← Hồi 0079 | Hồi 0081 → |
Tuy tòa nhà của Đại Nội Thị Vệ Xử rất lớn, chiếm một phần sáu diện tích Thái Cực cung, nhưng người có tư cách có một nhà riêng của mình trong đó, tính đi tính lại cũng không quá năm người. Từ lúc phó chỉ huy sử Mạnh Vô Địch trở về y vẫn ở nhà dưỡng thương. Tuy tiền đồ của y vẫn chưa kết thúc. Nhưng muốn tiến thêm một bước, thật khó như lên giời.
Chỉ huy sử La Uý Nhiên không giết y, có lẽ còn nhớ kỹ vài phần tình cũ. Nhưng chuyện này là vết dơ trên người Mạnh Vô Địch vĩnh viễn không lau đi được. La Uý Nhiên không thể lại coi y như người tâm phúc.
Cho nên tiền viện Đại Nội Thị Vệ Xử vốn có chút trống trải nay lại có thêm mấy cái viện trống, sau khi thiếu một Mạnh Vô Địch lại càng lộ vẻ tịch liêu. Nhưng làm cho người ta có chút kinh ngạc chính là, tiểu viện của Mạnh Vô Địch để trống khônglâu thì đã có người vào ở.
Tiểu viện của Mạnh Vô Địch bị người khác chiếm có lẽ còn không đáng để làm cho người khiếp sợ, làm cho người ta giật mình chính là thân phận của người dọn vào đó.
Phải biết rằng người có thể sống một mình trong một viện ở Đại Nội Thị Vệ Xử, ít nhất cũng phải là Phó Chỉ Huy Sứ như Mạnh Vô Địch.
Nhưng tân chủ nhân của cái tiểu viện này, chỉ là Thiên hộ.
Dựa theo cấp bậc trong nội bộ Đại Nội Thị Vệ Xử mà nói, địa vị Thiên hộ đã rất cao. Nhưng tuyệt đối không cao đến nỗi có thể có đặc quyền như vậy, tối thiểu... sáu Thiên hộ khác của Đại Nội Thị Vệ Xử đều không có đặc quyền như vậy. Người này, cũng là nữ Thiên hộ đầu tiên từ trước tới nay của Đại Nội Thị Vệ Xử.
Tên của nàng, gần như là lúc nàng vào ở trong cái độc viện kia nháy mắt liền truyền khắp trong và ngoài Đại Nội Thị Vệ Xử. Bao gồm cả Tình Nha ở hậu viện đều chấn động. Mọi người đều nhớ kỹ tên của nữ tử này.
Mộc Tiểu Yêu.
Nếu người ở Đại Nội Thị Vệ Xử biết nàng chỉ có thực lực Ngũ phẩm, chỉ sợ sẽ càng thêm khiếp sợ.
Từ sau khi Mộc Tiểu Yêu vào ở trong cái tiểu viện này, bố trí và trang trí trong viện đều được thay đổi. Vật phẩm rất xa hoa ở phía trước đều bị dọn ra ngoài sạch, chỉ lưu lại một cái giá sách, một tủ sách và mấy cái ghế. Tranh chữ treo trên vách bịmột bộ váy dài màu đỏ chót thay thế, bắt mắt mà xinh đẹp.
Bộ y phục này là dấu hiệu nhận dạng Mộc Tiểu Yêu trước khi nàng đến Đại Nội Thị Vệ Xử, nàng có rất nhiều bộ y phục như thế, kiểu dáng chất liệu đều giống nhau. Có lẽ chỉ có nàng nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên nàng mặc chiếc váy dài như vậy trước đó, có thiếu niên nhìn mà chảy nước miếng..
Hắn không keo kiệt buông những lời ca ngợi, nhưng điều Mộc Tiểu Yêu nhớ kỹ chỉ có ánh mắt của hắn.
Cái váy đỏ treo trên vách tường, chính là cái nàng mặc ngày chia tay với Phương Giải.
Phần lớn đồ đạc trong phòng đã bị dọn sạch ra ngoài nên căn phòng có vẻ cóchút trống trải, thậm chí đơn sơ. Bố trí như thế hiển nhiên không tương xứng với địa vị của nàng, thậm chí nhìn những đồ đạc bị dọn ra ngoài làm cho người khác có một loại cảm giác bi thương khi người vừa đi trà liền lạnh.
Nhưng Mộc Tiểu Yêu cũng không quan tâm đến những thứ đó, về phần có phải có chút không nể mặt hay không căn bản nàng cũng không lo lắng. Những thứ trong phòng không có thứ nào là nàng thích, cho nên không cần phải... lưu lại. Cái người Mạnh Vô Địch đang ở nhà dưỡng thương kia nghĩ như thế nào, nàng càng không muốn đi suy xét.
Mộc Tiểu Yêu ngồi ở trên ghế nhìn chiếc váy đỏ trên vách tường đến xuất thần, thế cho nên đến Trác tiên sinh chậm rãi đi vào sân lúc nào nàng cũng không phát hiện. Không biết có phải thật sự không cảm giác thấy hay không, nhưng nàng đã sớm biết người đến là Trác Bố Y.
Sau khi Trác Bố Y đi vào tiểu viện nhìn lướt qua, sau đó không kìm nổi khẽ lắc đầu. Nữ tử ngồi trên ghế suy nghĩ đến mức xuất thần trước mặt hắn thật quá khác biệt, hoàn toàn không để ý đến những kiêng kị trong quan trường. Người như vậy, nhất là nữ nhân, nếu sau lưng không có ai ủng hộ, kết cục hơn phân nửa đều thê lương.
Nếu như Mạnh Vô Địch biết đồ vật này nọ của mình đều bị người khác dọn sạch ra ngoài, hận ý trong lòng chỉ sợ sẽ dày đến mức không thể hóa giải nổi. Tuy rằng y đã thất thế, nhưng dù sao vẫn là phó chỉ huy sử của Đại Nội Thị Vệ Xử. Nếu y vì chuyện này mà làm quyết liệt, đến cả La Uý Nhiên cũng không có biện pháp đứng về phía Mộc Tiểu Yêu. Nàng chỉ là Thiên hộ, hơn nữa còn là một Thiên hộ thực lực rất thấp.
- Bằng hữu của ngươi...
Trác Bố Y há to miệng, do dự xem nên nói tiếp như thế nào. Nhưng phản ứng của Mộc Tiểu Yêu lại làm cho ông ta có chút bất ngờ, nữ tử thoạt nhìn lãnh đạm hờ hững bỗng nhiên quay đầu, giọng điệu vội vàng hỏi:
- Hắn làm sao vậy?
- Không phải hắn...
Trác Bố Y lắc lắc đầu, ngồi xuống cái ghế đối diện Mộc Tiểu Yêu trầm giọng nói:
- Hôm qua trước khi ngươi đi gặp Phương Giải, ta đã nói với ngươi, người đemPhương Giải lừa ra khỏi Trường An có khả năng thật sự là sai dịch ở Bộ binh, trong Binh bộ có người muốn diệt trừ Phương Giải. Chuyện của các ngươi ở Phan Cố, Chỉ Huy sứ đại nhân đã giấu đi, nhưng lúc này vẫn có người không buông tha Phương Giải... Ta nghĩ, hẳn không phải là ý của Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai, đó hẳn là một kẻ rất chuyên nghiệp trong việc xóa bỏ dấu vết để lại.
- Điều tra chuyện này cũng dễ dàng, chỉ cần tra xem trong Binh bộ có ai có liên quan đến các ngươi. Nếu không có quan hệ trực tiếp với các ngươi, thì điều tra thêm xem ai có liên hệ gì đó với biên thành Phan Cố hay không. Phức tạp nhất, là phải điều tra xem ai có liên hệ với Lý Hiếu Tông, Lý Viễn Sơn. Mà bệ hạ lại đang đại khai sát giới ở Binh bộ, những quan quân có liên quan đến Lý Viễn Sơn bao gồm Thị Lang Hậu Quân Tứ đều đã chém đầu...
Trác Bố Y thở dài nói:- Ta đã nói rồi, các ngươi không cần vội vã làm cái gì, chuyện này để ta điều tra, sau khi tra được ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Nhưng bằng hữu mất tích của ngươi đã làm quá mức... Ngay đêm hôm qua... Có người xông thẳng đến nha môn Binh bộ, một hơi giết hết ba cửa quan trọng, giết một trăm lẻ bốn người, bao gồm ba cao thủ Thất Phẩm và một cao thủ Bát Phẩm. Người xông vào binh bộ cũng bị thương rất nặng, mặc dù được một vị cường nhân Cửu Phẩm cứu đi, nhưng xem chừng cũng là dữ nhiều lành ít.
Mộc Tiểu Yêu mạnh mẽ đứng lên, trầm mặc vài giây rồi kiên định nói:
- Ta muốn đi gặp Phương Giải.
- Chuyện này, ta không giấu được bao lâu.
Trác Bố Y lắc đầu ra hiệu nàng ngồi xuống:- Hai vị đại nhân Chỉ Huy Sử và Trấn Phủ Sử bên kia, ta không đi nói. Nhưng muốn tra ra là ai đối với hai người bọn họ mà nói cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Nếu bằng hữu của ngươi chết rồi, chuyện này ta sẽ nói với Chỉ Huy Sử, tìm một cái cớ qua loa để cho qua chuyện này, thậm chí có thể nói là người giang hồ thù hận triều đình, nói là người Mông Nguyên trả thù cũng được, chỉ cần bệ hạ chịu tin. Nhưng nếu nàng không chết, Đại Nội Thị Vệ Xử sẽ nhìn chằm chằm không chịu kết thúc chuyện này.
- Mọi người ở Đại Lý Tự, Hình Bộ và nha môn Hình bộ đang điều tra, vì thế Đại Lý Tự và Hình Bộ điều động rất nhiều cao thủ. Thành Trường An rất lớn, nhưng không thể ngăn cản được sự điều tra như cày đất của bọn họ.
Ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu hơi run run, nhìn Trác Bố Y gằn từng tiếng mà hỏi:
- Ý của tiên sinh là, Trầm Khuynh Phiến nhất định phải chết?Trác Bố Y không trả lời, nhưng gật gật đầu.
Mộc Tiểu Yêu cười lạnh, xoay người đi ra ngoài cửa:
- Tiên sinh vừa mới nói sai một câu, Trầm Khuynh Phiến không phải là bằng hữu của ta, mà là đối thủ của ta... Nhưng dù vậy, nếu có người muốn giết nàng, trước tiên phải giết ta. Cho dù chúng ta không có chút tình cảm, nhưng cũng là người một nhà.
Bước chân của nàng dừng lại, không quay đầu lại:
- Nếu tiên sinh muốn bắt ta, xin hãy đợi đến sau khi ta gặp Phương Giải hãy bắt. Ân oán thị phi giữa mấy người bọn ta là chuyện của chúng ta, nếu chết... Bọn ta tình nguyện chết chung một chỗ. Ta nghĩ... Phương Giải cũng nghĩ như vậy.
Nàng rời khỏi đó, không chút do dự.
Trác Bố Y nhìn bóng lưng của nàng không kìm nổi cười khổ một tiếng, lắc đầu tự giễu nói:
- Tính tình như vậy, sớm muộn gì cũng phải chịu thua thiệt.
- Ngươi thật sự coi trọng nàng, đã suy nghĩ cẩn thận chưa?
Có người hỏi.
Trác Bố Y không giật mình chút nào, mặc dù lúc trước đi vào tiểu viện này chỉ có một mình Mộc Tiểu Yêu. Mà người nam nhân vừa nói này, đúng là đi từ trong phòng ra.
- Nàng sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao, cho ta thời gian. Y nói.
Người đi từ trong phòng ra tùy tay hái một quả đào từ cây đào trong sân nhỏ, lấy khăn tay trắng tinh xoa xoa sau đó cắn một cái.
Chua, chát, hai loại hương vị làm cho người ta nhíu mày.
Nhưng nam nhân ăn đào lại không thèm để ý, nhấm nuốt rất tỉ mỉ thậm chí có thể nói là ngon miệng.
- Ngươi có biết, ta sẽ không bởi vì một câu trống rỗng như vậy của ngươi để giúp nàng ta. Chuyện không có lợi đối với Đại Nội Thị Vệ Xử, dù ngươi có xem trọng cái gì trên người nàng, ta cũng sẽ không giúp gì. Nếu tương lại ta gây ra chuyện gì uy hiếp đến Đại Nội Thị Vệ Xử, ngươi có thể không do dự lựa chọn diệt trừ ta. Đồngdạng...
Người nam nhân này nhìn Trác Bố Y nghiêm túc nói:
- Ngươi cũng đừng cho rằng Đại Nội Thị Vệ xử đang lâm vào thế bị động. Chuyện này quá lớn, ai cũng không gánh được lửa giận của bệ hạ.
- Tuy nhiên... Trong vòng ba ngày ta sẽ nói cho bệ hạ, vẫn chưa tra rõ ràng được nguyên nhân. Nhưng nhiều nhất là ba ngày, bởi vì Hầu Văn Cực cũng chỉ cho ta ba ngày để giữ mặt mũi.
Y xoay người rời khỏi, nện bước thong thả.
La Úy Nhiên, không biết khi nào thì hiện ra ở cái tiểu viện này, thậm chí còn không biết khi nào thì xuất hiện trong phòng. Có lẽ trước khi Mộc Tiểu Yêu rời đi, ycũng đã ở cái tiểu viện này thậm chí là trong phòng rồi. Hoặc là, thời điểm nàng ngồi trên ghế nhìn chiếc váy đỏ suy nghĩ đến xuất thần, y liền đứng sau lưng nhìn nàng.
Mộc Tiểu Yêu đi rồi cho nên không biết người nam nhân này đã tới, nếu nàng biết, ngoại trừ sợ hãi sởn tóc gáy, chỉ sợ sẽ đả kích lớn đến tự tin của nàng.
Sướng Xuân Viên
Một nơi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, khí hậu tươi tốt. Hoàng đế bởi vì chuyện triều chính nên trong lòng có chút bực bội bước từ thềm đá ở thư phòng đi tảnbộ theo con đường nhỏ. Gió thổi xuyên qua cánh rừng mang đến cho con người cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, khiến băn khoăn trong lòng y trở nên an tĩnh không ít.
Thái giám cầm bút Tô Bất Uý cẩn thận đi theo phía sau.
Hoàng đế đi đến bên núi giả, nhìn mặt trên núi đá có khắc mười sáu chữ "sơn cao tắc hiểm nhập vân vi điên nan thượng nan hạ bộ bộ ổn an", khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy nên sai người xóa đi những chữ này, càng nhìn trong lòng càng phiền. Nhưng sau khi cất bước đi ra ngoài ba bước, ánh mắt của y lập tức ngẩn ra, lông mày đang nhíu chặt cũng dãn ra rất nhiều.
Mặt sau núi giả có một ao sen, đang là thời điểm hoa sen đua nhau nở rộ. Trong ao có nhiều đóa hoa sen, cảnh đẹp ý vui. - Tô Bất Uý.
- Có nô tài.
Tô Bất Uý liền vội vàng tiến lên một bước, khom người đợi Hoàng đế sai bảo.
- Ngày mai tìm thợ thủ công sửa lại mười sáu chữ trên núi giả này... Sửa lại hai chữ cuối cùng, bốn chữ " bộ bộ ổn an" này không tốt, có đôi khi cầu yên ổn, lại trở nên yếu đuối.
- Đổi thành gì ạ?
Tô Bất Uý hỏi. - Hai chữ cuối cùng nên đổi là " sinh liên".
Hoàng đế sai bảo xong lại quay đầu liếc mắt nhìn núi giả một cái, tiếp tục bước về phía trước đi ra ngoài.
Bộ bộ sinh liên.
Tô Bất Uý không hiểu chữ này có ý tứ gì.
Sướng Xuân Viên rất lớn, Hoàng đế cũng bề bộn nhiều việc, từ sau khi xây xong khu vườn này, Hoàng đế đúng là chưa thật sự tỉ mỉ xem qua. Đi từ thư phòng ra bên ngoài chỉ có nhìn đến núi giả, không nhìn tới ao sen ở mặt sau. Nếu hôm nay không muốn đi thêm một chút có lẽ vẫn không biết mặt sau núi giả còn có động thiên khác, cho nên y có chút cảm thán, kế vị mười một năm đều cẩn trọng cẩn thận, hàng nămđều đến vườn này nghỉ hè, lại không biết cái vườn này rốt cuộc có diện mạo thế nào.
- Bệ hạ...
Tô Bất Uý quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Chỉ Huy Sứ của Đại Nội Thị Vệ Xử là La Uý Nhiên đang đuổi theo liền vội vàng nhắc nhở:
- Bệ hạ, La Úy Nhiên đã tới.
- Ừ.
Hoàng đế ừ một tiếng, chậm rãi đi vào trong lương đình ngồi xuống. Một bên đình này chính là ao sen, lá sen xanh chen chúc, làm những đóa hoa phấn hồng càng bắt mắt hơn bình thường. Hoàng đế có một loại kích động muốn vẽ lại cảnh này, sau đó mới nghĩ đến không ngờ chính mình đã bốn năm năm không có đụng vào bút vẽ. Thời điểm mới đăng cơ ngẫu nhiên còn có thể ngồi trong thư phòng vẽ một bức tranh sơn thủy để tĩnh tâm, nhưng sau khi ngôi vị Hoàng đế được củng cố, ngược lại không đụng đến văn chương tranh vẽ.
Biện pháp dùng để tĩnh tâm trước kia, hiện tại dường như không dùng được rồi.
- Bệ hạ.
La Uý Nhiên bước nhanh đi đến bên ngoài đình, quy củ dập đầu thi lễ.
- Đứng lên đi, ngươi cũng bận mà chuyện cũng nhiều, nói ngắn gọn đi... Ngươi thấy người gây ra án tử ở Binh Bộ này thế nào. Tuy rằng trẫm đã giao chuyện này cho Đại Lý Tự và Hình Bộ làm, nhưng bàn về kinh nghiệm thì không ai trong số họbì được với ngươi. Ngươi cũng đã đến Binh bộ khám nghiệm tử thi, có nhìn ra được người ra tay có lai lịch gì không.
La Uý Nhiên trầm mặc, Hoàng đế nhìn y một cái sắc mặt có chút không vui.
- Thần nghĩ là...
La Uý Nhiên hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống nói từng chữ từng câu:
- Hẳn là thích khách do Mông Nguyên đế quốc phái tới gây ra.
Câu trả lời này hiển nhiên là lời nói dối, nhưng Hoàng đế lại hài lòng gật đầu.
- Chứng cớ đâu?Hoàng đế hỏi.
- Người Bắc Liêu đã xưng thần với bệ hạ, trong lòng người Mông Nguyên hiển nhiên là không thoải mái, vì thế phát binh tấn công biên thành Phan Cố, rồi lại bị Hữu Kiêu Vệ Đại Tướng Quân Lý Viễn Sơn suất quân đánh tan. Tặc tử Mông Nguyên không cam lòng, vì thế phái tuyệt thế cao thủ lẻn vào Binh bộ ý đồ muốn lấy trộm bản đồ bố phòng biên quân Đại Tùy, tự nhiên là sẽ động binh với Đại Tùy. Sau khi cao thủ Mông Nguyên lẻn vào Binh bộ, bị võ quan giữ cửa phát hiện, trong hỗn chiến, Binh bộ tổn thất hơn một trăm người, nhưng đã làm cao thủ Mông Nguyên phái tới bị thương, ngăn trở hành động lấy trộm bản đồ của người Mông Nguyên.
Thời điểm nói những lời này, thân mình La Uý Nhiên hơi hơi run.
Y đang đánh cuộc, thời điểm y ngẩng đầu nhìn thấy trên khóe môi bệ hạ hơi hơilộ ra nụ cười, y biết mình thành công rồi, hiện tại bệ hạ cần nhất là cái lý do như vậy.
Nhưng rất nhanh, ý cười ở khóe miệng bệ hạ liền biến mất không thấy gì nữa.
Hoàng đế đứng lên, chắp tay nói.
- La Uý Nhiên, ngươi trả lời thật sự là rất tốt, trẫm rất hài lòng. Nhưng chân tướng này là để xác thực cùng với văn võ bá quan và dân chúng Đại Tùy, chứ không phải để cho trẫm xác thực. Đại Lý Tự và Hình Bộ điều tra, cũng sẽ ra chân tướng này... Nhưng, trẫm muốn không chỉ là cái này, nếu trong vòng bảy ngày ngươi không tra được là ban đêm ai đã xông vào Binh bộ đại khai sát giới, trẫm liền cách chức Chỉ Huy Sử Đại Nội Thị Vệ Xử của ngươi. Không chỉ ngươi... Trấn Phủ Sử Hầu Văn Cực cũng đừng làm nữa. Hoàng đế quay đầu nhìn về phía La Uý Nhiên giọng điệu uy nghiêm nói:
- Đại Tùy lập quốc đã trăm năm, còn chưa từng có chuyện sỉ nhục như vậy. Nha môn Binh bộ lại bị người huyết tẩy... Trẫm muốn biết, là hạng người nào mà có nhiều thù hận với Binh bộ như vậy, mới có thể bí quá hóa liều. Nếu như là dân chúng của Đại Tùy làm, trẫm ngoại trừ phẫn nộ còn rất thương tâm.
- Cái trẫm muốn không chỉ là hung thủ, còn muốn xem có phải trong Bộ binh còn cất giấu chuyện xấu xa gì.
Y ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh.
- Lúc này ai dám ngăn cản chuyện trẫm muốn làm, trẫm sẽ khiến kẻ đó trọn đời không được siêu sinh.
← Hồi 0079 | Hồi 0081 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác