← Hồi 0768 | Hồi 0770 → |
Kim An đã phá, Đại Lý gần trong gang tấc.
Mười năm trước Phương Giải đã tới Đại Lý, đây là nơi hắn đã tránh né trong một thời gian ngắn. Thành Đại Lý vẫn còn ấn tượng rất sâu trong đầu hắn. Lúc đó thành Đại Lý chỉ là một nơi trốn tránh đuổi giết với Phương Giải. Hiện tại đối với hắn mà nói, nó lại có ý nghĩa chiến lược.
Hắn vốn định diệt Nam Yến, sau đó lấy lại ngôi vị của Mộ Dung Sỉ đưa cho Đại Khuyển làm lễ vật. Lúc Đại Khuyển núp trong đống củi phơi nắng mặt trời, ánh mắt đầy bi thương, còn chẳng phải vì y nước mất nhà tan đó sao?
Ở lại Kim An mấy ngày, cả nhà thành chủ Ninh Hạo được hai trăm giáp sĩ Hắc Kỳ Quân bảo vệ đi tới Ung Châu. Tòa thành trì này được đánh dấu trên bản dồ Hắc Kỳ Quân, trở thành một hòn đá tảng để Phương Giải xây dựng căn cơ ở Tây Nam. Kỳ thực rất nhiều người đều nói Phương Giải thực quá may mắn. Sở dĩ hắn phát triển được là lợi dụng cơ hội La Diệu bắc thượng, Tây Nam hư không. Những người nói như vậy chưa từng nghĩ rằng, nếu đổi thành bọn họ, liệu bọn họ có thành công hay không?
Cơ hôi này không phải là đưa tới tay Phương Giải, mà là Phương Giải tự mình giành được.
Ở tình cảnh lúc đó, ngoại trừ Phương Giải ra, ai dám gây rối phía sau La Diệu? Giờ những người nói Phương Giải may mắn, cũng là những người châm chọc Phương Giải không biết tự lượng sức mình lúc trước. La Diệu dùng ba mươi năm gây dựng ảnh hưởng, cho dù y rời khỏi Tây Nam, cũng không ai dám mang binh tới hậu viện của y.
Chỉ có Phương Giải, nhìn như lỗ mãng, mang theo quân đội tiến vào. Lúc đó có rất nhiều người chờ xem cuộc vui, chờ La Diệu giận dữ nghiền mấy vạn binh mã của Phương Giải thành bột mịn. Nhưng bọn họ thất vọng rồi, La Diệu căn bản không có tính toán rút quân về. Cho dù sau khi La Diệu binh bại, vẫn còn rất nhiều người nghị luận, chờ xem, La Đồ nhất định sẽ mang binh đoạt lại Tây Nam. Dù sao trong tay La Đồ còn có mấy chục vạn tinh nhuệ.
Nhưng bọn họ lại thất vọng rồi. La Đồ chưa trở về Tây Nam, mà là vượt Trường Giang tiến vào Giang Nam, liên kết với người của thư viện Thông Cổ.
Lúc này mọi người mới giật mình, cái tên nhóc con tên là Phương Giải kia đã đoạt đi một mảng giang sơn đẹp đẽ như vậy. Tây Nam là nơi thích hợp nhất để nuôi quân. Lúc trước vì sao mình không tới đó, nếu như mình tới đó thì Phương Giải đâu có là gì? Lúc trước nếu mình tới đó, Phương Giải chẳng khác nào cái rắm.
Những lời hối hận như vậy, đều lộ ra vẻ ghê tởm.
Trên thực tế, chính vì Phương Giải mang binh tới đây thì mới có thể đứng vững gót chân ở Tây Nam. Đổi thành người khác, không ai làm được. Đó là vì La Diệu không để Phương Giải vào mắt, y chỉ coi Phương Giải là một thế thân của mình, có thể lấy đi bất kỳ lúc nào. Cho nên y cần Phương Giải còn sống. Y cũng không cho rằng chỉ mấy vạn binh của Phương Giải, có thể đoạt được cả Tây Nam.
Hiện tại, tiểu nhân vật bị thế lực khắp nơi khinh thường này, đã chân chính trở thành hào kiệt một phương.
Tới lúc này, mọi người thảo luận tới các hào kiệt Trung Nguyên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lúc vô tình, Phương Giải đã sánh ngang với những thế lực lớn kia. Thậm chí, tên tuổi của Phương Giải còn xếp trên cả Kim Thế Hùng, Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ ở Tây Bắc, có thể so sánh với Mộc phủ Đông Bắc và thư viện Thông Cổ ở Giang Nam!
Cho nên, rất nhiều người trong lòng không phục, thậm chí phẫn hận.
Đông Cương
Thành Mưu Bình
Thành Mưu Bình là tòa thành quan trọng nhất ở Đông Cương Đại Tùy. Nơi này cách thành Phượng Hoàng, tòa thành nằm ở đầu Đông Cương chỉ trăm dặm, là nơi tiếp tế đầu tiên khi thương nhân Đông Sở tiến vào Đại Tùy. Sự phồn hoa buôn bán ở nơi này không hề thua kém Trường An.
Nhất là sau khi Đại Tùy nội loạn, rất nhiều thương nhân Đông Sở không dám tiến vào khu vực chiến tranh, cho nên lựa chọn dừng lại ở thành Mưu Bình, chờ đợi các thương nhân Đại Tùy tới thành trao đổi hàng hóa với mình. Cứ như vậy, thành Mưu Bình càng thêm phồn hoa. Nền buôn bán của Đại Tùy trải qua một thời gian bị suy sụp, dần dần khôi phục lại ít sức sống. Dù sao thương nhân vẫn phải sống, bọn họ cần phải tiếp tục kiếm tiền nuôi gia đình.
Thành Mưu Bình, trong lúc hỗn loạn đã trở thành nơi buôn bán quan trọng nhất của Đại Tùy.
Mỗi ngày đều có rất nhiều thương nhân từ các nơi lui tới, mang theo các thương phẩm sặc sỡ muôn màu của thương nhân Đông Sở, rồi lại đi khắp nơi. Mà ở trong rất nhiều thương nhân kia, Hàng Thông Thiên Hạ của Đại Tùy là được người Đông Sở hoan nghênh và tôn kính nhất. Bởi vì người Đông Sở rất rõ ràng, ở trong thời kỳ chiến loạn này, chỉ có cửa hàng có quy mô khổng lồ thì mới bảo đảm hợp tác lâu dài.
Cũng chỉ có cửa hàng có thực lực cường đại như vậy, mới cam đoan giao dịch thuận lợi.
Tả Minh Thiền tới Mưu Bình đã được một thời gian rồi, còn đang chờ hồi âm của phủ Đại tướng quân. Y là thủ lĩnh của nhóm người đầu tiên được Phương Giải phái tới Đông Cương, cầu kiến Đại tướng quân Dương Thuận Hội. Thư của Phương Giải cũng đã được giao cho Dương Thuận Hội từ rất sớm, nhưng tới tận bây giờ Dương Thuận Hội vẫn im hơi lặng tiếng.
Lúc trước Dương Kiên suất quân quyết chiến với La Diệu ở Kinh Kỳ Đạo, vị phụ chính đại thần được Hoàng Hậu Đại Tùy nâng lên này mang theo hai vệ chiến binh rời khỏi Trường An, một hơi chạy tới Đông Cương.
Áo giáp quân bách chiến bách thắng, nhưng muốn đuổi theo Dương Thuận Hội cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, mà Dương Kiên đâu có thời gian quan tâm tới Dương Thuận Hội?
Cũng chính vào lúc này, mọi người mới giật mình, hóa ra Dương Thuận Hội lại có mối liên hệ thân mật với Mộc phủ Đông Bắc như vậy. Nếu không, thì người của Mộc phủ làm sao có thể cho phép Dương Thuận Hội mang theo binh mã chiếm đóng Mưu Bình? Điều này tương đương với việc giao một tòa thành thị có tài nguyên cuồn cuộn cho Dương Thuận Hội.
Tuy nhiên, đối với các thương nhân Đại Tùy mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu. Có hai vệ chiến binh đóng quân, các thương nhân Đại Tùy sẽ yên tâm hơn. Mà các thương nhân Đông Sở lợi dụng Đại Tùy nội loạn, nâng giá lên, thu cũng được không ít.
Ở Mưu Bình, Hàng Thông Thiên Hạ có xếp đặt một cửa hàng chuyên giao dịch với thương nhân Đông Sở. Buôn bán tới mức của Hàng Thông Thiên Hạ, đã không cần đuổi theo sau thương nhân Đông Sở để cầu hàng hóa, mà là cần gì thì sẽ có người chủ động đưa tới, hơn nữa giá cả rẻ hơn so với các cửa hàng khác.
Bởi vì các cửa hàng khác, luận về mua hàng với số lượng lớn, không thể bằng được với Hàng Thông Thiên Hạ.
Tả Minh Thiền ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ngựa xe nhộn nhịp ở bên ngoài, sắc mặt có chút tối tăm. Đã lâu như vậy rồi mà phủ Đại tướng quân vẫn chưa có hồi âm. Có tin tức nói rằng, người đưa tin thứ hai mà Chủ Công phái tới sắp đến Mưu Bình rồi. Mà người đưa tin thứ ba đang trên đường. Bởi vậy có thể thấy Chủ Công rất coi trọng chuyện này.
Có vẻ như, Dương Thuận Hội khong quan tâm tới chuyện này cho lắm.
- Tình hình gần đây có chút không đúng.
Chưởng quỹ Chu Minh Lý, người phụ trách công việc ở Mưu Bình của Hàng Thông Thiên Hạ nhíu mày nhìn ra ngoài. Y lên tiếng đã kéo Tả Minh Thiền khỏi trầm tư.
- Làm sao vậy?
Y hỏi.
- Gần đây thương nhân Đông Sở có chút không bình thường, thị trường cũng có chút không bình thường.
Chu Minh Lý ngồi xuống nói:
- Gần đây hàng hóa mà thương nhân Đông Sở đưa tới Hàng Thông Thiên Hạ ít đi ba thành. Ta phái người tìm hiểu, phát hiện có người dùng giá cao hơn bốn, năm thành để mua, nhập hàng với số lượng lớn. Thế nên ngoại trừ những thương nhân quen của chúng ta ra, không ít người Đông Sở bán hàng hóa cho những người đó.
- Năm thành?
Tả Minh Thiền hơi sửng sốt:
- Tuy ta không hiểu việc buôn bán cho lắm, nhưng cũng biết dùng cái giá như vậy để mua hàng là tối kỵ trong lúc loạn thế. Không ai biết hàng hóa có thể bán được giá cao hơn hay không, càng không biết hàng hóa có được mang về an toàn không. Trước kia có sơn phỉ to gan lớn mật chặn đường cướp đoạt hàng hóa, hiện tại có quân đội ngầm của quan phủ cướp đoạt hàng hóa. Vào lúc này, ai lại nâng giá lên một nửa để nhập hàng?
Y dừng lại một lát rồi nói:
- Huống chi, làm như vậy không sợ đắc tội với Hàng Thông Thiên Hạ sao?
- Phải điều tra thêm. Ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Chu Minh Lý thì thào nói.
- Để ta phái người của ta.
Tả Minh Thiền nói:
- Việc điều tra giao cho Kiêu Kỵ Giáo vẫn tốt hơn.
Chu Minh Lý gật đầu:
- Đúng rồi, Dương Thuận Hội còn chưa trả lời à?
- Chưa!
Tả Minh Thiền lắc đầu, trong mắt có chút tức giận:
- Ánh mắt của những người kia quá nông cạn, Hắc Kỳ Quân của chúng ta ở tận Tây Nam, bọn họ liền cảm thấy không cần phải e dè. Sớm muộn gì bọn họ cũng phải chịu thiệt thòi mà thôi.
Phủ Đại tướng quân Mưu Bình.
Dương Thuận Hội nhìn mười cái rương lớn đầy vàng trong phòng khách, ánh mắt lập lòe. Số vàng này không phải là thỏi vàng do Hộ Bộ Đại Tùy phát hành, mà là tiền vàng. Nhìn qua có vẻ như khá thuần chất. Lúc rương được mở ra, cả căn phòng đều sáng rực rỡ. Mỗi một rương đều do bốn thanh niên trai tráng khiêng vào, bởi vậy có thể thấy sức nặng của mấy cái rương này.
Một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mỉm cười nhìn Dương Thuận Hội, dường như đang đợi cái gì đó.
- Ta không quen biết với Đại Công của nước Plens các ngươi...
Dương Thuận Hội thu hồi ánh mắt khỏi mười rương vàng, nhìn người nước ngoài này, hỏi:
- Cớ gì y lại đưa cho ta lễ vật lớn như vậy?
- Là như thế này...
Người nước ngoài khẽ gật đầu nói:
- Ta tên là Bỉ Đắc, nhận lệnh của Đại Công Plens tới bái kiến Đại tướng quân. Những lễ vật này chỉ là một phần nhỏ thể hiện sự tôn kính của Đại Công với ngài. Đã là kính ý, thì không thể dùng vàng bạc để cân nhắc. Tuy nhiên, chính vì tôn kính ngài, cho nên ta sẽ không vòng vo nữa.
Y cười nói:
- Đại tướng quân hẳn cũng biết, đế quốc Agoda vĩ đại đã bỏ công quốc Rose vào trong bản đồ của đế quốc. Nhưng đã là chiến tranh thì phải có hư hại, cho nên sau khi cuộc chiến, việc thứ nhất chính là khôi phục. Mà phương pháp tốt nhất để một quốc gia khôi phục nguyên khí, chính là phát triển buôn bán. Công quốc Rose đã trở thành quá khứ rồi, hiện tại công quốc Plens hy vọng xây dựng một nền mậu dịch tốt đẹp với Đại Tùy. Mà trên thực tế, có một điều đang không ngừng bóc lột, ngăn cản giữa Đại Tùy và công quốc Plens.
Bỉ Đắc nói:
- Chính là thương nhân Đông Sở. Đám người Đông Sở tham lam giảo hoạt kia, tăng giá một cách vô độ. Bọn chúng nhập hàng với giá thấp từ tay chúng tôi, rồi bán giá cao cho Đại Tùy. Bất kể là công quốc Plens hay là Đại Tùy, kỳ thực đều là người bị hại. Đại Công Plens phái ta mang theo thành ý tới bái kiến Đại tướng quân, là muốn truyền đạt mong muốn được thành lập mối quan hệ mậu dịch trực tiếp với Đại Tùy.
- Đại Tùy là cường quốc thiên hạ, hùng mạnh giống như đế quốc Agoda. Hai đế quốc hùng mạnh như vậy, lại bị một Đông Sở nhỏ nhoi cướp đi lợi ích vốn thuộc về chúng ta. Còn điều gì khiến người ta căm tức hơn điều này? Ý của Đại Công Plens là, nếu Đại Tùy có thể giao dịch trực tiếp với công quốc Plens, như vậy đôi bên đều đạt được lợi ích lớn nhất.
- Giảm đi người Đông Sở làm trung gian, nói thế nào cũng là một chuyện tốt đẹp phải không?
- Đương nhiên...
Bỉ Đắc cười nói:
- Chúng tôi là thương nhân, tất nhiên là phải nghĩ tới lợi ích. Kỳ thực chúng tôi đã rất khó khăn mới tích cóp được số vàng này, bởi vì công quốc Plens còn đang trong giai đoạn hồi phục. Chúng tôi thấy lễ vật này vẫn còn ít, cho nên mong Đại tướng quân tha thứ cho chúng tôi tạm thời không lấy ra được thứ gì quý trọng hơn. Tuy nhiên xin ngài tin tưởng, nếu thành lập quan hệ mậu dịch, ngài sẽ lấy được càng nhiều hơn, chúng tôi cũng nhận được nhiều hơn, hơn xa mười cái rương đầy vàng này.
Dương Thuận Hội nhíu mày, không trả lời ngay.
- Từ trước tới nay Đại Tùy đều giao dịch với Đông Sở. Nếu trực tiếp giao dịch với các ngươi thì phải đi vòng qua Đông Sở, như vậy không phải là chuyện tốt với bang giao hai nước. Điều này không chỉ là ở việc buôn bán, còn lính líu tới quan hệ quốc gia.
Phụ tá Đổng An đứng sau Dương Thuận Hội lên tiếng.
- Đúng vậy!
Bỉ Đắc nói:
- Đây là chuyện hiển nhiên. Nhưng vì sao ngài lại tiếc nuối một đồng minh yếu ớt để bỏ qua một đồng minh hùng mạnh nhỉ? Ta tin chắc rằng, nếu Đại Tùy và đế quốc Agoda trở thành bạn tốt của nhau, như vậy thế giới này chính là thế giới của hai nước. Về phần Đông Sở, bất quá chỉ là một con côn trùng nhỏ nhoi mà thôi. Mà Đại Tùy và đế quốc Agoda, là cự long bay lượn trên bầu trời. Một ở phương Đông, một ở phương Tây, thống trị toàn bộ thế giới.
Bỉ Đắc cười cười:
- Huống chi...giữa Đông Sở và Đại Tùy, dường như không phải là liên bang. Người Đông Sở chẳng hề kính trọng Đại Tùy chút nào. Mà chúng tôi, mới thực sự là kính trọng Đại Tùy.
- Đại Công Plens muốn ta làm cái gì?
Dương Thuận Hội hỏi.
- Muốn...
Bỉ Đắc mỉm cười nói:
- Cho phép thương nhân công quốc Plens tiến vào Đại Tùy. Chỉ đơn giản như vậy. Còn những chuyện khác, tự chúng tôi giải quyết.
...
...
Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh nắng màu vàng chui qua khung cửa sổ, chiếu vào những hoa văn trong bóng tối. Có mấy tia sáng chiếu lên cái rương, khiến vàng bên trong càng phát ra ánh sáng mê người. Trên thế giới này, dường như không có mấy người có thể đỡ nổi loại hấp dẫn này, bất kể là nam hay nữ.
Dương Thuận Hội nhìn những cái rương lớn này, ánh sáng lóe lên trong mắt giống với ánh sáng phát ra từ những cái rương.
- Tên Bỉ Đắc kia nói...Đại Tùy là một con cự long...
Dương Thuận Hội thở dài, có chút khó khăn thu hồi ánh mắt.
- Nhưng y làm sao biết, hiện giờ con cự long kia đã nguy kịch rồi.
Ngữ khí cô đơn và thương cảm.
Phụ tá đắc lực của Dương Thuận Hội là Đổng An cũng thở dài, cố gắng thu hồi ánh mắt khỏi mấy cái rương vàng, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Hẳn là người nước ngoài còn chưa biết về tình trạng hiện giờ của Đại Tùy, cho nên mới mang lễ trọng tới. Thuộc hạ nghe nói đế quốc Agoda đã sắp thống nhất lục địa bên kia đại dương rồi, có lẽ đó mới là một con cự long chân chính?
Y không biết, Dương Thuận Hội cũng không biết, cự long trong mắt Trung Nguyên khác với cự long trong mắt người tây dương. Trong mắt người Trung Nguyên, cự long uy nghiêm, chính nghĩa, hùng mạnh. Trong mắt người tây dương, cự long tham lam, tàn bạo, hùng mạnh...chỉ giống nhau ở hùng mạnh.
Muốn một con cự long tham lam nhổ ra mười cái rương đầy vàng, thì nên cảnh giác với mục đích của con cự long này. Đáng tiếc rằng, Đại Tùy không biết gì về người nước ngoài, giống như người nước ngoài không biết gì về Đại Tùy, cho nên Dương Thuận Hội và Đổng An đều không biết những điều kia.
- Kỳ thực, hiện tại Đại Tùy nội loạn cũng không phải là chuyện xấu.
Đổng An cười nói:
- Nếu Đại Tùy còn vững chắc như lúc trước, Đại tướng quân muốn quản chuyện này cũng không được. Dù người nước ngoài mang vàng tới, Đại tướng quân cũng phải nộp hết lên triều đình. Về phần có đáp ứng yêu cầu của người nước ngoài hay không, triều đình còn phải tranh luận ba tới năm tháng mới xong. Nói không chừng phải tranh luận ba tới năm năm.
- Hiện tại, tất cả phụ thuộc vào ý niệm của Đại tướng quân. Nếu Đại tướng quân thấy khả thi, vậy thì sáng sớm ngày mai liền cho phép thương thuyền của người nước ngoài cập bờ. Nếu Đại tướng quân cho rằng không được, vậy thì người nước ngoài dù nói rách cả miệng cũng vô dụng.
Dương Thuận Hội cười cười, dường như rất hưởng thụ với cách nói như vậy.
- Còn ngươi nghĩ sao?
Dương Thuận Hội hỏi:
- Chuyện này, có nên phái người thảo luận với Mộc phủ không? Hơn nữa...lúc trước Phương Giải của Hắc Kỳ Quân phái người mang thư tới, bảo ta cẩn thận với những người nước ngoài. Ta luôn nghĩ, có phải Phương Giải nghe thấy phong thanh gì đó, cho nên mới tự dưng cảnh tỉnh ta?
- Hắc Kỳ Quân...cần gì để ý tới?
← Hồi 0768 | Hồi 0770 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác