Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0689

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0689: Thiên uy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Phác Hổ nghiêng đầu nhìn Phương Giải, chờ đợi câu trả lời của hắn.

- Quốc gia có một cây trụ, nhưng là trụ chống trời.

Phương Giải thản nhiên nói:

- Hiện tại Đại tướng quân chính là cây trụ chống trời của triều đình. Nếu không có Đại tướng quân, cho dù phản quân La Diệu không công phá được thành Trường An thì thành Trường An cũng rơi vào tình cảnh khốn đỗn. Phác Hổ tướng quân thân là trợ thủ đắc lực nhất của Đại tướng quân, là dũng tướng có thể qua lại vạn quân, tất nhiên có nhiều người coi Phác Hổ tướng quân là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Phương Giải nói:

- Giết Phác Hổ tướng quân, chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Đại tướng quân, nói như vậy chắc không quá phận chứ?

Phác Hổ trầm mặc, sau đó gật đầu.

- Ta không biết giờ Đại Tùy có bao nhiêu người muốn giết Phác Hổ tướng quân, nhưng khẳng định số lượng không ít.

Phương Giải chỉ vào bản thân:

- Có lẽ còn nhiều hơn số người muốn giết ta.

Phác Hổ cười ha hả, khí tức lạnh lẽo vừa nãy lập tức tan biến:

- Phương tướng quân nói không sai, hiện tại Đại Tùy có rất nhiều người muốn giết ta. Theo ta được biết, số người muốn giết Phương tướng quân cũng không ít. Tuy nhiên đây là điều khiến ta kiêu ngạo nhất. Nếu không phải ghen ghét, thì họ muốn giết ta làm gì?

Phương Giải cười cười, không đáp lại.

Phác Hổ đi tới cửa, chỉ ra ngoài nói:

- Cơ nghiệp hơn trăm năm của Đại Tùy, đám đạo chích muốn đảo điên là đảo điên được sao? Thực lực của Đại Tùy mạnh như thế nào, đáng sợ như thế nào, phần lớn mọi người nhìn không thấu. Có một số người tưởng rằng Đại Tùy đã suy sụp rồi, muốn nhân cơ hội này để kiếm lợi. Nghĩ lại mà thấy buồn cười.

- Từ đời Thái Tổ, các Hoàng Đế Đại Tùy đều chăm lo việc nước, Hoàng gia có nhiều thế lực ngầm chưa dùng tới, ai mà biết được chứ? Nếu lấy ra, mỗi một cái cũng đủ làm cho lòng người kinh sợ! Kỳ thực thỉnh thoảng xảy ra nhiễu loạn cũng là việc tốt. Sống trong cảnh ca múa thái bình, mọi người sẽ quên đi uy nghi của Hoàng tộc. Loạn một lần, giết một lần. Chỉ như vậy, mọi người mới hiểu ra chỗ đáng sợ của Hoàng tộc Đại Tùy.

Phương Giải im lặng không nói, hắn biết Phác Hổ nói không phải là không có đạo lý.

Chẳng hạn như vị Đại tướng quân đột nhiên xuất hiện kia, cùng với hai vạn áo giáp quân đột nhiên xuất hiện. Lúc trăm vạn đại quân của La Diệu tiến gần thành Trường An, ai cũng tưởng rằng Đại Tùy xong rồi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, trăm vạn đại quân bị tiêu diệt hơn nửa, ngay cả La Diệu cũng đã chết. Tuy phản loạn ở khắp nơi vẫn chưa chấm dứt, nhưng chân chính có thể thành công kỳ thực chỉ có vài người.

Tây Bắc Kim Thế Hùng không phất cờ tạo phản, bởi vì y còn đang quan sát thế cục. Cục diện còn chưa rõ ràng, thì y sẽ không làm gì cả. Tuy Tây Bắc kiệt sức, nhưng nhờ giao dịch với Hắc Kỳ Quân mà ít nhất y sẽ không phải lo lắng tới vấn đề lương thực. Cho y một thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, tụ lại mười vạn đại quân không phải là việc khó. Tới lúc ấy, triều đình thắng, y có thể nói rằng mình luôn tận tâm tận lực trông coi ba đạo Tây Bắc. Còn nếu triều đình bại, y có thể dẫn binh tiến về phía đông.

Người của Mộc phủ ở Đông Bắc, cũng chưa tỏ thái độ gì.

Ở Đông Bắc, Mộc phủ có ảnh hưởng cực kỳ lớn. Tuy không sánh bằng La Diệu ở Tây Nam, người có thể khiến Tổng Đốc các đạo Tây Nam cúi đầu xưng thần. Nhưng các Tổng Đốc ở Đông Bắc đều phải nhìn sắc mặt của Mộc phủ để làm việc. Hơn nữa tuy người trong thư viện Thông Cổ ở Giang Nam có thực lực nghịch thiên, nhưng rất khó chiếm được Đông Bắc. Bởi vì những người trong thư viện Thông Cổ đều hiểu rằng, thực lực của Mộc phủ không dễ trêu chọc.

Hai thế lực một tây một đông tạm thời không tỏ rõ thái độ, chỉ còn La Đồ và Cao Khai Thái Vương Nhất Cừ, thu thấp bọn họ không phải là không có phần thắng. Đương nhiên, các thế gia Giang Nam sẽ không trơ mắt nhìn triều đình thu thập đám người La Đồ.

- Phương tướng quân có hiểu ý của ta không?

Phác Hổ quay đầu nhìn Phương Giải, hỏi.

- Ta chưa bao giờ có ý làm loạn triều cương.

Phương Giải đứng dậy đi tới cửa, nói với Phác Hổ:

- Có lẽ Phác Hổ tướng quân còn chưa biết con người của ta...con người ta không có ưu điểm gì, duy nhất là ghi nhớ những người từng đối xử tốt với ta. Ai đối xử tốt với ta, ta sẽ khắc ghi trong lòng. Nhất là tiên đế, ân trọng như núi.

Lời của Phác Hổ có thật có giả, lời của Phương Giải cũng như vậy.

Hắn quả thực ghi nhớ ân đức của Hoàng Đế, nhưng những chuyện mà Thiên Hữu Hoàng Đế làm về sau đã khiến trái tim của hắn nguội lạnh. Kỳ thực lúc ở thành Trường An, Phương Giải chỉ muốn làm một vị quan tốt của Đại Tùy. Bất kể theo văn hay theo võ, đều tận chức tận trách. Nhưng suy nghĩ đó, chỉ như một giấc mơ tỉnh dậy rồi quên mà thôi.

- Ta biết một số chuyện về Phương tướng quân.

Phác Hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở cái hồ cạn:

- Cái hồ đó...là do con người tạo thành?

Phương Giải gật đầu:

- Đúng vậy.

- Thật là một trận chiến ác liệt.

Phác Hổ cảm khái nói:

- Dù chỉ còn lại di tích, nhưng vẫn có thể đoán ra được trận chiến đó hung hiểm cỡ nào. Cho nên ta càng thêm kính nể Phương tướng quân. Hiện tại triều đình thiếu nhất chính là một nhân tài giỏi cả văn lẫn võ như Phương tướng quân, lại còn trung thành và tận tâm với triều đình. Lần này Đại tướng quân bảo ta tới, chủ yếu là muốn xem nhân phẩm của Phương tướng quân. Có thể được Đại tướng quân coi trọng, Phương tướng quân chớ có bỏ qua. Với thân phận của Đại tướng quân, có những lúc có thể thay đổi vận mệnh của một người.

- Vâng!

Phương Giải gật đầu.

- Tuy nhiên, hình như có không ít người không hy vọng triều đình trọng dụng ta.

Phương Giải nói:

- Chẳng hạn như nửa đường có người ám sát Phác Hổ tướng quân, dụng ý trong đó không cần nói cũng biết. Nếu Phác Hổ tướng quân xảy ra bất trắc gì ở Tây Nam, Đại tướng quân giận dữ nam chinh, đây là chuyện mà nhiều người hy vọng trông thấy.

- Phác Hổ cười ha hả.

- Ta sao có thể chết dễ dàng như vậy?

Y chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Ta biết trước khi Phương tướng quân nhập sĩ, từng trải qua mười mấy năm bị đuổi giết. Nói tới cái này, lúc ta còn nhỏ, người muốn giết ta dường như không ít hơn Phương tướng quân. Cũng mặc kệ trước kia hay là hiện tại, người muốn giết ta đều đã chết hết, mà ta vẫn còn sống!

Y đề cao thanh âm nói:

- Thực ra ta rất muốn nhìn, ai có thể giết được ta?

...

...

Một câu 'Ai có thể giết được ta' này mang theo khí phách hùng vĩ. Phương Giải có thể nghe ra được vài phần bi phẫn, vài phần tàn ác, vài phần hào khí trong đó.

Cho nên hắn xác định, trên người tay Phác Hổ này có rất nhiều chuyện xưa.

Nhưng vừa nghĩ tới đây, Phương Giải bỗng nhiên biến sắc.

Hắn mạnh mẽ nhảy sang một bên, ngũ mạch lực vận chuyển bay ra ngoài. Trên nóc nhà, một ánh đao giống như dải lụa chém xuống dưới. Đao khí này khá quen thuộc với Phác Hổ, chính là cái người gặp trên sông Lạc Thủy thi triển ra. Chỉ có điều lần này, thế đao càng thêm hung hãn, cuồng bạo.

Đạo khí từ trên nóc nhà chém xuống, chia căn phòng ra làm hai.

Đao khí đã hóa thành thực chất, thoạt nhìn giống như một thanh cự đao từ trên trời rơi xuống, dài tới mấy trăm mét! Mũi đao ở chỗ này, mà chuôi đao thì ở bên ngoài cửa chính La phủ! Nói cách khác, người chém ra một đao này, căn bản không ở bên trong La phủ!

Một đao cách mấy trăm mét. Khí thế đó, sao có thể nói lên lời?

Ngũ mạch khí xoáy tụ lại trong tay Phương Giải sau đó nhanh chóng phát triển. Khí xoáy xoay như bánh xe bay tới đỉnh đao. Ngũ mạch khí xoáy này cực kỳ quỷ dị. So về khí thế, thoạt nhìn không thể bằng được một đao kia. Nhưng một đao khí phách kia lại bị ngăn cản trong một giây đồng hồ.

Đối với cao thủ mà nói, một giây là quá đủ rồi!

Đúng vậy

Một giây là đủ rồi.

Ngay lúc Phương Giải ngăn cản một đao kia, ngay lúc Phác Hổ vẫy tay đón lấy đại chùy treo ở bên cạnh con bò già rồi lao ra ngoài.

Kiếm ý!

Kiếm ý dày đặc và lăng liệt!

Xuất hiện ngay phía sau Phác Hổ.

Phương Giải gặp qua rất nhiều cao thủ sử dụng kiếm, cảm nhận qua rất nhiều kiếm ý mà sức người không thể ngăn cản được. Chẳng hạn như Trầm Khuynh Phiến, chẳng hạn như Hạng Thanh Ngưu. Thậm chí hắn từng thấy qua Trung Thân Vương Dương Kỳ ra tay. Nhưng kiếm ý hôm nay, không giống với những người khác. Kiếm ý của Trầm Khuynh Phiến là lạnh lẽo thẳng tới nội tâm. Kiếm ý của Hạng Thanh Ngưu là cuồng bạo, hình tán thần không tiêu tán. Kiếm ý của Dương Kỳ là tranh giành, dám tranh giành với thiên hạ.

Kiếm ý tới phía sau này, là quỷ dị.

Quỷ dị tới cực hạn.

Một kiếm này dường như không nhanh lắm, nhưng Phương Giải lại cảm thấy, bất kể phòng ngự thế nào, thì một kiếm này cũng tìm ra chỗ sơ hở để đâm vào. Bản thân hắn còn có cảm giác đó, huống chi là Phác Hổ?

Bởi vì một kiếm này, là đâm về phía Phác Hổ.

Phác Hổ đang tiếp lấy đại chùy xông về phía trước, phía sau không đề phòng. Mà lực chú ý của Phương Giải đều đặt trên một đao kia, cho nên kiếm ý lựa chọn thời cơ rất thích hợp để xông tới. So với lúc ở sông Lạc Thủy Phác Hổ giơ một tay nâng thuyền, cơ hội này còn tốt hơn.

Trong phòng không có người nào khác.

Cho nên không thể nghi ngờ rằng.

Người xuất kiếm chính là Đàm Thanh Ca.

Mà một kiếm vừa xuất, khí chất trên người Đàm Thanh Ca liền thay đổi. Lúc này trường kiếm treo ở thắt lưng đã nằm trong tay y, kiếm ý tràn ngập trên thân kiếm. Cho nên không rõ ràng cho lắm, một kiếm này rốt cuộc xuất phát từ chỗ nào. Rõ ràng kiếm ý tới sau lưng Phác Hổ, nhưng Phương Giải không cảm thấy được sự uy hiếp. Rõ ràng kiếm ý lao tới theo đường thẳng, nhưng lại không nắm bắt được quỹ tích của nó.

Đàm Thanh Ca nói rằng mình không biết dùng kiếm.

Phương Giải vì đón khách, nên không mang theo đao trên người.

Hắn đang dùng một tay ngăn cản đao ý cuồng bạo, tay kia thì đẩy về phía trước, muốn dùng khí xoáy để tiếp một kiếm của Đàm Thanh Ca.

Nhưng ngay lúc Phương Giải tưởng rằng mình sẽ ngăn cản được một kiếm này, thì kiếm ý đột nhiền vòng qua khí xoáy, đâm vào lưng Phác Hổ.

Keng!

Vang lên một tiếng giòn tan.

Thân hình của Phác Hổ hơi lảo đảo, nhưng không ngã xuống.

Không biết từ khi nào, cây quạt lớn xuất hiện ở sau lưng y, ngăn cản một kiếm kia! Lúc Phác Hổ đi tới cửa, vốn đã bỏ cây quạt ở cạnh cửa rồi. Mà khi kiếm ý xông tới, cây quạt giống như tự có ý thức bay tới, ngăn cản một kiếm cho Phác Hổ!

Phương Giải chợt tránh người sang một bên, đao ý chém xuống, cắt đôi căn phòng.

Bụi bặm nổi lên!

Căn phòng sụp xuống, có một bóng đen nhảy ra ngoài.

...

...

Một kiếm của Đàm Thanh Ca tưởng chừng như là một kiếm khó giải, nhưng bởi vì cây quạt mà thay đổi. Lúc này Phương Giải mới nhìn rõ, cây quạt buộc vào một sợi tơ rất nhỏ, mà đầu sợi tơ ở trong tay của Phác Hổ!

Phương Giải ngẩn ra, nói cách khác, Phác Hổ đã đoán được Đàm Thanh Ca sẽ đâm một kiếm vào sau lưng y, cho nên y cố ý đặt cây quạt ở cửa. Y đặt ở đấy, là đợi Đàm Thanh Ca ra tay.

Có thể nhìn ra được, sắc mặt của Phác Hổ cực kỳ khó coi.

Không phải vì một kiếm này làm y bị thương, mà là vì một kiếm này cuối cùng lại xuất ra.

Trên cây quạt, có một vết rách.

Trong lòng y, cũng có.

Không chờ y có phản ứng gì, Đàm Thanh Ca bỗng nhiên bay lên đánh về hướng Phác Hổ. Lửa giận thiêu đốt trong mắt của Phác Hổ rồi tràn ra ngoài. Phương Giải vừa định đi tới, thì đao thứ hai ở ngoài cửa lại xông tới, vẫn cực kỳ khí phách, mà mục tiêu lần này chính là Phương Giải!

Phương Giải không thể không dùng toàn lực ứng phó, mà Phác Hổ thì quay người lại đối mặt với Đàm Thanh Ca.

Sau đó, Phác Hổ hơi sửng sốt.

Bởi vì y phát hiện sắc mặt của Đàm Thanh Ca có chút không đúng.

Khóe mắt

Có một giọt nước mắt.

Cho nên y ra tay chậm nửa nhịp, vô thức dừng lại nội kình đã đưa ra ngoài.

Oành!

Một áp lực mà Phác Hổ chưa từng cảm nhận từ trên trời rơi xuống. Đó là một cỗ năng lượng không thể kháng cự. Giống như một cây cột lớn tới mức không thể hình dung, từ trời rơi xuống đè lên đầu Phác Hổ. Mà trên thực tế, đó không phải là cây cột, mà là một ngón tay.

Thật giống như thiên thần xuyên qua đám mây ấn một ngón tay xuống dưới, nhằm nghiền chết một người. So với ngón tay này, đao ý bên ngoài cửa lớn, và kiếm khí của Đàm Thanh Ca đều nhỏ bé không đáng kể. Một chỉ vừa ra, tất phải có người chết.

Chỉ ra, thiên uy!

Biến cố mà Phương Giải đau đầu suy nghĩ, rốt cuộc đã tới.

...

...

Từ trước tới nay Trung Nguyên có một truyền thuyết.

Truyền thuyết kể rằng từ xa xưa không biết vì sao bầu trời bắt đầu sụp xuống, vạn vật thế gian đều vô cùng hoảng sợ. Không ai biết cách ngăn lại bầu trời không rơi xuống. Nếu bầu trời rơi xuống vạn vật trên mặt đất sẽ chết theo. Lúc này, một cụ rùa không biết đã sống bao nhiêu vạn năm đi ra từ biển rộng, dùng thân thể vô cùng lớn của mình để chống trời.

Vạn vật vui mừng khôn xiết, đều khen ngợi công đức của cụ rùa. Cụ rùa im lặng không nói gì, thần thái bi thương. Vạn vật không biết cụ rùa bi thương điều gì, chúng nó tụ xung quanh cụ rùa vừa múa vừa hát, mừng cho bầu trời không bị rơi xuống. Hát hò tới khi mệt mỏi, vạn vật mới tán đi.

Chỉ còn cụ rùa đơn độc chống đỡ bầu trời.

Cũng không biết qua bao nhiêu năm, cụ rùa rốt cuộc không kiên trì được nữa mà hấp hối. Cụ rùa đã quá yếu rồi, không thể đứng thẳng được nữa. Trời bắt đầu rung chuyển, sụp xuống theo cụ rùa. Vạn vật đều chạy tới, trách cứ cụ rùa vì sao không tiếp tục chống trời. Chúng nó tức giận kêu gào, hận không thể xé cụ rùa ra làm muôn mảnh. Chúng nó cảm thấy, bởi vì cụ rùa, mà thế giới của bọn chúng sắp sụp đổ rồi.

Cụ rùa chảy xuống một giọt nước mắt, thần sắc bi thương đó vạn năm vẫn không thay đổi.

Lúc trước cụ rùa đứng lên chống trời, các sinh linh khác đều cảm ơn cụ rùa. Nhưng rất nhiều năm qua đi, các sinh linh khác không còn cảm ơn nữa, chúng nó dần cảm thấy cụ rùa nên đứng ở đó, chống trời là trách nhiệm của cụ rùa.

Thấy cụ rùa sắp gục xuống, các sinh linh đều cực kỳ hoảng sợ. chúng nó tụ lại một chỗ, rốt cuộc thảo luận ra một biện pháp.

Chúng nó chặt đứt bốn chân của cụ rùa, rồi chia ra đặt bốn phía.

Lại nhiều vạn năm qua đi, sinh linh đã quên cụ rùa, lúc nhìn thấy bốn cây cột ở phía chân trời, đều khen ngợi đây là lễ vật mà ông trời ban cho sinh linh.

Hiện tại, một cây cột khổng lồ như vậy từ trên trời rơi xuống, trong lòng ai mà chả hoảng sợ?

Đó là một ngón tay.

Nghe nói sau khi cụ rùa chết, thần linh trên trời bay xuống, cảm động với tấm lòng của cụ rùa, liền phong cụ rùa làm Tứ Thần Thú, hay còn gọi là Tứ Tượng.

Một ngọn tay này, là Tứ Tượng Chỉ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1228)


<