Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0708

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0708: Muốn cười
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Đây là một cách thức tấn công vượt quá tưởng tượng của mọi người. Phương Giải chưa từng thấy qua cách tấn công như vậy trong những lần chiến đấu trước kia. Nhưng trong khi người khác còn đang kinh ngạc, hắn đã lập tức nghĩ tới một từ. Mộc Tiểu Yêu là người tu hành cảm giác, lúc Phương Giải bị Kim Cương Giới của La Diệu bao vây, nàng bỗng nhiên đột phá, hiện tại lực cảm giác đã mạnh hơn trước rất nhiều. Nhưng Mộc Tiểu Yêu lại không cảm nhận được trên sáu người kia có bất kỳ nội kình nào.

Mộc Tiểu Yêu nghĩ tới một từ, là quỷ mị.

Phương Giải nghĩ tới một từ, là pháp sư.

Một loại người tồn tại trong trí nhớ của Phương Giải nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng bọn họ tồn tại ngoài đời.

Người khác không biết gì về pháp sư, bởi vì bọn họ vốn không tồn tại ở Trung Nguyên. Phương Giải biết, bởi vì hắn có trí nhớ của kiếp trước. Nhưng trong trí nhớ, pháp sư cũng chỉ tồn tại trong phim ảnh. Bất kỳ ai cũng biết rằng, pháp sư trong phim ảnh chỉ là trí tưởng tượng, không hề có thật. Đương nhiên, trước khi tới thế giới này, Phương Giải cũng không cho rằng người tu hành là có thật. Đây là lý do vì sao khi hai chữ pháp sư xuất hiện trong đầu Phương Giải, thần kinh của hắn liền căng cứng.

Lúc An Đức Lỗ nói chuyện với Phương Giải, Phương Giải chỉ cho rằng đó là một cách xưng hô khác về người tu hành ở Rose mà thôi. Trên thực tế, trong mắt người bình thường, người tu hành cũng như pháp sư vậy. Ở Rose, An Đức Lỗ chỉ là một người dân nghèo, là một học đồ có địa vị rất thấp ở xưởng hỏa khí. Cho nên y cũng không rõ ràng lắm pháp sư rốt cuộc là thế nào. Trong miêu tả của y, năng lực của pháp sư không khác quá nhiều với người tu hành Trung Nguyên.

Hiện tại Phương Giải mới hiểu, những điều An Đức Lỗ miêu tả chẳng qua chỉ là do y tưởng tượng ra mà thôi. Bởi vì y căn bản chưa từng gặp qua pháp sư. An Đức Lỗ từng nói ở bên kia đại dương, pháp sư có rất ít, ít hơn người tu hành ở Trung Nguyên nhiều. Mặc dù ở Trung Nguyên, tỉ lệ người tu hành bên trong người thường cũng là một con số rất thấp.

Những pháp sư hiếm có như vậy, lại xuất hiện ở Trung Nguyên.

Phương Giải được gặp.

Sáu người.

Tất cả hạt mưa trong nháy mắt như dừng lại trong không trung, sau đó dần trở nên cuồng bạo. Mưa dày đặc biến thành đao sắc bén, nhưng trong đó lại không có chút nội kình nào. Đây không phải là nguyên khí thiên địa biến chuyển thành, mà là một thứ lực lượng vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Đó là lý do sắc mặt của Phương Giải trở nên nghiêm túc.

- Chớ đi ra!

Phương Giải hô vào phòng một tiếng, sau đó vận chuyển khí mạch lực bao quanh cơ thể.

Kim loại lực và thổ lực hòa vào nhau, tạo thành một mái vòm chắc chắn bao quanh Phương Giải. Hạt mưa như đao rơi xuống mái vòm, phát ra thanh âm trong trẻo.

Ánh mắt của Mạt Ngưng Chi thay đổi, nàng cũng nhận ra sự khác thường của trận mưa đao này. Ở chỗ này, không ai hiểu về đao pháp hơn nàng. Lúc đầu tu hành, lưỡi đao phát ra từ ánh mắt của nàng đã khiến cho Tiêu Nhất Cửu phải ngạc nhiên. Về sau nàng không chỉ dùng mắt để thi triển đao ý, còn có thanh đao khổng lồ có thể chém đứt tất cả trong tay nàng.

Lại nói tiếp, trận mưa đao này còn biến thái hơn cả lưỡi đao phát ra từ mắt nàng.

Lưỡi đao dù dày đặc hơn nữa, cũng không thể dày đặc bằng hạt mưa.

Cho nên nàng lập tức bước ra ngoài vài bước, thì bị Phương Giải xua tay ngăn lại.

Còn chưa biết rõ khả năng của những pháp sư người nước ngoài kia, Phương Giải không hy vọng người bên cạnh mình bị thương.

- Chớ lại đây, phạm vi khống chế của bọn họ có hạn, mọi người lưu lại trong phòng. Thế công này chưa thể làm gì được ta.

Phương Giải ngăn cản mọi người đi ra khỏi phòng.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, mấy pháp sư trên nóc nhà đã xốc áo choàng lên, mỗi người giơ một cây gây, trên mỗi cây gậy đều khảm một viên đá phát ra ánh sáng. Động tác của bọn họ cực kỳ giống nhau, hai tay mở rộng, ngửa đầu ngâm xướng. Theo tia sáng phát ra từ viên đá, thế công của mưa đao liên miên bất tận.

Nhưng mưa đao không thể phá vỡ được phòng ngự của Phương Giải. Kiểu công kích dày đặc này, đối với người thường mà nói quả thực có lực sát thương mạnh mẽ, thậm chí đối với cả binh lính. Nếu thực sự chém giết trong mưa, pháp sư thi triển pháp thuật như vậy, binh lính sẽ gặp phải nguy cơ to.

Mọi người thường hình dung mũi tên dày đặc giống như mưa to. Nhưng trên thực tế, nếu mũi tên có thể dày đặc như mưa, thì chỉ cần một vòng, kẻ thù liền sụp đổ.

Thấy mưa đao không có tác dụng gì với Phương Giải, sáu pháp sư trên nóc nhà hiển nhiên giật mình. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền thay đổi phương thức tấn công.

Một pháp sư giơ cao cây gậy, từ ngữ ngâm xướng trong miệng cũng thay đổi. Theo động tác của y, một cơn gió đột ngột xuất hiện trong sân. Gió thổi vào mưa, khiến mưa đao trở nên hỗn loạn, lại càng thêm khó phòng bị.

Phòng ngự ở đỉnh đầu Phương Giải không thể đảm bảo ngăn cản hoàn toàn mưa đao. Cơn gió cuồng bạo cuốn theo mưa đao tấn công bốn phương tám hướng tới Phương Giải.

Phương Giải khẽ nhíu mày, sau đó duỗi thẳng hai tay.

Ngũ mạch lực bắt đầu xoay quanh. Sau đó một vòng sáng màu lam nhạt xuất hiện bên ngoài người hắn, ngăn cản mọi mưa đao tới gần.

Kết giới.

Kết giới của Phương Giải.

...

...

- Pháp thuật không gian?

Một pháp sư trên nóc nhà thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn. Người tu hành Trung Nguyên không biết gì về pháp sư nước ngoài, pháp sư nước ngoài cũng đâu biết gì về người tu hành Trung Nguyên? Bọn họ không biết kết giới của Phương Giải là vật gì, nhưng dựa theo sự lý giải của bọn họ, đây là pháp thuật tạo ra không gian cực kỳ cao cường. Tuy rằng đối với pháp sư như bọn họ mà nói, phát thuật không thần bí như người bình thường hay nghĩ.

Nhưng cho dù vậy, loại pháp thuật hùng mạnh như vậy bọn họ cũng chỉ nghe nói qua. Nghe nói Đại pháp sư của nước Agoda có thể làm được như vậy. Trừ ông ta ra, không ai có thể vận dụng được pháp thuật đó. Cho nên trong nháy mắt, đám pháp sư này sinh ra ý niệm chạy trốn. Kỳ thực lúc bọn họ trông thấy Phương Giải giết đám thích khách, bọn họ đã cảm thấy việc ngày hôm nay không dễ dàng rồi.

Bởi vì bọn họ hoàn toàn không hiểu Phương Giải đã dùng phương thức gì để giết người. Không nhìn thấy Phương Giải ra tay, đám thích khách đang ẩn thân kia lần lượt bị giết. Lúc máu nổ tung trong mưa, bọn họ thậm chí cho rằng đối phương là một pháp sư cường đại. Cho nên bọn họ vô thức muốn nhìn thấy thứ mà bọn họ quen thuộc trên người của Phương Giải. Trong lòng sinh ra sợ hãi, nhưng sở dĩ bọn họ không lựa chọn chạy trốn, bởi vì bọn họ có đủ người.

Ở quốc gia của bọn họ, pháp sư là sự tồn tại hiếm có. Trên cơ bản từng pháp sư đều có một quy tắc chung, đó là không giao tiếp với người đồng hành. Bởi vì chỉ có pháp sư bọn họ mới hiểu, thứ pháp lực mà bọn họ tuyên dương kia, kỳ thực có khuyết điểm. Mà sở dĩ pháp sư khan hiếm, lý do trong đó cũng chỉ có pháp sư như bọn họ mới biết.

Bọn họ có thể lừa bịp những người bình thường, nhưng không thể lừa được người đồng hành. Nếu thành pháp sư, đã nói lên rằng bọn họ nắm giữ một loại năng lực trong người.

Sáu pháp sư tụ lại một chỗ đối phó với một người, cho dù là ở quốc gia bọn họ cũng rất ít khi xảy ra. Nhưng chính vì người nước ngoài bên kia không có khái niệm về người tu hành, cho nên pháp sư cũng tưởng rằng người tu hành giống như bọn họ. Dù đối phó với một võ sĩ mạnh mẽ hơn nữa, thì dùng tới sáu pháp sư là quá thừa rồi. Người tìm tới bọn họ đã phải chi số tiền rất lớn, hơn nữa Hoàng Đế Agoda đã trực tiếp hạ lệnh, cho nên bọn họ mới vượt qua đại dương tới Trung Nguyên.

Giết Phương Giải, chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Bọn họ cần kiểm tra năng lực phối hợp của mình, cũng cần kiểm tra phương thức chiến đấu hoàn toàn khác với thế giới của bọn họ. Sau khi giết Phương Giải, bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng kia.

Có lẽ ở bên kia đại dương, bọn họ cao cao tại thượng đã quen, hơn nữa tính cách của người nước ngoài vốn kiêu ngạo, nên bọn họ không cho rằng người Hán của Trung Nguyên có năng lực hùng mạnh như trong truyền thuyết. Ở quốc gia của bọn họ, bọn họ chẳng phải được thổi phồng giống như thần linh đó sao?

Nhưng, lúc hỏa khí dần dần thông dụng ở bên kia đại dương, những pháp sư như bọn họ cũng không được dễ chịu cho lắm. Sở dĩ pháp sư hùng mạnh, là vì bọn họ có thể dùng phương thức khó tưởng tượng để tấn công từ xa, bất ngờ giết chết kẻ thù. Thậm chí pháp sư không cần lộ diện cũng có thể làm được.

Nhưng hỏa khí xuất hiện, làm những người như bọn họ cảm thấy sợ hãi. Lúc trước, bọn họ có thể dùng uy áp của cha ông để hù sợ kẻ thù, cho dù là một đội quân cũng có thể bị bọn họ đe dọa. Nhưng sau khi hỏa khí phát triển, đám người thường từng tôn kính với bọn họ càng ngày càng trở nên thờ ơ.

Nhất là mười mấy năm trước, đế quốc Agoda tây chinh, dựa vào quân đội hùng mạnh, dùng súng và pháo làm nổ tung vài pháp sư, mọi người càng mất đi sự kính sợ với pháp sư. Khi mọi người phát hiện những người không thể đánh bại trong truyền thuyết kia có thể bị đánh bại, thì bọn họ còn sợ gì nữa?

Dần dần, tuy pháp sư vẫn có địa vị không tầm thường, nhưng vai trò đã thay đổi. Trước kia bọn họ là quý tộc trong quý tộc, mỗi tiếng nói mỗi hành động của bọn họ thậm chí có thể ảnh hưởng tới thái độ của Hoàng gia. Nhưng về sau, bọn họ chỉ có thể biến thành hộ vệ cao cấp của Hoàng gia. Bọn họ quả thực có năng lực, nhưng năng lực của bọn họ dần dần bị coi thường.

Cho nên, Đại Công của công quốc Rose mới một hơi thuê được sáu pháp sư. Nếu như ở lúc hỏa khí còn chưa thông dụng, sáu pháp sư đủ để khiến một tòa thành thị phải run rẩy, tuy rằng bọn họ không có thực lực đó. Nói theo cách khác, sáu người bọn họ là được công quốc Rose phái tới Trung Nguyên tìm đá. Tìm tòi loại đá có thể phát huy ra được năng lực của bản thân kia.

Địa vị của bọn họ ở thế giới bên kia đại dương càng ngày càng thấp, cho nên bọn họ mới đáp ứng Đại Công của công quốc Rose và Hoàng gia của đế quốc Agoda tới Trung Nguyên. Bọn họ tới, vốn là có một sứ mệnh rất quan trọng. Giết Phương Giải, chỉ là bước đầu tiên khi bọn họ tiến vào Trung Nguyên mà thôi. Bọn họ hy vọng có thể chấn hưng địa vị tối cao của pháp sư ở một vùng đất khác, giống như mấy trăm năm trước các vị tiền bối đã từng làm được.

Mà trên thực tế, xác định Phương Giải là mục tiêu đầu tiên phải bị giết, cũng là trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ. Bọn họ cần giết một người có thực lực nhất đinh ở Trung Nguyên, để tạo ra ảnh hưởng nhất định, không khiến cho quý tộc Trung Nguyên liên hợp với nhau phản kháng. Không thể nghi ngờ rằng, Phương Giải là chọn lựa đầu tiên.

Hiện tại cho dù Phương Giải chưa hoàn toàn khống chế Tây Nam, nhưng đã được coi là chư hầu một phương của Đại Tùy rồi. Xử lý hắn, có thể khiến người Trung Nguyên khủng hoảng. Hơn nữa Phương Giải không thuộc về thế lực của bất kỳ Quý tộc nào. Chọn một người như vậy là quá ổn.

Nếu giết Phương Giải, như vậy bước tiếp theo của đế quốc Agoda cũng có thể triển khai.

...

...

Nhưng đám pháp sư có địa vị xuống dốc này, lại phát hiện Phương Giải không dễ giết như tưởng tượng.

Lúc pháp sư kia thì thào nói pháp thuật không gian, những người khác cũng vô thức nhìn về hướng Phương Giải, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng bọn họ không tìm được thứ gì, điều này khiến bọn họ vừa thất vọng vừa lo lắng.

- Hiểu ra rồi.

Phương Giải quan sát một hồi lâu, rốt cuộc đã hiểu ra phương thức tấn công của đám pháp sư. Vì thế hắn không nhịn được bật cười. Cảm giác lo lắng lúc đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự khinh thường.

Đúng vậy, là khinh thường.

Phương Giải rất ít khi khinh thường đối thủ của mình, trừ khi...đối thủ không tính là đối thủ.

Sáu pháp sư kia tạo ra một màn đánh vào thị giác như vậy, Phương Giải vốn tưởng rằng đây là một hồi chiến đấu thảm thiết. Nhưng khi hiểu ra mọi chuyện, hắn chỉ muốn cười to.

Mà khi sáu pháp sư kia nhìn thấy hắn mỉm cười, bọn họ nhìn nhau, lập tức đều chỉ cây gậy về hướng Phương Giải.

Nhưng trên khuôn mặt Phương Giải, đâu có sự khẩn trương nào?

Sáu pháp sư vừa chỉ cây gậy về phía Phương Giải, một cỗ uy áp khó hiểu bắt đầu xuất hiện trong sân. Cuồng phong cuốn theo hạt mưa không ngừng xoay quanh. Hạt mưa bắt đầu tập trung vào một chỗ, dần tạo thành một quả cầu màu xanh đậm khá lớn, nhanh chóng bành trướng như một căn phòng nhỏ.

- Tội Ác Chi Lao!

Pháp sư cầm đầu thấp giọng kêu lên một tiếng, sau đó vung mạnh cây gậy xuống.

Y là pháp sư tạo ra cơn lốc, địa vị dường như cao hơn năm pháp sư còn lại. Nhìn ra được, Tội Ác Chi Lao này là pháp thuật được hoàn thành dưới sự điều khiển của y. Có thể dùng mắt thường thấy được Tội Ác Chi Lao này là gió và mưa đao tạo thành. Nếu người bị vây ở trong đó khẳng định sẽ phải chịu sự đau đớn.

Lúc quả cầu nước bành trướng đủ lớn, dưới tác dụng của sức gió bắt đầu sầm xuống.

Toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía Phương Giải. Trầm Khuynh Phiến và Tang Táp Táp đã không nhịn được muốn ra tay. Nhưng vào lúc này, Phương Giải vẫn còn có thể nhàn hạ quay đầu cười với bọn họ. Trong tiết trời âm u, nhưng nụ cười của hắn lại cực kỳ rạng rỡ. Cho nên người trong phòng đều an tĩnh lại.

Nếu không phải Phương Giải đã tính trước kỹ càng, thì đã không nở một nụ cười tự tin như vậy với các nàng.

- Thử xem đao của cô có hiệu quả với các pháp sư từ bên kia đại dương tới hay không!

Phương Giải nói một câu với Mạt Ngưng Chi, sau đó thân hình chợt biến mất.

Lúc nghe thấy lời này, Mạt Ngưng Chi không nhịn được cười. Sau đó rút hoành đao từ một Kiêu Kỵ Giáo, chém xuống quả cầu nước kia. Trong hư không, một đao ảnh dài tới hơn mười mét chợt xuất hiện, chém rụng quả cầu nước. Ánh đao lạnh thấu xương, giống như muốn chém đứt cả bầu trời.

Ầm một tiếng, quả cầu nước dễ dàng bị một đao chém rụng. Nước được gắn kết rơi xuống như thác. Sóng nước kích động đẩy thi thể của thích khách ra xa.

- Hóa ra cũng chỉ tầm thường.

Mạt Ngưng Chi cười thản nhiên, tùy ý cắm thanh đao trở lại trong vỏ đao của Kiêu Kỵ Giáo.

Nàng xoay người trở về rồi nguồi xuống ghế, đầy hứng thú nhìn lên nóc nhà. Sau một đao, nàng đã nhìn thấu sâu cạn của đám người kia, cho nên nàng mới hiểu nụ cười tự tin của Phương Giải. Pháp thuật thoạt nhìn hùng vĩ, nhưng lại không chịu được một kích của nàng.

Thế công với cấp bậc này, sao có thể làm Phương Giải bị thương được?

Một giây sau, Phương Giải đã xuất hiên trên nóc của một phòng, dưới cái nhìn trợn mắt của pháp sư này, hắn tung một quyền vào bụng y. Pháp sư này lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình còng xuống. Phương Giải tùy ý đá y rơi xuống nóc nhà, sau đó xoay người tới nóc nhà kế tiếp.

Năm pháp sư khác đều sợ hãi, không ai trong bọn họ ngờ rằng pháp thuật Tội Ác Chi Lao do sáu người bọn họ tạo thành lại bị phá dễ dàng như vậy. Phải biết rằng ở bên kia đại dương, một khi pháp thuật này thi triển ra, sẽ được mọi người tán thán như thần tích. Cho dù hỏa khí có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không có khả năng tạo ra một thứ như vậy. Súng bắn một phát là xong, chả có gì hay để nhìn.

Nhưng, đó chẳng phải là sự bi ai của pháp sư đó sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1228)


<