← Hồi 15 | Hồi 17 → |
Xa Nộ mời Tống Phi, Bộc Dương Duy và Phương Uyển vào đại sảnh phân ngôi chủ khách ngồi uống trà nói chuyện.
Vừa nhấp một ngụm trà, Tống Phi sốt ruột hỏi:
- Xa lão nhị! Vấn đề mà ta vừa hỏi ngoài trang môn... Cung lão nhi đâu? Vì sao các ngươi bố trí mai phục ngoài trang môn?
Xa Nộ chưa trả lời ngay mà hỏi lại:
- Tống huynh có biết mới đây trong giang hồ truyền đi hai câu đáng sợ thế nào không?
Tới đó mắt nhìn Bộc Duy Dương.
Tống Phi hỏi:
- Câu gì?
Xa Nộ đáp:
- Tống huynh vừa tới Trung Nguyên chưa lâu nên không biết cũng phải. Hai câu đó là "Thà gặp Diêm La thập điện còn hơn gặp Ngọc Diện Tu La".
Tống Phi cười nói:
- Câu đó nói về Bộc Dương Duy lão đệ đây chứ gì? Điều này thì lão phu biết rõ mà?
Bộc Dương Duy không phản ứng gì.
Xa Nộ nhìn chàng nói:
- Tiểu lão nhi chỉ truyền lại cho Tống huynh nghe vậy thôi, có mạo phạm đến Bang chủ xin hãy lượng thứ.
Bộc Dương Duy cười đáp:
- Xin Nhị trang chủ cứ nói. Tại hạ không nghĩ gì đâu.
Xa Nộ nói:
- Thực ra câu đó có nghĩa rằng Bộc Dương bang chủ thần công cái thế, không ai địch nổi, đặc biệt...
Bộc Dương Duy tiếp lời:
- Đặc biệt Ngọc Diện Tu La xuất thủ ác độc, ai ai trông thấy cũng khiếp sợ tránh xa chứ gì?
Xa Nộ lúng túng nói:
- Bang chủ quá lời! Hôm nay gặp được Bộc Dương bang chủ, tiểu lão nhi thấy lời đồn như vậy là không đúng.
Lão dừng lại một lúc, lại nói tiếp:
- Đó chỉ là một câu, còn câu nữa "Tìm khắp hắc bạch lưỡng đạo, không ai địch nổi Hắc Long Trảo Ma".
Tống Phi nhướng mày hỏi:
- Hắc Long Trảo Ma là nhân vật nào mà ghê gớm vậy?
Xa Nộ đáp:
- Hắc Long Trảo Ma đây là chỉ Ma Trảo Cam Tân. Hắn cư trú ở Hắc Long Sơn thuộc Quý Châu. Nghe nói hắn võ công rất cao, chỉ trong một đêm đã tiêu diệt toàn bộ Bạch Hổ trại, giết sạch mười bảy vị Trại chủ và Tổng trại chủ Khâu Vinh. Mới năm ngoái đây hắn đả thương mười hai vị Hộ pháp của phái Điểm Thương, đánh bại luôn Chưởng môn nhân của phái này rồi ung dung hạ sơn.
Tống Phi hỏi:
- Làm sao ta không nghe nói đến danh hiệu đó bao giờ?
Xa Nộ đáp:
- Bởi vì lúc hắn nổi danh thì Tống huynh đã rời Trung Nguyên rồi. Nghe nói năm nay hắn trên dưới ba mươi tuổi.
Tống Phi hỏi:
- Xa lão nhị! Rốt cuộc thì tên Cam Tân đó liên quan gì đến việc các ngươi bố trí mai phục?
Xa Nộ đáp:
- Sự việc phát sinh bảy ngày trước. Lúc đó Cung đại ca đi thăm bằng hữu vắng, giao quyền cho tiểu đệ điều khiểu mọi việc trong trang. Ngay đêm đầu tiên Cung đại ca đi khỏi, tiểu đệ đang luyện công thì một tên tráng đinh hốt hoảng vào báo rằng có kẻ đột nhập vào trang, điểm hôn huyệt làm đại tẩu và hai tên tỳ nữ hôn mê bất tỉnh. Tiểu đệ nghe nói liền đến xem, đồng thời ra lệnh cho toàn trang tăng cường phòng bị, cứu tỉnh đại tẩu và hai tên tỳ nữ. Kiểm tra lại vật thấy mất đi một viên ngọc trong đôi Thư Hùng Uyên Ương Ngọc tổ truyền. Ngoài ra còn phát hiện ra một tờ giấy trong phòng đại ca.
Tống Phi hỏi:
- Giấy viết gì?
Xa Nộ lấy đưa cho lão một tờ giấy nói:
- Tống huynh cứ đọc thì biết!
Tống Phi cầm lên xem, thấy trên giấy viết mấy chữ:
"Báo cho Cung Đồng biết rằng trong vòng nửa tháng ta sẽ đến lấy nốt viên còn lại trong đôi Thư Hùng Uyên Ương Ngọc. Đó là vật kỳ trân dị bảo, hạng như ngươi không đủ tư cách cầm giữ".
Thay cho chữ ký là hình vẽ Hắc Long và một chiếc ma trảo.
Tống Phi trả lại mảnh giấy, tức giận nói:
- Tiểu tử đó thật cuồng ngạo! Vật tổ truyền của người ta mà dám công nhiên đòi chiếm đoạt... Mẹ nó! Lão tử cần xem tên họ Cam có bản lãnh thần thông đến đâu...
Bộc Dương Duy chợt hỏi:
- Nhị trang chủ, ngoài giá trị về tiền bạc ra, đôi Thư Hùng Uyên Ương Ngọc đó còn có tác dụng gì đặc biệt không?
Xa Nộ đáp:
- Có. Nếu Thư Hùng Uyên Ương Ngọc hợp bích, lấy từ trong đó hai viên Tử Ngân châu nghiền nát trộn với nhau hòa vào rượu uống có thể làm người ta trẻ mãi không già, sống ngoài trăm tuổi. Nếu người luyện võ uống rượu đó thì công lực tăng lên rất nhiều lần. Nếu không cứ để nguyên viên Tử Minh Châu gọi là Tỵ Hỏa châu, còn Ngân Minh Châu là Tỵ Thủy châu, ai mang chúng trong người thì tránh được lửa nước nên rất quý.
Tống Phi nói:
- Không ngờ Cung lão nhi vì hai vật đó mà sinh ra chuyện phiền phức...
Nhưng bây giờ hắn ở đâu?
Xa Nộ thở dài đáp:
- Sau khi biến cố xảy ra, tiểu đệ liền cho người phi báo cho Cung đại ca trở về. Biết rõ sự việc, một phần vì mất vật tổ truyền, nhưng quan trọng hơn là thanh danh bị tổn thất nghiêm trọng, đại ca nằm liệt giường mấy hôm nay. Tiểu đệ vô cùng ân hận vì giao tình mấy chục năm, tình như thủ túc mà nay đảm nhiệm trọng trách mới mấy ngày đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế...
Tống Phi nói:
- Xa lão nhị! Đừng tự trách mình nữa! Bây giờ chúng ta đến xem bệnh tình của Cung lão nhi xem thế nào, sau đó mới tìm cách lấy lại viên ngọc!
Xa Nộ theo lời, ra lệnh cho Cung Hùng ra ngoài bố trí canh phòng rồi dẫn khách đến thăm Đại Trang chủ.
Thần Điêu Cung Hùng mặt nhợt nhạt, ngồi dựa lưng lên chồng gối trong một gian tĩnh thất.
Tống Phi mới vào nói ngay:
- Cung huynh! Còn nhớ Tống Phi này không?
Cung Đồng mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Quả nhiên đúng là Tống Hồ Tử thật... Thế mà nghe người báo, huynh đệ cứ nghĩ Xa lão nhị nhận lầm...
Tống Phi giới thiệu đôi bên chủ khách.
Nghe giới thiệu đến Bộc Dương Duy, Thần Điêu Cung Đồng mở to mắt nhìn chàng, thán phục nói:
- Thiếu hiệp còn trẻ như thế mà lừng danh khắp thiên hạ võ lâm, quả là bậc kỳ tài! Phen này lão hủ gặp được cứu tinh rồi!
Tống Phi cười hô hô nói:
- Lão Cung! Chúng nghe kể về trường hợp của ngươi rồi. Nay ngươi gặp khốn cảnh, chẳng lẽ huynh đệ chúng ta khoanh tay đứng nhìn?
Xa Nộ nói:
- Đại ca, tiểu đệ đã sai người chuẩn bị một bữa tiệc, đại ca có tham dự không?
Cung Đồng gật đầu nói:
- Nhị đệ làm thế rất tốt! Ta dù đang bệnh cũng phải đến làm mấy chén mới được!
Tống Phi cười hô hô nói:
- Nếu vậy cứ bày ra đây không cần đi đâu xa cả! Lão Cung cứ ngồi trên giường uống!
Cung Đồng cười nói:
- Nếu vậy thì nhị đệ hãy cho màng vào tiểu sảnh bên cạnh, tiểu huynh tự sang đó được mà!
Lát sau, hai vị Trang chủ và ba quý khách vui vẻ nhập tiệc.
Từ hôm đó, Tống Phi, Bộc Dương Duy và Phương Uyển ở lại Hồng Phong sơn trang Mười ngày trôi qua, sơn trang vẫn tăng cường phòng bị, nhưng không có biến cố gì xảy ra.
Đêm thứ mười. Bộc Dương Duy đang ngồi bàn tọa luyện công ngay trong thư phòng của Cung Đồng, chợt phát hiện có người đáp nhẹ trên mái nhà.
Chàng kinh dị nghĩ thầm:
- Người này công lực thật cao!
Người kia cũng từ trên mái nhà nhảy xuống đứng truớc thư phòng ngửa mặt cười to một tràng rồi nói:
- Cung Đồng! Đại gia theo hẹn tới đây!
Bộc Dương Duy nấp ở góc nhà nhìn tới, thấy người vừa nói là một quái nhân cao chưa đầy bốn thước, đầu to như quả dưa hấu, mắt phát tinh quang như hai luồng điện, nhìn mà phát ớn.
Lập tức đèn trong các phòng bậc sáng, từ tĩnh thất của Cung Đồng hai nhân ảnh lao ra.
- Hai người đó là Đại Trang chủ Thần Điêu Cung Đồng và Nhị trang chủ Xa Nộ.
Cung Đồng nói:
- Tưởng rằng ai dám xông vào Hồng Phong sơn trang làm náo sự, quả nhiên đúng là Ma Trảo Cam Tân danh chấn giang hồ!
Quái nhân nói:
- Tên họ Cung! Không cần dùng lời khách sáo vô ích. Đôi Thư Hùng Uyên Ương Ngọc, Cam mỗ đã lấy một viên. Bây giờ thì ngươi tặng nốt viên kia, sau này ta sẽ có đền đáp.
Cung Đồng quát lên:
- Câm miệng! Ngươi thừa cơ lão phu đi vắng đã dùng thủ đoạn hạ lưu vào lấy trộm bảo vật tổ truyền của ta, nay lại còn dám muối mặt đến đây lần nữa...
Ma Trảo Cam Tân ngắt lời:
- Trước trang môn đã có mười sáu tên thuộc hạ bị giết. Nếu ngươi không chịu hiến bảo vật, tất cả những người còn lại trong Hồng Phong sơn trang này sẽ chịu chung số phận như bọn chúng.
Cung Đồng nghe nói có mười sáu tráng đinh bị tên ma đầu giết chết, nổi giận quát:
- Ma đầu! Lão phu liều mạng với ngươi!
Quát xong lao tới địch nhân vung chưởng đánh ra.
Nhị trang chủ Xa Nộ cũng xông vào trợ công.
Ma Trảo Cam Tân không hoàn thủ, lách mình tránh đi, hừ một tiếng nói:
- Thứ ngươi mà cũng xứng...
Hắn vừa dứt lời thì có thêm hai người nữa xông ra, chính là Tống Phi và Phương Uyển.
Tống Phi chỉ mặt quái nhân, giọng vang rền như sấm:
- Mẹ nó! Cuồng đồ miệng còn hôi sữa từ đâu mà dám tới đây làm náo?
Ma Trảo Cam Tân quét mắt nhìn cả bốn người nói:
- Thì ra Cung lão gọi thêm trợ thủ tới đây nữa! Rất tốt! Tối nay Cam mỗ sẽ cho các ngươi nằm chung một huyệt!
Dứt lời lướt một bước sang Tống Phi vung trảo chộp ra.
Lập tức trảo ảnh tung hoành bao trùm lấy mười sáu chỗ yếu huyệt trước ngực Tống Phi.
Lão lướt mình tránh đi, xuất chưởng công lại hai chiêu, cũng đánh tới mười hai trọng huyệt của địch.
Cam Tân cũng nhảy sang trái năm thước, tay trái vươn ngũ trảo chộp tới vai đối phương, hữu chưởng đánh xuống hạ bàn.
Tống Phi đưa song chưởng đánh ra đối địch.
Tay trái Cam Tân từ trảo biến thành chưởng tiếp chiêu.
Vang lên hai tiếng nổ rền như sấm, cả hai người vẫn đứng nguyên, nhưng đôi vai chao động!
Lần đầu đối chiêu, cả hai đều chưa xuất hết nội lực, nhưng cũng biết sơ lược bản lĩnh của nhau.
Ma Trảo Cam Tân vừa đứng vững đã quát to một tiếng xuất trảo tấn công như bảo táp.
Tống Phi cũng gia tăng công lực vào song chưởng phản công.
Trong tiểu viện liền tạo thành một cuộc long tranh hổ đấu, chỉ nghe kình phong nổi lên ào ào làm bụi đất cuốn lên, ngói trên mái nhà rơi vỡ ầm ầm.
Chốc lát đã qua trăm chiêu.
Nhị vị Trang chủ ngưng mục nhìn cuộc đấu, nghĩ thầm:
- May mà có vị trợ lực, nếu không huynh đệ chúng ta chắc không đấu lại với tên ma đầu trong vòng năm mươi chiêu!
Lại thêm trăm chiêu nữa qua đi.
Lúc này Tống Phi đã bắt đâu bị dồn vào thế hạ phong nhưng vẫn ra sức ứng chiến.
Ma Trảo Cam Tân ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Làm sao trong giang hồ có nhật vật công lực thâm hậu như thế mà mình không biết?
Đột nhiên hắn thét lên, công xuất một lúc tam chiêu rồi bất thần lùi lại, phát hai mũi ám khí.
Hai viên Thiết Liên Tử phân biệt bắn tới hai yếu huyệt Khúc Trì và Tam Lý của đối phương nhanh như chớp và cực kỳ chuẩn xác.
Tống Phi đang bị Ma Trảo Công bức lùi thì ám khí đã bắn tới, xem chừng không tránh kịp.
Phương Uyển kinh hãi hét lên một tiếng, lao tới phóng kiếm đâm vào hậu tâm tên ma đầu.
Cam Tân quay lại, vung trảo gõ vào giữa thanh kiếm.
Cùng lúc vang lên mấy tiếng loảng xoảng, chỉ thấy một vật bay tới đánh rơi hai viên Thiết Liên Tử sắp bắn trúng yếu huyệt Tống Phi, đồng thời thanh trường kiếm của Phương Uyển cũng bị thiết trảo đánh gảy thành hai đoạn!
Ma Trảo Cam Tân đã đánh rơi binh khí của địch vẫn không chịu buông tha lại xuất trảo lao tới Phương Uyển.
Chợt một nhân ảnh lao ra vung chưởng đánh ra làm Cam Tân bật ngược về vị trí cũ.
Hắn kinh hãi nhìn lại, thấy người vừa đánh lui mình là một bạch y thư sinh chỉ mới hăm mốt hăm hai tuổi.
Hiển nhiên người là Bộc Dương Duy.
Chàng tiến tới một bước nói:
- Bằng hữu! Huỷ binh khí người ta là quá đủ, sao còn truy tận sát tuyệt như thế?
Ma Trảo Cam Tân bị một chưởng bức lùi, nhưng vốn tính cuồng ngạo, vẫn không coi đối phương ra gì, nhìn Bộc Dương Duy nói:
- Xem ra ngươi còn có chút bản lĩnh. Nhưng không biết có bao nhiêu trợ thủ nữa cứ ra đấy hết đi, Cam mỗ sẽ cùng một lúc đối phó.
Bộc Dương Duy lạnh lùng đáp:
- Đối với hạng người không biết quy củ giang hồ, bất chấp đạo nghĩa như ngươi thì một mình tại hạ thì là quá đủ!
Ma Trảo Cam Tân nghe khẩu khí đối phương còn cuồng ngạo hơn mình, nổi giận nói:
- Tiểu tử vô tri! Hôm nay bổn nhân nhất định sẽ đánh nát thây ngươi!
Bộc Dương Duy thản nhiên đáp:
- Cái đó thì chưa hẳn!
Cam Tân hỏi thêm một câu:
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu: "Tìm khắp trong hắc bạch lưỡng đạo, không ai địch nổi Hắc Long Trảo Ma"?
Bộc Dương Duy đáp:
- Còn ngươi đã nghe câu "Thà đến Diêm La thập điện, còn hơn gặp Ngọc Diện Tu La" chưa?
Cam Tân mở to mắt nhìn chàng hỏi:
- Cái gì? Ngươi là Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy?
Chàng bình thản gật đầu:
- Không sai!
Cam Tân hừ một tiếng nói:
- Người khác sợ ngươi nhưng Ma Trảo Cam mỗ hôm nay nhất định làm tan tành uy danh ngươi!
Dứt lời xuất mười chỉ điểm ra.
Bộc Dương Duy cũng thi triển Chỉ Đạn Thập Trụ đánh trả lại.
Mười luồng chỉ phong rít lên điểm thẳng vào nhau thành một loại âm thanh vang rền như sấm, cả hai đối thủ bị chấn lui một bước, đưa mắt kinh hãi nhìn đối phương.
Ma Trảo Cam Tân có lẽ lần đầu tiên gặp phải định thủ, vừa lùi đã tiến, không nói một lời bắt đầu đưa toàn lực tấn công. Chỉ trảo quyền cước cùng xuất, mỗi chiêu đánh ra đều hiểm độc, lực đạo rất mạnh, quyết từ đầu giết chết đối phương.
Bộc Dương Duy không dám coi thường, cũng dốc toàn bộ sở học ra đối phó, trừ binh khí chưa sử dụng, còn các loại chưởng pháp, bộ pháp, khinh công đều sử dụng đối địch.
Song chỉ qua chưởng lại, chốc lát đã có bảy tám mươi chiêu.
Ma Trảo Cam Tân thấy đấu lâu như vậy mà không thắng được đối phương, thậm chí không chiếm được một chút ưu thế nào, nghĩ thầm:
- Đấu tay không e rằng mình bất lợi. Vừa thi triển ám khí, không biết tiểu tử này dùng cách nào đánh rơi hai viên Thiết Liên Tử. Sao không thử dùng binh khí xem sao?
Nghĩ đoạn nhảy lùi một bước nói:
- Bộc Dương Duy! Võ công ngươi quả thật danh bất hư truyền. Chỉ chưởng quyền cước như vậy là đủ. Bây giờ Cam mỗ muốn dùng binh khí đấu với ngươi một trận!
Nói xong lấy ra một đôi Nhật Nguyệt Luân với hai vòng răng cưa sắt như nước.
Bộc Dương Duy cười đáp:
- Cam Tân! Đương nhiên tại hạ hầu tiếp ngươi. Nhưng tại hạ có một điều kiện...
- Điều kiện gì?
- Nếu ngươi bại thì hãy trả lại viên ngọc tổ truyền cho Cung lão tiền bối và không bao giờ tới đây gây sự ở Hồng Phong sơn trang này nữa, thế nào?
Ma Trảo Cam Tân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cam mỗ chấp nhận điều kiện của ngươi. Nhưng tiểu tử có tin mình thắng được đôi Cửu Cung Sách Mệnh Luân này của ta không?
Bộc Dương Duy lạnh lùng đáp:
- Cái đó chưa thể khẳng định.
- Nếu ngươi bại thì sao?
Bộc Dương Duy trả lời quả quyết:
- Khi đó không riêng gì tính mạng tại hạ mà tất cả năm người tại trường đều tùy ngươi xử trí. Đương nhiên Cung Trang chủ cũng không đòi lại viên ngọc tổ truyền nữa mà sẽ đưa nốt viên kia cho ngươi. Điều kiện như thế là công bằng chứ?
Ma Trảo Cam Tân gật đầu cười to nói:
- Rất tốt! Nào, chúng ta bắt đầu!
Bộc Dương Duy rút Tu La kiếm ra.
Cam Tân không nói gì thêm phát động công kích ngay, ném đôi vòng thép ra.
Đôi Nhật Nguyệt Luân xoay tít, rít lên nghe lạnh cả sống lưng, một nhằm vào cổ Bộc Dương Duy, một công tới hạ bàn.
Với vòng quay và tốc độ đôi vòng, chỉ cần trúng người tất sẽ cưa thành hai đoạn!
Bốn người còn lại trong đấu trường thấy vậy đều kinh, thầm lo lắng cho Bộc Dương Duy.
Chính chàng cũng chưa từng thấy loại binh khí nào lợi hại đến thế, vội tung mình nhảy vút lên không.
Nào ngờ đôi vòng thép cũng đổi hướng bay theo, giống như bị hút về phía địch vậy, tốc độ còn nhanh hơn trước.
Phương Uyển sợ hãi kêu lên một tiếng.
Từ trên không thấy đôi vòng theo mình bay tới, Bộc Dương Duy thi triển một thức trong Ưng Hồi Cửu Chuyển lướt vòng sang trái chừng một trượng tránh đi.
Đôi Nhật Nguyệt Luân quả là một thứ binh khí lợi hại, không biết Cam Tân điều khiển cách nào, chỉ thấy hai tay hắn xoay qua ngoặt lại làm đôi vòng vẫn bay theo Bộc Dương Duy.
Chàng nhếch môi cười nhạt, thi triển liền hai thức trong Ưng Hồi Cửu Chuyển đổi hướng hai lần, tay đã cầm chiếc Xích Long lăng nhắm đôi Nhật Nguyệt luân ném ra.
Nhị trang chủ Xa Nộ thốt lên thán phục:
- Khinh công thật kỳ diệu!
Thần Điêu Cung Đồng tiếp lời:
- Phải nói là thiên hạ đệ nhất thân pháp! Lão phu từng thấy có người đổi hướng một lần chứ chưa thấy ai chuyển hướng tới lần thứ hai, đừng nói gì tới bốn năm lần như Bộc Dương bang chủ.
Đang nói nghe choang một tiếng!
Một đốm lửa bùng lên, một trong hai vòng thép bị chấn rơi xuống đất, tuy vậy chiếc thứ hai vừa rít lên xoèn xoẹt vừa bay tới Bộc Dương Duy, tốc độ còn nhanh hơn trước.
Chàng lại thi triển Ưng Hồi Cửu Chuyển đổi hướng tiếp hai lần nữa, chiếc Xích Long lăng đã cầm lại trong tay ném ra...
Lại nghe choang một tiếng nữa, vòng thép thứ hai lại bị đánh rơi.
Ma Trảo Cam Tân lao tới thu lấy đôi vòng, phi thân nhảy lên mái nhà nói:
- Bộc Dương Duy! Tại hạ hôm nay cam nhận bại dưới tay ngươi! Lần sau ta còn gặp lại!
Dứt lời lao vút đi.
Bộc Dương Duy vừa thu lấy Xích Long lăng định đuổi theo thì chợt thấy một vật sáng lấp lánh từ phía Cam Tân bắn tới, liền đưa tay tiếp lấy nhìn xem, thì ra là một viên bích ngọc.
Ma Trảo Cam Tân đã biến mất trong bóng đêm.
Thần Điêu Cung Đồng thở dài nói:
- Không ngờ một kẻ như Ma Trảo Cam Tân mà lại nuốt lời...
Bộc Dương Duy nói:
- Đại Trang chủ, đây có phải là một viên trong Thư Hùng Uyên Ương Ngọc không?
Cung Đồng cầm lấy viên ngọc, vừa nhìn qua, mắt sáng lên nói:
- Không sai! Chính là viên Tử ngọc Xa Nộ cũng mừng không kém nói:
- Bộc Dương bang chủ đúng là đại ân nhân của Hồng Phong sơn trang.
Huynh đệ chúng tôi thật không biết cảm tạ thế nào...
Bộc Dương Duy cười đáp:
- Nhị trang chủ đừng khách khí!
Tống Phi cười hô hô nói:
- Vậy bây giờ vật đã trở về tay chủ, đó là điều quan trọng, ơn với huệ gì?
Vừa rồi Cam Tân nói rằng hắn đã giết mười sáu người ngoài trang, chúng ta đó xem sao?
Mọi người chạy ra xem, quả nhiên thấy mười sáu người nằm trong khu rừng phong, trong đó có cả Cung Hùng.
Hai vị Trang chủ phát hoảng lên nhưng khi kiểm tra kỹ lại mới biết họ chỉ bị điểm hôn huyệt ngất đi.
Thần Điêu Cung Đồng thở phào một hơi nói:
- Không ngờ Ma Trảo Cam Tân còn có lòng nhân từ như thế. Nếu sau này hắn giữ lời không đế Hồng Phong sơn trang gây sự nữa, mối ân oán vừa qua tới đây coi như kết thúc.
Nói xong hơn hở mời ba vị quý khách vào sảnh đường mở đại yến khoản đãi.
Sáng hôm sau, ba người từ biệt nhị vị Trang chủ, rời Hồng Phong sơn trang tiếp tục hành trình.
Bộc Dương Duy nghĩ thầm:
- Bây giờ có cả Phương Uyển, nếu quay lại Hoa Sơn gặp Bạch Thúy Bình thì rất dễ xảy ra hiểu lầm, nếu để cô ta đi một mình thì lại dễ rơi vào tay bọn lục lâm Giang Bắc. Dù sao thì còn một tháng nữa Thúy Bình cũng sẽ đến An Huy, tốt nhất cứ đến Giám An hội kiến với Ngô Nam Vân, Tiếu Diện Phật và huynh muội Tần Kỳ trước đã!
*****
Trong dãy Hoài Dương sơn hùng vĩ có một ngọn núi nhỏ có tên Lạc Nhạn phong, trước núi có cả một khoảng bình địa rất lớn, vừa được thiết dựng một trang viện khá đồ sộ còn mới, tường viện bằng đá cao tới hai trượng, cổng bằng đồng, trên biển treo bốn chữ lớn Hồi Nhạn sơn trang Hôm ấy, bay kỵ mã rầm rộ phóng vào cổng, dẫn đầu là Bộc Dương Duy, tiếp theo là các vị Song Liên Chưởng Tống Phi, Phương Uyển, Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt hòa thượng, huynh muội Đoạn Hồn Tiêu Tần Kỳ, Tần Nhu Nhu.
Bộc Dương Duy bảo hai tên canh cổng:
- Chắc các ngươi còn chưa biết, bổn tọa là Bang chủ Lãnh Vân bang.
Hai tên kia vội vàng quỳ xuống tham bái.
Bộc Dương Duy vẫy tay ra hiệu cho chúng đứng lên hỏi:
- Ba vị Đường chủ có trong trang không?
Một tên chạy tới mở cổng chạy vào phi báo, còn tên kia kính cẩn đáp:
- Bẩm Bang chủ, đều đủ mặt!
Bảy người phóng ngựa vào tới giữa tiền viện thì thấy một đoàn người chạy ra.
Bộc Duơng Duy nhảy xuống ngựa, sáu người khác cũng làm theo.
Bọn người từ trong sơn trang vội quỳ xuống trước mặt Bộc Duơng Duy nói:
- Bọn ty chức Cố Tử Quân, Tôn Hàn, Chữ Thiên Nhẫn tham kiến Bang chủ!
Bộc Dương Duy nói:
- Các vị đứng lên đi! Hai năm không gặp lại hai vị có đuợc mạnh khỏe không? Việc kiến dựng Sơn trang chắc vất vả lắm?
Đường chủ Giáo Trúc đường Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân thay mặt cả bọn đáp:
- Đa tạ Bang chủ đã quan hoài. Công việc bình thường thôi. bọn thuộc hạ đã cố sức đồng tâm hiệp lực để hoàn thành đúng kế hoạch.
Bộc Dương Duy đưa mắt nhìn kiến trúc bề thế của trang viện gật đầu nói:
- Rất tốt!
Tới đó giới thiệu các vị đồng hành với thuộc hạ.
Trong số sáu nguời đi chung với Bộc Dương Duy thì phần lớn đền nghe danh Tái Bắc Song Tôn là Bát Ty Thần Sát Cố Tử Quân và Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn.
Ngoài ba vị Đường chủ, Lãnh Vân bang còn có mấy nhân vật cũng có danh tiếng trong giang hồ như Cam Lương song kiếm Hàn Nghĩa Hàn Dũng và một số người khác.
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đưa mọi nguời vào sảnh đường đón tiếp.
*****
Tuy không mời khách đến dự đại lễ trùng hưng bang phái nhưng từ nửa tháng trước, theo sự thỏa thuận của Bộc Dương Duy khi còn ở Thiên Sơn, ba vị Đường chủ đã gửi hàm ra khắp giang hồ công bố về sự kiện trọng đại này, còn nói rõ thời gian và địa điểm khai đàn.
Theo đó thời gian ấn định còn hơn mười này nữa.
Trong khoảng thời gian đó, nhiều nhân vật trong giang hồ kéo đến gia nhập Lãnh Vân bang, trong đó có vị bằng hữu thời niên thiếu của Bộc Dương Duy là Du Đại Nguyên, truyền nhân của vị quái kiệt Đại Lực Tôn Giả lừng danh thiên hạ.
Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và vị đứng đầu trong Không Động tam kiệt là Kim Luân Thạch Lỗ cũng tề tựu đến.
Đúng đêm rằm tháng tám, xung quanh Hồi Nhạn sơn trang được bố trí canh gác vô cùng cẩn mật.
Dọc tường viện, cách năm bước có một tổ canh gác. Cứ nửa khắc có một tổ tuần tra.
Mặc dù trăng trung thu sáng vằng vặc nhưng trong Hồi Nhạn sơn trang hàng trăm ngọn đèn nến vẫn được thắp lên làm cả Tổng đàn sáng trưng như ban ngày.
Huynh đệ Cam Lương song kiếm là Hàn Nghĩa và Hàn Dũng mặc lễ phục, lưng mang kiếm, đứng oai vệ hai bên cổng đại sảnh đường.
Trong sảnh đường nguy nga đã sắp sẵn ba dãy bàn với gần trăm nguời, thần thái rất uy nghi.
Vị Tổng quản sự đốt hương xong, đứng sau hương án hướng sang Bộc Dương Duy trịnh trọng nói:
- Bẩm Bang chủ, nghi thức đã xong, mời Bang chủ bắt đầu chủ tọa đại lễ.
Bộc Dương Duy quỳ xuống bái các vị tổ sư trước hương án xong đứng lên, lướt mắt nhìn toàn thể bang chúng tại toạ, sảng giọng nói:
- Bổn bang được các vị hào kiệt trong giang hồ góp thêm đỉnh lực, không những tăng cường thêm thế lực rất lớn mà còn làm cho bang chúng thêm tự tin sẽ sớm hoàn thành việc báo cừu rửa hận, tiêu diệt các môn phái phản nghịch và nhữngthế lực tàn hại giang hồ, làm nên những chiến tích oanh liệt, biến Lãnh Vân bang trở nên hưng thịnh hơn trước đây! Bộc Dương Duy hôm nay chính thức trọng nhiệm chức Bang chủ, xin cắt máu ăn thề trước.
Nói xong dùng cây trủy đao để sẵn trên hương án chọc vào ngón tay nhỏ máu vào chậu rượu lớn trước mặt.
Chàng làm xong tới những người khác có mặt trong sảnh bước lên hương án làm theo.
Sau đó từ Bang chủ trở đi uống rượu pha huyết lập trọng thệ đưa hết sức mình phục vụ cho sự hưng thịnh bổn bang và tuyệt đối trung thành với Bang chủ.
Nghi thức này chiếm thời gian gần nửa canh giờ.
Sau đó vị Tổng quản sự trịnh trọng tuyên độc chức danh các vị vừa được bổ nhiệm trong bang.
Y hướng sang Bộc Dương Duy hành một lễ rồi trải ra trước mặt một tấm lụa vàng, cao giọng đọc:
- Phụng lệnh dụ của Long đầu Bang chủ, nay bổ nhiệm các đệ tử trong bang giữ các chức vị sau: Giám đường Đường chủ, Bát Tý Thần Sát Cố Tứ Quân, Hình đường Đường chủ Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Lễ đường Đường chủ Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn.
Vị Tổng quản sự lướt mắt nhìn chúng nhân một lượt rồi đọc tiếp:
- Nội tam đường: Cửu Tiết đường chủ Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn, Giáo Trúc đường Đường chủ Tống Phi, Tử Vong đường Đường chủ Đoạn Hồn Tiêu Tần Kỳ.
Dừng một lát, lại đọc:
- Ngoại tam đường: Hỏa Long đường Đường chủ Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư, Bạch Hổ đường Đường chủ Kim Luân Thạch Lỗ, Phù Dung đường Đường chủ Thanh Điệp Tần Nhu Nhu.
Hai vị Đại hộ pháp: Thiết Dực Kim Ty Ngũ Bách Tu và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên.
Tiếp đó vị Tổng quản sư đọc tơi danh sách các vị Đà chủ, Hương chủ.
Sau đó là một tràng vỗ tay vang dội sảnh đường.
Trong lúc náo nhiệt, Bôc Dương Duy nhận thấy Phương Uyển với vẻ mặt rầu rĩ bỏ ra khỏi sảnh đường, nhưng bọn Đường chủ đã bưng rượu đến chúc mừng nên chàng không thể đuổi theo giữ lại...
Đại yến kết thúc, Bộc Dương Duy tuyên bố bế mạc đại lễ, chỉ mời các vị Đường chủ và Đại hộ pháp mười một người ở lại bàn chính sự tiếp theo, còn những người khác rời khỏi sảnh đường trở về đảm nhiệm cương nhiệm mới cắt cử.
Chờ mọi nguời tọa định xong, Bộc Dương Duy nói:
- Các vị Đường chủ, Hộ pháp, Hắc Kỳ bang và Cái bang Giang Bắc càng hành hung bạo ngược, tàn hại giang hồ. Chúng cũng là đại cừu của bổn bang, trong đó Bang chủ Hắc Kỳ bang Ma Vân Chu Bạch Anh và Bang chủ Cái bang Giang Bắc Lãnh Diện Cái Thường Công Minh và Trưởng lão Thiết Tý Cái Cổ Dung từng tham gia tiêu diệt Lãnh Vân bang ba mươi năm trước. Đại cừu nhất định phải báo...
Đầu tọa Nội tam đường là Cửu Tiết đường Đường chủ Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn đứng lên nói:
- Khải bẩm Bang chủ, những kẻ đứng đầu hai phái này không những ngày xưa tham gia tiêu diệt bổn bang ở Quỷ Sầu cốc mà vừa rồi liên thủ phục kích ám toán Bang chủ. Kẻ gieo gió ắt phải gặt bão. Chúng ta cứ công khai hưng sư vấn tội!
Giám đường Đường chủ Bát Tý Sát Thần Cố Tử Quân nêu ý kiến:
- Khải bẩm Bang chủ, trong số cừu nhân của bổn bang thì Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang, Tam Diện đạo nhân Viên Hóa và Đồ Long Thủ Khang Bưu đã đền tội, Thiết Chưởng Hoa Vũ trốn tới Thiếu Lâm tự, Phục Long bảo đã bị hủy diệt, Trang chủ Kim Toán Tử Lý Khuê bị trọng thương phế mất một tay và thích dấu trên mặt. Duy có Cái bang Giang Bắc và Hắc Kỳ bang, đặc biệt Ma Vân Chu Bạch Anh đang chiêu tập nhân tài, ngầm chuẩn bị lực lượng để quyết một trận sinh tử với bổn bang.
Giáo Trúc đường Đường chủ Tống Phi cất giọng oang oang:
- Người ta nói "tiên hạ thủ vi cường". Chúng ta không thể ngồi chờ cho chúng phát triển lực lượng lớn mạnh, cứ tập trung tiêu diệt trước đi để trừ hậu hoạ!
Mọi người đồng thanh hưởng ứng.
Sau khi bàn bạc đã đi tới thống nhất là Bang chủ sẽ suất lãnh tam đường gồm Hỏa Long đường Đường chủ Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư, Bạch Hổ đường Đường chủ Kim Luân Thạch Lỗ, Phù Dung đường Đường chủ Thanh Điệp Tần Nhu Nhu cùng các Hương chủ thuộc quyền gồm mười hai người tấn công Tổng đà Cái bang ở Thạch Đặng thuộc tỉnh Sơn Tây.
Giám đường Đường chủ Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân suất lãnh tam đường gồm Cửu Tiết đường Đường chủ Sinh Tử Phán quan Chữ Thiên Nhẫn, Giáo Trúc đường Đường chủ Tống Phi và Tử Vong đường Đường chủ Đoạn hồn Tiêu Tần Kỳ cùng bộ thuộc mười tên huơng chủ tiêu diệt Tổng đàn Hắc Kỳ bang ở Giám Thành thuộc tỉnh Hà Bắc.
Hình đường Đường chủ Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân suất lãnh mười hai Hồng Cân cao thủ đến Sa Hà huyện giáp với hai tỉnh để sẵn sàng tiếp ứng cho hai hướng.
Việc phòng thủ Hồi Nhạn sơn trang giao cho Lễ đường Đường chủ Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn cùng hai vị Đại hộ pháp chỉ huy tất cả lực lượng còn lại trong bang đảm nhiệm.
Bộc Dương Duy trải địa đồ ra cho mọi người nghiên cứu kỹ địa hình xong, chờ sáng hôm sau xuất phát.
Mờ sáng hôm sau, Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cùng mười hai kỵ sỹ xuất phát đầu tiên, tiến ra khỏi trang môn nhắm hướng Sa Hà huyện lao đi.
Tới trưa đoàn nhân mã do Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân suất lãnh gồm mười bốn người tiếp tục khởi hành tới Hà Bắc.
Chờ lúc trăng lên, Bộc Dương Duy mới ra lệnh cho thuộc hạ lên đường.
Chàng dừng lại trước trang môn dặn dò Lễ đường Đường chủ Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn theo tiễn:
- Tôn đường chủ chúng ta chuyến này phần lớn xuất trang, sự vụ bổn bang giao cả cho Đường chủ, sẽ không ít đâu. Cần đề phòng địch nhân xâm nhập.
Tôn Hàn cúi mình đáp:
- Bang chủ cứ yên tâm. Ty chức sẽ tận lực thi hành chức trách của mình, cùng hai vị Hộ pháp và toàn thể bang chúng chờ Bang chủ chiến thắng trở về!
Thiếc Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cũng nói:
- Bang chủ hãy bảo trọng. Việc ở nhà so với Bang chủ có thấm vào đâu!
Bộc Dương Duy gật đầu, lên ngựa dẫn đầu bọn Tiếu Diện Phật mười lăm người rầm rộ phóng đi.
Sau bảy tám ngày đường, Bộc Dương Duy dẫn theo ba vị Đường chủ và mười hai thủ hạ đến sơn khu Thạch Đặng.
Núi này không cao nhưng rất hiểm trở.
Bộc Dương Duy trỏ roi tới một trang viện nằm ở chân núi, quay lại nói với thuộc hạ:
- Theo tin tức điều tra thì sơn trang này ắt là Tổng đà Cái bang Giang Bắc rồi.
Bạch hổ đường Đường chủ Kim Luân Thạch Lỗ tế ngựa lên hăng hái nói:
- Bang chủ để ty chức đi trước dò xét xem?
Bộc Dương Duy gật đầu:
- Thạch đường chủ hãy dẫn theo sau vị Hương chủ theo bổn tọa trực nhập theo cổng chính, Thu Nguyệt đại sư và Tần đường chủ mỗi vị dẫn theo ba người vòng ra hậu trang đột nhập vào.
Mọi người nhất nhất tuân lệnh.
Chờ Bang chủ đi xong, Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt hòa thượng và Thanh Điệp Tần Nhu Nhu vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ lợi dụng địa hình bí mật tới hậu trang.
Đi chừng nửa dặm, Bộc Dương Duy đã phát hiện ra mười chín tên hán tử mặc áo kết trăm mảnh vá ngồi trước cổng trang.
Chừng như chúng đã phát hiện ra, một tên chạy vào trang môn, còn bọn kia vẫn ngồi nguyên chỗ quan sát.
Bộc Dương Duy giục ngựa phi nhanh đến.
Bọn hóa tử đứng lên tạo thành một hình bán nguyệt quay lưng vào trang môn, thế sẵn sàng đối địch.
Một tên hỏi:
- Các hạ là...
Bộc Dương Duy cướp lời:
- Các ngươi là thuộc hạ Cái bang Giang Bắc phải không?
Đây đúng là Tổng đà của Cái bang Giang Bắc, thế lực rất lớn.
Nhiều năm nay không ai được phép bén mảng đến cả khu vực này, vì thế bọn chúng sinh ra chủ quan, canh phòng rất trễ nãi.
Bọn hóa tử tuy đoán rằng Bộc Dương Duy cùng bảy kỵ sĩ kia có ý đồ bất thiện nhưng vì ở đây cao thủ như vân nên không hề tỏ ra sợ hãi.
Một tên trừng mắt nói:
- Không sai! Chúng ta chính là người của Cái bang Giang Bắc. Các ngươi tới đây có việc gì?
Tên khác tiếp lời:
- Các ngươi không chịu mở to mắt xem đây là nơi nào mà dám nghênh ngang xấc xược như thế?
Bộc Dương Duy quay lại nói:
- Ngô hương chủ dẹp mấy tên này đi!
Kỵ sĩ đứng ngay sau Thạch Lỗ dạ một tiếng tung mình rời khỏi lưng ngựa lao vào hóa tử.
Tên này là Hương chủ trong Hỏa Long đường tên là Ngô Bình, thân thủ đáng được liệt vào hàng nhất lưu trong giang hồ.
Y vừa vung chưởng lập tức tiếng la thảm vang lên, bảy tên đệ tử Cái bang liên tiếp nhau ngã xuống!
Chính lúc ấy trong trang viện vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Một đám đông ước chừng hai trăm tên hóa tử chạy ào ra, trong tay cầm đủ thứ binh khí vây lấy đám người Lãnh Vân bang.
Một tên béo lùn tới trước mặt Bộc Dương Duy quát:
- Các hạ là ai? Từ đâu tới? Vì sao dám hành hung đả thương đệ tử Cái bang ngay tại Tổng đà chúng ta? Nên biết rằng Cái bang Giang Bắc không phải là nơi ai muốn làm gì thì làm đâu!
Bộc Dương Duy làm như không nghe thấy, vẫn ngồi trên ngựa ngẩng mặt nhìn trời, dáng vô cùng lãnh ngạo.
Đương nhiên những người khác cũng không phản ứng.
Đệ tử Cái bang ở đây đã quen thói lăng nhục người khác, làm sao chịu nổi trước sự xúc phạm đó.
Hàng trăm tiếng chửi rủa nổi lên, đủ mọi từ tục tỉu thuộc loại tam giáo cửu lưu đều được sử dụng.
Một tên trung niên hóa tử cao giọng nói:
- Con mẹ nó! Cứ thịt hết đi là xong!
Dứt lời, hắn chẳng cần phân biệt trắng đen phải trái, sấn tới vung gậy đập chó trong tay lên đánh.
← Hồi 15 | Hồi 17 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác