Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0603

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0603: Quan hệ Nam Bắc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Bốn đạo Tây Nam từng thuộc về đế quốc Đại Thương, nhưng chính vì giàu có và phồn vinh mà đế quốc này trở nên thối nát. Sau khi Đại Tùy trở thành chủ nhân mới, liền biến Thương Quốc thành bốn đạo là Bình Thương Đạo, Ung Bắc Đạo, Nam Huy Đạo và Bắc Huy Đạo. Thời gian La Diệu thống trị Tây Nam vẫn âm thầm phát triển binh lực. Nhất là Bình Thương Đạo bị đào tàn nhẫn nhất. Cho dù tài lực và nhân lực chưa tới mức khô kiệt, nhưng không thừa lại bao nhiêu.

Do đó mà lúc Nam Yến yếu ớt mang theo mấy vạn quân xâm lược, Bình Thương Đạo không thể tổ chức được một đội quân nào chống trả. Hơn nữa có người tộc Hột tiếp tay, trong vòng một tháng, một nửa lãnh thổ Bình Thương Đạo bị làm loạn. Lúc Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu vội vàng trở về, thì cục diện đã rất khó thu thập rồi.

Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Trì Hạo Niên vì cam đoan địa bàn của mình không bị thảm họa chiến tranh liên lụy, hạ lệnh phong tỏa quan đạo thông hướng Bình Thương Đạo.

Mà lúc này, Hắc Kỳ Quân của Phương Giải đã tới biên giới của Bắc Huy Đạo, Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân tràn đầy lo lắng, mấy ngày liền không buồn ăn uống. Lúc tin tức Nam Yến liên kết với người tộc Hột đánh vào Bình Thương Đạo truyền tới, ông ta lại có chút sung sướng vì thấy người khác xui xẻo.

- Hiện tại tốt rồi, hai mặt Tây Nam thụ địch, ta thực muốn nhìn xem mấy người còn lại có còn tâm tình nhìn ta và Bắc Huy Đạo gặp họa hay không.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, nâng chén trà nhấp một ngụm:

- Lúc trước Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu, Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Trì Hạo Niên cùng với Tổng Đốc Nam Huy Đạo Đỗ Kiến Chu tụ lại với nhau thảo luận chuyện gì, chẳng lẽ ta còn không đoán được? Mấy cái tên kiến thức hạn hẹp, thấy Hắc Kỳ Quân của Phương Giải tới, còn không phải muốn bỏ qua Bắc Huy Đạo của ta để đổi sự yên ổn cho bọn chúng đó sao? Vài lão hồ ly kia, chỉ biết suy nghĩ làm sao bán đứng người khác!

Trần Vĩnh Di cười nói:

- Hiện tại tới lượt Lạc Thu nhức đầu. Bên này của chúng ta tuy bị quân đội của Phương Giải gây áp lực, nhưng tốt xấu vẫn chưa có dấu hiệu động binh. Còn Bình Thương Đạo bên kia, đám người man đã đánh vào tận bên trong rồi, với binh lực trong tay của Lạc Thu, khó mà tự bảo vệ được bản thân. Tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy tức giận, cái Nam Yến nhỏ như lỗ mũi kia, cái tên tiểu nhân Mộ Dung Sỉ kia không ngờ cũng dám động binh với chúng ta. Hiện giờ Đại Tùy thật giống như người anh hùng tuổi xế chiều, tràn đầy bi thương...

- Nếu đặt vào mấy năm trước, dù dùng dao kề cổ, Mộ Dung Sỉ cũng không dám làm vậy.

Y gắt một cái, mắng:

- Một tên Hoàng Đế ti tiện cướp ngôi người khác, hiện tại lại làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, la hét cái gì muốn khôi phục hùng phong Đại Yến, ta nhổ vào...Thương Quốc còn bị Đại Tùy tiêu diệt, một tên tiểu nhân ruồng bỏ chủ tử, chiếm đoạt ngôi vị Thái tử như y thì xây được quốc gia tốt đẹp gì chứ. Còn không biết xấu hổ hô hào như vậy.

Chung Tân nói:

- Mộ Dung Sỉ làm sao không biết với thực lực trong tay mình căn bản không làm được gì lớn, nếu không y đã không bỏ qua thù hận với người tộc Hột để liên kết chống lại Đại Tùy. Dù vậy, cùng lắm là y tính toán thừa dịp Đại Tùy rối loạn, Tây Nam suy yếu, cướp đoạt được bao nhiêu địa bàn thì cướp đoạt thôi.

- Nhưng như vậy cũng chứng tỏ người này có kiến thức hạn hẹp.

Chung Tân hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù hiện tại Đại Tùy rối loạn, cho dù Tây Nam vô chủ, cho dù y có thể thừa dịp cướp đoạt một ít thứ, chẳng lẽ y đã quên loạn Trung Nguyên chưa bao giờ vượt quá năm năm sao? Loạn do các triều đại thay đổi, chưa từng vượt qua năm năm.... Mấy ngàn năm qua đều như vậy. Đợi tân hoàng củng cố, cái thứ nhất khai đao chính là y...Nếu y thông minh hơn một chút, thì đã không làm chuyện ngu ngốc như vậy rồi.

Trần Vĩnh Di lắc đầu:

- Nhưng càng ngu ngốc thì càng khó đối phó. Chính vì tầm mắt của y hạn hẹp nên y mới không sợ hãi. Thật giống như một tên ăn mày nghèo rớt mùng tơi, có thể cướp đoạt được bao nhiêu thì cướp đoạt. Chúng ta biết rằng vài năm sau bất kể là ai ngồi chiếc ghế kia, đều sẽ khởi binh trả thù Nam Yến. Nhưng y không biết a...cho nên hiện tại y chính là một con chó điên, thấy người là cắn.

Chung Tân gật đầu:

- Đây cũng là điều khiến Lạc Thu đau đầu. Đối mặt với một con chó điên như vậy, Lạc Thu không có gậy gộc để đánh, chỉ có thể để mặc cho nó cắn từng miếng một. Cho dù vài năm sau có người thu thập con chó điên này, nhưng hiện tại Lạc Thu bị cắn rất đau...với tình trạng như bây giờ, không chỉ là Bình Thương Đạo, ta hoài nghi liên quân Nam Yến và tộc Hột sẽ không buông tha Ung Bắc Đạo. Dù sao La Diệu đã mang toàn bộ chiến binh đi rồi.

- Không liên quan gì tới chúng ta...

Trần Vĩnh Di thở dài nói:

- Hiện tại chúng ta không cần phải lo lắng thay cho Lạc Thu và Trì Hạo Niên, chúng ta cũng có lo lắng của mình.

Y nhìn ra phía ngoài nói:

- Cũng không biết họ Phương kia tính toán cái gì, phái năm vạn binh mã bao vây thành Huệ An. Xem ra chỉ cần chúng ta không đồng ý thì hắn sẽ động binh. Đại nhân, ngài cảm thấy hắn chỉ dọa chúng ta hay là thực sự muốn đánh thành Huệ An?

- Ta không biết nhiều về hậu bối họ Phương kia.

Chung Tân lắc đầu:

- Ta chỉ nghe qua một vài tin đồn, chứ không biết nhiều về tính cách của hắn...Tuy nhiên, hiện tại có một số việc khiến ta khá lo lắng. Ngươi suy nghĩ xem, nếu hắn chỉ là lừa bịp tống tiền, vậy thì hắn đang ở nơi nào?

Trần Vĩnh Di suy nghĩ một lát rồi trả lời:

- Tất nhiên đang chờ ở bên ngoài Lương thành. Hắn phái tiểu quan họ Tôn kia tới đàm phán, nếu chỉ là lừa bịp tống tiền thì khẳng định ở bên trong đại doanh chờ tin tức, để cho họ Tôn kia có thể xin ý kiến của hắn bất kỳ lúc nào.

- Đúng vậy.

Chung Tân nói:

- Dựa theo đạo lý là như vậy, nhưng giờ hắn không ở bên ngoài Lương thành. Thành Huệ An có tin tức gửi tới, nỏi rằng nhìn thấy soái kỳ của Phương Giải bên trong đại doanh Hắc Kỳ Quân...Điều này khiến cho người ta không thể không lo lắng. Nếu hắn chỉ là vì muốn lừa bịp tống tiền chúng ta, khẳng định ở Lương thành chứ không phải là Huệ An. Nếu hắn tập trung hỏa lực ở Huệ An chỉ vì tạo áp lực cho đàm phán, thì cũng không cần phải tự mình dẫn binh tới.

- Còn có...từ lần trước tiểu quan họ Tôn kia rời đi, không trở lại tìm chúng ta nữa. Ta đã phái người tới đại doanh Hắc Kỳ Quân tìm y đàm phán, y lại lấy cớ sức khỏe không tốt mà từ chối gặp khách.

Chung Tân lo lắng nói:

- Bởi vậy có thể thấy được đây là mệnh lệnh của Phương Giải. Họ Tôn này từ đầu tới cuối đều rất chủ động, ngày nào cũng tiến vào thành đàm phán với chúng ta. Nhưng từ lần trước đột nhiên không tới nữa, biểu hiện hoàn toàn khác với lúc trước. Ta đang hoài nghi Phương Giải ở ngay ngoài thành ra lệnh cho y.

Trần Vĩnh Di suy nghĩ một lát rồi nói:

- Nếu Phương Giải một mực ở trong đại doanh bên ngoài Lương thành, họ Tôn vẫn dựa theo lệnh của hắn làm việc, thì sẽ không đang từ chủ động trở nên lạnh nhạt. Thực ra cảm thấy Phương Giải không ở trong đại doanh, mà là phái người đưa tin tức cho họ Tôn, cho nên họ Tôn kia mới đột nhiên thay đổi phương thức.

Chung Tân nghe thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi, bỗng nhiên nghĩ tới một việc:

- Ý của ngươi là... từ đầu tới cuối hắn đều tùy ý để họ Tôn kia đàm phán mà không nhúng tay vào. Còn hắn thì tự mình mang binh tới Huệ An chờ tin tức đàm phán. Nếu đàm phán có tiến triển, hắn sẽ không động binh, nếu đàm phán bế tắc, hắn liền tự mình chỉ huy tấn công Huệ An? Dù sao hắn muốn đánh một trận đầu thật ác liệt, cho nên không cử tướng lĩnh khác tới mà là tự mình dẫn quân! Nói cách khác...hắn đang chuẩn bị tấn công Huệ An bất kỳ lúc nào?

Trần Vĩnh Di lắc đầu:

- Ta sợ nhất không phải là điều này. Mà là mặc kệ đàm phán như thế nào, hắn đều đánh Huệ An.

Chung Tân sửng sốt, sau đó trầm tư:

- Chưa chắc, muốn đánh Huệ An nói dễ hơn làm. Cho dù hắn nổi cơn độc ác đánh chiếm, thì tổn thất sẽ rất thê thảm. Tới lúc đó muốn xuôi nam, thì binh lực sẽ như trứng chọi đá, từng bước khó khăn.

Trần Vĩnh Di nói:

- Nhưng chính vì đây là trận chiến đầu tiên mà hắn xuôi nam, cho nên hắn phải lập uy...

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự lo âu trong mắt đối phương.

Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên có thân tín bên ngoài gõ cửa:

- Đại nhân, có khách quý tới!

...

...

Kỳ thực Phương Giải không ở trong đại doanh bên ngoài thành Huệ An, cũng không ở trong đại doanh bên ngoài Lương thành, hắn đã sớm trở về đại doanh ở núi Chu Tước rồi. Chuyện đàm phán giao cho Tôn Khai Đạo, chuyện vây khốn Huệ An giao cho Hạ Hầu Bách Xuyên và Lục Phong Hầu. Hai chuyện này không phải là chuyện quan trọng, Phi Ưng Quân của Trần Bàn Sơn mới là. Cho nên Phương Giải căn bản không cần phải ở bên ngoài thành chờ tin tức.

Mấy ngày này có không ít việc trong đại doanh chờ hắn quyết định. Xây dựng xưởng vũ khí, xây dựng xưởng đóng tàu, thủy sư có cần mở rộng hay không, còn có việc đính hôn với Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến, Hoàn Nhan Vân Thù và Ngô Ẩn Ngọc cũng đã lên chương trình. Hắn không có thời gian ở bên ngoài Lương thành chờ Chung Tân chịu đầu hàng.

Đang ở trong đại sảnh bàn chuyện xây xưởng, Trần Hiếu Nho bước nhanh vào nói:

- Đại tướng quân, có tin tức quan trong từ cơ sở ngầm của chúng ta ở Ung Châu.

Y giao một hộp gỗ vẫn còn dán xi cho Phương Giải. Đây là mật thư, Trần Hiếu Nho không dám mở ra xem trước, cho nên lập tức đưa tới cho Phương Giải.

Phương Giải mở hộp lấy mật thư ra nhìn, lập tức lông mày nhíu lại:

- Nam Yến Mộ Dung Sỉ hợp tác với tộc Hột đã liên tiếp phá được bốn năm huyện thành của Bình Thương Đạo. Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu không có quân đội trong tay, đột nhiên bị tập kích mới cuống quít chiêu mộ dân dũng. Nhưng hiện tại Bình Thương Đạo ngoại trừ thành lớn ra, các nơi khác đều không yên ổn. Dù sao người tộc Hột còn quen thuộc Bình Thương Đạo hơn cả người Tùy.

- Ngay cả một tiểu nhân như Mộ Dung Sỉ cũng dám động binh với Trung Nguyên rồi.

Trần Hiếu Nho thở dài:

- Lúc La Diệu còn ở đấy, dù ho một tiếng cũng khiến y phải run rẩy.

- Giờ không giống xưa.

Phương Giải nhìn mật thư, trầm mặc một lúc liền phân phó:

- Lập tức phái thêm người theo đường thủy tới thẳng Ung Châu, toàn lực tìm hiểu tin tức của liên quân Nam Yến và tộc Hột. Tin tức càng nhiều càng tốt. Nếu Kiêu Kỵ Giáo không đủ người thì đi tìm Tán Kim Hầu, nhờ Hầu gia cử thêm người. Nếu người Nam Yến muốn tiến sâu...thì chúng ta phải thay đổi kế hoạch rồi.

- Đại tướng quân, việc này liên quan gì tới chúng ta chứ?

Trần Hiếu Nho khó hiểu hỏi.

Tuy rằng đây là tin tức quan trọng, nhưng tạm thời tin tức này không có liên quan gì tới Hắc Kỳ Quân.

- Thoạt nhìn không liên quan gì cả, nhưng kỳ thực liên quan rất lớn.

Phương Giải khoát tay phân phó:

- Lập tức đi mời Tán Kim Hầu, La Úy Nhiên tới, ta muốn thương nghị với bọn họ. Mặt khác...người của Kiêu Kỵ Giáo sẵn sàng bất kỳ lúc nào, ta có mệnh lệnh lập tức đưa đi!

- Vâng!

Trần Hiếu Nho chắp tay, nhanh chóng rời khỏi.

...

...

Lương thành

Lúc Chung Tân thấy rõ ràng vị khách quý là ai, đồng tử không khỏi co lại, lập tức mỉm cười vội vàng đi lên nghênh đón:

- Sao Lễ Hiền huynh lại đột nhiên tới Lương thành? Cũng không phái người thông báo một tiếng để ta ra ngoài nghênh đón. Huynh trưởng tự mình tới, ta lại không từ xa nghênh đón được, thật thất lễ.

Lão già mặc bộ trường bào cười nói:

- Ta mạo muội tới đây là thất lễ mới đúng, Minh Triết chớ trách ta.

Tên tự của Chung Tân là Minh Triết, mà người ông ta gọi là Lễ Hiền huynh, chính là Tổng Đốc Ung Bắc Đạo, Trì Hạo Niên!

- Mời Lễ Hiền huynh ngồi.

Chung Tân nắm tay Trì Hạo Niên, nói:

- Có chuyện quan trọng gì mà không thể phái người thông báo một tiếng, còn làm phiền Lễ Hiền huynh tự mình vượt ngàn dặm xa xôi tới đây?

- Chuyện lớn a.

Trì Hạo Niên thở dài, sau đó nhìn Chung Tân, rất nghiêm túc nói:

- Ta tới là cầu hiền đệ...việc này liên quan quá nhiều, vi huynh sao dám tùy tiện phái người nói với hiền đệ. Càng nghĩ, càng cảm thấy tự mình tới cầu vẫn tốt hơn, bằng không làm sao yên tâm được?

Chung Tân cười ha hả nói:

- Là chuyện lớn gì khiến huynh trưởng khó xử như vậy?

Trì Hạo Niên do dự một lát, sau đó nhìn nhìn người trong phòng. Chung Tân lập tức hiểu ra, khoát tay phân phó:

- Các ngươi đều lui ra ngoài đi, không có lệnh của ta không ai được tới quấy rầy. Mặt khác chuẩn bị rượu và thức ăn, ta muốn mở tiệc đón gió Lễ Hiền huynh.

- Đâu còn tâm tư ăn với uống nữa.

Trì Hạo Niên kéo tay Chung Tân ngồi xuống;

- Hiền đệ hãy nghe ta nói...

Trì Hạo Niên vừa nói xong, sắc mặt của Chung Tân lập tức trở nên khó coi. Ông ta không tiện phát tác, chỉ cười ha hả nói:

- Lễ Hiền huynh, việc này quá lớn, ta không thể quyết định một mình được. Huynh cũng biết rồi đấy, tuy ta là Tổng Đốc của Bắc Huy Đạo, nhưng với tình cảnh của Đại Tùy như bây giờ, Tổng Đốc như ta chỉ là có tiếng mà không có miếng. Người ta nể tình, còn gọi ta một tiếng Tổng Đốc đại nhân, người ta không nể tình, ta cũng chỉ có thể thu dọn đồ đạc về nhà.

- Minh Triết sao lại nói như vậy?

Trì Hạo Niên vội vàng nói:

- Tuy hiện tại Đại Tùy rối loạn, nhưng ai mà chẳng biết hiền đệ là người đức cao vọng trọng ở Bắc Huy Đạo? Ta biết rằng việc này khiến hiền đệ khó xử, tất nhiên cũng sẽ không ép hiền đệ, hơn nữa đây không phải là biện pháp mà ta nhất thời nóng đầu nghĩ ra...Tình cảnh bây giờ của ta và hiền đệ có gì khác nhau đâu?

Chung Tân thầm mắng một câu, vẻ mặt vẫn tươi cười:

- Ta và huynh đã quen biết nhiều năm, huynh mở miệng ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Chỉ có điều Lễ Hiền huynh cũng biết là ta không thể làm chủ toàn bộ được. Ta có thể giúp huynh trưởng khuyên bảo bọn họ, nếu bọn họ đều đáp ứng, ta tất nhiên sẽ giúp một tay.

Trì Hạo Niên cũng âm thầm cười lạnh, ông ta chắp tay nói với Chung Tân:

- Không nhọc tới hiền đệ, trên đường đi ta đã hỏi thăm vài vị tiền bối...

Chung Tân khẽ biến sắc:

- Lễ Hiền huynh giao du thật rộng.

Ông ta lạnh lùng nói một câu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho thân tín đứng bên cạnh, thân tín này vội vàng nói:

- Giờ đã không còn sớm, đại nhân có cần tỵ chức chuẩn bị tiệc rượu không?

Chung Tân gật đầu:

- Có, Lễ HIền huynh vượt ngàn dặm xa xôi chắc đã mệt mỏi, ăn chút đồ ăn uống chút rượu cho ấm người rồi nghỉ ngơi.

Trì Hạo Niên kéo tay Chung Tân lại, khoát tay ra hiệu cho tôi tớ lui xuống.

- Minh Triết, sao ngươi hồ đồ như vậy?

Trì Hạo Niên hạ giọng nói:

- Trước khi ta tới đây có nói qua với mọi người, dù tất cả mọi người phản đối, thì ngươi cũng sẽ không phản đối. Bởi vì đây là chuyện tốt với Tây Nam chúng ta, không hề có chỗ hại nào.

- Sao ta không nhìn thấy chỗ tốt nào?

Trì Hạo Niên nói:

- Ngươi chưa nghe ta nói hết đã ngắt lời ta rồi...

Ông ta kéo Chung Tân tới trước bản đồ, nói:

- Chỉ là muốn cầu ngươi cho ta mượn một con đường. Không chỉ là ngươi, ta cũng đã thương nghị với những người khác. Bắc Huy Đạo của ngươi nhường một con đường, Nam Huy Đạo và Ung Bắc Đạo cũng nhường một con đường.

Chung Tân hơi giận nói:

- Lễ Hiền huynh nói sao mà đơn giản. Ung Bắc Đạo của huynh cách nơi này hàng nghìn dặm, nếu ta tránh ra cho Hắc Kỳ Quân một con đường, Phương Giải dừng lại không đi, Ung Bắc Đạo của huynh lập tức phong tỏa các quan đạo quan trọng, huynh liền không liên quan gì nữa, còn Bắc Huy Đạo của ta liền rơi vào vũng bùn.

Trì Hạo Niên đã sớm đoán được lo lắng của Chung Tân, ông ta cười nói:

- Minh Triết, ngươi phải hiểu một điều rằng...tên hậu bối Phương Giải kia chỉ là một kẻ không có căn cơ gì mà thôi. Dưới cơ duyên xảo hợp mới được hơn mười vạn binh mã rồi phát triển được như bây giờ. Nhưng hắn là một kẻ không có tầm mắt, sở dĩ phải đàm phán với ngươi mà không trực tiếp động binh, chính là không muốn đắc tội các đại hộ Tây Nam.

- Nếu hắn muốn thành đại sự, thì phải yên ổn Tây Nam. Nếu hắn làm chuyện bội bạc ở Bắc Huy Đạo các ngươi, các đại hộ Tây Nam kia còn ai muốn tiếp nhận hắn? Hắn không muốn chút ích lợi trước mặt, mà là cả bốn đạo Tây Nam. Cho nên ngươi yên tâm, nếu hắn xâm chiếm Bắc Huy Đạo của ngươi, lúc xuôi nam còn ai tin hắn nữa? Hắn không phải là kẻ ngu, chắc chắn sẽ nghĩ tới điểm này.

- So sánh mà nói, đám người Nam Yến và người tộc Hột kia còn đau đầu hơn cả Phương Giải. Nam Yến Mộ Dung Sỉ hợp tác với Hột Vương, đã quấy một nửa Bình Thương Đạo tới long trời lở đất, bọn chúng còn tham lam hơn cả Phương Giải! Phương Giải chỉ muốn mở rộng địa bàn, sẽ không đắc tội quá ác với chúng ta, cho nên hai bên có thể cùng tồn tại. Còn Mộ Dung Sỉ thì sao? Tham vọng của y rất lớn, khó mà tồn tại cùng chúng ta được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1228)


<