Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0607

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0607: Có thể hù dọa được ai?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Cả buổi chiều Trì Hạo Niên và Chung Tân không đi ra khỏi phòng. Đứng canh ở cửa là thân tín tùy tùng của bọn họ. Có người đưa nước tới đều bị khách khí ngăn ở ngoài. Mãi tới khi trời tối Ngô Nhất Đạo tự mình tới hỏi han, cửa phòng mới được mở ra. Ngô Nhất Đạo đi vào, rồi ở trong đó hơn một canh giờ. Cũng không biết ba người thảo luận chuyện gì.

Lúc ăn cơm tối, Ngô Nhất Đạo phái người tới mời Phương Giải. Phương Giải lại cho người trở về nói rằng hắn còn đang ngủ chưa tỉnh. Trì Hạo Niên và Chung Tân biết Phương Giải cố ý làm vậy, do hơi có chút thất lễ, nên Ngô Nhất Đạo thay mặt Phương Giải nói lời xin lỗi, rồi lại bố trí tiệc rượu.

Lần này bồi rượu không chỉ có Ngô Nhất Đạo, còn có các tướng lĩnh quan trọng của Hắc Kỳ Quân, chừng mười mấy người. Đám người kia đều có tửu lượng cao, vài vòng mời rượu liền khiến Chung Tân và Trì Hạo Niên không chịu nổi. Tuy tửu lượng của bọn họ đều không tầm thường, nhưng trong Hắc Kỳ Quân uống rượu dùng là bát lớn chứ không phải là chén con. Hai người bọn họ là văn nhân, uống một cách nhã nhặn, mà những quân nhân kia thì hoang dã hơn.

Bữa rượu này uống gần một canh giờ, lần này hai vị Tổng Đốc thực sự uống rất nhiều.

Hai người được nâng đi nghỉ ngơi. Lần này không đưa hai người vào cùng một phòng, mà là chia ra. Hộ vệ mà Trì Hạo Niên và Chung Tân mang tới đều đang bận rộn, nên không ai để ý tới chi tiết nhỏ này. Bữa rượu giữa trưa sở dĩ đưa hai người tới một phòng là để cho bọn họ thảo luận. Còn bữa tối thì tách riêng bọn họ ra, bởi vì để hai người ngủ chung phòng thì có chút thất lễ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hai người bọn họ đã bị tiếng hô hào ầm ĩ ở bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Chung Tân vất vả ngồi dậy, xoa cái đầu đau như búa bổ nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ. Liền nhìn thấy có vô số binh lính mặc áo giáp đen đang tập luyện, tiếng la chấn thiên.

Ở trên điểm tướng đài, nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn văn nhược yếu ớt ngày hôm qua mặc một bộ áo màu đen đứng ở đó, anh khí bức người.

Theo hiệu lệnh ở trên đài, các binh lính phía dưới không ngừng thay đổi trận hình. Hắc Kỳ Quân sử dụng trận hình của bộ binh Đại Tùy, thoạt nhìn trang nghiêm. Nhìn quy mô trên giáo trường, chí ít có một vạn binh lính trở lên đang thao luyện. Nhưng trận hình thay đổi cực kỳ lưu loát, không chút trì trệ nào.

Tuy Chung Tân không phải là võ tướng, nhưng không có nghĩa là ông ta không hiểu gì.

Trải qua quan trường vài chục năm, có điều gì mà ông ta chưa được nhìn thấy? Lúc ở Lương thành, nhìn kỵ binh Hắc Kỳ Quân ở bên ngoài thành, ông ta liền biết đây là một đội kỵ binh tinh nhuệ. Hôm nay nhìn thấy bộ binh Hắc Kỳ Quân thao luyện, ông ta âm thầm đánh giá lại nam tử trẻ tuổi tên là Phương Giải kia.

Ông ta nhớ lúc mình còn trẻ, những lời phụ thân dạy ông ta, ông ta chưa từng quên.

Không ai có thể tùy tiện thành công, cho dù người có xuất thân cao quý.

Phương Giải có thể có thực lực như bây giờ, đâu phải chỉ do may mắn? Lúc trước hắn chỉ mang theo một doanh tới Tây Bắc xa xôi, chẳng những không bị cuốn theo sự hỗn loạn ở nơi đó, còn mang theo mấy vạn tinh kỵ trở về. Chỉ chưa tới một năm ngắn ngủi đã xây dựng được một đại doanh có quy mô lớn ở núi Chu Tước. Hơn nữa còn huấn luyện được những bộ binh mạnh mẽ như vậy...Chỉ trong một sáng sớm, ấn tượng của Chung Tân về Phương Giải liền xảy ra biến hóa cực lớn.

Lúc này Chung Tân cũng phát hiện, cửa sổ phòng bên cạnh được đẩy ra, Trì Hạo Niên sắc mặt ngưng trọng nhìn thanh niên mặc áo đen đứng trên giáo trường.

Hai người liếc nhìn nhau, còn chưa nói chuyện thì Ngô Nhất Đạo đã cười ha hả đi tới:

- Hai vị sao dậy sớm vậy, chớ không phải là bị binh lính thao luyện làm cho tỉnh giấc đấy chứ? Thật là lỗi quá, đây là thói quan của Đại tướng quân, bất kể là mưa gió hay là tuyết rơi, sáng naomf cũng phải đích thân huấn luyện binh mã. Ta thay Đại tướng quân xin lỗi hai vị, quấy rầy hai vị nghỉ ngơi.

- Không, không.

Trì Hạo Niên vội vàng khoát tay:

- Đại tướng quân trị quân uy nghiêm, khiến người ta khâm phục.

- Không bằng chúng ta đi xem?

Ngô Nhất Đạo vươn tay mời.

Tục ngữ nói khách tùy chủ liền, tuy thân phận của hai người khá hiển hách, nhưng tới đại doanh núi Chu Tước bọn họ chỉ là khách. Sau khi rửa mặt mũi, thay đổi quần áo, bọn họ liền đi theo Ngô Nhất Đạo tới hướng giáo trường.

- Tán Kim Hầu...

Trì Hạo Niên do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi:

- Hôm qua Đại tướng quân uống rượu say, có từng nói với ngươi điều gì không?

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Đêm qua lúc tiệc rượu mới tán, Đại tướng quân liền thức dậy. Bởi vì ta đã phân phó không được đánh thức Đại tướng quân, cho nên Đại tướng quân có chút tức giận vì việc này, bảo rằng tiếp đón chậm trễ hai vị quý khách.

- Không phải điều này...

Trì Hạo Niên có chút sốt ruột:

- Không nói gì khác nữa à?

- Khác?

Ngô Nhất Đạo ngẫm nghĩ, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy La Úy Nhiên dẫn theo một đội Kiêu Kỵ Giáo đi ngang qua. Lúc nhìn thấy La Úy Nhiên, sắc mặt của Trì Hạo Niên và Chung Tân đều thay đổi.

- Vị kia...không phải là Chỉ Huy Sứ của Đại Nội Thị Vệ Xử La Úy Nhiên đấy chứ?

Chung Tân vô thức hỏi.

- Đúng vậy!

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Hiện giờ đã làm việc dưới trướng của Đại tướng quân. Không chỉ là y...

Ngô Nhất Đạo chỉ cái người cung kính đứng đằng sau Phương Giải trên điểm tướng đài:

- Vị kia từng là thái giám trong Ngự Thư Phòng, rất được Hoàng Đế tin tưởng. Lúc ngự giá thân chính có bảo y mang theo mật chỉ tới tìm Đại tướng quân. Có thể nói hiện tại Đại tướng quân đang làm theo mật chỉ của Hoàng Đế.

Lời này khiến Trì Hạo Niên và Chung Tân rơi vào hồ đồ. Không phải Phương Giải là con của La Diệu sao? Không phải hắn ở lại Hoàng Dương Đạo là thay La Diệu bảo vệ căn cơ đó sao? Sao đột nhiên lại trở thành người của Hoàng Đế rồi? Sao đột nhiên lại thành làm việc theo mật chỉ của Hoàng Đế rồi?

Ngô Nhất Đạo thấy sắc mặt của bọn họ biến ảo không ngừng, cười nói:

- Kỳ thực hôm qua hai vị nhắc tới chuyện kia, Đại tướng quân biết được trong lòng cũng rất ưu phiền. Đại tướng quân phụng ý chỉ của bệ hạ quét sạch phản loạn Tây Nam, có quyền tùy thời cơ mà quyết định. Theo lý thuyết, biết được Nam Cương gặp phải tai họa như vậy, Đại tướng quân tất nhiên suất quân chống lại kẻ địch. Nhưng chỉ là hiện tại trong đại doanh đang thiếu lương thảo, cho nên Đại tướng quân có lòng mà không đủ sức.

- Nếu Đại tướng quân định xuôi nam chống lại quân địch, cần gì lo lắng tới vấn đề lương thảo?

Trì Hạo Niên nói:

- Hôm qua ở tiệc rượu, những điều chúng tôi nói cũng không phải là nói đùa.

Chung Tân cũng nói:

- Nếu Đại tướng quân có ý chỉ của bệ hạ, xuất binh chống lại kẻ địch cũng là danh chính ngôn thuận, ai dám không ủng hộ? Hôm qua ta đã nói, chỉ cần Đại tướng quân đồng ý mang binh xuôi nam, dù Bắc Huy Đạo của ta có nghèo hơn nữa cũng vẫn sẽ cung cấp một ít lương thảo vật tư để duy trì đại quân. Cũng không thể khiến các tướng sĩ đói bụng giết địch vì quốc gia!

- Vậy thì ta sẽ đi hỏi ý kiến của Đại tướng quân trước.

Ngô Nhất Đạo cười cười:

- Chỉ là ta lo lắng, Đại tướng quân luyến tiếc đại doanh núi Chu Tước vừa mới dựng lên. Nếu chẳng may lúc Đại tướng quân đang chống lại kẻ địch ở bên ngoài, có người đánh chủ ý lên núi Chu Tước, chẳng phải là khiến trái tim của Đại tướng quân rét lạnh sao?

- Sẽ không.

Trì Hạo Niên nói:

- Quả quyết sẽ không.

Ngô Nhất Đạo thở dài:

- Ta tất nhiên tin lời hai vị nói, nhưng Đại tướng quân cũng phải suy nghĩ cho hơn mươi vạn tướng sĩ phía dưới...nếu không giải quyết hết uy hiếp ở phía sau lưng...chỉ sợ Đại tướng quân không yên tâm mang đại quân xuôi nam.

- Không biết...

Chung Tân cau mày hỏi:

- Như thế nào mới khiến Đại tướng quân yên tâm?

...

...

Ung Châu

Đứng ở trên tường thành cao lớn của Ung Châu dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về phía nam có thể nhìn thấy khói lửa bốc lên. Tất cả các cửa thành Ung Châu đã đóng, từ hôm nay trở đi không cho phép dân chạy nạn vào thành. Bất kể bọn họ cầu khẩn như thế nào cũng không được mở cửa. Binh sĩ trông coi cửa thành tuy rất đau khổ, nhưng phía trên đã có quân lệnh, bọn họ không dám cãi lại.

Kỳ thực điều này cũng không thể trách các tướng lĩnh nhẫn tâm. Hiện tại người tộc Hột và quân đội Nam Yến đang gần trong gang tấc, không ai biết trong đám dân chạy này có gian tế Nam Yến len lỏi vào không. Một khi gian tế vào được trong thành, tới lúc đó ai dám đảm bảo bảo vệ được tòa hùng thành này?

Cho nên dù dân chúng phía dưới có cầu xin thê thảm hơn nữa, binh lính đều quay đầu đi, không đành lòng nhìn, cũng không mở cửa thành.

Dân chúng thấy cầu khẩn nửa ngày vẫn không ai mở cửa thành, đành phải vượt qua Ung Châu tiếp tục đi về hướng bắc. Kỳ thực mấy ngày nay thành Ung Châu đã tiếp nhận rất nhiều dân chạy nạn. Trên đường cái tới Ung Châu đều là dân chúng chạy nạn từ phía nam tới. Người tộc Hột rất hung hãn, còn hung hãn hơn cả quân đội Nam Yến. Người Nam Yến chỉ cướp đoạt của cải, chứ rất ít giết người, bởi vì bọn họ còn muốn đoạt toàn bộ lãnh thổ trở về.

Sau khi Nam Yến dựng nước, nhân khẩu vốn không nhiều. Hơn nữa bởi vì cuộc sống ở Đại Tùy tốt hơn Nam Yến, không ít người chạy trốn tới Đại Tùy sinh sống. Đại Tùy tiếp nhận tất cả, không cự tuyệt một ai, mà Mộ Dung Sỉ lại không dám đắc tội La Diệu, cho nên hỏi cũng không dám hỏi, đành phải giả câm giả điếc.

Năm nhiều nhất, có chừng mười vạn dân chúng từ Nam Yến chạy tới làm người Tùy.

Nam Yến kém phát triển, thuế má lại nặng nề, mà Hoàng Đế Đại Tùy lại rất chiếu cố dân chúng Tây Nam, hàng năm đều có ý chỉ giảm thuế ban xuống. Tuy La Diệu cướp đoạt rất nhiều, nhưng cướp đoạt không phải là dân chúng, mà là phú hộ. Cho dù La Diệu cũng trưng thu, nhưng còn thấp hơn Nam Yến nhiều. La Diệu cũng thích những người Nam Yến kia tới đầu nhập, bởi vì bọn họ không có sự kính trọng gì với Đại Tùy, tuyển binh từ bọn họ còn yên tâm hơn.

Chính vì thế, hận ý của Mộ Dung Sỉ càng ngày càng đậm. Lúc trước y lừa được di chỉ của Hoàng Đế Thương Quốc từ hai anh em Đại Khuyển, nếu không phải Đại Khuyển có năng lực đặc biệt, thì hai anh em đã suýt nữa bị giết rồi. Thật vất vả mới đóng giả làm Thái tử Thương Quốc thành lập lên Nam Yến, nhưng thực lực quốc gia quá nhỏ yếu, dưới đế quốc Đại Tùy hùng mạnh, ngoại trừ khúm núm ra, không có sự lựa chọn nào khác.

Oán hậu tích tụ lâu, lần này coi như được phát tiết. Cho nên y hạ lệnh quân đội Nam Yến không những đoạt của cải, còn đoạt cả người. Hơn nữa còn điều tra kỹ càng, những dân chúng Nam Yến chạy trốn tới Bình Thương Đạo, đều dùng bàn ủi nung đỏ ấn một chữ 'Nô' trên mặt.

Về phần người tộc Hột, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết mình muốn cái gì.

Bởi vì bọn họ chỉ một mực giết người.

Tướng phòng giữ Ung Châu hiện tại là Tứ Phẩm Lang tướng Từ Khánh Chi. Tuy Lạc Thu ở trong thành, nhưng không hiểu chuyện quân vụ, nên liền giao việc thủ thành cho y.

Từ Khánh Chi chừng ba lăm, ba sáu tuổi, nhưng đã làm tới Tứ Phẩm Lang tướng. Nếu Đại Tùy không loạn, cố gắng thêm vài năm có lẽ có cơ hội thăng lên làm một trong mười sáu Đại tướng quân của các vệ chiến binh.

Y đứng trên tường nhìn nhìn khói bốc cuồn cuộn ở phía xa xa, lại quay đầu nhìn thoáng qua dân chạy nạn chật chội trong thành Ung Châu.

- Nếu như không có những dân chạy nạn này, Ung Châu có thể chống đỡ bị bao vây trong hai tháng. Tuy rằng La Diệu mang đi phần lớn lương thảo, nhưng tốt xấu còn tồn một ít. Nhưng hiện giờ có những dân chạy nạn này, có thể chống đỡ một tháng đã không tồi.

Y thở dài, nhìn vị Tổng Đốc Lạc Thu sai người treo lại cờ Đại Tùy trên tường thành Ung Châu, y lắc đầu cười khổ:

- Lúc này treo cờ Đại Tùy...còn hù dọa được ai nữa?

Không biết vì sao, y bỗng nhiên muốn khóc.

Việc Hắc Kỳ Quân xuôi nam được quyết định ngay trên giáo trường, nhanh chóng vượt ngoài dự đoán của Trì Hạo Niên và Chung Tân. Đêm qua hai người say mèm tới sáng sớm bị đánh thức, còn đang mơ mơ màng màng thì bị Ngô Nhất Đạo kéo tới gặp Phương Giải. Mà Phương Giải mượn binh uy nói ra điều kiện, cơ hồ không cho bọn họ cơ hội để suy tính.

- Hắc Kỳ Quân xuôi nam chống kẻ địch bên ngoài chính là bổn phận phải làm. Đêm qua ta suy nghĩ thật lâu, không xuất binh bình định cường đạo, đâu còn mặt mũi đối diện với tướng sĩ? Không xuất binh bình định kẻ thù, đâu còn mặt mũi đối diện với dân chúng?

Lời này vừa ra khỏi miệng, Trì Hạo Niên và Chung Tân đều thở phào, nhưng không đợi bọn họ tán dương quyết định của Phương Giải, thì Phương Giải đột nhiên đổi giọng.

- Nhưng!

Ánh mắt của Phương Giải lẫm liệt nhìn về phía Trì Hạo Niên và Chung Tân. Hắn đứng trên cao đưa lưng về phía mặt trời, cho nên nhìn có vẻ cao lớn, xung quanh cơ thể hiện lên một vòng sáng vàng.

- Thân là đại tướng lãnh binh, không thể làm việc tùy tiện. Trong tay ta đang nắm giữ hơn mười vạn tính mạng của tướng sĩ, tất nhiên không thể qua loa. Có câu là đại quân chưa đi, lương thảo đi trước, hiện tại đại doanh của ta không đủ lương thảo để duy trì đại quân ngàn dặm tập kích. Hôm qua nghĩa khí của hai vị đại nhân khiến ta khắc sâu trong tâm khảm, chắc là sẽ không nói mà không giữ lời chứ?

- Tất nhiên.

Trì Hạo Niên chắp tay nói:

- Nếu Đại tướng quân nguyện ý xuất binh vì quốc gia đánh đuổi kẻ thù, việc lương thảo tất nhiên không cần Đại tướng quân quan tâm. Trước khi ta tới, Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc đại nhân có nhắn nhủ, nếu Đại tướng quân nguyện ý suất quân tới Bình Thương Đạo, tất cả quân viên từ trên xuống dưới của Bình Thương Đạo đều nghe theo lệnh của Đại tướng quân. Còn lương thảo vật tư thì do nha môn bốn đạo Tây Nam cung cấp, tuyệt không để các tướng sĩ chịu ủy khuất.

- Tốt!

Phương Giải nhìn về phía Chung Tân, nói:

- Hôm qua Chung đại nhân có nói, nếu có người nguyện ý suất quân xuôi nam, tất cả các trạm kiểm soát yếu đạo của Bắc Huy Đạo đều mở cửa cho đi, lương thảo cần thiết khi đi đường cũng có Bắc Huy Đạo cung cấp, lời này có thật không?

- Là thật!

Chung Tân nói:

- Ta là trọng thần Đại Tùy, quốc gia gặp nạn, ta sao dám không tận chức tận trách? Lúc đi qua Bắc Huy Đạo, ta cam đoan tất cả trạm kiểm soát thông hành không bị ngăn trở, cam đoan lương thảo vật tư tiếp tế.

- Như vậy vẫn chưa đủ!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<