← Hồi 0846 | Hồi 0848 → |
Thế giới quá lớn!
Bất kể là kiếp trước của Phương Giải hay là kiếp này, thế giới đều lớn tới mức không ai có thể nắm được mọi thông tin liên quan tới mình. Càng là người có danh tiếng càng như vậy. Một người khi càng ngày càng nổi tiếng, sẽ có càng nhiều người nhắc tới tên của hắn, liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đều nhiều không đếm xuể. Cho nên, không ai có thể nắm giữ được toàn bộ thông tin liên quan tới mình.
So sánh mà nói, những vùng hoang vu thường đơn giản hơn nhiều. Một thôn chỉ có mấy chục người, cho dù trưởng thôn là người có danh tiếng nhất, thì cũng chỉ có mấy chục người nhắc tới hắn. Những thôn cách xa trăm dặm, chỉ sợ không mấy người biết chuyện của người thôn khác.
Dang tiếng của Phương Giải đã rất lớn.
Hắn nổi tiếng đã không phải ngày một ngày hai. Lúc ở Phan Cố, hắn là người nổi tiếng, bởi vì hắn dựa vào một ít khôn vặt và kinh nghiệm ở kiếp trước, giúp đỡ mọi người ở Phan Cố có cuộc sống ấm no hơn. Sau khi tới Trường An, Phương Giải cũng nổi tiếng. Bởi vì hắn dâng cách phiên âm và toán học cho Hoàng Đế, kinh động tới một đám Đại Học Sĩ trong Trường An.
Tuy đang chiến loạn, nhưng bảng phiên âm và toán học của hắn đã thông hành cả nước. Ngay cả tiên sinh tư thục vì muốn bảo vệ chén cơm của mình cũng phải học tập các phương pháp đó rồi dạy cho học sinh. Nếu lúc trước Phương Giải tự mình in ấn rồi bán ra sách thì hắn có thể kiếm được số bạc lớn. Đương nhiên, điều đó là không có khả năng.
Hiện tại danh tiếng của Phương Giải còn lớn hơn nữa, bởi vì hắn đã là Trấn Quốc Công.
Mọi người không hẳn biết được có bao nhiêu chuyện xưa ở đằng sau ba chữ kia, nhưng phàm là người nào biết Phương Giải đã thăng lên làm Quốc công, ít hoặc nhiều đều nói ra được một hai chuyện.
Mà rất nhiều người, bắt đầu coi những chuyện xưa của Phương Giải là truyền thuyết. Trở thành một truyền kỳ trong mắt người khác, đây chẳng phải là một điều đáng để kiêu ngạo đó sao?
Phương Giải cũng không dám kiêu ngạo, bởi vì hắn biết tương lai mình còn phải đối mặt với khó khăn như thế nào. Lúc hắn rời khỏi Phan Cố, hắn nghĩ dựa vào thực lực của mình để sống yên ổn ở Đại Tùy. Nếu không thể thuận lợi tiến vào Diễn Võ Viện, vậy thì tìm một nha môn làm tiểu quan lại, ít nhất áo cơm không lo.
Lúc đó còn có rất nhiều gian khổ, huống chi là hiện tại?
Giờ Phương Giải đã không còn là Phương Giải chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn.
Hắn đã đứng đủ cao, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục đi lên cao hơn.
Cổ trấn Thắng Phương đình vẫn yên bình như vậy. Đoàn người Phương Giải không sốt ruột cho lắm, ăn một bữa cơm thoải mái trong trấn, sau đó còn có tâm tư mang theo nữ nhân của mình đi một vòng, mua một ít đồ ăn để mang theo dùng trên thuyền. Phương Giải thuận tiện tới một hiệu sách mua sách, không ngờ mua được một cuốn truyện ký về Thái Tổ Hoàng Đế Đại Tùy Dương Kiên. Nghe nói tác giả là người sống ở thời Thái Tông, xuất thân trong một gia đình giàu có. Sở dĩ dám viết một số chuyện hơi bất kính với Thái Tổ Hoàng Đế, bởi vì có lẽ y là một tên mọt sách, chỉ biết rập khuôn theo sách vở.
Y viết cuốn truyện ký này rồi tự in, mang tặng cho bạn bè. Vốn tưởng rằng nó chỉ lưu hành trong một nhóm nhỏ, ai ngờ lại chọc tới một vụ án lớn. Không biết quyển sách nào làm sao xuất hiện trong tay Thái Tông Hoàng Đế, dưới sự giận dữ, Thái Tông hạ lệnh kê biên tài sản. Cả nhà người viết sách bị tịch thu tài sản. Những người liên quan tới người viết sách hoặc là chết hoặc là bị lưu đày.
Cuốn sách như vậy, chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ hiệu sách nào khi Đại Tùy còn thái bình. Cho dù lão bản to gan lớn mật, nhưng cũng không dám bán, bởi vì nó liên lụy tới cả người nhà.
Phương Giải mua được cuốn truyện ký về Thái Tổ với giá 120 lượng bạc. Cho dù không phải là bản chính, nhưng cũng khá đầy đủ. Nếu Đại Tùy thực sự bị diệt, tới một thời đại thái bình khác, lấy quyển sach này ra bán, chắc thu được không chỉ 120 lượng.
"Thái Tổ đúng là vị vua kiệt xuất mưu lược từ cổ chí kim không ai bằng, nhưng tính cách bảo thủ cũng độc nhất vô nhị"
Lúc Phương Giải đọc tới mấy câu này, không nhịn được thở dài. Trong năm Thái Tông mà đã có người dám viết như vậy, thật đúng là chán sống. Giờ vẫn đang là thời đại Hoàng quyền tối thượng, lấy đâu ra tự do ngôn luận? Không giống như kiếp trước của Phương Giải, tuy vẫn có chút cấm đoán, nhưng ít ra mọi người có thể lấy tên của Thánh Thượng để nói đùa.
- Chủ Công
Trần Hiếu Nho từ bên ngoài tiến vào, đưa một tờ giấy cho hắn:
- Tả Minh Thiền phái người gửi tin tức tới...
Phương Giải mở ra đọc, mật thư viết không nhiều nhưng rõ ràng. Tổng kết lại là, Tả Minh Thiền dẫn theo người của Kiêu Kỵ Giáo phá hư chuyện của La Đồ ở Mưu Bình. Lần này La Đồ nhập hơn mười xe hỏa khí từ công quốc Rose, đều bị Tả Minh Thiền cướp đi. Bởi vì có đủ nhân sự, cộng thêm sự trợ giúp của Hàng Thông Thiên Hạ, số xe hỏa khí này không bị thiêu hủy, mà được vận chuyển tới Tây Nam.
Gần đây thành Mưu Bình càng ngày càng có nhiều người nước ngoài xuất hiện. Lúc nhiều nhất thậm chỉ hơn nửa thị trường đều bị người nước ngoài chiếm cứ. Nửa thị trường còn lại là dành cho thương nhân Đại Tùy. Về phần thương nhân Đông Sở, cơ hồ trong một đêm biến mất, hiện tại muốn tìm một người cũng khó.
Chính vì có rất nhiều người nước ngoài tiến vào thành Mưu Bình, cho nên việc buôn bán giữa La Đồ và phản quân Rose càng thêm cẩn thận. Tả Minh Thiền giam giữ vài thuộc hạ của La Đồ, sau khi thẩm vấn thì biết được La Đồ đặt một số lượng lớn súng vào pháo. Nhưng người của công quốc Rose căn bản không lấy ra được nhiều vũ khí như vậy.
Tả Minh Thiền không tra được rằng, chính vì đơn đặt hàng lớn như vậy, không ngờ lại giúp người của đế quốc Agoda giải quyết một ít phiền phức.
La Đồ chi rất nhiều bạc, nhiều tới mức các phản quân Rose kia đều quên mất mình kiếm bạc là để báo thù cho quốc gia. Đám thủ lĩnh dùng ánh mắt tham lam nhìn đối phương, sau đó cười ha hả nói chúng ta có nhiều bạc như vậy còn phản kháng làm cái gì. Mọi người có bao nhiêu vũ khí thì đều bán cho người Hán đi, để cho bọn họ đánh nhau, chúng ta cầm tiền cao chạy xa bay, tìm một nơi tốt để sống.
Có lẽ ngay cả Đại Đế Lai Mạn của đế quốc Agoda cũng không ngờ tới, phản quân của công quốc Rose lại biến mất như vậy.
- Không thích hợp!
Phương Giải đọc xong mật thư, lắc đầu nói:
- Dương Thuận Hội có động tĩnh gì không?
Trần Hiếu Nho đáp:
- Gần đây Dương Thuận Hội đi lại khá mật thiết với người nước ngoài. Người nước ngoài có thể tiến vào thành Mưu Bình buôn bán là nhờ Dương Thuận Hội đồng ý. Cho nên Dương Thuận Hội thu được rất nhiều chỗ tốt từ đằng sau. Mỗi lần người nước ngoài tiến vào phủ của Dương Thuận Hội, đều mang theo một rương lễ vật.
- Có vẻ không ổn rồi!
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi phân phó:
- Nghĩ biện pháp liên hệ với Tán Kim Hầu, nhờ ông ấy phái người của Hàng Thông Thiên Hạ mau chóng tìm mấy thương nhân Đông Sở, chuyện này phải nhanh...ta hoài nghi, Đông Sở đã diệt quốc rồi.
Lời này khiến cho Trần Hiếu Nho hoảng sợ, sau vài giây y mới kịp phản ứng:
- Trời ạ, ý của Chủ Công là, toàn bộ thương nhân Đông Sở mất tích, căn bản không phải vì người nước ngoài bán giá rẻ hơn, mà là vì người nước ngoài mượn chuyện này để che đậy việc Đông Sở đã diệt vong?
*****
Phương Giải gật đầu:
- Đó chính là điều mà ta lo lắng. Tay Lai Mạn Đại Đế của đế quốc Agoda kia có dã tâm bừng bừng. Ở bên kia địa dương y đã không còn đối thủ rồi. Đối với một vị Hoàng Đế đầy dã tâm mà nói, tìm không thấy một lãnh thổ mới là một điều đau đớn...Đông Sở là cây cầu nối giữa hai vùng đất, chỉ cần tiêu diệt được Đông Sở, vậy thì mục tiêu kế tiếp chính là Trung Nguyên.
- A!
Trần Hiếu Nho bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó:
- Nếu...nếu vào lúc này người của Mộc phủ mang binh vượt qua Sơn Hải Quan tiến vào Trung Nguyên, vậy thì Đông Cương chẳng phải mất đi lá chắn đó sao? Một khi người nước ngoài xâm lược...Hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
- Nói cho người chèo thuyền, dừng thuyền lại!
Phương Giải bỗng nhiên hạ lệnh:
- Cập bờ, ta muốn đợi người!
Trần Hiếu Nho sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra người Phương Giải muốn đợi là ai. Tất cả mọi người đã trở lại thuyền, những người làm việc trong bóng tối cũng trở về theo, còn ai phải đợi nữa? Nhưng Trần Hiếu Nho biết một số việc Chủ Công đã ra lệnh, mình không thể hỏi. Bổn phận lớn nhất của thuộc hạ chính là che tai và che mắt mình lại. Nếu ông chủ không muốn nói, thì ngươi chớ có hỏi, phải giả câm giả điếc..
...
...
Giang Nam
Đại viện Kim gia
Nhìn nơi này đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt Kim Thế Đạc đầy sự thương cảm. Nhớ ngày đó lúc lão phu nhân còn sống, tuy bà ta không rời khỏi cửa, nhưng thư viện Thông Cổ vẫn có một vị trí dành riêng cho bà ta. Chính nhờ có vị trí đó, mà Kim gia mới là hào môn hàng đầu của Giang Nam!
Nhưng Kim Thế Đạc cũng biết, phía sau hào môn là những chuyện lạnh lùng tàn khốc. Cho nên y cảm thấy bản thân đã chuẩn bị xong nếu một khi lão phu nhân mất rồi Kim gia suy sụp. Nhưng một kiếm của Vạn Tinh Thần vừa chém xuống, y phát hiện mình căn bản còn chưa chuẩn bị tốt.
Lão phu nhân chết rồi, lão đại của Kim gia là một người yếu đuối, bị người của thư viện Thông Cổ xa lánh, không có địa vị gì, bị người của Bàng gia thay thế. Sau khi Bàng Bá bị La Diệu giết ở Giang Bắc, Bàng gia cũng suy sụp theo, giờ không còn được ai nhắc tới.
Hiện tại, tới lượt Kim gia của y rồi.
Y bị thư viện Thông Cổ đẩy ra lãnh binh, đây là điều bất đắc dĩ. Nếu y không tiếp nhận, vậy thì Kim gia liền rơi vào tai họa ngập đầu. Nếu nhận, thì vẫn là tai họa...Hai lựa chọn, chỉ có thể chọn tai họa tới muộn hơn. Nhưng ai mà ngờ tới, thư viện Thông Cổ lại bị tiêu diệt nhanh như vậy.
Người đứng sau lưng thư viện trong truyền thuyết kia, lúc thư viện bị diệt, y căn bản không lộ diện!
Thế nên, tai họa lại ập xuống đầu Kim gia. Y lãnh binh chiến đấu với Dương Kiên ở Giang Nam, Nhị ca của y Kim Thế Hùng lãnh binh chiến đấu với Phác Hổ ở Giang Bắc. Thế nên dưới sự giận dữ, Dương Kiên phái một đội áo giáp quân vượt sáu trăm dặm tấn công bất ngờ, một hơi giết sạch Kim gia. Đại ca của y chết, cơ hồ cả gia tộc không còn ai sống sót.
Gia tộc từng nổi tiếng thiên hạ, giờ chỉ còn một đống hoang tàn.
- Vương gia, hiện tại không phải là lúc ta và ngươi lục đục với nhau.
Kim Thế Đạc nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi, trong lòng đau như dao cắt.
La Đồ đứng bên cạnh y, mặt không chút thay đổi, nhìn y nói:
- Ngươi nói là, cầu ta báo thù cho ngươi?
- Cầu?
Kim Thế Đạc lặp lại từ này, sau đó gật đầu cười khổ:
- Cầu! Là ta cầu ngươi gúp ta báo thù. Ta biết Vương gia có tu vị kinh người, mà ta không phải là đối thủ của Dương Kiên, cho nên ta chỉ có thể cầu Vương gia!
- Hai điều kiện!
La Đồ nhìn Kim Thế Đạc, nói:
- Thứ nhất, người của ngươi, người của Kim Thế Hùng đều thuộc sở hữu của ta. Đương nhiên, ngươi chớ sốt ruột. Ngươi có thể phái người liên hệ với Kim Thế Hùng ở Giang Bắc, ta cho ngươi nửa tháng. Thứ hai, Kim gia dốc toàn lực giúp ta làm một chuyện, một chuyện mà cả thiên hạ đều phải biết!
- Chuyện gì?
Kim Thế Đạc do dự một lát rồi hỏi.
La Đồ ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào nói:
- Muốn thành công thì nhất định phải đánh với Dương Kiên một trận, nếu không có sự lựa chọn khác, vậy vì sao ta không làm một chuyện dựa theo ý của mình? Bất kể thành hay bại, bất kể tiếng xấu hay tiếng tốt, điều mà ta muốn làm nhất...chính là xưng đế!
Kim Thế Đạc sợ tới mức run lên, liên tục lui về phía sau mấy bước:
- Vương...Vương gia, hiện tại xưng đế, có vẻ không ổn cho lắm. Chỉ sợ một khi chuyện xưng đế truyền ra ngoài, chúng ta sẽ không còn đường lui cũng như không có ai trợ giúp. Chẳng những binh mã của triều đình, cho dù các thế lực khác cũng sẽ lập tức tuyên chiến với chúng ta...Mong Vương gia suy nghĩ kỹ.
La Đồ cười lạnh:
- Ta sợ cái gì? Nếu ta không thắng được Dương Kiên, cùng lắm thì chết, vậy thì sợ gì kẻ địch bêu danh phía sau? Nếu ta thắng được Dương Kiên, thiên hạ này còn ai đáng để cho ta sợ? Về phần bêu danh, ai còn dám mắng ta?
Y chắp tay đằng sau, nói:
- Bất kể như thế nào, ta đều muốn xưng đế. Ai cản ta, người đó phải chết!
...
...
Giang Nam, người nào đó ngẩng đầu nhìn trời, thì thào nói ta muốn xưng đế.
Mưu Bình Đông Cương, người nước ngoài hoành hành vô kỵ, thương nhân Đông Sở tuyệt tích.
Những điều đó tựa hồ không liên quan gì tới Phương Giải, nhưng nếu từ trên trời nhìn xuống, các thế lực lớn nhỏ đều ở trong một bàn cờ, không ai biết sợi dây chính ở chỗ nào, cho nên làm sao biết nó có liên hệ hay không? Lúc Trần Hiếu Nho báo cáo chuyện thương nhân Đông Sở hoàn toàn tuyệt tích, trong lòng Phương Giải đầy lo lắng. Nếu đúng như phỏng đoán của hắn, vậy thì vận mệnh của người Hán không còn do chính người Hán nắm giữ nữa rồi.
Hắn hạ lệnh dừng thuyền cập bờ, nói rằng muốn đợi người.
Mà người hắn muốn đợi, lúc này chính đang dẫn theo một ngàn hai trăm thiết kỵ theo quan đạo chạy tới bên này như cơn lốc. Nếu có người khác biết Phương Giải tới Đông Cương, chỉ sợ phản ứng đầu tiên chính là bốn chữ, xa thân gần đánh...Hắc Kỳ Quân và Mộc phủ, một đông một tây, nếu tạm thời liên minh với nhau có thể ảnh hưởng tới cả thiên hạ. Nhưng ai mà ngờ tới, Phương Giải tới không những không kết minh với y, mà còn gây thù hằn với y.
Sau khi thuyền lớn cập bờ không lâu, một con thuyền nhỏ đi tới gần thuyền lớn. Tán Kim Hầu đã thay một bộ áo gầm, sắc mặt ngưng trọng đi lên thuyền lớn, tới thẳng chỗ của Phương Giải.
- Chủ Công!
Ngô Nhất Đạo tiến vào rồi khom người thi lễ.
- Hầu gia!
Phương Giải nhìn ông ta hỏi:
- Tới hỏi vì sao ta hạ lệnh dừng thuyền phải không?
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Thuộc hạ có thể hiểu vì sao Chủ Công cố ý chọc giận Mộc phủ, nhưng không hiểu vì sao phải dừng thuyền để đợi. Dù sao an nguy của Chủ Công đều quan trọng hơn tất cả. Tu vị của Mộc Quảng Lăng rất cao, hơn nữa thuộc hạ vừa mới biết, vì muốn ứng phó với người đại tu hành có thể gặp phải khi chiến đấu trên chiến trường về sau, Mộc Quảng Lăng có huấn luyện một đội kỵ binh đặc biệt. Thuộc hạ không biết đội kỵ binh này đặc biệt chỗ nào, nhưng nếu Mộc phủ có chuẩn bị mà tới, vì sao Chủ Công lại dừng thuyền?
Phương Giải nói lại báo cáo của Trần Hiếu Nho, sắc mặt của Ngô Nhất Đạo cũng thay đổi theo.
- Nếu như vậy, quả thực nên lưu lại cảnh báo y. Nếu người nước ngoài muốn động binh với Trung Nguyên, cần binh mã của Mộc phủ ở Đông Cương để bảo vệ. Tới lúc đó cũng có lợi cho Hắc Kỳ Quân ở Tây Nam.
← Hồi 0846 | Hồi 0848 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác