← Hồi 29 | Hồi 31 → |
Diêu Yến Huy mỉm cười nói:
-Ý các hạ là dùng người đổi người phải không?
Độc Giác Đầu Đà mừng rỡ:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Diêu Yến Huy trầm giọng:
- Nếu bổn nhân không đồng ý thì sao?
Độc Giác Đầu Đà ngẩn người, tức giận quát:
- Phật gia thấy ngươi cũng là nhân vật có tiếng tăm nên mới bằng lòng trao đổi một cách hòa bình, chứ đừng tưởng là ta sợ ngươi.
Diêu Yến Huy hừ lạnh một tiếng:
- Theo ý ngươi, nếu bổn nhân là kẻ vô danh hay yếu kém, ngươi sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn đối phó phải không?
Độc Giác Đầu Đà chẳng ngờ đối phương trả đũa như vậy, đỏ mặt tức giận nói:
- Phật gia chỉ hỏi ngươi có đồng ý hay không, ngoài ra bất kể là gì hết.
Diêu Yến Huy lắc đầu:
- Người đổi người lẽ ra chẳng có gì không được, nhưng mục đích bổn nhân đến đây không chỉ có một việc, bổn nhân sao thể đồng ý kia chứ?
Độc Giác Đầu Đà rất thức thời vụ, không muốn chống lại người bịt mặt áo trắng, nghe vậy liền nói:
- Vậy mục đích của người là gì, nói ra nghe thử xem.
Diêu Yến Huy cười:
- Bổn nhân đến đây có mục đích...
Ngưng chốc lát, lắc đầu nói tiếp:
- Một là cứu người, còn hai thì thôi, nói ra người cũng không nhận lời đâu.
Độc Giác Đầu Đà chỉ sợ đối phương đổi ý, vội hỏi:
- Hãy nói ra nghe thử, chưa chắc là Phật gia đã không nhận lời.
Diêu Yến Huy cười dài:
- Ngươi đã muốn nghe thì bổn nhân cũng đành nói ra vậy...
Quét mắt nhìn Độc Giác Đầu Đà và Tam Vỹ Hồ Ly, trầm giọng nói tiếp:
- Múc đích thứ nhì của bổn nhân là muốn lấy mạng dâm tăng, dâm phụ và dâm đạo các ngươi, ngươi có thế nhận lời không?
Độc Giác Đầu Đà cười to:
- Còn mục đích thứ ba?
Diêu Yến Huy đanh giọng:
- Mục đích thứ ba là sửa đổi Từ Nguyệt quán này thành một nơi tịnh tu.
Tam Vỹ Hồ Ly không chờ Độc Giác Đầu Đà trả lời, liền tranh trước quát:
- Bọn ta không nhận lời, cẩu tặc người làm gì được nào?
Diêu Yến Huy cười lớn:
- Không nhận lời, bổn nhân đã nói ra là làm được.
Độc Giác Đầu Đà với Tam Vỹ Hồ Ly bất giác rợn người, thầm nhủ:
- "Đêm nay gặp phải sát tinh này thật khó đối phó, Hàn Băng Ác Long và Khô Lâu Âm Bà đều là thảm bại sau khi hắn lên tiếng trước, hắn nói được là làm được".
Hai người nhất thời không biết phải ứng phó thế nào, Diêu Yến Huy mỉm cười nói:
- Sợ rồi phải không?
Độc Giác Đầu Đà bỗng cắn răng tức giận quát:
- Ngươi chớ vội ngông cuồng, mạng của Phật gia có thể cho ngươi, nhưng mạng của ngươi chưa chắc có thể thoát khỏi tay Phật gia.
Trong lúc nguy cấp y đã nghĩ ra cách thí mạng, thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.
Diêu Yến Huy cao giọng nói:
- Chúng ta phải thử mới biết ai có thể giữ lại được tính mạng.
Đoạn kéo Siêu Thế đạo nhân ra trước mặt, nói tiếp:
- Độc Giác dâm tăng, vậy là mục đích này chúng ta thỏa thuận, thế nào?
Độc Giác Đầu Đà lẽ nào không đồng ý, đổi về Siêu Thế đạo nhân sẽ có thêm một cao thủ kháng địch, đối phương tuy cũng có thêm một người, nhưng thiếu nữ ấy bất tỉnh nhân sự và lại nội thương rất nặng, dù hồi tỉnh cũng chẳng thể động thủ, thậm chí còn có thể với số đông chọi một, chẳng sợ đối phương thật sự có bản lĩnh ba đầu sáu tay.
Thế là, Độc Giác Đầu Đà liền đẩy thiếu nữ ra phía trước nói:
- Phật gia đồng ý.
Diêu Yến Huy nào phải không biết ý định của đối phương, song vì chàng võ cao gan cả và tin chắc thủ pháp độc môn của mình, đối phương không thể nào giải được huyệt đạo cho Siêu Thế đạo nhân, nên nghe vậy liền nói:
- Bổn nhân nói một tiếng thả, chúng ta cùng lúc đẩy người ra, thế nào?
Độc Giác Đầu Đà nhẹ điểm vào huyệt Linh Đài trên lưng thiếu nữ, gật đầu nói:
- Phật gia đồng ý, nhưng người chớ giở trò đấy.
Diêu Yến Huy lạnh lùng nói:
- Bổn nhân là nhân vật gì, lẽ nào nói không giữ lời. Ngươi hãy chú ý, thả!
Đồng thời đẩy mạnh Siêu Thế đạo nhân trong tay bay ra.
Độc Giác Đầu Đà dẫu sao cũng là nhân vật thành danh, thấy vậy cũng liền đẩy thiếu nữ và quát:
- Đón lấy.
Diêu Yến Huy tay trái đưa ra, đón lấy thiếu nữ, cắp dưới nách, lạnh lùng đứng nhìn đối phương xử lý Siêu Thế đạo nhân ra sao.
Vì sao chàng không giải khai huyệt đạo cho thiếu nữ? Đương nhiên là có lý do, bởi thiếu nữ đã thọ nội thương, công lực gần mất hết, giải huyệt chẳng phải là không được nhưng vẫn phải trông nom nàng ta, hơn nữa nếu như thiếu nữ hổi tỉnh, chàng sợ tình trạng sẽ giống như Tăng Tú Anh hôm trước, nếu không, thiếu nữ không bao giờ lại để mặc cho chàng ôm bồng, nên rất có thể sẽ hiểu lầm sự việc, vì vậy chàng mới không giải huyệt cho thiếu nữ.
Hãy nói Độc Giác Đầu Đà đón Siêu Thế đạo nhân, liền vỗ liên tiếp mấy cái lên huyệt đạo, nhưng hồi lâu cũng chẳng thấy Siêu Thế đạo nhân hồi tỉnh.
Độc Giác Đầu Đà lo đến trán đẫm mồ hôi, Tam Vỹ Hồ Ly thấy vậy cũng ra tay một hồi, nhưng vẫn chẳng thế làm cho Siêu Thế đạo nhân hồi tỉnh.
Độc Giác Đầu Đà tức giận trừng mắt nhìn Diêu Yến Huy nói:
- Ngươi đã làm gì ông ấy?
Diêu Yến Huy cười khảy:
- Bổn nhân chỉ đồng ý với ngươi đổi người, chứ đâu màng đến dâm đạo ấy ra sao.
Độc Giác Đầu Đà trầm giọng quát:
- Ngươi sợ ông ta tỉnh lại chống lại ngươi nên ngầm hạ độc thủ, kể được là nhân vật danh tiếng gì, vầy mà còn dám nói là giữ lời...
Diêu Yến Huy cười ngắt lời:
- Bản thân mình ngu ngốc không giải được huyệt đạo lại còn ngậm máu phun người, vậy người được kể là nhân vật gì...
Chàng mắt rực tinh quang chỉ tay vào huyệt Linh Đài của thiếu nữ quát:
- Độc Giác dâm tăng, trước khi trao đổi ngươi đã điểm vào huyệt Linh Đài của nàng, ngươi còn gì để nói nữa?
Độc Giác Đầu Đà chẳng ngờ mình điểm huyệt ở sau lưng thiếu nữ mà cũng bị đối phương phát giác, lòng tột cùng kinh hãi, càng thêm khiếp sợ võ công của người bịt mặt áo trắng này.
Diêu Yến Huy chẳng chờ đối phương lên tiếng, lại cười nói:
- Giờ chúng ta có thể bắt đầu tiến hành điều thứ hai rồi.
Độc Giác Đầu Đà mặt co giật một hồi, để Siêu Thế đạo nhân đang bất tỉnh nhân sự sang bên, cắn môi nói:
- Chả lẽ Phật gia sợ ngươi hay sao.
Diêu Yến Huy cười gằn:
- Tốt hơn hai ngươi hãy cùng xông lên, nếu không, chắc chắn không tiếp nổi bổn nhân mười chiêu.
Độc Giác Đầu Đà liên tiếp bị đối phương buông lời khinh miệt, tức đến cơ hồ vỡ tung ngực, nhưng danh tiếng của người bịt mặt áo trắng thật quá lừng lẫy, y đâu dám tự đại, vội nháy mắt ra hiệu với Tam Vỹ Hồ Ly, song chưởng cùng lúc tung ra.
- Xem chưởng.
Diêu Yến Huy nhanh nhẹn lách người tránh khỏi, rồi lướt nhanh tới, tay phải vung lên, nhanh như chớp chộp vào ngực Độc Giác Đầu Đà, lạnh lùng quát:
- Bổn nhân nói mười chiêu là tính theo chưởng pháp, đâu để cho ngươi dùng nội công ứng phó.
Độc Giác Đầu Đà hai chưởng không trúng đích, thấy đối phương lướt đến, vội lạnh người sang trái ba bước, rời xa hố sâu, hai tay mười ngón như móc câu, chia nhau chộp vào hai vai Diêu Yến Huy, tức giận quát:
- Không dùng chưởng lực nội gia, Phật gia vẫn có thể lấy mạng ngươi như thường.
Diêu Yến Huy thoáng lạng người, tay phải nhanh như chớp điểm vào huyệt Kiên Tỉnh đối phương, cười nói:
- Bổn nhân không muốn ngươi chết quá sớm nên mới dùng chưởng lấy mạng ngươi, chứ đừng tưởng là nội công bổn nhân sợ ngươi.
Bỗng cảm thấy chỉ phong ập đến phía sau, biết là Tam Vỹ Hồ Ly xuất thủ ám toán, liền lách người sang bên, tay phải rụt về quét nhanh ra sau.
Tam Vỹ Hồ Ly toàn thân lõa lồ vung tay xuất chưởng, đôi nhũ hoa không ngớt rung động, nên Diêu Yến Huy nãy giờ vẫn không muốn đối mặt với ả.
Nhưng Tam Vỹ Hồ Ly nhận thấy rõ nhược điểm ấy, nên cứ đối mặt với chàng xuất chiêu, và lại còn ưỡn ngực ra trước mắt chàng.
Ba cao thủ hai đấu một trong thoáng chốc đã trao đổi nhau mấy hiệp trong lầu gỗ, Diêu Yến Huy bởi e ngại đấu pháp đê hèn vô sỉ của Tam Vỹ Hồ Ly, nên nhất thời bị đối phương giữ được thế quân bình, không sao giành được thượng phong.
Trong lầu gỗ náo động, tiếng quát tháo vọng ra, kinh động đến các đạo nhân trong Từ Nguyệt quán, họ đổ xô chạy về phía lầu gỗ, tiếng là hét vang lên khắp nơi.
Ba đại hán nhanh chóng xông lên lầu, tung mở cửa, vào trong thấy cảnh tượng lúc này, thảy để bàng hoàng kinh khiếp...
Sư phụ đang nằm sóng soài trên sàn lầu, chẳng rõ sống chết, Tam Vỹ toàn thân lõa lồ đang cùng Độc Giác Đầu Đà song chiến một người bịt mặt áo trắng, và thiếu nữ bắt về cũng đang cắp dưới nách người áo trắng bịt mặt...
Độc Giác Đầu Đà liếc thấy ba đại hán xông vào, liền lớn tiếng nói:
- Mau thông báo với tất cả mọi người trong quán, đêm nay tuyệt đối không để cho người này chạy thoát.
Lão tam trong ba đại hán "vâng" một tiếng, rồi liền quay người bỏ đi.
Lão đại và lão nhị chạy đến bồng Siêu Thế đạo nhân lên, xem xét khắp người, nhưng huyệt đạo của Siêu Thế đạo nhân ngay cả Độc Giác Đầu Đà và Tam Vỹ Hồ Ly cũng không giải được, huống chi bọn họ.
Nhất thời khiến hai người hết sức bối rối, không biết phải xử lý thế nào, bồng Siêu Thế đạo nhân đứng thừ ra tại chỗ.
Diêu Yến Huy xuất thủ mấy chiêu, thấy đã kinh động toàn đạo quán, bèn quyết định tốc chiến tốc quyết, lách người sang bên hai bước, một chưởng quét ra, công vào Độc Giác Đầu Đà.
Độc Giác Đầu Đà lách sang phải tránh khỏi, song chưởng nhanh như chớp phản công, toàn nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương.
Tam Vỹ Hồ Ly cũng ưỡn ngực ra rung động đôi nhũ hoa khêu gợi sấn vào Diêu Yến Huy.
Đối với thế công của Độc Giác Đầu Đà, Diêu Yến Huy hóa giải hết sức dễ dàng, nhưng đối với cách đánh vô sỉ của Tam Vỹ Hồ Ly, chàng chẳng dám lĩnh giáo, Tam Vỹ Hồ Ly cứ mỗi tiến tới một bước, chàng đành lùi sau một bước.
Lúc này chàng đã quyết định tốc chiến, đối với thế công vô sỉ của Tam Vỹ Hồ Ly, đương nhiên chẳng thể lui tránh nữa, đành bấm bụng mắt nhìn thẳng quát:
- Tam Vỹ Hồ Ly, nếu ngươi còn với cách đánh vô sỉ thế này, coi chừng bổn nhân phải thi triển chưởng lực nội gia đấy.
Tam Vỹ Hồ Ly cười khanh khách dâm đãng, chẳng chút ngán sợ lao tới.
Diêu Yến Huy mắt đầy sát cơ, vung tay quát:
- Dâm phụ vô sỉ, bổn nhân chẳng thể để cho mụ sống được nữa.
Trong cơn thịnh nộ, chàng đã thi triển cương khí nội gia, liền tức một luồng tiềm lực hung mãnh vô bì xô nhanh tới Tam Vỹ Hồ Ly.
Tam Vỹ Hồ Ly chẳng biết sông chết, vung tay xuất chưởng đón tiếp...
Độc Giác Đầu Đà thấy vậy cả kinh quát:
- Tam Vỹ Hồ Ly, lui mau.
Đồng thời y lẹ làng tung mình sang trái.
Tam Vỹ Hồ Ly nghe nói mới phát giác không ổn, định tránh đã không còn kịp, một luồng tiềm lực cực mạnh đã ập đến ngực, chỉ nghe mụ rú lên một tiếng thảm thiêt, người văng lên, rơi thằng xuống hố sâu.
Lại một tiếng rú tảm từ dưới hố vọng lên, tiếp teo là tiếng mãnh thú gầm vang, tiếng rên la của Tam Vỹ Hồ Ly, hiển nhiên mụ đang bị đàn thú dữ xé xác.
Độc Giác Đầu Đà thấy vậy lòng đau như cắt, nhưng kẻ chết thì đã chết, y còn chưa muốn chết, người bịt mặt áo trắng võ công quá ư cao cường, chống lại chỉ có một con đường chết mà thôi.
Độc Giác Đầu Đà trong lòng nảy sinh ý định đào tẩu, quét mắt nhìn, song chưởng vận hết công lực bình sinh đột nhiên tung ra đồng thời tung mình bỏ chạy về phía cửa.
Diêu Yến Huy sớm đã đoán biết Độc Giác Đầu Đà sẽ đào tẩu, lách người tránh khỏi chưởng, tung mình đuổi theo, vung chỉ điểm vào sau lưng Độc Giác Đầu Đà Độc Giác Đầu Đà thân pháp tuy nhanh, nhưng sao bằng Diêu Yến Huy, y vừa đến cửa chỉ phong đã ập đến, bất giác cả kinh thất sắc, cắn chặt răng quay phắt lại, dang hai tay ra nhào tới ôm Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy đoán được đối phương liều mạng, buông tiếng cười, tung mình lên không...
Độc Giác Đầu Đà tay ôm vào khoảng không, bởi dùng sức quá mạnh, không sao thu thế được, người chúi tới trước mười mấy bước, suýt rơi xuống hố, kinh hoàng toát mồ hôi lạnh.
Diêu Yến Huy hạ xuống tiện tay đóng cửa, lạnh lùng nói:
- Độc Giác dâm tặc...
Bỗng nghe hai đại hán buông tiếng quát, tung mình lao tới.
Diêu Yến Huy chân tay tung ra cùng lúc, chỉ nghe hai tiếng "hự" đau đơn, một đại hán bị bóp chăt huyệt Hiệp Cốc nơi cổ tay, đau đến ngất xỉu, còn tên kia bị đá văng đi, va vào vách gỗ đến "bùng" một tiếng, ngất xỉu tại chỗ.
Độc Giác Đầu Đà thấy chàng chỉ khua chân cất tay đã chế ngự, hạ gục hai đại hán, bất giác kinh hoảng đế thừ ra.
Diêu Yến Huy buông tiếng cười, tiến tới hai bước quát:
- Độc Giác dâm tặc, giờ người chịu chết được rồi,
Độc Giác Đầu Đà mặt mày trằng bệch, lùi sao một bước nói:
- Ta với các hạ không thù không oán, sao ngươi lại...
Diêu Yến Huy ngửa mặt cười dài, tiếng cười ngập đầy phẫn hận, trầm giọng quát:
- Không thù oán ư? Dâm tặc ngươi có biết bổn tọa là ai không?
Độc Giác Đầu Đà nghe tiếng cười đinh tai nhức óc, bất giác rợn người, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, lắp bắp:
- Ngươi là ai?
Diêu Yến Huy cười khảy:
- Nửa năm trước trên đường từ Thái Bình quan đến Lư Sơn, ai đã thừa lúc bổn nhân tẩu hỏa nhập ma mê man...
Độc Giác Đầu Đà sửng sốt tiếp lời:
- Ngươi là tên tiểu tử có Bách Hội chân kinh ư?
Diêu Yến Huy ngửa mặt cười vang:
- Dâm tặc, ngươi không ngờ chứ gì?
Độc Giác Đầu Đà bỗng song chưởng tung ra quát:
- Phật gia suýt mắc lừa ngươi rồi, nạp mạng đi.
Thì ra Độc Giác Đầu Đà nghe Diêu Yến Huy nhắc lại chuyện cũ, sực nhớ người này võ công bình phàm, liền xuất chưởng tấn công.
Có lẽ y đã đến ngày tận số, người bịt mặt áo trắng đã đánh Tam Vỹ Hồ Ly rơi xuống hố sâu, chỉ khoa chân cất tay đã đánh ngất hai đại hán, võ công sao thể tầm thường được.
Diêu Yến Huy thấy Độc Giác Đầu Đà xuất chưởng đột kích, cười nói:
- Dâm tặc muốn chết, bổn nhân thành toàn cho ngươi.
Đồng thời tay phải vung ra, một chưởng xô tới, đón lấy chưởng của Độc Giác Đầu Đà.
Chỉ nghe một tiếng rú thảm, thân người to lớn của Độc Giác Đầu Đà đã văng xuống hố sâu, lập tức dưới hố vọng lên tiếng gầm thét tranh ăn của mãnh thú...
Diêu Yến Huy buông tiếng lạnh lùng, lẩm bẩm:
- Ta lại giết chết hai người từng dự phần vào việc tranh giành Bách Hội chân kinh rồi, ha ha...
Chàng đi đến bên Siêu Thế đạo nhân, cất chân đá vào huyệt Linh Đài.
Siêu Thế đạo nhân được giải khai huyệt đạo liền tỉnh lại, mở mắt không thấy Độc Giác Đầu Đà và Tam Vỹ Hồ Ly, hai đồ đệ thì nằm sóng soài trên sàn, chẳng rõ sống chết, còn người bịt mặt áo trắng thì cắp thiếu nữ dưới nách đang đứng trước mặt...
Siêu Thế đạo nhân thấy vậy liền biết tình thế không ổn, vội bật dậy, trỏ Diêu Yến Huy quát:
- Súc sanh kia, ngươi đã làm gì họ rồi?
Diêu Yến Huy cười lạnh lùng:
- Tên mũi trâu, ngươi quay lại sẽ rõ.
Siêu Thế đạo nhân lòng thầm rúng động, quay đầu lại bất giác kinh hoàng, tiến tới hai bước, mắt đỏ quạch, nghiến răng đáp:
- Ngươi dám ném Tam Vỹ Hồ Ly xuống hố thú, ta liều mạng với ngươi.
Siêu Thế đạo nhân có giao tình rất sâu với Độc Giác Đầu Đà, nhưng vì bị sắc dục mê hoặc đã quên mất tình bằng hữu, chỉ còn hình bóng Tam Vỹ Hồ Ly, điềm nhiêm với cái chết của Độc Giác Đầu Đà.
Diêu Yến Huy căm thù nhất là hạng thấy sắc quên bạn, Siêu Thế đạo nhân vung chưởng công tới, chàng chẳng thèm né tránh, chờ đối phương tới gần, khẽ nghiêng người, tay phải nhanh như chớp chộp ra nắm lấy huyệt Cự Cốt trên vai trái Siêu Thế đạo nhân.
Siêu Thế đạo nhân huyệt đạo bị khống chế, toàn thân công lực liền mất, không sao vùng thoát.
Diêu Yến Huy bóp mạnh tay hơn, lạnh lùng nói:
- Mũi trâu kia, ngươi bày ra hố thú hại người, vậy ta sẽ cho ngươi nếm mùi mãnh thú xé xác...
Siêu Thế đạo nhân kinh hoàng thất sắc, vội van xin:
- Không, không. Xin các hạ đừng... đừng ném bần đạo xuỗng...
Diêu Yến Huy cười nói:
- Ngươi mà cũng sợ ư? Hừ, hại người rồi cũng sẽ hại mình. Tam Vỹ Hồ Ly cũng ở dưới đấy, lẽ nào ngươi lại để ả cô hơn một mình, để bổn nhân thành toàn cho các người vĩnh viễn không rời xa.
Siêu Thế đạo nhân huyệt đạo bị khống chế, Diêu Yến Huy chỉ khẽ đẩy một cái y liền rơi xuống hố. Chỉ nghe một tiếng rú thảm bầy mãnh thú lại có thêm một miếng mồi ngon.
Diêu Yến Huy giải quyết xong ba người, lão tam cũng gọi người tiếp viện kéo tới, tiếng la hét ầm ỹ vọng lên lầu. Diêu Yến Huy tung mình, vọt qua cửa sỏ, hạ xuống một khoảng đất trống trong vườn.
Bỗng cảm thấy dưới chân hụt hẫng, giật mình kinh hãi, theo bản năng đề khí vọt lên...
Người vừa rời khỏi mặt đất, liền nghe một tiếng rền vang, mặt đất nứt ra hiện ra một hố sâu, tiếng thú dữ gầm thét từ dưới vọng lên.
Diêu Yến Huy chẳng ngờ Từ Nguyệt quán này lại có nhiều cạm bẫy như vậy, tức giận thầm nghĩ:
- "Đạo quán này xem ra bẫy rập chẳng ít, nếu không hủy đi, mai dây không biết sẽ còn hại tới bao người".
Ý định nảy sinh: máu rửa Từ Nguyệt quán. Bởi chàng nghĩ những người trong đạo quán này hẳn toàn hạng gian ác, hiện giang hồ đang hồi nhiễu nhương, giết một kẻ ác, giang hồ thêm một phần trong sạch, tâm ý đã quyết liền hạ xuống đất, đừng bên hố thú.
Những đạo nhân trong Từ Nguyệt quán kéo đến lầu gỗ, không thấy người bịt mặt áo trắng, biết Siêu Thế đạo nhân ba người lành ít dữ nhiều, vội cứu tỉnh hai đại hán, rồi lại kéo xuống lầu.
Bỗng có người phát hiện người bịt mặt áo trắng đang đứng trong sân vườn, liền lập tức la to.
Mấy mươi đạo nhân với ba đại hán chạy nhanh tới, bao vây Diêu Yến Huy vào giữa.
Diêu Yến Huy tay cắp thiếu nữa áo lục lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, dừng lại trên mình ba đại hán, trầm giọng:
- Một chốn thanh tu mà bố trí hố thú cạm bấy hại người...
Chưa dứt lời, trong đám đông đã có tiếng người lớn tiếng:
- Thù giết sư phụ bất cộng đái thiên, chúng ta phải băm vằm tên tặc tử này thành muôn mảnh mới được,
Chúng nhân cùng buông tiếng quát vang, vung động binh khí lao tới tấn công.
Diêu Yến Huy cười lạnh quát:
- Các người đều là chồn trong một hang, bổn nhân cũng chẳng thể để cho sống được.
Đoạn tay phải vung lên, một chưởng hung mãnh xô ra, hai đạo nhân phía trước nhưng kịp tránh, rú lên hai tiếng thảm thiết, chết ngay tức khắc.
Chúng đạo thấy vậy, khiếp hãi lùi về sau, không dám tiến tới.
Diêu Yến Huy cười lạnh lùng, nói:
- Không sợ chết thì cứ lên.
Lão đại vào lão nhị trong ba đại hán khi nãy trên lầu gỗ bị đánh khí hận chưa nguôi, nghe vậy quát to:
- Các vị sư huynh đệ, báo thù cho sư phụ, tuyệt đối không khiếp sợ, tất cả xông lên.
Tuy nói vậy, nhưng bản thân y lại không dám tiến tới, sinh mạng dẫu sao cũng quan trọng, võ công của người bịt mặt áo trắng họ đều biết rõ, lẽ nào lại chịu tiến tới uổng mạng.
Diêu Yến Huy thấy mây mươi đạo nhân tay cầm binh khí trừng mắt giận dữ nhìn mình, nhưng không ai dám tiến tới.
Chàng chợt nảy ý, tung mình lao tới ba đại hán, tay phải vung lên chộp vào lão đại.
Ba đại hán thấy người bịt mặt áo trắng lao đến tấn công mình, cả kinh thất sắc, quay người bỏ chạy, nhưng thân pháp của Diêu Yến Huy quá nhanh, lão đại vừa mới quay người, cổ áo đã bị người tóm lấy, cảm thấy người nhẹ hẫng bay ngược về sau.
Y hồn phi phách tán, cúi xuống nhìn, rú lên kinh hoàng, ngất xỉu lập tưc. Thì ra y đang rơi xuống hố thú.
Hai đại hán kia nghe tiếng rú kinh hoàng của lão đại, liền biết sự tình không ổn, bản năng sinh tồn khiến hai người càng chạy nhanh hơn.
Diêu Yến Huy cười khảy hai tiếng, tung mình đuổi theo, bắt lão nhị ném xuống hố, rồi lão tam cũng chịu chung số phận.
Ba đại hán thoáng chống đều bị người bịt mặt áo trắng ném xuống hố thú, mấy mươi đạo nhân không một ai dám ra tay cứu viện.
Diêu Yến Huy thấy họ vô tình bạc nghĩa như thế, lửa giận càng bốc cao buông tiếng quát vang, giật lây một ngọn đơn đao, liên tiếp chém bay cánh tay của mười mấy đạo nhân.
Mười mấy đạo nhân bị chém mất tay thảy đều đau đến ngất xỉu, máu tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả một vùng.
Những đạo nhân còn lại vẫn đứng thừ tại chỗ, không một ai ra tay cứu thương.
Diêu Yến Huy thấy vậy thầm thở dài nghĩ:
- "Xem ra dù giết chết hết họ cũng chẳng động lòng, chả lẽ bao ngày sống bên nhau mà họ không hề có chút tình cảm nào hay sao?"
Chàng vốn định máu rửa Từ Nguyệt quán, nhưng giờ thấy tình trạng này, lòng nguội lạnh, vung tay điểm liên hồi, phế bỏ võ công của những đạo nhân ấy, rồi quát to:
- Lẽ ra bổn nhân định giết sạch các ngươi, nhưng nghĩ đến đức hiếu sinh, ta chỉ phế bỏ võ công của các ngươi, từ nay nên biết an phận giữ mình. Nếu không chỉ còn một con đường chết cho các ngươi, cút mau.
Mấy mươi đạo nhân nghe vậy như được đại xá, vứt bỏ binh khí trong tay, quay người đào tẩu.
Diêu Yến Huy quát to:
- Khoan đã.
Mấy mươi đạo nhân nghe tiếng quát, giật mình kinh hãi, vội đứng lại ngay.
Diêu Yến Huy đưa tay chỉ mấy đạo nhân bị mất tay nằm dưới đất, lạnh lùng nói:
- Mang cả họ đi luôn.
Mấy mươi đạo nhân nghe vậy chạy trở lại, chia nhau khiêng mấy người bị thương mang đi.
Diêu Yến Huy giơ tay nắm lấy một đạo nhân sau cùng nói:
- Ngươi khoan đi đã.
Đạo nhân ấy bị Diêu Yến Huy giữ lại, cả kinh thất sắc, vội quỳ xuống vái lay xin tha.
Diêu Yến Huy cười nói:
- Ngươi hãy mau khai ra hết bẫy rập trong quán, bổn nhân sẽ tha cho ngươi.
Đạo nhân ấy sao dám không khai, vội mạng tất cả bẫy rập trong quán nói cho chàng rồi mới bỏ chạy như bay.
Diêu Yến Huy lần lượt phá hủy từng bẫy rập, dùng cương khí nội gia giết sạch mãnh thú.
Nội trong một đêm, Từ Nguyệt quán đã hoàn tàn tan rã, kể từ đó dân chúng trong vùng vĩnh viễn sống trong sự an lạc.
Diêu Yến Huy lại gửi thư báo với quan phủ Thiết Thụ quan, dặn đem tài sản trong quán ra cứu tế dân nghèo, rồi mới cắp thiếu nữ áo lục trở lại khách điếm.
Nhưng chàng biết khi trời sáng, tin tức đồn ra sẽ có phiền phức ngay, nên vừa quay về khách điếm, liền thu xếp hành lý, bỏ lại một nén bạc rồi rời khỏi ngay.
← Hồi 29 | Hồi 31 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác