Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô danh chưởng - Hồi 09

Vô danh chưởng
Trọn bộ 17 hồi
Hồi 09: Quyết Tử Với Hạm Không Lão Tổ
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-17)

Siêu sale Shopee

Lão nhân này chẳng quen biết gì Hùng Văn. Nhưng liếc qua bộ tướng của chàng, ông ta lẩm bẩm:

- Hừm, không biết ở đâu lại ra chàng thiếu niên tuấn tú này? Phong độ hơn người mà công lực buộc Cổ Độc Giang Phiêu phải tung ra một bầy Thiên Cổ Hát...

Rồi lão lại ngó quanh và bảo:

- Giang lão độc vật tung bảo bối ra đây mà đi đâu rồi? Vậy thì tốt quá, càng tiện lợi cho ta.

Dứt lời, lão lấy ra một cái túi đen nhánh, chẳng biết bằng chất gì.

Lúc đó Hùng Văn đang bận chống chọi với Thiên Cổ Hát bỗng thấy lão già thấp bé này xuất hiện thì chẳng biết người tốt hay kẻ thù.

Chàng nghĩ nhanh trong đầu:

- Công lực của lão nhân này xem ra chẳng kém gì Cổ Độc Giang Phiêu. Lão vừa lẩm bẩm đến điều tiện lợi. Hay lão thấy công lực của Giang lão nên toan giết chết ta? Nhưng đâu dễ thế, dù lão là bạn của Giang lão, ta cũng giao đấu đến cùng...

Khi ấy lão nhân lại lấy trong bọc ra một ống sáo màu đen, làm Hùng Văn nghi ngại tiếp:

- Ôi, lão lại có chiếc sáo đen dài kia, chắc là vũ khí của lão ma đầu. Trông gương mặt lão đầy kiêu ngạo như nắm chắc sẽ giết ta như giết loài sâu bọ chăng? Phải cho lão biết tay mới được.

Thế là Hùng Văn ngầm vận Vân Hải chân kinh nâng thêm chân khí rồi đánh liền năm chưởng. Kình khí dữ dội đẩy bầy Thiên Cổ Hát ra xa.

Lão nhân gằn giọng hỏi lớn:

- Tiểu tử, ngươi dám chống lại Thiên Cổ Hát sao? Hãy xem ta đây này.

Lão đưa ống sáo lên miệng, lập tức một điệu nhạc tiêu trầm bổng du dương phát ra làm Hùng Văn ngớ ngẩn, tâm hồn cảm thấy lâng lâng. Song điều đáng kinh ngạc là tiếng tiêu làm cho những bóng Thiên Cổ Hát rơi xuống đất lộp bộp, nằm im như ngủ.

Gương mặt lão nhân tươi tỉnh, vừa thổi sáo vừa đi tới.

Chưa biết lai lịch và ý đồ của lão này ra sao, nên Hùng Văn cẩn thận đề phòng. Chàng huy động Vân Hải chân kinh bảo hộ toàn thân, hít thở nâng chân khí, vận lực lên song chưởng sẵn sàng đối phó.

Nhưng lão nhân không chú ý đến Hùng Văn, chỉ thản nhiên lượm từng con Thiên Cổ Hát bỏ vào chiếc túi màu đen. Chỉ trong giây lát cả trăm con Thiên Cổ Hát bị nhốt vào túi. Lão nhân thắt miệng túi lại và ngưng luôn tiếng sáo. Thế là Hùng Văn đã hoàn toàn thoát nạn.

Chợt lão nhân nhìn Hùng Văn:

- Tiểu tử, sao còn chưa đi? Bộ ngươi còn chờ ta cảm ơn nữa chăng?

Hùng Văn vội trả lời:

- Lão tiền bối xin chớ quá lời. Vãn bối hiểu biết nông cạn, thấy tiền bối có công phu bắt bò cạp thật tài ba nên ngẩn người ra đấy thôi. Vãn bối Vương Hùng Văn xin đa tạ tiền bối cứu giúp. Mong tiền bối cho biết đại danh, để vãn bối ghi lòng tạc dạ.

Rõ ràng lão nhân chưa nghe đến tên Hùng Văn bao giờ, nên gương mặt lộ vẻ ngỡ ngàng. Ngó chàng trân trân một hồi lão mới lên tiếng:

- Tiểu tử, ngươi bôn tẩu giang hồ đã lâu chưa, mà nhìn thấy công phu bắt độc vật của ta vẫn chưa biết ta là ai?

Hùng Văn cảm thấy khó chịu vì tự ái nhưng vẫn nhã nhặn đáp:

- Vãn bối Vương Hùng Văn xuất xứ chưa bao lâu, hơn nữa ân sư lại mất sớm, hiểu biết nông cạn. Lão tiền bối là một danh sĩ võ lâm, xin cho biết cao danh, quý tánh?

Lão nhân gật gù:

- Ngươi nói vậy thì ta đã hiểu rồi. Người trong võ lâm gọi ta là Độc Thiên Sư. Ngươi có nghe bao giờ chưa?

Danh hiệu Độc Thiên Sư chỉ nghe qua Hùng Văn cũng biết không phải người tốt. Nhưng dù sao ông ta cũng đã cứu chàng, nên theo cách ứng xử chàng phải tỏ vẻ hiểu biết, gật đầu:

- Thì ra đây là Độc Thiên Sư lão tiền bối, đã lâu nay vãn bối nghe danh, nay có dịp mang ơn, thật là hân hạnh.

Thật ra lai lịch của Độc Thiên Sư, Hùng Văn đâu biết. Ông ta là đồng môn với Cổ Độc Giang Phiêu, nhưng lại có thâm thù với nhau. Tình nghĩa huynh đệ đồng môn đã dứt, khi giành nhau chức Chưởng môn sau cái chết của sư phụ.

Độc Thiên Sư địch không lại Cổ Độc Giang Phiêu, phải để Giang lão giữ ghế Chưởng môn, còn mình vào ẩn thân trong dãy núi Ai Lao, nên lão có tài trị được độc vật và các chất cực độc của Thiên Cổ môn.

Lúc này Hùng Văn đang nóng lòng vì Bảo Liên bị bắt, và chàng cũng còn nhiều việc khác phải làm. Hơn nữa chàng nhận xét Độc Thiên Sư không phải người tốt, chẳng nên giao thiệp, nên chàng vòng tay nói:

- Đa tạ ơn sâu của lão tiền bối. Hiện nay vãn bối còn đa đoan công việc, nên xin phép được cáo từ.

Sự thực Độc Thiên Sư không có ý giúp gì Hùng Văn. Lão thấy Cổ Độc Giang Phiêu không có mặt, mà hàng trăm con Thiên Cổ Hát đang thả bay đầy trời tấn công Hùng Văn, nên lão lén bắt nhốt vào Hắc Nang nhằm có lợi riêng.

Với những con bọ cạp trời mà Giang Phiêu đã huấn luyện, lão chỉ thêm công phu một thời gian là luyện thành Phi Phong Sát Nhân Độc Kiếm, độc nhất thiên hạ, có thể giết người trong vòng năm trượng. Lúc đó lão sẽ lừng danh chốn giang hồ. Bởi lão mải mê với việc mờ ám, lão chẳng nói gì nhiều với Hùng Văn nên sẵn sàng chia tay. Hai người lặng lẽ rời nhau, ai lo việc nấy.

Hùng Văn nhắm thành Côn Minh lao vút đi.

Chàng tính đốt ngón tay, thấy một tháng đã trôi qua, vừa đúng kỳ hạn với Quyên Quyên công chúa và Thập tam khách Lãnh Huyết. Chàng cần y hẹn để gặp lại kiều thê Quyên Quyên và các huynh đệ thuộc hạ, rồi sẽ cứu Bảo Liên.

Chàng yên tâm Bảo Liên chưa bị hại, vì mục đích Cổ Độc Giang Phiêu bắt cóc Bảo Liên là để buộc thân phụ nàng là Kiếm Tiên phải đem tập sách của Thiên Cổ môn đổi lại. Lão không thể giết nàng. Vậy thì Hùng Văn phải đến nơi hẹn với Quyên Quyên trước.

Vừa đến ngoại thành Côn Minh là điểm hẹn, Hùng Văn đã đảo mắt kiếm tìm hiền thê Quyên Quyên và thập tam huynh đệ. Nhưng thị lực phi thường của chàng đã làm Hùng Văn muốn đứng tim khi nhìn thấy cảnh tượng từ xa...

Chàng kêu lên:

- Quyên Quyên ái muội ơi, thập tam huynh đệ ơi...

Chàng phóng vèo tới nơi và sửng người đau đớn. Trước mắt chàng là mười ba người Lãnh Huyết thập tam khách nằm chết bên mười ba con tuấn mã. Còn Quyên Quyên công chúa thì chẳng thấy đâu.

Ôi, thật là kỳ quái, hẳn một địch nhân cao thủ nào đó, công lực ghê gớm mới có thể ra tay giết một lúc mười ba người, mười ba ngựa. Bản lãnh của Lãnh Huyết thập tam khách nào phải tầm thường. Thế mà bị địch nhân giết hết cả người lẫn ngựa, không có dấu hiệu giao tranh, đủ biết kẻ nào đó thật đáng sợ, đã gây nên một hiện tượng kinh hồn.

Không nén nổi đau đớn, chàng thét to:

- Kẻ nào giết huynh đệ thuộc hạ của ta. Hãy ra đây ta xem.

Bốn bề đều tĩnh lặng, không nghe tiếng trả lời.

Chàng lại hồi hộp kêu tiếp:

- Quyên Quyên muội muội đâu? Hùng ca ca đã về đây...

Hùng Văn chỉ nghe tiếng mình vọng lại từ vách thành, không có tiếng gì khác nữa.

Thật là đau đớn căm hờn, Hùng Văn toan sục sạo đi tìm Quyên Quyên, bỗng bên tai nghe tiếng nghiến răng trèo trẹo. Chàng vội vàng nhìn kỹ. Thì ra Bạch Hằng Huyền, người đứng đầu trong Lãnh Huyết thập tam khách chưa chết hẳn. Bởi có công lực cao, chàng ta còn đang hấp hối nên mới có tiếng nghiến răng vì đau đớn.

Hùng Văn vội vàng cúi xuống đặt miệng mình vào miệng Bạch Hằng Huyền để truyền chân khí. Bạch Hằng Huyền từ từ tỉnh lại, nhưng Hùng Văn biết chàng ta không còn sống được lâu.

Mắt ứa lệ, Hùng Văn hỏi nhanh:

- Bạch hiền đệ, đã xảy ra chuyện gì thế?

Đưa cặp mắt lờ đờ nhìn Hùng Văn, Bạch Hằng Huyền trả lời đứt quãng:

- Vương đại ca... Xin lỗi...

Hùng Văn nói bên tai chàng trai:

- Hiền đệ đừng nói đến trách nhiệm nữa, nhiều việc do định mệnh sắp bày cùng số phận. Hãy thuật lại chuyện vừa qua cho ta nghe, thì dù vào rừng đao kiếm, hay đến tận chân trời góc biển nào ta cũng thề phải trả thù cho tất cả các huynh đệ.

Bạch Hằng Huyền thở dài, rồi vừa thở vừa nói:

- Sau khi từ biệt đại ca, anh em chúng tôi hộ tống Quyên Quyên công chúa tới điểm hẹn này. Thời gian một tháng qua, và suốt lộ trình chẳng có gì quan trọng xảy ra. Đến kỳ hạn, đêm qua anh em chúng tôi và Công chúa tới đây chờ đại ca đến giờ dần...

Nói đến đây, Bạch Hằng Huyền im lặng, có lẽ vì quá mệt.

Hùng Văn cảm thấy tinh thần căng thẳng, vội lay nhẹ chàng ta:

- Rồi sao nữa hiền đệ?

Bạch Hằng Huyền thở một hơi dài, thều thào tiếp:

- Lúc đó bỗng có một người xuất hiện. Tiểu đệ nhận ra là một lão già tóc đỏ.

Hồng Phát lão nhân ấy lên tiếng hỏi:

- Các ngươi có phải là người của Vương Hùng Văn?

- Tiểu đệ tưởng lão là bằng hữu của đại ca sai tới truyền đạt điều gì đó, hoặc có việc gì cần kíp, nên mặc dù không biết lão là ai, tiểu đệ vẫn lễ phép trả lời Vương Hùng Văn là đại ca của chúng tôi. Rồi tiểu đệ còn giới thiệu Quyên Quyên công chúa cho lão biết.

Vừa nghe xong mọi điều, lão liền cười nhạt:

- Ngươi biết ta là ai không?

Nghe giọng điệu ấy, chúng đệ biết là có chuyện không hay rồi, nên ngẩn cả ra, chỉ trừng mắt nhìn lão.

Thế rồi lão bật cười ghê rợn, nói lớn:

- Ta là Hạm Không lão tổ.

Lời nói chưa dứt, song chưởng của lão đã tung ra như sấm chớp. Chỉ cách nhau hai trượng mà chúng đệ không phát hiện được điều gì.

"Ầm", tiếng nổ dữ dội bật lên, hỏa quang chói lòa ánh lửa, và mười ba người ngựa của chúng đệ đều nhất loạt đổ xuống bởi luồng chưởng đạo cực kỳ kinh khiếp ấy.

Lão già tóc đỏ dùng chân đá vào hông tiểu đệ, giữa lúc toàn thân đệ đã rã rời, tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Lão ta gằn giọng bảo đệ rằng:

- Mười hai tên đã chết, chỉ để lại mình ngươi hấp hối làm kẻ truyền tin. Hãy báo cho Hùng Văn biết rằng trong một tháng nữa ta sẽ dẫn kiều thê của hắn là Công chúa Quyên Quyên chờ hắn ở Tây Tử Hồ, trấn Hàng Châu.

Hắn vừa nói xong, tiểu đệ chỉ nghe Công chúa thét lên một tiếng, rồi tất cả chìm vào im lặng.

Như chỉ còn chút tàn hơi cuối cùng, Bạch Hằng Huyền cố gắng tiếp:

- Đại ca, hãy trả thù cho các huynh đệ nhé.

Hùng Văn xúc động thét lên:

- Bạch hiền đệ...

Nhưng Bạch Hằng Huyền đã khép đôi mắt lại và tắt thở.

Quá căm thù, chàng gào lên:

- Ma đầu Hạm Không lão tổ, ta thề sẽ giết chết và moi tim ngươi mới rửa được hận này.

Chàng biết Hạm Không lão tổ hạ độc thủ, bởi chàng đã giết Hạm Không tam tuyệt. Nhưng lão còn thâm độc bắt đi cả Công chúa Quyên Quyên, kiều thê yêu quý của chàng.

Tim chàng đau nhói như bị xuyên một mũi tên. Tuy biết mình chưa phải đối thủ của Hạm Không lão tổ, nhưng Hùng Văn cũng nhất quyết phải đi tới điểm hẹn để giải cứu Quyên Quyên.

Ngày tháng trôi qua, kỳ hạn Hùng Văn chờ mong đã tới.

Sáng hôm ấy mặt trời đã lên cao, vạn vật tắm mình trong ánh nắng hồng, phong cảnh vô cùng đẹp mắt.

Vương Hùng Văn cưỡi trên lưng tuấn mã màu đen. Con ngựa Ô Truy này sẽ đưa chàng thẳng tới Hàng Châu, theo lời hẹn của Hạm Không lão tổ.

Đây là cuộc hẹn vẻ vang, rất đáng tự hào, nhưng cũng là cuộc hẹn đầy tang thương chết chóc. Bởi vì Hạm Không lão tổ đang là cao thủ hàng đầu của võ lâm, trong giang hồ đều khiếp mặt. Hùng Văn tuổi còn tre, tên tuổi ít ai biết đến, mà được lão ma đầu hẹn gặp là điều đáng hãnh diện, song cái chết đã nắm chắc đến chín phần mười.

Đã vào địa phận Hàng Châu mà trong đầu Hùng Văn còn rối bời trăm mối.

Bao sự việc còn giằng co, nan giải với những dự tính dở dang. Hắc Y Độc Tâm, kẻ thù không đội trời chung và hình ảnh những ân nhân: Tịnh Thái ni cô, Ngân Kiếm phu nhân, Độc Thiên Sư, chàng phải có ngày báo đáp. Rồi nào là vợ, nào người tình, những mỹ nhân yêu chàng tha thiết: Đinh Bảo Liên, Quyên Quyên công chúa, tiểu thư Trình Vân, Thiên Sơn Tiên Nữ. Tất cả lướt qua trong đầu, ẩn hiện trước mắt chàng trai...

Ôi, Nợ... Nợ... Tình và thù, ơn và oán. Hùng Văn còn nợ nhiều người, mà kẻ thù nợ chàng xương máu. Bao giờ trả hết, bao giờ thanh toán cho xong?

Cửa thành Hàng Châu mở ra trước mắt, đã cắt ngang dòng suy tưởng của Hùng Văn và khiến chàng phấn chấn tinh thần.

Chàng nói nhỏ một mình, như tâm sự với con tuấn mã:

- Thôi thôi, đời mình như một đám mây, nổi trôi khó biết, hà tất phải suy nghĩ quá nhiều. Điều quan trọng là cuộc đấu đêm nay mình phải giành thắng lợi.

Thế là, sau khi vào thành, Hùng Văn liền tìm một khách điếm nghỉ ngơi, dưỡng thân, để buổi tối quyết sống chết với Hạm Không lão tổ một phen.

Vừa thuê xong phòng, thì Hùng Văn đã thấy tên điếm hỏa vào báo:

- Bẩm công tử, có người đến thăm.

Chàng mới bước ra đã gặp một gã đại hán mặc áo vàng vòng tay chào, chắc là người của Hạm Không lão tổ.

Gã ta nói nhanh:

- Đảo chủ chờ đợi các hạ đã lâu. Biết các hạ đã tới, Đảo chủ rất mừng.

Dứt lời, gã trao cho Hùng Văn một tờ giấy. Mở tờ giấy ra xem, Hùng Văn đọc được những chữ:

- Canh ba đêm nay, hẹn nhau trên đê Tô Bạch, ở Tây Tử Hồ.

Hoàng y đại hán thấy Hùng Văn đã đọc xong, nhưng chưa lui bước. Chàng bèn hỏi:

- Tôn hạ còn điều chi muốn nói?

Đại hán áo vàng đáp ngay:

- Đảo chủ có truyền rằng, nếu Vương Công tử thấy đêm nay chưa tiện, xin cứ dời ngày, song chỉ trong vòng một tháng.

Hùng Văn bị chạm tự ái, bèn tỏ vẻ hào phóng trả lời:

- Tôn hạ cứ về thưa lại, đúng canh ba đêm nay Vương mỗ sẽ tới đúng hẹn.

Hoàng Y đại hán vòng tay:

- Thế thì tốt.

Rồi gã lại nghiêm nét mặt:

- Đêm nay, nếu Vương công tử không may, tại hạ sẽ lo hậu sự cho công tử chu đáo.

Chưa gì đã nghe đối phương nhắc đến cái chết, nhưng Hùng Văn vẫn bình tĩnh đáp:

- Đa tạ lòng tốt của tôn hạ.

Đại hán áo vàng cáo từ, rồi loáng một cái đã phi hành mất hút.

Thời gian trôi nhanh đã gần tới canh ba.

Vương Hùng Văn rời khỏi khách điếm, đi thẳng tới Tây Hồ.

Trong lòng chàng hết sức bình tĩnh, và đầu óc cũng không dự cảm điều gì. Hùng Văn nghĩ thầm:

- Cổ nhân có nói, một người trước khi chết thì tất cả đều trở nên bình thản, quả đúng như thế, xem ra đêm nay chắc ta phải chết? Nhưng cũng có câu rằng kẻ nào sắp chết cũng có điều dự báo, hay dự cảm, thế mà trong đầu ta chẳng thấy điều gì. Hay là ta sẽ thoát chết chăng?

Chàng đang suy tư bỗng có bóng người lướt tới, khinh công chứng tỏ một cao nhân.

Hùng Văn ngạc nhiên tự hỏi:

- Không lẽ đích thân Hạm Không lão tổ tới đây đón ta?

Bóng người vừa tới đã nói lớn:

- Tốt lắm, Vương công tử thật đúng hẹn.

Thì ra kẻ đến là hoàng y đại hán, làm Hùng Văn chột dạ, nghĩ thầm:

- Gã đại hán áo vàng này khinh công còn hơn hẳn Hạm Không tam tuyệt. Thuộc hạ của Hạm Không lão tổ thế này thì chính lão ta còn ghê gớm đến bực nào?

Hoàng y đại hán lại nói lớn bên tai Hùng Văn:

- Xin mời Vương công tử, tại hạ sẽ dẫn đường.

Hùng Văn gật nhanh:

- Cám ơn tôn hạ, không nên để cho Đảo chủ phải chờ...

Hai bóng người phi hành vùn vụt tới Bạch đê.

Dưới ánh trăng bàng bạc, gió thổi nhẹ nhàng đưa mùi sen thơm ngát. Nước hồ sáng long lanh như dát ngọc kim cương. Cảnh sắc ban đêm của Tây Hồ đẹp tuyệt. Nhưng nơi đây sắp xảy ra một cuộc quyết đấu kinh hồn.

Đoạn giữa Bạch đê có hai người đứng dưới ánh trăng. Hùng Văn vừa tới đã nhận ra Hạm Không lão tổ và Quyên Quyên công chúa.

Mới liếc nhìn Hùng Văn, Công chúa Quyên Quyên đã vui mừng kêu lên:

- Ôi, Văn ca ca...

Hoàng y đại hán liền nói:

- Đảo chủ có lệnh, trước tiên để công tử và Công chúa nói chuyện đã.

Hùng Văn ngó qua, thấy Hạm Không lão tổ chỉ liếc nhìn chàng một cái, rồi quay lưng đi thẳng.

Quả thật lão có ý lịch sự để đôi trai gái được thong thả tâm tình với nhau một lúc hoặc vì lão cho rằng Hùng Văn sắp chết trong tay lão nên cứ để chàng tâm sự với người vợ đôi câu?

Khinh công của Hạm Không lão tổ thật tuyệt vời. Chỉ thấy thân thể lão nhấp nhô, bàn chân vừa giở lên đã lướt xa vài trượng. Hoàng y đại hán cũng bám sát lão tổ, rời xa nơi gặp gỡ của cặp vợ chồng trẻ.

Khi ấy Quyên Quyên công chúa lại kêu lên những tiếng thắm thiết, nồng nàn:

- Văn ca ca...

Rồi nàng chạy đến ôm lấy Hùng Văn.

Nhẹ vuốt ve nàng trong vòng tay, Hùng Văn dịu dàng nói:

- Quyên Quyên muội muội. Ca ca thật có lỗi, để muội muội vất vả lâu ngày.

Công chúa nghẹn ngào xúc động:

- Tiểu muội biết ca ca thế nào cũng tới, nhưng vẫn khắc khoải chờ mong. Bọn chúng không làm gì xúc phạm muội, song muội vẫn muốn chờ để được chết cùng Ca ca.

Hùng Văn "hừ" một tiếng rồi nói nhỏ:

- Chúng ta cứ im lặng bên nhau sẽ tốt hơn.

Quyên Quyên công chúa gật đầu, nép sát vào Hùng Văn. Cả hai như nghe rõ nhịp đập đôi tim hòa lẫn vào nhau. Quả thật sự im lặng là hưởng thụ cao nhất của tình yêu, mà cũng là bi luỵ nhất của ái tình.

Nhưng lát sau Hạm Không lão tổ đã phá tan sự hưởng thụ và bi luỵ đó. Lão lên tiếng từ phía xa:

- Đến giờ rồi...

Nhẹ đẩy Quyên Quyên qua một bên, Hùng Văn vừa quay nhìn thì Hạm Không lão tổ đã đến trước mặt.

Chàng nói ngay:

- Hùng Văn đúng hẹn, xin đến thỉnh giáo.

Hạm Không lão tổ lặng lẽ gật đầu. Bởi trong tình huống này chẳng ai cần nói nhiều mà chủ yếu là hành động.

Vận dụng một luồng chân khí, đồng thời Hùng Văn rút cây Thánh kiếm ra, tạo thành một luồng hồng quang lóe sáng. Chàng đã nhớ đến lời dặn của Nhất Tiên Sinh, nên quyết chết thì cũng hủy luôn báu kiếm, không để lọt vào tay kẻ khác, gây nên cuộc giết tróc như một trận lưu huyết kinh hồn trong chốn võ lâm, bởi giành nhau kiếm báu.

Có nét xúc động trên gương mặt đỏ của Hạm Không, vì lão ta đã nhìn ra Thánh kiếm. Nhưng dường như lão hiểu được tư tưởng trong đầu Hùng Văn. Bởi thế lão chỉ nói:

- Ngươi xuất chiêu đi.

Khẽ gật đầu, Hùng Văn dồn công lực Vân Hải chân kinh lên hữu chưởng, tay giữ vững chuôi kiếm. Thấy Hạm Không lão tổ im lặng, Hùng Văn truyền lực vào kiếm rồi hỏi to:

- Ngài không dùng khí giới gì sao?

Lão ma đầu gật nhẹ, vẫn chẳng nói gì thêm. Dường như lão muốn thăm dò sức lực của Hùng Văn để có cách xuất chiêu quyết định.

Thấy đôi bên vờn nhau, Công chúa Quyên Quyên xúc động kêu lớn:

- Văn ca ca, nếu Ca ca chết, tiểu muội cũng chết theo ngay.

Hùng Văn quay lại mỉm cười, đầy vẻ yên tâm, nhưng sự thật trong lòng chàng không tránh khỏi tình cảm bịn rịn.

Hoàng y đại hán bỗng lau nước mắt vì xúc động trước tình huống của một trang thiếu hiệp với một mỹ nhân.

Vừa lúc đó, Hùng Văn đã đối diện với Hạm Không lão tổ. Đột nhiên, chàng hét to một tiếng, đẩy mũi kiếm về hướng lão ma. Lập tức một đạo hỏa kình ầm ầm công thẳng vào đối thủ.

Hạm Không lão tổ từ từ đưa chưởng lên đỡ. Mới nhìn tưởng như chẳng có tí công lực nào, nhưng thật ra công lực đã biến thành thể khí vô hình, hết sức ghê gớm.

"Bình" một tiếng chuyển mặt hồ, lửa đỏ nhoáng lên như có luồng sét dữ dội bởi hai nguồn lực đạo giao nhau. Hùng Văn bị chấn động, bật lùi đến năm sáu trượng, Thánh kiếm trên tay như muốn tuột ra.

Lúc đó Hạm Không lão tổ đã thi triển Xúc Thần Bộ tới trước mặt Hùng Văn, chỉ cách một trượng, để tỏ ra bản lĩnh, lão không thèm xuất chưởng truy kích, mà chỉ trầm giọng bảo:

- Vân Hải chân kinh của ngươi mạnh thật, nhưng hỏa hầu của ngươi lại rất kém. Tuy nhiên chiêu vừa rồi chống đỡ được năm thành công lực của ta, đã xem như hiếm thấy trong võ lâm hiện tại.

Thì ra lão ma đầu này chỉ dùng nửa công lực đã đẩy lùi Hùng Văn được năm, sáu trượng. Chàng trai chột dạ nghĩ thầm:

- Hùng Văn ơi, phen này khó mà thoát chết...

Song nhoáng một cái như tia chớp, Hùng Văn lao tới công tiếp một chiêu ác liệt. Kình khí cuồn cuộn ập vào đối phương...

"Ầm", lực đỡ của lão ma chạm vào lực cương của Hùng Văn có sức chấn động cả đôi bên. Nhưng Hùng Văn cảm thấy ngũ tạng nhộn nhạo, huyết khí tưởng chừng dội ngược kinh hồn. Thân hình chàng chao đảo như con thuyền trên sóng.

Giọng cười của Hạm Không lão tổ lạnh tanh:

- Người đã dùng chiêu này để đánh chết ba đệ tử của ta phải không? Vậy thì ngươi nắm chắc cái chết rồi đó. Ta chỉ cần bảy thành công lực thôi.

Quả thật Hùng Văn đã sử dụng chiêu Loạn Thạch Băng Vân mạnh nhất của phái Vân Hải nhưng nội lực của chàng không bằng lão ma, nên vẫn bị chấn động.

Nghe câu hỏi của lão, chàng chỉ "hừ" một tiếng, rồi tiếp tục cô duỗi song chưởng, vận chuyển một luồng lực đạo chờ đón đỡ chiêu phục hận của lão ma, với gương mặt trầm tĩnh lạnh lùng.

Hạm Không lão tổ từ từ nâng hữu chưởng, kình khí âm thầm nhưng mãnh liệt xô tới Hùng Văn. Hồng quang lại chớp nhoáng dữ dội, sau tiếng "Bình" chuyển đất, nước hồ bắn tung như con giao long vùng vẫy...

Hùng Văn "Hự" một tiếng, toàn thân bị văng xa sáu trượng và "phịch" một cái, chàng ngã ngồi trên bờ hồ, cây Thánh kiếm tuột khỏi tay.

Quyên Quyên đau đớn thét to:

- Ca ca, tiểu muội đi trước đây...

Dứt lời nàng tung mình nhảy xuống hồ để tự tìm cái chết.

Hoàng Y đại hán xúc động quay mặt đi, bởi hắn đã nảy sinh cảm tình với Hùng Văn, đó là cảm tình của người nam nhi luyến tiếc một anh hùng.

Khi ấy Hùng Văn oẹ mấy tiếng, phun ra đầy máu. Chợt chàng trợn mắt nhìn đối thủ và gầm lên:

- Hạm Không lão tổ. Ta quyết sống chết với ngươi.

Lão ma bật cười:

- Ngươi sống sao nổi. Vợ ngươi đã chết dưới hồ, sao ngươi không chết quách đi cho rảnh nợ?

Vừa nói lão vừa chờn vờn định cướp cây Thánh kiếm mới tuột khỏi tay Hùng Văn, nằm cách khoảng không xa.

Lập tức Hùng Văn nghĩ nhanh trong đầu:

- Trước khi ta chết, tuyệt đối giữ Thánh kiếm không để lọt vào tay lão ma. Nếu không, lão sẽ luyện được bí kíp Tam kiếm Thập nhị chưởng, võ lâm không ai địch nổi hắn... Thật tai hại vô cùng...

Nhưng Hạm Không lão tổ đã phi thân nhanh hơn ý nghĩ trong đầu Hùng Văn. Trong lúc bối rối, Hùng Văn bỗng xuất một chiêu dữ dội, mà không nghĩ ra là chiêu gì. Chỉ biết kình khí ngùn ngụt, quằn quại như con rồng lửa quật ngược vào thân thể lão ma.

Cánh tay Hạm Không lão tổ đã chụp được chuôi Thánh kiếm, bỗng lão cảm thấy một luồng kình lực như vũ bão xốc tới, thân hình cả hai người đều lơ lửng trên mặt hồ.

"Ầm" Một tiếng dữ dội, Hùng Văn chao mình đi, rồi rơi thẳng xuống hồ. Hạm Không lão tổ cũng kêu "ực", rớt luôn xuống nước. Lão không ngờ cuối cùng người trai trẻ ấy lại có luồng kình đạo kinh khiếp như thế, mà bản thân Vương Hùng Văn cũng vẫn chẳng nghĩ ra chiêu thức ấy từ đâu đến với đầu óc mình.

Nhưng chàng không còn đủ thời gian thắc mắc nữa, bởi chàng đã rơi xuống hồ chìm lỉm với thương tích đến hôn mê. Còn Hạm Không lão tổ rơi theo như một hòn đá, làm hoàng y đại hán hoảng hốt phóng mình tới ôm kịp lão ma. Có người giữ chặt, lão ma nâng thêm chân khí và đại hán áo vàng đưa lão vào bờ nhanh như chớp.

Gả lẹ miệng hỏi:

- Đảo chủ có sao không?

Hạm Không lão tổ nhóng cổ ra mặt hồ, mắt nhìn bọt nước sủi tăm, nơi Hùng Văn đã chìm lỉm.

Lão trầm giọng bảo:

- Tiểu tử ấy đã tiếp thu được Tam kiếm Thập nhị chưởng.

Hoàng y đại hán hoảng hốt nhắc lại:

- Tam kiếm Thập nhị chưởng à?

Lão ma gật đầu:

- Hắn luyện được gia thức của Tam kiếm Thập nhị chưởng, nhưng do chưa học được khẩu quyết nên không thể công địch có phương pháp, chỉ ngẫu nhiên đánh được một chiêu nào đó trong lúc xuất thần. Hồi nãy vì ta không ngờ, nên bị trúng chiêu bất thần của tiểu tử.

Đại hán áo vàng lo lắng hỏi:

- Vậy Đảo chủ đã chấn thương?

Lão ma nhếch mép:

- Ta phải tốn nửa năm mới phục nguyên được.

Nhưng gương mặt lão hớn hở. Lão vung cây Thánh kiếm trong tay:

- Hừm, bây giờ ta đi thôi. Tiểu tử bị trúng thương đã rơi xuống hồ. Nàng Công chúa của hắn cũng chết chung với hắn dưới đó. Còn ta tuy bị thương, song đã lấy được Thánh kiếm, vật báu cả võ lâm đang thèm khát. Hà hà... Rồi đây ta sẽ luyện được Tam kiếm Thập nhị chưởng vô cùng tuyệt diệu.

Lão phẩy tay:

- Nào, chúng ta đi.

Hạm Không lão tổ tuy bị thương, vẫn trổ thuật khinh công lướt đi như gió, hoàng y đại hán theo kèm. Tiếng cười của lão xa dần rồi mất hẳn, chỉ còn lại mặt hồ phẳng lặng dưới ánh trăng khuya. Dưới hồ là nơi lấp cả Vương Hùng Văn lẫn Quyên Quyên công chúa.

Thì ra trong lúc ở dưới địa huyệt cổ thành, Vương Hùng Văn đã nhập tâm được gia thức của những hình ảnh trên vách đá mà không ngờ, còn khẩu quyết phải xem trên Thánh kiếm mới tìm ra.

Nhưng trong lúc bất thần, chàng có thể xuất những chiêu trong Tam kiếm Thập nhị chưởng để đánh bị thương Độc Tâm ngũ quái Xà Quái Bà. Chiêu vừa đánh Hạm Không lão tổ bị thương cũng là tuyệt học của Tam kiếm Thập nhị chưởng mà Hùng Văn nghĩ không ra...

Song bây giờ chàng đã đem theo tất cả xuống hồ nước lạnh lùng với Công chúa Quyên Quyên. Không lẽ số mệnh của chàng lại trớ trêu đến thế...?

Lúc đó, bên bờ hồ...

Dưới gốc liễu um tùm lá, có một lão già câu cá. Gương mặt lão quắc thước và hiền từ, cử động nhanh nhẹn, ra vẻ người có võ công. Lão chính là Ngũ Hồ Thần Điếu Vương Lang Khách. Lão đang để toàn tâm toàn ý vào chiếc cần câu Tương Phi Trúc đã dùng hàng trăm năm nay, với dây cước xanh màu nước thả dưới hồ.

Lang Khách ngước mặt nhìn sắc trời, rồi nói một mình:

- Ta theo dõi quan sát con Kim Lý Ngư đã bốn năm nay. Thường vào canh ba mỗi đêm nó đều nổi lên lượn lờ, đêm nay tại sao muộn thế? Không lẽ nó đã thành tinh nên biết đêm nay ta chuẩn bị đầy đủ để câu nó lên, và đã lặn sâu dưới nước rồi?

Đang lẩm bẩm, bỗng thấy nước hồ dao động, Lang Khách tươi nét mắt, nói khẽ:

- Cuối cùng mày cũng phải ra...

Chợt một ánh màu vàng nhảy lên khỏi mặt nước, đó là con cá chép vàng óng dài đến năm trượng, có ánh màu lam bám theo như tia chớp là sợi dây câu.

Đuôi con cá vàng quét một cái, ánh màu lam đột nhiên biến mất, con cá đã lặn xuống đáy hồ.

Thần Điếu Vương Lang Khách tức giận, dùng sức giật dây câu và thấy có vật nặng trì kéo, liền bật cười:

- Hì hì... Sắp được rồi...

Nhưng ông ta lại nhăn mặt:

- Kỳ quá, thế này là thế nào?

Miệng nói, tay Lang Khách cuốn nhanh dây câu và kéo lên được một cô gái vướng trong dây cước.

Ông bực mình lẩm bẩm:

- Ta mong được cá, chứ được gái làm gì?

Rồi Lang Khách gỡ nhanh cô gái mặc y trang lộng lẫy như Công chúa, để sang một bên, để ông cuốn dây rượt theo con cá. Cứ theo sức kéo, sợi dây lại bung ra mặt hồ với bóng con cá vàng chập chờn ẩn hiện, làm Lang Khách háo hức lội xuống nước bơi theo.

Con cá này có gì hấp dẫn mà Thần Điếu Vương Lang Khách ham mê đến như thế? Nguyên đây là con Kim Lý Ngư có chứa trong bụng một hạt Kim Lý đơn, người luyện võ uống viên Kim Lý đơn này vào sẽ tăng thêm ba mươi năm công lực. Kim Lý đơn có thể cải tử hoàn sinh, cứu người đã chết và còn nhiều công dụng tuyệt diệu ly kỳ khác nữa.

Ngũ Hồ Thần Điếu Vương Lang Khách biết con Kim Lý Ngư rất khôn ngoan xảo quyệt, nếu phen này không cố gắng tung dây bắt được nó, thì lần sau khó lòng dụ nó mắc lưỡi câu.

Lão liếc qua cô gái, nói nhỏ một mình:

- Cô nương kia chắc tự tử vì tình, bộ ngực còn thoi thóp thở, chắc chưa thể chết ngay được, ta hãy lo truy bắt con Kim Lý Vương trước đã.

Thế là bóng vàng của con cá và lam ảnh của dây câu truy đuổi nhau. Lúc bên này, lúc phía kia, sãi khắp mặt hồ.

Dụng sức quá nhiều, Thần Điếu Vương Lang Khách dần dần mỏi mệt. Bỗng Kim Lý Vương lại nhảy lên khỏi mặt nước, ánh vàng rực rỡ dưới bóng trăng. Lang Khách nhìn thấy rõ nó đã bị mắc lưỡi câu thép thì bật cười:

- Khà khà, rốt cuộc ta cũng câu được ngươi.

Nhưng Kim Lý Vương đâu để bị bắt dễ dàng, nó vùng vẫy dữ dội, bắn cả nước hồ tung tóe. Rồi nó bơi sải vòng vòng, khi chùng, khi dãn, nhất định trì kéo với người câu.

Thần Điếu Vương Lang Khách sốt ruột lắm, nhưng cũng không dám mạnh tay. Ông nói nhỏ:

- Phải khéo léo, nếu bức bách nó phun viên Kim Lý đơn ra thì mình sẽ uổng công.

Ông ta cứ cuốn dây từ từ, đưa dần con cá vào bờ, trong lúc nó vẫn vùng vẫy dữ tợn.

Đột nhiên, Lang Khách thấy sức nặng từ dây câu tăng gấp đôi, ông ta trợn mắt la lên:

- Quái lạ thật, cái gì thế này...?

Dưới bóng trăng, ông ta thấy dây câu quấn vào một xác người trai lềnh bềnh trên mặt hồ.

Thì ra Kim Lý ngư trong lúc vùng vẫy, sãi như điên đã quấn vào cái xác chàng trai.

Thần Điếu Vương Lang Khách bực tức cằn nhằn:

- Hết cô gái, lại chàng trai, hôm nay coi bộ ta không được hên lắm. Bây giờ ta phải kéo luôn cả chàng trai này mới đưa được con cá vào bờ.

Sau thời gian dụng lực, Lang Khách cũng đưa luôn được Kim Lý Vương và chàng trai lên bờ đê.

Cái xác chàng trai ấy bỗng "hừ" một tiếng, chứng tỏ chàng ta chưa chết, chỉ bị hôn mê và ngộp nước, miệng hả rộng...

Lang Khách lúc đó chỉ xốc tới Kim Lý Vương.

Mặc dù đã nằm trên bờ đê, Kim Lý Vương vẫn quẫy mạnh, khiến Lang Khách sợ nó vuột xuống hồ nữa, nên nhảy đến chận lại.

Con cá vàng giãy giụa, một lát sau nó phun viên Kim Lý đơn ra, trúng ngay vào cái miệng đang há ra của chàng trai hôn mê nằm đó.

Theo phản xạ tự nhiên, chàng ta nuốt ực viên Kim Lý đơn vào bụng. Lang Khách hoảng hốt lao tới, thò tay vào miệng chàng trai để mong moi ra được vật quý, nhưng đã muộn mất rồi.

Ngũ Hồ Thần Điếu Vương Lang Khách ngước mặt nhìn trời, thở dài:

- Ôi, thật là ý trời, mỗi báu vật đều có kỳ duyên ngẫu hợp.

Cảnh đêm trăng trên hồ vẫn đẹp tuyệt. Bỗng giữa bầu không khí tĩnh lặng vang lên tiếng kêu:

- Văn ca ca, ca ca chưa chết.

Ly kỳ biết bao...

Thì ra người con gái và chàng trai được Thần Điếu Vương Lang Khách đưa lên bờ chính là Quyên Quyên công chúa và Vương Hùng Văn. Lúc này Công chúa đã tỉnh lại, nàng quay qua trông thấy Hùng Văn nên mới kêu lên thảng thốt.

Vương Hùng Văn đã cử động, vì mới may mắn nuốt được viên Kim Lý đơn.

Quyên Quyên trườn tới bên Hùng Văn, kêu nhỏ:

- Văn ca ca, trả lời tiểu muội đi.

Khi ấy Hùng Văn chưa kịp phục nguyên, nên chỉ giương mắt nhìn Quyên Quyên rồi im lặng khép mắt lại.

Quyên Quyên công chúa khóc sụt sùi:

- Ôi, Văn ca ca không sống nổi, để tiểu muội chết trước ca ca.

Dứt lời, nàng toan trườn mình xuống hồ nước. Nhưng Thần Điếu Vương đã lướt nhanh tới nắm chặt lấy cánh tay Công chúa và bảo:

- Cô nương, công tử chưa chết đâu, dù có chết thì nuốt viên Kim Lý đơn vừa rồi cũng sống lại. Hiện giờ công tử đang vận công, chỉ lát nữa là bình phục thôi.

Công chúa Quyên Quyên tươi nét mặt, hỏi ngay:

- Thật vậy sao? Thì ra chính ngài đã cứu chúng tôi. Xin đa tạ...

Khi ấy Hùng Văn đang ngầm vận công, chàng cảm giác ở đơn điền có một luồng nhiệt lưu đang tỏa rộng. Toàn thân dần dần chuyển vào trạng thái ngây ngất.

Chàng nghĩ thầm:

- Mình nuốt phải vật gì nhỉ? Thương tích do Hạm Không lão tổ gây nên đã lành hẳn, mà công lực của mình lại tăng tiến thêm.

Lát sau Hùng Văn đã hoàn toàn tỉnh táo, Quyên Quyên liền gọi lớn:

- Văn ca ca...

Nàng ôm chầm lấy chàng và trỏ Lang Khách:

- Ca ca, ngài này đã cứu chúng ta.

Hùng Văn "A" một tiếng, nhẹ đẩy Công chúa qua một bên, rồi đứng dậy cúi chào Lang Khách.

Thần Điếu Vương Lang Khách nhìn Hùng Văn, ánh mắt biểu lộ cảm tình và hỏi nhanh:

- Công tử chính là Vương Hùng Văn đây sao?

Hùng Văn vòng tay:

- Vâng, tại hạ là Hùng Văn, không ngờ tiền bối cũng biết.

Lang Khách nói nhanh:

- Thời gian gần đây Vương công tử đã chấn động võ lâm, với danh hiệu vị Chưởng môn nhân thời nay của phái Vân Hải.

Rồi ông hỏi tiếp nguyên nhân tại sao Hùng Văn và Quyên Quyên lâm vào cảnh ngộ này.

Hùng Văn liền thuật lại mọi chuyện mới xảy ra với Hạm Không lão tổ.

Ngũ Hồ Thần Điếu Vương Lang Khách thuộc hàng tiền bối võ lâm, ngang hàng với Chỉ Thủ Khai Sơn Ôn Tiểu Khai, nghe qua câu chuyện liền ngạc nhiên hỏi Hùng Văn:

- Vậy Hạm Không lão tổ chính là lão ma ở Hạm Không đảo?

Hùng Văn gật đầu:

- Phải, chính lão...

Lang Khách nhìn quanh, rồi hỏi nhỏ:

- Thế lão ma ấy đi đâu rồi?

Quyên Quyên công chúa ngạc nhiên nhìn lão:

- Ôi, không phải chính ngài đã đuổi lão đi sao?

Lang Khách lắc đầu, còn Hùng Văn nói:

- Cuối cùng lão trúng một chưởng của tại hạ bị thương, có lẽ vì thế mà lão bỏ chạy chăng?

Rồi chàng lẩm bẩm:

- Hừ, mình cũng đánh lão bị thương, nhưng đó là chiêu gì nhỉ?

Lang Khách không nghe rõ những lời lẩm bẩm của Hùng Văn, nhưng chỉ qua chuyện là biết Hùng Văn đánh Hạm Không lão tổ bị thương cũng đủ làm ông ta ngạc nhiên ngó chàng lom lom. Ôi, một người trẻ tuổi mới ra giang hồ mà đánh Hạm Không lão tổ bị thương, quả là chuyện động trời, xôn xao trong võ lâm Trung Nguyên, chứ chẳng phải chuyện thường.

Hùng Văn vẫn lẩm nhẩm tiếp:

- Thánh kiếm đâu rồi? Ôi, Thánh kiếm đã bị lão ta lấy mất.

Lang Khách buột miệng:

- Phải chăng Thánh kiếm công tử vừa nói có phải là báu kiếm do Nhất Tiên Sinh để lại?

Hùng Văn gật nhanh:

- Dạ, đúng đấy.

Lang Khách bàng hoàng nhìn Hùng Văn rồi đột nhiên lão cười rộ:

- Hay quá, mất Kim Lý đơn lại được Thánh kiếm. Đáng lắm, đáng lắm.

Ngẩn mặt bởi kinh ngạc, Hùng Văn vội hỏi:

- Lang tiền bối. Ngài vừa nói gì? Ngài đã lấy lại được Thánh kiếm rồi hay sao?

Thần Điếu Vương Lang Khách bật cười:

- Hì hì, có thể hiểu như thế. Thôi, ta đi đây.

Vừa dứt lời lão đã xoay mình phóng vút đi.

Hùng Văn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, chàng lại lẩm bẩm thắc mắc:

- Lạ thật, vậy Thánh kiếm trong tay ai? Rõ ràng ta thấy Hạm Không lão tổ cướp đi... Thế mà ông lão này lại bảo đã giữ được trong tay. Lẽ nào ông câu cá đã tranh giành được kiếm báu.

Thần Điếu Vương đi lâu rồi, mà Hùng Văn vẫn ngẩn ngơ suy nghĩ mãi như mất hồn.

Quyên Quyên liền hỏi:

- Văn ca ca, ca ca suy nghĩ gì vậy?

Hùng Văn vội nói ra điều mình thắc mắc.

Công chúa mỉm cười:

- Ôi, có vậy mà ca ca cũng nghĩ nhiều quá.

Chàng ngạc nhiên:

- Sao muội lại nói ca ca nghĩ nhiều?

Quyên Quyên bảo:

- Thánh kiếm rõ ràng bị Hạm Không lão tổ lấy đi. Còn câu nói của Ngũ Hồ Thần Điếu Vương chỉ nghe qua cũng hiểu ý. Ý lão nói rằng lão đã biết Thánh kiếm nằm trong tay Hạm Không lão tổ rồi.

Hùng Văn hiểu ra, gật gù:

- À, muội muội nói Thần Điếu Vương Lang Khách sẽ tìm đến Hạm Không lão tổ để đoạt lại Thánh kiếm?

Mỉm cười, Công chúa gật liền mấy cái:

- Chính thế.

Gương mặt Hùng Văn đầy vẻ khẩn trương, chàng nói nhanh:

- Vậy chúng ta cũng mau mau đến Hạm Không đảo.

Quyên Quyên công chúa cười lớn:

- Ca ca lầm rồi, hiện nay lão ma chẳng về Hạm Không đảo đâu.

Với vẻ thán phục, Hùng Văn hôn lên môi Công chúa và khen:

- Quyên muội thông minh lắm. Hạm Không lão tổ không về Hạm Không đảo, vì sợ người ta biết lão bị kẻ khác đánh trọng thương, mất cả uy tín và danh tiếng lừng lẫy bấy lâu.

Thế là Quyên Quyên công chúa bỗng trở thành người mưu sĩ đắc lực của Hùng Văn.

Nàng bảo chàng:

- Văn ca ca, nhờ uống được viên Kim Lý đơn, công lực của ca ca đã tăng tiến. Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm tới Ngoại đường của Hắc Y bang, bất cứ ở đâu, để Hạm Không lão tổ biết tin ca ca chưa chết. Chắc chắn lão sẽ nổi giận đi tìm ca ca. Khi đó ta có thể lấy lại được Thánh kiếm, mà may còn tìm được cả Thiện Tâm quả để chữa bệnh cho ca ca nữa.

Hùng Văn vui mừng nói:

- Muội muội bàn rất phải. Ta đi thôi.

Vậy là hai người cùng rời khỏi Hàng Châu.

Trong dãy núi Hoài Ngọc sơn, giáp hai tỉnh Triết Giang và An Huy, nắng vàng tỏa sáng cả một vùng sơn cước. Vương Hùng Văn và Quyên Quyên công chúa ngồi trên lưng tuấn mã sãi nhanh. Đã mấy ngày qua, Hùng Văn cảm thấy trong mình rất sảng khoái. Dường như Kim Lý đơn có công hiệu làm cho Vạn Tà Sát Mạch tạm thời lắng dịu. Chàng đang cùng Quyên Quyên đi tìm một Ngoại đường của Hắc Y bang.

Đột nhiên có tiếng vó ngựa rầm rập chạy tới, cát bụi bay mù mịt cả một vùng, trên lưng toàn những tay đại hán.

Hùng Văn liền bảo Công chúa:

- Bọn này đều là những nhân vật võ lâm, chẳng hiểu đi đâu vội vàng thế?

Quyên Quyên bảo:

- Ta cứ theo dõi xem sao.

Hai người mới trao đổi một câu thì đoàn người đã tới. Họ gồm sáu người cưỡi trên lưng ngựa, đi đầu là một lão già. Phút chốc đã qua mặt Hùng Văn và Quyên Quyên.

Hùng Văn chỉ kịp nghe lão già nói:

- Chỉ cần qua khỏi rừng lá nhọn trước mặt là bình yên vô sự.

Tiếng nói hòa lẫn tiếng vó ngựa xa dần.

Vẫy chiếc roi ngựa trên tay, Hùng Văn nói nhanh:

- Ta phải theo cho kịp họ.

Ngựa phi một lúc đã thấy vạt rừng trước mặt, cây lá nhọn hoắt chĩa lên trời như gươm đao.

Hùng Văn gật gù:

- Đúng là rừng lá nhọn rồi.

Thình lình có tiếng thét lớn:

- Tiểu tử và tiểu cô nương dừng lại...

Tiếng thét chưa dứt, hai bóng người đã chặn ngang phía trước, thân pháp nhẹ nhàng lanh lợi.

Trong đầu Hùng Văn thầm nghĩ:

- Hai gã này khinh công rất giỏi, chắc không phải kẻ cướp tầm thường.

Để xem trong rừng này có những nhân vật nào, Hùng Văn liền bình tĩnh dừng ngựa, chàng múa cây roi trên đầu một vòng, phát ra luồng kình đạo thổi rạt ngọn cây.

Hai gã kia trố mắt, một gã nói nhỏ:

- Tiểu tử này dường như học được một chút võ công?

Tên kia gật đầu:

- Chắc cùng đồng bọn với lũ kia, chỉ đi chậm hơn thôi. Sáu thằng nọ đã có các Đường chủ chặn phía trước. Hai đứa này là phần tụi mình. Tiểu cô nương coi ngon mắt quá nhỉ?

Lời nói của chúng rõ ràng không coi Hùng Văn ra gì. Chàng bèn nghĩ thầm:

- Chúng nói đến Đường chủ, chắc cũng là phe phái chi đây.

Nghĩ như thế rồi mỉm cười, lên tiếng:

- Các ngươi là gì mà dám ngăn đường cản lối?

Một gã cười hề hề:

- Bọn ta đây thuộc Hắc Y bang.

Gã hãnh diện khai lý lịch như vậy mà không ngờ là tự tìm lấy cái chết thảm.

Hùng Văn vui mừng trong lòng, bởi chàng đang muốn tìm Hắc Y bang, quả là vượt rừng qua suối cũng chẳng uổng công tí nào.

Chàng gằn giọng:

- Đường chủ của các người đâu?

Hai tên nọ chưa kịp đáp thì có những tiếng rú thê thảm từ phía trước vọng lại, làm Quyên Quyên rùng mình.

Hùng Văn biết những kẻ đi trước đã lâm nạn, liền dựng chưởng, miệng quát thật to:

- Tự các ngươi tìm lấy cái chết.

Chàng băng mình xuống ngựa, xuất liền một chiêu, cùng với tiếng gầm:

- Ta là Vương Hùng Văn, các ngươi có mắt như mù.

Mấy tiếng "ta là Vương Hùng Văn" đã làm hai gã nọ sợ đến bủn rủn tay chân. Chưởng đạo của Hùng Văn Nhất Chiêu Lưỡng Dụng vận đủ thập thành công lực Vân Hải chân kinh xô tới chẳng khác sóng bủa đầu ghềnh làm hai tên nọ bị quật chết trong chớp mắt.

Hùng Văn thu chưởng, bắn vọt mình lên cao, rồi bảo Công chúa:

- Quyên muội, ca ca phải đi trước xem sao. Muội cứ từ từ theo sau nhé.

Từ trên không, chàng cắt ngang ngọn cây phóng mình về phía trước, Hùng Văn lúc ấy coi chẳng khác một mũi tên.

Lúc đó, trong góc khu rừng lá nhọn vang lên những tiếng "Bình Bình" nổ rát tai. Trên nền cỏ úa bày ra năm xác chết. Đó là năm người trong số sáu người vừa qua mặt Hùng Văn hồi nãy, chỉ còn lại lão già sống sót đang kịch chiến với lũ áo đen.

Lão chính là Thất Tinh Kiếm Thương Tử Tài, Tổng tiêu đầu của Đệ Nhất Tiêu Cục vùng Trung Thổ. Lão đang quyết đấu với Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ, Phó đường chủ của Hoài Ngọc phân đường của Hắc Y bang.

Bên cạnh là năm tên thuộc hạ của Hoài Ngọc phân đường đang thu lượm binh đao, chứng tỏ chúng vừa giết năm người của Thương Tử Tài, và tên Đường chủ Đã Nhân Tăng chưa phải động thủ.

Thất Tinh Kiếm Thương Tử Tài thấy năm thuộc hạ bị giết trong chớp mắt thì tinh thần không còn được tập trung, uy lực kiếm pháp trong tay dần dần suy giảm.

Trong lúc đó, hai chiếc búa mỗi chiếc nặng 50 cân của Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ múa vèo vèo, chiêu thức vừa mạnh vừa nhanh. Hắn buộc Thương Tử Tài phải dốc sức liên tục, không phương tránh né.

Thấy đối phương đã rối loạn đường kiếm, Bá Khí Hắc Tâm thừa thắng xốc tới. Chiêu búa trong tay bổ xuống như trời giáng, theo thế Độc Bích Hoa Sơn...

"Bình Bình", chỉ nghe hai tiếng chấn động, Thương Tử Tài kêu "hự" như nấc nghẹn, miệng hộc máu tươi, thanh kiếm tuột khỏi tay lao vào không khí như một chiếc lá.

Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ cười rống lên:

- Ha ha, rốt cuộc Ngọc Hoàn trong tay ngươi cũng lọt vào túi ta. Hãy mau nộp mạng.

Dứt lời, thân hình Triệu Vũ băng tới, cặp búa kêu vù vù, kình lực phát ra ghê gớm vô cùng.

Thương Tứ Tài đã hoa mắt, ngước nhìn trời than rằng:

- Tử Tài công lực không còn, xin tạ tội với Đỗ tiền bối. Ôi, làm sao bảo vệ Ngọc Hoàn đây?

Lời than của Thất Tinh Kiếm chứng tỏ giá trị của bửu bối Ngọc Hoàn thật cao trọng.

Bá Khí Hắc Tâm khoái chí, múa búa lao tới như ánh chớp để toan truy sát Thương Tử Tài thật nhanh chóng.

Đột nhiên có tiếng thét lộng óc làm bọn hắc y phải kinh hồn, rồi một bóng người vừa lao tới kình đạo đã tuôn ra...

- "Bình..."

Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ "hự" một tiếng, cả thân hình to như con trâu nước của gã bị bắn lùi hơn hai trượng, bởi luồng kình đạo vừa xô tới thình lình.

Một thiếu niên tuấn tú xuất hiện, ngang tàng đứng trước mặt gã. Người ấy chính là Vương Hùng Văn. Chàng kịp thời xuất một chưởng cứu được mạng sống cho Thương Tử Tài trong đường tơ kẽ tóc.

Hùng Văn quét ánh mắt nhìn khắp lượt bọn Hắc Y bang, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo thách thức.

Triệu Vũ chột dạ, nghĩ thầm:

- Hừm, gã thiếu niên này chẳng biết từ đâu ra mà công lực thật khủng khiếp.

Bỗng có nhiều tiếng nói vang lên:

- Tiểu tử oắt con này có duyên nợ với Hắc Y bang, xin Triệu phó đường chủ tạm ngừng tay, để huynh đệ chúng tôi thanh toán nó.

Những lời xôn xao ấy là của năm tên thuộc hạ áo đen. Trong chớp mắt bọn chúng đã như năm chiếc bóng lao tới trước mặt Hùng Văn như một bầy kên kên chực chia xác chết.

Hùng Văn nhếch mép cười, trong đầu nghĩ thầm:

- Được lắm, trong bọn Hắc Y bang thằng nào cũng tội ác đầy rẫy, giết cho hết ta vẫn chẳng gớm tay.

Rồi quay sang Thất Tinh Kiếm Thương Tử Tài, chàng nói:

- Thương lão tiền bối ngừng tay giây lát, để tại hạ thử sức bọn này.

Vội lùi lại vài bước, Thương Tử Tài đáp nhỏ:

- Lão phu đa tạ, xin thiếu hiệp thận trọng nhé.

Hùng Văn chỉ mỉm cười, liếc nhìn năm tên đại hán của Hắc Y bang như loài cỏ rác.

Năm tên nọ cùng hùng hổ thét vang:

- Tiểu tử hãy nộp mạng.

Cả năm tên cùng xuất chiêu, khí thế dữ dằn, quật thẳng vào Hùng Văn tựa cuồng lưu thác đổ.

Hùng Văn vẫn thản nhiên đứng nhìn, chờ kình phong ầm ầm lướt tới, chàng mới thét to:

- Bầy chuột bọ, hãy sớm chầu Diêm chúa.

Chàng vừa động thủ, song chưởng xuất ra như gió, chỉ nghe những tiếng rú thảm thiết nổi lên, những cây thịt tung bay, máu óc văng ra rùng rợn. Chàng chỉ giáng một chiêu, giải quyết gọn cả năm tên ác ôn trong nháy mắt.

Thất Tinh Kiếm Thương Tứ Tài đảo mắt nhìn quanh. Lão vừa mừng, vừa sợ, không ngờ một thiếu niên lại có công lực kinh hồn đến thế.

Chẳng di chuyển nửa bước, Hùng Văn thoải mái cất tiếng cười. Năm cái xác bầy nhầy nằm rải rác trước mắt chàng như năm đống thịt vụn, cả bọn chết không kịp ngáp.

Lúc ấy, Đã Nhân Tăng và Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ biến sắc, vừa kinh sợ, vừa giận dữ. Nhưng bề nào chúng cũng là Đường chủ và Phó đường chủ Hắc Y bang nên sớm lấy lại bình tĩnh, chiếu ngời ánh hung quang từ những cặp mắt vào mặt Hùng Văn.

Đã Nhân Tăng thấy gã thiếu niên vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng thì trong đầu thầm nghĩ:

- Coi bộ thằng nhỏ này công lực phi thường, chẳng thể khinh suất. Nếu ta không hợp lực với Triệu phó đường chủ thì khó thắng nổi.

Triệu Vũ thấy Đường chủ chưa nói gì, bèn sấn tới, giương mắt nhìn Hùng Văn, rồi quát lớn:

- Tiểu tử, ngươi là ai?

Hùng Văn bật cười:

- Ngươi là Phó đường chủ của Hắc Y bang mà chưa biết ta là ai sao?

Đã Nhân Tăng, Đường chủ Phân đường Hoài Ngọc nghe giọng nói khinh miệt của chàng thiếu niên thì nổi giận quát:

- Phải chăng ngươi là Vương Hùng Văn đó không?

Hùng Văn gật đầu, nhếch mép:

- Đúng. Ta là Vương Hùng Văn, kẻ đang đi tìm bọn ác quỷ Hắc Y bang tụi bay đó. Tất cả hãy nộp mạng cho ta.

Nghe những lời của người trai trẻ, Thất Tinh Kiếm Thương Tử Tài vui mừng, thầm nghĩ trong đầu:

- Thì ra đây là Vương Hùng Văn thiếu hiệp mới gây chấn động giang hồ thời gian qua. Có thiếu hiệp, việc của Đỗ tiền bối may ra được nhờ cậy...

Tiếng thét của Bá Khí Hắc Tâm Triệu Vũ cắt ngang dòng suy tưởng của Thương Tứ Tài.

Hắn gầm lên:

- Hừm, ngươi là Vương Hùng Văn, thằng nhỏ quỷ tha ma bắt, Hắc Y bang đã có lệnh truy lùng ngươi. Không ngờ ngươi lại dẫn xác tới đây tìm cái chết.

Đã Nhân Tăng nói bên tai Triệu Vũ:

- Thằng nhỏ này là kẻ tử thù của Hắc Y bang, đã có lệnh của Bang chủ, ta sẽ không cần phải tôn trọng quy tắc giang hồ với nó.

Vẫn cười lạt, Hùng Văn nói to:

- Hắc Y bang các ngươi là một bọn ỷ mạnh hiếp yếu, tàn bạo khát máu, giết người không gớm tay, nhưng Vương mỗ này sẽ trừ khử hết bọn ngươi, không sót một tên. Đừng hòng khua môi múa mỏ hù dọa được Vương mỗ.

Đã Nhân Tăng và Bá Khí Hắc Tâm tức điên lên. Cả hai cùng gầm thét:

- Tiểu tử, ngươi phải táng mạng ở nơi này.

Cặp búa trên tay Triệu Vũ múa tít, kình khí ầm ầm. Còn Đã Nhân Tăng cũng dựng chưởng xuất chiêu, chưởng đạo vừa xuất đã có luồng khí nóng ập tới tựa cơn bão lửa, Hùng Văn cảm thấy như mình chìm đắm giữa làn sóng nước sôi...

Thất Tinh Kiếm Thương Tứ Tài vội nói khẽ:

- Vương thiếu hiệp coi chừng Xích Lân chưởng đấy.

Xích Lân chưởng vốn là một loại võ công kỳ độc của ngoại nhân. Chỉ cần luồng gió nóng của nó quét trúng là toàn thân nạn nhân như bị lọt vào chảo dầu sôi. Hai giờ sau sẽ chết.

Hùng Văn đang muốn thử công lực của hai đối thủ, nên việc phòng bị hỏa hầu có phần lỏng lẻo. Nên khi chàng nghe được lời nhắc nhở của Thương Tử Tài đã muộn...

Luồng gió nóng của Xích Lân chưởng đã tới sát bên chàng.

Thật là vô cùng nguy hiểm.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-17)


<