← Hồi 0837 | Hồi 0839 → |
Thành Đông Đỉnh cách biển rộng chừng ba trăm dặm, các phú hộ trong thành phần lớn tập trung ở một chỗ. Nghe nói Mộc phủ nằm ở khu vực gần núi có phong cảnh đẹp nhất, hướng về phía biển, cho nên cảnh biển gần như thu hết vào tầm mắt. Tuy nhiên Mộc phủ nổi tiếng như vậy, xây dựng cũng không hoành tráng cho lắm.
Đội ngũ tiến vào thành thì đã gần buổi trưa, vừa lúc chợ náo nhiệt nhất. Nhưng người của Mộc phủ không xua đuổi người đi đường, mà là đổi một con phố khác để đi. Dân chúng tựa hồ đã quen với tác phong khiêm tốn này của Mộc phủ. Phương Giải ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn dân chúng bên ngoài, không nhịn được cười.
- Ngươi cười cái gì?
Mạt Ngưng Chi tựa vào thùng xe hỏi hắn. Trước đó ở ngoài thành nàng nắm khuỷu tay Phương Giải, khiến cho không khí giữa hai người có chút xấu hổ. Mạt Ngưng Chi đỡ hơn, chỉ có Phương Giải là hơi mất tự nhiên. Rất nhiều người đều nói Phương Giải thông minh, nhưng ở việc đoán lòng nữ nhân, Phương Giải hơi ngốc ngếch.
- Không có gì!
Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ giọng nói:
- Bất kể là thật hay giả, Mộc phủ đã khiến cho dân chúng cảm thấy thoải mái. Nếu Mộc phủ khởi binh, có lẽ dân chúng sẽ lập tức hưởng ứng. Với lực hiệu triệu của Mộc Quảng Lăng, tới lúc đó kêu gọi được hơn mười vạn người cũng không phải việc khó.
- Vậy mà ngươi còn cười?
Mạt Ngưng Chi không hiểu suy nghĩ của Phương Giải.
- Chẳng lẽ lại khóc?
Phương Giải lắc đầu:
- Không thể không nói, Mộc Quảng Lăng là một người thành công. Mộc phủ có quyền lực lớn, với phong cách làm việc của Dương Dịch vậy mà cũng không xuống tay với y. Có thể thấy được người này rất giỏi lừa người, trên thì lừa được Hoàng Đế, dưới thì lừa được dân chúng.
- Lừa lọc, dù sao vẫn là thủ đoạn nhỏ.
Mạt Ngưng Chi thản nhiên nói.
- Không đúng...
Phương Giải chậm rãi nói:
- Nếu cuối cùng Mộc Quảng Lăng thành công, vậy thì không còn là lừa gạt nữa rồi, có lẽ dân chúng sẽ thực sự đạt được lợi ích. Chân Quân Tử cũng tốt, Ngụy quân tử cũng tốt, vì duy trì hình tượng của mình, dân chúng liền được rất nhiều chỗ tốt. Một khi Mộc Quảng Lăng thực sự ngồi trên ghế rồng kai, còn ai nói y là một tên lừa gạt nữa?
- Lừa thiên hạ, cũng là kiêu hùng!
Mạt Ngưng Chi cười cười:
- Có vẻ như ngươi khá coi trọng người này?
- Đúng thế!
Phương Giải buông rèm xuống, nhìn mcn, nói:
- Một người có thể lừa được một người, thì là giảo hoạt. Một người có thể lừa được mười người, là thông minh. Một người có thẻ lừa được toàn bộ Đông Cương, vậy thì chính là hào kiệt. Y hơn nhiều người khác ở chỗ, y biết rằng nếu muốn thành công, cuối cùng vẫn phải nhờ vào sự ủng hộ của dân chúng.
- Ngươi cũng cho rằng như vậy?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Bởi vì đây là đạo lý chưa bao giờ thay đổi.
- Ta không có hứng thú với mấy chuyện đó. Ta chỉ hứng thú với việc Mộc phủ đã chuẩn bị cho ngươi những gì.
Mạt Ngưng Chi khẽ cười nói.
- Là thịnh tình khoản đãi.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Phương Giải định sửa sang lại quần áo của mình thì Mạt Ngưng Chi tới gần, giơ ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho hắn. Đôi tay kia rất ôn nhu, không giống như đôi tay có thể dùng đao bổ ngang giang hồ.
- Cho dù là giả vờ, ngươi không thể giả vờ giống một chút được à?
Nàng hơi u oán nói.
Phương Giải ngẩn ra, sau đó nắm lấy tay Mạt Ngưng Chi, hai người cùng xuống xe ngựa. Hai người cứ nắm tay như vậy. Dựa theo lễ tiết Đại Tùy, điều này hơi tỏ vẻ thất lễ. Nhưng hai người tựa hồ không quan tâm. Cửa chính của Mộc phủ đã mở, tôi tớ mặc áo xanh xếp thành hai hàng nghênh đón. Mộc Quảng Lăng cũng mặc Kỳ Lân bào biểu tượng cho Nhất Đẳng Quốc Công mỉm cười đứng ở cửa. Lúc thấy Phương Giải, nụ cười của y rất thân thiết, giống như gặp lại bạn cũ nhiều năm.
...
...
Trước khi rời khỏi Mộc phủ, Thanh Nha có tới tìm Bạch Mi uống rượu. Hai người ngồi gần cửa sổ của Tụ Tinh lâu, gọi một ít rượu và thức ăn. Mộc phủ nằm ngay trên đường cái, từ chỗ của hai người có thể nhìn thấy rõ cửa chính của Mộc phủ.
Ba nghìn thực khách trong Mộc phủ đã xuất phát, mà có vẻ như Thanh Nha không hề nóng nảy.
- Lúc trước bốn sư huynh đệ chúng ta rời khỏi sơn môn, đầu nhập vào Mộc phủ, đại ca nhị ca đều nghĩ rằng Mộc phủ rất nhanh sẽ khởi binh tranh bá thiên hạ. Thật không ngờ vừa đợi đã là bảy, tám năm. Tuy nhiên đệ rất khâm phục nhãn lực của đại ca. Không ngờ huynh ấy lại tính được Mộc phủ sẽ không an tâm sống yên một góc.
- Người thông minh đều chết sớm.
Bạch Mi hừ lạnh một tiếng.
- Đúng vậy...cũng vì đại ca quá thông minh nên Mộc phủ mới không chứa chấp.
Thanh Nha thở dài:
- Tam sư huynh nói xem, chúng ta có đợi được tới ngày đó không? Nếu chờ được tới ngày Mộc Quảng Lăng ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, huynh đệ chúng ta sẽ được cái gì? Phong hầu phong tướng, hay là những thứ khác?
Lời này khiến Bạch Mi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Lấy đâu ra những thứ khác? Cho dù phong hầu phong tướng, thì có bao nhiêu người có thể thành công? Vì bốn chữ này, mà có bao nhiêu người nguyện ý liều mạng? Giờ những điều mà ta và đệ đang làm, còn không phải vì bốn chữ đó?
Ông ta nhìn đội ngũ ở trước cửa Mộc phủ, sau đó nhìn Mộc Quảng Lăng tự mình nghênh đón người trẻ tuổi mặc Kỳ Lân Bào:
- Chúng ta có thể có địa vị giống như hắn. Ra vào là nhà cao cửa rộng, đi lại có người hầu người hạ...Mục tiêu đó còn chưa đủ sao?
Thanh Nha gật đầu nói:
- Chỉ là đệ có chút cảm thán mà thôi. Bốn người chúng ta xuống núi, đại ca chết rồi, nhị ca làm việc trong biên quân, đệ và huynh ở lại Mộc phủ...Mấy năm nay không có chuyện lớn gì nên cũng khá là tự tại. Chỉ khi nào Mộc phủ khởi binh, thì đệ và huynh mới bận rộn. Thật giống như hôm nay, huynh phải tới bờ sông chặn giết nữ nhân của Phương Giải, mà đệ thì phải tới Sơn Hải Quan giết cả nhà Hạ Định Phương...
Bạch Mi ngẩn ra:
- Sao hôm nay đệ nói nhiều vậy?
- Bởi vì đệ sợ hãi.
Thanh Nha lắc đầu:
- Hạ Định Phương là thuộc hạ cũ của Mộc Quảng Lăng, nhưng vì y trông coi Sơn Hải Quan, nên Mộc Quảng Lăng sẽ không bỏ qua cho y, thậm chí là người nhà của y. Thê tử của Hạ Định Phương còn là chị họ của tiểu công gia...Ài, khỏa nợ máu này, sớm muộn gì cũng tính trên đầu đệ.
- Đệ lo lắng.... tương lai Mộc Quảng Lăng sẽ giết người diệt khẩu?
Bạch Mi biến sắc.
- Huynh thấy thế nào?
Thanh Nha cười khổ nói:
- Năm đó Mộc phủ muốn mở rộng thực lực tới thành Mưu Bình, quận thủ thành Mưu Bình là một người ngoan cố, ngu trung với triều đình Đại Tùy. Đại ca đoán được tâm tư của Mộc Quảng Lăng, cho nên tới Mưu Bình một chuyến, giết cả nhà lớn bé của Quận thủ. Mộc Quảng Lăng nhân cơ hội đó chiếm đoạt Mưu Bình. Đại ca vốn tưởng rằng sẽ được Mộc Quảng Lăng trọng dụng. Ai biết về sau bị Mộc Quảng Lăng độc chết...Mộc Quảng Lăng là Chân Quân Tử a, y sao có thể khiến cho người khác biết những chuyện xấu xa mờ ám của mình?
- Giết Quận Thủ Mưu Bình, Mộc Quảng Lăng diệt trừ đại ca. Giờ đệ đi giết Hạ Định Phương...Ha hả, chính đệ cũng không biết mình nên đi hay không.
- Đệ...
Bạch Mi trầm mặc một lúc rồi thở dài:
- Đệ đi đi, ta sẽ không mật báo.
- Cảm ơn Tam sư huynh, nhưng đệ sẽ không chạy trốn, đệ sẽ tới Sơn Hải Quan.
Thanh Nha đứng dậy, chắp tay nói:
- Chúc Tam sư huynh mã đáo thành công. Mấy nữ tử kia không hề dễ đối phó, huynh nên cẩn thận chút.
- Rõ ràng đệ không muốn đi, vì sao vẫn phải đi?
Bạch Mi hỏi.
Thanh Nha nhếch miệng cười, lộ ra bộ răng màu xanh:
- Không phải huynh vừa nói rồi sau, vì bốn chữ phong hầu phong tướng, có bao nhiêu người nguyện ý liều mạng đánh cược?
*****
Lúc Bạch Mi rời khỏi thành Đông Đỉnh, tâm tình có chút thương cảm. Có lẽ vì những lời của Thanh Nha đã ảnh hưởng tới ông ta, hoặc có lẽ vì nhớ tới cái chết của Đại sư huynh. Lúc trước, Mộc Quảng Lăng vì muốn thử ông ta, cố ý nói chuyện giết Đại sư huynh cho ông ta, mà cuối cùng ông ta lại không nói cho Đại sư huynh.
Trong lòng ông ta có chút kỳ quái. Ông ta vẫn cho rằng vì thăng quan phát tài, ngoại trừ bản thân ra, ông ta có thể giết bất kỳ người nào. Nhưng hôm nay, không biết vì sao ông ta lại hối hận vì lúc trước không nói cho Đại sư huynh biết.
Ông ta tự cười trào phúng:
- Nghĩ ngợi nhiều làm gì, cho dù lúc trước nói cho hắn biết, liệu có cứu được hắn không? Chỉ sợ không cứu được còn thêm cả mạng mình vào đó. Ta làm vậy có gì sai? Chẳng lẽ vì tình nghĩa đồng môn mà chết theo? Ta có làm gì sai đâu?
Ông ta lẩm bẩm tự nói, sau đó lắc đầu mạnh.
Không suy nghĩ thêm nữa.
Giờ đang là lúc trời cao nắng ấm, sau khi rời khỏi thành, Bạch Mi quay đầu nhìn thoáng qua thành Đông Đỉnh. Vì muốn giữ bí mật, nên thủ hạ của ông ta đã luân phiên rời khỏi thành. Hiện tại đang ở thị trấn cách thành mười dặm chờ ông ta. Những thủ hạ đó đều do đích thân ông ta huấn luyện, tu vị tuy không cao, nhưng giỏi giết người. Đối phó với mấy phu nhân của Phương Giải, tất nhiên do ông ta động thủ. Nhưng trên thuyền lớn nhất định sẽ có không ít thủy thủ bảo vệ. Những người này giao cho thủ hạ giải quyết.
Bạch Mi phóng ngựa chạy như đường, rất nhanh đã vượt qua mười dặm.
Bình Lai trấn khá lớn, thuộc hạ của ông ta đã tập hợp trong một tòa nhà lớn của Chu gia ở phía đông thị trấn. Sở dĩ là Chu gia, bởi vì lão gia tử của Chu gia là quản gia Mộc phủ.
Tới ngoài cửa, Bạch Mi buộc chiến mã lại, liếc nhìn xung quanh rồi tới gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Bạch Mi hơi biến sắc, giơ tay đẩy cửa, cửa dễ dàng được mở ra.
Mùi máu tươi xông vào mũi.
Trong viện đều là người chết.
Thuộc hạ do ông ta tự tay huấn luyện cẩn thận, còn có mấy chục người nhà Chu gia đều bị giết. Thi thể chất đống trong sân, máu vẫn chưa khô. Trong lòng Bạch Mi căng thẳng, vô thức rút song tiên từ sau lưng xuống. Với tu vị của ông ta đã không cần dùng tới binh khí. Nhưng ông ta đã quen với việc dùng song tiên này để giết người.
Ông ta bước chậm vào bên trong, tập trung tinh thần đề phòng.
Thị trận này có mấy nghìn nhân khẩu, không ngờ lại không có ai phát hiện Chu gia chết nhiều người như vậy. Hơn nữa người chết đều là cao thủ, cho nên tình cảnh khá là quỷ dị.
- Đi ra!
Ông ta rống lên một tiếng, giống như tiếng dã thú phát ra khi đề phòng.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng động, Bạch Mi lập tức xoay người lại, thì phát hiện ở ngoài cửa có một nam tử trung niên thoạt nhìn hơn bốn mưỡi, cưỡi một con lừa tiến vào. Người này mặc áo vải, nhưng vừa nhìn thấy người này, Bạch Mi liền biết y có lai lịch không tầm thường. Con lừa hiển nhiên không thích ứng với mùi máu tanh trong viện, miễn cưỡng tiến vào.
- Xin chào!
Nam tử trung niên ngồi trên lưng lừa lau mồ hôi trên trán, có chút áy náy nói:
- Con lừa này rất không nghe lời, cho nên tới chậm một chút. Tuy nhiên ngươi không cần vội, giết ngươi sẽ rất nhanh thôi.
Y nói chuyện rất lịch sự lễ phép, nhưng khiến tim Bạch Mi càng đạp nhanh hơn.
...
...
Quan đạo phía tây thành.
Thanh Nha cưỡi ngựa lao nhanh, một hơi chạy được ba mươi dặm. Người xưa có câu 'Tiễn khách ba mươi dặm', cho nên mỗi tòa thành lớn, cứ cách ba mươi dặm lại có một đình tiễn khách. Thanh Nha vốn tiếp tục chạy, nhưng khi thấy hai người nghỉ ngơi ở trong đình, lông mày của y không tự chủ được nhíu lại, sau đó ghìm chặt dây cương.
Trong lương đình có một cặp vợ chồng.
Nam thoạt nhìn thành thật, nữ hơi xinh đẹp, nhất là đôi mắt đầy quyến rũ. Nếu lên giường nhất định là vưu vật.
- Ta...có thể đi qua không?
Thanh Nha khách khí hỏi.
Nếu có thực khách trong Mộc phủ nhìn thấy Thanh Nha đại nhân lại hỏi một đôi vợ chồng bình thường rằng mình có thể đi qua hay không, nhất định sẽ kinh ngạc tới rớt cằm. Nhưng Thanh Nha lại hỏi rất nghiêm túc, cẩn thận.
- Hình như...
Nam tử thành thật lắc đầu nói:
- Không thể a. Nương tử của ta nói, giết ngươi, đêm nay mới được ngủ trên giường. Xin lỗi rồi, đã bảy ngày ta không được chạm vào nàng, cho nên rất muốn...
Nói tới đây, khuôn mặt của y đỏ rần:
- Vì vậy, mong ngươi bỏ quá cho, để ta giết ngươi đi.
...
...
Phương Giải nắm lấy tay Mạt Ngưng Chi chậm rãi tiến vào cửa chính của Mộc phủ. Đôi trai tài gái sắc này khiến cho tôi tớ của Mộc phủ không ngừng liếc nhìn. Ninh Quốc Công Mộc Quảng Lăng mặc lễ phục đứng chờ ở cửa. Thấy Phương Giải tới, vội vàng mỉm cười tiến lên nghênh đón:
- Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công là thanh niên tài tuấn trăm năm có một của Đại Tùy, hôm nay vừa thấy liền biết những từ ngữ khen ngợi lúc trước vẫn chưa đủ để miêu tả phong thái của Trấn Quốc Công.
Phương Giải chắp tay thi lễ:
- Đa tạ Ninh Quốc Công đã khen!
Mộc Quảng Lăng mỉm cười, kéo tay Phương Giải tiến vào trong:
- Lần trước khuyển tử trở về nói, Trấn Quốc Công muốn tới phủ của ta làm khách. Ta một mực ngóng trông, hôm nay cuối cùng cũng được gặp ngươi. Tuy ta và ngươi mới gặp nhau, nhưng ta đã sớm nghe nói tên tuổi của Trấn Quốc Công. Dùng sức một mình trông coi Tây Nam, đuổi đi man di, dẹp yên Nam Yến, công tích to lớn này, nhìn khắp thiên hạ cũng không ai bằng.
Y vừa đi vừa nói:
- Ta rất ngưỡng mộ các anh hào. Hôm nay có thể gặp mặt Trấn Quốc Công, trong lòng ta rất vui.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Lần này tới vốn là việc tư, không dám quấy rầy quý phủ. Vừa vặn gặp tiểu công gia coi như là duyên phận. Nếu lại không tới bái phỏng thì đúng là thất lễ.
- Chớ khách khí như vậy.
Mộc Quảng Lăng nói:
- Sau khi trở về, khuyển tử không ngừng khen ngợi Trấn Quốc Công, thậm chí coi là tấm gương cho mình noi theo. Nếu không phải gặp được Trấn Quốc Công, khuyển tử còn chưa biết trời cao đất rộng như thế nào. Từ nhỏ tính cách của nó đã cao ngạo, lần này cuối cùng gặp được một người khiến nó tâm phục khẩu phục, về sau rất có ích với nó.
Lời này có vẻ như thực lòng. Phương Giải không nhịn được âm thầm khen, có thể nói lời giả dối mà như nói thật, đủ thấy trình độ của Chân Quân Tử.
Hai người vừa đi vừa hàn huyên, nói mấy chuyện không đâu. Sau khi tới phòng khách thì có người hầu dâng trà thơm, là trà của núi Vũ Di Giang Nam, giá trị xa xỉ.
Mộc Quảng Lăng lại khách khí vài câu, rồi hỏi chuyện Tây Nam. Phương Giải kể lại sơ lược quá trình đuổi giết người Hột và tiêu diệt Nam Yến của Hắc Kỳ Quân. Mộc Quảng Lăng lại một hồi tán thưởng. Nói chuyện phiếm với một người như Mộc Quảng Lăng, sẽ không xuất hiện thời điểm xấu hổ nào. Người này biểu hiện cực kỳ thân thiệt, không hề có cảm giác xa lạ, luôn luôn tìm được đề tài để nói.
- Giờ Đại Tùy đang cần một người như Trấn Quốc Công đứng ra bảo vệ.
Sau khi nghe Phương Giải kể xong chuyện ở Tây Nam, Mộc Quảng Lăng thở dài nói:
- Ta vốn muốn mang binh rời khỏi phía đông để ra sức vì nước, nhưng do không có ý chỉ của triều đình nên không dám tự chủ trương. Ta phụng mệnh phòng thủ Đông Cương, bảo vệ trăm họ thái bình, cho dù lòng nóng như lửa đốt, cũng không dám rời đi. Mỗi khi nghĩ tới cảnh quốc gia gặp đại nạn mà mình bất lực, trong lòng thống khổ không thôi.
← Hồi 0837 | Hồi 0839 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác