Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0097

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0097: Tiểu tốt biên quân và áo gấm công tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Danh hiệu của Khách Thắng Cư ở đế đô cũng cực kỳ vang dội, là một trong những cửa hiệu lâu đời nổi danh tại thành Trường An. Chuyện xưa kể lại tiên đế lúc vi hành xem xét dân tình Trường An đã ăn cơm tại Khách Thắng Cư, sau đó lại còn đích thân viết một bài thơ trên bức tường trắng tại một nhã gian lầu hai của Khách Thắng Cư. Sau này, nhã gian này chưa từng tiếp khách nào nữa, bài thơ trên tường được bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả bàn ghế của nhã gian đó cũng trở thành bảo bối.

Phượng Hoàng đài biên thành đông cương Đại Tùy cũng rất nổi danh, năm đó quân đội Đại Tùy đại thắng chính là ở trong này nhận sự thần phục của Đông Sở Hoàng đế.

Trận chiến tranh đó đã đẩy tuyến biên giới Đại Thùy ra bên ngoài hơn ngàn dặm, sau khi thắng trận Hoàng đế hạ chỉ xây dựng cải tạo Phượng Hoàng đài đóng quân, đó là một tòa Thạch Đầu Thành đại biểu vinh quang của Đại Tùy, đương nhiên cũng là tượng trưng sỉ nhục của Đông Sở quốc.

Lữ soái thám báo Phượng Hoàng đài Mạc Tẩy Đao mời khách ở Khách Thắng Cư, với xuất thân của y có thể xuất ra được số bạc lớn như thế, sau lưng có người nào ủng hộ rất đáng để nghiền ngẫm. Dù sao thám báo biên quân tiêu tiền như vậy, cũng không phải ai cũng may mắn, có thủ đoạn như Phương Giải.

Phan Cố là thị trường mậu dịch, Phương Giải làm ăn phát tài có tích lũy cũng có nguồn gốc của nó, nhưng một biên quân tép riu vào sinh ra tử mới thăng làm Lữ Soái làm sao có thể có nhiều bạc như vậy để mở tiệc chiêu đãi trên trăm quân nhân tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện chứ? Trong lòng Phương Giải hơi nghi hoặc, cảm thấy bữa tiệc này cũng không phải đơn giản như dự đoán ban đầu. Những quân nhân không có gì chú ý, nhất là biên quân, màn trời chiếu đất, thậm chí mấy ngày mấy đêm không được ăn một miếng ăn nóng hổi cũng là chuyện thường xảy ra. Quân tiền lấy mạng đổi mạng bảy tám phần đều gửi về nhà hiếu kính cha mẹ, trong lúc rảnh rỗi đưa vợ con đến một cửa hàng ăn một bữa cơm chính là hưởng thụ, vô cùng thỏa mãn rồi.

Ngay cả người có nhiều tiền như Phương Giải cũng thiếu tự tin khi trông thấy những quán rượu xa hoa lãng phí trong thành Đế Đô, huống chi Mạc Tẩy Đao không có tài lộ gì.

Phương Giải một mình tới, không dẫn theo Mộc Tiểu Yêu.

Nếu hắn mang theo Mộc Tiểu Yêu đến, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị nước miếng của những người hâm mộ dìm chết. Binh lính biên quân Đại Tùy hàng năm đóng ở biênthùy, một hai năm không gặp nữ nhân là bình thường. Mộc Tiểu Yêu lại rất xinh đẹp, Phương Giải không muốn bởi vì vậy mà bị người ta xa lánh.

Nếu đều là biên quân, vậy cứ bộc lộ chút mộc mạc của biên quân là được.

Cho nên Phương Giải cố ý đổi lại trang phục lúc hắn còn ở Phan Cố, mới tinh, thẳng thớm. Tuy rằng so với bảng hiệu của Khách Thắng Cư thì khá sơ sài, nhưng mặc y phục này vào trong tâm lý lại có cảm giác kiêu ngạo và tự hào, không phải bất kỳ người nào cũng hiểu được, chỉ có mặc quần áo giống mọi người thì mới có thể hiểu được hai chữ "biên quân" này bao hàm ý nghĩa phức tạp gì.

Lòng chua xót, khốn khổ, đấu tranh giành, sát phạt, hôm nay nâng cốc ngôn hoan, ngày mai khả năng sẽ mất mạng trên chiến trường. Ở bên nhau một thời gian dài, giữa binh lính biên quân sẽ có tình cảm huynh đệ sống chết có nhau. Tỷ như lúc ở Phan Cố, nhóm binh lính biên quân bị Ngô Bồi Thắng bắt, hầu hết mọi người đều không hề bán đứng Phương Giải. Người không trải qua sinh tử, sẽ không hiểu được lòng tín nhiệm tôn kính giữa các đồng liêu với nhau.

Khách Thắng Cư không hổ là khách điếm cổ trăm năm, tuy rằng tráng lệ, nhưng không có chút tư thế cửa hàng lớn bắt nạt khách, nhìn thấy Phương Giải đến, tiểu nhị đón khách lập tức ân cần chạy ra đón chào. Tiểu nhị rất thông minh, nhìn trang phục là biết Phương Giải là thí sinh Binh bộ đã được mời đến, trực tiếp dẫn vào đại sảnh.

Toàn bộ đại sảnh lầu một của Khách Thắng Cư đều được Mạc Tẩy Đao bao hết.

Cái này cần bao nhiêu bạc, Phương Giải không thể tính toán tỉ mỉ được, nhưng hắn khẳng định dù mình có xuất ra được nhưng nhất định sẽ đau lòng cắn ngón tay. Đại sảnh lầu một Khách Thắng Cư có thể bày ít nhất bốn mươi bàn lớn, sàn nhà đất bằng rải đá xanh làm người ta ảo giác đây là tảng đá lớn mặt trơn nhẵn vuông vức.

Sau khi Phương Giải đi vào, trong hành lang đã có sáu bảy mươi người mặc trang phục biên quân ngồi bên trong rồi, thấy có người vào cửa, ánh mắt mọi người đều nhìn về bên này. Tiểu nhị dẫn Phương Giải đi vào khẽ hỏi hắn một câu, sau đó nghếch cằm lên hô to:

- Quân gia Phương Giải thành Phan Cố đến!

Nghe được tên này, nhóm biên quân trong hành lang không biết vì sao lập tức đứng lên, gần như là đồng thời, mọi người hướng về Phương Giải đặt một tay ngang trước ngực chào theo nghi thức quân đội Đại Tùy. Trong lòng Phương Giải nóng lên, đứng thẳng, cánh tay phải đặt ngang ngực, đáp lễ. Một người mặc phục sức Lữ Soái cười tươi đến nghênh đón, giọng điệu ôn hòa nói:

- Hoan nghênh ngươi, chúng ta đều nghe đến tên của ngươi, cũng biết Phan Cố, trước đó chiến sự Tây Bắc tám trăm huynh đệ Phan Cố đều lập trảm mà chết, trong lòng các huynh đệ vẫn đầy kính trọng và ngưỡng mộ, chúng ta đều là biên quân, là người một nhà.

Một câu người một nhà, khiến trong lòng Phương Giải đầy cảm xúc.

Chuyện Phan Cố, Trác tiên sinh đã nói cho hắn. Phương Giải áp chế nỗi hận đối với Lý Hiểu Tông ở trong lòng, nhưng hôm nay đối mặt với sáu bảy mươi binh lính biên quân trang trọng chào theo nghi thức quân đội này, hắn dường như khó khắc chế được tình cảm của mình, đôi mắt khẽ đỏ lên. - Ta là biên quân Phan Cố duy nhất còn sống, ta thay mặt các huynh đệ chào mọi người theo nghi thức quân đội!

Hắn nói.

Khuôn mặt đam binh si trong hành lang trang nghiêm, trong lúc nhất thời tình cảnh an tĩnh làm người ta không thích ứng được.

- Vào trong ngồi đi, vừa rồi chúng ta còn đang nhắc đến ngươi, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên về ngươi, có thể là thám báo lập hai mươi mốt chiến công, rốt cuộc là nhân vật anh hùng cỡ nào chứ, trong lòng chúng ta đều rất kính nể. Đúng rồi, ta tên là Trương Cuồng, là từ biên cảnh đông bắc Đại Tùy tới.

Trương Cuồng!Nghe được tên này, trong lòng Phương Giải hơi hơi căng thẳng.

Người đàn ông này nhìn bề ngoài ôn hòa, chừng ba mươi tuổi, da trắng, ánh mắt sắc bén, nếu đổi bộ trường bào thì ai cũng sẽ nghĩ y là thư sinh trong bụng đầy Xuân Thu. Dáng người y không cao, hơi gầy yếu, hơi thấp hơn Phương Giải một chút, toát lên chút khí tức lãnh huyết vô tình. Nhưng một người có thể hiền lành như này lại chính là một người ác nghiệt có thể ẩn núp trong bộ lạc người Bắc Man hai năm, cưới con gái của thủ lĩnh bọ lạc làm vợ, sau đó tự tay đưa nhạc phụ và thê tử vào địa ngục lãnh khốc. Nhắc đến, món nợ máu của hơn một vạn người Bắc Man hẳn đều tính trên đầu của y rồi.

Ở thành An Nguyên, Trương Cuồng có công lao được thăng làm Lữ Soái, ban đầu trong phủ của Ngô Nhất Đạo khi nghe đến cái tên này, Phương Giải hơn một lần cho rằng đó là một người có ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn và vẻ mặt dữ tợn. - Xin chào Lữ Soái!

Phương Giải lại chào theo kiểu nhà binh.

Luận thân phận, hắn chỉ là một đội phó thám báo, gặp Trương Cuồng đương nhiên phải hành lễ rồi.

- Nào lại đây, ngồi cùng nhóm các huynh đệ nào.

Trương Cuồng cười ôn hòa nói.

...

- Có lẽ ngươi có chút tò mò.

Trương Cuồng lôi kéo Phương Giải ngồi xuống một bàn bên cạnh, cười ôn hòa nói:

- Chúng ta đều xuất thân biên quân chịu nhiều khổ đắng, sao có thể bao toàn bộ đại sảnh Khách Thắng Cư được cơ chứ? Nhìn nét mặt ngươi ta đoán hẳn ngươi không biết nội tình rồi, mà cũng hẳn không ai nói cho ngươi biết.

Phương Giải gật đầu nói:

- Quả thật rất tò mò.

- Ngươi biết tổ tiên của ông chủ Khách Thắng Cư này là ai không?Trương Cuồng hỏi.

Phương Giải lắc đầu.

Trương Cuồng mỉm cười nói:

- Tổ tiên ông chủ Khách Thắng Cư cũng xuất thân quân vũ, tên là Lý Thắng, hơn nữa cũng là thành viên biên quân, có một lần ác chiến bị thương hai chân, đành phải về quê, sau khi trở lại thành Trường An, Lý Thắng dùng quân tiền và quân công của mình mở tửu lâu này, chẳng qua lúc ấy cửa hàng này rất nhỏ, dần dà, việc kinh doanh ngày càng thịnh vượng, dần dần có tiếng tăm ở thành Trường An này, nhưng Lý Thắng vẫn không quên xuất thân của bản thân, hễ là quân nhân đến quán rượu ăn cơm thì đều không thu tiền, nhưng bởi vì không thu tiền, nên những quân nhân có lòng tốt đều không đến, sau đó mọi người đều khuyên Lý Thắng, ông ta mới quyết định sau này phàm là quân nhân đến ăn cơm đều chỉ lấy một phần tiền cơm, quy củnày sau khi được Lý Thắng lập nên, hậu nhân của ông ta vẫn luôn tuân theo.

- Chẳng trách.

Phương Giải đã nảy sinh lòng kính trọng đối với người lập nên Khách Thắng Cư này.

- Còn có một điển cố.

Trương Cuồng cười nói:

- Từ sau khi Bệ hạ thành lập Diễn Vũ Viện, ông chủ hiện tại của Khách Thắng Cư lại lập một quy củ, mỗi một thí sinh xuất thân biên quân, chỉ cần đi vào Khách Thắng Cư đều được miễn phí một bữa cơm, thoải mái gọi món. Sau khi có quy củ này, các thí sinh cuộc thi Diễn Vũ Viện lần trước từng tụ hợp thảo luận, quyết địnhtriệu tập biên quân tại Khách Thắng Cư, để tất cả mọi người cùng làm quen với nhau. Dù sao tất cả chúng ta không ai giàu có cả, muốn mời khách cũng không có nhiều bạc. Năm nay là Mạc Tẩy Đao của Phượng Hoàng đài ra mặt thu xếp, nhắc đến vẫn phải cảm ơn ông chủ Khách Thắng Cư.

Việc này, Phương Giải quả thật không biết.

Từ sau khi tới đế đô hắn không hề rảnh rỗi, bị tính kế, tính kế người khác, hơn nữa đại bộ phận tin tức thăm dò đều nhằm vào cuộc thi Diễn Vũ Viện. Trương Cuồng nói việc này, hắn chưa từng nghe người nào nói tới. Sau khi tới đế đô hắn cũng không giống như biên quân khác đi khắp nơi, hỏi thăm nghe ngóng tin đồn giai thoại thú vị. Hắn trong tử cục làm thế nào để không bị giết, sau đó tiếp theo ứng phó với kẻ địch sáng tối như nào. - Vậy Mạc đại ca đâu?

Phương Giải hỏi.

Trương Cuồng nói:

- Y ở phía sau giúp khuân rượu, sẽ trở lại ngay.

Đang nói, bỗng nhiên từ mặt sau Khách Thắng Cư có một nhóm biên quân dũng mãnh đi ra, trong tay người nào cũng đều cầm một vò rượu, người đi đầu chính là một người đàn ông cao gầy gò, dũng mãnh, khiến người khác chú ý chính là trên mặt y có một vết sẹo dài từ trán tới cằm.

Điều không ngờ là y chỉ còn một mắt!Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phương Giải, Trương Cuồng khẽ thở dài nói:

- Y chính là Mạc Tẩy Đao, năm đó lẻn vào Đông Sở đánh giết một trận, y chém liên tiếp hơn trăm người, nhưng bản thân cũng bị thương nặng. Tuy nhiên có thể còn sống trở về là tốt rồi, nếu đổi lại là ta chỉ sợ sớm đã chết ở dị quốc tha hương rồi. Hơn nữa... chết ở Đông Sở tuyệt đối triều đình sẽ không thừa nhận công lao đâu.

Bi thương.

Trong giọng nói của y tràn đầy bi thương khiến người khác không thể không xúc động.

Y nói không sai, năm đó Mạc Tẩy Đao không thể sống sót trở về mà bị truy binh của Đông Sở bắt được, triều đình tuyệt đối sẽ không thừa nhận y là quân nhân Đại Tùy. Mặc dù Đại Tùy chưa bao giờ để Đông Sở vào mắt, nhưng việc vô cớ diệt cảnhà người ta sẽ làm hỏng thanh danh của Đại Tùy. Mà trên thực tế năm đó tướng phòng giữ Phượng Hoàng Đài phái y đi Đông Sở cũng quả thật chỉ điều y lẻn vào đó tìm hiểu tin tức, là Mạc Tẩy Đao tự chủ trương diệt cả nhà tướng quân Đông Sở.

- Ta nghe nói Phương Giải huynh đến rồi!

Người đàn ông cao gầy thiếu một mắt trái giao bình rượu cho người khác, lớn tiếng nói:

- Vị nào là Phương huynh đệ?

- Là tôi!

Phương Giải vội vàng đứng dậy thi lễ:

- Xin ra mắt Lữ Soái!Y và Trương Cuồng có công lao lớn như vậy nhưng lại chỉ được đề bạt thăng từ Đội trưởng lên Lữ Soái. Không thể không nói, triều đình Đại Tùy nợ họ, cũng nợ binh lính biên quân. Phương Giải không hề nghi ngờ, nếu công lao lớn là do con cháu quý tộc lập nên, chỉ sợ thứ giành được còn vượt xa hơn Trương Cuồng bọn họ nhiều, mặc dù triều đình vẫn không gióng trống khua chiêng tuyên dương, nhưng điều này không nghi ngờ sẽ là kinh nghiệm lý lịch để họ thăng quan phát tài trong tương lai.

Mà hiện tại, triều đình chỉ là cho Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao bọn họ một cơ hội tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, những biên quân thân phận hèn mọn như họ vẫn không hiểu mà luô cảm kích.

- Ta, mẹ kiếp!

Mạc Tẩy Đao cao hơn Phương Giải nửa cái đầu, gầy gò nhưng cường tráng bướctới, vừa đi vừa lớn tiếng nói:

- Ta đây nghĩ Phương Giải Phương huynh đệ lập hơn hai mươi mốt chiến công thì phải là một người đàn ông khôi ngô, không thể ngờ lại là một thiếu niên thanh tú như nữ nhân, ha ha, ngươi không giả mạo tên của Phương huynh đệ nhà ta đó chứ, nếu bố đây nhận ra ngươi là giả mạo, ngươi phải cẩn thận mắt rắm của ngươi đấy.

Một người thô tục, nhưng Phương Giải không hề chán ghét.

Đây mới là tính tình của binh lính biên quân mà Phương Giải biết, thô ráp như nham thạch bị gió thổi hoang tàn. Bọn họ mở miệng ngậm miệng đều là những lời thô tục, nhưng trong lòng thì lại vô cùng nhiệt huyết đấy.

- Người muốn lấy mắt rắm của ta còn nhiều mà, tuy nhiên đều bị ta đâm nát hết rồi. Nếu ta sớm biết mọi người đã biết tên của mình thì đứng ra khoe khoang hết ănlại uống từ sớm rồi.

Phương Giải cười nói.

Ha ha!

Mạc Tẩy Đao bước tới, trực tiếp ôm lấy Phương Giải:

- Giết mấy trăm mã tặc đương nhiên đều là hán tử, bố không thích hạng người ẻo lả như đàn bà. Nào, ta nhìn tay ngươi xem có nói láo không nào.

Y ôm Phương Giải xong thuận tay cầm tay phải của hắn lên xem.

- Vết chai rất dày. Y không kìm nổi than một câu, sau đó giơ tay phải của Phương Giải lên, hét:

- Đây là tiểu huynh đệ của chúng ta, là biên quân nhỏ tuổi nhất năm nay tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện. Các ngươi nhìn rõ hắn cho bố, sau này nếu ai dám ức hiếp tiểu huynh đệ của chúng ta, bố đây xử lý kẻ đó.

Mọi người ầm ầm trầm trồ khen ngợi.

Chính lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa lớn Khách Thắng Cư đi vào sáu bảy công tử áo gấm trẻ tuổi.

Người cầm đầu mặt như quan ngọc khí độ bất phàm, chỉ có điều sắc mặt quá trắng, giống như bôi phấn, môi mỏng, mũi cao, nhìn binh lính biên quân chật đầy một phòng, người này nhíu mày, hạ thấp giọng mắng một câu:

- Một đám nghèo kiết xác không có tiền mà chạy tới đây ăn chùa, đủ biết da mặtdày thế nào rồi.

Tiểu nhị thông minh, vội vàng đi đến bên người kia:

- Vương công tử, mau lên nhã gian lầu hai ạ.

- Toàn mùi hôi thối, ghê tởm.

Người đứng sau Vương công tử này liếc nhìn Phương Giải bọn họ, ánh mắt căm ghét.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1228)


<