← Hồi 07 | Hồi 09 → |
Lâm Viết Hùng nhìn theo hướng tay của Lý Hương Xưa đang chỉ thì thấy giữa dòng sông rộng lớn, một chiếc thuyền rất lớn neo giữa dòng. Chiếc đại thuyền này khác hẳn với những cong thuyền thông dụng trong dân chúng. Khác là ở chỗ chiếc thuyền này bị mười chiếc thuyền con vây phủ, trên mỗi chiếc thuyền con có một người đứng trước mũi, người nào vẻ mặt cũng hầm hầm như đang giận dữ.
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ nói với Lý Hương Xưa:
- Để ta chèo lại gần xem thử việc gì xảy ra vậy?
Vừa nói, chàng vừa chèo lần chiếc thuyền con đến.
Bỗng nghe có giọng nói vang lên:
- Song Tiên Dũng Sĩ! Hãy mau bắt nó.
Giọng nói vừa dứt thì bỗng thấy hai chiếc thuyền tả hữu chèo đến gần chiếc đại thuyền. Ở giữa, đàng xa, lại có một chiếc thuyền nữa có vẻ sang trọng hơn đang bỏ neo thủ thế.
Trên hai chiếc thuyền tả hữu có hai tráng niên dũng sĩ được gọi là Song tiên đang hùng hổ hướng vào chiếc đại thuyền.
Họ chởi mắng:
- Này Bạch Y cư sĩ! Ngươi dám cướp giật của người ta giữa ban ngày rồi chui rúc trong đại thuyền sao? Hãy mau chường mặt ra đây cho mọi người xem.
Tuy nhiên, trên chiếc đại thuyền vẫn vắng lặng, không thấy một bóng người.
Hai chiếc thuyền nhỏ xáp lại gần chiếc đại thuyền cách chừng hai trượng.
Người dũng sĩ đứng trên mũi thuyền tả rút trong lưng ra một ngọn roi màu vàng óng ánh, nhún mình nhảy lên cao, vũ lộng ngọn roi phát ra những tiếng vù vù biến thành một đạo hào quang bao phủ cả con thuyền.
Gã cất tiếng hét lớn:
- Bạch Y cư sĩ! Dù công lực ngươi có cao diệu đến đâu cũng chẳng tiếp nổi ta một vài đường roi.
Gã gằn từng tiếng, tỏ ra đắc ý vô cùng.
Người đứng trên con thuyền bên hữu cũng rút ra một ngọn roi dài, nhảy đứng trên mui múa vun vút, hét lớn:
- Bạch Y cư sĩ! Nếu ngươi là hào kiệt thì hãy ra đây cùng chúng ta giao đấu. Bá Hoa trang chủ đối với ngươi không bạc, tại sao ngươi lại vong ân bội nghĩa, ăn cắp của báu người ta! Ngươi không biết nhục hay sao?
"Trót! Trót" Âm thanh của hai ngọn roi dài quất mạnh vào mạn thuyền.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa trông thấy hai người gọi là Song Tiên Dũng Sĩ vừa sử dụng hai ngọn roi không thể nhịn cười được, vì đó là lối múa võ tầm thường, không phải là những tay giang hồ võ hiệp.
Chiếc thuyền con bên tả nhìn thấy chiếc thuyền con bên hữu sát vào mạn thuyền lớn, nên cũng hăng sức chèo áp vào.
Cả hai tên Song Tiên Dũng Sĩ đua nhau đập vào mạn thuyền "Trót, Trót!" làm cho ván nơi mạn thuyền lớn tróc ra nhiều miếng dăm gỗ vụn. Những người đứng trên thuyền xung quanh vỗ tay cười to và nói:
- Bạch Y cư sĩ sợ trốn rồi! Qúy vị hãy lên trên thuyền lôi nó ra.
Hai người dũng sĩ Song tiên được cổ võ, hăng chí nói to:
- Cư sĩ! Ngươi nhận thua rồi ư? Ai bảo ngươi làm chuyện vong ân bội nghĩa.
Vừa nói dứt, cả hai nhảy phóc lên cao vài trượng, hai ngọn roi càng múa tít thành một vòng tròn bao quanh khắp mình, rồi từ từ hạ xuống mũi đại thuyền.
Những người xung quanh reo ầm lên:
- Đẹp tuyệt! Thân pháp đẹp tuyệt!
Thật không ngờ, khi hai người vừa đứng vững trên be thuyền đột nhiên họ kêu lên một tiếng "ái da", thân hình lực lưởng cả hai bị văng bỗng lên không trung hơn hai mươi trượng, chân tay chới với, như múa rồng, múa lân làm mọi người xung quanh thất kinh la lên:
- Ối cha! Chết mẹ rồi con ơi!
"Bũm! Bũm" Hai khối thịt khổng lồ rơi xuống nước, làm cho nước bắn lên cao bốn trượng.
"Ục! ục!" Mặt nước sôi lên ục ục, cả hai uống nước muốn vỡ bụng. Song tiên bị Bạch Y cư sĩ cho uống nước thật nhục nhã, nhưng chúng cứ nhoi đầu lên kêu cứu:
- Bơi thuyền cứu ta mau! Bạch Y cư sĩ là lão quái tà ma, loài người không thể dùng võ công đối địch được, xin Bá Hoa trang chủ tìm người khác, chúng tôi xin cáo thối.
Hai xác người loi ngoi giống như hai con gà mắc nước, khiến Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Lâm Viết Hùng nói với Lý Hương Xưa:
- Lý muội! Ta thấy hai gã Song tiên bị đánh hất lên cao dường ấy, luận theo nội lực thì Bạch Y cư sĩ có lẽ hơn chúng ta phần nào.
Lý Hương Xưa mỉm cười nói:
- Tiểu muội cũng nghĩ như thế. Nhưng này Lâm huynh! Chúng ta hỏi thăm thử câu chuyện này ra sao?
Lâm Viết Hùng không đáp, phe phẩy tay chèo lướt đến giữa đám thuyền đang nhốn nháo cứu nạn.
Khi chiếc thuyền con của chàng đến, chàng cất tiếng hỏi người đứng trên thuyền gần nhất:
- Này lão huynh! Việc gì vừa xảy ra vậy?
Người này có vẻ là một vị võ sư già, thân hình gân guốt hằn học đáp:
- Sao! Huynh đài được Bá Hoa đại nhân mời đến đây phải không?
Lâm Viết Hùng đáp:
- Không! Vãn bối không biết gì cả. Chúng tôi chỉ là khách qua sông, chưa rõ Bá Hoa đại nhân là ai?
Lão võ sư dịu giọng nói:
- À! Thế thì chẳng có chi lạ lắm!
Lão nheo mắt nhìn chiếc đại thuyền rồi quay qua nói với Lâm Viết Hùng:
- Các hạ từ xa đến nên chưa biết, chiếc đại thuyền này là có một người tự xưng Bạch Y cư sĩ. Hơn một năm nay, Bạch Y cư sĩ có dịp làm thân với Bá Hoa trang chủ là người giàu nhất vùng. Bá Hoa trang chủ đối đãi vơi Bạch Y cư sĩ rất tử tế coi nhưngười nhà, ai ngờ Bạch Y cư sĩ đem lòng phụ bạc, do dẫm biết trong nhà Bá Hoa có báu vật, bèn đánh cắp và ẩn núp trên chiếc thuyền. Khổ nỗi Bạch Y cư sĩ là người võ công thâm hậu, còn Bá Hoa trang chủ lại là một trưởng giả đâu biết võ nghệ gì. Do đó, muốn đoạt lại báu vật, Bá Hoa trang chủ phải mớn các tay võ dũng đến đây đối phó, chẳng ngờ kẻ nào mang xác đến cũng bị Bạch Y cư sĩ đánh xuống sông, uống nước gần vỡ bụng. Trước sau đã có hơn mươi mấy người rồi!
Lâm Viết Hùng hỏi:
- Lão huynh có nghe Bá Hoa trang chủ nói báu vật đó là gì không?
- Không rõ! Lão có hỏi, nhưng Bá Hoa trang chủ không đáp. Theo lời đồn đại thì đây là một báu vật vô giá.
Lý Hương Xưa xen vào hỏi:
- Bạch Y cư sĩ trốn trên thuyền đã bao lâu rồi?
- Đã năm ngày đêm.
- Tại sao Bạch Y cư sĩ không xuôi thuyền chạy trốn.
Lão võ sư mỉm cư ời, đáp:
- Chỉ có lão ấy mới biết.
Nàng quay sang nói nhỏ với Lâm Viết Hùng:
- Lạ thật! Bạch Y cư sĩ đã cướp giật của người, theo lẽ thường thì cao bay xa chạy, sao lại ngồi kh kh trên đại thuyền, neo giữa dòng sông? Hơn nữa, lão là một kẻ có võ công thâm hậu, tất nhiên món đồ lão cướp phải là một báu vật quí giá, có liên hệ đến võ học giang hồ.
Lâm Viết Hùng gật đầu tán đồng lời nhận xét của Lý Hương Xưa và nói:
- Lý muội! Hay là chúng ta tìm gặp Bá Hoa trang chủ xem sao?
Lý Hương Xưa nhoẻn miệng cười nụ:
- Lâm ca thích thú câu chuyện này lắm ư?
Lâm Viết Hùng gật đầu:
- Trong lúc vô sự, ta muốn dò la, kiếm cớ lên thuyền xem nhân vật ấy là ai?
Chàng cất tiếng hỏi vị võ sư:
- Lão huynh! Xin lão huynh cho biết Bá Hoa trang chủ hiện giờ ở đâu?
Lão võ sư đưa tay chỉ chiếc thuyền nhỏ đậu xa xa, và lớn tiếng hỏi:
- Bá Hoa đại nhân đang ở trên chiếc du thuyền đó. Huynh đài muốn đến lãnh hai lượng bạc chăng?
- Hai lượng bạc gì vậy?
- Đó là tiền thưởng! Người nào lãnh nhiệm vụ lên đại thuyền đối địch với Bạch Y cư sĩ để đòi lại báu vật đều được Bá Hoa đại nhân thưởng hai lượng bạc, dù có bị thua hay rớt xuống sông. Huynh đài muốn thử lửa thì tìm đến.
Lâm Viết Hùng mỉm cười, không đáp, lay động tay chèo cho thuyền chàng tiến gần chiếc du thuyền lão võ sư vừa chỉ.
Trên du thuyền có một người to lớn, vẻ mặt phụng phịu như đang đưa đám ma.
Người này chính là Bá Hoa trang chủ.
Chàng cho thuyền cặp sát vào, và hỏi:
- Xin lỗi cách hạ có phải là Bá Hoa trang chủ chăng? Xin cho biết Bạch Y cư sĩ đã cướp báu vật gì?
Bá Hoa trang chủ đưa mắt nhìn chàng từ đầu đến chân, thấy chàng và Lý Hương Xưa đều là hai đứa bé con lắt choắt nên tỏ ý khinh thường, hất hàm hỏi:
- Ngươi hỏi để làm gì? Có lẽ các ngươi muống lãnh hai lượng bạc tiền thưởng à?
Lâm Viết Hùng nhếch môi cười nhạt:
- Đại nhân xét người theo tướng mạo thật sai lầm! Chỉ có tại hạ mới đủ sức lên đại thuyền. Nhưng trước khi đại nhân muốn tại hạ làm việc đó phải nói rõ cho tại hạ biết là báu vật gì?
Bá Hoa trang chủ nghe Lâm Viết Hùng nói lớn lối như vậy, đưa mắt nhìn chàng, rồi vui vẻ nhận lời:
- Được! Ta chiều ý ngươi. Nhưng ngươi phải lên đây mới được.
Lâm Viết Hùng biết rằng nếu không thi triển nội công cho Bá Hoa trang chủ thấy trước thì lão không tin, chàng bèn vận lực đẩy ra một chiêu, chỉ một cái phất nhẹ mà nước sông cuộn lên cao hơn năm sáu trượng.
Mọi người sửng sốt. Không ngờ một nho sinh trang nhã mà sức mạnh dường ấy.
Bá Hoa trang chủ kinh dị, mở to đôi mắt chăm chăm nhìn chàng.
Lâm Viết Hùng cười ha hả:
- Thế nào? Tại hạ đủ sức lên đại thuyền chứ?
Bá Hoa trang chủ hỏi:
- Xin cho biết quí danh?
- Lâm Viết Hùng - Lệnh sư là ai?
- Không thể nói được.
- A! Vậy thiếu hiệp đây là một võ lâm quái kiệt mà lão không biết, xin mời sang du thuyền trò chuyện.
Lâm Viết Hùng cố ý đề phòng nên chèo chiếc thuyền con của mình ra xa đoàn thuyền của Bá Hoa trang chủ. Nhưng Bá Hoa trang chủ lái thuyền đuổi theo. Khi đã rời xa các thuyền nhỏ, Bá Hoa trang chủ lên tiếng hỏi:
- Lâm thiếu hiệp đồng ý giúp ta việc này chứ?
Lâm Viết Hùng thấy vẻ mặt nghiêm trang của Bá Hoa trang chủ nên thận trọng đáp:
- Dĩ nhiên!
- Nhưng sau khi đòi lại được bảo vật, thiếu hiệp bằng lòng trao lại cho ta chứ?
Lâm Viết Hùng nghe nói nổi giận:
- Các hạ nghĩ gì mà nói thế! Tại hạ đâu phải là quân trộm cướp?
Bá Hoa trang chủ lắc đầu dịu giọng:
- Xin lỗi thiếu hiệp, vì món bảo vật lọt vào tay Bạch Y cư sĩ là một báu vật rất quan trọng, do đó lão phu phải đề phòng. Thiếu hiệp đã từng nghe ai nói đến Ma Đầu Bích Ngọc chưa?
- Ma Đầu Bích Ngọc?
- Phải! Đó là báu vật mà lão phu bị mất cắp.
Lý Hương Xưa nghe nói xen vào:
- Ồ! Tiểu nữ có nghe giang hồ đồn đại báu vật ấy trước đây một năm. Ma Đầu Bích Ngọc là một viên ngọc có hình chiếc sọ người.
- Phải! Đó là bảo vật di truyền từ ông bà, tổ tiên của lão phu. Chẳng biết vì sao Bạch Y cư sĩ lại biết được ra tay cướp đoạt? Lão những tưởng sau khi cướp đoạt nó cao bay xa chạy, nào ngờ nó lại neo thuyền giữa dòng sông cố thủ.
Lâm Viết Hùng nói:
- Đó cũng là chuyện phi thường!
Lý Hương Xưa nói:
- Viên ngọc hình sọ người theo tôi nghĩ chắc có gì liên quan đến võ lâm giang hồ.
Lâm Viết Hùng ngẫm nghĩ rồi quay lại nói nhỏ với Lý Hương Xưa:
- Lý muội! Ta muốn đến gặp Bạch Y cư sĩ xem sao?
- Lâm huynh tự lượng sức mình có đủ đảm đương việc ấy không?
- Cứ thử xem! Lý muội lên thuyền của Bá Hoa trang chủ nghỉ tạm. Ta sẽ trở lại ngay.
Lý Hương Xưa đưa mắt nhìn Lâm Viết Hùng tỏ ra lưu luyến, rồi nàng phóng mình nhảy sang chiếc du thuyền của Bá Hoa trang chủ.
Lâm Viết Hùng chèo thuyền con lao vút đến chiếc đại thuyền.
Bá Hoa trang chủ bỗng gọi lớn:
- Lâm thiếu hiệp! Hãy cẩn thận.
Mọi người vây chung quanh trên các chiếc thuyền con thấy thế nhau nhau:
- Lại có người ra thi tài nữa! Hãy đợi xem!
Có người xầm xì:
- Ồ! Thằng oắt con, miệng còn hôi sữa mà làm nên trò trống gì?
Lâm Viết Hùng không để ý đến những lời bàn tán của đám người kia, phóng vút lên mũi đại thuyền nhanh như một vệt khói.
Giữa lúc đó, trong khoang đại thuyền vang ra giọng nói trầm trầm:
- Hãy cút mau!
Lời nói chưa dứt, không rõ ngọn kình phong từ đâu đánh tới mạnh như vũ bão.
Lâm Viết Hùng dùng môn pháp Thiên Cân Trụy xoạt chân ghìm chặt xuống đầu chiếc thuyền, nhưng không đủ sức chống lại, thân hình chàng bị nhấc bổng lên cao trên bốn năm trượng.
Những người đứng trên mấy chiếc thuyền con phá lên cười vang dội. Vì ai cũng đinh ninh chàng sẽ biến thành "con gà mắc nước" kêu cứu.
Nhưng trái với ý nghĩ mọi người, khi thân hình chàng bị tung lên cao, chàng đã dùng thân pháp Khổng Ưng Triển Dực, hai tay dang như hai cánh chim, rồi nhẹ nhàng đáp xuống nguyên chỗ cũ nhẹ như chiếc lá rơi.
Mọi người đều kinh ngạc, vì họ đâu biết thuật khinh công, nên vỗ tay tán thưởng chàng nhiệt liệt.
Trong khoang thuyền, một giọng nói âm ma quát to:
- Ngươi là ai?
- Lâm Viết Hùng!
- Hãy mau rời khỏi nơi đây, vì ngươi không phải là kẻ được ta gọi đến.
- Ha! Ha! Ta nghe nói ngươi là đứa thất phu, dám cướp báu vật của người khác. Hạng người như thế ta phải trừng trị. Ngươi nghe rõ chứ?
Tiếng nói trong khoang vọng ra:
- Ngươi đừng phách lối! Dám tiếp ta một chiêu chăng?
Lời nói chưa dứt, một luồng chưởng phong ào ạt như sơn băng địa diệt xoắn vào chân Lâm Viết Hùng.
Chàng như cành trúc buộc cứng nơi be thuyền, chờ luồng chưởng phong phát ra, lớn tiếng hét:
- Nếu có đủ can đảm hãy ra đây cùng ta đối địch, đừng giở trò mờ ám.
Vừa nói chàng vừa vận dụng Liệt Hải chưởng đón luồng chưởng phong của đối phương, đồng thời phát ra một đạo cuồng phong đánh tạt xuống mặt nước.
ục! ục! ào! ào! Một cây nước thật to cất đầu lên cao như một con rắn khổng lồ trút vào chiếc đại thuyền.
Mọi người đứng xung quanh reo to:
- Ái! Ghê thật!
Tiếng nói trong khoang thuyền vọng ra chát chúa:
- Lâm Viết Hùng! Ngươi là người gì của Hải Lăng Quân?
- Hải Lăng Quân! Cái tên ấy ta chưa hề nghe qua lần nào!
Giọng trong khoang thuyền gầm to:
- Nếu không làm sao ngươi biết được Cửu Ma dương công bí pháp?
Tiếp theo đó, một bóng người từ trong khoang thuyền phóng ra như điện xẹt.
Nhìn kỹ thì là một lão nhân trạc năm mươi sáu tuổi, mình khoác áo bào trắng, dáng điệu rất hiền hòa trang nhã, đôi mắt xanh biếc chăm chăm nhìn vào Lâm Viết Hùng.
Chàng trầm giọng:
- Mau đưa đây!
- Đưa cái gì?
- Ma Đầu Bích Ngọc! Viên ngọc hình sọ người mà ngươi đã cướp đoạt của Bá Hoa trang chủ.
Bạch Y cư sĩ ôn tồn nói:
- Lâm Viết Hùng! Lão phu có lời khuyến cáo ngươi không nên dính dấp vào chuyện này.
- Không thể được! Ngươi là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, cướp giựt của người ta. Lâm Viết Hùng này tuy không dám nhận là kẻ đạo đức nhưng trót sanh trong rừng võ hiệp, không thể làm ngơ.
Bạch Y cư sĩ nói:
- Lâm Viết Hùng, ngươi không phải là môn đồ của Hải Lăng Quân mà lãnh hội được Cửu Ma dương công chỉ là một điều nhỏ mọn ấy cũng đủ cho lão phu không thể dung tha mạng sống ngươi rồi. Tuy nhiên, ta còn nhiều việc, chưa cần thanh toán với ngươi vội. Hãy đi đi là hơn.
Lâm Viết Hùng nói:
- Xét về võ công, ngươi là kẻ tài ba quán chúng, có thể trước đây ngươi đã lừng danh trong thiên hạ, tại sao ngươi làm cái việc không mấy tốt đẹp, tổn thương đến danh dự như thế?
Bạch Y cư sĩ mỉm cười, nói:
- Ma Đầu Bích Ngọc là một vật quý mà võ lâm giang hồ đều khao khát. Nếu được nó danh dự có thể bồi đắp thêm ngàn lần.
- Nếu vậy sao ngươi không lánh mặt mà còn ở nơi đây làm gì?
- Lão phu còn chờ một người bạn cố tri!
- Theo ta nghĩ thì báu vật đó sớm muộn sẽ trở thành một tai họa trong võ lâm. Tốt hơn ngươi nên giao hoàn cho khổ chủ.
Bạch Y cư sĩ nói:
- Đành vậy! Nhưng ta muốn dùng nó để thí nghiệm một việc.
- Việc gì?
- Không thể nói được.
- Vậy thì ta không thể bỏ qua câu chuyện hôm nay.
- Tiểu tử! Ngươi liệu sức có thắng nổi ta không? Với công lực của ngươi, dù ngươi có lãnh hội được Cửu Ma dương công cũng chưa phải là đối thủ của ta đâu. Nhưng thôi, ta hẹn cho ngươi ba ngày, để ta tiếp đón người bạn ta. Sau ba ngày, ngươi sẽ trở lại đây cùng ta giao đấu.
Lâm Viết Hùng cảm thấy trong lời nói của Bạch Y cư sĩ có cái gì ngay thẳng, đứng đắng. Vả lại võ công chàng nhắm không thể thắng nổi nên cũng muốn dùng kế hoãn binh rồi sẽ liệu.
Chàng vui vẻ đáp:
- Ngươi nói thật chứ?
- Lão phu chẳng dối ai bao giờ.
Lâm Viết Hùng cáo từ, trầm mình xuống lấy đà nhảy vọt lên không trung dùng mông pháp Cửu Ma Thần Phiêu phóng mình trở về chiếc thuyền con mà không gây ra một gơn sóng nhỏ nào.
Những người xung quanh không ngớt lời khen ngợi.
Chàng trở về đến du thuyền, Bá Hoa trang chủ niềm nở đón tiếp:
- Lâm thiếu hiệp quả là kỳ nhân dị sĩ, lão phu có mắt không nhìn thấy anh tài. Nhưng chẳng hiểu lão cư sĩ có chịu giao trả báu vật hay chăng?
Chàng thong thả kể lại:
- Bạch Y cư sĩ là một trang võ lâm thượng thặng, ta dám nói hiện nay chẳng có ai bì kịp. Nhưng ta và lão ấy có ước hẹn trong ba hôm nữa sẽ tái đấu, kẻ nào thắng sẽ được báu vật.
Bá Hoa trang chủ nói:
- Mọi việc xin nhờ cậy Lâm thiếu hiệp. Nếu châu về hợp phố thì lão phu cảm kích muôn phần.
Lâm Viết Hùng đưa tay đón Lý Hương Xưa về thuyền mình, và nói với Bá Hoa trang chủ:
- Tại hạ chưa rõ có thể đoạt lại báu vật hay không, nhưng tại hạ sẽ cố gắng. Hiện giờ xin giả biệt.
Chàng vừa nói vừa đẩy mạnh mái chèo xuôi về hướng Nghi Xương, đồng thời kể lại sự việc xảy ra cho Lý Hương Xưa nghe:
- Theo nhận xét của ngu huynh thì Bạch Y cư sĩ là một cao thủ Võ lâm. Mặc dầu ta đã học thành Cửu Ma dương công nhưng công lực còn non kém, không thể đương cự nổi. Ta lại thấy hình như lão đang bận một việc gì trọng đại.
Lý Hương Xưa nói:
- Lâm ca! Trong hai năm nay trên giang hồ vừa hình thành ba tổ chức bí mật mà các môn đồ của mỗi tổ chức âm thầm thanh toán lẫn nhau, nhưng họ chưa ra mặt.
Lâm Viết Hùng hỏi:
- Ba tổ chức nào vậy?
- Ngoài những phái võ công khai và lừng danh từ xưa đến nay thì không kể, tiểu muội còn nghe họ nhắc đến U Vương quỷ điện, Hồng Diệp thủy động và Hắc Thạch bảo động.
- Mục đích của họ như thế nào?
- Chưa rõ họ hành động dưới mục đích nào. Nhưng theo sự đoán xét của Hải Thiên tứ hữu thì những tổ chức này chủ trương phân hạ các môn phái kỳ cựu, thu hút môn đồ, và đưa tổ chức mình lên hàng bá chủ võ lâm.
- Như vậy là họ muốn làm một cuộc cách mạng võ lâm.
- Đúng đấy! Hiện nay có nhiều môn đồ của chánh phái lần lần gia nhập vào các tổ chức, phản lại sư môn.
- Ồ! Rắc rối thật!
- Lâm ca, vừa rồi Lâm ca có nhận ra lão Bạch Y cư sĩ thuộc vào hạng nhân vật nào không?
- Không! Ta không nhân ra!
- Lâm ca tính cách nào để đối phó với lão.
- Cứ để chậm rãi sẽ liệu cách.
Phút chốc, thuyền con đã ghe bến Nghi Xương, cả hai rời bờ hồ đi vào phố thị.
← Hồi 07 | Hồi 09 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác