← Hồi 03 | Hồi 05 → |
Nhớ lại vừa nãy có tiếng người lướt đi, nhiều khả năng là kẻ đã bắt Tiểu Huyền, Ám Khí Vương liền đề khí ngưng thần, giận giữ quát lớn: "Lương Thần, mau ra đây cho ta."
Y biết Truy Bộ Vương khinh công trác tuyệt, thuật đeo bám thiên hạ vô song, lại thiện nghệ việc xóa dấu vết, nếu cứ nhắm mắt đuổi theo chắc sẽ bị đối phương dắt mũi, chỉ có kích nộ hắn ra mặt mới có hy vọng cứu được Tiểu Huyền nên tập trung lực vào câu nói, cả tiểu trấn đều nghe thấy.
Đến lúc này, đám gia đinh mới phát hiện Lâm Thanh đứng trên nóc nhà, nhao nhao hè nhau bao vây. Nhưng Truy Bộ Vương Lương Thần không hề hiện thân khiến kế khích tướng của y biến thành công cốc.
Lâm Thanh thấy dáng vẻ của đám gia đinh liền hiểu ngay họ không biết gì, nếu biết Ám Khí Vương danh động giang hồ ở đó, lại nghe tiếng quát giận giữ, e rằng đám ô hợp võ công bình thường này bỏ chạy tứ tán, làm sao dám xông lên vây công?
Y mặc kệ đám gia đinh gào hét, lại vào trong ngọa thất tìm manh mối. Lúc này y đã bình tĩnh lại, quan sát bài trí trong phòng liền hiểu địch nhân đã sắp đặt mưu kế hành động từ trước, bày ra tấm lưới kín kẽ như áo trời không lọt dụ mình và Tiểu Huyền chui vào. Nhưng Tiểu Huyền cùng Chu viên ngoại vào phòng trong, thấy ngăn kéo nhiều đến bất thường, sao lại không nhận ra điểm phi lý? Hơn nữa, lúc đầu các ngăn kéo không hề phát ra tiếng động, trong thoáng chốc đào đâu ra nhiều chuột như vậy, rõ ràng địch nhân đã buộc chuột vào ngăn kéo từ trước rồi mới thả ra sau, cớ gì Tiểu Huyền lại mặc cho người ta bày bố? Nếu bảo nó bị chế trụ trước sao mình vẫn nghe thấy tiếng nó....
Trong óc Lâm Thanh lóe lên ánh linh quang, chả trách vừa nãy thấy bóng Tiểu Huyền cao hơn, chắc lúc đó nó đã bị địch nhân bắt, còn kẻ đi cùng Chu viên ngoại vào phòng trong chỉ là giả mạo. Y vẫn luôn để tâm quan sát nhưng lúc chế phục gia đinh đã hơi nhãng ra, địch nhân chộp lấy một tích tắc đó thi triển kế di hoa tiếp mộc, chứng tỏ không chỉ an bài trước mà những người được bố trí mai phục toàn là cao thủ hạng nhất.
Kỳ thật, y cũng nghe ra trong phòng trừ Tiểu Huyền còn có hơi thở của hai người nữa nhưng không ngờ hai người đó là cao thủ hành động thần tốc xuất thủ như điện, một người có thân hình thấp bé không chỉ đóng giả thành Tiểu Huyền mà thông hiểu cả thuật giả tiếng nói, bắt chước giống hệt giọng cậu bé, hơn nữa luôn hạ giọng nên trong nhất thời y cũng không phân biệt được.
Cao thủ thân hoài kỳ công dị thuật cỡ này, đừng nói Chu viên ngoại ở Bình Sơn tiểu trấn, kể cả tri phủ Quân Sơn cũng không mời nổi! Chắc chắn địch nhân đang chĩa mũi dùi vào y, người chủ mưu còn ai khác ngoài Truy Bộ Vương Lương Thần.
Ý niệm xoay chuyển trong đầu y như chớp, ngoài cửa bị gia đinh bao vây chặt chẽ, cơ hồ nước chảy không lọt.
Chỉ nghe một người hét to: "Bên trong chỉ có một người, chúng ta cùng xông lên, đông người thế này, lẽ nào lại sợ hắn?" Lại có người nói: "Lão gia tất sa vào tay hắn, đừng để hắn hại tính mạng lão gia, đợi đã rồi hẵng nói." Một người khác tham gia: "Từ trưa đến giờ lão gia không ra tiếp khách, nửa ngày không nói tiếng nào, có khi đã bị cường đạo hại rồi!" Cũng có người kiến thức tạm coi là cao minh: "Kẻ này nhảy lên nóc phòng như trên đất bằng, chắc là nhận vật có lai lịch, chi bằng chúng ta đi báo quan." Chợt nghe một người kêu lên kinh hãi: "Ái chà, Mạnh Tứ đại ca nằm ở đây này, không biết trúng phải tà pháp gì mà không động đậy được, chỉ thấy tròng mắt nháy lia lịa..."
Cả đám đang náo loạn, cửa phòng bật mở, Lâm Thanh rảo bước đi ra. Ai nấy im bặt, lùi lại ba bước, Lâm Thanh không màng đến đám đông, đến chỗ gia đinh bị điểm huyệt, thuận tay giải huyệt câm: "Ta hỏi câu nào ngươi phải trả lời, nếu có nửa câu sai ta sẽ khiến ngươi cả đời phải câm lặng."
Gia đinh này nãy giờ có miệng mà không nói được, bị quăng vào trong bụi rậm, sương lạnh ướt đầm ngươi, nếm đủ nỗi khổ bị muỗi đốt, bây giờ nào dám nói ra nửa câu bất tuân, liên tục gật đầu. Những người khác thấy Lâm Thanh đối diện với hàng chục lưỡi đao thương mà vẫn thản nhiên, khí độ ung dung, nhất thời bị phong độ của y khiến cho rúng động.
Lâm Thanh hỏi: "Ngươi tên Mạnh Tứ?"
Lời chưa dứt, một gia đinh lớn mật lên tiếng: "Mọi người nhất tề loạn đao chém chết..."
Lâm Thanh không quay đầu lại, lật tay phất ra một chưởng, gia đinh liền bị đánh bay lên không, thân thể lao vùn vụt, miệng liên tục phun máu, thốt ra được chữ "hắn" đã văng đi mấy trượng rồi mới rớt xuống, loạng choạng mấy bước đoạn ngất xỉu, hoàn toàn bất động. Ám Khí Vương đang lúc phẫn nộ nên ra tay khá nặng, nếu không phải trước đó nói với Tiểu Huyền rằng không được lạm sát vô cớ thì gã gia đinh có mười cái mạng cũng bị một chưởng vừa rồi đánh chết.
Đám gia đinh nhao nhao lên rồi câm lặng, sắc mặt ai nấy xám ngoét như màu đất, không dám nói thêm nửa câu. Lâm Thanh thầm nghĩ, đây là đi với ma mặc áo giấy, bọn gia đinh này bình thường vẫn diệu võ dương uy trong Bình Sơn tiểu trấn mà không ai dám chạm vào, giờ thấy thần công của y nên không dám vọng động.
Ánh mắt y chằm chằm nhìn vào gia đinh bị điểm huyệt khiến gã toàn thân bứt rứt, lộ vẻ kinh hãi, lắp ba lắp bắp: "Đại...đại hiệp anh minh, tiểu nhân Mạnh Bân là con thứ tư trong nhà."
Lâm Thanh lạnh lùng: "Chu viên ngoại của ngươi ở chỗ nào?" Y nhớ lại tình cảnh lúc nãy, gia đinh tên Mạnh Tứ này xuất hiện cực kỳ đúng lúc, phối hợp ăn khớp với hai cao thủ trong phòng, rõ ràng đã thỏa thuận từ trước nhằm thu hút chú ý của mình. Người trong phòng đủ khả năng khiến y trúng kế, thoáng chốc đã bắt Tiểu Huyền đi, tự nhiên không phải là Chu viên ngoại.
Mạnh Tứ do dự, bàn tay Lâm Thanh hơi dụng lực, "lách cách", các khớp xương tay của gã thoát vị, rống lên đau đớn, mồ hôi trên trán nhỏ xuống như mưa: "Đại hiệp tha mạng, Chu lão gia bị chúng nhốt trong phòng, tiểu nhân chỉ phụng mệnh hành sự..." Những người đứng ngoài kêu lên kinh hãi, hiển nhiên đến giờ họ mới biết không phải Lâm Thanh bắt Chu viên ngoại mà là người khác.
Lâm Thanh nhớ rằng vừa nãy vào phòng không hề phát giác ra hô hấp của Chu viên ngoại, nhiều khả năng đã bị địch nhân sát nhân diệt khẩu, Tiểu Huyền sa vào tay đám ác tặc giết người không chớp mắt này ắt lành ít dữ nhiều. Y cảm thấy nóng nảy, cánh tay bất giác tăng lực, chạm vào vết thương của Mạnh Tứ khiến gã rú lên rồi ngất xỉu.
Y ấn ngón tay vào nhân trung Mạnh Tứ, không buồn ngẩng đầu lên quát: "Mang một thùng nước lại đây." Đám gia đinh đưa mắt nhìn nhau, không dám cãi lời, cử hai người khiêng một thùng nước tới.
Nhân trung Mạnh Tứ đau nhói, dần tỉnh lại, đột nhiên bị một thùng nước lạnh tạt vào đầu. Bây giờ đang là tiết cuối thu nhưng đêm khuya sương lạnh, mùi vị một thùng nước đổ vào đầu không dễ chịu chút nào, cộng thêm gã đang sợ hãi, hai hàm răng va nhau lập cập, chợt thấy cùi tay nhẹ bẫng, được Ám Khí Vương dùng thủ pháp cực nhanh nối lại.
Lâm Thanh biết địch nhân đã mang Tiểu Huyền đi xa, không biết nên đuổi theo hướng nào, đành hỏi cho rõ lai lịch bọn chúng rồi suy đoán sau, bèn cố nén giận hỏi Mạnh Tứ: "Ngươi nói Chu viên ngoại bị 'chúng' trói lại, 'chúng' là ai?"
Mạnh Tứ vừa sợ vừa phục, không dám giấu giếm: "Trưa nay tiểu nhân được lão gia gọi, đến nơi thấy một lão già và một người trẻ tuổi đang cùng uống trà với lão gia. Lúc đó tiểu nhân nghĩ hai người này là khách, lại thấy lão gia phân phó rằng mọi việc phải nghe theo mệnh lệnh của hai người đó, tiểu nhân liền biết rằng sự tình bất thường. Lão già lệnh cho tiểu nhân bí mật tìm mấy người thợ đến dọn phòng ngủ, cần thêm rất nhiều ngăn kéo trống..."
Lâm Thanh ngắt lời: "Lão già và người trẻ tuổi đó hình dáng thế nào?" Truy Bộ Vương mới ngoài bốn mươi tuổi, đang thời trung niên, không khớp với lời miêu tả của Mạnh Tứ, vậy gã đã gặp ai?
Mạnh Tứ đáp: "Lão già đó khá nhiều tuổi, phải ngoài năm mươi nhưng khuôn mặt nhẵn nhụi, chẳng hiểu giữ gìn kiểu gì mà không hề có nếp nhăn, chỉ là ánh mắt lão...thập phần tà khí khiến người khác hoảng sợ, hơn nữa giọng nói rất nhỏ, giống như sợ làm bụi cát rơi xuống. Người trẻ tuổi khoảng hăm bảy, hăm tám, mặc áo trắng tinh, tướng mạo rất bình thường, không có điểm nào đặc biệt. Ồ, thái độ của hắn rất ung dung, ngồi trong khách sảnh của Chu lão gia mà như ở nhà, hoàn toàn thoải mái." Mạnh Tứ là tâm phúc của Chu viên ngoại, xưa nay mồm mép lanh lợi, tuy đang lúc hoảng sợ mà vẫn trả lời rành rẽ.
Lâm Thanh nhíu mày ngẫm nghĩ, nhất thời không nghĩ ra lai lịch của lão nhân và người trẻ tuổi, láng máng cảm thấy mình có quen biết: "Người trẻ tuổi thân hình nhỏ thó, trông lùn tịt đúng không?"
Mạnh Tứ lắc đầu: "Hắn tuy không cao lớn nhưng không đến nỗi lùn."
Trong lòng Lâm Thanh thầm lạnh ngắt, xem ra địch nhân đã có chuẩn bị, nhân số lại đông, lão già và người trẻ tuổi chắc là hai kẻ cầm đầu, lẽ nào không liên quan với Truy Bộ Vương Lương Thần? Hay là trợ thủ hắn mời tới? Bèn hỏi tiếp: "Sau đó thế nào?"
"Tiểu nhân nghe lệnh của lão già, tìm được mấy người thợ và mấy chục cái ngăn kéo lớn, ai ngờ họ vừa vào phòng, lão gia liền đóng chặt cửa không tiếp khách, chỉ cho phép kẻ hầu người hạ đưa cơm nước vào. Lão già lại sai tiểu nhân bắt mấy chục con chuột, nhất định phải ngấm ngầm, không được lộ phong thanh, tiểu nhân cũng lấy làm hiếu kì, không hiểu bắt chuột để làm gì? Tiểu nhân thấy lão già không có nếp nhăn nào trên mặt, hình dạng quỷ dị, tự nhủ không biết có phải chuột là loại thuốc bổ nào chăng? Lại thấy lão gia thở vắn than dài, tâm sự hình như rất nặng nề nên tiểu nhân lưu tâm, lúc bắt chuột xong bèn cố ý đứng ngoài phòng xem thử họ làm gì. Xưa nay lão gia đối đãi tiểu nhân không bạc, nếu không phải bị hai ác nhân kia bức bách chắc đã liều mạng cứu lão gia."
"Sau đó, tiểu nhân loáng thoáng nghe thấy có tiếng đào bới trong phòng, thầm nhủ chắc lão già đem chôn hết số chuột..." Nói đến đây, gã thấy mắt Lâm Thanh lóe sáng khiến người khác không dám nhìn vào, gã cho rằng y trào phúng mình miệng nói là muốn cứu Chu viên ngoại nhưng lại không dám, mặt liền đỏ lựng, lập tức im lặng.
Lâm Thanh lại nhớ đến số bùn đất trong mấy ngăn kéo tại ngọa phòng, lão già nọ chắc sai người đào địa đạo để đối phó với y, nhưng lúc đó y và Tiểu Huyền đang xem kịch ngoài phố, lão dựa vào đâu mà đoán được lúc nửa đêm y và Tiểu Huyền sẽ đến Chu gia trang? Nếu bảo lão già đoán trước được hành động của y, quả thật người khác khó mà tin tưởng.
Mạnh Tứ thấy Lâm Thanh yên lặng suy tư, thỉnh thoảng trong mắt lại lóe sáng thì không dám chần chừ, tiếp tục kể: "Tiểu nhân đứng ngoài nghe không rõ lắm, định tìm cớ vào trong dò xét, chợt thấy lão già đứng ngay cạnh mình, tay cầm một con cún. Không biết lão dùng ma pháp gì mà xuất hiện đột ngột làm tiểu nhân giật nẩy người. Vẻ mặt lão tuy cười cười nhưng khiến tiểu nhân lạnh buốt trong lòng như đang nhìn thấy một con mãnh thú chưa no mồi."
"Tiểu nhân nhận ra con cún lão cầm trong tay là Ngọc nhi mà lão gia yêu quý nhất. Ngọc nhi xưa nay rất dữ, gặp người là sủa rồi cắn, nhưng lại đang chật vật vùng vẫy trong lòng lão già, không dám sủa đã đành, ngay cả nhìn lão cũng không dám, hình như cực kỳ sợ hãi. Tiểu nhân nhớ tới lũ chuột, tim đập thình thình, chỉ muốn bỏ đi... Ai ngờ lão già đó! Ôi, tiểu nhân thậm chí không biết lão có phải là người không...."
Gã nói đến đây, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, nỗi sợ không giống với lúc gặp Lâm Thanh, mà là kết hợp của ba phần ghê tởm, ba phần kinh hoàng, đủ thấy ấn tượng lão già để lại rất sâu, khiến gã đến giờ vẫn phập phồng.
Một gia đinh đứng cạnh tuy sợ Lâm Thanh nhưng nghe Mạnh Tứ nói vậy cũng không nén được, buột miệng hỏi: "Thật ra lão làm gì?" Lời vừa buông ra, gã liền thấy mình thất thố, vội lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn Lâm Thanh, chỉ sợ bị một chưởng đánh bay đi.
Lâm Thanh không trách gã gia đinh lắm chuyện, y nhíu chặt mày. Nghe Mạnh Tứ kể, suýt nữa đã bật lên được hình dáng của lão già, nhất định y từng gặp ở đâu đó nhưng nhất thời không nghĩ ra. Vừa nãy y đứng ngoài nhìn vào, người cùng trò chuyện với Tiểu Huyền chắc là lão già, lúc đó y cho đó là Chu viên ngoại, cộng thêm trong phòng không thắp đèn, chỉ lờ mờ thấy được thân hình chứ không nhìn rõ diện mạo, giọng nói của lão hình như trung khí không đủ, quyết không phải người tập võ, rất có thể lão tập một loại nội lực âm nhu. Giọng nói đó rất khó bắt chước, tuy lão cố nhái đi nhưng khá giống với giọng nguyên bản, vậy mà y lại không có mảy may ấn tượng.
Mạnh Tứ lẩm nhẩm: "Lão già không nổi nóng với tiểu nhân mà nhẹ nhàng hỏi tiểu nhân đến đây làm gì? Tiểu nhân tùy tiện bịa ra một lý do rằng trướng phòng tiên sinh sai tiểu nhân đến hỏi lão gia mấy chuyện. Lão cười hì hì bảo 'Chu lão gia của ngươi không khỏe, đã lên giường nghỉ ngơi rồi. Các ngươi tự lo liệu đi.' Tiểu nhân biết ngay là không ổn, hiện tại mới xong mùa màng, đang lúc các hộ nông gia nộp tô, lão gia không thể coi nhẹ việc này, nên định tự vào hỏi..."
Lâm Thanh bật cười lạnh: "Mỗi hộ nông gia giao nộp năm lạng bạc, mấy trăm người là được trên ngàn lượng, lão gia của các ngươi kiếm cũng khá lắm."
Mạnh Tứ sửng sốt: "Có chuyện đó sao? Tiểu nhân không biết gì hết. Xưa nay lão gia vẫn đối đãi tốt với các hộ nông gia, những năm mất mùa còn miễn tô, sao lại như thế được?"
Lâm Thanh rúng động, lẽ nào hai tráng hán mà y gặp lúc ở tửu lâu là do địch nhân phái đến giở trò? Y quay lại nhìn thần sắc các gia đinh là biết suy đoán của mình không sai, xem ra Truy Bộ Vương Lương Thần biết được y thua hết ngân phiếu ở Lạc Dương, đưa tặng hai trăm lạng bạc vẫn thấy chưa đủ, hiểu được phong cách hành sự của Ám Khí Vương nên đoán trước được y sẽ tìm ác bá địa phương "cướp giàu giúp nghèo" nên cố ý phái hai thủ hạ giả trang thành nông phu thố lộ tin tức để Tiểu Huyền tìm đến Chu viên ngoại gây chuyện.
Lâm Thanh càng nghĩ càng kinh hãi, trầm giọng hỏi: "Ngươi đã thấy không ổn, vậy trả lời lão ta thế nào?"
Mạnh Tứ thở dài: "Nói ra thật xấu hổ, tiểu nhân dù gì cũng là hán tử thân cao tám thước, khí lực mạnh nhất trong các huynh đệ mà lại sợ hãi lão già tồi tệ đó. Tuy biết không ổn, vẫn phải ậm ừ đáp hàm hồ cho xong để rời khỏi thật nhanh. Không ngờ lão ta chặn tiểu nhân lại, khuôn mặt tươi cười sa sầm."
"Lão từ từ nói: 'Không lẽ ngươi không muốn biết lão gia mắc bệnh gì?' Tiểu nhân biết thần sắc mình đã lộ sơ hở, vội nói: 'Xin lão tiên sinh cho biết, lão gia mắc bệnh gì để tiểu nhân đi tìm đại phu đến thăm bệnh.' Vẻ mặt lão ta tỏ ra vừa ý: Hiện giờ lão gia không sao, nhưng nếu ngươi không nghe lời, cả lão và ngươi đều giống con chó con này."
"Lão chưa dứt lời chợt nghe một tiếng "cách" khe khẽ vang lên, Ngọc nhi trong lòng lão kêu lên thảm thiết, lão tặc liền dịu giọng: "Cún ngoan đừng kêu, ngươi đau hả? Lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận." Tiểu nhân cúi đầu nhìn, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh. Ngón tay dài mảnh như ngón tay con gái của lão tặc đang nắm chân Ngọc nhi, tiếng động vừa vang lên là lão bẻ gãy xương chân nó. Lão tặc vừa vuốt lông Ngọc nhi vừa lẩm bẩm dỗ, tiểu nhân cho rằng vừa nãy lão lỡ tay, Ngọc nhi là bảo bối của lão gia, nếu ông ấy nhìn thấy chắc đau lòng lắm... Nhưng liền đó, lại nghe mấy tiếng "cách" nữa, các ngón chân trước của Ngọc nhi bị lão tặc bẻ lọi! Ngọc nhi bị lão giữ chặt yết hầu, không kêu nổi, chỉ ư ử trong cổ họng, tình trạng thê thảm hết mức. Tiểu nhân tức giận quát vang, định xông lên cứu Ngọc nhi nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của lão tặc thì nhuệ khí tiêu tan..."
Mạnh Tứ thở hắt ra một hơi, nhớ lại tình hình lúc đó, lẩm bẩm kể tiếp: "Hành hạ một con súc sinh cũng không có gì to tát nhưng lão tặc luôn cười tươi, nựng nịu Ngọc nhi giống như yêu quý nó lắm mà lại hạ độc thủ như vậy."
Lâm Thanh đổi sắc mặt, ai cũng biết ông vua sát thủ trong Hắc đạo Quỷ Thất Kinh là kẻ độc ác nhất giang hồ, nhưng Quỷ Thất Kinh tự trọng thân phận, bất kể thế nào cũng không xuống tay với một con chó không có năng lực phản kháng. Lão già này tiếu lý tàng đao (19), lòng dạ độc ác, không biết là thần thánh phương nào?
Đám gia đinh thường thấy con chó Tiểu Ngọc hoạt bát khả ái, nghe thấy thảm kịch đều phẫn nộ, ai nấy hiện rõ vẻ sợ sệt trên mặt, đồng thời cũng thông cảm cho Mạnh Tứ, thầm kêu may mắn là mình không phải đối diện với lão già tâm tính tàn nhẫn đó.
Giọng Mạnh Tứ như khóc: "Tiểu nhân vô dụng, thật sự đã bị lão tặc dọa nạt, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời lão sai bảo, không dám tiết lộ mảy may bí mật của bọn chúng, cố ý đi tuần lúc nửa đêm cạnh phòng ngủ của lão gia, bảo đại hiệp là Tiểu Hồ, đâu ngờ mới nói xong đã bị đại hiệp chế trụ."
Lâm Thanh đã biết trước việc này, chỉ không hiểu nếu Mạnh Tứ vẫn canh gác cạnh phòng ngủ ắt mình phải phát giác: "Lẽ nào ngươi đợi sẵn ta và hài tử tới?"
Mạnh Tứ nhăn nhó: "Tiểu nhân đâu có thấy đại hiệp, chỉ biết đứng gác trong hoa viên, còn có người trẻ tuổi đứng cạnh, hắn hạ lệnh là tiểu nhân đi ra gọi đại hiệp."
Lâm Thanh chợt tỉnh ngộ, địch nhân tính toán mưu kế thật sâu xa, dự liệu được hành động của y, mỗi một bước đều tiến hành kín kẽ. Người trẻ tuổi là đồng bọn với lão già đương nhiên cũng là cao thủ, mình mang Tiểu Huyền nhập trang chỉ qua mắt được bọn gia đinh, làm gì có chuyện thoát khỏi nhãn lực chúng. Hắn chắc đứng ngoài xa quan sát y đến gần ngọa phòng, đợi Tiểu Huyền vào hẳn trong phòng mới lệnh cho Mạnh Tứ thu hút chú ý, lão già trong phòng nhân cơ hội bắt sống Tiểu Huyền, sai một người khác thân hình tương tự cậu bé đóng giả, mượn cớ vào phòng trong lấy bạc rồi cởi trói cho mấy con chuột tạo thành tiếng mở ngăn kéo rồi cả bọn thoát ra bằng địa đạo. Hay nhất ở chỗ người giả làm Tiểu Huyền tinh thông thuật bắt chước giọng nói, giả tiếng cực giống khiến y mê hoặc, lúc tỉnh ra thì chúng đã mang Tiểu Huyền đi xa, không tài nào đuổi kịp.
Truy Bộ Vương tuy là vua truy bắt của thiên hạ, dựa vào ánh mắt Đoạn Tư Lượng cùng khinh công Tương Kiến Bất Hoan có thể truy đuổi ngàn dặm. rất hiếm khi bày bố để bắt đào phạm, không ngờ lại bày ra được kế hoạch che trời vượt biển tuyệt diệu thế này, quả thật sỹ biệt tam nhật (20).
Điều duy nhất Lâm Thanh không hiểu là đối phương làm cách nào tính toán được chỉ có mình Tiểu Huyền vào phòng? Nếu y cũng vào không phải mọi kế hoạch hóa thành công cốc hết sao? Chả lẽ kế hoạch này vốn để đối phó với mình, chẳng qua Tiểu Huyền tự chui vào nên chúng mới thay đổi quay sang bắt nó?
Lâm Thanh lại ngẫm nghĩ, Mạnh Tứ đợi sẵn bên ngoài để gọi y, địch nhân tất nhiên đã dự liệu trước... Trong khoảnh khắc này, y không tin vào thuyết quỷ thần cũng đâm ra hoài nghi đối thủ của mình không phải con người mà là loài quỷ mỵ trong núi có khả năng tiên tri.
Mạnh Tứ thấy y đứng yên như tượng đá suy tư, trong lòng đâm ra thắc thỏm: "Tiểu nhân đã kể hết, mong đại hiệp tha cho."
Lâm Thanh thở dài một hơi, giải huyệt cho Mạnh Tứ, lại vòng tay nói với chúng gia đinh: "Thật không dám giấu, lão già và người trẻ tuổi đó là kẻ đối đầu với tại hạ mà lại liên lụy đến chư vị huynh đệ và lão gia của các vị, tại hạ quả không yên lòng. Vị huynh đệ bị tại hạ đả thương chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại, trong bụi rậm phía nam trang viên còn một vị huynh đệ khác bị tại hạ điểm ngã, phiền các vị phái hai người đến dìu y về."
Đám gia đinh không ngờ Lâm Thanh vừa mới cuồng nộ mà giờ lại thông tình đạt lý như vậy, bèn cùng đáp rằng không dám. Có một người thấp giọng: "Lão gia bị bọn chúng lại, đại hiệp có thể giúp chúng tôi báo cừu chăng?"
Lâm Thanh biết Chu viên ngoại vốn là người tốt, chẳng qua vì mình trúng kế của lão già nọ mới coi ông ta là ác bá trong tiểu trấn, lòng đâm ra ăn năn: "Lão gia của các vị còn chưa biết sống chết thế nào, theo ta thấy chắc đang ở dưới địa đạo trong phòng, mong các vị cùng tại hạ vào xem. Nếu ông ấy bị người ta hại, tại hạ sẽ đi khắp chân trời góc biển tìm cho ra hung thủ đòi lại công đạo."
Rõ ràng ngày thường Chu viên ngoại đối đã không bạc, đám gia đinh nghe vậy đều tỏ ra vui mừng.
Có người nói to: "Cừu nhân của đại hiệp cũng là của chúng tôi, nếu đại hiệp có sai bảo gì, mọi người nhất nhất nghe theo. Chúng tôi không có võ công cao cường như đại hiệp nhưng có thể giúp đỡ những việc như nghe ngóng tin tức, san sẻ bớt nỗi lo với đại hiệp..."
Lâm Thanh vốn định nhờ mọi người nghe ngóng phương hướng của địch nhân đi đâu sau khi bắt Tiểu Huyền nhưng biết đối phương có kế hoạch cẩn mật, chắc đã đi xa, bản thân mình còn không đuổi kịp, nói gì đến những gia đinh võ công bình thường. Vạn nhất họ gặp phải lão già và người trẻ tuổi đáng sợ kia ắt sẽ mất mạng.
Y bèn cười khổ: "Đi xem tình hình của lão gia các vị đã." Y nghĩ đối phương do Truy Bộ Vương Lương Thần sai khiến, một bộ đầu như họ Lương sẽ không tàn hại mạng người, Chu viên ngoại tuy phải chịu khổ sở nhưng chắc vẫn giữ được tính mạng.
Y truyền khí giúp gia đinh bị một chưởng vừa nãy đánh văng đi liệu thương rồi an ủi mấy câu. Viên gia đinh tuy phẫn hận nhưng đành phải nín nhịn. Hai gia đinh khác dìu gia đinh bị điểm huyệt đầu tiên đến, Lâm Thanh vừa giải huyệt, gã liền nhảy dựng lên kêu to: "Doanh Bàn sơn đại hiệp tha mạng." Hóa ra gã vẫn nhớ danh hiệu mà Tiểu Huyền thuận miệng nói bừa.
Lâm Thanh nhớ đến Tiểu Huyền, khóe môi liền đắng ngắt, nhưng sự tình đã đến nước này, địch nhân bắt cậu bé chủ yếu buộc mình phải nghe lời, đành đợi chúng tìm đến rồi ngã giá. Nếu Truy Bộ Vương một lòng muốn báo cừu thay cho Đăng Bình Vương Cố Thanh Phong năm xưa, bắt y về quy án thì phải ứng đối thế nào? Y nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Huyền, lòng thầm chua xót, hạ quyết tâm: đừng nói phải vào đại lao, dẫu liều mạng cũng phải bảo vệ an toàn cho cậu bé. Tính toán chi ly thì việc khiêu chiến Minh tướng quân không còn quan trọng, tất cả đều nên gạt bỏ lại đã. Tận giờ y mới nhận ra tình cảm với Tiểu Huyền trở nên sâu nặng.
Y dẫn đám gia đinh vào phòng ngủ, mở hết các ngăn kéo mà không thấy lối vào địa đạo. Y nhớ lại quang cảnh trong sát na chế phục Mạnh Tứ, lão già chắc chắn không có thời gian mang Tiểu Huyền từ phòng ngoài vào phòng trong, địa đạo chắc phải ở phòng ngoài, lão ta và người đóng giả Tiểu Huyền dự vào tiếng mở ngăn kéo mà thoát ra theo đường cửa sổ.
Y dẫn mọi người quay lại phòng ngoài, mở lớp chăn ra liền thấy một người con gái tóc dài bị trói gô lại, lật giát giường lên quả nhiên thấy một động khẩu tối om.
Lâm Thanh nhảy xuống không hề do dự. Động khẩu sâu khoảng bốn thước, lòng động không lấy gì làm rộng rãi, địch nhân mới đào trong khoảng nửa ngày nay nên không thể đào lớn được. Y cầm bó đuốc, tiến lên mấy bước, vòng qua một khúc quanh thì thấy bảy người bị trói nằm dưới đất.
"Lão gia!" Mạnh Tứ chạy nhanh lên đỡ một vị lão nhân. Hai mắt ông ta nhắm chặt, nghiến răng, hơi thở mong manh nhưng chưa đến mức không thể cứu tỉnh lại.
Lâm Thanh nhận ra Chu viên ngoại thật sự chỉ bị người ta điểm huyệt, không nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng thở phào. Đối phương quả nhiên lưu lại tính mệnh cho Chu viên ngoại, chắc cũng không làm bừa, hạ độc thủ với Tiểu Huyền.
Y liền tiến lên xuất chỉ điểm vào huyệt Lương Khâu bên mông trái Chu viên ngoại giải khai cấm chế. Lão già thở hắt ra, mở bừng mắt, ai nấy nhất tề hoan hô.
____________
(19) giấu đao trong nụ cười, hàm ý chỉ kẻ thâm hiểm
(20) nguyên nghĩa kẻ sĩ cách biệt nhau ba ngày đã thay đổi hẳn, chỉ một việc thay đổi chóng vánh
Lâm Thanh lại ngầm kinh hãi, huyệt đạo Chu viên ngoại bị phong bế là ẩn huyệt, vốn ẩn tàng trong cốt tủy ở thể nội, không thuộc về kỳ kinh bát mạch thường thấy, huyệt nào cũng rất khó nhớ. Người điểm huyệt hiển nhiên võ công rất cao, lại có ý giở trò, điểm vào ẩn huyệt khiến người bị điểm chìm vào trạng thái quy tức, hơi thở cực nhẹ khiến các cao thủ võ công cao cường cũng không phát giác ra. Lúc giải huyệt y lờ mờ cảm thấy một cỗ nội lực âm nhu của người điểm huyệt mỏng như sợi tơ chạy liên miên, nếu chính diện giao thủ, chắc chắn y phải cẩn thận với nội lực cổ quái của đối phương.
Ám Khí Vương lại tiếp tục cứu tỉnh những người khác, một là tiểu thiếp của Chu viên ngoại, đầu tóc bị cắt chỉ còn lại một đoạn cụt lủn, năm người kia do Mạnh Tứ mời đến giúp lão tắc và người trẻ tuổi đào địa đạo. Địch nhân sợ tin tức lộ ra nên chế phục Chu viên ngoại, tiểu thiếp cùng mấy người thợ, nhốt dưới địa đạo, đủ thấy chúng tâm tư cẩn mật, cực kỳ cẩn thận.
Địa đạo chỉ dài chừng hai chục bước, dẫn ra một tiểu hoa viên phía đông nam phòng ngủ. Lâm Thanh biết đối phương mang Tiểu Huyền ra ngoài theo địa đạo, đáng hận là mình lúc đó nghe ra động tĩnh nhưng cho rằng Tiểu Huyền đang ở trong phòng lên bỏ lỡ cơ hội. Địch nhân dùng tâm kế quá tường tận, hoàn toàn không lộ sơ hở!
Chu viên ngoại hỏi Mạnh Tứ nguồn cơn mọi nhẽ rồi đến bái tạ, Lâm Thanh vội khiêm tốn đáp lại mấy câu, hỏi lai lịch lão già và người trẻ tuổi. Câu trả lời của Chu viên ngoại không khác bao nhiêu so với Mạnh Tứ, cho biết hôm qua hai người đó đến tìm lão, tuy không quen biết gì nhưng ông ta vẫn hết lòng tiếp đãi, ai ngờ dẫn sói vào nhà. Đối phương bắt ái thiếp làm con tin buộc ông ta phải nghe lời, sau đó mới lộ mặt chế phục luôn cả chủ nhân. Tuy may mắn giữ được tính mệnh nhưng trải qua tai nạn này khiến Chu viên ngoại tâm lực cạn kiệt.
Lâm Thanh nghe bảo lão già và người trẻ tuổi đến Bình Sơn tiểu trấn từ hôm qua, không khỏi kinh hãi, lúc đó y và Tiểu Huyền còn đang ở phủ Lạc Dương, địch nhân bằng cách nào lại tính toán chuẩn xác rằng y sẽ đến Bình Sơn? Tuy rằng sau khi rời phủ Lạc Dương, muốn lên kinh sư tất phải ngược Bắc, qua Quân Sơn thì tiểu trấn đầu tiên chính là Bình Sơn nhưng mãi trưa nay y mới đến nơi, nếu y không dừng lại mà đi luôn thì không phải tâm cơ của địch thành công dã tràng hết sao?... Trừ phi, địch nhân biết chuyện Lịch Khinh Sinh chặn đường trên sạn đạo, đoán được phải nghỉ ngơi sau trường đại chiến nên tất sẽ đến Bình Sơn tiểu trấn.
Thật ra Lâm Thanh và Quỷ Vương Lịch Khinh Sinh chưa từng động thủ nhưng trường đấu trí đấu dũng trên sạn đạo không đơn giản chút nào, vì thế đến Bình Sơn tiểu trấn rồi y không khỏi mệt mỏi về tâm lý. Ngay cả mặt này cũng không qua khỏi kế hoạch của địch nhân, đương nhiên trình độ của chúng cao hơn nhiều dự liệu của y.
Trong một nháy mắt Lâm Thanh đã nghĩ thông vì cớ gì địch nhân biết Tiểu Huyền sẽ một mình vào phòng. Bởi từ lúc y đưa cậu bé vào tiểu trấn, mọi hành động đều bị địch nhân nắm chắc trong lòng bàn tay, biết y và Tiểu Huyền không có bạc trên mình nên cố ý giả làm nông phu rêu rao chuyện Chu viên ngoại "thu tô giá cao" ở trên tửu lâu, lại cố tình cho ban kịch diễn vở Kinh Kha hành thích Tần Vương, hán tử nông phu cười nhạo Tần Vũ Dương rất có thể là thủ hạ của lão già và người trẻ tuổi đáng sợ kia giả thành, có ý kích thích lòng hiếu thắng của Tiểu Huyền. Ngay cả tâm lý trẻ con mà địch nhân cũng nắm tường tận như vậy thì quả là đáng sợ! Phải chăng chủ mưu là lão già đang tâm hạ độc thủ với cả con cún?
Y chợt có trực giác: người vạch ra được kế hoạch liên hoàn tuyệt diệu này quyết không phải Truy Bộ Vương Lương Thần mà là một đối thủ hiếm gặp khác.
Chu viên ngoại thấy y sững người, không nhịn được kêu lên: "Vị đại hiệp này xưng hô thế nào?"
Lập tức Lâm Thanh tỉnh lại, đối diện với đối thủ mạnh thế nào, y phải vận dụng đủ toàn bộ tinh thần. Y biết rằng địch nhân nắm chắc hành động của mình, cộng thêm đang có lòng hổ thẹn với Chu viên ngoại nên không giấu: "Chu viên ngoại bất tất khách khí, tại hạ Lâm Thanh." Ai nấy hô lên kinh ngạc.
Thanh danh Ám Khí Vương Lâm Thanh chấn dộng giang hồ, là nhân vật nổi bật nhất trong thời gian gần đây, ngay cả nơi xa xôi như Bình Sơn tiểu trấn cũng không ai không biết. Chỉ không ai ngờ bậc kỳ nhân lại là một thanh niên anh tuấn, bình dị dễ gần thế này.
Chu viên ngoại hiển nhiên đã nghe qua danh tiếng của Lâm Thanh: "Hóa ra là Lâm đại hiệp, lão phu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp đúng là phúc phận ba đời."
Lâm Thanh điềm đạm mỉm cười: "Chu viên ngoại cứ gọi tại hạ là Lâm Thanh được rồi, hà tất phải thêm vào hai chữ đại hiệp."
Chu viên ngoại cũng tỏ ra sảng khoái: "Lão phu lớn hơn mấy tuổi, đành ỷ mình già cả gọi một tiếng Lâm huynh đệ."
Lâm Thanh mỉm cười gật đầu, đoạn trầm giọng nói với bọn Mạnh Tứ: "Chư vị huynh đệ có thể giúp tại hạ một việc nho nhỏ không?"
Đám gia đinh được chứng kiến võ công kinh thế hãi tục của Lâm Thanh, lại thấy y thân hoài tuyệt kỹ mà không ngông cuồng, sớm đã sinh lòng kính ngưỡng, biết y là Ám Khí Vương danh lừng giang hồ thì chỉ sợ không có cơ hội giúp đỡ, ai nấy đại hỷ, nhao nhao xin giúp.
Lâm Thanh chậm rãi nói: "Chư vị huynh đệ giúp tại hạ tìm hiểu xem ban kịch đến Bình Sơn tiểu trấn vào hôm nay đi đâu?" Y nghĩ rằng kẻ đóng giả Tiểu Huyền thân hình nhỏ thó nhưng võ công bất phàm, lúc đi trên đường chắc chắn bị chú ý, chỉ có cùng ban kịch đi lại giang hồ mới không để lộ sơ hở, lại thêm kẻ đó tinh thông thuật giả giọng nên có liên quan đến ban kịch, rất có thể địch nhân mang Tiểu Huyền đi cùng ban kịch mới không khiến người ta hoài nghi.
Mạnh Tứ là đầu lĩnh đám gia đinh, quay sang nhỏ giọng dặn dò mấy câu, hai người lập tức đi ngay. Lúc đó mới là giao canh giữa canh ba và canh bốn, trời còn chưa sáng, Lâm Thanh thấy mấy hán tử này không oán hận mình gây chuyện lúc trước mà đi giúp ngay, không khỏi thầm cảm kích. Y không giỏi dùng lời lẽ văn hoa cảm tạ, quay sang gật đầu với Mạnh Tứ, nhớ lại lúc trước làm gã trật khớp tay, trong lòng vô cùng khó nghĩ.
Chu viên ngoại vòng tay nói: "Lâm huynh đệ cứu lão phu thoát hiểm, lão phu thật không biết đáp tạ thế nào, thôi thì mời huynh đệ vào trong dùng cơm với lão phu." Ông ta ngừng lại một chút rồi đỏ mặt thốt: "Lão phu không có gì đặc sắc ngoài chút tiền bạc, có chết cũng không mang theo được, nếu Lâm huynh đệ không chê..."
Lâm Thanh tiếp lời: "Đã vậy xin đa tại Chu viên ngoại." Hiện giờ y chỉ còn đợi thủ hạ của Mạnh Tứ tìm nghe được hành tung của ban kịch sẽ quyết định hành động thế nào. Nếu một mình truy đuổi, tất phải mua ngựa để bảo tồn thể lực lúc đối địch, trên mình y không còn một đồng kẽm, mà phải tranh thủ cứu Tiểu Huyền, không thể bỏ thời gian "cướp giàu giúp nghèo", thành ra Chu viên ngoại tặng bạc lại đúng ý.
Chu viên ngoại cũng kinh ngạc. Ông ta vốn là bậc chí sỹ hiếu khách, lần này được Ám Khí Vương danh chấn giang hồ cứu thoát, chứng kiến phong phạm kỳ nhân nên nảy ra hảo cảm, có lòng muốn kết giao. Ông ta hiểu câu "bảo kiếm tặng tráng sỹ, hồng phấn tặng giai nhân" nhưng đáng tiếc trong tay không có thần binh lợi khí, bảo mã lương câu, định sai người mua ngựa tốt đem tặng nhưng lại thấy làm thế quá thường tục, e rằng Lâm Thanh sẽ khinh thị. Ông ta vốn cho rằng Lâm Thanh sẽ từ chối nên nghĩ ra rất nhiều lời lẽ hay ho để khuyên, đâu ngờ mới nói ra, y đã không khách khí mà nhận ngay khiến ông ta ngây người, biết y xưa nay thẳng tính, không ưa thói khách sáo vòng vo.
Lâm Thanh theo Chu viên ngoại vào khách sảnh, chủ nhân đã sai người mang trà và điểm tâm tới. Lâm Thanh nóng lòng như lửa đốt, nuốt không trôi, nhưng vì muốn giữ thể lực nên ép mình ăn qua loa một chút điểm tâm, uống mấy ngụm trà.
Hơn một thời thần sau, ánh bình minh ló rạng ở phương Đông, một gia đinh vào bẩm báo: "Lâm đại hiệp, chúng tôi đã nghe ngóng được rồi, đêm qua ban kịch vội vã rời khỏi tiểu trấn nhưng không đi ngay mà nghỉ tại một nơi cách tiểu trấn ba dặm về phía Bắc, mãi ba thời thần trước mới ngược bắc."
Lâm Thanh biết hướng ban kịch đi dẫn đến kinh sư, lại càng khẳng định dự đoán của mình. Ba thời thần trước là lúc Tiểu Huyền bị bắt, xem ra đối phương bắt được cậu bé xong liền hợp lại với ban kịch rồi đi ngay.
Y bèn quay sang cáo từ, Chu viên ngoại biết không nài giữ được, vội sai người mang ra hai ngàn lượng ngân phiếu trao tận tay Ám Khí Vương. Lâm Thanh chỉ lấy một ngàn lượng: "Tại hạ đang vội đi cứu người, tuyệt không phải loại tham của, mong Chu viên ngoại chuẩn bị giúp một thớt khoái mã."
Mạnh Tứ cũng tinh ý, đã sai người chuẩn bị sẵn hai thớt khoái mã ở ngoài gia trang để Lâm Thanh thay đổi trên đường. Lâm Thanh thầm khen y tinh nhanh, không tiện từ chối bèn cám ơn rồi nhảy lên ngựa phi về hướng Bắc.
← Hồi 03 | Hồi 05 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác