← Hồi 01 | Hồi 03 → |
Chỉ dùng ánh mắt đã cướp được tinh thần đối thủ. Khi ấy Hùng Văn chỉ mỉm cười, thản nhiên lên tiếng:
- Trình đại ca ca đã có hảo ý chỉ giáo, Hùng Văn này đâu dám bất tuân. Song chẳng hiểu tại hạ được học nội công, chưởng pháp, khinh công hay kiếm thuật để sẵn sàng thọ giáo?
Câu nói nghe ra hết sức lễ độ đến khách sáo. Song thâm ý Hùng Văn muốn bảo rằng bất luận Trình Phi giở khinh công, nội công. chưởng pháp hay kiếm thuật chàng đều nghênh tiếp. Khẩu khí hiên ngang vô cùng.
Nghe câu nói của Hùng Văn, Trình Vân cảm thấy chàng thật đáng yêu.
Nàng sợ Hùng Văn sẽ áp đảo Trình Phi, nhưng cũng không muốn người mình thương yêu là kẻ yếu đuối hèn nhát.
Đó chính là tâm trạng mâu thuẫn trong lòng Trình Vân tiểu thư.
Tiếp nhận được tia mắt đồng cảm của Trình Vân, Vương Hùng Văn lại mỉm cười nụ cười khiêm nhượng, nhắc lại ý mình:
- Chẳng hiểu ý của Trình đại ca thế nào. Dù đại ca muốn sử dụng môn gì, đệ cũng miễn cưỡng đáp ứng, chỉ xin đại ca nhẹ tay...
Thái độ của Hùng Văn thật tự tin, nhưng nhã nhặn. Chàng đã nhìn mọi người một lượt, rồi mới ngó thẳng Trình Phi mà hỏi câu đó.
Trình Phi trước câu hỏi của Hùng Văn, gã phẩy tay, miệng ấp úng:
- Ta để cho Vương huynh tự chọn.
Hùng Văn vẫn tươi cười, sắc diện không thay đổi. Thấy mọi người cùng theo dõi và chú ý lắng nghe. Chàng chậm rãi từng lời:
- Cám ơn Trình ca rộng lượng. Vậy Vương mỗ cứ đứng bất động ở đây để xin đón nhận ba chưởng của Trình ca. Nếu Vương mỗ bị chưởng lực làm nhích chân trên mặt đất thì coi như Vương mỗ đã thua. Như vậy có được chăng?
Lời nói của Hùng Văn làm mọi người đều phải giật mình, mà Trình Vân cũng thót tim.
Nàng thầm nghĩ:
- Nguy rồi, Vương huynh đã tự làm khó cho mình. Trình đại ca vốn nổi tiếng về chưởng lực, lại thành thạo bảy mươi hai chưởng thức của phụ thân. Vậy mà đứng yên cho đại ca đánh, thì võ công của Hùng Văn dù thâm hậu cũng dễ gì không nhích khỏi chỗ đứng?
Mới nghe lời nói của Hùng Văn, Trình Phi cũng phải ngớ ra vì hết sức ngạc nhiên. Nhưng sau đó thì gã bật cười hô hố:
- Tốt, tốt... Từ trước đến nay Trình mỗ chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy. Để xem Vương huynh tiếp ba chiêu của Trình mỗ như thế nào...
Gương mặt Hùng Văn nghiêm nghị, chàng vận lực, hít thở thật sâu, đôi chân trụ như cột đồng trên mặt đất. Chẳng biết đó là chiêu thức của phái nào, song Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải với cặp mắt kinh nghiệm võ lâm đã nhận ra sức mạnh trong thế đứng của chàng trẻ tuổi. Lão thầm nghĩ trong đầu:
- Bộ đứng kia vững vàng như núi đá, Phi nhi sợ thua mất thôi.
Lúc đó, Vương Hùng Văn lại vòng tay, hỏi lớn:
- Kính thỉnh Trình đại ca phát chiêu.
Mọi người trong đại sảnh, kể cả Trình Vân đều nín thở để theo dõi, quan sát cuộc tỉ thí có một không hai này.
Trình Phi tiến tới mấy bước nặng nề, mắt nhìn như ghim vào Vương Hùng Văn. Song thủ của gã tập trung chưởng lực để xuất ba chiêu thật khốc liệt, xem Vương Hùng Văn đón đỡ cách nào...
Trong đại sảnh, không khí lặng căng, mọi người im phăng phắc, tất cả bị dồn nén như cảnh im ắng của thiên nhiên trước khi nổi trận phong ba, thật chẳng lời nào tả xiết.
Trình Vân đứng một góc, tinh thần căng thẳng. Nàng đã từng chứng kiến Hùng Văn chỉ xuất một chiêu đã đuổi được La Thư Nhân Ma. Nhưng đứng yên để nhận ba chiêu của Trình Phi lại là chuyện khác hẳn. Nếu Trình Phi quật thẳng ba chưởng, nội lực của Hùng Văn có thể đỡ được. Song nàng chỉ sợ anh mình sử dụng mãnh chiêu tiếp cận quá gần, ngại rằng Hùng Văn thua mất.
Khi ấy Trình Phi bỗng đứng lại cách Hùng Văn khoảng hai trượng. Gã vung hữu chưởng vạch một vòng trên không, rồi đẩy song chưởng vụt về phía trước như cơn lốc, chưởng phong còn đi trước cả cánh tay.
Ôi, thật là khủng khiếp vì cự lý quá gần, cánh tay đưa ra sắp chạm vào mình Hùng Văn, mà chưởng lực dữ dội đến thế, vách sắt tường đồng cũng đổ, nói chi thân người...
- "Ào..."
Chưởng phong xé gió.
Trừ Hùng Văn, mọi người trong đại sảnh đều đã biết Trình Phi sử dụng chiêu Hình Sa Bốc Lang, một trong ba Đại Sát Chiêu gia truyền của Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải.
Vương Hùng Văn vẫn bình tĩnh trước luồng sóng chưởng đang vụt tới. Chàng đưa mắt liếc thấy Trình Vân lộ vẻ lo lắng thì trong lòng được an ủi vô cùng. Tinh thần phấn chấn hẳn lên, hai chân chàng vẫn đứng nguyên như cột đá, hơi ngả mình về phía sau...
Đúng lúc mọi người kêu lên bởi luồng chưởng áp sát chàng trai, thì Hùng Văn chỉ hơi nghiêng mình đưa tả chưởng vạch một đường, hóa giải chưởng lực của Trình Phi tan biến trong không khí.
Đang dương dương tự đắc, Trình Phi bỗng nhận thấy chưởng lực của mình phóng ra như một tảng đá hụt hẫng rơi chìm xuống đáy biển. Gã hoảng hốt vội vã thụt lùi.
Thấy vậy Trình Vân nhẹ nhõm vô cùng. Vương Hùng Văn không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nói lớn:
- Chưởng lực của Trình đại ca vô cùng thâm hậu. Nếu Hùng Văn này không có may mắn thì đã nát xương rồi. Kính thỉnh đại ca phát chiêu thứ hai...
Lời nói thật khiêm cung, nhưng không giấu được ý kiêu ngạo.
Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải và tiểu thư Trình Vân đều hết sức kinh ngạc, không hiểu công lực của Hùng Văn ghê gớm thế nào mà có thể hóa giải tuyệt chiêu của Trình Phi thành vô hình giữa khoảng không. Trừ phi là chàng ta luyện được Ban Nhược thiền công của nhà Phật mà chỉ có những cao tăng Thiếu Lâm mới được tu luyện?
Trình Phi lúc này mới phát hiện võ công của Vương Hùng Văn quả là ghê gớm. Hắn thận trọng đề phòng và dè dặt chuẩn bị phát chiêu thứ hai.
Người trong đại sảnh căng mắt ra nhìn...
Bỗng nghe Trình Đại Hải thét lớn:
- Trình nhi đình thủ, đây là Ban Nhược thiền công, dù con phát mười chiêu cũng chỉ làm trò cười thôi. Hãy ngừng tay lập tức.
Quay sang Vương Hùng Văn, Cửu Chân Thần Uy Trình Đại Hải trầm giọng:
- Ngài có phải là người của Thiếu Lâm tự chăng?
Câu hỏi khiến cả đại sảnh đứng mình trong không khí căng thẳng, bởi mọi người thấy Trình chủ nhân tỏ ý thù địch với Vương Hùng Văn.
Nhưng Vương Hùng Văn lại cười trong bụng và nghĩ thầm:
- Thì ra Trình lão tưởng ta là môn hạ của phái Thiếu Lâm đang sử dụng Ban Nhược thiền công mà không biết Vân Hải chân kinh của Vân Hải Nhất Phái, với điều kỳ diệu là tập trung được thế mạnh của lưỡng phái, vừa công, vừa thủ đều hiệu quả tuyệt vời.
Chàng lắc đầu, nghiêm nét mặt, đáp:
- Vãn bối không phải đệ tử Thiếu Lâm.
Trình Đại Hải càng thêm kinh ngạc, hỏi ngay:
- Vậy ngài là truyền nhân của Kiếm Tiên Đinh Hán Uy?
Chẳng biết Kiếm Tiên Đinh Hán Uy là người như thế nào. Nhưng Vương Hùng Văn đoán ông ta là một nhân vật ghê gớm của võ lâm, nếu không Trình Đại Hải đâu có tỏ thái độ dè dặt như vậy...
Vương Hùng Văn chậm rãi lắc đầu:
- Vãn bối không hề biết Đinh Hán Uy là ai, nên không thể là môn nhân của ông ta được.
Gương mặt Trình Đại Hải hiện rõ nét trầm tư, ông ta nhìn thẳng vào đôi mắt chàng trai trẻ:
- Vậy ngài không muốn để lộ tung tích sao?
Thấy Trình Đại Hải thay đổi thần sắc, Vương Hùng Văn chưa hết ngạc nhiên để lựa lời đáp, thì nghe bên ngoài có tiếng chân huỳnh huỵch chạy vào. Vài gã đại hán cúi đầu thông báo:
- Bẩm lão gia, có Thiếu Lâm tam lão đến...
Cửu Chân Thần Uy Trình Đại Hải biến sắc, mắt nhìn Vương Hùng Văn, miệng cười lạt, rồi phẩy tay, ra lệnh:
- Mời vào...
Thiếu Lâm tam lão là những nhân vật kỳ cựu trong võ lâm. Với Ban Nhược thiền công là chân truyền trong phái Thiếu Lâm thì Thiếu Lâm tam lão lừng danh, chấn động giang hồ, thuộc hàng cao thủ của võ lâm quần hùng đương đại.
Vốn ít khi bôn tẩu giang hồ, hôm nay Thiếu Lâm tam lão đột ngột tới đây, hẳn là có đại sự.
Tất nhiên Vương Hùng Văn mới từ lòng biển đi lên, chẳng biết Thiếu Lâm tam lão là ai. Song chàng hiếu kỳ muốn hiểu võ công của Tam lão này ra sao mà Trình Đại Hải có vẻ rúng động như thế.
Tiểu thư Trình Vân từ từ đi tới bên cạnh Vương Hùng Văn, định nói điều gì đó, nhưng nàng chưa kịp mở lời thì Cửu Chân Thần Uy Trình Đại Hải đã bật cười lớn và nhón mình lên:
- Khà khà, Thiếu Lâm tam lão ba vị Thiền sư: Đại Nhân, Đại Trí, Đại Dũng hôm nay bỗng hạ cố đến hàn xá, chẳng những Trình mỗ cảm thấy hết sức hân hạnh, mà mọi người trong Hắc đạo đều hân hoan vinh dự.
Trình Đại Hải chưa dứt lời đã thấy ba vị cao tăng đi thành hàng chữ nhất tiến thẳng vào đại sảnh.
Vị đi giữa cao lớn, người bên trái mập lùn, còn người bên phải lại cao gầy lênh khênh. Ba người đứng với nhau chẳng tương xứng chút nào, thậm chí còn có vẻ hài hước.
Người cao to chính giữa là Đại Dũng thiền sư, người cao gầy là Đại Trí thiền sư, và người mập lùn là Đại Nhân thiền sư ba vị cao tăng lừng danh thiên hạ.
Đại Dũng thiền sư chắp tay thốt giọng trầm của người có võ công thâm hậu:
- Mô Phật, Trình thí chủ quá khách sáo. Võ lâm quần hùng ai mà chẳng biết Cửu Chân Thần Uy Trình Đại Hải là Minh chủ Hắc đạo, thống lĩnh cao thủ hắc phái mười ba tỉnh, oai chấn giang hồ, làm sao lão nạp và nhị vị sư huynh có thể cảm thấy bình an?
Trình Đại Hải vẫn tỏ vẻ khiêm cung:
- Không dám, không dám, xin đại sư chớ quá lời. Ba vị pháp gia tới đây, kính thỉnh an toạ.
Đích thân mời ba nhà sư ngồi, Trình Đại Hải còn quay lại kêu lớn:
- Phi nhi, Cương nhi, Vân nhi, các con ra chào tam vị.
Trình Phi, Trình Cương, Trình Vân lập tức bước tới, chắp tay cúi đầu làm lễ trước ba đại sư.
Đại Trí thiền sư bỗng liếc nhìn Vương Hùng Văn, rồi lên tiếng:
- Lão nạp xin mạn phép hỏi, vị thiếu chủ kia là ai?
Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải mỉm cười:
- Hà hà, chẳng lẽ đại sư không nhận ra người trẻ tuổi này là ai. Mới vài khắc vừa qua, Vương tiểu hữu đã thi triển Ban Nhược thiền công của Thiếu Lâm đại phái đấy.
Nghe Trình Đại Hải dứt lời, cả ba vị Thiền sư đều tỏ vẻ kinh ngạc, đổ dồn những cặp mắt nhìn Vương Hùng Văn với những luồng nhãn quan sáng ngời như tia điện.
Thấy ba vị đại sư cùng nhìn mình trân trối, Vương Hùng Văn lại thích thú mà không ngờ những điều ghê gớm sẽ xảy ra.
Bởi Ban Nhược thiền công là võ công tuyệt học, hết sức cao siêu và bí mật của phái Thiếu Lâm, ngoài các cao tăng trong phái, chỉ có Kiếm Tiên Đinh Hán Uy biết được điều kỳ diệu của bí kíp này. Thế mà nghe Trình Đại Hải nói Vương Hùng Văn có thể thi triển Ban Nhược thiền công ai chẳng phải giật mình kinh ngạc?
Là Minh chủ Hắc đạo, Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải hẳn không vọng ngôn nói lời bậy bạ, điều này càng khiến Thiếu Lâm tam lão phải kinh tâm.
Ba vị Thiền sư đều nhận thấy Vương Hùng Văn chẳng phải môn đệ của bổn phái, nên đoán ngay chàng trẻ tuổi là học trò của Đinh Hán Uy nên mới thi triển được Ban Nhược thiền công.
Đại Trí thiền sư bước lên, chắp tay thủ lễ, miệng hỏi Vương Hùng Văn:
- Mô Phật, tiểu thí chủ có phải môn đệ của Đinh Kiếm Tiên chăng?
Vương Hùng Văn biết là đã đến lúc phải nói sự thật để tránh những phiền phức tai hại.
Chàng cúi đầu đáp lễ, rồi dõng dạc trả lời:
- Đại sư hiểu lầm rồi, tại hạ là môn đệ truyền nhân đời thứ tám của Vân Hải Tiên Quân. Vừa qua tại hạ thi triển Vân Hải chân kinh, nhưng Trình lão bá tưởng là Ban Nhược thiền công.
Đại Trí thiền sư càng thêm kinh ngạc, cố bình tĩnh hỏi:
- Vân Hải chân kinh ư? Phái Vân Hải đã thất truyền từ hơn trăm năm qua, bây giờ lại tái xuất. Không lẽ Vân Hải Tiên Quân còn sống?
Vương Hùng Văn vội đáp:
- Bạch đại sư, bổn Tổ sư đã quy tiên từ lâu...
Miệng đáp mà trong lòng Vương Hùng Văn cảm thấy an ủi. Thiếu Lâm tam lão quả là những người uyên thâm võ học, nên còn nhớ được phái võ Vân Hải với vị Tổ sư Vân Hải Tiên Quân. Rõ ràng kiến thức của ba vị Thiền sư kia hơn hẳn Trình Đại Hải.
Qua những lời đối đáp, Trình Đại Hải đã hiểu Vương Hùng Văn không phải là người của phái Thiếu Lâm, cũng chẳng phải là môn đệ Kiếm Tiên. Chàng ta là người của một phái hoàn toàn khác. Đầu óc trí trá của ông ta liền nảy ra ý tưởng lợi dụng, bèn thay đổi thái độ, quay sang chàng trai trẻ, ôn tồn bảo rằng:
- Vương hiền điệt hãy cùng Vân nhi ra sau vườn dạo chơi, để ta hầu tiếp ba vị đại sư...
Vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, Vương Hùng Văn rất nhạy cảm, nhưng do chưa được bôn tẩu giang hồ, nhiều việc trong võ lâm chưa được biết, trong lúc tình cờ chưa hiểu ra sự cố trước mắt. Nhưng lúc này chàng đã có cảm giác hai phái Thiếu Lâm và Hắc đạo của Trình Đại Hải có chuyện rắc rối gì đây. Hồn nãy bởi nghĩ ta là người của Thiếu Lâm, Trình lão đã thay đổi thái độ, bây giờ lại ôn tồn bởi biết rõ ta là môn nhân phái khác...
Chàng nghĩ tiếp:
- Trình lão là cha của Trình tiểu thư. Thiếu Lâm tam lão đến đây hẳn là không có chuyện lành, sao ta chẳng ở lại giúp một tay, tất nhiên sẽ được lòng người ta yêu quý?
Quả thật Vương Hùng Văn lúc này chỉ vì tình cảm mà không phân biệt rõ chính, tà. Cứ nghĩ là làm.
Chàng bèn mỉm cười, nói:
- Bổn Tổ sư đã dạy tại hạ rằng giữa Vân Hải chân kinh và Ban Nhược thiền công có chỗ giống nhau, mà cũng có chỗ khác nhau. Nay có cơ may gặp Thiếu Lâm tam lão, tại hạ mong được thỉnh giáo vài chiêu cho biết, xin tam vị đại sư mở lượng từ bi, cho tại hạ được khai quang, mở rộng tầm mắt.
Câu nói của Vương Hùng Văn với giọng khiêm cung, nhưng kỳ thực là tỏ ý khiêu khích ba vị cao tăng tột độ.
Trình Đại Hải vui mừng trong bụng, lão không nói gì nữa.
Nhưng Thiếu Lâm tam lão dường như cố ý lờ đi thái độ khiêu khích của một gã hậu bối.
Lúc ấy Đại Dũng thiền sư cao giọng nói lớn:
- Lão nạp xin đi thẳng vào việc yêu cầu hôm nay. Để khỏi mất thời gian, xin Trình thí chủ hãy nộp ngay Tử Long ngọc bích.
Lời nói của Đại Dũng thiền sư làm mọi người đều kinh ngạc. Vương Hùng Văn cũng trố mắt nhìn Trình Đại Hải.
Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải cười gằn:
- Thật là chuyện lạ, Tử Long ngọc bích chẳng phải báu vật của Thiếu Lâm, vì sao các vị lại tới đây đòi?
Ba vị Thiền sư hơi có vẻ lúng túng, nhưng Đại Trí thiền sư đã bước lên vài bước, rồi thở dài, bảo rằng:
- Quả thật Tử Long ngọc bích chẳng phải pháp bảo của Thiếu Lâm, nhưng cũng không thể rơi lọt vào tay Trình thí chủ. Bởi lẽ nào thì Trình thí chủ đã biết, hà tất phải nhiều lời. Nếu cần có điều kiện gì, xin cứ nói thẳng ra.
Trình Đại Hải bật cười ngạo nghễ:
- Làm sao Trình mỗ có thể giao nộp Tử Long ngọc bích cũng như Thiếu Lâm các vị lẽ nào truyền cho kẻ khác bí kíp Ban Nhược thiền công?
Đại Trí thiền sư là người bình tĩnh nhất, mà cũng phải phẫn nộ bởi câu trả lời của Trình lão.
Nhà sư lớn tiếng:
- Trình thí chủ cứ ngoan cố như vậy thì bần tăng phải mang tội vậy...
Thân hình Đại Trí thiền sư lỏng khỏng, gầy gò, trông bộ dạng chẳng ra gì, nhưng lời nói uy nghiêm, tiếng vang như chuông, chứng tỏ nội lực thâm hậu.
Vả lại Trình Đại Hải biết Tử Long ngọc bích là bảo vật quan hệ rất lớn, cả võ lâm giang hồ đều mong muốn, bây giờ nằm trong tay mình là Minh chủ Hắc đạo, chắc những tay trọc đầu này chẳng để yên, xem chừng phải diễn ra một trận long trời lở đất.
Tia mắt ông quét ngang ba nhà sư, trong đầu lại nghĩ tiếp:
- Một mình lão Đại Trí chưa chắc mình đã giải quyết xong, huống hồ còn có hai cao tăng kia nữa. Đành rằng mình cũng còn nhiều thuộc hạ, song cả bọn đâu phải đối thủ của Thiếu Lâm tam lão. Chỉ còn trông cậy vào Vương Hùng Văn thôi.
Khi đó, Vương Hùng Văn không hiểu được sự tình, mà qua câu chuyện chỉ biết đôi bên đang tranh giành một bảo vật là Tử Long ngọc bích. Trong lòng chàng không thành kiến với bên nào, bèn quay sang nhìn Đại Trí thiền sư mà hỏi:
- Vãn bối xin hỏi đại sư, Tử Long ngọc bích chính thật là vật quý của người nào?
Đại Trí thiền sư đáp ngay:
- Viên ngọc ấy trước đây là của Kiếm Tiên Đinh Hán Uy, chẳng hiểu sao bị lạc ra giang hồ, rồi sa vào tay Trình thí chủ.
Vương Hùng Văn "a" lên một tiếng, mặt tươi tỉnh, bảo rằng:
- Thế thì sự việc thật đơn giản, rõ ràng. Nó đã ở trong tay Trình lão bá, thì lão bá có quyền sở hữu, liên can gì tới phái Thiếu Lâm mà các vị đến đòi?
Nét mặt thay đổi, Đại Trí quay sang nói với Đại Nhân thiền sư:
- Gã hậu bối này chẳng biết gì mà lại đặt hỏi, nghe phát khùng...
Đại Dũng thiền sư thì nói lớn:
- Tiểu tử, đứng qua một bên, lão nạp sẽ chẳng gây khó khăn gì cho ngươi.
Vương Hùng Văn bỗng nổi nóng, dù sao tuổi trẻ cũng háo thắng, vả lại chàng thấy Thiếu Lâm tam lão có vẻ "lấy thịt đè người" quá đáng, đòi hỏi của họ cũng vô lý, còn xem chàng như đứa trẻ ranh.
Chàng bèn sấn bước tới, dõng dạc bảo:
- Các vị đại sư tưởng Vương Hùng Văn này sợ mấy vị sao? Xin để ba vị nếm thử vài chiêu tài mọn...
Vốn chưa biết lễ nghi giang hồ là gì, Vương Hùng Văn nói xong lập tức xuất chiêu, chưởng phong rầm rầm xô tới.
Đại Dũng thầm nghĩ:
- Thằng tiểu tử ngông cuồng. Tuy ngươi là truyền nhân của phái Vân Hải, nhưng hỏa hầu nhắm được bao nhiêu.
Hết sức khinh thường, đại sư xuất thủ hóa giải chưởng lực của Vương Hùng Văn. Không ngờ chiêu thức của Hùng Văn đi quá nhanh, sức mạnh cũng vô cùng mãnh liệt...
- "Bùng..."
Chưởng chiêu của Đại Dũng thiền sư vừa đẩy tới nửa chừng đã bị chưởng lực của Vương Hùng Văn đánh bật trở lại, phát nổ dữ dội, chưởng khí quật thẳng vào lưng nhà sư, khi ông vừa chuyển bộ. Mọi người bên ngoài ngó thấy đều hoảng vía kinh hồn.
Thì ra chiêu chưởng của Hùng Văn là một chiêu biến hóa rất nhanh, có tên là Phao Chuyên Dẫn Ngọc (quăng viên ngói để dụ viên ngọc), thuộc một trong những chiêu lợi hại của phái Vân Hải.
Đại Dũng thiền sư giật mình, ông ta không còn kịp biến chiêu giữa những tiếng "Bình... Bình" dữ dội.
Song ông ta là một trong Thiếu Lâm tam lão, võ công thâm hậu, kinh nghiệm có thừa. Tuy ở trong thế nguy ngập ông ta vẫn sử dụng Ban Nhược thiền công dùng nhu pháp hóa giải chưởng khí khủng khiếp của đối thủ.
Bởi vậy chưởng lực của Vương Hùng Văn vừa tới thắt lưng của Đại Dũng thiền sư thì chàng chỉ nghe "ào" một tiếng, rồi cảm thấy có một lực thật mềm mại từ đại sư biến chưởng khí của chàng thành vô hình...
Vương Hùng Văn hụt hẫng và phải khen thầm:
- Lão này thi triển Ban Nhược thiền công thật là tuyệt diệu...
Không chậm trễ, Vương Hùng Văn liền xuất chiêu Nhất Thạch Nhị Điểu (một hòn đá liệng trúng hai con chim), sóng chưởng đùng đùng ập vào đối phương như thác đổ...
Đại Dũng thiền sư không còn dám xem thường, vội xoay mình một lúc thi triển mười tám thức La Hán chưởng, khi ấy chưởng phong gào thét, các lực đạo của đôi bên va chạm phát nổ ầm ầm nhức óc. Những người bao quanh đều có võ công thâm hậu mà phải dạt cả ra.
Vốn công năng của La Hán chưởng đã dữ dội, sau này còn được Kiếm Tiên Đinh Hán Uy cải tiến. Bây giờ Đại Dũng thiền sư sử dụng, uy lực càng kinh khiếp vô cùng.
Vương Hùng Văn nhận biết công lực của Đại Dũng thiền sư thật phi thường, chàng chống đỡ nổi là do có Vân Hải chân kinh bảo vệ.
Sấm chưởng vẫn vang rền một góc đại sảnh.
Vừa bước chân ra giang hồ, tuổi trẻ lại còn cao ngạo, tự kiêu, nên Vương Hùng Văn gặp đối thủ vừa khoái chí, vừa hãnh diện. Chàng còn muốn thi triển võ công cho Trình Đại Hải phải nể phái Vân Hải và người mình yêu thương là Trình Vân tiểu thư phải hết sức phục tài.
Vậy thế là chàng huy động nội lực cùng những chiêu thức biến hóa ảo diệu của Vân Hải chân kinh, liên tiếp đẩy kình lực giao đấu với đối thủ, chưởng phong rào rạt, chưởng ảnh đầy trời... Khiến bậc cao tăng thâm hậu như Đại Dũng thiền sư phải thối lùi nhiều bước.
Đại Nhân và Đại Trí thiền sư đứng bên ngoài thấy Đại Dũng phải lùi bộ thì hoảng hốt, không ngờ gã trẻ tuổi kia có võ công kinh hồn đến thế. Hai vị liền chuẩn bị tư thế để hỗ trợ đồng môn.
Nhưng các nhà sư chưa kịp ra tay thì Vương Hùng Văn đã búng mình ra khỏi vòng chiến, tự ý đình thủ.
Mọi người chưa hiểu chuyện gì, Vương Hùng Văn đã cười khà khà.
Chàng gật gù nói:
- Bổn gia sư có dạy rằng Vân Hải chân kinh có thể cương, có thể nhu, có thể công, có thể thủ, thật không sai. Tại hạ mời đại sư thưởng thức mấy chiêu chắc đã đủ chứng minh tài mọn của kẻ hậu bối.
Thì ra Vương Hùng Văn trong khi giao đấu, biết hỏa hầu của mình không bằng Đại Dũng thiền sư nên chàng ngầm kết hợp chưởng pháp trong Vân Hải chân kinh quả nhiên đánh lui được đại sư của phái Thiếu Lâm làm chàng đắc ý...
Chàng định dừng tay, để Trình Đại Hải thương thuyết vụ viên ngọc xem thử ra sao.
Đại Dũng thiền sư tức muốn chết, nhưng ông chẳng thể thi triển gì hơn, đành chỉ nhìn hai vị đồng môn bên cạnh.
Lúc ấy Đại Trí thiền sư liền bước tới bên cạnh Vương Hùng Văn và trầm giọng nói:
- Vân Hải chân kinh, tiểu thí chủ vừa thi triển quả có uy lực rất lớn, lão nạp cũng muốn được lĩnh giáo vài chiêu.
Ngó thấy Đại Trí thiền sư vóc mình ốm yếu, chỉ được cái cao lênh khênh như con cò ma, Vương Hùng Văn mỉm cười thầm nghĩ, Đại Dũng to xác ta vừa đánh lui, không ngờ lại tiếp theo là nhà sư ốm tong này, coi bộ hài hước quá...
Tuy nghĩ vậy, nhưng Vương Hùng Văn cũng không dám khinh thường, bởi tuy Đại Trí ốm tong, nhưng cử chỉ của ông ta khá linh hoạt, chuyển bộ chắc như đóng đinh, khác hẳn Đại Dũng nên chàng thận trọng.
Mặc dù không khinh suất, nhưng chàng vẫn cười to, với giọng nói hàm ý kiêu ngạo:
- Tốt lắm, tốt lắm, mới xuất thử mấy chiêu, tại hạ còn chưa đã ghiền. Nếu đại sư muốn giãn gân cốt, xin cứ phát chiêu...
Thái độ ngạo mạn của Vương Hùng Văn khiến Đại Trí thiền sư bình tĩnh đến đâu cũng phải nổi điên lên được. Ông thầm nghĩ:
- Tiểu tử này quá ngông cuồng kiêu căng. Cần phải dạy cho nó một bài học.
Thoáng nghĩ trong đầu như vậy, rồi ông thi triển ngay thủ pháp Thập Lục Lộ Cầm Long, bắt mạnh vào mạch môn hữu thủ của Vương Hùng Văn.
Đây là thủ pháp đáng sợ...
Bởi qua động tác cầm nã, Ưng Trảo Lực nội gia của Thiếu Lâm rất ghê gớm.
Chỉ cần Đại Trí thiền sư bắt trúng là cánh tay của Vương Hùng Văn bị đứt lìa.
Chẳng phải Đại Trí thiền sư ác độc, nhưng ông biết Vương Hùng Văn có Vân Hải chân kinh, nếu chỉ dùng những chiêu thức thông thường sẽ không có tác dụng.
Vương Hùng Văn giật mình, biết Đại Trí thiền sư ra chiêu độc thủ, song chàng đã có thế hóa giải nhanh hơn tia chớp. Chỉ thấy thân hình Vương Hùng Văn hơi nghiêng, hữu thủ gạt chéo.
Một cách phản thế nhẹ nhàng, song không kém phần lợi hại, bởi khi gạt chéo thì cánh tay phải của Hùng Văn đã thuận thế nhắm vào chỗ kín nơi hạ bộ của Đại Trí, làm nhà sư thất kinh, vội thu trảo về bảo vệ cho mình.
Chỉ một thế giao tranh tựa như làn chớp ấy, cũng đủ khiến Đại Trí thiền sư và những người có mặt đều toát mồ hôi. Bởi diễn tả nghe có vẻ thông thường, song chiêu thức của Vương Hùng Văn rất ly kỳ, chưa từng thấy.
Vốn dĩ Ưng Trảo Thức của Thiếu Lâm bao gồm thủ pháp kỳ diệu, tùy theo phản ứng từ phía đối phương để biến hóa. Không ngờ Vương Hùng Văn chỉ dùng một thức nhanh nhẹn đã làm Đại Trí phải thu trảo về, bảo vệ hạ bộ.
Vậy là Hùng Văn đã hóa giải được thế đánh của đối thủ, còn tránh được bị động và khiến kẻ địch phải lui về thế thủ. Chỉ một chiêu như vậy cũng đủ đối phương phải nể mặt chàng rồi.
Tiếp theo đó Vương Hùng Văn thi triển luôn những liên chiêu hợp thức, vừa tấn công Đại Trí, vừa phong tỏa những tuyệt chiêu của vị lão sư này. Mọi người đều thấy rõ ràng Đại Trí thiền sư đã đưa mình vào chỗ bị động, hết sức khó khăn xoay chuyển.
Nhưng đường đường là một cao tăng, không lẽ chịu thua gã tiểu tử quá nhanh chóng. Đại Trí thiền sư phải liên tiếp thi triển những chiêu thức tuyệt học của Thiếu Lâm.
Nhưng Đại Trí càng xuất chiêu tuyệt diệu bao lần thì Vương Hùng Văn càng có những phản thức kỳ ảo, biến thiên kinh dị, đối phương xuất ra chiêu nào đều bị hóa giải như tan vào cõi vô hình.
Lại giao tranh qua lại thêm mười chiêu, phần lúng túng vẫn thuộc về phía nhà sư, khiến Đại Trí muốn điên đầu, còn Đại Nhân thiền sư cũng chưa nghĩ ra cách nào hỗ trợ.
Bỗng Vương Hùng Văn lại cười to một tiếng, tự búng mình ra khỏi cục tràng, khoanh tay đình thủ.
Chàng vui vẻ nói lớn:
- Thiền sư tuy ốm, nhưng võ công thâm hậu cao minh.Tại hạ được lĩnh giáo nhiều chiêu ngoạn mục, nên không còn muốn đánh nữa. Tại hạ chỉ mong ba vị nên về đi là hơn.
Đại Trí thiền sư tức quá, nói không nên lời, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Đại Dũng và Đại Nhân.
Hai vị kia lập tức tiến lên, cùng Đại Trí xếp thành hình chữ phẩm bao lấy Hùng Văn.
Chàng trai chỉ cười lớn, bình tĩnh nói:
- Cả ba vị cùng lên càng tốt. Nhưng nếu ba vị cũng không phải là đối thủ của tại hạ thì mời ba vị quay về chùa. Các vị mà cưỡng lý thì tại hạ không thể nới tay.
Lời nói của Hùng Văn hết sức đanh thép, kiêu ngạo, và rõ ràng không coi Thiếu Lâm tam lão ra gì cả.
Đại Trí thiền sư giật mình thầm nghĩ:
- Tiểu tử này võ công thâm hậu lạ kỳ, lại có ý cản trở việc lớn của bọn mình.
Hắn có vẻ không phải người xấu, nhưng lại về phe với Hắc đạo. Vậy chỉ còn cách hợp lực của ba người, tạo nên Tam Nguyên trận bắt giữ lấy hắn. Mọi việc sẽ tính sau.
Thấy Hùng Văn bị Thiếu Lâm tam lão vây vào giữa, Trình Vân tiểu thư đã định xông ra. Song nàng nghe những lời đanh thép của chàng, nên chỉ đứng yên một chỗ.
Đại Trí thiền sư phẩy tay ra hiệu, rồi nói với Hùng Văn:
- Tiểu thí chủ có võ công thâm hậu, khiến người ta phải khâm phục. Song rất đáng tiếc là thí chủ không biết phân rõ tà chính, nên buộc lòng lão nạp cùng huynh đệ phải đành phạm tội.
Vương Hùng Văn vẫn điềm nhiên không nói, nhưng kỳ thực trong đầu tính xem có thắng nổi được cả ba người không.
Chàng bỗng quét cái nhìn lạnh tanh vào Tam lão, rồi buông một câu cụt ngủn:
- Phát chiêu đi...
Đại Trí thiền sư lần tràng hạt, niệm Phật, rồi bảo Hùng Văn:
- Tiểu thí chủ hãy cẩn thận nhé.
Trông bộ dạng của Đại Trí thiền sư lúc này thật xứng đáng là kẻ đứng đầu Tam lão. Ông ta báo trước cho Hùng Văn biết, rồi lẹ làng phát chiêu như luồng chớp giật, khí thế dữ dội vô cùng.
Đại Dũng và Đại Nhân thiền sư cũng liên tiếp xuất chiêu, chưởng lực đẩy ra như sóng vỗ.
Vương Hùng Văn đứng nguyên một chỗ, xòe chưởng phát một chiêu thẳng ra phía trước, đón luồng chưởng của Đại Trí...
- "Bình bình.."
Chưởng lực của Đại Trí mới phóng ra được nửa chừng đã bị sóng chưởng của Hùng Văn làm cho tan biến mất hút. Khi đó chưởng phong của Đại Dũng và Đại Nhân đi sau mà tới trước, cùng ập vào hai phía của Vương Hùng Văn.
Đã cảnh giác từ trước, Vương Hùng Văn xoay mình tránh hai luồng của đối phương. Nhưng Đại Trí đã nhanh như chớp phóng tiếp một chưởng ngay giữa ngực chàng trai trẻ.
Thiếu Lâm tam lão quả là ghê gớm, lực liên thủ của họ trong giang hồ không có những người thứ hai. Vương Hùng Văn bởi cao ngạo, háo thắng, tuy đã thận trọng vẫn lâm nguy cơ có thể bị bại...
Khi ấy Thiếu Lâm tam lão phát chiêu liên tiếp, làm Vương Hùng Văn lọt vào giữa vùng chưởng ảnh mịt mù.
- "Ầm ầm..."
Sóng chưởng bủa giăng ba phía, chưởng phong thét gào, chưởng khí tuôn ra như những con mãng xà cùng tấn công ác liệt vào Vương Hùng Văn.
Công lực của Vương Hùng Văn rất thâm hậu, song phải đối địch với lực hợp công của ba người, dần dà lâm vào thế nguy ngập bội phần.
Thiếu Lâm tam lão đều là những cao tăng, võ công lừng lẫy, đầy kinh nghiệm mà liên thủ thành trận Tam Nguyên trận pháp hết sức nguy hiểm, làm sao Vương Hùng Văn có thể chống chọi.
Mà lẽ nữa, mặc dù Vương Hùng Văn sử dụng Vân Hải chân kinh vừa công vừa thủ đều lợi hại, nhưng Thiếu Lâm tam lão lại có Ban Nhược thần công hộ thân. Vương Hùng Văn chưa có kinh nghiệm giao tranh lâm địch, lần đầu tiên sa vào trận pháp của Thiếu Lâm, đương cự quả khó khăn vô cùng.
Càng giao tranh Vương Hùng Văn càng kinh ngạc, bởi Thiếu Lâm tam lão liên thủ trong Tam Nguyên trận pháp luôn có hai người công, một người thủ, khiến nhiều kỳ chiêu, tuyệt thức của Vương Hùng Văn không thể nào thi triển được trọn vẹn.
Bởi thế tuy coi bộ khó thắng nổi Tam lão, nhưng Vương Hùng Văn cũng không thua ngay, tối thiểu phải vài trăm chiêu mới phân rõ thắng bại của đôi bên.
Đứng ngoài tiểu thư Trình Vân đã thấy rõ tình hình, lòng nàng nóng như lửa đốt. Thấy Vương Hùng Văn bị bao vây, nàng lo lắng còn hơn lo cho bản thân mình. Nàng vội vàng, chẳng tính toán hơn thiệt gì cả, xòe chưởng xuất một chiêu vào sau lưng Đại Trí thiền sư.
Chiêu Vô Phong chưởng của Trình Vân rất lợi hại, bởi kình lực như bão táp mà không hề phát ra một âm thanh hoặc hơi gió nào cả, kình khí mạnh ngàn cân vẫn đi nhẹ như lông hồng.
Khi đó Đại Nhân thiền sư vừa phát xong một chiêu, chợt ngó thấy Trình Vân xuất chưởng vào sau lưng Đại Trí. Ông ta lập tức la lớn:
- Đại Trí sư huynh, hãy thận trọng, coi chừng phía sau...
Quả nhiên Đại Trí không thể nghe thấy tiếng động của Vô Phong Kỳ Chưởng, chỉ nghe tiếng kêu của Đại Nhân thì giật mình né một bên, nhưng đã muộn rồi, một luồng kình lực đã ập vào sau lưng.
Chỉ nghe "Bình" một tiếng, Đại Trí thiền sư bị hất ra xa hai trượng.
Vương Hùng Văn sợ nguy hiểm cho Trình Vân, chàng thét to một tiếng xuất chiêu tách rời hai người.
Đại Nhân và Đại Dũng thiền sư đều hoảng hồn, vội phóng mình lướt tới bên cạnh Đại Trí. Chỉ thấy Đại Trí đứng đó, mặt trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng đã bị trọng thương.
Ai cũng biết rằng Đại Trí thiền sư có Ban Nhược thiền công hộ thân nên chưởng lực khó đánh trúng ông ta. Lần này chỉ sơ ý, lại đang mải mê liên thủ đánh Hùng Văn, quên phòng ngừa phía sau, không kịp thời hộ thân. Kình lực đã tới làm sao vận công chống đỡ, đành phải chịu thọ thương.
Lập tức đến bên Trình Vân, Hùng Văn nói nhanh:
- Trình tiểu thư, một chưởng của cô nương thật là lợi hại.
Trình Vân được Hùng Văn khen thì mỉm cười sung sướng vô cùng. Nàng đã yên tâm vì giải cứu được người mình yêu trong lúc nguy ngập, nên đứng sát vào chàng trai định nói những lời tình tự.
Bỗng cả hai cùng thấy Đại Trí thiền sư hồi tỉnh, trợn tròn mắt ngó như ghim vào Trình Vân, trầm giọng hỏi:
- Vô Phong chưởng thật ghê gớm. Hắc Y Độc Tâm là gì của cô nương?
Nghe câu hỏi của Đại Trí thiền sư, Vương Hùng Văn bỗng giật nẩy mình, vì mới nghe thấy tên kẻ đã giết cha mình.
Chàng vô tình lập lại tên Hắc Y Độc Tâm với giọng kinh ngạc, căm thù, lẫn đau xót.
Nhưng Trình Vân không chú ý đến điều đó. Nàng còn bận trả lời câu hỏi của nhà sư:
- Ngươi cũng biết lợi hại của Vô Phong chưởng à? Còn Hắc Y Độc Tâm là cậu của ta.
Đại Trí thiền sư chưa nói gì, thì Vương Hùng Văn đã nhìn Trình Vân và thét lên:
- Ôi, Hắc Y Độc Tâm là cậu của cô nương đấy à? Người ấy bây giờ ở đâu?
Trình Vân đã nhận ra thái độ khác lạ của Vương Hùng Văn, câu hỏi của chàng có vẻ khẩn thiết, dường như có vấn đề gì đó với Hắc Y Độc Tâm. Nàng chưa biết tính sao, nên lựa lời hỏi lại:
- Vương ca, anh làm sao thế?
Dứt lời, nàng vươn cánh tay ngà ngọc toan kéo tay Vương Hùng Văn.
Không ngờ Hùng Văn vội như con rắn, lách tránh bàn tay Trình Vân, rồi thụt lùi mấy bước, miệng nói thật lớn với giọng khổ não:
- Cô nương hãy tránh ra, tránh ra... Đừng chạm vào tại hạ nữa.
Gương mặt Trình Vân biến sắc bởi kinh ngạc, miệng nàng ấp úng:
- Kìa Vương ca, Vương ca...
Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải là người nhiều kinh nghiệm chốn giang hồ.
Ngó thấy sự tình như vậy thì đoán được ngay rằng giữa Vương Hùng Văn và Hắc Y Độc Tâm có thù oán gì đây. Ông liền đến bên cạnh chàng trai, ôn tồn mở lời khuyên nhủ:
- Vương hiền điệt, có chuyện gì nói thẳng ra đi, đừng ém chặt trong lòng thêm khổ...
Khi ấy Vương Hùng Văn tỉnh ngộ, chàng hiểu Trình Vân tiểu thư đâu hiểu được chuyện riêng của chàng, thái độ vừa qua có thể làm nàng đau lòng.
Nghĩ như thế Hùng Văn có hơi hối hận, liền nhìn Trình Vân, rồi vòng tay nói nhanh:
- Trình tiểu thư, cô nương đối với tại hạ rất tốt. Tại hạ xin ghi lòng tạc dạ.
Nhưng bây giờ, tại hạ phải cáo từ...
Trong trí Vương Hùng Văn đoán biết Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải và Trình Vân sẽ không tiết lộ với mình chỗ ở của Hắc Y Độc Tâm do liên hệ họ hàng.
Nếu nói ra, mình sẽ giết người thân của họ. Làm sao hỏi thẳng được với Trình Vân đây, thôi đành từ biệt là hơn.
Cửu Châu Thần Uy Trình Đại Hải nghiêm giọng hỏi:
- Vương hiền điệt không muốn nói rõ vấn đề sao?
Mặt Vương Hùng Văn chợt biến sắc, chàng hỏi lại:
- Trình bá bá muốn tại phải nói rõ sự thật sao? Vấn đề này thật hết sức khó nói ở nơi này.
Dứt lời, Vương Hùng Văn thấy Trình Đại Hải vẫn lạnh lùng nhìn mình, còn cái nhìn của Trình Vân lại thật đáng thương...
Chàng đành đau đớn nói:
- Hắc Y Độc Tâm là thù nhân đã sát hại phụ thân tại hạ!
Cửu Chân Thần Uy Trình Đại Hải dường như bị chấn động mạnh, run bắn người lên, vội hỏi:
- Phụ thân của hiền điệt là ai?
Vương Hùng Văn nghiêm nét mặt, buông gằn từng tiếng:
- Nam Sơn kiếm khách Vương Đạt.
Dứt lời, lại ngửa mặt lên trời cười khan, hết sức đau đớn.
Trình Vân "a a" mấy tiếng trong ngỡ ngàng, rồi thốt lên một câu tuyệt vọng:
- Trời ơi, sao lại trái ngang thế này?
Trình Đại Hải hiểu rõ nỗi khổ tâm của đôi trẻ, Trình Vân và Vương Hùng Văn. Thâm tâm ông cũng muốn có sự kết hợp tốt đẹp, không ngờ xảy ra cớ sự này.
Đôi mắt đảo nhanh, Trình Đại Hải ngập ngừng:
- Thế thì Vân nhi...
Lão mới nói được nửa câu, Vương Hùng Văn đã đau khổ kêu lên:
- Thôi, xin đừng nói tới Trình cô nương... Không nên nhắc tới nữa...
Dứt lời, Vương Hùng Văn bắn mình ra khỏi đại sảnh, trong nháy mắt đã biệt dạng phía chân trời.
Thân pháp của Vương Hùng Văn nhanh nhẹn lạ kỳ, dù Trình Đại Hải muốn cản ngăn cũng không kịp.
Trình Vân thét lên một tiếng xé lòng, thân hình lảo đảo như muốn đổ xuống nền đại sảnh.
*****
Lúc ấy trong lòng Vương Hùng Văn đau đớn vô cùng. Chàng cố gắng ra khỏi trang viên của họ Trình, rồi lao vun vút vào khoảng rừng xanh bạt ngàn vô tận.
Màn đêm đã buông xuống...
Muôn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Cứ phi hành như điên, Vương Hùng Văn cũng không biết đã đi được bao lâu, xuyên mấy cánh rừng rậm rạp. Cho đến lúc gió đêm thổi buốt da mặt, chàng ta tỉnh táo đầu óc, nhịp phi hành chậm lại dần dần.
Nhưng trí não chàng như muốn vỡ tung ra khỏi bao ý nghĩ ập tới, toàn là cảm giác thương đau, trong chốc lát như muốn nhận chìm Vương Hùng Văn vào biển sâu lai láng.
Chàng đã ngưng phi hành, chỉ bước đi chậm chạp trong rừng đêm tối đen như mực. Song với nhãn lực tinh tường của đôi mắt Hùng Văn trong đêm cũng chẳng khác gì ngày. Chàng đi lang thang không mục đích. Miệng lảm nhảm mãi một câu:
- Ôi, sao trời đất oái oăm, lại khiến cho Hắc Y Độc Tâm là cậu của Trình Vân, người ta yêu quí...?
Lòng chàng nặng như bị đè dưới tảng đá ngàn cân, trong ý nghĩ dằn vặt khôn nguôi:
- Ta biết xử trí sao đây, khi người ta yêu lại là cháu ruột của kẻ thù đã sát hại thân phụ?
Bình thường Vương Hùng Văn cũng hiểu trong đời sống của con người có những nỗi đau thương không thể tránh mà người ta đành chấp nhận. Những lúc này, khi khổ đau ập đến thình lình, chàng cũng không còn dũng cảm để coi như một chuyện đương nhiên.
Đêm về khuya, trời càng lạnh. Rừng cây bao quanh như mỗi lúc mỗi dày đặc thêm và bóng tối trong rừng thật mù mịt, ánh mắt ngời sáng của Hùng Văn quét trong bóng tối đáng sợ như những tia hung quang hận thù.
Chàng buông một câu dứt khoát đầy khổ não:
- Trình cô nương, tại hạ đành vĩnh biệt... Tại sao cô nương lại là cháu ruột của Hắc Y Độc Tâm?
Chàng kêu lên câu đau khổ ấy, trong phút chốc đầu óc của Hùng Văn như mê muội đi bởi tình thì rối rắm ngổn ngang.
Đột nhiên nỗi căm thù Hắc Y Độc Tâm làm Hùng Văn phát điên lên. Một hình bóng mặc quần áo đen, gương mặt trắng bệch hiện ra, lung linh trước mắt sáng ngời của chàng trai trẻ.
Hùng Văn bị kích động mạnh, cơn phẫn nộ căm thù không sao kìm nén nổi.
Chàng vỗ ra một luồng chưởng phong mãnh liệt như trút hết hận lòng...
- Ào ào! Bùng!!!
Chưởng khí tung cả rừng cây, hàng loạt cổ thụ trốc gốc, cành gãy lá bay, đất đá mịt mù.
Nhưng bóng gã y phục đen cứ hiển hiện trước mắt Hùng Văn và dường như còn nham nhở cười trêu tức.
Hùng Văn như mất cả lý trí, chàng phát chiêu liên tiếp vào khoảng không, bứng đi hàng loạt cây rừng. Muông thú trong rừng đêm đều bật dậy, chúng bị banh xác phơi thây oan uổng, hay sống sót tháo chạy lung tung, kêu gào thảm thiết như ngày tận thế đã tới rồi.
Bỗng nhiên có tiếng rên khe khẽ vọng tới bên tai Hùng Văn...
Khổ luyện dưới đáy biển mười năm trời, nên thính lực của Hùng Văn đã đạt tới mức siêu đẳng tuyệt vời. Tiếng rên rỉ của ai đó tuy rất yếu ớt, người thường không nghe nổi, song lại vọng rõ bên tai Hùng Văn mồn một.
Hùng Văn bình tĩnh trở lại bởi tiếng rên của con người. Chàng ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Trong đêm khuya khoắt thế này giữa rừng sâu thăm thẳm lại có ai đó rên la như bị bức hại, hoặc có tâm sự não nề không người chia sẻ?
- Hừm, đúng rồi, kẻ nào đó đang có nỗi niềm tâm sự trắc ẩn cũng như ta.
Chàng khổ não suy nghĩ như thế, rồi vọt miệng hỏi lớn:
- Kẻ nào vừa rên rỉ đó?
Câu hỏi với âm vực cao vút như xé màn đêm của Hùng Văn làm rừng khuya chuyển động, hàng loạt cây gãy, lá bay, nhưng tuyệt nhiên chẳng nghe tiếng trả lời, vọng lại...
- Người hay ma quỷ? Sao không thấy trả lời?
Hùng Văn không hề sợ sệt, nhưng trong chàng mênh mông nỗi buồn cô độc bơ vơ... Một hiện tượng mới mẻ với Hùng Văn trong cảnh tịch mịch giữa rừng đêm.
Mười năm cô đơn dưới lòng biển đã quen, lúc lên bờ gặp được mối tình với Trình Vân xinh đẹp, không ngờ định mệnh khắc nghiệt chia rẽ đôi lòng.
Bây giờ Hùng Văn mới biết thế nào là nỗi sầu cô độc.
Bóng người thiếu nữ đẹp lại hiện ra trước mắt chàng với nụ cười tươi như hoa, khiến lòng chàng thêm rối bời, thác loạn.
Đột nhiên một chuỗi thở dài từ đâu vọng lại nghe rất thê lương.
Bây giờ Hùng Văn đã hiểu ra. Những tiếng rên, tiếng thở là của một người có thân pháp ảo diệu, hình bóng mơ hồ, tuy chàng nghe rõ thanh âm mà không phát giác được hình tích.
Chàng liền hỏi thật lớn:
- Cao nhân ở đâu, cho ta được diện kiến, chẳng lẽ chỉ có thanh âm mà không có con người?
Lúc ấy chàng mới nghe lời đáp rõ mồn một lọt vào tai:
- Ôi, tiểu tử thật đáng đánh đòn. Sao lại không có người, mà chỉ vì tiểu tử ngươi không nhìn thấy ta đó thôi.
Vương Hùng Văn vận thính lực và nhãn lực cố gắng phán đoán kẻ trả lời đang ở nơi nào. Dường như kẻ ấy đang ở rất xa, nhưng sao lời nói nghe quá gần?
Hành tung của người này không thể nhìn ra, tất nhiên võ công cũng không rõ được cao thấp.
Lại thấy nổi lên một tràng cười:
- Khà khà, thằng nhỏ, đừng láo liên tìm ta như thế. Ta là Thánh Kiếm Chí Tôn lẽ nào để ngươi phát hiện dễ dàng?
Hùng Văn ngơ ngác, bởi chưa bôn tẩu giang hồ, nên chàng chưa biết gì về Thánh Kiếm Chí Tôn.
Chàng ngỡ ngàng hỏi lại:
- Cái gì? Thánh Kiếm Chí Tôn à?
Tiếng nói lại vang lên:
- Ngươi hoảng hốt sao? Đừng sợ, ta không hại ngươi đâu. Nếu ta không rộng lòng thì cái tội ngươi chạy lộn xộn trong Thánh kiếm Lâm của ta, còn đánh gãy bao nhiêu cây cối, làm chết thú vật, ta đã bắt ngươi nhốt lại rồi.
Tuy ngạc nhiên nhưng Hùng Văn không tin lời nói bí mật nọ. Chàng thầm nghĩ trong đầu:
- Ta có Vân Hải chân kinh chưởng pháp tuyệt vời, thì dù Thánh kiếm chi chi nữa ta cũng chẳng ngán.
Chàng gằn giọng:
- Tại hạ chẳng cần biết gì về Thánh Kiếm Chí Tôn. Nếu người không lộ diện, tại hạ lại đi đây...
Giọng nói bí mật như có vẻ ngạc nhiên:
- Ngày nay trong giang hồ ai lại chẳng biết Thánh kiếm đã tái xuất võ lâm.
Mọi người từ cao thủ đến kẻ tầm thường đều mong gặp được Thánh kiếm, chỉ có ngươi là không biết.
Hùng Văn bị lời nói bí mật kích thích, liền hỏi phăng tới:
- Vậy Thánh kiếm cũng chỉ là một cây kiếm chứ gì?
Thanh âm bí ẩn lại vang lên:
- Đúng, Thánh kiếm là một cây kiếm, thậm chí là cây kiếm chẳng quý báu gì. Nó là cây kiếm tầm thường tới mức không có kiếm nào tầm thường hơn.. Thế tại sao bao người lại muốn tranh giành thanh kiếm ấy, đến nỗi có thể gây nên biển máu, núi xương, đảo lộn giang hồ?
Hùng Văn ngập ngừng lý giải:
- Vậy hẳn là Thánh kiếm chất chứa những gì phi thường?
Giọng cười vang ngân, lạnh lẽo:
- Quả đúng như thế, trong Thánh kiếm có ẩn chứa những điều bất ngờ với bao bí ẩn mà võ lâm Trung Nguyên và Quan Ngoại, cùng với hai giới Hắc Bạch quần hùng đều khát vọng kiếm tìm.
Vương Hùng Văn đã say mê bị thu hút vào lời nói bí mật tự bao giờ. Như mơ màng, chàng hỏi tiếp:
- Có bí ẩn gì chứa trong thanh kiếm tầm thường mà ghê gớm thế?
Tiếng cười rờn rợn giữa rừng đêm:
- Ha ha, tiểu tử, rốt cuộc ngươi cũng phải hiếu kỳ rồi nhé.
Hùng Văn không giấu được sự bực bội:
- Tiền bối nếu muốn cho nghe thì nói toạc ra đi, tại hạ chẳng có nhiều thời gian đâu nhé.
Lại có tiếng cười:
- Ngươi quả là thằng nhỏ cứng đầu, nhưng hãy dỏng lỗ tai lên mà nghe: Ta thuật lại chuyện hơn hai trăm năm trước. Lúc đó chính là thời long hổ tranh nhau.
Người người xưng hùng, xưng bá. Thời kỳ đó các võ gia, các chưởng phái đều thi triển kỳ công tuyệt học nhằm phô trương thanh thế, tranh thủ địa vị, cũng là thời cực thịnh của võ học Trung Nguyên.
Nói tới đây, thanh âm tạm ngừng, dừng như người ấy nghỉ mệt. Câu chuyện bắt đầu hứa hẹn ly kỳ, làm Hùng Văn háo hức như không thể chờ lâu. Cũng may tiếng nói nọ lại vang lên:
- Thuở ấy có một người kỳ tài là Nhất Tiên Sinh, người ấy học lực uyên bác, kiến thức sau xa ít ai sánh kịp, ông thông hiểu võ học, song bản thân chẳng biết tí võ công nào. Võ của ông chỉ là nguyên lý, tinh thần từ bao bí kíp trong thiên hạ.
Hùng Văn kêu lên:
- Thế thì ông ta chỉ là một văn sĩ, viết sách võ mà thôi?
Tiếng nói bỗng nạt ngang:
- Oắt con biết gì, hãy lắng nghe ta kể... Nhất Tiên Sinh không biết võ công nhưng ông ta có trí tuệ tuyệt vời, nghiên cứu võ công của thiên gia, bách phái, sáng tạo ra Tam kiếm Thập nhị chưởng. Có thể nói cứ dựa vào Tam kiếm Thập nhị chưởng ấy, người ta có thể đánh bại bất cứ môn phái võ công nào trong thiên hạ.
Trong đầu Hùng Văn suy nghĩ mông lung bởi những lời kể của tiếng nói bí ẩn kia. Những điều chàng chưa từng biết. Từ khi luyện võ công dưới đáy biển trở về đất liền, Vương Hùng Văn vẫn tưởng ngoài phái võ của Thánh Cô Trình Anh, thì võ công Vân Hải phái của chàng là vô địch thiên hạ rồi. Nào ngờ nhân gian này còn có nhân gian khác, ngoài trời này còn có trời khác. Nhất Tiên Sinh nào đó còn sáng tạo ra được Tam kiếm Thập nhị chưởng vô địch võ lâm, chẳng hiểu chuyện này thật hay giả?
Lạ thay, kẻ bí ẩn kia dường như đọc được ý nghĩ trong đầu chàng trai trẻ, nên tiếng nói trong đêm lại vang lên cùng với tràng cười:
- Hà hà... Nhóc con, ngươi cúi đầu suy nghĩ gì thế? Ngươi không tin phải không? Lúc đó võ lâm thiên hạ tuy rất tôn kính tài hao của Nhất Tiên Sinh nhưng cũng không ai tin sự thực mà ông ta nói. Bởi vậy Nhất Tiên Sinh đã mời nhân sĩ, Chưởng môn, cao thủ các phái hội ở Hoa Sơn, rồi Nhất Tiên Sinh dùng miệng thay chưởng, nói lên một chiêu bất kỳ nào đó trong Tam kiếm Thập nhị chưởng để cao thủ võ lâm phản chiêu, nhưng rốt cuộc chẳng ai trong quần hùng thắng nổi Nhất Tiên Sinh.
Vương Hùng Văn gật đầu thán phục:
- Nếu vậy quả là Nhất Tiên Sinh đáng được tôn xưng là kỳ tài tuyệt thế.
Chàng nôn nóng muốn biết những chuyện xảy ra sau này, nên vội hỏi:
- Rồi về sau ra sao?
Giọng nói bí ẩn ngưng lại giây lâu, dường như ông ta đang suy nghĩ gì đó, rồi mới tiếp tục nói:
- Tiểu tử, ngươi thử nghĩ xem, trong thiên hạ có loại võ học như vậy, kẻ có máu võ nghệ trong người ai chẳng muốn thưởng thức. Thế là trong lúc Nhất Tiên Sinh phát chiêu bằng miệng, những cao thủ có mặt đã áp dụng giao đấu với nhau.
Ôi thôi, cả một đỉnh Hoa Sơn rộng lớn trở thành bãi chiến trường. Hầu hết các cao thủ trong võ lâm đã chết giữa trận giao tranh, hỗn chiến đó.
Quả thật là chuyện ly kỳ, Vương Hùng Văn vội hỏi phăng tới:
- Vậy rồi Tam kiếm Thập nhị chưởng có được truyền lại không?
Một giọng đáp như rên rỉ, kèm theo tiếng thở dài:
- Ôi, sau khi Nhất Tiên Sinh sáng tạo ra những chiêu thức ấy mới biết đã gây nên sự nghi kỵ rất lớn giữa các môn phái, sẽ dẫn tới cuộc hỗn loạn đẫm máu chưa từng thấy trong võ lâm. Ông hối hận vô cùng... Nên quyết tìm cách giấu những chiêu thức ấy đi, bằng cách chép vào một quyển sách để vào nơi tuyệt mật nào đó, rồi khắc tượng trưng nơi giấu võ công trên thân cây kiếm rất tầm thường...
Hùng Văn "a" lên một tiếng, rồi hỏi:
- Phải đó là cây Thánh kiếm chăng?
Tiếng nói có vẻ phấn khích:
- Đúng thế, sau khi khắc những dấu tích trên Thánh kiếm, Nhất Tiên Sinh tuyên bố với quần hùng rằng mình là người có tội, không muốn sống trên đời nữa, sẽ tự xử bằng cách lao mình từ đỉnh Hoa Sơn xuống vực thẳm.
- Ông ấy muốn tự sát?
- Đúng, Nhất Tiên Sinh có ý tự hủy mình, bởi đã gây ra trận giao tranh lưu huyết chưa từng có trong võ lâm, còn tạo điều nghi kỵ giữa các môn phái do những chiêu thức tuyệt vời của Tam kiếm Thập nhị chưởng...
- Song có một biến cố xảy ra, trước khi Nhất Tiên Sinh toan lao mình xuống vực thì Thánh kiếm đã bị một người cướp đoạt. Nhất Tiên Sinh biết người nắm cây kiếm ấy sẽ phải nhận một kết cuộc bi thảm, không đành lòng nhẫn tâm xem những việc xảy ra, nên ông đã lao vào vách đá...
Hùng Văn cúi đầu suy nghĩ, bỗng ánh mắt sáng lên, chàng thình lình la lớn trong đêm tối:
- A, Thánh Kiếm Chí Tôn. Ngài chính là Nhất Tiên Sinh phải không?
Hùng Văn thốt lên câu hỏi đó, mà chính bản thân mình cũng khó tin. Bởi Nhất Tiên Sinh là nhân vật của hai trăm năm về trước. Tuổi thọ của con người có hạn, sống lâu lắm cũng chỉ được trên trăm tuổi. Vậy Nhất Tiên Sinh làm sao còn sống tới ngày nay?
Bởi vậy sau câu hỏi, chàng cảm thấy mình vô lý, bèn lặng thinh, suy nghĩ tiếp, mắt căng ra nhìn vào bóng tối trước mặt.
Tiếng nói bí ẩn cũng im lặng giây lâu, không hiểu ông ta suy tư, hay mặc nhiên thừa nhận.
Thời gian trôi đi trong căng thẳng, bỗng Hùng Văn nghe tiếng nói vang lên phía sau lưng:
- Hài tử thông minh, con hãy quay lại cho ta ngắm nhìn con chút coi.
Vương Hùng Văn hết sức kinh ngạc. Bởi căn cứ theo sự nhạy cảm về thính lực của mình, trong đêm tối cây kim rớt, hay tiếng lá rơi chàng đều nghe rõ. Thế mà sự xê dịch của một người tới sát sau lưng chàng vẫn chưa phát hiện ra, thì thân pháp người ấy cao thâm biết chừng nào. Đặt trường hợp người đó là kẻ thù thì nguy hiểm cho chàng biết bao?
Lập tức quay mình lại, Vương Hùng Văn thấy trước mặt mình cách khoảng năm bước có một người ăn mặc theo kiểu thư sinh đang đứng đó. Người này trạc tuổi tứ tuần, khuôn mặt đều đặn, thuở thanh xuân chắc là tuấn tú đẹp trai lắm, chỉ da dẻ có vẻ xanh xao như người mới ốm dậy.
Ông ta ôn tồn hỏi:
- Tên của hài tử là gì?
Hùng Văn ngắm kỹ người trước mặt, thấy phong độ của ông ta rất khó nhận biết.
Chàng đáp nhanh:
- Tại hạ tên là Vương Hùng Văn.
Sư phụ của hài tử là ai?
- Chính là Vân Hải Tiên Quân.
Đôi mắt người ấy sáng lên, ông ta nói:
- Chẳng hiểu sao cuộc họp quần hùng ở Hoa Sơn năm ấy lại thiếu phái Vân Hải? Bởi thế Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh có thắng bí kíp võ công của phái Vân Hải hay không, tới nay vẫn còn là điều nghi vấn.
Nghe người ấy nói thế, Hùng Văn cảm thấy dễ chịu, nhưng chàng lại suy tư và lên tiếng:
- Tất nhiên điều này là khó nói. Nhưng Nhất Tiên Sinh đã tuyên bố tuyệt học của ông ta thắng được mọi võ công của các môn phái, hẳn chẳng phải là ông ta nói khoác, mà phải có cơ sở vững chắc thế nào...
Người ấy gật đầu ra vẻ vừa lòng, rồi cúi mặt suy nghĩ hồi lâu, hình như đang toan tính một điều khó quyết định nào đó, rồi ngẩng lên nói:
- Thôi ta không bàn tới chuyện ấy nữa. Có một việc ta cần hài tử giúp, vậy hài tử có đồng ý giúp ta không?
Hùng Văn ngạc nhiên, chưa biết chuyện gì? Nhưng nhìn ánh mắt người ấy đầu vẻ khẩn thiết, chàng nghĩ không nên chối từ, đành chỉ đáp lửng lơ:
- Việc gì Hùng Văn này có đủ khả năng, sẽ xin hết sức làm.
Nghe Hùng Văn nhận lời, người ấy tươi nét mặt, mỉm cười, miệng nói thật chậm rãi:
- Việc này không phải nhỏ. Sở dĩ ta đây muốn giao cho con là có nhiều nguyên nhân, sau này sẽ cho con biết. Bây giờ hãy để con được biết việc phải làm trước đã.
Hùng Văn vội hỏi chen vào:
- Tại hạ có một yêu cầu, xin tôn hạ cho biết quý danh được không?
Người ấy phẩy tay:
- Con quan tâm chuyện đó làm gì. Cứ tùy ở con thôi, nếu con cho ta là Nhất Tiên Sinh thì ta là Nhất Tiên Sinh, nếu con nghĩ không phải, thì ta chẳng phải Nhất Tiên Sinh. Phải hay không phải, sau này con sẽ rõ. Trước mắt ta hãy lo việc chính sự, có ích hơn.
Đang đứng xuôi tay, người ấy bỗng đưa một cánh tay lên, lộ rõ một thanh trường kiếm. Toàn thân kiếm nổi lên màu đỏ sẫm, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt cả.
- Thánh kiếm đấy à?
Người ấy gật đầu, đưa tay vuốt thanh kiếm, chỉ thấy rơi ra những lớp bụi hồng, đủ biết cây kiếm đã rỉ sét tới mức nào...
Ông ta thở dài, nói tiếp:
- Sự thật bản thân cây kiếm này chẳng có gì ly kỳ cả, mà cũng chẳng phải rèn đúc bằng thép quí, nếu không thì nó đâu rỉ sét tới mức này? Song cái quý là điều bí mật trong cây kiếm mà võ lâm ai cũng khát khao muốn nắm được. Ta giao cho con cây kiếm này...
Hết sức bất ngờ đến kinh ngạc, Hùng Văn ngây mặt ra một lúc, rồi run giọng nói:
- Tại hạ không dám...
Người ấy dường như không để ý tới cử chỉ của Hùng Văn, cứ thản nhiên tiếp tục nói:
- Kiếm này được gọi là Thánh kiếm bởi nó sẽ dẫn tới một kết cuộc bi thảm trong võ lâm. Hôm nay ta giao cho con tức là muốn con dựa vào thanh kiếm này để lấy cho được quyển sách nhỏ, có ghi chép Tam kiếm Thập nhị chưởng. Sau đó con triệu tập đại hội quần hùng võ lâm, đủ đại diện các môn phái rồi hủy nó đi trước mặt mọi người. Nếu làm được những điều này là con đã hóa giải được những lưu huyết kinh hồn thảm khốc trong võ lâm thiên hạ.
Hùng Văn nghi ngại liếc mắt nhìn người ấy... Rồi bỗng cảm nhận được tấm lòng ông ta vô cùng nhân từ vĩ đại... Làm chàng phải tin cậy và hết sức khâm phục.
Người ấy vẫn tiếp tục nói:
- Thánh kiếm đã từ lâu không xuất hiện trong giang hồ, lần này tái xuất có thể mọi người không biết, bởi thời gian xa cách quá lâu. Vậy con phải luôn đeo bên mình trên bước đường bôn tẩu giang hồ, cho thiên hạ biết Thánh kiếm đang ở trong tay con, rồi con hãy cố tìm quyển sách ấy.
Hùng Văn cau mày:
- Như vậy tại hạ trở thành cái đích cho mọi người trong võ lâm săn đuổi hay sao?
Người nọ lạnh lùng tằng hắng một tiếng, rồi thủng thẳng hỏi:
- Con sợ sao?
Bị người ấy hỏi khích, máu anh hùng trong Hùng Văn trỗi dậy, chí trí đột nhiên bốc cao.
Chàng khảng khái đáp:
- Tại hạ, Vương Hùng Văn, đầu đội trời chân đạp đất, lẽ nào lại sợ.
Người ấy tươi cười:
- Tốt lắm, con đã lòng dũng cảm và quyết tâm như vậy, chắc chắn sẽ thành công. Hãy cầm lấy kiếm, ta sẽ truyền cho con một bộ nội công tâm pháp.
Trong đầu Hùng Văn thầm nghĩ:
- Mình đã rèn luyện nội công phái Vân Hải đến mức thượng thừa. Bây giờ còn phải học nội công sao?
Tuy nhiên chàng vẫn yên lặng nghe người ấy chỉ giáo.
Tiếng người ấy sang sảng:
- Trước nhất con hãy bít huyệt Dương Quan, nới lỏng chân khí trong người, đi qua Huyết Hải, rồi đến Tam Quan... Cuối cùng tới huyệt Đơn Điền... Sau khi làm xong việc, con trở lại nơi đây một lần nữa, có thể gặp ta.
Đang nói, người ấy bỗng "a" một tiếng, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, mắt ngó về phía trước.
Hùng Văn không biết chuyện gì, vội xoay mình nhìn về phía sau, nhưng chẳng thấy gì lạ. Hiểu ra ý của người ấy, chàng quay lại đã không thấy ông ta đâu nữa.
Bàng hoàng bởi sự kiện vừa xảy ra, lại nhớ lời người ấy dặn, bèn ngồi ngay xuống hành công theo lời truyền đại của ông ta.
Nào ngờ một luồng chân khí nổi lên từ Đơn Điền, rồi toàn thần đau đớn dữ dội, kinh mạch nhộn nhạo, chân khí tỏa hết, chàng ngã vật ra mặt đất, hôn mê luôn...
Đêm dần khuya, màn đêm yên tĩnh, những ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời như diễu cợt thân hình Vương Hùng Văn đang nằm sóng soài trên mặt đất tối om... Thời gian cứ trôi qua, chuyển dần sang buổi sáng.
Khi mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt đánh thức Hùng Văn dậy. Chàng bàng hoàng khi thấy nằm giữa rừng. Nếu không có Thánh kiếm nằm bên cạnh thì chàng đã tưởng mình vừa trải qua một giấc chiêm bao. Đồng thời Hùng Văn cảm thấy trong mình đổi khác, và nhớ lại nguyên nhân làm mình hôn mê, bất giác chàng toát mồ hôi đầy mình.
Trầm tư hồi lâu, chàng định thần, bắt đầu tọa công, vận hành chân khí. Từ các huyệt đạo, Hùng Văn nhận ra kinh mạch đều thông suốt, mà còn trôi chảy hơn ngày thường, sắp thông được hai huyệt Nhâm, Đốc. Rõ ràng về nội lực của chàng nhờ bộ tâm pháp của người ấy chỉ dẫn mà tăng thêm nhiều hỏa hầu.
Trong lòng phấn khởi, Hùng Văn cầm cây Thánh kiếm không có vỏ, nhanh chóng đi ra khỏi rừng.
Vượt qua rất nhiều chỗ rẽ, Hùng Văn ra khỏi cửa rừng và nhìn thấy một thôn nhỏ ngay trước mắt. Chàng nhìn kỹ thấy những nét quen thuộc và không nén được xúc động khi nhận ra đó là thôn xóm gia đình chàng đã ở trước kia.
Hùng Văn vội vàng đi vào thôn. Người trong thôn đều nhìn chàng với ánh mắt hiếu kỳ. Bởi chàng thanh niên này bề ngoài coi có vẻ như là công tử quý phái, mà mang một thanh kiếm rỉ sét, chẳng tương xứng chút nào.
Hùng Văn thấy những người trong thôn đều không nhận ra mình, bỗng cảm thấy xót xa. Tới ngôi nhà củ ngày xưa, thấy nhà cửa thân yêu thuở nào đã bị mưa gió phũ phàng làm thay hình đổi dạng, tàn tạ hoang sơ. Có thể nhận ra mười năm qua chẳng có dấu chân người lui tới. Vào trong nhà lại càng im vắng thê lương.
Nỗi cay đắng mười năm bỗng chốc hiện ra trước mắt. Tuy chàng cố nén tình cảm bi ai, mà nước mắt vẫn tuôn trào. Niềm căm hận càng làm cho Hùng Văn xốn xang hơn, khi nhớ lại cái chết của cha mình trong ngôi nhà này mà bây giờ chẳng biết thi hài đã chôn cất nơi đâu.
Hùng Văn đi trở ra ngoài cửa, bỗng thấy một người mặc áo đen đứng sừng sững trước mặt. Người này sắc diện lạnh lùng, vóc dáng gầy gò, làn da tái mét, khiến Hùng Văn nhớ lại:
- A, hắn có phải là Hắc Y Độc Tâm, kẻ tử thù của ta đây chăng? Chính kẻ này đã sát hại phụ thân ta mười năm về trước.
Chàng sấn tới mấy bước, chưa kịp mở miệng thì gã áo đen đã đưa mắt, lộ ánh hung quang, rồi gằn giọng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi làm gì ở nơi này?
Cùng câu hỏi gay gắt là nụ cười nhếch mép trên gương mặt lạnh lùng của gã áo đen, khiến người thường có thể rợn tóc gáy...
Đoán chắc đây là kẻ thù của mình, nỗi căm hận dâng lên, khiến Hùng Văn thét lớn:
- Ngươi có phải là Hắc Y Độc Tâm không?
Gã áo đen như ngẩn ra, nhưng lại trầm giọng lạnh lùng:
- Phải thì sao, mà không phải thì sao?
Hùng Văn không nói gì cả. Chàng huy động nội lực vào hai tay, vận dụng Vân Hải chân kinh đẩy song chưởng nhanh như chớp quật vào gã áo đen trước mặt.
- "Bình bình..."
Cùng với kình khí dồn dập bủa tới, tiếng nói của Hùng Văn nghe rờn rợn qua lằn rít của chưởng phong:
- Ta bắt ngươi nạp mạng đây.
Trên mặt gã áo đen thoáng nét kinh sợ. Có lẽ hắn chưa hiểu vì sao người thanh niên này lại thù hận gã đến thế. Trong cuộc đời của hắn đã gây không biết bao nhiêu tội ác. Hẳn chàng trai này là một trong các gia đình nạn nhân của hắn.
Gã áo đen chưa suy nghĩ hết thì sóng chưởng của Hùng Văn đã ập vào hắn như thác đổ ầm ầm. Hắn trợn mắt ngạc nhiên không ngờ tiểu tử này có chưởng lực kinh hồn đến thế.
Trong chớp mắt, gã áo đen hít mạnh một hơi, ngả mình ra phía sau, và chỉ lùi vài bước...
- "Ào... Rào rào..."
Luồng chưởng phong đi hụt quật vào vách nhà bay tung tất cả, khiến Hùng Văn phải thu hồi kình khí và ngẩn ra bởi thế tránh chưởng kỳ lạ của gã áo đen, một thế chống trả thụ động mà hiệu quả chưa từng thấy.
Chỉ với thế tránh chưởng này cũng đủ chứng tỏ gã áo đen kia tài cao hơn cả Thiếu Lâm tam lão, thật quái lạ vô cùng.
Bởi suy nghĩ mông lung nên Hùng Văn vô tình để chưởng bất động. Khi ấy gã áo đen chiếu ngời hai tia hàn quang quét thẳng vào mặt Hùng Văn và trầm giọng hỏi:
- Tiểu tử, sư phụ của ngươi là ai?
Câu hỏi của gã áo đen lại làm Hùng Văn bốc cao nộ khí. Chàng đã đoán chắc kẻ trước mặt là tử thù, nên quyết định buộc hắn trả nợ máu, cần chi phải nói lôi thôi.
Chàng ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, trong tiếng hú chất chứa bao nhiêu căm hận.
Rút soạt cây Thánh kiếm bên hông, chàng vung kiếm lên, mũi kiếm vạch thành những vòng hàn quang nhằm đúng các yếu huyệt của gã áo đen điểm tới như bao lằn chớp.
Gã áo đen trong tay không một tấc sắt. Vả lại gã không ngờ tiểu tử kia dám tấn công bất chấp quy tắc giang hồ, dùng kiếm áp đảo kẻ tay không. Bởi thế gã không có cách kịp thời đối phó. Song võ công của hắn thật cao cường đáng nể.
Tuy ở thế bất lợi, nét mặt hắn vẫn thản nhiên, chỉ dùng tay không vừa công, vừa thủ, chống trả Vương Hùng Văn mấy chiêu liền.
Cảm thấy vừa căm hận vừa thích thú bởi gặp được cường địch xứng với tài sức. Hùng Văn phấn chấn tinh thần liên tiếp xuất những chiêu Vân Hải kiếm pháp, đầy trời kiếm ảnh bao bọc lấy thân thể gã áo đen để tấn công tơi bời, thập phần ác liệt.
Lúc này gã áo đen mới cảm thấy vừa hoảng kinh vừa phẫn nộ. Tuy võ công của gã chẳng vừa gì, song ở thế bị động, khó lòng chống chọi quá lâu.
Thình lình gã lùi vài bước, rồi phun từ trong miệng ra một cục xanh lè, dùng nội lực bắn ám khí ấy vào mặt Hùng Văn.
Khoảng cách giữa hai người đang gần và Hùng Văn đã chắc nắm phần đắc thắng trong tay, không ngờ gã áo đen sử dụng ám khí làm chàng hoảng hốt. Bởi không hiểu món ám khí kia là gì, nên Hùng Văn phải thu kiếm lùi xa vài bước, nghiêng mình né tránh. Ám khí vụt ngang mặt chàng, bắn thẳng vào vách tường, bốc mùi tanh tưởi.
Hùng Văn đảo mắt nhìn, té ra đó chỉ là một cục đờm bầy nhầy nhão nhẹt.
Thế là chàng đã bị đối thủ lừa, bởi nội lực của gã bắn đờm trong họng ra cũng có khí thế lắm.
Tức giận bởi mình còn thiếu kinh nghiệm lâm địch, Hùng Văn quay nhìn đối thủ thì thấy hắn đang bật cười hăng hắc. Hắn móc trong túi ra một cái quạt xòe mạnh. Dưới ánh nắng, chiếc quạt nhấp nháy trong tia mặt trời làm chói mắt, đủ biết toàn thân quạt làm bằng thép cứng, một loại khí giới lợi hại của võ lâm giang hồ.
Thế là gã áo đen đã có vũ khí trong tay, gây bất lợi cho Hùng Văn.
Múa Thánh kiếm trong tay vun vút, Hùng Văn chợt nghĩ thầm:
- Cây kiếm này đã rỉ sét, chỉ quý ở những dấu ấn bí mật để tìm ra bí kíp võ công. Coi bộ chiếc quạt sắt của gã kia chẳng phải tầm thường, nếu ta sơ ý, cây kiếm bị hủy hoại thì không làm được trọn lời ký thác của vị kỳ nhân...
Thoáng nghĩ như vậy, rồi Hùng Văn thu kiếm lại, dõng dạc nói lớn:
- Hừm, ta sẽ dùng tay không, quyết đấu chưởng với ngươi.
Gã áo đen là cao thủ võ lâm nhiều kinh nghiệm, lại lọc lõi chuyện đời. Gã thấy Hùng Văn bất chấp luật giang hồ, dùng kiếm giao đấu với người tay không.
Bây giờ gã giở quạt sắt ra, kẻ kia lại muốn đấu chưởng, như vậy hẳn cây kiếm kia có điều không ổn, làm gã sinh nghi.
Gã liền bật cười, hỏi lớn:
- Tiểu tử, bộ ngươi tiếc cây kiếm rỉ kia lắm sao?
Hùng Văn cười gằn:
- Ha ha, kiếm rỉ hả? Vậy là người có mắt không tròng. Báo cho ngươi biết, cây kiếm này chính là Thánh kiếm...
Lập tức biến sắc mặt, gã áo đen bàng hoàng nhắc lại:
- Thánh kiếm?
Thấy nét mặt thay đổi của gã áo đen, Hùng Văn khoái chí nghĩ thầm:
- Chỉ tiếc ngươi là kẻ sắp chết, nếu không ngươi sẽ là kẻ tuyên truyền đắc lực cho Thánh kiếm đang nằm trong tay ta.
Mắt nhìn như xuyên vào cây kiếm rỉ, gã áo đen hỏi nhanh:
- Tiểu tử, ngươi nói thật đấy chứ?
Hùng Văn điềm nhiên cười:
- Ngươi là kẻ sắp chết dưới tay ta. Vậy ta có thể nói thật cho ngươi biết, đây chính là Thánh kiếm. Hai trăm năm trước Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh sáng tạo ra, bây giờ cất giấu nơi đâu, bí mật đó hoàn toàn nằm trong cây kiếm này. Thế nào? Ngươi có tin không?
Gã áo đen trước còn hồ nghi cây kiếm trên tay Hùng Văn, nhưng khi nghe chàng kể rõ lai lịch, gã tin là thật, nên gương mặt lộ rõ sự phấn chấn.
Gã bật cười, nói lớn:
- Thánh kiếm, thế thì ta chẳng tốn bao nhiêu công sức đã lấy được. Hay quá, hay quá, ha ha...
Vương Hùng Văn cau mày:
- Ngươi nói lảm nhảm gì vậy?
Không cười nữa, gương mặt gã áo đen trở lại trạng thái lạnh lùng và trầm giọng bảo:
- Tiểu tử, ta với ngươi không thù, không oán, vậy nên thương lượng với nhau thì hơn. Nếu ngươi chịu bỏ cây kiếm rỉ kia xuống, ta sẽ phá lệ tha mạng cho ngươi đó.
Hùng Văn bực tức nổi điên lên, liền la lớn:
- Đồ Hắc Y Độc Tâm vô liêm sỉ. Phụ thân ta với ngươi thù oán gì, mà ngươi nỡ lòng sát hại?
Gã áo đen trừng mắt:
- Trong đời ta đã giết vô số nhân mạng đếm không nhớ xuể. Vậy cha của mi là ai thế?
Gã áo đen chưa dứt lời, Hùng Văn đã thét lớn:
- Cha ta là Nam Sơn kiếm khách Vương Đạt, ngươi còn chối cãi được nữa chăng? Hãy sẵn sàng trả nợ máu.
Tiếng thét đầy nội lực và sinh khí của Hùng Văn như sét đánh, làm gã áo đen biến sắc.
Giây lát sau gã mới lạnh lùng trở lại, và buông ra câu hỏi:
- Thì ra ngươi là con của Vương Đạt đấy ư? Mười năm đã trôi qua, không ngờ ngươi chưa chôn thây trong bụng cá, còn học được võ công để mong trả thù cha. Nơi suối vàng, nếu Vương Đạt khôn thiêng, chắc sẽ khen ngươi là đứa con hiếu thảo. Nhưng số kiếp của ngươi quả là đen đủi, chẳng may mắn tí nào, nên lại sa vào tay ta. Thật đáng tiếc...
Hùng Văn phẫn nộ hét:
- Số phận ngươi mới chính là kẻ bất hạnh, vì ta đang đi tìm ngươi để đòi nợ máu đấy.
Gã áo đen quát lại:
- Hừm, ngươi thật là đồ con nít. Có biết ta là ai không?
Nổi giận, Hùng Văn gầm lên:
- Ngươi là gã áo đen Hắc Y Độc Tâm. Ta còn nhớ bộ y phục của ngươi trong ngày cha ta tử nạn.
Nhếch mép cười lạnh lùng, gã nọ bảo:
- Ta cũng mặc y phục đen, nhưng người giết phụ thân ngươi không phải là ta.
Hãy thử tự hỏi xem nào ta tự tay giết con rể của mình chứ?
Đến lượt Hùng Văn như cứng lưỡi vì ngạc nhiên, mãi một lúc sau mới hỏi:
- Thế nào, ngươi nói gì vậy?
Lời nói của lão nhân áo đen làm Hùng Văn hoảng hốt đến không dám nhắc lại. Còn lão nhân áo đen chỉ lạnh lùng nói tiếp:
- Cha của ngươi là Nam Sơn kiếm khách Vương Đạt, lấy con gái của ta là Ngọc Diện Tiên Tử Trần Phương, vốn là lương duyên trời định, rồi đẻ ra ngươi đó.
Nhưng chưa đầy một năm, cha ngươi đã thay lòng đổi dạ, thương một yêu nữ là Long Tu Tâm, làm hại mẹ ngươi phải bỏ ngươi, đứa con mới lọt lòng, đau khổ bỏ đi phiêu bạt chân trời góc biển, số phận chẳng biết ra sao, tới nay vẫn không tin tức.
Ôi, chuyện gì mà như sét đánh bên tai. Hùng Văn không thể ngờ có vấn đề rắc rối thê thảm thế. Chàng không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả, đầu óc rối loạn hoang mang.
Chàng điên đầu, kêu lên:
- Ngươi nói thật hay nói dối thế?
Lão nhân áo đen chậm rãi từng tiếng:
- Ta sợ gì ngươi mà phải nói láo. Ta chính là ông ngoại của ngươi, nhưng cha ngươi đã hại mẹ ngươi là Phương nhi, đương nhiên ta phải ra lệnh giết gã chồng bội bạc ấy. Còn ngươi, nếu tự nguyện thừa nhận là cháu ngoại của ta, mọi việc ta sẽ quên đi, sẽ đưa ngươi về nhà, hoặc cùng ngươi đi tìm người mẹ lưu lạc đáng thương...
Tâm trí của Vương Hùng Văn đã rối bời. Lẽ nào kẻ đứng trước mặt mình là ông ngoại, không phải kẻ thù đã hạ sát phụ thân trong ngày ấy?
Chàng lại hét lớn:
- Vậy ai đã ra tay giết phụ thân của ta?
- Chính Hắc Y Độc Tâm là cậu của ngươi đó.
Hùng Văn bàng hoàng:
- Thì thì rốt cuộc là... Là...
Lại nhếch mép, lão nhân áo đen lạnh lùng:
- Đã bảo ta là ông ngoại của ngươi, võ lâm và người đời vẫn gọi ta với cái tên Hắc Y lão ma đó...
← Hồi 01 | Hồi 03 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác