← Hồi 0093 | Hồi 0095 → |
Quay trở lại cửa hàng của mình còn chưa mở cửa buôn bán, Phương Giải nhớ đến dáng vẻ kinh ngạc của con gái bảo bối Ngô Nhất Đạo mà không nhịn được cười. Tiểu nha đầu kia ác độc thật, vì chỉnh hắn mà không ngờ lại không tiếc dùng cha làm đệm lưng. Thường nói hiểu con gái không ai bằng cha, quả nhiên là không giả. Ngô Nhất Đạo thấy điểm tâm đưa lên đều là đồ ngọt, ngay lập tức đã đoán được Ngô Ẩn Ngọc không có ý tốt rồi.
Ông ta trước tiên để Đỗ Quyên quay về, sau đó bất đắc dĩ giải thích với Phương Giải. Phương Giải dĩ nhiên cũng sẽ không để tâm tới trò đùa dai của tiểu nha đầu này, tuy nhiên trong lòng lại đang ngẫm nghĩ có một lúc chắc chắn phải dạy cho cô nàng xinh đẹp không biết trời cao đất rộng kia một bài học mới được.
Sau khi Ngô Nhất Đạo quay về gạt Ngô Ẩn Ngọc, nói rằng Phương Giải đã ănđiểm âm, sau đó thì liên tục đi nhà vệ sinh. Ngô Ẩn Ngọc phá lên cười, chỉ có điều không ai để ý sau nụ cười của nàng còn ẩn chứa điều gì khác.
Đợi sau khi Ngô Nhất Đạo đi rồi, tiểu nha hoàn Đỗ Quyên mới nắm quyền vung lên:
- Rốt cuộc tiểu tử kia cũng đã nếm chút đau khổ rồi.
Nhưng Ngô Ẩn Ngọc lại trầm mặc, cười cười bất đắc dĩ:
- Đỗ Quyên, phụ thân lừa ta đấy, tám chín phần là tiểu tử kia không hề ăn điểm tâm. Ta nghĩ lại, những món điểm tâm đưa lên đều là đồ ngọt, phụ thân liếc mắt một cái là nhìn ra vấn đề, cho nên khẳng định không để tiểu tử kia ăn đâu.
- Vậy vừa rồi chẳng phải lão gia đã nói... - Phụ thân muốn ta vui vẻ, muốn ta thấy tiểu xảo của ta đã thành công.
Ngô Ẩn Ngọc phẩy cánh tay trở lại ngồi bên giường, nhìn sắc trời dần tối ở bên ngoài, thở dài:
- Từ sau khi mẫu thân ra đi, phụ thân càng lúc càng dung túng ta, luôn tìm mọi cách để ta được vui vẻ, không muốn ta chịu chút ấm ức nào. Ta biết ông sợ ta nhớ tới mẹ mà đau lòng, sợ ta cảm thấy vì không có mẹ mà thấy lạc lõng cô đơn. Đỗ Quyên, ta có phải là người như vậy không?
Nàng nhìn ngoài cửa sổ thâm thúy nói:
- Phụ thân yêu thương dung túng ta, là vì muốn ta vui vẻ, ta kiêu căng thậm chí cố tình gây sự không phải là không muốn cho phụ thân thấy ta rất vui vẻ sao? Chỉ khi ta giả bộ rất vui vẻ, trong lòng phụ thân mới dễ chịu. Thật ra từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân và ta, chưa ai từng thật sự vui vẻ cả. Sống mũi của Đỗ Quyên cay cay, không kìm nổi bước lên cầm tay Ngô Ẩn Ngọc, nói:
- Tiểu thư đừng đau lòng nữa, phu nhân đã mất hai năm rồi, mọi việc nên nghĩ thoáng chút.
Ngô Ẩn Ngọc cười cười, lau nước mắt, bĩu môi nói:
- Không nói chuyện này nữa, tiểu tử thối kia tên là gì nhỉ? Phương Giải đúng không, đừng nóng, sớm muộn gì ta cũng cho hắn đẹp mặt.
Trở lại cửa hàng, Phương Giải sắp xếp lại lời nói của Ngô Nhất Đạo một lượt, hắn ngồi trước bàn sách, lấy bút và giấy viết mấy cái tên mà Ngô Nhất Đạo đã nhắc tới.
Không nói đến Vương Duy, Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao, đây là những nhânvật xuất thân trong quân đội, nguyên nhân vì so sánh ra họ có kinh nghiệm lý lịch hơn nhiều so với con cháu hàn môn, mà trong số các con cháu quý tộc được lựa chọn này cũng có một vài nhân tài thật sự, trong đó có mấy người tài danh khắp thiên hạ, gia thế hiển hách, văn tài võ công đều giỏi, so sánh với những người này, Phương Giải càng không có chút ưu thế nào.
Công tử Bùi gia Bùi Sơ Hành bốn tuổi được xưng là thần đồng có thể tinh thông điển tịch, nghe nói khi năm tuổi lúc Hồng Tụ Chương khai trương đã từng làm một bài thơ để tặng, ngay cả Trung Thân vương Dương Kỳ cũng khen miệng không dứt. Bùi gia tại Đại Tùy cũng được tính là thế gia danh môn, người của Bùi gia ở trong triều làm quan đếm không xuể, phụ thân của y là Hoàng môn Thị Lang Bùi Diễn, địa vị tại Môn Hạ tỉnh tương đương với Phó Xạ, hơn nữa còn là tùy tùng gần Hoàng Đế, chiếu chỉ phần lớn là do người này soạn. Khi còn trẻ, tên tuổi của Bùi Sơ Hành ở đế đô gần như người nào cũng biết, năm thứ ba khi bệ hạ đăng cơ trong đại tiệc tiết Trung thu với quần thần, Bùi Diễn mang theo con trai đi dự tiệc. Bệ hạ thấy cậu bé răng trắng môi đỏ mà yêu thích, đã hỏi liền mấy câu để khảo nghiệm học thức, không thể tưởng tượng được cậu bé này đã trả lời hết sức rõ ràng, nói có sách mách có chứng, mặt rồng Bệ hạ vô cùng vui mừng, lâp tức phong cậu bé là Triều Thỉnh Lang chính thất phẩm.
Công tử của Tạ gia Giang Nam là Tạ Phù Diêu lúc chín tuổi danh tiếng của y ở Giang Nam ai ai cũng biết. Mới sáu tuổi, tiên sinh mà nhà y mời tới đã bị y quay cho đủ vấn đề đến choáng váng đầu óc. Tới khi y chín tuổi, nghe nói tiên sinh vừa dạy y buổi đầu tiên đã không có gì để dạy nữa đành phải gói gém đồ đạc cáo từ, từ đó về sau thanh danh y vang lớn.
Điều khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi là, y còn là đệ tử ký danh TamThanh Quan núi Võ Đang. Nghe nói Trương chân nhân Tam Thanh Quan núi Võ Đang khi làm khách Tạ gia, nhìn một cái là nhận ra y có tư chất phi phàm, nhận làm đệ tử ký danh. Hàng năm đều đặc biệt phái người xuống núi Võ Đang đến Tạ gia Giang Nam, truyền thụ đạo pháp Võ Đang cho Tạ Phù Diêu.
Còn có Thôi Bình Châu của Bác Lăng Thôi gia, Vương Định của Giang Nam Vương gia, Lư Phàm của Sâm Châu Lư gia, những người này đều là thanh niên tài tuấn đại danh đỉnh đỉnh. Tính toán, Phương Giải đừng nghĩ muốn nổi tiếng ở trong cuộc thi ở Diễn Vũ Viện, có thể bình an tiến vào Diễn Vũ Viện đã coi như là thuận lợi rồi.
Mấy ngày này nghỉ ngơi, Trầm Khuynh Phiến đã có thể tự mình đi lại. Nàngthấy Phương Giải mặt mày nhăn nhó, nàng ngồi đối diện với hắn, cười cười hỏi:
- Sao vậy, thiếu tự tin à?Phương Giải đưa tờ giấy mà mình viết một số tên cho Trầm Khuynh Phiến, nói:
- Những người này đều rất nổi danh, còn ta chỉ là một tiểu tốt biên quân, Tán Kim Hậu nói ta có thể tranh giành cao thấp với họ, ta dùng gì để tranh giành với họ đây? Có thể thi vào Diễn Vũ Viện, với ta mà nói đã không tệ rồi.
- Không đúng.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu nói:
- Ngươi cũng đã biết vì sao Tán Kim Hậu nói với ngươi như vậy, chẳng lẽ y không biết ngươi căn bản không so được với đám con cháu danh môn thế gia này sao?
- Vậy y có ý gì?- Y đang nhắc nhở ngươi, ngươi nhất định phải tranh giành.
- Vì sao?
- Bởi vì ngươi đã gặp Bệ hạ, cũng được mấy vị Đại học sĩ tôn sùng. Nhìn bề ngoài ngươi chỉ là một tiểu tốt biên quân, nhưng trên thực tế trong triều từ lâu đã có người để ý tới ngươi rồi. Ngươi thấy tên tuổi của đám con cháu quý tộc này mà phát sầu, có lẽ bọn họ cũng đang có những ý nghĩ không tốt với ngươi. Trong triều đình, các thế gia nắm quyền chủ chốt. Lợi ích được phân chia rõ ràng Nhìn bề ngoài sẽ không thấy rõ ràng, nhưng ám đấu khẳng định là rất kinh khủng.
- Bệ hạ đã gặp ngươi, hơn nữa còn tán dương ngươi ngay trước mặt vài vị Đại học sĩ. Sau khi trở về, mấy vị Đại học sĩ kia sẽ không nói gì sao? Tán Kim Hậu nhất định là nghe được đồn đại gì đó, lúc này mới đặc biệt tìm ngươi để nhắc nhở.
Trầm Khuynh Phiến ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ngươi đã khiến một ít quyền quý trong triều đình chú ý tới mình, thừa dịp ngươi chưa phát triển, họ hoặc là lôi kéo ngươi thành người trong trận tuyến với họ, hoặc là chèn ép ngươi để ngươi không ngẩng đầu lên được. Bệ hạ mỗi ngày có trăm công ngàn việc, căn bản không thể nào nhớ một tiểu nhân vật như ngươi, đám công tử thế gia này tâm cao khí ngạo, sau khi biết tên ngươi dĩ nhiên là nhắm vào ngươi rồi.
- Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép mình bị một người có xuất thân hèn mọn như ngươi đè xuống, sẽ nghĩ đủ biện pháp để khiến ngươi không thể ngẩng đầu lên được. Mà những thế gia có con cháu tham gia cuộc thi sẽ tận hết lực để bồi dưỡng họ, những nhà không có con cháu tham gia cuộc thi sẽ chú ý lôi kéo những thí sinh yếu kém để làm việc cho mình. Ý của Tán Kim Hậu là nếu ngươi không thể nổi tiếng tạicuộc thi ở Diễn Võ Viện, chỉ sợ tám chín phần mười sẽ bị thế gia chèn ép, muốn ngẩng đầu cũng khó!
Để Bệ hạ thỉnh thoảng nghe đến tên của ngươi, đó mới là bản lĩnh...
Phương Giải đột nhiên nghĩ đến những lời trước đây của Trác Bố Y, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Trầm Khuynh Phiến nói không hề sai, đám thế gia này đều đang đợi xem kịch vui, nếu mình xuất đầu, cành ô liu sẽ không ngừng ném đến, nếu bị đám con cháu quý tộc này giẫm xuống, ngay lập tức sẽ bị áp chế, khiến Bệ hạ cảm thấy hắn căn bản không bằng rác rưởi, không đến một năm, Bệ hạ còn nhớ đến hắn không?
Giờ Phương Giải mới hiểu được dụng ý của Tán Kim Hậu. Mà trên thực tế, vào thời khắc hắn gặp Hoàng đế, bản thân hắn đã bị dồn vào tình cảnh không thể không tranh đấu, chỉ là hắn chưa nghĩ ra mà thôi.
Hậu viện Đại nội thị vệ xử.
Một bức tường thấp đen chia viện tử lớn thành hai viện trước sau, nhìn bề ngoài tường thấp đơn giản này chính là tác dụng bài trí, trên thực tế đâu phải tách viện tử? Viện tử phía nam của bức tường thấp chính là Đại nội thị vệ xử, viện tử quy mô nhỏ hơn là Tình nha. Chức vị bề ngoài của Trấn Phủ sứ Tình Nha Hầu Văn Cực là Phó chỉ huy sứ Đại Nội thị vệ xử, thân phận cũng tương đương Mạnh Vô Địch, nhưng dù là người can đảm nhất ở Đại Nội thị vệ xử cũng không dám cho là như vậy. Quan viên trong triều biết tình hình cụ thể và tin tức tỉ mỉ cũng không ai dám cho rằng như vậy. Ở Đại Nội Thị Vệ Xử, Hầu Văn Cực và La Úy Nhiên là nhân vật có thể cùng ngồi ăn, thậm chí đều có tiếng nói, luận độ thân tín với bệ hạ, Hầu Văn Cực còn hơn La Úy Nhiên một chút.
Dù sao La Úy Nhiên là xuất thân giang hồ, mà Hầu Văn Cực có xuất thân thế gia.
Hầu Văn Cực dựa vào ghế đọc sách vừa lật xem vừa nghe thủ hạ báo cáo vụ ánbuổi sáng. Lúc nghe phần kết luận, y khép sách lại ngẩng lên hỏi:
- Khai rồi?
Lưu Độc Tú - một trong Thất đại Thiên hộ Đại Nội Thị Vệ Xử hiệu xưng là Thần Nhãn khom người nói:
- Dùng hình đã khai rồi.
- Hai kẻ mà lúc đêm Trác tiên sinh bắt kia một kẻ là Viên Ngoại lang Ưng Thứu thuộc Binh Bộ, là thân tín của Binh Bộ thị Lang Ngu Đông Lai, nhưng chuyện Ưng Thứu ám sát Phương Giải không hề liên quan đến Ngu Đông Lai, sở dĩ y giết Phương Giải, chính là bởi vì vụ án của Phan Cố. Y có một em trai ruột, sau khi theo Thái giám cầm bút Ngô Bồi Thắng tuần tra Phan Cố thì chết, quân địa phương và Binh Bộ, bao gồm cả Đại Lý Tự Hình Bộ đều nói em trai y và Ngô Bồi Thắng chết trận sa trường, nhưng trên thực tế Phương Giải không thoát khỏi liên can. - Một người muốn giết một người, ngược lại người đi giết bị người bị giết kia giết chết...
Hầu Văn Cực cười cười nói:
- Là đệ đệ y rác rưởi, không trách người khác được.
- Đối ngoại chúng ta sẽ nói như thế nào?
Lưu Độc Tú hỏi.
- Nội gián.
Hầu Văn Cực bình thản nói:
- Trước đó có người ban đêm xông vào Binh bộ giết nhiều người như vậy, khôngcó nội gián sao có thể dễ dàng vào Binh bộ được? Ứng Thứu thân là quan viên lục phẩm của Binh bộ, không ngờ câu kết với gian tế Mông Nguyên phái tới ý đồ đánh cắp bản đồ bố trí phòng ngự quân lực biên cương của Đại Tùy, sau khi sự việc bại lộ đã cùng gian tế Mông Nguyên huyết tẩy Binh bộ, lúc chạy trốn đã bị Tình nha chúng ta bắt được.
Nói xong câu đó, Hầu Văn Cực lại bật cười:
- Ngu Đông Lai xui xẻo hết mức, vốn có thể vượt qua bất lợi, lại có một người ngu ngốc như vậy mang thêm phiền toái tới cho y, lần này y không muốn từ quan cũng không được! Lần này ngã xuống, y muốn đứng lên cũng khó như lên trời. Chuyện Binh bộ chúng ta từ trước chen vào không lọt quá kín kẽ, cũng là bởi vì Ngu Đông Lai bảo hộ quá nghiêm mật, mưu kế của La Chỉ huy sứ và ta rất lâu không có cách nào đem thực lực Đại Nội Thị Vệ Xử và Tình nha chúng ta thẩm thấu vào Binh bộ, cuối cùng lần này cũng bắt được cơ hội. - Chúc mừng Trấn Phủ sứ.
Lưu Độc Tú khom người nói:
- Ngu Đông Lai luôn có thái độ mạnh mẽ, cứng rắn với Đại Nội Thị Vệ Xử và Tình nha chúng ta, y ngã xuống, rất nhiều người vui thích đấy.
- Phương Giải này đúng là phúc tinh của Tình Nha ta, lúc trước nếu Mạnh Vô Địch thật sự giết hắn, nào có tiết mục phấn khích như này để chúng ta xem chứ? Ngu Đông Lai cùng ta và La chỉ huy sứ đấu nhau sáng tối lâu như vậy, không thể ngờ lại ngã trong tay một tên tiểu tốt, thật có ý tứ.
Hầu Văn Cực đứng lên, chỉnh trang lại y phục một chút, nói:
- Ta đi nói với La Chỉ huy sứ một tiếng, sau đó đi gặp tên ngu ngốc cung khai kia, sau đó ngươi chỉnh lý lại mọi thứ đưa đến Hình Phòng, trước khi trời tối phải đếnSướng Xuân Viên nói với chủ tử chuyện này.
- Vâng.
Lưu Độc Tú đáp, khom người lui ra.
Hầu Văn Cực uống cạn chén trà, nghĩ kẻ chiêu cung kia mà tức giận, trong lòng tự nhủ Ngu Đông Lai có một thủ hạ rác rưởi khiến y phải từ bỏ con đường làm quan, sao thủ hạ của La Văn người nào cũng đều là rác rưởi vậy? Thật không biết lúc trước La Diệu tuyển người như nào? Gia nô như vậy giữ lại có ích lợi gì.
Lại nghĩ tới thiếu niên Phương Giải kia, trong lòng y không kìm nổi thở dài.
Lúc trước khi nói chuyện với La Úy Nhiên, Phương Giải này vẫn chỉ là một nhânvật nhỏ đối với cục diện, bây giờ trời xui đất khiến lại trở thành một quân cờ chủ yếu trong ván cờ này, thật sự là một cục diện không ai ngờ tới.
Tiểu tử kia, cuộc sống của hắn hẳn không dễ chịu lắm, mới vào kinh thành mà đã khiến bản thân trở nên nổi bật như vậy. Xem ra hắn không hiểu đạo lý cây cao đón gió rồi. Lý Phục Ba so với ngươi còn thông minh hơn, thời điểm tiến vào Diễn Vũ Viện mọi người thậm chí còn không biết y là người của Lý gia Lũng Hữu, mà ngươi hiện tại buộc bản thân đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, có bao nhiêu thanh đao đang chờ chém ngươi thành tám khúc, ngươi giúp ta một việc lớn, ta có thể ra tay trả ân tình cho ngươi, nhưng trong tay đám con cháu thế gia có nhiều biện pháp nham hiểm, vẫn sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.
Hầu Văn Cực cười cười, trong lòng tự nhủ may mắn lúc trước La Úy Nhiên ngăn cản, bằng không vì che đậy bí mật của thành Phan Cố, ta đã sớm giết ngươi ném vàotrong Loạn phần cương tử gì gì đó rồi, hiện giờ bởi vì ngươi lật đổ Ngu Đông Lai, xem ra rác rưởi cũng có lúc có tác dụng.
← Hồi 0093 | Hồi 0095 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác