Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0771

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0771: Tập kích đêm, phát hiện chân tướng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Mưu Bình

Nhà trọ Đồng Thăng

Bỉ Đắc mỉm cười đi qua đi lại, nụ cười lộ vẻ đắc ý. Y thực sự cao hứng, bởi vì hôm nay y thu hoạch được lớn trong phủ Dương Thuận Hội. Tuy Dương Thuận Hội còn chưa đồng ý, nhưng Bỉ Đắc nhạy bén phát hiện sự tham lam lóe lên trong mắt của hắn. Hơn nữa y cao hứng không chỉ vì thấy được sự tham lam trong mắt của Dương Thuận Hội.

Y tuổi chừng ba mươi, dáng người cường tráng, không để râu. Nam nhân như vậy được coi là mỹ nam tử ở thế giới bên kia đại dương. Dù là ở Trung Nguyên, cũng dễ nhìn hơn những người nước ngoài để râu ria xồm xoàm.

- Có vẻ như chuyện này không có trở ngại gì.

Bỉ Đắc cười cười, ngồi xuống ghế.

Một người nước ngoài tuổi chừng năm mươi, một mực đứng đằng sau Bỉ Đắc như là người hầu lúc ở phủ tướng quân cười theo, nói:

- Hẳn là vậy. Tuy Dương Thuận Hội có tước vị rất cao ở Đại Tùy, nhưng mười rương đầy vàng có thể khiến bất kỳ người nào nổi lên lòng tham. Chỉ cần lòng tham xuất hiện, thì nó sẽ mọc nhanh như cỏ dại sau cơn mưa.

- Điều ta cao hứng không phải là cái này.

Bỉ Đắc lắc đầu:

- Ngươi chỉ thấy được mặt ngoài, mà ta thấy được sâu hơn...Ta thấy được con cự long tên là Đại Tùy kia sắp xong rồi. Đế quốc mà được người Đông Sở miêu tả là bách chiến bách thắng giờ đã thối nát gần như chết, tản ra một mùi hôi thối khiến ta rất thích.

- Sao ngài lại có phán đoán như vậy?

Lão bộc hỏi.

- Ta đã hỏi qua người Đông Sở, Hoàng Đế nước Tùy giống với Hoàng Đế của đế quốc Agoda, có quyền lực tối cao vô thượng, không ai có thể kháng cự. Nếu như người Đông Sở nói không sai, vậy thì biểu hiện hôm nay của Dương Thuận Hội đủ để chứng minh, đế quốc này đã tới giai đoạn cuối.

- Nếu nước Tùy vẫn hùng mạnh như trước, nếu Hoàng Đế nước Tùy vẫn còn quyền lực tối cao vô thượng như lúc trước, nếu quân đội nước Tùy vẫn kiêu ngạo và bách chiến bách thắng như lúc trước, vậy thì ta đã không nhìn thấy tình cảnh như ngày hôm nay rồi. Dương Thuận Hội đang do dự. Mặc kệ có phải do y tham số vàng kia hay không, ta đều không nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của y. Nếu Hoàng Đế nước Tùy vẫn còn duy trì uy nghiêm, vẫn duy trì quyền lực địa vị tối cao, vậy thì dù Dương Thuận Hội có lá gan thu vàng của ta, thì trong mắt sẽ xuất hiện sự sợ hãi.

- Nhưng y không có! Trong mắt y chỉ có tham lam và do dự. Điều này nói rõ lên rằng, mặc dù y đồng ý thành lập quan hệ mậu dịch giữa chúng ta và nước Tùy, thì cũng không có điều gì khiến y sợ hãi. Nếu nước Tùy vẫn hùng mạnh như lúc trước, nếu Hoàng thất vẫn vững vàng như lúc trước, vậy thì y có lá gan đó không? Biểu hiện của y đủ để chứng tỏ rằng y có quyền quyết định việc này, không cần phải thông báo cho Hoàng Đế nước Tùy. Người này, đã mất đi sự kính sợ với Hoàng thất nước Tùy.

- Bởi vậy có thể thấy, nước Tùy thực sự loạn tới rối tinh rối mù.

Y nói rất nhanh, trong giọng nói không che dấu sự hưng phấn.

- Đúng vậy a.

Lão bộc cảm khái nói:

- Sao ta không thấy được điểm này. Cho nên...ta chỉ có thể đi theo sau ngài, làm việc theo mệnh lệnh của ngài chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.

- Ha ha!

Bỉ Đắc cười nói:

- Chỉ cần Dương Thuận Hội đồng ý mở cửa duyên hải, vậy thì ta có thể mang tin tức trở về được rồi. Một khi chuyện này thành công, Đông Sở không còn lý do gì để tồn tại.

- Vội vã như vậy?

Lão bộc có chút lo lắng nói:

- Nếu vội vã khai chiến với Đông Sở, một khi nước Tùy biết được liệu có phái binh tới hỗ trợ không? Dù sao Đông Sở và nước Tùy cũng là hàng xóm. Người Tùy sẽ không trơ mắt nhìn Đông Sở bị tiêu diệt.

- Sẽ không có chuyện đó.

Bỉ Đắc lắc đầu:

- Chỉ cần Dương Thuận Hội gật đầu, vậy thì mặc kệ Đông Sở xảy ra chuyện gì, nước Tùy sẽ không nhúng tay vào. Bởi vì chỉ cần Dương Thuận Hội gật đầu, thì chứng tỏ rằng lực khống chế của Hoàng thất nước Tùy đã tới mức thấp nhất. Như vậy đây không còn là một quốc gia đáng sợ nữa. Một quốc gia đã mất đi lãnh tụ chỉ đường dẫn hướng, cho dù khổng lồ thì cũng vô dụng. Giống như một con cự long mập mạp, nhưng không hùng mạnh...

- Hơn nữa, trong mắt ta, cho dù đế quốc có động binh với Đông Sở, thì việc đầu tiên mà người Tùy sẽ làm, không phải là xuất binh trợ giúp Đông Sở, mà là lập tức phái quân đội cướp bóc thương nhân Đông Sở. Thậm chí ngay cả quần lót cũng không lưu lại. Trong tay người Đông Sở có một số lượng lớn của cải, Dương Thuận Hội đã không thể kháng cự được với mười rương vàng, thì càng không thể kháng cự được số của cải trong tay những người Đông Sở kia.

- Có số của cải này, Dương Thuận Hội có thể mở rộng quân đội, khiến bản thân mạnh mẽ hơn, bởi vì y khát vọng mạnh mẽ. Chỉ có mạnh mẽ, y mới có thể tham gia vào trò chơi tranh bá thiên hạ. Không hề nghi ngờ rằng, lúc một quốc gia hùng mạnh trở nên hỗn loạn, vậy thì những người có khả năng lên làm Hoàng Đế sẽ không bao giờ buông tha. Tuy Dương Thuận Hội đã lớn tuổi, nhưng càng về già, dục vọng làm Hoàng Đế càng lớn...

- Ngài nói đúng.

Lão bộc cúi đầu nói:

- Vậy thì ngày mai ta sẽ phái người tới phủ Đại tướng quân hỏi một chút?

- Không vội!

Bỉ Đắc nói:

- Nếu chúng ta biểu hiện quá sốt ruột, vậy thì Dương Thuận Hội sẽ cảm thấy chúng ta có vấn đề. Mặc dù cuối cùng y vẫn đáp ứng, chỉ sợ phải mất thêm nhiều thứ hơn. Ngày mai không cần quan tâm tới chuyện của phủ Đại tướng quân, nhưng y đã phái người điều tra xong đám người Rose ti tiện chết tiệt kia.

Lão bộc cúi đầu nói:

- Sáng sớm ngày mai ta liền phái người âm thầm điều tra. Dù sao hiện tại người Đông Sở vẫn còn hợp tác với chúng ta. Mà người Rose giống như chó hoang không nhà kia, sẽ dần dần bị Đông Sở vứt bỏ...Tuy hiện tại chỉ có công quốc Plens, mà không còn công quốc Rose rồi, nhưng những người Rose kia sẽ không buông tha chống cự...Phản quân Rose vì muốn tìm kiếm của cải để chiêu mộ quân đội, thì bọn họ chắc chắn sẽ liên lạc với người Đông Sở, thông qua buôn bán để thu hoạch của cải.

- Ừ.

Bỉ Đắc gật đầu:

- Lần này tới, thu hoạch lớn nhất chính là thấy được nước Tùy bấp bênh. Sáng sớm ngày mai ngươi liền phái người mang tin tức trở về công quốc Plens, bảo quân đội chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào. Chỉ cần người Tùy không xuất binh, chiếm một nước như Đông Sở không phải là việc khó khăn. Tuy Đông Sở có một đội thủy sư hùng mạnh, nhưng bọn họ căn bản không biết cách phát huy uy lực của chiến thuyền...Dựa vào cung tên xe nỏ trang bị trên chiến thuyền, nhiều nhất chỉ như một con nhím, khiến cho kẻ địch cảm thấy có chút khó giải quyết mà thôi.

- Mà chiến thuyền của chúng ta đã trang bị pháo, có thể đánh bại bọn họ giống như một con voi giết chết một con chuột. Đông Sở giàu có, nếu tập hợp toàn bộ số vàng của quốc gia này lại, hẳn là cao bằng núi Kiri.

- Quan trọng nhất là...

Lão bộc cười theo:

- Bản đồ của đế quốc, lại được mở rộng.

- Sẽ còn lớn hơn.

Bỉ Đắc mỉm cười, nhưng kiên định nói:

- Bất kỳ người nào của đế quốc Agoda đều rõ ràng rằng, đế quốc chỉ dừng mở rộng nếu như...toàn bộ thế giới này đã bị đế quốc Agoda xâm chiếm. Bất kỳ kẻ thù nào cũng không thoát được, cho dù nó có lớn bao nhiêu.

Lão bộc cúi đầu nói:

- Ngài nói đúng, đế quốc Agoda chắc chắn sẽ trở thành quốc gia duy nhất trên thế giới này.

- Đi thôi, đi dò tra những phản quân người Rose kia. Nếu bọn chúng muốn giao dịch với người Tùy thì chắc chắn bọn chúng sẽ giao dịch mở Mưu Bình. Cho người Đông Sở một ít ưu đãi, rất nhanh sẽ nhận được đáp án. Mà ưu đãi này, chúng ta cũng sẽ rất nhanh cầm về.

Bỉ Đắc khoát tay nói:

- Ngươi đi xuống đi. Hôm nay ta rất vui, cho nên muốn ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đợi tin tức.

Đêm khuya

Ở thôn trấn cách phía tây thành Mưu Bình mười lăm dặm, một đội chừng hơn hai trăm người dựng doanh trại ở đây. Đây là một thương đôi mới mua xong hàng hóa từ thành Mưu Bình, thắng lợi trở về. Cũng không biết vì sao bọn họ nóng vội rời khỏi thành như vậy. Trước khi cửa thành đóng lại, bọn họ gấp gáp rời đi, sau đó chạy một mạch mười lăm dăm mới dừng lại ở thôn trấn này.

Đây là một chuyện bất bình thường. Mang theo nhiều hàng hóa như vậy, nhưng vì tiết kiệm mười lăm dặm đường mà vội vã rời khỏi thành?

Tuy nhiên, do rất nhiều tiểu thương qua lại thành Mưu Bình, cho nên căn bản không có người nào chú ý. Chỉ cần giao nộp đủ thuế má, binh lính thủ thành sẽ không kiểm tra quá nghiêm ngặt. Nếu là nhét thêm một chút bạc cho bọn họ, bọn họ liền cho đi qua mà không cần kiểm tra.

Một bên thôn trấn chính là quan đạo, bên trong kênh rạch phía đông quan đạo, trong bụi cỏ dày đặc, có một người ló đầu nhìn về hướng thôn trấn bên kia.

- Chia ra ba tổ, cẩn thật chút, thanh lý sạch sẽ trạm gác ngầm.

Người này rụt đầu lại rồi phân phó.

- Đoàn suất, ngài yên tâm đi!

Thủ hạ của y gật đầu, mang theo cao thủ của ba tổ đi về hướng thôn trấn bên kia. Người hạ lệnh, chính là Tả Minh Thiền.

- Sau khi thanh lý xong trạm ngác ngầm bên kia, những người còn lại chia làm bốn đội, theo bốn phương tám hướng tiến vào thôn trấn. Đối phương có chừng 223 người. Ban ngày đã quan sát qua, trong đó có hơn hai mươi phu xe, phần lớn không biết võ nghệ. Những người còn lại khẳng định đều xuất thân từ quân đội, bằng không sao có thể đề phòng tốt như vậy. Chúng ta có ít người, nhưng giỏi giết người trong đêm hơn. Lúc đầu cố gắng không quấy nhiễu người ở bên trong. Nơi này cách Mưu Bình khá gần, nếu kỵ binh tập kết thì chỉ cần nửa canh giờ là tới nơi. Cho nên, phải ghi nhớ một chữ, Nhanh!

- Tuân lệnh!

Cao thủ của Kiêu Kỵ Giáo và Hàng Thông Thiên Hạ lên tiếng, sau đó đi theo đầu mục tản ra.

Có lẽ vì không ngờ mới ra Mưu Bình đã bị người khác theo dõi, cho nên thương đội kia tuy đề phòng nghiêm khắc, nhưng vẫn còn có chút sơ suất. Nhất là trạm gác ngầm, thiết lập cũng không nhiều. Cho nên Kiêu Kỵ Giáo mất không nhiều thời gian để xử lý các trạm gác ngầm này. Kế tiếp chỉ còn lại chém giết.

Tả Minh Thiền mang tới đều là tinh nhuệ. Những người của Kiêu Kỵ Giáo này am hiểu nhất chính là ám sát. Ở trong bóng đêm, bọn họ giống như dã thú vồ mồi, dần dần nuốt chửng từng nhóm tuần tra của thương đội. Mãi tới khi tới gần doanh trại của thương đội kia thì mới bị phát hiện, nhưng đã chậm.

Mà khiến cho người ta giật mình, chính là tới lúc cuối, người của thương đội này cũng không phóng pháo hoa cảnh báo. Chỉ cần có ánh lửa, Mưu Bình bên kia nhất định sẽ phát hiện. Về sau người của Kiêu Kỵ Giáo xác định, các thành viên của thương đội này, phần lớn đúng là quân nhân được huấn luyện bài bản. Bọn họ không la lên, trầm mặc chém giết. Cho dù rơi xuống hạ phong nhưng không tan tác, một mực chống cự, thậm chí tổ chức hai lần phản kích rất có lực uy hiếp.

Có lẽ vì muốn che giấu tung tích, cho nên trang bị của bọn họ kém xa Kiêu Kỵ Giáo. Ước chừng nửa canh giờ sau, chiến đấu chấm dứt. Hơn hai trăm người của thương đội bị giết hơn nửa. Còn thừa lại sáu mươi ngươi thì bị Kiêu Kỵ Giáo dùng liên nỏ khống chế. Dưới mệnh lệnh của thủ lĩnh, bọn họ ngừng phản kháng.

- Ta không quan tâm các ngươi là người của quan phủ hay là cường đạo nơi nào, hôm nay các ngươi đã làm sai chuyện rồi. Các ngươi đắc tội với người mà các ngươi đắc tội không nổi. Nếu hiện tại rút đi, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Thủ lĩnh thương đội dù bị bắt vẫn rất kiêu ngạo. Lúc nói chuyện y đứng thẳng tắp người, cho nên càng có thể xác định thân phận của y.

Tả Minh Thiền căn bản mặc kệ y là ai, bởi vì dù người làm chủ phía sau thương đội này là ai, mạnh cỡ nào, đáng sợ bao nhiêu, thì Tả Minh Thiền đều không lo lắng. Bởi vì những người này chắc chắn không ngờ rằng người xuống tay với bọn họ là Hắc Kỳ Quân.

- Mẹ nó chứ!

Lúc bảo thuộc hạ kiểm tra xe ngựa, nhìn vài thứ cất trên xe kia, Tả Minh Thiền trợn to mắt, vô thức mắng một câu, thanh âm run rẩy.

Phía trên xe ngựa là hàng hóa ngổn ngang, đều là những thứ mua được từ người Đông Sở. Mà cái rương ở dưới cùng, lúc được mở ra, tim của Tả Minh Thiền đập thình thịch. Y thật không ngờ rằng, thương đội này mua nhiều hàng hóa như vậy hóa ra là che dấu mấy thứ này!

Thứ này, thực sự khiến người ta rung động.

Trong rương, chứa đầy súng.

...

...

Mưu Bình

Cửa hàng của Hàng Thông Thiên Hạ

Sắc mặt của Tả Minh Thiền ngưng trọng, liếc nhìn Chu Minh Lý rồi nói:

- Chuyện này vượt quá tưởng tượng của chúng ta, nhất định phải phái người trở về bẩm báo với Chủ Công. Nếu muốn tiếp tục điều tra, với nhân lực hiện tại của chúng ta hiển nhiên không đủ dùng. Lúc này có thể xác định được những kia là quân nhân, chỉ có điều không biết thuộc về đội binh mã nào. Nhưng nếu có thể ở Đông Cương làm ra chuyện này, tám phần mười không rời khỏi Mộc phủ...

- Ta đã hiểu vì sao người của Mộc phủ lại tặng Mưu Bình cho Dương Thuận Hội rồi!

Chu Minh Lý bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Nếu như mua rất nhiều hỏa khí trừ trong tay của người tây dương chính là Mộc phủ, vậy thì Dương Thuận Hội tiến vào chiếm đóng Mưu Bình chỉ là một thủ thuật che mắt của Mộc phủ mà thôi. Tặng Mưu Bình cho Dương Thuận Hội, còn ai sẽ hoài nghi việc giao dịch hỏa khí với người nước ngoài là người của Mộc phủ? Dương Thuận Hội chỉ là một tấm gỗ. Khó trách Mộc phủ lại nhường một nơi giàu có như Mưu Bình cho y.

Tả Minh Thiền gật đầu:

- Giao dịch là người Đông Sở, nhưng đứng phía sau hiển nhiên là người nước ngoài.

Chu Minh Lý bỗng nhiên nghĩ tới một việc:

- Ta đã ở Mưu Bình khá lâu, lúc giao tiếp với thương nhân Đông Sở có thể nghe được một ít thông tin từ đại dương bên kia. Thương nhân Đông Sở có nói, sau khi công quốc Rose bị đế quốc Agoda thôn tính, đế quốc Agoda phái một người tên là Plens Đại Công tiếp quản công quốc Rose, bắt đầu chèn ép quý tộc Rose...Mà những quý tộc Rose đó tất nhiên là sẽ không ngồi chờ chết, cho nên thành lập phản quân, giao chiến với đế quốc Agoda. Nhưng do thực lực chỉ có hạn, nên chỉ phản kháng nhỏ lẻ.

Tả Minh Thiền cẩn thận nghĩ một lát rồi nói:

- Cho nên, dựa theo phân tích, bán hỏa khí cho người Tùy không phải là người của đế quốc Agoda, mà là phản quân nước Rose. Bọn họ cần dùng hỏa khí để đổi lấy vàng bạc, mở rộng quân đội, cũng có thể dùng hỏa khí để đổi lấy sự ủng hộ của người Tùy. Mà có thực lực nhất ở Đông Cương Đại Tùy, cũng chỉ có Mộc phủ!

Chu Minh Lý biến sắc:

- Người của Mộc phủ có hiệp nghị bí mật với người nước ngoài?

- Đúng vậy!

Ánh mắt của Tả Minh Thiền trở nên nghiêm túc:

- Với nhân thủ hiện tại của chúng ta muốn điều tra rõ ràng chuyện của Mộc phủ, hiển nhiên la không đủ. Nhưng chúng ta có thể điều tra theo hướng này. Nếu Mộc phủ giao dịch chính là phản quân Rose, vậy thì thương nhân Đông Sở trong thành này chỉ là yểm hộ cho bọn họ. Ở sau lưng thương nhân Đông Sở, khẳng định có phản quân Rose đang ngó chừng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1228)


<