư của tại hạ là Vân Hải Tiên Quân.
Rồi chàng sơ lược kể hết chuyện quá khứ dưới đáy biển, và bởi hỗ trợ trừ khử phản đồ phái Thiên Long, giao đấu với Hộ pháp Sản Đắc cùng Tứ Đại Kim Cương của Hồng Y giáo nên mới bị thương trầm trọng.
Cả ba người đều chăm chú nghe lời kể của Hùng Văn. Lúc chàng vừa dứt lời, Ngọc Diện Tiên Tử lại gần hỏi rằng:
- Hài tử, vậy tên con là gì?
Hùng Văn đáp ngay:
- Vãn bối tên là Vương Hùng Văn.
Ngọc Diện Tiên Tử bỗng kêu lên thất thanh:
- Ôi, hài tử... Thật vậy sao, vậy thì đúng thế rồi...
Hùng Văn ngẩn mặt ra, chàng thấy Ngọc Diện Tiên Tử mở to đôi mắt đẹp nhìn mình với ánh mắt khác thường.
Ngọc Diện Tiên Tử lại hỏi:
- Mẫu thân của hài tử có phải là họ Long không?
Giọng nói của người đàn bà đẹp run run, dường như cố gắng lắm mới thốt ra được câu hỏi.
Điều Hùng Văn khao khát là mong được biết người mẹ mình ở đâu, nên dù là trong lòng có ý hờn trách mẹ mình chuyện ngày xưa, nhưng nghe người đàn bà này hỏi cũng vội trả lời:
- Thưa không phải... Vãn bối nghe phụ thân nói lại mà mẫu thân của vãn bối đã bỏ ra đi lúc vãn bối chưa biết gì. Phụ thân đã nuôi vãn bối cho đến khi bị hại.
Ôi mẫu thân ác quá, nỡ bỏ con dứt tình mà đi. Vãn bối nghe Hắc Y lão nhân nói mẫu thân vãn bối tên là Ngọc Diện Tiên Tử...
Cái tên Ngọc Diện Tiên Tử mà Hùng Văn nói ra đã làm cả ba người đối diện phải bàng hoàng.
Ngọc Diện Tiên Tử mặt trắng bệch như tờ giấy, nước mắt ứa ra. Rồi bỗng nàng thi triển khinh công thượng thặng lao vút đi như một luồng gió.
Đến lượt Hùng Văn vô cùng kinh ngạc...
Chàng nhìn theo bóng Ngọc Diện Tiên Tử lướt đi mà không biết chuyện gì đã xảy ra.
Giữa lúc đó, tiếng kêu của Tịnh Thái ni sư và Thiên Sơn Tiên Nữ đã như rơi vào khoảng không:
- Sư muội..
Thúc mẫu..
Hùng Văn chỉ ngẩn mặt nhìn với ánh mắt dò hỏi.
Phái Thiên Sơn đã lừng danh về thuật khinh công. Thuật khinh công đề khí của Ngọc Diện Tiên Tử lại đã đến mức cao diệu, nên chỉ thấy nhấp nhô mấy lần là đã bay đi xa tắp, dù ai muốn cản ngăn cũng không còn kịp nữa.
Lúc ấy Thiên Sơn Tiên Nữ mới đến gần Hùng Văn và bảo rằng:
- Thiếu hiệp sao vô tình quá, chính mẫu thân mình đấy mà không chịu chạy theo sao?
Như có tiếng sét đánh bên tai Hùng Văn, chàng giật mình, nhìn cô gái và hỏi lớn:
- Cái gì...?
Rồi như chợt hiểu ra, Hùng Văn kêu thét lên một tiếng xé lòng:
- Mẫu thân...
Tiếng thét nghe thê lương vang vọng qua bao đồi núi. Thân hình Hùng Văn lao vút như một mũi tên theo hướng Ngọc Diện Tiên Tử vừa đi.
Việc xảy ra ngoài sự tưởng tượng của Tịnh Thái ni sư và cô gái, thật là một sự kiện hiếm có trên đời.
Tịnh Thái ni sư lắc đầu thở dài:
- Cầu mong chàng trai trẻ theo kịp thúc mẫu của con.
Thiên Sơn Tiên Nữ nói nhanh:
- Sư phụ, Yến nhi cũng đi đây...
Tịnh Thái ni sư gật nhẹ:
- Hài tử, thiếu hiệp ấy là con của thúc mẫu, là sư huynh của con đó, con đi theo cũng được, nhưng phái Thiên Sơn lâu rồi không bôn tẩu giang hồ. Con hành động phải cẩn thận, đừng làm tổn thương uy danh của bản môn nhé.
Thiên Sơn Tiên Nữ ngoan ngoãn đáp:
- Sư phụ yên tâm, con đã biết.
Cô gái vừa lạy chào Tịnh Thái ni sư, thì bên ngoài bỗng có tiếng niệm Phật, rồi mấy vị tăng nhân cao lớn lừng lững bước vào. Thì ra đó là những nhà sư của phái Thiên Long vừa tới.
Thần Không đại sư chắp tay:
- Mô Phật, kính chào Ni sư.
Tịnh Thái ni sư cũng cúi đầu:
- Kính chào Thiền sư pháp giá...
Thiên Sơn Tiên Nữ thấy vậy, liền nói nhanh:
- Mọi sự việc xin sư phụ hãy giải thích cho Thiền Tăng rõ, con phải đi ngay mới kịp.
Dứt lời nàng thi triển khinh công độc môn của phái Thiên Sơn lướt đi xuống núi như một con chim nhạn.
Tịnh Thái ni sư thở dài:
- Ôi, đây chính là tình, cũng chính là loạn, tình đã loạn từ lúc nào rồi?
Thần Không đại sư dường như đã hiểu ra, liền chắp tay, cúi đầu:
- Ai Đi Đà Phật.
*****
Trên con đường cái Cao Lương thẳng tắp, hôm ấy xuất hiện một con tuấn mã màu hồng.
Ngồi trên mình ngựa là một thư sinh áo xanh, hết sức phong lưu tuấn tú, tỏ rõ khí phách của một đồng tử đại gia.
Con tuấn mã màu hồng rực, không lộn sắc lông nào khác, người trong nghề chỉ liếc nhìn cũng biết đó là loài Huyết Mã Long Câu nổi tiếng của xứ Ngoại Mông. Giống ngựa này rất khó trị, nhưng khi đã thuần phục thì lại có sức chạy ghê gớm, ngày vượt ngàn dặm như chơi. Người kỵ mã quen ngựa này rồi, sẽ thoải mái vô cùng, nên người ta gọi nó là Linh Mã.
Chàng thư sinh áo xanh, cao sang, khí phách, cưỡi con Linh Mã càng thêm vẻ đường bệ khác thường.
Khi chàng ta dong ngựa vào thành, thì đã tới giờ ăn trưa, nên chàng ghé một tửu quán đang dập dìu khách khứa.
Ngựa của chàng vừa dừng đã có tên điếm hỏa của tửu lầu chạy ra săn đón phục dịch. Bởi trông thấy một công tử quý phái, điếm hỏa đâu dám bê trễ nghinh tiếp chào mời.
Thư sinh áo xanh nhảy xuống ngựa thật gọn gàng, vỗ vào đầu ngựa rồi bảo tên điếm hỏa:
- Nhanh chóng chăm sóc ngựa quý cho ta. Hãy lấy đậu nành tốt, trộn rượu ngon cho nó ăn nhé.
Tên điếm hỏa vâng dạ rối rít và dẫn ngựa đi. Chàng thư sinh thong thả bước lên lầu, hai tay chấp sau lưng thật an nhiên nhàn hạ.
Nhưng lên tới trên lầu, chàng thư sinh đảo mắt nhìn quanh rồi bỗng nhăn mặt bởi thực khách buổi trưa quá đông, chẳng còn bàn nào trống.
Tên điếm hỏa theo lên tới nơi, hắn liếc nhìn đã biết chàng công tử có ý không vừa lòng.
Hắn bèn đến bên cạnh, gãi tai, nhanh nhẩu:
- Công tử đại gia, giờ này bản điếm quá đông khách, không tìm ra bàn trống. Vậy ở bàn gần cửa sổ thoáng mát kia chỉ có một công tử ngồi, vậy thỉnh công tử đại gia tạm thời ngồi chung bàn ăn uống, chúng tôi xin hết sức phục dịch.
Thư sinh áo xanh nhìn theo hướng chỉ của điếm hỏa, thì nhận ra ở bàn ấy có một nho sinh áo trắng hết sức tuấn tú thanh nhã. Vốn tự nhận mình là đẹp trai, nhưng chàng kia còn có phong thái cao nhã hơn, thật như long, như phượng trùng trùng, bèn tỏ ra hết sức thiện cảm.
Tên điếm hỏa ranh mãnh hiểu ý ngay, hắn liền đến bàn rượu, vòng tay cúi đầu nói với chàng nho sinh áo trắng một hồi, chỉ thấy chàng ta gật đầu rồi lại thản nhiên ăn uống.
Theo sự mời mọc của tên điếm hỏa, thư sinh áo xanh đến ngồi xuống bàn ăn, kêu rượu và mấy món thực phẩm chọn trong thực đơn có sẵn. Chàng cũng đưa mắt liếc nhìn nho sinh áo trắng, thấy chàng ấy bịt khăn trang nhã, sau lưng có chuôi kiếm nhô lên...
Chàng ngó và nghỉ thầm trong đầu nho sinh này không phải nhân vật võ lâm, chắc chỉ mang theo cây bảo kiếm gia truyền gì đó.
Lát sau, rượu và thức ăn đã được đưa lên. Thư sinh áo xanh cầm một chung rượu nâng lên trước mặt nho sinh áo trắng và nói rằng:
- Tại hạ là Trọng Thu, vô cớ quấy nhiễu huynh đài, xin mời cạn chung rượu để ngỏ ý tạ lỗi.
Nho sinh áo trắng ngước gương mặt tuấn tú, mỉm cười:
- Trọng huynh hà tất phải khách sáo thế. Ta cũng biết câu tứ hải giai huynh đệ, còn khách sáo làm gì. Ta tên là Vương Hùng Văn, xin cám ơn.
Dứt lời, liền nâng chung rượu uống cạn, rồi lại thản nhiên nhắm mồi, không nói năng gì nữa.
Thì ra nho sinh áo trắng là Vương Hùng Văn. Chàng từ núi Thiên Sơn chạy theo Ngọc Diện Tiên Tử, suốt tới đây vẫn chưa gặp, nên vào quán ăn uống. Không muốn nói chuyện nhiều.
Trọng Thu vốn định kết giao với chàng trai trẻ này. Nhưng thấy Hùng Văn có thái độ lạnh nhạt, trong bụng thầm nghĩ:
- Hừm làm bộ lên mặt hả?
Cũng là người có tính kiêu ngạo, nên Trọng Thu không để ý gì tới Hùng Văn nữa, mà chỉ lặng lẽ ăn uống.
Bỗng dưới lầu có tiếng ngựa hí, rồi tiếng người tằng hắng râm ran.
Trên lầu, âm thanh hỗn tạp, tiếng người huyên náo. Nhưng Trọng Thu và Hùng Văn đều nghe tiếng ngựa hí rất rõ.
Hùng Văn chẳng quan tâm đến những tiếng động bên ngoài, cứ ngồi ăn như thường. Còn Trọng Thu lại nhíu chân mày, cười lạt một tiếng và lẩm bẩm:
- Bọn oắt con, dám quấy nhiễu người khác, rồi sẽ lãnh hậu quả thôi.
Hùng Văn chỉ kín đáo quan sát cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chàng còn bận nghĩ tới Ngọc Diện Tiên Tử nên không muốn bận đầu óc, chỉ cần ăn cho xong bữa, mượn men rượu để quên đi nỗi sầu tư trong lòng.
Chợt từ thanh lầu vang lên tiếng bước chân người, rồi mấy hán tử mặc áo đen xuất hiện, mắt tên nào cũng gườm gườm như cọp beo, trông hung ác vô cùng. Giữa bọn chúng là gã đại hán cầm cây đao lớn, miệng thét to:
- Ai ngồi yên chỗ nấy, im lặng hết cho ta.
Lạ thật, tửu lầu đang hỗn tạp tiếng người, thế mà chỉ câu nói của gã đại hán cũng đủ làm tất cả im bặt, tĩnh lặng, tưởng chừng có thể nghe được tiếng kim rơi dưới đất. Mặt đám thực khách đều sợ hãi tái xanh.
Đại hán mặc áo đen quét tia mắt khắp lượt tửu lầu, rồi lại hỏi ong óng:
- Con huyết mã dưới lầu là của ai?
Cả tửu lầu im phăng phắc không có ai trả lời.
Gã đại hán áo đen nổi giận gầm lên:
- Huyết mã dưới lầu của người nào?
Vẫn không có tiếng đáp lại...
- Con rùa đen chết nhát nào mà rụt cổ không dám trả lời ta?
Hắn chưa dứt câu bỗng "oẹ" một tiếng, ói ra búng máu tươi, mang theo hai cái răng gãy và mẫu xương gà nhỏ xíu.
Cả tửu lầu đều bàng hoàng.
Ai ngờ được một mẫu xương gà nhỏ xíu có thể đánh gãy hai cái răng cửa gã đại hán trong lúc gã đang ngoác miệng hò hét, gọi người ta là đồ con rùa.
Lại đưa mắt nhìn khắp lượt, gã đại hán trầm giọng:
- Không biết cao thủ nào ẩn mặt nơi này? Tại hạ là Đại Đao Hồng Tiến người của Phân đường Lương Châu thuộc Hắc Y bang xin gặp mắt cao thủ một phen...
Đám thực khách ở tửu lầu bây giờ đã biết chắc trên lầu này có một cao thủ võ lâm. Nếu không thì ai có thể búng một mẫu xương gà nhỏ xíu đã đập gãy hai cái răng cửa tên áo đen bậm trợn kia?
Lần này có thể được xem một cuộc giao tranh dữ dội đây.
Lúc đó chàng thư sinh áo xanh điềm nhiên đứng dậy và lạnh lùng nói:
- Ta chẳng cần biết nhà ngươi là đệ tử của Hắc Y bang, Y biếc gì cả. Ngươi ngó trộm huyết mã cũng đã là chuyện xấu, đáng đánh đòn. Nếu ngươi không biết giữ mồm, giữ miệng ta sẽ cho ngươi chết không kịp ngáp. Bữa nay ta chỉ răn đe nhẹ nhàng, chẳng nỡ nặng tay, sao không mau mau cút đi cho rảnh?
Tên Đại Đao Hồng Tiến ngẩn mặt ra, còn thực khách trên lầu đều ngơ ngác bởi họ không ngờ kẻ búng mẫu xương gà cỏn con làm gãy văng hai cái răng cửa tên đại hán ác ôn kia lại chính là một thư sinh mảnh mai, tưởng như trói cẳng gà không chặt.
Đại Đao Hồng Tiến nghiến những chiếc răng còn lại trong miệng, hậm hực nói lớn:
- Được lắm, ngươi dám to gan xem thường Hắc Y bang, có giỏi thì hãy khai tên họ ra xem nào?
Trọng Thu bật cười:
- Tên hiệu của thiếu gia này, nếu nói ra thì bọn ngươi sẽ sợ đến vỡ mật mà chết. Đừng tưởng lấy Hắc Y bang ra dọa dẫm được mọi người. Ai sợ Hắc Y bang thì ta không biết, nhưng ta coi Hắc Y bang chỉ như cỏ rác thôi. Mi hãy nhanh chóng cúp đuôi chuồn đi cho rồi...
Đại Đao Hồng Tiến định nói gì nữa, nhưng lại thôi. Hắn hậm hực nhìn Trọng Thu, rồi hô một tiếng:
- Rút lui...
Cả bọn hán tử đều xanh mặt, đi như chạy xuống lầu.
Trên lầu lại ồn cả lên bởi tiếng bàn tán khen ngợi của những thực khách. Xưa nay Hắc Y bang khiến mọi người trong vùng sợ như ma quỷ. Nay có người trị được, ai chẳng hả dạ hài lòng?
Khi ấy Hùng Văn đã nhìn Trọng Thu với ánh mắt khác hẳn, bởi biết anh chàng kia cũng là cao thủ võ lâm.
Trọng Thu mỉm cười nói với Hùng Văn:
- Tại hạ chỉ đùa tí thôi, Vương huynh không ngạc nhiên chứ?
Vương Hùng Văn cười thầm trong bụng, đang định trả lời, bỗng lại nghe tiếng ngựa hí như thét dưới lầu.
Trọng Thu tức thì kêu lớn:
- Không hay rồi, huyết mã đã gặp thứ dữ.
Chàng đảo mình một cái đã biến dạng.
Thực khách thêm một lần nữa ngạc nhiên bởi khinh công của Trọng Thu vừa thi triển làm thực khách ở tửu lầu đều kinh sợ, bởi như trò quỷ mị, nếu không thấy tận mắt thì chẳng ai tin là có thật trên đời.
Hùng Văn cũng ngạc nhiên không kém, chàng nghĩ thầm trong đầu:
- Trọng Thu thi triển nội công búng mẫu xương gà thật đang thán phục, còn khinh công ảo diệu biến xuống lầu vừa rồi cũng thật cao kỳ. Một người giỏi như vậy muốn kết thân với ta, tại sao ta không kết giao với người ấy?
Nghĩ như thế rồi Hùng Văn đi nhanh xuống lầu và chàng đã thấy cảnh lu bu trước tửu lầu...
Con tuấn mã lông đỏ như máu, đang đứng bên gốc cây. Trọng Thu đứng trước đầu ngựa, nói chuyện với một lão già áo đen, quanh mình chàng ta lại có khá nhiều bọn áo đen đứng rải rác. Chắc chúng đều là đệ tử của Hắc Y bang.
Hùng Văn đi tới và chàng nghe Trọng Thu cười lạt, hỏi lão già áo đen, mặt mũi gớm ghiếc:
- Thế ra bữa nay các người tính bắt cho bằng được con huyết mã của Trọng mỗ này sao?
Lão già áo đen mặt nhăn như quả táo khô, thân hình thấp lùn, lưng mang một thứ khí giới kỳ dị, mắt lộ hung quang, nhìn cũng biết là một cao thủ nội gia của hắc phái.
Lão ta chính là Đường chủ Phân đường Lương Châu của Hắc Y bang, tên là Triệu Dương biệt danh Song Bút Đoạt Mệnh.
Song Bút Đoạn Mệnh Triệu Vương tằng hắng một tiếng, rồi bật cười hì hì, cái đầu gục gặc:
- Khá lắm... Khá lắm...
Trọng Thu cũng cười lớn, tiếng cười đinh tai nhức óc, chứng tỏ nội lực đã thuộc hàng thượng thặng.
Vừa dứt tiếng cười Trọng Thu đã nghiêm giọng:
- Hắc Y bang chẳng biết đạo lý là gì. Lần này các ngươi tự tìm lấy cái chết đấy nhé...
Song Bút Đoạn Mệnh Triệu Vương gầm gừ:
- Tiểu tử nội lực thâm hậu, khẩu khí không vừa, Triệu Vương này tuy gần đất xa trời cũng xin lĩnh giáo vài chiêu.
Lúc ấy từ phía sau Triệu Vương xuất hiện một chàng trai tuấn tú, nhưng đầy vẻ giảo hoạt trên gương mặt.
Chàng ta vòng tay nói với Triệu Vương:
- Đường chủ, cắt tiết gà đâu cần tới dao mổ trâu, xin để tiểu tử này cho tại hạ xử lý...
Triệu Vương gật đầu nhanh:
- Phó đường chủ của ta xuất thủ thì được rồi. Nhưng ta xem chưởng cước của gã đáng được dùng, đừng làm gã bị thương.
Thì ra chàng trai trẻ này là một cao thủ mới nổi lên trong võ lâm hắc phái, có tên hiệu Độc Tâm Lang Quân, tên thiệt là Tuấn Kiệt, được Hắc Y bang sử dụng làm Phó đường chủ Phân đường Lương Châu.
Độc Tâm Lang Quân nhếch mép cười lạnh lùng bảo:
- Tiểu tử hãy ngoan ngoãn chịu trói...
- "Bình... Bình..."
Song chưởng giao nhau, Độc Tâm Lang Quân Tuấn Kiệt xuất chiêu Thượng Hạ Giao Chứng phát nổ dữ dội.
Vừa chuyển mình né luồng chưởng phong của đối thủ, đôi mắt Trọng Thu vừa liếc nhìn thấy lòng bàn tay Tuấn Kiệt đen như mực. Chàng giật mình, trong lòng lo ngại, biết hắn đã tinh luyện chưởng lực tuyệt độc, tuy chàng có võ công kiệt xuất cũng không nên giáp chưởng trực tiếp với kẻ mang độc khí. Bởi chưởng thức của hắn có yếu hơn, hắn vẫn hại được người ta bằng chất kịch độc rất nguy hiểm.
Chàng nghĩ thế, rồi cước hạ liền di chuyển, hữu chưởng đưa lên, xuất chiêu Thủ Huy Ngũ Huyền, chưởng khí tuôn ra, vỗ mạnh vào mạch môn của địch thủ như lằn chớp.
Thật là võ gia tuyệt kỹ, địch thủ kỳ phùng, chỉ xuất chiêu mới biết rõ tài cao thấp.
Chiêu Thủ Huy Ngũ Huyền của Trọng Thu rất bình thường, nhưng qua nội công thi triển thì uy lực khác hẳn, chưởng khí kinh hồn, buộc Tuấn Kiệt lập tức thu chiêu về tự cứu lấy mình.
Trọng Thu lạnh lùng cười, phất mạnh cánh áo màu xanh, bộ vị linh động, lấn dần từng bước. Qua một thế hoán vị cước hạ, song chưởng của chàng đột ngột xuất chiêu tạo luồng chưởng phong khủng khiếp ập tới kẻ địch, đúng là chân lực nội gia, uy vũ phi thường.
Độc Tâm Lang Quân biến sắc mặt, vội đưa song chưởng đỡ gạt, nhưng Trọng Thu đã né người tăng thêm công lực mãnh liệt, tấn kích sát sườn.
Kình khí va chạm nổ "bình!" một tiếng, rung chuyển bốn bề. Trong chớp mắt, Độc Tâm Lang Quân Tuấn Kiệt bị chưởng phong đẩy lùi cả trượng.
Rõ ràng chưởng lực nội gia của Tuấn Kiệt thua sút Trọng Thu rất xa. Nếu không thì sao chỉ lãnh một chiêu đã phải thối lui cả trượng? Nhưng Trọng Thu thắng thế mà đã phạm sai lầm, khi áp sát địch thủ. Chợt nhớ ra thì đã muộn.
Trọng Thu vừa hé miệng toan nói gì, song chàng cảm thấy đôi tay tự nhiên tê buốt. Chàng thất kinh vội nhìn xuống song chưởng, nhận ra song chưởng của mình nổi lên những đường chỉ đen, dường như đang lan tỏa nhanh theo huyết mạch của mình.
Bất giác Trọng Thu hoảng hốt, liền vận công bịt kín huyệt đạo của đôi tay, không cho huyết dịch tuần hoàn để hạn chế nhiễm độc của đối thủ đã truyền sang mình.
Độc Tâm Lang Quân Tuấn Kiệt bị Trọng Thu buộc lùi cả trượng, thì sợ hãi thất sắc. Nhưng hắn lại thấy gương mặt đối thủ thay đổi, mắt liếc kỹ đôi tay thì biết Trọng Thu trúng độc của hắn rồi, liền bật cười ha hả, và la rống lên:
- Tiểu tử, ngươi đã trúng Ô Ty chưởng của thiếu gia rồi, chỉ trong một giờ chất độc sẽ theo mạch máu chạy về tim.. Ngươi sẽ chết, vô phương cứu chữa, hà hà...
Trọng Thu vừa kinh sợ, vừa phẫn nộ, không ngờ mình mới xuất sư, vì thiếu kinh nghiệm mà trúng độc thủ. Nhưng dù sao trong lúc này chàng cũng đành thúc thủ bó tay, không còn dùng lực được nữa. Bởi nếu chàng hoạt động sẽ tăng thêm tốc độ vận hành của máu, cái chết đến ngay trong nháy mắt.
Thật đáng giận vô cùng...
Lúc ấy Trọng Thu tức muốn phát điên, mà chỉ biết cắn răng chịu đựng, đôi mắt chàng như bốc lửa.
Độc Tâm Lang Quân Tuấn Kiệt dương tự đắc, quay lại cười nói với Song Bút Đoạn Mệnh:
- Triệu Đường chủ, tại hạ đã giúp Đường chủ trừ khử được tên tiểu tử hỗn xược này rồi.
Song Bút Đoạn Mệnh Triệu Vương va chạm với Trọng Thu, trong lòng đã thầm phục võ công thâm hậu của chàng thư sinh áo xanh này.
Sự thật Độc Tâm Lang Quân cũng không khá hơn, nếu thẳng thắn đấu chưởng, làm sao có thể thắng nổi Trọng Thu, nhưng không ngờ hắn đã làm chàng trai trẻ trúng độc lâm nguy, thật xứng danh Độc Tâm và Ô Ty chưởng ở đôi bàn tay đen thui của gã khá lợi hại, có thể thông qua chưởng lực mà xâm nhập nội tạng đối phương.
Triệu Vương vui mừng quá liền nói:
- Võ công của Phó đường chủ thật là cao diệu. Bản thân ta cũng không ngờ Ô Ty chưởng có uy lực đến thế.
Tuấn Kiệt đắc ý cười rộ:
- Để tại hạ bắt sống nó đã, rồi hãy nói chuyện sau.
Hắn sấn tới mấy bước, phóng tay ra điểm mấy huyệt đạo của Trọng Thu để mà trói gô chàng lại.
Lúc ấy Trọng Thu đã tự phong bế huyệt đạo để ngăn chất độc, nên không thể cử động đôi tay. Nhưng với bản lĩnh khinh công tuyệt kỹ, có một không hai, đâu có dễ gì để cho Tuấn Kiệt điểm huyệt mình. Cước của chàng đảo nhanh, trong nháy mắt toàn thân đã như hình bóng quỷ mị biến ảo, vượt ra khỏi chiêu thức của đối phương thật tài tình.
Độc Tâm Lang Quân Tuấn Kiệt nổi giận cau mày, liên tiếp trổ nhiều thủ pháp huyền diệu, nhưng cứ lách mình nhẹ nhàng, xoay như chong chóng làm đối thủ không thể nào bắt được.
Song Bút Đoạn Mệnh Triệu Vương nhìn thấy thân pháp kỳ ảo của Trọng Thu thì biết Độc Tâm Lang Quân khó lòng thành công, sợ để lâu sẽ sinh biến, nên lão ta bước tới toan hạ thủ.
Bỗng một tiếng thét như sấm vang động, đinh tai nhức óc làm cả hai tên hắc đạo đứng không muốn vững.
Rồi câu nói nghiêm nghị vọng tới:
- Thật không biết xấu hổ, hai thằng toan bức bách một người chăng?
Cùng tiếng nói là một bóng áo trắng bay vèo tới cục tràng, nhân hình chưa rõ, kình khí đã nghe rào rạt...
- "Bình... Bình..."
Song chưởng Xảo Tả Âm Dương của bóng người áo trắng nổ ra hai đạo, vừa quật vào Độc Tâm Lang Quân vừa tấn kích Song Bút Đoạn Mệnh nhanh hơn một cơn lốc xoáy.
← Hồi 03 | Hồi 05 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác