Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0971

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0971: Thú Khí
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Cạch...!

Một tiếng rất nhỏ nhưng khá giòn vang lên trong màn đêm yên tĩnh, dọa một con thỏ hoang chạy mất. Sau đó là tiếng giày giẫm vào cỏ. Sau một lát, một bóng người mập mạp chậm rãi xuất hiện dưới ánh trăng, tay xách theo theo một thứ gì đó tròn tròn.

Lạch cạch.

Y tùy tiện vứt thứ kia sang một bên.

Đó là một đầu người.

Mập mạp nhìn xung quanh, hít một hời thật dài rồi giãn người một cái:

- Nhiệm vụ lần này thật nhàm chán, chẳng thú vị gì cả.

Những người đi theo sau y ngơ ngắc nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi. Từ buổi tối tới hiện tại không quá ba canh giờ, trời còn chưa sáng, thám báo quân địch dấu ở xung quanh đại doanh đều bị thanh lý sạch sẽ. Tên mập trước mặt bọn họ này dường như lực cảm giác rất mạnh, mặc kệ thám báo quân địch giấu ở đâu, đều không qua mắt được y.

- Bao nhiêu người?

Y hỏi.

Một Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo khom người nói:

- 166 người.

Mập mạp gật đầu, hài lòng nói:

- Những người này không quay về đươc, thủ lĩnh thám báo của quân địch nhất định sẽ phái người tìm hiểu. Chúng ta đi, trước đó ta đã tìm được một chỗ thích hợp để qua sông. Tới sáng mọi người không cần trở lại đại doanh nữa, chờ trong bụi cỏ một lát, tới tối ngày mai, sẽ có người tới đây tra xét, tới một người giết một người là được.

Chỉ một đêm, mập mạp tên là Tửu Sắc Tài này liền chinh phục đám thuộc hạ bướng bỉnh.

Những người trong Kiêu Kỵ Giáo đều là tinh anh được chọn lựa kỹ càng. Một thủ lĩnh mới tới muốn bọn họ phục tùng không phải là điều dễ dàng. Tuy nhiên đối với Tửu Sắc Tài mà nói, việc này có vẻ như không quá khó khăn.

- Phó đô thống, có cần phái người trở về thông báo một tiếng không?

Bách hộ kia nhắc nhở.

Tửu Sắc Tài nao nao, lúc này mới nhớ tới địa vị của mình không giống như lúc trước. Lúc trước Ngô Nhất Đạo phái y ra ngoài, mọi việc trên cơ bản đều do y toàn quyền xử lý. Hiện tại tiến vào Kiêu Kỵ Giáo, không còn được tự do như trước. Nhưng điều này cũng tốt, làm một việc liền báo một việc, truyền tin liền nhanh.

- Ừ!

Tửu Sắc Tài gật đầu:

- Ngươi phái người trở về bẩm báo với Đô thống đại nhân.

Bách hộ gật đầu, quay lại phái người rời đi.

- Đại nhân, lúc trước ngài vốn làm gì?

Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo không nhịn được hỏi một câu, hỏi xong mới thấy hối hận. Hỏi trực tiếp như vậy có vẻ không lễ phép. Tuy nhiên Tửu Sắc Tài không tức giận, ánh mắt lóe lên một cái, dường như đang nhớ lại cái gì đó.

- Dù sao không vội, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Tửu Sắc Tài đá văng cái đầu ra xa, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống:

- Bản thân ta cũng đã quên trước đây ta làm gì. Có một số việc rất dễ quên, có một số việc rõ ràng cảm thấy đã quên nhưng khi có người hỏi lại nhớ lại trong nháy mắt...Ta kể chuyện của ta cho các ngươi nghe, nhưng sau khi trở về các ngươi nhất định phải mời ta uống rượu.

- Không thành vấn đề.

Đám Kiêu Kỵ Giáo chỉnh tề nói, sau đó ngồi quây lại, vẻ mặt đầy tò mò. Vị Phó đô thống mới tới này quả thực có chút thần bí. Thân hình béo ú nhưng khinh công lại cao cường, hơn nữa thủ pháp giết người gọn gàng nhanh chóng, còn thuần thục hơn cả những người trong Đại Nội Thị Vệ Xử.

- Ha hả!

Tửu Sắc Tài cười cười, ngắt một cọng cỏ bỏ vào miệng:

- Bắt đầu từ chỗ nào nhỉ...có đôi khi ngay cả ta cũng thấy kỳ quái, sao ta có thể sống được.

...

...

Các đời Hoàng Đế Đại Tùy kế vị, đều là do lão Hoàng Đế chọn người xuất sắc nhất trong đám con của mình rồi truyền ngồi. Chọn lựa như vậy, không phải là chuyện thoải mái gì. Mỗi một vị Hoàng tử đều biết rằng đó là truyền thống của Hoàng tộc Đại Tùy, cho nên lúc vừa mới ra đời, bọn họ đều cho rằng mình có cơ hội ngồi lên long ỷ.

Cạnh tranh công bằng.

Có lẽ sẽ có người nói, tuổi thơ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của các hoàng tử. Bởi vì một khi bọn họ tới tuổi thành niên sẽ được phong Vương, sau đó là cạnh tranh điên cuồng. Nếu nghĩ như vậy, thì là sai lầm, sai mười phần.

Cạnh tranh, bắt đầu ngay từ lúc mới sinh ra.

Lúc Hoàng tử thành niên là cạnh tranh các thế lực phía sau bọn họ, còn lúc bọn họ mới ra đời, mẹ ruột của bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho con của mình.

Truyền thống như vậy, khiến cho hậu cung thoạt nhìn bình tĩnh, kỳ thực lại không hề bình tĩnh. Các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều làm theo tổ huấn, hậu cung từ Hoàng hậu tới Tần phi thái giám cung nữ, đều không được tham dự triều chính. Nhưng điều này không có nghĩa rằng các phi tử sinh ra Hoàng tử không có cạnh tranh. Chẳng qua cạnh trành này không xuất hiện ở bên ngoài hậu cung.

Ai cũng muốn chuẩn bị cho con của mình hậu trường thật lớn, đợi cho tương lai tranh giành sẽ chiếm ưu thế.

Ở Đại Tùy không có thói quen lập Thái tử, cho nên Đại hoàng tử cũng không có đặc quyền gì. Hơn nữa, làm đứa con trai đầu tiên của Hoàng Đế thì càng khó khăn. Bởi vì y không biết tương lai sẽ có bao nhiêu người cạnh tranh với y, mà mình có năng lực đánh bại bao nhiêu người trong đó.

Chân Tông Hoàng Đế trời sinh tính cách phong lưu, trước sau có bảy con trai, còn có hai mươi mấy Công chúa. Đương nhiên, nó không bao gồm khoản nợ phong lưu lúc tuần tra thiên hạ. Rốt cuộc Chân Tông Hoàng Đế có bao nhiêu đứa con, kỳ thực ngay cả ông ta cũng không biết.

Có lẽ một quả phụ bán đậu ở chỗ nào đó Giang Nam, đứa trẻ trong bụng cũng có thể là huyết mạch Dương gia.

Thấm phi vốn là một nữ tử hiền hậu, thục đức, nhưng từ khi sinh ra Nhị hoàng tử, liền không thể không học tập một ít thủ đoạn. Đương nhiên, các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều quản lý hậu cung nghiêm khắc, cho nên không ai dám làm hại các hoàng tử khác. Nhưng các Phi tử sinh ra Hoàng tử giống như một đám Đại tướng quân chuẩn bị chiến tranh.

Nhị hoàng tử vừa sinh ra liền có khuôn mặt khả ái, đôi mắt to tròn sáng rực.

Thấm phi ôm con của mình, khuôn mặt hiền lành.

- Chủ tử, việc mà ngài giao cho nô tài, nô tài đã làm xong rồi. Theo lệnh của Chủ tử, lúc Nhị Hoàng tử vừa mới ra đời, những người đó đã chờ sẵn trong ngôi nhà kia, sẽ nghe theo lệnh của Chủ tử bất kỳ lúc nào.

- Ừ!

Thấm phi gật đầu:

- Bệ hạ chắc chắn sẽ không hỏi tới mấy chuyện như vậy, cho nên không cần kiêng dè. Tí nữa đưa mấy người tài cán qua đây cho ta xem, nếu được thì lưu lại.

- Tuân lệnh!

Thái giám cúi đầu đáp, xoay người rời đi.

- Con à!

Thấm phi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn ục ịch của Nhị hoàng tử:

- Mẫu thân đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi, để tương lai con thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng Đế. Mẫu bằng tử quý, tương lai mẫu thân còn phải trông cậy vào con. Con đừng để mẫu thân thất vọng...Mẫu thân và mọi người trong nhà mẫu thân, về sau sẽ dốc toàn lực bảo vệ cho con, dạy bảo cho con...Mẫu thân biết con sẽ rất vất vả, nhưng vì đế vị, vất vả một chút có là gì?

*****

Chỉ chớp mắt.

Nhị hoàng tử đã 15 tuổi, khuôn mặt tuấn tú lịch sự. Hiện tại y có 6 đối thủ cạnh tranh. Trong vòng 15 năm này, lại có năm Hoàng tử được sinh ra. Đương nhiên, Nhị hoàng tử chưa bao giờ để lão Tứ ở trong lòng. Mẹ của Lão Tứ xuất thân rất thấp, còn mang huyết thống của người Hồ. Bên nhà đó chỉ là một quan Ngũ Phẩm không có thực quyền ở kinh thành mà thôi, cuộc sống hàng ngày còn vất vả, đâu có thực lực để tranh đoạt ngôi vị.

Lão Tứ đã mười tuổi, nhưng tên kia từ nhỏ có vẻ như đã nhận mệnh, một mực khiêm tốn ở trước mặt các Hoàng tử khác, không khiến cho người ta cảm thấy y có uy hiếp gì. Mà trên thực tế, y quả thực không có uy hiếp. Nhà mẹ đẻ của y còn thấp điều hơn, biết rõ là không thể cạnh tranh, nên ngay từ đầu đã lộ ra thái độ không tranh giành gì cả, để người khác yên tâm, cuộc sống cũng yên bình hơn.

Không hề nghi ngờ rằng, nếu nhà mẹ đẻ của Lão Tứ biểu hiện ra một chút xíu không an phận, với thực lực phía sau của các Hoàng tử khác, trong nháy mắt có thể nghiền người nhà của Lão Tứ thành bột mịn.

- Đám người này đều là mới tới à?

Nhị hoàng tử nhìn lướt qua mười mấy đứa trẻ con ở trước mắt, lớn nhất bằng với tuổi của y, nhỏ nhất chỉ khoảng sáu, bảy tuổi. Mà người nhỏ tuổi nhất kia so với những đứa khác rất là gầy yếu, giống như một trận gió có thể thổi bay. Y có chút không hiểu vì sao cậu của y lại chọn thằng bé này. Gầy yếu như vậy, lưu lại có ích gì.

- Ngươi tên là gì?

Nhị hoàng tử chỉ đứa nhỏ gầy yếu nhất.

- Không có tên.

Đứa bé lắc đầu nói:

- Không ai đặt tên cho ta, ta được một con vượn nuôi lớn.

- Ha hả!

Nhị hoàng tử không nhịn được bật cười:

- Hóa ra là một súc sinh...

Cười xong, y bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

- Ngươi có biết làm việc bên cạnh ta có ý nghĩa gì không? Có lẽ có người nói với ngươi rằng, làm việc cho ta, tương lai tiền đồ liền không đong đếm được. Nhưng có lẽ người đó đã quên nói cho ngươi biết, ngươi có thể chết trước khi có được tiền đồ. Người nhìn bọn họ mà xem...

Nhị hoàng tử chỉ mười mấy hộ vệ sau lưng mình:

- Những người này được chọn ra từ 120 người trong đợt thứ ba. Từ mười chọn một. Đám người các ngươi chỉ có mười mấy người, ngươi dựa vào cái gì cho rằng mình là người sống sót?

Đứa nhỏ biến sắc, sau đó hỏi:

- Người nào không được chọn sẽ chết?

- Đúng vậy.

Nhị hoàng tử ngồi xuống, bắt chéo chân nói:

- Quy củ cũng đơn giản, hiện tại mười mấy người các ngươi tự chọn ra đối thủ, kẻ cuối cùng liền lưu lại bên ta làm việc. CHỉ cần ngươi có thể sống sót, ngươi sẽ trải qua cuộc sống của kẻ bề trên, ta sẽ mặc kệ ngươi là súc sinh hay không.

Đứa nhỏ cắn môi, bỗng nhiên rút một con dao giấu ở ống tay áo đâm vào bụng đứa lớn tuổi nhất, rồi tay uốn một cái. Đứa nhỏ lớn tuổi nhất lập tức kêu đau, ngũ quan vặn vẹo. Đứa nhỏ ít tuổi nhất cười lạnh, tay không ngừng uốn, thẳng tới khi đứa lớn tuổi nhất ngã xuống.

- Một người!

Y xoay người nhìn những người khác, giống như một con dã thú con.

- Khốn kiếp!

Nhị hoàng tử vỗ mạnh xuống bàn, nổi giận mắng:

- Đám rác rưởi các ngươi, sao lại để y mang theo dao găm tiến vào? Nếu y muốn ám sát ta, các ngươi đều phải chết.

Đám thủ hạ của Nhị hoàng tử đều sợ tới mặt mũi trắng bệch. Có người đi tới kéo đứa nhỏ tới trước mặt Nhị hoàng tử rồi tát vài cái.

- Làm sao ngươi mang được dao găm vào trong này?

Có người giận dữ hỏi.

- Phì!

Đứa nhỏ nhổ nước miếng kèm theo máu, cười đắc ý nói:

- Điện hạ cũng nói ta là súc sinh. Lúc đối mặt với nguy hiểm, súc sinh phản ứng luôn nhanh hơn con người. Lúc chó giấu đi răng nanh của mình, ai cũng muốn sờ đầu nó. Lúc nó lộ ra răng nanh muốn cắn ai, người đó liền không kịp phản ứng.

- Giết y!

Nhị hoàng tử bị lời của đứa nhỏ này làm cho hoảng sợ, mơ hồ cảm thấy nếu mình lưu lại nó nhất định xảy ra vấn đề.

- Đợi một chút.

Không biết từ khi nào, Thấm phi xuất hiện ở đằng sau Nhị hoàng tử. Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh Nhị hoàng tử, cưng chiều vuốt ve tóc của Nhị hoàng tử:

- Con cần một người như vậy, cho nên lưu lại y.

- Tuy nhiên, có một điều kiện.

Thấm phi chỉ những đứa trẻ còn lại:

- Nếu ngươi có thể giết hết bọn chúng, ta liền lưu lại ngươi.

Đứa bé kia giãy dụa đứng lên, quay đầu nhìn những đứa nhỏ được đưa vào cùng y. Sau đó bỗng nhiên chạy tới, tư thế chạy rất kỳ quái, thực sự giống như một con dã thú.

Dưới trời chiều

Đứa nhỏ gầy yếu kia cầm một thanh dao găm, dao găm đang rỉ máu.

- Về sau ngươi liền lưu lại bên cạnh Nhị hoàng tử. Ta cho ngươi một cái tên, tên là Thú Khí. Khí tức dã thú trên người ngươi, rất hữu dụng.

Thấm phi xoay người rời đi.

Đứa nhỏ quay đầu nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, khuôn mặt không tỏ vẻ gì cả.

...

...

Thú Khí phải trải qua những thời khắc tàn nhẫn

Bởi vì ngày đó y làm ra một chuyện máu tanh kích thích Nhị hoàng tử, cho nên mỗi lần Nhị hoàng tử nhìn thấy y đều phải tra tấn y một phen. Dường như Nhị hoàng tử làm vậy là để chứng tỏ mình không sợ cái kẻ đầy khí chất của dã thú này. Mà Thú Khí một mực chịu đựng, không phản kháng, cũng không lựa chọn.

Tình cảnh của Thú Khí không giống với những người khác. Bởi vì một mình y giết hết những kẻ cạnh tranh. Bình thường là chém giết từng đôi một rồi mới từ từ chọn ra người cuối cùng.

Khác nhau chỉ ở số lượng giết người.

Cho nên trong lúc vô ý, những người đó đều lộ vẻ khinh thường với Thú Khí.

Các thân vệ của Hoàng tử đều phải trải qua huấn luyện. Nếu như nói lúc chọn lựa đã khá tàn khốc, thì huấn luyện cũng tàn khốc không kém. Người huấn luyện bọn họ, tựa hồ có một trái tim bằng đá, căn bản không quan tâm tới sinh tử của bọn họ.

Từ lúc chọn lựa làm thân vệ cho Nhị hoàng tử, bốn chữ 'Khôn sống mống chết' đã khắc sâu vào lòng mỗi người.

Thú Khí là người cô độc nhất trong đám người. Y cũng từng muốn thân cận với những người khác, nhưng đều nói một câu 'biến' lạnh lùng. Lúc mọi người biết y được dã thú nuôi lớn, đều dùng ánh mắt như nhìn súc sinh nhìn y.

Thú Khí cũng không kiên trì, cô độc liền cô độc, chẳng sao cả.

Sau khi được huấn luyện mấy tháng, Thú Khí mới phát hiện ra một việc. Hóa ra Nhị hoàng tử không chỉ có đám thân vệ như bọn họ, mà còn âm thầm huấn luyện các thế lực khác. Bọn họ chỉ là một đội trong đó, không có bất kỳ liên hệ nào với các đội khác, thậm chí không biết sự tồn tại của nhau.

Đương nhiên, mọi người đều biết phía sau mỗi vị Hoàng tử đều có thân vệ như vậy. Hoàng Đế Đại Tùy tuyệt sẽ không nhúng tay vào, cũng chẳng quan tâm. Mọi người đều biết có thế lực như vậy tồn tại, nhưng khẳng định không biết ở nơi nào, có bao nhiêu người. Gia tộc của Thấm phi không tính là khổng lồ, thực lực tính là trung bình trong số các thế gia, càng không thể so sánh được với các gia tộc lớn như Thôi gia, Ngu gia. Nhưng cả gia tộc dốc toàn lực vì Nhị hoàng tử, thực lực không thể coi thường.

Hơn nữa, lúc các phi tử mà gia tộc lớn như Thôi gia, Ngu gia gả vào hoàng cung không sinh được Hoàng tử, các gia tộc lớn đó cũng sẽ lựa chọn đặt cược vào một vị Hoàng tử. So với Đại Hoàng tử, Nhị hoàng tử dường như hơn một chút. Cho nên ngay cả Ngu gia lúc đó đang nắm giữ một trong Thiên Tử Lục Quân cũng bắt đầu thiên hướng Nhị hoàng tử.

Thú Khí phát hiện, có mấy lần Nhị hoàng tử tới kiểm tra bọn họ huấn luyện đều mang theo một người trẻ tuổi. Ngươi này nhỏ tuổi hơn Nhị hoàng tử, anh khí kinh người, nhìn khí chất liền biết xuất thân Hào Môn. Về sau y mới biết, người đó tên là Ngu Mãn Lâu, là người trẻ tuổi được coi trong nhất trong Ngu gia.

Nhưng điều này không liên quan gì tới Thú Khí, y có chuyện phải làm.

Đầu tiên, phải sống.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1228)


<