← Hồi 08 | Hồi 10 → |
Thì ra hai người đều đánh trúng đối phương, nhưng Dị Cư Hồ thắng thế hơn.
Bởi vì trước khi xuất chiêu, Dị Cư Hồ đã ngưng tụ chân khí nơi ngực, chuẩn bị tiếp song chưởng của Kim Đỉnh Chân Nhân.
Do đó, song chưởng của Kim Đỉnh Chân Nhân tuy sức mạnh ngàn cân, nhưng Dị Cư Hồ liều tổn hao chân lực thì cũng chịu đựng được.
Còn Kim Đỉnh Chân Nhân thì nhờ cúi thấp đầu, chỉ lực của Dị Cư Hồ đã không chuẩn xác trúng đích, tuy nhiên cũng chỉ lệch đi chừng nửa tấc thôi.
Hai bên huyệt Thái Dương là một trong những yếu huyệt của cơ thể con người, bị chỉ lực búng trúng kế cận, Dị Cư Hồ tưởng đối phương chết ngay tức khắc, nào ngờ Kim Đỉnh Chân Nhân bẩm sinh đặc dị, tuy bị hai chỉ chấn động mãnh liệt, song chưa đến đổi mất mạng ngay tức khắc.
Sau một hồi vận công điều tức, hai người xem chừng như không hề thọ thương, song thật ra họ đều hao tổn hết ba bốn thành chân lực.
Hai người lại đứng gườm gườm nhau, lần này không ai chịu ra tay trước, chỉ đứng bất động như phỗng đá.
Vừa rồi hai người động thủ tuy chỉ vài chiêu, song thật kinh tâm động phách, quần hào thảy đều nín thở ngưng thần theo dõi. Lý Thuần Như và ba tăng nhân áo vàng cũng không ngoại lệ.
Dưới sự trợ lực của Chuyển Luân Vương, Lý Thuần Như đã dồn âm lực nội gia của Dị Cư Hồ vào sau mạn sườn, cảm giác uất nghẹn nơi cổ họng đã hoàn toàn tiên tan, lúc này chàng cảm thấy hết sức băn khoăn.
Sở dĩ chàng có cảm giác như vậy chẳng phải vì lo mình không chữa khỏi thương thế, mà là chàng nghĩ đến sau khi Dị Cư Hồ và Kim Đỉnh Chân Nhân phân thắng bại, mình sẽ với lý do gì để hỏi Dị Cư Hồ về tin tức của Đào Lâm?
Không sai, trước kia Đào Lâm là người yêu của chàng, nhưng nay nàng đã là vợ của Dị Cư Hồ. Lý Thuần Như nghĩ đến đó bất giác buông tiếng thở dài thậm thượt.
Tiếng thở dài của chàng rất khẽ, không ai chú ý đến, nhưng tiếng thở dài của chàng vừa chấm dứt, chàng bỗng nghe sau lưng cũng vang lên một tiếng thở dài giống vậy.
Tiếng thở dài ấy cũng rất khẽ, không ai chú ý, nhưng lại khiến Lý Thuần Như giật thót người, nhưng không phải vì tiếng thở dài ấy cũng ai oán xót xa, mà là tiếng thở dài ấy nghe rất quen tai.
Lý Thuần Như quay phắt lại, thấy một thiếu nữ thân hình rất mảnh mai đang tha thướt đi ra ngoài.
Lý Thuần Như ngớ người, thân hình thiếu nữ này trông rất quen, nhưng cũng hết sức xa lạ. Nhưng bất luận thế nào cũng phải đuổi theo, chàng chưa kịp lên tiếng đã quay người toan đuổi theo.
Song chàng vừa đi được vài bước, Chuyển Luân Vương đã đưa tay ra cản lại, thấp giọng nói:
- Giáo tông lại định bỏ đi ư?
Lý Thuần Như bị ngăn cản không thoát đi được, sốt ruột nói:
- Hãy yên tâm, Lý mỗ không bỏ trốn đâu.
Chuyển Luân Vương lắc đầu:
- Giáo tông, Già Đương Tự không thể thiếu giáo tông được đâu.
Lý Thuần Như ngẩng lên nhìn, thấy thiếu nữ kia tuy dáng đi chậm chạp, song thực tế nhanh khôn tả, thoáng chốc đã từ cửa hông ra ngoài, và im lìm như chiếc bóng, không hề gây cho ai chú ý.
Lý Thuần Như càng thêm nóng ruột, nói:
- Chuyển Luân Vương, sao chỉ có vậy mà cũng không tin ở Lý mỗ ư? Nếu Lý mỗ mà tìm hiểu rõ việc này, nhất định sẽ trọn đời ở trong Già Đương Tự, không bao giờ ra ngoài nửa bước.
Chuyển Luân Vương nhìn chàng một hồi mới nói:
- Thôi, cũng được, nhưng Lý công tử đừng thất tín đấy.
- Lần trước là do các vị cưỡng bức, phen này là Lý mỗ tự nguyện, sao lại bỏ đi được?
Chuyển Luân Vương bỏ tay ra, Lý Thuần Như liền phóng bước ra khỏi đại sảnh, chỉ thấy bóng dáng thiếu nữ kia đang ở nơi cuối một hành lang to rộng, thoáng cái đã mất dạng.
Lý Thuần Như vội vận tụ chân khí, liên tiếp tung mình hai lượt đuổi theo, song đến nơi thì đã thấy bóng dáng thiếu nữ kia vừa băng qua khung cửa hình bán nguyệt.
Lý Thuần Như theo sau ra đến nơi, chỉ thấy bên ngoài vẫn là một khoảng đất trống, hẳn đây nguyên là một hoa viên, bởi lẽ nơi một góc hãy còn vài đống giả sơn đã vỡ lỡ.
Vì ba năm qua Thương Gia Bình đã trở thành quỷ vực, mặc dù sau khi Thương Chấn và Thương Phát trở về đã kiến thiết lại rất nhiều phòng ốc, nhưng các hoa viên thì chưa kịp tu bổ.
Vì vậy trong hoa viên cỏ dại mọc cao hơn đầu người, Lý Thuần Như nhón chân lên nhìn, chẳng thấy bóng dáng một người nào cả. Lòng chàng nóng như thiêu đốt, dậm mạmh chân rồi chui vào trong lùm cỏ.
Sở dĩ chàng nhất quyết đuổi theo thiếu nữ này là vì tiếng thở dài khi nãy trong đại sảnh giống hệt như của Đào Lâm, nhưng thân hình thì chỉ na ná chứ không giống hẳn.
Chàng đảo một vòng trong lùm cỏ, không phát hiện ra bóng người nào, đứng thừ ra một hồi, bỗng lại nghe tiếng thở dài vang lên.
Lý Thuần Như lập tức quay nhìn về hướng ấy, chỉ thấy trong lùm cỏ loáng thoáng như có một người đang quay lưng về phía mình, cách nhau chỉ chừng hai trượng.
Lý Thuần Như không đến gần, chỉ trầm giọng chậm rãi nói:
- Đã biết trước có ngày nay, xưa kia gây ra làm gì?
Tiếng nói của chàng đã cực lực dằn nén tình cảm trong lòng, nên nghe rất bình thản, không chút khích động.
Song người kia lại như bị chấn động mạnh, giật nảy mình lên, rồi lại buông tiếng thở dài.
Lý Thuần Như vốn cũng chưa dám khẳng định đối phương có phải là Đào Lâm hay không, bởi bóng dáng thiếu nữ kia đã khiến chàng có cảm giác hết sức xa lạ.
Vì vậy chàng mới lên tiếng dọ dẫm trước, chẳng ngờ lại khiến đối phương chấn động như vậy.
Chàng liền tiến tới vài bước, thấp giọng hỏi:
- Đào cô nương đó phải không?
Thiếu nữ ấy chầm chậm quay người, mặc dù hãy còn cách xa hơn trượng và có lùm cỏ che cản, song Lý Thuần Như vẫn có thể trông thấy rõ ràng trên mặt đối phương có che một mảnh lụa đen.
Lý Thuần Như thấy thiếu nữ này cũng bịt mặt, bất giác ngẩn người. Trong ngày hôm nay chàng đã gặp tất cả bốn người, thảy đều bịt mặt.
Trước tiên là Dị Ngọc Phụng, đến đó là Đào Hành Khản, tiếp đến là Dị Cư Hồ, giờ đây lại đến thiếu nữ rất có thể là Đào Lâm này.
Lý Thuần Như thờ thẫn nhìn thiếu nữ ấy, đối phương cũng đưa mắt nhìn chàng, bốn mắt tiếp xúc nhau, Lý Thuần Như nghe rúng động cõi lòng.
Đúng là Đào Lâm. Nàng chính là Đào Lâm.
Lý Thuần Như sau khi biết Đào Lâm đã trở thành vợ của Dị Cư Hồ, trong lòng có biết bao lời muốn bày tỏ cùng nàng. Đôi lúc nghĩ đến những điều hận tủi, chàng đã từng một mình gào thét với hư vô.
Nhưng giờ đây chàng đã gặp Đào Lâm, ngàn vạn lời như nghẽn nơi cổ họng, chẳng biết nói sao cho phải. Thừ ra hồi lâu, đoạn chàng vẫn lập lại:
- Đã biết trước có ngày nay, xưa kia gây ra làm gì?
Thiếu nữ buông tiếng thở dài:
- Khi xưa tôi nào biết, ngày nay thì sao rồi? Lý công tử thật là...
Lý Thuần Như tiến tới mấy bước, đứng đối mặt với nàng nói:
- Khi xưa Đào cô nương với tại hạ cùng hoạn nạn, cùng sống chết, từng sơn minh hải thệ, nhưng ngày nay... Đào cô nương... tự mình còn chưa biết ư?
Lý Thuần Như vừa nói vừa nhìn xoáy vào đối phương, thấy mắt đối phương đã ngấn lệ, rồi thì hai giọt lệ long lanh đã lăn dài trên má.
Chờ Lý Thuần Như nói xong, nàng cúi đầu xuống nói:
- Lý công tử, sơn minh hải thệ khi xưa, tôi... đâu phải đã quên.
Thế là Lý Thuần Như đã khẳng định đối phương quả đúng là Đào Lâm. Chàng liền tiến tới nắm lấy tay nàng. Đào Lâm không vùng vẫy, ngoan ngoãn để chàng nắm lấy, không hề có ý phản kháng.
Hai người im lặng hồi lâu, Đào Lâm mới buồn bã nói:
- Như huynh... còn hận muội nữa không?
Lý Thuần Như nghe những lời ai oán của Đào Lâm, nghe lòng vô vàn đau xót và trống trải, ngơ ngẩn lắc đầu.
Đào Lâm cười héo hắt:
- Như huynh... trước đây hận muội lắm phải không?
Lý Thuần Như lại gật đầu:
- Phải, bây giờ thì không còn hận nữa, huynh biết... muội nhất định là do bất đắc dĩ thôi.
Đào Lâm thở dài thậm thượt:
- Vốn ra muội không muốn gặp lại huynh nữa, nhưng... không thể nào cam lòng được... muội...
Nàng vừa nói nước mắt vừa chảy dài.
Lý Thuần Như nắm chặt tay nàng nói:
- Lâm muội, dù thế nào thì nay chúng ta đã trùng phùng, huynh có một nơi có thể cho chúng ta sống trọn đời bên nhau, muội hãy theo huynh đi.
Đào Lâm giật thót người, vùng khỏi tay Lý Thuần Như, mắt ánh lên vẻ kỳ dị:
- Không... muội không thể... kề cận bên huynh nữa đâu.
- Lâm muội làm vợ Dị Cư Hồ đã là do bị cưỡng bức, tại sao không nhân cơ hội này thoát khỏi tay y?
Đào Lâm đăm mắt nhìn Lý Thuần Như, hồi lâu mới nói:
- Không, không... Như huynh hãy quên muội đi.
Lý Thuần Như trầm giọng:
- Lâm muội biết rõ là huynh không thể nào quên muội được, tại sao lại...
Đào Lâm ngắt lời:
- Như huynh khỏi phải nói nữa... những gì trong quá khứ, hãy xem như một giấc mơ vậy.
Lý Thuần Như lớn tiếng:
- Xem như một giấc mơ ư? Nhưng rõ ràng đâu phải là mơ.
Đào Lâm thở dài:
- Như huynh, muội không thể gặp lại huynh nữa, muội phải đi đây.
Dứt lời nàng đã tung mình lướt đi.
Lý Thuần Như ngớ người, đoạn liền lớn tiếng gọi:
- Lâm muội, đừng bỏ đi.
Tung mình lao bổ vào Đào Lâm, song chưa đến nơi, Đào Lâm bỗng quay người, tay phải vung lên, ngón giữa điểm vào huyệt Toàn Cơ trước ngực Lý Thuần Như.
Lý Thuần Như không ngờ có vậy, chỉ cảm thấy nơi huyệt Toàn Cơ tê dại, đã bị Đào Lâm điểm trúng, chân khí bế tắc, tuy không thọ thương nhưng không còn động đậy được nữa.
Chỉ nghe Đào Lâm thở dài nói:
- Như huynh, muội cũng hiểu rất rõ là huynh không thể nào quên muội được, nhưng... Như huynh nhất định phải quên muội đi, đó không phải là vì muội đã là vợ Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như trong lòng hét to:
- Vậy chứ là vì cái gì?
Song chàng không thốt được thành lời.
Chỉ thấy Đào Lâm đưa tay ra, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng sờ lên mặt Lý Thuần Như, rồi lại buông tiếng thở dài, đoạn quay người phóng vút đi, thoáng chốc đã mất dạng trong bụi cỏ.
Lý Thuần Như ngay khi huyệt đạo bị phong bế đã không ngừng vận chuyển chân khí xung kích. Đào Lâm rời khỏi không lâu thì chàng đã xông được huyệt đạo, vừa định cất bước đuổi theo, bỗng nghe một chuỗi cười quái dị kinh tâm động phách từ trong đại sảnh vọng đến.
Lúc chàng rời khỏi đại sảnh, Dị Cư Hồ với Kim Đỉnh Chân Nhân đang đứng gườm nhau, giờ đây trong đại sảnh vang lên tiếng cười kinh tâm động phách thế kia, theo lẽ là phải do một trong hai người phát ra, nhưng tiếng cười ấy hết sức ghê rợn, không phải của Dị Cư Hồ mà cũng chẳng phải của Kim Đỉnh Chân Nhân.
Lý Thuần Như kinh ngạc thầm nhủ:
- Chả lẽ lại có cao thủ nào đó đến Thương Gia Bình nữa sao?
Nhưng bất luận là ai đến thì cũng chẳng dính dáng gì đến chàng, điều cần thiết chỉ là đuổi theo Đào Lâm thôi.
Thế là Lý Thuần Như lập tức giở khinh công đuổi theo Đào Lâm. Nhưng chỉ đuổi được hơn trượng, bỗng nghe sau lưng có một luồng kình phong ập đến.
Lý Thuần Như giật mình, vội quay phắt lại nhìn, chỉ thấy Dị Cư Hồ từ khung cửa hình bán nguyệt phóng ra như bay, đang lao về phía mình.
Lý Thuần Như kinh hãi, biết chẳng thể lẩn tránh được nữa, bởi Dị Cư Hồ phi thân cách mặt đất bốn thước, hai tay vung tít, những ngọn cỏ dại trong vòng một trượng đều bị ngã rạp dưới chưởng lực của y, chẳng còn chỗ nào trốn tránh được nữa.
Lý Thuần Như đành thụp người vận đến chín thành công lực, song chưởng vung lên đón tiếp.
Chàng vừa vung chưởng lên, trước mắt liền hiện ra hai làn bóng đỏ như máu.
Đó là bóng chưởng của Dị Cư Hồ. Lý Thuần Như biết tuy mình trong ba năm qua đã khổ luyện Linh Tàng Bửu Lục, võ công tinh tiến hơn xưa nhiều, nhưng mang chống chọi với tuyệt học Huyết Chưởng uy chấn võ lâm hằng mấy mươi năm, nhất định không phải là địch thủ.
Thế nhưng, tình thế đã không cho phép Lý Thuần Như còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ thấy Dị Cư Hồ người như quái điểu xà nhanh xuống, mắt thấy hai bàn tay đỏ như máu đã sắp đè xuống đến bàn tay Lý Thuần Như.
Đồng thời, Lý Thuần Như cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Đối phương một chuỗi cười quái dị lại vang lên từ sau lưng Dị Cư Hồ.
Đó chính là tiếng cười đã vang lên trong đại sảnh vừa rồi. Liền theo đó, chỉ thấy một bóng đen lướt đến như bay, người cũng cách mặt đất bốn thước, song chưởng công vào sau lưng Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ vốn định toàn lực hạ sát Lý Thuần Như dưới Huyết Chưởng, song chưởng lực của người áo đen đã ập đến sau lưng, bắt buộc y phải quay lại ứng phó.
Chỉ thấy y người lơ lửng trên không, thoắt cái hai tay rụt về, vụt xoay người lại và hạ chân khí xuống, hai chân đã chạm mặt đất, "bình" một tiếng vang dội, trong chớp nhoáng, bốn chưởng đã va chạm nhau.
Lý Thuần Như thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc, bất giác ngớ người chưa kịp trông rõ người áo đen là ai, từ trong cửa hình bán nguyệt lại có ba bóng vàng phóng vút ra, chính là ba tăng nhân trong Già Đương Tự.
Ba tăng nhân áo vàng vừa đến nơi, đã chia ra ba góc bao vây Dị Cư Hồ và người áo đen vào giữa.
Dị Cư Hồ với người áo đen sau khi giao nhau hai chưởng, đã lập tức lùi ra sau một bước.
Lúc này Lý Thuần Như đã nhìn rõ người áo đen, chỉ thấy người này cũng che mặt bằng lụa đen, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc, toàn thân y phục màu đen trông như một bóng u linh.
Chàng vốn không biết người áo đen này là ai, nhưng thấy sau khi đối chưởng với Dị Cư Hồ mà vẫn thản nhiên vô sự, liền đoán người này nhất định là Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô.
Đồng thời chàng lại nghĩ đến một quái sự là năm người bịt mặt mà chàng đã gặp trong ngày hôm nay hiển nhiên chính là hai cha con Dị Cư Hồ, hai anh em Đào Hành Khản và Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô.
Mối quan hệ giữa năm người này hết sức trái ngang phức tạp, nhưng có một điểm chung là họ đã cùng đến tây Côn Lôn và trong ba năm qua đã vắng bóng giang hồ, mãi đến hôm nay mới xuất hiện và đều bịt mặt.
Nếu năm người có thỏa thuận nhau với sự bịt mặt làm hiệu thì thật là kỳ lạ, bởi giữa họ hãy còn xung đột với nhau, vậy thì tại sao hạng đại ma dầu như Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô lại không chịu với mặt thật gặp người?
Lý Thuần Như không sao hiểu được nguyên nhân, giờ đây chàng đã thoát khỏi hiểm nguy, chẳng cần bận tâm đến điều gì khác nữa, bèn tung mình phóng đi, song vừa được hơn trượng đã bị một trưởng lão Già Đương Tự cản lại, thấp giọng nói:
- Giáo tông, chúng ta hãy hiệp lực bao vây hai người này, sự thể rất trọng đại.
Lý Thuần Như kinh ngạc:
- Liên quan gì đến Lý mỗ chứ?
Trong khi ấy Dị Cư Hồ với Trịnh Tâm Cô đã giao đấu với nhau bảy tám chiêu, hai người động thủ nhanh khôn tả.
Chuyển Luân Vương trầm giọng:
- Đương nhiên là có liên quan, giáo tông không nên bỏ đi là hơn.
Lý Thuần Như chẳng hiểu ất giáp gì cả. Chàng ở trong Già Đương Tự ba năm, tuy nhận thấy nhóm Chuyển Luân Vương không phải chính nhân quân tử, song quả thật cũng chẳng tranh chấp với đời, chỉ mong tự viện mình được hưng vượng, giờ đây lại định động thủ với Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô, thật là khó có thể giải thích được.
Chàng chưa kịp trả lời, bỗng thấy lại có thêm hai người từ trong lùm cỏ phóng ra, một nam một nữ, chính là Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng.
Hai người này mặt vẫn che lụa đen, vừa hiện thân thì Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô đã tách nhau ra.
Trịnh Tâm Cô gằn giọng quát:
- Hãy giải quyết ba tên giặc trọc này mau.
Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng liền vâng một tiếng. Dị Ngọc Phụng vung tay, một luồng sáng bạc nhanh như chớp quét về phía Chuyển Luân Vương, nàng ra tay quả là thần tốc.
Võ công của Chuyển Luân Vương vốn do Phật sống Đan Châu Nhĩ truyền cho, mà võ công của Phật sống Đan Châu Nhĩ cũng là học được từ nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục, nhưng có điều trong Già Đương Tự vốn không có cơ bản võ học, nên Phật sống Đan Châu Nhĩ cả đời nghiên cứu nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục, lĩnh hội được cũng chẳng hơn Lý Thuần Như là bao, và đương nhiên Chuyển Luân Vương càng kém hơn một bậc.
Tuy nhiên, Chuyển Luân Vương dẫu sao cũng đã khổ luyện ngót mấy mươi năm dài, nội lực tinh thâm, thế roi của Dị Ngọc Phụng nếu luận về chiêu thức kỳ ảo, Chuyển Luân Vương chắc chắn không ứng phó nổi.
Thế nhưng, Chuyển Luân Vương vừa thấy ngọn roi bạc quét tới, đã nghiêng người phất tay áo lên, tuy chẳng có chiêu thức gì, song kình lực như bài sơn đảo hải, chẳng những ngăn cản thế roi của Dị Ngọc Phụng mà còn xô lùi nàng ra sau một bước.
Ngay khi Dị Ngọc Phụng động thủ, Đào Hành Khản cũng đã tuốt trường kiếm ra, chỉ thấy ánh kiếm lấp loáng, đã lao đến tấn công hai trưởng lão kia.
Ngay tức khắc, bảy người đã diễn ra một cuộc hỗn chiến.
Lý Thuần Như chau mày, tuy biết cả Chuyển Luân Vương mà cũng đã xuất thủ, nhất định là phải có nguyên nhân trọng đại.
Thế nhưng, đối với Lý Thuần Như hiện nay, những thị phi trong chốn võ lâm chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa, bèn nhân lúc bảy người hỗn chiến rút lui đi tìm kiếm Đào Lâm, nhưng chưa được bao xa, bỗng nghe tiếng Dị Cư Hồ huýt dài, âm thanh hết sức lảnh lót.
Tiếng huýt của Dị Cư Hồ chưa dứt, ở nơi không xa cũng vang lên một tiếng huýt dài, rõ ràng đó là tín hiệu liên lạc.
Lại nghe Dị Cư Hồ lớn tiếng nói:
- Phu nhân đến đây mau.
Nơi vang lên tiếng huýt lập tức có người lớn tiếng đáp:
- Đến ngay đây.
Hiển nhiên đó là tiếng nói của Đào Lâm.
Lý Thuần Như vốn định đi tìm Đào Lâm, vừa nghe tiếng nàng, chàng không khỏi rúng động cõi lòng, liền tung mình lao nhanh về phía phát ra tiếng nói của Đào Lâm.
Chừng bốn trượng, đã thấy Đào Lâm lướt đến như bay. Lý Thuần Như không bỏ lỡ cơ hội, lập tức vận đề chân khí vọt người lên không, với thế Bình Sa Lạc Nhạn lướt tới cản Đào Lâm lại.
Bởi chàng biết nếu Đào Lâm mà đến nơi bảy người đang động thủ, nhất định sẽ gia nhập vào cuộc chiến, mình sẽ không thể nói chuyện với nàng cặn kẽ được nữa, nên mới định ngăn Đào Lâm lại trước khi nàng đến nơi.
Song vì nhất thời nóng lòng, chàng đã dốc hết toàn lực, quên mất trong người đang bị trúng âm độc, chưa được trừ hết, mà chỉ nhờ nội lực tinh thâm của Chuyển Luân Vương dồn vào dưới mạn sườn, và bản thân chàng cũng phải tập trung tình thần vận chân khí cản âm độc lại, mới có thể tạm thời vô sự.
Giờ đây chàng đã vận đề hết toàn bộ chân khí, vọt người lên cao hơn hai trượng, nhưng không còn chế ngự được âm độc dưới mạn sườn nữa.
Thế Bình Sa Lạc Nhạn chưa thi triển được đến giữa chừng thì nơi lồng ngực đã cảm thấy uất nghẽn, lập tức từ trên không rơi xuống.
Lúc bấy giờ chàng còn cách mặt đất hơn một trượng, định đề khí cất người lên trở lại, nhưng không thể nào được nữa. Mắt thấy Đào Lâm đã sắp lướt qua, chàng vội gắng hết sức cất tiếng gọi:
- Lâm... muội.
Đào Lâm liền chững người, quay lại nhìn thì vừa lúc Lý Thuần Như rơi bịch xuống đất.
Lý Thuần Như vừa rơi xuống đất, lập tức lộn người toan đứng lên, song mặt mày xây sẩm, lại ngã lăn ra đất.
Sau một thoáng ngơ người, Đào Lâm định chạy đến xem xét, nhưng ngay khi ấy, Dị Cư Hồ lại lớn tiếng gọi:
- Phu nhân!
Đào Lâm đành lên tiếng đáp, Dị Cư Hồ nói tiếp:
- Sao phu nhân còn chưa đến, đã gặp trở ngại gì phải không?
Đào Lâm chưa kịp trả lời, Lý Thuần Như đã gắng gượng nói:
- Lâm... muội... hãy... đến... đây...
Đào Lâm đứng thừ ra như phỗng đá, Lý Thuần Như đang gọi nàng, Dị Cư Hồ cũng đang gọi nàng.
Theo ý nàng thì rất muốn đến để xem xét thương thế của Lý Thuần Như ngay, nhưng hiện nay nàng đã là vợ của Dị Cư Hồ, lại chẳng thể không vâng lời Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như biết Đào Lâm đứng thừ ra đó là bởi lòng đang phân vân do dự.
Lúc này chàng đã đầu nhức mắt hoa, đầu óc quay cuồng, biết là âm độc trong người đã phát tán, rất có thể táng mạng tại đây.
Thế nhưng, lúc này chàng lại thấy mình cho dù chết đi thì cũng chẳng có gì hối tiếc, chỉ có điều duy nhất chàng vẫn canh cánh bên lòng là chưa nghe được câu trả lời của Đào Lâm, vì sao bảo mình phải quên nàng đi.
Do đó, Lý Thuần Như mắt nhìn bóng dáng Đào Lâm nhập nhòa, gắng gượng với giọng yếu ớt nói:
- Lâm... muội... không chịu đến đây... thật sao?
Đào Lâm lòng đau như cắt, nước mắt tuôn lả chả, sau cùng không cầm lòng được nữa, lao về phía Lý Thuần Như, nằm mọp trên mình chàng, nghẹn ngào nói:
- Thuần Như!
Trong mơ màng, Lý Thuần Như chỉ cảm thấy nước mắt của Đào Lâm lả tả rơi trên mặt mình, chàng gắng sức mở mắt ra, chỉ thấy đôi mắt long lanh của Đào Lâm đang ở ngay trước mắt, song mặt nàng vẫn lụa đen che kín.
Lý Thuần Như tay run run đưa ra, giọng xót xa:
- Lâm muội... hãy để... cho huynh... nhìn một lần...
Chàng vừa nói vừa đưa tay run rẩy định tháo bỏ khăn che mặt của Đào Lâm, song ngón tay chàng vừa chạm vào khăn che mặt, đột nhiên Đào Lâm như trông thấy rắn độc, vụt lùi ra sau.
Lý Thuần Như thê thiết gào lên:
- Lâm muội...
Đào Lâm ngồi xổm dưới đất, hai tay bưng mặt.
Ngay khi ấy, Dị Cư Hồ lại lớn tiếng nói:
- Phu nhân còn làm gì nữa vậy?
Đào Lâm đứng phắt dậy, đưa mắt nhìn Lý Thuần Như, thấy mặt chàng trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Nàng buông tiếng thở dài, không trả lời Dị Cư Hồ, cúi xuống bồng lấy Lý Thuần Như phóng vút đi.
Lý Thuần Như nghe tiếng gió vụt vù bên tai, đầu choáng mắt hoa, chẳng rõ đã đến đâu, hồi lâu mới thấy Đào Lâm đứng lại, sau đó chàng không còn biết gì nữa cả.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Lý Thuần Như mới từ từ hồi tỉnh, chỉ thấy trước mặt tối om, có một người đang dựa vào mình, nghe rõ cả hơi thở.
Lý Thuần Như chẳng rõ đây là đâu, lắc đầu một cái rồi nói:
- Lâm muội đó phải không?
Người ấy quay mặt ra ngoài, không trả lời, Lý Thuần Như cảm thấy toàn thân bải hoải rã rời, cố gắng vận công, lại thấy hết sức bình hòa, âm độc nội gia bị trúng của Dị Cư Hồ như hoàn toàn được trục ra ngoài.
Lý Thuần Như kinh ngạc tột cùng, bởi nội lực của Dị Cư Hồ cực kỳ thâm hậu, chẳng dễ gì dồn đẩy được âm độc ra ngoài, vậy mà giờ đây đã hoàn toàn bình phục, thật không thể tưởng tượng được.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, chàng lại nói:
- Lâm muội sao không lên tiếng?
Lý Thuần Như hỏi liên tiếp hai lượt, chỉ thấy bóng ấy rời khỏi mình, lảo đảo đứng lên, bước ra ngoài sơn động.
Khi người ấy đứng lên, Lý Thuần Như liền khẳng định đó chính là Đào Lâm, lúc này chàng không động đậy được, đành cất tiếng gọi:
- Lâm muội, Lâm muội.
Nhưng Đào Lâm như không hề nghe, vẫn tiếp tục bước ra ngoài, bước chân loạng choạng hệt như người say rượu.
Lý Thuần Như kinh ngạc, vì sao nàng lại đi chệnh choạng thế này?
Đang khi thắc mắc, đã thấy Đào Lâm đi đến cửa động, một tay vịn vào vách động và quay người lại. Trong động tuy tối tăm, song Lý Thuần Như vẫn loáng thoáng trông thấy đôi mắt nàng ánh lên vẻ kỳ lạ trong bóng tối.
Lý Thuần Như gắng gượng toan đứng lên, song cố sức đến mấy cũng không sao nhúc nhích được, dù chỉ là một ngón tay, tình trạng hệt như đã bị điểm vào nhuyễn huyệt vậy.
Chàng vừa định lên tiếng nữa, bỗng nghe Đào Lâm rên lên một tiếng, rồi lập tức ngã lăn ra đất.
Lý Thuần Như kinh hoảng la lên:
- Lâm muội làm sao vậy?
Chàng không ngớt kêu gọi suốt hơn nửa giờ, song Đào Lâm vẫn nằm im nơi cửa động.
Lý Thuần Như lòng nóng như thiêu đốt, nhưng lại chẳng thể làm gì được, đành cố trấn định tâm thần, bảo nguyên thủ nhất, điều vận nội lực, cầu mong mình đi đứng được thì mới có thể đến xem Đào Lâm.
Chàng vận chuyển chân khí hết sức thông suốt, không bao lâu đã cảm thấy khắp người thư thái, nội lực xung kích toàn thân bảy mươi hai quan huyệt, đến khi có chút ánh sáng yếu ớt soi vào sơn động, chàng bỗng buông tiếng hét vang, đứng bật dậy, đi đứng bình thường.
Chàng lập tức tung mình lướt ra khỏi động, thấy bên ngoài trời đã hừng sáng, cũng chẳng kịp quan sát mình đang ở đâu, liền vội cúi xuống xem xét Đào Lâm.
Chỉ thấy Đào Lâm hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, vội nắm lấy cổ tay nàng, nhưng vừa chạm vào, Lý Thuần Như giật mình kinh hãi, thì ra cổ tay Đào Lâm lạnh như băng giá, đó chính là hiện tượng khí âm độc nội gia khuếch tán.
Lý Thuần Như lập tức hiểu ra cớ sự, nhất định là Đào Lâm đã mang mình từ Thương Gia Bình đến đây, điểm vào nhuyễn huyệt mình rồi vận công lực hút âm độc trong cơ thể mình qua người nàng. Do đó mình mới được bình phục và Đào Lâm lại thay mình gánh chịu, đến đỗi chất độc bộc phát hôn mê thế này.
Lý Thuần Như nghĩ tới đó, lòng đau như cắt, rơi nước mắt lẩm bẩm:
- Lâm muội tội gì lại làm như vậy chứ? Ôi...
Đoạn chàng bồng Đào Lâm lên, cất bước đi ra ngoài động, chỉ thấy trước mặt nước sông cuồn cuộn, thì ra chàng đang ở trên một mỏm núi cách mặt sông Trường Giang hằng mấy mươi trượng.
Lý Thuần Như nhớ lại những kỹ niệm gặp gỡ với Đào Lâm trên hòn đảo nhỏ sau khi thuyền đắm hồi ba năm về trước, chàng càng nghe lòng vô vàn đau xót.
Chàng nhè nhẹ đặt Đào Lâm xuống thảm cỏ, lúc này nắng sớm đã mọc, Lý Thuần Như đưa tay mở khăn che mặt của Đào Lâm ra, lập tức chàng giật thót người, không tự chủ được lùi ra sau bảy tám bước.
Lý Thuần Như vốn định cởi bỏ khăn che mặt của Đào Lâm rồi làm cho nàng hồi tỉnh, nếu quả thật Đào Lâm đã hút âm độc trong người mình sang tất nhiên khó có thể chữa trị cho dù hai người ôm nhau nhảy xuống sông Trường Giang thì cũng không có gì đáng hối tiếc cả.
Nhưng khi chàng vừa cởi khăn che mặt ra, xuất hiện trước mắt chàng không phải Đào Lâm, thậm chí không phải là gương mặt của con người.
Thì ra trên mặt nàng chằng chịt gân đỏ nổi cộm, sự xấu xí ghê rợn thật khó thể hình dung được.
Lý Thuần Như đứng thừ ra hồi lâu, nhớ lại những cảnh tượng khi trùng phùng với Đào Lâm, và lúc tay mình chạm vào khăn che mặt của nàng, nàng đã sợ hãi thoái lui, chàng đã hiểu rõ hết mọi sự.
Trong ba năm qua, nhất định là Đào Lâm đã gặp điều gì đó vô cùng khủng khiếp đến đỗi dung nhan bị hủy hoại thế này, thảo nào khi mình đề nghị nàng cùng đến Già Đương Tự, nàng đã kiên quyết cự tuyệt.
Lý Thuần Như đưa mắt nhìn gương mặt khủng khiếp kia, lần hồi chàng đã trông thấy con tim đã phải chịu biết bao đau khổ mà vẫn tha thiết yêu mình của Đào Lâm.
Lý Thuần Như vừa nghĩ đến tâm hồn Đào Lâm hoàn mỹ thế kia, bỗng chốc, chàng cảm thấy gương mặt Đào Lâm vẫn hết sức xinh đẹp. Chàng chầm chậm cúi xuống, nhè nhẹ hôn lên gương mặt gớm ghiếc kia.
Sau đó, chàng nhẹ nhàng đeo khăn che mặt lại cho Đào Lâm, sau đó lại thừ ra một hồi, mới đưa tay khẽ búng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Đào Lâm.
Huyệt Bách Hội là bộ phận điều khiển toàn bộ kỳ kinh bát mạch trong cơ thể con người, bất luận thương thế trầm trọng đến đâu, khi huyệt Bách Hội bị chấn động thì sẽ tạm thời tỉnh ngay.
Quả nhiên, Đào Lâm lập tức cất tiếng rên rỉ, hé mở mắt ra. Lý Thuần Như nắm chặt tay nàng, Đào Lâm vừa trông thấy Lý Thuần Như ở bên cạnh, lập tức giật thót người.
Lý Thuần Như vội nói:
- Lâm muội... sao lại làm như vậy?
Đào Lâm cười héo hắt, lại nhắm nghiền mắt, thở một hồi lâu mới nói:
- Như huynh... đằng nào muội sống trên cõi đời này cũng đã... không còn ý nghĩa gì nữa... Như huynh đừng bận tâm đến muội nữa.
Lý Thuần Như cười nói:
- Lâm muội đừng nói nữa, nếu mà Lâm muội mà nói nữa, huynh sẽ hút lấy âm độc về đấy.
Đào Lâm ánh mắt cũng lộ vẻ cười:
- Như huynh... vẫn còn tinh nghịch quá, thật là...
Lý Thuần Như cúi xuống, bồng Đào Lâm lên bước đi.
Đào Lâm vội hỏi:
- Như huynh định đưa muội đi đâu vậy?
- Đến nơi mà hôm trước huynh đã nói, khi đến đó rồi, thương thế của muội có lẽ sẽ được chữa khỏi, hai ta cũng có thể sống bình yên trọn đời bên nhau.
Đào Lâm vội giãy giụa:
- Không... Như huynh... muội không thể nào...
Lý Thuần Như cố nén niềm khích động trong lòng, giọng điểm tỉnh nói:
- Lâm muội, huynh đã biết hết cả rồi, xin muội đừng từ chối yêu cầu của huynh.
Đào Lâm ngẩn người:
- Như huynh... đã biết hết cả rồi ư? Sao lại thế được?
Lý Thuần Như cười:
- Lâm muội, khi nãy huynh đã mở khăn che mặt của muội...
Đào Lâm thở dài:
- Như huynh đã lầm rồi.
Lý Thuần Như kinh ngạc chững bước:
- Chả lẽ Lâm muội không phải vì nhan sắc bị hủy hoại nên mới không chịu đi cùng huynh sao?
Đào Lâm cố gắng ngồi dậy, dựa lưng vào một tảng đá nói:
- Không phải vì nhan sắc muội đâu.
- Vậy thì vì cái gì, muội mau nói đi.
Đào Lâm cúi xuống, bỗng cười ha hả nói:
- Như huynh, đằng nào muội cũng không còn sống được bao lâu, không nói ra thì hơn.
Lý Thuần Như nóng ruột giậm chân:
- Thôi được, muội không nói cũng chẳng sao, để huynh đưa muội đến Già Đương Tự rồi hẳn có cách chữa trị cho muội, cho dù bởi thế mà mất hết võ công cũng chẳng hề gì, đằng nào chúng ta cũng không còn muốn bước chân vào chốn giang hồ nữa, sẽ yên ổn sống bên nhau trọn đời.
Đào Lâm cười hăng hắc:
- Như huynh thật là cố chấp, thôi thì muội xin thú thật.
Lý Thuần Như không sao hiểu ra được Đào Lâm còn có nguyên nhân gì khiến nàng không thể kề cận mình, vội nói:
- Nói đi!
Đào Lâm thở dài:
- Ôi. Chẳng kể hiện nay muội đã trở thành vợ của người khác, hoa tàn nhụy rữa thì đâu thể...
Lý Thuần Như cười ngắt lời:
- Việc ấy huynh đã biết rồi, còn gì nữa nào?
Đào Lâm nhìn thẳng vào mắt chàng, hồi lâu mới nói:
- Còn nữa, hiện nay muội đã mang thai bốn tháng.
Lý Thuần Như nghe như sấm nổ ngang đầu, thừ ra không thốt nên lời.
Đào Lâm thấp giọng nói tiếp:
- Muội trở thành vợ Dị Cư Hồ, mặc dù là do ép buộc, nhưng đứa con trong bụng muội lại là xương máu của muội, đứa bé chưa ra đời, muội đã cảm thấy nó sẽ là người thân thiết nhất của muội, thử nghĩ làm thế nào có thể để cho đứa bé vừa chào đời đã không có phụ thân chứ?
Nàng ngưng chốc lát, lại nói tiếp:
- Mặc dù phụ thân đó không phải là một người tốt lành, nhưng dẫu sao cũng phải có phụ thân chứ.
Lý Thuần Như lòng dần lắng dịu, mỉm cười nói:
- Lâm muội đã thương yêu con như vậy thì sao đành lòng để cho đứa bé trưởng thành dưới sự quản dưỡng của một phụ thân xấu xa thế kia? Mai này đứa bé khôn lớn, muội thử nghĩ nó sẽ trở thành một người ra sao?
Đào Lâm thở dài:
- Muội cũng đâu muốn thế, nhưng chẳng còn cách nào khác hơn.
Lý Thuần Như cười nói:
- Sao lại không còn cách? Đứa bé hiện chưa chào đời, sao biết được phụ thân là ai? Lâm muội, hai ta cùng nhau đi thôi.
Đào Lâm thừ người ra, như không ngờ tình yêu của Lý Thuần Như đã dành cho mình lại chân thành và kiên định đến vậy.
Hồi lâu, Lý Thuần Như trông thấy khăn che mặt của Đào Lâm khẽ động đậy, qua ánh mắt nàng, có thể nhận ra là nàng đang mỉm cười, và cười rất ngọt ngào, bởi nàng đã biết, trên cõi đời này có một người yêu nàng thắm thiết.
Lý Thuần Như biết đã thuyết phục được Đào Lâm, bèn tiến tới cúi xuống nói:
- Lâm muội, chúng ta đi thôi!
Đào Lâm ngước mặt lên:
- Đi! Nhưng Già Đương Tự Ở đâu?
Lý Thuần Như vừa định giải thích về tình hình Già Đương Tự. Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên từ sau một tảng đá to cách họ hơn trượng.
Đào Lâm vốn đang nằm trên mặt đất không chút động đậy được, nhưng vừa nghe tiếng thở dài đó, lập tức giật bắn người lên.
Lý Thuần Như cũng chẳng khác hơn, chàng vừa nghe tiếng thở dài, cũng bất giác giật nảy mình, vội đỡ Đào Lâm dậy, đứng dựa sát vào mình.
Thì ra tiếng thở dài ấy tuy ngập đầy thê lương đau xót, nhưng Lý Thuần Như và Đào Lâm không phải bởi đó kinh hãi, mà là họ đều nhận ra tiếng thở dài ấy chính là của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.
Quả nhiên, một người từ sau tảng đá to ấy chậm rãi bước ra, chính là Dị Cư Hồ mặt che khăn đen.
Dị Cư Hồ xuất hiện cách hai người hãy còn xa hơn hai trượng, ánh mắt y vô cùng ủ dột, chỉ chậm rãi tiến tới hai bước, nhưng Lý Thuần Như lại cảm thấy trên người đối phương như có một sức mạnh vô hình, xô đẩy mình thoái lui lia lịa.
Hai người vốn đã đứng sát nơi bờ vực, bên dưới là sông nước cuồn cuộn, không thể nào thoái lui được nữa.
Lý Thuần Như quay mặt lại nhìn xuống sông, thấy từng đợt sóng bạc dâng cao, nước sông chảy rất xiết, chàng quay trở lại nói:
- Dị tiên sinh nếu còn tiến thêm bước nữa, hai chúng tôi sẽ nhảy xuống sông ngay.
Dị Cư Hồ sau khi tiến tới hai bước, sau đó đã không tiến bước nữa, chỉ nhếch môi cười nói:
- Phu nhân, Dị mỗ có vài lời cần hỏi phu nhân.
Đào Lâm thở một hồi rồi mới nói:
- Xin hãy nói đi!
- Khi trước, Dị mỗ đã có nói là phu nhân có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, vì sao phu nhân lại theo mỗ đến tây Côn Lôn?
Đào Lâm lặng thinh, lúc bấy giờ là nàng vì hay tin song thân thảm tử, trong lúc quá đau lòng nên mới theo Dị Cư Hồ đến Tây Vực để tìm Hắc Thiên Ma báo thù.
Dị Cư Hồ thởi dài, nói tiếp:
- Lúc ấy phu nhân không bỏ đi là do tự nguyện, hiện trong người phu nhân đã có cốt nhục của Dị mỗ, Dị mỗ không thể để cho phu nhân rời xa được.
Đào Lâm ngước lên nhìn Lý Thuần Như. Lý Thuần Như trầm giọng nói:
- Dị tiên sinh, Đào cô nương trước đây chưa bao giờ yêu các hạ, các hạ có giữ được người thì cũng không thể giữ được con tim nàng, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Thật vậy, khi xưa Dị Cư Hồ sở dĩ bằng lòng để cho Đào Lâm tự do bỏ đi, chẳng phải y đã sinh lòng từ bi, mà là Đào Lâm không yêu y, làm tổn thương nặng nề đến lòng tự tôn của y. Trong ba năm qua, Đào Lâm đã luôn kề cận bên y, giữa hai người cũng không hề nhắc đến chuyện đó nữa.
Theo Dị Cư Hồ nghĩ, Đào Lâm sau khi dung nhan bị hủy hoại, nàng đã một lòng một dạ với y, nào ngờ Đào Lâm lại không hề yêu thương y, nên lòng tự phụ của y lại một lần nữa bị xúc phạm dữ dội.
Dị Cư Hồ thừ ra một hồi, đoạn buông tiếng thở dài nói:
- Bất luận thế nào thì phu nhân cũng chẳng thể rời xa Dị mỗ được.
Lý Thuần Như lại lùi sau nửa bước nói:
- Nếu Dị tiên sinh nhất quyết như vậy, hai chúng tôi đành phải nhảy xuống sông thôi.
Dị Cư Hồ đứng yên. Đột nhiên, lão lao thẳng ngay vào hai người hệt như một làn khói nhẹ, tốc độ nhanh khôn tả, khoảng cách hai trượng loáng cái đã đến ngay.
Nhưng Lý Thuần Như đã sớm biết Dị Cư Hồ không bao giờ chịu bỏ qua, khi lên tiếng đòi nhảy sông đã nắm chặt lấy tay phải của Đào Lâm, và Đào Lâm cũng nắm chặt tay chàng ra chiều đồng ý, nên chàng đã có chuẩn bị.
Dị Cư Hồ vung chưởng nhanh như chớp, Lý Thuần Như tay phải vòng qua ôm ngang lưng Đào Lâm, tung mình ra sau.
Thế là hai người liền lơ lững trên không.
Đào Lâm nhắm mắt lại, cõi lòng hết sức bình lặng, bởi tuy nàng biết chắc chắn sẽ chết, song được chết cùng người mình yêu, rồi đây hai người sẽ mãi mãi bên nhau.
Dị Cư Hồ thấy Lý Thuần Như ôm Đào Lâm tung mình lên không, y vẫn tiếp tục lao tới, đột nhiên dừng lại ngay bên bờ vực, chộp tay xuống lưng rồi vung ra, "vút" một tiếng, một sợi dây lưng dài hơn trượng đã bay thẳng ra, điểm vào huyệt Nhũ Căn bên ngực phải Lý Thuần Như.
Lý Thuần Như không ngờ mình đã tung người lên không mà Dị Cư Hồ còn xuất thủ tấn công, biết mình chắc chắn sẽ chết, cho dù bị Dị Cư Hồ điểm trúng thì cũng chẳng hề gì, nên chàng không hề chống đỡ.
Song Lý Thuần Như chưa hiểu biết tài năng của Dị Cư Hồ, sợi dây lưng của y có chứa nội lực rất mạnh. Lý Thuần Như vừa bị điểm trúng huyệt Nhũ Căn, cánh tay phải liền mất tự chủ buông lơi, Đào Lâm liền rơi ngay ra ngoài.
Ngay trong khoảng khắc ấy, Dị Cư Hồ lại vung tay, sợi dây lưng liền quấn chặt vào lưng Đào Lâm.
Dị Cư Hồ giật mạnh tay về, Đào Lâm đã bị kéo bay trở vào.
Lúc này Lý Thuần Như đã tung ra ngoài bốn năm thước, thấy vậy bàng hoàng gào to:
- Lâm muội!
Đào Lâm cũng hét lớn:
- Như huynh!
Ngay khi ấy, Lý Thuần Như đã chộp trúng vạt áo Đào Lâm, song Dị Cư Hồ lại giật mạnh, kéo hai người vào trong ba thước. Dị Cư Hồ tả chưởng vung lên, một luồng sức mạnh xô ra, "soạt" một tiếng, vạt áo Đào Lâm rách lìa, và đẩy Lý Thuần Như bay ra ngoài năm sáu thước, rơi thẳng xuống dưới.
Chỉ nghe chàng hét to một tiếng "Lâm muội" rồi rơi nhanh xuống, thoáng chốc chỉ còn là một đốm nhỏ đen, và "ùm" một tiếng, nước tung lên cao hơn trượng, nuốt chửng lấy Lý Thuần Như.
Lúc này Đào Lâm đã bị Dị Cư Hồ kéo vào, sau khi đứng vững chân, nàng định thần lại, hiểu ngay việc gì đã xảy ra. Liền lập tức hai chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất, song lập tức bò ra bờ vực, và gào to:
- Thuần Như, Thuần Như!
Lát sau nàng đã bò đến bờ vực, thò đầu nhìn xuống, chỉ thấy nước sông cuồn cuộn, nào còn thấy người yêu đâu nữa.
Đào Lâm chợt cảm thấy hai mắt tối sầm, thở mạnh mấy lượt, nơi ngực đau nhói, "ụa" một tiếng, phún ra một ngụm máu tươi, rồi thì ngất lịm không còn biết gì nữa.
Chẳng rõ trải qua được bao lâu, nàng từ từ hồi tỉnh, lập tức cảm thấy hai vật nóng bỏng đang lăn qua lăn lại trên người. Mở bừng mắt ra nhìn, thấy mình đang ở trong một phòng ngủ trang nhã, Dị Cư Hồ đứng cạnh, đang dùng hai tay xoa bóp cho mình.
Đào Lâm cảm thấy toàn thân bải hoải, biết Dị Cư Hồ đang giải trừ âm độc cho mình, nàng buông tiếng thở dài nói:
- Phu quân đừng nhọc lòng tốn sức nữa, Đào Lâm này quyết không tiếp tục sống nữa đâu.
Dị Cư Hồ rất bình thản nói:
- Phu nhân sẽ sống, phu nhân sẽ phải tiếp tục sống vì đứa bé trong bụng.
Đào Lâm bất giác đưa mắt nhìn xuống bụng mình, tuy cách một lớp áo, vẫn có thể thấy cái bụng gồ lên một chút của mình thoáng động đậy.
Đào Lâm buông tiếng thở dài, tuy nàng không nói gì, nhưng trong lòng đã thừa nhận lời nói của Dị Cư Hồ, nàng phải tiếp tục sống vì đứa con trong bụng. Làm thế nào nàng có thể không tiếp tục sống vì con chứ? Dẫu sao đứa bé cũng là cốt nhục của mình kia mà.
Dị Cư Hồ vẫn không ngừng xoa lên người nàng, chừng nửa giờ sau, Dị Cư Hồ mới nhè nhẹ buông màn xuống, đi ra khỏi phòng.
Đào Lâm chầm chậm mở mắt ra, đăm đăm nhìn vào bức màn trắng tinh, bức màn như đang lay động nhanh dần, rồi thì biến thành những làn sóng dạt dào, làm tung lên những cột nước trắng xóa, nuốt chửng lấy Lý Thuần Như.
Nàng đau khổ nhắm mắt lại, nhưng trong bóng tối, nàng lại trông thấy những làn sóng màu đỏ, đỏ như màu máu, và bỗng xuất hiện một vũng xoáy to, vũng xoáy mỗi lúc càng nhanh và sâu hơn. Đột nhiên Lý Thuần Như từ trong vũng xoáy nhô lên, chàng đầu bù tóc rối, toàn thân bê bết máu, lao bổ vào nàng và gằn giọng nói:
- Tại sao nàng không chết? Tại sao nàng không chết?
Đào Lâm cảm thấy tiếng nói của Lý Thuần Như vang động như sấm rền, khiến cõi lòng nàng rung chuyển. Đột nhiên nàng thét vang, tiếng thét vô cùng thê thiết và ghê rợn.
Bỗng chốc tất cả đều biến mất, trước mắt chỉ còn là khoảng trống mênh mông, hệt như đang ở trong sương mây mịt mùng.
Tiếng thét của nàng đã khiến Dị Cư Hồ xô cửa bước vào, lúc ấy Đào Lâm đã xuống giường. Nàng đứng bên giường, mái tóc lòa xòa và hai mắt trợn trừng đờ đẫn, không chút động đậy.
Dị Cư Hồ thấy vậy không khỏi giật mình kinh hãi, đưa tay hươ hươ trước mắt Đào Lâm, hai mắt Đào Lâm không nhúc nhích, trái lại nàng còn cười khanh khách, đưa tay giật phắt khăn che mặt.
Hai mắt nàng trợn trừng, phối hợp với gương mặt chằng chịt gân đỏ, trông càng khủng khiếp tột cùng.
Dị Cư Hồ tuy là một đại ma đầu tàn ác, song cũng giật bắt người trước dáng vẻ ghê rợn của Đào Lâm.
Đương nhiên lúc này y đã biết Đào Lâm đã phát điên bởi kích động quá độ. Dị Cư Hồ đứng thừ ra nhìn vào gương mặt khủng khiếp của Đào Lâm, nhìn vào nụ cười ghê rợn của nàng, thật chẳng còn tìm được chút bóng dáng diễm kiều khi xưa nữa.
Dị Cư Hồ trong đời đã giết hại biết bao nhiêu người, chưa từng biết hối hận bao giờ, thậm chí xong rồi là không còn nghĩ đến nữa.
Nhưng giờ đây nhìn Đào Lâm, y bỗng cảm thấy não nề chua xót, nếu đó kể được là nỗi ray rứt, vậy thì trong lòng y đang ray rứt.
Vì sao y lại có cảm giác như vậy? Nghiêm khắc mà nói, y thậm chí chưa từng yêu Đào Lâm bao giờ. Hơn nữa, Đào Lâm lại còn liên tiếp xúc phạm nặng nề lòng tự tôn của y.
Và đây cũng không phải là lần đầu tiên y đã làm hại vợ mình, hồi hai mươi năm trước, tiền thê của y cũng đã chết dưới tay của y trong khi đang mang thai, đến nay hễ nhớ đến việc ấy, y vẫn còn thấy thích thú.
Chính bản thân y cũng không hiểu nổi, vì sao bây giờ lại sinh cảm giác như vậy.
Có lẽ vì khi Đào Lâm bắt đầu thọ hại đã tỏ ra quá ngoan ngoãn, chưa bao giờ có ý định báo thù y, hệt như một chú thỏ con bị nhốt trong lồng, chỉ run sợ và trông mong được thoát khỏi sự giam cầm, tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ báo thù kẻ đã nhốt mình vào lồng.
Có lẽ, y đã thật sự nảy sinh tình cảm với Đào Lâm mà không hề bay biết chăng?
Dị Cư Hồ nghĩ đến sự thành hôn nực cười giữa mình và Đào Lâm (theo y đó là điều đáng nực cười), lại lập tức bác bỏ lập luận trên, thật ra phải nói là lòng tự tôn của y đã không cho phép y thừa nhận thì đúng hơn.
Y lại suy nghĩ về mọi việc đã xảy ra tại tây Côn Lôn. Nhưng tiếng gõ cửa đã cắt đứt dòng suy tư của y, chỉ nghe bên ngoài có tiếng người cất tiếng sắc lạnh nói:
- Dị Cư Hồ, sao còn chưa chịu ra đây?
Tiếng nói đinh tai nhức óc, hiển nhiên là do người có nội lực thâm hậu phát ra.
Đúng như vậy, người lên tiếng chính là Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô.
Dị Cư Hồ vội nói:
- Dị mỗ ra ngay.
Chỉ nghe Trịnh Tâm Cô hừ một tiếng rồi im lặng.
Không biết lại sao lúc Lý Thuần Như và Đào Lâm rời khỏi Thương Gia Bình, Trịnh Tâm Cô và Dị Cư Hồ hãy còn ác chiến trong hậu hoa viên, mà lúc này tiếng nói của Trịnh Tâm Cô tuy sắc lạnh, nhưng đã không còn địch ý nữa.
Dị Cư Hồ lại đưa mắt nhìn Đào Lâm, thấp giọng nói nhỏ:
- Phu nhân hãy ngủ một giấc rồi hẵng tính.
Hai mắt Đào Lâm từ từ di chuyển sang Dị Cư Hồ.
Bất giác Dị Cư Hồ lại giật thót người, sở dĩ như vây không phải ánh mắt Đào Lâm có vẻ hận thù, mà bởi vì đối với Dị Cư Hồ, nếu người nào đó nhìn y với ánh mắt oán thù đến tột cùng, thì lại cảm thấy thích thú vô ngần.
Đằng này trái lại, ánh mắt của Đào Lâm không hề có chút vẻ oán thù và phẫn hận, đương nhiên càng không có vẻ vui sướng, mà là một đôi mắt ngây dại vô thần, chỉ người chết mới có.
Dị Cư Hồ lại nói:
- Phu nhân...
Nhưng bỗng y lại đổi ý, vung chỉ điểm nhẹ vào huyệt ngủ của Đào Lâm, bồng nàng lên giường, buông màn xuống như khi nảy rồi mới ra khỏi phòng.
Ra đến bên ngoài, Dị Cư Hồ giở khinh công lướt đi, qua khỏi một hành lang rất dài là đến đại sảnh.
Đại sảnh này chính là nơi hai anh em họ Thương đã tụ tập quần hùng, nhưng giờ đây không còn bao nhiêu người nữa.
Chính giữa là Kim Đỉnh Chân Nhân đang ngồi trên chiếc đỉnh, hai bên là Thương Chấn và Thương Phát.
Một bên là Chuyển Luân Vương cùng hai tăng nhân Già Đương Tự, vẻ mặt họ hết sức nặng nề.
Dưới một cây cột to, Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô ngồi trên một chiếc đôn sứ, hai bên là Dị Ngọc Phụng và Đào Hành Khản.
Dị Cư Hồ vừa mới bước vào đại sảnh, ánh mắt liền trở nên kiên định, quét nhìn bốn phía, đoạn cười hăng hắc nói:
- Phiền các vị đã phải chờ quá lâu.
Vừa nói lão vừa đi đến một góc, ngồi xuống trên một chiếc ghế dựa.
Sau đó vẫn không một ai lên tiếng, sự im lặng kéo dài hồi lâu mới nghe Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô nói:
- Dị Cư Hồ, chúng ta trải qua ba năm ở tây Côn Lôn, việc này đương nhiên chúng ta là chủ thể rồi.
Dị Cư Hồ chưa kịp lên tiếng, Chuyển Luân Vương và Kim Đỉnh Chân Nhân đã quay mặt đi buông tiếng cười khẩy.
Sau hai tiếng cười khẩy, Kim Đỉnh Chân Nhân lạnh lùng nói:
- Hắc Thiên Ma nói vậy thật khó hợp tác.
Trịnh Tâm Cô gắt giọng:
- Vậy chứ theo ý tôn giá thì phải làm sao?
Kim Đỉnh Chân Nhân nghiêm giọng nói:
- Dĩ nhiên là phải chia đều nhau lợi ích có được thì mới công bằng.
Trịnh Tâm Cô đưa mắt nhìn Dị Cư Hồ hỏi:
- Ý lão Dị thế nào?
Dị Cư Hồ ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói:
- Trịnh bằng hữu có sáu con Thông Thiên Bửu Long, Dị mỗ có một con, còn nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục thì ở trong tay Chuyển Luân Vương pháp sư, mà Thông Thiên Kinh Đỉnh thì lại ở trong tay Kim Đỉnh Chân Nhân. Theo ý Dị mỗ thì có lợi ích mọi người chia nhau, vậy cũng chẳng có trái lẽ công bằng.
Trịnh Tâm Cô vốn muốn Dị Cư Hồ đứng về phía mình, giờ nghe Dị Cư Hồ lại đứng về phía Kim Đỉnh Chân Nhân, không khỏi tức giận cười khẩy nói:
- Nếu các hạ cam tâm thì Trịnh mỗ này chẳng còn gì để nói, nhưng các vị đừng quên, nếu không có sáu con Thông Thiên Bửu Long thì nhất sự bất thành.
Dị Cư Hồ lạnh lùng tiếp lời:
- Nếu không có một con Thông Thiên Bửu Long, không có Thông Thiên Kim Đỉnh, không có nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục thì sáu con Thông Thiên Bửu Long của Trịnh bằng hữu cũng vô dụng mà thôi.
Trịnh Tâm Cô lặng thinh, mắt rực hung quang, đủ biết y đã cố dằn lửa giận trong lòng, hồi lâu mới nói:
- Lão Dị nói rất đúng.
Dị Cư Hồ lạnh lùng nói tiếp:
- Trịnh bằng hữu hãy kể cho Chuyển Luân Vương pháp sư và Kim Đỉnh Chân Nhân nghe về những cảnh ngộ của chúng ta trong ba năm qua, lúc này Dị mỗ rối trí quá, không thể nói nhiều được.
Trịnh Tâm Cô gật đầu:
- Được!
Nhưng lão lại im lặng hồi lâu mới nói:
- Ba năm trước, Trịnh mỗ với lão Dị gồm năm người cùng đến tây Côn Lôn...
Kim Đỉnh Chân Nhân bỗng hỏi:
- Còn ba người kia là ai?
Trịnh Tâm Cô không nhìn Kim Đỉnh Chân Nhân, lạnh lùng nói:
- Một là Dị phu nhân, một là Dị cô nương và một nữa chính là tiểu đồ.
Kim Đỉnh Chân Nhân buông tiếng cười khẩy, tuy không nói gì nhưng thái độ rõ ràng là có vẻ khinh khi, bởi năm người đến tây Côn Lôn đã ngót ba năm, vậy mà chẳng được chút kết quả nào.
Trịnh Tâm Cô cười hăng hắc nói:
- Khi Trịnh mỗ đang tường thuật, xin các vị chớ chen lời.
Kim Đỉnh Chân Nhân và Chuyển Luân Vương đều lộ vẻ khinh bỉ. Qua thái độ của bốn bên, hiển nhiên là tuy họ cùng nhau nghị sự, nhưng thật ra trong thâm tâm chẳng ai phục ai, sự xung đột giữa nhau chỉ là vấn đề thời gian.
Trịnh Tâm Cô lại nói tiếp:
- Hẳn là các vị đã sớm biết lời đồn đại về Thông Thiên Bửu Long. Ba năm trước, Trịnh mỗ đã có được sáu con Thông Thiên Bửu Long và Dị tiên sinh có một con, thế là hai người đã cùng đến tây Côn Lôn tìm kiếm về đại bí mật liên quan đến Thông Thiên Bửu Long...
Hồi ba năm trước, Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô không phải đã cùng đến tây Côn Lôn, mà là mỗi người có chí hướng riêng. Đồng thời mối quan hệ giữa Đào Lâm, Dị Ngọc Phụng và Đào Hành Khản cũng hết sức phức tạp.
Ở trong sơn động, Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô lại còn toàn lực đối nhau một chưởng. Nhưng hai người đều tự hiểu rất rõ, nếu muốn thăm dò được điều bí mật liên quan đến Thông Thiên Bửu Long, giữa hai người thiếu một là không xong. Hơn nữa, chẳng những họ hai người, mà ngay cả Đào Lâm, Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng cũng hết sức cần thiết.
Vì vậy, Dị Cư Hồ với Trịnh Tâm Cô mới mặt hòa mà lòng không hòa, cùng nhau hành sự như ngày hôm nay.
Lúc bấy giờ, người bước vào sơn động sau bức họa đồ đầu tiên là Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô, tiếp theo là Dị Ngọc Phụng, rồi đến Đào Lâm và Đào Hành Khản, Dị Cư Hồ đi vào sau cùng, trong tay mỗi người đều có một ngọn đuốc.
Nhưng ánh lửa của ngọn đuốc như bị vật gì đó ngăn chận, chỉ soi quanh được chừng một thước, ngoài ba thước là tối mịt, chẳng nhìn thấy gì cả.
Trong hoàn cảnh như vậy, cho dù võ công cao siêu và tàn bạo như Trịnh Tâm Cô và Dị Cư Hồ cũng chẳng dám mảy may khinh xuất.
Nhóm Đào Hành Khản ba người càng hết sức cẩn thận, năm người tiến tới được chừng nửa dặm, trước mặt càng tối đen hơn.
Đào Lâm khi vừa gặp Trịnh Tâm Cô, lửa căm thù liền ngụt cháy trong lòng, tưởng đâu Dị Cư Hồ báo thù cho song thân mình ngay. Nhưng ngờ đâu hai người chỉ đối nhau một chưởng, rồi sau đó đã bắt tay nhau hợp tác, quên hẳn mối thâm thù của song thân nàng.
Đào Lâm mãi đến lúc này vẫn chưa có dịp nói cho huynh trưởng biết việc song thân đã tử nạn, lòng nghe đau khổ tột cùng, nàng thấy chung quanh mỗi lúc càng thêm đen tối và ngập đầy vẻ thần bí, tiếp tục tiến tới, không ai tiên liệu được việc gì sẽ xảy đến, nếu không nhân lúc này báo cho Đào Hành Khản biết về việc thảm tử của song thân, e sẽ không còn có cơ hội nữa.
Đào Lâm nghĩ vậy, lập tức bước nhanh hơn. Lúc này năm người đang đi trong đường hầm chỉ vừa đủ cho hai người sóng vai nhau tiến bước, Đào Lâm không sao chen chân được, đành đi đến sau lưng Đào Hành Khản thấp giọng nói:
- Ca ca. Ca ca.
Đào Hành Khản vừa ngoảnh mặt lại, Dị Ngọc Phụng đã nói:
- Hành Khản, chúng ta đi lên phía trước đi.
Đào Hành Khản vội nói:
- Ngọc Phụng, xá muội như có điều gì muốn nói.
- Hừ! Có gì mà nói chứ? Rõ ràng là vô liêm sĩ.
Đào Lâm hết sức tức giận, trầm giọng nói:
- Ai vô liêm sĩ? Ca ca, cha mẹ đã chết cả rồi. Ca ca có biết không hả?
Đào Hành Khản rúng động toàn thân, vùng khỏi tay Dị Ngọc Phụng, quay người lại nói:
- Cha mẹ đều chết cả rồi ư?
Đào Lâm vội nói:
- Phải, họ đã chết bởi...
Ngay khi ấy, Trịnh Tâm Cô đi phía trước trầm giọng nói:
- Hành Khản, hãy đến đây.
Tiếng Trịnh Tâm Cô vang vọng trong đường hầm, cắt dứt câu nói của Đào Lâm.
Đào Lâm vừa định lớn tiếng nói ra kẻ thù đã sát hại phụ mẫu thân chính là Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô, song Dị Cư Hồ đã sải bước đến gần nói:
- Phu nhân, trong lúc này hãy nên im lặng. Dị mỗ sẽ lo liệu, phu nhân nhẫn nhịn là hơn.
Đào Lâm ngần ngừ, nghĩ cho dù hai anh em mình liên thủ thì cũng chẳng làm gì được Trịnh Tâm Cô, Dị Cư Hồ đã bảo sẽ lo liệu, thôi thì hãy nhẫn nhịn là hơn.
Nên nàng buông tiếng thở dài, nuốt lấy những lời định nói trở vào bụng.
Và ngay khi ấy, năm người bỗng cảm thấy trước mặt bừng sáng.
Ánh sáng chói lòa ấy đã hiện ra hết sức đột ngột, không hề có chút dấu hiệu báo trước, khi đến thì mới phát giác.
Mọi người đã ở trong bóng tối quá lâu, giờ đột nhiên đối mặt với ánh sáng, nhất thời không ai mở mắt được.
Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô sợ có biến, lập tức quét tới hai trượng, sau đó mọi người cũng đã thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Thì ra họ đã đến một sơn động rộng lớn chẳng khác gì sơn động đầu tiên, và trên vách sơn động đầy bảo thạch sặc sỡ ngũ sắc. Trong ánh đuốc soi rọi, màu sắc biến hóa kỳ ảo vô cùng.
Những viên bảo thạch này đương nhiên là do thiên nhiên tạo thành, nhưng thảy đều nhô ra khỏi vách đá, chỉ cần đưa tay ra là lấy được ngay.
Trịnh Tâm Cô sau một thoáng ngơ người, thân hình nhấp nhoáng, đã lấy một nắm hồng bảo thạch cầm trong tay, những viên bảo thạch ấy rất to và sáng, nếu mang về Trung Nguyên bán cho tiệm châu báu, chỉ cần mười viên là cả đời tiêu pha cũng không hết.
Đến đây thì mọi người đã hiểu vì sao khi xưa bảy người Ba Tư khi đến Trung Nguyên đã hào sảng thế kia, mỗi lần biếu đến cả thau châu báu.
Bảy người Ba Tư ấy đã nắm trong tay bí mật của Thông Thiên Bửu Long, tất nhiên cũng đã từng đặt chân vào sơn động này và lấy đi nhiều bảo thạch. Giờ đây, trong số năm người, Trịnh Tâm Cô và Dị Cư Hồ võ công đã cực cao, tài vật nhân gian chỉ cần với tay là có. Dị Ngọc Phụng bản tính cao ngạo, xem bạc vàng như phân thổ. Còn hai anh em Đào Hành Khản và Đào Lâm vốn không phải người trong giới tà phái, tất nhiên không bao giờ sinh lòng tham trước những viên bảo thạch này.
Tuy nhiên, năm người đứng trong sơn động đầy bảo thạch này, cũng không khỏi thừ người ra hồi lâu, không cầm được đưa tay ra sờ những viên bảo thạch này.
Một hồi thật lâu, Dị Cư Hồ lạnh lùng nói:
- Hắc Thiên Ma, nếu như tôn giá đến đây đã cảm thấy thỏa mãn, chi bằng hãy để lại sáu con Thông Thiên Bửu Long, một mình quay về Trung Nguyên đi thôi.
Trịnh Tâm Cô đỏ mặt, thoáng lưỡng lự, đoạn lập tức ném bỏ hết số hồng bảo thạch trong tay.
Tuy nhiên, qua việc giữa Trịnh Tâm Cô vừa vào đến sơn động đã lấy một nắm hồng bảo thạch, đủ thấy giữa hai người ai cao ai thấp rồi.
Dị Cư Hồ cười khẩy nói:
- Hắc Thiên Ma, hiện trước mắt gồm có ba con đường, chúng ta nên đi con đường nào đây?
Hắc Thiên Ma vừa vào đến sơn động đã bị bảo thạch mê hoặc rồi, đâu còn tâm trí chú ý đến sơn động này có bao nhiêu con đường, giờ nghe Dị Cư Hồ nói, liền ngoảnh mặt nhìn quanh, mới thấy kể cả con đường mình vừa đi qua, sơn động này tổng cộng có đến bốn lối đi và đều đối mặt nhau, thảy đều tốt mịt.
Lẽ đương nhiên, con đường vừa đi qua không cần phải bận tâm, nhưng hãy còn ba con đường, con đường nào mới là đúng?
Do đó, nhất thời Trịnh Tâm Cô cũng không sao trả lời được.
Dị Cư Hồ cười hăng hắc nói:
- Hắc Thiên Ma, cho dù tôn giá có đủ bảy con Thông Thiên Bửu Long thì đến đây tôn giá cũng đành chịu tó tay.
Trịnh Tâm Cô tức giận nói:
- Lão Dị, cùng lắm chúng ta thăm dò hết cả ba...
Chợt động tâm, lão bèn hỏi:
- Chả lẽ các hạ biết đường sao?
Dị Cư Hồ cười khẩy liên hồi, đưa tay chỉ con đường bên trái nói:
- Chúng ta đi con đường này.
Trịnh Tâm Cô trố mắt:
- Dựa vào đâu mà chọn con đường này?
Dị Cư Hồ lạnh lùng:
- Nếu các hạ không tin, cứ việc đi theo hai lối kia.
Trịnh Tâm Cô ngớ người ra một lúc, trầm giọng nói:
- Lão Dị, cho dù các hạ đi đúng đường đi nữa, nhưng không có Thông Thiên Bửu Long thì cũng vô dụng.
Dị Cư Hồ sầm mặt, ngẩn người ra hồi lâu, nhưng bởi Trịnh Tâm Cô nói có lý nên y cứng họng. Hồi lâu, Dị Cư Hồ mới thò tay vào lòng, lấy ra nửa mảnh vải gai nói:
- Ngươi hãy tự xem lấy.
Trịnh Tâm Cô vô cùng thắc mắc, đến gần nhìn, thấy đó chẳng qua chỉ là nửa mảnh vải gai thông thường mà thôi.
Trịnh Tâm Cô tưởng Dị Cư Hồ có ý trêu trọc mình, bèn sầm mặt định phát tác thì Dị Cư Hồ vung tay, trải nửa mảnh vải gai ấy lên mặt đất.
Trịnh Tâm Cô định thần nhìn kỹ, chỉ thấy trên mảnh vải ấy thêu đầy những đường chỉ ngang dọc, xem chẳng hiểu gì cả, bèn hỏi:
- Lão Dị, đây là gì thế này?
Dị Cư Hồ nhếch môi lạnh lùng:
- Vậy mà tôn giá còn muốn dòm ngó bí mật của Thông Thiên Bửu Long, đây chính là nửa bức địa đồ đấy.
Trịnh Tâm Cô vừa kinh vừa mừng, vụt đưa tay ra chộp, song Dị Cư Hồ đã liệu trước, vừa dứt lời ngón giữa đã búng nhanh ra.
Nếu Trịnh Tâm Cô mà muốn chộp được mảnh vải gai, Mạch Môn ắt sẽ bị búng trúng nên lão đành rụt tay về ngay.
Song Dị Cư Hồ lại điềm nhiên như không hề có việc gì xảy ra, ngón giữa bung ra, sau khi Trịnh Tâm Cô rụt tay về, lão trỏ lên mảnh vải gai nói:
- Đây màu sắc rực rỡ, hẳn chính là sơn động này. Theo sự chỉ dẫn trong địa đồ, chúng ta phải đi theo con đường hầm bên trái, không xa lại có một sơn động khác, trên địa đồ thêu màu vàng, có lẽ nơi đó là một kho vàng. Và sơn động ấy cũng có ba lối đi, lúc đó thì phải đi thẳng, tiếp tục tiến tới không xa thì... ha ha, thì phải phó thác cho số trời thôi.
Dị Cư Hồ vừa nói vừa chầm chậm di chuyển ngón tay trên mảnh vải gai, đến khi y bật cười thì ngón tay đã đến chỗ rách đôi, tiếp theo đó phải đi như thế nào thì chính Dị Cư Hồ cũng không biết, nên y mới bảo là "phó thác cho số trời" là vậy.
Nhưng Trịnh Tâm Cô lại không tin, lão hoài nghi hỏi:
- Lão Dị, các hạ đừng giở trò với Trịnh mỗ là hơn.
Dị Cư Hồ tức giận:
- Ngươi chưa xứng đáng đâu.
Hai người cùng đứng phắt gậy, Trịnh Tâm Cô ngũ chi như móc câu, đột nhiên với chiêu Kim Long Vũ Trảo, nhanh như chớp, chộp vào mặt Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ nghiêng đầu sang bên, hai ngón vụt vươn ra, điểm vào huyệt Môn bên lưng Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô thét vang, ẹo người sang bên, đồng thời tay phải di chuyển theo mặt Dị Cư Hồ, đổi trảo thành chưởng, giở Hắc Sát Thần Chưởng ra, lòng bàn tay đen kịt vỗ vào mặt Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười dài sắc lạnh, vận chân khí phong bế thất khiếu, tay phải xòe ra, lòng bàn tay đỏ như máu, cũng giở ra tuyệt kỹ Huyết Chưởng vẫn vỗ vào lưng Trịnh Tâm Cô.
Mắt thấy hai chưởng biến thần kỳ, thảy đều sắp trúng vào đối phương, nhưng đột nhiên, hai người cùng lúc thu chưởng vể, tung mình lùi ra sau.
Thì ra hai người đều biết rằng, nếu chưởng mình đánh trúng đối phương, thì bản thân mình cũng không khỏi thọ thương, nên liền triệt chiêu thoái lui.
Hai người gườm nhau hồi lâu, Trịnh Tâm Cô nhặt ngọn đuốc lên nói:
- Thôi được, cứ đi theo con đường bên trái.
Thế là năm người bèn rẽ sang trái, đi được không bao lâu, quả nhiên trước mặt lại bừng sáng, trong sơn động ấy, đúng như Dị Cư Hồ tiên đoán, chất đầy vàng khối sáng rực.
Những viên bảo thạch khi nãy là do thiên nhiên tạo thành, còn những thỏi vàng trước mắt hiển nhiên là do con người đã đúc ra.
Trịnh Tâm Cô và Dị Cư Hồ mỗi người cầm lấy một thỏi vàng lên, nhưng không phải họ có lòng tham, mà là hy vọng có thể phát hiện ra chữ dấu chi đó, hầu biết được ít nhiều về lai lịch của những thỏi vàng này, cũng có thể giúp họ lần ra manh mối.
Những thỏi vàng này rõ ràng là do người có tay nghề rất cao đúc thành, hết sức phẳng phiu bóng láng, không chút tỳ vết, và không hề có một chữ nào.
Hai người liên tiếp lấy mấy thỏi lên xem đều vậy cả, đành bỏ lại xuống. Năm người thảy đều im lặng, Trịnh Tâm Cô lắc người, đã lướt người về phía đường hầm trước mặt.
Theo nửa bức địa đồ thêu trên mảnh vải gai, quả đúng là phải đi theo con đường trước mặt, nhưng con đường này sẽ dẫn đến đâu thì không ai rõ cả.
Do đó, năm người lòng đều ngập phồng lo lắng, lặng thinh tiến bước, đường hầm này không dài lắm, lát sau họ lại gặp một sơn động khác.
Dị Cư Hồ thầm tính lộ trình, lúc này họ đã tiến sâu vào trong lòng núi gần hai mươi dặm rồi.
Trong sơn động này trống trơn, không có một vật gì cả, và cũng có ba con đường.
Bên đường hầm phía trái có một bộ hài cốt hãy còn rất nguyên vẹn, trông hình dạng bộ hài cốt ấy có thể biết người này lúc còn sống nhất định không cao.
Trong một sơn động âm u thế này, đột nhiên trông thấy một bộ xương người, năm người thảy đều không khỏi rùng mình.
← Hồi 08 | Hồi 10 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác