Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0858

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0858: An huyện bất an
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Phương Giải tự mình pha trà, sau đó rót cho Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn mỗi người một chén, hai người vội vàng đứng dậy tiếp nhận. Thấy hai người bọn họ khiêm cung như vậy, Phương Giải há miệng muốn nói chớ có câu thúc như vậy, cứ thoải mái như bạn bè, nhưng hắn không nói ra, bởi vì hắn giật mình tỉnh ngộ, mình với Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn, đã không thể như bạn bè lúc trước được nữa.

Không nói tới Độc Cô Văn Tú, Thôi Trung Chấn là người bạn thứ hai sau khi Phương Giải rời khỏi Phan Cố. Người thứ nhất chính là Hạng Thanh Ngưu. Bởi vì thân phận, nên Hạng Thanh Ngưu và Phương Giải vẫn tùy ý như cũ. Nhưng Thôi Lược Thương từ khi đổi tên thành Thôi Trung Chấn, giữa y và Phương Giải đã không thể trở lại quan hệ như xưa.

Phương Giải sẽ không thương cảm vì sự chuyển biến này, đó là già mồm cãi láo.

Chỉ có chút cảm thán.

- Tìm hai người các ngươi tới, là có chút việc cần bí mật thảo luận. Chúng ta thảo luận xong sơ bộ thì mới nói với người dưới.

Phương Giải ngồi xuống, nghĩ một lát rồi nói:

- Chuyện thứ nhất, vẫn là Giang Nam. Hạ Hầu mang binh tới thành Tín Dương bố trí phòng ngự, ta tin được hắn. Tuy nhiên vẫn chưa đủ đảm bảo. Thân ở vị trí này, ta không thể không suy tính nhiều chuyện. Cho dù là chuyện rất xa vời, ta cũng phải suy xét tới.

- Giả thiết, nếu như huynh đệ Kim gia bị đánh bại, bọn họ sẽ chạy trốn về hướng nào?

Phương Giải hỏi.

Thôi Trung Chấn nghĩ một lát rồi đáp:

- Nếu như huynh đệ Kim gia bại, lựa chọn đầu tiên hẳn là chạy về phía bắc Trường Giang. Dù sao Kim Thế Hùng vẫn còn quan hệ đồng minh với Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ. Binh mã trong tay Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ chưa chắc có thể công phá Trường An, bọn họ nguyện ý tiếp nhận bại binh của huynh đệ Kim gia. Lựa chọn thứ hai, huynh đệ Kim gia trở lại Tây Bắc, ở lại đó nghỉ ngơi dưỡng sức. Tuy Tây Bắc cằn cỗi, nhưng Kim Thế Hùng ở đó đã nhiều năm, coi như là địa bàn của y.

- Sau đó, chưa hẳn bọn họ sẽ tấn công Tây Nam. Huynh đệ Kim gia không chắc chắn có thể đánh thắng Hắc Kỳ Quân chúng ta. Lựa chọn thứ ba, tiếp tục chạy trốn về hướng đông. Phía đông có các thành lớn như Tương Châu, Phan Châu, Cố Châu có thể làm căn cứ tạm thời. Ở Giang Nam, Kim gia vẫn còn có chút thế lực, cũng có thể tới Giang Đô. Nhưng Triệu gia ở Giang Đô chưa hẳn mở cửa chào đón bọn họ. Nếu huynh đệ Kim gia có lá gan lớn hơn, có thể vượt đường xa tới Thanh Châu.

Thôi Trung Chấn nói:

- Lúc trước Chủ Công từng nói, cái tay Lai Mạn Đại Đế kia có ý đồ động binh với Đông Cương. Nếu Mộc phủ giao chiến với quân đội của đế quốc Agoda, Mộc phủ liền không rảnh để bận tâm tới Thanh Châu. Thanh Châu nằm ở tận cùng đông nam của Đông Cương, binh lực của Mộc phủ không kéo dài được tới đó. Huynh đệ Kim gia có thể chạy tới Thanh Châu, sau đó chiếm cứ Thanh Châu để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Độc Cô Văn Tú gật đầu:

- Về chuyện quân đội, thuộc hạ không hiểu nhiều lắm. Tuy nhiên Thôi tướng quân phân tích rất có lý.

- Tốt!

Phương Giải viết tên của Kim Thế Đạc, Kim Thế Hùng xuống giấy, sau đó ghi lại những con đường mà hai huynh đệ bọn họ có thể chạy trốn:

- Trên cơ bản có thể loại trừ hai huynh đệ này khỏi các thế lực gây hại cho Tây Nam. Nói tiếp những người khác.

- Thắng Đồ?

Độc Cô Văn Tú nói:

- Người này hơn nửa đã điên rồi. Lúc còn đi theo La Diệu, y tên là La Tiểu Đồ, nghe tên liền biết y muốn trở thành La Diệu thứ hai. La Diệu chính là mục tiêu của y. Về sau La Diệu chết, Ung quân thuộc về y, y đổi tên thành La Đồ. Ý tứ rất rõ ràng, y cảm thấy bản thân đã có thể so sánh với La Diệu. Lại về sau, y tu hành ở thư viện Thông Cổ, không biết vì sao tu vị tăng cao, sau đó xóa bỏ chữ La trong cái tên.

Độc Cô Văn Tú nhìn Phương Giải, nói:

- Quyết định này cũng không khó phân tích. La Đồ là một kẻ cuồng ngạo tự đại tới cực đoan, y cho rằng mình đã vượt qua La Diệu, cho nên y thấy cuộc đời mình không cần có thứ gì liên quan tới La Diệu. Vì thế y xóa bỏ chữ La, chỉ còn lại một chữ Đồ.

- Lúc trước y xưng đế ở Liễu Châu, quốc hiệu Đại Thắng, sau đó lấy quốc hiệu làm họ của mình, đổi tên thành Thắng Đồ, còn nói về sau hậu thế đều lấy Thắng làm họ. Sự cuồng ngạo tự đại này đã không có biên giới, y cố chấp đến phát điên. Hiện tại y đã không còn lý trí gì cả...cho nên...

Thôi Trung Chấn tiếp lời:

- Cho nên, nếu như Thắng Đồ thất bại, vậy y có tấn công Tây Nam không?

- Chưa hẳn...

Độc Cô Văn Tú lắc đầu:

- Nếu y bại, không ai biết y sẽ làm gì kế tiếp, bởi vì y đã điên.

Phương Giải gật đầu, viết tên Thắng Đồ xuống giấy, bên cạnh là dấu hỏi chấm.

- Không nói tới Thắng Đồ nữa, nói tới binh mã triều đình.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Về binh mã triều đình, vậy thì phải nhìn người lãnh binh. Nói thật, tới hiện tại thuộc hạ vẫn không nghĩ ra huynh đệ Kim gia và Thắng Đồ dựa vào cái gì để thắng được áo giáp quân của Dương Kiên? Đó là một đội quân căn bản không tìm ra sơ hở. Đối mặt với đội quân như vậy, chạy thì chạy được, nhưng tuyệt đối không đánh thắng được.

- Nhưng, thế sự vô thường, nếu chẳng may binh mã của triều đình thực sự bị đánh bại, thuộc hạ cũng không cho rằng Dương Kiên sẽ mang binh tới đánh Tây Nam. Ông ta là Đại tướng quân của áo giáp quân, nhưng không nên quên, ông ta chính là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy...

Độc Cô Văn Tú thở dài một tiếng:

- Cho nên, với thân phận của một Hoàng Đế khai quốc, nếu ông ta thực sự bị đánh bại, vậy thì chỉ có thể trở về Trường An. Lúc đầu chính là ông ta lấy Trường An làm thủ đô. Nếu lần này ông ta bại, thuộc hạ nghĩ dù ông ta phải chết thì cũng muốn chết trong đô thành Đại Tùy. Hơn nữa trong thành Trường An còn có một đội áo giáp quân đang thủ thành, có thể dựa vào đó để đông sơn tái khởi.

Phương Giải ừ một tiếng, viết tên Dương Kiên xuống, sau đó viết bốn chữ 'Trở về Trường An'.

- Hiện tại xem ra...

Phương Giải chỉnh lại suy nghĩ rồi nói:

- Huynh đệ Kim gia sẽ không hướng về Tây Nam chúng ta. Thắng Đồ thì không biết được, còn Dương Kiên có lẽ cũng sẽ không tới Tây Nam. Cho nên, người nên đề phòng, chính là Thắng Đồ.

- Thuộc hạ nghĩ...

Độc Cô Văn Tú nói:

- Nếu Thắng Đồ bại, khả năng y tới Tây Nam là rất lớn. Dù sao y xuất thân từ Ung Châu, nếu thua, phỏng chừng cũng muốn trở lại Ung Châu.

Phương Giải gật đầu:

- Ta đã lệnh cho Nạp Lan Định Đông và Kỳ Lân tới hỏa khí doanh làm thống lĩnh rồi. Giờ người quản lý thân binh doanh là Nhiếp Tiểu Cúc, còn tinh bộ binh là Yến Cuồng. Hỏa khí doanh đã bí mật huấn luyện vài năm, đã tới lúc đưa bọn họ ra ngoài kiểm tra chiến lực. Thắng Đồ muốn đánh thắng áo giáp quân của Dương Kiên, cho nên mới mua rất nhiều súng và pháo từ tay người tây dương. Nhưng bị Tả Minh Thiền phá hủy không ít ở Mưu Bình. Với số súng ống mà y đang nắm trong tay, chưa chắc tạo uy hiếp trí mạng cho áo giáp quân. Nhưng nếu Thắng Đồ tới Tây Nam, không thể không đề phòng hỏa khí trong tay y.

Phương Giải nói:

- Cho nên ta tính toán để cho Nạp Lan Định Đông và Kỳ Lân mang theo hỏa khí doanh rời khỏi đại doanh núi Chu Tước, tới thành Tín Dương, phối hợp với Hạ Hầu bố trí phòng ngự.

*****

- Chuyện ở đồn điền bên kia, trên cơ bản không xảy ra chuyện gì đáng phải quan tâm.

Phương Giải uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói:

- May mắn lớn nhất của ta là, văn có Độc Cô Văn Tú, võ có Thôi Trung Chấn. Độc Cô quản lý dân chúng, ta yên tâm. Trung Chấn ngươi tuy tu vị không cao, nhưng là người giỏi nắm đại cục. Có ngươi nắm giữ quân đội, sẽ không xảy ra sai lầm gì.

Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn vội vàng đứng lên nói:

- Nhờ Chủ Công tin tưởng, thuộc hạ không dám làm hết sức mình.

Phương Giải cười cười:

- Ngồi xuống đi, mỗi lần các ngươi đứng dậy trong lòng ta lại không thoải mái. Nói tới dân trị, Độc Cô, trước khi ta tới Đông Cương, đã tìm ngươi nói chuyện qua. Bắc Huy Đạo thì không nói, bởi vì nó gần với Hoàng Dương Đạo, sẽ không xảy ra phiền nhiễu gì. Cho nên phải chú ý tới Nam Huy Đạo và Bắc Huy Đạo. Tuy theo dõi chằm chằm khiến cho đám thế gia kia không dám gây rối, nhưng nếu giết nhiều người, thì bọn chúng vẫn sẽ phản kháng.

- Vì vậy ta mới bảo ngươi điều động dân chúng ở hai nơi này tới Bình Thương Đạo. Đây là chuyện chạm tới điểm mấu chốt của đám thế gia, dân chúng mà bọn họ khống chế bị mất, chẳng khác nào lấy mất quyền lợi của bọn họ. Một khi chuyện này thi hành, bọn họ tất nhiên sẽ chống đối.

- Ý của Chủ Công là?

Độc Cô Văn Tú nghĩ một lát rồi hỏi:

- Ra tay trước?

Phương Giải gật đầu:

- Ngươi tự tìm biện pháp, không cần phải lấy lý do gì cả, cứ điều động tư binh trong tay đám thế gia kia. Nếu bọn họ không phản kháng, thì tới lúc điều động dân chúng bọn họ không thể phản kháng được. Nếu bọn họ phản kháng, vậy thì tiêu diệt bọn họ trước. Ở Tây Nam, chúng ta đã không cần kiêng kỵ bất kỳ gia tộc nào. Hắc Kỳ Quân của ta là lớn nhất, dù là ai phản kháng cũng vô dụng.

- Thuộc hạ thấy Trương Sở là người thích hợp nhất đi làm việc này. Dù khả năng của y có hạn, nhưng làm việc chắc chắn, hơn nữa rất có nguyên tắc.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Hiện tại Trương Sở đang ở Ung Châu phụ trách chuyện chia ruộng, bảo y tới Ung Bắc Đạo làm việc.

- Ừ!

Phương Giải nói:

- Trước khi đại quân xuất phát, phải diệt trừ tất cả tai họa ngầm ở Tây Nam. Lúc trước Thôi Trung Chấn nói rằng ở Hoàng Dương Đạo và Bắc Huy Đạo có không ít dân chúng thờ phụng tà giáo. Dường như sau mấy tháng ta rời đi hiện tượng này càng tăng lên. Rốt cuộc tà giáo kia có lai lịch như thế nào?

- Hình như có liên quan tới Phật tông!

Thôi Trung Chấn nói:

- Mông Nguyên bên kia, sau khi Khoát Khắc Đài Mông Ca công phá Đại Tuyết Sơn, thế lực của Phật tông ở Tây Vực liền suy sụp. Đại Luân Tự đóng cửa, không quan tâm tới chuyện trên thảo nguyên nữa, chỉ muốn kéo dài hơi tàn. Cho nên rất nhiều tăng nhân trong chùa miếu của Tây Vực trở thành kẻ vô gia cư. Hơn nữa Vương Đình của Mông Nguyên giết người quá ác, cứ nhìn thấy tăng nhân trên thảo nguyên là lại giết, cho nên rất nhiều đệ tử của Phật tông tiến vào Tây Bắc tị nạn. Có lẽ đã có một bộ phận tới Tây Nam, bắt đầu truyền giáo.

Phương Giải nhíu mày:

- Người của Phật tông? Nếu quả thực là người của Phật tông, thì chuyện này không thể coi thường. Mông Nguyên diệt Phật ở thảo nguyên Tây Vực, nhưng không có khả năng tiêu diệt hoàn toàn. Bên trong Phật tông có rất nhiều người tu hành, không khó để tránh đi lang kỵ đuổi giết. Mà Tây Bắc Đại Tùy quá cằn cỗi, đám tăng nhân đã quen với hưởng thụ trên thảo nguyện không chịu được nơi đó. Cho nên khả năng bọn chúng tiến vào Tây Nam là rất cao.

Hắn nghĩ một lát rồi nói:

- Ta sẽ lệnh cho Trần Hiếu Nho, bố trí người điều tra chuyện này cẩn thận.

- Tà giáo không dám trương duong ở Hoàng Dương Đạo.

Thôi Trung Chấn nói:

- Nhưng ở Bắc Huy Đạo, nghe nói đã bắt đầu thu đồ đệ một cách lộ liễu. Lực lượng địa phương chỉ có hạn, khó mà trừ tận gốc.

Phương Giải gật đầu, vừa định nói gì đó thì nghe thấy có người bên ngoài gõ cửa.

- Chủ Công, xảy ra chuyện!

Phương Giải nghe thấy là tiếng của Trần Hiếu Nho, lập tức bảo y tiến vào. Phương Giải thấy sắc mặt của Trần Hiếu Nho khá ngưng trọng, lập tức hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Trần Hiếu Nho liếc nhìn Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn, Phương Giải ra hiệu cho y nói tiếp:

- Hạ Hầu tướng quân bị thương...quân đội tới thành Tín Dương gặp phiền toái, đã chết bốn tướng quân, Hạ Hầu tướng quân trọng thương...

Phương Giải rùng mình:

- Nói tiếp đi!

Trần Hiếu Nho nói:

- Lúc đại quân xuất phát, cố ý đi theo con đường qua An huyện. Đó là vì lúc trước điều tra ra được ở An huyện có tà giáo, cho nên Hạ Hầu tướng quân tính toán lúc đi ngang qua An huyện, thuận tiện giúp quan phủ địa phương diệt trừ tà giáo. Nhưng sau khi tới An huyện, lại không ngờ tà giáo dám phái người đánh lén, giết chết bốn tướng quân. Nếu không phải có cao thủ Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ, hơn nữa trong quân còn có người giang hồ chiêu mộ được, thì chỉ sợ Hạ hầu tướng quân khó tránh khỏi một kiếp...Dù vậy, Hạ Hầu tướng quân vẫn bị thích khách đánh cho trọng thương, giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Phương Giải đứng dậy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng:

- Trần Hiếu Nho, an bài nhân sự, sáng sớm ngày mai ta muốn đích thân tới An huyện một chuyến!

Thôi Trung Chấn và Độc Cô Văn Tú giật mình, rất ít khi bọn họ nhìn thấy Phương Giải tức giận như vậy. Xem ra đám người tà giáo kia, thực sự đã chọc giận Phương Giải.

- Dưới khu vực thống trị của Hắc Kỳ Quân, lại dám làm tổn thương đại tướng Hắc Kỳ Quân.

Phương Giải lạnh lùng nói:

- Nếu tiếp tục dung thứ cho bọn chúng sống sót, ta không còn mặt mũi nào đi gặp các huynh đệ Hắc Kỳ Quân rồi. Dám đánh trọng thương đại tướng của ta, đám tà giáo này nếu không phải ngu ngốc thì khẳng định có toan tính, tám chín phần là muốn dụ ta ra ngoài. Một khi đã như vậy, ta liền thỏa mãn ý đồ của bọn chúng!

...

...

Lúc ra khỏi phòng, Trần Hiếu Nho day day hàng lông mày, khẽ thở dài một tiếng. Thôi Trung Chấn đi ra cùng y, nhìn y hỏi:

- Sao vậy, thấy chuyện này có chút đau đầu à?

Trần Hiếu Nho lắc đầu nói:

- Cảm thấy đám tà giáo truyền bá kia gặp xui xẻo rồi. Đi theo Chủ Công lâu như vậy, rất ít khi ta thấy Chủ Công giận dữ như hôm nay. Ta trở về trước triệu tập nhân sự...mới trở về mà ngày mai đã phải xuất phát rồi. Tối nay còn phải phái người đi dò đường, cũng không thể sau khi tới An huyện, Chủ Công hỏi gì ta lại không biết.

Thôi Trung Chấn thở dài:

- Kiêu Kỵ Giáo thật là vất vả.

Trần Hiếu Nho cười nói:

- Cũng rất hưởng thụ.

Thôi Trung Chấn hơi ngạc nhiên, lập tức cười to:

- Đây mới là công việc tốt nhất.

Trần Hiếu Nho chắp tay rời đi, sau khi trở về chọn nhân sự đắc lực suốt đêm tới An huyện. Chỗ đó cách đại doanh núi Chu Tước chừng tám trăm dặm, nằm chỗ giao giới Hoàng Dương Đạo và Bắc Huy Đạo. Trước kia đó là nơi không ai quản lý, nhưng từ khi Hắc Kỳ Quân tiếp nhận Bắc Huy Đạo, trị an nơi đó mới dần dần tốt hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Giải thay một bộ quần áo mát mẻ, vẫy tay một cái, bạch sư từ đằng xa lao nhanh tới, miệng còn ngậm một con thỏ hoang không biết chộp từ chỗ nào, hai ba cái liền nuốt ngon lành, sau đó nằm sấp bên cạnh chờ Phương Giải đi lên.

Ngoài cửa, năm trăm tinh bộ binh, cùng hai trăm Kiêu Kỵ Giáo đã chuẩn bị xong. Sau khi Phương Giải đi ra, bảy trăm tinh nhuệ đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người lên ngựa. Tinh bộ binh và Kiêu Kỵ Giáo cưỡi đều là ngựa tốt Tây Vực, ngựa như giao long, người cũng hùng vĩ, khí thế như cầu vồng.

Tinh bộ binh mặc áo màu xanh đậm, bên ngoài là bì giáp màu đen, đeo trường sóc, hoành đao, liên nỏ, gần đây mỗi người còn được trang bị thêm một cây súng ngắn. Còn người của Kiêu Kỵ Giáo thì mặc áo gấm màu xanh đậm, áo choàng đỏ chót, trang bị giống với tinh bộ binh.

Bảy trăm người này tụ lại một chữ, bốn chữ 'Uy vũ hùng tráng' để hình dung cũng không đủ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<