Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0700

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0700: Có chuyện không tốt lắm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

- Rốt cuộc...có chuyện gì?

Phương Giải đi theo sau Mạt Ngưng Chi một lúc, không nhịn được hỏi. Nhìn từ phía sau, cơ hồ không có bóng lưng nào hoàn mỹ hơn Mạt Ngưng Chi. Xác thực mà nói, đây là một nữ tử nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng không tìm được tỳ vết. Nhưng chính vì sự hoàn mỹ đó, mà sẽ tạo ra cảm giác xa cách. Đương nhiên, đây là thẩm mỹ quan của Phương Giải. Có người thích đầy đặn, có người thích gầy yếu. Mỗi người có một thẩm mỹ quan khác nhau.

Kỳ thực Phương Giải không có địch ý gì với nữ nhân này. Hắn vốn tưởng rằng nàng có địch ý khó có thể hóa giải với mình.

Nhưng trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Mạt Ngưng Chi có chút quỷ dị.

Đúng vậy, hiện tại trong lòng Phương Giải chỉ có thể dùng hai chữ 'quỷ dị' để hình dung. Phương Giải còn nhớ lúc ở thành Trường An, lúc nữ nhân này mới bắt đầu tu hành, đã muốn tìm cơ hội giết mình rồi. Phải là sự thù hận như thế nào mới sốt ruột tới vậy? Nhưng hiện tại, Phương Giải không nhìn ra được sự sốt ruột đó. Càng như thế, Phương Giải càng cảm thấy bất an.

- Thu lợi tức.

Mạt Ngưng Chi thản nhiên trả lời.

Nhưng câu trả lời này không khiến Phương Giải hài lòng.

Hắn trầm mặc, bởi vì hắn cảm thấy mình và cô nàng này không có chủ đề chung gì để nói. Lúc trước hắn nhờ Mạt Ngưng Chi giả vờ ám sát Phác Hổ, không ngờ nàng liền lập tức đáp ứng. Điều này làm cho Phương Giải hơi bất ngờ, tay chân luống cuống.

- Trầm Khuynh Phiến có một câu rất đúng.

Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười cười:

- Còn nhớ lúc ta thay thế ngươi bị đuổi giết, Trầm Khuynh Phiến từng nói rằng tất cả nam nhân trên đời này đều ti tiện.

Phương Giải hơi sửng sốt, chỉ vào mũi mình, hỏi:

- Cô đang nói ta?

Mạt Ngưng Chi gật đầu, sau đó rất nghiêm túc trả lời:

- Ngươi là ti tiện nhất.

Phương Giải thực không hiểu những lời này từ đâu mà đến.

Nghe có vẻ như là một câu mắng chửi, nhưng từ miệng Mạt Ngưng Chi nói ra, hết lần này tới lần khác lại không có cảm giác bị mắng. Phương Giải có thể cảm nhận được trong giọng nói của nàng ẩn dấu một ý tứ nào đó, nhưng hắn không thể xác định được. Có lẽ vì Phương Giải luôn cảm thấy giữa mình và Mạt Ngưng Chi có một khoảng cách vĩnh viễn không thể kéo gần.

- Được rồi.

Mạt Ngưng Chi vừa đi vừa nói:

- Ngươi có thể nghĩ như thế này. Ta không vội giết ngươi, là vì ta muốn thu lợi tức. Ta giết ngươi càng muộn, đối với ngươi và ta mà nói đều có lợi. Ngươi có thể sống lâu thêm một thời gian, mà ta thì có thể đạt được càng nhiều thứ.

- Đạt được cái gì?

Phương Giải hỏi.

Mạt Ngưng Chi không trả lời, nhưng Phương Giải nhìn thấy bờ vai của nàng khẽ run. Bả vai của nữ nhân luôn gầy yếu, khiến cho nam nhân chỉ muốn giang tay ra bảo vệ. Nhưng Phương Giải lại biết, hiện tại cô nàng này đã không cần bất kỳ người nam nhân nào bảo vệ. Nhìn nàng, Phương Giải lại nhớ tới kiếp trước, lúc học Đại học trong lớp cũng có một nữ sinh như vậy, thoạt nhìn rất yếu ớt.

Có một ngày Phương Giải nhìn thấy nàng đứng một mình dưới đèn đường khóc nức nở, bả vai gầy yếu run rẩy làm cho người ta đau đớn. Cho nên lúc đó Phương Giải đi tới vỗ vai nàng, hỏi nàng có làm sao không, định dùng vài câu ấm áp để an ủi. Kết quả là Phương Giải bị ném qua vai văng đi 2, 3 mét, sau đó bị cô gái đó đè lên đánh một trận.

Hắn chỉ muốn an ủi người ta, người ta lại tưởng hắn là sắc lang rồi đánh đập.

Tuy nhiên, đánh xong, cô gái đó liền bình tĩnh hơn rất nhiều.

Phương Giải vẫn tự nói với bản thân mình rằng, mình đã làm một việc tốt...

Nhưng đối với Mạt Ngưng Chi, hắn sẽ không ngu ngốc phạm sai lầm thứ hai. Nếu lúc này hắn đi tới vỗ vai của nàng, như vậy sẽ không đơn giản là một cú ném qua vai.

Một đao cách mấy trăm bước chém đứt đôi căn nhà, Phương Giải vẫn còn nhớ như in. Đó là thanh đao lớn nhất mà Phương Giải từng thấy. Thậm chí, Phương Giải cảm thấy, cho dù Lạc gia lúc lợi hại nhất, cũng không bằng. Hoặc có lẽ, cả đời Lạc gia không chém ra được một đao như vậy.

- Được cái gì?

Mạt Ngưng Chi thì thào lặp lại. Sau đó dừng bước, hai tay ôm bờ vai, giống như có chút lạnh.

Động tác này khiến trong lòng Phương Giải mềm nhũn, hắn rất tự nhiên đi tới vỗ vai của nàng:

- Thôi, dù sao ta cũng nợ cô rất nhiều. Nói đi, ta có thể giúp gì được cho cô?

Nói xong, Phương Giải mới tỉnh ngộ, vô thức lùi lại.

Nhưng

Mạt Ngưng Chi chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút đặc biệt.

...

...

Sau khi tới Ung Châu, người của Hồng Tụ Chiêu vẫn sống ở dịch trạm. Đây là Phương Giải an bài, bên ngoài dịch trạm do Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ. An bài như vậy là do dịch trạm dễ bảo vệ hơn các nhà trọ. Tuy Phương Giải xác định Phác Hổ sẽ không động thủ với Hồng Tụ Chiêu nữa, bởi vì trải qua tiếp xúc, Phương Giải phát hiện Phác Hổ không phải là người giỏi uy hiếp người khác. Phác Hổ là một người nếu bất mãn sẽ ra tay giết người, chứ không bắt người thân của đối phương để uy hiếp.

Sau khi Phác Hổ rời đi, Kiêu Kỵ Giáo cũng hoàn thành nhiệm vụ. Tức đại nương rốt cuộc lên tiếng, cho phép các cô nương ra ngoài tự do. Phần lớn các cô nương này là người mới thu nhận ở Trường An. Còn những cô nương ở Phan Cố thì có hơn một nửa đã lập gia đình. Dù sao ca múa không thể làm được cả đời. Tuyển người tốt rồi gả cho họ, mới là quy túc tốt nhất. Đương nhiên, từng cô nương được gả ra ngoài đều do Tức đại nương tự mình đánh giá. Nhà trai không cần có gia thế hiển hách, chỉ cần làm người trong sạch là đủ rồi. Bởi vì từng cô nương sau khi rời khỏi Hồng Tụ Chiêu đều được nhận một số bạc lớn, đủ cho hai vợ chồng sống một cuộc sống vô ưu.

Các cô nương mới tới này chưa từng có kinh nghiệm đi đường xa. Tuy trên đường có chút lo lắng đề phòng, nhưng Tức đại nương vừa tuyên bố có thể ra ngoài chơi, các thiếu nữ này lập tức giống như một bầy bươm bướm xinh đẹp bay ra ngoài. Phong cảnh Tây Nam hiển nhiên khiến cho các nàng đều cảm thấy rất mới lạ. Đủ loại hàng rong trên đường cái đều hấp dẫn các nàng. Bất kể là đồ ăn hay đồ dùng, chỉ cần thấy thích, các nàng đều mua một ít.

Các cô nương ở Hồng Tụ Chiêu có tiền lương không thấp. Cho dù lúc ở thành Trường An có một thời gian đóng cửa không buôn bán, nhưng Tức đại nương chưa từng cắt xén tiền lương hàng tháng của bọn họ, cho nên bọn họ khá là giàu có.

- Chúng ta có khả năng phải ở lại Ung Châu một thời gian dài.

Tức đại nương gọi tiểu đương gia tới, nói:

- Con cũng ra ngoài đi dạo đi, nhìn xem có tòa lâu nào tốt muốn bán hay cho thuê không. Chúng ta cũng không thể cứ mãi ở dịch trạm được. Toàn là nữ nhân, ở lâu sẽ không tiện. Hơn nữa chúng ta cũng phải kiếm sống, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm thì sớm muộn gì cũng hết.

- Vâng.

Tiểu đương gia lên tiếng, dẫn theo hai nha hoàn rời khỏi dịch trạm, hỏi thăm con đường phồn hoa nhất của Ung Châu ở đâu rồi giống như những con chim yến bay tới đó. Khí hậu ở Tây Nam ấm áp hơn ở kinh thành nhiều, cho nên các cô nương đều đổi thành váy lụa đẹp đẽ. Cả đám xinh đẹp giống như hoa tươi nở rộ trong đám người, người nào nhìn cũng lóa mắt.

Tiểu đương gia tính ra đã không còn nhỏ rồi. Tuổi của nàng xấp xỉ với Phương Giải. Dựa theo đạo lý cũng nên xuất giá rồi. Nhưng nàng khác với các cô nương khác, nàng có tình cảm rất sâu với Hồng Tụ Chiêu. Bảo nàng rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, rời khỏi Tức Họa Mi và Tức Chúc Tâm, nàng thật không muốn. Cũng không có một nam nhân nào có thể khiến nàng dứt bỏ những cái đó đi được.

- Tiểu tỷ tỷ, vì sao chúng ta phải tự đi mua nhà?

Nha hoàn Tiểu Bích thấp giọng nói:

- Chẳng phải sáng sớm hôm nay có một vị quan của Hắc Kỳ Quân tới tặng khế đất đó sao?

- Đó là một tòa biệt thự rất lớn.

Tiểu đương gia vừa đi vừa tò mò nhìn cảnh vật xung quanh:

- Phương Giải để một tòa nhà lớn cho chúng ta ở Ung Châu. Đại nương đã nhận khế đất, cùng với một vạn lượng bạc mà Phương Giải đưa tới. Không phải là ngân phiếu, mà là bạc trắng.

- Ây da, Phương tướng quân thật là hào sảng.

- Phì!

Tiểu đương gia xì một tiếng khinh miệt:

- Tưởng ta không biết tâm tư của hắn chắc?

- Tâm tư gì?

- Tuy hắn chưa nói, nhưng ý tứ đã lộ ra ngoài. Đại khái là, về sau tới Ung Châu, hắn sẽ phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của Hồng Tụ Chiêu, cho các muội sống một cuộc sống thoải mái. Nhưng đừng mở Hồng Tụ Chiêu nữa, không cần vì kiếm sống mà lấy lòng khách nhân.

Tiểu đương gia tức giận nói:

- Hồng Tụ Chiêu không phải là tài sản riêng của hắn, dựa vào cái gì phải do hắn định đoạt? Hắn càng không muốn Hồng Tụ Chiêu mở, ta càng phải khuyên bảo đại nương mở Hồng Tụ Chiêu.

Tiểu Bích nhút nhát nói:

- Nhưng muội lại cảm thấy...Phương tướng quân rất có khí khái của nam tử.

- Ái ôi!

Tiểu đương gia chống nạnh nhìn Tiểu Bích:

- Vậy muội gả cho hắn nhé?

- Vậy thì tốt...

Tiểu Bích nhảy lên vui sướng, khiến tiểu đương gia không biết phải nói gì.

- Chúng ta chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Hồng Tụ Chiêu dựa vào khả năng ca múa để kiếm tiền, quang minh chính đại. Hắn làm như vậy, chẳng lẽ là coi thường chúng ta?

Tiểu đương gia có chút tức giận nói.

- Có lẽ...tỷ tỷ hiểu lầm ý của Phương tướng quân rồi.

- Hiểu lầm? Từ lúc tới Ung Châu hắn có tới thăm chúng ta một lần nào không? Nếu còn quan tâm tới Hồng Tụ Chiêu, tại sao một thời gian rồi không lộ cái mặt ra? Ta thấy hắn giờ thành quan lớn, thân phận cao, bắt đầu ghét bỏ Hồng Tụ Chiêu rồi!

- Muội đã hiểu!

Tiểu Bích gật đầu lia lịa.

Tiểu đương gia nói:

- Muội hiểu là tốt rồi. Phương Giải không phải là người tốt!

- Không phải.

Tiểu Bích rất nghiêm túc nói:

- Muội nói là muội hiểu được vì sao tỷ tỷ lại tức giận như vậy rồi. Hóa ra là vì Phương tướng quân không tới thăm tỷ tỷ phải không?

Tiểu đương gia trợn mắt há mồm, không biết cãi lại kiểu gì.

...

...

Con đường phồn hoa nhất Ung Châu tên là đường Xuân Nhàn. Thành Ung Châu không xây dựng chỉnh tề như thành Trường An. Tuy bố cục của nó cũng là hình vuông, nhưng bên trong xây dựng không có quy luật gì cả. Thành Trường An được xây giống như miếng đậu hũ, dùng từng đao cắt vuông vức, mỗi một miếng đều ngay ngắn chỉnh tề, rất có quy củ. Mà bên trong thành Ung Châu thì xây dựng theo địa hình, thoạt nhìn có chút tán loạn, nhưng khắp nơi đều là phong cảnh.

Tên phố cũng khác với Trường An. Do thành Trường An có quá nhiều đường phố, cho nên đặt tên không văn vẻ cho lắm. Tên phố đặt theo số và phương hướng, nghe mất đi ý vị. Mà thành Ung Châu, mỗi một con đường đều có cái tên rất hay. Cho dù chỉ là con đường nhỏ, thì cũng được đặt tên rõ ràng.

Các con phố lớn nhất Ung Châu, theo thứ tự là Xuân Nhàn, Hạ Tức, Thu Phóng, Đông Dương. Cho dù bốn mùa Ung Châu không rõ ràng cho lắm, nhưng đường cái lại đặt theo tên bốn mùa.

Cũng thể hiện sự đặc sắc của vùng Tây Nam.

Tòa lâu mà tiểu đương gia nhìn trúng nằm trên đường Xuân Nhàn, cách nha môn Tổng Đốc không xa, đi khoảng mười phút là tới. Tuy Ung Châu mới khôi phục lại bình tĩnh, nhưng các cửa hàng trên đường phố Xuân Nhàn lại không bình tĩnh chút nào, buôn bán rất tấp nập. Nàng nhìn trúng là một tòa lâu bán trà, quy mô rất lớn. Nghe nói lão bản nơi này có mối quan hệ với Tổng Đốc Lạc Thu. Nhưng hiện tại ai hỏi y, y cũng một mực phủ nhận.

Sau khi Lạc Thu bị giết, hễ là ai có chút quan hệ với ông ta đều lắc đầu phủ nhận.

Cái đó gọi là lòng người dễ thay đổi.

Tiểu đương gia không quanh co lòng vòng, trực tiếp tới gặp lão bản của quán trà này. Quán trà này kinh doanh hiển nhiên không được tốt lắm, cả quán cao ba tầng mà không có không tới mười vị khách. Nếu không phải đây là nhà của lão bản, thì tiền bán hàng không đủ trả tiền thuê.

- Thuê?

Lão bản quán trà là một người trẻ tuổi. Phụ thân bởi vì nhát gan đã chạy khỏi thành để tránh họa. Mà y thì không muốn rời đi, hơn nữa y tin tưởng rằng cho dù bất kể là ai chiếm cứ Ung Châu thì cũng sẽ không lạm sát người vô tội. Hơn nữa y không còn chịu sự quản lý của cha mẹ nữa, có thể thích làm gì thì làm.

Lão bản do dự một lát rồi nói:

- Không phải là không được. Nhưng lầu một lưu lại cho ta, ta còn phải tiếp tục buôn bán. Ta có thể dọn lầu hai lầu ba cho các cô thuê. Như vậy đi, ta tính tiền thuê không nhiều, cô cũng biết rồi đấy, tiệm của ta tốt xấu cũng được trăm năm rồi, mang cho người khác thuê trong lòng liền không được thoải mái.

- Trăm năm?

Tiểu đương gia nhìn nhìn, thấy tòa lâu này còn rất mới.

- Ừ, cỡ đấy.

Lão bản trẻ tuổi hắng giọng nói.

- Cỡ đấy?

Tiểu đương gia cười cười, lão bản trẻ tuổi lập tức đỏ mặt:

- Chỉ còn hơn 90 năm là trở thành lão điếm trăm năm rồi...

- Ta không thuê.

Tiểu đương gia lắc đầu.

- À?

Lão bản trẻ tuổi vội vàng nói:

- Tiền thuê có thể thương lượng thêm.

- Không!

Tiểu đương gia khoát tay, mang theo khí thế chỉ điểm giang sơn:

- Ta muốn mua tòa lâu này. Nói đi, bao nhiêu tiền thì ngươi đồng ý bán?

Lão bản do dự một lát, cuối cùng lắc đầu:

- Không thể bán, bán đi rồi ta biết ở đâu?

...

...

Phương Giải nhìn người trẻ tuổi khúm núm trước mặt này, không nhịn được lắc đầu mỉm cười:

- Ngươi không cần câu nệ như vậy. Ta tới là nhờ ngươi. Nếu ngươi nguyện ý bán thì bán, không muốn bán thì ta cũng không ép buộc. Ý của ta là, nếu ngươi đồng ý bán, ta sẽ cho ngươi một chỗ ở chân núi phía tây thành, nơi đó có phong cảnh khá tốt, hơn nữa ta còn phái người tới chỗ đó giúp ngươi xây nhà. Tiền công do ta bỏ ra, tiền mua tòa lâu của ngươi cũng không thiếu một đồng. Nếu ngươi muốn nhà ở sẵn, thì có không ít phủ đệ của quan viên bị tịch thu, tùy ngươi chọn lựa.

Lão bản quán trà sửng sốt, y chưa từng thấy một nhân vật lớn lại nói chuyện khách khí như vậy. Lúc Phương Giải đại khai sát giới trong thành Ung Châu, các dân chúng đều cho rằng hắn là một kẻ giết người không chớp mắt. Nhưng ai mà ngờ, vì muốn mua nhà cho Hồng Tụ Chiêu, mà vị đại nhân vật này lại khách khí thương lượng với y.

- Như vậy thì nhiều quá...khu đất ở đằng đó đã có giá trị bằng tòa lâu này của tiểu nhân rồi.

Ai cũng biết, khu đất ở chân núi chỉ có người giàu mới ở được.

- Như vậy đi, cho ngươi thời gian suy nghĩ, rồi trả lời ta.

Phương Giải cười cười, đứng lên muốn tiễn khách, thì bỗng nhiên thấy Trần Hiếu Nho chạy vào, sắc mặt khác thường.

- Đại tướng quân, có chuyện không được tốt lắm!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<